Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1771: Một trăm năm nữa

Lại lần nữa lên đường nhưng lần này chỉ còn lại một mình Diệp Thành cô đơn.

Không còn sự hỗ trợ từ đạo thân Kiếm Thần, hắn đành phải hành sự cẩn trọng hơn, đi tìm lần lượt từng cổ tinh.

Đây là cả chặng đường rất dài.

Diệp Thành giống như một du khách vượt qua thời gian và không gian, cơ thể mang theo dấu vết của năm tháng.

Thời gian dần trôi, ngày lại qua ngày, năm này qua năm khác.

Diệp Thành đã ở đây thêm cả trăm năm trời, vị Hoàng Đế thứ mười là Diệp Thành đã tìm kiếm trong mơ hồ, bỏ đi cả trăm năm thanh xuân, có quá nhiều tinh vực còn ghi dấu bóng hình cô liêu của hắn.

Cả trăm năm trời, hắn đã tìm thấy rất nhiều người chuyển kiếp của Đại Sở và tìm cho bọn họ nơi dừng chân an toàn.

Cả trăm năm nay tu vi của hắn dần tiến cấp rất chậm, không phải hắn khả năng của hắn không tiến bộ mà vì hắn đã đem tuổi xuân và sức lực của mình dốc hết vào việc đi tìm người chuyển kiếp của Đại Sở khiến trong một trăm năm trời mới mới tới cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong.

.........

Trên Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Một nữ nhân tóc bạc đứng đó tĩnh lặng nhìn bầu trời sao, vị Hoàng Đế thứ mười một của Đại Sở phong thế tuyệt đại đắm mình dưới ánh trăng thanh khiết vô ngần, trông cô đẹp như mộng như ảo.

Đại Sở về đêm vô cùng yên tĩnh.

Hằng Nhạc Tông giống như chốn tiên cảnh chốn hồng trần.

Cơn gió nhẹ thổi tới thổi bay mái tóc bạc khiến cô vô thức giơ tay về phía tinh không như muốn hái vì sao sáng nhất xuống: “Huynh còn nhớ nữ tử tên Liễu Như Yên không?”

“Ta không ngờ rằng hai trăm năm trên thế gian này lại dài như vậy”, Đông Hoàng Thái Tâm bay xuống Ngọc Nữ Phong, cũng giống với Liễu Như Yên, bà ta ngẩng đầu nhìn tinh không, hi vọng người đó quay về.

“Huynh ấy sẽ quay về thôi”, Liễu Như Yên nheo mắt, giọng nói khe khẽ mang theo sự ấm áp của một nữ nhân si tình.

“Hắn chưa bao giờ khiến Đại Sở thất vọng, hắn...ừm”, Đông Hoàng Thái Tâm còn chưa nói xong thì lại đưa mắt nhìn sang hướng khác của hư vô, trong đôi mắt như ngấn lệ.

“Tinh không rung chuyển, có người ngoài tới”, Liễu Như Yên khẽ giọng nói.

“Mở”, Liễu Như Yên vừa dứt lời thì liền nghe thấy tiếng động vang khắp thiên không.

Giây phút sau đó, tinh không nứt lìa tạo ra một cái hố rộng lớn, một đạo tiên quang rất dày bay từ trên trời xuống, xuyên qua thiên địa, tiên quang trải dài ra tứ phương giống như Thiên Ma trụ chọc trời xuất hiện hai trăm năm trước.

Ngay sau đó, một cái lồng với áp lực mạnh mẽ khiến đất trời rung chuyển bao trùm khắp Đại Sở, trấn áp cả thương không.

Cả Đại Sở bị kinh động, tất cả mọi người che mặt, “chuyện...chuyện gì vậy chứ?”

“Cái trụ chọc trời, lại có Thiên Ma xâm phạm sao?”, thấy tiên trụ chọc trời, rất nhiều người biến sắc cho rằng Thiên Ma lại lần nữa xâm phạm, nhiều người tế ra binh khí.

“Có lẽ không phải”, có lão tu sĩ bay lên trời, “tiên quang chiếu rọi, khác với khí tức của Thiên Ma”.

“Đó...đó là...”, trong tiếng bàn tàn xôn xao, từ tứ phương của Đại Sở vang lên âm thanh kinh ngạc, rất nhiều người thẫn thờ nhìn sang tiên trụ chọc trời kia, nơi đó có một bóng hình vững chãi đang sải bước.

“Sở...Sở Hoàng?”, tu sĩ Đại Sở run rẩy, nhìn bóng hình vững chãi đó với vẻ mặt không sao tin nổi, cơ thể ông ta giống như ngọn núi sừng sững, giống hệt với bức tượng Sở Hoàng sừng sững ở Đại Sở.

“Sở Hoàng”, người của Hoàng Tộc Đại Sở nước mắt dàn dụa vì nhận ra vị Hoàng Đế của bọn họ.

“Đằng sau còn có người”, trong tiếng kinh ngạc của tứ phương, tiên trụ chọc trơi kia lại rung lên, một bóng hình bước ra, thần thái uyển chuyển, phong hoa tuyệt đại, không hề nhuốm bụi trần.

“Nguyệt... Nguyệt Hoàng”.

“Còn nữa”, tiên trụ chọc trời rung lên, lại là một bóng hình vững chãi sáng như vì sao, mái tóc như thác nước, đó là Thần Hoàng đang nhìn thiên địa này từ trên cao, uy lực mạnh mẽ trấn áp chư thiên.

“Viêm Hoàng”, người của Viêm Hoàng run rẩy.

“Hoàng đế của Đại Sở”, lão tu sĩ kích động khôn cùng, từng đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm vào tiên trụ chọc trời lần lượt có người bước ra, tất cả đều là Hoàng Đế của Đại Sở.

“Sở Hoàng, Nguyệt Hoàng, Viêm Hoàng, Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Thái Vương, Chiến Vương, Huyền Hoàng, Thần Hoàng”.

“Bái kiến Hoàng Đế Đại Sở”, nhiều người của Đại Sở quỳ rạp xuống đất đồng thanh hô lên vang vọng đất trời.

“Năm tháng dài đằng đẵng”, chín vị Hoàng Đế của Đại Sở sóng vai nhau, vẻ mặt hoài nhiệm nhìn sơn hà rộng lớn, nơi này vẫn giống trong kí ức của bọn họ, qua bao nhiêu năm tháng, cuối cùng bọn họ cũng được trở về nơi này.

“Huynh ấy thành công rồi”, trên Ngọc Nữ Phong, Liễu Như Yên dàn dụa nước mắt, đôi mắt long lanh nhìn tiên trụ chọc trời, chỉ hi vọng phía sau Huyền Hoàng có người bước ra, chính là vị Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở - Diệp Thành.

Tiên trụ chọc trời rung lên, quả thực có người bước ra nhưng không phải là Diệp Thành mà là một người áo trắng tóc bạc.

Đó là kiếm thần, thần thoại của Chư Thiên.

Sự xuất hiện của người này khiến đôi mắt Đông Hoàng Thái Tâm nhoà đi, từng giọt nước mắt dần kết thành băng dưới ánh trăng.

Kiếm Thần nhìn chư thiên, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại ở Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông và tìm thấy bóng dáng của Đông Hoàng Thái Tâm, sau bao nhiêu tháng ngày cuối cùng bọn họ cũng được gặp lại nhau, cho dù là Kiếm Thần thì đôi mắt cũng rưng rưng.

Có điều, dù cho kích động thế nào thì Chư Thiên Kiếm Thần vẫn thu lại ánh mắt.
Chương 1772: Không bỏ thói quen cũ

Cũng giống với ông ta, chín vị Hoàng Đế của Đại Sở cũng thu lại ánh mắt.

Mười người lần lượt bấm ấn quyết như nhau.

Sau khi bọn họ ổn định ấn quyết, một trận pháp rộng hàng triệu trượng xuất hiện, được lạc ấn trên hư thiên, có mười bóng hình đan xen, từng luồng tiên quang bay lượn chiếu rọi khắp tinh không.

Đại trận vận chuyển, tinh không lại lần nữa nứt lìa, lại có tám tiên trụ chọc trời xuất hiện sừng sững giữa hư thiên.

Tám tiên trụ sừng sững, mỗi một tiên trụ có mười bóng hình bước ra, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, mỗi một luồng khí tức đều không hề yếu hơn Chư Thiên Kiếm Thần, tất cả đều mang huyết mạch lão tổ.

Lại là đại trận, mười người một nhóm lần lượt bấm quyết mở ra trận pháp giống như phía Chư Thiên Kiếm Thần.

Chư Thiên Luân Hồi, mở!

Ở hướng của Thiên Huyền Môn vang lên tiếng hô rất khẽ, mở ra đại trận Chư Thiên Luân Hồi choán lấp cả Đại Sở, cùng dung hoà với trận pháp của Kiếm Thần và các vị Hoàng Đế của Đại Sở, lạc ấn giữa thiên địa.

Cho tới lúc này thiên địa mới thôi rung chuyển.

Dưới ánh mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Chư Thiên Kiếm Thần, Hoàng Đế của Đại Sở cùng người bước ra từ tiên trụ thu lại ấn quyết, tất cả chín mươi người cùng đồng loạt chắp tay cúi người.

Cho dù bọn họ là tiền bối thì cũng vẫn hành lễ vì những anh hồn đã hi sinh vì Đại Sở.

Tu sĩ của Đại Sở rơi nước mắt, trận huyết chiến của hai trăm năm trước khiến chín mươi triệu tu sĩ của Đại Sở hoàn toàn mất mạng, bọn họ bảo vệ vùng đất này và bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh.

Màn đêm buông xuống, nơi này chìm vào yên tĩnh.

Người của Chư Thiên Kiếm Thần lần lượt bay xuống khỏi hư thiên, liên tục khắc hoạ lạc ấn ở thiên địa này.

Bọn họ mất một trăm năm để tìm thấy Đại Sở nhưng tìm thấy và đưa người của Đại Sở quay về là hai khái niệm khác nhau, con đường để Đại Sở quay về Chư Thiên Vạn Vực vẫn còn xa xôi, cũng cần một khoảng thời gian rất dài nữa.

Thời gian cấp bách, bọn họ không thể chậm trễ vì căn nguyên của Đại Sở đã bị huỷ hoại và đang nhanh chóng tiêu tán.

Đông Hoàng Thái Tâm đến rồi, nước mắt dàn dụa, bà mỉm cười với Chư Thiên Kiếm Thần nhưng lại không nói gì, thời gian quá dài, mọi suy nghĩ và tình cảm của bọn họ đã không chỉ còn trong lời nói.

Liễu Như Yên cũng đến, cô nhìn chín vị Hoàng Đế của Đại Sở với ánh mắt đầy hi vọng: “Tiền bối, Diệp Thành đâu ạ?”

Chín vị Hoàng Đế đang khắc hoạ trận văn lần lượt quay đầu sang, nhìn ra tu vi của Liễu Như Yên, mặc dù ở cảnh giới Thiên nhưng cô lại là người mạnh nhất ở Đại Sở ngoài Thiên Huyền Môn và chính là Hoàng Đế của Đại Sở, giống với bọn họ năm xưa.

Không ai nói gì, Liễu Như Yên căng thẳng nhìn chín người.

Người của Thiên Đình Đại Sở cũng đến, người đông như nêm, tất cả đều nhìn Cửu Hoàng của Đại Sở với ánh mắt mang theo hi vọng.

Nguyệt Hoàng khẽ mỉm cười: “Hắn ở Chư Thiên Vạn Vực, vẫn đang tìm kiếm người chuyển kiếp, rồi sẽ có ngày mọi người được hội ngộ”.

Chỉ một câu nói thôi nhưng lại khiến Liễu Như Yên dàn dụa nước mắt, cô đợi từ kiếp trước tới kiếp này, đợi cả hai trăm năm cuối cùng cũng có thông tin về hắn, hiện giờ biết hắn vẫn bình an, cô còn có thể cầu mong gì hơn nữa.

Tu sĩ của Thiên Đình cũng xúc động, nước mắt lăn dài, Diệp Thành cuối cùng cũng không phụ sự chờ đợi mòn mỏi của Đại Sở trong hai trăm năm trời.

........

Diệp Thành lê thánh thể đẫm máu lảo đảo bước vào tinh không, để lại một chuỗi dấu chân máu.

Hắn đã bị thương, vì cứu người chuyển kiếp mà bị Thánh Vương đáng sợ đánh tới mức bị thương, suýt chút nữa thì mất mạng.

Diệp Thành đã không còn nhớ trong hai trăm năm nay hắn bị thương bao nhiêu lần, vì gặp quá nhiều sự tồn tại đáng sợ và vô số vết thương để lại trên cơ thể, Diệp Thành mệt mỏi, nhiều lần ngã giữa tinh không.

Không biết đến bao giờ hắn mới bước vào một vì sao tử tịch, trốn vào một vùng núi hẻo lánh.

Cho tới lúc này hắn mới đưa người chuyển kiếp trong Hỗn Độn Thần Đỉnh ra ngoài, đó là một người thanh niên áo tím, mặt mày xấu xí, đầu tóc rối bời, đôi mắt nhìn thế nào cũng thấy gian manh.

Đây là người mà Diệp Thành hết sức thân thuộc, ở Đại Sở còn có một danh hiệu rất kêu chính là: Thánh trộm.

Không sai, tên thanh niên áo tím này chính là Đạo Chích, đệ tử thế hệ Huyền Tự, một trong chín đại đệ tử chân truyền của Thiên Đình.

Lần này Diệp Thành vì để cứu hắn nên mới bị trọng thương, bị một Thánh Vương truy sát hơn tám triệu dặm, cũng may Diệp Thành trốn thoát thành công.

“Mẹ kiếp, đụng vào ai không đụng lại đụng vào Thánh Vương”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, có lẽ vì quá kích động nên miệng hắn vẫn còn chảy máu, nếu không phải vì trọng thương thì hắn nhất định đã lao đến đánh cho Đạo Chích một trận rồi.

“Ta không đụng vào ông ta mà”, Đạo Chích vội kêu oan, “đó là vì lão già đó ưng bảo bối của ta nên mới đuổi theo ta”.

“Đụng vào ai không đụng, ngươi không biết tính toán sao?”, Diệp Thành tối sầm mặt, “ta thật cảm thấy kì lạ, ngươi làm gì không làm, sao cứ phải đi đào mộ tổ nhà người ta lên, kiếp trước thì trộm đồ, kiếp này đi trộm mộ”.

“Ta...ta vào trong đi dạo một vòng chứ đã lấy cái gì đâu”, Đạo Chính cười trừ.

“Ta...phụt!”, Diệp Thành tức tối nói không thành lời, cứ thế phun ra máu, cũng không biết vì bị thương hay vì quá tức giận, đệ tử Huyền Tự của Thiên Đình không một ai khiến hắn yên tâm cả.

“Đừng kích động, sau này ta nhất định sẽ làm người tốt”.

“Đúng là muốn cho ngươi một đạp cho chết luôn đi”.

“Đừng doạ ta mà”, Đạo Chích toét miệng cười, hắn mặt dày tiến lên trước lấy ra đan dược trong túi đựng đồ của Diệp Thành sau đó lần lượt bóp nát đẩy vào cơ thể Diệp Thành.

“Đây không phải là Đại Sở, ngoan ngoãn một chút cho ta”, Diệp Thành mắng chửi, điên cuồng hấp thu sức mạnh từ đan dược.

“Đương nhiên rồi”, Đạo Chích hất đầu sau đó không quên vuốt tóc đầy ý tứ, trong lòng thầm nhủ rồi sẽ có ngày tới cổ mộ của vài cổ tinh đi lượn một vòng, hắn đã chọn sẵn địa điểm rồi, cổ mộ không hề nhỏ, bảo bối chắc chắn không thiếu.
Chương 1773: Cổ mộ

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Diệp Thành vẫn khoanh chân ngồi đó, bên trong túi đựng đồ liên tiếp có đan dược bay ra tự nổ và được hắn hấp thu.

Lần này giao chiến với Thánh Vương hắn đã bị thương rất nặng, vết thương hầu như đến từ nguyên thần, diễn hoá thành đạo thương, cũng may có thiên lôi nên mới có thể làm lành vết thương, nếu muốn hồi phục hoàn toàn thì cũng phải cần một khoảng thời gian.

Đạo Chích vẫn ở bên cạnh hắn uống rượu, thi thoảng nấc lên đầy tiết tấu.

Trên cổ tinh Tử Tịch không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới thổi bay mái tóc bạc của Diệp Thành, cũng khiến Đạo Chích kích động đến mức phải ngẩng đầu nhìn, mũi liên tục hít hít, ngửi thấy một loại mùi khác biệt trong không khí.

Ngửi mãi, ngửi mãi, Đạo Chích liền đứng dậy đi theo mùi đó và đi tới một khu rừng sâu.

Rầm!

Không lâu sau đó, nơi mà Đạo Chích tới liền vang lên tiếng động dữ dội khiến cả tinh không rung chuyển.

Diệp Thành nhắm mắt trị thương cũng bị kinh động, hắn đột nhiên mở mắt, khoé miệng trào máu, vì vết thương quá nặng nên đến cả tiên luân thiên sinh cũng khó có thể hồi phục trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Diệp Thành đứng dậy, thấy Đạo Chích không có ở đây thì liền tế ra thần thức, bao trùm khắp một trăm nghìn trượng xung quanh.

Rầm!

Lại là một tiếng động mạnh vang lên truyền từ nơi xa xăm, động tĩnh không hề nhỏ khiến hai ngọn núi sụp đổ.

Nhờ tiếng động này mà Diệp Thành có thể tìm thấy chính xác bóng hình của Đạo Chích, hắn lập tức bay về hướng đó, đệ tử Huyền Tự quả nhiên không khiến hắn được yên tâm.

Không lâu sau đó, Diệp Thành liền dừng chân ở một hướng trong tinh không, hắn bước đi một vòng, ánh mắt dừng lại ở bên dưới, Đạo Chích không ở bên trên mà ở dưới mặt đất, không biết hắn ta làm gì mà tiếng động mạnh nối tiếp nhau, đến cả núi non cũng rung chuyển, sau đó là sụp đổ.

Diệp Thành cau mày, đôi mắt nheo lại nhìn xuống bên dưới, hắn ngửi ra âm khí từ dưới mặt đất.

Cổ mộ!

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn cũng đoán ra được vì sao Đạo Chích lại chạy tới đây, chắc chắn là đi đào mộ.

Rầm!

Khi Diệp Thành còn đang lẩm bẩm thì mặt đất rung chuyển, một bóng hình bước ra: “Cứu với”.

Đạo Chích bước ra, trong người ôm lấy một cây đèn cổ bằng đồng xanh, thân hình nhếch nhác thảm hại, vừa bò vừa chạy như thể đằng sau có người đuổi theo, và quả thực có thứ gì đó đuổi theo hắn, chính là một luồng tử khí.

Tử khí kia rất mạnh, lạnh thấu xương lại cổ xưa, để lại từng vết thương đẫm máu trên người của Đạo Chích, cung may Đạo Chích bỏ chạy nhanh nếu không thì đã bị tử khí kia tiêu diệt rồi.

Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn lập tức giơ tay với đầy tiên hoả hiển hiện, xoá đi tử khí đang đuổi theo Đạo Chích.

Lúc này Đạo Chích mới thoát hiểm, hắn thở dốc ngồi trên mặt đất, lau đi mồ hôi lạnh toát, lúc này mới bật cười nhìn cây đèn cổ bằng đồng xanh trong lòng và không quên hả hơi lau đi lau lại.

Diệp Thành nhìn xuống mặt đât,s hắn phát hiện dưới lòng đất có một ngôi mộ cổ, vả lại còn chôn cất một người rất mạnh, nếu không thì sao có thể có tử khí mạnh đến vậy, đến cả Đạo Chích cũng suýt mất mạng.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn tiến lên phía trước Đạo Chích, chăm chú quan sát cây đèn cổ trong lòng Đạo Chích.

Cây đèn cổ kia thật sự bất phàm, chính là pháp khí khủng khiếp, bên trên khắc đầy phù văn cổ xưa, có lẽ vì trải qua thời gian dài nên trông nó còn toát ra khí tức mang theo bao bể dâu.

“Đồ tốt, hi hi hi”, Đạo Chích vẫn còn mải mê lau đèn cổ, cười giảo hoạt.

“Quay về”, Diệp Thành mắng chửi.

“Đừng mà, đây là bảo bối đấy”, Đạo Chích vội ôm cây đèn vào lòng.

“Đào mộ người khác là tổn hại âm đức, bên dưới chôn người có cả đại thần thông mà ngươi không sợ nhân quả sao?”

“Đừng mà, trước đó ta đã từng đốt tiền giấy rồi nên coi như ta mua nó đi”.

“Mua cái con khỉ”, Diệp Thành đoạt lại cây đèn cổ kia rồi quay người bay xuống dưới, Đạo Chích hô hào rồi cũng đi theo, cây đèn bằng đồng xanh kia thực sự là bảo bối.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn bay xuống mặt đất, dùng tiên hoả hộ thân, vì càng xuống thì âm khí càng nặng, cho dù là hắn cũng không dám coi thường, có thể thấy người trong ngôi mộ này ở kiếp trước mạnh đến thế nào.

Hắn không phản đối Đạo Chích đi tìm bảo bối nhưng hắn ta trộm mộ thì đó lại là việc làm tổn hại công đứ, trong cổ mộ luôn có một luồng sức mạnh dị thường, một khi phảm phải thì sẽ xảy ra những chuyện chẳng lành.

Diệp Thành đã đạt tới tu vi hiện tại và nhìn thấu rất nhiều điều dị thường, có rất nhiều chuyện trái với quy luật không thể nào giải thích, giống như người sống và người chết luôn có sợi dây nối nào đó, đặc biệt là người đã chết trong cổ mộ, dù trải qua bao nhiêu năm tháng cũng vẫn mang theo súc mạnh vô hình khó nói.

Đi xuống dưới lòng đất chừng tám mươi trượng thì Diệp Thành dừng chân.

Tốc độ của Đạo Chích cũng không chậm, hắn đi theo Diệp Thành và tròn mắt nhìn cây đèn cổ bằng đồng xanh trong tay Diệp Thành.

Diệp Thành vẫn ngó lơ tên này, hắn lặng lẽ nhìn về phía trước, đó là cửa mộ rộng lớn, cổ xưa và rất nặng, khí tức xưa cũ hiển hiện, bên trên cánh cửa còn khắc đầy vân lộ nhìn rất khó hiểu.

Có điều, bên trên cánh cửa rộng lớn kia lại chỉ có một cái lỗ to, không cần nói cũng biết đó chính là cái lỗ do Đạo Chích gây ra.

Diệp Thành quay đầu sang nhìn Đạo Chích: “Cửa mộ có cấm chế phong ấn mạnh mẽ, ngươi cũng phá đi rồi”?
Chương 1774: Nhiều lần dặn dò

“Không thể phủ nhận mấy năm nay kinh nghiệm của Đạo Chích đã tích được thêm rất nhiều”.

“Đây là trộm sao? Đây là cướp thì phải”.

“Ta đốt tiền giấy cho ông ta rồi”, Đạo Chích ho hắng, “nếu nói về đạo thì đây gọi là mua bán công bằng mà”.

“Vào trong đây”, Diệp Thành giơ tay ra lôi Đạo Chích đi qua lỗ thủng của cánh cửa tiến vào bên trong cổ mộ.

Cổ mộ này còn rộng lớn hơn so với trong tưởng tượng của hắn, nói là cổ mộ nhưng lại giống với cung điện dưới địa cung hơn, xung quanh đều là tường đá, lạc ấn những phù văn cổ xưa, còn có rất nhiều văn tự không biết từ thời đại nào.

Cổ mộ này đã tồn tại từ lâu đời, khắp nơi đều phủ bụi trần, cho dù là từng luồng tử khí bay qua thì đều mang theo khí tức cổ xưa, đứng trong đó như thể bản thân đã già đi rất nhiều.

Diệp Thành lặng lẽ nhìn tứ phương, nơi này có rất nhiều tượng đá, có hình người, có cả nửa người nửa thú, có tượng mặt mày tôi độc, có tượng thần thái sinh động như được điêu khắc mà thành.

Ngoài tượng đá ra thì trên chiến đài phần lớn đều là thạch đài, bên trên còn có từng cây đèn cổ bằng đồng xanh, điều dị thường đó là mỗi một cây đèn cổ đều rực cháy, loé lên hoả diệm lạnh lẽo mà u tịch.

“Ngươi lấy nó từ đâu thì đặt về chỗ cũ”, Diệp Thành đưa cây đèn cổ cho Đạo Chích, vẻ mặt nghiêm túc.

“Hừm”, mặc dù Đạo Chích không muốn nhưng vẫn nhận lấy đèn cổ, hắn bước tới trước một cái thạch đài rồi đặt đèn cổ lên, cũng giống như những cây đèn khác, sau khi cây đèn được cắm lên thì lập tức rực cháy.

Sau khi đặt nó về vị trí cũ, tên này không quên liếc nhìn tứ phía.

Trước đó vì vào đây vội vàng, hắn đã cầm lấy một cây đèn cổ mà tháo chạy, không kịp nhìn kĩ nơi này.

Bây giờ khi được nhìn kĩ mới thấy nơi này thật sự không thiếu bảo bối, giống như chuông đồng, linh gương, thần châu, cổ kiếm, cần gì có nấy, đều là pháp khí bất phàm, còn có không ít bí quyển cổ xưa và mai rùa nữa.

Nhiều năm trộm mộ nên Đạo Chích rất nhạy cảm với những bảo bối như vậy, từng món đồ bên trong mộ cổ đều là vật thượng phẩm, nhìn từng món đồ mà hắn chỉ biết nuốt nước bọt, bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng thấy ngôi mộ cổ nào mà giàu có đến vậy.

Lại nhìn Diệp Thành ở phía cách đó không xa, hắn đứng đó như pho tượng tĩnh lặng quan sát phía sâu bên trong ngôi mộ.

Bên trong ngôi mộ này có càn khôn, khắp nơi đều là trận văn thần bí, còn nơi mà hắn đứng chỉ là minh điện nằm bên ngoài cùng của cổ mộ, huyệt mộ nằm ở phía sâu bên trong, hắn thậm chí còn có thể thông qua tiên nhãn nhìn thấy một cỗ quan tài bằng đá cổ xưa được xích sắt bằng đồng xanh xích lại, bên trên còn dính đầy phù văn cổ xưa.

Diệp Thành không nhìn tiếp nữa mà từ từ thu ánh mắt về, hắn nhìn không thấu được cỗ quan tài kia, hắn chỉ biết người bên trong quan tài kiếp trước nhất định rất mạnh, mặc dù đã quy tịch rất lâu nhưng vẫn khiến người ta thấy áp lực.

“Vãn bối vô ý mạo phạm”, Diệp Thành chắp tay cúi người hành lễ cung kính.

“Bảo bối, đều là bảo bối”, Đạo Chích vẫn đang xoa tay đi qua đi lại nhìn thứ gì cũng sáng cả mắt lên.

“Đừng đụng tới bất cứ thứ gì ở đây nữa”, Diệp Thành trầm giọng, Đạo Chích có thể nhìn ra được sự bất phàm của những bảo bối kia thì hắn đương nhiên cũng có thể nhìn ra, nhưng hắn biết rõ bất cứ vật nào bên trong ngôi mộ này đều không được phép đụng vào vì cổ mộ này quá cổ xưa, lại chôn cất một tu sĩ mạnh, dù qua bao nhiêu năm tháng nhưng vẫn sinh ra luồng sức mạnh dị thường khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

“Ta biết rồi”, Đạo Chích đáp lờ.

“Bao nhiêu bảo bối như vậy mà phải chôn đi thì ngươi nên biết người trong ngôi mộ này là sự tồn tại thế nào”, Diệp Thành quay người đi ra ngoài, “ngoan ngoãn cho ta, đừng chuốc thêm hoạ vào thân”.

“Được rồi được rồi”, Đạo Chích gật đầu đi theo nhưng khi đi qua một thạch đài hắn lại tiện tay thó luôn một cái gương bằng đồng nhét vào trong người và đương nhiên Diệp Thành không phát hiện ra.

Cả hai người một trước một sau đi ra khỏi cổ mộ.

Diệp Thành đứng ở trước cửa mộ thi triển thần thông hồi phục cửa mộ về nguyên trạng, hắn thiêu đốt thần đăng ở trước cửa mộ sau đó còn không quên tạo thêm nhiều phong ấn cho nơi này, tránh âm khí thoát ra ngoài.

Đạo Chích lắc đầu, nhìn mà tỏ ra khó hiểu, thầm nhủ Diệp Thành làm quá, lãng phí bao nhiêu bảo vật.

Đi thôi!

Diệp Thành quay người kéo theo Đạo Chích và bay về một hướng.

Có điều Diệp Thành không nhận ra sau khi bọn họ rời đi ở nơi rất sâu bên trong cổ mộ có tiếng xích sắt va chạm vào nhau, đó là âm thanh từ những đoạn xích sắt trên quan tài đá, chỉ vì quan tài bằng đá đang rung nên có vẻ như có thứ gì đó muốn xông ra ngoài.
Chương 1775: Có gì đó theo dõi

Ra khỏi lòng đất, Diệp Thành không ngồi lại trị thương nữa mà đưa Đạo Chích bay thẳng ra khỏi cổ tinh chết chóc.

Bước vào tinh không rộng lớn, hắn nhìn về phía hư vô mờ ảo, thầm nghĩ không biết phía Kiếm Thần đã tìm được Đại Sở chưa, hai trăm năm quá dài, không biết cố hương Đại Sở liệu có còn được bình an.

Gác lại mọi suy nghĩ, hắn lấy tinh không đồ Kiếm Thần tặng ra, cẩn thận xác định phương hướng.

Lại nhìn tới Đạo Chích, hắn ta theo sát phía sau hắn không rời như một cái đuôi, thi thoảng lại lấy chiếc gương đồng lấy được từ trong cổ mộ ra, so với chiếc đèn cổ bằng đồng thau lúc trước thì chiếc gương đồng này có giá trị hơn nhiều.

Không biết đi được bao lâu bỗng thấy Đạo Chích dừng lại, hắn ta vô thức quay đầu nhìn tinh không phía sau.

Chẳng hiểu sao hắn ta luôn cảm thấy đằng sau có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm, hơn nữa còn đi theo hắn ta suốt chặng đường khiến hắn ta cảm thấy sau lưng có gió thổi vù vù khiến người ta rùng mình.

Diệp Thành không khỏi liếc hắn ta: “Làm nhiều chuyện thất đức quá sẽ bị theo dõi thôi”.

“Ngươi đừng lừa ta”, Đạo Chích lắc đầu: “Đây là nghề lão tổ truyền lại, không thể bị thất truyền ở đời ta được, vả lại lần nào vào cổ mộ ta cũng đều đốt tiền giấy mà”.

“Giao dịch với âm phủ, suy nghĩ này đúng là thú vị, đào mộ của người ta lên mà cũng được ngươi nói một cách mới mẻ như vậy nữa chứ”.

“Đây là sự nghiệp vĩ đại”.

“Đúng là rất vĩ đại”, Diệp Thành tặc lưỡi, phất tay lấy một viên thần châu ra, cho nó bay vào đầu mày của Đạo Chích: “Đây là Chí Dương thần châu, có thể xua đuổi tà vật cõi âm, tặng ngươi phòng thân”.

“Ta đã nói mà!”, Đạo Chích cười toe toét, dung hợp Chí Dương thần châu, cả người lập tức cảm thấy có tinh thần hơn hẳn, đến bước đi cũng tự tin hơn rất nhiều, khí tức Chí Dương toả ra luồng nhiệt ấm khắp người.

“Sau này đừng đụng đến đồ của âm phủ nữa, cũng bớt vào cổ mộ đi”, Diệp Thành đưa một túi đựng đồ cho Đạo Chích: “Ta không muốn phải mang thi thể ngươi về Đại Sở”.

“Đúng là Thánh chủ Thiên Đình có khác, ra tay thật hào phóng”, Đạo Chích mở túi đựng đồ ra cười hì hì: “Nhiều nguyên thạch thế này đủ cho tiểu gia đây chơi được rất lâu rồi, còn trộm mộ làm gì nữa”.

“Ta thích cái tính này của ngươi đấy”.

“Nói thật, ta vẫn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ta”, Đạo Chích cất túi đựng đồ đi, lại gãi đầu nhìn về phía sau: “Đã nói là giao dịch với âm phủ rồi, cũng đã đốt tiền giấy cho các ngươi rồi mà”.

“Con lừa kia to thật”, Diệp Thành làm như không nghe thấy câu lẩm bẩm của Đạo Chích, hắn nhìn về phía trước với ánh mắt sâu xa, lời nói cũng đầy ẩn ý.

Nghe vậy, Đạo Chích dời mắt, nhìn theo ánh mắt Diệp Thành về hướng tinh không phía trước.

Ở đó có một con lừa đang phách lối đi lại trên tinh không, cái đuôi ngúng nguẩy có nhịp, bộ lông mượt mà phát sáng, toàn thân được khí tức huyền diệu bao quanh, rất thần kỳ.

Đạo Chích xoa cằm, quan sát từ trên xuống dưới: “Ta chưa từng thấy con lừa nào phách lối như nó luôn”.

“Nó không đơn giản đâu”, Diệp Thành lãnh đạm nói: “Tu vi Chuẩn Thánh, trong cơ thể còn có huyết mạch bá đạo, có lẽ là máu kỳ lân, đến Thánh Nhân cũng chưa chắc hạ gục được nó”.

“Thời buổi này làm sao thế nhỉ, lừa cũng thành tinh nữa”, Đạo Chích không khỏi cười gằn.

“Nhìn cái gì, tránh ra”, khi hai người nói chuyện thì con lừa đó đã đi tới, mở miệng lại nói được tiếng người, bước đi mạnh mẽ, cái đầu ngẩng lên thật cao, điều nực cười không phải những điều này, mà là ánh mắt nó nhìn Diệp Thành và Đạo Chích, đôi mắt lừa chỉ nhìn nghiêng chứ không thèm nhìn thẳng vào họ.

“Con lừa này rất tự tin”, Diệp Thành sờ cằm, vẻ mặt đầy ẩn ý.

“Lão phu bấm đốt tay rồi, mang về hầm hẳn là mùi vị rất được”, Đạo Chích cũng làm ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Đủ cho hai chúng ta ăn rất lâu đấy”.

“Không sao, ta ăn được nhiều”.

“Này, ta bực rồi đấy nhé”, con lừa tức tối, lập tức phát điên, ngang ngược quay người, móng sau của lừa đá thẳng về phía Diệp Thành và Đạo Chích với lực cực kỳ mạnh.

Đạo Chích rất tự giác trốn sau lưng Diệp Thành, con lừa này đã thành tinh, vả lại còn có máu kỳ lân trong người, tu vi Chuẩn Thánh, một cú đá thôi cũng có thể khiến hắn ta biến thành một đống bùn.

Hắn ta sợ con lừa đó không có nghĩa là Diệp Thành cũng sợ, Diệp Thành vung một chưởng lên, hất ra thật mạnh.

Ầm!

Một chưởng một đá va vào nhau, tinh không nổ ầm.

Diệp Thành vẫn đánh giá thấp con lừa này, Thánh thể cường hãn là thế nhưng tay hắn va chạm với móng của nó cũng vẫn đau đớn.

Con lừa cũng nhe răng ngoác miệng, cảm thấy móng mình tê dại, không ngờ một cảnh giới Hoàng lại có thân thể và sức chiến đấu mạnh đến thế này, nó có tu vi Chuẩn Thánh cũng bị đánh toàn thân run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK