Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 516: Lại bị trói

“Mau lên, mau đưa đệ ấy vào Hoa Thanh Trì”, không lâu sau, người trung niên áo tím đang ngất xỉu được nâng lên.

“Ta có thể chữa lành đạo thương, ta chữa được!”, mấy người còn chưa cất bước đã nghe thấy có âm thanh vang lên, âm thanh ấy vang vọng khắp đại đường nhà họ Tô.

Nghe vậy, ánh mắt mọi người trong phòng đều đổ dồn vào Diệp Thành, người đang bị trói gô và bị bỏ quên nãy giờ.

“Mau lên, thả ta ra đi”, Diệp Thành ngọ nguậy trên đất như côn trùng, hắn nhìn sợi dây đang trói chặt mình, đây còn không phải binh khí bình thường cơ!

“Đừng nghe lời hắn, đạo thương làm sao chữa lành được?”, một ông lão lập tức xua tay.

“Mẹ kiếp, ta nói thật mà”, Diệp Thành chửi lớn.

“Mau đưa tam đệ đến Hoa Thanh Trì đi”, nhưng chẳng có ai tin hắn, người trung niên áo tím lập tức được đưa đi, mọi người cũng đi theo.

Tô Tâm Nhi đi được hai bước thì quay lại nhìn Diệp Thành: “Nhốt hắn vào địa lao”.

Mẹ nó!

Diệp Thành lại mắng, nhưng hai cao thủ nhà họ Tô đã xông tới.

Chẳng bao lâu sau, Diệp Thành bị nhốt vào địa lao tối tăm u ám, nơi mà chim cũng không thèm đậu.

Phải nói rằng địa lao này thực sự rất kỳ lạ, các cột trụ đều được ngưng tụ bằng phù văn, hơn nữa trong địa lao còn có trận pháp đang hoạt động, không cần nói cũng biết là trận pháp phong ấn, mà Diệp Thành bị phong ấn trong đó.

“Kiếp trước lão tử đã tạo nghiệp gì chứ?”, Diệp Thành thầm chửi rủa, giãy giụa kịch liệt nhưng cũng không phá được phong ấn.

Chậc chậc chậc!

Tiếng tặc lưỡi của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành, dường như nó có thể nhìn thấy Diệp Thành đang bị trói trong địa lao qua các phân thân của hắn, không biết sao nhìn Diệp Thành thế này trong lòng nó lại thấy khá vui vẻ.

“Lại bị trói?”, Thái Hư Cổ Long tươi cười nhìn chín phân thân của Diệp Thành.

Lại? Sao lại nói là lại?

Mặt Diệp Thành lập tức đen sì, cũng không phải hắn chưa bị bắt bao giờ, lúc trước ở Thiên Tông thế gia bị cô nhóc Thanh Vân kia hại, hắn cũng bị trói mấy canh giờ.

“Thực lực của ngươi mà cũng để bị trói, đúng là chuyện lạ”.

“Mẹ nó chứ, ba tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, hơn mười người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, lão tử chưa chết tại chỗ đã là tốt lắm rồi”, Diệp Thành tức giận thở hổn hển, luôn miệng mắng: “Ta thấy lạ thật, thành cổ Xuân Thu lấy đâu ra nhiều cao thủ thế? Thị Huyết Điện làm ăn kiểu gì vậy? Chẳng phải hùng bá phía Bắc Đại Sở ư? Sao cứ một lúc lại thấy có thế lực mạnh nữa thế?”

“Tàng long ngoạ hổ, ngươi có hiểu tàng long ngoạ hổ không?”, Thái Hư Cổ Long cười nhạt: “Thị Huyết Điện đúng là thế lực không ai có thể lay chuyển ở Đại Sở, nhưng bao nhiêu người ẩn thế truyền thừa như vậy cũng không xử lý được ngay!”

“Được rồi, được rồi, tàng long ngoạ hổ”, Diệp Thành vừa nói vừa triệu hồi Tử Huyên.

“Nào, thử xem có phá được phong ấn không”, Diệp Thành ra lệnh.

Ngay lập tức, Tử Huyên đặt một tay lên người Diệp Thành.

Tuy nhiên vừa đặt vào đã bị bật ra ngay, hơn nữa vì Tử Huyên đặt tay lên mà sợi dây trói Diệp Thành lại càng siết chặt, khiến cơ thể hắn phát ra tiếng xương răng rắc.

Nhưng Tử Huyên không quan tâm những điều này, nó chỉ biết làm theo mệnh lệnh, lại chuẩn bị đặt tay lên lần nữa.

“Dừng, dừng, dừng!”

Diệp Thành vội vàng ngăn lại, ngươi không phá được phong ấn thì ngươi không có vấn đề gì, nhưng ngươi ra tay tiếp là lão tử sẽ bị siết chết ngay tại chỗ đó!

Hắn cất Tử Huyên đi rồi ngọ nguậy dưới đất, nhìn ra bên ngoài đầy mong ngóng, hy vọng có người đi qua.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Trời đã tối từ lúc nào.

Một lúc sau, một làn gió thơm thoảng qua, bóng dáng xinh đẹp mặc áo xanh xuất hiện bên ngoài địa lao.

“Đến… Đến rồi à?”, Diệp Thành cười khan nhìn Tô Tâm Nhi bên ngoài.

Bị đuổi theo bao nhiêu lâu, bây giờ Diệp Thành mới quan sát Tô Tâm Nhi tỉ mỉ.

Chắc chắn cô là một đại mỹ nữ, mới chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi nhưng đã có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, bộ quần áo xanh khiến cô có khí chất ngời ngời, tựa như đoá hoa sen.

“Muốn trăng trối điều gì không?”, Tô Tâm Nhi thở hổn hển nhìn Diệp Thành, vừa rồi vẫn còn ổn, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, dù cô che giấu thế nào thì ở trước mặt Diệp Thành cũng có cảm giác như không mặc quần áo.

“Cô không thể giết ta, ta có thể cứu tam thúc công của cô”, Diệp Thành vừa vặn vẹo vừa nói: “Ta thật sự có thể chữa được đạo thương”.

“Ai tin lời nói vớ vẩn của ngươi!”

Haiz!

Diệp Thành thở dài: “Ta ở cảnh giới Linh Hư thôi chết cũng chẳng sao, chỉ tiếc cho tam thúc công của cô thôi! Haiz, người gì không biết, lại còn là người nhà cơ, thế mà thấy chết không cứu”.

Thấy Diệp Thành như vậy, Tô Tâm Nhi hơi nhíu mày, thử hỏi: “Ngươi thật sự có thể cứu được tam thúc công của ta?”

“Chắc chắn!”, Diệp Thành chật vật đứng lên, sau đó còn không quên hất tóc một cách đẹp trai.

“Nếu ta phát hiện ngươi dám lừa ta, ngươi sẽ còn chết thảm hơn”, Tô Tâm Nhi lập tức giải trừ phong ấn, kéo Diệp Thành ra khỏi địa lao, xách hắn ra ngoài.

Đêm khuya yên tĩnh, nhưng ở Địa Cung nhà họ Tô lại đông nghịt người, ai cũng nhìn người trung niên áo choàng tím trong bể nước với vẻ mặt khó coi.

“Chắc chắn là người nhà họ Dương”, một ông lão hừ lạnh.

“Tin tình báo cho thấy người nhà họ Dương có quan hệ mật thiết với Thị Huyết Điện”, một ông lão khác lên tiếng: “Có vẻ chúng đã sẵn sàng ra tay với nhà họ Tô rồi”.

Nói xong, mọi người nhìn sang ông lão tóc bạc bên cạnh.

Ông lão này có dáng người mảnh khảnh, khí tức mạnh mẽ, trên người không có chút lệ khí nào, tựa như một ông cụ hiền lành nhân hậu.

Nhưng ông lại là lão tổ của nhà họ Tô – Tô Uyên, người ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.

“Có tin tức gì từ người được cử đến Tây Lăng không?”, Tô Uyên trầm giọng hỏi.

“Không có”, một ông già khác lắc đầu bất lực, thở dài nói tiếp: “Nội bộ phía Viêm Hoàng cũng bận tối mắt, làm gì còn tâm tư quan tâm chuyện của chúng ta, có lẽ chuyện liên minh vẫn chưa kết thúc đâu”.

Lời này vừa dứt, sắc mặt mọi người đều trở nên u ám.

Khi mọi người đang nói chuyện thì Tô Tâm Nhi đã đưa Diệp Thành vào.

“Tâm Nhi, đây là cấm địa của nhà họ Tô, sao con lại đưa hắn vào?”, một người trung niên trầm giọng lên tiếng, khí thế của người này mạnh mẽ, dáng người cao lớn, mang theo uy nghiêm của người có địa vị cao.

Ông ta chính là phụ thân của Tô Tâm Nhi, gia chủ nhà họ Tô, Tô Chính.

“Phụ thân, hắn nói hắn có thể chữa lành đạo thương cho tam thúc công”, Tô Tâm Nhi mím môi, nhỏ giọng bảo: “Dù sao tam thúc công cũng đã thế này rồi, chi bằng để hắn thử xem, nếu thực sự không được…”

“Đạo thương làm sao có thể chữa lành được? Lui ra đi”, Tô Chính trầm giọng quát.

“Mẹ kiếp, ta thật sự có thể cứu được ông ấy”, Diệp Thành hét lên, nhưng lại nhận về một lời la mắng.

“Đưa xuống”, Tô Chính lại quát lên.

Tô Tâm Nhi bất lực, chỉ đành đưa Diệp Thành đi.

Nhưng khi cô xoay người đi, Tô Uyên bất giác đưa mắt nhìn về hướng này, ông nhìn Diệp Thành, thấy chiếc nhẫn phỉ thuý trên ngón trỏ của hắn.

Đột nhiên Tô Chính quay người lại, hai mắt cũng loé lên thần mang nóng rực: “Đó là…”
Chương 517: Viêm Hoàng Thánh Chủ

“Đợi đã”, Tô Uyên đột nhiên lên tiếng.

Có lẽ vì giọng nói của Tô Uyên vang lên bất ngờ nên tất cả mọi người xung quanh đều giật mình.

Đương lúc mọi người đang ngỡ ngàng thì Tô Uyên đã sải bước về phía Tô Tâm Nhi, phất tay khiến sợi dây trói của Diệp Thành được giải phong ấn.

Woa!

Vừa được giải phong ấn, Diệp Thành liền cảm thấy thoải mái sảng khoái hơn hẳn: “Nhìn kìa, đúng là lão gia hành sự sáng suốt”.

“Phụ thân, đây…”

“Lùi xuống”, Tô Uyên trầm giọng lên tiếng.

Sau khi nạt mấy người phía Tô Chính, Tô Uyên mới đỡ lấy Diệp Thành và mỉm cười: “Không biết Viêm Hoàng Thánh Chủ giá lâm, có gì mạo phạm vẫn xin người lượng thứ”.

“Viêm…Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, câu nói của Tô Uyên khiến người nhà họ Tô có mặt tại hiện trường đều thẫn thờ.

“Hắn…Hắn là Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, đặc biệt là Tô Tâm Nhi, cô lập tức lấy tay che miệng, sắc mặt hết sức thú vị vì vừa rồi cô còn một tay lôi Diệp Thành tới đây.

So với người nhà họ Tô thì Diệp Thành chỉ thẫn thờ trong giây lát.

Thế nhưng sau giây phút thẫn thờ đó, hắn liền liếc nhìn chiếc nhẫn ngọc phỉ thuý trên tay mình và mới hiểu ra mọi việc, chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới này chính là thánh vật truyền lại từ đời Viêm Hoàng, từ trước tới giờ chỉ có Thánh Chủ mới có thể đeo.

“Đeo nó vào thì ngươi chính là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng”, trong chốc lát, lời nói của Chung Viêm vang lên bên tai Diệp Thành.

“Quên mất nó đấy”, Diệp Thành xoa cằm, “hiện giờ mình chính là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín”.

“Bái kiến Viêm Hoàng Thánh Chủ”, khi Diệp Thành còn đang trầm tư thì một nhóm người nhà họ Tô đã chắp tay hành lễ với hắn khiến Diệp Thành như sực tỉnh lại.

Thấy tất cả mọi người trong nhà họ Tô bao gồm cả lão tổ nhà họ Tô đều tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, Diệp Thành bất giác run rẩy: “Viêm Hoàng Thánh Chủ mạnh vậy sao? Đến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hay những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín đều phải cung kính?”

“Viêm Hoàng Thánh Chủ, ban nãy có gì thất lễ, xin người thứ tội”, Tô Chính tiến lên trước, cười trừ nói.

“Không sao, không sao cả”, Diệp Thành xua tay trả lời đại.

Nói rồi, hắn bắt đầu lùi về sau, chuẩn bị ngắm giờ chuồn đi, chỉ sợ nhóm người này trở mặt không thừa nhận hắn rồi trói hắn lại lần nữa.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ”, thấy Diệp Thành lùi về sau, Tô Tâm Nhi mới mím môi tiến lên trước, chắp tay hành lễ sau đó nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đầy hi vọng: “Người có thể cứu được Tam Thúc Công phải không? Mong người ra tay cứu giúp?”

Ô, ha ha…!

Có lẽ vì có phần lo lắng nên Diệp Thành bèn cười trừ: “Cứu, cứu, nhất định phải cứu rồi”.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ thật sự có thể trị được đạo thương sao?”, thấy Diệp Thành thở phào, vẻ mặt của mấy người phía Tô Chính, đến cả Tô Uyên cũng có phần kích động.

Hiện trường hiện giờ có phần khác trước, Diệp Thành lúc đó chỉ là một tên tiểu tử ở cảnh giới Linh Hư, nhưng hiện giờ lại khác, thân phận của hắn đã công khai, hắn bắt đầu với thân phận Viêm Hoàng Thánh Chủ, mỗi một câu nói ra làm sao có ai dám nghi ngờ.

“Có thể cứu, ta có thể cứu chứ”, Diệp Thành đi tới trước mặt bể Hoa Thanh Trì, dùng Tiên Luân Nhãn nhìn vào lão già mặc đồ tím như thể có thể thấy được vết nứt dài hai thốn trên phần linh hồn của ông ta.

“Đúng là kì lạ, sao Đại Sở lại nhiều người bị đạo thương như vậy chứ?”, Diệp Thành lẩm bẩm, Liễu Dật, Hạo Thiên Huyền Chấn, Thiên Tông Lão Tổ, giờ lại là người đàn ông mặc đồ tím này.

“Thiên địa đang thay đổi khống chế linh hồn của con người ở Đại Sở”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng, “nói chính xác hơn thì vì có sự khống chế này nên linh hồn của con người ở Đại Sở rơi vào trạng thái vi diệu, một khi bị thương thì rất dễ diễn hoá thành đạo thương”.

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm.

Hắn thu lại suy nghĩ rồi đảo mắt nhìn mọi người: “Ta phải thi triển thuật pháp, mọi người ra ngoài trước đi”.

“Được, được”, Diệp Thành đã nói vậy rồi nên mấy người phía Tô Uyên đương nhiên không làm trái lại, ho biết bí pháp mà Diệp Thành cần thi triển sẽ không thể cho bọn họ nhìn thấy.

Ngay sau đó, người nhà họ Tô đều lần lượt lùi ra khỏi địa cung.

Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Thành không quên phất tay phong ấn cửa địa cung tránh những việc rắc rối xảy ra.

Làm xong xuôi, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu, hắn gọi thiên lôi ra bao quanh cơ thể người đàn ông trung tuổi màu tím, vừa dùng thiên lôi trị đạo thương, vừa dùng bí pháp Man Hoang Luyện Thể để tôi luyện linh hồn.

Đây là một quá trình rất dài, Diệp Thành không dám lơ là khinh xuất.

Bên ngoài địa cung, nhóm người phía Tô Chính cũng lần lượt nhìn Tô Uyên: “Phụ thân, hắn thật sự là Viêm Hoàng Thánh Chủ sao?”

“Không sai”, nghe câu hỏi mang theo ý tứ hoài nghi đó, Tô Uyên mới khẽ vuốt râu: “Huyền Thương Ngọc Giới, là chiếc nhẫn độc nhất thiên hạ, ta từng nhìn thấy, tuyệt đối không thể làm giả”.

“Vậy vì sao Huyền Thương Ngọc Giới lại trên tay một tên tiểu tử mới ở cảnh giới Linh Hư?”, tất cả mọi người đều gãi đầu: “Vì sao Viêm Hoàng lại tìm một tên tiểu tử ở cảnh giới Linh Hư làm thánh chủ, nghĩ mãi mà không thông”.

“Ta không biết”, Tô Uyên cũng lên tiếng, ánh mắt rõ vẻ thắc mắc.

“Có phải tên tiểu tử này trộm Huyền Thương Ngọc Giới rồi đeo lên không nhỉ?”

“Không thể”, Tô Uyên phủ định: “Huyền Thương Ngọc Giới được tạo ra từ ngọc cốt của Viêm Hoàng Thánh Chủ, mặc dù chỉ là một thánh vật nhưng nó lại có linh tính, người mà nó không thừa nhận thì người đó không thể đeo lên”.

“Hoá ra là vậy”.

“Tâm Nhi, con từng tiếp xúc với người này rồi sao?”, Tô Uyên nhìn sang Tô Tâm Nhi ở bên, sự việc xảy ra vào ban ngày ông ta cũng đã nghe nói, ông ta đương nhiên thắc mắc về chuyện này.

“Không…không có ạ”, Tô Tâm Nhi cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng lên, cô lắp bắp, cho tới bây giờ cô cũng không thể tin nổi tên lưu manh mà mình gọi lại chính là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín.

Thấy Tô Tâm Nhi như vậy, mấy người phía Tô Uyên không hỏi thêm nhưng vẻ mặt ai nấy đều rất dị thường.

Mọi người không nói gì, chỉ đứng ngoài địa cung chờ đợi mà trong lòng sốt ruột.

Thời gian cứ thế dần trôi, thế rồi ba canh giờ trôi qua nhưng người ta vẫn không thấy Diệp Thành ra ngoài.

Phía này, Tô Chính đứng ngồi không yên, nhìn sang Tô Uyên: “Phụ thân, hắn thật sự có thể chữa được đạo thương sao?”

“Có lẽ là vậy”, Tô Uyên vuốt râu, cũng không dám khẳng định: “Hắn có thể là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín nhất định có điểm hơn người, nói không chừng thật sự có thể trị được đạo thương”.

Ấy?

Một lão già lên tiếng như nghĩ ra điều gì đó rồi lại nhìn sang Tô Uyên: “Lão tổ, không phải hắn đích thân tới Xuân Thu Cổ Thành tìm nhà họ Tô chúng ta để kết liên minh chứ?”

Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều trầm ngâm. Quả thực, nhiện giờ thế cục nhà họ Tô không được ổn, phải phái người tới Tây Lăng tìm Viêm Hoàng giúp đỡ để tiện kết liên minh. HIện giờ Thánh Chủ của Viêm Hoàng tới, ai cũng hiểu rằng Viêm Hoàng Thánh Chủ tới để bàn bạc chuyện kết liên minh với bọn họ.

“Kết liên minh không nhất thiết cần thánh chủ đích thân tới chứ?”, một lão già hỏi lại.

“Việc này phải kiểm chứng lại, đợi hắn ra ngoài thì mọi việc sẽ sáng tỏ”.

“Nếu thực sự là Thánh Chủ đích thân tới để kết liên minh thì xem ra Viêm Hoàng cũng rất coi trọng nhà họ Tô chúng ta, điều này đối với nhà họ Tô mà nói quả thực là chuyện tốt”.

“Vào trong đi”, khi mọi người còn đang bàn tán thì cửa địa cung mở ra.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều vội đi vào.

Tốc độ của Tô Uyên là nhanh nhất, tới bên bể Hoa Thanh Trì, mấy người phía Tô Chính lập tức theo sau.

Mọi người đều trông thấy sắc mặt của người đàn ông mặc đồ tím nhuận sắc hơn hẳn, khí tức đã ổn định, đạo thương đã biến mất, điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất đó là tu vi của người đàn ông mặc đồ tím từ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy lên tới tầng thứ tám.

“Thật sự có thể trị được đạo thương”.

“Đến tu vi cũng tăng lên một tầng”.

“Đây…”

Sắc mặt người nhà họ Tô hết sức dị thường, bọn họ lần lượt nhìn sang Diệp Thành. Ấy? Người đâu?”

Có lẽ trước đó vì quá vui mừng nên bọn họ không nhận ra được ai đó đã lẻn ra cửa địa cung, một chân bước ra ngoài.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, tất cả đều ngỡ ngàng.

Ồ, ha ha ha…

Diệp Thành cười trừ: “Ta…ta đi vệ sinh một lát”.
Chương 518: Ta được truyền chức Thánh Chủ giữa đường

Đêm khuya, ánh đèn nhà họ Tô sáng chói, mùi rượu thơm ngào ngạt.

Cũng vì thân phận của Diệp Thành và ân tình mà hắn cứu người nhà họ Tô nên nhà họ Tô mới tiếp đãi hắn bằng nghi lễ cao nhất.

Còn Diệp Thành vừa đi vệ sinh xong thì cũng chưa chuồn đi được luôn, cuối cùng, hắn uống no say và được đưa về một lầu các.

Nô bộc nhà họ Tô vừa đi thì Diệp Thành đã nhảy dựng lên, dùng linh lực hoá giải rượu.

“Tiểu gia còn có rất nhiều việc cần phải làm, không có thời gian ở đây vô ích”, Diệp Thành vặn cổ, hắn mở cửa định nhảy xuống nhưng lại gặp đúng Tô Uyên.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ, người định…”, thấy Diệp Thành trèo lên bậu cửa, Tô Uyên bất ngờ.

“Không…không có gì, ta chỉ ngắm sao thôi”, Diệp Thành ho hắng, hắn quay người lại.

Ngay sau đó, Tô Uyên đi vào.

Khụ….!

Diệp Thành ho hắng, hắn bất giác nhìn Tô Uyên: “Không biết tiền bối nửa đêm tới đây là có chuyện gì?”

Chỉ thấy Tô Uyên do dự một lát rồi cuối cùng lên tiếng: “Xin hỏi Thánh Chủ, lần này có bao nhiêu người đến cùng người?”

Nghe vậy, Diệp Thành chợt sững người: “Cái gì mà bao nhiêu người đi cùng?”

“Không phải Viêm Hoàng muốn tìm nhà họ Tô để kết liên minh chứ?”, nhìn vẻ mặt thẫn thờ đó của Diệp Thành, Tô Uyên hơi bất ngờ.

Kết liên minh?

Diệp Thành quả thực thẫn thờ. Kết cái gì cơ? Ta đây vừa mới tới Xuân Thu Cổ Thành đã bị các người trói lại rồi.

“Tiền bối, nói thực, ta cũng không biết Viêm Hoàng ở đâu, nửa đường ta được người ta truyền cho chức vị Thánh Chủ”, cuối cùng, Diệp Thành cũng nói ra sự thực: “Còn kết liên minh mà ông nói thì vãn bối thật sự không biết là gì cả”.

Haiz!

Nghe Diệp Thành nói xong, Tô Uyên thở dài: “Quả nhiên như ta đoán”.

“Tiền bối nóng lòng kết kiên minh với Viêm Hoàng chúng ta như vậy là muốn nhà họ Tô thoát khỏi khó khăn sao?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

Tô Uyên gật đầu: “Vì một món pháp khí khi xưa mà nhà họ Tô và họ Dương ở Vân Tàng Sơn có thù oán, cả hai nhà đấu tranh với nhau vài trăm năm”.

“Nghe ý của tiền bối nghĩa là nhà họ Tô đang yếu thế?”

“Chỉ một mình nhà họ Dương thì nhà họ Tô sẽ không phải sợ”, Tô Uyên nói rất tự tin, nhưng ngay sau đó ông ta lại cau mày: nhưng lần này lại khác, người của Thị Huyết Điện cũng can dự vào, bọn họ bắt tay muốn đối phó với nhà họ Tô”.

“Lại là Thị Huyết Điện”, Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nhủ thế lực của Thị Huyết Điện lớn mạnh, đi đâu cũng thấy bóng dáng.

“Nhà họ Dương đã tìm Thị Huyết Điện thì nhà họ Tô đương nhiên không thể ngồi chờ chết”, Tô Uyên tiếp tục: “Cho nên chúng ta tìm Viêm Hoàng ở Tây Lăng và nhiều lần phái người đi tìm nhưng đều bặt vô âm tín”.

Hoá ra là vậy!

Diệp Thành nghe ra được ý tứ, chẳng trách mà Tô Uyên cho rằng hắn tới đây để kết liên minh.

“Có điều nghĩ lại thì Viêm Hoàng của hiện tại cũng không mạnh hơn nhà họ Tô là bao”, Tô Uyên thở dài, “từ sau khi Chung Viêm mất tích thì Viêm Hoàng cũng li tán, nội bộ hỗn loạn, đã không còn được như xưa nữa”.

Nghe Tô Uyên nói vậy, Diệp Thành giật giật khoé miệng, hắn cảm thấy với chức vị Viêm Hoàng Thánh Chủ mà mình đảm đương cần phải đi dẹp loạn rồi.

Sau hồi trầm ngâm, Diệp Thành mới nhìn sang Tô Uyên ở phía đối diện hỏi thăm dò: “Tiền bối, người từng thấy sư phụ của Chung Viêm, Viêm Hoàng đời trước bao giờ chưa?”

“Sư phụ của Chung Viêm?”, nghe vậy, Tô Uyên mặc dù mặt mày tỏ ra kính nể nhưng lại khẽ lắc đầu: “Ông ấy quá thần bí, e rằng cho dù là người của Viêm Hoàng thì người từng gặp ông ấy cũng đếm trên đầu ngón tay thôi”.

“Thần bí vậy sao?”, Diệp Thành gãi đầu, hắn thầm cảm thấy có hứng thú với người trông y hệt mình.

Haiz!

Phía này, Tô Uyên thở dài quay người đi ra khỏi lầu các. Sau khi ông ta rời đi, Diệp Thành mới trầm ngâm ngồi một chỗ.

“Ta phải về Nam Sở trước hay là đi dẹp cục diện rối rắm của Viêm Hoàng ở Tây Lăng trước, sớm muộn gì ta cũng là Thánh Chủ mà?”

“Thôi được rồi, không đi nữa, lỡ bị người ta tiêu diệt thì sao?”

“Vẫn nên về Nam Sở trước, còn có Nam Minh Ngọc Thu, con người điên ấy chạy đi đâu rồi không biết?”, nghĩ vậy, Diệp Thành lại nhảy dựng lên, mở tung cửa sổ, không nói lời nào, cứ thế nhảy xuống.

Có điều, Diệp Thành cũng đã đánh giá thấp nhà họ Tô, hắn đi một vòng rồi lại phải quay lại.
Chương 519: Xuất hiện ở đây là phải chết

“Mẹ kiếp, cả nhà họ Tô đều là cả trận pháp”, Diệp Thành gãi đầu nhìn tứ phía, hắn trông thấy rất nhiều trận văn bí mật, đến cả mỗi một nhành cây ngọn cỏ đều có chướng pháp, bề mặt căn bản đều khắc hoạ đường vân của trận văn.

Nghĩ vậy, Diệp Thành âm thầm mở Tiên Luân Nhãn hắn nhìn thấu huyền cơ của trận pháp sau đó tìm một phương hướng và đi về phía đó.

Phía trước mặt, hắn trông thấy một bóng hình từ từ đi tới, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Tô Tâm Nhi.

Thấy vậy, Diệp Thành co cẳng định chạy.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ”, Tô Tâm Nhi nhanh chóng sải bước đến và gọi Diệp Thành.

Biết không tránh được, Diệp Thành bèn quay người lại, hắn xoa xoa đầu mũi, cười trừ: “Tô tiểu thư, thật trùng hợp”.

Có lẽ nhìn ra bộ dạng khác thường của Diệp Thành nên khuôn mặt Tô Tâm Nhi lại lần nữa đỏ bừng, hai tay cô nắm chặt, môi mím lại, khẽ giọng nói: “Có thể giúp nhà họ Tô chúng ta không? Nếu được, ta đồng ý đánh đổi bằng bất cứ giá nào”.

Giúp? Ta giúp thế nào?

Diệp Thành thầm gào thét, mặc dù lão tử là Viêm Hoàng Thánh Chủ nhưng cũng chỉ là một người đứng đầu đơn độc. Người ta coi trọng thì sẽ gọi hắn một tiếng Thánh Chủ, nếu không coi trọng thì hắn cũng chẳng là gì.

Có điều, trông thấy Tô Tâm Nhi như vậy, Diệp Thành lại lắc đầu bất lực: “Tô tiểu thư, mặc dù ta là Thánh Chủ nhưng bọn họ chưa chắc đã nghe theo lời ta, ta chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, bọn họ nhất định sẽ không phục tùng ta”.

“Nhưng dù gì ngươi cũng là thánh chủ của bọn họ”, Tô Tâm Nhi ngẩng đầu, đôi mắt trong như nước hồ thu nhìn Diệp Thành đong đầy hi vọng.

“Vậy còn phải đợi bọn họ nhận một người Thánh Chủ như ta đã”, Diệp Thành xua tay.

Nghe Diệp Thành nói vậy, Tô Tâm Nhi chợt tái mặt, cô đứng đó giữa những làn gió thổi qua, cơ thể vốn mảnh mai lại càng trở nên yếu đuối.

“Làm phiền rồi”, Tô Tâm Nhi khẽ cúi người, cô lặng lẽ rời đi.

Nhìn bóng người Tô Tâm Nhi rời đi, Diệp Thành lắc đầu bất lực, “mặc dù ta rất muốn giúp mọi người nhưng ta chỉ mới ở cảnh giới Linh Hư, không phải là người cứu được thế giới”.

Diệp Thành thở dài một hơi, hắn quay người: “Nhìn mà xem, nếu như tương lai có thể hàng phục Viêm Hoàng thì ta không ngại ra tay giúp đỡ mọi người, nhưng điều kiện đó là nhà họ Tô có thể trụ được tới lúc đó”.

Ra khỏi nhà họ Tô, Diệp Thành đi thẳng về phía trung tâm của Xuân Thu Thành, hắn đi vào một Truyền Tống Trận.

Sau mười phút, Diệp Thành mới bước ra khỏi thông đạo không gian, hiện thân trong một khu rừng tối tăm.

“Lần này không ai có thể ngăn cản quyết định của ta”, Diệp Thành nhìn về phía Nam, hắn tế gọi ra một thanh phi kiếm. Có điều, hắn còn chưa bước lên phi kiếm thì một luồng khí tức lạnh lẽo đã ập từ phía sau lưng tới.

Vút!

Ngay lập tức, một thanh kiếm màu đen vừa dài vừa mảnh đâm tới, cứ thế hướng về phía gáy Diệp Thành.

Diệp Thành run rẩy, hắn thầm nhủ người ra tay nhất định là kẻ chuyên giết người, nhát kiếm tuyệt sát này mà đâm vào một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư bình thường thì chỉ còn nước bỏ mạng.

Thế nhưng Diệp Thành là ai? Hắn chính là tên có thể giết chết một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, mặc dù nhát kiếm này là kiếm tuyệt sát nhưng muốn giết hắn còn kém xa.

Nói thì lâu nhưng mọi thứ lại xảy ra rất nhanh, trong chốc lát, Diệp Thành đã quay phắt người, kiếm Xích Tiêu đã được cầm trong tay gạt đi thanh sát kiếm màu đen kia.

Vì không thể giết Diệp Thành ngay lúc đó, kẻ trong bóng tối nhanh chóng rút lui.

“Còn muốn chạy?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn tế gọi ra Đại La Thần Đỉnh, tiếng vù vù vang lên, áp lực của hàng trăm nghìn cân khiến không gian lập tức bị đè nén, tên kia vừa định bỏ chạy thì đã bị Diệp Thành đánh bay.

Phong thần quyết!

Diệp Thành đã bắt đầu di chuyển, hắn như cơn gió, nhanh đến mức vô ảnh, một kiếm bá đạo được chém ra.

Phụt!

Những đợt máu bắn trào lên, đầu tên kia lập tức bị kiếm của Diệp Thành đâm xuyên, đến tiếng gào thét hắn cũng không thét lên nổi.

Sau khi giết chết tên kia, Diệp Thành mới nhìn rõ bộ dạng của hắn, đó là một gã thanh niên mặc y phục màu đen, đeo mặt nạ, cho tới lúc chết, đôi mắt của hắn vẫn mang theo vẻ kinh ngạc, một kiếm không thể giết chết kẻ cần giết, ngược lại còn khiến mình phải bỏ mạng.

“Kiếp sau đầu thai đừng đụng vào người không nên đụng”, Diệp Thành tiến lên trước, hắn phất tay cất đi túi đựng đồ của gã thanh niên.

Roẹt! Roẹt!

Không lâu sau đó, tiếng gió rít lạnh lẽo vang lên khiến đôi mắt Diệp Thành lại lần nữa nheo lại.

“Bao vây lấy hắn”, trong không trung vang lên tiếng hô gọi, khi âm thanh dứt, mười mấy bóng hình mặc y phục đen lần lượt xuất hiện, người nào người nấy bao vây lấy Diệp Thành.

“Các vị, chúng ta không thù không oán, các vị làm vậy là có ý gì?”, Diệp Thành nhìn tứ phía, hắn không hề cảm thấy áp lực, chỉ có một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, những tên còn lại có thể bỏ qua không cần tính.

“Người xuất hiện ở đây phải chết”, lão già mặc đồ đen ở cảnh giới Không Minh bật cười lạnh lùng.
Chương 520: Tam thiếu gia nhà họ Dương

Diệp Thành cau mày: “Vì sao xuất hiện ở đây lại phải chết? Ít nhất thì cũng phải có câu giải thích để ta chết cho minh bạch chứ”.

“Ta đương nhiên phải cho ngươi chết minh bạch rồi”, biết Diệp Thành không trốn nổi, lão già mặc đồ đen lại bật cười dị thường: “Chỉ cần xuất hiện ở đây thì đều đi ra từ Truyền Tống Trận, ý khác thì có cần ta phải nói rõ không?”

Nghe vậy, Diệp Thành lại lần nữa cau mày. Diệp Thành rất thông minh và nghe rõ, hắn không cần hỏi cũng biết những người này không phải là người của Thị Huyết Điện mà là người của nhà họ Dương ở Vân Tàng Sơn.

“Chỉ trong một ngày, tốc độ nhanh đấy, đúng là trận thế lớn”, Diệp Thành nhìn lão già mặc đồ đen, hắn bất giác tặc lưỡi: “Nếu như ta đoán không nhầm thì vài trăm nghìn trượng của cổ thành Xuân Thu đã bị các ngươi bao vây, các người muốn diệt nhà họ Tô, muốn tung lưới bắt một mẻ sao?”

“Xem ra ngươi cũng không phải kẻ ngốc”, lão già mặc đồ đen cười u ám, trong ánh mắt còn hiện lên ánh sáng lướt qua.

“So với những kẻ ngốc như các ngươi thì ta tự nhận thông minh hơn”, Diệp Thành gãi tai.

“Muốn chết”, một tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư mặc đồ đen lập tức ngự động bảo ấn lơ lửng trên đầu giáng xuống người Diệp Thành.

“Đúng là nực cười”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn giáng cái bạt tới.

Rắc!

Ngay lập tức, bảo ấn kia bị một bạt của hắn bạt cho tan nát, đến cả tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cũng lập tức bị đánh bay đi.

“Đúng là đã đánh giá ngươi thấp rồi”, thấy thuộc hạ của mình bị một bạt đánh bay, lão già mặc đồ đen lập tức tung đại ấn về phía Diệp Thành.

“Đến cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám ta cũng đã trảm, ngươi là cái thá gì?”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, tung ra một chưởng Bát Hoang, vận chuyển hỗn độn vô cực đạo. Trong tám chưởng bát hoang lại dung hoà cả Hám Sơn Chưởng, Bôn Lôi Chưởng và Hàng Long, bốn bí thuật, uy lực mạnh mẽ bá đạo vô cùng.

Rầm!

Chưởng ấn mạnh mẽ giáng từ trên trời xuống bị một chưởng của Diệp Thành đánh xuyên, đến cả lão già ở cảnh giới Không Minh cũng phun ra máu và lùi về sau.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều tái mặt, lần lượt kết ấn: “Bố trận”.

“Xem ta thế nào đã”, Diệp Thành mỉm cười, một tay kết ấn, kiếm xích tiêu lập tức được vung ra, chỉ vào số đông, hỗn độn vô cực đạo lại lần nữa vận chuyển, kiếm trận công kích của Tiên Thiên kết hợp với Ngự Kiếm Phi Tiên Trận, Phi Vũ Kiếm Trận.

Vút! Vút!

Đột nhiên, kiếm khí vang lên âm thanh vút vút, từng đạo kiếm ảnh màu vàng kim xuất hiện với kiếm khí mạnh mẽ bá đạo, vả lại số lượng nhiều đến mức khiến người ta phải rợn tóc gáy, kể cả là lão già ở cảnh giới Không Minh kia cũng phải nhanh chóng lùi về sau.

Phụt! Phụt!

Rất nhanh sau đó, đại trận của nhóm người kia bị kiếm trận đâm xuyên.

“Chu sát”, hiện trường chỉ có mình lão già mặc đồ đen là ngự động binh khí, ông ta xông tới hòng giết Diệp Thành.

“Ta cũng có”, Diệp Thành cười lạnh lùng, Đại La Thần Đỉnh lập tức bay ra, khí tức huyền diệu bao quanh, sức nặng và âm thanh tự nhiên giao hoà trong nó khiến nó trở nên bất phàm.

Vù!

Đại La Thần Đỉnh rung lên, áp lực cả hàng trăm nghìn cân đè nén.

Rắc!

Lập tức, binh khí của lão già mặc đồ đen lập tức nứt lìa. Vì lạc ấn linh hồn nên lão già kia lập tức ói ra máu và lùi về sau lần thứ hai.

“Vừa rồi ông còn mạnh lắm mà”, Diệp Thành từ từ đi tới, nhìn lão già mặc đồ đen kia với vẻ mặt hứng thú.

“Tên tiểu tử này là quái thai gì vậy chứ?”, lão già kia thấy vậy lập tức quay người toan bỏ chạy.

“Đánh không lại thì muốn bỏ chạy, đâu dễ như vậy?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, kiếm Xích Tiêu chĩa về phía lão già mặc đồ đen, kiếm trận công kích lại lần nữa hiển hiện, số lượng khổng lồ, kim quang chói lọi, dưới hư không tối đen choán mắt người nhìn.

Có điều, điều khiến hắn phải bất ngờ đó lão già mặc đồ đen kia lập tức bay đi, ồ không đúng, nói chính xác hơn đó là dịch chuyển đi.

“Phù chú không gian”, Diệp Thành nhìn là nhận ra huyền cơ, chân dẫm lên phi kiếm đuổi theo với tốc độ cực nhanh.

Rầm! Đùng!

Trong màn đêm đen vang lên tiếng động đinh tai, từng ngọn núi sụp đổ. Phía trước, lão già mặc đồ đen máu me đầm đìa nhưng tốc độ bỏ chạy lại khiến Diệp Thành phải kinh ngạc.

“Tam công tử, cứu ta”, lão già kia vừa chạy vừa la hét.

“Gọi cha cũng không có tác dụng đâu”, Diệp Thành cười lạnh lùng, tay trái cầm kiếm Xích Tiêu, tay phải cầm kiếm Thiên Khuyết, trên đầu Đại La Thần Đỉnh lơ lửng, hắn truy sát đằng sau.

Vút!

Đúng lúc này, một thanh trường tiễn màu đen đâm xuyên vào hư không, cứ thế bay về phía hắn giống như một đạo thần mang màu đen, uy lực cực kì mạnh, sát khí lạnh lùng khiến Diệp Thành bất giác run rẩy.

Trong chốc lát, Diệp Thành né người, hắn né qua mũi tên kia trong tình huống thật hiểm hóc.

“Có thể thoát được tiễn của ta, ngươi cũng không hề đơn giản”, vừa đứng vững lại, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng cười dị thường.

Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn và nhận ra phía trước có một thanh niên từ từ đi tới.

Gã thanh niên mặc y phục trắng rất dị thường, xung quanh có khí sắc màu tím bao quanh, đầu tóc cũng màu tím, phần trán còn có một đạo phù văn dị thường, khuôn mặt trắng bóc.

“Cảnh giới Linh Hư đỉnh phong”, Diệp Thành đảo mắt, hắn cứ thế ngó lơ tên này và chú ý vào một người trung tuổi mặc đồ đen phía sau hắn.

“Cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, muốn đánh úp ta sao?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung tuổi mặc đồ đen, trông ông ta hết sức lạnh lùng, trên lưng còn đeo theo đại cung màu đen, đôi mắt hiện lên cái nhìn yêu dị.

“Có thực lực thế này nhất định được liệt trên bảng Phong Vân”, gã thanh niên mặc y phục trắng đứng lại, khoé miệng nhếch lên nhìn Diệp Thành: “Không biết ngươi là ai?”

“Liên quan đến ngươi à?”, Diệp Thành khoanh tay trước ngực, hắn nhìn tên kia với vẻ mặt đầy hứng thú.

“Đương nhiên có liên quan rồi”, gã thanh niên lật tay lấy ra cái quạt xếp, vừa phẩy quạt vừa nhìn Diệp Thành, mỉm cười dị thường: “Ta là người trên bảng xếp hạng Phong Vân, nếu như ngươi xếp trước ta thì ta phải giết ngươi để thay thế vị trí”.

Ồ?

Diệp Thành nhướng mày: “Khẩu khí không vừa, ngươi xếp thứ mấy trên bảng Phong Vân?”

“Ta tên là …Dương Tam Thiếu”, gã thanh niên mặc y phục trắng đột nhiên lên tiếng, nói rồi không quên nhe răng để lộ hàm răng trắng bóc, đôi mắt như rắn độc hết sức cay nghiệt.

“Dương Tham Thiếu?”, Diệp Thành đảo mắt, không tìm được cái tên này trong kí ức.

“Mười người xếp đầu thì ta biết còn ngươi thì ta thật sự không có ấn tượng, đợi ta lục tìm lại kí ức đã”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn lấy ra bảng xếp hạng Phong Vân rồi liếc nhìn và tìm cái tên này.

Ồ?

Ngay sau đó, Diệp Thành gấp bảng xếp hạng vào và nhìn Dương Tam Thiếu với vẻ mặt khác thường: “Xếp thứ năm mươi ba, thứ hạng cũng không tồi”.

Nhìn ánh mắt đó của Diệp Thành, Dương Tam Thiếu nhếch miệng cười: “Giờ có thể nói thứ hạng của ngươi chưa?”

Chỉ thy Diệp Thành giơ lên ba ngón tay: “Tiểu gia ta cao hơn ngươi ba bậc, xếp thứ năm mươi, giỏi không?”

“Ngươi là Tần Vũ?”, tới lúc này, đôi mắt Dương Tam Thiếu mới nheo lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK