Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 326: Huyền Nữ

Thiếu nữ kia bắt đầu biểu diễn luyện đan, Diệp Thành ngồi thẳng dậy quan sát.

Vù!

Phía này, cô gái đã đẩy chân hoả vào lư luyện đan, đầu tiên là làm nóng lư trong ba tới năm giây rồi mới cho các linh thảo vào bên trong, thủ pháp hết sức điêu luyện.

“Không hổ là đồ đệ của Đan Thần, quả nhiên không hề đơn giản”, Diệp Thành xuýt xoa.

“Ta tên Lạc Hi, còn ngươi?”, cô gái không hề cảm thấy áp lực khi luyện đan, vừa điều khiển ngọn lửa vừa nhìn Diệp Thành nói.

“Gọi ta Trần Dạ là được”.

“Trần Dạ, ừm, cái tên hay đấy”, Lạc Hi nói rồi lại cho thêm hai cây linh thảo vào trong lư: “Đúng rồi, ta còn không biết ngươi có thể luyện ra linh đan mấy vân nữa, có thể luyện được linh đan ba vân không?”

“Có thể”, Diệp Thành đáp lời.

“Cái gì gọi là có thể? Ngươi chưa từng luyện bao giờ sao?”

“Ta từng thấy người khác luyện rồi”, Diệp Thành ho hắng nói.

“Thật đáng tiếc”, Lạc Hi đáp lời: “Ngươi có chân hoả nhưng không có lão bối luyện đan sư dạy ngươi, quả là phí một nhân tài. Ngươi có muốn tham gia vào Đan Thành chúng ta không? Đan Thành có rất nhiều luyện đan sư nổi tiếng, nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi thành một luyện đan sư giỏi”.

“Một kẻ quanh năm ở vùng núi hẻo lánh như ta mà Đan Thành cũng cần sao?”, Diệp Thành hiếu kỳ nhìn Lạc Hi.

“Cần, đương nhiên cần rồi”, Lạc Hi tươi cười: “Đan Thành chưa bao giờ từ chối luyện đan sư có chân hoả, nơi này là thánh địa của luyện đan sư, có bao nhiêu người mơ ước muốn là người của Đan Thành ấy. Ngươi cứ suy nghĩ thêm xem”.

“Ta sẽ suy nghĩ”, Diệp Thành cười rồi chuyển chủ đề: “Cô nương nói cho ta biết quy định cụ thể của đại hội đấu đan diễn ra vào ngày mai đi”.

“Đây là lần đầu tiên ngươi tới đại hội đấu đan nên ta sẽ nói kĩ cho ngươi một chút, nếu không, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện”, Lạc Hi nói: “Đại hội đấu đan phân ra các vòng loại, vòng bán kết, vòng chung kết và vòng tổng kết, thế nhưng cho dù là giai đoạn thi đấu nào thì mỗi một người tham gia chỉ được dùng ba nguyên liệu luyện đan trong mỗi lần luyện đan, nếu như trong thời gian quy định không luyện ra được đan dược hoặc ba nguyên liệu luyện đan tiêu hao hết và không thể luyện ra được đan dược thì sẽ bị loại”.

“Thế à?”, Diệp Thành xoa cằm hỏi tiếp: “Vậy rốt cục luyện chế ra linh đan mấy vân mới được thông qua”.

“Ở vòng loại yêu cầu luyện chế linh đan một vân nhưng chỉ có một phần hai người được chọn vì trong vòng này không chỉ yêu cầu về thuật luyện đan mà còn yêu cầu đạt được thời gian giới hạn cho phép, một khi một phần hai số người tham gia ở vòng này luyện ra được linh đan một vân thì những người còn lại cho dù là ngươi có đang luyện đan thì cũng mất đi tư cách thông qua, vì vậy trong vòng này cần nhanh chóng luyện ra được linh đan một vân, nếu không thì khi số lượng đạt yêu cầu, ngươi cũng không còn có hội tham gia vòng tiếp theo nữa”.

“Ở trận bán kết yêu cầu luyện ra linh đan hai vân, quy định giống với vòng loại”.

“Vòng chung kết yêu cầu luyện ra linh đan ba vân, giống với vòng loại nhưng yêu cầu thông qua có phần khác biệt đó là trong vòng này, thời gian bị giới hạn nhưng lại không giới hạn số lượng người, có nghĩa là nếu trong thời gian quy định mà ngươi có thể luyện ra được linh đan ba vân thì ngươi được thông qua”.

“Vòng tổng kết yêu cầu luyện ra linh đan bốn vân, ở vòng này cũng giới hạn thời gian, nếu trong thời gian quy định mà không luyện ra được đan dược thì sẽ bị loại”.

“Vậy mỗi một vòng có phải luyện ra linh đan mà người ta yêu cầu không?”, Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.

“Đương nhiên rồi”, Lạc Hi vừa cho linh thảo vào trong lư vừa nói: “Vòng loại luyện linh đan một vân, vòng bán kết luyện linh đan hai vân, vòng chung kết luyện linh đan ba vân, ba vòng này đều yêu cầu bốc thăm quyết định ngươi phải luyện chế đan dược gì, nói ví dụ nếu ngươi bốc phải đan phương Hồi Huyền Đan thì linh đan mà ngươi cần luyện chính là Hồi Huyền Đan”.

“Vậy vòng tổng kết thì sao?”, Diệp Thành vội hỏi.

“Vòng tổng kết thì khác rồi”, Lạc Hi đáp lời: “Vòng tổng kết đề mở hơn một chút. Đan Thành sẽ không cung cấp đan phương cho ngươi mà ngươi phải tự luyện chế ra một loại linh đan bốn vân tuỳ ý”.

“Không ngờ còn có cả môn này”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Ngươi cho rằng đại hội đấu đan là chơi sao?”

“Vậy những đan dược được luyện ra có phải nộp lên trên không?”

“Ngươi hỏi thừa à?”, Lạc Hi liếc Diệp Thành: “Đương nhiên phải nộp cho Đan Thành chúng ta rồi. Chúng ta cung cấp nguyên liệu cho các ngươi luyện đan, còn cho ngươi đan phương, đan dược luyện ra còn muốn lấy đi, ở đâu ra có chuyện dễ dàng thế được chứ?”

“Là ta nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành tủm tỉm cười.

Tiếp sau đó, cả hai không ai nói gì, kể cả Lạc Hi rất thông thạo thuật luyện đan nhưng càng về sau cô lại càng thể hiện sự thận trọng hơn.

Diệp Thành đương nhiên cũng không nhàn rỗi, Tiên Luân Nhãn đã âm thầm mở từ lâu, mỗi một bước luyện đan của Lạc Hi đều được lạc ấn nằm trong Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại từ phức tạp thành đơn giản.

Vù!

Không biết từ bao giờ, Lạc Hi mới vỗ vào lư luyện đan sau đó nắm lấy viên đan dược bay ra khỏi lư trong lòng bàn tay và cho vào túi đựng đồ.

“Thật không hề đơn giản”, Diệp Thành lại một lần nữa xuýt xoa, nói rồi hắn đứng dậy toan bước ra ngoài.

“Ngươi đừng đi”, Lạc Hi tiến lên trước kéo Diệp Thành lại.

“Sao thế? Còn việc gì sao?”, Diệp Thành nhìn Lạc Hi với vẻ mặt khó hiểu.

“Ngươi vẫn chưa tới đan phủ của chúng ta phải không? Hiếm khi mới tới Đan Thành một chuyến, sao có thể không tới Đan Phủ xem thế nào chứ?”, Lạc Hi cười khì.

“Đan Phủ không phải ai cũng có thể vào được mà?”, Diệp Thành ho hắng nói.

“Chẳng phải còn có ta sao?”, Lạc Hi cũng không quan tâm Diệp Thành có đồng ý hay không, cô cứ thế kéo Diệp Thành đi tới cửa: “Đi theo ta là được, đó là nhà của chúng ta mà, không ai dám cản ta đâu”.

Diệp Thành bất lực đành đi theo Lạc Hi ra ngoài.

Khi đi qua khu vực đăng ký, Lạc Hi còn không quên chào lão già tóc xám kia: “Dạ lão, con hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé, con đi trước đây, hi hi hi”.

Nói rồi, Lạc Hi kéo Diệp Thành đi ra khỏi lầu các.

Phía sau là vẻ mặt khó hiểu của lão già với tên Dạ Lão: “Đó không phải là tên tiểu tử hôm nay tới đăng ký sao? Sao lại đi cùng nha đầu Lạc Hi nhỉ?”

Phía này, Lạc Hi đã kéo Diệp Thành đi vài vòng, lúc này mới tới trước một phủ đệ với đại khí dồi dào, đây chính là đan phủ.

“Vào trong đi”, khi Diệp Thành còn đang mải ngước nhìn bức hoành phi trên đan phủ của Đan Thành thì Lạc Hi đã kéo Diệp Thành vào trong.

Vào trong hắn mới nhận ra bên trong đan phủ là cả một thế giới rộng lớn, môi trường rất tốt, đình đài lầu các, giả sơn linh tuyền, những gì cần có đều có, trong đó cũng không thiếu sơn phong, và còn có thể trông thấy đàn hạc trắng bay lượn trên vân đoan.

Woa!

Diệp Thành không khỏi trầm trồ, đầu hắn quay đi quay lại như trống bỏi nhìn ngó xung quanh, đôi mắt hết đảo sang trái lại đảo sang phải sáng hẳn lên, nhìn bên này rồi nhìn bên kia và nuốt nước bọt liên tục.

Nếu trách thì chỉ trách đan phủ quá hào phóng, quanh phủ đệ trồng rất nhiều cây linh quả, đi đâu cũng nhìn thấy linh thảo mơn mởn, trông chẳng khác gì địa thế cửu phong thiên khiến chúng mang theo khí nguyên tinh tuý vô cùng.

“Lợi hại chứ?”, Lạc Hi cười khúc khích vỗ vai Diệp Thành.

“Thật lợi hại”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Này, chỉ được nhìn thôi đấy, không được trộm gì đâu, những linh thảo ở đây đều có cấm chế”.

“Ta hiểu”.

“Lạc Hi”, khi cả hai đang bước đi thì một giọng nữ nhân trong trẻo vang lên, giọng nói vừa dứt, một bóng hình xuất hiện trong tầm mắt hai người.

“Sư tỷ”, Lạc Hi nhảy nhót tới.

“Cô nương ấy là Huyền Nữ?”, đôi mắt Diệp Thành cũng liếc về bên kia, hắn nhìn sang phía nữ tử mặc y phục trắng đang từ từ đi lại, nghe cách xưng hô vừa rồi của Lạc Hi thì rất dễ đoán được ra đây chính là đồ nhi của Đan Thành: Huyền Nữ.

Nếu nói về Huyền Nữ thì đây là một nữ nhân hết sức xinh đẹp với dung nhan tuyệt sắc, bộ y phục không gió mà tung bay, mái tóc đen suôn mượt như dòng thác đổ, cơ thể cô được vân tiêu bao quanh, xung quanh vân khí bồng bềnh khiến cô trở nên thanh khiết như vị tiên nữ giáng trần vậy.

Điều đáng nói là đôi mắt của Huyền Nữ long lanh như nước hồ thu, tìm không ra chút gợn, chỉ có một phần còn thiếu sót đó chính là trong đôi mắt tuyệt đẹp lại chất chứa sự lạnh lùng khiến Huyền Nữ có phần xa cách.

“Linh hồn cấp Địa, quả nhiên không hề đơn giản”, Diệp Thành thầm cảm thấy bất ngờ.

“Sao muội lại ra ngoài? Nhiệm vụ mà sư phụ giao cho muội muội đã hoàn thành chưa?”, khi Diệp Thành còn đang bất ngờ thì Huyền Nữ đã nhìn sang Lạc Hi với vẻ không mấy dễ chịu.

“Đương nhiên hoàn thành rồi ạ”, Lạc Hi mỉm cười sau đó chỉ sang Diệp Thành: “Hắn chính là người tới xem muội biểu diễn luyện đan”.

Nghe vậy, Huyền Nữ mới nhìn sang Diệp Thành và biểu cảm khác Lạc Hi ở chỗ ánh mắt cô nhìn Diệp Thành có phần lạnh nhạt.

“Đi thôi, đi gặp sư phụ”, Huyền Nữ thu lại ánh mắt rồi quay người.

“Đi thôi, đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp sư phụ”, so với Huyền Nữ thì Lạc Hi lại nhiệt tình hơn, cũng không hỏi xem Diệp Thành có đồng ý hay không, cứ thế kéo hắn đi khiến Huyền Nữ ở phía trước bất giác cau mày.
Chương 327: Hơi hiểu

Chẳng mấy chốc, cả ba người đã vào bên trong một hoa viên yên tĩnh.

Từ xa, Diệp Thành có thể trông thấy một lão già mặc y phục trắng, đầu tóc bạc phơ đang cầm kéo cắt tỉa hoa cỏ.

Ông ta giống như một lão gia gia ôn hoà hiền từ, không hề toát ra khí chất bạo ngược và càng không hề thể hiện uy nghiêm của môt người bề trên, thế nhưng thân phận của ông ta lại hết sức tôn quý, đó là chủ nhân của Đan Thành, là luyện đan sư nổi danh nhất Đại Sở: Đan Thần.

“Sư phụ”, Lạc Hi đã nhanh nhảu chạy tới.

“Tiểu nha đầu, con hoàn thành nhiệm vụ chưa?”, Đan Thần cười ôn hoà, trong đôi mắt rõ nét hiền từ.

“Con hoàn thàn rồi ạ. Hi hi hi”.

“Sư phụ”, Huyền Nữ tiến lên trước chắp tay hành lễ.

“Ừm”, Đan Thần khẽ gật đầu, ánh mắt ông ta liếc nhìn sang Diệp Thành rồi khẽ nheo lại, ông ta không thể nhìn thấu cấm chế trên mặt nạ Quỷ Minh: “Vị tiểu hữu này là…”

“Hắn là Trần Dạ, là người duy nhất tới con xem biểu diễn luyện đan ạ”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Lạc Hi đã tươi cười nói: “Nếu không phải có hắn ta thì giờ con vẫn còn đang trong thạch thất ngồi đợi ấy”.

“Trần Dạ xin chào tiền bối Đan Thần”, Diệp Thành vội hành lễ và tỏ ra rất khiêm nhường. Nên biết rằng vị tiền bối trước mặt hắn không chỉ là luyện đan sư nổi tiếng nhất mà còn là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.

“Tiểu tử, ngươi có chân hoả mà không ai giới thiệu ngươi sao?”, Đan Thần mỉm cười, trong giọng nói tỏ vẻ khó hiểu.

“Con sống trong núi sâu hẻo lánh không quen biết tiền bối nào trong giới luyện đan ạ”, Diệp Thành cười đáp.

“Hoá ra là vậy”.

“Sư phụ, người nhận hắn làm đồ đệ đi”, Lạc Hi nhảy nhót ngó đầu nhìn Đan Thần.

“Lạc Hi, đừng làm loạn”, không đợi Đan Thần lên tiếng, Huyền Nữ đã khẽ giọng nhắc nhở và không quên liếc nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt lạnh lùng: “Hắn ta chưa đạt tới yêu cầu chọn đệ tử ở Đan Thành”.

“Có gì đâu, chưa đạt thì từ từ bồi dưỡng mà”, Lạc Hi bĩu môi, hai tay vẫn ôm lấy cánh tay Diệp Thành đung đưa qua lại: “Sư tôn ơi, được không ạ? Được không ạ?”

Đan Thần mỉm cười ôn hoà rồi khẽ xoa đầu Lạc Hi sau đó nhìn sang Diệp Thành: “Tiểu hữu, ngươi có muốn làm đệ tử ở Đan Thành ta không?”

“Sư tôn, hắn…”, Huyền Nữ định nói gì đó nhưng bị ngắt lời.

Đan Thần khoát tay tiếp tục nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành gãi đầu: “Tiền bối, có phải làm đệ tử của Đan Thành thì không thể làm đệ tử của môn phái khác không ạ?”

“Có thể nói như vậy”.

“Vậy nếu con là đệ tử của phái khác thì có thể làm đệ tử của Đan Thành không ạ?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Vậy chỉ có thể làm đệ tử ký danh”, đôi mắt Đan Thần chợt mang cái nhìn ý tứ như thể nhận ra ý trong lời nói của Diệp Thành vả lại có thể khẳng định một điều rằng Diệp Thành nhất định là đệ tử của một môn phái nào đó.

“Nếu ngươi đồng ý thì có thể làm đệ tử ký danh”, Đan Thần tươi cười nhưng không truy hỏi Diệp Thành là người thuộc môn phái nào nữa. “Đệ tử ký danh chỉ là đệ tử của Đan Thành về danh nghĩa, chúng ta chỉ có thể truyền thụ cho ngươi một số thuật luyện đan cấp thấp, ngoài ra không thề có những thứ khác, như vậy ngươi có đồng ý không?”

“Con đồng ý ạ”, Diệp Thành cười đáp.

“Sau khi đại hội đấu đan kết thúc, tới tìm trưởng lão ở đan phủ”.

“Con hiểu rồi ạ”.

“Tốt quá, tốt quá”, Lạc Hi có vẻ vui thay cho Diệp Thành. Chỉ có Huyền Nữ mặt mày vẫn hết sức lạnh nhạt, ánh mắt nhìn Diệp Thành mang theo cái nhìn nghi kị và không vui.

“Nào nào, ngồi đây”, Lạc Hi kéo Diệp Thành lại tìm cho hắn một chỗ ngồi thoải mái.

“Đan Thần tiền bối còn chưa ngồi, ngồi thế này không được chứ?”, Diệp Thành ho hắng.

“Sư phụ ta rất tốt bụng”, Lạc Hi nói rồi không quên liếc nhìn Đan Thần ở bên: “Phải không sư phụ?”

“Không cần câu nệ”, Đan Thần mỉm cười ngồi trên vân đoan giống như một lão gia gia hiền từ, nụ cười và phong thái cho người khác cảm giác như làn gió xuân tươi mát thổi tới, thật khoan khoái và dễ chịu.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành lúc này mới từ từ ngồi xuống.

“Nào nào, ăn cái này, đây là linh quả mà chỉ có Đan Thành chúng ta mới có thôi đấy”, Lạc Hi tỏ ra rất nhiệt tình với Diệp Thành, cô nhóc nhét một quả linh quả long lanh vào người Diệp Thành: “Còn có thể bồi bổ linh hồn đấy”.

“Vậy ta phải nếm xem”, Diệp Thành không hề tỏ ra khách khí, hắn cắn một miếng, hương vị của quả thật sự rất thơm ngon và ngọt lành, linh quả mang theo tinh nguyên khiến người ta sảng khoái tinh thần.

“Ồ, quả này cũng ngon này”, Lạc Hi lại đưa một quả nữa cho Diệp Thành.

“Ta còn chưa ăn xong quả này mà”.

Ở bên, nhìn cả hai người cười đùa vui vẻ, Đan Thần lại mỉm cười hiền từ.

Chỉ có Huyền Nữ ở bên chốc chốc lại cau mày, ánh mắt nhìn Diệp Thành dần trở nên lạnh hơn.

“Đan Thần đạo hữu, đã lâu không gặp, dạo này có khoẻ không?”, đúng lúc này, bên ngoài tiểu viên có một giọng nói vang lên và giọng nói này lọt vào tai Diệp Thành khiến đôi mắt hắn trở nên lạnh hơn, vì người đến chính là Thương Sơn Đạo Nhân của Chính Dương Tông.

Lời nói còn chưa dứt thì Thương Sơn Đạo Nhân đã dẫn Lý Nguyên Dương đi vào.

Có điều, khi Thương Sơn Đạo Nhân và Lý Nguyên Dương nhìn thấy Diệp Thành thì sắc mặt tỏ vẻ khác thường, vì trước đó khi vào Đan Thành bọn họ có gặp Diệp Thành ở thành môn, giờ lại gặp ở đây nên có phần bất ngờ.

“Thương Sơn Đạo hữu, mời vào”, phía này, Đan Thần tươi cười hoà nhã.

Cả hai người hàn huyên ở một bên còn Lý Nguyên Dương đã tới gần Huyền Nữ, Lạc Hi và Diệp Thành, tay hắn khẽ phất chiếc quạt, người không biết còn tưởng tên này là một chính nhân quân tử nữa.

“Hai vị sư muội, đây là chút lòng thành của ta, mong hai vị nhận cho”, Lý Nguyên Dương lấy ra hai viên linh châu một xanh một tím đưa cho Huyền Nữ và Lạc Hi.

“Có quà này, đa tạ Lý sư huynh”, Lạc Hi mỉm cười sau đó nhận lấy quà. Chỉ có Huyền Nữ khẽ phất tay thu lại linh châu nhưng nét mặt vẫn hết sức lạnh lùng khiến Lý Nguyên Dương có phần ái ngại.

“Woa, băng ngọc linh châu”, Diệp Thành liếc mắt nhìn và không khỏi cảm thấy bất ngờ.

“Ngươi thích sao, nếu thích thì ta tặng ngươi”, Lạc Hi hết sức phóng khoáng, đưa luôn băng ngọc linh châu cho Diệp Thành.

“Làm vậy cũng không được hay nhỉ?”, Diệp Thành miệng nói vậy nhưng tay không chậm trễ, hắn nhận lấy viên linh châu sau đó không quên liếc lên trời và chẳng thèm quan tâm tới Lý Nguyên Dương đang tối sầm cả mặt lại.

“Không biết vị đạo hữu này…”, Lý Nguyên Dương cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, cố rặn ra nụ cười miễn cưỡng.

“Hắn là Trần Dạ, là người ta gặp ở Báo Danh Các”.

“Báo Danh Các?”, nghe ba từ này, Lý Nguyên Dương tỏ vẻ khinh thường, theo như hắn thấy thì những luyện đan sư tự tới đây đăng khí về cơ bản đều là những người tạp nham.

“Lạc Hi sư muội, không phải ta nói muội nhưng sao ai muội cũng có thể dẫn vào đan phủ thế?”, Lý Nguyên Dương nói rồi không quên ném cho Diệp Thành cái nhìn giễu cợt.

“Huynh đừng ăn nói hồ đồ, hắn là đệ tử ký danh của Đan Thành ta đấy”, Lạc Hi vội nói và tỏ vẻ lạnh nhạt hơn với Lý Nguyên Dương. Cô nhóc bảo vệ Diệp Thành như vậy khiến sắc mặt Lý Nguyên Dương tối sầm cả lại.

“Woa, viên linh châu này thật sáng”, phía này, một câu nói của Diệp Thành như vết dao cứa, suýt chút nữa khiến Lý Nguyên Dương hộc máu.

“Đừng để sáng quá làm mù mắt ngươi”, Lý Nguyên Dương hắng giọng hằn học rời đi.

“Hắn ta sao vậy chứ?”, Diệp Thành giả ngây giả ngô nhìn Lạc Hi.

“Có lẽ do đêm qua ngủ không đủ giấc, ừm, có lẽ là vậy”, Lạc Hi thật sự rất hồn nhiên và có phần ngây thơ, không hề nhận ra nội tình sự việc và càng không biết vì sao Lý Nguyên Dương tức giận.

“Đan Thần đạo hữu, đã lâu không gặp, dạo này vẫn khoẻ chứ?”, ngay sau đó lại có một giọng nói vang lên từ bên ngoài.
Chương 328: Tài liệu về Đan Thành

Lời còn chưa dứt, một ông lão mặc áo bào xám bước vào, hơn nữa bên cạnh ông ta còn có một thanh niên mặc y phục trắng, trong tay cầm cây quạt gấp, cùng loại người với Lý Nguyên Dương.

“Người này là ai vậy?”, Diệp Thành nhỏ giọng hỏi Lạc Hi.

“Chắc là Tử Dương Đạo Nhân của Thanh Vân Tông”, Lạc Hi gãi đầu, nghĩ một lúc mới khẳng định: “Ừm, chính là ông ta, còn thanh niên mặc đồ trắng kia là Nguyên Chí, là luyện đan sư trẻ tuổi của Thanh Vân Tông”.

Khi hai người đang nói chuyện thì Nguyên Chí đã phe phẩy chiếc quạt bước tới, phất tay lấy ra hai viên linh ngọc: “Mong hai sư muội nhận lấy chút long thành của ta”.

“Cảm ơn Nguyên sư huynh, hì hì hì”, như lần đầu, Lạc Hi lập tức nhận lấy, nhưng Huyền Nữ bên cạnh vẫn lãnh đạm khiến nụ cười của Nguyên Chí hơi gượng gạo.

“Woa, cái này cũng phát sáng!”, Diệp Thành nhìn linh ngọc trong tay Lạc Hi.

“Huynh cũng thích thứ này à? Vậy tặng huynh đó!”

“Thế thì ngại lắm”, miệng thì nói vậy nhưng tay Diệp Thành không chậm chút nào, hắn lập tức nhận lấy rồi nhìn vầng mặt trời trên cao còn sắc mặt Nguyên Chí ở bên cạnh đã tối sầm lại.

Giống như Lý Nguyên Dương, sắc mặt Nguyên Chí cũng không khá hơn là bao, nhất là khi thấy Lạc Hi tặng linh ngọc cho Diệp Thành ngay trước mặt mình, điều này càng khiến lửa giận trong lòng hắn bùng cháy mãnh liệt hơn.

Nhưng dù vậy hắn vẫn kìm nén lửa giận, dù sao đây cũng là Đan phủ.

Sau đó, ngoài hoa viên lại có người đi vào, là một ông lão dẫn theo luyện đan sư trẻ tuổi.

Hơn nữa, những luyện đan sư trẻ tuổi này sau khi chào hỏi Diệp Thành xong, hành động tiếp theo của họ đều như nhau, đó là chạy tới chỗ Huyền Nữ và Lạc Hi để nịnh bợ, mà ai cũng mang quà tới.

Huyền Nữ vẫn vậy, nhận quà mà vẻ mặt vẫn lạnh như băng.

Còn Lạc Hi thì chẳng từ chối một ai, hơn nữa tất cả quà nhận được đều nhét cho Diệp Thành.

Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn chẳng hề khách sáo, hễ Lạc Hi nhét quà cho là hắn lại nhận, hơn nữa còn giơ từng món dưới ánh mặt trời, như không phát hiện ra từng khuôn mặt đã tối sầm đi.

Chỉ là dù Diệp Thành giả điên giả khùng nhưng trong lòng hắn biết rất rõ.

Bao nhiêu người tặng quà cho Huyền Nữ và Lạc Hi, đương nhiên không chỉ là nịnh nọt đơn thuần, hắn ngửi thấy mùi hôn nhân chính trị, hơn nữa đối tượng kết hôn hiển nhiên không phải Huyền Nữ, mà là tiểu cô nương bên cạnh cô ta – Lạc Hi.

Huyền Nữ là ai? Là luyện đan sư trẻ tuổi có tài năng xuất sắc nhất Đại Sở hiện nay, là người tiếp quản Đan Thành trong tương lai, không phải ai cũng có thể xứng được với cô ta.

Nhưng Lạc Hi thì khác, thiên phú luyện đan của cô bé kém hơn Huyền Nữ không chỉ một nửa, nhưng thân phận của cô đặc biệt! Dù thế nào cô cũng là đồ nhi của Đan Thần, so với Huyền Nữ, liên hôn với cô mới là đáng tin cậy nhất.

“Ta làm thế này có phải hơi tạo nghiệp không?”, Diệp Thành nhìn bảo bối trong lòng rồi lại nhìn đám người mặt mũi hằn học kia đang nhìn hắn với vẻ mặt khó chịu mà không khỏi ho khan một tiếng.

“Tiểu tử, ta khuyên ngươi tránh xa Lạc Hi một chút, ngươi lừa được con bé, nhưng không lừa được ta”, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu Diệp Thành.

Diệp Thành sửng sốt, bất giác nghiêng đầu nhìn Huyền Nữ bên trái Lạc Hi, bởi vì người truyền âm chính là cô ta.

“Con bé không phải người ngươi có thể động đến”, mặc dù biết Diệp Thành đang nhìn mình nhưng Huyền Nữ vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, nhấp một ngụm trà, giọng điệu truyền âm của cô ta càng ngày càng lạnh.

“Ta hiểu”, Diệp Thành bĩu môi, mặc dù hắn không có ý định gì với Lạc Hi nhưng cũng chẳng thể ngăn được người khác nghĩ nhiều!

“Tối nay ta đưa huynh đi dạo Đan Thành nhé! Ta nói huynh nghe, Đan Thành rộng lắm”, Lạc Hi ở bên cạnh không phát hiện ra sự khác thường giữa Diệp Thành và Huyền Nữ, cô vừa cười nói vừa khua tay.

“Dạo phố thì thôi đi, ta còn phải nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị cho đại hội đấu đan ngày mai nữa!”, Diệp Thành vừa nói vừa hà hơi vào viên linh châu, sau đó dùng tay áo lau.

“Vậy chờ đại hội đấu đan kết thúc nhé”, Lạc Hi cười tươi tắn.

“Thế còn được”.

“Đây là tài liệu về Đan Thành chúng ta, huynh xem đi! Có ích cho huynh đó”, Lạc Hi lấy quyển sách cổ ra đưa cho Diệp Thành: “Huynh xem cho kỹ! Lịch sử của Đan Thành chúng ta dài lắm đấy!”

“Lạc Hi”, Huyền Nữ bên cạnh nhíu mày nhìn Lạc Hi: “Tài liệu về Đan Thành sao có thể tuỳ tiện cho người khác xem như thế?”

“Sư tỷ, huynh ấy không phải người ngoài”, Lạc Hi cười vui vẻ: “Vừa nãy sư tôn nói rồi, bây giờ huynh ấy đã là đệ tử ký danh của Đan Thành chúng ta. Muội cho huynh ấy xem thông tin cũng không trái với quy định, hơn nữa huynh ấy vừa xuất sơn, không biết nhiều về luyện đan, chúng ta giúp huynh ấy một chút đi mà!”

Huyền Nữ hít sâu một hơi, chỉ liếc Diệp Thành chứ không nói gì.

Nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Mặc dù Diệp Thành đang đọc quyển sách cổ nhưng khi nghe Lạc Hi nói thế, lòng hắn chợt cảm thấy ấm áp.

Mặc dù cô ấy là đồ đệ của Đan Thần, có thân phận cao quý nhưng không hề cao ngạo uy hiếp người khác, ngược lại còn ngây thơ hồn nhiên, có tấm lòng lương thiện, hai người chỉ gặp nhau một lần ở nơi báo danh nhưng cô lại đối xử với hắn rất tốt khiến hắn thật sự cảm động.

“Trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt!”, Diệp Thành thầm cười trong lòng, bắt đầu chuyên tâm đọc tài liệu.

Quyển sách Lạc Hi đưa cho hắn giới thiệu rất chi tiết về Đan Thành, từ khi Đan Tổ dựng nên Đan Thành đến giờ đã được hơn mười nghìn năm.

Mười nghìn năm!

Diệp Thành cảm thán, đây là một khoảng thời gian dài, đừng nói là với người phàm, cho dù với tu sĩ cũng là trăm vòng thăng trầm của cuộc đời, toà thành cổ này thật sự đã chứng kiến những năm tháng lịch sử lâu đời.

Ngoài việc Đan Tổ lập nên Đan Thành, phía sau còn giới thiệu một số luyện đan sư nổi bật trong dòng chảy lịch sử nơi đây, Đan Vương là một trong số đó, còn có rất nhiều luyện đan sư khác, về cơ bản đều danh xứng với thực, truyền tới đời Đan Thần đã là đời thứ hai trăm sáu mươi mốt.

Tiếp nữa là những thế lực có quan hệ tốt với Đan Thành, tam tông và tứ đại thế gia của Nam Sở, còn có những thế lực như Thị Huyết Điện của Bắc Sở, về cơ bản đều có sản nghiệp, cửa hàng ở Đan Thành.

“Hằng Nhạc Tông còn có sản nghiệp ở Đan Thành ư? Mình thật sự không biết điều này”, Diệp Thành khẽ giọng lẩm bẩm: “Chẳng trách Từ Phúc trưởng lão vừa vào thành đã không thấy bóng dáng đâu, chắc chắn là đi tìm trưởng lão của Hằng Nhạc Tông uống rượu rồi, thế mà không gọi mình”.

Phía sau còn có một số quy tắc của Đan Thành.

Diệp Thành đọc xong không khỏi cảm thán.

Phải nói quy tắc của Đan Thành rất nghiêm, dù môn nào, phái nào gây chuyện ở trong thành đều không có kết cục tốt đẹp.

Nghĩ lại cũng đúng, luyện đan sư là sự tồn tại thế nào chứ? Huống hồ đây là Đan Thành, lực hiệu triệu không phải chuyện đùa, nếu khiến họ tức giận rồi gọi kẻ mạnh ra, có lẽ đến cả Thị Huyết Điện cũng khó mà chống lại!

Nhưng Diệp Thành thấy Đan Thành chưa từng tham gia đại chiến của bất kỳ thế lực nào ở Đại Sở, để tránh gặp thảm hoạ chiến tranh.

“Đúng là kinh nghiệm lâu năm”, Diệp Thành xuýt xoa.

“Đan Thần đạo hữu, lâu ngày không gặp, dạo này vẫn khoẻ chứ?”, hắn vừa dứt lời, một tiếng cười sảng khoái từ bên ngoài vọng lại, lời còn chưa dứt đã thấy một ông lão mặc áo bào đi vào.

Người này chẳng phải chính là Từ Phúc sao?

Từ Phúc bước vào rồi liên tục chắp tay chào hỏi mấy người già đang có mặt, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành đang ngồi một góc cúi đầu đọc tài liệu thì ông hơi sửng sốt.
Chương 329: Huyết Đồng

“Tiểu tử, ngươi từ đâu ra vậy?”, nhìn Diệp Thành ở nơi không xa, vẻ mặt Từ Phúc cực kỳ buồn bực.

Là một luyện đan sư, ông biết rõ Đan phủ là nơi thế nào, đây không phải nơi ai cũng có thể vào được. Ông đi dạo một vòng Đan Thành mới tới đây, vừa tới đã nhìn thấy Diệp Thành, không buồn bực mới lạ.

“Ngoài ý muốn, chỉ là một lần ngoài ý muốn thôi ạ”, Diệp Thành ho khan.

“Đừng gây rối ở đây, nếu không ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu”, Từ Phúc gườm Diệp Thành.

“Con hiểu, con hiểu”.

“Ôi chao, đây không phải Từ Phúc ư?”, khi hai người đang trao đổi bằng ánh mắt thì một giọng nói vang lên. Người nói là Thương Sơn Đạo Nhân của Chính Dương Tông, lúc này ông ta đang nhìn Từ Phúc với vẻ chế giễu: “Sao? Lần này lại tới một mình à? Bao nhiêu năm rồi, thế hệ trẻ của Hằng Nhạc Tông các ông không có nổi một luyện đan sư à?”

Ngay khi lời này vừa dứt, trong mắt Từ Phúc chợt loé lên tia lạnh lẽo: “Thương Sơn, ông bớt giả ngây đi, nếu không phải bị Chính Dương Tông các ông ám toán thì đệ tử Diệp Thành của Hằng Nhạc ta cũng không trở thành một kẻ bỏ đi”.

“Đó là do hắn bất cẩn, có thể trách được ai”, Thương Sơn Đạo Nhân cười khẩy.

“Món nợ này sớm muộn gì chúng ta cũng tìm ngươi tính sổ”, Từ Phúc khẽ gằn giọng, giọng nói càng lúc càng lạnh.

“Nghĩ lại thì Diệp Thành cũng thật xui xẻo”, khi hai người đang đối chọi gay gắt thì hiện trường lại vang lên những tiếng thảo luận.

“Hắn đánh bại được Huyền Linh Chi Thể đúng là nằm ngoài dự đoán của ta”.

“Điều khiến ta bị sốc nhất là hắn bị thương nặng như thế, còn ăn Thực Cốt Đan năm vân mà không chết”.

“Trở thành kẻ vô dụng thật sự đáng tiếc, chôn vùi chân hoả màu vàng kim của hắn! Ta chưa thấy chân hoả màu vàng kim bao giờ, không biết hắn có cho Từ Phúc chân hoả không?”

Giữa cuộc thảo luận, Diệp Thành vẫn cúi đầu lau linh châu.

Sự căm phẫn của Từ Phúc đương nhiên là để che giấu, diễn kịch mà! Đương nhiên phải diễn cho tròn vai.

Nhưng không biết khi những người đang có mặt ở đây biết được thân phận thật sự của hắn, liệu vẻ mặt họ có trở nên khác thường không?

“Được rồi, hai vị đạo hữu, không dễ gì mới được gặp nhau, đừng để cơn giận ảnh hưởng tới bầu không khí”, thấy mùi thuốc súng nồng nặc từ Từ Phúc và Thương Sơn Đạo Nhân, Đan Thần xen vào, nếu không hai người kia sẽ đánh nhau mất.

Hừ!

Hừ!

Đan Thần đã ra mặt, đương nhiên Từ Phúc và Thương Sơn Đạo Nhân sẽ không quá mức lỗ mãng, hai người khịt mũi hừ lạnh rồi ngồi xuống.

Tiếp đó lại có thêm người đến, hơn nữa cơ bản đều dẫn theo một luyện đan sư trẻ tuổi.

Diệp Thành lại có việc để làm.

Giống như mấy lần trước, tiểu cô nương hào phóng Lạc Hi cứ nhận được quà là lại nhét cho Diệp Thành, cô bé không rành thế sự nên không hiểu rằng mình làm vậy không phải tốt cho Diệp Thành, mà ngược lại còn kết thù cho hắn.

Nhưng Diệp Thành cũng chẳng sợ.

Điều quan trọng nhất là hắn có Khi Thiên Phù Chú che giấu khí tức, có mặt nạ Quỷ Minh che mặt, ngay cả Đan Thần cũng không nhìn ra được khuôn mặt thật của hắn chứ đừng nói là người khác, có những thứ này bảo vệ hắn còn sợ gì?

“Ta hỏi muội một chuyện”, Diệp Thành vừa lau linh châu vừa nhìn Lạc Hi: “Luyện đan sư nào tham gia đại hội đấu đan đều sẽ đến Đan phủ chào hỏi sao?”

“Đương nhiên không phải”, lần này Lạc Hi chẳng hề nghĩ ngợi đã trả lời rất chắc chắn: “Đại Sở rất lớn, có rất nhiều luyện đan sư ẩn thế, người không đến cũng rất nhiều, đại hội đấu đan không quy định nhất định phải tới Đan phủ chào hỏi trước, tất cả đều là tự nguyện”.

“Thì ra là vậy”, Diệp Thành gật đầu, tiếp tục vùi đầu chăm chú lau linh châu.

“Ta đã tặng huynh bao nhiêu quà rồi, huynh có thể gỡ mặt nạ ra không? Ta vẫn chưa biết mặt mũi huynh thế nào”, Lạc Hi cười vui, chớp mắt nhìn Diệp Thành.

“Dung mạo ta hơi xấu, sẽ khiến muội sợ đấy”, Diệp Thành ho khan một tiếng.

“Nói dối”, Lạc Hi bĩu môi.

“Được rồi, ta nói thật”, Diệp Thành cười khổ, chỉ vào mặt nạ Quỷ Minh trên mặt mình rồi nghiêm túc nói: “Khi ta xuất sơn, sư phụ dặn khi nào tìm được vợ mới được tháo mặt nạ”.

“Vậy huynh tìm được vợ chưa?”, Lạc Hi chớp chớp đôi mắt to nhìn Diệp Thành.

“Chưa”.

“Vậy hay là ta làm vợ huynh nhé!”

“Phụt!”, Lạc Hi vừa dứt lời, Huyền Nữ bên cạnh đã phun trà trong miệng ra, tức tối gườm cô ấy: “Lạc Hi, muội là người của Đan phủ, lời này sao có thể nói linh tinh được?”

Ồ!

Lạc Hi cúi đầu, bất giác lè lưỡi.

Huyền Nữ dời mắt đi chỗ khác, nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm.

Diệp Thành ho khan một tiếng rồi cũng nhìn đi nơi khác, hắn trêu Lạc Hi thôi, không ngờ cô nhóc này lại khiến hắn bất ngờ như vậy.

Đang nói chuyện thì bên ngoài lại có người bước vào.

Hắn ngước mắt nhìn lên thì thấy một ông lão mặc huyết bào, khí thế hùng hồn, toàn thân toát ra hơi thở huyết linh.

“Thị Huyết Đạo Nhân của Thị Huyết Điện”, ngay khi người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đang có mặt đều nhìn sang, hơn nữa còn không ít người khẽ nhíu mày.

“Chào các vị đạo hữu, mọi người vẫn khoẻ chứ!”, Thị Huyết Đạo Nhân ung dung bước vào, chào hỏi một câu quen thuộc nhưng khoé miệng lão ta còn mang theo nụ cười giễu cợt, cặp mắt già nua độc địa như rắn rết còn ánh lên tia u ám.

“Nhờ phúc của ngươi, ta vẫn còn sống”, giọng điệu của rất nhiều luyện đan sư trong điện đều không tốt lắm, dường như bọn họ không hề muốn gặp Thị Huyết Đạo Nhân.

Nhưng người Diệp Thành nhìn không phải Thị Huyết Đạo Nhân, mà là thiếu niên bên cạnh lão.

Đúng, là một thiếu niên, hắn khoảng chừng bảy tám tuổi, mặc huyết y, tướng mạo rất kỳ quái, đầu cực kỳ lớn, tóc trên đầu thưa thớt, đầu thật sự không cân xứng với cơ thể.

Ngoài ra tay trái của hắn có màu đen kịt, hơn nữa móng tay cực kỳ dài.

Điều quan trọng nhất là hai mắt hắn có màu máu, người khác nhìn vào đều thấy rợn người, mang lại cho mọi người cảm giác hắn không phải người mà là ác ma.

Ở đây không chỉ Diệp Thành mà ngay cả các vị lão bối và nhóm luyện đan sư trẻ tuổi cũng đang nhìn, với con mắt của những luyện đan sư trẻ tuổi này đương nhiên nhìn ra sự quái dị của thiếu niên trước mặt.

“Thiếu niên này trông thật kỳ lạ”, một lão bối khẽ giọng lẩm bẩm.

“Đầu thật to!”

“Sao tay trái cậu nhóc lại có màu đen, cả đôi mắt nữa, sao lại có màu đỏ máu chứ?”

“Người này…”, Đan Thần nhìn thiếu niên kia, hai mắt hơi híp lại, lông mày cũng cau chặt.

“Sao ta cứ có cảm giác đã gặp người này ở đâu rồi nhỉ?”, Diệp Thành sờ cằm, trong mắt loé lên tia sáng không rõ, cảm giác đầu tiên thiếu niên này mang lại cho hắn là dường như đã gặp ở đâu.

“Linh hồn cảnh giới Địa”, Huyền Nữ bên cạnh cũng hơi cau mày.

“Hắn là Huyết Đồng, luyện đan sư mới của Thị Huyết Điện ta”, khi mọi người còn đang xôn xao thì Thị Huyết Đạo Nhân đã mỉm cười u ám, giới thiệu với mọi người.

“Đã tới rồi thì đều là khách, mời vào trong”, Đan Thần cười nhã nhặn, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại.

Thị Huyết Đạo Nhân ngồi vào chỗ, Huyết Đồng cũng ngồi xuống bên cạnh lão.

Sau đó lại có người tới, hơn nữa cơ bản đều là những luyện đan sư nổi tiếng.

Một nhóm bạn già tụ họp, đương nhiên sẽ không thiếu màn chào hỏi và tâng bốc lẫn nhau.

Bên này, Diệp Thành vẫn đang lau linh châu của mình.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn lại cau mày, vì hắn cảm thấy có ai đó đang nhìn trộm mình.

Hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn quanh đám người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Huyết Đồng, phát hiện hắn ta đang cười mình với, mà nụ cười ấy rất dị thường, khiến hắn rợn tóc gáy.

Thấy thế hắn lại chuyển tầm mắt, trong mắt loé lên tia sáng khó hiểu, cảm giác quen thuộc càng ngày càng rõ.
Chương 330: Mua đan dược

Màn đêm buông xuống, rất nhiều luyện đan sư đã lần lượt giải tán, đa phần họ đều được sắp xếp ở lại Đan phủ.

Diệp Thành cũng đứng dậy, hắn lấy lý do đi vệ sinh nhưng thực ra là rời khỏi Đan phủ.

Huyền Nữ - chủ nhân tương lai của Đan Thành và Đan phủ đã lên tiếng không cho hắn và Lạc Hi quá thân thiết, từ một góc độ nào đó thì đây chính là lệnh đuổi khách, cho dù mặt hắn có dày hơn nữa cũng không tiếp tục ở lại đây.

Huống hồ hắn vẫn còn chuyện khác phải làm, đó là mua linh dược kéo dài tuổi thọ.

Phải nói rằng đường phố Đan Thành về đêm vô cùng náo nhiệt, đáng lẽ ra ban đêm sẽ tối om nhưng cả Đan Thành lại được bao phủ một tầng ánh sáng rực rỡ, y như ban ngày, người qua người lại trên đường rất nhộn nhịp.

Diệp Thành không nghĩ nhiều, bước chân vào con phố sầm uất, hắn nhìn thoáng qua sạp hàng hai bên đường rồi đi vào một cửa hàng nhỏ.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là nhìn từ bên ngoài thì cửa hàng này rất nhỏ, nhưng khi thực sự bước vào hắn mới phát hiện diện tích của cửa hàng tới cả nghìn trượng, hơn nữa mặt hàng bày bán rất đa dạng, linh quả, linh khí, linh ngọc, đan dược… không thiếu thứ gì.

“Không biết tiểu hữu muốn mua gì?”, khi Diệp Thành đang nhìn xung quanh thì một người đàn ông trung niên mặc đồ tím đã bước tới. Người này có dáng người cao ráo, khí tức trầm ổn trông có vẻ rất điềm đạm.

“Tiền bối, chỗ người có bán linh dược kéo dài tuổi thọ không ạ?”, Diệp Thành hỏi thử.

“Đương nhiên là có”, người đàn ông trung niên mỉm cười: “Sinh Linh Quả kéo dài một năm tuổi thọ, Tuyết Vực Linh Chi kéo dài ba năm tuổi thọ, còn có Tục Mệnh Đan kéo dài năm năm tuổi thọ. Không biết tiểu hữu muốn loại nào, nhưng ta nói trước nhé, linh dược kéo dài tuổi thọ thông thường đều rất đắt!”

“Rất đắt là bao nhiêu ạ?”

“Sinh Linh Quả một trăm nghìn một viên, Tuyết Vực Linh Chi hai trăm nghìn một cây, Tục Mệnh Đan ba trăm nghìn một viên”.

Ừng ực!

Nghe người này nói xong, Diệp Thành bất giác nuốt nước bọt, chỉ kéo dài một năm tuổi thọ thôi cũng mất một trăm nghìn linh thạch, tiền trong túi hắn chẳng đủ mua được mấy viên!

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Diệp Thành cũng bình thường trở lại.

Mặc dù tuổi thọ của tu sĩ dài hơn người phàm rất nhiều, nhưng cũng không phải vô hạn, với tu sĩ mà nói tuổi thọ rất quan trọng, linh dược kéo dài tuổi thọ với những lão tu sĩ là bảo vật vô giá.

“Cho con ba viên Sinh Linh Quả và hai bụi Tuyết Vực Linh Chi”, Diệp Thành kiềm chế cảm xúc rồi đáp, hắn nói rồi bắt đầu lấy tiền ra trả: “Ồ phải rồi, cho con hai viên Tục Mệnh Đan nữa”.

Đúng là người nói vô tình người nghe hữu ý, Diệp Thành thản nhiên nói như vậy nhưng vào tai người trung niên áo tím lại không đơn giản như thế.

Ba viên Sinh Linh Quả, hai cây Tuyết Vực Linh Chi, hai viên Tục Mệnh Đan, cộng lại cũng hơn một triệu linh thạch! Con số khổng lồ như thế, dù là ông ta cũng không dễ có được.

Thật sự là nhìn không ra!

Nhìn Diệp Thành lấy tiền, người đàn ông trung niên mặc đồ tím bất giác cảm thán, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, tuy người ta ăn mặc xuề xoà nhưng chi tiêu lại cực kỳ hào phóng.

“Đúng là buôn may bán đắt”, người đàn ông trung niên áo tím tươi cười rạng rỡ, phất tay lấy túi đựng đồ ra.

“Một triệu ba trăm nghìn, không thừa không thiếu, tiền bối nhận đi ạ”, Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, liếc mắt nhìn vào trong rồi lấy viên Tục Mệnh Đan ra, đặt ở trước mắt.

Tục Mệnh Đan, linh đan bốn vân, ý nghĩa như tên, là đan dược kéo dài tuổi thọ.

Hắn mở Tiên Luân Nhãn, bắt đầu tìm kiếm lạc ấn linh hồn bên trong, điều khiến hắn ngạc nhiên là hắn nhìn thấy bóng dáng Đan Thần trong lạc ấn linh hồn của Tục Mệnh Đan.

“Không ngờ đan dược này là do Đan Thần tiền bối luyện chế”, Diệp Thành ngạc nhiên lẩm bẩm.

“Hương quả lan hoa, thuỳ ti hải đường, bảo hoa ngọc lan…” Diệp Thành vừa nhìn vừa liệt kê những dược thảo cần để luyện chế Tục Mệnh Đan, hắn có thể biết được những loại dược thảo trong lạc ấn linh hồn của Tục Mệnh Đan, chủ yếu là vì hắn đã từng thấy những dược thảo này, nếu không thì cũng không thể nhận ra.

“Nhưng để luyện ra Tục Mệnh Đan bốn vân này thì lại cực kỳ phức tạp!”, vừa nhìn, Diệp Thành vừa tặc lưỡi cảm thán. Linh hồn của hắn ở cảnh giới Huyền cũng chưa chắc có thể luyện ra được.

Người đàn ông trung niên đã đếm xong linh thạch mà Diệp Thành đưa cho, thấy hắn đang quan sát Tục Mệnh Đan thì không khỏi nở nụ cười: “Tiểu hữu, là Tục Mệnh Đan hàng thật giá thật đó, ngươi còn sợ ta lừa ngươi sao?”

“Không phải, không phải, con chỉ tò mò thôi”, Diệp Thành cười xoà.

“Tiểu hữu, mỗi loại linh dược kéo dài tuổi thọ ăn một hai lần còn có tác dụng, ăn nhiều thì dược lực sẽ giảm dần rồi mất hẳn đấy”, có lẽ vì tâm trạng tốt nên người kia lại tốt bụng giải thích cho Diệp Thành, đề phòng hắn lại đến nơi khác tiêu tiền lãng phí.

“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Thành chắp tay hành lễ rồi xoay người đi ra ngoài, khi đi còn không quên lấy một viên Sinh Linh Quả trong túi đựng đồ ra bỏ vào miệng.

Sinh Linh Quả có mùi vị rất ngon, sau khi vào bụng, Tiên Hoả bắt đầu luyện thành tinh nguyên tinh khiết. Diệp Thành khựng lại, cảm thấy trong cơ thể thiếu thứ gì đó.

Hắn biết đó là tuổi thọ.

Sau khi ăn xong viên Sinh Linh Quả thứ nhất, Diệp Thành lại ăn tiếp viên thứ hai.

Đúng như người đàn trung niên mặc đồ tím đó nói, dược lực của viên Sinh Linh Quả thứ hai cùng lắm cũng chỉ bằng một nửa viên thứ nhất, tức là hai viên Sinh Linh Quả có thể kéo dài hai năm tuổi thọ nhưng thực chất chỉ có thể tăng cho hắn chưa tới một năm rưỡi tuổi thọ.

“Má nó, mất hơn một triệu mà tuổi thọ kéo dài chẳng được mười năm”, Diệp Thành xuýt xoa cảm thán.

“Không được, mình phải kiếm thêm”, thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành lại đi vào cửa hàng khác.

Tuổi thọ chỉ còn chưa đến mười năm đúng là thiếu cảm giác an toàn. Có trời mới biết nếu ngày nào đó gặp phải đại nạn, hắn buộc phải sử dụng cấm thuật Tiên Luân, nếu tuổi thọ không đủ thì hắn sẽ chết rất thảm.

Bầu trời đêm thăm thẳm, sao trời như những hạt bụi trần.

Diệp Thành đi tới đi lui trên con phố nhộn nhịp của Đan Thành, hắn liên tục đi ra đi vào từng gian hàng, ngay cả các quầy hàng bên đường hắn cũng đã lượn gần hết một vòng.

Nhưng điều khiến hắn thất vọng là hầu như những loại linh dược kéo dài tuổi thọ của cửa hàng nào, quầy hàng nào cũng giống nhau đến kinh ngạc: Tuyết Vực Linh Chi, Sinh Linh Quả và Tục Mệnh Đan.

“Không phải mấy người này đều nhập hàng cùng một chỗ đấy chứ?”, Diệp Thành gãi đầu.

Chết tiệt!

Khi Diệp Thành đang vò đầu bứt tai thì một tiếng quát to bất chợt vang lên từ phía sau, hắn giật mình suýt tè ra quần.

Vô thức quay đầu lại, Diệp Thành nhìn thấy một khuôn mặt già nua đáng ghét, nhìn kỹ lại thì chẳng phải lão già Gia Cát Vũ sao?

Đột nhiên Diệp Thành sững người.

“Tiểu tử ngươi từ đâu chui ra đấy?”, lão già Gia Cát Vũ bước về phía trước túm lấy vai Diệp Thành, lão ta không quan tâm mạnh nhẹ, suýt nữa bóp nát đôi vai nhỏ của hắn.

“Con đã nguỵ trang thế này rồi mà người vẫn nhận ra con à?”, Diệp Thành đau đến mức nghiến răng ngoác miệng.

“Nhìn xem, lại coi thường ta rồi đúng không? Gia gia ngươi có Thiên nhãn đấy”, lão già Gia Cát Vũ chỉ vào đầu mày, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không biết nơi đó có một kẽ hở nhỏ.

“Thảo nào”, Diệp Thành bước lên nhìn chằm chằm kẽ hở nhỏ giữa hai lông mày lão già Gia Cát Vũ, hắn chỉ muốn lấy nó ra nghiên cứu.

“Tiểu tử ngươi được lắm! Vậy mà cũng không chết”.

“Người đừng nói những lời vô nghĩa này với con”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Hình như lúc trước có người nói nếu con đứng đầu cuộc thi tam tông, người đó sẽ nuốt chửng cả ngọn núi to, không biết người nào đó nói lời có giữ lời không”.

“Có người nói vậy à?”, lão già Gia Cát Vũ ho khan, giả ngây giả ngô.

“Vậy con sẽ coi những lời người đó nói như gió thoảng qua tai”.

“Thằng oắt này”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK