Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381: Kinh động tứ phương

Gừ!

Dưới bầu trời, tiếng rồng thét rung chuyển tứ phương.

Mà ánh mắt của những người vây xem phía dưới đều nhìn chằm chằm long hồn khổng lồ đang bay lượn xung quanh Diệp Thành.

“Đan… Đan Tổ Long Hồn?”, có người há hốc miệng, không dám khẳng định.

“Đan Tổ Long Hồn, chắc chắn là Đan Tổ Long Hồn”, mấy vị tu sĩ trưởng lão đã được thấy Đan Tổ Long Hồn ở hội tường đấu đan đều thở gấp thốt lên, trong đôi mắt già nua đục ngầu còn có ánh sáng sắc bén.

“Diệp… Diệp Thành là Hạo Thiên Trần Dạ? Hắn… Hắn chính là Đan Trung Chi Thánh?”

“Thật không ngờ, thật sự không ngờ”, rất nhiều người gãi đầu lên tiếng: “Hạo Thiên Trần Dạ của Hạo Thiên thế gia là đệ tử của Hằng Nhạc Tông, hơn nữa còn có một cái tên khác là Diệp Thành”.

“Trước kia hắn đánh bại truyền thuyết Huyền Linh bất bại, ở đại hội đấu đan lại phá được ràng buộc luyện đan, Diệp Thành này có thiên phú toàn năng à? Quá là yêu nghiệt!”

“Hắn… Hắn chính là Hạo Thiên Trần Dạ?”, vẻ mặt của rất nhiều trưởng lão và đệ tử Hằng Nhạc Tông đều trở nên cực kỳ đặc sắc.

“Chờ chút, chờ chút, chúng ta suy nghĩ trước đã”, phía Tư Đồ Nam đã choáng váng ngồi bệt xuống đất.

Mấy ngày nay, điều họ nghe thấy nhiều nhất chẳng phải chính là Đan Tổ Long Hồn trên đại hội đấu đan và Đan Thánh sao? Sao bọn họ có thể nghĩ tới Hạo Thiên Trần Dạ trong truyền thuyết, người được phong danh hiệu cao hơn cả Đan Vương trong truyền thuyết lại chính là Diệp Thành, một loạt bất ngờ liên tiếp khiến họ phản ứng không kịp.

Đương nhiên những người phía Dương Đỉnh Thiên đã biết trước nên không sốc như mọi người.

Tuy nhiên, người có vẻ mặt đặc sắc nhất nơi này vẫn là Cơ Tuyết Băng nữ cải trang nam trong đám người.

Cô ta ngơ ngác nhìn Đan Tổ Long Hồn đang bay vòng quanh Diệp Thành, há miệng nhưng không nói được lời nào, đôi mắt đẹp trong veo mang theo sự kinh ngạc, hưng phấn, lại có chút phức tạp.

“Không ngờ… huynh ấy lại là Hạo Thiên Trần Dạ”, Cơ Tuyết Băng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sự thật này khiến cô ta không phản ứng kịp.

Lúc này, trong đầu cô ta hiện lên những hình ảnh ở Đan Thành, đó là lúc cùng Diệp Thành và phía Bích Du ma xui quỷ khiến cùng tụ tập trong một tửu lâu, mà Diệp Thành lại ngồi ngay bên cạnh cô ta.

“Hoá ra chúng ta đã từng ngồi gần nhau đến thế”, Cơ Tuyết Băng ngẩn người, tự lẩm bẩm một mình, trong mắt còn hiện lên vẻ phức tạp và tự giễu: “Huynh vẫn mang mặt nạ, vẫn dùng tên giả, còn ta lại vẫn không thể nhận ra huynh”.

Gầm!

Khi mọi người còn đang sững sờ thì Đan Tổ Long Hồn khổng lồ đã uốn lượn cơ thể hình rồng to lớn, mạnh mẽ, đánh bay chín long trụ của Thái Hư Long Cấm và long ấn đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Thành.

Còn Doãn Chí Bình, kiếm của hắn đã chém xuống nhưng lại chém lên thân Đan Tổ Long Hồn, cả người hắn bay ra, lộn nhào mười mấy vòng trong hư không mới dừng lại.

“Tại sao hắn lại có linh hồn của Thái Hư Cổ Long?”, Doãn Chí Bình nhìn Đan Tổ Long Hồn đang bay xung quanh Diệp Thành với vẻ không tin được.

“Đó không phải linh hồn của Thái Hư Cổ Long”, Thái Hư Cổ Long trong cơ thể hắn ta lại lên tiếng: “Đó là đan hồn, là Đan Chi Ý Chí, làm sao có thể sánh với Thái Hư Cổ Long ta được?”

“Đan hồn, Đan Tổ Long Hồn?”, Doãn Chí Bình dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Thì ra người dẫn ra Đan Tổ Long Hồn khi ở Đan Thành chính là hắn, hắn là Hạo Thiên Trần Dạ”.

Thoáng chốc, khuôn mặt vốn đã hung dữ của Doãn Chí Bình lại trở nên dữ tợn đáng sợ.

Đan Thánh! Đan Thánh! Đan Thánh!

Hai chữ này liên tục hiện lên trong đầu hắn, hắn phẫn nộ, phẫn nộ vì Diệp Thành có được vinh quang chí cao vô thượng này, phẫn nộ vì ở trong lĩnh vực khác, hắn hoàn toàn thua Diệp Thành, điều này khiến hắn không thể chấp nhận.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Hư không rung chuyển, mặc dù chậm rãi nhưng rất nhịp nhàng, đó chính là tiếng bước chân nặng nề của người giẫm lên khoảng hư không.

Dưới con mắt chú ý của bao người, Diệp Thành đã dừng bước, toàn thân hắn đẫm máu nhưng khí huyết và khí thế vẫn trào dâng, hừng hực như lửa, nếu không có Đan Tổ Long Hồn ra khỏi Thần Hải bảo vệ chủ thì có lẽ hắn đã chết.

“Trận đại chiến thật sự chỉ vừa mới bắt đầu!”, Diệp Thành nhìn Doãn Chí Bình phía xa bằng ánh mắt sắc bén.

“Giết, giết, giết!”, Doãn Chí Bình rống lên như ác ma thời tiền sử, khí huyết ngút trời cuộn lên, sát phạt tới.

Diệp Thành không lùi mà tiến về phía trước, vô cùng mạnh mẽ, Bát Hoang Quyền mang theo tinh thần chiến đấu bất khả chiến bại, một quyền xuyên thủng không gian.

Thần thông của Doãn Chí Bình không yếu, hắn ta ra tay cũng toàn là bí pháp nghịch thiên.

Thái Hư Long Ấn!

Thái Cực Diễn Thiên!

Thái Hư Hỗn Nguyên, Long Lâm Chư Thiên!

Phong Thần Kiếm Quyết!

Thái Hư Long Kiếm Trảm!

Âm Dương Vô Cực, Thái Đạo Diễn Thiên!

Keng! Bùm! Ầm! Coong!

Trận chiến của hai người kinh thiên động địa, mũi châm đấu với mũi kiếm, hai bên cùng thi triển bí thuật, khung cảnh trận chiến cực kỳ hoành tráng.

Một bên, Doãn Chí Bình ngưng tụ thành linh hồn của Thái Hư Cổ Long, thân mặc áo giáp Thái Hư, tay cầm Thái Hư Long Kiếm, khí huyết tuôn trào, tàn phá ngút trời, nhưng vẻ mặt hung dữ vặn vẹo của hắn lại khiến hắn trông như một vị vua độc ác.

Một bên là Diệp Thành với kim quang vạn đạo, Đan Tổ Long Hồn quấn quanh thân hắn, trên người là áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, khí huyết tăng vọt, hừng hực như lửa, thiết cốt leng keng, vô địch thiên hạ, nhìn hắn giống như một vị chiến thần.

Ánh mắt của người xem đã hiện ra những tia sáng, đúng như họ nghĩ, độ đặc sắc của trận chiến này không hề thua kém trận Diệp Thành đấu với Huyền Linh Chi Thể ở cuộc thi tam tông.

“Sức chiến đấu ngang nhau, chúng ta đã đánh giá thấp Diệp Thành rồi”, Đạo Huyền Chân Nhân ở phía dưới trầm ngâm.

“Ký chủ có độ phù hợp chín phần cũng bị hắn đánh thành ra thế này, tiểu tử này thật bá đạo”.

“Hay lắm, hay lắm”, phía Tư Đồ Nam lấy áo bào ra, ở phía dưới hò hét cổ vũ Diệp Thành.

“Sư huynh, bây giờ dừng lại được rồi đấy!”, Sở Huyên nhìn Dương Đỉnh Thiên với vẻ lo lắng, mặc dù sức chiến đấu Diệp Thành thể hiện ra khiến cô rất ngạc nhiên, nhưng là sư phụ, cô không muốn hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thêm nữa.

“Sư muội yên tâm, khi cần thiết ta sẽ hành động”, Dương Đỉnh Thiên trấn an.

“Sao có thể thế này?”, ở nơi sâu trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Thông Huyền Chân Nhân đã đứng ngồi không yên, ông ta nhìn ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi, dường như ông ta có thể nhìn thấy cảnh đại chiến của Diệp Thành và Doãn Chí Bình qua rất nhiều ngọn núi.

“Sư huynh! Ta thấy Diệp Thành cũng không tệ!”, một Thái thượng trưởng lão ở bên cạnh vuốt râu nói: “Để hắn làm Thánh tử cũng được”.

“Hắn không thể trở thành Thánh tử của Hằng Nhạc, ta cũng sẽ không bao giờ để hắn làm Thánh tử”, Thông Huyền Chân Nhân hắng giọng lạnh lùng vì ông ta tức giận, vì ông ta không thể chấp nhận được việc Diệp Thành mạnh hơn người ông ta chọn, cho dù chỉ sóng vai thôi cũng không được, vì điều này đã động chạm đến uy nghiêm của ông ta.

Ầm!

Thông Huyền Chân Nhân vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng nổ ầm trời, Diệp Thành bị Doãn Chí Bình đánh ngã xuống hư không, hắn rơi xuống khiến một ngọn núi sụp đổ.

Keng!

Doãn Chí Bình trong hư không đã giơ cao Thái Hư Long Kiếm lên, sức mạnh của long hồn rót vào cuồn cuộn, mà được sức mạnh của long hồn rót vào nên Thái Hư Long Kiếm rung lên, thần quang rực rỡ liên tục ngưng tụ.

“Tiểu tử, mau đứng lên đi, đây là bí thuật tuyệt sát đấy”, trong Thần Hải của Diệp Thành lại vang lên giọng nói thúc giục của Thái Hư Cổ Long.

“Sao tộc Thái Hư Cổ Long của các ngươi lắm bí thuật thế?”, Diệp Thành bò ra từ đống đá vụn, ngửa đầu lên nhìn hư không, toàn thân Doãn Chí Bình phát ra thần quang khiến người khác không dám nhìn thẳng, giống như vầng mặt trời trong hư không.

“Thật mạnh mẽ”, Diệp Thành dời mắt nhìn sang Thái Hư Long Kiếm của Doãn Chí Bình, sắc mặt hắn nghiêm nghị chưa từng có.
Chương 382: Lại là một ngọn lửa

Ngay lập tức, Diệp Thành vội triệu gọi tiên hoả và thiên lôi, tiên hoả hoá thành hoả diệm thần cung, thiên lôi ngưng tụ thành thiên lôi thần tiễn.

“Hắn lại định thi triển bí thuật xạ thiên đó”, ở tứ phía, có những người từng xem trận so tài ở cuộc thi tam tông lên tiếng.

“Thẩn hoả thiên lôi, nhất tiễn cách thế”, người cảm nhận được rõ ràng nhất chính là Cơ Tuyết Băng, điều khiến cô có phần hoang mang chính ở bởi đòn cuối cùng trong trận chiến cuối cùng ở cuộc so tài tam tông, chẳng phải cô cũng bại bởi chiêu này sao?

Phía đó, chân trái của Diệp Thành hơi khuỵu về phía trước, chân phải dịch về sau đứng thẳng, thần tiễn đã đặt lên dây cung, được Diệp Thành kéo thành hình trăng tròn, thần cung màu vàng kim, thần tiễn màu đen trông hết sức chói mắt.

Chư thiên vạn kính, thái hư quy nhất!

Sau tiếng hô của Doãn Chí Bình trong hư không, Thái Hư Long Kiếm với sức mạnh khủng kiếp được ngưng tụ thoát khỏi bàn tay hắn bay từ trên trời xuống.

Thần hoả thiên lôi, nhất tiễn cách thế!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn cũng nhẹ nhàng thả mũi tên, thần tiễn thiên lôi màu đen cứ thế nghịch thiên bắn lên trời.

Lúc này, tất cả mọi người đều đứng dậy, ngẩng mặt nhìn lên trời. Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, thần tiễn thiên lôi màu đen bắn lên trời và Thái Hư Cổ Long kiếm màu vàng kim đang bay từ trên trời xuống tiến lại gần nhau.

Lúc này hai màu đen và vàng, tiễn và kiếm hiện ra hết sức chói mắt trong thương không.

Rầm!

Sau tiếng động kinh thiên động địa, thần tiễn thiên lôi và Thái Hư Long Kiếm màu vàng kim va chạm vào nhau tạo ra thứ ánh sáng chói mắt.

Đột nhiên, không gian như bùng nổ, lấy địa điểm tiễn và kiếm va chạm nhau làm trung tâm, một quầng sáng hình tròn lan ra tứ phía, mỗi một nơi ánh sáng này lan ra, không gian như méo mó, kết giới mà mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngưng tụ cũng bị nứt lìa trong chốc lát.

Phụt! Phụt!

Diệp Thành và Doãn Chí Bình lần lượt phun ra máu, cả hai bay từ trên không xuống, hai cơ thể đẫm máu như vẽ lên bầu trời.

Bịch! Bịch!

Và cả hai lần lượt ngã ra đất. Trời đất lúc này lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn qua phía này.

Lúc này, mỗi người quan sát trận chiến đều không khỏi giật mình vì vết thương của cả hai tên quá nặng, máu me ướt đẫm người.

Có điều hồi lâu cả hai không hề đứng dậy, bọn họ chìm vào trạng thái hôn mê.

“Diệp Thành”, cuối cùng Sở Huyên cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó, cô đã tới bên Diệp Thành, thấy Diệp Thành không còn ra hình dạng con người nữa cô thật sự cảm thấy xót xa.

Sở Huyên ôm lấy Diệp Thành vào lòng, cô bay về Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Phía này, rất nhiều thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều tới bên cạnh Doãn Chí Bình đưa hắn đi trong tình trạng trọng thương và hôn mê.

Xung quanh vẫn còn chìm trong cảnh chiến đấu sục sôi.

“Các vị, kịch hay đã hết rồi”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng quay người về Hằng Nhạc Tông, một hàng các trưởng lão và đệ tử cũng lần lượt theo về.

“Đúng là một trận chiến đặc sắc”, không biết mất bao lâu mới có người tấm tắc lên tiếng.

“Đệ tử chân truyền đệ nhất và kí chủ của Hằng Nhạc Tông, cũng may bọn họ không hợp nhau, nếu như đồng tâm hiệp lực thì không quá trăm năm, Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ có thể thống nhất Nam Sở”, có người lên tiếng khiến những người khác chìm trong suy tư.

Đúng vậy, khả năng thiên bẩm nghịch thiên của Diệp Thành thì khỏi phải bàn, kí chủ Doãn Chí Bình với độ hoà hợp chín phần, khả năng chiến đấu không hề thấp hơn Diệp Thành, cả hai người không quá trăm năm sẽ là kẻ mạnh cái thế hiếm có của Đại Sở, nếu bọn họ hợp sức thì thử hỏi còn ai chống lại nổi.

Chỉ có hai người bọn họ là không biết mình đã khiến các thế lực tứ phương cảm thấy vui mừng, cái gọi là một núi không thể có hai hổ chính là ý này.

“Diệp Thành chính là Hạo Thiên Trần Dạ, mau về bẩm báo”, không lâu sau đó liền có người lên tiếng.

“Chuyến này đi đúng là không uổng công, Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh chính là người của Hằng Nhạc Tông, tin nóng hổi, tin nóng hổi”.

“Xem ra phải xem lại mối quan hệ với Hằng Nhạc Tông rồi”, có người khi rời đi thầm toan tính, bọn họ không phải là kẻ ngốc, việc có thể nghĩ tới đương nhiên sẽ nghĩ chu toàn, cục diện của Nam Sở sau này có lẽ thay đổi rồi.

Và rồi đám người chúm chụm tứ phương bắt đầu tản đi.

Cuối cùng, chỉ còn lại Cơ Tuyết Băng giả trang thành nam đứng đó thẫn thờ nhìn Hằng Nhạc Tông, cô rất muốn vào trong xem nhưng vì hoàn cảnh hiện tại không thể cho phép cô làm việc dại dột như vậy, có lẽ nếu vào trong sẽ không thể ra ngoài được nữa.

“Diệp Thành, hi vọng chúng ta sẽ không gặp nhau trên chiến trường nữa”, Cơ Tuyết Băng thầm nhủ, cô khẽ xoay người, bóng dáng cô quạnh, thần sắc có phần phức tạp, khoé miệng cô cũng mang theo nụ cười giễu cợt.

Mặc dù trận đại chiến đã hạ màn nhưng việc này vẫn chưa dừng tại đó, nó như được chắp thêm đôi cánh lan truyền khắp Nam Sở và từ Nam Sở được đồn thổi khắp Bắc Sở, tứ phương của Đại Sở lại một lần nữa dậy sóng.

“Diệp Thành chính là Hạo Thiên Trần Dạ, sao có thể?”, trong đại điện của Chính Dương Tông, sau khi nghe tin tức này, sắc mặt Thành Côn khó coi thấy rõ, còn Ngô Trường Thanh ở bên cũng không biết phải hình dung khuôn mặt ông ta ra sao, ông ta đúng là một bước đi vạn dặm sai, mọi chuyện mà Diệp Thành làm hết lần này tới lần khác chạm vào giới hạn của bọn họ và khiến bọn họ luôn phải ngỡ ngàng.

“Không ngờ đã bại lộ thân phận nhanh như vậy”, Gia Cát Vũ ở Vạn Hoa Cốc cầm vò rượu chép miệng nói.

“Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra mà”, Bích Du ở bên cười thản nhiên.

“Ngọc Nhi, có phải con đã biết từ trước rồi không?”, ở nhà Thượng Quan tại Đông Nhạc, mấy người phía Thượng Quan Vân Sơn lần lượt nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi, vì bọn họ nhớ rõ ràng khi diễn ra đại hội đấu đan, Thượng Quan Ngọc Nhi ngồi cùng bàn với Diệp Thành.

“Sau này con mới biết”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười trừ.

“Hạo Thiên Trần Dạ chính là Diệp Thành?”, phản ứng của Đan Thành cũng không khác hơn những nơi khác là bao.

“Đúng là không ngờ tới”, Đan Thần trưởng lão day trán: “Chẳng trách mà tới Hạo Thiên thế gia không thể tìm ra được Hạo Thiên Trần Dạ, mình vẫn có linh cảm hắn ở Hằng Nhạc Tông, Từ Phúc lão tiện nhân, làm chúng ta phải khổ công”.

“Nói vậy thì con có thể tới Hằng Nhạc Tông tìm Trần Dạ ca ca rồi, ồ, không đúng, có lẽ là Diệp Thành ca ca”, Lạc Hi ở bên tươi cười, cô bé vẫn đơn thuần và ngây thơ như một đứa trẻ.

“Diệp Thành chính là Hạo Thiên Trần Dạ”, ở bên, Huyền Nữ lẩm bẩm, vẻ mặt cô tự giễu: “Hoá ra huynh chính là thiên tài cái thế đánh bại truyền thuyết bất bại Huyền Linh Chi Thể”.

“Ôi chao”, bên Bắc Sở cũng rất náo nhiệt, mấy người phía Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân hiếm khi mới tụ họp một lần, khi nghe tin tức chấn động này, bọn họ hết sức bất ngờ: “Diệp Thành, Hạo Thiên Trần Dạ, buổi rượu hôm đó chúng ta còn nói tới trận đấu giữa hắn và Huyền Linh Chi Thể nữa, không ngờ đương chủ lại ngay bên cạnh, mẹ kiếp”.

Không biết nếu như bọn họ biết Cơ Tuyết Băng cũng ở đó thì sẽ có phản ứng thế nào.

“Không ai ngăn được ta, ta phải tới Nam Sở”, tại Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn sau khi nghe tin tức này liền hùng hùng hổ hổ: “Hoá ra nhi tử của Hạo Thiên Huyền Chấn ta lại giỏi giang như vậy”.

“Đi, đi, chúng ta cũng đi”, mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng mong chờ nhảy nhót.

“Ta nói này Phục Nhai, tin tình báo này của ngươi có chuẩn không vậy?”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, khi Đông Hoàng Thái Tâm nghe bẩm báo của Phục Nhai thì không khỏi day trán.

“Chính xác tuyệt đối ạ”.

“Đúng là kì lạ, tên tiểu tử đó thật khiến ta phải bất ngờ, bị thương nặng như vậy, còn ăn phải Thực Cốt Đan năm vân mà không chết, lại có thể tu luyện. Nhưng tu luyện được thì đã đành, ấy vậy mà đến cả kí chủ với độ hoà hợp chín phần cũng bị đánh bại, và còn là Đan Thánh, thời này sao lại nhiều yêu nghiệt như vậy chứ? Có phải ta nên lôi Huyền Thần từ Chu Thiên Vạn Vực về không? Cho ông ta xem xem những hậu bối này của ông ta giỏi giang tới cỡ nào.”
Chương 383: Lại lần nữa đối đầu

Trên Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành được thả vào Ngọc Linh Trì, những vết thương sâu trên cơ thể hắn đẫm máu.

Bên cạnh Ngọc Linh Trì, Hổ Oa và Tịch Nhan đều đứng đó. Hổ Oa còn đỡ, chỉ có Tịch Nhan, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tái nhợt, cô chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào máu me thế này, vả lại người bị thương còn là sư phụ của mình.

“Tịch Nhan, về đi”, phía sau, Sở Huyên khẽ giọng lên tiếng.

“Tịch Nhan không sợ”, tiểu nha đầu nín lặng, cố gắng không cho giọt nước mắt tuôn rơi nhưng lại không ngăn được cơ thể mình bất giác run lên: “Sư phụ từng nói đây chính là một thế giới đẫm máu, muốn sinh tồn thì không được sợ máu”.

“Con còn nhỏ, có một số chuyện con vẫn chưa hiểu được”, Sở Huyên khẽ mỉm cười, trong lòng cô lại trách Diệp Thành, vì sao hắn lại nói cho Tịch Nhan biết sự tàn khốc trong giới tu đạo này từ sớm vậy chứ.

“Sư tổ, Tịch Nhan hiểu rồi”, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Nhan rõ vẻ kiên cường: “Mỗi câu sư phụ nói con đều ghi nhớ, trước đây con không hiểu chấp niệm trong lời nói của sư phụ là gì nhưng giờ con hiểu rồi, tu sĩ cũng là người, cũng có chấp niệm, vì vậy cho dù tính mạng có gặp nguy hiểm cũng không được hối tiếc”.

“Nếu như hắn có thể nghe thấy câu này của con thì sẽ thấy vui lắm”, Sở Huyên lại lần nữa mỉm cười lên tiếng, cô phất tay đưa Tịch Nhan và Hổ Oa rời khỏi đây.

Ngay sau đó, phía Dương Đỉnh Thiên cũng tới, đầu tiên là nhìn Diệp Thành với vẻ mặt lo lắng sau đó mới nhìn sang Sở Huyên.

“Chưởng môn sư huynh, Doãn Chí Bình đâu?”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu, giọng nói lạnh lùng thấy rõ.

“Hắn có Thái Hư Cổ Long bảo vệ cơ thể nên không thể chết được đâu”, Từ Phúc cũng nói với giọng tức tối, đặc biệt là khi nói tới cái tên Doãn Chí Bình, sắc mặt ông ta tối sầm cả lại.

“Ta cho rằng chúng ta nên cố gắng một lần”, Đạo Huyền Chân Nhân hạ giọng: “Dựa vào thân phận Đan Thánh đã nói hắn không đủ tư cách thay thế vị trí Thánh Tử của Doãn Chí Bình, vậy nếu như thêm thực lực của hắn thì có lẽ sẽ khiến phía sư phụ hồi tâm chuyển ý, dù sao thì khả năng chiến đấu của hắn thế nào tất cả chúng ta đều đã thấy”.

“Ta đồng ý”, Bàng Đại Xuyên lập tức gật đầu: “Tiểu tử Diệp Thành này là người thế nào ta rất hiểu, không làm được Thánh Tử hắn cũng không quan trọng nhưng chúng ta cần tận dụng uy thế của hắn để đấu với Doãn Chí Bình, kéo Doãn Chí Bình xuống khỏi vị trí Thánh Tử, cho dù để cho Tư Đồ Nam làm, cho Nhiếp Phong làm thì ta cũng đồng ý cả hai tay”.

“Muội thật sự hi vọng hắn chỉ là một đệ tử bình thường mà thôi”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu.

“Sư muội, ta hiểu”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, trong lời nói mang theo sự áy náy: “Nhưng muội và ta đều hiểu, hắn không phải là một đệ tử bình thường, cũng chính vì sự bất phàm của hắn nên mới định sẵn sứ mệnh hắn phải gánh vác trên vai”.

Rắc! Rắc!

Khi tất cả mọi người còn đang bàn tán xôn xao thì trong cơ thể Diệp Thành lại vang lên âm thanh tiếng xương cốt va chạm vào nhau, bí pháp Man Hoang Luyện Thể lại lần nữa tự vận chuyển giúp hắn tôi luyện gân cốt, tái tạo nên cơ thể xác thịt mới.

Không lâu sau đó, mấy người phía Hùng Nhị cũng lên tới Ngọc Nữ Phong, khi thấy Diệp Thành không còn ra hình người nữa, mọi người đều cảm thấy áy náy hổ thẹn.

Mặc dù Doãn Chí Bình ra tay với bọn chúng vì chúng có liên quan đến Diệp Thành nhưng Diệp Thành lại có thể hi sinh tính mạng vì chúng khiến chúng cảm động, đặc biệt là Hùng Nhị, vừa nhìn thấy Diệp Thành, hắn suýt chút nữa quỳ sụp xuống.

Phía này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã tới trước đại điện của Hằng Nhạc Tông, vừa đi vào trong bọn họ đã trông thấy khuôn mặt đáng sợ của Thông Huyền Chân Nhân.

“Bái kiến sư phụ, bái kiến chư vị sư bá sư thúc”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên rất hiểu lễ nghĩa, bọn họ tiến lên trước hành lễ.

“Có gì cứ nói đi, không cần vòng vo”, Thông Huyền Chân Nhân trầm giọng.

“Sư tôn, thực lực của Diệp Thành thế nào người cũng đã thấy rồi, lại thêm sức ảnh hưởng bởi Đan Thánh của Diệp Thành, hắn có tư cách làm Thánh Tử hơn Doãn Chí Bình”, Dương Đỉnh Thiên không hề vòng vo, cứ thế đi thẳng vào vấn đề.

“Diệp Thành, Diệp Thành, lại là Diệp Thành”, Thông Huyền Chân Nhân nổi cơn thịnh nộ, ông ta lên tiếng nạt: “Đánh Bình Nhi thừa sống thiếu chết, ta còn chưa tìm hắn tính sổ đâu”.

“Xin hỏi sư tôn, người tìm Diệp Thành tính sổ vì chuyện gì?”, Sở Huyên ngẩng đầu nhìn, cô cứ thế nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân: “Đó là trận đấu công bằng, Doãn Chí Bình không rõ sống chết, vậy đồ đệ của con cũng thế mà thôi, cùng là đồ tôn của người mà người chỉ quan tâm tới hắn, sao không quan tâm tới Diệp Thành?”

“Con đang oán trách ta đấy à?”, Thông Huyền Chân Nhân lạnh giọng.

“Huyên Nhi không dám oán trách sư tôn”, Sở Huyên nói rất bình tĩnh: “Con chỉ mong sư tôn công bằng một chút, Doãn Chí Bình liên tiếp phạm phải sai lầm tày trời nhưng người đều có thể nhẫn nhịn, tại sao trong trận đấu công bằng như vậy, cả hai đều trọng thương mà người lại chỉ bảo vệ Doãn Chí Bình?”

“Con…”, Thông Huyền Chân Nhân tức tối không nói nên lời, khuôn mặt ông ta đỏ gay, suýt chút nữa tức ói máu vì câu nói của Tử Huyên.

“Phản rồi, phản thật rồi”, giây phút sau đó, Thông Huyền Chân Nhân lập tức nổi điên, cơn phẫn nộ của ông ta khiến cả đại điện rung chuyển.

Thông Huyền Chân Nhân thật sự phẫn nộ, ông ta không cho phép người mà mình lựa chọn phải chịu sự nghi ngờ từ người khác vì chất vấn người mà ông ta chọn chính là chất vấn ông ta, như vậy chính là đang đụng chạm tới uy nghiêm của ông ta. Ông ta là lão tổ của Hằng Nhạc Tông, là ông trời ở Hằng Nhạc Tông, ông ta tự tin mình sẽ không phạm sai lầm, cho dù là phạm sai lầm thì sự uy nghiêm chí cao vô thượng sẽ khiến ông ta tuyệt đối không nhận sai.

“Lời ta nói ta chỉ nói một lần này nữa”, Thông Huyền Chân Nhân nạt nộ: “Ta sẽ không để cho Diệp Thành làm Thánh Tử của Hằng Nhạc Tông, ta còn sống trên đời một ngày thì hắn không thể làm Thánh Tử, các ngươi bỏ ngay ý định này đi”.

“Được”, Dương Đỉnh Thiên lãnh đạm lên tiếng: “Chúng con có thể không nhắc tới chuyện Thánh Tử nữa nhưng sư tôn, đồ đệ có điều muốn nói, từ ngày hôm nay trở đi, tốt nhất người nên cảnh cáo Doãn Chí Bình, nếu còn phạm môn quy thì sẽ bị trừng phạt, cho dù có sư tôn bảo vệ thì con cũng sẽ đích thân ra tay diệt hắn”.

“Dương Đỉnh Thiên, ngươi đang uy hiếp ta sao?”, Thông Huyền Chân Nhân lạnh lùng gằn giọng.

“Vương Tử phạm pháp cũng phải trị tội như dân thường”, lời nói của Dương Đỉnh Thiên hết sức đanh thép: “Hắn là Thánh Tử của Hằng Nhạc Tông, tương lai là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông nên cần có phong thái của người làm Thánh Tử chứ không phải là một kẻ vô thiên vô pháp, lời của đồ nhi cũng chỉ nói lại một lần, sư tôn tốt nhất nên cầu cho hắn yên phận đi, nếu không, cho dù có sư tôn và các vị sư bá sư thúc bảo vệ thì hắn cũng khó tránh khỏi sự trừng phạt theo môn quy”.

Nói rồi, Dương Đỉnh Thiên quay người và không hề hành lễ cáo từ.

Cũng giống với ông ta, Từ Phúc và mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân cũng vậy.

Có lẽ bọn họ đã quá thất vọng, thất vọng đến mức chỉ có thể khiến bọn họ phải dùng tới cách uy hiếp lại.

Có lẽ đây chính là điểm thông minh của Dương Đỉnh Thiên. Ông ta biết rõ Thông Huyền Chân Nhân sẽ không đồng ý cho Diệp Thành làm Thánh Tử cho nên mới hướng sự chú ý của Thông Huyền Chân Nhân từ Diệp Thành sang Doãn Chí Bình, Doãn Chí Bình không phạm sai lầm còn đỡ, nhưng nếu như phạm sai lầm thì ông ta cũng không ngại tiền trảm hậu tấu.

“Sư muội”, Dương Đỉnh Thiên vừa đi vừa truyền âm cho Sở Huyên, “đợi Diệp Thành bình phục, muội đưa hắn rời khỏi Hằng Nhạc tới phân điện thứ chín của Hằng Nhạc, hành động này của ta có dụng ý cả, hi vọng hắn có thể hiểu”.

“Muội hiểu rồi”, Sở Huyên khẽ gật đầu, cô biết Dương Đỉnh Thiên có lòng, hành động này ngoài mặt thể hiện bài trừ lưu đày Diệp Thành nhưng trên thực thế lại muốn đưa Diệp Thành rời khỏi chốn thị phi này.

Suy cho cùng thì cách làm của Dương Đỉnh Thiên cũng là vì muốn bảo vệ cho Diệp Thành.

Bọn họ muốn Diệp Thành nghỉ ngơi, đợi tới ngày có một cú lội ngược dòng đáng kinh ngạc.
Chương 384: Không biết lớn bé

Đêm tối, Diệp Thành trong Ngọc Linh Trì mở mắt ra, gần một ngày trời vết thương của hắn cũng đã hồi phục được một nửa, thương thế toàn thân không thấy nữa nhưng nội thương vẫn cần thời gian bình phục.

“Tiểu tử, cảm thấy kí chủ với độ hoà hợp chín phần thế nào, có mạnh không?”, giọng Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của Diệp Thành.

“Mạnh kinh người”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, mặc dù hắn không muốn nhưng không thể phủ nhận Doãn Chí Bình quả thực rất mạnh.

Nếu từng giao chiến mới biết, kí chủ có độ hoà hợp chín phần còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, trận chiến này ngoại trừ hắn có Tiên Luân Nhãn, sức mạnh ma đạo ra thì những quân bài áp chót hắn gần như đã sử dụng hết, cùng hợp lực với ba đạo đạo thân, lại thêm Đan Tổ Long Hồn nhưng lại chỉ có thể ngang sức với Doãn Chí Bình, nếu như đấu một chọi một thì hắn tự nhận không phải là đối thủ của Doãn Chí Bình.

“Có hơi nuối tiếc nhưng ta không diệt được tên cẩu tạp chủng đó”, Diệp Thành nói rồi trong ánh mắt thoáng qua cái nhìn lạnh lùng.

Hôm nay khi nghe Hoắc Đằng nói xong, sát khí của hắn với Doãn Chí Bình không thể nào kiềm chế lại được cho nên hắn mới mang theo quyết tâm sục sôi giết Doãn Chí Bình ngặt nỗi thực lực không đủ, không thể lấy lại công bằng cho Hùng Nhị và Đường Như Huyên.

“Còn muốn diệt hắn?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, “ngươi còn may mắn đấy, mặc dù hắn là kí chủ nhưng còn chưa dung hoà hoàn toàn với sức mạnh của Thái Hư Cổ Long cho nên chưa đạt được sức chiến đấu đỉnh phong, nếu như sức mạnh dung hoà với Thái Hư Cổ Long thì ngươi căn bản không thể đánh lại hắn”.

“Còn chưa dung hoà hoàn toàn sao?”, Diệp Thành cau mày.

“Cho nên sau này biết tự lượng sức mình đi”, Thái Hư Cổ Long nói với giọng ồm ồm: “Nếu như sức mạnh của hắn và Thái Hư Cổ Long dung hợp hoàn toàn thì hắn có thể tận dụng sức mạnh của Thái Hư Cổ Long vả lại khả năng chiến đấu sẽ mạnh lên gấp bội, tốc độ cũng tăng lên nhanh chóng, khác xa so với các tu sĩ thông thường, chít ít thì ngươi cũng không thể so với hắn được”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành khẽ gật đầu nhưng dù là vậy, nếu Doãn Chí Bình vẫn vô thiên vô pháp thì hắn vẫn kiên quyết đứng ra, đây không phải là vấn đề chiến hay không chiến mà nó đương nhiên phải như vậy.

“Tỉnh rồi sao?”, một giọng nữ nhân vang lên, Sở Huyên nhẹ nhàng bước vào.

“Con…con tỉnh rồi”, Diệp Thành ho hắng.

“Còn trách vi sư giam lỏng con ở Ngọc Nữ Phong không?”, Sở Huyên khẽ nhấp ngụm trà nhìn Diệp Thành.

“Không ạ”, Diệp Thành cười xoà, hắn nhảy ra khỏi Ngọc Linh Trì, “con chỉ cảm thấy có lỗi với mấy người phía Hùng Nhị. Doãn Chí Bình nhằm vào con nên mới khiến bọn họ bị liên luỵ, nếu như con biết sớm một chút thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau này”.

Sở Huyên lại lần nữa nhấp ngụm trà, trong lòng cô trỗi lên cảm giác áy náy, nếu không phải cô giam lỏng Diệp Thành thì hắn cũng sẽ không đến mức chịu sự dằn vặt lương tâm như vậy.

“Đúng rồi, sư phụ, tên Doãn Chí Bình kia sao rồi”, Diệp Thành nhìn sang Sở Huyên.

“Còn đang hôn mê”, Sở Huyên khẽ giọng nói: “Nghe nói dung hoà linh hồn có chút vấn đề nhưng không đáng ngại”.

“Giờ con chỉ muốn xông đến đâm luôn cho hắn một nhát”, Diệp Thành lấy ra vò rượu cứ thế trút vào miệng.

“Đừng nghĩ tới mấy chuyện ngu ngốc đó nữa đi”, Sở Huyên lườm Diệp Thành, cô nói bằng giọng không mấy vui vẻ: “Ta không muốn Linh Nhi còn chưa gả đi đã trở thành goá phụ đâu”.

“Người xem người nói kìa”, Diệp Thành bất giác cười trừ, hắn lại trở về bộ dạng đê tiện như thường: “Có lúc con nghĩ cô ấy là muội muội của sư phụ, con cưới cô ấy rồi thì con là em rể củ sư phụ, vậy con nên gọi người là tỉ hay gọi là sư phụ nhỉ?”

Thấy Diệp Thành trở về bộ dạng bình thường, bầu không khí cũng không còn căng thẳng nữa, Sở Huyên mới mỉm cười nhìn hắn đầy hứng thú: “Vậy ngươi muốn gọi thế nào?”

“Gọi Huyên Nhi nhé?”, Diệp Thành cười xoà.

“Không biết lớn bé”.

“Hay là gọi nàng dâu nhỉ?”, Diệp Thành toét miệng cười: “Đằng nào sớm muộn gì người chẳng là người của con?”

“Ngươi chắc chắn ta sẽ lấy ngươi sao? Ngộ nhỡ ta thích người khác thì sao?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành hỏi với giọng hào hứng.

“Vậy tốt nhất người nên cầu phúc cho kẻ mạnh mà người thích đi”, Diệp Thành gãi tai: “Nếu không thì con không chắc có cướp dâu không đâu, hắn dám bái thiên địa với người thì con thay hắn động phòng”.

“Càng nói càng khốn khiếp”, Sở Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thành, có điều trong lòng cô lại thấy vui vẻ.

“Con nói thật mà”

“Bớt mồm mép đi, nói vào chuyện chính”, Sở Huyên lập tức đổi chủ đề, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, cô nhìn Diệp Thành, nói: “Chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta tới phân điện thứ chín chủa Hằng Nhạc Tông, trong khoảng thời gian này con không được quay về đây”.

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày cười nói: “Sao vậy, mấy lão bối kia không đợi được nữa nên muốn tống con đi à?”

“Là quyết định của chưởng môn sư huynh, cũng là quyết định của ta”, Sở Huyên khẽ nói: “Con không thể tiếp tục ở chốn thị phi này được, ta hi vọng con có thể hiểu, hành động này thể hiện ra bên ngoài như khiến con đi đày, loại bỏ con nhưng thực chất là đang bảo vệ con”.

“Con hiểu rồi”, Diệp Thành ngồi xuống dưới một cây linh quả, hắn tiện tay nhét cái tăm vào miệng: “Nhưng con không hiểu mọi người hết lần này tới lần khác thoả hiệp, như vậy có tốt không? Nếu con là mọi người thì đã ra tay rồi, tu vi ở cảnh giới Không Minh giết một tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương thì không khó mà?”

“Con cho rằng ta không muốn sao?”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu, giọng nói mang theo ý tứ: “Những gì chúng ta có thể nghĩ thì người khác cũng có thể nghĩ tới”.

“Cũng đúng”, Diệp Thành gật đầu.

“Một núi không thể có hai hổ, con ở đây sớm muộn sẽ xảy ra chuyện, mối uy hiếp con không chỉ đến từ Doãn Chí Bình mà quan trọng hơn là đến từ các lão bối, việc chúng ta cần làm chính là khiến con dần dần xa khỏi tầm mắt bọn họ thì họ mới buông tha cho con, đưa con đi khỏi đây rồi thì chưởng giáo sư huynh sẽ không cần vì việc của con mà phân tâm nữa, như vậy có thể chuyên tâm xử lý Doãn Chí Bình”.

“Con chỉ sợ không có mục tiêu là con thì Doãn Chí Bình sẽ lại làm liên luỵ đến Hùng Nhị và mấy người phía Tạ Vân”.

“Cái này thì con yên tâm”, Sở Huyên cười nói: “Chưởng môn sư huynh đã có lời trên hội trưởng lão, nếu Doãn Chí Bình còn vô thiên vô pháp vi phạm môn quy thì xử lí nghiêm minh, huynh ấy sẽ không ngại tiền trảm hậu tấu, vả lại còn cho người âm thầm theo dõi hắn rồi”.

“Xem ra Hằng Nhạc Tông bên ngoài rất yên bình nhưng bên trong lại đầy nguy hiểm”, Diệp Thành lắc đầu cười nói.

“Đợi một ngày con làm chưởng giáo rồi con sẽ hiểu được thế nào là chính trị”, Sở Huyên khẽ cười đáp.

“Sư phụ, con hơi mệt rồi”.

“Mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta xuất phát”, Sở Huyên nói rồi đứng dậy.

“Không phải mệt như vậy”, Diệp Thành lắc đầu, hắn nhìn Sở Huyên phía bên này, cười nói: “Sư phụ, người có từng nghĩ tới quy ẩn bao giờ chưa?”

“Quy ẩn?”, Sở Huyên khẽ cau mày, lúc này cô mới thực sự hiểu ra hàm ý thực sự trong từ “mệt” mà Diệp Thành nói.

“Đúng vậy, không quan tâm tới chuyện tông môn, không màng tới thế giới tu luyện phức tạp nữa”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên, trong ánh mắt hắn còn mang theo cái nhìn hi vọng: “Nếu mọi người đồng ý thì chúng ta tới thế giới người phàm tìm một nơi yên ắng trồng rừng mười dặm, khai hoang ruộng đất bỏ lại thế giới hỗn loạn kia, mặt trời lên thì ta làm việc, mặt trời lặn thì ta nghỉ ngơi”.

Phía này, nghe Diệp Thành nói vậy, đôi mắt Sở Huyên chợt mơ hồ, khoé miệng chợt nở nụ cười ngọt ngào như nhìn ra được cảnh tượng bình dị mà Diệp Thành đang nói.

Không thể phủ nhận Sở Huyên cũng đang lung lay, sâu thẳm tâm hồn cô đã chán ghét sự giả dối âu lo, cô khát khao được yên bình.

Có điều cô đã nhanh chóng tỉnh lại sau giây phút thẫn thờ đó, nhìn Diệp Thành mỉm cười, nói: “Ta có thể cho rằng đây là sự trốn tránh của con không?”

“Được rồi, con thừa nhận nhưng con thấy như vậy rất tốt, cũng chỉ là chốn yên vui thôi mà, mặc hay không mặc y phục cũng chẳng sao, lúc đó làm gì cũng tiện, quan trọng hơn cả là rất kích thích, chúng ta…ái, ái, ái….sao lại ra tay rồi chứ?”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đã phải bỏ chạy.

“Chết đi”, phía sau, Sở Huyên đã nhặt một hòn đá ném qua, cảnh tượng tuyệt đẹp yên bình lại vì câu nói của Diệp Thành mà trở nên xấu xí, Sở Huyên vốn dĩ còn đang động lòng thì trong phút chốc đã phải động chân tay.
Chương 385: Âm thanh rên rỉ

Sau khi ra khỏi Ngọc Linh Trì, Diệp Thành không hề quay về rừng trúc mà đi một mạch xuống núi.

Có điều những lời hắn vừa nói không phải bông đùa, hắn thực sự không mấy hứng thú nữa rồi.

Giây phút đó, nếu như Sở Huyên gật đầu thì hắn không hề do dự mà tới thế giới của người phàm, hắn sẽ tìm một nơi yên bình trồng rừng đào mười dặm, khai hoang ruộng đất, ban ngày làm việc, ban tối nghỉ ngơi.

Có điều thế giới này lại không có nhiều chốn yên bình như vậy.

Có lẽ Sở Huyên cũng muốn sống cuộc sống bình thường như hắn nhưng hắn biết hắn và Sở Huyên giống nhau, trên vai gánh trọng trách, sao có thể trốn tránh.

Haiz!

Diệp Thành lắc đầu, hắn sải bước ra khỏi Ngọc Nữ Phong.

……….

Đêm khuya, trong một địa cung u ám, Doãn Chí Bình từ từ mở mắt, trong đôi mắt hắn hằn lên cái nhìn tàn độc, khuôn mặt giữ tợn đến mức kinh người, hắn để xoã tóc trông chẳng khác gì ác ma.

“Giết, giết, giết”, hắn nghiến răng ken két, trong lòng thầm gào thét, hắn phẫn nộ, phẫn nộ vì hắn chính là kí chủ với độ hoà hợp chín phần nhưng lại chỉ đánh hoà với Diệp Thành, hắn phẫn nộ vì không thể trút nỗi bực dọc này.

“Ngươi yếu hơn trong tưởng tượng của ta đấy”, giọng Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu hắn.

“Đó là do ta và ngươi vẫn chưa dung hoà hoàn toàn”, Doãn Chí Bình lạnh giọng: “Nếu không phải vì vậy thì sao hắn có thể là đối thủ của ta?”

“Ngươi có biết hắn còn kém ngươi hai cảnh giới nhỏ nữa không?”, giọng Thái Hư Cổ Long lại vang lên: “Ngươi là kí chủ, lại tận dụng được sức mạnh của ta, vậy mà ngươi còn không đánh bại nổi hắn, không phải nguyên dân do hắn mà nguyên nhân do ngươi”.

“Ngươi đang giễu cợt ta đấy à?”, sắc mặt Doãn Chí Bình càng lúc càng tôi độc.

“Ta không rảnh như vậy”, Thái Hư Cổ Long lại nói: “Ta chỉ nói cho ngươi biết không phải cứ dùng sức là có thể giết người, có lúc mưu kế cũng có thể giết người, vả lại ngươi còn có được sự ủng hộ của rất nhiều người nữa”.

“Ý ngươi là gì?”, Doãn Chí Bình nheo mắt.

“Ta cảm nhận được sức mạnh ma đạo trong cơ thể hắn, lần tới khi chiến đấu với hắn cần khơi dậy sức mạnh ma đạo đó để hắn rơi vào trạng thái hoá ma, tới lúc đó ngươi cần gì phải ra tay, đây chính là chiêu mượn đao giết người, có lẽ ngươi sẽ nhờ vào công lao trừ ma mà được ủng hộ hơn nữa”.

“Ta hiểu rồi”, Doãn Chí Bình cười tôi độc để lộ ra hàm răng trắng bóc, khuôn mặt hung tợn đó của hắn trông thật kinh người.

…….

Phía này, Diệp Thành đã trèo một mạch lên Liệt Diệm Phong, ngày mai hắn phải đi rồi, có trời mới biết bao giờ mới được quay trở lại, tạm biệt mấy người phía Hùng Nhị cũng là việc nên làm.

Huống hồ hắn còn rất nhiều bảo bối nữa, đây đều là những bảo bối hắn đem về từ Đan Thành, huynh đệ tốt mà, hắn đương nhiên sẽ không quên mấy người phía Hùng Nhị và Tạ Vân.

Lúc này, Diệp Thành đã trông thấy gian nhà trúc có phần xiêu vẹo của Hùng Nhị ở phía xa xa.

“A…., Hùng ca ca, huynh nhẹ chút đi, đau quá”, vừa tới gần, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng nữ nhân vọng ra từ gian nhà trúc, nếu nghe kĩ thì đây chẳng phải là giọng của Đường Như Huyên sao?

Tiếp đó là âm thanh rên rỉ vang lên, Diệp Thành còn có thể nghe được tiếng thở hổn hển của Hùng Nhị và tiếng rên khe khẽ của Đường Như Huyên.

Đột nhiên, sắc mặt Diệp Thành chợt tỏ vẻ hào hứng hơn hẳn, đến sớm không bằng đến đúng lúc, ai ngờ màn đêm vừa buông xuống thì tên béo này đã vào việc luôn như vậy chứ.

“Xông vào thế này có vẻ không được hay cho lắm”, Diệp Thành xoa xoa đầu mũi ho hắng nói.

“Phá đám cảnh xuân thì của tên này chẳng khác gì chuốc vạ vào thân”.

“Có cần đợi chút không nhỉ? Ừm, thôi nên đợi chút đã, tên béo kia nói không chừng sẽ xong xuôi trong ba phút nữa thôi”.

Nghĩ vậy, Diệp Thành tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, hai tay hắn xoa cằm, vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao vừa nghe tiếng rên rỉ từ trong gian nhà trúc.

Tiếp đó, hắn phân ra vài phần phân thân: “Một mình đợi thì vẫn phải đợi nhưng cũng nên gọi mấy người phía Tạ Vân tới”.

Vài đạo phân thân nhếch miệng cười rồi chạy đi.

Ngay sau đó, Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hoắc Đằng, Tề Nguyệt đều tới, tiếp đó là Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt, Đoàn Ngự, Dạ Vô Tuyết, tiếp nữa, chỉ cần là bằng hữu tốt của Diệp Thành thì cơ bản đều được mấy đạo thân của hắn gọi tới.

Suỵt!

Tạ Vân vừa đi tới, đang định hô lên nhưng thấy Diệp Thành ra hiệu và còn ám chỉ hắn nhìn về phía gian phòng của Hùng Nhị.

Ôi trời!

Tạ Vân há hốc miệng, lập tức nhướng tai, còn Tư Đồ Nam và Hoắc Đằng cũng lén lút ghé sát ô cửa sổ của gian phòng.

Khụ khụ!

Phía này, Nam Cung Nguyệt, Dạ Vô Tuyết và Tề Nguyệt mặt mày ái ngại, với khả năng nghe của bọn họ thì sao có thể không biết Hùng Nhị và Đường Như Huyên đang làm gì chứ. Việc xấu hổ thế này khiến cả ba người mặt mày đỏ gay.

Khụ khụ!

Diệp Thành ho hắng, hắn bất giác day trán, còn không quên liếc nhìn mấy phần phân thân của mình: “Mẹ kiếp, không phải ta bảo các ngươi đợi lát nữa mới gọi mấy người này tới sao?”

“Chúng ta chưa mời, bọn họ tự đi theo”, mấy phần phân thân của Diệp Thành nói với vẻ mặt vô tội.

“Ra là vậy, vậy cũng không thể trách ta”, Diệp Thành ho hắng.

“Ta không ngờ thể lực của tên béo này cũng được đấy”, ở phía khác, Hoắc Đằng, Tạ Vân và Tư Đồ Nam chọc ghẹo, chúng kề bên ô cửa sổ lẩm bẩm.

“Sao có thể không được chứ, cả ngày ăn cà hổ mà”.

“Hôm nào ta cũng phải thử một chút mới được”.

Màn tiếp theo lại chẳng ra sao.

Nửa đêm, cả đám đệ tử yên ắng chờ đợi bên ngoài gian nhà của Hùng Nhị, nghe từng âm thanh vang lên có nhịp điệu.

Có điều mấy người phía Diệp Thành đã đánh giá thấp sức bền của Hùng Nhị, bọn họ cứ thế đợi hơn ba canh giờ mà âm thanh bên trong nhà trúc vẫn không hề ngừng nghỉ, ngược lại càng lúc càng hăng hơn.

“Ta phục thật rồi”, Diệp Thành day trán, “ta đúng là nhàn rỗi, còn đợi cả hơn ba canh giờ nữa”.

“Dừng thôi”, phía này, Tạ Vân hắng giọng bên ô cửa sổ.

Kẽo kẹt!

Âm thanh này vang lên từ trong nhà trúc, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của chiếc giường lõm xuống.

Ngay sau đó, Hùng Nhị liền chạy xộc ra khỏi phòng, hắn chỉ mặc cái quần lót, đến áo lót cũng không mặc, khi thấy cả đám người đang nhìn mình với vẻ mặt đầy ý tứ, hắn suýt chút nữa đái ra quần.

Ngay sau đó, Đường Như Huyên với y phục không chỉnh tề cũng nhìn thấy mọi người, khuôn mặt vốn đã đỏ lựng thì càng đỏ hơn bao giờ hết.

“Tên béo kia, sức cũng dai đấy”, Tạ Vân vỗ vai Hùng Nhị, hắn còn giơ ngón tay cái tỏ vẻ tán thưởng.

“Tên tiện nhân nhà ngươi, không phải ăn no rửng mỡ chứ?”, Hùng Nhị sầm mặt nhìn Tạ Vân, trong giây phút đó, hắn chỉ muốn bóp chết tên này cho rồi.

“Được rồi, bắt đầu thôi”, phía này, Diệp Thành đã lật ta lấy ra hơn hai mươi vò rượu: “Ngày mai ta phải đi xa, đây coi như là buổi tiễn ta lên đường, chúng ta giao kèo trước nhé, không được dùng linh lực giải rượu”.

“Sao vậy, ngươi muốn đi?”, nghe Diệp Thành nói vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

“Ta ra ngoài cho khuây khoả”, Diệp Thành cười nói, sau đó rút ra mười mấy cái túi đựng đồ đưa cho mọi người: “Này, đây đều là đồ ta mang về từ Đan Thành, các huynh đệ thấy ta chu đáo chứ?”

Mặc dù biết Diệp Thành có tâm sự nhưng mọi người vẫn không nói gì, việc không vui không nên nhắc lại, tất cả cứ thế uống rượu.

Cảnh tượng tiếp theo vô cùng ấm áp, mười mấy người cùng chúc tụng nhau, không dùng linh lực hoá giải rượu.

Mãi tới đêm khuya, mọi người đều đã uống say, lúc này Diệp Thành mới lảo đảo đứng dậy, hoá giải rượu trong cơ thể rồi đảo mắt nhìn tất cả mọi người và quay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK