Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 871: Tin tình báo đến muộn

Khốn khiếp!

Sau tiếng quát nạt của Diệp Thành, Man Sơn và Thái Ất Chân Nhân bị ném ra khỏi đại điện của Hằng Nhạc Tông.

Hắn tưởng rằng mình đã đủ lằng nhằng rồi nhưng không ngờ Man Sơn và Thái Ất Chân Nhân lại lằng nhằng hơn cả mình, lôi từ thời Sơ Hoàng đến thời Huyền Hoàng, từ Huyền Hoàng lại tới Thần Hoàng.

“Đừng để lão tử đây nhìn thấy các ông, thấy các ông một lần là ta đánh một lần”.

“Quen rồi là tốt”, Ngô Trường Thanh và Ngưu Thập Tam tiến lên trước vỗ vào vai Diệp Thành, một tay xoa xoa tay: “Nói ra thì cũng phải nhắc tới lần trước ở Loạn Cổ Thương Nguyên chúng ta giúp đỡ ngươi, như vậy có được tính là mối ân tình không?”

Tính!

Diệp Thành nói ra một từ sau đó bạt tay tới khiến cả hai người kia ngay giây phút sau đó bị đánh bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông.

Ôi trời!

Nhìn cảnh phía Ngô Tam Pháo bị ném ra khỏi Hằng Nhạc Tông, Hồng Trần Tuyết đi tới chỉ biết tặc lưỡi.

“Hình như tiền bối rất rảnh, hay là ta tìm cho tiền bối một gia đình nào tốt gả đi?”, Diệp Thành vẫn thản nhiên liếc nhìn Hồng Trần Tuyết.

“Ta muốn lấy ai còn cần ngươi giới thiệu sao?”, Hồng Trần Tuyết khó chịu liếc nhìn Diệp Thành.

“Đúng vậy, người bình thường đâu ai dám lấy tiền bối?”, Diệp Thành chép miệng, “ít nhất cũng nên tìm một người mạnh như tiền bối Chung Ly, nếu không thì không thể kiểm soát người được”.

“Hình như ngươi còn rảnh hơn cả ta”, nghe câu nói đó của Diệp Thành, Hồng Trần Tuyết không hề tỏ ra phẫn nộ, cô ta dùng một tay cầm lấy cái gương, một tay chỉnh lại mái tóc, giọng nói điềm tĩnh.

“Không nói đùa nữa, vào chuyện chính”, Diệp Thành lập tức ngồi thẳng dậy, “phía Thanh Vân Tông có tin tức gì chưa? Trưởng lão tên Thanh Vân có động tĩnh gì chưa?”

“Tạm thời chưa có, mọi thứ rất loạn”, Hồng Trần Tuyết đáp lại.

“Vô vị”, Diệp Thành lắc đầu, “chín lão tổ của Thanh Vân Tông đã bị chúng ta kiểm soát thế mà lại để một kẻ có thiên nhãn tên Vân Thanh làm khó, mẹ kiếp”.

“Ngươi đừng nói bừa”, Hồng Trần Tuyết vẫn ung dung, “cho dù phía Thanh Vân Lão Tổ bị phế nhưng sức mạnh của Thanh Vân Tông vẫn còn đó, đây không phải là chuyện nhỏ, đừng nói là ngươi, mà đến cả Đao Hoàng vào đó cũng không thấy ra ngoài”.

“Ta hiểu”, Diệp Thành day trán, “nhiều nhất đợi tới sáng mai, nếu như ngày mai ông ta không ra khỏi tông hoặc không bế quan thì ta nhất định sẽ có hành động, những việc chúng ta làm không thể để một mình ông ta làm trậm trễ”.

“Nếu đi thì để đạo thân đi, ngươi đừng mạo hiểm, hiện giờ không giống trước kia, ngươi là thống soái ba quân, không được manh động, đây là hành động không gánh vác trách nhiệm với tướng sĩ, hiểu không?”

“Việc này thì ta có chừng mực, người nói xem có tin tức gì của sư phụ ta chưa?”

“Ta tới là để nói chuyện này với ngươi”, Hồng Trần Tuyết cất gương đi, nói: “Phía Bắc Sở báo tin về nói vài ngày trước sư phụ của ngươi từng xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực nhưng ngay sau đó đã biến mất”.

“Có tin tức là tốt, có tin tức là tốt”, vẻ mặt Diệp Thành kích động hơn so với tưởng tượng, có điều dù là hưng phấn nhưng hắn lại bất giác cau mày nhìn về phía Hồng Trần Tuyết, “sư phụ đi Bàn Long Hải làm gì?”

“Ai mà biết được”, Hồng Trần Tuyết nhướng vai, “có điều có tin tức có lẽ ngươi sẽ thấy vui”.

“Tin tức gì?”, Diệp Thành hiếu kì nhìn Hồng Trần Tuyết.

“Đại Sở Hoàng Yên và nmnn cũng từng xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực nghe nói còn giao chiến với nhau”, Hồng Trần Tuyết nói rồi không quên liếc nhìn Diệp Thành, “tin này có đủ mới mẻ với ngươi không?”

“Mới mẻ thì cũng đúng là mới mẻ, nhưng vào nửa canh giờ trước ta đã biết tin này rồi”, Diệp Thành cười tuỳ hứng, “Ngưu Thập Tam nói, không thể phủ nhận ta rất bất ngờ đấy”.

“Vậy ngươi có biết ngày bọn họ đại chiến và ngày sư phụ ngươi xuất hiện cùng một hôm không?”, Hồng Trần Tuyết hào hứng nhìn Diệp Thành.

“Cùng một hôm?”, Diệp Thành cau mày, về điều này thì Ngưu Thập Tam không hề nói, Nam Minh Ngọc Thu và Đại Sở Hoàng Yên đồng thời xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực đã khiến hắn bất ngờ lắm rồi nhưng không ngờ Sở Huyên, người mà hắn khổ tâm phái người đi tìm biết bao ngày tháng lại cũng xuất hiện ở đây trong cùng một ngày với bọn họ.

“Ngoài những điểm này ra thì còn có một tin tức khác”, Hồng Trần Tuyết tiếp tục nói: “Mấy ngày gần đây Bắc Sở xuất hiện một nữ cường, nói chính xác là một nữ sát thủ, cô ta xuất hiện ở đâu ắt có người chết, trùng hợp là cô ta cũng từng xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực, cũng chính vào ngày thứ hai diễn ra trận quyết chiến giữa Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu.

“Lại là Bàn Long Hải Vực”, Diệp Thành nheo mắt, “sao lại chạy tới đó nhỉ?”

Nghĩ tới đây, Diệp Thành lại lần nữa nhìn Hồng Trần Tuyết, “người nói một nữ cường? Người đó mạnh thế nào?”
Chương 872: Điều tra ở Bắc Sở

“Không thể ước chừng”, Hồng Trần Tuyết khẽ lắc đầu, “tin tình báo của Nhân Hoàng báo về tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên chết trong tay cô ta đã không dưới mười người nữa chứ đừng nói là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh. Thị Huyết Điện từng phái người đi điều tra nhưng không một ai trở về, trong đó còn có một lão tổ”.

“Có tra ra được lai lịch gì không?”

“Không ai biết lai lịch của cô ta và chưa ai từng thấy chân dung của cô ta”, Hồng Trần Tuyết nói tiếp, “chỉ biết cô ta mặc bộ tiên nghê bảy màu, khuôn mặt đeo một lớp mạng che, trong tay cầm sát kiếm bảy màu, nói về thần kiếm đó thì quả thực rất khủng khiếp, thần kiếm chỉ cần ra khỏi vỏ là nhất định có người chết”.

“Liệu có phải là người của Sát Thủ Thần Triều không? Hoặc là người của Quỷ tộc, Huyết tộc?”, Diệp Thành xoa cằm trầm ngâm.

“Không rõ”, Hồng Trần Tuyết lại lần nữa lắc đầu, “ta sẽ tiếp tục phái người điều tra nhưng tốc độ khả năng không theo kịp vì những thành viên trong đội tình báo của Nhân Hoàng trên chín phần đều đã điều tới Nam Sở, số lượng người có hạn”.

“Cứ điểm mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông đã tra ra được hết chưa?”, Diệp Thành lại tiếp tục hỏi.

“Trên tám phần tra ra được rồi, muốn nắm trong tay cứ điểm tình báo của bọn họ thì cần thêm chút thời gian”, Hồng Trần Tuyết khẽ lên tiếng, giọng nói rất dễ nghe, “thời gian quá ngắn nhưng ta sẽ cố gắng nhanh nhất có thể”.

“Người chịu khó vất vả thêm một chút nhanh chóng điều tra”, Diệp Thành gõ gõ tay lên mặt bàn theo tiết tấu, “một khi tìm ra được thì lập tức thông báo cho ta, tiếp sau đó chính là Chính Dương Tông, nếu như đánh vào Chính Dương Tông thì đầu tiên phải đánh vào mạng lưới tình báo của bọn họ, như vậy một số thành viên trong mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng sẽ tiếp tục được điều về Bắc Sở”.

“Ta hiểu rồi”, Hồng Trần Tuyết lập tức đứng dậy biến mất khỏi đại điện của Hằng Nhạc Tông.

Sau khi bà ta rời đi, Diệp Thành mới nhắm mắt liên hệ với phân thân tinh thần ở Bắc Sở.

“Có tin tức của sư phụ ta không?”, vừa liên hệ được, Diệp Thành vội hỏi.

“Không có”, giọng nói của phân thân truyền về: “Không thấy thì không biết, mới thấy một cái đã giật mình. Bắc Sở thật sự quá rộng lớn, lão đại, một khu vực rộng lớn thế này muốn tìm một người thật khó như lên trời”.

“Tìm ở Bàn Long Hải Vực trước xem xem có gì khác thường không”, Diệp Thành chậm rãi nói, “nếu cần thiết thì ngươi có thể dùng một phần sức mạnh của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhớ đừng gây ra chuyện cho ta”.

“Được được”, đạo thân Tinh Thần bật cười để lộ hàm răng trắng sáng.

“Cứ vậy đi”.

“Ta đặt cho mình cái tên là Tinh Thần, lão đại có phản đối không? Nếu người không phản đối thì ta sẽ dùng nó coi như là kí hiệu”, đạo thân Tinh Thần toét miệng cười.

“Tuỳ ngươi, nếu như ngươi vui thì gọi là tên đần độn gì ta cũng không có ý kiến”, Diệp Thành nói rồi mở mắt nhưng câu này của hắn lại khiến đạo thân Tinh Thần ở Bắc Sở xa xôi giật giật khoé miệng.

Kết thúc cuộc trò chuyện với đạo thân, Diệp Thành quay người bước ra khỏi đại điện của Hằng Nhạc Tông.

Hằng Nhạc hiện giờ đã thoát khỏi thời kì tối tăm, những đệ tử và trưởng lão bị cấy Thái Hư Long Chú về cơ bản đều rất ham sống, bọn họ đều đang hồi phục tu vi thật lực.

Mọi thứ diễn ra theo trình tự, cảnh tượng phồn hoa của Hằng Nhạc Tông khiến Diệp Thành nhìn mà thầm vui mừng.

Chưởng giáo!

Chưởng giáo!

Cả chặng đường tới đây, chỉ cần là người nhìn thấy Diệp Thành cho dù là trưởng lão hay đệ tử đều cung kính hành lễ với hắn.

Mọi người chăm chỉ tu luyện nhé!

Là chưởng giáo, Diệp Thành không tiếc lời động viên, những người này sau này chính là trụ cột của Hằng Nhạc Tông.

“Đúng là có phần không được quen”, Diệp Thành mỉm cười, hắn tiếp tục sải bước về phía Ngọc Nữ Phong nhưng khi ở lối rẽ, hắn chợt trông thấy một bóng hình quen thuộc.

Đó là một nữ đệ tử mặc y phục trắng, tướng mạo xinh đẹp, tu vi ở cảnh giới Chân Dương đỉnh phong, so với các đệ tử thông thường thì tu vi của cô ta cao hơn rất nhiều nhưng không thể so với nhóm Tạ Vân được.

Người này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là đệ tử trước kia của Nhân Dương Phong ở Hằng Nhạc Tông Tô Tâm Nguyệt sao?
Chương 873: Có cần thiết không?

“Bái…bái kiến chưởng giáo”, thấy Diệp Thành, Tô Tâm Nguyệt vội hành lễ, vẻ mặt căng thẳng, cô ta nghiến răng sắc mặt có phần tái nhợt.

Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ tĩnh lặng quan sát Tô Tâm Nguyệt.

Sát niệm quá lớn, ngươi cuối cùng khó thành chính quả!

Không biết vì sao mỗi lần thấy Tô Tâm Nguyệt Diệp trong đầu Diệp Thành lại vang vọng câu nói này.

Về vị sư tỷ này hắn không hẳn là hận nhưng lại không muốn gặp cô ta. Cô ta vẫn ở ngoại môn, bọn họ cũng nhiều lần va chạm và việc khiến hắn nhớ nhất đến bây giờ chính là lần cô ta chạy tới Ngọc Nữ Phong chia buồn với hắn, vẻ mặt phấn khích đó khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Khi Hằng Nhạc Tông thanh trừ phía Triệu Chí Kính, hắn cũng từng có suy nghĩ sẽ giết Tô Tâm Nguyệt nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời. Mặc dù Tô Tâm Nguyệt thân thiết với Tề Dương, Tề Hạo nhưng chí ít thì cô ta không phạm phải lỗi lầm gì lớn, tay cô ta cũng không nhuốm máu của đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc, cũng chính vì lý do này nên Tô Tâm Nguyệt mới trải qua được kiếp nạn đó.

Đương nhiên hiện giờ hắn đã đứng ở tầm cao nên không buồn tính toán với cô ta.

Phía này, bị Diệp Thành nhìn chăm chú như vậy, bàn tay của Tô Tâm Nguyệt vân vê vạt áo, vẻ mặt tái nhợt.

Mặc dù cô ta đứng đó nhưng lại chỉ có cảm giác muốn quỳ xuống, thành tựu hiện giờ của Diệp Thành khiến cô ta đến tư cách ngẩng đầu nhìn cũng không có, nếu như người thanh niên trước mặt có giết cô ta thì cũng chỉ cần trong tích tắc.

Đột nhiên, vẻ mặt cô ta hiện lên nét tự giễu.

Trước đó không lâu cô ta cao ngạo thế nào, một tên đệ tử thực tập trong mắt cô ta chẳng là gì thế nhưng tên đệ tử đó lại chính là kẻ mà cô ta luôn coi thường, là kẻ mà cô ta gán cho cái danh sát niệm ma đạo và cũng chính hắn hết lần này tới lần khác đưa cô ta đi tới những bất ngờ mới, khiến cô ta có cảm giác nực cười.

Lúc này cô ta hiểu rồi, hiểu ra mình sai tới mức nào rồi.

Trước đây cô ta nhiều lần nghĩ rằng nếu như lúc đó không cao ngạo như vậy, nếu như lúc đó không đổi trắng thay đen và nếu như lúc đó cô ta biết sai thì bây giờ cũng không đến mức thảm như vậy.

Thế nhưng trên đời này lại không bán thứ thuốc gọi là hối hận. Mọi hành động không sáng suốt trước kia của cô ta được định sẵn trái đắng mà cô ta phải chịu trong hiện tại.

Cuối cùng Diệp Thành cũng không nói gì, hắn cứ thế nhấc chân đi về phía Ngọc Nữ Phong.

“Vì sao ngươi không giết ta?”, phía sau, Tô Tâm Nguyệt định quay người nhưng không biết cô ta lấy đâu ra dũng khí mà hỏi câu này. Bao nhiêu đệ tử, bao nhiêu trưởng lão đều bị Diệp Thành giết nhưng chỉ mình cô ta lại không bị giết, có điều dù là vậy thì cô ta cũng cảm thấy rất sợ hãi.

“Cần thiết sao?”, Diệp Thành thản nhiên lên tiếng, hắn không tỏ ra mừng hay vui, không phẫn nộ cũng không oán hận, bước đi chậm rãi không vì câu hỏi của Tô Tâm Nguyệt mà dừng lại.

Phía sau, trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Tâm Nguyệt đột nhiên tuôn trào nước mắt, cơ thể yêu kiều bất giác run lên.

Đúng vậy, có cần thiết không?

Hiện giờ hắn là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, đâu có tâm trạng mà đi tính toán với cô ta, hoặc có thể nói hắn căn bản không buồn quan tâm tới một đệ tử có cũng như không như cô ta.

Đây chính là báo ứng!

Tô Tâm Nguyệt cười tự giễu, cảm giác bị người ta coi thường khiến cô ta cảm thấy tủi nhục, cảm giác tủi nhục trước nay chưa từng có khiến cô ta thấy mình ti tiện đến mức nào, đây chính là báo ứng.

Phía này, Diệp Thành đã trèo lên Ngọc Nữ Phong.

Ập vào mắt hắn là một đám bảo bối sống đang ngồi đó, Tạ Vân, Hùng Nhị, Tư Đồ Ngọc và Hoắc Đằng.

Lúc này bọn họ đang ngồi quanh Tịch Nhan, ồ nói chính xác hơn là ngồi quanh Tiểu Linh Oa trên vai Tịch Nhan, tên tiểu tử đó hình như chẳng hề lớn thêm chút nào, vẫn chỉ to bằng nắm tay người trưởng thành, trên người chỉ mặc một cái quần con nhỏ xíu, trông trắng trẻo, sao nhìn lại thấy dễ thương đến thế.

“Đều là người của Linh Tộc, sao trông ngươi kì lạ thế nhỉ?”, Diệp Thành đi tới, Hùng Nhị dùng ngón tay béo múp nhấn nhấn vào bụng Tiểu Linh Oa, cảm giác mềm mại thật thích.

“Tên béo chết dẫm nhà ngươi, cút đi cho ta, lão tử không muốn quan tâm đến ngươi”, Tiểu Linh Oa nắm chặt tay, đằng đằng sát khí, đến cả bộ dạng tức tối trông cũng rất đáng yêu.

“Ôi chao, cũng không vừa nhỉ?”, Tạ Vân không nhịn được giơ tay ra cầm một cái chân Tiểu Linh Oa rồi nhấc hắn lên khiến tên này lảo đảo chóng mặt.

“Thằng cha nhà ngươi nữa, thả ta ra nếu không ta giết ngươi”.

“Còn dám doạ chúng ta à?”, Tư Đồ Nam lập tức lấy ra một cái tăm trúc, “xiên tên này lên, mùi vị chắc là thơm lắm”.

Ngay sau đó, tiếng hét của Tiểu Linh Oa vang vọng khiến người ta giật mình.

“Ta nói, có phải các ngươi nhàn rỗi quá không có việc gì làm phải không?”, Diệp Thành đi tới liếc nhìn đám Hùng Nhị.

“Chẳng phải đang đợi ngươi đến sao? Nghe nói ngươi phế chín lão tổ của Thanh Vân Tông rồi, có bí thuật gì không, cho chúng ta vài bộ đi”, Tạ Vân lập tức thả Tiểu Linh Oa xuống, hắn nhìn Diệp Thành với vẻ mặt gian giảo, đôi mắt một bên màu tím một bên màu xanh trông thật giảo hoạt.

“Ta thích bộ dạng đó của ngươi”, Diệp Thành nói rồi lấy ra vìa trăm huyền thuật bí pháp, “này, tự chọn đi”.

“Chúng ta không khách khí đâu nhé”, không cần Diệp Thành phải nói, mấy tên kia lập tức lao lên sau đó tự chọn cho mình vài bộ ưng ý, trước khi đi còn không quên lấy thêm vài bộ nữa.

“Này, đều là của hai người, cứ chọn đi”, Diệp Thành chia vài túi đưa cho Hổ Oa và Tịch Nhan.

“Đa tạ ca ca”, Hổ Oa mỉm cười đôn hậu, mặc dù huyết mạch thay đổi nhưng cậu bé vẫn rất hiền lành chất phác, cậu ta tỏ ra rất thích thú với những mật thuật mà Diệp Thành đưa cho. Hổ Oa vốn dĩ yêu thích huyền thuật về côn còn những huyền thuật mà Diệp Thành đưa cho về cơ bản đều về côn”.

Phía này, Tịch Nhan cũng tươi cười giống như một cô nhóc ngây thơ: “Đa tạ sư phụ”.

“Không có của ta sao?”, ở bên, Tiểu Linh Oa chớp mắt nhìn Tịch Nhan rồi lại nhìn sang Hổ Oa cuối cùng thì nó tròn mắt nhìn Diệp Thành.

“Ngươi muốn gì?”, Diệp Thành hào hứng nhìn Tiểu Linh Oa.

“Ta chỉ muốn ngươi cho ta ít máu thôi”.

“Nào, lại đây ca cho ngươi lên trơi chơi”, Diệp Thành không hề do dự lôi tlh lên sau đó coi tên này như quả bóng rồi dùng chân đá ra khỏi cửa, điều đáng nói đó là nó vẽ ra một vòng cung trên bầu trời trông hết sức bắt mắt.

Sau khi tiễn Tiểu Linh Oa đi, Diệp Thành mới nhìn Tịch Nhan đang vùi đầu đọc huyền thuật: “Tịch Nhan, ta hỏi con một chuyện, cùng là người của Linh Tộc vì sao tên kia lại nhỏ như vậy?”

“Sư phụ, Linh tộc cũng phân ra vài huyết mạch”, Tịch Nhan ngẩng đầu gãi gãi đầu: “Trong kí ức mà con kế thừa không có nhiều kí ức liên quan đến bọn họ, nhưng nghe nói bọn họ lớn rất chậm, có điều một khi đã trưởng thành thì rất lợi hại”.

“Nghe hay đấy”, Diệp Thành bất giác xoa cằm.

“Có điều trông mũm mĩm thật đáng yêu”, Tịch Nhan híp mắt cười.

“Đúng là rất đáng yêu”, Diệp Thành nói rồi ho hắng: “Huyền thuật ta cho hai người rồi, cố mà tu luyện”.

Hổ Oa vẫn rất đôn hậu không nghe ra ý của Diệp Thành, cậu nhóc cứ thế ôm túi đựng đồ chạy thẳng vào rừng trúc.

Chỉ có Tịch Nhan thì mỉm cười để lộ ra hai cái răng khểnh: “Sư phụ, con hiểu rồi”.

“Con….con hiểu gì?”

“Người muốn lột sạch y phục của Sở Linh tiền bối rồi ngủ cùng phải không?”

“Ôi trời, ai nói với con?”, Diệp Thành tỏ vẻ kì lạ, không thể phủ nhận đây chính là ý nghĩ trong lòng hắn.

“Không ai nói với con cả, con nhìn thấy mà”, Tịch Nhan lại bật cười vừa cười vừa không quên chỉ vào đũng quần Diệp Thành, “ở đây người có một cây côn, mỗi lần ngủ đều thọc vào cái lỗ đó của sư tổ, con nhìn rất rõ mà, đợi con lớn rồi con cũng cởi sạch ngủ cùng sư phụ, bên dưới của con cũng có một cái lỗ như thế đó”.

Phía này Diệp Thành nghe Tịch Nhan nói vậy thì vô thức giơ tay che trán, có một đồ đệ thông minh như vậy, mẹ kiếp, thật là vui!
Chương 874: Đồ đệ dạy sư phụ

Tịch Nhan cười khúc khích bước đi nhưng Diệp Thành vẫn thẫn thờ ngồi đó, hắn dùng tay day trán.

Bị Tịch Nhan nói một tràng, hắn không còn hứng mà làm gì nữa, có trời mới biết nha đầu này có bất chợt xuất hiện hay không. Mặc dù da mặt hắn dày nhưng bị chính đồ đệ của mình tận mắt chứng kiến cảnh ân ái, cảm giác đó thật chẳng khác gì bị sét đánh.

“Ngươi ngồi đây làm gì?”, không biết từ khi nào mùi hương đặc thù của nữ nhân bay tới, Sở Linh bước ra khỏi Ngọc Linh Các.

“Ngẫm sự đời thôi”, Diệp Thành tuỳ hứng đáp lại.

“Cuộc đời của ngươi cũng thật phong phú”, Sở Linh nói bằng giọng chẳng mấy dễ chịu, “chuyện Sở Linh Ngọc ngươi không định nói gì với ta sao?”

“Đừng nói chuyện đó nữa, nói tới là ta lại tức”, Diệp Thành liên miệng mắng chửi, hắn vẫn còn nhớ chuyện đêm đó, một kẻ thông minh như hắn mà lại bị bà cô kia gài bẫy.

“Haiz”, Sở Linh vẫn ra vẻ thản nhiên liếc nhìn Diệp Thành.

“Nàng đừng nhìn ta như vậy, ta và cô ta không có gì cả”.

“Vậy ngươi có biết trong cơ thể cô ta có phong ấn, vả lại còn là phong ấn rất kì diệu không?”

“Phong ấn?”, Diệp Thành sững sờ, “phong ấn gì?”

“Ta dám khẳng định người ta dùng vong tình chú với cô ta”, Sở Linh ngồi xuống xoắn xoắn lọn tóc rồi mới nói tiếp: “không chỉ có vậy mà linh hồn của cô ta cũng có phong ấn, nếu không phải cấp bậc linh hồn của ta cao hơn cô ta thì ta cũng rất khó nhận ra được”.

“Từng uống vong tình xuyên, linh hồn còn có phong ấn?”, Diệp Thành xoa cằm, “có người muốn cô ta quên đi chuyện gì sao? Có lẽ chính là Sở Thương Tông tiền bối làm, có điều cũng thật đáng hận”.

“Đừng nhìn vẻ ngoài hay nói hay cười của cô ta mà đánh giá, thực ra cô ta là một người có tâm sự, chí ít thì ta cho là như vậy”, Sở Linh nói chắc chắn: “Nữ nhân mà, chẳng qua cũng chỉ vì chữ tình mà thôi”.

“Nữ nhân thật thú vị”, Diệp Thành nói ý tứ.

Sau đó tên này coi như không có gì xảy ra, hắn cứ thế đứng dậy bế Sở Linh đi về phía Ngọc Linh Các còn Sở Linh thì không kịp phản ứng lại.

“Giữa ban ngày ban mặt, da mặt ngươi dày thật đấy”, Sở Linh trừng mắt nhìn Diệp Thành.

“Cần thể diện làm gì chứ?”, Diệp Thành vẫn mặt dày như thế, “trước đó nàng ấn ta xuống đất đánh ta một trận tơi bời, hôm nay đến lượt ta xử lý nàng rồi”.

Rầm!

Không lâu sau đó, cánh cửa của Ngọc Linh Các bị đóng lại, Diệp Thành nhanh trí đi vào trong không quên tạo thêm hai tầng kết giới.

A…!

Không lâu sau đó, tiếng thét của Sở Linh vang lên.

Tiếp đó chính là sự rung chuyển của cả Ngọc Linh Các và những âm thanh vang lên theo tiết tấu nhịp điệu.

Diệp Thành cứ thế làm gần chín canh giờ không ngừng nghỉ.

Màn đêm dần buông xuống, trên bầu hư không cao vời vợi có những vì sao lấp lánh giống như đôi mắt của hai người vậy.

Không lâu sau đó, Diệp Thành mặt mày sảng khoái bước ra khỏi Ngọc Nữ Phong, trên khuôn mặt còn viết rõ chữ: Đã.

Ấy?

Vừa đi ra ngoài, hắn liền nhận ra phía trước thạch bàn cách đó không xa có một người đang ngồi đó, người này thong dong thưởng rượu, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Từ Phúc của Linh Đan Các sao?

“Ô, xong chuyện rồi à?”, thấy Diệp Thành đi ra, Từ Phúc mỉm cười nhìn hắn.

“Trưởng lão, người đến từ bao giờ vậy?”, Diệp Thành ho hắng.

“Ta đến lâu rồi”, Từ Phúc vuốt râu mặt mày ý tứ nhìn Ngọc Linh Các rồi lại nói ý với Diệp Thành: “Chất lược của lầu các này cũng thật tốt, rung chuyển lâu như vậy mà không sụp”.

“Trưởng lão…”

“Ta tới tìm ngươi có chút việc”, Từ Phúc nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt nghiêm túc, “có rảnh không, biểu diễn cho ta xem thuật luyện chế linh đan năm vân, ừm, chính là Không Minh Nguyên Đan năm vân”.

“Đường đường là thủ toạ của Linh Đan Các mà lại bảo con biểu diễn sao, thật khiến con phải bất ngờ đấy”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Đừng nói nhiều nữa, cho ta xem đi”, Từ Phúc sốt ruột mắng mỏ.

“Đây là đan phương, người xem trước đi”, Diệp Thành rất tự nhiên không hề kiêng dè phất tay lấy ra đan phương của Không Minh Nguyên Đan đưa cho Từ Phúc.

“Đan phương của linh đan năm vân sao?”, Từ Phúc nhận lấy đan phương và kích động hơn cả trong tưởng tượng, ông ta là một người ham linh đan như ham mạng sống, sau khi có được thì cứ thế ngồi trên mặt đất đọc kĩ càng.

Phía này Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn lấy ra lư luyện đan và rất nhiều nguyên liệu luyện chế Không Minh Nguyên Đan.

Từ Phúc đọc rất chăm chú, khuôn mặt chốc chốc lại thay đổi nét mặt, có lúc ông ta cau mày rồi lại ngạc nhiên, bất ngờ, sự kì diêu của đan phương khiến ông ta trải qua đủ cung bậc cảm xúc.

“Kì diệu, thật kì diệu”, không biết từ bao giờ Từ Phúc mới đặt đan phương xuống.

“Người xem xong rồi ạ?”

“Trước đây ta thật sự quá thiển cận”, Từ Phúc tặc lưỡi, “thật sự ta không biết thế gian này còn có loại đan dược kì diệu như vậy”.

“Vậy con biểu diễn cho người xem một lần, người cũng có thể luyện ra được thôi, như vậy con cũng đỡ vất vả”, phía này, Diệp Thành bắt đầu cho linh thảo vào trong lư luyện đan theo đúng thứ tự.

Nghe vậy, Từ Phúc lập tức đứng dậy tới bên cạnh lư luyện đan.
Chương 875: Ta có nên ngăn lại không?

“Danh hiệu đan thánh không phải gọi chơi mà”, thấy Diệp Thành luyện linh đan năm vân thong thả như vậy, Từ Phúc cũng không khỏi trầm trồ.

Ông ta còn nhớ lần đầu tiên dạy Diệp Thành luyện đan, mới chỉ là linh đan năm vân nhưng Diệp Thành cũng phải mất ba ngày mới luyện được, vả lại sau khi luyện xong thì cả người bơ phờ không còn sức lực.

Hiện giờ tên tiểu tử mà ông ta thu nhận lại biểu diễn thuật luyện đan cho ông ta xem khiến ông ta không khỏi cảm khái. Nếu luận về phương diện luyện đan thì ông ta chính là sư phụ của Diệp Thành nhưng nếu luận về thành tự thì Diệp Thành đã vượt xa ông ta.

Vù! Vù!

Khi Từ Phúc còn đang chăm chú quan sát thì lư luyện đan phía trước Diệp Thành đột nhiên rung lên. Đan còn chưa ra khỏi lò nhưng mùi hương của dược liệu đã thơm nồng, Diệp Thành vừa điều khiển ngọn lửa vừa không quên giải thích cho Từ Phúc những bước điều tiết quan trọng trong quá trình luyện đan.

“Trưởng lão, Không Minh Nguyên Đan cũng giống như đan dược ở cấp thấp khác, mặc dù quá trình có hơi phức tạp nhưng không quá khó”.

“Luyện chế đan dược này quan trọng nhất chính là điều tiết lửa”.

“Sự dung hoà của Ngọc Lan Linh Chi Thảo và Tam Dương Linh Thuỷ Hoa là quan trọng nhất sau đó là các yếu tố khác hỗ trợ, nhất định không được làm sai thứ tự”.

“Còn hoả long thảo và ngọc thải linh quả, sự dung hoà và lượng dùng của hai loại nguyên liệu này cần nắm vững, không được lệch dù chỉ một tí, nếu chênh lệnh sẽ dẫn đến thất bại”.

“Còn linh lộ hoa và huyết linh căn…”

Diệp Thành nói liên tiếp, hắn nói cặn kẽ từng khâu dễ mắc phải sai lầm.

Từ Phúc chăm chú lắng nghe không dám sơ xuất. Mỗi câu nói của Diệp Thành ông ta đều ghi nhớ.

Sau một canh giờ, viên Không Minh Nguyên Đan này mới thực sự được luyện thành.

Vốn dĩ theo như thông thường thì Diệp Thành chỉ cần canh giờ là có thể luyện ra một viên nhưng vì luyện cho Từ Phúc xem và giảng giải cho ông ta nên mới giảm tốc độ.

Phù!

Diệp Thành thở phào một hơi, hắn đưa viên Không Minh Nguyên Đan cho Từ Phúc: “Trưởng lão, người nhìn rõ chưa?”

Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu rồi khẽ gật đầu, ông ta nhìn rất rõ ràng nhưng viên Không Minh Nguyên Đan này không phải là đan dược bình thường, quá trình luyện chế phức tạp, điều tiết ngọn lửa cần tỉ mỉ chi tiết, điều này đã vượt qua khỏi sự dự liệu của ông ta. Muốn luyện ra được viên đan dược này không biết phải trải qua bao nhiêu thất bại.

Phía này, Diệp Thành đã phất tay áo lấy ra cả trăm nguyên liệu dùng để luyện chế Không Minh Nguyên Đan: “Trưởng lão, những nguyên liệu này không dễ tìm nên người dùng tiết kiệm nhé”.

“Đương nhiên rồi”, Từ Phúc phất cây phất trần thu mọi nguyên liệu vào vạt áo: “Một trăm phần nguyên liệu luyện đan mà không luyện ra được một viên thì lão tử đây ăn phân”.

Nghe vậy, Diệp Thành giật giật khoé miệng.

Không biết vì sao mà vào giây phút này, trong đầu hắn lại manh nha một ý định để Từ Phúc đi ăn phân chứ.

Vù!

Ở bên khác, Từ Phúc đã di chuyển, ông ta hít vào một hơi thật sâu đẩy địa hoả của mình vào trong lư luyện đan.

Không lâu sau đó, ông ta cho từng cây linh thảo vào trong lư.

Có điều rất nhanh, những thảo dược được cho vào đều bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.

Tiếp đó có lẽ vì điều tiết lửa không đúng mức độ hoặc vì làm loạn quá trình nên Từ Phúc hết lần này đến lần khác thất bại khiến ông ta không khỏi bực bội.

Ở cách đó không xa, Diệp Thành ngả người lên ghế, trong tay còn cầm vò rượu, hắn nhàn nhã nhìn qua bên này.

Cảnh tượng này khiến Tề Nguyệt có mặt ở đây cũng phải cảm khái.

Vì cảnh này quá quen thuộc, trước kia người luyện đan là Diệp Thành, người ở bên quan sát là Từ Phúc, còn bây giờ lại ngược lại, hai bên đổi thân phận cho nhau.

Không biết từ bao giờ Sở Linh đi tới, cô ta nhìn Từ Phúc rồi lại tròn mắt nhìn Diệp Thành.

“Đã không?”, Diệp Thành toét miệng nhìn Sở Linh.

“Cút”, Diệp Thành tức tối ngực phập phòng, khuôn mặt đỏ lựng.

“Ai bảo đêm qua nàng đánh ta chứ”, Diệp Thành vẫn bày ra bộ mặt lợn chết không sợ nước sôi, nếu không phải Từ Phúc đang ở đây thì có lẽ hắn đã làm gì Sở Linh tiếp rồi.

A…!

Sở Linh tức tối dậm chân liên tục, quay người rời đi.

Bịch!

Không lâu sau đó ở phía xa vang lên tiếng động mạnh, Từ Phúc lại lần nữa thất bại.

“Linh thảo của ta”, nhìn Từ Phúc lãng phí hơn bảy mươi phần linh thảo, Diệp Thành cảm thấy xót xa, nên biết rằng đó là những nguyên liệu rất khó tìm, bây giờ lãng phí thì có trời mới biết có tìm lại được không.

Có điều mặc dù xót xa nhưng hắn cũng không tiến lên trước làm phiền Từ Phúc.

Người luyện đan kiêng kị nhất là bị làm phiền, hắn rõ hơn ai hết, huống hồ Từ Phúc luyện hơn bảy mươi lần nên lúc này ông ta đang rất khó chịu.

Thân là tiền bối trong giới luyện đan, Từ Phúc hiểu rõ vấn đề này, cần phải điều tiết tâm trạng, nhưng vì thất bại nhiều lần và bị đả kích quá nhiều như vậy nên ông ta không những không sốt ruột mà ngược lại càng bình tĩnh hơn.

Cứ như vậy Diệp Thành chống tay dưới cằm, hắn trơ mắt nhìn Từ Phúc lãng phí đi gần hai mươi phần linh thảo.

“Phần thứ chín mươi lăm, nếu như đến phần thứ một trăm mà ông ta không luyện ra được thì không phải ông ta sẽ ăn phân thật chứ?”, nhìn Từ Phúc liên tiếp thất bại, trong lòng Diệp Thành chợt thắc mắc.

“Ông ấy mà đi ăn phân thì mình có nên ngăn lại không nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm, không biết nếu như để Từ Phúc biết được suy nghĩ quái gở của hắn thì liệu có lao đến mà cho hắn một trận luôn không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK