Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1186: Đạo thân ngủ say

Đêm về khuya, Hằng Nhạc Tông chìm vào im ắng, đây là chốn tiên cảnh giữa nhân gian, giống như một giấc mộng ảo khiến người ta ước mong.

Trên Ngọc Nữ Phong, chỉ còn lại mình Diệp Thành, hắn vẫn ngồi đó như pho tượng đá bất động, mặc cho từng cơn gió thổi qua, thổi bay mái tóc bạc trắng.

“Tên này không phải định sẽ ngồi đó cả đêm chứ?”, trên Ngọc Nữ Phong, Tạ Vân và Hùng Nhị tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt như thể đang chờ đợi điều gì kinh điển lắm.

“Mẹ kiếp, cảnh mộng đêm xuân như vậy lãng mạn biết bao”, không chỉ bọn họ mà rất nhiều lão bối như Cổ Tam Thông cũng đang canh chừng trước một màn thuỷ mặc, bọn họ đã chửi thầm cả bao nhiêu lần rồi.

Có điều, cảnh tượng mây mưa trong tưởng tượng của bọn họ lại không hề xuất hiện, đợi mãi đến tận đêm khuya cũng không thấy gì khiến cả toán người thâm đen cả mắt.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới đứng dậy sải bước đi và biến mất khỏi Ngọc Nữ Phong.

A…!

Không lâu sau đó, màn đêm u tịch bị tiếng thét phá vỡ, mỗi một nơi hắn đặt chân tới đều vang lên tiếng thét này, đợi tới khi hắn rời đi thì Hùng Nhị và Tạ Vân cùng nhóm lão bối xem lén kia đều bị đánh tới mức ngẩn người.

Cuối cùng, hắn mới dừng chân ở một đỉnh núi thật sâu ở Hằng Nhạc Tông.

“Xin lỗi, không phải ta cố ý làm phiền ngươi”, trên đỉnh núi có một bóng người đang đứng đó chờ đợi, thấy Diệp Thành xuất hiện thì tỏ vẻ ái ngại, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung sao?

“Thánh Nữ nói gì thế? Đó là đạo thân của ta mà”, Diệp Thành mỉm cười, hắn sải bước vào trong lầu các.

Ập vào mắt hắn là một chiếc giường băng ngọc, đạo thân Tinh Thần đang nằm trên đó, hắn vẫn ngủ say như pho tượng bằng băng bất động.

“Hắn đã ngủ được ba năm rồi”, Thánh Nữ Tinh Nguyệt mím môi.

Diệp Thành không nói gì, hắn tiến lên trước, chỉ vào trán của đạo thân, một luồng căn nguyên thánh thể thâm nhập vào thần hải của đạo thân.

Thần hải của đạo thân Tinh Thần sáng sực như biển sao nhưng lại u tịch, linh hồn của hắn không phải bi thương mà ở trạng thái ngủ sâu, toàn thân không hề có vết thương, trạng thái này khiến Diệp Thành bất giác cau mày.

“Đạo thân Tinh Thần, mau tỉnh lại”, thần thức của Diệp Thành hoá thành truyền âm vang vọng trong đầu đạo thân để gọi hắn dậy.

Thế nhưng dù hắn có gọi thế nào thì đạo thân Tinh Thần cũng không hề hồi đáp.

Diệp Thành thu tay lại, hắn cau mày và cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao mà đạo thân lại chìm vào trạng thái lạ thường này.

“Xem ra vấn đề không phải ở bản thân ta”, Diệp Thành lẩm bẩm, “ta đã trở về nguyên trạng còn hắn vẫn ngủ say, có lẽ ý thức của hắn chìm vào một ý cảnh khác thường”.

“Vậy…vậy thì phải làm sao chứ?”, Thánh Nữ Tinh Nguyệt nhìn Diệp Thành với khuôn mặt mong chờ.

“Thái Hư Cổ Long đâu, cô gặp hắn chưa?”, Diệp Thành hỏi.

“Ta từng gặp rồi nhưng hắn cũng không biết nguyên do”, giọng nói vang vọng từ bên ngoài vào, nghe giọng thì đó chính là Thái Hư Cổ Long, hắn đã xuất hiện trước chiếc giường như một linh hồn.

“Tiểu nữ, cô ra ngoài trước đi”, Thái Hư Cổ Long khẽ xua tay.

Nghe vậy, Thánh Nữ Tinh Nguyệt định nói gì đó lại thôi.

Sau khi cô ta đi, Thái Hư Cổ Long mới nhìn đạo thân của Diệp Thành, hắn hít vào một hơi thật sâu, “không thể phủ nhận hắn thực sự vì ngươi mà chìm vào trạng thái ngủ sâu nhưng đúng như ngươi nói, hiện giờ hắn chưa tỉnh lại thì vấn đề không nằm ở ngươi nữa, quả thực hắn đã chìm vào một ý cảnh dị thường”.

“Có cách nào khiến hắn tỉnh lại không?”, Diệp Thành nhìn sang Thái Hư Cổ Long.

“Ta đang nghĩ”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói: “có điều vẫn cần ngươi hỗ trợ vì ngươi là bản thể của hắn”.

“Về điểm này thì ta đã có sự chuẩn bị từ lâu rồi”.

“Vậy thì ngươi nói về ấn đề mà ta hứng thú đi”, Thái Hư Cổ Long nhìn thẳng Diệp Thành, “ngươi có thể sống sót ra khỏi đầm Vô Vọng là vì phải trả giá bằng việc mất đi Tiên Luân Nhãn sao?’

“Có thể nói vậy”, Diệp Thành lãnh đạm, hắn vãn quyết định giấu sự thật.

“Vậy vì sao ngươi lại trở nên đờ đã như cái xác không hồn?”

“Ta không rõ”, về điểm này thì Diệp Thành không che giấu, “ta chỉ cảm thấy ý thức của ta lúc thì mơ màng hư ảo, lúc lại trở lại trạng thái thực khiến thần trí và kí ức của ta thay đổi liên tục”.

“Hư ảo và hiện thực?”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt, trong ánh mắt có ánh sáng loé qua.

“Tiên hoả và thiên lôi của ngươi đâu?”, sau vài giây, Thái Hư Cổ Long mới nhìn Diệp Thành với vẻ mặt ý tứ.

“Bọn chúng hoá thành đạo thân thay ta đi truyền tin nhưng đều bị trảm, bao gồm cả đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh. Ở cổ thành Thiên Canh, cả Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng bị liên luỵ, binh khí chìm vào giấc ngủ sâu”.

“Là ai làm?”, Thái Hư Cổ Long nheo mày.

“Ta không biết”, Diệp Thành lắc đầu.

“Không biết?”, Thái Hư Cổ Long nhướng mày, “theo như ta biết thì đạo thân và bản thể có kết nối kí ức với nhau, là ai trảm bọn chúng mà ngươi cũng không biết sao?”

“Bọn chúng đều bị giết trong chốc lát, đến cả thời gian trao đổi với bản thể cũng không có.

“Bị giết trong chốc lát?”, cho dù là Thái Hư Cổ Long cũng không khỏi cảm thấy khó hiểu, “cho dù là liệt đại chư vương ra tay thì cũng khó có thể giết chúng trong chốc lát, lẽ nào là thần vương Thần Huyền Phong?”

“Không phải ông ấy”, Diệp Thành nói, “con cháu nối dõi của Thiên Táng Hoàng đã từng nói người trảm đạo thân của ta chính là một nữ tử tóc bạc, trong tay có một thanh kiếm bảy màu, đó là thần binh cái thế”.

“Việc này ta từng nghe nói tới”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm, “Nhân Hoàng đang điều tra nhưng hiện giờ không thể xác định được thân phận và lai lịch của cô ta, còn thần kiếm bảy màu đó theo như ta thấy thì đã vượt qua phạm trù của một binh khí ở cảnh giới Thiên rồi”.

“Quả thực là vậy”, Diệp Thành lật tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn chỉ vào rất nhiều vết chém ở trên, “đây đều là vết tích do thanh kiếm kia để lại”.

“Sao có thể?”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt, “đây là vật được đúc thành từ cốt của đại la kim tiên, những binh khí bình thường căn bản không thể nào khiến nó bị thương, lẽ nào là cực đạo đế binh?”

Hắn vô thức tiến lên trước một bước, dùng tay sờ vào từng vết chém trên Hỗn Độn Thần Đỉnh, mãi cho tới hiện tại, trên từng vết chém đó còn hiện lên ánh sáng bảy màu rất dị thường và thần bí.

“Thần kiếm bảy màu”, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm, trong mắt hắn còn có ánh sáng lướt qua: “Không phải là Chu Tiên Kiếm chứ?”

“Chu Tiên Kiếm?”, Diệp Thành cau mày, hắn nhìn Thái Hư Cổ Long hỏi thăm dò: “Đó là đế binh giống như Hiên Viên Kiếm sao?”

“Không phải là cực đạo đế binh nhưng lại hơn cả Cực Đạo Đế Binh”, Thái Hư Cổ Long hít sâu, “đó là thần binh thần bí, từng tồn tại ở thời hoang cổ, không ai biết lai lịch của nó, coi nó hơn cả cực đạo đế binh vì khi chư thiên thần ma đại chiến thì nó từng trảm một cực đạo đế binh”.

“Đây…”, Diệp Thành ngỡ ngàng, cực đạo đế binh còn bị trảm, vậy thì Chu Tiên Kiếm nghịch thiên thế nào chứ?

“Vùng đất này quả là bất phàm, nếu đúng là thanh kiếm đó thì thật thú vị”.
Chương 1187: Giải đáp thắc mắc

“Điều ta không hiểu là tại sao người đó lại muốn giết đạo thân của ta?”, ánh mắt Diệp Thành đầy nghi ngờ, đến giờ hắn vẫn chìm trong sương mù.

“Ngươi không hoá đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh ra nữa à? Gọi ra hỏi hắn là biết ngay chứ gì”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành rồi hỏi: “Hắn là người đương sự, chắc sẽ biết nhiều hơn!”

“Không hoá ra được nữa”, Diệp Thành khẽ lắc đầu: “Từ khi đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh bị giết thì ta không còn hoá ra được đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh nữa”.

“Còn có chuyện này à?”, Thái Hư Cổ Long lại cau mày.

“Ba đạo thân bị giết, đạo tắc của ta bị tổn hại, thần thông tu sĩ đều bị khống chế, mà khi đó ta lại trong trạng thái thẫn thờ, chỉ có thể dựa vào tiếng đàn của Liễu Như Yên để duy trì tỉnh táo, bất đắc dĩ mới phải phái Lý Tiêu đi truyền tin cho các ngươi”.

“Tiếc là chúng ta vẫn tới muộn”, Thái Hư Cổ Long thở dài: “Nhưng ngươi lấy tình cảm bù đắp cho đạo, đạo tắc lại thành viên mãn cũng coi như trong hoạ có phúc, hỗn độn đạo cũng hiểu được sâu sắc hơn!”

Nghe những lời này, trong mắt Diệp Thành thoáng hiện lên một tia đau buồn.

Lấy tình cảm bù đắp cho đạo, đạo tắc lại viên mãn nhưng phải hy sinh tính mạng của một nữ tử, đạo của hắn nhuốm máu của Liễu Như Yên, đây là tuần hoàn của nhân quả, dù đi đến đâu, dù hắn mạnh đến mấy cũng không thể vứt bỏ.

“Ngươi không muốn biết sức mạnh gần đạt không chết, không bị thương là gì à?”, thấy Diệp Thành trầm tư, Thái Hư Cổ Long vội chuyển chủ đề.

“Ta đang định hỏi đây”, Diệp Thành ngừng suy nghĩ, quay sang nhìn Thái Hư Cổ Long: “Đó rốt cuộc là sức mạnh gì?”

“Là Huyết Tiếp Hạn Giới”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói: “Đó là trạng thái sau khi huyết mạch rất gần với thăng hoa, là cảnh giới cao nhất của huyết mạch. Một khi kích hoạt thì sẽ gần như không chết, không bị thương”.

“Huyết Tiếp Hạn Giới”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn rất xa lạ với cái tên này.

“Điều khiến ta bất ngờ là ngươi chỉ có Hoang Cổ Thánh Thể bản nguyên chứ không có Hoang Cổ Thánh Thể thần tàng mà lại mở được Huyết Tiếp Hạn Giới của Hoang Cổ Thánh Thể. Đây là tiền lệ từ thuở sơ khai đến giờ chưa từng có”.

“Nhưng từ sau trận chiến đó ta không thể kích hoạt trạng thái đó được nữa”, Diệp Thành ngờ vực hỏi Thái Hư Cổ Long: “Tại sao lại như vậy?”

“Huyết Tiếp Hạn Giới kỳ diệu bí ẩn, có thể mở được lần một không có nghĩa có thể mở được lần hai”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Điều này phải xem cơ duyên thôi, nhưng một khi kích hoạt được thì sẽ là tồn tại bá đạo vô song”.

“Có phải bất kỳ huyết mạch nào cũng có thể mở được Huyết Tiếp Hạn Giới không?”, Diệp Thành khiêm tốn học hỏi, vì Hồng Trần cường đại kia cũng có Huyết Tiếp Hạn Giới.

“Bất kỳ huyết mạch nào cũng có thể mở Huyết Tiếp Hạn Giới”, Thái Hư Cổ Long lại nói: “Trong đây cũng bao gồm huyết mạch bình thường, đương nhiên huyết mạch bình thường muốn mở Huyết Tiếp Hạn Giới khó hơn huyết mạch đặc biệt rất nhiều. Huyết Tiếp Hạn Giới của huyết mạch khác nhau, độ mạnh yếu đương nhiên cũng sẽ khác nhau. Thời hồng hoang có nhiều người mở được Huyết Tiếp Hạn Giới nhất, đó là thời đại chư thiên hỗn loạn, bất kỳ huyết mạch nào từ thời đại đó truyền lại đến giờ đều là thần thoại”.

“Nếu Chuẩn Đế mở Huyết Tiếp Hạn Giới thì có giết được Đại Đế không?”, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Còn phải tuỳ thuộc vào ai mở Huyết Tiếp Hạn Giới nữa”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Nếu Thánh thể Đế Hoang mạnh nhất dòng Thánh thể mở Huyết Tiếp Hạn Giới thì tám phần có thể giết được Đại Đế, nếu là người khác thì chưa chắc, Đại Đế là tồn tại lừng lẫy xưa nay, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Tuy Hoang Cổ Thánh Thể đại thành có thể sánh ngang với Đại Đế, nhưng chưa chắc đã giết được Đại Đế. Sánh ngang và giết được là hai khái niệm khác nhau, đến khi ngươi đạt đến đỉnh phong đó mới thực sự hiểu được sự đáng sợ của Đại Đế”.

“Đợi ta đột phá được cảnh giới Thiên đã rồi nói tiếp!”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Nói mới nhớ, ngươi đã nhìn thấy cánh cửa đột phá cảnh giới Thiên chưa?”

“Nhìn thấy rồi”, Diệp Thành nhẹ gật đầu.

“Nhìn thấy mấy cánh cửa?”, Thái Hư Cổ Long thích thú nhìn Diệp Thành.

“Hai”.

“Cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong bình thường chỉ nhìn thấy một cánh cửa, tức là họ chỉ cần vượt qua cánh cửa đó là có thể đột phá cảnh giới Thiên”, Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng nói, vẫn hứng thú nhìn Diệp Thành: “Ngươi có biết tại sao ngươi phải vượt qua hai cửa mới có thể tiến đến cảnh giới Thiên không?”

“Đó cũng là điều ta muốn hỏi”, Diệp Thành nghi hoặc nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Bởi vì ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể”, Thái Hư Cổ Long tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống: “Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch duy nhất có thể sánh ngang với Đại Đế trong nhiều huyết mạch, đương nhiên sẽ có điểm khác với huyết mạch khác. Ví dụ như Chuẩn Đế đột phá lên Đại Đế, Hoang Cổ Thánh Thể từ Chuẩn Đế đỉnh phong lên Đại Đế cần vượt qua hai cánh cửa, cánh cửa đầu tiên là Chuẩn Đế viên mãn, cũng tức là Thánh thể đại thành, sau đó lại phải qua một cánh cửa nữa mới lên được Đại Đế. Nói thẳng ra, Hoang Cổ Thánh Thể có nhiều hơn một cửa so với các huyết mạch khác khi ở cảnh giới đỉnh phong, có lẽ chính cánh cửa này mới khiến họ có uy danh sánh ngang với Đại Đế”.

“Không đúng!”, Diệp Thành cau mày: “Hình như ta từng nghe ngươi nói còn có Hỗn Độn Thể đại thành, chúng ta lấy đại thành làm ví dụ, Hoang Cổ Thánh Thể cần Chuẩn Đế viên mãn mới là Thánh thể đại thành, vậy Hỗn Độn Thể thì sao? Chuẩn Đế đỉnh phong chính là Hỗn Độn Thể đại thành?”

“Hỗn Độn Thể đại thành cũng cần Chuẩn Đế viên mãn”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Điểm khác là Hỗn Độn Thể từ Chuẩn Đế đỉnh phong lên Đại Đế chỉ có một cánh cửa ngăn cản, mà Hoang Cổ Thánh Thể từ Chuẩn Đế đỉnh phong lên Đại Đế cần qua hai cánh cửa. Nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?”

“Nhưng đó là Chuẩn Đế đỉnh phong lên Đại Đế, bây giờ ta mới ở Chuẩn Thiên đỉnh phong mà tiến cấp đến cảnh giới Thiên cũng có hai cửa là sao?”

“Điều này khó hiểu lắm à?”, Thái Hư Cổ Long lấy bình rượu ra, nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói tiếp: “Đại Sở có sức mạnh bí ẩn áp chế tu vi của tu sĩ, thời đại bây giờ ở Đại Sở tu vi cao nhất là cảnh giới Thiên, tu vi cao nhất ở Chư Thiên Vạn Vực là Đại Đế, Đại Sở tự hình thành luân hồi, nói một cách tương đối thì cảnh giới Thiên ở đây và cảnh giới Đại Đế ở Chư Thiên Vạn Vực là cùng một cấp bậc. Vậy nên ngươi ở Đại Sở từ cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong tiến cấp đến cảnh giới Thiên giống như ở Chư Thiên Vạn Vực từ Chuẩn Đế đỉnh phong tiến cấp đến Đại Đế, cảnh giới Thiên ở đây là tu vi cao nhất nên đương nhiên cũng có nhiều hơn một cánh cửa”.

“Có nghĩa là nếu bây giờ ta đến Chư Thiên Vạn Vực thì là cảnh giới Chuẩn Đế đỉnh phong?”

“Ngươi nghĩ gì vậy hả?”, Thái Hư Cổ Long lườm Diệp Thành: “Đã nói đây chỉ là nói một cách tương đối thôi mà, ngươi đến Chư Thiên Vạn Vực vẫn là cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, đương nhiên tu vi cao nhất ở Chư Thiên Vạn Vực là Đại Đế, vậy ngươi tiến cấp đến cảnh giới Thiên chỉ cần vượt qua một cửa là được rồi”.

“Hiểu rồi”, Đại Sở trong tích tắc như đã hiểu ra: “Ta có nhiều thêm một cửa là đối với tu vi cao nhất thôi. Nếu tu vi cao nhất ở Đại Sở là cảnh giới Không Minh thì khi ta ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong sẽ có nhiều hơn người khác một cửa, nếu tu vi cao nhất của Đại Sở là cảnh giới Linh Hư thì khi ta ở cảnh giới Chân Dương đỉnh phong sẽ nhiều hơn một cửa. Ta hiểu như vậy có đúng không?”

“Cuối cùng cũng khiến ngươi hiểu ra”, Thái Hư Cổ Long lau mồ hôi, tuỳ ý ném bầu rượu ra sau lưng rồi bước tới cửa, chuẩn bị rời đi.

“Long gia, Thiên Ma lên tới Thất Sát nghĩa là gì?”, Diệp Thành vội hỏi.

Nghe vậy, Thái Hư Cổ Long chợt quay người lại, mắt rồng bắn ra thần quang sáng chói, nhìn Diệp Thành chằm chằm: “Ngươi nghe Thiên Ma lên tới Thất Sát ở đâu?”
Chương 1188: Nói thẳng

“Đến khi Thiên Ma giao đấu với Thất Sát, sẽ là lúc chư tiên khai chiến!” Diệp Thành nói đúng sự thật: “Khi ta rơi vào trạng thái ngủ say, câu nói này giống như ma chú, lặp đi lặp lại trong đầu ta hết lần này đến lần khác”.

“Khi ngươi ở trạng thái ngủ say?”, Thái Hư Cổ Long nhíu mày.

“Ba năm đờ đẫn ấy”.

“Huyết Tiếp Hạn Giới đã là dấu hiệu nghịch thiên rồi, thế mà tiểu tử này còn có thể mơ thấy Thiên Ma lên tới Thất Sát, đây là lời đoán trước sao?”, Thái Hư Cổ Long tự lẩm bẩm, hắn ta vốn đang định đi nhưng vì câu này của Diệp Thành mà lại ngồi xuống, trong mắt loé lên tia sáng ẩn ý sâu xa.

“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta”, Diệp Thành yên lặng nhìn Thái Hư Cổ Long: “Tại sao lại là Thiên Ma lên tới Thất Sát?”

“Đó là một dị tượng”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Thiên Ma Thất Sát là dị tượng đại hung, báo trước thảm hoạ, Chư Thiên Vạn Vực sẽ không còn một ai sống sót, cả đất trời sẽ rơi vào kỷ nguyên đen tối”.

Nghe vậy, lông mày Diệp Thành chau lại, hắn không ngờ câu nói mình nghe thấy khi ngờ ngẫn lại thật sự tồn tại.

Hắn mờ mịt, không hiểu sao lại nghe thấy câu này, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều là khi hắn ngủ say, nó như một cơn ác mộng, đêm đêm quấn lấy hắn khiến hắn cảm thấy hoảng sợ một cách khó hiểu.

“Lúc trước ngươi nói ngươi rơi vào trạng thái đờ đẫn là do hư ảo và hiện thực đan xen gây ra rối loạn đúng không?”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt sâu thẳm.

“Đúng là như thế”.

“Ngươi có điều giấu ta”, hai mắt Thái Hư Cổ Long sáng như đuốc, mặc dù Diệp Thành tỏ ra không có một sơ hở nhưng vẫn bị hắn ta nhìn thấu: “Muốn giải ẩn số này, ta cần ngươi nói ra sự thật”.

“Đúng như ngươi nghĩ, ta có điều giấu ngươi”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Trước khi bị đẩy vào Đầm Vô Vọng, ta đã chủ động vứt bỏ Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.

“Ngươi vứt Tiên Luân Nhãn rồi?”, Thái Hư Cổ Long gần như híp mắt thành một đường thẳng: “Tiên Nhãn nghịch thiên nói bỏ là bỏ, ta rất muốn biết rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến ngươi đưa ra quyết định như vậy?”

“Chuyện này ta không thể nói, đây là chuyện riêng của ta”, Diệp Thành nhẹ giọng trả lời, hắn không muốn dẫn sự nghi ngờ đến Sở Huyên, lẽ nào hắn phải nói với Thái Hư Cổ Long rằng là do Sở Huyên sợ Tiên Luân Nhãn?

“Ngươi không muốn nói thì ta sẽ không hỏi thêm nữa”, Thái Hư Cổ Long trở lại bình thường: “Nếu trước khi ngươi bị đẩy vào Đầm Vô Vọng đã vứt bỏ Tiên Luân Nhãn thì ngươi thoát khỏi nơi tử thần đó bằng cách nào?”

“Đầm Vô Vọng có khả năng sao chép giống hệt bản gốc”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Cấm địa đó là một vùng biển tối đen như mực, liên tục hoà tan chân nguyên, tinh khí thậm chí là thọ nguyên của ta. Sao chép giống hệt bản gốc tức là dù là thứ gì, chỉ cần từ ngoài vào thì đều sẽ bị sao chép lại”.

“Đầm Vô Vọng sao chép ra một phiên bản khác của ngươi?”

“Đúng thế”, Diệp Thành vẫn không giấu giếm: “Sức chiến đấu, thần thông, bí thuật, đạo tắc và bản nguyên của hắn giống hệt ta, bao gồm cả hình nộm, đạo thân và phân thân ta gọi ra cũng đều bị sao chép giống hệt, muốn thoát ra khỏi đó, chỉ có cách giết chết bản sao ấy”.

“Mọi thứ đều giống nhau hoàn toàn, còn bị Đầm Vô Vọng liên tục hút hết mọi thứ, vậy ngươi giết tên Diệp Thành kia kiểu gì?’, Thái Hư Cổ Long hỏi ra thắc mắc trong lòng.

“Hắn có tất cả những gì ta có”, Diệp Thành cũng ngồi xuống: “Nhưng có một thứ này chỉ ta có mà hắn không có”.

“Thứ gì?”, Thái Hư Cổ Long ngồi thẳng người.

“Tình cảm”.

“Tình cảm?”

“Đúng, Đầm Vô Vọng có thể sao chép ra bất cứ thứ gì từ ngoài tới, nhưng không thể sao chép tình cảm của ta. Nó sao chép ra một ta khác, vốn chỉ là một hình nộm không có tình cảm, đây là con át chủ bài để ta chuyển bại thành thắng”, Diệp Thành bình thản nói, nguy hiểm lúc đó trong miệng hắn lúc này lại đều đều, có lẽ hắn đã xem nhẹ chuyện sinh tử rồi.

“Dù ngươi hơn hắn tình cảm thì đã sao?”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành.

“Ta dùng tình cảm gọi những người trong hư ảo về hiện thực, những người có liên quan với ta, chỉ cần tồn tại trong ký ức của ta thì đều được gọi ra, trong số những người đó cũng có cả ngươi, tuy thực lực những người được gọi ra không bằng một phần vạn người thật, nhưng số lượng khổng lồ đủ để bù đắp cho sự thiếu hụt về sức chiến đấu, đủ để giúp ta chiếm thế thượng phong trong đòn quyết chiến cuối cùng”.

Vẻ mặt Thái Hư Cổ Long thay đổi.

Nói cách khác, khi Diệp Thành còn chưa nói xong, vẻ mặt hắn ta đã thay đổi, ánh mắt nhìn Diệp Thành đầy kinh ngạc và hãi hùng.

Thấy Thái Hư Cổ Long như vậy, Diệp Thành vô cùng bất ngờ, từ khi quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thái Hư Cổ Long có vẻ mặt này, hắn ta thuộc tộc chí tôn thời Thái Cổ mà lại kinh ngạc hãi hùng vì lời nói của hắn đến thế.

“Ta nghĩ ta đã biết vì sao ngươi lại trở nên ngờ ngẫn rồi”, hồi lâu sau Thái Hư Cổ Long mới bình tĩnh lại từ sau cơn sốc.

“Tại sao?”

“Tình là hư ảo, người là thật, ngươi dùng tình cảm hoá thành người, liên kết bừa bãi giữa hư ảo và hiện thực, phạm phải cấm kỵ. Đó là một loại cực đạo đế thuật, thần thông nghịch thiên trong số những thần thông nghịch thiên”, giọng điệu Thái Hư Cổ Long rất trịnh trọng: “Lĩnh vực cấm kỵ đó dù Đại Đế cũng không dám liều lĩnh phạm phải, vả lại không phải ai cũng có thể điều khiển nó. Sở dĩ ngươi ngờ ngẫn là vì thần trí và ký ức của ngươi đan xen giữa hư ảo và thực tế, gặp phản phệ của cấm kỵ. Nhược điểm này sẽ dần lộ rõ theo thời gian, sơ suất một chút sẽ lạc vào luân hồi giữa hư ảo và hiện thực, trở thành cái xác không hồn thần trí không tỉnh táo”.
Chương 1189: Thiên khiển

“Thì ra là vậy”, Diệp Thành đột nhiên hiểu ra, trời xui đất khiến thế nào mình lại phạm phải cấm kỵ nghịch thiên đến vậy, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, người hắn nổi hết da gà.

“Như vậy có thể giải thích vì sao ngươi có thể nghe thấy câu đó rồi”, Thái Hư Cổ Long ung dung giải thích tiếp: “Ngươi phạm phải cấm kỵ sẽ dẫn đến sự nhầm lẫn trong pháp tắc, sự nhầm lẫn này giống như một cái lỗ hổng, trong sự đan xen giữa hư ảo và hiện thực, lỗ hổng này sẽ tiết lộ thông tin không thể nói ra, thông tin đó có thể là một bí mật, cũng có thể là một lời tiên đoán”.

“Vậy câu nói kia không phải là lời vô nghĩa à?”

“Tám phần là lời tiên đoán”.

“Vậy trong trí nhớ của ngươi có dị tượng Thiên Ma tiến đánh Thất Sát không?”, Diệp Thành không khỏi đưa mắt nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Không có”, Thái Hư Cổ Long nhẹ nhàng lắc đầu: “Đó chỉ là truyền thuyết cổ xưa, chưa có ai nhìn thấy thật sự, có lẽ chỉ người ở cấp bậc Đại Đế mới có thể suy ra một chút”.

“Trong trí nhớ của ngươi cũng không có, vậy Thiên Ma Thất Sát này chắc chắn có lai lịch không vừa”, Diệp Thành trầm ngâm.

“Bây giờ ngươi suy nghĩ thêm về chuyện này cũng không có gì khác nữa”, Thái Hư Cổ Long thong thả nói: “Cả cực đạo đế thuật giữa hư ảo và hiện thực nữa, không được tuỳ tiện phạm phải nó nữa, chí ít là cho đến khi ngươi hoàn toàn hiểu được đạo là gì, nếu không đừng động đến nó”.

“Điều này ta hiểu, ta không muốn phải đờ đẫn nữa đâu”.

“Điều này không còn đơn giản chỉ là trạng thái đờ đẫn của ngươi nữa”, Thái Hư Cổ Long nghiêm túc nhìn Diệp Thành: “Phạm phải cấm kỵ là phạm phải thiên cơ, quỹ đạo được định sẵn cũng sẽ vì sự liều lĩnh của ngươi mà thay đổi, nếu lệch đi quá xa thì sẽ là tai hoạ lớn, không chỉ liên quan đến một hai người nữa đâu”.

“Vậy lúc trước ngươi nói nhất mạch Hoang Cổ Thánh Thể chưa từng có ai mở được Huyết Tiếp Hạn Giới, điều này có coi là phạm phải cấm kỵ không?”, Diệp Thành ngập ngừng nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Có”, Thái Hư Cổ Long nói một cách chắc chắn: “Ngươi đã tạo ra tiền lệ, cũng phạm phải điều cấm kỵ, điều này sẽ ảnh hưởng đến quỹ đạo trời cao định sẵn, còn về phần là phúc hay hoạ thì chưa biết được”.

“Quỹ đạo trời cao định sẵn, rốt cuộc là chỉ điều gì?”, Diệp Thành hơi khó hiểu.

“Ngươi có thể hiểu rằng đó là ý chí và pháp tắc của trời”, Thái Hư Cổ Long đáp lời: “Trong âm thầm, trời cao đã quy định sẵn mọi thứ trên đời, giống như niên luân di chuyển theo đường đi của nó. Cấm kỵ giống như một bàn tay, đẩy niên luân ấy di chuyển lệch khỏi quỹ đạo ban đầu”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Suy cho cùng ta đã phạm phải ý chí của trời”.

“Có thể cho là như vậy”, Thái Hư Cổ Long lại lấy một bầu rượu khác ra, nhấp một ngụm rồi nói đầy ẩn ý: “Ta không phản đối ngươi chống lại ông trời, nhưng ngươi phải chuẩn bị tâm lý hứng chịu thiên khiển”.

“Ta không sợ”.

“Ngươi đừng nghĩ đơn giản như vậy”, Thái Hư Cổ Long lườm Diệp Thành: “Thiên khiển không chỉ nhắm vào một mình ngươi, còn có người bên cạnh ngươi nữa, ví dụ như Sở Linh và Sở Huyên, ngươi có thể coi thiên khiển như thiên kiếp, mà ngươi và người thân cận với ngươi đều sẽ vì hành động của ngươi mà bị động ứng kiếp, phải đón nhận thiên khiển có thể xảy ra bất cứ lúc nào”.

Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong câu này, Diệp Thành nhíu chặt lông mày, hắn không sợ trời, cũng chẳng sợ thiên khiển, nhưng hắn sợ người xung quanh bị liên luỵ.

“Vì vậy người đối kháng với trời cho dù cuối cùng giành chiến thắng thì phần lớn đều sẽ cô đơn một mình”, Thái Hư Cổ Long khoan thai uống rượu: “Đó là thiên sát cô tinh, khi chống lại ông trời cũng là đang khắc người khác”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi, hắn lại sợ một lần nữa, nhưng không phải sợ trời mà là sợ người xung quanh bị thiên khiển.

“Nhất mạch Thánh thể đều kiên cường khí khái, ngươi cũng không ngoại lệ”, Thái Hư Cổ Long cười khẽ: “Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết khi ở hố thần ngươi đã truyền thừa bản nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể nào rồi chứ?”

“Hình như là Thần Chiến ấy”.

“Chẳng trách ta thường có thể nhìn thấy bóng dáng ông ấy trên người ngươi”, Thái Hư Cổ Long không khỏi thở dài.

“Ngươi từng thấy Thần Chiến tiền bối à?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long thử hỏi.

“Không mấy ai có thể khiến tộc chí tôn của ta nhớ tới”, Thái Hư Cổ Long thở dài, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, dường như nhớ lại chuyện cũ thời Thái Cổ: “Thời Hoang Cổ, Chư Thiên Vạn Vực hỗn loạn rồi lại thần ma hỗn loạn, mà Thần Chiến là Hoang Cổ Thánh Thể cuối cùng thời Hoang Cổ, cũng là một bậc Thánh thể đại thành. Thời đại đó chưa có Đại Đế, cũng không có nhiều huyết mạch nghịch thiên như Hỗn Độn Thể, ông ấy được coi là người mạnh nhất Vạn Vực thời đại đó. Đại chiến thần ma được ông ấy dẹp yên, nhưng ông ấy cũng vì vậy mà chết trận, người đời sau lấy cái chết của ông ấy làm cột mốc thời đại, năm ông ấy chết là thời đại Hoang Cổ kết thúc, mở đầu cho thời đại Thái Cổ”.

“Cột mốc thời đại”, lòng Diệp Thành kính nể, đây là vinh dự lớn nhường nào chứ!

“Nhất mạch Thánh thể đều là những người đáng kính!”, Thái Hư Cổ Long nói rồi lại đứng dậy, bước ra khỏi lầu các.
Chương 1190: Thanh loan

Sau khi Thái Hư Cổ Long đi, Diệp Thành ở lại trong lầu các rất lâu.

Đêm nay là một đêm phi thường, hắn đã hiểu thông được rất nhiều thắc mắc trước kia, cũng biết được rất nhiều bí mật.

Nhưng hắn vẫn có điều che giấu Thái Hư Cổ Long, chẳng hạn như sự xuất hiện của Hồng Trần và tung tích của Tiên Luân Nhãn, không phải hắn cố ý che giấu mà vì có rất nhiều chuyện, hắn cần phải từng bước chứng minh.

Không biết đến lúc nào Thánh nữ Tinh Nguyệt lại đi vào, thấy Diệp Thành đang trầm tư thì không dám quấy rầy.

“Hắn chỉ ngủ say thôi”, một lúc lâu sau Diệp Thành mới cười an ủi.

“Vậy khi nào hắn mới tỉnh lại?”, Thánh nữ Tinh Nguyệt vội hỏi, ánh mắt tràn đầy hi vọng, mong Diệp Thành có thể cho mình một câu trả lời chính xác.

“Ta đang nghĩ cách”, Diệp Thành lại nở nụ cười: “Nhưng cô yên tâm, bản thể là ta bình an vô sự thì hắn sẽ không có chuyện gì đâu”.

“Đa tạ”, Thánh nữ Tinh Nguyệt chắp tay cảm ơn.

“Điều… Điều nên làm thôi”, vẻ mặt Diệp Thành hơi kỳ lạ. Hình như đây là đạo thân của ta mà, cô nói cảm ơn làm ta cứ thấy kỳ kỳ, người không biết còn tưởng cô là đạo thân ấy chứ.

Đương nhiên hắn sẽ không so đo những điều này.

Hắn vẫn rất lạc quan chuyện của đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt, dù cô đã biết Diệp Tinh Thần là đạo thân nhưng vẫn ở đây trông chừng bên cạnh hắn, tình nghĩa này đủ nói lên tất cả.

Hắn rời khỏi lầu các, lại trở về Ngọc Nữ Phong.

Hắn là bản thể mà lại không tìm ra manh mối trong chuyện của đạo thân Tinh Thần, những lời vừa nãy chỉ là tạm thời an ủi Thánh nữ Tinh Nguyệt mà thôi.

Hắn lại đứng trên đỉnh núi, lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra.

Bây giờ Hỗn Độn Thần Đỉnh đã tàn tạ, trên thân đại đỉnh toàn là vết kiếm, binh khí đang ngủ say không còn thiên âm đại đạo vang vọng như lúc trước, tựa như một đống sắt vụn khiến người nhìn xót xa.

Hửm?

Khi hắn chuẩn bị dùng Thánh thể bản nguyên để tôi luyện Hỗn Độn Thần Đỉnh thì hư thiên phía xa bốc lên một làn nhiệt nóng.

Sau đó có tiếng phượng hoàng gầm thét, mang theo uy áp cực mạnh, với Thánh huyết của hắn mà cũng thấy sợ.

Hắn vô thức ngửa lên nhìn trời.

Đập vào mắt hắn là một con phượng hoàng toàn thân hừng hực lửa cháy, nó rất lớn, quanh thân có thần hoa lộng lẫy bao quanh, trong màn đêm trông cực kỳ rực rỡ chói mắt, nó vẫy cánh có thể hình thành cơn lốc rực lửa, lúc này đây nó đang chao liệng trên trời ngạo nghễ nhìn thiên hạ.

Thần thú!

Diệp Thành thì thầm, giọng điệu ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Hằng Nhạc Tông còn có thần thú.

Bất giác hắn ngưng tụ nhãn lực, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp trên lưng phượng hoàng.

Lâm… Lâm Thi Hoạ!

Diệp Thành sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua đã nhận ra là ai, đó chẳng phải Lâm Thi Hoạ có huyết mạch Cổ tộc sao?

Khi Diệp Thành đang sững sờ thì phượng hoàng đã bay tới nhanh như chớp.

Diệp sư huynh!

Khi nói, Lâm Thi Hoạ đã từ trên trời đáp xuống, dừng trước mặt Diệp Thành, mà phượng hoàng cũng thu nhỏ lại, đậu trên bờ vai ngọc ngà của cô, nhìn Diệp Thành với vẻ sợ hãi.

“Không thấy muội trong buổi thịnh yến, xem ra muội vừa mới đi lịch luyện về à?”, Diệp Thành nở nụ cười.

“Muội bế quan ở thành cổ Thiên Thu”, Lâm Thi Hoạ xinh đẹp tuyệt trần như tiểu thư khuê các, cô nở nụ cười ngọt ngào nhìn Diệp Thành, trong mắt còn thoáng qua một làn sương mờ, không biết tại sao thấy Diệp Thành bình an vô sự đứng trước mặt mình, cô lại kích động muốn khóc.

Ba năm qua cô như được tái sinh, thay da đổi thịt, thức tỉnh huyết mạch Cổ tộc, dưới sự chăm sóc dạy bảo của Thái Hư Cổ Long, cô đã trở thành cao thủ nổi tiếng khắp nơi với phong thái vô song như Cơ Tuyết Băng.

Nhưng dù cô đã trở thành nữ vương tuyệt thế thì cũng không thể quên bàn tay ấm áp đã kéo cô từ địa ngục về nhân gian đêm đó.

“Thi Hoạ, phượng hoàng của muội ở đâu mà có thế?’, Diệp Thành không nhận thấy sự khác thường từ vẻ mặt Lâm Thi Hoạ, hắn nhìn phượng hoàng đã thu nhỏ rồi lại nhìn cô.

“Đây không phải phượng hoàng mà là thanh loan, một nhánh của phượng hoàng”, Lâm Thi Hoạ lật đật mỉm cười: “Muội triệu hồi nó từ Linh giới đấy, nó đã ký kết khế ước với muội rồi, bây giờ nó là thần thú bản mệnh của muội”.

“Thanh loan à, lợi hại đấy!”, Diệp Thành cảm thán, sờ cằm quan sát thanh loan, ánh mắt hắn là lạ khiến thanh loan cảm thấy không được tự nhiên nên đã bay đi.

“Tiểu Loan, nhớ về nhà đấy nhé, đừng đi lung tung”, Lâm Thi Hoạ gọi.

“Một nhánh của phượng hoàng”, bên này, Diệp Thành xoa cằm tự nói một mình: “Nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan chỉ còn thiếu tuỷ phượng hoàng và sừng kỳ lân, không biết máu tinh tuý của thanh loan có thể thay thế tuỷ phượng hoàng không”.

“Diệp sư huynh?”, thấy Diệp Thành cứ lẩm bẩm mãi, Lâm Thi Hoạ thử gọi một tiếng.

“Thi Hoạ, ta muốn thương lượng với muội chuyện này”, Diệp Thành bị cắt ngang dòng suy nghĩ, hắn ho khan một tiếng.

“Sư huynh đừng khách sáo với muội”, Lâm Thi Hoạ cười dịu dàng.

“Ta muốn xin… ít máu từ thanh loan của muội”.

“Xin… Xin máu?”, Lâm Thi Hoạ hơi giật mình.

“Ta đang luyện chế đan dược, cần tuỷ phượng hoàng làm thuốc dẫn”, Diệp Thành cười ngượng: “Thanh loan của muội có huyết mạch của tộc phượng hoàng, máu của nó có lẽ có thể thay thế tuỷ phượng hoàng”.

“Không thành vấn đề, để muội lo”, Lâm Thi Hoạ đồng ý ngay không nghĩ ngợi.

“Vậy đa tạ Lâm sư muội nhé”.

“Sư huynh nói gì vậy, mạng muội là do huynh cứu mà”, Lâm Thi Hoạ cười tươi như hoa, giúp được Diệp Thành có lẽ là tâm nguyện mà cô ấp ủ từ lâu, cô vẫn luôn không ngừng cố gắng, hy vọng một ngày nào đó có thể kề vai chiến đấu cùng hắn, chứ không phải chỉ chạy theo phía sau hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK