Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 836: Hành động lớn

Đến tối, bữa tiệc vẫn diễn ra, nhưng phía Diệp Thành đã tập trung trong đại điện của Hằng Nhạc Tông.

Vào lúc này, trong đại điện đang treo Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đã được thu nhỏ rất nhiều lần, mà trước tấm bản đồ là mấy trăm người đang đứng: chín đại lão tổ của Hằng Nhạc, rất nhiều Thái Thượng trưởng lão, phía Dương Đỉnh Thiên, phía Thiên Tông Lão Tổ…

“Chiến thôi!”

Ngay khi cuộc họp vừa bắt đầu, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn đã hét lớn: “Thực lực hiện giờ của chúng ta đủ để tiêu diệt bất cứ thế lực nào ở Nam Sở”.

“Chưa đủ đâu”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Vẫn câu nói đó, mục tiêu của chúng ta không chỉ là Chính Dương và Thanh Vân, mà là cả Nam Sở và Đại Sở. Nếu đại chiến thì đương nhiên chúng ta sẽ đáp lại, nhưng chiến tranh chính diện với quy mô lớn sẽ tiêu hao lực lượng quân đội của chúng ta, đây là hạ hạ sách”.

“Ý ngươi là vẫn ra tay âm thầm sau lưng chứ gì!”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đều bĩu môi.

“Đây là ưu thế của chúng ta”, Diệp Thành lên tiếng: “Bây giờ bên ngoài vẫn chưa biết chúng ta đã giành lại Hằng Nhạc, lại càng không biết quân lực của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đã hợp nhất, ưu thế này sẽ yểm trợ cho chúng ta rất nhiều chuyện”.

“Làm thế nào? Ngươi cứ nói thẳng đi!”

“Đầu tiên, gọi tất cả đệ tử và trưởng lão bên ngoài Hằng Nhạc về, không ai được ra khỏi tông môn, cô lập toàn bộ nội gián mà những thế lực khác gài vào Hằng Nhạc, không cần giết, sau này còn có thể lợi dụng”.

“Thứ hai, phong bế toàn bộ chín phân điện lớn của Hằng Nhạc”.

“Thứ ba, nghỉ ngơi hồi phục sức khoẻ. Phân phát đan dược cho những đệ tử và trưởng lão bị Doãn Chí Bình hạ chú ấn, cùng những người tu vi mãi không tiến bộ, họ cần nâng cao tu vi trong thời gian ngắn nhất có thể”.

“Thứ ba, vẫn là chuyện xưa nay hay nói: Hợp tung liên hoành”.

Nói đến đây, Diệp Thành bắt đầu chỉ vào Cửu Châu Huyền Thiên Đồ: “Hiện nay nhà họ Tề ở Nam Cương đã bị tiêu diệt, nhà Tư Đồ ở Tây Thục và nhà họ Hùng ở Nam Cương đã liên minh. Mục tiêu tiếp theo là tiêu diệt nhà họ Vương ở Bắc Xuyên, bắt tay với nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc. Ngoài ra còn rất nhiều gia tộc có thế lực không yếu, ví dụ như Đông Phương thế gia, Bắc Thần thế gia, Tây Môn thế gia, cố gắng lôi kéo hết khả năng, liên hợp hết với những thế lực có thể liên hợp”.

“Ta quen Đông Phương thế gia, phân điện thứ chín giúp họ không chỉ một lần, ta tin sẽ không có vấn đề gì lớn”, Tiêu Phong lên tiếng.

“Bắc Thần thế gia để ta đi cho!”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Ta có quan hệ rất thân thiết với gia tộc này, tình hình hiện tại của Nam Sở thay đổi nhanh chóng, ta tin họ sẽ biết nhìn nhận thời thế, vấn đề không lớn”.

“Tây Môn thế gia để ta giải quyết!”, Hằng Thiên Thượng Nhân thở dài: “Tuy ta rất không muốn về lại nơi đáng buồn đó, nhưng đều đã là quá khứ, ít nhất nơi đó cũng là cội nguồn của ta!”

Tiếp theo, mọi người đều tự xung phong nhận việc, Hằng Nhạc thuộc ba tông của Nam Sở, trưởng lão của tông môn đều có quan hệ thân thiết với các thế gia, lớn thì có thế gia cường đại, nhỏ thì có gia tộc hạng ba, tất cả đều có qua lại.

Có lẽ người trong đại điện đều có một sự ăn ý ngầm, mặc dù rất nhiều người có quan hệ thân thiết với nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, nhưng lại chẳng ai đứng ra nhận, bởi vì gia tộc này để Diệp Thành đi là thích hợp nhất.

“Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc để ta đi”, hai bên đều ngầm hiểu ý, đương nhiên Diệp Thành cũng sẽ không tỏ vẻ.

“Ngươi nghĩ có thể kéo được Đan Thành không?”, Chung Giang nhẹ nhàng vuốt râu.

Đan Thành!

Nghe thấy hai chữ này, ánh mắt mọi người đều loé lên thần quang sắc bén, ánh mắt ai cũng đổ dồn vào Diệp Thành, không có ngoại lệ.

Mặc dù họ không có mặt trong trận chiến giữa Diệp Thành và Doãn Chí Bình, nhưng họ vẫn biết rất nhiều chuyện. Vì bảo vệ Diệp Thành mà thành chủ Đan Thành là Đan Thần trước nay không tham gia vào chinh chiến Đại Sở cũng đã tham gia.

Có lẽ đây là một tín hiệu, Đan Thành muốn phá bỏ quy định lâu đời vì Diệp Thành.

“Có thể thử xem”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành, vẻ mặt mang theo ý cười: “Ngươi là Đan Thánh, Đan Thành vẫn rất coi trọng ngươi, nếu kéo được Đan Thành thì dựa vào sức kêu gọi của họ sẽ thực sự như hổ thêm cánh”.

“Đợi ta từ nhà Thượng Quan về sẽ đến Đan Thành một chuyến”, Diệp Thành khẽ gật đầu, hắn nhanh trí nhường nào, đương nhiên biết ý nghĩa tồn tại của Đan Thành.

“Ngươi nghĩ bây giờ chúng ta có nên liên lạc với một số thế lực ở Bắc Sở luôn không?”, lão tổ nhà họ Tô sờ cằm: “Như Hạo Thiên thế gia, Bắc Hải thế gia, Thất Tịch Cung, Chú Kiếm Thành, Huyền Thiên thế gia ấy… Ta nghe nói sau trận chiến đó họ cũng đều ra tay giúp đỡ”.

Lời này vừa dứt, phía Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang đều nhìn lão tổ nhà họ Tô, nháy mắt ra hiệu với ông.

Thấy mọi người như vậy, lão tổ nhà họ Tô chợt hiểu ra, hơi hối hận vì đã nhắc đến Hạo Thiên thế gia. Ở đây có ai không biết mối quan hệ giữa Diệp Thành với Hạo Thiên thế gia, gia tộc này trong lòng Diệp Thành vẫn luôn rất mâu thuẫn.

“Xem cái miệng thối của ta này”, lão tổ nhà họ Tô tự đưa tay vả miệng.

“Tiền bối không cần phải vậy”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Điều gì cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt, nhưng chuyện này sẽ tính sau, dù sao khoảng cách giữa Nam Sở và Bắc Sở cũng quá xa. Ta sẽ đến Hạo Thiên thế gia, nhưng với tiền đề là sau khi chúng ta đã kiểm soát tuyệt đối cục diện Nam Sở. Chú Kiếm Thành có thể để người ở trụ sở chính của Viêm Hoàng liên lạc trước, tiện cho chúng ta chuẩn bị tiến quân Bắc Sở sau này”.

“Cũng được”.

“Thời gian của chúng ta không nhiều, tốc độ phải nhanh”, Diệp Thành nhìn mọi người có mặt: “Ta có một dự cảm không lành, trong tương lai không xa, Đại Sở sẽ có một trận hỗn chiến lớn trước nay chưa từng có, kẻ địch mà chúng ta phải đối mặt có lẽ còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng, trước khi bọn họ hoàn toàn tái xuất, chúng ta phải tập hợp sức mạnh cường đại nhất trong thời gian ngắn nhất”.

Nghe những lời Diệp Thành nói, lòng mọi người đều chùng xuống.

Họ đều là tiền bối, sao lại không nghe ra ý trong lời Diệp Thành chứ?

Ngày nay, Sát Thủ Thần Triều, Quỷ Tộc và Huyết Tộc đã bắt đầu hành động, như Ma Vực, Vu Chú Tộc, U Minh Địa Phủ, Âm Minh Thánh Vực, Yêu Tộc và Phệ Hồn Tộc cũng đã rục rịch.

Những thế lực cổ xưa và hùng mạnh này không hề đơn giản, đều đã từng là kẻ thù lớn thời chín vị Hoàng đế của Đại Sở, mặc dù thực lực không còn mạnh như xưa nhưng nhìn chung cũng rất cường đại.

Có lẽ cho tới giờ mọi người mới hiểu vì sao Diệp Thành lại thận trọng như vậy, cho dù có thực lực tuyệt đối có thể áp chế đối phương nhưng hắn vẫn không dám hấp tấp phát động khai chiến chính diện, vì chiến tranh là sẽ thiệt hại, vì chiến tranh là sẽ có thay đổi đột ngột, muốn đứng vững trong thời buổi loạn lạc không chỉ cần nhiệt huyết, mà còn cần một đội quân tu sĩ có thể kiểm soát toàn cục.

Hành động thôi!

Tiêu Phong là người đầu tiên bước ra khỏi đại điện Hằng Nhạc Tông.

Những người khác như phía Hằng Nhạc Chân Nhân, Hằng Thiên Thượng Nhân cũng lần lượt bước ra khỏi đại điện, hành động theo việc được phân công trước đó.

Phía Chung Quy, Chung Ly cũng đã rời đi, nhiệm vụ của họ là dẫn quân tiêu diệt nhà họ Vương ở Bắc Xuyên bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, mà người phụ trách trấn thủ Hằng Nhạc vẫn là Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang và mấy vị lão tổ của Hằng Nhạc.

Hồng Trần Tuyết vừa từ thành cổ Thiên Thu về còn chưa vào đại điện đã bị Phong Tế - các chủ Tình Báo Các của Hằng Nhạc mời đi. Hồng Trần Tuyết quản lý mạng lưới tình báo của của Viêm Hoàng, Phong Tế quản lý mạng lưới tình báo tổng của Hằng Nhạc, hai người chính là đôi mắt của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc, kết hợp với nhau tạo nên uy lực không thể coi thường.

Sau khi mọi người đi hết, Diệp Thành vẫn đứng trước Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, mỗi con sông, ngọn núi đều được hắn đưa vào thần hải.

“Để ta đi cùng ngươi đi!”, Sở Linh mím môi nhìn Diệp Thành.

“Sao, nàng sợ ta trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài à?”, Diệp Thành cười khẽ, vẫn nhìn Cửu Châu Huyền Thiên Đồ.

“Ta không quan tâm ngươi có bao nhiêu nữ nhân”, Sở Linh cắn răng: “Ta chỉ sợ nhìn thấy bóng lưng rời đi của ngươi”.

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác xoay người, quệt nhẹ chóp mũi Sở Linh: “Đồ ngốc, ta đâu có đi đánh trận, Diệp Thành của nàng không dễ chết vậy đâu”.
Chương 837: Tinh Thần Đạo Thân

Đêm khuya, Diệp Thành như một đạo thần hồng bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông, hướng về phía Đông Nhạc.

Sau khi hắn đi, Hằng Nhạc Tông cũng không yên bình.

Trên một đỉnh núi, một ông già mặc áo tím bị đè xuống đất.

Người này thoạt nhìn là người quen, ông ta chính là Cát Thanh nội môn của Hằng Nhạc Tông, cũng chính là sư phụ của Tề Dương. Vì ngày đó Tề Dương bị Diệp Thành đánh tàn phế, ông ta lên Ngọc Nữ Phong tìm Sở Huyên nói lý nhưng lại bị thẳng thừng mời xuống núi.

Ngoài ra, một việc nữa mà ông ta đã làm là đánh cắp cơ thể của Diệp Thành.

Ông ta cứ nghĩ mình làm rất kín kẽ, không ai biết, đồng thời che giấu cũng rất tốt, nhưng không may là ông ta lại gặp phải kẻ khác loài là Diệp Thành.

“Tại sao lại bắt ta?”, Cát Thanh gào thét như một con chó điên.

“Ta nên gọi ngươi là Cát Thanh? Hay nên gọi ngươi là Hư Viêm đây?”, giọng nói ung dung cất lên, Dương Đỉnh Thiên đi vào, nhìn Cát Thanh với vẻ mặt lạnh như băng.

“Hư… Hư Viêm cái gì, ta… ta không biết”.

“Ngươi thật sự cho rằng chúng ta đều là kẻ ngu sao?”, Dương Đỉnh Thiên cười khẩy: “Chính Dương Tông thật can đảm, đường đường là phó các chủ mạng lưới tình báo mà cũng dám gài vào Hằng Nhạc Tông của ta, đúng là trắng trợn!”

“Ngươi… Ngươi nói gì vậy? Ta không hiểu”, Cát Thanh nói vậy nhưng sắc mặt đã tái nhợt.

“Hiểu hay không, không quan trọng. Đưa đi!”, Dương Đỉnh Thiên nói rất hùng hồn, khí phách.

Cùng lúc đó, trên từng đỉnh núi, trong từng lầu các, cung điện của Hằng Nhạc Tông đều có khí tức cao thủ cuồng bạo, từng người bị bắt giữ, có trưởng lão, có đệ tử, tất cả đều bị khống chế đồng thời, những người này chính là nội gián mà các thế lực khác gài vào Hằng Nhạc.

Đây là lần thanh lọc tông môn đầu tiên của Diệp Thành kể từ khi nhận chức chưởng giáo Hằng Nhạc đến nay.

Nhắc đến Diệp Thành, lúc này hắn đã thông qua từng truyền tống trận bí mật tiến gần hơn về phía Đông.

Ùng!

Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới bước ra khỏi truyền tống trận, nhưng hắn vừa ra, toàn thân đã run lên, quanh thân tản ra tinh huy lấp lánh khiến hắn trong đêm tối trông chói mắt lạ thường.

Đạo thân?

Diệp Thành chợt nhìn bầu trời đầy sao phía xa, dường như có thể nhìn thấy hoang mạc dài vô tận qua khoảng cách hàng chục nghìn dặm, sau đó lại có thể thông qua hoang mạc nhìn thấy cảnh tượng lộng lẫy trong cung điện đổ nát kia.

Đó là chín phân thân của hắn, trong đó có một phân thân chói mắt nhất, toàn thân được tắm trong ánh sao sáng, tinh quang lan rộng, thậm chí mái tóc đen của hắn cũng được nhuốm thần hoa rực rỡ.

Không chỉ vậy, hắn còn có thể cảm nhận rõ ràng tu vi của phân thân đó đang tiến cấp nhanh chóng, từ cảnh giới Nhân Nguyên tiến thẳng đến cảnh giới Chân Dương, từ cảnh giới Chân Dương mạnh mẽ đột phá đến cảnh giới Linh Hư, lại từ cảnh giới Linh Hư một bước lên tới cảnh giới Không Minh, vững vàng dừng lại ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất.

“Điều này…”, cảnh tượng này khiến Diệp Thành không khỏi kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một trong số phân thân mình để lại hoang mạc cấm địa lại nghịch thiên hoá thành đạo thân.

Phải biết rằng phân thân và đạo thân không ở cùng cấp bậc, đạo thân so với phân thân mà nói là một sự tồn tại độc lập, có thể có suy nghĩ và thiên phú độc lập, thiên phú ấy khiến tu vi và thực lực của chúng vượt xa phân thân, vượt qua bản thể cũng không phải không có khả năng.

“Long… Long gia”, Diệp Thành vội vàng gọi Thái Hư Cổ Long tại thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông xa xôi.

“Ngươi điên à? Lại gọi ta vào lúc nửa đêm”, chẳng mấy chốc, Thái Hư Cổ Long đang ngủ say bị đánh thức, mắt còn chưa mở đã bắt đầu chửi bới.

“Ta lại có thêm một đạo thân nữa”, Diệp Thành nói.

Nghe vậy, Thái Hư Cổ Long đột nhiên mở mắt, trong mắt ánh lên thần quang sáng rực, nhìn chằm chằm chín phân thân của Diệp Thành, dường như có thể thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể nhìn thấy tình hình Diệp Thành bên này.

“Ở đâu?”, nhìn một lượt, Thái Hư Cổ Long cũng không phát hiện đạo thân mới của Diệp Thành.

“Ở hoang mạc cấm địa”, Diệp Thành mau chóng đáp lại: “Là một trong chín phân thân của ta, không biết tại sao lại hoá thành đạo thân”.

“Hoang mạc cấm địa?”, mắt Thái Hư Cổ Long lại sáng lên, nó muốn xem tình hình ở hoang mạc cấm địa qua Diệp Thành, nhưng không thể, bởi vì nơi kỳ quái đó có một sức mạnh bí ẩn che hết mọi thứ.

“Ta không nhìn thấy”, Thái Hư Cổ Long dụi mắt, nó nhìn mà hoa cả mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khả năng nơi ấy có thứ đó”.

“Sao phân thân lại biến thành đạo thân được nhỉ? Ngươi có biết không?”, Diệp Thành hỏi.

“Ai mà biết được”, Thái Hư Cổ Long không gì không biết lần này lại lắc đầu: “Phân thân hoá thành đạo thân phải xem cơ duyên, không chỉ là cơ duyên của bản thể, còn phải xem cơ duyên của phân thân đó, có lẽ ở một khắc nào ngươi đã lĩnh ngộ được ý cảnh huyền diệu nào đó, có lẽ phân thân của ngươi đã tình cờ thức tỉnh được thần trí, đây là những khả năng phân thân có thể hoá thành đạo thân. Những điều ấy, đừng nói là ta, cho dù Đại Đế cũng không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể nói là thế giới này quá kỳ diệu, có những chuyện rất kỳ lạ”.

“Điều này quá kỳ lạ luôn!”, Diệp Thành sờ cằm.

“Đây gọi là vận may, vận may, hiểu không hả?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành, oán thầm: “Lão tử cũng thấy lạ, tiểu tử ngươi lên trời rồi à? Sao lại may mắn đến thế!”

“Thật ra ta có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi ngươi”, Diệp Thành mặc kệ lời oán than của Thái Hư Cổ Long, khó hiểu hỏi: “Ta ở hoang mạc cấm địa sẽ mất liên lạc với ngươi và phân thân ở Chính Dương Tông, nhưng ta lại luôn giữ được liên lạc với phân thân ở hoang mạc cấm địa, điều này có vẻ hơi mâu thuẫn!”

“Nếu không sao lại nói hoang mạc cấm địa kỳ quái chứ!”, Thái Hư Cổ Long bĩu môi: “Ta nghĩ khi nào rảnh rỗi, ngươi có thể đến hoang mạc cấm địa lần nữa, biết đâu sẽ phát hiện ra điều gì bất ngờ”.

“Thôi thôi thôi, ta không dám tới nơi đó lần nữa đâu”, Diệp Thành vội lắc đầu.

“Ngươi sợ cái gì! Có phân thân truyền sức mạnh tinh tú từ xa cho ngươi, linh lực của ngươi sẽ không bao giờ cạn kiệt, ngươi có điều kiện độc nhất vô nhị như vậy mà không đi, ngươi bị ngu à?”

“Nghe ngươi nói thì hoang mạc cấm địa có đại bảo bối đúng không?”, Diệp Thành sờ cằm, nhìn Thái Hư Cổ Long rồi hỏi đầy ẩn ý: “Long gia, có phải ngươi biết điều gì không?”

“Bảo bối đương nhiên là đại bảo bối, biết thì cũng biết một chút, nhưng bây giờ ngươi không biết những chuyện này thì tốt hơn”, Thái Hư Cổ Long nói rất nghiêm túc: “Đợi đến khi ta ra được rồi đích thân đến đó, nếu chứng thực được suy đoán của ta thì ta có thể nói cho ngươi rằng Đại Sở thật sự rất thú vị”.

“Mẹ kiếp, ngươi đừng làm ta sợ”.

“Ta không rảnh mà doạ ngươi, đêm nay khả năng ta không ngủ được nữa rồi, ta sẽ suy nghĩ kỹ một số chuyện”, Thái Hư Cổ Long nói xong thì ngăn cách màn trò chuyện với Diệp Thành.

“Đại Sở rất thú vị?”, Diệp Thành sờ cằm, ý trong lời nói của Thái Hư Cổ Long rất không đơn giản.

“Lão Đại”, ngay sau đó, một giọng nói vang lên trong thần hải của Diệp Thành.

Nghe vậy, Diệp Thành đột nhiên nhìn về phía bầu trời đầy sao, nhìn chằm chằm Tinh Thần Đạo Thân của mình với vẻ mặt đặc sắc: “Ngươi… Ngươi còn có thể nói chuyện ư?”

“Đúng thế”, Tinh Thần Đạo Thân cười ôn hoà, mang đến cho người ta cảm giác thoải mái như được tắm trong gió xuân.

“Ngươi thật thú vị”, Diệp Thành sờ cằm, quan sát Tinh Thần Đạo Thân từ trên xuống dưới một lượt.

Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân của hắn đều không nói được, nhưng Tinh Thần Đạo Thân mới thăng cấp này lại có thể nói chuyện, điều này khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, sao cứ như trò đùa vậy nhỉ?

“Ta có thể ra ngoài đi dạo một chút không?”, khi Diệp Thành đang ngỡ ngàng, Tinh Thần Đạo Thân đã gãi đầu cười ngượng ngùng: “Nơi này… rất nhàm chán”.

“Ngươi phải ra ngoài đó!”, Diệp Thành nói ngay: “Có nhiệm vụ cho ngươi đây, đến Bắc Sở tìm sư phụ cho ta, tìm được thì lập tức thông báo. Ngoài ra, ta sẽ truyền bí pháp thần thông cho ngươi, bí mật tìm kiếm, đừng gây hoạ cho ta. Ừm, tốt nhất đeo mặt nạ vào, hiểu chứ?”

“Hiểu rồi”.
Chương 838: Đại lễ của Chính Dương Tông

Phù!

Kết thúc cuộc trò chuyện với đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành lại lần nữa lên đường giống như một đạo thần hồng rẽ ngang trời.

Tâm trạng của hắn không tồi, mặc dù không biết vì sao lại xuất hiện một đạo thân nhưng đây cũng là chuyện đáng mừng đối với hắn.

Khả năng chiến đấu của đạo thân mặc dù không bằng bản thể nhưng cũng có thể địch lại được với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, phối hợp với tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân và nhất khí hoá tam thanh đạo thân nên giết một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải chuyện khó khăn.

“Trời xanh đúng là thương ta”, Diệp Thành nghĩ rồi nghĩ rồi bất giác bật cười.

Có điều trong chốc lát, mắt trái của hắn lại chảy ra dòng máu đen, cứ thế chảy xuống theo gò má.

Hự…!

Diệp Thành đang phi hành đột nhiên hự lên một tiếng, hắn ôm lấy mắt bên trái, trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ mặt đau đớn khiến hắn suýt chút nữa ngã nhào giữa không gian khi đang ngự không phi hành.

“Rốt cục là ai đang công kích Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, Diệp Thành nói rồi khoé miệng trào máu, đôi mắt đỏ ngầu lại lần nữa nhìn vào bầu trời đầy sao, lúc này hắn không phân biệt được rõ chân thực và hư ảo.

Không biết từ bao giờ cơn đau của Diệp Thành mới dịu đi, nhưng trên khuôn mặt hắn hãy còn tái nhợt.

“Đợi tu vi của ta tiến giới thì ta nhất định sẽ vạch trần sự thật”, Diệp Thành hắng giọng, hắn tiếp tục ngự không phi hành giống như một đạo thần quang rẽ ngang trời.

“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành vừa đi, một giọng nói già nua thần bí mang theo sự mỉa mai vang vọng giữa đất trời, hồi lâu không dứt.

Gần sáng, Diệp Thành mới dừng chân trước một cổ thành. Cổ thành này không phải quá rộng lớn nhưng lại hết sức phồn hoa, những tu sĩ đi vào đi ra nườm nượp, về cơ bản đều có tu vi dưới cảnh giới Không Minh.

Lúc này Diệp Thành đang đứng trước cổng thành, hắn nhìn một bức vẽ bên dưới tường thành với vẻ mặt hứng thú, nói chính xác hơn là một tờ truy nã, và người trên bức vẽ đó chính là Diệp Thành.

“Chính Dương Tông, các ngươi nhiều tiền đấy, ta cũng không biết được mình lại giá trị thế này đâu”, Diệp Thành cười lạnh lùng, vì số tiền thưởng mà hắn cũng phải tặc lưỡi ngỡ ngàng.

“Mười viên linh đan năm vân, chín mươi nghìn linh thạch, mười nghìn món binh khí thượng phẩm, ba bộ công pháp, ba bộ huyền thuật. Chẹp, chẹp, lần này Chính Dương Tông chơi lớn đây”, không chỉ Diệp Thành mà đến cả những người nhìn thấy tờ giấy này đều phải tặc lưỡi.

“Có điều nói thì cũng phải, khả năng chiến đấu của Diệp Thành không phải nói chơi, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên chết trong tay hắn không phải ít nữa”, có người tặc lưỡi lên tiếng, “người bình thường sẽ không dại gì mà đối đầu với hắn, người dám bắt hắn thì tu vi ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên”.

“Đây là lời nói thật, vả lại một hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng chưa dễ gì đã làm được gì hắn”, có người tặc lưỡi lên tiếng, “nhớ hôm đó, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, cả nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh bị hắn giết chết. Nếu theo mức độ này mà tính toán thì tiền thưởng mà Chính Dương Tông đưa còn ít”.

“Ta thích nghe câu này”, Diệp Thành xoa cằm lên tiếng

“Chúng ta không bàn tới thực lực, chỉ nói về thân phận trước. Hắn là Đan Thánh, ta nghe nói rồi, vì để cứu hắn mà người của Đan Thành đều chiến đấu đến mức thê thảm. Đối đầu với hắn chính là đối đầu với Đan Thành, mà tốt nhất là không nên đối đầu với Đan Thành”.

“Theo ta thấy thì đừng nên dại dột”, một người chép miệng ý tứ sâu xa: “Tên đó chính là tên có thù ắt báo, đến cả nữ nhân là người thương trước kia mà hắn còn trói đi, một tên mặt dày như vậy tốt nhất không nên đụng vào, nếu có thể giết chết hắn thì tốt, còn nếu không thể giết chết được hắn thì đừng làm gì sẽ tốt hơn”.

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác nhìn người vừa lên tiếng từ đầu tới chân, hắn toát ra một luồng sức mạnh kì lạ, thế rồi tên kia nhanh chóng bay đi, vẽ nên một đường vòng cung tuyệt đẹp trên bầu trời.

Qua rất lâu mới nghe thấy tiếng động ầm vang và tiếng la hét tức tối.

Diệp Thành vỗ tay, hắn tiến vào cổ thành. Không biết bọn họ mà biết người thanh niên mà bọn họ vừa nhìn thấy là Diệp Thành thì sẽ có biểu cảm thế nào.

“Nhờ Truyền Tống Trận ở đây, không tới ba canh giờ là có thể vào được Đông Nhạc”, Diệp Thành cứ thế ngó lơ những ánh mắt phía sau, bước vào trong thành rồi tiến về phía trung tâm, trong lúc đi, hắn không quên tính toán lộ trình của mình.

“Thánh chủ”, không lâu sau đó, một giọng nói vang lên trong thần hải của Diệp Thành.

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, nói chính xác hơn thì hắn đang tìm nơi phát ra âm thanh kia.

Đó là một quầy hàng bán rượu và trà , người truyền âm cho hắn chính là ông chủ của sạp đó, đây là một lão già tu vi không cao, ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, nhưng trong cổ thành này thì tu vi của ông ta cũng được coi là cao rồi.

Mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng quả nhiên bá đạo.

Diệp Thành thầm trầm trồ, không ngờ Nhân Hoàng còn có cứ điểm tình báo trong cổ thành xa xôi này.

Nghĩ vậy, hắn phất vạt áo, hắn vờ như không có gì, tìm cho mình một vị trí thoải mái trước sạp hàng.

“Đông Nhạc vừa truyền tin đến, phân điện thứ ba, thứ tám của Chính Dương Tông đã bao vây nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc”, lão già cao tuổi vừa truyền âm vừa cung kính rót cho Diệp Thành một chén trà, ông ta diễn rất nhập vai, cho dù là ai nhìn vào cũng không dám tin đây là một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh.

“Binh lực của hai điện”, nghe truyền âm của ông ta, kể cả là Diệp Thành cũng không khỏi cau mày.

Nên biết rằng nhà Thượng Quan dù có mạnh nhưng thực lực cũng không chênh lệch nhiều so với Chính Dương Tông, Chính Dương Tông phái cả binh lực của hai điện ra mặt chứng tỏ muốn diệt luôn nhà Thượng Quan Thế Gia trong lần này.

Nghĩ vậy, Diệp Thành cảm thấy có phần áy náy.

Chính Dương Tông bày ra trận thế lớn như vậy để tiến công nhà Thượng Quan Thế Gia, đây chẳng phải là vì hôm đó Thượng Quan Thế Gia ra tay cứu hắn sao? Có lẽ chính vì chuyện này nên Thượng Quan Thế Gia mới khiến Chính Dương Tông thù hằn, nếu không thì bọn họ cũng không phái ra lực lượng như vậy tấn công.

“Nhà họ Vương ở Bắc Xuyên thế nào rồi?”, Diệp Thành khẽ nâng chén trà và nhấp một ngụm.

“Nửa canh giờ trước có tin báo về nhà họ Vương ở Bắc Xuyên bị đánh cho tới mức trở tay không kịp và đã bị tiêu diệt”, lão già vội truyền âm, “hiện giờ Địa Tôn và Lôi Tôn có lẽ đã trên đường quay về Hằng Nhạc Tông rồi”.

“Truyền tin về cứ điểm ở Hằng Nhạc”, Diệp Thành vội nói, “điều chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên tới đây, còn nữa, những người được điều tới phải từ chín phân điện lớn và có tu vi từ cảnh giới Không Minh đổ lên, lập tức di chuyển tới Đông Nhạc”.

“Người của chín…chín phân điện lớn và từ cảnh giới Không Minh đổ lên, toàn…toàn bộ đều tham chiến?”, lúc này, lão già dù che đậy rất tốt nhưng không khỏi bất ngờ, ông ta rót trà đổ ra bên ngoài: “Thánh…Thánh Chủ, trận thế này có phải hơi…hơi lớn rồi không?”

“Vì giảm thiểu thương vong, ta cần thực lực áp chế tuyệt đối”, Diệp Thành nói rất thong dong, khoé miệng nở nụ cười, “hiếm khi Chính Dương Tông tặng cho ta một miếng mồi béo bở, muốn ăn thì phải ăn cho bằng hết, cơ hội thế này không phải lúc nào cũng có”.

“Ta hiểu rồi”, lão già rót cho khách một chén trà sau đó quay người rời đi.

“Thành Côn, lễ lớn của ông ta nhận rồi”, phía này, Diệp Thành lại lần nữa nhếch miệng cười tôi độc, hắn đứng dậy đi về phía trung tâm của cổ thành.
Chương 839: Thượng Quan gia

Đây là một rặng núi, ở nơi sâu nhất trong rặng núi là một cổ thành với đại khí dồi dào, được người Nam Sở gọi là: Đông Nhạc Thiên Thành.

Nhìn từ xa, Đông Nhạc Thiên Thành phát ra quang hoa chói lọi, thần huy rực rỡ, bên trong rặng núi giống như có một viên minh châu rực sáng, bên trong đó là một đỉnh núi nguy nga sừng sững, cả ngọn núi chìm trong lớp mây và sương mờ, trông chẳng khác gì tiên sơn chốn nhân gian.

Đây chính là Thượng Quan Thế Gia ở Đông Nhạc, một thế lực lớn ở Nam Sở.

Lúc này, bên ngoài Đông Nhạc Thiên Thành chật kín bóng người, trên mặt đất, trong hư không đâu đâu cũng có, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, uy lực nối thành từng mảng khiến cả hư không liên tục vang lên âm thanh dữ dội.

Đây là đại quân của phân điện thứ ba và thứ tám của Chính Dương Tông, vây chật kín cả Đông Nhạc Thiên Thành.

Rầm! Rầm! Đoàng!

Giữa đất trời liên tiếp vang lên tiếng nổ dữ dội, đại quân của hai điện đang dốc sức ngự động mười tám trận pháp công kích, từng đòn công kích điên cuồng dội vào kết giới hộ sơn của Đông Nhạc Thiên Thành.

Ngoài ra, kiếm mang, chưởng ảnh, chưởng ấn, binh khí, trận pháp trận đồ rợp trời cũng nhấn chìm cả kết giới hộ sơn của nhà họ Thượng Quan, khí thế mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.

“Theo tốc độ này, không tới một ngày cả nhà họ Đông Nhạc sẽ biến mất khỏi Nam Sở”, trên vân đoan trong hư không, điện chủ của phân điện thứ ba của Chính Dương Tông bật cười tôi độc, trong ánh mắt rõ cái nhìn khát máu.

“Nghe nói Thượng Quan gia là đất của mĩ nhân”, một bên, điện chủ phân điện thứ tám của Chính Dương Tông Doãn Thương ngả người trên ghế bật cười tôi độc, trong ánh mắt độc như rắn của ông ta ngoài vẻ khát máu ra thì còn mang theo cái nhìn dâm tà không hề kiêng dè.

“Đây chính là kết cục khi đối đầu với Chính Dương Tông”, Bàng Thống bật cười, ông ta vẫn còn phẫn nộ về việc mấy ngày trước để Diệp Thành trốn thoát, cũng vì vậy mà ông ta bị Chính Dương Tông giáo huấn cho một trận, vốn dĩ phẫn nộ ngút trời nhưng lại bắt tay vào một việc thế này không những khiến ông ta có thể lấy công chuọc tội mà còn có thể trút cơn bực dọc trong trận chiến này.

Lại nhìn Thượng Quan gia, cả gia tộc đều bị bao trùm bởi làn khói mờ mịt.

Lúc này, bên trong Đông Nhạc Thiên Thành chật kính bóng người, bóng người trong hư không bay qua bay lại, bóng người dưới mặt đất cũng như làn sóng, nam nhân khoác trên mình chiến giáp, nữ nhân khoác trên mình chiến y, đến cả trẻ nhỏ cũng cầm sát kiếm.

Lúc này, bên trong đại điện của nhà Thượng Quan, mây mù che kín, bầu không khí nặng nề thấy rõ.

“Đây chính là hậu quả của sự thô lỗ mà các ngươi gây ra”, giọng nói của một lão già mặc đạo bào phá tan bầu không khí im ắng.

Người này khí thế mạnh mẽ, giọng nói có lực khiến cả đại điện như rung lên, khi nói còn rất hùng hồn lẫm liệt, mang theo uy nghiêm của bậc bề trên. Ông ta chính là một trong hai lão tổ của nhà Thượng Quan – Thượng Quan Huyền Cương.

Sắc mặt ông ta tối sầm lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thượng Quan Bác, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi: “Vì cứu Diệp Thành mà không ngại đắc tội với Chính Dương Tông, giờ đúng là tai ương ập đến rồi đấy”.

“Chúng con…”, Thượng Quan Ngọc Nhi định lên tiếng nhưng lại bị Thượng Quan Bác ngắt lời.

“Việc này trách con, là con suy tính không chu toàn”, Thượng Quan Bác tiến lên trước: “Xin tam thúc trừng phạt”.

“Trừng phạt ngươi có ích sao?”, Thượng Quan Huyền Cương nghiêm giọng: “Trừng phạt ngươi thì Chính Dương Tông có rút quân không? Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì từ đầu đừng có làm như thế. Ngươi có biết sự lỗ mãng của các ngươi hại cả gia tộc Thượng Quan không hả?”

“Con…”

“Được rồi”, một lão già mặc y phục xám khẽ xua tay, mặc dù sắc mặt vẫn rất khó coi nhưng giọng điệu ôn hoà hơn Thượng Quan Huyền Cương nhiều, người này chính là một vị lão tổ khác của nhà Thượng Quan: Thượng Quan Huyền Tông.

Hừ!

Thượng Quan Huyền Cương hắng giọng, mặt mày càng khó coi hơn.

“Lúc này không phải là lúc trách tội”, Thượng Quan Huyền Tông hít vào một hơi thật sâu, nói rồi không quên liếc nhìn sang Thượng Quan Huyền Cương: “Chính Dương Tông vốn đã lăm le nhà Thượng Quan ta như hổ đói, cho dù không có hành động của Bác Nhi, Nguyệt Nhi và Ngọc Nhi thì bọn chúng sớm muộn gì cũng ra tay với chúng ta”.

“Đại ca nói cũng nhẹ như không nhỉ?”, Thượng Quan Huyền Cương hắng giọng, “nếu sớm nghe theo ta phục tùng Chính Dương Tông thì nhà họ Thượng Quan cũng sẽ không lâm vào con đường này”.

“Huyền Cương”, Thượng Quan Huyền Tông trầm giọng, sắc mặt vô cùng khó coi: “Chính Dương Tông là sự tồn tại thế nào? Thủ đoạn của bọn chúng chúng ta đều biết rõ, ngươi muốn gia tộc chúng ta đời đời kiếp kiếp phải chịu cảnh nô bộc cho chúng sao?”

“Vậy cũng còn hơn hiện tại, làm bù nhìn vẫn còn có đường sống, còn hiện tại thì sao? Không quá một ngày nhà họ Thượng Quan ta sẽ bị gạch tên khỏi Nam Sở”.

“Hoang đường”, Thượng Quan Huyền Tông hắng giọng lạnh lùng: “Người của gia tộc ta đâu phải kiểu ham sống sợ chết?”

“Huynh…”

“Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương, các ngươi vùng vẫy vô ích vậy sao?”, khi Thượng Quan Huyền Cương đang định phản bác thì một giọng nói mang theo sự giễu cợt vang lên từ bên ngoài đại điện.

“Muốn đánh thì đánh, ta sợ ngươi chắc”, Thượng Quan Huyền Tông hắng giọng, đặc biệt là khi nhìn thấy những khuôn mặt tôi độc và dâm tà của Bàng Thống và Doãn Thương, sát khí của ông ta càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết khiến đại điện kết thêm một lớp hàn băng bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được.

“Đừng nóng giận như vậy”, Doãn Thương ngả người trên ghế cười u ám, ông ta nhàn nhã xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay: “Ra khỏi thành và đầu hàng, hiến vài mĩ nhân, nếu chúng ta thoải mái, tâm trạng tốt thì sẽ cầu xin cho các người”.

“Hiến cái con khỉ”, nghe vậy, Thượng Quan Huyền Cương phẫn nộ, với thân phận của ông ta đương nhiên sẽ rẫt phẫn nộ, hiện giờ ông ta nghĩ thông rồi, bên ngoài chính là một lũ lang sói, thay vì khiến nhà Thượng Quan phải chịu nhục thì chi bằng chiến đấu tới giọt máu cuối cùng.

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, Doãn Thương bật cười, ông ta vung cánh tay: “Tấn công thành”.

Vù! Rầm! Rầm!

Ông ta vừa dứt lời, đại quân hai điện vừa ngừng công kích thành chưa tới mười giây đã lại lần nữa vung tay. Mười tám trận pháp công kích nhanh chóng phục hồi uy lực, kiếm ảnh, thần mang, quyền ảnh, chưởng ấn, binh khí, trận pháp rợp trời cứ thế đè nén về phía kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan.

Rầm! Đoàng!

Những tiếng vang dữ dội liên tiếp vang lên, kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan bị làn sóng công kích dội tới tới mức rung lên dữ dội, suýt chút nữa bị công phá.

Hừ!

Thượng Quan Huyền Cương lại hắng giọng, ông ta lập tức ngồi xuống nhanh chóng kết thủ ấn.

Cũng giống như ông ta, Thượng Quan Huyền Tông khoanh chân ngồi xuống tạo quyết ấn giống như Thượng Quan Huyền Cương.

Không lâu sau đó, bên dưới cơ thể hai người bọn họ xuất hiện một trận pháp âm dương, hai đạo thần hồng lần lượt xuất hiện trên đỉnh đầu của bọn họ rồi bay vút lên trời, cứ thế củng cố kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan. Hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên củng cố Quan càng thêm chắc chắn.

Có điều, tất cả mọi người trong điện đều hiểu rằng cho dù có hai vị lão tổ trấn thủ thì kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan bị công phá cũng chỉ là vấn đề về thời gian vì đại quân của hai điện kia xuất hiện với trận thế quá mạnh.

“Tỷ”, nhìn Thượng Quan Huyền Cương và Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Ngọc Nhi cúi đầu: “Chúng ta trở thành tội nhân của gia tộc rồi”.

“Đừng nói vậy”, Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ mỉm cười nắm tay Thượng Quan Ngọc Nhi: “Ngày này sớm muộn cũng đến, hành động của chúng ta chẳng qua chỉ là khiến ngày này đến sớm hơn một chút thôi”.

“Vậy tỷ có hối hận vì cứu hắn không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt, trong đôi mắt còn ngấn nước.

“Không hội hận”, Thượng Quan Hàn Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, cô ta không che giấu tình cảm của mình nữa mà mỉm cười ôn hoà: “Hắn chính là người trong lòng của chúng ta”.

“Muội muốn nhìn thấy hắn”, cuối cùng giọt nước mắt trong đôi mắt Thượng Quan Ngọc Nhi cũng kết thành sương, lướt trên gương mặt cô.

“Ôi ôi, thật náo nhiệt”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa dứt lời, một tràng cười vang vọng giữa đất trời, Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt giây phút trước còn đang ủ rũ thì lúc này vội ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Chương 840: Tiện nhân

Ôi chao, ôi chao, náo nhiệt thật đấy!

Sau âm thanh này vang lên, không chỉ người nhà Thượng Quan mà đến cả đại quân của Chính Dương Tông cũng lần lượt ngẩng đầu nhìn.

Bịch! Bịch!

Thế rồi ngay sau đó, từng âm thanh chậm rãi nhưng mang theo tiết tấu vang lên, hư không đang rung chuyển, nếu nghe kĩ thì có thể nghe ra âm thanh của người kia đang di chuyển. Có lẽ vì cơ thể người này quá nặng nên mới tạo ra tiếng động như vậy trong hư không.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, người thanh niên miệng ngậm tăm, tay xắn ống quần, tay vác Long Đao xuất hiện.

Toàn thân hắn phát ra thần mang màu vàng kim chói lọi, chân bước trên biển sao vàng kim, đầu lơ lửng bầu trời sao trông hết sức choán mắt. Hắn giống như một vị chiến thần, ồ không phải, nói chính xác hơn là giống như một vị chiến thần toàn thân mang theo khí tức vô lại.

Diệp Thành?

Ngay lập tức, điện chủ phân điện thứ ba Bàng Thống và điện chủ phân điện thứ tám Doãn Thương, khí thế mạnh mẽ xuất hiện, mặc dù bọn họ gặp Diệp Thành chưa nhiều nhưng hình ảnh hắn đã khắc sâu vào tâm trí bọn họ.

Không chỉ bọn họ mà hai đại quân đều bùng nổ khí thế, rất nhiều người cầm chặt sát kiếm.

Nên biết rằng Chính Dương Tông đã bố trí đại quân của hai điện ở đây. Diệp Thành dù có mạnh thế nào cũng không thể địch lại được.

Nói ra thì nếu như vận may tốt, khi đại quân sát phạt tới thì rất có khả năng bọn họ sẽ thôn tính Diệp Thành nhưng nếu như lấy xác hắn mang về dâng lên, nếu chưởng giáo vui thì không biết phần thưởng của bọn họ sẽ nhiều thế nào.

Lúc này, tất cả mọi người đều nóng mặt, đến cả những tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cũng không ngoại lệ.

Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến cho những lượt công kích vào nhà Thượng Quan dừng hẳn, từng cặp mắt sáng chói nhìn chằm chằm vào Diệp Thành giống như đang nhìn một món bảo bối khổng lồ vậy.

“Hắn…hắn đến thật rồi”, bên trong đại điện của nhà Thượng Quan, Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, so với đại quân đen kịt kia thì Diệp Thành nhỏ bé trong mắt bọn họ lại trở nên vĩ đại lạ thường. Khuôn mặt góc cạnh đó khắc sâu trong tâm trí bọn họ.

“Tỷ, hắn đến rồi”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhoà nước mắt nhìn đến mức say mê, người lấy đi phần hồn của cô ta lúc này đang đứng trước mặt cô ta.

Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, đôi mắt cũng mơ màng, bóng người đó lúc này chợt rõ hơn bao giờ hết.

“Hại nhà Thượng Quan ta đến mức này mà còn dám đến?”, ở bên, Thượng Quan Huyền Cương hắng giọng lạnh lùng, lúc này nếu như không có đại quân của Chính Dương Tông thì có lẽ ông ta đã sát phạt ra ngoài nói chuyện nhân sinh với Diệp Thành rồi.

“Sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành, quả nhiên là thiếu niên anh kiệt”, so với bọn họ mà nói thì Thượng Quan Huyền Tông lại mỉm cười ôn hoà.

“Hắn…hắn chính là Diệp Thành?”, bên trong Đông Nhạc Thiên Thành, các đệ tử của nhà Thượng Quan ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, trong số bọn họ có tới tám phần chưa từng gặp Diệp Thành, hiện giờ thấy kẻ mạnh trong truyền thuyết nên bọn họ chợt quên đi khó khăn đang phải đương đầu.

“Sát thần Tần Vũ, Đan thánh Diệp Thành, hắn trong truyền thuyết trông như thế này sao?”

“Có điều hắn đến đây làm gì?”, có người vô thức gãi đầu lên tiếng.

“Đúng là bỏ bao công sức lại để ngươi trốn thoát, đến lúc chẳng cần ra tay lại tự xuất hiện”, trong làn sóng bàn tán, Bàng Thống và Doãn Thương lên giọng mỉa mai, cả hai tên từ từ đi tới, mỗi một bước đi khí thế lại tăng thêm một phần.

Trong mắt bọn họ hiện lên ánh sáng rực lửa.

Bọn họ là hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, khả năng chiến đấu không hề thua kém tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên như Thông Huyền, bọn họ tự nhận có thể diệt Diệp Thành. Cả hai tính toán rất chu toàn, diệt Diệp Thành rồi đi lĩnh thưởng, phần thưởng đó đối với bọn họ mà nói thực sự rất hậu hĩnh.

Thế rồi cả hai cứ thế bước đi, tốc độ rất nhanh, chỉ sợ chậm chân là không kịp tóm được Diệp Thành.

“Trước đây ta cũng là đệ tử của Chính Dương Tông nhưng lại chưa từng thấy hai người”, thấy cả hai người lao đến, Diệp Thành như không nhìn thấy gì, hắn vẫn đang lắc đầu nói những lời nhảm nhí.

“Nói ra thì cũng phải, lúc đó ta mới chỉ là một đệ tử bình thường, hai người được lắm, các ông là điện chủ, là sự tồn tại khủng khiếp mà”.

“Muốn gặp các ông thì phải đăng kí xếp hàng, đăng kí rồi chưa chắc đã gặp được, mà xếp hàng thì cũng chưa chắc đã gặp được”.

“Giờ được gặp rồi đấy nhưng ta thấy có hơi thất vọng, hoá ra đường đường là điện chủ phân điện của Chính Dương Tông lại trông thế này”.

“Ta quen với Thánh Nữ của các ông đấy. Năm đó các ông nhặt được một cái bát vỡ, giờ lại đáng tiền rồi đấy”.

Nghe Diệp Thành nói vậy, người của nhà Thượng Quan có một cảm giác bị chèn ép.

Mẹ kiếp!

Các người đang đánh trận hay làm quái gì thế?

Còn nữa, hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên sát phạt đến mà các ngươi mù không thấy gì sao?

“Hai lão ra vẻ”, khi nhà Thượng Quan còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã gằn lên, bá khí ngú trời, đến cả Bàng Thống và Doãn Thương cách hắn không tới trăm trượng giây phút trước còn đang thản nhiên như thường mà giây phút sau lại quay đầu định bỏ chạy, tốc độ bỏ chạy đúng là nhanh không ai bằng.

Cảnh này khiến những người của nhà Thượng Quan thẫn thờ, khoé miệng giật giật.

Nghe nói Diệp Thành chính là bảo bối sống đệ nhất thiên hạ, hôm nay được gặp quả nhiên đúng như lời đồn. Dám mắng chửi điện chủ của Chính Dương Tông như vậy ngoài hắn ra thì làm gì còn ai.

Chạy đi đâu?

Doãn Thương và Bàng Thống là hai chủ soái của đại quân, rõ ràng bọn họ đã quên nhiệm vụ khi tới đây, một kẻ bên trái một kẻ bên phải đuổi theo Diệp Thành tốc độ cũng không hề chậm.

Giết!

Thấy hai chủ soái sát phạt tới, đại quân của hai điện cũng xông lên, từng mảng người đen kịt như hải triều.

Rầm! Đoàng! Đoàng!

Không lâu sau đó, phương hướng mà Diệp Thành bỏ chạy vang lên từng âm thanh kinh người, từng ngọn núi sừng sững sụp đổ bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.

“Đây…đây là sao?”, thấy cảnh tượng này, người nhà Thượng Quan mặt mày hết sức thú vị.

Việc này sao lại như chơi vậy, trận thế lớn như vậy đánh người nhưng vì sự xuất hiện của một tên Diệp Thành mà bị chèn ép, các người có suy nghĩ tới cảm nhận của chúng ta không, các người mới là nhân vật chính đấy.

“Ta…ta nói…”, bên trong đại điện của nhà Thượng Quan, Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương lần lượt há hốc miệng, kể cả là bọn họ thì vẻ mặt cũng có phần kì quái.

Không chỉ bọn họ mà bên trong điện cũng có vài trăm người, mặt mày hết sức thú vị, giây phút trước còn bao vây kín nhà Thượng Quan mà giây phút sau lại tản đi tạo thành khoảng không trống rỗng.

“Tỷ, hắn sẽ không sao chứ?”, nhìn từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, Thượng Quan Ngọc Nhi căng thẳng nắm chặt tay Thượng Quan Hàn Nguyệt, khuôn mặt xinh đẹp của cô tái nhợt, trong đôi mắt rõ vẻ lo âu.

“Hắn là sát thần Tần Vũ”, Thượng Quan Hàn Nguyệt hít vào một hơi thật sâu nhưng khi nói lại không hề tự tin, đó là đại quân của hai điện, nếu như bị bao vây thì đừng nói là Diệp Thành mà cho dù là Đao Hoàng cũng sẽ bị diệt.

“Tên đó đến chỉ làm trò thôi”, ở bên, Thượng Quan Bác bất giác lên tiếng mắng chửi.

“Sao ta lại nghe như có người mắng mình thế nhỉ?”, Thượng Quan Bác vừa dứt lời, một giọng nói liền vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK