Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1366: Kẻ chống lại trời cao

Ngươi đến rồi!

Nhìn thấy Diệp Thành, trong mắt Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi rơm rớm nước mắt, hai người biết mình sẽ chết nhưng trước khi chết được nhìn thấy Diệp Thành vẫn cảm thấy là món quà lớn mà trời cao ban tặng.

Diệp Thành cười mệt mỏi, xoay người đi thẳng tới chỗ một ma tướng.

Nhìn thấy Diệp Thành, ma tướng đó chợt biến sắc, nhanh chóng bỏ chạy.

Tấn công Đại Sở bao nhiêu lâu, ông ta biết tiếng dữ của Diệp Thành, chỉ riêng ma quân đã có hai người chết trong tay hắn, ma quân còn bị giết huống hồ là ma tướng kém ma quân rất xa như ông ta.

Tuy nhiên, dù ông ta bỏ chạy nhưng Diệp Thành cũng không cho ông ta cơ hội chạy thoát, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn, một bước đã tới nơi, vung kiếm đâm xuyên qua đầu mày của ông ta, một ma tướng bị tuyệt sát chính diện.

Thấy vậy, tám ma tướng khác chợt trở nên hung tợn, bao vây từ mọi hướng, phần thưởng máu Đại Đế khiến chúng đã quên mất sự cường đại của Diệp Thành.

Chết đi!

Tám ma tướng phối hợp với nhau ngự động một chiếc ma chuông phá nát hư thiên, với sức chiến đấu của Diệp Thành cũng bị chấn áp lảo đảo một hồi.

Thượng Quan Hàn Nguyệt ra tay, bàn tay che trời vung ra một chưởng khiến ma chuông rung lên dữ dội.

Diệp Thành ổn định lại, chịu đựng uy áp của ma chuông, tế Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, va vào ma chuông khiến nó vỡ tan.

Phụt! Phụt! Phụt!

Tám ma tướng đều hộc máu, lảo đảo lùi lại.

Đương nhiên Diệp Thành và Thượng Quan Hàn Nguyệt sẽ không bỏ lỡ cơ hội quý giá này, tuy sức chiến đấu của Thượng Quan Ngọc Nhi không bằng hai người nhưng cũng giúp họ giữ chân được một ma tướng.

Đi!

Vẻ mặt tám ma tướng khiếp sợ, chúng quay đầu bỏ chạy.

Tốc độ của Thượng Quan Hàn Nguyệt rất nhanh, cô tới sau lưng một ma tướng như một tia sáng màu tím, ma tướng đó vừa quay người đã thấy một thanh thần kiếm lăng thiên chém xuống, còn chưa kịp hét lên đã phải bỏ mạng.

Diệp Thành còn bá đạo hơn, một quyền đấm chết một ma tướng, giơ tay lên một chưởng lại hất văng đầu một ma tướng khác thành huyết vụ.

Những ma tướng khác muốn chạy trốn đều bị tuyệt sát trận trên hư thiên bắn trúng rơi khỏi hư thiên, còn chưa đáp đất đã bị Thượng Quan Hàn Nguyệt và Diệp Thành đoạt mạng.

Sau khi tiêu diệt bảy ma tướng này, hai người lại cùng nhau đối phó với ma tướng mà Thượng Quan Ngọc Nhi đang giữ chân.

Kết cục không có gì phải nghi ngờ, dưới sự bao vây tấn công của ba người, Ma thể và linh hồn của ma tướng đó đều bị tiêu diệt.

Chín ma tướng đều đã chết, binh tướng Thiên Ma tấn công Tây Thiên Môn không còn là mối uy hiếp quá lớn, quân viện binh của tu sĩ Đại Sở vẫn liên tục kéo đến, bao vây binh tướng Thiên Ma không một kẽ hở.

Trận chiến ở đây kéo dài gần ba ngày mới kết thúc.

Họ lại một lần nữa đẩy lùi sự tấn công của Thiên Ma, nhưng cũng vì vậy mà tu sĩ Đại Sở phải trả cái giá đắt.

Xây tường thành!

Trên hư thiên vang lên giọng nói của Diệp Thành, hắn nói xong thì nôn ra một ngụm máu.

Diệp Thành!

Tần Vũ!

Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt đều tiến lên, nhưng lại gọi ra hai cái tên khác nhau.

Không sao!

Diệp Thành khẽ xua tay, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, Thánh thể cường đại đầy những vết thương, hắn liên tục phải chịu sự tra tấn không ngừng nghỉ của thiên khiển và đạo thương, sức chiến đấu của hắn đã không còn như trước, nếu lúc này có ma quân đến thì khẳng định có thể giết được hắn.

Thánh chủ cẩn thận!

Khi Diệp Thành đang xua tay thì bỗng phía dưới có tiếng hô lên.

Nghe thấy âm thanh, Diệp Thành quay đầu lại, nhìn thấy một cây chiến mâu đen như mực bắn tới từ ngoài thành, mục tiêu chính là hắn.

Đó là một luồng sát khí đáng sợ, hoặc nên nói là đế khí không còn nguyên vẹn, toàn thân nó có sấm sét kinh hoàng bao quanh, mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa, tốc độ cực nhanh, xuyên qua hư thiên chuẩn bị ghim chết hắn trên bầu trời.

Phụt! Phụt! Phụt!

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt, máu bắn tung tóe khắp hư thiên.

Nhìn ra xa, chiến mâu đế khí không chỉ đâm trúng Diệp Thành mà còn có Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi.

Thời gian tuy ngắn nhưng họ vẫn nhìn thấy rất rõ, một giây trước đó Diệp Thành định đẩy Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi ra, nhưng Thượng Quan Ngọc Nhi đã nhanh hơn hắn một bước, chắn ở trước mặt hắn, mà vào giây phút cuối cùng, Thượng Quan Hàn Nguyệt lại chắn trước mặt Thượng Quan Ngọc Nhi.

Rầm!

Tiếng động thật lớn vang lên, chiến mâu đế khí tàn tạ cắm trên bức tường đá cao tám nghìn trượng, mà Diệp Thành, Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt giống như chiếc lá đung đưa trong gió, ngã khỏi hư thiên.

Thánh chủ!

Tu sĩ Đại Sở đồng loạt ra tay, tế ra sức mạnh nhẹ nhàng đỡ lấy ba người họ.

Sao lại ngốc thế chứ?!

Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, ôm hai cô gái vào lòng, liên tục truyền Thánh thể tinh nguyên vào cơ thể hai người, nhưng dù hắn cố gắng thế nào cũng khó có thể cứu được tính mạng của họ. Chiến mâu đế khí kia quá mạnh, nếu hai cô không chắn trước mặt hắn thì người chết sẽ là hắn.

Hai cô gái nở nụ cười đau đớn mang theo sự dịu dàng ấm áp của nữ nhân, cả hai vươn tay lên, muốn sờ khuôn mặt đầy máu và nước mắt của hắn.

Hai cô công chúa của nhà Thượng Quan, một là Thượng Quan Hàn Nguyệt, một là Thượng Quan Ngọc Nhi nhưng đều ngã trong vòng tay của một người, dù là sát thần Tần Vũ hay Đan Thánh Diệp Thành đều đã không còn quan trọng nữa.

Diệp Thành!

Tần Vũ!

Huyết phong thổi tới, bàn tay hai cô gái nhẹ nhàng trượt xuống, ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt lụi tàn, khuôn mặt ấy đã khắc sâu trong tâm trí họ, nguyện đời đời kiếp kiếp không bao giờ quên.

A…!

Đất trời im ắng chỉ còn lại tiếng thét gào đau đớn của Diệp Thành, kẻ chống lại trời cao thật sự là thiên sát cô tinh.
Chương 1367: Sức chiến đấu

Trong màn đêm đen, những bông tuyết đỏ thẫm bay rợp trời cùng vẫn khúc từ xa xôi cùng hoà quyện tiễn đưa nữ tử si tình về chốn xa.

Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt tiêu tán, hoá thành hai luồng u sương biến mất giữa đất trời.

Diệp Thành đứng dậy, hắn lê thân hình mỏi mệt của mình bước đi trên tường thành, hắn cầm lấy sát kiếm nhuốm máu, sải từng bước nặng nề, mỗi bước đi để lại huyết ấn trên mặt đất, hắn giống như cái xác không hồn, bóng người run rẩy mà cô quạnh.

Những tu sĩ của Đại Sở trên tường thành lặng lẽ nhìn hắn không nói gì.

Chiến tranh tàn khốc đã kéo theo quá nhiều người thân của Diệp Thành phải chôn vùi và cũng chôn vùi đi những người thân của bọn họ, màn đêm cũng vì vậy mà mang theo nỗi bi thương vô hạn.

Diệp Thành không biết mình đã đi bao xa, hắn chỉ biết bước đi vô định trên tường thành dài đằng đẵng, mái đầu bạc trắng bay theo chiều gió, trong làn mưa tuyết đỏ máu kia, mái tóc hắn như nhuốm thêm một màu đỏ thẫm.

Đối đầu với trời, thiên sát cô tinh!

Diệp Thành cười thê lương, chỉ cần là những người có liên quan đến hắn thì đều chịu liên luỵ, không một ai có kết cục tốt đẹp.

Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân, hắn mỏi mệt ngồi xuống, thu mình lại rồi dựa vào bức tường thành đổ nát mà ôm lấy sát kiếm đẫm máu chìm vào giấc ngủ giữa từng cơn gió tuyết thét gào.

……..

Đan Thành!

Trong địa cung rộng lớn, một cái lư luyện đan lơ lửng, trong đó có chân hoả đủ màu sắc đang bập bùng, nếu đếm kĩ thì cũng phải hàng trăm loại.

Tứ phía của lư luyện đan cũng không chỉ có một mình luyện đan sư, còn có Đan Ma, Đan Thần, Đan Nhất và rất nhiều luyện đan sư nổi danh của Đại Sở, dưới chân bọn họ là một đại trận, chính là Đan Trận dùng để luyện đan.

Ngoài một nhóm luyện đan sư lão bối ra thì bên trong địa cung vẫn còn hai bóng người đứng sừng sững: Huyền Nữ và Lạc Hi.

“Lạc Hi, muội có sợ không?’, Huyền Nữ nghiêng đầu khẽ xoa đầu Lạc Hi.

“Có thể hỗ trợ huynh ấy thì muội không sợ gì cả”, Lạc Hi đáp lời, đôi mắt to tròn, khi nói đôi mắt còn híp lại thành hình bán nguyệt.

“Huyền Nữ, Hi Nhi, thực ra hai con…”

“Sư tôn không cần nói đâu ạ”, Huyền Nữ khẽ mỉm cười ngắt lời Đan Thần, “nếu như cái chết của chúng ta thật sự có thể giúp Đan Thành luyện ra Thiên Tịch Đan, nếu như Thiên Tịch Đan có thể giúp Diệp Thành đột phá, nếu như Diệp Thành ở trạng thái Đại Thành có thể xoay chuyển tình thế thì vậy cũng đáng”.

Nói rồi Huyền Nữ cầm lấy tay Lạc Hi đi về phía lư luyện đan.

Vào giây phút bọn họ bước vào lư luyện đan, cả hai vô thức quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Nam Sở như thể có thể trông thấy Diệp Thành đang ngủ say trên tường thành cách đó không biết bao nhiêu dặm.

Kiếp sau gặp lại!

Cả hai mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo những giọt nước mắt, thế rồi Huyền Nữ và Lạc Hi thu lại ánh mắt tiếc nuối của mình rồi quay người bước vào trong lư luyện đan.

………

Vẫn là khung cảnh về đêm.

Thiên địa tối tăm chìm vào bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Lần này Thiên Ma không tấn công tiếp dù cách đã rất lâu, nhưng đại quân rợp trời lại dừng bên ngoài tường thành của Nam Sở, hai bên như có một sự hiểu ngầm, có lẽ vì giao tranh lâu rồi, thương vọng quá khốc liệt nên bên nào cũng cần nghỉ ngơi.

Trên tường thành, dường như Diệp Thành không chịu được cái lạnh, có vài lần hắn thu mình, mái tóc bạc trắng che mất nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra được nét mỏi mệt của hắn dù chỉ thông qua từng kẽ tóc mỏng manh.

Không biết từ khi nào, một bóng hình mới bước tới khẽ cúi người, quỳ xuống phía trước hắn rồi khẽ giơ tay vén từng lọn tóc bạc trắng, khẽ xoa xoa gò má hắn, đó là Bích Du, con gái của Đao Hoàng.

Hiện giờ Bích Du cũng bạc trắng mái đầu, trong trận huyết chiến, cô liên tục dùng đến cấm thuật, thiêu đốt thọ nguyên, có điều một người mới hai mươi tuổi như cô lúc này lại chỉ còn lại tuổi thọ là ba ngày.

Tấn công!

Màn đêm yên ắng cuối cùng cũng bị một giọng nói lạnh lùng phá vỡ.

Đột nhiên, đại quân Thiên Ma dồn dập kéo đến công phá tường thành Nam Sở, vả lại trận thế còn lớn hơn cả trước đó, trông có vẻ như chỉ cần chúng ra đòn tấn công là sẽ có thể công phá được Nam Sở vậy.

Lúc này, Diệp Thành mở mắt, ập vào mắt hắn là Bích Du với mái tóc bạc trắng.

Bích Du mỉm cười, cô không nói gì mà kéo Diệp Thành dậy.

Diệp Thành nhìn Bích Du, trái tim hắn đau nhói, như thể hắn đã nhìn thấy thọ nguyên của Bích Du chỉ còn vài ngày, nếu không có gì bất ngờ thì Bích Du chỉ còn sống được ba ngày là đã đi tới điểm cuối cùng của số mệnh.

Ba ngày, ta ở bên cô!

Cả hai người đứng sóng vai, Bích Du nghiêng đầu mỉm cười.

Diệp Thành không nói gì, hắn vung sát kiếm xông vào đại quân Thiên Ma trên tường thành.

Giết! Giết cho ta!

Chúng tướng Thiên Ma gằn lên phẫn nộ, một bức tường thành nhỏ bé mà lại chặn bọn chúng cả tháng trời, đối với bọn chúng mà nói thì đây chính là sự sỉ nhục, nên biết rằng cả Đại Sở này đến cả một tu sĩ ở cảnh giới Thiên cũng không có.

Rầm! Bịch! Rầm!

Trận đại chiến lập tức nổ ra, cả hai bên ngự động sát trận hư thiên, từng toán người hoá thành huyết vụ nhuốm đỏ tường thành Nam Sở.

Rầm!

Không biết từ bao giờ, một tường thành của Nam Sở bị công phá, đại quân Thiên Ma như nước lũ ào vào trong.

Giết!

Thiên Ma binh như những tên điên khát máu và tôi độc.

Chiến!

Tu sĩ của Đại Sở cũng điên cuồng, những lão bối tu sĩ xông vào đám quân Thiên Ma, cứ thế tự nổ cơ thể, kéo theo cả toán Thiên Ma binh cùng xuống hoàng tuyền.

Giết!

Từ khi lão bối tu sĩ tự nổ liền có liên tiếp những người khác xông vào đại quân Thiên Ma, không ai nghĩ ngợi gì nhiều cứ thế tự nổ bản thân và tạo ra từng chuỗi tiếng nổ khiến máu và xương bay mịt mờ.

Phụt! Phụt! Phụt!

Trên tường thành, Diệp Thành giống như đạo kinh mang tay cầm sát kiếm ra tay không kiêng dè, cứ thế chém giết, chỉ cần có tên Thiên Ma nào xông lên tường thành ngoài ma tướng ra thì không kẻ nào có thể chặn lại được chiêu thức của hắn.
Chương 1368: Diệp Thành liên tiếp bị thương

Bên cạnh hắn, Bích Du vẫn theo sát, Diệp Thành sát phạt tới đâu cô theo tới đó.

Sức chiến đấu của cô đã tăng lên tới cực điểm, ở thế giới người phàm có cách nói này đó là ánh sáng phản chiếu, đây có lẽ là câu nói hình dung về cô lúc này, trong lúc thăng hoa lại có kết cục bi thảm.

Vào lúc này, Diệp Thành ở phía trước đã đứng lại, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía một bóng hình đang đánh chết một tên ma tướng tóc tím.

Tuy nhiên hắn không để tâm tới tên ma tướng tóc tím đó mà lại chú ý vào cây chiến thương choán mắt với lôi chớp bao quanh, đó chính là cây chiến thương đã dâm xuyên Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi.

Tên ma tướng tóc tím kia rất mạnh, hoặc nói chính xác hơn là cây chiến thương kia quá mạnh, đó là đế binh tàn phá, lạc ấn đế đạo pháp tắc.

Vút!

Sát kiếm trong tay Diệp Thành vang lên âm thanh sắc lạnh, hắn sát phạt về phía tên ma tướng kia.

Hoang Cổ Thánh Thể!

Tên ma tướng tóc tím thấy người đến thì mặt mày biến sắc, ông ta quay người toan bỏ chạy, ông ta biết sức mạnh của Diệp Thành nên không dám đối đầu với hắn, cho dù có đế khí trong tay thì ông ta cũng không dám một mình chiến đấu với Diệp Thành vì từ sâu trong tâm hồn, Thiên Ma binh đều kiêng dè Diệp Thành.

Đứng lại!

Diệp Thành sử dụng bí thuật Thúc Địa Thành Thốn, hắn sát phạt đến chém ra một kiếm.

Tên ma tướng tóc tím đột nhiên quay người, hai tay cầm chiến thương giơ cao qua đầu chặn lại đòn đánh của hắn.

Bang!

Kiếm và thương va chạm vào nhau tạo ra từng đốm lửa lóe sáng, cây chiến thương kia là để khí tàn lưu, hung hãn vô cùng, mặc dù một kiếm của Diệp Thành hết sức bá đạo nhưng vẫn không thể phá được phòng ngự của nó, bị nó trấn áp đến mức phải lùi về sau.

Thấy vậy, ánh mắt tên ma tướng kia lóe lên cái nhìn tôi độc, trong đầu hắn liên tục vang vọng lời nói của Thiên Ma Đại Đế truyền xuống: Kẻ nào trảm được Hoang Cổ Thánh Thể sẽ được thưởng dòng máu đế.

Giết!

Lòng tham choán đầy tâm trí khiến hắn cuối cùng cũng sátp hạt quay lại đâm một mâu vào hư thiên ép về phía ngực Diệp Thành.

Thế nhưng thấy một mâu đó của hắn Diệp Thành lại không hề né tránh, hắn cứ mặc cho nó đâm vào ngực mình.

Chết đi!

Tên ma tướng tóc tím mặt mày tôi độc như thể trông thấy giọt máu đế mà Đại Đế ban tặng.

Thế nhưng giây phút sau đó, một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm xuất hiện, phần trán của Diệp Thành bắn ra thần thương thần mang.

Không….không…không!

Tên ma tướng trố mắt, đồng tử co lại chỉ bằng đầu mũi kim.

Phụt!

Máu tươi bắn vọt, thần thương thần mang của Diệp Thành đã đâm trúng trán hắn, thâm nhập vào thần hải của hắn và trảm tan linh hồn bản mệnh của hắn.

A….!

Tên ma tướng tóc tím gào thét, hắn lảo đảo lùi về sau, mỗi một bước lùi về sau đều khiến một phần hư thiên sụp đổ, thất khiếu hắn chảy máu, linh hồn trọng thương, thần hải nứt lìa khiến đầu óc hắn choáng váng.

Phía này, Diệp Thành đã rút chiến thương trên người hắn ra, sau đó bay đi, còn tên ma tướng tóc tím đang lùi về sau lập tức bị ghim chết trên hư thiên.

Phụt!

Trảm xong tên ma tướng, Diệp Thành phun ra cả miệng máu, chiến thương chính là đế khí còn sót lại, bị nó đâm xuyên cơ thể thì không phải chuyện đùa, đế đạo pháp tắc lúc này đang xâm nhập thôn tính cơ thể hắn, tàn phá căn cơ của hắn.

Cách đánh này của Diệp Thành cũng chỉ là vì bất lực.

Vì thiển khiển, đạo thương và trận đại chiến bùng nổ liên tiếp khiến sức chiến đấu của hắn đã không còn ở trạng thái đỉnh phong từ lâu, trạng thái lúc này của hắn mà đối đầu với ma tướng với đế khí trong tay thì hắn không hề nắm chắc phần thắng.

Cho nên Diệp Thành mới liều mình chịu một đòn tấn công từ tên ma tướng kia.

Sự thực chứng minh, chiến lược của hắn đã thành công, hắn đánh đổi cái giá bị thương nặng nhưng bù lại hắn lại trảm được tên ma tướng tóc tím kia.

Hắn trọng thương rồi, giết!

Ở những nơi khác, ma tướng xông lên tường thành lần lượt lao đến, biết Diệp Thành bị trọng thương nên muốn nhân cơ hội này trảm diệt hắn.

Thấy vậy, Diệp Thành muốn rút chiến thương trên người tên ma tướng kia ra, vì đó là đế khí, uy lực nhất định mạnh mẽ.

Thế nhưng hắn đã đánh giá thấp để khí này, mặc dù chủ nhân của nó đã chết nhưng nó lại có linh trí riêng của mình cứ thế bay đi khiến diệp thành vươn tay ra bắt nhưng lại chẳng thu về được gì.

Hỗn Độn Thần Đỉnh, hiện!

Diệp Thành hắng giọng, Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra bảo vệ xung quanh hắn, trong tay hắn có thểm một thanh huyết đao, đó là huyết linh thần đao, chính là binh khí cảnh giới Thiên, mặc dù uy lực không bằng đế khí kia nhưng cũng rất mạnh mẽ.

Vù!

Trong chốt lát, một tên ma tướng sát phạt tới đâm ra một mâu về phía này.

Diệp Thành nhanh chóng né người, hắn lật tay lấy đao trảm luôn tên ma tướng trên tường thành.

Giết!

Chín tên ma tướng lần lượt xông lên, hợp lực xoay chuyển một chiếc ma gương khiến Diệp Thành bị trấn áp lảo đảo, cơ thể bị dịch chuyển đi.

Bích Du đến rồi, cô chém một kiếm vào chiếc ma gương kia nhưng lại bị trấn áp đến mức lảo đảo phun ra máu.

Có điều vì sự quấy nhiễu của cô khiến uy lực của ma gương giảm xuống và Diệp Thành bị trấn áp dần tỉnh lại.

Phá!

Diệp Thành vung tay tung chưởng khiến ma gương bay đi sau đó liền gạt chân sát phạt tới trước một tên ma tướng.

Chết đi!

Trên trán tên ma tướng kia hiện lên một con mắt dọc, bắn ra đoạ lôi chớp như muốn trảm diệt chân thân linh hồn của Diệp Thành.

Gừ!

Một tiếng rồng gầm mạnh mẽ vang lên, Đan Tổ Long Hồn bay ra thôn tính ma đạo lôi chớp.

Tên ma tướng kia tái mặt, lập tức lùi về sau. Diệp Thành đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội mà nhanh chóng tiến lên trước trảm một đao khiến đầu hắn lìa khỏi cổ.

Phụt! Phụt! Phụt!

Có điều cũng vì trảm sát tên ma tướng kia mà Diệp Thành bị trọng thương, phần lưng của hắn liên tiếp bị chém trúng, hiện lên hàng chục vết thương sâu, có thể nhìn thấy rõ mồn một thánh cốt lộ ra ngoài.
Chương 1369: Vạn hoa thiên táng

Cút!

Diệp Thành gằn lên phẫn nộ, hắn quay người đi chém ngang một đao khiến tám tên mà tướng kia phải lùi lại.

Bích Du lại lần nữa sát phạt tới giúp Diệp Thành chặn lại ba tên ma tướng.

Hắn không trụ được bao lâu nữa!

Năm tên ma tướng mặt mày tôi độc, chúng biết Diệp Thành trọng thương nên đương nhiên sẽ nắm bắt cơ hội này, nên biết rằng trảm được Diệp Thành sẽ được thưởng dòng máu đế.

Diệp Thành không nói gì, chỉ cố gắng dùng sức công phá mạnh nhất đáp lại, mặc dù hắn không còn ở trạng thái đỉnh phong, mặc dù thương tích đầy mình nhưng hắn vẫn giống như con rồng điên cuồng vùng vẫy.

Phụt! Phụt!

Một tên ma tướng sát phạt đến, liên tiếp trảm vào Diệp Thành để lại hai vết thương sâu đẫm máu trên người hắn.

Diệp Thành không hề tỏ ra sợ hãi, chín đạo bát hoang chưởng hợp làm một, hỗn hợp nhiều bí thuật, một chưởng tung ra khiến tên ma tướng kia hoá thành huyết vụ.

Phía sau hắn, một tên ma tướng lại xông đến, vung chiến mâu kịch liệt khiến Diệp Thành nửa quỳ dưới đất, tên ma tướng thứ hai ở phía sau cũng lao tới đâm xuyên ngực Diệp Thành bằng một kiếm sắc lạnh, tên ma tướng thứ ba xông tới, đây là tên hung hãn nhất, một đao trảm lìa một cánh tay của Diệp Thành.

Chết đi!

Tên ma tướng thứ tư và thứ năm sát phạt tới từ hai bên trái phải, vung sát kiếm muốn trảm diệt Diệp Thành ngay tức khắc.

Gừ!

Trong chốc lát, chiến long bay ra khỏi cơ thể Diệp Thành, cơ thể nó xoay vần, quật hai tên ma tướng.

Giết!

Diệp Thành khí huyết sục sôi đứng phắt dậy, hắn tung một chưởng diệt một tên ma tướng, tiếp đó quay người tung tiếp một chưởng đánh ra chín đạo hàng long, tên ma tướng kia lùi về sau nhưng vẫn khó tránh khỏi kết cục bị hàng long tiêu diệt.

Giết! Giết! Giết!

Hai tên ma tướng bị trảm liên tiếp, chỉ còn lại ba tên ma tướng gằn lên phẫn nộ, chúng như hoá điên, sức chiến đấu ngoan cường của Diệp Thành khiến chúng phát điên.

Trấn áp!

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, Hỗn Độn Thần Đỉnh, Cửu Châu Thần Đồ và huyết linh thần đao cùng phát ra thần uy, uy lực mạnh mẽ chỉ về phía một tên ma tướng khiến tên này bị trấn áp đến mức lảo đảo, còn chưa kịp đứng dậy đã bị một kiếm của Diệp Thành trảm diệt linh hồn.

Phụt! Phụt!

Đòn công kích của hai tên ma tướng còn lại cũng đã đến khiến Diệp Thành lập tức bay đi.

Trấn áp!

Hai tên ma tướng lập tức tế gọi ra chín cây cờ chiến nhốt Diệp Thành lại.

Thái Hư Long Cấm!

Diệp Thành dùng một tay kết ấn bao lấy xung quanh mình, hắn lại lần nữa ngự động Hỗn Độn Thần Đỉnh, Cửu Châu Thần Đồ và huyết linh thần đao quét ra thần mang cái thế, một tên ma tướng vừa xông lên lập tức phải bỏ mạng.

Thấy vậy, tên ma tướng thứ ba xông lên được nửa đường thì quay phắt người bỏ trốn.

Sức mạnh của Diệp Thành khiến hắn kinh ngạc, mặc dù trọng thương nhưng vẫn không phải là kẻ mà chúng có thể ngang sức chiến đấu.

Vạn Kiếm Quy Nhất!

Diệp Thành vung sát kiếm chỉ về phía ma tướng đang bỏ trốn kia, vạn kiếm huyễn hoá hợp lại thành một, một đạo kiếm mang mạnh mẽ mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp khiến tên ma tướng kia bị trảm diệt giữa hư thiên.

Phụt!

Sau khi trảm diệt tên ma tướng này Diệp Thành cũng phun ra cả miệng máu, hắn nửa quỳ dưới đất.

Trong trận chiến này hắn bị thương quá nặng, một tay bị trảm lìa, cơ thể không biết bao nhiêu vết thương, lại thêm vô số đạo thương và thiên khiển của trời cao đang không ngừng tàn phá cơ thể hắn, cơ thể Diệp Thành không ngừng nứt lìa, nỗi đau đớn từ thẳm sâu tâm hồn khiến tầm nhìn hắn trở nên mơ hồ.

Vạn Hoa Thiên Táng!

Diệp Thành với khí huyết sục sôi chợt khẽ giọng nói với Bích Du ở phía cách đó không xa.

Nhưng xung quanh Bích Du lại hình thành nên một vòng xoáy hoa tươi, mỗi một bông hoa đều đan xen với đạo tắc, mỗi một bông hoa đều nhuốm máu của cô, đó chính là một trận pháp, là một loại thần thông khiến ba tên ma tướng đang đối đầu với cô lập tức bị cuốn vào trong.

Đừng mà!

Đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn đứng dậy bước ra hai bước rồi ba bước nhưng lại bị một đạo lôi chớp đột nhiên bay đến giáng vào người khiến hắn quỳ dưới đất.

Vĩnh biệt rồi!

Bích Du mỉm cười, nụ cười mang theo những giọt nước mắt, vòng xoáy hoa tươi không ngừng thôn tính, hoá thành từng cánh hoa bay rợp trời.

A….!

Ba tên ma tướng gào thét muốn xông ra ngoài nhưng lại bị lôi vào vòng xoáy vạn hoa, cho dù là cơ thể hay linh hồn đều bị vạn hoa nhấn chìm.

Khuôn mặt Diệp Thành nhơ nhuốc máu và nước mắt, hắn lảo đảo xông tới nhưng lại chẳng nắm bắt được gì trong tay, nữ tử duyên dáng yêu kiều cũng bị nhấn chìm trong vạn hoa rồi tiêu tán, chỉ để lại lời nói động lòng người.

Đối đầu với trời, thiên sát cô tinh!

Diệp Thành bật cười, tiếng cười thê lương, hắn nắm lấy sát kiếm lảo đảo bước đi giống như kẻ điên.

Phụt! Phụt! Phụt!

Tường thành lúc này nhuốm đỏ máu, có máu của hắn, có máu của Thiên Ma nhưng chỉ cần là Thiên Ma xông lên thì đều bị hắn chém cho không còn hình dạng con người, phía sau hắn trải đầy máu và xương.
Chương 1370: Đi tìm Diệp Thành

Giết!

Thiên Ma binh xông tới giống như nước thuỷ triều lên.

Giết!

Diệp Thành thầm gào thét trong lòng, hắn chẳng khác kẻ điên hết lần này tới lần khác bị nhấn chìm, hết lần này tới lần khác sát phạt ra, hết lần này tới lần khác bị đánh gục rồi lại liên tục đứng dậy quật cường giết chóc khiến Thiên Ma run rẩy.

Sự điên cuồng của Diệp Thành khiến Thiên Ma phải sợ hãi, bàn tay cầm chiến thương của hắn run lên.

Theo như Thiên Ma chúng tướng thấy thì một tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà trước đó chúng vốn cho rằng chỉ là con sâu cái kiến lúc này lại chiến đấu hết đỗi phi phàm, lần lượt trảm diệt hai tên Ma Quân, ma tướng phải bỏ mạng trong tay hắn không phải là ít, lúc này nếu như bảo phải xông lên thì thực sự chúng cũng không dám lên.

Thú vị!

Đại Đế Thiên Ma ở Bắc Chấn Thương Nguyên phía xa dù cách đso không biết bao nhiêu dặm đã trông thấy Diệp Thành điên cuồng trên tường thành, khoé miệng ông ta cười tôi độc, ánh mắt loé lên u quang đầy ma tính.

Thuộc hạ bắt hắn về!

Thiên Nữ Ma Quân lên tiếng, nói rồi định bước xuống hư thiên.

Lui xuống!

Thiên Ma Đại Đế khẽ xua tay, “cảnh tượng vui mắt thế này phải tận hưởng mới phải”.

Nói rồi ông ta nghiêng đầu nhìn về một hướng, đó là hướng phía Thiên Huyền Môn, ông ta như thể trông thấy phía Đông Hoàng Thái Tâm đang đứng trước màn nước huyễn thiên thế rồi khoé miệng ông ta lại lần nữa nhếch lên cười u ám.

Thấy Thiên Ma Đại Đế nhìn về phía này, mặc dù phía Đông Hoàng Thái Tâm mặt mày tái nhợt nhưng lại ngó lơ.

Ánh mắt của bọn họ lúc này đang hướng về phía Đan Thành, nói chính xác hơn là nhìn vào một cái lư luyện đan bên trong địa cung của Đan Thành, bên trong đó có một viên đan dược màu tím đang bước đầu thành hình: Thiên Tịch Đan.

Rầm! Đoàng! Đoàng!

Đại địa của Đại Sở vẫn liên tiếp vang lên tiếng động dữ dội, không chỉ tường thành của Nam Sở mà năm vùng đất lớn của Nam Sở cũng sục sôi lửa chiến.

Trận chiến này kéo dài chín ngày, Thiên Ma lại lần nữa bị đánh lùi.

Cũng vì vậy mà tu sĩ của Đại Sở phải trả cái giá đẫm máu, trên đại địa của Đại Sở thây xác chất chồng, máu đỏ nhuốm đẫm vùng đất và hư thiên, trông nơi này không khác gì địa ngục huyết sắc.

Trên tường thành của Nam Sở, máu chảy thành sông, cờ chiến rách nát của Đại Sở cũng lần lượt đổ xuống sau từng đợt huyết phong.

Rầm!

Vẫn trong từng luồng huyết phong, một luồng ánh sáng màu tím chiếu lên trời cao loé lên thần quang chói mắt, trong lúc này còn có rất nhiều dị tượng đan xen, đó chính là dấu hiệu kì đan xuất thế.

Thế nhưng mặc dù thần quang rực rỡ nhưng cũng không thể kéo theo nổi sự chú ý của tu sĩ ở Đại Sở.

Lúc này, rất nhiều tu sĩ trên tường thành của Nam Sở đều ôm thương thế đầy mình. Bọn họ đang tìm người, tìm ai đây? Đương nhiên là tìm Diệp Thành.

Trận đại chiến này vẫn chưa kết thúc, Diệp Thành vẫn là thống soái của tu sĩ ở Đại Sở, hắn cần phải sống, cần tiếp tục dẫn quân chinh phạt, thế nhưng trước đó đại quân Thiên Ma tấn công khiến tu sĩ của Đại Sở huyết chiến không màng sống chết, mãi cho tới khi Thiên Ma bị đánh lui bọn họ vẫn không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu thì mới vội đi tìm.

Cuối cùng bọn tìm thấy Diệp Thành ở một góc tường đổ nát.

Có điều tu sĩ của Đại Sở lại dừng lại ở cách đó rất xa vì bọn họ trông thấy cảnh tượng hết sức khủng khiếp.

Nơi đó, Diệp Thành hôn mê ngả người trên tường thành, hắn đã không còn hình người, máu me nhơ nhuốc, toàn thân sát tiễn găm đầy mình, hắn chỉ còn lại một cánh tay, trong tay cầm một cánh tay lôi lại từ cơ thể một tên ma tướng, miệng còn cắn một cái tai của tên ma tướng nào đó.

Hồi lâu, tu sĩ của Đại Sở chỉ biết thẫn thờ đứng đó, cơ thể chốc chốc lại run lên.

Đó là Diệp Thành, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình, Hoang Cổ Thánh Thể uy danh thiên hạ, thống soái Đại Sở khí thôn bát hoang nhưng lúc này lại vô cùng thê thảm, quả là dùng máu để bảo vệ tường thành của Nam Sở.

Tránh ra!

Cuối cùng một giọng nói lạnh lùng vang lên phá tan bầu không khí im ắng.

Một đạo u quang màu đen rẽ ngang trời bay xuống tường thành, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Đan Ma.

Đan Ma đáp xuống không nói thêm lời nào mà kéo Diệp Thành bay vào hư thiên biến mất không thấy bóng dáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK