Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1221: Con làm được rồi

“Ta ăn no đã rồi lát nữa đuổi theo họ”, Tiểu Linh Oa chẳng để bụng gì, cứ thế ôm một đống linh thạch, nhai rộp rộp rất có tiết tấu, cái bụng cũng dần căng lên.

“Tên này cũng ghê gớm thật”, mọi người nhìn hắn ta từ đầu đến chân, vẻ mặt kỳ quặc khác thường.

“Nhưng so với hai người họ thì vẫn còn kém một chút”, Ngưu Bôn và Triệu Tử Vân đồng thanh nói, hướng sự chú ý của mọi người vào Hổ Oa và Tịch Nhan một lần nữa.

Bóng dáng hai người cao thẳng, cả hai đang chuyện trò vui vẻ không có một chút áp lực. Bóng lưng họ rất chói mắt, một người màu vàng kim lấp lánh, một người tản ra ánh sáng tím, một người như hoàng đế, một người như nữ vương.

Cảnh tượng này khiến người xem bên dưới đều cảm thán!

Hai người đó sẽ là người dẫn dắt cả một thời đại, họ quá xuất sắc, như hai ngôi sao sáng nhất trong thế hệ trẻ, không ai có thể làm lu mờ ánh sáng của họ.

“Hổ Oa ca ca, Tịch Nhan vẫn luôn muốn được đường đường chính chính đánh với huynh một trận”, trên bậc đá, Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn Hổ Oa, nở nụ cười rạng rỡ.

“Huynh cũng vậy”, Hổ Oa cười tươi lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, bây giờ cậu vẫn là Hổ Oa của ngày xưa, trước mặt Tịch Nhan cậu vẫn thật thà chất phác, chỉ là sự thăng trầm của năm tháng đã khiến cậu lột xác trưởng thành hơn.

Hai người bật cười, cùng nhau bước lên bậc thang, suốt đoạn đường cả hai đều trò chuyện vui vẻ, để lại hai bóng lưng thẳng tắp và xinh đẹp cho mọi người phía sau.

“Ngươi có niềm tin vào đồ nhi của mình không?”, bên dưới, Hồng Trần Tuyết quay sang mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Ta có tự tin với tất cả”, Diệp Thành cười đáp lại, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng yên tâm.

“Tên nhóc Vu Phong kia thật nghị lực!”, lão già Gia Cát Vũ ở bên cạnh tặc lưỡi cảm thán.

“Chậm thì chậm nhưng niềm tin vẫn rất lớn”, Cổ Tam Thông vuốt râu cười.

“Chưa già đã lão hoá, người này có bí mật”, Diệp Thành khẽ nói, lặng lẽ quan sát Vu Phong vẫn đang dừng chân ở bậc thứ ba trăm, lưng hắn ta hơi khom xuống thật sự giống ông già.

Nhưng niềm tin của hắn ta rất kiên định, hắn ta là người chậm nhất trong số các đệ tử, đi rồi lại dừng, khi mọi người đều cho rằng hắn ta không kiên trì nổi nữa thì hắn ta sẽ run rẩy đứng dậy, tiếp tục đi lên.

“Làm cái gì vậy hả?”, một tiếng mắng to như tiếng sói tru vang lên, Hùng Nhị bật dậy hét về phía bậc thang, vì lúc này đám Cung Tiểu Thiên Nhi đã ngồi trên bậc thang tán gẫu.

“Leo lên, mau leo lên cho lão tử. Còn ngồi đó mà tán phét à, có biết xấu hổ không hả?”, Tạ Vân cũng gào lên như nữ nhân đanh đá.

“Không leo được tới cùng, khi về lão tử đá chết ngươi”, cổ họng Hoắc Đằng cũng rất lớn, quát mắng nước bọt văng khắp trời.

Được rồi! Thế giới không gian vốn đã náo nhiệt, ba tên này mắng như thế, nơi đây lại càng náo nhiệt hơn.

Điều đáng nói là dù chưởng giáo Hằng Nhạc Liễu Dật hay phía Dương Đỉnh Thiên, Sở Huyên, hay nhóm đệ tử chân truyền cũ Tư Đồ Nam đều rất ăn ý đưa mắt nhìn về hướng khác, tỏ ra không quen ba tên này.

Nhưng cũng hay, bị ba tên này mắng xong, đám Vương Bưu, Cung Tiểu Thiên Nhi và Thiếu Vũ đều đứng bật dậy.

Xuất phát!

Ba cậu nhóc bá đạo hét lên, đồng loạt bước đi, ba tiếng uỳnh, uỳnh, uỳnh vang lên không theo thứ tự cụ thể.

Ngu ngốc!

Tiểu Linh Oa đã ăn no liếc nhìn ba người rồi nhảy lên bậc thang, bay chắc chắn không được, hắn ta rất khôi hài, tiếp tục leo lên, mọi người ở dưới đều nhìn với vẻ mặt kỳ quặc.

Ngưu Bôn, Triệu Tử Vân, Đạo Chích và Lý Tiêu cũng đứng lên, gian nan sải bước, một lúc leo luôn hơn mười bậc.

Mà lúc này, Tịch Nhan và Hổ Oa đã bước tới bậc thang đá cuối cùng.

Hai người lấy tấm bảng gỗ nhỏ ra, đặt lên bia đá không có chữ, điều này cũng đồng nghĩa với việc hai người đã vượt qua khảo nghiệm trước tiên.

“Cuối cùng cũng được nghỉ rồi”, Tịch Nhan cười tươi tắn bước đến bên mép bậc thang, giống như tiểu cô nương chưa trải sự đời, vẫy tay với phía dưới: “Sư phụ, Sở Huyên sư nương, Sở Linh sư nương, Tuyết Băng sư nương, Hàn Nguyệt sư nương, Ngọc Nhi sư nương, Huyền Nữ sư nương, Lạc Hi sư nương, Bích Du sư nương, Tịch Nhan làm được rồi!”

Lời cô bé vừa dứt, giây trước Diệp Thành còn đang ngẩng đầu, giây sau đã lập tức cúi xuống, vô thức day đầu mày.

Lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng bên cạnh, vệt ửng đỏ thoáng qua trên gò má cô.

Không chỉ cô mà Sở Huyên và Sở Linh của Hằng Nhạc Tông, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi của nhà Thượng Quan, Huyền Nữ và Lạc Hi của Đan Thành, Bích Du của Vạn Hoa Cốc cũng đỏ mặt, bị tiếng gọi sư nương bất chợt của cô nhóc Tịch Nhan làm cho lúng túng!

Woa!

Lão già Gia Cát Vũ ngạc nhiên hô lên, tặc lưỡi nhìn Diệp Thành.

Không chỉ lão ta mà ánh mắt của mọi người đang có mặt đều đồng loạt từ bậc thang đá thông thiên đổ dồn vào Diệp Thành. Tịch Nhan gọi một mạch bao nhiêu sư nương như thế khiến hắn nổi tiếng ngay trong tức khắc.

Diệp Thành bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, hắn cúi gằm mặt, khoé miệng co giật không dưới mười lần.

Vẫn là câu nói đó, có một đồ đệ bảo bối đúng là vui lắm!

“Nào nào nào, tiền mừng chúng ta đều chuẩn bị sẵn rồi”, Cổ Tam Thông hô lên khiến bầu không khí càng thêm náo nhiệt.

“Chúng ta nói trước luôn nhé, muốn cưới thì cưới một lượt luôn, đừng cưới từng người một”, Vô Nhai Đạo Nhân ngoáy ngoáy lỗ tai: “Chúng ta đều nghèo, nếu vài ba hôm ngươi lại cưới thì chúng ta không có đủ tiền mừng đâu”.

“Dù sao tiền mừng chúng ta cũng chỉ đi một lần, đừng lừa chúng ta, nhiều hơn là không có đâu đấy”.

“Này, cầm lấy, bổ lắm đấy”, người thiết thực nhất vẫn là Ngưu Thập Tam, ông ta nhét một túi đựng đồ vào tay Diệp Thành với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Chương 1222: Cuối cùng cũng lên tới nơi

Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!

Sau vài tiếng ruỳnh ruỳnh, nhóm Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu lại dừng bước, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.

Bọn họ đã đi được hơn chín trăm năm mươi bậc, nhưng áp lực ở đây đã lớn tới mức kinh người, ngay cả linh lực hộ thể cũng bị áp chế toàn bộ, binh khí bản mệnh cũng không gọi ra được, dù gọi được thì cũng không có linh lực để điều khiển.

“Dưới kia thật rôm rả”, trong lúc nghỉ ngơi, mấy tên thở hổn hển nhìn xuống dưới.

“Nếu lão phu tính không nhầm thì hôm nay chúng ta mới là nhân vật chính”, Đạo Chích nói một câu với vẻ mặt nghiêm túc.

“Bây giờ xem ra là ngươi nghĩ nhiều rồi”.

“Sư phụ ta nói Diệp Thành sư thúc đến đâu cũng tự bật chế độ thể hiện”, Cung Tiểu Thiên Nhi ngoáy mũi.

“Ta thích nghe câu này”.

“Một lũ ngốc”, Tiểu Linh Oa vừa ăn no xong lại bắt đầu leo lên, tuy thân hình nhỏ bé nhưng lại leo cực nhanh, thoáng cái đã lên tới bậc cuối cùng khiến đám Vương Bưu sững sờ choáng váng.

Woa ha ha!

Vừa lên tới bệ đá cuối cùng, hắn ta đã chạy loạn khắp trời, vì đến đây rồi thì không còn áp lực đáng sợ đó nữa.

Đã quá!

Đến khi dừng lại hắn ta mới sung sướng hét lên một tiếng, khiến cho các lão bối ở phía dưới giật bắn mình, thậm chí có người còn phun luôn ngụm trà vừa đưa vào miệng ra ngoài.

“Kẻ nào hét đấy?!”

Mấy lão bối phùng râu trợn mắt.

“Là tên kia kìa!”, có người chỉ vào Tiểu Linh Oa đang gặm linh thạch trên bệ đá.

“Hế, lại có người lên được rồi kìa”.

Những người quan sát nhìn lên, sau Tiểu Linh Oa lại có thêm mấy người lên được bậc thang cuối cùng, một thiếu niên mặc áo tím, một thiếu nữ mặc áo xanh, một thiếu niên mặc áo trắng, còn có một thiếu nữ tóc đỏ trời sinh.

Đông Phương, Tây Môn, Nam Cung, Bắc Thần!

Có lão bối tu sĩ vuốt râu mỉm cười, bốn đệ tử đó chính là đệ tử của bốn gia tộc lớn này.

Ruỳnh! Ruỳnh!

Hai âm thanh vang lên không theo thứ tự cụ thể nào, Triệu Tử Vân của nhà họ Triệu và Ngưu Bôn của nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực cùng với Đạo Chích tự xưng là thánh trộm kia cũng đồng thời bước lên được bệ đá.

Sau họ là đệ tử trẻ tuổi của nhà Thượng Quan, nhà Âu Dương, nhà Tư Đồ, trong số đó cũng có không ít đệ tử của tam tông.

Tiếp nữa là đệ tử thế hệ Huyền Tự của Hạo Thiên thế gia và Mộ Vân thế gia, sau nữa là đệ tử của Chú Kiếm Thành, Bắc Hải thế gia, Huyền Thiên thế gia, Tinh Nguyệt Cung và Thất Tịch Cung, so với Hổ Oa và Tịch Nhan, trông mấy cô cậu này chật vật hơn nhiều, ai nấy đều ngồi trên bệ đá tu linh dịch ừng ực.

Phụt!

Có tiếng nôn ra máu vọng lại từ thang đá, nhìn kỹ thì thấy là quốc sư Lý Tiêu của nước cổ Thiên Hương.

Khi tới bậc chín trăm năm mươi ba, hắn ta đã bị đánh bại, bị áp lực kinh người chèn ép làm cho nôn ra máu, có điều hắn ta mới là cảnh giới Chân Nguyên chưa được bao lâu, trụ được tới đây đã là đáng quý rồi.

Haiz!

Lý Tiêu thở dài một tiếng rồi ra khỏi cầu thang đá, ngự không bay xuống.

Sau khi hắn ta đi xuống, lại có đệ tử khác đi lên bệ đá, hơn nữa khoé miệng ai cũng có vết máu.

Chậc chậc!

Nhìn từng người từng người đi lướt qua mình như những con súc vật, Cung Tiểu Thiên Nhi, Vương Bưu và Thiếu Vũ giật giật khoé miệng.

Ba cậu liếc mắt nhìn ra sau lưng, ngoài Vu Phong còn đang loay hoay ở bậc hơn sáu trăm thì không còn ai nữa, nói cách khác, trên cầu thang đá thông thiên hiện tại chỉ còn bốn người họ.

Rất xấu hổ đó chứ!

Ba người đồng loạt ho khan, gãi đầu, bọn họ đã qua bậc chín trăm bảy mươi rồi mà vẫn thấy xấu hổ.

“Ngu ngốc! Ba tên ngốc!”

Tiểu Linh Oa ở bậc thang cuối cùng lên tiếng mắng, bộ dạng rất đáng đánh.

“Này tên kia!”

Ba tên bực mình, đột nhiên đứng dậy, dùng hết sức bình sinh bước uỳnh uỳnh lên từng bậc thang.

Dưới sự chú ý của mọi người, cả ba nôn ra máu hết lần này đến lần khác, mười mấy bậc thang trong mắt họ như trở thành rãnh trời, mỗi bước đi đều phải trả giá.

Đi mãi đi mãi, ba người dứt khoát bò từng bậc.

Sau đó họ không đi nữa mà đổi thành bò.

Cảnh tượng này khiến khoé miệng mọi người không khỏi co giật, ai biết thì thấy là ba người, không biết còn tưởng là ba con cóc!

“Mẹ kiếp! Đau đau đau!”

Bên dưới, Trần Vinh Vân, Ly Chương và Vi Văn Trác nhe răng trợn mắt.

Cũng không trách họ như vậy, bởi vì Hùng Nhị nắm tay Trần Vinh Vân, Hoắc Đằng nắm tay Ly Chương, Tạ Vân nắm tay Vi Văn Trác, ba người căng thẳng nhìn đồ nhi nhà mình, lực trên tay càng lúc càng mạnh.

Gần đến nơi rồi! Gần đến nơi rồi!

Ba người thầm cổ vũ cho đồ nhi của mình, lực tay cũng tăng thêm một chút, nắm chặt đến mức khiến cho tay đám Ly Chương kêu lên răng rắc.

Cuối cùng đám đồ nhi cũng không khiến họ thất vọng, Thiếu Vũ bò lên đầu tiên, Vương Bưu là người thứ hai.

Cung Tiểu Thiên Nhi thì được Thiếu Vũ và Vương Bưu kéo lên, tới khi lên đến bệ đá, cả ba nằm bò ra đó như lợn chết, dang hai chân hai tay rất chướng mắt.

Phù!

Thấy ba tên lên tới nơi, rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chương 1223: Phát biểu cảm nghĩ nhận giải

Vì vậy ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Vu Phong, hắn ta đang nghỉ ngơi ở bậc thứ bảy trăm, vừa đấm chân vừa đấm lưng, hắn ta là người duy nhất còn trên thang đá nhưng lại khiến mọi người phải thán phục trước sự nghị lực của mình.

“Sau cuộc thi, tiền bối hãy đưa hắn tới gặp ta”, trên ghế ngồi, Diệp Thành truyền âm cho Hồng Trần Tuyết.

“Được Thánh chủ Thiên Đình coi trọng, có lẽ hắn sẽ thấy vinh dự lắm đấy”, Hồng Trần Tuyết cười nhẹ.

“Hắn không thiếu nghị lực, chỉ thiếu cơ hội”, Diệp Thành nở nụ cười.

“E hèm…”, Diệp Thành vừa dứt lời thì có tiếng hắng giọng vang lên trên bệ đá ở bậc thang cuối, người lên tiếng chính là cậu nhóc Vương Bưu.

“Nhân sự kiện trọng đại này, cho con được nói vài lời”, Vương Bưu đứng bên mép bệ đá, hắng giọng, chỉnh lại quần áo rồi nghiêm nghị nói: “Hôm nay con có thể đứng ở đây, điều đầu tiên con muốn nói là cảm ơn sư phụ của con, sư phụ đã không quản ngày đêm, miệt mài dạy con tu luyện nên con mới có được ngày hôm nay…”

Giọng cậu nhóc vang dội, nước mắt lưng tròng, những người quan sát lặng đi, vẻ mặt mọi người lập tức như hóa đá.

Cậu… Cậu nhóc này điên rồi à?!

Đến một lúc nào đó mới có người lên tiếng, sư phụ nào mới có thể dạy được đồ đệ kỳ quặc thế này, cậu nhóc đang phát biểu cảm nghĩ nhận giải đấy à?

Nói đến sư phụ, không ít người còn nhìn Hoắc Đằng, tên cao lớn thô kệch này nghe xong hai mắt rưng rưng: “Sư phụ tự hào về con”.

Mẹ nó chứ!

Nhìn cảnh này, với định lực của phía Cổ Tam Thông mà cũng không khỏi nhíu mày.

“Cút cút cút, đến ta!”

Trên bậc đá, Thiếu Vũ đá Vương Bưu còn đang nói xuống.

“E hèm!”

Cậu nhóc cũng hắng giọng trước tiên, sau đó dựng thẳng cổ áo, dưới sự chú ý của mọi người, cậu cũng rơm rớm nước mắt: “Hôm nay con có thể đứng ở đây, hôm nay con có thể có được thành tựu như này, lời đầu tiên con cũng muốn cảm ơn sư phụ không biết xấu hổ của con. Tuy mỗi lần sư phụ nhìn trộm nữ đệ tử tắm đều lôi con ra chịu tội thay, tuy sư phụ có một khuôn mặt rất đáng đánh nhưng con vẫn rất biết ơn sư phụ. Sư phụ đã cho con biết thế nào là không biết xấu hổ, cũng cho con biết tinh thần không biết xấu hổ đáng quý nhường nào, sư phụ còn cho con biết giữ vững tinh thần này cần bao nhiêu dũng khí…”

Cậu chàng càng nói càng kích động, nước mắt nước mũi giàn giụa, còn người xem thì như bị sét đánh.

Mọi người lại vô thức nhìn về phía Hoắc Đằng, nói chính xác hơn là nhìn Tạ Vân.

Giống như Hoắc Đằng, tên này cũng đang lau nước mắt.

Mọi người thấy vậy thì nhốn nháo, ngươi đưa đồ đệ tới để chọc cười đấy à!

“Các ngươi đã nói hết rồi thì ta cũng phải nói vài lời”, Thiếu Vũ còn chưa nói xong đã bị Cung Tiểu Thiên Nhi ở phía sau kéo sang một bên.

Cũng giống như Vương Bưu và Thiếu Vũ, cậu nhóc này cũng vuốt tóc, chỉnh lại cổ áo rồi hắng giọng, khoé mắt cũng bị cậu cố nặn ra vài giọt nước mắt: “Đầu tiên con xin cảm ơn sư phụ của con, cảm ơn ông nội, bà nội, ba, cậu, bác cả, bác hai, bác ba, cô bảy, cô tám của sư phụ…”

Mọi người nghe những lời kích động này mà sững sờ, cậu ta định hỏi thăm tám đời tổ tông nhà người ta luôn đấy à?

Đã thấy người kỳ cục, nhưng chưa thấy người nào kỳ cục đến mức này.

Lại nhìn tới Hùng Nhị, hắn ta cảm động rớt nước mắt rồi!

Nhìn tới người nhà họ Hùng, vẻ mặt ai cũng rất đặc sắc, cả nhà họ Hùng đã bị nhóc mập này hỏi thăm một lượt.

Đến Liễu Dật trước nay luôn bình tĩnh ung dung lúc này cũng mấp máy miệng, vẻ mặt còn thú vị hơn cả người nhà họ Hùng.

Lại nhìn tiếp đến người của Hằng Nhạc Tông, hầu hết mọi người đều đỡ trán, đời trước họ đã tạo nghiệp gì mà “chuyện lạ” trăm năm hiếm gặp lại rơi trúng họ cơ chứ?

“Là sư phụ đã nuôi con mập thế này, là sư phụ đã cho con ăn hổ tiên mỗi ngày…”, Cung Tiểu Thiên Nhi không để ý đến ánh mắt khác lạ của mọi người, cậu nhóc càng nói càng nhập tâm, khóc lóc kể lể.

“Ai vác giúp ta cây đại đao ba mươi trượng lại đây cái”, lão già Gia Cát Vũ hô lên.

“Ta nói chứ, Hằng Nhạc Tông đúng là nhân tài lớp lớp xuất hiện nhỉ!”, Hồng Trần Tuyết hứng thú nhìn Diệp Thành bên cạnh.

“Đó… Đó là do sư phụ chúng dạy tốt”, Diệp Thành đỡ trán nói.

“Hậu sinh khả uý là thế nào? Là thế này chứ thế nào nữa”, Cổ Tam Thông vuốt râu tâm đắc: “Ta rất coi trọng ba nhóc này, chúng sẽ ngày càng tiến xa hơn trên con đường không biết xấu hổ”.

A…!

Cổ Tam Thông vừa dứt lời, một tiếng hét thảm thiết vọng lại từ hướng bệ đá.

Dưới sự chú ý của mọi người, tên mập Cung Tiểu Thiên Nhi giây trước còn đang phát biểu hùng hồn, giây sau đã nằm dưới đất.

Không chỉ cậu nhóc mà đến Vương Bưu và Thiếu Vũ cũng cùng chung cảnh ngộ, bị nhóm đệ tử phía trên đánh túi bụi, bị đánh tơi bời chưa nói, dưới sự cầm đầu của mấy đệ tử phía Đạo Chích và Ngưu Bôn, mọi người bao vây ba cậu lại, chuyện tiếp theo hơi máu me một chút.

Thế giới lập tức yên lặng, mọi người đều câm nín.

Ồ ha ha…

Không biết đến lúc nào mới có người cười khan, lúc này bầu không khí tĩnh lặng quái dị mới được phá vỡ.

Nhưng hôm nay họ đã được mở mang tầm mắt, Hằng Nhạc Tông đúng là nhân tài lớp lớp, thế hệ của Diệp Thành đã khiến mọi người nhốn nháo rồi, không ngờ thế hệ của Vương Bưu còn làm mới tam quan của tất cả mọi người luôn.
Chương 1224: Thoát biến niết bàn ở bước cuối cùng

Sau một hồi, tất cả mọi người đều tỏ ra bất ngờ.

Sau khi phía Vương Bưu bị đánh ra trò thì thế giới này mới yên tĩnh đi nhiều, lưng không bại, chân không đau, đến tim cũng suýt chút nữa không đập, luôn có cảm giác thiếu đi gì đó.

Rầm!

Không biết từ bao giờ mới nghe thấy tiếng động này vang lên.

Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều hướng về phía bậc đá thông thiên, Vu Phong già trước tuổi kia vẫn đang khó nhọc lê từng bước chân.

Lúc này, hắn đã tới bậc thứ tám trăm ba mươi, bóng người lom khom dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người trông có phần cô độc, bước chân nặng nề lê đi thật vất vả.

Lúc này, những đệ tử cười nhạo hắn trước đó vẫn đang im lặng.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không nhịn được mà cảm thán, nên biết rằng những đệ tử mạnh hơn hắn đã bị loại bỏ rồi, còn hắn vẫn đang kiên trì, tín niệm và độ kiên trì đó không phải ai cũng có được.

Sắc trời tối dần, nhưng Vu Phong vẫn đang di chuyển lên hơn tám trăm bậc, hắn đi cứ thế bước đi, mệt thì nghỉ.

Trong chốc lát, Hồng Trần Tuyết rời khỏi nơi này, khi quay lại đây thì đã là nửa canh giờ sau, vả lại bà ta còn đưa một miếng ngọc giản cho Diệp Thành.

Diệp Thành không nói gì, cứ thế bóp nát, bên trong đó có hoan thiên ảnh tượng được lạc ấn và nhanh chóng hiện lên trong thần hải của hắn.

Đó là cảnh tượng dị thường, nói chính xác hơn là một vùng đất tối đen, cây cỏ không sinh sôi, mọi thứ đều đáng sợ đến mức tử tịch.

Trên vùng đất đó có một kẻ mặc áo bào màu tím như ẩn như hiện, toàn thân có lôi điện màu đen quẩn quanh, nhìn không rõ dung mạo, chỉ biết đôi mắt đó hỗn độn rất đáng sợ.

“Điều đáng khẳng định đó là hắn và kẻ mặc hắc bào xuất hiện ở Nam Sở đến từ một nơi”, Hồng Trần Tuyết truyền âm cho Diệp Thành.

“Đại Sở không ngăn cách với bên ngoài, bọn họ đến từ đâu?”, Diệp Thành cau mày.

“Hiện giờ ta vẫn chưa biết”.

“Thái Cổ Tinh Thiên hiện giờ có thể bao trùm phạm vi Bắc Sở không?”, Diệp Thành hỏi.

“Trận văn quá phức tạp, kẻ mạnh của Nhân Hoàng lúc này đang bí mật khắc hoạ trận văn, muốn cho thái cổ tinh thiên bao trùm cả Đại Sở thì cũng phải mất vài ngày”.

“Tốc độ phải nhanh”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

“Cái này thì ta hiểu”, Hồng Trần Tuyết nhìn Vu Phong trên bậc đá rồi lại lần nữa truyền âm cho Diệp Thành: “Có một chuyện dị thường mới xảy ra hôm nay ở Bắc Sở có liên quan đến kẻ mặc áo bào tím đó”.

“Tiền bối cứ nói, ta nghe”, Diệp Thành nhấp ngụm nước.

“Có người đang truy sát hắn”, Hồng Trần Tuyết nói câu này khiến Diệp Thành cảm nhận được tâm trạng bà ta có phần kích động.

“Không phải là Hồng Trần chứ?”, Diệp Thành hỏi lại.

“Theo tin tình báo của Nhân Hoàng thì tám phần chính là sư tôn”, Hồng Trần Tuyết hít sâu, quả thực bà ta đang kích động. Mặc dù bà ta không biết vì sao sư tôn lại truy sát kẻ mặc áo bào tím nhưng có được thông tin về ông ấy vẫn tốt hơn.

“Hồng Trần truy sát kẻ mặc áo bào tím?”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt nhanh nhạy của hắn loé lên ánh sáng bất định.

“Việc này không được nói cho Sở Linh Ngọc biết”, hồi lâu, hắn mới lên tiếng lần nữa, “mối bận tâm day dứt đó ta hiểu hơn ai hết, không phải ta cố ý ngăn Sở Linh Ngọc, chỉ vì Hồng Trần hiện tại quá đáng sợ, còn tiền bối đừng làm ra việc dại dột”.

“Ta hiểu”, Hồng Trần Tuyết khẽ mím môi và gật đầu.

“Chín trăm bậc, chín trăm bậc rồi”, khi hai người đang nói chuyện thì từ tứ phương tám hướng vang lên tiếng nói kinh ngạc.

Nhìn bậc đá thông thiên kia, Vu Phong với bóng lưng lom khom vất vả leo lên bậc thứ chín trăm.

Lần này hắn không nghỉ ngơi mà thở dốc một hơi sau đó lại tiếp tục lê từng bước chân khóc nhọc, áp lực mạnh vẽ và đáng sợ đã khiến phần lưng của hắn cúi khom nhưng hắn vẫn kiên trì.

Cố lên!

Ở đầu cuối cùng của bậc đá, Vu Phong nhìn xuống bên dưới, Tịch Nhan không nhịn được rít lên.

Vẫn dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Vu Phong cứ thế bước ra ba mươi bậc, cho dù là Diệp Thành cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Ở bậc thang thứ chín trăm bốn mươi lăm, Vu Phong cuối cùng cũng ngồi xuống, khuôn mặt hắn tái nhợt không còn lấy chút máu, hắn ngồi đó không nói gì giống như pho tượng điêu khắc.

Thời gian dần trôi, trời tối dần rồi lại về đêm và bắt đầu đón chào một ngày mới.

Trong lúc này không một ai rời đi.

Trong lúc này, Vu Phong vẫn không ngừng di chuyển vừa đi vừa nghỉ, thời gian chỉ trong một đêm mà hắn đã bước được lên bậc thang thứ chín trăm bảy mươi bảy.

Cố lên! Cố lên! Cố lên!

Trên bậc thang, phía Tịch Nhan tập trung lại với nhau reo hò gọi Vu Phong, dù khoảng cách của bọn họ với Vu Phong chỉ nửa trượng nhưng tất cả đều biết rằng Vu Phong đã cố gắng hết sức mình, rất khó có thể bước thêm bước nữa.

Phụt!

Vu Phong ói ra máu, cả cơ thể quỳ trên bậc đá, chỉ còn lại hai bậc nữa, đối với hắn mà nói đây giống như một đạo thiên trảm vậy.

Lần này, hắn nghỉ ngơi đủ lâu rồi, cũng tròn ba canh giờ, hắn không hề đụng đậy.

Mãi cho tới khi mặt trời lên cao nhất hắn mới hít vào một hơi thật sâu, run rẩy đứng dậy, khó nhọc bước đi.

Bịch!

Âm thanh này vang lên, hắn bước lên bậc thang thứ chín trăm chín mươi tám.

Vì vậy hắn cũng phải trả cái giá rất thảm khốc, áp lực quá lớn khiến hắn lại lần nữa phun ra máu, xương cốt bị ép đến mức vang lên âm thanh rắc rắc, đôi mắt vẩn đục lúc này chợt ảm đạm và mơ hồ.

Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều đứng dậy, nhìn bóng người còm cõi kia.

Trên vị trí ngồi, Diệp Thành cau mày.
Chương 1225: Chênh lệch quá lớn

Mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy trạng thái bên trong cơ thể của Vu Phong, nếu Vu Phong bước ra bước cuối cùng thì căn bản sẽ bị huỷ hoại, vì áp lực mạnh mẽ đó đã vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn.

Thế nhưng dù là vậy hắn vẫn không hề lên tiếng.

Dưới áp lực mạnh mẽ đó mới có thể phát huy được khả năng tiềm tàng, bước ra bước đó có thể vạn kiếp bất phục nhưng cũng có khả năng là thoát biến niết bàn.

Hự!

Lúc này như có âm thanh vang lên, mặc dù rất khẽ nhưng tất cả mọi người đều có thể nắm bắt được.

Âm thanh đó đến từ Vu Phong, hắn đã đột phá tu vi ở khoảnh khắc cuối cùng.

A….!

Ngay sau đó là tiếng rít lên của hắn, từ đầu tới cuối hắn đều im lặng, tiếng thét này mang theo quá nhiều tình cảm phức tạp.

Bịch!

Cuối cùng hắn cũng bước đi, bước lên bậc thang thứ chín trăm chín mươi chín, hắn bước lên bậc thang, cơ thể còm cõi tê liệt ở đó, trên khuôn mặt bể dâu còn nở nụ cười.

Phía Tịch Nhan lần lượt tiến lên, nào linh dịch linh đan, lần lượt được đẩy vào cơ thể Vu Phong giúp hắn ổn định khí tức.

Phù!

Lúc này, tất cả mọi người mới thở phào, sau đó mới lần lượt ngồi về vị trí.

Vù!

Vu Phong bước lên bậc đá, bậc đá thông thiên kia cũng thoe đó mà biến mất, tất cả mọi người bị một luồng sức mạnh ôn hoà đưa về chiến đài.

Tất cả dều đứng thành ba hàng ngay ngắn, nếu đếm kĩ thì chỉ còn lại ba mươi sáu người.

Nhìn thấy cảnh này người ta không khỏi tặc lưỡi cảm khái.

Hôm qua, các đệ tử tham gia so tài phải có hơn ba nghìn năm trăm người, chỉ một thử thách nhưng lại còn lài ba mươi sáu người khiến những đệ tử bị bỏ lại cảm thấy có phần ái ngại, bọn họ đều là những đệ tử giỏi nhưng so với ba mươi sáu người này thì vẫn còn kém xa.

“Tiếp theo đây mới là trận quyết đấu chính thức”, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn tất cả mọi người và nở nụ cười ôn hoà.

“Con đã không đợi được nữa rồi”, Ngưu Bôn vặn cổ, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể sục sôi khiến Cung Tiểu Thiên Nhi ở bên suýt chút nữa tè ra quần.

“Rút thăm đi”, Đạo Huyền Chân Nhân cũng không nhiều lời, lấy ra một cái hòm bằng ngọc thạch để nó lơ lửng giữa không trung.

Tất cả mọi người tiến lên trước, đã là quyết đầu thì có nghĩa là một đấu một, những người nào bốc được số giống nhau thì sẽ là đối thủ của nhau.

“Thiên linh linh địa linh linh,T Thái Thượng Đạo Quân mau hiển linh, đừng để con bốc phải Tịch Nhan và Hổ Oa”, Cung Tiểu Thiên Nhi còn chưa bốc thăm đã bắt đầu lẩm bẩm đọc niệm chú.

“Mau lên chút, đừng lề mề nữa”, phía sau, Ngưu Bôn đạp cho hắn một cái.

“Xem ngươi kìa, lại cuống lên rồi”.

“Cô nãi nãi đây thích, muốn anh đánh phải không hả?”

Tiếng ồn ào kéo dài chừn mười giây thì tất cả lại về vị trí ban đầu.

Có điều, sau khi nhìn thấy tấm thẻ thì có người mừng có người lại lo, những đệ tử phải đối đầu với Hổ Oa và Tịch Nhan mặt mày căng thẳng đến mức sắp khóc, còn ba người phía Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu lại cười tươi rói.

“Tịch Nhan, Âu Dương Thiếu Vân ở lại, những người khác xuống dưới”.

Sau giọng nói của Đạo Huyền Chân Nhân, ngoài Tịch Nhan và Âu Dương Thiếu Vân mặt mày sắp khóc thì những người khác lần lượt nhảy khỏi chiến đài.

Bịch!

Mọi người vừa xuống khỏi chiến đài, còn chưa kịp đứng vững thì trên chiến đài đã vang lên âm thanh này.

Tiếp đó, Âu Dương Thiếu Vân của nhà Âu Dương đã ngã xuống, thân thể vô cùng thảm bại.

Hi hi hi…!

Khi mọi người đưa mắt nhìn thì Tịch Nhan đã cười khúc khích nhảy khỏi chiến đài và đỡ Âu Dương Thiếu Vân lên.

Có vậy…là xong rồi sao?

Vẻ mặt ai nấy đều hết sức kì quái, rất nhiều người chỉ kịp nhấp ngụm trà, khi ngẩng đầu nhìn lên chiến đài thì trận quyết đấu đã kết thúc rồi, và bọn họ cũng không biết Âu Dương Thiếu Vân bại thế nào.

“Nha đầu này còn mạnh hơn cả Cơ Tuyết Băng năm xưa nữa”, các lão bối tu sĩ tặc lưỡi.

“Đồ nhi của Thánh Chủ Thiên Đình dạy ra đâu phải đơn giản”.

“Trong lớp Huyền Tự thì đúng là nhân tài”.

“Hổ Oa, Thượng Quan Thiếu Khanh lên chiến đài”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Đạo Huyền Chân Nhân lại lên tiếng.

Ông ta còn chưa dứt lời thì Hổ Oa đã lên chiến đài.

Thượng Quan Thiếu Khanh ở một hướng khác cũng bấm bụng lên chiến đài. Khả năng chiến đấu của hắn và Âu Dương Thiếu Vân cũng ngang ngửa nhau, còn khả năng chiến đấu của Hổ Oa và Tịch Nhan một chín một mười, kết cục không cần nghĩ cũng biết.

Lần này thì nhìn rõ rồi!

Vì lần trước bỏ lỡ nên lần này ai nấy đều tròn mắt lên nhìn chăm chú.

Vù!

Thượng Quan Thiếu Khanh vừa lên chiến đài đã tế gọi ra chân hoả hộ thể, đó chính là một loại bí thuật của Tiên Thiên Canh Khí, dùng chân nguyên khí ngưng tụ thành lớp áo giáo bao bọc lấy cơ thể, vả lại trong tay còn có thêm một cái khiên.

Hổ Oa di chuyển, hắn dẫm nát chiến đài sau đó biến mất trong chốc lát.

Thượng Quan Thiếu Khanh tái mặt, vì với đạo hành của hắn thì căn bản không thể nắm bắt được bóng hình của Hổ Oa.

Hắn không nhìn thấy không có nghĩa là người khác không nhìn thấy.

Đặc biệt là các lão bối, trong ánh mắt rõ vẻ bất ngờ, tốc độ và thân pháp của Hổ Oa thậm chí còn kì diệu hơn cả bọn họ.

Bịch!

Lại tiếng động nữa vang lên, Thượng Quan Thiếu hanh bay ra khỏi chiến đài, khi chuẩn bị ngã ra đất thì được Hổ Oa đỡ lấy bằng luồng sức mạnh ôn hoà.

Chẹp, chẹp!

Kết thúc chiến đấu với tốc độ như này khiến cho những người xem tứ phương phải tặc lưỡi, đều là đệ tử lớp huyền tự mà khoảng cách cũng chênh lệch xa quá.

Cảnh tượng này khiến rất nhiều người bất giác nghĩ tới Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng năm xưa, trong lớp Thanh Tự, Liễu Dật và phía Chu Ngạo cũng kém bọn họ quá nhiều giống như phía Thượng Quan Thiếu Khanh so với Tịch Nhan Hổ Oa vậy.

Có điều điều đó cũng chứng minh rằng trong trận so tài tam tông lần này, người có thể đối đầu ngang hàng với Hổ Oa cũng chỉ có Tịch Nhan và người có thể đối đầu với Tịch Nhan cũng chỉ có Hổ Oa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK