Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2211: Bọn họ đều vì ngươi mà chết

"Thả người!", Diệp Thành gầm lên.

"Đừng vội!", thần tử Hồn Tộc liếm cái lưỡi đỏ tươi nói: "Bổn vương rất là thích cái đỉnh Hỗn Độn của ngươi".

"Còn có thanh Chuẩn Đế Kiếm kia nữa!", thần tử Táng Thiên, Thiên Tàn, Huyết Thương Tử đều nở một nụ cười rợn gai ốc.

"Căn nguyên Thánh Thể của ngươi".

"Ma Tâm và ma huyết của ngươi".

"Bí thuật Di Thiên Hoán Địa của ngươi".

"Túi trữ vật của ngươi".

Các thần tử lần lượt mở miệng, còn cười âm trầm đầy khủng bố.

Từng câu từng câu vang vọng khắp không trung.

"Đù, đây là tính chia cắt Hoang Cổ Thánh Thể à!", đám đông xem trò hay thổn thức không thôi: "Ác ghê".

"Nếu Diệp Thành giao ra thì chẳng còn gì để dựa vào nữa", "Ngươi nói xem Thánh Thể có giao không?"

"Hơn nửa là sẽ không, vì một đám tàn phế thì không đáng".

"Đám thần tử Tiên Tộc tỏ rõ muốn giết chết Thánh Thể", lớp người già thầm than: "Chèn ép người ta một cách trắng trợn luôn".

"Đi, đi mau!", Hằng Nhạc Chân Nhân và những người chuyển thế khác lại hét lên như phát điên.

Bọn họ hiểu Diệp Thành, hắn vô cùng có tình có nghĩa. Tuy họ đã bị phế, nhưng Diệp Thành chắc chắn vẫn sẽ vì họ mà giao ra.

Trọng tình trọng nghĩa là ưu điểm của hắn, song cũng là điểm yếu trí mạng. Vì người thân, Diệp Thành có thể điên cuồng hơn bất cứ kẻ nào.

"Diệp Thành, sự quyết đoán của ngươi đâu?", một đám thần tử cười khẩy, khá là thích thú nhìn Diệp Thành bên dưới.

Đầu ngón tay của họ đều quanh quẩn tiên quang lạnh lẽo như băng.

Nếu Diệp Thành không giao thì họ sẽ chẳng chút do dự giết chết bạn của hắn. Một đám tàn phế mà thôi, đều là những con kiến.

Trong mắt Diệp Thành tràn ngập tơ máu, thần hải kêu ong ong, mồ của đám người chuyển thế máu chảy đầm đìa đã khiến hắn mất đi sự tỉnh táo vốn có, tâm trí hắn đã hoàn toàn bị máu tươi phủ kín.

Cuối cùng, giữa trán hắn lóe lên tiên quang.

Giây tiếp theo, đại đỉnh bay ra, ong ong rung động.

"Giao thật kìa!", mọi người xung quanh lập tức ồ lên.

Thần tử Hồn Tộc cười, vội vàng nhận lấy đỉnh Hỗn Độn, mắt sáng rực lên.

Diệp Thành lại như chẳng nghe thấy gì, trong người lại bắn ra một luồng tiên quang. Kia là Kiếm Chuẩn Đế, réo rắt ngân vang, uy áp bay lượn.

Sau đó là một luồng sáng đen tuyền, là ma tâm ma huyết.

Kế tiếp là túi trữ vật, bí thuật Dịch Thiên Hoán Địa.

Hắn thật sự điên rồi, giao hết còn chưa xong, không ngờ trực tiếp giật phăng căn nguyên Hoang Cổ Thánh Thể ra.

Song, Diệp Thành lại chẳng chút do dự đẩy nó ra, căn nguyên lấp lánh ánh ngọc, bàng bạc khí thế.

Diệp Thành lảo đảo một cái, khí thế tụt dốc không phanh, suýt nữa rớt khỏi Chuẩn Thánh. Vốn dĩ đã già cả, lần này lại càng già hơn, sắc mặt cũng xám xịt đi.

Giờ phút này, hắn đã không còn là Thánh Thể nữa mà chỉ là một người có huyết mạch bình thường, không còn uy áp bá đạo khi xưa.

"Tuyệt thật!", một đám thần tử mặt mày thích thú vui vẻ phân chia bảo vật của Diệp Thành.

"Thả người!", khóe môi Diệp Thành đầy máu, ngửa đầu nhìn bên trên.

"Lo gì!", thần tử Tiên Tộc cười lạnh: "Bổn vương muốn cái gì thì chắc ngươi cũng biết nhỉ".

Diệp Thành không đáp, đương nhiên biết thần tử Tiên Tộc muốn gì.

Tất nhiên là hắn ta mơ ước Lục Đạo Tiên Nhãn rồi.

Diệp Thành giơ tay lên đặt lên mắt trái rồi dứt khoát móc xuống.

Máu tươi bắn ra, lăn dài trên gương mặt Diệp Thành, mỗi một giọt đều hết sức chói mắt khiến người xem hít ngược một hơi.

"Mắt của Tiên Tộc, trả lại cho ngươi!", Diệp Thành khàn khàn nói, vứt Tiên Nhãn đi, con mắt giúp hắn nghịch thiên lại lần nữa rời xa hắn.

Hắn không ngờ lại trả Tiên Nhãn lại trong trường hợp này, không biết nên buồn hay châm chọc nữa.

Thần tử Tiên Tộc thở hổn hển, vội vàng chụp lấy nắm trong lòng bàn tay, hai mắt sáng rực.

Lục Đạo Tiên Nhãn, là Lục Đạo Tiên Nhãn đó! Con mắt mạnh nhất của Tiên Tộc, là Tiên Nhãn mà hắn ta tha thiết muốn có được.

"Không ngờ lại là Lục Đạo Tiên Nhãn", tu sĩ xung quanh kinh ngạc, có rất nhiều đã nhận ra con ngươi nghịch thiên kia.

"Trời ơi! Diệp Thành thế mà lại có Tiên Nhãn của Tiên Tộc".

"Hèn gì mạnh vậy, chẳng trách có thể chạy trốn hết lần này đến lần khác, ra là vì Tiên Nhãn bá đạo kia".

"Không phải Tiên Tộc, lẽ ra không dùng được Lục Đạo Tiên Nhãn".

"Thật là một cảm giác tuyệt vời mà", trong tiếng bàn tán xôn xao, thần tử Tiên Tộc đã dung hợp Tiên Nhãn và mắt trái, vẻ mặt hưởng thụ, sức mạnh khủng bố của nó khiến hắn ta phấn khích như muốn phát điên.

"Thả người", Diệp Thành lại hộc máu, khí tức cũng hết sức suy yếu.

Chỉ cần những người chuyển thế bình yên vô sự thì hắn vẫn có cơ hội lật người lại, các bảo vật đã giao ra cũng có thể cướp lại như thường.

Tuy mất đi căn nguyên Thánh Thể và nhiều bảo vật hay rớt xuống Chuẩn Thánh, không có Lục Đạo Tiên Nhãn thì hắn vẫn có lòng tin lật ngược ván cờ.

"Muốn cứu bọn họ thì quỳ xuống cầu xin ta đi!", Lại là Phượng Tiên, cô ta cười gằn, khuôn mặt tuyệt trần giờ lại có vẻ vô cùng xấu xí y như một con ác quỷ.

Diệp Thành im lặng, đồi gối khụy xuống phịch một tiếng quỳ xuống đất, rũ cái đầu kiêu ngạo của mình.

Khoảnh khắc ấy, bóng dáng của hắn trông vô cùng hiu quạnh, tấm lưng già cả lọm khọm.

Đường đường Hoang Cổ Thánh Thể, lúc này lại chật vật không thôi.

Người xung quanh nhìn mà thở dài, không nhịn được khâm phục trước sự quyết đoán của Diệp Thành và cũng thổn thức không thôi vì sự khờ dại của hắn.

A!

Những người chuyển thế gần như điên cuồng, liên tục gào thét, nước mắt đỏ au ướt đẫm khuôn mặt.

Kia là Diệp Thành đó! Thánh Chủ Thiên Đình khí nuốt bát hoang, hoàng giả Đại Sở bệ nghễ chúng sinh lại quỳ xuống như một con chó. Mà tất cả là vì đám tàn phế bọn họ.

"Ha ha ha!"

Phượng Tiên cười to, đám thần tử Tiên Tộc cũng cười, cười một cách suồng sã: "Diệp Thành, ngươi cũng có ngày hôm nay, trông y như một con chó vậy".

"Thả người", Diệp Thành vẫn lặp lại câu nói kia với giọng khản đặc.

"Thả người?", đám thần tử thần nữ trên ghế đều cười lộ ra hàm răng sắc bén, ánh mắt ầm trầm lóe lên vẻ hung ác tràn đầy khát máu.

Vô số tiên quang lạnh lẽo như băng bắn ra từ đầu ngón tay họ về phía những người chuyển thế bị trói trên cột.

Cảnh tượng cực kỳ máu me, từng đóa hoa máu nở rộ, mỗi đóa là một sinh mệnh sống sờ sờ.

"Bọn họ đều vì ngươi mà chết", tiếng cười suồng sã vừa âm u lại đầy biến thái vang vọng cả bầu trời.

Cơ thể Diệp Thành run lên, con ngươi lồi ra giăng đầy tơ máu, từng đóa hoa máu kia ánh vào trong đôi mắt hắn. Vài trăm người, không một ai sống sót.

Bỗng dưng, con ngươi của hắn dùng mắt thường có thể thấy được hóa thành màu đen, mái tóc bạc cũng biến thành màu đỏ, máu tươi trong người thế mà cũng trở thành màu đen.

Huyết Kế Giới Hạn, mở!
Chương 2212: Lấy một địch vạn

Tiếng ầm ầm vang lên, không trung phai màu, đất trời rung chuyển.

Một cột ánh sáng thô to bắn ra từ trên đỉnh đầu Diệp Thành thắp sáng cả không trung khiến bầu trời bị thủng một lỗ.

Ma sát cuồn cuộn bùng nổ khuếch tán ra xung quanh cuốn bay bầu trời, khí tức cuồng bạo khát máu điên đảo càn khôn.

Diệp Thành đứng dậy, vẻ ngoài hoàn toàn thay đổi, giữa trán khắc thần văn cổ xưa, máu bay lượn, con ngươi đen kịt như muốn nuốt trọn núi sông, hủy diệt hành tinh, diệt sạch hỗn độn.

Cả không gian lấy hắn làm trung tâm, đóng băng từng chút một, một mảnh đất chết chóc bắt đầu từ dưới chân hắn lan ra xung quanh, Hồng Hoang dị tượng lập tức xuất hiện.

Diệp Thành y như một vị Ma Thần đồ sộ như núi, đạo pháp đan xen Hỗn Độn cùng múa với vô vàn sấm sét.

"Trạng... trạng thái kia là? Diệp Thành làm cái gì vậy?", tu sĩ xung quanh hoảng sợ, không chịu nổi uy áp của Diệp Thành và sát khí rợp trời kia, đồng loạt lùi ra sau.

"Rõ ràng là Chuẩn Thánh, lại có uy áp mạnh như vậy".

"Trạng thái ma hóa ư? Nhưng hắn đã mất ma huyết rồi còn gì!"

"Không phải ma hóa, là Huyết Kế Giới Hạn", có lớp tiền bối hô lên, mặt đầy kinh ngạc và khó tin.

"Huyết Kế Giới Hạn? Là cái gì?", lớp trẻ ngạc nhiên nhìn về phía tiền bối bên cạnh.

"Đó là trạng thái sau khi huyết mạch thăng hoa, bất kể đạo pháp, pháp lực hay sức mạnh đều sẽ lập tức tăng lên một trình độ khó tin".

"Nói chính xác hơn là một loại trạng thái gần như bất tử", có lão tiền bối hít ngược một hơi, với tâm cảnh của họ mà còn hoảng sợ.

"Bất... bất tử?", xung quanh lập tức ồ lên.

"Không phải ai cũng có thể mở được Huyết Kế Giới Hạn, trạng thái đó cực kỳ huyền diệu, mở được lần thứ nhất không có nghĩa sẽ mở được lần hai. Cái này phải xem cơ duyên thế nào".

"Ngay cả căn nguyên Thánh Thể cũng giao ra mà Diệp Thành vẫn có thể mạnh đến nỗi mở Huyết Kế Giới Hạn, sự yêu nghiệt của hắn quả là nghịch thiên", vô số người kinh ngạc cảm thán, trong lòng run sợ không thôi.

"Diệp Thành, đúng là xem nhẹ ngươi mà!", đám thần tử Tiên Tộc và Phượng Tiên trên vương tọa nghiến răng nghiến lợi, cũng biết trạng thái của Diệp Thành là cái gì.

Huyết Kế Giới Hạn - cực hạn của huyết mạch, người mở được trạng thái ấy thì ai cũng đều là những thiên tài nghịch thiên.

Cố tình đám thiên chi kiêu tử họ lại không có vinh hạnh đặc biệt đó, trái lại kẻ thù của họ lại mở được.

Bọn họ cực kỳ không cam tâm, họ lại tiếp tục bị tư chất của Diệp Thành đè bẹp. Đây là một điều vô cùng nhục nhã.

Họ kinh ngạc, nổi giận song cũng phấn khích.

Giết được Diệp Thành một cách đơn giản quá thật sự rất nhàm chán.

Giờ, Diệp Thành mở Huyết Kế Giới Hạn cũng coi như có chút để khiêu chiến khiến họ phấn khích hơn rất nhiều.

"Bổn vương đây muốn xem thử Huyết Kế Giới Hạn có bất tử thật hay không? Giết cho ta!", thần tử Tiên Tộc và đám Phượng Tiên đều vươn tay chỉ vào Diệp Thành quát.

Họ vừa nói xong thì hư không đằng sau lập tức sụp đổ.

Sau đó, mây mù quay cuồng tản ra lộ ra vô số bóng người ngự kiếm, ngự không, cưỡi linh thú hay điều khiển chiến xa.

Số lượng chắc vài chục nghìn người, đều là tùy tùng của đám thần tử Tiên Tộc, yếu nhất cũng là Chuẩn Thánh và không thiếu Chuẩn Thánh Vương. Ai nấy đều đằng đằng sát khí.

Vài chục nghìn người đông nghìn nghịt phủ kín bầu trời như một biển người mênh mông đổ ập về phía Diệp Thành.

"Nợ máu thì trả bằng máu", Diệp Thành gầm lên, nước mắt đỏ như máu lăn dài trên mặt, liều chết xông lên kéo theo sát khí rợp trời.

"Một tên Chuẩn Thánh không có thần binh, huyết mạch, chân hỏa, Thiên Lôi, Tiên Nhãn và pháp khí. Một thằng rác rưởi như ngươi dù có mở Huyết Kế Giới Hạn thì làm được gì?"

Người xung phong đằng trước là một gã đàn ông vạm vỡ mặt mày dữ tợn cầm Long Đao. Gã là Thánh Nhân, một đao bổ tới có thể nói là tuyệt luân, định giết chết Diệp Thành chỉ bằng một chiêu.

Diệp Thành xông tới trực tiếp đỡ một đao, lắc mình xuất hiện trước mặt tên to con kia rồi xé gã làm đôi.

"Đù, một chiêu trực tiếp xé đôi một vị Thánh Nhân!", xung quanh hoảng sợ, không khỏi hít ngược một hơi.

Tuy gã to con kia đã chết, Long Đao của gã lại bị Diệp Thành giật lấy rồi quét ngang. Những người vừa xông tới thoáng chốc bị chém chết, bất kể là nguyên thần hay cơ thể thì cũng hóa thành bụi bặm.

"Giết!", biển người như tre già măng mọc, ngươi bấm ấn, người cầm pháp khí xông tới.

"Kẻ chắn ta chết!", Diệp Thành cũng hét lên vang vọng cả bầu trời.

Hắn cầm Long Đao dính máu y như một tên điên điên cuồng múa may không có bất cứ chiêu số nào.

Diệp Thành chẳng né chẳng tránh hay phòng ngự, hễ là ai ngăn cản hắn thì đều bị một đao giết chết, sức chiến đấu bá đạo vô song.

Cảnh tượng cực kỳ máu me, Diệp Thành trực tiếp giết ra một con đường máu, đằng sau chất đầy thịt vụn, máu tươi nhuộm đỏ không trung.

Huyết Kế Giới Hạn bất tử khó thương, dù không có thần binh hay căn nguyên Thánh Thể, nhưng trạng thái khủng bố ấy đã giúp hắn có vốn để chém giết một đường.

Đội hình mấy chục nghìn người lại chẳng thể cản được bước chân của hắn. Diệp Thành bước ra bước nào thì lại có một đám bị giết chết.

Vòm trời này lập tức nhuộm đỏ, tay chân bị cụt, đầu lâu, mảnh vụn pháp khí bay đầy trời.

"Đây... đây là Chuẩn Thánh hả?", tu sĩ xung quanh run run môi, trong lòng hoảng sợ, mặt mày trắng bệch không còn chút máu.

"Mấy chục nghìn người đó! Yếu nhất cũng là Chuẩn Thánh, còn có không ít Chuẩn Thánh Vương vậy mà lại không cản nổi một mình hắn".

"Huyết Kế vừa mở, bất tử khó thương, lấy một địch mấy chục nghìn người, vài chục nghìn người cũng khó mà cản nổi!", từng tiếng kinh ngạc cảm thán vang lên khắp nơi.
Chương 2213: Vô dụng

"Mở sát trận giết chết hắn", trong vô số tiếng la hoảng sợ có người gầm lên, một tòa sát trận bị bọn họ hợp tác thi triển sống lại Tịch Diệt, quét về phía Diệp Thành.

Phụt!

Máu tươi bắn ra, nửa người Diệp Thành lập tức bị nổ nát.

Song, Huyết Kế Giới Hạn bất tử khó thương, tốc độ lành lại cực kỳ khủng bố, cơ thể rách nát kia của hắn lập tức khôi phục như cũ.

Giết!

Tiếng hét của Diệp Thành như sấm nổ, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào từng bóng người trên vương tọa ở phía sau. Những kẻ xông tới bị hắn làm lơ, múa may Long Đạo, máu me bay tứ tung.

Giết!

Một đám người đồng loạt ra tay, nào là thần thông pháp khí, trận bàn, sát kiếm ùn ùn đánh tới.

Mảnh không gian kia trực tiếp sụp đổ, đất trời biến sắc.

Diệp Thành cũng không sợ, dùng cơ thể trực tiếp đón đỡ, múa may Long Đao, đao mang dài cả trăm trượng lóe lên, vô số giọt máu tươi bắn lên.

Hắn quả thật như một vị Ma Thần cái thế tắm máu bước ra từ núi thây biển máu, đánh khắp bát hoang, giết cho trời sụp đất nứt, chư thiên khóc thét.

Đám đông trên trời hoảng sợ, tay cầm kiếm run bần bật. Diệp Thành quá mạnh, quả thật chẳng khác gì một Sát Thần bò lên từ dưới Địa Ngục.

"Kẻ chắn ta chết!", Diệp Thành liều chết xông lên, ma sát khủng bố nuốt sống cả vòm trời, tiếng quát như sấm sét vọng lại từ xa xưa, không gian cũng ầm ầm chấn động.

Từng mảng từng mảng người ngã xuống, hết người này đến người khác hóa thành tro bụi, bị ma sát rợp trời nghiền nát.

Đây là một cảnh tượng máu me khủng bố nhất trên đời.

Vài chục nghìn người bị một mình Diệp Thành giết tả tơi và bị ép cho liên tục lùi về phía sau, không ai dám đi đầu xông lên.

"Một đám ăn hại!", thần tử Hồn Tộc hừ lạnh, vọt lên trời rồi xông về phía Diệp Thành.

Chỉ thấy xung quanh hắn ta chợt xuất hiện chín sợi dây xích có sấm sét vờn quanh như những con rắn.

Đó là Xích Khóa Hồn, bên trên khắc đầy ký hiệu nhằm vào nguyên thần. Một khi bị trói thì cả người lập tức bị giam cầm.

Xoẹt! Xoẹt!

Tiếng xích sét ma sát vào nhau vang lên, thần tử Hồn Tộc ra đòn.

Chín sợi Xích Khóa Hồn đồng loạt tế ra rồi bắn về phía Diệp Thành.

Diệp Thành thấy là thần tử Hồn Tộc thì giơ đao bổ ra một con đường máu, sau đó xông thẳng về phía hắn ta.

Xích Khóa Hồn trực tiếp bị nghiền nát, bị ma sát nuốt hết.

Thần tử Hồn Tộc bị phản phệ lùi lại mấy bước rồi phun ra một ngụm máu.

"Trấn áp cho bổn vương!", thần tử Hồn Tộc hét lên, giữa trán bắn ra ánh sáng biến thành một cái pháp khí.

Nhìn kỹ thì là một cái đỉnh, nói chính xác là Hỗn Độn Đỉnh của Diệp Thành, trực tiếp đè xuống.

Buồn cười hơn là Hỗn Độn Đỉnh mới bay được nữa đã vòng về đập cho thần tử Hồn Tộc lảo đảo một cái.

Người xung quanh nhìn mà buồn cười, dùng đỉnh của Diệp Thành để trấn áp hắn, đầu óc ngươi bị úng đấy hả!

Thần tử Hồn Tộc hộc máu, bị thương không nhẹ, còn tức anh ách.

Não hắn ta không phải bị úng, mà là bị lừa đá,

Còn chưa luyện hóa Hỗn Độn Đỉnh đã tìm đường chết muốn trấn áp Diệp Thành. Kia chính là chủ nhân của Hỗn Độn Đỉnh đó.

Giờ thì hay rồi, không cẩn thận bị đánh cho bị thương nặng, cơ thể bị đập nát bươm.

Diệp Thành xông tới, một chưởng đập xuống tựa nghìn cân.

Thần tử Hồn Tộc trực tiếp bị đánh sấp xuống, còn chưa đứng vững, cơ thể mạnh mẽ đã bị nghiền thành một đống thịt vụn.

"Cứu ta!", nguyên thần thần tử Hồn Tộc bay ra, không dám đánh tiếp chạy về phía đám thần tử Tiên tộc.

Hắn ta sợ, thật sự sợ, con ngươi tràn ngập vẻ khủng hoảng!

Hắn ta là Thánh Nhân vậy mà lại thua trong vòng ba chiêu.

Buồn cười hơn là đối thủ của hắn ta lại chẳng có gì hết, chỉ có mỗi Huyết Kế Giới Hạn là đã mạnh đến nỗi khiến thần tử Hồn Tộc không có sức chống lại.

"Lão phu bấm tay tính toán, tên kia là chạy lên để nộp mạng", trong số những người xem cuộc chiến, có ông lão lại bắt đầu giả vờ làm thầy bói, vẻ mặt đầy thâm ý nói.

"Đồ ăn hại!", thần tử Ma Tộc và Thần Tộc cười lạnh, một trái một phải cùng nhau xông lên trời.

Hai người họ chia nhau căn nguyên Thánh Thể nên khí huyết cuồn cuộn như biển, cơ thể và sức lực lập tức tăng lên một mảng lớn.

Cũng vì lẽ đó mới khiến họ kiêu ngạo không coi ai ra gì, muốn giết chết Diệp Thành để giải nỗi hận trong lòng.

Diệp Thành lướt qua vòm trời, Hỗn Độn Thần Đỉnh trên đầu hóa thành một thanh sát kiếm chém về phía thần tử Hồn Tộc.

Con ngươi hắn đen kịt trông rất khủng bố, sức chiến đấu lại càng đáng sợ.

Thần tử Hồn Tộc bị một kiếm chém bay, nguyên thần vỡ thành từng mảnh suýt nữa hồn phi phách tán, bỏ chạy thục mạng.

"Chết đi!", thần tử Ma Tộc mặt mày dữ tợn xông lên đầu, cầm ma kiếm giơ lên bổ xuống.

Diệp Thành cũng không né, vẫn đánh thần tử Hồn Tộc.

Bởi vì hắn không hề phòng ngự nên đã bị thần tử Ma Tộc chém trúng, từ đỉnh đầu chém thẳng xuống gót chân. Diệp Thành bị chém một đường máu dài, suýt bị hắn ta bổ đôi.

Máu tươi bắn ra, từ miệng vết thương còn có thể thấy được xương cốt đen thui khiến người xem rợn da gà.

Diệp Thành trực tiếp đỡ lấy một kiếm xông tới gần thần tử Hồn tộc, lòng bàn tay tràn ngập một chữ triện đập xuống.

Thần tử Hồn Tộc thoáng chốc xoay ngươi, con ngươi đỏ bừng tràn ngập vẻ điên cuồng, giữa trán liên tục bắn ra thần quang.

Mỗi một luồng thần quang là một cái pháp khí lần lượt là lò đồng, sát kiếm, thần châu, bảo ấn. Hết kiện này đến kiện khác lóe lên như ánh sao, chắc phải hơn trăm kiện đồng loạt đập về phía Diệp Thành.

Chỉ là, tuy pháp khí nhiều đó song lại khó cản được một chưởng của Diệp Thành.

Tiếng bảo khí vỡ vụn vang lên, từng mảnh nhỏ rơi vãi xuống đất.

Lớp phòng ngự mà thần tử Hồn Tộc dùng hết vốn liếng tạo thành bị một chưởng của Diệp Thành đánh tan. Nguyên thần hắn ta lập tức trở nên trong suốt.

Diệp Thành vung Hỗn Độn Kiếm lên, chém ra một dải ngân hà.
Chương 2214: Không chết không bị thương

“Không… không không…”, thần tử Hồn tộc trố cả mắt, mặc gã gào thét thế nào cũng không thoát khỏi cảnh bị chém.

Lúc này, thần tử Thần tộc đã lao đến, một bản thể và hai đạo thân đều cầm sát kiếm, mặt mày dữ tợn.

Diệp Thành lại trúng chiêu, trước sau đều bị chém trúng, ba vết thương đẫm máu in hằn lên người hắn, suýt nữa bị chém thành từng mảnh.

Thần tử Ma tộc lại đánh tới, một bảo ấn từ trên không trung rơi xuống khiến Diệp Thành lảo đảo, cơ thể gần như nứt ra.

Còn chưa kịp đứng vững, thần tử Si Mị cũng không bỏ qua, một chưởng như thần đao chém vào cánh tay Diệp Thành.

Cảnh tượng đẫm máu đến nỗi người đứng ngoài không dám nhìn.

Diệp Thành gầm một tiếng, nâng bảo ấn lên, chém một nhát kiếm vào thần tử Ma tộc, sau đó trở tay đánh một chưởng vào hai đạo thân của thần tử Thần tộc, bản thể thần tử Thần tộc cũng bị một chưởng và một nhát kiếm của hắn đánh lui.

“Chém chết!”, Phượng Tiên cũng lao đến, đánh lén từ đằng sau, chém một nhát vào lưng Diệp Thành khiến lưng hắn đẫm máu.

Diệp Thành lập tức xoay người lại, tung ra một cú chưởng vô song, bên đầy những chữ triện Hỗn Độn, chém vào Phượng Tiên Nhi khiến cô ta đẫm máu.

Thần tử Tiên tộc lao đến, khí phách tận trời, tiên nhãn bên mắt trái lóe lên tia sáng trợ lực cho sức chiến đấu của gã.

Mắt gã đầy ý cười, đứng trên không trung híp mắt nhìn Diệp Thành.

Kiếm của gã vang lên tiếng kêu chói tai, một nhát kiếm chém cả ngân hà, khiến trời đất nứt toác, chém đứt nửa người Diệp Thành.

Diệp Thành lập tức quay lại trạng thái đỉnh cao, chín Bát Hoang nghịch thiên nổ vang, cho dù là thần tử Tiên tộc cũng bị chấn động lùi về sau.

Vì thế cả người hắn cũng đẫm máu.

Lần này là do Tịch Diệt Thần Thể xuất quỷ nhập thần khiến hắn bị thương nặng, một nhát kiếm chém đứt nửa đầu hắn.

Cả người hắn dính đầy máu, không còn nhìn ra hình dạng gì nữa.

Dù là không chết, không bị thương thì cũng kịp lành theo tốc độ bị thương, đối thủ của hắn quá mạnh.

“Vẫn không chết?”, Huyết Thương Tử, thần tử Táng Thiên và Thiên Tàn đứng trong không trung, hợp lực sử dụng kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch, chém về phía Diệp Thành.

Ba người họ đáng tin hơn thần tử Hồn tộc, đã hợp lực luyện hóa được cấm chế khí linh trong kiếm Chuẩn Đế.

Uy thế của Chuẩn Đế Binh có thể hủy diệt trời đất, bầu trời rộng lớn cũng có thể bị tách làm đôi, bị sụp đổ từng chút một.

Diệp Thành bị trúng chiêu, lập tức biến thành vũng máu, từng giọt máu văng khắp trời, cực kỳ chói mắt.

“Huyết Kế Giới Hạn không chết không bị thương cũng chỉ có thể thôi!”, thần tử Tiên tộc cong môi, đầy vẻ chế giễu.

“Đây là cái giá mà ngươi phải trả khi chọc vào bản công chúa”, Phượng Tiên cười khá dữ tợn, cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

“Lần này bao vây tấn công, toàn thắng”, các thần tử khác cũng mỉm cười.

“Haizz!”, khắp nơi đều vang lên tiếng thở dài: “Dù có sử dụng Huyết Kế Giới Hạn, hắn vẫn không thể thoát khỏi cái chết”.

“Một Thánh Thể đang yên đang lành lại bị tiêu diệt thế này!”, không ít người đều cảm thấy tiếc nuối và bi thương.

“Thế đời này là thế đấy, quá khốc liệt”.

“Thánh Thể quá ngốc, chạy đến đây tìm chết vì một đám người vô dụng”, rất nhiều người đều lắc đầu thở dài ngao ngán.

“Bọn ta… Hửm?”, một người nào đó vẫn chưa nói hết câu đã sửng sốt, khó tin nhìn bầu trời.

Một giọt máu lơ lửng ở nơi đó tỏa ra tiên quang.

Sau đó giọt máu đó bỗng chốc biến thành hình người, tóc màu máu tung bay, quần áo màu máu đỏ thẫm, cơ thể rắn chắc, đứng sừng sững như núi, đôi mắt đen láy toát ra tia lạnh lùng.

Đó là Diệp Thành, dùng một giọt máu để tạo thành hình người lần nữa, ma sát lại mở ra, cuồn cuộn ngút trời.

“Mẹ nó chứ, thế mà vẫn không chết!”, chư thiên lập tức bùng nổ, xung quanh vang lên những lời đầy vẻ kinh sợ.

“Đúng thật là không chết không bị thương!”, các trưởng lão chậc lưỡi, dụi mắt nhìn chằm chằm vào nơi đó.

“Giết!”, trong tiếng bàn tán kinh hãi, đám người thần tử Tiên tộc hét lên, bao vây tấn công Diệp Thành từ bốn phía, ai nấy cũng nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt hung hãn như ác quỷ.

Họ cũng rất ngạc nhiên, mặt lộ ra vẻ khó tin.

Trong tình thế đó, một đòn tấn công của kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch cũng không thể tiêu diệt được Diệp Thành, quả thật là nghịch thiên.

Nói rồi thần tử Tiên tộc đánh một chưởng lên không trung, lòng bàn tay xuất hiện một đại trận, là một sát trận.

Diệp Thành không nói gì, lẳng lặng nhìn không trung, sau đó sử dụng Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với thần tử Si Mị.

Mặc dù hắn biến mất khỏi đó nhưng thần tử Si Mị lại bị trúng đòn.
Chương 2215: Không chết không bị thương (2)

Sát trận của thần tử Tiên tộc mạnh đến mức chỉ cần một đòn tấn công cũng đủ để nghiền ép cơ thể cường đại của thần tử Si Mị.

“Phong ấn không gian xung quanh”, Phượng Tiên tức giận quát.

Cô ta vừa dứt lời, những người bao vây tấn công Diệp Thành lập tức dùng đến thần thông phong cấm, trời đất hỗn loạn lập tức bị phong ấn.

Thế nhưng phong ấn này lại chỉ như vật trang trí với Diệp Thành.

Quả thật là như vật trang trí, hắn vẫn đang ở trong trạng thái Huyết Kế Giới Hạn, có thêm sức mạnh và thần thông bí thuật trợ lực.

Không gian bị phong ấn cũng khó ngăn được Di Thiên Hoán Địa của hắn.

Trong phút chốc, hắn liên tiếp hoán đổi vị trí với thần tử Thần tộc và thần tử Ma tộc, sau đó lao đến trước mặt ba người thần tử Táng Thiên, Thiên Tàn và Huyết Thương Tử.

Mục đích của hắn rất đơn giản, là cướp được kiếm Chuẩn Đế.

Trạng thái hiện giờ của hắn có thể đe dọa đến tính mạng của hắn, cũng chỉ Chuẩn Đế Binh hủy diệt trời đất đó.

“Giết!”, ba người cùng hợp lực sử dụng kiếm Chuẩn Đế, uy lực Chuẩn Đế có thể chấn động trời đất, mang theo sức mạnh nghiền ép.

“Chỉ dựa vào các ngươi?”, Diệp Thành lạnh lùng nói, ngay khi kiếm Chuẩn Đế rơi xuống, hắn đã chạy thoát.

Kiếm Chuẩn Đế chém xuống khiến trời đất nứt ra, đảo lộn càn khôn.

Cùng lúc đó Diệp Thành lao đến trước mặt Huyết Thương Tử.

Huyết Thương Tử biến sắc lập tức lùi về sau, nhưng Diệp Thành lại nhanh hơn, đuổi theo đánh một chưởng vào người gã khiến gã nôn ra máu.

Sau đó chín Thần Thương hợp lại làm một tấn công Thiên Tàn.

“Chết đi!”, thần tử Táng Thiên rút vội kiếm Thiên Đế lại, sau đó tay cầm kiếm Thiên Đế cách không trung chém vào người Diệp Thành.

Một người cầm kiếm, uy lực sẽ giảm xuống, Diệp Thành liều mạng nửa người bị cắt đứt đánh tới trước mặt thần tử Táng Thiên, một chưởng khiến cánh tay gã đứt ra.

Thần tử Táng Thiên văng ra xa, cánh tay bị chém đứt đó còn cầm kiếm Chuẩn Đế, rơi xuống từ trên không trung.

“Ngăn hắn lại!”, thần tử Thần tộc và thần tử Ma tộc tức giận hét lên, hai người xông đến cực nhanh như hai tia chớp.

Uy lực của kiếm Chuẩn Đế quá hung hãn, không thể để Diệp Thành cướp mất nó, nếu hắn có được Phần Tịch thì hậu quả rất khó lượng.

Thế nhưng họ vẫn chậm một bước, không chỉ họ mà ngay cả Tịch Diệt Thần Thể xuất quỷ nhập thần cũng không thể đến kịp.

Cứ thế kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch rơi vào tay Diệp Thành trước ánh mắt của mọi người.

“Các ngươi đều đi chết đi!”, giọng nói lạnh như băng của Diệp Thành vang vọng khắp chư thiên, lời nói còn toát ra sát khí ngút trời và uy nghiêm vô thượng.

“Ngươi nghĩ ngươi là ai hả?”, thần tử Tiên tộc khẽ cười, mắt trái phóng ra tiên quang, đồng tử đảo quanh.

Một gợn sóng vô hình lấy mắt trái của gã làm trung tâm lan ra bốn phía, khiến cho không gian chấn động rung lên.

Ngay sau đó ngọn lửa màu đen bỗng bùng lên trên người Diệp Thành.

Thần tử Tiên tộc quả thật là tài năng hơn người, lúc nãy mới giành được tiên nhãn mà đã đánh thức được Thiên Chiếu cấp bậc nghịch thiên này.

Diệp Thành quá mạnh, mạnh đến mức khiến gã sợ nên mới cấp thiết không tiếc thọ nguyên mà sử dụng Thiên Chiếu để tiêu diệt Diệp Thành.

“Đó là cái gì thế, thần tử Tiên tộc muốn làm gì Diệp Thành vậy?”, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên thốt lên, nhìn chằm chằm ngọn lửa màu đen.

“Cấm pháp Lục Đạo Tiên Nhãn, Tiên Luân Thiên Chiếu!”, có một ông lão hít sâu một hơi nói.

“Thiên Chiếu?”

“Là sức mạnh thời không và nửa thời không xen vào nhau khi sức mạnh không gian và sức mạnh thế gian dung hợp, biểu hiện ra bằng hình thức là lửa, một khi bốc cháy thì có thể thiêu đốt vạn vật”.

“Lợi… lợi hại như thế, chẳng phải Diệp Thành đó xong đời rồi sao?”

“Diệp Thành, không ngờ nhỉ! Ta đã đánh thức Thiên Chiếu rồi”, thần tử Tiên tộc nở nụ cười cực kỳ đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK