Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 582: Một tin tốt và một tin xấu

“Được”, không ngờ lần này Tô Tinh Hà và Tô Tâm Nhi lại đồng ý nhanh hơn hắn nghĩ, ngay cả lời nói ra cũng đồng thanh thống nhất.

“Vậy chúng ta có thể đi vào vấn đề cụ thể rồi chứ?”, Diệp Thành cười nhẹ.

“Đương nhiên rồi”.

“Đầu tiên, nhà họ Tô phải di dời toàn bộ thành viên tới linh sơn của Viêm Hoàng, dù sao thế lực của Viêm Hoàng vẫn chưa đủ vững chắc, nếu nhà họ Tô muốn gia nhập Viêm Hoàng thì ở cùng nhau vẫn hơn. Như vậy có thể tập hợp lực lượng tốt hơn, chờ đến khi chúng ta lớn mạnh rồi quay về giết cũng chưa muộn”.

“Thứ hai, nhà họ Tô phải đóng góp tất cả bí thuật thần thông của gia tộc vào Tàng Thư Các của Viêm Hoàng, ngược lại Viêm Hoàng cũng không keo kiệt. Trong Tàng Thư Các cũng có bí pháp của Viêm Hoàng chúng ta, nhà họ Tô cũng có thể xem”.

“Thứ ba, nhà họ Tô gia nhập Viêm Hoàng thì sẽ là thành viên của Viêm Hoàng, đã là thành viên của Viêm Hoàng thì phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của Viêm Hoàng. Là Thánh chủ của Viêm Hoàng, ta sẽ đối xử bình đẳng với mọi người, điều này mọi người không cần phải lo lắng. Khi hội trưởng lão được thành lập thì nhà họ Tô cũng có tên trong danh sách”.

“Thứ tư…”

“Thứ năm…”

“Thứ sáu…”

Diệp Thành nói liền một mạch sáu điều, những điều nên nói hắn đã nói, điều không nên nói hắn cũng nói rồi.

Nói xong Diệp Thành nhìn về phía Tô Tâm Nhi và Tô Tinh Hà, mỉm cười hỏi: “Hai vị có ý kiến gì không?”

“Nhà họ Tô đồng ý với những điều Thánh chủ Viêm Hoàng nói”, hai người đều cười đáp lại.

Bây giờ không ai muốn đắc tội với nhà họ Dương và Thị Huyết Điện để liên minh với nhà họ Tô, nhưng Viêm Hoàng lại cho họ hy vọng rất lớn, hơn nữa điều kiện đưa ra cũng trong phạm vi họ có thể đáp ứng, vậy nên họ vẫn rất có lời trong việc này.

Tiếp theo, hai bên lại thảo luận về rất nhiều vấn đề chi tiết, mặc dù ý kiến khác nhau nhưng về cơ bản cũng không ảnh hưởng mấy đến đại cục.

Cuộc đàm phán diễn ra rất thành công, khi Tô Tâm Nhi và Tô Tinh Hà rời đi, vẻ mặt của họ đều vui mừng rạng rỡ.

Sau khi hai người đi, Diệp Thành mới day đầu mày bước ra khỏi lầu các, mấy chuyện đàm phán thế này quả thực rất tốn chất xám và ảnh hưởng đến tình cảm, đúng là không phải việc gì hay ho.

“Có vẻ đàm phán rất thành công nhỉ?”, Hồng Trần Tuyết nhẹ nhàng bước tới, nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú.

“Cũng ổn ạ!”, Diệp Thành lắc đầu, sau đó hỏi Hồng Trần Tuyết: “Ta nhờ tiền bối tìm kiếm thông tin tình báo về Hằng Nhạc Tông đã có chưa vậy?”

“Có thể mất phải vài ngày”, Hồng Trần Tuyết lắc đầu: “Vì lần trước Thị Huyết Điện tấn công ồ ạt, mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng chịu đả kích rất lớn, muốn khôi phục phải chờ một thời gian”.

“Ồ ồ, ta hiểu rồi”.

“Ta có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, quan sát Hồng Trần Tuyết từ trên xuống dưới rồi tặc lưỡi: “Thánh chủ Nhân Hoàng của chúng ta học cách tỏ ra huyền bí theo người khác từ khi nào vậy? Không giống tính cách của người”.

“Vậy ngươi có nghe không?”, Hồng Trần Tuyết hung hăng lườm hắn.

“Nghe nghe, đương nhiên là nghe rồi, vậy ta nghe tin xấu trước đi!”, Diệp Thành suy nghĩ một chút rồi đưa ra đáp án.

“Tin xấu là Huyền Hoàng đã liên minh với Thị Huyết Điện”, Hồng Trần Tuyết ung dung nói.

Nghe lời này, Diệp Thành chợt cau mày, đây quả thực không phải tin tốt, Huyền Hoàng vốn đã khó đối phó, bây giờ lại liên minh với Thị Huyết Điện, muốn thống nhất Viêm Hoàng thì sự việc lại càng khó hơn.

“Xem ra vị sư huynh này của tiền bối đã quyết định chiến đấu với chúng ta đến cùng rồi”, Diệp Thành nói, trong mắt còn loé lên tia lạnh lùng, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, hắn hỏi Hồng Trần Tuyết: “Bây giờ người nói tin tốt đi!”

“Tin tốt là Thiên Tông thế gia đã đồng ý liên minh với Viêm Hoàng”, Hồng Trần Tuyết khẽ cười: “Hơn nữa, người đưa tin mà Viêm Hoàng phái đi nói rằng Thiên Tông thế gia không chỉ đồng ý liên minh, nếu đàm phán ổn thoả thì có thể họ sẽ gia nhập vào Viêm Hoàng”.

“Tin tốt này quả thực đã áp đảo được tin xấu kia”, Diệp Thành cười sáng lạn: “Thực lực của Thiên Tông thế gia mạnh hơn nhà họ Tô rất nhiều, chỉ một mình Thiên Tông Lão Tổ Sở Thương Tông thôi cũng đủ để chúng ta lôi kéo bằng mọi giá. Nếu Thiên Tông thế gia gia nhập thì Viêm Hoàng thực sự sẽ như hổ thêm cánh!”

“Đến lúc đó, Thiên Tông thế gia sẽ phái người tới đàm phán, trông chờ vào ngươi đó”, thấy Diệp Thành phấn khích như thế, Hồng Trần Tuyết thong thả nói một câu rồi xoay người biến mất.

“Chết tiệt”, Diệp Thành không nhịn được mắng một câu: “Viêm Hoàng nhiều người giỏi ăn nói như vậy, tại sao vẫn là ta chứ?”

Chỉ là không ai đáp lại lời mắng chửi đó của hắn.

Haiz!

Diệp Thành day mạnh đầu mày.

Đàm phán với nhà họ Tô thôi đã khiến hắn mệt mỏi lắm rồi, huống chi là Thiên Tông thế gia.

Thiên Tông thế gia khác nhà họ Tô, thế lực của họ mạnh mẽ, cho dù không liên minh với Viêm Hoàng thì họ cũng chẳng sợ Thị Huyết Điện, nếu hắn nói gì khiến họ phật ý thì có thể chấm dứt cuộc đàm phán bất cứ lúc nào.

Nói cách khác, cuộc đàm phán sắp tới này khó khăn hơn nhiều so với cuộc đám phán với nhà họ Tô.
Chương 582: Một tin tốt và một tin xấu

“Được”, không ngờ lần này Tô Tinh Hà và Tô Tâm Nhi lại đồng ý nhanh hơn hắn nghĩ, ngay cả lời nói ra cũng đồng thanh thống nhất.

“Vậy chúng ta có thể đi vào vấn đề cụ thể rồi chứ?”, Diệp Thành cười nhẹ.

“Đương nhiên rồi”.

“Đầu tiên, nhà họ Tô phải di dời toàn bộ thành viên tới linh sơn của Viêm Hoàng, dù sao thế lực của Viêm Hoàng vẫn chưa đủ vững chắc, nếu nhà họ Tô muốn gia nhập Viêm Hoàng thì ở cùng nhau vẫn hơn. Như vậy có thể tập hợp lực lượng tốt hơn, chờ đến khi chúng ta lớn mạnh rồi quay về giết cũng chưa muộn”.

“Thứ hai, nhà họ Tô phải đóng góp tất cả bí thuật thần thông của gia tộc vào Tàng Thư Các của Viêm Hoàng, ngược lại Viêm Hoàng cũng không keo kiệt. Trong Tàng Thư Các cũng có bí pháp của Viêm Hoàng chúng ta, nhà họ Tô cũng có thể xem”.

“Thứ ba, nhà họ Tô gia nhập Viêm Hoàng thì sẽ là thành viên của Viêm Hoàng, đã là thành viên của Viêm Hoàng thì phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của Viêm Hoàng. Là Thánh chủ của Viêm Hoàng, ta sẽ đối xử bình đẳng với mọi người, điều này mọi người không cần phải lo lắng. Khi hội trưởng lão được thành lập thì nhà họ Tô cũng có tên trong danh sách”.

“Thứ tư…”

“Thứ năm…”

“Thứ sáu…”

Diệp Thành nói liền một mạch sáu điều, những điều nên nói hắn đã nói, điều không nên nói hắn cũng nói rồi.

Nói xong Diệp Thành nhìn về phía Tô Tâm Nhi và Tô Tinh Hà, mỉm cười hỏi: “Hai vị có ý kiến gì không?”

“Nhà họ Tô đồng ý với những điều Thánh chủ Viêm Hoàng nói”, hai người đều cười đáp lại.

Bây giờ không ai muốn đắc tội với nhà họ Dương và Thị Huyết Điện để liên minh với nhà họ Tô, nhưng Viêm Hoàng lại cho họ hy vọng rất lớn, hơn nữa điều kiện đưa ra cũng trong phạm vi họ có thể đáp ứng, vậy nên họ vẫn rất có lời trong việc này.

Tiếp theo, hai bên lại thảo luận về rất nhiều vấn đề chi tiết, mặc dù ý kiến khác nhau nhưng về cơ bản cũng không ảnh hưởng mấy đến đại cục.

Cuộc đàm phán diễn ra rất thành công, khi Tô Tâm Nhi và Tô Tinh Hà rời đi, vẻ mặt của họ đều vui mừng rạng rỡ.

Sau khi hai người đi, Diệp Thành mới day đầu mày bước ra khỏi lầu các, mấy chuyện đàm phán thế này quả thực rất tốn chất xám và ảnh hưởng đến tình cảm, đúng là không phải việc gì hay ho.

“Có vẻ đàm phán rất thành công nhỉ?”, Hồng Trần Tuyết nhẹ nhàng bước tới, nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú.

“Cũng ổn ạ!”, Diệp Thành lắc đầu, sau đó hỏi Hồng Trần Tuyết: “Ta nhờ tiền bối tìm kiếm thông tin tình báo về Hằng Nhạc Tông đã có chưa vậy?”

“Có thể mất phải vài ngày”, Hồng Trần Tuyết lắc đầu: “Vì lần trước Thị Huyết Điện tấn công ồ ạt, mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng chịu đả kích rất lớn, muốn khôi phục phải chờ một thời gian”.

“Ồ ồ, ta hiểu rồi”.

“Ta có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, quan sát Hồng Trần Tuyết từ trên xuống dưới rồi tặc lưỡi: “Thánh chủ Nhân Hoàng của chúng ta học cách tỏ ra huyền bí theo người khác từ khi nào vậy? Không giống tính cách của người”.

“Vậy ngươi có nghe không?”, Hồng Trần Tuyết hung hăng lườm hắn.

“Nghe nghe, đương nhiên là nghe rồi, vậy ta nghe tin xấu trước đi!”, Diệp Thành suy nghĩ một chút rồi đưa ra đáp án.

“Tin xấu là Huyền Hoàng đã liên minh với Thị Huyết Điện”, Hồng Trần Tuyết ung dung nói.

Nghe lời này, Diệp Thành chợt cau mày, đây quả thực không phải tin tốt, Huyền Hoàng vốn đã khó đối phó, bây giờ lại liên minh với Thị Huyết Điện, muốn thống nhất Viêm Hoàng thì sự việc lại càng khó hơn.

“Xem ra vị sư huynh này của tiền bối đã quyết định chiến đấu với chúng ta đến cùng rồi”, Diệp Thành nói, trong mắt còn loé lên tia lạnh lùng, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, hắn hỏi Hồng Trần Tuyết: “Bây giờ người nói tin tốt đi!”

“Tin tốt là Thiên Tông thế gia đã đồng ý liên minh với Viêm Hoàng”, Hồng Trần Tuyết khẽ cười: “Hơn nữa, người đưa tin mà Viêm Hoàng phái đi nói rằng Thiên Tông thế gia không chỉ đồng ý liên minh, nếu đàm phán ổn thoả thì có thể họ sẽ gia nhập vào Viêm Hoàng”.

“Tin tốt này quả thực đã áp đảo được tin xấu kia”, Diệp Thành cười sáng lạn: “Thực lực của Thiên Tông thế gia mạnh hơn nhà họ Tô rất nhiều, chỉ một mình Thiên Tông Lão Tổ Sở Thương Tông thôi cũng đủ để chúng ta lôi kéo bằng mọi giá. Nếu Thiên Tông thế gia gia nhập thì Viêm Hoàng thực sự sẽ như hổ thêm cánh!”

“Đến lúc đó, Thiên Tông thế gia sẽ phái người tới đàm phán, trông chờ vào ngươi đó”, thấy Diệp Thành phấn khích như thế, Hồng Trần Tuyết thong thả nói một câu rồi xoay người biến mất.

“Chết tiệt”, Diệp Thành không nhịn được mắng một câu: “Viêm Hoàng nhiều người giỏi ăn nói như vậy, tại sao vẫn là ta chứ?”

Chỉ là không ai đáp lại lời mắng chửi đó của hắn.

Haiz!

Diệp Thành day mạnh đầu mày.

Đàm phán với nhà họ Tô thôi đã khiến hắn mệt mỏi lắm rồi, huống chi là Thiên Tông thế gia.

Thiên Tông thế gia khác nhà họ Tô, thế lực của họ mạnh mẽ, cho dù không liên minh với Viêm Hoàng thì họ cũng chẳng sợ Thị Huyết Điện, nếu hắn nói gì khiến họ phật ý thì có thể chấm dứt cuộc đàm phán bất cứ lúc nào.

Nói cách khác, cuộc đàm phán sắp tới này khó khăn hơn nhiều so với cuộc đám phán với nhà họ Tô.
Loading in progress...
Chương 584: Đập phá

“Đập phá”.

Sau tiếng hô của Diệp Thành, lão già mặc hyết bào và gã thanh niên kia lần lượt đứng dậy gằn lên: “Kẻ nào?”

“Kẻ tới đập phá”, Diệp Thành vác bá long đao trên vai.

“Một tên cảnh giới Linh Hư, muốn chết”, lão già mặc huyết bào gằn lên phẫn nộ, lão ta lập tức bước vào hư không sát phạt lên trời cao.

Có điều lão ta còn chưa ra tay thì đã bị một bàn tay khác giáng từ trên trời xuống, che lấp cả mặt đất, một cái bạt giáng xuống khiến lão ta bị đánh bay đi, cứ thế ngã lộn nhào ra mười mấy vòng mới dừng lại.

“Cảnh giới Chuẩn Thiên?”, gã thanh niên vừa định xông lên lập tức quay người bỏ chạy, thế nhưng hắn ta lại khó tránh khỏi bàn tay kia.

“Rốt cục là đạo hữu phương nào, ta chính là người của Huyết Linh thế gia, mong đạo hữu nể mặt”, trong quặng linh thạch khổng lồ vang lên giọng nói rất trầm, một lão già mặc áo bào trắng bước ra, ông ta chính là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.

“Huyết Linh thế gia mạnh lắm sao?”, sau giọng nói ngang ngược đó, một người đàn ông thân hình cường tráng của Viêm Hoàng chém ra giữa không gian, hai con mắt to như chuông đồng cứ thế phát ra tinh mang màu đỏ.

Sau người này, tới Chung Giang, lão tổ nhà họ Tô, Hồng Trần Tuyết cùng kẻ mạnh của Viêm Hoàng, Nhân Hoàng đều lần lượt bước ra, người nào người nấy khoác trên mình bộ hắc bào, mấy chục người với khí thế mạnh mẽ suýt chút nữa khiến lão già mặc áo bào trắng của Huyết Linh thế gia tè ra quần.

Lão già mặc áo bào trắng cũng chẳng phải kẻ ngốc, thấy nhiều kẻ mạnh như vậy xuất hiện nơi này lúc nửa đêm, đương nhiên không phải đi ngắm cảnh rồi, bọn họ có mục đích và âm mưu hành động rõ ràng, mục tiêu chính là quặng linh thạch mà Huyết Linh thế gia vừa khai quật cách đó không lâu.

“Không phải nhiều lời, cướp!”, phía này, Diệp Thành phất tay.

Đột nhiên, kẻ mạnh rợp trời cứ thế xông lên. Lão già mặc đồ trắng thấy vậy nào dám ở lại, ông ta không nghĩ ngợi nhiều, cứ thế cắm đầu bỏ chạy.

“Đi đâu?”, người đàn ông với thân hình cường tráng của Viêm Hoàng cầm cái rìu to lớn, cứ thế đuổi theo bổ như bổ củi khiến lão già kia máu me đầm đìa.

“Kẻ nào?”, cảm giác có gì đó bất thường ở bên ngoài, tiếng gầm phẫn nộ vang vọng khắp quặng linh thạch.

Giây phút sau đó, có vài chục bóng hình xông vào quặng linh thạch, người nào người nấy khí thế ngút trời, lại có năm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, những tu sĩ khác cũng đều ở cảnh giới Không Minh, trận thế lớn thế này thể hiện sự coi trọng của Huyết Linh thế gia đối với quặng linh thạch này.

Thế nhưng bọn họ không có kẻ nào ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có đến đây nhiều cũng vô dụng.

“Giết, không để lại một tên nào hết”, Diệp Thành xông lên đầu tiên, hắn chém ra một đao khiến một tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám bay đi.

Phía sau, những người phía Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão tổ nhà họ Tô lần lượt sát phạt tới.

Rầm! Đùng!

Trận đại chiến đột nhiên nổ ra.

Hai bên đại chiến nhưng thực lực lại không cùng đẳng cấp, Viêm Hoàng rõ ràng chiếm ưu thế.

Giao chiến chưa tới ba phút, kẻ mạnh của Huyết Linh thế gia trấn giữ ở đây đều bị đánh bại, ngoài ra bảo bối trên người bọn họ đều bị cướp sạch.

Mấy người phía Diệp Thành không hề nương tay, vì bọn họ biết tương lai không xa Viêm Hoàng nhất định vượt qua cả Huyết Linh thế gia, cho những kẻ mạnh này quay về chẳng khác gì thả hổ về rừng, tạo cho mình mối nguy hại về sau.

Giải quyết xong xuôi những người này, bọn họ mới tiến vào trong quặng linh thạch, đợi tới khi Diệp Thành dẫn đầu tới bên dưới quặng thì mắt mới sáng lên: “Ôi trời ơi”.

Cũng chẳng thể trách hắn như vậy vhì quặng linh thạch này quá lớn. Ập vào mắt hắn là từng luồng sáng lấp lánh, những viên linh thạch với hình thù kì dị viên to viên nhỏ chất chồng lên nhau, có viên vuông viên tròn, có viên viên to bằng nắm tay, lại có cả tảng linh thạc to bằng cả căn nhà.

Điều đáng nói đó là số lượng linh thạch này thực sự quá nhiều.

Không chỉ mình Diệp Thành mà đến cả Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và phía lão tổ nhà họ Tô đều hết sức choán ngợp: “Quặng linh thạch to thế này, đúng là phát tài rồi”.

“Đừng chần chừ nữa, nhanh tay lên, cướp xong thì chuồn”, Diệp Thành lập tức phất tay khiến cho mười mấy túi đựng đồ lần lượt bay ra ngoài, sức hút khủng khiếp cứ thế điên cuồng nuốt trọn từng viên linh thạch.

Ở bên, mấy người phía Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão tổ nhà họ họ Tô đương nhiên cũng không nhàn rỗi, bọn họ lấy túi đựng đồ và binh khí trữ đồ ra ngoài, nhanh chóng thu nhặt linh thạch.

Đúng là một đám cường đạo, những nơi bọn họ đi qua chẳng để lại bất cứ thứ gì.

Không lâu sau đó, bên ngoài quặng linh thạch liền có tiếng vang dữ dội, nghe như ngàn quân vạn mã đang xông tới náo loạn bầu hư không, sát khí ngút trời.

“Mọi người cứ tiếp tục đi”, cảm nhận được kẻ mạnh sát phạt tới, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão gổ nhà họ Tô cùng nhiều kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín nhanh chóng dừng lại, sát phạt ra khỏi quặng linh thạch, chỉ để lại mấy người phía Diệp Thành còn đang ngơ ngác bên trong quặng.

“Cướp của các người, thì sao nào? Không phục sao?”, âm thanh điên cuồng cứ thế vang lên, vẫn là tiếng nói của người đàn ông vạm vỡ ở Viêm Hoàng.

“Muốn chết”.

Rầm! Đùng!

Tiếp đó, tiếng động mạnh mẽ vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK