Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2161: Kiêng dè

“Tự mình ra ngoài, ta sẽ cho ngươi chết êm ái”, Diệp Thành nhẹ giọng lẩm bẩm, một giọng nói vang lên từ bên ngoài âm Minh Thổ, trong giọng nói còn có sự uy nghiêm, chính là Côn Bằng lão tổ, đang nhìn chằm chằm hắn.

“Muốn bắt ta thì vào đây mà bắt”, Diệp Thành cười nhạo, mặc dù một chưởng trước đó của ông ta khiến đầu óc hắn ong ong nhưng hắn vẫn thấy được một số thứ, đó là người bên ngoài không dám vào trong.

Côn Bằng lão tổ hơi híp mắt, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng, mặc dù ông ta rất tức giận nhưng cũng không bước vào Minh Thổ, ông ta là lão tổ một mạch, sao lại không biết ác danh của Minh Thổ, cấm địa hàng thật giá thật.

Cho dù là phần rìa của Minh Thổ, ông ta cũng không dám thử bước đến, có trách cũng chỉ trách Minh Thổ quá mức kỳ lạ.

Ông ta không vào, lại nhìn ba cấp Đại Thánh bên cạnh: “Các ngươi, bắt hắn ra ngoài”.

“Đó… đó là cấm địa”, mấy Đại Thánh đó run lên, sắc mặt tái nhợt, chúng cũng là một tộc trong vạn tộc nhưng cũng không phải người tộc Côn Bằng, ý tứ của Côn Bằng lão tổ rất rõ, đó là để chúng đi vào tìm chút kích thích, nói trắng ra là mạo hiểm thay ông ta.

“Còn không đi à”, thấy mấy Đại Thánh không nhúc nhích, Côn Bằng lão tổ đột nhiên trở nên uy nghiêm, ánh mắt như đang nói: các ngươi đi vào thì sẽ không cảm thấy thẹn, còn nếu không đi thì bây giờ sẽ chết.

“Đi, bọn ta đi!”, mặc dù ba Đại Thánh khá tức giận nhưng không dám cãi lại, người ta là Chuẩn Đế, có thể tiêu diệt ngươi bất cứ lúc nào, đây rõ ràng là bắt nạt người khác một cách công khai, không phục cũng phải phục.

Đối mặt với cấm địa, Chuẩn Đế cũng phải sợ thì nói gì đến ba Đại Thánh, trước khi bước vào trong còn không quên buộc một sợi xích sắt vào người, để người phía sau giữ lấy, nếu có gì bất thường thì sẽ kéo nó.

Làm xong hết mọi thứ, ba người vẫn không yên tâm, lấy pháp khí bổn mạng và rất nhiều bí pháp bảo vệ ra.

Sau đó họ mới run rẩy sải bước đi, lòng run cầm cập, vẻ mặt trắng bệch.

Thế nhưng ba người còn chưa bước đi đã nghe tiếng Diệp Thành hét lên.

Giọng của hắn không quá mức đáng sợ nhưng lại khiến người bên ngoài run rẩy, khiến cho ba Đại Thánh đó hoảng loạn, trợn to mắt, không biết Diệp Thành đang hô hoán cái gì.

“Ai, ngươi là ai, đừng lại đây!”, Diệp Thành lại hét lớn một tiếng, kinh hãi nhìn chằm chằm một hướng, hai mắt lồi ra, đồng tử co lại, trong mắt đầy vẻ sợ hãi hệt như hắn đã nhìn thấy một thứ gì đó khủng khiếp, đến nỗi lúc lùi lại, hắn còn ngã nhào xuống đất.

Người ở bên ngoài ngây người, nhìn sang phía Diệp Thành, chẳng có gì cả.

Cũng chính vì chẳng có gì nên mới khiến người ta sợ, chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh lướt qua sau lưng.

Hả…! Trong lúc mọi người đang ngờ vực thì lại nghe thấy tiếng Diệp Thành gào lên, giọng hắn khá hoảng hốt.

Khi nhìn sang Diệp Thành, thất khiếu của hắn đã chảy máu, hắn nằm rạp trên mặt đất, cả người đầy máu, những người ở đây không phải chưa từng nhìn thấy người chết, nhưng hắn chết như thế cũng quá thảm.

“Lão Thất”, Tiểu Viên Hoàng trong đám người thấy thế bèn chạy vào nhưng bị đám người Quỳ Ngưu kéo lại, ngay cả Diệp Thành còn như thế thì hắn ta đi vào đa phần sẽ còn thảm hơn.

“Cứ đứng đợi đi, không sao”, Diệp Thành chớp mắt với mấy người Tiểu Viên Hoàng.

“Giả... giả chết?”, Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu đều nhếch môi, cái tên nhà ngươi không những có bản lĩnh khoe mẽ cực giỏi mà còn có bản lĩnh giả thần giả quỷ cũng tuyệt thế thiên hạ.

Dĩ nhiên họ biết mục đích hành động này của Diệp Thành, chắc là muốn hù dọa đám người xung quanh.

Còn việc thất khiếu chảy máu, cả người đầy máu không cần nói cũng biết Diệp Thành tự mình làm.

Để diễn cho giống thật, Diệp Thành không ngại dùng tử khí để che đậy ngọn lửa nguyên thần, tạo ra ảo giác như đã chết, cùng với những cơn gió u ám của Thổ Minh, ngay cả Chuẩn Đế cũng không thể nhìn ra được.

Bọn họ biết nhưng người khác lại tin đó là thật, nhìn Diệp Thành chết thảm như vậy, mấy người đó không khỏi há hốc mồm: “Rốt cuộc Diệp Thành đã nhìn thấy gì, ai đã giết hắn?”

“Một người đang sống sờ sờ thế mà lại trở thành cả người đầy máu, Thổ Minh đúng là đáng sợ”.

“Cũng nhìn cho rõ”, Côn Bằng lão tổ truyền âm cho tám Chuẩn Đế khác, mắt mấy người đó cũng hơi híp lại thành một hàng, dù là Chuẩn Đế cũng không thể nhìn ra được sự kỳ lạ trong đó.

“Không thấy dấu hiệu gì, đúng là kỳ quái”, Kim Ô lão tổ nói: “Xảy ra chuyện gì thế”.

“Chắc chắn Thổ Minh có thứ gì đó mà chúng ta không nhìn thấy”, các Chuẩn Đế khác đều nói.

“Các ngươi vào trong dẫn hắn ra”, Côn Bằng lão tổ lại nhìn ba Đại Thánh đó.
Chương 2162: Giả thần giả quỷ

Ba Đại Thánh đã thông minh ra, lập tức cười: “Chúng ta có con rối, hãy cho con rối vào đó”.

Ba người họ nói xong thì nhanh tay lấy con rối ra, hạ lệnh cho con rối vào trong Minh Thổ.

Cảnh tượng kỳ lạ lại diễn ra, con rối vào trong thì mất liên lạc, đứng im không động đậy.

Côn Bằng lão tổ thấy vậy thì mặt tối sầm, nhìn sang ba Đại Thánh bên cạnh.

Ba Đại Thánh cười bối rối, vẫn đứng im tại chỗ: “Cứ bình tĩnh, vẫn còn cách”.

Ba người đều lấy ra xích sắt với một đầu có móc, rồi vung tới, chỉ cần có thể móc trúng Diệp Thành thì sẽ có thể kéo hắn ra ngoài, không cần phải mạo hiểm chạy vào trong.

Nhưng, mặc dù cả ba móc sắt đều đã được quang vào trong nhưng lại giống như dây xích sắt của Côn Bằng lão tổ trước đó, vào trong cấm địa Minh Thổ thì chúi xuống, không hề chạm đến được Diệp Thành.

Lại lần nữa, rồi lại lần nữa, ba Đại Thánh không bỏ cuộc, kiên trì liều mạng quăng móc sắt, ai không biết họ đang câu Diệp Thành chắc sẽ tưởng họ đang quăng lưới bắt cá.

Nhưng, mấy lần quăng câu đều thất bại, không bắt được người ra ngoài mà cả ba mệt đến bở hơi tai.

Lần này không chỉ Côn Bằng lão tổ mà cả các Chuẩn Đế khác cũng đều hướng mắt về ba Đại Thánh đó.

Ba Đại Thánh không suy nghĩ, lập tức đẩy hai tu sĩ Thánh Vương bên cạnh vào Minh Thổ, sau đó hét lớn lên: “Hai vị, đây là cơ hội tốt để lập công đấy”.

Côn Bằng lão tổ không nói gì, chỉ cần có thể bắt được Diệp Thành ra ngoài thì ai vào trong cũng được.

Nhưng ba Thánh Vương thì đang muốn chửi thề, một đám xấu xa, rõ ràng đang muốn gài bọn tao mà, không biết xấu hổ.

Nhưng dù họ có muốn chửi thề thì đã sao? Họ cũng đâu dám phản kháng, nếu chạy ra lại thì sẽ bị đánh chết ngay, ở thế giới của cao thủ, kẻ yếu sẽ bị ức hiếp, đứa nào chết ráng chịu.

Hết cách, ba người họ chỉ đành nhắm mắt đi vào trong, mỗi bước đi đều thấp thỏm lo âu.

Cái chết của Diệp Thành rất thê thảm, hơn nữa còn chết không nhắm mắt, hai mắt nhìn họ chằm chằm, chỉ nhìn thôi cũng thấy rợn người, đường đường là Thánh Vương mà lại thấy lạnh sống lưng.

“Nhìn đi, chiêu này của ngươi chẳng hữu dụng chút nào”. Viêm Long ở trong đỉnh lớn, nhìn thấy hai Thánh Vương đang không ngừng tiến lại gần thì bất giác bĩu môi: “Mặc dù ngươi diễn rất thật trân”.

“Ta đã chết rồi mà còn không chịu tha cho ta”. Diệp Thành chửi thầm, vừa giữ trạng thái lúc chết vừa chuẩn bị sẵn sàng bật dậy bất cứ lúc nào, hạ gục hai Thánh Vương đó.

Minh Thổ này rất kỳ lạ, có thể khống chế tu vi của hắn, cũng có thể khống chế tu vi của hai Thánh Vương, khi đều là người không có tu vi giống nhau, thánh thể với cơ thể bá đạo có thể dễ dàng hạ được hai người đó.

Nhưng, lúc hắn đang định bật dậy thì hai Thánh Vương đó đột nhiên dừng lại, hoảng hốt nhìn về cùng một hướng, hai mắt trợn tròn, tròng mắt thu lại, dáng vẻ rất kinh hãi: “Ai? Các người là ai?”

Diệp Thành ngơ ngác, ý gì đây, ta giả thần giả quỷ là để dọa các người bỏ chạy, hai ngươi cũng giả thần giả quỷ là thế nào? Muốn hù ta hay là tự hù dọa chính mình? Hay là…

“Đừng qua đây, các người đừng qua đây”. Hai Thánh Vương đều lùi về sau, vẻ mặt hoảng sợ.

“Kỹ thuật diễn xuất cứng đấy”. Diệp Thành thầm khen, khả năng giả thần giả quỷ cũng khá lắm, không biết hai tên này đang làm gì, tự trêu mình à?

A… Lúc Diệp Thành đang nghĩ thầm trong bụng thì hai Thánh Vương đó đã quay đầu bỏ chạy, nhưng chạy chưa được hai bước thì thất khứu chảy máu, cả người máu me bê bết, chết cũng rất thê thảm.

Những người bên ngoài Minh Thổ nhìn thấy cảnh tượng đó, dù là Chuẩn Đế hay Đại Thánh hay Thánh Vương, Chuẩn Thánh Vương thì cũng đều bất giác lùi về sau, hít một hơi dài, mặt mày biến sắc.

Chuyện gì thế kia, Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu nhìn nhau ngơ ngác.

Người ngỡ ngàng nhất là Diệp Thành, cùng ở trong Minh Thổ, hắn có thể cảm nhận rất rõ hai Thánh Vương đó đã chết, lửa nguyên thần đã tắt, cũng tức là thật sự có người giết chết họ.

Vậy thì hơi đáng sợ rồi, hắn không kiềm được, ngoảnh đầu về sau, đằng sau thật sự có người sao?

Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cứ cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Nhưng hắn lại không dám động đậy, bản năng cho rằng mình giả chết đã lừa được đối tượng đáng sợ đó, nếu động đậy thì biết đâu chừng sẽ bị đâm thêm cho nhát nữa, nếu chết thêm lần nữa thì oan lắm.

Lúc hắn đang lơ mơ thì lại có một người nữa từ bên ngoài vào, hay nói đúng hơn là có người bị Côn Bằng lão tổ ném vào, đó là một Đại Thánh, hắn ta vốn định quay đầu bỏ chạy nhưng lại bị chưởng vào lại.

Thảm cảnh lại diễn ra một lần nữa, Đại Thánh cũng giống như hai Thánh Vương đó, vào trong Minh Thổ thì liền muốn bỏ chạy, nhưng mới chạy được một bước thì thất khứu liền chảy máu, người đầy máu me, chết ngay tại chỗ.

Lúc này, Côn Bằng lão tổ và tám Chuẩn Đế khác lại bất giác lùi về sau.

Một Đại Thánh là lại bị giết trong tích tắc, rốt cuộc nhân vật trong Minh Thổ là nhân vật thế nào? Mọi người đồn đoán, ít nhất cũng là cấp Chuẩn Đế, nhưng vấn đề là rõ ràng họ chẳng nhìn thấy gì cả.

Chạy đi! Bên ngoài đã có người quá kinh hãi, quay đầu bỏ chạy, phần lớn họ là người đến xem náo nhiệt. Minh Thổ quá đáng sợ, không nhìn thấy ai mà lại khiến bốn người chết thảm.

Có người bỏ chạy thì liền gây ra hiệu ứng đám đông, rất nhiều người cũng bỏ chạy theo.
Chương 2163: Bí ẩn

Trời mới biết nhân vật đáng sợ trong Minh Thổ có chạy ra ngoài không, nếu như hắn ta ra ngoài giết người thì sẽ có rất nhiều người vạ lây, những người đi xem náo nhiệt không muốn tự tìm kích thích, chạy sớm vẫn tốt hơn.

Thế là, đám đông dần trở nên thưa thớt, càng lúc càng có nhiều người bỏ chạy, trong đó còn có cả người của Vạn Tộc vì sợ bị các cao thủ đẩy vào trong nộp mạng, quá đáng sợ đi.

Đi! Côn Bằng lão tổ cũng đã quay đầu, mấy người Chuẩn Đế cũng đã thấy ớn lạnh, với khả năng của ông ta mà không nhìn thấy gì thì đấy đúng là một nơi đáng sợ, ông ta có lý do để tin rằng Minh Thổ có quỷ linh.

Ông ta bỏ đi, tám Chuẩn Đế khác cũng nối đuôi theo, nếu thánh thể đã chết, lệnh truy nã của Vạn Tộc cũng xem như hoàn thành rồi, không cần phải ở lại đó nữa, cấm địa Minh Thổ quá đáng sợ.

Chuẩn Đế đã đi hết rồi thì còn ai dám ở lại nữa, mấy chục vạn tu sĩ giữa thiên địa rộng lớn nhanh chóng giải tán hết, hướng về thành cổ gần nhất, họ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Cũng không phải tất cả mọi người đều đi hết, bọn Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu vẫn còn ở lại, chỉ còn lại sáu người bọn họ là vẫn còn đứng ngoài Minh Thổ, khi thấy tất cả đều đi hết thì họ mới gọi Diệp Thành.

Diệp Thành nhanh trí bò dậy, chạy thật nhanh ra khỏi Minh Thổ, không dám ngoảnh đầu lại.

Sau khi ra khỏi Minh Thổ, hắn ngoảnh mặt lại nhìn nhưng ngoài mây mù giăng kín và xác hai Thánh Vương thì không nhìn thấy gì cả, gió lạnh thổi đến từng đợt, mang theo cả tiếng gào thét.

“Có nhìn thấy chưa?”. Diệp Thành nhìn sang Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng: “Lúc nãy có ai ở phía sau không?”

“Không thấy gì cả”. Sáu người đều lắc đầu: “Chớp mắt là hai Thánh Vương đã ngã xuống rồi”.

“Ngươi thì sao?”. Diệp Thành hướng mắt về Viêm Long trong đỉnh: “Có thấy gì lạ không?”

“Không thấy”. Viêm Long gãi đầu, rõ ràng hắn cũng không biết gì.

“Vậy thì thật kỳ lạ”. Diệp Thành cũng gãi đầu, thông minh như hắn mà cũng không hiểu được, vốn dĩ giả thần giả quỷ, ai ngờ lại xảy ra án mạng thật, hơn nữa còn là hai mạng người.

“Cùng ở trong Minh Thổ, hai người họ đã chết nhưng sao đệ lại không sao?” Mấy người họ tròn mắt nhìn Diệp Thành: “Chuyện này thật kỳ lạ quá, đệ có thân thích bên trong sao?”

“Đừng đùa nữa”. Diệp Thành nheo hai mắt, nhìn chằm chằm vào Minh Thổ, chỗ này đúng là bất thường, hắn nghĩ không thông rốt cuộc tại sao mà hắn lại có thể sống sót.

“Lâu quá không gặp”. Giữa đất trời rộng lớn, Diệp Thành như nghe thấy có giọng nói ma mị, không biết từ đâu truyền đến, vừa khàn đặc vừa già nua, không chút cảm xúc, giống như âm thanh phát ra từ một con rối.

“Ai?”, Diệp Thành bỗng quay người, câu nói của hắn khiến mọi người đều suýt chút tè ra quần.

“Giật cả mình, đệ bị bệnh à?”. Mọi người tối sầm mặt, đm đang sợ nghe, đệ lại còn bất ngờ hét lên như thế, người dọa người có thể dọa chết người đấy.

“Các huynh không nghe thấy có người đang nói sao?”, Diệp Thành chau mày, nhìn mọi người với vẻ thăm dò.

“Làm gì có ai nói, đệ đừng có dọa bọn ta”. Mấy người họ bất giác tụ lại một chỗ, nhìn quanh bốn phía, trước giờ họ không sợ trời, không sợ đất, giờ sao tự dưng cũng thấy lạnh sống lưng.

“Sao thế?”, Diệp Thành xoa đầu, rõ ràng hắn nghe thấy có người nói chuyện mà.

“Không ngờ bây giờ ngươi lại thê thảm đến thế”. Giọng nói ma mị lại vang lên, hắn đột ngột quay đầu lại, nhìn vào Minh Thổ vô biên, lần này hắn nghe thấy rất rõ giọng nói từ trong đó truyền ra.

Hắn nheo chặt hai mắt, nhìn Minh Thổ chằm chằm nhưng lại không nhìn thấy gì lạ, chỉ có giọng nói già nua, khô khan đó, mang theo ma lực cứ văng vẳng bên tai.

“Đi, đi thôi, mau đi thôi, chỗ này ghê quá”. Tiểu Viên Hoàng là người đầu tiên quay đầu.

Bọn Quỳ Ngưu cũng bám đuôi theo, họ đi được hai bước thì không quên quay lại kéo theo Diệp Thành.

Diệp Thành hơi bần thần, dù bị kéo đi nhưng thỉnh thoảng vẫn ngoảnh đầu nhìn về Minh Thổ.

Từ rất xa, hắn thấp thoáng như nhìn thấy có một bóng người mặc một chiếc áo trắng, nhẹ nhàng nhảy múa trong Minh Thổ, trong lúc nhảy múa còn chốc chốc nhìn hắn và mỉm cười.

Đến khi Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu mở cánh cửa dịch chuyển, Diệp Thành mới ngừng nhìn.

Minh Thổ thật sự rất kỳ lạ, chuyện hôm nay càng kỳ lạ hơn, bốn người vào trong có ba người chết, chỉ có mỗi hắn là không chết, hắn có thể nghe thấy giọng nói già nua đó nhưng bọn Tiểu Viên Hoàng lại không nghe thấy, còn cả cô gái thấp thoáng đó nữa, đó là ảo giác hay là người thật?

Tất cả đều là một câu đố, khiến Ma Thổ vốn nguy hiểm lại càng thêm thần bí hơn.

Mấy người họ mượn cảnh cửa dịch chuyển, đi liên tục, một mạch rời khỏi Nam Vực, đặt chân đến Bắc Mạc.

Lúc này, Diệp Thành mới từ từ điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nhìn sáu người Tiểu Viên Hoàng: “Tiễn đến đây thôi, Những lời tạm biệt trước đây đều chưa phải là tạm biệt, tối nay huynh đệ ta mới thật sự phải chia tay nhau”.

“Tạm biệt cái đầu đệ, bọn này ra ngoài thì không định sẽ quay về nữa rồi”. Tiểu Viên Hoàng vuốt tóc: “Trời mới biết phải tự phong ấn bao nhiêu năm, người thông minh như ta chẳng phải sẽ chết vì ức chế sao?”

“Lão đại ta đây đã quyết định rồi, ta sẽ dắt các đệ đi lang bạt giang hồ”. Quỳ Ngưu hất đầu, sau đó vuốt tóc, ra vẻ rất ngầu.

“Ta có một ước mơ, đó là ngủ hết với tất cả phụ nữ trong thiên hạ”. Võ Hùng Đại Địa chỉnh lại cổ áo, nói với vẻ rất nghiêm túc, Xuyên Sơn Giáp, Bắc Minh Ngư và Tiên Vương Hạc cũng bị cuốn theo, bốn người họ cũng tạo dáng, phong thái như thể sắp sửa thành lập nhóm.

“Bớt vớ vẩn giùm được không?”. Diệp Thành liếc bốn người họ, tự dưng thấy ngứa tay.

“Vớ vẩn gì chứ, chúng ta hãy nói chuyện đệ mượn tiền đi, bọn ta nghỉ đệ nên trả rồi đó”.

“Hay là chúng ta tiếp tục nói chuyện này đi?”
Chương 2164: Từ Bi

Chuyện ở Nam Vực kết thúc, lại là một chuyến hành trình mới, Diệp Thành bước vào vùng đất Tây Mạc như mong muốn.

Lần này, bóng dáng của hắn không cô độc, bên cạnh có thêm sáu bóng người, dưới ánh chiều tà phản chiếu xuống sáu bóng xiên, kề vai sát cánh, cả dọc đường nói giỡn, kể những truyện cười thô tục cực kỳ vui vẻ.

Huyền Hoang Tây Mạc không hề nhỏ hơn so với Nam Vực, trời đất mênh mông, bình nguyên bao la, nhiều ngọn núi lớn, cũng có những con sông lớn ngang dọc, sông dài cuồn cuộn, chứa đầy những hạt bụi lịch sử, chứng kiến thế sự xoay vần.

Khác với Nam Vực là, Tây Mạc có vẻ trang nghiêm và bình yên hơn, trong linh lực tung bay, có thêm môt loại sức mạnh tín ngưỡng, giống như một chiếc áo choàng thiêng liêng, bao trùm lấy vùng đất này.

Tây Mạc nhiều chùa chiền, là thánh địa của đạo Phật, chúng sinh thành kính bái Phật, tập hợp sức mạnh ý niệm cuồn cuộn dâng lên Phật, trong mắt người phàm, bọn họ chính là Phật, đối tượng mà con người quỳ lạy, khẩn cầu xin sự bình an.

Vào buổi tối ba ngày sau, bảy người mới bước vào toà cổ thành đầu tiên từ sau khi đến Tây Mạc: Thành Từ Bi.

Mỗi một tòa cổ thành đều có truyền thuyết của nó, thành Từ Bi này cũng không ngoại lệ, tương truyền thời cổ đại có một tôn giả đến đây tuyên truyền đạo Phật, lại tu thành chính quả, đời sau gọi ông là Từ Bi tôn giả.

Tên của cổ thành này cũng được truyền lại từ thời đó, nhằm khuyên răn người đời, lấy lòng từ bi trắc ẩn làm gốc.

Vào thành, bảy người đã liền ngửi thấy mùi hương, hương khói ngập tràn khắp Từ Bi cổ thành, dường như bọn họ bước vào không phải một toà cổ thành, mà là một ngôi chùa, khắp nơi đều là mùi hương nhang.

“Mấy ngày trước Nam Vực thật náo nhiệt a!”. Tuy là hương khói tràn đầy, cũng vẫn là hồng trần thế gian, nơi có người tụ tập, liền có truyền thuyết, thành Từ Bi vào ban đêm đầy những tiếng bàn luận.

“Thánh Thể đi rồi, có thể không náo nhiệt sao?”. Trong quán trà quán rượu không thiếu những âm thanh thổn thức tặc lưỡi: “Chuyến đi này của hắn đã chứng thực một đạo lý, nơi nào có hắn náo nhiệt, tất sẽ náo nhiệt”.

“Đại hội vạn tộc bởi vì hắn quậy cho hỏng quét, rất nhiều thái tử của các chủng tộc bị giết, còn rước lấy thiên kiếp tứ đế, vì hắn, vạn tộc suýt nữa khai chiến, đều mang theo đế binh đến”.

“Buồn cười là thái tử Kim Ô và Côn Bằng kia, Thánh Thể đều đã đi rồi, hai người bọn họ còn nhất quyết muốn tìm kích thích, thế là bị kẻ thù quay lại giết, tự mình chết không nói, còn liên lụy người trong tộc, thương vong không nhỏ”.

“Đặc biệt là thái tử Côn Bằng, nghe nói là Thánh Thể trà trộn vào bắt cóc đi, cũng chính bởi vì như thế, mới chọc Côn Bằng Lão Tổ tức giận, kêu gọi vạn tộc, tạo ra lệnh vạn tộc truy nã”.

“Đáng tiếc Thánh Thể thế cô sức yếu!”. Tiếng thở dài liên tục không ngừng: “Nghe nói vì để bắt hắn, hơn năm nghìn chủng tộc đã tham gia, còn có chín vị Chuẩn Đế, sử dụng chín Cực Đạo Đế Binh, Thánh Thể giết ra được nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng tránh khỏi tử kiếp, mai táng tại Minh Thổ, cũng coi như sống an yên”.

“Nói đến Minh Thổ, mới thật sự là quỷ dị”. Nhắc đến tên vùng cấm, nhiều người không nhịn được mà rùng mình: “Tính cả Thánh Thể thì đã chết bốn người rồi, mỗi người đều chết cực kỳ thê thảm!”

“Ta thấy thật kỳ quái, vì sao đi đến đâu cũng có truyền thuyết về ngươi”. Tiểu Viên Hoàng khiêng Vô Tận Thiết Côn, ném cho Diệp Thành một cái nhìn tức giận: “Có thể làm cho nhóm bọn ta cũng nổi tiếng một phen không”.

“Đạo hữu, ngươi có từng gặp qua cô gái này không”. Diệp Thành không đếm xỉa đến những lời nói của Tiểu Viên Hoàng, giờ phút này hắn đang cầm theo một bức họa, hỏi thăm khắp con phố.

Về phần người trên bức hoạ, là một cô gái, hiển nhiên đó là Sở Huyên Nhi (Sở Linh).

Hắn đến Huyền Hoang Tây Mạc là để tìm cô gái đi ra từ thành Vô Lệ, nếu như thật sự giống nhau như đúc với người trên bức họa, không cần phải nói, tám phần chính là một trong số các nàng. Song, hắn hỏi cả dọc đường, câu trời nhận được hầu hết là lắc đầu: “Chưa thấy bao giờ”.

“Vậy đạo hữu có biết thành Vô Lệ giáng lâm xuống Tây Mạc trước kia không”. Diệp Thành không từ bỏ, mỗi lần đều hỏi câu này: “Cô gái đi ra từ thành Vô Lệ, ngươi có biết nàng hiện giờ ở đâu không”.

“Vào một am ni cô tu hành rồi, không biết là cái nào”. Không ít người đều là trả lời như vậy.

“Đa tạ!”. Diệp Thành có chút tiếc nuối, rơi vào im lặng, Huyền Hoang Tây Mạc nhiều chùa chiền, lần lượt tìm từng cái một, tìm đến lúc chết cũng chưa chắc tìm hết, chỉ có thể trách Tây Mạc quá lớn.

“Ta đã hỏi qua rồi, Truyền Tống Trận của thành này bị hỏng, ngày mai mới có thể mở ra”. Bắc Minh Ngư và Tiên Vương Hạc đã trở lại từ phía bên: “Sắc trời đã tối rồi, nhóm chúng ta có thể nghỉ tạm tại đây một đêm”.

“Cũng được”. Diệp Thành tuỳ tiện trả lời một câu.

“Ô? Cô gái này là ai! Thật xinh đẹp”. Tiên Vương Hạc lấy bức hoạ cuộn tròn từ trong tay Diệp Thành.

“Còn cần phải nói, nhất định là thất đệ muội”. Quỳ Ngưu cầm lấy, cũng nhìn chảy cả nước miếng.

“Cho ta mượn dùng một đêm được không”. Tiểu Viên Hoàng chọc chọc Diệp Thành, cười cực kỳ dung tục.

Dứt lời, hắn ta liền bị bay ra ngoài, trực tiếp lên chín tầng mây, rất lâu cũng chưa xuống lại.

Đám Quỳ Ngưu và Võ Hùng Đại Địa đều nuốt nước miếng, nhanh chóng trả lại bức hoạ cho Diệp Thành, đừng nhìn người ta đứng hàng lão thất, người mạnh nhất chính là hắn, đừng có trêu chọc hắn.

Diệp Thành đi rồi, trong lúc đi còn không quên liếc mắt nhìn bầu trời một cái, nếu gã Tiểu Viên Hoàng kia rơi xuống, vẫn sẽ không chút do dự cho thêm một cước, người phụ nữ của ông đây, ngươi cũng dám muốn?

Đám Quỳ Ngưu và Xuyên Sơn Giáp cũng liếc nhìn, liền kề vai sát cánh đi về một phía cổ thành.

Trước khi đến, bọn họ đã hỏi thăm rõ ràng, thành này có thanh lâu, hơn nữa sắc đẹp không kém, bọn họ tổ chức thành đoàn đi uống rượu hoa, chưa biết chừng còn có thể ngủ phục một hai người, bọn họ nhất quán cùng một mục đích.
Chương 2165: Người trong tranh

Diệp Thành đứng đắn hơn nhiều, đi cả một dọc đường đều hỏi, trong lúc đó cũng sử dụng Chu Thiên, tìm người chuyển thế.

Đáng tiếc là, thành Từ Bi này cũng không có người chuyển thế nhân, mà hắn cũng bởi vì một lần nữa sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá, tuổi thọ và tu vi bị cắn nuốt mất một chút, cảnh giới của hắn rơi xuống Thánh Nhân sơ cấp.

Cũng có thể nói là, không bao lâu nữa, hắn sẽ rơi xuống cấp Thánh Nhân, trở thành cấp Chuẩn Thánh.

Bỗng nhiên, hắn dừng chân trước một quầy hàng nhỏ, chính là quầy bán pháp khí, chủ quầy hàng là một ông lão, có lẽ là buôn bán không tốt, đang ôm tay ngủ gật, tiếng ngáy rất to.

Hắn không quấy rầy ông lão kia, mà nâng tay cầm một thanh thiết cổn từ quầy hàng lên, ừm, nói một cách chính xác hơn thì là một sợi roi sắt, đen thui, cầm vào tay cảm giác rất là nặng.

“Roi Đả Thần”. Hắn nhíu mày, cực kỳ chắc chắn đây là roi Đả Thần mà hắn từng dùng.

Hơn hai trăm năm trước, Đại Sở Thiên Huyền Môn bán đấu giá, hắn đã mua roi Đả Thần.

Hơn một trăm năm trước, vì cứu Đại Sở Hoàng Yên, thứ này của hắn bị Ti Mệnh Thiên Quân lừa lấy đi, nói là đồ của Khương Thái Công.

Điều làm cho hắn bất ngờ là, roi Đả Thần không ngờ lại xuất hiện ở Chư Thiên Vạn Vực, làm cho hắn không nghĩ thông.

Roi Đả Thần dường như vẫn còn nhớ hắn, rung động ở trong tay hắn, giống như vui sướng, giống như nhớ nhung.

“Sao ngươi lại trở về rồi?”. Diệp Thành mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như là người thân của mình vậy.

“Tiểu hữu, thích roi sắt này? Ta lấy ngươi rẻ một chút”. Ông lão tỉnh dậy, vươn người, xong việc liền lấy bầu rượu ra, uống một ngụm, bộ dạng rất là hưởng thụ.

“Tiền bối, roi sắt này ông lấy được từ đâu”. Diệp Thành hỏi.

“Một tên trộm mộ đã bán cho ta, nói là bảo bối”. Ông lão nói xong, ngáp một cái.

“Trộm mộ?”

“Có muốn không, mười vạn bán cho ngươi, đây chính là bảo bối”.

“Muốn!”. Diệp Thành không trả giá, để lại túi đựng đồ chứa mười vạn nguyên thạch lại, xoay người rời đi.

“Dứt khoát như vậy, sớm biết đã đòi nhiều một chút”. Ông lão bĩu môi, cầm lấy túi đựng đồ, cũng bắt đầu thu dọn quầy hàng, buôn bán không thuận lợi, thu dọn sớm về sớm, còn có thể đến thanh lâu chơi một vòng.

Diệp Thành bước đi trên đường phố rộn ràng náo nhiệt, tay cầm roi Đả Thần, lật qua lật lại đánh giá.

Hắn vẫn không hiểu roi Đả Thần bị mang lên Thiên Giới, sao lại chạy xuống đây, hơn nữa lại chạy tới trong tay tên trộm mộ, chẳng có lẽ là Khương Thái Công vứt xuống, ai nhặt được là của người đó?

Đáng tiếc tuy rằng roi Đả Thần bá đạo, nhưng lại chỉ có linh tính không có linh trí, nếu nó có linh trí thì có thể trực tiếp hỏi nó.

Thần vật của Thiên Giới đều không tầm thường, càng không nói đến là thần khí của Khương Thái Công, ông ta là người cầm đầu Thiên Giới, chúng thần Thiên Giới đều do ông ta phong, roi Đả Thần tám phần chính là để đánh thần.

Chưa tìm ra nguyên do, hắn chỉ có thể thu nhận roi Đả Thần, hắn vẫn có cảm giác rất thân thiết với nó, ít nhất đã bên cạnh hắn trăm năm, cũng là bảo vật mang ra từ Đại Sở, xa cách lâu như vậy, dùng vẫn rất là tiện tay.

Hắn lại lấy bức hoạ cuộn tròn ra, đi hỏi cả dọc đường.

Bất tri bất giác, hắn đã đến một miếu Thành Hoàng.

Miếu Thành Hoàng vào ban đêm vẫn đông người di chuyển, người ra ra vào vào không ít, hơn chín mươi phần trăm là người phàm, hoặc là cầu bình an, hoặc là cầu phú quý, đều là cầu mong vận may.

Trong lư hương khổng lồ cắm đầy đàn hương, cũng có chậu châu báu, bên trong chứa đầy đồng tiền.

Diệp Thành im lặng không nói, nhìn những người phàm cung kính quỳ lạy, hắn không khỏi mỉm cười.

Rất lâu về trước, khi còn chưa bước chân vào con đường tu sĩ, hắn cũng giống bọn họ, trong đêm tối, cung kính quỳ lạy trước bức tượng Phật của miếu đổ nát, kỳ vọng ông ta cũng có thể cho mình một ngôi nhà ấm áp, mỗi ngày đều có thể ăn no, không cần chịu đói chịu khát, không cần cùng tranh thức ăn với chó hoang.

Thần linh có lẽ đã mở mắt, để cho hắn trở thành tu sĩ, ngoài ngôi nhà ấm áp ra, những nguyện vọng khác đều đã đạt được, nhưng càng nhìn thấy nhiều, trải qua nhiều, mới biết hồng trần có bao nhiêu nực cười.

Thế gian này thật sự có thần linh? Diệp Thành cười tự giễu, trong mắt người phàm, bọn họ đó là thần tiên cao cao tại thượng, người phàm quỳ lạy tiên, thần tiên thì sao? Nên quỳ lạy ai? Quỳ ông trời?

Cuối cùng nhìn thoáng một cái, hắn đi thẳng vào đại điện miếu Thành Hoàng, đập vào mắt là một bức tượng Thần Để.

Người phàm gọi là Thành Hoàng gia, là vị thần bảo hộ cho toà thành này, trong thế giới người phàm gần như mỗi toà thành đều có miếu Thành Hoàng, cũng đều thờ cúng Thành Hoàng gia, tôn sùng ông ta thành thần linh, thường đến quỳ lạy.

Diệp Thành không hiểu, vì sao thành Từ Bi đặt tên theo Phật gia, mà lại cũng có miếu Thành Hoàng, một Phật một Thành Hoàng, hai vị thần để, đó là hai thần linh, người phàm tục nên tín vào người nào.

“Nếu ông thật sự có thể hiển linh, có thể cho ta đạt thành một tâm nguyện không”. Diệp Thành mỉm cười, cầm lấy đàn hương, búng tay châm lửa, nhẹ nhàng cắm vào trong lư hương, chắp tay cúi đầu.

Chỉ là, sau khi hắn lễ xong, lại thấy, đàn hương vừa cắm kia lại uốn cong về phía hắn, như là người đang hành lễ.

Hoặc là nói, Thành Hoàng gia không nhận nổi cái cúi đầu của hắn, lại dùng đàn hương hành lễ trả lại cho hắn, hắn là tiên, cấp bậc cao hơn ông ta nhiều, bái lạy thì chỉ tổn hại cái gọi là hương hỏa.

“Ngươi có linh, người của Thiên Giới?”, Diệp Thành phất tay lau đàn hương, cười nhìn tượng Thành Hoàng gia kia.

“Một tia hồn mà thôi, thần để Thành Hoàng thật sự ở Thiên Giới”. Tượng đá Thành Hoàng mở miệng nói.

“Có từng gặp qua nàng ta không”. Diệp Thành nói xong, lấy ra bức hoạ của Sở Huyên (Sở Linh).

“Trước kia, cũng có một cô gái giống như cậu, cầm một bức họa hỏi ta như vậy”. Thành Hoàng mỉm cười: “Người trên bức hoạ của nàng ta là cậu, chỉ là không biết người trên bức hoạ của cậu... có phải là nàng ta?”`

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK