Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1241: Tự chém một đao

Vừa nói, hai người vừa bước ra khỏi truyền tống trận.

Tự cầu phúc cho mình đi!

Thái Hư Cổ Long khẽ nói, bước ra khỏi Địa Cung rồi thoáng cái biến mất.

Câu này ngươi nên nói với người kia chứ!

Diệp Thành chế nhạo, nếu thật sự là Thần Vương Thần Huyền Phong thì đương nhiên hắn không có khả năng giành chiến thắng, nhưng nếu chỉ là đạo thân của Thần Huyền Phong thì hắn không sợ, cho dù đạo thân có mượn sức chiến đấu của bản thể, cho dù Tịch Diệt Thần Thể trời sinh có thể khắc chế Hoang Cổ Thánh Thể thì đạo thân vẫn chỉ là đạo thân.

Lòng thầm nghĩ như vậy, hắn đã bước ra khỏi Địa Cung, một bước đi thẳng tới đỉnh Ngọc Nữ Phong.

Woa!

Thấy Diệp Thành bay từ trên trời xuống, Nhược Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong veo đầy vẻ mới lạ.

“Thánh chủ Thiên Đình có khác, ngay cả tư thế đáp xuống cũng phóng khoáng”, cách đó không xa truyền đến tiếng nói, giọng điệu trêu chọc, sau đó hắn nhìn theo hướng phát ra âm thanh, đó chẳng phải Thượng Quan Ngọc Nhi sao?

“Lại đến ăn chực à!”, Diệp Thành bước tới, bế Nhược Hi vào lòng.

“Linh tinh, ta cũng có công đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi ho khan: “Đĩa do ta bưng, đũa do ta lấy, còn cả Quỳnh Tương Ngọc Lộ kia nữa cũng là do ta rót”.

“Ái chà, có mệt không?”

“Cũng bình thường”.

“Ăn cơm thôi!”, Lạc Hi cười hì hì, rất tự nhiên ngồi bên cạnh Diệp Thành, sau đó còn làm mặt xấu với hắn.

“Nào, ra tìm đại nương của con đi, có sữa đấy”, Diệp Thành quệt mũi Nhược Hi.

“Cút!”, Sở Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thành, nhưng lúc này Nhược Hi đã đi tới, bám vào chân cô trèo lên, hơn nữa còn rất tự nhiên đi tìm sữa khiến mọi người trên bàn bật cười giòn giã.

“Có cơm ăn đúng là vui quá”, Diệp Thành bắt đầu ăn cơm, còn tự giác hơn cả Nhược Hi.

“Oa, thơm quá!”, mỗi lúc vào thời điểm này đều sẽ có một giọng nói như vậy vang lên, lần này cũng không ngoại lệ.

Mọi người nhìn sang thì thấy một bóng người đáp xuống Ngọc Nữ Phong, đó là một thanh niên cà lơ phất phơ, thoạt nhìn thì cũng khá tao nhã, tiêu sái, nhưng nhìn kỹ lại thì như tên lưu manh. Quan trọng nhất là bản mặt hắn ta giống hệt Diệp Thành, đều đáng đánh như nhau.

Đúng vậy, người tới chính là đạo thân Tinh Thần, hắn ta xoa xoa tay chạy tới, chen chúc được một chỗ rồi ngồi xuống ăn, không hề coi mình là người ngoài.

“Nào, ăn nhiều một chút, ăn no rồi lát nữa lão Đại đây đưa ngươi lên trời dạo chơi một vòng”, nếu không sao lại nói Diệp Thành là lão Đại chứ? Hắn liên tục gắp thức ăn vào bát đạo thân Tinh Thần.

“Huynh lại doạ ta rồi”, đạo thân Tinh Thần cười toét miệng.

“Bạn gái nhỏ của ngươi đâu?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp chớp mắt nhìn đạo thân Tinh Thần.

“Suýt thì quên chuyện chính”, đạo thân Tinh Thần buông bát đũa xuống, sau đó lắc đầu phóng khoáng rồi vuốt tóc bảo: “Lão Đại, ta có chuyện này muốn nhờ huynh!”

“Ngươi nhờ người khác mà cũng ra vẻ vậy sao?”, Diệp Thành vừa ăn vừa nói.

“Không phải, ta thật sự có chuyện cần nhờ mà,” vẻ mặt đạo thân Tinh Thần rất nghiêm túc.

“Nói đi”.

“Huynh đến Tinh Nguyệt Cung với ta một chuyến đi! Nhân tiện giúp ta hỏi cưới luôn”.

“Hỏi…hỏi cưới?”, đạo thân Tinh Thần vừa nói xong câu này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào hắn.

Ngay lập tức, bầu không khí trở nên cực kỳ lạ thường.

Ánh mắt các nữ nhân khác cũng rất kỳ quái, đạo thân đi cầu hôn? Chuyện này nghe cứ là lạ thế nào!

Hơn nữa, bọn họ nhìn một hồi rồi bất giác nhìn sang Diệp Thành đang và cơm vào miệng. Hắn là đạo thân của ngươi, ký ức của các ngươi tương thông, nếu hai người họ thành thân, đêm động phòng cởi quần áo làm này nọ chẳng phải ngươi sẽ được xem trực tiếp sao?

Hơn nữa điều họ tò mò là nếu đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt thành thân, hai người họ có sinh con được không? Vả lại nếu sinh được thì đứa bé tính là con ai? Con của Diệp Tinh Thần hay con Diệp Thành?

“Ta đồng ý!”

Dưới ánh nhìn của các cô gái, Diệp Thành lau vết dầu trên khoé miệng rồi đáp.

“Được!”

Đạo thân Tinh Thần cười hềnh hệch rồi quay người chạy đi, chạy được vài bước lại quay về, cầm bát canh cá trên bàn đi mất.

Sau khi hắn ta đi, ánh mắt các cô gái đều tập trung vào Diệp Thành, vẻ mặt vẫn rất kỳ quái.

“Có người thương rồi sẽ thành thân thôi, ta đang tích thiện duyên”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai nói.

“Cả Thiên Đình này đều biết hắn là đạo thân của ngươi”, Sở Linh nhìn Diệp Thành: “Dùng thân phận này đi hỏi cưới, Tinh Nguyệt Cung đồng ý mới lạ, dù sao người ta cũng là Thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung”.

“Không được thì cướp dâu vậy!”, Diệp Thành xoay khớp cổ, dáng vẻ vẫn rất lưu manh.

“Ngươi không thể làm như vậy”.

“Hay là ta đi cưới”, Diệp Thành cười toe toét: “Sau đó để Diệp Tinh Thần vào động phòng”.

“Cút!”

“Được!”, Diệp Thành lập tức đứng dậy, phất tay rất bảnh bao, sau đó đi lên đỉnh Ngọc Nữ Phong.

Dừng chân trên đỉnh núi, vẻ vui đùa trên mặt Diệp Thành liền biến mất.

Hắn lẳng lặng nhìn ngọn núi ở nơi sâu trong Hằng Nhạc Tông, qua làn mây mù mờ ảo, dường như hắn có thể thấy đạo thân Tinh Thần đang ngâm nga ca hát chải chuốt trước gương, mái tóc như tổ quạ chưa bao giờ được chải thẳng gọn gàng như bây giờ.

Diệp Thành khẽ cười, tuy Diệp Tinh Thần là đạo thân của hắn, nhưng cũng là người thân của hắn.

Đột nhiên hắn ngồi xếp bằng trên vân đoàn.

Sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Tiếp đó, hắn ngồi thiền như một vị tăng già, từng luồng thần huy bao quanh người hắn.

Hắn ngồi như vậy cả một ngày.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Thánh thể của hắn mới đột nhiên run lên.

Chém!

Hắn khẽ hô một tiếng, ở nơi nào đó như có một thanh thần kiếm vô cùng sắc bén chém đứt thứ gì.

Phụt!

Hắn phun ra một ngụm máu, suýt thì ngã lộn xuống đất, thần huy bao quanh người cũng tối đi một chút, thần kiếm sắc bén chém đi bản nguyên trong Thánh thể của hắn.

“Lão Đại!”

Đạo thân Tinh Thần vụt qua bầu trời như thần mang bay tới, đáp xuống đỉnh núi.

Thân là đạo thân, sao hắn ta lại không biết Diệp Thành vừa làm gì. Bây giờ hắn ta đã không còn là đạo thân của Diệp Thành nữa mà là một người hoàn toàn tự do, không còn liên quan đến bản thể và cũng không còn bị bản thể áp chế nữa.

“Ngươi tự do rồi”, Diệp Thành nở nụ cười mệt mỏi.

“Ta chỉ muốn làm đạo thân của huynh thôi”, đạo thân Tinh Thần nước mắt lưng tròng.

“Khóc lóc om sòm như đàn bà con gái thế hả”, Diệp Thành mắng: “Không còn chuyện gì nữa thì cút đi, ăn mặc cho đẹp rồi ngày mai lão Đại ta đưa ngươi đi cầu hôn, đừng làm mất mặt lão tử”.

“Lão Đại, ta…”

“Nhiều lời”, đạo thân Tinh Thần còn chưa nói xong đã bị một bàn tay to đột nhiên xuất hiện phía sau túm lấy cổ áo, sau khi nhìn kỹ mới biết là Thái Hư Cổ Long.

“Không còn chuyện của ngươi nữa rồi”, Thái Hư Cổ Long thản nhiên giơ tay lên, ném đạo thân Tinh Thần ra ngoài.

“Đừng lỗ mãng như vậy”, nhìn đạo thân Tinh Thần bay đi không biết bao xa, Diệp Thành không khỏi ho khan một tiếng.

“Tự chém một đao, ngươi đúng là có khí phách!”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?”

“Nghĩa là hắn được tự do rồi”, Diệp Thành cười rất thoải mái.

“Vớ vẩn”, Thái Hư Cổ Long mắng to: “Ngươi vốn đã không phải Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh, bây giờ lại chém mất một phần Thánh thể bản nguyên, sức chiến đấu của ngươi sẽ giảm đi rất nhiều. Vì một đạo thân có đáng không?”

“Có gì đáng với không đáng chứ”, Diệp Thành nhún vai: “Để hắn được làm một người hoàn chỉnh, có thể lấy vợ sinh con thì có gì không tốt? Nếu ngày nào đó ta chết thì hắn sẽ là người tiếp tục hy vọng của ta, Thánh thể bản nguyên của ta, sức mạnh huyết mạch của ta, đạo tắc hỗn độn của ta đều sẽ là của hắn. Nếu ta chết thì đạo thân Tinh Thần sẽ là Diệp Thành, Diệp Tinh Thần sẽ là Thánh chủ của Thiên Đình”.
Chương 1242: Hỏi cưới

Hôm sau, trời còn chưa sáng đã có hai bóng người đi ra khỏi Hằng Nhạc Tông.

Trên hư không, đạo thân Tinh Thần im lặng không nói, thi thoảng lại nhìn Diệp Thành nhưng cứ muốn nói rồi lại thôi.

Không biết vì sao bản thể cho hắn tự do lại khiến hắn có cảm giác bàng hoàng chưa từng có, giống như lá rụng khỏi cành, cuốn bay theo gió, lại như đứa trẻ lạc lối không tìm thấy đường về nhà.

“Mong muốn lớn nhất của ngươi là gì?”, Diệp Thành hơi nghiêng đầu, một câu nói đã xua tan sự im lặng giữa hai người.

“Thiên hạ thái bình”.

“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành mỉm cười hỏi tiếp.

“Dẫn nàng ấy dạo chơi nhân gian”, đạo thân Tinh Thần trước nay luôn rất đáng đánh, lúc này cũng hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Sau khi đi du ngoạn khắp thế gian, ta sẽ tìm chốn yên vui nắm tay nàng ấy, cùng nàng ấy tận hưởng tuổi già”.

“Cũng tình cảm đấy chứ!”, Diệp Thành tươi cười, tốc độ nhanh hơn.

“Đều do ảnh hưởng từ bản thể mà”, đạo thân Tinh Thần cũng cười, tăng tốc theo kịp tốc độ của Diệp Thành.

Đến khi trời hửng sáng, ánh nắng ban mai chiếu khắp Nam Sở thì hai người mới dừng lại ở một toà linh sơn mây mù giăng kín.

Đây là Tinh Nguyệt Cung, trên toà linh sơn là bầu trời sao lơ lửng, đó là một loại dị tượng, cũng là một loại trận pháp cường đại, mỗi ngôi sao đều xa xôi như mộng như ảo.

“Thánh chủ giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong Thánh chủ thứ tội”, chưa thấy người đã thấy tiếng, mấy chục bóng người bay ra từ trong linh sơn, tất cả đều là nữ tu sĩ, người đi đầu là một nữ tử mặc quần áo xanh, chính là Tinh Nguyệt cung chủ.

“Tinh Nguyệt tiền bối nói quá rồi, là vãn bối không mời mà đến”.

“Thánh chủ, xin mời”, các trưởng lão của Tinh Nguyệt Cung đều ăn ý nhường cho hắn một lối đi.

“Làm phiền mọi người rồi”, Diệp Thành cười nhẹ, đi vào linh sơn.

Thánh chủ Thiên Đình tới!

Tin tức này truyền khắp Tinh Nguyệt Cung, những đệ tử đang hăng say tu luyện lập tức nghỉ tập, các trưởng lão đang bế quan cũng vội vàng xuất quan, toàn bộ Tinh Nguyệt Cung trở nên nhốn nháo, người qua người lại.

Thân phận Thánh chủ Thiên Đình quá tôn quý, danh hiệu quá lớn lao, mỗi truyền thuyết của hắn trong mắt mọi người đều là thần thoại.

Diệp Thành là tâm điểm chú ý, tuy là Thánh chủ Thiên Đình nhưng lại khiêm tốn lịch sự, không tỏ ra uy nghiêm chút nào, các nữ đệ tử Tinh Nguyệt Cung không kìm được nắm chặt tay, làm tư thế cầu nguyện, nhìn hắn ngây ngốc.

Hắn là vị anh hùng vô song, có nữ tử nào không rung động.

Nhưng rung động thì rung động, đó chỉ là một ước nguyện đẹp mà thôi.

Đương nhiên mọi người không chỉ nhìn Diệp Thành, cũng có những nữ đệ tử và nữ trưởng lão nhìn đạo thân Tinh Thần đang đi phía sau hắn với ánh mắt kỳ lạ.

So với Diệp Thành thì đạo thân Tinh Thần trông ngỗ ngược, cà lơ phất phơ như một kẻ lưu manh.

Đôi khi nghĩ lại, các cô lại hận đạo thân Tinh Thần đến nghiến răng ken két.

Ở Bắc Sở, chính tên vô liêm sỉ này đã nhiều lần lẻn vào Tinh Nguyệt Cung, bắt cóc Thánh nữ của họ không chỉ một lần.

Nhưng nhiều lúc các cô cũng lại rất cảm kích hắn, khi Tinh Nguyệt Cung bị Thị Huyết Điện bao vây tấn công, hắn đã đứng ra chặn Hoắc Tôn, hộ tống các cô đến Thiên Đình của Nam Sở.

“Tuy hắn không đáng tin cậy nhưng cũng là một vị anh hùng vô song”, cuối cùng cũng có một nữ đệ tử nhẹ nhàng lên tiếng.

“Chỉ tiếc hắn lại là đạo thân của Thánh chủ”, có nữ đệ tử khẽ thở dài.

“Đạo… Đạo thân?”, lại có nữ đệ tử thảng thốt hỏi: “Hắn… Hắn không phải huynh đệ song sinh của Thánh chủ sao?”

“Trước đây để đánh lừa dư luận nên Thánh chủ mới nói như thế, chứ thực ra Diệp Tinh Thần là đạo thân của Diệp Thành”, có nữ trưởng lão hít một hơi thật sâu giải thích: “Thánh chủ thật sự là người thông thiên, đến đạo thân cũng cường đại như thế, thời đại của chúng ta đã qua lâu rồi”.

Khi mọi người nói chuyện thì Diệp Thành và đạo thân Tinh Thần đã được mời vào đại điện của Tinh Nguyệt Cung.

Tinh Nguyệt Cung tiếp đón Diệp Thành bằng nghi lễ long trọng nhất, đây là vinh quang tối cao dành riêng cho Thánh chủ Thiên Đình.

“Tiền bối, vãn bối xin phép không vòng vo nữa”, sau một tách trà, Diệp Thành mỉm cười nhìn Tinh Nguyệt cung chủ: “Lần này Diệp Thành đến là để hỏi cưới thay Diệp Tinh Thần, mong Tinh Nguyệt Cung tác thành cho họ”.

“Hỏi…hỏi cưới?”, không chỉ các trưởng lão trong đại điện mà ngay cả Tinh Nguyệt cung chủ cũng hơi nhíu mày.

Diệp Tinh Thần là đạo thân của Diệp Thành, chuyện này bà đã biết từ lâu. Nếu là đạo thân thì không phải người tự do, sẽ phải chịu sự liên luỵ và áp chế của bản thể cả đời, có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.

Đây là lý do thứ nhất, lý do thứ hai là thân phận của Thánh nữ Tinh Nguyệt, cô là Thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung, là Thánh nữ thì phải tuân theo quy định của Tinh Nguyệt Cung, cả đời không kết hôn.

Mọi người đều nhíu mày, ai cũng do dự.

Tinh Nguyệt Cung bây giờ không còn như ở Bắc Sở, sau khi bị Thị Huyết Điện bao vây trấn áp, sức chiến đấu đã giảm đi rất nhiều.

Hơn nữa, bây giờ Tinh Nguyệt Cung ở Nam Sở, mà Diệp Thành lại là vương của Nam Sở, đây là yếu tố không thể bỏ qua, nếu chọc giận Thánh chủ Thiên Đình, chỉ một câu của Diệp Thành thôi, Tinh Nguyệt Cung sẽ bị xoá sổ khỏi Đại Sở.

“Thánh chủ, chuyện… chuyện này…”, Tinh Nguyệt cung chủ hé môi nhưng lại không dám nói ra lời từ chối.
Chương 1243: Miếng ngọc bội kì lạ

“Diệp Thành không phải người lấy thế ép người, tiền bối có điều gì khó xử xin cứ nói”, Diệp Thành mỉm cười.

“Tinh… Tinh Nhi là Thánh… Thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung”, cuối cùng Tinh Nguyệt cung chủ cũng cắn răng nói ra: “Chắc Thánh chủ cũng biết quy định của Tinh Nguyệt Cung, khi đã được chọn làm Thánh nữ thì… thì không được kết hôn”.

“Còn gì nữa ạ?”, Diệp Thành vẫn cười.

“Hắn… Hắn là đạo thân”, Tinh Nguyệt cung chủ nhìn đạo thân Tinh Thần: “Có thể tiêu tán bất cứ lúc nào”.

“Nếu hắn không phải đạo thân thì sao?”

“Không phải đạo thân?”

“Ta đã trả lại tự do cho hắn”, Diệp Thành từ tốn trả lời: “Hiện tại hắn đã là người tự do”.

“Điều này…”, Tinh Nguyệt cung chủ và các trưởng lão của Tinh Nguyệt Cung nhìn nhau và đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đã thay đổi.

Trả lại tự do cho đạo thân, điều này có nghĩa là Diệp Thành đã tự chém một đao? Chỉ vì một đạo thân?

Mọi người đều biết tự chém một đao rất có thể sẽ là chướng ngại lớn nhất trên con đường tu luyện của Diệp Thành sau này, đây là một thiếu sót không thể bù đắp. Đây chính là sự quyết đoán của Thánh chủ Thiên Đình phải không?

“Tiền bối, hai người họ yêu nhau, Diệp Thành cũng chân thành tới đây, hy vọng Tinh Nguyệt Cung có thể tác thành cho mối nhân duyên này”, khi mọi người còn đang sửng sốt thì Diệp Thành đã lại lên tiếng, ánh mắt của Thánh chủ Thiên Đình chưa bao giờ chân thành như lúc này.

“Thánh chủ, có thể cho chúng ta trao đổi một lúc được không?”, Tinh Nguyệt cung chủ thử thăm dò ý Diệp Thành.

“Đương nhiên là được”, Diệp Thành cười mỉm, hắn đứng dậy đi ra khỏi đại điện: “Ta đi dạo một vòng, các tiền bối cứ từ từ bàn bạc, không vội”.

Hắn ra khỏi đại điện, phía Tinh Nguyệt cung chủ lúc này mới thả lỏng, cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh.

Nhất là Tinh Nguyệt cung chủ, đến giờ bà vẫn choáng váng, không biết ai cho bà dũng khí để nói ra những lời từ chối vừa nãy, phải biết rằng bất kỳ lời nói nào cũng có thể mang lại tai hoạ lớn cho cả Tinh Nguyệt Cung.

Diệp Thành ra khỏi đại điện, đi lang thang trong Tinh Nguyệt Cung.

Nơi đây đâu đâu cũng có thể thấy nữ đệ tử, cũng chính vì vậy mà trong không khí toàn là hương thơm của nữ nhân.

“Bái kiến Thánh chủ!”

Diệp Thành đang đi thì một giọng nữ rụt rè vang lên khiến hắn không khỏi dừng bước.

Khi quay sang, hắn thấy một nữ đệ tử tướng mạo bình thường đang chắp tay hành lễ với mình.

“Tu luyện đi!”

Giọng Diệp Thành ấm áp như gió xuân, hắn cố gắng kiềm chế bớt uy áp của mình.

Nữ đệ tử cười kia hơi mất tự nhiên, hai má ửng hồng, đến khi phản ứng lại mới vội vàng xoay người.

“Đợi đã!”

Cô vừa đi được hai bước thì nghe thấy tiếng gọi của Diệp Thành ở phía sau.

Tuy hơi lấy làm lạ nhưng nữ đệ tử ấy vẫn lật đật quay lại, chỉ là không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành.

Diệp Thành hơi nheo mắt nhìn nữ đệ tử đó, chính xác hơn là nhìn miếng ngọc bội mà cô đeo bên hông. Ngọc bội ấy có hình dạng khác lạ, giống miếng ngọc bị vỡ hơn, nhưng màu sắc lại sáng ngời, trong suốt như pha lê không có tì vết.

“Thánh… Thánh chủ?”

Nữ đệ tử bị nhìn chằm chằm thì hoảng sợ, vô thức gọi một tiếng.

Diệp Thành không trả lời, mà lấy từ trong túi ra một mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm.

Mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm này là hắn lấy được sau khi đánh bại Tề Dương năm xưa, khi ấy không thấy có gì lạ nhưng hắn biết mặt dây chuyền này rất không đơn giản.

Mà sở dĩ hắn nhìn chằm chằm miếng ngọc bội của nữ đệ tử kia là bởi vì ngọc bội ấy và mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trong tay hắn có cùng một loại khí tức bí ẩn, hoặc có thể nói chúng vốn là một khối.

Ong!

Mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm rung lên, mà miếng ngọc bội bên hông nữ đệ tử kia cũng rung lên, chúng đều sáng lên thần hoa.

“Hế?”, nữ đệ tử khẽ hô lên, hơi ngạc nhiên nhìn miếng ngọc bội trên hông mình: “Ta chưa thấy ngươi phát sáng bao giờ luôn đấy”.

“Ngọc bội này của cô từ đâu mà có vậy?”, Diệp Thành cất mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm đi, khẽ cười nhìn nữ đệ tử.

“Nhặt… Nhặt được ạ”, nữ đệ tử lật đật trả lời: “Nó rất kỳ lạ, đeo trên người có tác dụng ổn định tinh thần đó”.

“Đúng là có tác dụng ổn định tinh thần”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn đeo nó mấy năm nay cũng có cảm giác này, nhưng hắn cũng biết lai lịch thật sự của miếng ngọc bội này và mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm không chỉ có vậy.

“Nếu… Nếu Thánh chủ thích thì đệ tử tặng người”, nữ đệ tử gỡ ngọc bội xuống, dâng lên bằng hai tay, gò má thoáng ửng hồng.

“Ta sẽ không lấy không của cô”, Diệp Thành khẽ cười, phất tay lấy ra một viên linh châu có quầng sáng màu tím: “Đây là Định Thần Châu của Huyết Linh Lão Tổ, có tác dụng tôi luyện linh hồn”.

“Định… Định Thần Châu”, hơi thở của nữ đệ tử trở nên gấp gáp, tuy cô là đệ tử bình thường của Tinh Nguyệt Cung nhưng cũng đã từng nghe nói về Định Thần Châu. Đây là thứ mà cả Đại Sở không có quá chín viên, tác dụng của nó không chỉ đơn giản là tôi luyện linh hồn mà là một loại bảo bối vô giá.

“Ta dùng nó trao đổi với cô”, Diệp Thành nhận lấy ngọc bội rồi đặt Định Thần Châu vào tay nữ đệ tử.

“Thánh chủ, không được đâu, thứ này… thứ này quá quý giá”.

“Đưa cô thì cô cứ cầm”, Diệp Thành khẽ cười rồi xoay người biến mất.

Sau khi hắn rời đi, nữ đệ tử vẫn ngây người cầm viên Định Thần Châu phát ra thần quang màu tím, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, rất lâu cũng không phản ứng lại, đây là thứ có phẩm cấp cao nhất cô từng thấy từ lúc tu đạo đến nay.

“Niệm Vi, ngẩn người gì vậy?”, có nữ trưởng lão đi ngang qua nhìn cô lấy làm lạ.

“Con…”

“Trời ạ, đây là Định Thần Châu sao?”, nữ trưởng lão đó ngỡ ngàng nhìn viên linh châu trong tay nữ đệ tử.
Chương 1244: Tác hợp

Diệp Thành đáp xuống một đỉnh núi ở Tinh Nguyệt Cung.

Sau đó hắn lấy mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm và miếng ngọc bội kia ra.

Ù! Ù!

Đúng như hắn nghĩ, mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm và ngọc bội đều rung lên, cả hai đều phát ra quầng sáng màu tím, bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn rồi quay quanh nhau, thần quang màu tím càng lúc càng rực rỡ chói lọi.

Dưới sự quan sát của Diệp Thành, chúng dung hoà làm một, hay có thể nói là ghép lại với nhau.

“Quả nhiên là một khối”, Diệp Thành phất tay cầm lấy miếng ngọc bội sau khi đã hợp nhất, hắn nghĩ đây là một miếng ngọc phi thường bị vỡ, mà mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm và ngọc bội khác kiểu ấy chính là mảnh vỡ của nó.

Ù!

Ngọc bội trong tay hắn lại khẽ rung lên, một vầng sáng màu tím lan ra khiến toàn thân hắn chấn động.

Ngoài chuyện này ra, điều khiến hắn ngạc nhiên nhất là trong khối ngọc vỡ có đạo tắc bí ẩn mà hắn không thể phá, nhìn như bình thường nhưng lại chứa cả thiên địa, tích tụ đạo uẩn vô tận.

“Giá trị vượt xa Định Thần Châu”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Bất phàm như vậy, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?”

“Thánh chủ”, Tinh Nguyệt cung chủ và những người khác lần lượt đáp xuống đỉnh núi.

“Bàn bạc xong rồi sao?”, Diệp Thành cất miếng ngọc vỡ đi, mỉm cười nhìn mọi người.

“Thánh chủ đã tự chém mình một đao rồi, chúng ta còn có thể nói gì được nữa”, Tinh Nguyệt cung chủ cười khéo léo: “Nếu là mối nhân duyên tốt thì cứ tác thành cho họ đi, Tinh Nguyệt Cung sẽ chọn Thánh nữ khác”.

“Tốt lắm”, Diệp Thành khẽ cười, lấy ra một chiếc túi đựng đồ đưa cho Tinh Nguyệt cung chủ.

“Thánh chủ, đây…”, Tinh Nguyệt cung chủ vội vàng liếc nhìn túi đựng đồ, sau đó ngỡ ngàng, bên trong chứa đầy linh thạch, có tới hơn chín mươi triệu viên, còn có binh khí thượng phẩm, linh đan và rất nhiều công pháp huyền diệu, có một số loại đến Tinh Nguyệt cung chủ cũng không biết.

“Ở phàm trần hỏi cưới đều có sính lễ, thế giới tu sĩ đương nhiên cũng không phá vỡ quy tắc”, Diệp Thành cười khẽ.

“Thánh chủ tặng quà, vậy thì ta cung kính không bằng tuân lệnh”, Tinh Nguyệt cung chủ cười dịu dàng.

“Vậy vãn bối xin phép cáo từ”, Diệp Thành hành lễ như những vãn bối khác trong tông môn, hắn xoay người đi lên hư thiên, trước khi đi còn liếc về một hướng ở Tinh Nguyệt Cung, đúng lúc thấy đạo thân Tinh Thần đang chạy xung quanh Thánh nữ Tinh Nguyệt.

Nhìn Diệp Thành rời đi, Tinh Nguyệt cung chủ khẽ nói: “Thánh chủ Thiên Đình rất dứt khoát”.

“Đâu chỉ dứt khoát, Thánh chủ còn hào phóng nữa!”, một Thái Thượng trưởng lão mở túi đựng đồ ra, nhìn cái gọi là sính lễ bên trong, với tu vi và thân phận chí cao của bà mà cũng sững sờ.

“Thị Huyết Điện cũng không hào phóng được như thế này!”, mấy đại trưởng lão đều tặc lưỡi cảm thán.

“Xem ra hồi đó đến Nam Sở quả là lựa chọn đúng đắn”, Tinh Nguyệt cung chủ lại cười: “Ít nhất hắn không dựa vào quyền thế để áp đảo người khác, tấm lòng, tính cách và sự quyết đoán của Thánh chủ đã định sẵn hắn sẽ là hoàng đế đời này”.

Bên này, Diệp Thành đã bay ra khỏi linh sơn của Tinh Nguyệt Cung.

Lần này tới cũng coi như công đức viên mãn, hoàn thành tâm nguyện của hắn đó là tặng cho đạo thân một mối nhân duyên.

Hắn không về Hằng Nhạc Tông mà đi thẳng đến Bắc Sở, ngày Cửu Dương đang đến gần, hắn phải tới Đông Lăng Cổ Uyên để ứng chiến, chuyện này chỉ có hắn và Thái Hư Cổ Long biết, hắn cũng không nói cho Sở Huyên và những người khác.

Trời vẫn còn sớm, khi Diệp Thành tới biên giới Nam Sở thì các tu sĩ của Thiên Đình trên tường thành đều sửng sốt một giây.

“Bái kiến Thánh chủ!”

Giây tiếp theo, những nơi nào có thể nhìn thấy đều có các tu sĩ mặc áo giáp của Thiên Đình cung kính chắp tay hành lễ với hắn.

“Ta ra ngoài đi dạo!”

Diệp Thành mỉm cười, bước ra khỏi Nam Thiên Môn.

Đập vào mắt hắn là một bóng người cao lớn, mảnh khảnh, bóng lưng thẳng tắp vững chãi như núi, mái tóc đen như thác, không có gió cũng tự bay, thể phách cường đại tạo cho người ta cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Chương 1245: Lên đường

“Sao ở đâu cũng thấy ngươi thế?”, Diệp Thành chầm chậm bước tới, không cần nhìn mặt hắn cũng biết đó là Thái Hư Cổ Long.

“Đông Lăng Cổ Uyên là địa giới của Bắc Sở, đi một mình không sợ bị đánh hội đồng à?”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói.

“Cả triệu tu sĩ ta còn đánh đuổi được, không có gì phải sợ cả”.

“Cũng huênh hoang đấy”, Thái Hư Cổ Long lườm Diệp Thành.

“Xem ra ngươi định đi cùng ta à?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Nói thật, ta cũng muốn được ra vẻ một lần”, Thái Hư Cổ Long nói một câu thấm thía.

“Ngươi muốn đến Thập Vạn Đại Sơn phải không?”, Diệp Thành cất bước.

“Ngươi đúng là hiểu ta”, Thái Hư Cổ Long cũng đi theo, theo kịp tốc độ của Diệp Thành: “Chiến xong ta sẽ đến Thập Vạn Đại Sơn, ta thật sự cực kỳ tò mò về nơi đó”.

“Hậu duệ của các hoàng đế đã gửi tin cho ta”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nói thật, ta không muốn đến nơi quỷ quái đó thêm lần nào nữa”.

“Ta thì khác, ta thích mạo hiểm, đừng hỏi ta tại sao. Kích thích! Thú vị!”

“Không nhiều lời nữa, xem cho ta miếng ngọc này có lai lịch gì đi”, Diệp Thành chuyển chủ đề, lấy khối ngọc vỡ ra đưa cho Thái Hư Cổ Long.

“Ngươi lấy từ đâu ra thế?”, điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là Thái Hư Cổ Long cướp luôn miếng ngọc, cầm chặt trong tay, đôi mắt rồng toả ra ánh sáng rực rỡ khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Nhìn vẻ mặt ngươi, thứ này chắc chắn không đơn giản”.

“Đây là Đế giác”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi sâu.

“Đế giác là gì?”, Diệp Thành tò mò hỏi.

“Bảo giác khảm trên cực đạo đế binh thời xưa”, Thái Hư Cổ Long từ tốn giải thích.

“Cực đạo đế binh?”, Diệp Thành sửng sốt, hắn cướp lại miếng Đế giác trong tay Thái Hư Cổ Long, hà hơi lên đó rồi lấy tay áo lau đi: “Ta biết ngay chắc chắn là một món đại bảo bối mà, ngọc đế khảm trên cực đạo đế binh là thần vật nghịch thiên đó!”

“Chờ đã”, dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Thành ngờ vực nhìn Thái Hư Cổ Long: “Nếu là ngọc đế khảm trên đế khí thì tại sao lại vỡ rồi lưu lạc chốn nhân gian, chẳng lẽ đế khí đó bị phá huỷ rồi?”

“Còn nhớ ta từng nói với ngươi có một cực đạo đế binh bị kiếm Tru Tiên chém đứt không?”

“Đế giác này là của cực đạo đế binh đó?”, Diệp Thành ngơ ngác.

“Đúng như ngươi nghĩ”, Thái Hư Cổ Long nhẹ nhàng gật đầu.

“Trải qua bao năm tháng thăng trầm rồi, cũng đã qua thời đại Thái Cổ, ngươi còn chưa thấy bao giờ, sao vừa nhìn đã biết là Đế giác?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ hoài nghi.

“Nói đến đế khí, đừng nói là Đại Sở, cả Chư Thiên Vạn Vực này cũng không ai tinh thông hơn ta”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm nói: “Ta là tàn hồn của chí tôn, ký ức trong phương diện này là hoàn chỉnh nhất. Năm xưa Thái Hư chí tôn đã đi khắp Chư Thiên Vạn Vực, tìm ra vô số bí mật, hiểu biết tường tận nhất về cực đạo đế binh, điều này một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang không một ai bằng”.

“Thảo nào”, Diệp Thành cảm thán.

“Ta đã nghe ngươi nói rất nhiều lần về vị chí tôn của tộc Thái Hư Cổ Long”, sau khi cảm thán, Diệp Thành lại nhìn Thái Hư Cổ Long: “Có tiện nói cho ta biết chí tôn nhà ngươi là vị nào trong một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang không?”

“Thái Hư Đại Đế”, Thái Hư Cổ Long không hề giấu giếm, mỗi khi nhắc đến Đại Đế, trong mắt hắn ta đều là vẻ kính nể: “Có lẽ sau này ngươi đến Chư Thiên Vạn Vực cũng sẽ có người gọi ông ấy là Thái Hư Long Đế, ông ấy là người duy nhất bước qua hai cửa từ Chuẩn Đế tầng chín lên Đại Đế”.

“Đại Đế kỳ lạ nhất là Phật Đế”, giống như mấy lần trước, Diệp Thành lại bắt đầu xoè tay ra lẩm nhẩm: “Đại Đế có tuổi thọ ngắn nhất là Đấu Chiến Thánh Hoàng, vị đế có sức chiến đấu mạnh nhất là Hiên Viên Đại Đế, vị đế duy nhất tử trận là Huyền Cổ Đại Đế, vị đế thống trị thời kỳ huy hoàng nhất là Tiên Vũ Đại Đế, vị đế lên ngôi lúc trẻ tuổi nhất là Đông Hoa Đại Đế, vị đế lên ngôi lúc lớn tuổi nhất là Nguyên Thiên Đại Đế, vị đế sống lâu nhất là Viêm Đế, vị đế duy nhất bước qua hai cửa từ Chuẩn Đế tầng chín lên đế là Thái Hư Đại Đế”.

“Mỗi vị Đại Đế đều là một thần thoại, có những truyền thuyết chấn động cổ kim, Thái hư Đại Đế cũng không ngoại lệ”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp: “Tộc Thái Hư Cổ Long của ta gần như xưng bá thời Thái Cổ cũng không phải nói chơi”.

“Ta tin điều này”, Diệp Thành thở dài cảm thán.

“Thế ngươi lấy được miếng Đế giác vỡ này từ đâu vậy?”, Thái Hư Cổ Long tiếp tục vấn đề trước đó.

“Nhặt được”.

“Nhặt được? Ngươi giẫm phải vận phân chó đúng không? Hơn hẳn người khác từ trong bụng mẹ”.

“Đây là vấn đề nhân phẩm”, Diệp Thành nói một câu đầy ẩn ý.

“Đúng là đáng ghét”, Thái Hư Cổ Long bước nhanh hai bước, miệng vẫn mắng chửi.

“Đây thật sự là vấn đề nhân phẩm mà”, Diệp Thành rất tự giác đi theo.

“Cút”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK