Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 601: Cấm Địa của Viêm Hoàng

Sau một canh giờ, Cổ Tam Thông mới hả ra một hơi mang theo tàn khí, ông ta nhảy lên.

Được lắm!

Ngay sau đó, bên trong địa cung liên tiếp vang lên từng tiếng cười sảng khoái, tiếng cười này như sấm rền khiến cả địa cung vang dội âm thanh không ngớt. Diệp Thành đứng bên suýt chút nữa thì ngã ra đất.

Cũng đúng, bị đạo thương dày vò mấy trăm năm như vậy, có vài ngày mà đạo thương được chữa khỏi, tâm trạng vui sướng thế nào có lẽ Cổ Tam Thông là người rõ nhất.

Không biết mất bao lâu, Cổ Tam Thông mới vặn cổ vặn mình.

Ha ha ha!

Cổ Tam Thông ghé lại gần Diệp Thành, ông ta nhướng mày rồi mới cười một cách giảo hoạt: “Tiểu tử, thiên lôi của ngươi cũng không tồi, cho ta mượn chơi vài ngày được không?”

“Cái này…”, Diệp Thành vừa định nói thì Hồng Trần Tuyết ở bên đã kéo hắn về sau.

“Cổ đạo hữu, chi bằng chúng ta nói chuyện đại chiến hai ngày tới đi”, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười.

“Có một điểm ngươi phải nhớ, đừng cho ông ta mượn đồ”, phía này, Chung Giang đã truyền âm cho Diệp Thành: “Nếu cho ông ta mượn thì không lấy lại được đâu”.

Diệp Thành há miệng và hắn cũng hiểu vì sao Hồng Trần Tuyết lạ lôi hắn đi, nếu như cho Cổ Tam Thông mượn thiên lôi thì có trời mới biết có lấy lại được không.

Có điều nói tới việc mượn không trả thì Diệp Thành lại nghĩ tới một tên tiện nhân khác đó là Ngô Tam Pháo, hắn nhớ hôm đó Thái Ất Chân Nhân dặn hắn đừng cho Ngô Tam Pháo mượn đồ, vì tên này mượn không bao giờ trả.

Diệp Thành ho hắng, hắn liếc nhìn Chung Giang.

Hắn không cần hỏi cũng biết Chung Giang nhất định đã từng cho Cổ Tam Thông mượn thứ đồ gì đó đến giờ vẫn chưa trả, nếu không thì ông ta cũng sẽ truyền âm cảnh cáo Diệp Thành.

“Đừng nói gì cả, hai ngày sau xem lão tử đây tàn sát tứ phương”, phía này, Hồng Trần Tuyết và Cổ Tam Thông nói chuyện rất ăn ý.

Cổ Tam Thông đúng như lời Chung Giang nói, ông ta là một kẻ máu chiến, vả lại còn là một người chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn, chỗ nào náo nhiệt thì tới đó, hai ngày sau phải phục kích Thị Huyết Điện và huyền Hoàng, việc này giao cho ông ta là quá hợp lý.

“Nhìn mà xem”, Cổ Tam Thông vươn vai sau đó đảo mắt nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, thiên lôi của ngươi…”

“Cổ đạo hữu hiếm khi mới tới Viêm Hoàng chơi, ta dẫn ông đi dạo nhé?”, lần này, Chung Giang cứ thế tiến tới trước mặt Cổ Tam Thông, không cho ông ta cơ hội lại gần Diệp Thành.

Thấy vậy, Cổ Tam Thông nhướng mày liếc nhìn Chung Giang rồi lại liếc nhìn Hồng Trần Tuyết ở bên, ho hắng nói: “Ta nói này, hai người sao cứ như đang đề phòng ta vậy?”

“Cổ huynh nói gì thế, đi thôi, uống vài chén nào”, Chung Giang nói rồi kéo Cổ Tam Thông đi.

“Ơ tiểu tử à, đợi lát nữa ta tới tìm ngươi nói chuyện”, Cổ Tam Thông bị kéo đi nhưng vẫn không quên ném lại cho Diệp Thành một câu.

Nghe vậy, Diệp Thành mới bất giác giật giật khoé miệng.

Còn đòi tìm ta nói chuyên? Ông muốn lấy thiên lôi của ta thì có, vừa rồi ta nên ra tay mạnh hơn mới phải.

Nghĩ vậy, Diệp Thành quay người rời đi, hắn lẩm bẩm: “Ta thấy phải giấu nó chỗ nào kín kín mới được”.

Nào ngờ Diệp Thành chưa đi được mấy bước thì đã bị Hồng Trần Tuyết ở phía sau gọi lại.

“Tiền bối có việc gì sao?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết với vẻ mặt hoài nghi.

“Đi theo ta”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng lên tiếng, bà ta đi trước dẫn đường, cứ thế đi một mạch tới địa cung của Viêm Hoàng.

Diệp Thành không hiểu gì, hắn cũng đi theo.

Cả hai người, người trước người sau tới trước cánh cửa vừa to vừa dày của địa cung.

“Bái kiến Thánh Chủ, bái kiến Phong Tôn”, cả hai người vừa đáp đất, hai lão già đang khoanh chân ngồi hai bên cửa liền đứng dậy cung kính chắp tay hành lễ với Hồng Trần Tuyết và Diệp Thành.

“Lui đi”, Hồng Trần Tuyết phất tay.

Sau khi cả hai người rời đi, Diệp Thành mới tiến lên trước nhìn vào cánh cửa trước mặt.

Đi theo Hồng Trần Tuyết cả đoạn đường tới đây Diệp Thành mới nhận ra khoảng cách cả hàng chục nghìn trượng quanh cánh cửa này đều có cấm chế, nếu không phải có Hồng Trần Tuyết dẫn đường thì hắn rất có thể trúng chiêu.

Lại nhìn vào cánh cửa trước mặt, dày dặn tự nhiên, quan trọng nhất chính là thông qua Tiên Luân Nhãn mà Diệp Thành vẫn không thể nhìn thấu cánh cửa này, giống như có một luồng sức mạnh che khuất tầm nhìn của hắn vậy.

“Đây là nơi nào?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn hiếu kì nhìn Hồng Trần Tuyết.

“Thánh Địa của Viêm Hoàng”.

“Thánh Địa?”, Diệp Thành sững người, hắn hỏi lại: “Sao trước đây ta chưa từng nghe Chung Giang tiền bói nói tới?”

“Vì lúc đó ngươi chưa đủ tư cách vào đây”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng: “Hiện giờ ngươi có tư cách vào đây rồi, đặt tay lên cửa thì có nghĩa rằng sức mạnh linh hồn của ngươi nằm trong số đó”.

Diệp Thành mặc dù vẫn mơ màng về chuyện này nhưng hắn vẫn làm theo như Hồng Trần Tuyết nói, đặt tay lên cửa.

Tiếp đó, sức mạnh linh hồn di đẩy vào cánh cửa.

Vù!

Cánh cửa rung lên, từng đại phù văn cổ xưa khó hiểu hiện lên, cánh cửa khổng lồ từ từ mở ra trong tầm mắt của Diệp Thành, tiếp đó, một luồng khí tức cổ xưa hiển hiện.

“Vào trong đi”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành: “Hi vọng ngươi gặp được cơ duyên trong này”.

“Cơ duyên? Lẽ nào bên trong có bảo bối?”

“Bảo bối đương nhiên là có, nhưng phải xem tạo hoá của ngươi”.

Diệp Thành nghe xong thì xốc lại tinh thần, hắn hào hứng thấy rõ: “Vận may của tiểu gia trước nay rất tốt”.

Nói rồi, Diệp Thành sải bước đi, thế nhưng không thấy Hồng Trần Tuyết đi theo.

Thấy vậy, Diệp Thành ngỡ ngàng, hắn nhìn Hồng Trần Tuyết thắc mắc: “Sao người không vào?”

“Viêm Hoàng Thánh Địa từ khi được sáng lập đến nay chỉ có Viêm Hoàng Thánh Chủ mới có thể được vào, những người khác mà vào chỉ có đường chết”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng: “Ta không phải Thánh Chủ, vào đó chẳng khác gì tự nộp mạng”.

“Hoá ra là vậy, vậy ta vào trong xem”, nói rồi, Diệp Thành sải bước vào trong.

Vù!

Diệp Thành vừa đi vào trong thì cánh cửa đóng lại.

“Hi vọng ngươi có thể nhận được sự công nhận của Viêm Hoàng Thánh Chủ đời trước”, nhìn cánh cửa đóng lại, Hồng Trần Tuyết bên ngoài lẩm bẩm.

Phía này, Diệp Thành đứng đó nhìn bà ta một cách hiếu kỳ.

Nơi này chính là một địa cung hoàn toàn mới lạ, chỉ rộng chừng một trăm nghìn dặm, căn bản không có thứ gì, giống như mỗi một tế đàn, trên tế đàn có từng pho tượng đá hình người sừng sững.

Diệp Thành lấy làm lạ, hắn từ từ đi tới bên dưới một tảng đá.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi tám – Chung Viêm”, nhìn dòng chữ khắc trên tế đàn, Diệp Thành đọc từng chữ một.

Sau khi nhìn những chữ này, Diệp Thành mới nhìn cả tượng đá.

Quả thực tượng đá này rất giống với hình dáng Chung Viêm nhưng lại không già như ông ta, có thể nói là khí thế dồi dào.

“Có thể thấy được tượng đá mang hình ảnh của tiền bối, vãn bối thật sự vinh hạnh”, Diệp Thành cung kính hành lễ, Huyền Thương Ngọc Giới của hắn cũng là do Chung Viêm ban tặng, nếu không thì Diệp Thành cũng không thể có được thân phận tôn quý như vậy.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang tượng đá khác.

“Có lẽ nơi này giữ tượng đá về các Viêm Hoàng Thánh Chủ đời truóc của Viêm Hoàng”.

Nghĩ vậy, Diệp Thành lại sải bước lên trước, hắn dừng chân trước mỗi một tảng đá.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ đời chứ chín mươi sáu – Ngân thần”.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi lăm – Phong Xuy”.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ tư – Sở Thiên Khoát”.

……..

Sau khi dừng chân dưới một pho tượng đá, Diệp Thành đều cung kính hành lễ, những vị tiền bối đời trước hiện giờ chỉ hiện trước mắt hắn với hình ảnh của tượng đá nhưng hắn lại tỏ ra vô cùng cung kính.
Chương 602: Linh hồn cấp Thiên

Diệp Thành không ngừng đi sâu vào bên trong, hắn tới nơi sâu nhất của địa cung.

Lúc này, trước mặt hắn chính là tượng đá khổng lồ dị thường, tượng đá này to cao và to hơn nhưng pho tượng khác, nó đứng sừng sững trong địa cung.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ đời đầu tiên – Viêm Hoàng”, Diệp Thành đọc một hàng văn tự bên dưới pho tượng.

“Hoá ra đây chính là hình ảnh của Viêm Hoàng”, Diệp Thành cung kính ngẩng đầu nhìn tượng đá.

Pho tượng được khắc hoạ hết sức sinh động, cơ thể của Viêm Hoàng sừng sững giống như ngọn núi vững chãi, như thể không có bất cứ thứ gì có thể lật đổ. Ông ta mặc chiến giáp, giống như một vị hoàng đang liếc nhìn xuống thế gian.

Viêm Hoàng, là người thứ hai trong Đại Sở Cửu Hoàng.

Trong chốc lát, trong đầu Diệp Thành vang lên lời nói của Chung Giang và Hồng Trần Tuyết. Năm xưa Viêm Hoàng thống nhất Đại Sở hỗn loạn, vả lại còn trấn áp Sát Thủ Thần Triều, để lại cả thần thoại.

“Vãn bối Diệp Thành, Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín bái kiến Viêm Hoàng”, Diệp Thành cung kính hành lễ.

Thế nhưng tượng đá lại không hề có bất cứ phản ứng nào.

Cuối cùng, Diệp Thành liếc nhìn Viêm Hoàng lần cuối rồi đảo mắt nhìn nơi khác, hắn nhận ra vấn đề kì lạ.

Ở đây chỉ có chín mươi bảy pho tượng, mỗi một pho tượng về một vị Viêm Hoàng đều được tạc ở đây, nhưng lại thiếu mất Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi bảy.

“Không có đời thứ chín mươi bảy?”, Diệp Thành gãi đầu, “Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi bảy có lẽ là sư tôn của Chung Giang và Hồng Trần Tuyết – Hồng Trần”.

“Khng phải ông ấy chưa từng tới Viêm Hoàng Cấm Địa chứ?”

“Hay là ông ta chưa tạc tượng đá ở đây?”

Diệp Thành thầm nhủ rồi lại đảo mắt một lượt, nơi này ngoài tượng đá ra thì chẳng có gì khác, không hề có bất cứ thứ gì khác chứ đừng nói là cơ duyên hay bảo bối như Hồng Trần Tuyết nói, điều này khiến Diệp Thành phải bất ngờ.

“Được lắm, chẳng có gì cả”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn lặng lẽ quay người định đi ra ngoài.

Thế nhưng đúng lúc hắn định quay người thì cả Địa Cung lại dao động.

Mỗi một pho tượng đá đều rung lên, phần đầu của mỗi pho tượng đều có thêm một ngọn lửa bùng cháy và ngọn lửa của Viêm Hoàng Thánh Chủ đời đầu tiên là sáng nhất.

Rầm!

Cả thánh địa rung chuyển, một đạo thần hồng mạnh mẽ bay lên hình thành nên một dị tượng choán mắt, chín mươi bảy vì sao sáng lấp lánh bao trùm cả linh sơn Viêm Hoàng.

“Đây…”, Hồng Trần Tuyết đứng bên ngoài địa cung nhìn hư không với vẻ mặt không sao tin nổi.

“Được cả chín mươi bảy vị Viêm Hoàng Thánh Chủ thừa nhận sao?”, lúc này, Chung Giang đang thưởng rượu cùng Cổ Tam Thông ở một ngọn núi khác cũng nhìn hư không với vẻ mặt không sao tin nổi.

“Ta nhớ năm đó chỉ có hơn ba mươi vị Viêm Hoàng Thánh Chủ thừa nhận Chung Viêm, tên tiểu tử này không tồi”, Cổ Tam Thông ở bên cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt mặc dù vẫn giảo hoạt nhưng không thể che giấu đi sự ngỡ ngàng.

“Chín mươi bảy vị Viêm Hoàng Thánh Chủ thừa nhận, Tần Vũ quả nhiên hơn người”, ở một ngọn núi khác, lão tổ nhà họ Tô cũng trầm trồ.

Đến cả những lão bối như bọn họ còn tỏ ra kinh ngạc thì những trưởng lão và đệ tử khác lại chẳng phải bàn.

Lúc này tất cả đều hướng ánh mắt lên trời, vẻ mặt mang theo sự kinh ngạc, kích động, kính phục và vui mừng. Các trưởng lão hân hoan như trẻ thêm được vài tuổi.

“Sư tôn, chín mươi bảy vì sao kia thể hiện điều gì?”, có đệ tử trẻ tuổi nhìn sang sư tôn lên tiếng hỏi.

“Một vì sao đại diện cho một vị Viêm Hoàng Thánh Chủ thừa nhận Viêm Hoàng Thánh Chủ đời này, hai vì sao sáng đại diện cho hai vị thừa nhận, cứ như vậy tính ra…”

“Còn có cách tính này sao ạ?”

“Đương nhiên rồi”, rất nhiều trưởng lão vuốt râu mặt mà tỏ vẻ kinh ngạc: “Viêm Hoàng Thánh Chủ của chúng ta ai ai cũng là nhân tài kiệt xuất, tất cả dều cao ngạo, tự nhận mình là vô địch thiên hạ, có thể khiến các vị ấy thừa nhận một người không phải đơn giản đâu, ta còn nhớ Lão Thánh Chủ Chung Viêm năm xưa cũng chỉ nhận được sự thừa nhận của hơn ba mươi vị Thánh Chủ và còn là vị Thánh Chủ có được nhiều vì sao sáng nhất”.

“Hoá ra là vậy, vậy thì vị Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín này cho tới giờ là được ủng hộ nhiều nhất rồi”.

Tiếng bàn tán xôn xao vang lên, Diệp Thành đương nhiên không thể nghe thấy những lời này.

Hắn đang quan sát mỗi một ngọn lửa bùng cháy trên đầu mỗi pho tượng, hắn cũng nhận ra những ngọn lửa đó được hoá ra từ sức mạnh linh hồn của các vị Thánh Chủ, còn hàm ý là gì thì hắn lại không biết.

Diệp Thành thực sự không biết nên làm gì, nên rời đi hay không rời đi.

“Cái đó…”, cuối cùng, Diệp Thành xoa mũi, cười trừ nhìn chín mươi bảy pho tượng: “Chư vị tiền bối, vãn bối ngu xuẩn, không biết các vị có ý gì?”

Roẹt!

Diệp Thành vừa dứt lời, ngọn lửa trên đầu pho tượng đá của Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi tám bay tới như một đạo hồng quang xuyên vào trán Diệp Thành.

Đột nhiên, công thể của Diệp Thành có sự thay đổi rõ rệt, hắn chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang len lỏi vào trong linh hồn mình.

Mắt Diệp Thành hiện lên một mảng tối đen nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy một luồng khí ấm áp len lỏi vào linh hồn mình.

Sau hồi mộng mị, Diệp Thành chợt tỉnh táo lại.

Thế nhưng ngọn lửa linh hồn trên đầu pho tượng của vị Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi sáu là Ngân Thần cũng bay tới, và len lỏi vào trong linh hồn hắn.

Sau đó, giống như một chuỗi phản ứng liên tiếp, mỗi một ngọn lửa trên đầu từng pho tượng đều liên tiếp bay vào trong linh hồn của Diệp Thành.

Cơ thể Diệp Thành lảo đảo, đầu óc choáng váng khiến hắn suýt chút nữa ngã ra đất.

Có điều sau khi từng ngọn lửa linh hồn vào trong cơ thể, sức mạnh linh hồn của hắn lại nhanh chóng tăng lên, từ cấp Địa đỉnh phong liên tục tăng lên tới gần gấp Thiên, có vẻ như còn muốn đột phá qua cấp Địa.

Diệp Thành giống như thể phát hiện ra điểm này, hắn vội khoanh chân ngồi dưới đất, nhanh chóng dung hợp ngọn lửa linh hồn hi vọng có thể tận dụng khả năng sức mạnh linh hồn lạc ấn thuần tuý của các vị tiền bối đời trước mà đột phá tới linh hồn ở cảnh giới Thiên.

Thế nhưng đợi tới khi hơn chín mươi ngọn lửa linh hồn dung hoà vào linh hồn mà hắn vẫn không thể đột phá tới cảnh giới Thiên.

Đúng lúc này, trên pho tượng đá của Viêm Hoàng, ngọn lửa nguyên thần lại lập loè đung đưa, sau đó một đạo kim quang bay xuống xuyên vào trán Diệp Thành.

A…!

Mãi tới lúc này, Diệp Thành mới đau đớn rít lên, hắn chỉ cảm thấy linh hồn của mình như muốn bùng cháy, giống như sắp bị nung chảy, đến cả đôi mắt cũng như bị thiêu đốt.

Hự!

Âm thanh này vang vọng trong không gian như thể có bức màn chắn bị nứt lìa.

Sau âm thanh này, phần đầu Diệp Thành có một đạo kim quang sáng chói bay vút lên, linh hồn của hắn cũng đột phá qua cảnh giới Địa, tiến giới tới cảnh giới Thiên.

Diệp Thành nhắm nghiền mắt, hắn hết sức bất ngờ.

Mọi thứ đến quá đường đột nhưng hắn không óc thời gian mà nghĩ ngợi quá nhiều, việc hắn cần làm bây giờ chính là dốc hết sức củng cố tu vi linh hồn, chỉ cần bất cẩn thì cấp bậc linh hồn rất có khả năng sẽ bị hạ xuống cấp Địa.

“Tạo hoá, quả nhiên là tạo hoá”, trong khi nhắm mắt, khoé miệng Diệp Thành nhoẻn miệng cười.
Chương 603: May mắn

Không biết đến lúc nào kim quang trên người Diệp Thành mới dập tắt.

Hắn thở ra một hơi khí đục thật dài rồi chậm rãi mở mắt, hai mắt xa xăm tựa tinh không, ánh sao vàng lấp lánh, trong đó có chín mươi bảy ngôi sao chói mắt nhất.

“May mắn, thực sự may mắn”.

“Nếu sử dụng Cuồng Long Thiên Nộ thì sẽ hạ gục được rất nhiều người!”

“Như vậy luyện chế linh đan bốn vân sẽ dễ dàng hơn rồi”.

Diệp Thành không kìm được lòng mà cảm thán, không chỉ vì tu vi linh hồn của hắn đã tiến cấp tới cảnh giới Thiên, chủ yếu là vì quà tặng của Viêm Hoàng.

So với ngọn lửa linh hồn của các Thánh chủ đời khác, ngọn lửa lơ lửng trên tượng đá của Viêm Hoàng là ngọn lửa nguyên thần thực thụ, bởi vì Viêm Hoàng năm đó có tu vi cảnh giới Hoàng, vì vậy thứ ông ấy để lại đương nhiên chính là ngọn lửa nguyên thần.

Diệp Thành cảm nhận được rõ ràng sự thăng hoa của linh hồn mình, dung hoà ngọn lửa nguyên thần của Viêm Hoàng và ngọn lửa linh hồn của các Thánh chủ đời khác, hắn cẩm thấy nhãn giới của mình càng trở nên mạnh hơn, cảm giác thế giới này đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Trong lúc mừng rỡ, Diệp Thành đột ngột đứng dậy, cung kính cúi đầu trước tượng đá của Thánh chủ Viêm Hoàng các đời khác: “Xin cảm ơn món quà của các tiền bối”.

Sau khi hành lễ, Diệp Thành vui vẻ xoay người bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi cổng đá, Diệp Thành đã nhìn thấy một nhóm người đen kịt, đi đầu là Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão tổ nhà họ Tô, phía sau họ là trưởng lão và các đệ tử của Viêm Hoàng, ai nấy đều ngạc nhiên mừng rỡ nhìn hắn.

“Linh hồn cảnh giới Thiên”, Cổ Tam Thông từ bên ngoài chen vào, không khỏi phát ra tiếng kinh ngạc.

Không cần ông ta nói, phía Chung Giang và Hồng Trần Tuyết cũng đã nhìn ra.

Đặc biệt là các trưởng lão và đệ tử của Viêm Hoàng, mặc dù họ không biết tu vi linh hồn của Diệp Thành đã tới cấp bậc nào, nhưng mọi người đều cảm nhận được một loại áp lực đến từ linh hồn, ngay cả các trưởng lão cũng không ngoại lệ.

“Tu vi cảnh giới Linh Hư, nhưng không ngờ linh hồn lại đột phá được tới cảnh giới Thiên, đây là lần đầu tiên ta nghe nói đấy”.

“Vậy cấp bậc linh hồn của hắn cao hơn tu vi những hai bậc lận!”

“Mặt mũi những người già chúng ta phải giấu đi đâu đây!”

“Xem ra chúng ta thật sự già rồi”.

Diệp Thành chỉ mỉm cười bảo: “May mắn, chỉ là may mắn thôi”.

May mắn?

Đây không phải là do may mắn đâu.

Mọi người đều tặc lưỡi cảm thán, tu vi tiến cấp không thể so sánh với linh hồn tiến cấp, nếu nói về độ khó thì độ khó của linh hồn tiến cấp khó hơn không chỉ mười lần so với tu vi tiến cấp.

Hơn nữa khi cảnh giới tăng lên thì độ khó của tu vi linh hồn cũng tăng theo.

Bây giờ Diệp Thành với tu vi ở cảnh giới Linh Hư mà đã có linh hồn cảnh giới Thiên, đây thực sự là một điều nghịch thiên.

Rất nhiều trưởng lão cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà tu vi linh hồn vẫn chưa tới cảnh giới Địa, điều này bảo họ làm sao chịu nổi!

Tất cả mọi người đều ngập tràn trong niềm vui sướng, bởi vì dường như họ đã nhìn thấy Thánh chủ Viêm Hoàng của họ đang mạnh mẽ trỗi dậy.

Trong tương lai không xa, uy danh của Viêm Hoàng chắc chắn sẽ làm chấn động cả Đại Sở.

Lúc này trời đã về đêm, dòng người đông đúc ra về trong tiếng thở dài cảm thán.

Mà Diệp Thành cũng trở về thế giới nhỏ trong không gian của mình.

Luyện đan!

Diệp Thành lập tức tới bên lư luyện đan, vung tay đẩy tiên hoả vào trong rồi bỏ từng bụi linh thảo vào.

Sau khi linh hồn lên đến cảnh giới Địa, gánh nặng linh hồn do luyện đan gây ra đã giảm đi nhiều, hơn nữa tốc độ luyện đan còn tăng lên, thực sự chỉ là chuyện nhỏ trong tầm tay.

Trước khi trời sáng, từng viên linh đan bốn vân đã được luyện ra.

Mặc dù những viên linh đan này chỉ là linh đan bốn vân, nhưng cấp bậc đều không thấp, nếu mang đi đấu giá chắc chắn mọi người sẽ tranh nhau mua.

Lần này Diệp Thành dựa vào ưu thế của linh hồn cảnh giới Thiên, hắn lấy hết những linh thảo linh hoa kiếm được ngày thường ra, đan phương luyện đan cấp thấp hắn có rất nhiều, nguyên liệu luyện chế cái gì cần có đều có, vậy nên hắn có thể luyện được số lượng lớn.

Cho đến đêm ngày hôm sau, thế giới nhỏ trong không gian đã nồng nặc hương thuốc.

Lúc này, Diệp Thành đang cầm túi đựng đồ chứa đan dược mà hắn luyện chế, linh đan từ một vân đến bốn vân đều có, hơn nữa còn không phải là số lượng nhỏ. Sau khi linh hồn lên tới cảnh giới Thiên, không chỉ tốc độ tăng lên mà phẩm cấp cũng tăng lên rất nhiều.

“Đây là của sư phụ xinh đẹp”, Diệp Thành lấy một viên linh đan bốn vân và vài viên linh đan ba vân ra, dùng hộp ngọc đặc biệt phong ấn lại, khi nào về hắn sẽ đưa cho Sở Huyên.

“Đây là của Sở Linh”.

“Đây là của sư huynh Liễu Dật”.

“Đây là của phía Hùng mập và Tạ Vân”.

Diệp Thành ngồi xổm trên đất chia những viên linh đan thành từng phần, sau khi trở về Hằng Nhạc Tông sẽ tặng cho mọi người, không mang quà gặp mặt về cũng không hợp lý mà!

Khi Diệp Thành đang chia linh dược thì bên ngoài có người đạp cửa.

Hắn ngước mắt lên nhìn, nhét hết linh đan vào túi đựng đồ.

Chẳng mấy chốc, cửa của thế giới nhỏ trong không gian bị đạp ra, Cổ Tam Thông cười gian xảo bước vào.

Hế?

Cổ Tam Thông bước vào, cánh mũi phập phồng, ngửi thấy mùi hương dược liệu nồng nặc trong không khí sau đó nhìn đến Diệp Thành, ông ta ngạc nhiên hỏi: “Không phải tiểu tử ngươi là luyện đan sư đấy chứ?”

“Làm sao có thể!”, Diệp Thành lắc đầu, đương nhiên sẽ không thừa nhận.

“Vớ vẩn, ta ngửi ra rồi, cũng không phải ta chưa thấy Đan Thần luyện đan bao giờ, hương đan dược vừa nồng vừa ấm thế này chỉ có thể là lúc linh đan vừa ra lò”.

“Mũi thính vậy chắc tuổi chó rồi”, Diệp Thành thầm nhủ trong lòng.

“Nói đi, rốt cuộc ngươi có phải luyện đan sư không?”, Cổ Tam Thông dùng tay chọc vào người Diệp Thành, nháy mắt ra hiệu rồi nở nụ cười thô bỉ, Diệp Thành nhìn ông ta mà muốn tát cho một cái.

“Tiền bối nói phải thì là phải rồi”, Diệp Thành cười hì hì.

“Xem đi, ta nói rồi mà!”, Cổ Tam Thông cười tươi nhìn Diệp Thành: “Nào! Cho ta xem chân hoả của ngươi thế nào đi”.

Ồ!

Biết không thể trốn, Diệp Thành thẩm nhẩm niệm gọi tiên hoả màu vàng ra, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay.

“Chân hoả màu vàng kim”, thấy ngọn lửa màu vàng đung đưa, đôi mắt già nua của Cổ Tam Thông hơi híp lại, tựa như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt ông ta nhìn Diệp Thành đầy ý tứ xâu xa: “Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”.

Diệp Thành ho khan, không nói gì.

Thiên lôi màu đen và tiên hoả màu vàng kim xuất hiện là thân phận của hắn sẽ bại lộ, chỉ cần là người hiểu biết một chút sẽ rất dễ liên tưởng đến Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, nói gì đến người có kinh nghiệm từng trải vô cùng phong phú như Cổ Tam Thông.

Người ở Đại Sở này đa phần đều biết Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông đã chết, nhưng rất ít người biết hắn vẫn còn sống.

Cổ Tam Thông vẫn đang rất tò mò, Diệp Thành mà ông ta biết đã chết nhưng bây giờ ông ta lại thấy chẳng những hắn chưa chết mà còn là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, dù ông ta nghĩ nát óc cũng không ra nguyên nhân.

“Hằng Nhạc đúng là nhiều nhân tài!”, mặc dù Diệp Thành không nói nhưng Cổ Tam Thông cũng không truy hỏi thêm, chỉ liên tục tặc lưỡi cảm thán.

“Nhưng nói đến người của Hằng Nhạc Tông thì mấy ngày trước ta đã thấy một người, dung mạo rất đẹp, trông như tiên nữ vậy, hình như cô ấy đang tìm ai đó”, Cổ Tam Thông sờ cằm, cười xấu xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK