Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 607: Cơ thể xác thịt về tay

Một người bỏ binh khí xuống kéo theo phản ứng dây chuyền, từng kẻ mạnh của Huyền Hoàng lần lượt cởi bỏ áo giáp bước ra khỏi kết giới.

Cảnh tượng vừa rồi khiến bọn họ thực sự thất vọng về Thánh Chủ của mình, đến cả thuộc hạ còn muốn giết, bọn họ còn hi vọng được điều gì?

So với Chung Mộ thì Viêm Hoàng và Viêm Hoàng Thánh Chủ trước mặt bọn họ lại nhân từ hơn nhiều, không tính toán, không soi mói những sai lầm của bọn họ, trong tình cảnh như vậy, chỉ cần là người đầu óc không có vấn đề thì đương nhiên bọn họ sẽ không phản kháng.

Hiện giờ người của Huyền Hoàng còn chưa khai chiến nhưng đã có hai phần ba số người ra khỏi kết giới.

Ta cũng hàng!

Trong đám người, một lão già mặc đồ tím cũng nhảy ra khỏi kết giới cùng dòng người nhưng lại bị Thánh Chủ Địa Hoàng ngăn lại.

Người này không phải ai khác mà chính là Việt Dương ngày hôm đó chạy tới Địa Hoàng.

Mặc dù Diệp Thành biết rằng bên trong đại quân chắc chắn có nhiều kẻ gian giảo nhưng hắn không có thời gian điều tra, có điều tên Việt Dương này thì hắn lại biết từ trước nên đương nhiên không thể bỏ qua cho tên này được.

“Ta…ta cũng đầu hàng”, bị Diệp Thành cấm cố, Việt Dương vội hét lên.

“Đầu hàng?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng: “Hôm đó bên trong địa cung của Địa Hoàng, ngươi không biết ta cũng có mặt ở đó thì phải? Một số lời ngươi nói ta vẫn còn nhớ như in, để ngươi sống thì sớm muộn cũng sẽ là mối hậu hoạ về sau”.

Nghe vậy, Việt Dương tái mặt, sao ông ta có thể ngờ nổi hôm đó Diệp Thành cũng có mặt trong địa cung, chẳng trách mà hôm nay bọn họ lại trúng kế.

Nghĩ tới đây, Việt Dương đột nhiên nổi điên, ông ta cứ thế vùng vẫy muốn thoát ra khỏi cấm cố mà Diệp Thành tạo ra, mặt mày tôi độc, một thanh kiếm mang cứ thế chĩa về phía Diệp Thành, ông ta gằn lên kinh người: “Cho dù chết thì ta cũng sẽ không cho ngươi sống yên ổn”.

Có điều nhát kiếm này của ông ta lại bị một người dùng một tay bóp nát.

Người này chính là người đàn ông với thân hình lực lưỡng tên Viêm Sơn của Viêm Hoàng, khí thế dồi dào, khí huyết ngút trời, hắn ta sát phạt tới, vung rìu chém vào hư không khiến Việt Dương lập tức bị chém lìa, đến tiếng kêu gào cuối cùng trước khi chết cũng không đủ sức mà thốt nổi nên lời.

Rầm! Đùng!

Ở một hướng khác, thánh chủ của Địa Hoàng là Chung Ly đã sát phạt về phía một tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Huyền Hoàng, chính là gã thanh niên mặc y phục trắng. Mặc dù bên ngoài trông trẻ tuổi nhưng thực chất đây lại là một lão già sống vài trăm năm rồi.

Nếu như nói ra thì ông ta không phải là người của Huyền Hoàng mà chính là viện trợ bên ngoài mà Huyền Thoàng thánh chủ mời tới.

“Chung Ly đạo hữu, ông và ta không thù không oán, ông nhất định phải giết ta mới được phải không?”, gã thanh niên mặc đồ trắng vừa né được đòn công kích của Chung Ly vừa lên tiếng.

“Lý Trọng, ngươi có giấu giỏi thế nào cũng không qua được mắt ta đâu”, Chung Ly lạnh lùng lên tiếng như thể có thể nhìn thấu chân dung của gã thanh niên mặc y phục trắng, vả lại thông qua lời nói của ông ta, đương nhiên có thể nghe ra được ông ta và gã thanh niên kia từng có thù oán với nhau.

“Ông nói gì ta nghe không hiểu”, gã thanh niên mặc y phục trắng hắng giọng, không ngừng né tránh.

“Một trăm năm trước ngươi giết đồ đệ của ta, diệt phân điệt của ta, ngươi tưởng ta không biết sao?”, Chung Ly gằn giọng, phất tay đánh ra một biển đầy sao, đòn công kích mạnh mẽ không hề cho gã thanh niên kia có cơ hội phản lại.

Nghe vậy, gã thanh niên với tên Ly Trọng mặt mày khó coi thấy rõ, hắn không ngờ rằng thân phận mà mình dùng trăm phương ngàn kế để che giấu lại bị nhìn thấu.

Vốn dĩ hắn chính là viện quân mà Huyền Hoàng Thánh Chủ Chung Mộ mời tới, hắn muốn nhân trận chiến này tiêu diệt Viêm Hoàng để kiếm chút lợi ích, nhưng nào ngờ biến cố xảy ra, không những không diệt được Viêm Hoàng mà còn bị mai phục, bị người ta phát hiện ra thân phận thật sự của mình, hơn nữa quan trọng hơn cả là hắn còn ngửi thấy khí tức chết chóc trong tình cảnh nguy khốn này.

Nghĩ tới đây, Lý Trọng lại lần nữa né người, hắn tế gọi ra thần thông mạnh mẽ cùng Chung Ly đại chiến trên hư không, đã bị nhận ra thân phận thì chẳng cần thiết phải che giấu nữa.

Lý Trọng cho rằng dù phải trả cái giá thế nào thì hắn cũng phải sát phạt ra ngoài, nếu không thì thời gian tu hành cả vài trăm năm coi như chôn vùi tại đây.

Rầm! Rầm! Đùng!

Trận đại chiến hết sức khốc liệt, từng bóng người bị đánh tới mức hoá thành từng đám huyết vụ.

Một bên, Hồng Trần Tuyết chèn ép Chung Mộ vào thương không.

Một bên, lão tổ nhà họ Tô và Chung Giang dẫn đầu những tu sĩ có thực lực mạnh mẽ điên cuồng sát phạt đại quân của Thị Huyết Điện.

Một bên người của Huyền Hoàng căn bản đều đầu hàng.

Thế cục có lợi thế này đương nhiên Viêm Hoàng chiếm thế thượng phong, thắng lợi chỉ là vấn đề về thời gian.

Trên hư vô, Diệp Thành đảo mắt nhìn vài vòng chiến, cuối cùng hắn mới nhìn vào không gian hư vô ở bên, hắn trông thấy Cổ Tam Thông đang ở đó thì mắng chửi với giọng khó chịu: “Ta nói này, ta tìm ông tới không phải để xem kịch, còn muốn mượn thiên lôi nữa không hả?”

“Vội cái quái gì chứ?”, Cổ Tam Thông mắng lại: “Tuyệt sát, ta đang đợi thời cơ tuyệt sát, ngươi hiểu không hả?”

“Vậy ông ngắm cho chuẩn vào, đừng có đánh bọn họ tàn tạ quá”.

“Ta làm việc thì ngươi yên tâm đi”.

Nghe vậy, Diệp Thành mới yên tâm hơn phần nào.

Suy cho cùng thì cái mà hắn quan tâm chính là cơ thể xác thịt của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hắn rất thích cơ thể xác thịt của Âm Minh Tử Tướng, rồi sẽ có ngày hắn phải sát phạt về Nam Sở, bọn họ là trợ thủ đắc lực không thể thiếu.

Không lâu sau đó, kết giới giam giữ địa quân của Thị Huyết Điện đã bị Huyết Đồ phá bỏ tạo ra một lỗ hổng rất lớn, ông ta giống như một đạo thần mang bay ra ngoài.

Thấy vậy, Cổ Tam Thông giây phút trước còn đang ẩn mình trong không gian thì lúc này “roẹt” một cái, ông ta đã sát phạt ra ngoài.

Vù!

Diệp Thành chỉ nghe thấy một âm thanh chói tai vang lên, hắn trông thấy thanh kiếm sắt đã gỉ nằm trong tay Cổ Tam Thông, kể cả là Diệp Thành thì cũng không khỏi cảm thấy chộn rộn.

Phụt!

Trong hư không có máu bắn vọt ra ngoài, Huyết Đồ vừa xông ra còn chưa đứng vững đã bị một nhát kiếm của Cổ Tam Thông chém tới mức máu me be bét.

Còn có kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên?

Huyết Đồ kinh ngạc, ông ta có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ trong nhát kiếm vừa rồi của Cổ Tam Thông, nếu không phải ông ta né tránh kịp thời thì e rằng đã bị giết chết rồi.

Có điều, cho dù là vậy thì ông ta cũng rất khó trốn thoát.

Thần tế!

Chỉ nghe Cổ Tam Thông hắng giọng lên tiếng, ông ta giống như một đạo thần mang chói mắt sát phạt tới trước mặt Huyết Đồ, thanh kiếm mạnh mẽ vung lên, một kiếm đâm xuyên cơ thể Huyết Đồ.

Nhát kiếm này chính là đòn công kích vào linh hồn, đâm thẳng vào linh hồn Huyết Đồ khiến linh hồn ông ta bị trảm tan nát.

Một kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên cứ thế mà bỏ mạng, cho tới khi chết, ông ta cũng không thể ngờ mình lại chết nhanh chóng như vậy, và còn chết trong tay một kẻ mạnh cùng cấp chỉ bằng một nhát kiếm tuyệt sát.

“Không hổ là sư huynh của Độc Cô Ngạo, nhát kiếm thật bá đạo”, Diệp Thành nhìn mà kinh ngạc, hắn không ngờ nổi Cổ Tam Thông lại mạnh như vậy, nếu như đổi lại là hắn thì hắn căn bản không có cơ hội mà né tránh nhát kiếm tuyệt sát vừa rồi.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, kể cả Diệp Thành có Tiên Luân Nhãn thì cũng không thể nhìn thấu được huyền cơ trong đó chứ đừng nói là phục chế lại thần thông bá đạo này.

“Tiếp tục”, khi Diệp Thành còn đang thẫnt hừo thì Cổ Tam Thông đã vung tay ném cái xác của Huyết Đồ tới.

“Được rồi”, Diệp Thành sáng mắt, hắn nhận lấy cái xác rồi cho vào trong túi đựng đồ, trong lòng phấn khởi, hắn thực sự quá phấn khích và mong mỏi muốn nhanh chóng quay về để luyện chế ra Âm Minh Tử Tướng.

Ở một hướng khác, sau khi giết Huyết Đồ, Cổ Tam Thông lại nép vào không gian, tìm thời cơ sát phạt ra ngoài.

Rầm! Đùng!

Vì trước đó Huyết Đồ đã phá vỡ một lỗ hổng trên kết giới nên kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lần lượt xông vào.

Có điều dù là như vậy thì cũng không thay đổi được gì, kẻ mạnh của Viêm Hoàng đã sát phạt tới giống như nước thuỷ triều lên, lập tức nhấn chìm đại quân của Thị Huyết Điện, vả lại lúc này bên Thị Huyết Điện nào còn tinh thần chiến đấu như trước, đến cả lão Huyết Đồ cũng bị giết huống hồ là bọn họ, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng liều mạng trốn thoát khỏi đây.
Chương 608: Niệm tình đồng môn

Phụt! Phụt!

Máu tươi nhuốm đỏ không gian, đại quân của Thị Huyết Điện tan tác.

Trên mặt đất, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Trên hư không, máu bắn tuôn trào, huyết vụ rợp trời.

Rầm! Đùng!

Trên hư vô, lão tổ nhà họ Tô và Chung Giang cùng hợp sức trấn áp lão già mặc huyết bào ở cảnh giới Chuẩn Thiên còn lại của Thị Huyết Điện, cho dù ông ta có xông lên thế nào cũng đều không thể áp đảo được hai người bọn họ.

Phụt!

Sau một chưởng của lão tổ nhà họ Tô, lão già kia lập tức ngã nhào giữa hư vô.

Cơ hội tốt!

Cổ Tam Thông bị mai phục trong không gian hư vô lại lần nữa di chuyển, cơ thể giống như một đạo hàn mang lạnh lẽo bay vút lên trời, trong tay còn cầm thanh kiếm sắt đã gỉ khiến người ta rùng mình, một kiếm bá đạo thể hiện thần uy.

Phụt!

Cũng giống như lần đầu tiên, nhát kiếm tuyệt sát lần này cũng hết sức nhanh gọn và mạnh mẽ, lão già mặc huyết bào bay từ trong hư vô bị một kiếm của Cổ Tam Thông trảm vào linh hồn, chỉ để lại thân xác lảo đảo.

Diệp Thành ngắm chuẩn nhất, hắn chạy nhanh tốc lực.

“Lại thêm cái xác nữa”, Diệp Thành tươi cười vung tay đem thi thể của lão già mặc huyết bảo bỏ vào trong túi đựng đồ.

Phụt!

Phía sau hắn, Cổ Tam Thông mặc hắc bào thở phì phò. Lần này ông ta không hề né tránh vào không gian vì có vẻ như ông ta không định đi tìm kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên nữa.

Diệp Thành liếc mắt nhìn rồi bất giác ho hắng.

Mặc dù hai nhát kiếm tuyệt sát của Cổ Tam Thông vô cùng bá đạo nhưng lại như có bí pháp cấm kị, chỉ dùng hai lần nên cho dù một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên như ông ta cũng bị hao tổn không ít tu vi, khuôn mặt ông ta có phần tái nhợt, khí tức cũng hỗn loạn, có lẽ vì liên tiếp sử dụng bí pháp cấm kị nên ông ta bị hao tổn quá nhiều.

“Đủ rồi chứ?”, Cổ Tam Thông nhét một viên đan dược vào miệng, ông ta thổi râu nhìn Diệp Thành.

“Ta nói không đủ thì ông có thể kiếm thêm không?”

“Khốn khiếp”.

Diệp Thành vẫn thản nhiên như thường, hắn không muốn lằng nhằng ở đây thêm, cứ thế bay vào không gian hư vô.

Cổ Tam Thông đã không còn sức kiếm thêm xác của tu sĩ cho hắn nữa nên hắn đương nhiên không còn nhàn rỗi.

Con người mà, có lúc cũng phải tự dựa vào bản thân mình.

Lúc này, Diệp Thành đang nhanh chóng di chuyển qua lại trong hư vô, mục tiêu chính là Lý Trọng đang đại chiến với Chung Ly.

Cả hai người đại chiến nảy lửa, chiến hơn cả nghìn chiêu vẫn chưa phân được thắng bại.

Diệp Thành đương nhiên hiểu lý do, tu vi của Lý Trọng mặc dù thấp hơn Chung Ly một bậc nhưng dù sao ông ta cũng là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, trận chiến này ông ta dốc hết sức nên không thể bại nhanh được.

Dù sao Chung Ly cũng không phải là Cổ Tam Thông, ông ta không có khả năng chiến đấu mạnh mẽ như Cổ Tam Thông và cấm pháp nghịch thiên tuyệt sát.

Có điều dù là vậy thì hình thái của Lý Trọng cũng đã rất thảm hại rồi, toàn thân máu me be bét, phần ngực còn có một vết thương máu thảm hại, một nửa đầu bị nổ tung, cả cơ thể giống như con ác quỷ chui ra từ địa ngục.

Ông ta có lẽ là người uất ức nhất vì vốn dĩ ông ta không định đại chiến với Chung Ly, điều ông ta muốn chính là nhanh chóng trốn khỏi đây.

Thế nhưng từ khi đại chiến với Chung Ly đến giờ, ông ta vẫn luôn bị giam trong kết giới, có vài lần sắp đột phá được kết giới bay ra ngài nhưng Chung Ly lại không hề cho ông ta cơ hội.

A…!

Trong kết giới, tiếng gào thét vang lên dữ dội, cho dù ông ta có cố gắng thi triển thế nào cũng không qua được Chung Ly.

Ngược lại, mặc dù Chung Ly trông có phần nhếch nhác nhưng so với Lý Trọng mà nói thì vết thương mà ông ta không nặng bằng, việc giết chết Lý Trọng chỉ là vấn đề về thời gian.

“Chung Ly, ngươi định không chết thì không nghỉ sao?”, Lý trọng không biết bao nhiêu lần gào thét, ông ta hằn học nhìn Chung Ly.

“Hiện giờ nói những câu này đâu có ích gì nữa?”, Chung Ly cứ thế xông đến, vung tay đánh ra thần thông cái thế: “Nếu sớm biết hôm nay như vậy thì ban đầu hà tất ngươi cho rằng Địa Hoàng của ta dễ bắt nạt?”

Phụt!

Lý Trọng lập tức bị một chưởng của Chung Ly đánh bay giữa hư không, cơ thể đẫm máu.

Cơ hội tốt.

Trong hư không, Diệp Thành đợi chờ hồi lâu thì lúc này nhanh chóng di chuyển, hắn như cơn gió, sát phạt nhanh tới mức vô ảnh, tung ra một kiếm Phong Thần Quyết bá đạo mạnh mẽ.

Có lẽ không ngờ có người đột nhiên công kích đến nên Lý Trọng đang trọng thương không kịp trở tay, bị trúng chiêu ngay tức khắc.

Phụt!

Máu bắn vọt lên, phần ngực của Lý Trọng bị Diệp Thành đâm xuyên.

“Một tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư mà cũng dám ăn hiếp ta?”, nhận ra Diệp Thành, Lý Trọng gào lên, vung tay tới.

Thế nhưng tốc độ của Diệp Thành lại rất nhanh, ngay vào lúc Lý Trọng ra tay, hắn đã bay vào không gian, không đợi Lý Trọng hạ tay xuống, tên này lại sát phạt ra phía sau Lý Trọng.

Phụt!

Vẫn là Phong Thần Quyết, phần đầu của Lý Trọng bị Diệp Thành đâm xuyên từ phía sau.

Lúc này ông ta ngoan ngoãn hơn hẳn, trong ánh mắt rõ vẻ khó tin, phần linh hồn bị nhát kiếm của Diệp Thành tiêu diệt, tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng chẳng thể làm được thêm gì trong cảnh ngộ này.

Tuyệt sát!

Lại là tuyệt sát!

Diệp Thành lại lần nữa lập nên kì thích, một kiếm giết chết tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Mặc dù Lý Trọng bị trọng thương, mặc dù Diệp Thành đánh lén nhưng nên biết rằng Diệp Thành chỉ là một tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, chiến tích như vậy thật sự nghịch thiên.

Trong hư không, cơ thể xác thịt của Lý Trọng ngã xuống.

“Thánh chủ của chúng ta, thật…thật lợi hại”, người của Viêm Hoàng thì khỏi phải bàn, bọn họ đã từng thấy Diệp Thành giết chết tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng người của Địa Hoàng và người của Huyền Hoàng vừa mới đầu hàng thì đây là lần đầu tiên được mở mang tầm mắt.

“Tu vi ở cảnh giới Linh Hư mà có thể giết chết tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên”.

“Khả năng chiến đấu và chiến tích như vậy quả là yêu nghiệt”.

“Xem ra chúng ta quy thuận Viêm Hoàng là lựa chọn đúng đắn rồi, rồi có ngày thánh chủ của chúng ta nhất định sẽ đưa chúng ta đi chinh phạt khắp Đại Sơ”.

“Tiểu tử này mạnh thật”, bên dưới, mặt mày Cổ Tam Thông cũng hết sức thú vị, trong đôi mắt rõ vẻ ngỡ ngàng.

“Hắn ta không hổ với cái tên Viêm Hoàng Thánh Chủ”, Chung Ly bên dưới tươi cười sảng khoái.

Chiến tích nghịch thiên của Diệp Thành mang về vinh dự cho Viêm Hoàng, hắn lại lần nữa tạo nên uy danh của một Viêm Hoàng Thánh Chủ.

Giết!

Có lẽ Diệp Thành quá kích động nên kẻ mạnh của Viêm Hoàng càng chiến càng hăng hơn, người nào người nấy khí thế sục sôi, xông lên nhấn chìm kẻ mạnh của Thị Huyết Điện.

Trận đại chiến tiếp theo được định sẵn kết cục của Thị Huyết Điện, đại quân của Viêm Hoàng mạnh như lũ cuốn, dẹp bằng tàn binh của Thị Huyết Điện, hai kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị tiêu giệt, cho dù bọn họ có mạnh thế nào thì cũng không thể nào cứu vãn nổi.

Không lâu sau đó, đại quân của Thị Huyết Điện đã bị tiêu diệt hoàn toàn, không một kẻ nào sống sót.

Trận chiến cuối cùng còn sót lại lúc này chính là Hồng Trần Tuyết và Chung Mộ, cuộc đối đầu giữa hai người vẫn chưa có hồi kết.

Cả hai giao chiến nảy lửa, máu bắn như mưa.

Một bên, Chung Mộ đẫm máu, đầu tóc rũ rượu, toàn thân vô số vết thương nhưng vẫn cố gắng cao ngạo chiến đấu, giống như yêu vương.

Một bên, Hồng Trần Tuyết cũng đẫm máu, bộ dạng thảm hại, nhưng bà ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nét đẹp tuyệt sắc với thần thái giống như vị tiên nữ hạ phàm, mỗi lần ra tay đều hết sức thần thái.

Haiz!

Nhìn trận đại chiến của hai người, Chung Giang thở dài, ông ta tế gọi ra binh khí khủng khiếp, trấn áp khiến Chung Mộ phải lùi về sau.

Phụt!

Cơ thể Chung Mộ lập tức chịu đả kích, ông ta phun ra cả miệng máu ngã nhào giữa không gian khiến một đỉnh núi sụp đổ, đợi tới khi bò dậy thì đã không còn là hình người nữa rồi.

Lúc này, Chung Giang, Chung Ly, Chung Tiêu lần lượt tiến lên trước nhìn Chung Mộ trong trạng thái máu đẫm toàn thân, cả ba người đều có biểu cảm phức tạp không nói nên lời.

Năm xưa bọn họ là sư huynh sư muội cùng đồng cam cộng khổ, đều là đồ đệ của Hồng Trần nhưng vì lợi ích mà phân chia, chiến tranh liên miên vài trăm năm trời.

Hiện giờ thấy sư huynh sư đệ của mình năm xưa thảm hại thế này, dù mối hận thù thế nào, dù ân oán ra sao thì lúc này cũng không còn tồn tại trong lòng bọn họ nữa.

“Sư đệ, đệ có muốn quay về không?”, thấy bộ dạng thảm hại của Chung Mộ, Chung Giang cuối cùng cũng không kìm được lòng mà lên tiếng, ông ta vẫn hy vọng và cũng niệm chút tình đồng môn xưa với Chung Mộ.
Chương 609: Thắng làm vua thua làm giặc

“Sư đệ, đệ có bằng lòng quay lại không?”, nhìn dáng vẻ thê thảm của Chung Mộ, giọng điệu Chung Giang vẫn còn chút hy vọng.

Không chỉ ông mà Chung Ly và Hồng Trần Tuyết cũng nhìn ông ta với vẻ mong chờ, hy vọng sư huynh đệ đồng môn có thể gạt bỏ mọi ân oán xưa kia, quay trở về Viêm Hoàng vào giờ khắc cuối cùng.

Hiện trường rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, phía Diệp Thành đều không tiến lên, chỉ lặng lẽ quan sát, đồng môn năm xưa bây giờ nên có một kết thúc, mặc dù đều là người của Viêm Hoàng nhưng họ lại không tiện can thiệp.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Chung Mộ lảo đảo, trên khuôn mặt máu thịt lẫn lộn xuất hiện những giọt nước mắt.

Có lẽ cho đến giờ ông ta mới thật sự hiểu rằng tình cảm đồng môn mấy trăm năm trước đáng quý đến nhường nào.

Nhưng tạo tội thì cần có người gánh tội, người này đã được định sẵn, hoặc có lẽ người đó là chính Chung Mộ, bởi vì tay ông ta đã dính máu của người Viêm Hoàng, cho dù ông ta đồng ý quay lại cũng không có mặt mũi nhìn các vị tiền bối của Viêm Hoàng.

“Thắng làm vua thua làm giặc, có gì to tát đâu”, Chung Mộ nở nụ cười khó hiểu, sau đó vung kiếm đâm vào ngực mình, cuối cùng ông ta vẫn chọn cách xuống Cửu Tuyền để tạ lỗi với sư tôn.

Đúng lúc này có cơn gió nhẹ thổi tới, thân thể loạng choạng của ông ta ngã xuống.

Giờ phút này mọi người đều đã quay đầu lại.

Không biết đến lúc nào, Chung Giang mới là người đầu tiên cất bước chân nặng nề lên, sau đó Hồng Trần Tuyết và Chung Ly cũng lần lượt theo sau, ai cũng mang vẻ mặt trang nghiêm mà đau buồn, bước tới bên Chung Mộ.

“Đệ còn một nguyện vọng cuối cùng”, Chung Giang nhìn Chung Mộ đang bên bờ sinh tử, lặng lẽ cúi người xuống, bóng lưng nhìn hơi lọm khọm.

“Đưa đệ… về nhà với”, Chung Mộ nở nụ cười mệt mỏi, đôi mắt mê man khi nói lời này đã dần mất đi ánh sáng cuối cùng.

Cảnh giới Chuẩn Thiên, Thánh chủ của Huyền Hoàng, đồ nhi thứ sáu của Hồng Trần, kim tôn của Viêm Hoàng, giờ phút này đã hoàn toàn vĩnh biệt thế giới, cho đến khi chết vẫn mang theo sự hối hận và để lại những tiếc nuối.

Tại đây, người của Viêm Hoàng đã nhanh chóng thu dọn chiến trường.

Một trận chiến đẫm máu, quân ta toàn thắng, đại quân Thị Huyết Điện tới xâm chiếm đều bị quét sạch, đại quân của Huyền Hoàng, ngoài Thánh chủ Chung Mộ và một vài người nữa thì những người khác đều đầu hàng, quay trở về Viêm Hoàng lần nữa.

Mọi người trở về trong tâm trạng vui tươi.

Không chỉ Huyền Hoàng mà người của Địa Hoàng cũng về nhà.

Trên phi kiếm khổng lồ, rất nhiều người đã lấy rượu ra uống, người này quay lưng lại với người kia, nói về những ngày tháng hào hùng năm đó, đấu tranh mấy trăm năm, vì vấn đề lập trường nên họ phải chia cách quá lâu.

Lần này Diệp Thành không đi cùng phi kiếm với phía Chung Giang.

Từ xa, trên thanh phi kiếm khổng lồ đó có ba người đang đứng, Chung Giang, Chung Ly, Hồng Trần Tuyết và Chung Mộ đang nằm bên dưới.

Giờ đây, bảy đồ đệ của Hồng Trần đã chết ba, tuy Chung Mộ đáng hận nhưng người cũng đã khuất, họ vẫn sẽ đưa thi thể của ông ta về Viêm Hoàng, đây là tâm nguyện cuối cùng của ông ta.



“Khốn kiếp”, trong đại điện của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La nghe tin đại quân của mình thất bại thảm hại thì nổi trận lôi đình.

Ông ta nên tức giận, ông ta không thể không tức giận.

Những năm qua, Thị Huyết Điện hùng bá phía Bắc Đại Sở, thế lực mạnh mẽ, không thế lực nào có thể địch lại.

Nhưng mấy ngày nay đại quân Thị Huyết Điện lại liên tiếp bị trấn áp.

Tấn công Thiên Tông thế gia thất bại trở về, bao vây tấn công Nhân Hoàng thảm bại quay về, tấn công Viêm Hoàng lại lần nữa thất bại trở về, bao nhiêu cao thủ mạnh cùng bốn cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên, cho dù Thị Huyết Điện có mạnh hơn nữa thì sau ba trận chiến này cũng đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề.



Ầm! Ầm!

Ba ngày sau, bên cạnh linh sơn của Viêm Hoàng lại có thêm hai toà linh sơn khác được mọi người hợp lực ngưng tụ thành, để làm nơi ở cho Huyền Hoàng và Địa Hoàng.

Lần này thực lực của Viêm Hoàng đã đạt đến mức mạnh chưa từng có kể từ khi bị chia cắt mấy trăm năm trước. Nhân Hoàng, Huyền Hoàng, Địa Hoàng, nhà họ Tô và rất nhiều gia tộc nhỏ khác gia nhập khiến thực lực của Viêm Hoàng tăng lên rất nhiều.

Đương nhiên trong niềm vui sướng, Viêm Hoàng lại một lần nữa trở về với cuộc sống bận rộn thường ngày.

Nhà họ Tô vẫn liên lạc với các gia tộc nhỏ ở tứ phương để thuyết phục họ gia nhập Viêm Hoàng.

Mạng lưới tình báo do Hồng Trần Tuyết phụ trách cũng liên tục truyền tin tới, cung cấp thông tin hữu ích cho nhà họ Tô.

Còn Chung Ly, tổ chức ám sát do ông ta quản lý cũng lần lượt được phái đi, bắt đầu xây dựng phân điện của Viêm Hoàng.

Các trưởng lão ở lại Viêm Hoàng đương nhiên cũng không nhàn rỗi.

Vì là đại bản doanh nên phải phòng thủ kiên cố, nhiệm vụ của họ vẫn là ngưng tạo sát trận và kết giới phòng ngự, nếu ngày nào đó Thị Huyết Điện dốc toàn lực đến tấn công thì họ cũng có thực lực ngang hàng.

Mà Diệp Thành – với tư cách là Thánh chủ của Viêm Hoàng, từ sau ngày đại chiến trở về, hắn phong bế bản thân ở thế giới nhỏ trong không gian.

Có lẽ vì linh hồn đã tiến cấp đến cảnh giới Thiên nên lần này luyện chế Âm Minh tử tướng hắn chỉ mất ba ngày.

Lúc này, Âm Minh tử tướng vừa được luyện chế ra đang đứng thẳng trước mặt hắn, Âm Minh tử tướng này được luyện ra từ cơ thể của Huyết Đồ, so với Âm Minh tử tướng Lôi Viêm, nó còn mạnh hơn một chút.

“Âm Minh tử tướng kia tên là Lôi Viêm, vậy ngươi tên là Phong Dực đi”, Diệp Thành vỗ vai Âm Minh tử tướng trước mắt, thật sự là càng nhìn càng ưng ý.

Diệp Thành vui vẻ cất Phong Dực đi, rồi lại lấy thi thể của Lý Trọng ra.

So với thi thể của Huyết Đồ, thi thể người này không được hoàn chỉnh lắm, cần tốn chút tinh lực để khôi phục hình dáng.

Diệp Thành lập tức bắt tay vào làm, không hề chần chừ!

Tiên hoả màu vàng lập tức bay ra, bao quanh thân thể Quý Trọng, còn hắn thầm nhẩm niệm Man Hoang Luyện Thể trong lòng, đẩy linh lực vào giúp cơ thể ông ta khôi phục hình dạng ban đầu.

Cứ thế một ngày lặng lẽ trôi qua.

Đêm tối tĩnh lặng, Diệp Thành vẫn chưa ra khỏi thế giới nhỏ trong không gian.

Mà chín trưởng lão cảnh giới Không Minh tầng thứ tám đã được hắn gọi tới.

“Thánh chủ”, chín trưởng lão cung kính cúi đầu.

“Tìm cho ta theo danh sách này, càng nhiều càng tốt”, Diệp Thành đưa chín cuộn giấy cho chín trưởng lão.

Đương nhiên những thứ được viết trên giấy chính là nguyên liệu cần dùng để luyện chế Âm Minh tử tướng và đan dược, bây giờ Hoàng Đại Sơn đang bế quan để đột phá cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, Diệp Thành chỉ đành nhờ người khác tìm thay.

Hơn nữa, hắn còn tìm chín người một lúc.

Có câu “người đông sức mạnh”, không dễ gì mới làm Thánh chủ của Viêm Hoàng, quản lý biết bao nhiêu người, quyền lợi nhiều cũng không nên lãng phí.

Chín trưởng lão nhận lệnh rồi rời đi, Diệp Thành day đầu mày, đặt tay sau đầu, thoải mái nằm dưới gốc cây linh quả.

Chẳng mấy chốc Cổ Tam Thông đã đạp cửa bước vào.

Vẻ mặt ông ta khá tốt, mặt mày rạng rỡ, có lẽ sau ba ngày thi khí huyết bị hao tổn khi ông ta sử dụng cấm pháp đã được bù lại, còn ông ta tới đây vì việc gì thì hắn đương nhiên rõ hơn ai hết.

“Tiểu tử, đi thôi, đừng lề mề nữa”, Cổ Tam Thông hô to: “Ta đã hoàn thành yêu cầu của ngươi rồi, theo ta đi diệt tà vật kia đi, lần này lão tử nhất định phải giết được hắn”.

“Đã nhiều năm như vậy rồi, người biết tà vật đó ở đâu không?”, Diệp Thành ngồi dậy, nhìn Cổ Tam Thông.

“Hỗn Linh Cổ Địa”.

“Hỗn Linh Cổ Địa?”, nghe thấy bốn chữ này, hai mắt Diệp Thành đột nhiên sáng lên.

Mấy người bí ẩn tìm kiếm hồn linh tơ ngọc mà Hoàng Đại Sơn nói lúc trước cũng ở Hồn Linh Cổ Địa, Diệp Thành vốn đã định tới đó xem thực hư thế nào, tiện thể tìm ít hồn linh tơ ngọc về, bây giờ tà vật mà Cổ Tam Thông nói cũng ở Hỗn Linh Cổ Địa, có thể nói là vô cùng tiện đường.

“Trong trận đại chiến năm đó, ta đã để lại linh hồn lạc ấn trên người hắn, mục đích là để sau này tìm hắn tính sổ”, Cổ Tam Thông nói tiếp: “Ta dùng bí pháp kiểm tra rồi, hắn đang ở Hỗn Linh Cổ Địa”.

“Được! Con đi cùng người”, Diệp Thành đứng bật dậy.

Cổ Tam Thông không ngờ Diệp Thành đồng ý nhanh thế nên hơi bất ngờ, nhưng ông ta vẫn kéo hắn ra khỏi thế giới nhỏ của không gian.

“Con giúp người tiêu diệt được tà vật, người cũng gia nhập vào Viêm Hoàng của chúng con luôn đi”, Diệp Thành cười hì hì, nhìn Cổ Tam Thông nói.

“Mơ đẹp lắm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK