Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1276: Kề vai chiến đấu

Rầm! Đoàng!

Tiếng động dữ dội chấn động đất trời.

Bên trong cái lồng mà pháp khí cảnh giới Thiên ngưng tụ, Thần Huyền Phong lấy sức một mình địch lại hai người, một người cái thế như ông ta vẫn bị nữ tử tóc bạc và kẻ mặc y phục tím trấn áp.

Nữ tử tóc bạc có vẻ như rất hiểu thần vương, cũng biết được mệnhh môn của phi lôi thần quyết cho nên sau khi sát phạt vào trong thì liền xoá đi ấn kí thời không của thiên địa khiến cho Thần Vương bị áp chế.

Vả lại thần kiếm bảy màu trong tay cô ta quả là một món thần binh cái thế, Thần Vương sau khi bị trảm trúng thì vết thương không thể liền lại, vả lại Thần Vương còn vì thế mà nôn ra máu.

“Đó là Chu Tiên Kiếm trong lời của Long gia kể sao?”, Diệp Thành chăm chú quan sát Chu Tiên Kiếm, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lần đầu tiên không được triệu gọi mà tự khai mở bản nguyên, rung lên dữ dội như thể gặp phải đại địch.

Roẹt!

Bên trong túi đựng đồ của Diệp Thành, đế giác vụn vỡ cũng không được triệu gọi mà bay a ngoài rung lên vù vù, còn có pháp tắc của đế đạo xoay vần.

Phần đế giác kia chính là cổ ngọc được khảm nạm trên đế binh, vả lại đế binh kia còn bị Chu Tiên Kiếm trảm lìa, đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao mà đế giác kích động như vậy, nó muốn đối đầu với Chu Tiên Kiếm.

“Cho dù là Chu Tiên Kiếm hay là đế giác thì nhất định đã chịu sự chèn ép của một sức mạnh thần bí ở Đại Sở”, Diệp Thành lẩm bẩm, “nếu không thể trảm diệt Chu Tiên Kiếm của đế binh thì một kiếm đủ để có thể tram diệt Thần Huyền Phong”.

“Cũng may bị sức mạnh của Đại Sở trấn áp, nếu không thì cô ta với thanh Chu Tiên Kiếm kia sẽ trở thành vô địch của Đại Sở, không ai có thể ngăn lại”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

“Vẻ mặt của Thần Vương có phần kì lạ”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Long Đằng đã lên tiếng.

“Quả thực có phần kì lạ, ánh mắt đờ đẫn vô hồn”.

“Mọi người có nhận ra khi đối mặt với nữ tử tóc bạc kia, đôi mắt của Thần Vương mang theo ánh nhìn mênh mang bất định không?”

“Những thứ đó không quan trọng”, Chu Thiên Dật lên tiếng, “quan trọng đó là vì sao Thần Vương lại xuất hiện ở đây, vì sao ông ta lại đối đầu với kẻ mặc y phục tím, và nữ tử tóc bạc kia là ai, có mối quan hệ gì với kẻ mặc y phục tím”.

Quả thực, mọi nghi ngờ của Chu Thiên Dật cũng chính là thắc mắc của mọi người.

“Lão đại”, khi tất cả đang chìm vào suy nghĩ riêng thì một giọng nói thăm dò vang lên từ phía sau, một người nam một người nữ bay tới, nếu nhìn kĩ thì chính là đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt.

“Ta nói mà, nơi náo nhiệt thế này chắc chắn sẽ có mặt lão đại”, đạo thân Tinh Thần bay từ trên trời xuống, hắn không quên toét miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng.

“Sao ngươi lại ở đây?”, Diệp Thành nhìn Thánh Nữ Tinh Nguyệt sau đó lại nhìn sang đạo thân của mình.

“Đi trăng mật thôi mà”, đạo thân Tinh Thần nói ý tứ: “Nghe nói Thập Vạn Đại Sơn phong cảnh đẹp, chúng ta tới đây thăm thú thì nghe thấy động tĩnh như đánh nhau bên trong, ta nhanh trí nên đã vào đây”.

“Đi gọi cứu binh đi”, Diệp Thành trầm giọng, “lôi hết những người có tu vi Chuẩn Thiên của Thiên Đình đến đây cho ta”.

“Đấy đấy, lão đại lại đánh giá thấp ta rồi”, đạo thân Tinh Thần toét miệng cười: “Ta đã truyền lời về rồi”.

“Vậy thì nhanh chóng rời khỏi đây”.

“Đừng mà, hiếm khi mới gặp cảnh này, ta không đi đâu”, đạo thân Tinh Thần lắc đầu nhìn về phía vòng chiến đấu: “Đó chính là Thần Vương Thần Huyền Phong thì phải? Nếu không thì sao người ta có thể gọi là Thần Vương được? Đúng là uy phong lẫm liệt, ta nói rồi, mình và ông ấy có duyên với nhau mà, nếu không thì sao ta lại có thể mở thấy ông ấy chứ? Nói thì cũng thật là…”

Tên này cứ mặt dày đứng đó lảm nhảm khiến hậu duệ của các hoàng đế đều phải nhìn hắn.

Có điều nhìn thôi thì cũng không sao, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người lại nheo lại.

“Cắt đứt mối quan hệ với bản thể? Là người tự do?”, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thành, trong lòng hết sức kinh ngạc, bản thể có thể để cho đạo thân tự do, đây là việc cần đến phách lực lớn mạnh thế nào?

“Không đúng, không đúng”, phía này, đạo thân Tinh Thần đã xoa cằm nhìn Thần Huyền Phong với ánh mắt do dự.

“Cái gì không đúng?”, Thánh Nữ Tinh Nguyệt hỏi.

“Không biết vì sao nhìn Thần Huyền Phong ta luôn có một cảm giác rất kì lạ”.

“Thật trùng hợp là muội cũng thế”, Thánh Nữ Tinh Nguyệt khẽ giọng lên tiếng.

“Muội cũng vậy sao?”, đạo thân Tinh Thần sững người, “đó là cảm giác gì?”

“Rất khó tả”, thánh nữ nhìn Thần Vương, “muội luôn có cảm giác hình như đã từng gặp ông ấy ở đâu”.

“Ta cũng thế”.

Cả hai người cứ thế trò tryện rồi nhìn về phía cách đó không xa, bọn họ nhìn Thần Huyền Phong với ánh mắt kì quái.

Cũng đúng lúc này, Thần Huyền Phong đưa mắt nhìn qua bên này và nhìn thấy ánh mắt của đạo thân Tinh Thần và Thánh Nữ Tinh Nguyệt.

Ngay sau đó, ánh mắt Thần Huyền Phong chợt loé sáng, đến cả sát kiếm giơ lên cũng khựng lại trong giây lát.

Thế nhưng trong giây phút đó, kẻ mặc y phục tím lại chỉ ra nhất chỉ u mang đâm xuyên vào phần ngực của ông ta, nữ tử tóc bạc phất kiếm trảm một vết thương sâu trào máu vào phần lưng của ôn ta, để lộ ra từng đoạn xương trắng hếu.

Huyền Phong!

Điều khiến tất cả ngỡ ngàng đó là Thiên Thương Nguyệt đứng bên cạnh bọn họ là người lập tức bước vào cái lồng đó và cùng Thần Huyền Phong đối kháng với kẻ mặc y phục tím và nữ tử tóc bạc.

“Chuyện…chuyện gì vậy?”, cảnh này khiến hậu duệ của các vị hoàng đế đều hết sức kinh ngạc, đến cả chữ “Thần” còn không gọi mà cứ thế gọi “Huyền Phong”, cảm giác này sao lạ thế nhỉ?

Có điều bọn họ sao biết được Thiên Thương Nguyệt đã khắc sâu bóng hình của Thần Vương vào linh hồn của mình từ thời vạn cổ, bao nhiêu năm tháng trôi qua, bóng hình ấy vẫn không hề phai nhoà.

Có lẽ cho tới lúc này phía Diệp Thành mới thực sự hiểu được bí mật động trời trong lòng Thiên Thương Nguyệt.

Người mà Thiên Thương Nguyệt yêu thương chính là Thần Huyền Phong năm xưa suýt chút nữa tuyệt sát mẫu hoàng của mình.

Bí mật này nghe có vẻ rất hoang đường nhưng lại là sự thực, cái gọi là tình đã vượt qua giới hạn của thế gian, cho dù là đại địch không chết không nghỉ thì cũng không thể nào ngăn lại nổi thứ tình cảm ấy.

Rầm! Đoàng!

Thiên Thương Nguyệt sát phạt vào trong thay Thần Huyền Phong chặn lại kẻ mặc y phục tím. Mặc dù khả năng chiến đấu của Thiên Thương Nguyệt chênh lệch với kẻ qua không vừa nhưng quả thực đã có thể giảm bớt được áp lực cho Thần Huyền Phong.

“Phong toả chư thiên”, Diệp Thành để lại một câu cho phía Chu Thiên Dật sau đó cũng lấy ra kiếm Xích Tiêu và sát phạt vào trong vòng chiến đấu, hắn đối đầu với nữ tử tóc bạc kia.

Cảnh tượng này khiến hậu duệ của các hoàng đế chợt thẫn thờ.

Thánh Chủ Thiên Đình, thần vương Thần Triều chính là đại địch của kiếp này, lúc này bọn họ đang kề vai chiến đấu với nữ tử tóc bạc, cảnh tượng này khiến người ta phải cảm khái.

“Ông rốt cục là ai?”, Diệp Thành trảm ra một kiếm kinh thế và truyền âm cho Thần Huyền Phong, đây là thắc mắc từ trước tới giờ của hắn, có người trông giống y hệt mình, sự trùng hợp này nói ra đến kẻ ngốc cũng không thể tin.

Thế nhưng nghe Diệp Thành hỏi vậy, Thần Huyền Phong lại không hề trả lời.

Vẻ mặt của ông ta đờ đẫn, hai mắt vô hồn, về điểm này thì lại cực giống Hồng Trần.

“Còn cô rốt cục là ai?”, không có được đáp án mình cần, Diệp Thành lại nhìn nữ tử tóc bạc, “vì sao lại trảm đạo thân của ta?”

Thế nhưng nữ tử kia cũng giống như Thần Huyền Phong, không hề trả lời hắn, cô ta liên tiếp vung Chu Tiên Kiếm trong tay trảm ra kiếm mang bảy màu huỷ thiên diệt địa khiến Diệp Thành và Thần Huyền Phong không dám đối kháng.

Điều đáng nói là trong thần sắc của nữ tử kia cũng hiện ra vẻ hoang mang, đôi mắt vô hồn đờ đẫn.

Không thể phủ nhận cho dù là nữ tử tóc bạc hay Thần Huyền Phong hoặc là Hồng Trần năm xưa thì đều khiến Diệp Thành có cảm giác vô cùng quen thuộc khó nói thành lời.
Chương 1277: Thiên địa im ắng

Không có được đáp án, Diệp Thành càng tấn công mạnh mẽ hơn, hắn ghét cái cảm giác không rõ ràng.

Thế nhưng nữ tử tóc bạc lại không đáp lời hắn, thanh thần kiếm bảy màu trong tay cứ thế vung ra, một kiếm trảm lìa tinh hà.

Thần thương!

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, phần trán có thần mang bắn ra, hắn muốn trảm diệt chân thân linh hồn của nữ tử tóc bạc kia.

Vẻ mặt của nữ tử tóc bạc hết sức lạnh lùng, phần trán có hà quang bay ra với bảy màu rực rỡ giống như cầu vồng. Một đòn thần thương của Diệp Thành bị hà quang của thanh kiếm bảy màu kia phá tan.

Vút!

Thần Huyền Phong sát phạt tới, phi lôi thần quyết bá đạo vô song trảm ra một kiếm chí mạng.

Nữ tử tóc bạc như đã có dự đoán từ trước, cô ta nhẹ nhàng né qua sau đó bàn tay giơ lên, trong lòng bàn tay có nhật nguyệt tinh thần huyễn hoá ra, một chưởng đó khiến cho Thần Huyền Phong bị đánh ra cả trăm trượng, thần vương cái thế mà cơ thể đều bị trảm lìa.

Shhh!

Phía Tiêu Thần thấy vậy thì đều hít vào một hơi khí lạnh, Thần Huyền Phong là bậc thông thiên mà bị một chưởng của nữ tử kia đánh tới mức ói ra máu, bọn họ không tưởng tượng được nổi nữ tử kia rốt cục mạnh tới mức nào, và là thần thánh phương nào.

Vạn Kiếm Phong Thần!

Diệp Thành lại sát phạt tới, Vạn Kiếm Quy Nhất hợp với phong thần quyết tạo thành một kiếm, uy lực đâm xuyên mạnh mẽ, có thể đâm thấu mọi thứ trên thế gian.

Nữ tử tóc bạc dùng một tay kết thủ ấn, phía trước cơ thể có hà quang bảy màu bay ra, hoá thành một tấm thần gương rực rỡ.

Một kiếm của Diệp Thành ở trạng thái đỉnh phong đâm lên thần gương kia toé ra từng đốm lửa nhưng vẫn không thể khiến nó vỡ tan.

Nữ tử tóc bạc kia giơ tay lên chỉ vào Diệp Thành, nhất chỉ u mang bảy màu bay vút ra.

Diệp Thành khựng người, Tiên Luân Thiên Đạo chợt vận chuyển, vòng xoáy màu đen xuất hiện thôn tính u quang bảy màu kia.

Trong lúc này, nữ tử kia đã vung Chu Tiên Kiếm trảm ra một lớp tiên hà còn Diệp Thành thì nhanh chóng bị trảm thê thảm đến mức bay đi.

Thần Vương sát phạt đến, nhanh đến mức vô ảnh, một kiếm mạnh mẽ vô song chém về phía nữ tử tóc bạc khiến cơ thể cô ta để lại vết thương đẫm máu, thế nhưng vết thương kia lại nhanh chóng hồi phục khiến phía Tiêu Thần lại lần nữa ngỡ ngàng.

Bát hoang!

Diệp Thành sử dụng Thúc Địa Thành Thốn, chín đạo bát hoang quyền nhanh chóng hợp thành một đánh vào hư thiên.

Nữ tử kia vung tay đánh ra một chưởng dung hợp cả hàng trăm bí thuật, trông thì rất bình thường nhưng uy lực lại vô cùng mạnh mẽ và Diệp Thành tiếp tục bị đánh lùi về sau, xương cốt gãy rời.

Nữ tử tóc bạc thân pháp dị thường như thực như ảo, cô ta đánh lùi Thần Vương, chém một kiếm về phía Diệp Thành.

Diệp Thành biến sắc, đó là một kiếm nhắm trúng vào hắn ta, chưa nói tới uy lực của thanh kiếm, chỉ nói về áp lực thôi cũng đủ khiến hắn bị gò bó ràng buộc rồi, tới khi hắn dịch chuyển rồi mà vẫn bị Chu Tiên Kiếm trảm trúng.

Phụt!

Ngay sau đó, trên cơ thể những tu sĩ mạnh đều xuất hiện một vết thương đẫm máu, nơi vết thương kia còn có u quang bảy màu hiển hiện, hoá giải tinh khí trong cơ thể hắn khiến vết thương không thể lành lại, còn sát khí thì thâm nhập vào trong cơ thể, tàn phá đạo căn của hắn.

Lúc này, Diệp Thành mới thực sự xác định nữ tử tóc bạc kia chính là người đã trảm đi ba đạo thân của mình.

Vì mỗi một đạo thân bị trảm diệt thì bản thể của hắn đều gặp phản phệ, sức mạnh dị thường và thần bí đó giống hệt với hiện tại.

Phụt! Phụt!

Thần Vương ra tay, lại là khiến cơ thể nữ tử kia có thêm vết thương đẫm máu, nhưng ông ta cũng phải trả cái giá tương ứng, phần xương vai bị một chưởng của nữ tử kia đánh tới mức gãy rời, cả cánh tay suýt chút nữa bị tàn phế.

Trận đại chiến lại nổ ra, đấu đến mức trời long đất lở.

Thần Vương Thần Huyền Phong và Thánh Chủ Thiên Đình Diệp Thành cùng hợp sức mà vẫn bị trấn áp.

Lại nhìn về một hướng khác, Thiên Thương Nguyệt mở ra huyết mạch thần tàng giống như Nguyệt Hoàng hiện thế đang đại chiến với người mặc y phục tím trên hư thiên.

Phía Long Đằng nhìn mà khí huyết sục sôi, nhưng ngặt nỗi phải kiểm soát binh khí cảnh giới Thiên ngưng tụ lồng cấm, không thể trợ chiến.

Còn đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt lúc này cũng bất lực, trận đại chiến cấp bậc như vậy không phải bọn họ nói tham gia là tham gia được, nếu mạo hiểm xông vào thì sẽ khiến Diệp Thành và Thiên Thương Nguyệt càng bị liên luỵ hơn.

“Ngươi chắc chắn đã gọi tu sĩ mạnh của Thiên Đình rồi chứ?”, Đại Sở Hoàng Yên liếc nhìn đạo thân Tinh Thần.

“Muốn tới đây cũng cần thời gian”, nghe câu hỏi của Đại Sở Hoàng Yên, đạo thân Tinh Thần tỏ ra không mấy vui vẻ.

“Đó…đó là gì?”, khi hai người đang nói chuyện thì thánh nữ Tinh Nguyệt chợt che miệng.

Nghe vậy, cả hai đều đưa mắt nhìn sau đó nhận ra phía sau nữ tử tóc bạc kia có một người khổng lồ đang lơ lửng trên trời, người này cũng phải to lớn chừng cả trăm trượng.

Người khổng lồ đó là hư ảo, chính là một nữ tử, với thần hà bảy màu bao quanh, cô ta như hiện ra trong giác mộng, trông thì giống như đang đứng ở đây nhưng lại cho người ta một cảm giác cách xa vời vợi, giống như một nữ vương cái thế, uy lực trấn áp chư thiên.

Ngoại đạo pháp tướng!

Đôi mắt Diệp Thành rưng rưng, trong ánh mắt còn rõ vẻ ngỡ ngàng.
Chương 1278: Nhát kiếm chí mạng

Ngay sau đó, hắn cũng mở ra thế giới pháp tướng hỗn độn.

Thần Huyền Phong ở cách đó không xa chợt hiện lên ánh nhìn kinh ngạc trong đôi mắt vô hồn, ông ta cũng gọi ra ngoại đạo pháp tướng của mình, đó là một vùng đất màu máu, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, bên trong đó còn có bầu trời tịch diệt.

Nữ tử tóc bạc dùng một tay kết ấn, cự ảnh khổng lồ phía sau cô ta cũng di chuyển, một chưởng che trời đánh về phía Diệp Thành.

Bàn tay kia với hà quang vạn đạo rực rỡ chợt chiếu xuống, hư thiên nứt lìa từng tấc như thể chưởng đánh này muốn dẹp bằng trần thế, chỉ cần là sinh linh thì đều bị tiêu diệt.

Rắc! Rắc!

Thế giới hỗn độn của Diệp Thành và vùng đất tịch diệt của Thần Vương dưới chưởng đánh đó cũng bị tàn phá nặng nề.

Phụt! Phụt!

Cả hai người lần lượt ói ra máu và lùi về sau, mỗi một bước lùi về sau đều dẫm lên một phần hư thiên.

Cấm!

Chỉ nghe thấy nữ tử tóc bạc kia hé miệng nói ra một từ, đây là lời nói đầu tiên của cô ta từ khi xuất hiện đến giờ. Mặc dù chỉ là một từ hết sức lạnh lùng nhưng lại khiến người nghe động lòng, nó giống như âm phù kiều diệu từ cửu u tiên khúc, mang theo uy lực vô thượng khiến sinh linh của bát hoang đều phải quy phục.

Cảnh tượng kinh người xuất hiện, trời đất mênh mang này vì một lời nói của cô ta mà trở nên tĩnh lặng.

Từng làn sóng thôi không cuộn trào, huyết vụ không bay mù mịt, không khí như ngưng đọng, Diệp Thành và Thần Huyền Phong khựng lại, Thiên Thương Nguyệt và kẻ mặc y phục tím đang đại chiến cũng dừng tay, mọi thứ trên thế gian đều trở nên tĩnh mịch trong giây lát.

Đây…đây là thần thông gì?

Mặc dù bị chôn chân tại chỗ nhưng Diệp Thành vẫn có cảm giác, trong mắt hắn rõ vẻ kinh ngạc.

Thế nhưng nữ tử tóc bạc kia lại không hề bị ràng buộc bởi thần thông nghịch thiên này, cô ta sải từng bước về phía Thần Huyền Phong và Diệp Thành, hà quang bảy màu xung quanh chợt tối hơn một phần như thể sau khi thi triển thần thông cấm kị này, cô ta cũng hao tổn không hề ít sức lực.

Vút! Vút!

Thần kiếm bảy màu vang lên từng âm thanh sắc lạnh, trở thành âm thanh duy nhất trên thế gian, bên trên còn có thần hà rực rỡ bao quanh nhưng lại mang theo khí tức lạnh băng.

Mở cho ta! Mở cho ta!

Trong lòng Diệp Thành đang gào thét, hắn bị hoá đá ở đây, còn những người xung quanh cũng không khác gì, tất cả như con cá trên thớt mặc người ta trảm diệt.

Có điều cho dù hắn có muốn cử động nhưng lại không thể phá được vòng vây này, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tử kia đâm một kiếm về phía mình.

Thần Huyền Phong ở bên cũng vậy, đôi mắt vô hồn càng trở nên mênh mang, chốc chốc lại nheo lại với ánh sáng loé lên, ông ta là vị vương cái thế, vậy mà cũng phải bất lực trước thần thông cái thế này.

Vù!

Đúng vào giây phút này, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của Diệp Thành rung lên, lại một lần nữa nó không được triệu gọi mà tự mở ra, ấn kí tiên luân trên đồng tử tự vận chuyển.

Ngay sau đó, từ trung tâm là mắt trái của Diệp Thành hình thành nên từng làn sóng tản ra ngoài, tiếp xúc với vị trí đang trói buộc Diệp Thành khiến nó di chuyển, chạm tới không khí, không khí lại lưu chuyển, chạm tới Thần Huyền Phong khiến Thần Huyền Phong không bị trói buộc nữa.

Mở ra rồi!

Đôi mắt Diệp Thành loé sáng, hắn nhanh chóng lùi về sau.

Vút!

Một kiếm của nữ tử tóc bạc kia đã đâm tới, mũi kiếm chỉ còn cách hắn năm thốn, sát khí lạnh băng đã chém rách thánh thể của Diệp Thành.

Nhan hơn một chút nữa!

Đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn nhanh chóng lùi về sau như một đạo kinh mang.

Nữ tử tóc bạc cũng di chuyển theo.

Tốc độ của cả hai người mặc dù không chênh lệch nhau quá nhiều nhưng Diệp Thành lại yếu hơn một chút, đầu mũi kiếm Chu Tiên Kiếm cách Diệp Thành từ năm tấc rút xuống còn bốn tấc, ba tấc, rồi lại hai tấc….

Trong lòng Diệp Thành vẫn đang gào thét, nhưng hắn lại bất lực vì Chu Tiên Kiếm đã trấn áp mọi thứ mà hắn có, đến cả thời gian thi triển bí thuật cũng không thể, một khi buông lơi thì lập tức bị đâm xuyên cơ thể, một khi trúng chiêu thì sẽ mất mạng.

Thế nhưng vào thời khắc nguy hiểm, một bóng hình ma quỷ trong chốc lát hiển hiện chắn trước người hắn.

Vút!

Máu tươi bắn ra, bóng hình đó bị Chu Tiên Kiếm đâm xuyên, cho dù là Diệp Thành được che chắn thì cũng bị ảnh hưởng không vừa.

Vù!

Thiên địa trong chốc lát chìm vào im ắng.

Còn cảnh tượng bóng hình người kia bị đâm xuyên lại hiện lên choán mắt người nhìn.

Đây…!

Phía Tiêu Thần khôi phục lại hành động thì kinh ngạc nhìn người đang chắn trước người Diệp Thành kia.

Đó không phải ai khác mà chính là Thần Huyền Phong.
Chương 1279: Hồng Trần đến

Đây….!

Nhìn Thần Huyền Phong bị một kiếm đâm xuyên, phía Tiêu Thần như hoá đá.

Thần Vương Thần Huyền Phong lại vì Diệp Thành mà chịu bị đâm, hành động này vượt ra khỏi sức tưởng tượng của bọn họ.

Diệp Thành cũng thẫn thờ.

Thần Huyền Phong trước mặt hắn đứng đó vững chãi như ngọn núi, hắn không thể hiểu vì sao Thần Huyền Phong lại cứu mình, mọi thứ đều vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

Trong chốc lát, Diệp Thành nhìn thấy một đạo ấn kí cổ xưa trên cánh tay mình, đó là ấn kí thời không, chính là do Thần Huyền Phong khắc hoạ.

Hắn không biết vì sao Thần Huyền Phong lại khắc hoạ ấn kí thời không lên cánh tay hắn nhưng chắc chắn vì đạo ấn kí này nên Thần Huyền Phong mới xả thân cứu hắn, giúp hắn chặn lại nhát Chu Tiên Kiếm kia.

Phụt!

Bầu không khí yên tĩnh của trời đất vì tiếng phun ra máu của Thần Huyền Phong mà bị phá vỡ.

Tiếng phun ra máu này như được vang vọng lại nhưng nếu nghe kĩ thì đó không phải là âm thanh vang vọng mà là có thêm người khác phun ra máu.

Và người đó không phải ai khác chính là đạo thân Tinh Thần, lúc này sắc mặt hắn cũng tái nhợt.

Tinh Thần!

Thánh nữ Tinh Nguyệt vội tiến lên trước. đạo thân Tinh Thần che đi phần ngực, vẻ mặt đau đớn tột cùng như thể hắn cũng bị đâm xuyên vào ngực vậy.

Vút!

Nữ tử tóc bạc rút thanh Chu Tiên Kiếm ra khỏi cơ thể Thần Huyền Phong sau đó dịch chuyển ra cả trăm trượng.

Vút!

Cô ta vừa lùi về sau, một đạo kiếm mang cái thế liền trảm vào vị trí mà cô ta đứng ban nãy.

Người ra tay chính là một người mặc y phục đen, đeo mặt nạ đen với sức mạnh kinh người.

Hồng Trần!

Diệp Thành nhận ra người này, đây chẳng phải là sư phụ của Hồng Trần Tuyết, Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi bảy sao?

Rầm! Rầm!

Hồng Trần hiện thân, ông ta nhìn chằm chằm vào nữ tử tóc bạc, ông ta là người tường tận nhiều bí thuật, mỗi lần ra tay đều tung ra tâhnf thông cái thế liên tiếp khiến nữ tử tóc bạc lùi về sau.

Phụt!

Thần Huyền Phong lại lần nữa phun ra máu sau đó lập tức ngã nhào ra và được Diệp Thành đỡ lấy.

Huyền Phong!

Thiên Thương Nguyệt đang đại chiến với kẻ mặc y phục tím cũng di chuyển ôm Thần Huyền Phong vào lòng.

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn cầm chắc thanh kiếm cùng Hồng Trần sát phạt về phía nữ tử tóc bạc trấn áp cô ta.

Thấy vậy, kẻ mặc y phục tím không bị Thiên Thương Nguyệt kiểm soát nhưng cũng trong trạng thái thê thảm sát phạt tới, hắn ta cũng cùng với Diệp Thành và Hồng Trần đối đầu với nữ tử tóc bạc kia.

Có điều hắn ta còn chưa gia nhập vào vòng chiến đấu đã bị một bàn tay lôi ra ngoài, còn chưa đáp đất thì bị một kiếm cái thế trảm tới mức máu me nhơ nhuốc.

Lại có người đến, chính là Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.

Bọn họ sát phạt ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, người nào người nấy thân hình thảm hại, vỗn dĩ định quay về dưỡng thương nhưng nghe nói ở đây có đại chiến nên lại quay lại, vừa hay đụng trúng kẻ mặc y phục tím kia.

Lại là các ngươi!

Thấy Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên, kẻ mặc y phục tím nghiến răng, đây là lần thứ mấy hắn bị trọng thương rồi nên hắn vô cùng phẫn nộ.

Chuyện…chuyện gì thế này!

Thái Hư Cổ Long liếc nhìn kẻ mặc y phục tím rồi lại nhìn vòng chiến đấu, lúc này Diệp Thành và Hồng Trần đang đại chiến với nữ tử tóc bạc, Thần Huyền Phong trọng thương, Thiên Thương Nguyệt đang ôm lấy Thần Huyền Phong, cho dù với một kẻ nhanh trí như hắn thì lúc này cũng rơi vào trạng thái mơ hồ khó hiểu.

Vút!

Khi hắn ta đang ngơ ngác thì Tử Huyên đã sát phạt về phía kẻ mặc y phục tím.

Rầm! Đoàng!

Trận đại chiến nổ ra, có Hồng Trần, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên trợ chiến nên chiến cục được xoay chuyển.

Trận đại chiến nổ ra hết sức khốc liệt, đạo thân Tinh Thần đứng ngoài vòng chiến đấu cũng mơ hồ chạy vào trong.

Tinh Thần!

Thánh nữ Tinh Nguyệt cất tiếng gọi nhưng không thể khiến đạo thân Tinh Thần dừng chân, thế rồi cô cũng chạy vào theo sau hắn.

Quay lại!

Bên ngoài vòng chiến đấu, phía Tiêu Thần lần lượt trầm giọng, đó không phải là nơi mà đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt có thể tuỳ tiện vào, cho dù là Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, kẻ mặc y phục tím chiến tranh hay Hồng Trần, Diệp Thành và nữ tử tóc bạc chiến tranh thì bất cứ hành động nào thừa thãi đều có thể khiến bọn họ mất mạng.

Long Đằng hắng giọng, ông ta vẫn dùng tới pháp khí ở cảnh giới Thiên, ngưng tụ tạo ra cái lồng tránh kẻ mặc y phục tím và nữ tử tóc bạc kia trốn thoát.

Đạo thân Tinh Thần như không hề nghe thấy tiếng gọi của phía Tiêu Thần, hắn và thánh nữ Tinh Nguyệt lần lượt tới phía này.

Thần Huyền Phong nằm trong lòng Thiên Thương Nguyệt, miệng không ngừng trào máu.

Trạng thái của ông ta hiện giờ rất kém, toàn thân nhơ nhuốc máu, bị nữ tử tóc bạc dùng một kiếm tuyệt sát đâm xuyên ngực, đạo tắc, linh hồn, cơ thể đều bị đánh tới mức mang tính huỷ hoại, đó không phỉa là một kiếm bình thường.

Thiên Thương Nguyệt điên cuồng đẩy tinh nguyên vào cơ thể ông ta nhưng vẫn không thể ngăn lại được thần quang tịch diệt đang huỷ hoại dần cơ thể của Thần Huyền Phong.

Thần Huyền Phong không nói lời nào, đôi mắt vô hồn, thần sắc đờ đẫn, cứ thế ôm Thiên Thương Nguyệt.

Đến cả ông ta cũng không biết vì sao mình lại cứu Diệp Thành, còn thay Diệp Thành đỡ nhát kiếm tuyệt sát đó.

“Sao tim ta lại đau thế này”, đạo thân Tinh Thần che đi phần ngực, hắn thẫn thờ nhìn Thần Huyền Phong.

“Muội cũng vậy”, thánh nữ Tinh Nguyệt nói với vẻ mặt đau đớn có phần mê man.

“Diệp….Diệp Tinh Thần, Thần…Thần Nhi, Thiên…Thiên Hoang Địa Lão….”, Thần Huyền Phong nhìn đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt, giọng nói ông ta khản đặc, lời nói không liền mạch, đôi mắt vô hồn trong chốc lát chợt mang theo ánh nhìn như tỏ tường, cũng chính vì sự tỏ tường trong chốc lát đó mà khiến đôi mắt ông ta chợt nhoà đi nước mắt.

Thần Huyền Phong không nói hết được cả câu, còn thần sắc lại trở về đờ đẫn như ban đầu, đôi mắt vô hồn.

“Ông rốt cục là ai?”, đạo thân Tinh Thần tiến lên trước nhìn Thần Huyền Phong với đôi mắt đỏ ngầu.

Nhưng vẻ mặt của Thần Huyền Phong lúc này càng mê man hơn, ông ta là ai đến ngay cả ông ta cũng không biết, thần trí không tỉnh táo khiến ông ta không phân biệt được hiện thực và hư ảo, ông ta chỉ biết thiên địa trong mắt mình đang dần trở nên mơ hồ.

Rầm! Đoàng!

Ở một hướng khác, trận đại chiến vẫn đang nổ ra làm thiên địa nứt lìa, sóng cả cuộn trào.

Kẻ mặc y phục tím liên tục bị thương, máu me nhơ nhuốc, bị Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long đánh cho tới mức thê thảm.

Nữ tử tóc bạc cũng không khá hơn là bao, cho dù cô ta biết nhiều thần thông nhưng cũng khó có thể địch lại được đòn công phá của hai người phía Diệp Thành và Hồng Trần.

Trước đó cô ta liên tiếp dùng tới hai loại thần thông cấm kị nên thần hà xung quanh cơ thể đã nhạt đi nhiều.

Vả lại lần này người mà cô ta phải đối đầu là Hồng Trần và Diệp Thành. Với sức chiến đấu của Hồng Trần thì rõ ràng hơn cả Thần Huyền Phong, chỉ với sức một mình ông ta đã ngang hàng với nữ tử tóc bạc rồi, huống hồ còn có sự trợ chiến từ Diệp Thành..

Huyết tiếp hạn giới!

Diệp Thành trảm ra một biển tinh hà sau đó nhìn sang Hồng Trần ở bên với ánh mắt kinh ngạc.

Lần trước gặp ông ta ở Vân Nhược Cốc, lúc đó Hồng Trần ở trạng thái huyết tiếp hạn giới, qua bao lâu rồi mà ông ta vẫn ở trạng thái này được, điều này khiến Diệp Thành không khỏi bất ngờ.

Nên biết rằng huyết tiếp hạn giới là trạng thái không chết cũng không bị thương, nó chỉ xuất hiện trong thời gian giới hạn vả lại chỉ có thể mở ra một lần, chưa chắc đã có thể mở ra lần thứ hai.

“Lẽ nào ông ta có thể mở ra huyết tiếp hạn giới bất cứ lúc nào?”, trong lòng Diệp Thành chợt dấy lên thắc mắc.

Trạng thái huyết tiếp hạn giới là sự bá đạo thế nào? Hắn rõ hơn ai hết.

Trước kia chính vì có trạng thái này nên hắn mới có thể dùng sức một mình mà địch lại cả hàng chục triệu tu sĩ, nếu như Hồng Trần có thể mở ra trạng thái này bất cứ lúc nào thì Đại Sở này còn ai có thể so với ông ta nữa?

Ngoài huyết tiếp hạn giới, Diệp Thành còn thấy vẻ mặt của Hồng Trần hết sức dị thường, đôi mắt vô hồn đó giống như Thần Huyền Phong vậy.

Nữ tử tóc bạc ở phía đối diện cũng đờ đẫn y hệt khiến Diệp Thành thắc mắc rốt cục cả ba người này đang rơi vào trạng thái thế nào, trần trí không bình thường sao? Không thấy bọn họ nói gì nhưng người nào người nấy đều rất khác lạ.

Điều khiến Diệp Thành cảm thấy khó hiểu nhất đó là mối quan hệ giữa Hồng Trần và nữ tử tóc bạc kia, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau nhưng người nào người nấy đều tỏ rõ sự kiêng dè với đối phương.

Suy nghĩ của Diệp Thành trở nên lộn xộn vì sự xuất hiện của Hồng Trần, vì Thần Huyền Phong giúp hắn đỡ một kiếm, tất cả khiến đầu óc hắn mơ hồ, càng nghĩ càng khó hiểu.
Chương 1280: Một người bị bao vây một người trốn chạy

Đùng! Đoàng!

Khi trận chiến đang diễn ra ác liệt thì phương xa vang lên tiếng nổ ầm ĩ, chấn động cả đất trời.

Nhìn từ xa, đó là từng đạo thần hồng lộng lẫy, từng bóng người vụt qua bầu trời với tốc độ rất nhanh.

Cao thủ của Thiên Đình đã tới, đội hình rất khủng bố có tới hàng nghìn người, ai cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên, ai cũng có khí thế nuốt chửng bầu trời.

Chết tiệt!

Cảm nhận được đông đảo cao thủ đang cấp tốc tới gần, người áo tím trở nên càng dữ tợn hơn.

Đi!

Hắn ta quát lên, như thể đang nói với nữ tử tóc trắng.

Dứt lời, hắn ta nhận một kiếm kinh thế của Thái Hư Cổ Long, sau đó một bước chạy cả trăm trượng, muốn chạy đi trước khi cao thủ của Thiên Đình tới, tránh huỷ diệt vùng biển này.

Dịch Thiên Hoán Địa!

Tử Huyên hô lên, hoán đổi vị trí với người áo tím, hắn ta vừa chạy được trăm trượng đã lại bị đưa về.

Dịch Thiên Hoán Địa!

Người áo tím cũng thi triển cùng một bí thuật, lại đổi vị trí cho Tử Huyên.

Dịch Thiên Hoán Địa!

Thái Hư Cổ Long cũng không nhàn rỗi, người áo tím vừa đổi chỗ với Tử Huyên đã bị hắn ta đổi lại.

Thấy cảnh này, nhóm Tiêu Thần trố mắt nhìn, thần thông của cao thủ cái thế quả nhiên không đơn giản chút nào.

Trong khoảnh khắc đó họ đã lần lượt ngự động pháp khí cảnh giới Thiên, muốn cho người áo tím một đòn tuyệt sát, may mà chưa bắn ra nếu không nhỡ đâu ngộ thương Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên thì lại thành trò cười.

Ầm!

Hư thiên gầm thét, sau khi đổi một vòng, người áo tím lại về chỗ cũ, suýt nữa đã bị một chưởng của Thái Hư Cổ Long chém chết.

Thập Nhị Thiên Tự Đại Minh Trận!

Một tay Tử Huyên tạo quyết ấn, thi triển thần thông vô song.

Lập tức, mười hai thần trụ chọc trời hiện ra không theo thứ tự cụ thể nào, ngang qua trời đất, trên mỗi thần trụ đều được khắc vân lộ cổ xưa, dây xích phù văn đan xen ngưng tụ thành một chiếc lồng khổng lồ.

Đó không phải là một cái lồng bình thường, bên trong có rất nhiều cấm chế phong ấn, theo một khía cạnh nào đó nó còn vượt cả Thái Hư Long Cấm của Thái Hư Cổ Long.

Người áo tím bị nhốt bên trong, không thể di chuyển do bị cấm chế đáng sợ của chiếc lồng phong ấn.

Mở!

Người áo tím hét to, muốn phá vỡ trấn áp nhưng vô ích.

Thấy người áo tím bị trấn áp, nữ tử tóc trắng khẽ cau mày, một chưởng đẩy ra dòng sông bảy màu, đẩy lùi Hồng Trần rồi vung kiếm ra cả một vùng thần hải, chém lui Diệp Thành.

Sau đó cô ta đột nhiên quay người, bước ra cả mấy trăm trượng.

Đứng lại!

Phía Tiêu Thần đồng loạt điều khiển pháp khí cảnh giới Thiên quét ra một khoảng thần mang, nghiền nát hư thiên.

Vẻ mặt nữ tử tóc trắng lãnh đạm, cô ta vung mạnh kiếm Tru Tiên phá tan vùng thần mang ấy, đến pháp khí cảnh giới Thiên cũng bị phản kích, rung lên kịch liệt, thần quang đạo tắc xoay quanh nó cũng tối đi rất nhiều.

Dịch Thiên Hoán Địa!

Tử Huyên tiến lên một bước, lại thi triển thần thông nghịch thiên hoán đổi không gian, đổi chỗ với nữ tử tóc bạc.

Nhưng điều khiến cô giật mình là thần thông này vô hiệu với nữ tử tóc bạc.

Thái Hư Long Cấm!

Thái Hư Cổ Long đột nhiên tạo ấn quyết, thi triển Thái Hư Long Cấm, bao vây nữ tử tóc bạc bên trong.

Nhưng giây tiếp theo lồng Thái Hư Cổ Long đã bị một kiếm của nữ tử tóc bạc chém bật mở.

Thiên Chiếu!

Nữ tử tóc bạc vừa thoát thân, ấn ký Tiên Luân bên mắt trái của Diệp Thành chuyển động, nhắm thẳng vào cô ta, hắn hy sinh thọ nguyên để thi triển cấm thuật Tiên Luân.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên là tuy ngọn lửa Thiên Chiếu bùng cháy nhưng lại bị thần hà bảy màu trên người nữ tử ấy dập tắt, cấm thuật Tiên Luân vô hiệu với cô ta.

Ba loại thần thông của cao thủ vô song đều vô hiệu khiến nhóm Tiêu Thần ở ngoài chiến trường đều kinh hãi.

Tiếp theo đó là Hồng Trần, trong chốc lát ông đã biến mất không thấy tăm hơi.

Khi xuất hiện lần nữa thì ông đã ở trước mặt nữ tử tóc bạc, một kiếm của ông có thể gọi là huỷ thiên diệt địa.

Nữ tử tóc bạc thoắt cái làm cho thần hà bảy màu nở rộ hào quang, kiếm Tru Tiên lại rung lên, một kiếm kinh thế chém ra, cũng mang theo uy lực diệt thế.

Keng!

Hai thanh kiếm va vào nhau phát ra tia lửa, tiếng leng keng đinh tai nhức óc vang lên.

Ở nơi hai thanh kiếm va vào nhau, một gợn sóng mở ra trước mắt, vùng biển dấy lên sóng gió, những nơi nó đi qua, không gian lần lượt sụp đổ, thậm chí phía Diệp Thành cũng bị ảnh hưởng.

Hồng Trần bị đẩy lùi, khoé miệng nữ tử tóc bạc rỉ máu.

Vòng xoáy bảy màu xuất hiện trước mặt cô ta, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên chạy tới nhưng vẫn muộn, cô ta đã quay người đi vào vòng xoáy bảy màu, biến mất trong nháy mắt, trong thiên địa không còn tìm thấy bóng dáng cô ta nữa.

“Chết tiệt”, Long Đằng hừ lạnh: “Biết trước lồng được ngưng tụ từ pháp khí cảnh giới Thiên không có tác dụng với cô ta thì chúng ta đã nhập cuộc sớm hơn rồi”.

“Bây giờ nói gì cũng đã muộn”.

“Cô ta là thần thánh phương nào mà lợi hại quá vậy?”, nhìn vòng xoáy bảy màu tiêu tán, Thái Hư Cổ Long nhíu mày.

“Am hiểu cực đạo đế thuật”, Tử Huyên trầm ngâm: “Thần kiếm bảy màu đó chắc là kiếm Tru Tiên trong truyền thuyết”.

“Đúng như cô nghĩ đấy”.

“Huyền Phong”, khi hai người nói chuyện thì nơi không xa vang lên giọng của Thiên Thương Nguyệt, trong giọng nói có tiếng nấc nghẹn ngào.

Nghe vậy, Diệp Thành vội vàng xoay người bước tới chỗ Thần Huyền Phong.

Dáng vẻ Thần Huyền Phong vô cùng chật vật, đạo tắc, căn cơ, linh hồn đều đã sụp đổ, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều tản ra sức mạnh huỷ diệt, đó là sát khí từ kiếm Tru Tiên đang cướp đi cơ hội sống cuối cùng của Thần Vương.

Diệp Thành ngồi xổm xuống, đặt tay lên người Thần Huyền Phong, sức mạnh huyết mạch và Thánh thể bản nguyên cùng được trút ra, hy vọng có thể kéo dài mạng sống cho Thần Huyền Phong.

Dù sao Thần Huyền Phong rơi vào kết cục này cũng là do cứu hắn.

Mặc dù hắn không biết tại sao Thần Huyền Phong lại cứu mình, nhưng nếu gạt đi lập trường hai bên đối địch thì trong lòng hắn vẫn thấy áy náy.

Nhưng sức mạnh huyết mạch và Thánh thể bản nguyên của hắn cũng không thể ngăn sự sống đang không ngừng bị huỷ diệt của Thần Huyền Phong, sát khí của kiếm Tru Tiên có sức mạnh huỷ diệt, dù là bí thuật Tiên Luân Thiên Sinh cũng vô hiệu.

“Căn cơ đạo tắc đã bị huỷ, linh hồn bản mệnh đã bị diệt”, Tử Huyên nói nhỏ.

“Dù Đại La Kim Tiên còn sống cũng không cứu được ông ấy”, Thái Hư Cổ Long cũng thở dài.

Hồng Trần cũng tới, nhìn Thần Huyền Phong với vẻ mặt đờ đẫn, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.

Đột nhiên Hồng Trần cũng ngồi xổm xuống, cứng ngắc đưa tay ra ấn lên người Thần Huyền Phong, trút sức mạnh bản nguyên thần kỳ vào cơ thể ông ấy để sự sống của ông ấy tiêu tán chậm hơn.

Nhưng Hồng Trần vừa ngồi xuống, giây trước Thần Huyền Phong còn đang đờ đẫn lúc này lại ngồi bật dậy, một tay cầm lấy tay Diệp Thành, tay kia cầm tay Hồng Trần.

Vẻ mặt Thần Huyền Phong đau đớn, thần trí đang bên bờ sụp đổ, đôi mắt trống rỗng lúc hỗn loạn lúc rõ ràng, lúc mờ mịt lúc thẫn thờ.

Mọi người nhíu mày, Diệp Thành cũng nhíu mày.

Không hiểu sao hắn lại thấy lòng nhói đau, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh trong lòng bàn tay Thần Huyền Phong, giống như ông lão sắp chết nắm tay con mình nói lời trăng trối cuối cùng.

“Lão… Lão… Lão Đại”, Thần Huyền Phong lên tiếng, giọng nói khàn đặc mà tang thương, vào thời khắc tỉnh táo, ông ấy nhìn chằm chằm Diệp Thành và Hồng Trần, đôi mắt đẫm lệ.

Lão… Lão Đại?

Thần Huyền Phong nói rất nhỏ nhưng mọi người có mặt đều nghe thấy, vẻ mặt đồng thời trở nên vô cùng kinh ngạc.

Hồng Trần khó hiểu mà Diệp Thành cũng ngờ vực.

Danh xưng lão Đại này chỉ có đạo thân mới gọi hắn như vậy, Thần Huyền Phong thốt ra từ lão Đại khiến hắn ngỡ ngàng không kịp phản ứng.

“Giết… Giết giết…”, Thần Huyền Phong lại lên tiếng, lời nói ngắt quãng, ông nắm chặt tay Diệp Thành và Hồng Trần, vẻ mặt đau đớn như đang dùng hết chút sức lực cuối cùng: “Giết… Giết… Giết… Nhược… Nhược…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK