Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1386: Đi khắp nơi tìm kiếm

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp mặt đất.

Thế giới tu sĩ vẫn trống trải như cũ, không có một ai, trên mặt đất rộng lớn rất khó có thể nhìn thấy một bóng người, cả lãnh thổ rộng lớn chỉ có chín mươi ba tu sĩ, không cân xứng chút nào.

So với thế giới tu sĩ thì thế giới phàm trần phồn vinh thịnh thế hơn nhiều.

Sau đại nạn, không chỉ thế giới tu sĩ được gột rửa mà thế giới phàm trần cũng thay da đổi thịt. Hoàng đế đời trước đã thoái vị, quốc quân mới lên ngôi, chủ yếu là đại xá thiên hạ, phân phát lương thực.

Thiên Ma xâm lược, người của thế giới phàm trần ở Bắc Sở được đưa về Nam Sở.

Giờ đây, Thiên Ma xâm lược đã bị tiêu diệt, những người phàm Bắc Sở dưới sự lãnh đạo của quốc quân các nước bắt đầu cuộc hành trình trở về quê hương.

Gần mười triệu dặm là một con đường rất xa đối với người phàm, có thể họ sẽ phải đi cả đời, đến chết cũng không về được quê nhà, nhưng họ không hề dừng lại.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.

Vùng đất rộng lớn này đang trong quá trình phục hồi, dần dần lấy lại sự phồn vinh trước đây. Luôn có một vài người ý chí kiên định vượt qua trăm sông nghìn núi để tới thế giới tu sĩ, họ tôn sùng tiên nhân, muốn được thấy một khoảng trời khác.

Đối với những người này, hơn chín mươi tu sĩ còn lại của Đại Sở đều không từ chối, sẵn lòng dẫn họ đi tu đạo.

Những tu sĩ may mắn còn sống này đều là những người trẻ tuổi, người lớn nhất cũng không quá hai mươi tuổi nhưng lại gánh vác trách nhiệm nặng nề của Đại Sở, khai tông lập phái, tiếp nối truyền thừa của tiền bối sau đại nạn.

Nhưng trước tên tông môn mà họ lập ra đều rất ăn ý gắn thêm hai chữ: Thiên Đình.

Đúng vậy! Trước khi Thiên Ma xâm lược thì vùng đất này đã được Thiên Đình thống nhất.

Thiên Ma bị tiêu diệt, người mạnh nhất trên thế gian này là Diệp Thành, hắn vẫn là vương của vùng đất này, dù hắn không ở đây thì tên của Thiên Đình vẫn còn mãi, huống hồ hắn vẫn còn đang đứng trong thiên địa này.

Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành ngồi liền mấy ngày, trong khoảng thời gian đó hắn không cử động một lần nào.

Bên cạnh hắn, Nhược Hi đã thức dậy rất nhiều lần, thấy Diệp Thành ngồi yên bất động thì chạy lon ton đi chơi, đói thì chạy tới gốc cây linh quả nhặt linh quả để ăn, buồn ngủ thì rúc vào lòng hắn để ngủ.

Cô bé nhìn quanh rất nhiều lần, đôi mắt to tràn ngập vẻ khó hiểu.

Trong trí nhớ của cô bé, nơi đây là chốn thần tiên, nhưng giờ đã là một đống đổ nát.

Trong trí nhớ của cô bé, nơi đây có rất nhiều người, nhưng bây giờ lại trống trải.

Trong trí nhớ của cô bé, trên núi này có rất nhiều nương chơi cùng mình, nhưng giờ chẳng còn ai.

Cô nhóc rất bàng hoàng, dường như ngủ một giấc thức dậy mọi thứ đều đã thay đổi khiến tâm hồn yếu đuối của cô bé cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết, vậy nên cô bé luôn rúc vào lòng Diệp Thành tìm kiếm hơi ấm duy nhất còn sót lại.

Ngày thứ chín, Diệp Thành tỉnh lại.

Đôi mắt hắn mở ra, nhưng là một khoảng hỗn độn.

Hai ba giây sau, hỗn độn mới tan đi, đôi mắt đen trở nên sâu thẳm như bầu trời sao rộng lớn, có rất nhiều dị tượng đan xen trong mắt hắn, dường như còn tự động diễn hoá ra sơ thuỷ trước khi thiên địa được mở ra.

Chu Thiên Diễn Hoá!

Diệp Thành lẩm bẩm, ánh mắt nhìn vào cây linh thảo bên cạnh.

Hắn đang thầm suy đoán, tìm ra bản nguyên của linh thảo, cũng suy đoán khi nào linh thảo sẽ héo, từ lúc linh thảo nảy mầm cho đến lúc khô héo đều được hắn thấy rất tường tận.

Nụ cười vui vẻ xuất hiện trên môi Diệp Thành, tuy hắn không khám phá được toàn bộ huyền cơ về Chu Thiên Diễn Hoá nhưng cũng đã lĩnh ngộ được tinh tuý của nó.

Hắn đi xuống núi, dẫn Nhược Hi rời khỏi Hằng Nhạc Tông.

Phía sau có một lớp phong ấn khổng lồ bao phủ Hằng Nhạc Tông, bởi vì hắn biết lần này hắn sẽ đi rất lâu mới quay về.

Không biết qua bao lâu, hắn mới dừng lại trước một toà linh sơn ở Nam Sở.

Linh sơn được mây mù bao phủ như tiên cảnh chốn trần gian, dưới chân núi là một tấm bia đá: Thiên Đình Huyền Tông.

Khi hắn đang ngẩn người thì ba bóng người đã bước ra khỏi linh sơn, hai thiếu niên một thiếu nữ, họ đều là tu sĩ, một cảnh giới Chân Dương, hai cảnh giới Nhân Nguyên, Thiên Đình Huyền Tông là do họ thành lập.

Bái kiến Thánh chủ!

Ba người họ rất cung kính, dù đã thành lập môn phái nhưng họ vẫn không quên mình là người của Thiên Đình.

Diệp Thành không nói gì chỉ cười nhẹ, tế ra một lực dịu nhẹ nâng ba người đang quỳ trên đất lên.

Hắn nhìn vào trong linh sơn, bên trong có vài người phàm, người lớn nhất đã hơn ba mươi tuổi, họ đều từ thế giới phàm trần vượt ngàn dặm xa xôi để tới thế giới tu sĩ này cầu đạo.

Diệp Thành nở nụ cười tang thương, mấy người phàm trần đó sẽ là ngọn lửa hy vọng cho mảnh đất này.

Hắn đi để lại rất nhiều bí kíp, đều là thần thông và công pháp mà tu sĩ duy trì tu luyện, dùng để làm cơ sở cho Thiên Đình Huyền Tông khai tông lập phái, ngoài bí kíp hắn còn để lại rất nhiều nguyên liệu để tu luyện.
Chương 1387: Người của kiếp trước

Không lâu sau hắn lại dừng chân ở một linh sơn khác.

Đây cũng là một môn phái mới thành lập, có tên là Thiên Đình Nhân Tông.

Người thành lập ra Thiên Đình Nhân Tông cũng là ba đứa trẻ, tu vi mạnh nhất cũng chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong, tuy tu vi của họ không mạnh, cũng mới chỉ hơn mười tuổi nhưng đã là khai sơn thuỷ tổ cả một tông.

Tiếp theo, Diệp Thành liên tục đi đến các toà linh sơn khác nhau, mỗi lần xuất hiện, hắn đều để lại bí kíp và đan dược.

Trong số chín mươi ba tu sĩ ở Đại Sở, trừ đi hắn và Đường Như Huyên thì chỉ còn lại chín mươi mốt người, hai ba người hợp sức với nhau thành lập ra hơn hai mươi môn phái, trước mỗi môn phái đều có hai chữ Thiên Đình.

Cuộc xâm lược của Thiên Ma gần như đưa Đại Sở về lại thuở sơ khai.

Tất cả đều phải bắt đầu lại, với tư cách là Thánh chủ của Thiên Đình, đương nhiên hắn cũng sẽ dốc hết sức đóng góp, ngày tháng sau này còn dài, một ngày nào đó Đại Sở sẽ lại được huy hoàng như xưa.

Hôm nay hắn đã đưa Nhược Hi rời khỏi thế giới tu sĩ, đến thế giới phàm trần.

Nơi này là nước Triệu của thế giới phàm trần, đồ nhi Tịch Nhan của hắn từng là công chúa ở đây.

Đến nước Triệu, hắn đi rất nhiều nơi, chẳng hạn như nơi hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi gặp nhau lần đầu, chẳng hạn như nơi Diệp Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt thành thân, nhìn vật nhớ người.

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Hắn đến trước Hoàng cung nước Triệu nhưng không thấy Phụ hoàng và Mẫu hậu của Tịch Nhan.

Sau khi hỏi thăm hắn mới biết Triệu Dục đã thoái vị, truyền ngôi cho một người thông thái, còn ông đã đưa Mẫu hậu của Tịch Nhan rời khỏi Hoàng cung, tìm đến một nơi yên tĩnh trên núi, trông nom mộ của con gái, sống một cuộc sống bình lặng.

Diệp Thành không rời đi mà lẳng lặng đứng bên ngoài một phủ đệ trong vương thành, yên lặng nhìn vào trong một gian phòng của phủ đệ, lặng lẽ chờ đợi.

Trước gian phòng có một thanh niên dáng vẻ thư sinh đang đi tới đi lui, trong lòng rất lo lắng, thi thoảng lại nhìn vào trong gian phòng, có vài lần còn suýt đẩy cửa đi vào.

Oe oe oe…!

Màn đêm im ắng cuối cùng cũng bị tiếng khóc của một đứa trẻ phá vỡ, chàng thư sinh bật khóc vì xúc động.

Chúc mừng thiếu gia có được quý tử!

Bà mụ đi ra không ngừng chắp tay, cười tươi như hoa.

Bên ngoài tiểu viện, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhìn đứa bé trong lòng thư sinh rồi nở nụ cười yên tâm, vui vẻ.

Hoắc Đằng, huynh đệ tốt, ta tìm được ngươi rồi!

Diệp Thành cười trong nước mắt, đôi mắt nhoè đi. Đứa bé đó là Hoắc Đằng chuyển thế, được hắn dùng Chu Thiên Diễn Hoá để nhìn ra, tuy đứa bé còn nhỏ nhưng hắn vừa nhìn đã nhận ra là Hoắc Đằng.

Hắn bất giác khẽ vung tay, một tia thần quang bay vào trong mắt Hoắc Đằng chuyển thế.

Đột nhiên, Hoắc Đằng chuyển thế trong vòng tay thư sinh mở to mắt, ngơ ngác vài ba giây rồi há miệng hét to: Mẹ kiếp.

Tiếng hét của hắn ta suýt nữa khiến thư sinh kia sợ phát khóc, đến tổ phụ vừa chạy tới đang định nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sợ đến mức loạng choạng một hồi.

Đúng vậy, thần quang mà Diệp Thành vừa bắn ra chính là ký ức của Hoắc Đằng.

Nhưng Diệp Thành không giải trừ phong ấn cho Hoắc Đằng chuyển thế, hiếm lắm mới được làm người phàm một lần, hắn ta nên có một tuổi thơ hạnh phúc.

Mà trí nhớ của Hoắc Đằng sẽ dần được giải trừ phong ấn khi hắn ta lớn lên, đã tìm được Hoắc Đằng chuyển thế nên Diệp Thành cũng không vội, biết hắn ta ở đây là tốt rồi, đến khi thời cơ chín muồi hắn sẽ đưa hắn ta đi sau.

Diệp Thành rời đi với tâm trạng vui vẻ, trong lòng rất cảm kích Chu Dịch.

Nếu không nhờ bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá, hắn cũng không thể tìm được Hoắc Đằng chuyển thế một cách dễ dàng như vậy.

Trong đêm khuya thanh vắng, hắn đi sâu vào rừng sâu núi thẳm.

Từ xa, hắn nhìn thấy một tổ chim trên cành cây khô, một con quạ đen đang đậu trước tổ, lâu lâu lại chớp mắt, nhìn vào quả trứng chim trong tổ, quả trứng đó đã nứt, một cái đầu lông lá nhô ra, đôi mắt mê man nhìn thế giới mới lạ này.

Lý Tam Nhi!

Nụ cười của Diệp Thành hơi kỳ lạ, ai có thể ngờ rằng đồ đệ Lý Tam Nhi của Lâm Thanh Sơn, cậu của Hùng Nhị lại đầu thai thành một con quạ.

Diệp Thành vẫn còn nhớ rất rõ về Lý Tam Nhi, đó là lần đầu tiên hắn và Hùng Nhị đến Linh Thảo Viên trộm linh quả, bắt gặp hắn ta đang giao hoan cùng một nữ đệ tử, vì thế bị Hùng Nhị đánh ngất.

Đến ngày hôm nay, Diệp Thành vẫn còn nhớ dáng người gầy gò của Lý Tam Nhi, bây giờ thấy hắn ta đầu thai, tuy không phải người nhưng vẫn thấy rất thân thiết.

Hắn lại giơ tay, bắn một tia thần quang vào Lý Tam Nhi chuyển thế vừa mới chui ra khỏi trứng chim.

Trong thần quang có ký ức kiếp trước của Lý Tam Nhi, và nó cũng sẽ dần được giải trừ phong ấn khi hắn ta lớn lên.

Vì tình hình Lý Tam Nhi đầu thai đặc biệt, trở thành một con chim nên hắn đã cho thêm bí pháp bảo vệ vào trong thần quang ký ức, khó khăn lắm mới tìm được người đầu thai chuyển thế, không thể để diều hâu ăn mất được.

Cũng coi như trải nghiệm một cuộc sống khác!

Diệp Thành mỉm cười, xoay người bước ra khỏi rừng cây, đến thời điểm thích hợp hắn sẽ đích thân tới đón Lý Tam Nhi.

Ra khỏi rừng, Diệp Thành đi vào một dải núi dài, dừng lại trước một vách đá.

Nhìn từ xa, phía trước vách đá có một chồi non to bằng móng tay, đó là một bông hoa sen tuyết vừa mới nhú lên, quang hoa như ẩn như hiện dưới ánh trăng đêm, được ánh trăng gột rửa.

Tề Nguyệt sư tỷ, đã lâu không gặp!

Diệp Thành khẽ cười, trong mắt lấp lánh ánh nước, dựa vào Chu Thiên Diễn Hoá hắn đã nhìn ra chồi non của hoa sen tuyết này chính là đồ nhi Tề Nguyệt của Từ Phúc, các chủ Linh Đan Các của Hằng Nhạc, điều khiến hắn ngạc nhiên là cô ấy lại đầu thai thành một đoá hoa sen tuyết.

Sẽ không có ai làm phiền tỷ đâu!

Diệp Thành mỉm cười, búng ra một tia thần quang mang theo ký ức kiếp trước của tề Nguyệt, cho nó bay vào trong hoa sen tuyết, nó sẽ lớn dần theo Tề Nguyệt chuyển thế và bảo vệ cô ấy, không để người khác hái đi hầm thuốc.
Chương 1388: Kẻ thù tựa như bạn cũ

Diệp Thành lại đi, rời khỏi nước Triệu.

Trước khi đi, hắn đến một ngọn núi già yên tĩnh, dừng chân bên ngoài ngọn núi ấy, nhìn Triệu Dục và Mẫu hậu của Tịch Nhan cùng với ngôi mộ nhỏ, đó là mộ của đồ nhi hắn.

Ánh bình minh rực rỡ lại chiếu xuống mặt đất.

Diệp Thành dời hàng trăm ngọn núi khổng lồ, mở ra lối đi giữa thế giới tu sĩ và thế giới phàm trần.

Những tu sĩ may mắn còn sống sót dẫn theo thế hệ tu sĩ mới rời đi, họ được phái đến thế giới phàm trần để truyền đạo, càng ngày càng có nhiều người phàm chuyển tới thế giới tu sĩ, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng là hạt giống hy vọng.

Trong một thị trấn ở thế giới phàm trần, Diệp Thành bắn thần quang vào người một bé gái sơ sinh còn đang quấn tã.

Đó là Lục Huyên Nhi thủ đồ Tàng Thư Các ngoại môn của Hằng Nhạc Tông khi xưa, đầu thai vào một gia đình bình thường, đôi mắt to trong veo giống hệt Lục Huyên Nhi kiếp trước. Diệp Thành còn may mắn được đặt tên cho cô bé, hắn vẫn gọi cô là Lục Huyên Nhi.

Đêm đã về khuya, Diệp Thành đầu đội nón lá rộng vành tiếp tục lên đường, sau đó hắn dừng lại ở một cổ trấn ở thế giới phàm trần.

Ông lão, cho một ấm trà!

Diệp Thành cởi nón ngồi trước quầy trà, đặt Nhược Hi ngồi lên chân mình.

Nhưng rất lâu sau hắn cũng không thấy ông lão mang trà lên.

Khi hắn nhìn lại thì thấy ông lão bán trà đứng đó như pho tượng, một tay cầm ấm nước, tay kia cầm chén trà, ngơ ngác nhìn Diệp Thành, khuôn mặt già nua đầy vẻ phức tạp và thăng trầm.

Linh Chân!

Diệp Thành cũng giật mình, ông lão bán trà kia không phải điện chủ Chính Khí Điện – Linh Chân Thượng Nhân năm xưa sao?

Trước đây khi hắn còn là một tiểu tu sĩ, không có sức chiến đấu nghịch thiên đã bị Linh Chân cao ngạo cho rằng là ma, đến khi hắn mạnh mẽ quay về khiêng quan tài đến, quậy phá tiệc mừng thọ của Linh Chân rồi phế tu vi của ông ta.

Tất cả như mới ngày hôm qua.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp Linh Chân Thượng Nhân ở đây, càng không ngờ Linh Chân Thượng Nhân bị mình phế tu vi năm xưa lại đến thế giới phàm trần trở thành một ông lão bán trà.

“Ông ở thế giới phàm trần có quen không?”, Diệp Thành cười nhẹ, không hề có sát khí, cực kỳ bình thản.

Ân oán năm xưa đã tan thành mây khói từ lâu, Linh Chân Thượng Nhân cũng đã sớm chôn vui trong dòng sông dài của thời gian. Diệp Thành của bây giờ cũng sẽ không tìm một ông lão bán trà để báo thù.

“Già rồi, đã quen từ lâu rồi”, Linh Chân Thượng Nhân nở nụ cười tang thương, cất bước run rẩy, đặt chén trà lên bàn, rót cho Diệp Thành một chén trà nóng hổi.

Ngày nay ông ta đã không còn là điện chủ Chính Khí Điện cao ngạo xa cách năm xưa nữa, ông ta già rồi, đã đặt một chân vào nấm mồ, toàn thân trên dưới bao gồm cả đôi mắt đục ngầu cũng mang theo dấu vết thăng trầm của năm tháng.

Gặp lại Diệp Thành cũng là điều mà ông ta không ngờ tới.

Lúc này ông ta không sợ hãi chút nào, thọ nguyên gần hết, ông ta đã sớm nhìn thấu sinh tử.

Ở phàm trần mấy năm, tuy là ông lão bán trà nhưng lại được sống cuộc sống rất yên bình và thoả mãn, ông ta cũng đã nhận ra trước kia mình sai nhường nào.

Quá khứ như mây khói, đã không còn hận nữa.

Linh Chân chỉ có cảm khái đối với năm tháng đã qua, dường như đã qua một đời, sự xuất hiện của Diệp Thành mang lại cho ông ta cảm giác an ủi về mặt tinh thần, ông ta coi Diệp Thành như một người bạn cũ chứ không phải kẻ thù.

Diệp Thành cầm chén trà lên, hắn vẫn rất bình thản.

Ngoài đường người qua người lại, ai cũng bận rộn, thi thoảng cũng có người nhìn vào đây nhưng không nghĩ tới người uống trà là người mạnh nhất Đại Sở hiện nay, mà người rót trà đã từng là điện chủ cao ngạo của Chính Khí Điện một thời.

Họ sẽ không bao giờ nghĩ được rằng hai người đã từng là kẻ thù không đội trời chung sẽ gặp lại nhau ở đây, không phải với thân phận kẻ thù mà là bạn cũ.

Thanh toán!

Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới lại đội nón lá lên, đặt hai tiền đồng lên bàn trà, bế Nhược Hi đi vào dòng người, hắn như một vị khách qua đường, nhẹ nhàng đến rồi đi, không để lại dấu vết.

Phía sau, thân thể già nua của Linh Chân Thượng Nhân run lên, đôi mắt già nua đục ngầu phút chốc mờ đi, bóng lưng ấy không ngừng đi xa, dần khuất khỏi tầm mắt của ông ta trong đám đông.

Diệp Thành!

Giọng Linh Chân Thượng Nhân khàn đi, gặp lại người bằng hữu đầy rẫy những thăng trầm.

Diệp Thành lại bắt đầu cuộc hành trình, liên tục xuất hiện ở mọi ngóc ngách của thế giới phàm trần, tìm kiếm từng người mình từng quen, mỗi lần thấy một người được chuyển thế, hắn lại rưng rưng nước mắt vì kích động.

Mấy ngày sau, tiếng ầm ầm không ngừng vang vọng khắp đất trời.

Hắn đã xây hư thiên truyền tống trận nối liền Nam Sở và Bắc Sở, những người trở về quê hương dưới sự dẫn dắt của quốc quân lần lượt đặt chân vào truyền tống trận, có sự giúp đỡ của tu sĩ, họ có thể nhanh chóng trở về quê hương của mình, xây dựng lại gia đình.

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Trong một đất nước của thế giới phàm trần, tiếng khóc của hai đứa trẻ sơ sinh vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh.

Hắn lại tìm thấy người đầu thai tiếp theo, hơn nữa còn là một cặp huynh đệ song sinh, đó là Trương Phong Niên và Trương Phong Dương, kiếp trước họ là huynh đệ, kiếp này vẫn cùng nhau đầu thai chuyển thế, đây có lẽ là điều không thể thay đổi từ kiếp trước.

Diệp Thành không đưa họ đi mà bắn thần quang ký ức vào cơ thể họ rồi lặng lẽ rời đi.
Chương 1389: Tự tạo đường lui cho mình

Màn đêm tĩnh lặng.

Diệp Thành đứng trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn lên bầu trời sao.

Nhược Hi đã ngủ, nằm trên vân đoàn ấm áp, thi thoảng lại ngủ mơ gọi vài tiếng ‘nương’.

Trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Thành khẽ giơ tay lên, hướng về phía bầu trời sao hư ảo.

Giây tiếp theo, hai tia thần quang vụt qua bầu trời, bay về phía hắn.

Nhìn kỹ thì thấy là ngọn lửa màu vàng và sấm sét màu đen, nói chính xác hơn là tiên hoả và thiên lôi.

Chúng đã trở lại, nằm trong lòng bàn tay Diệp Thành, liên tục nhảy nhót, rất vui mừng cũng rất phấn khích, không ngừng cọ cọ vào lòng bàn tay Diệp Thành như đang kể những chuyện xảy ra trong nhiều năm qua.

Diệp Thành cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt ve.

Năm xưa tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân bị giết, dù họ đã chết nhưng chưa hoàn toàn tiêu tán trong đất trời, tiên hoả và thiên lôi vốn là sức mạnh của đất trời, bản nguyên chưa dập tắt thì vẫn có thể sống lại.

Thời gian trôi qua, chúng lại thu thập sức mạnh bản nguyên, sau khi ngưng tụ được thì về lại với Diệp Thành.

Đúng như Diệp Thành nghĩ năm đó, người giết họ là người mà họ cực kỳ thân thuộc, thân thuộc đến nỗi khiến họ không có chút phòng bị nào, trong thoáng chốc bị tuyệt sát, đến bản thể là hắn cũng không tìm ra một chút sơ hở.

Người giết họ bị kiếm Tru Tiên khống chế, bây giờ nghĩ lại, mọi thắc mắc đều đã được giải đáp.

Dưới đêm trăng, tiên hoả và thiên lôi lại hoá thành đạo thân, tuy là hình người nhưng tu vi đã không còn như trước, muốn trở lại trạng thái đỉnh phong họ còn cần mài giũa nhiều.

Diệp Thành vung kiếm chém đứt bản nguyên của họ, giống như năm xưa hắn trả lại tự do cho đạo thân Tinh Thần, hắn cũng trả lại tự do cho tiên hoả và thiên lôi, họ có thể làm một con người chân chính.

Hai người kích động đến mức rơi lệ, không ngờ Diệp Thành lại tự chém mình hai đao để trả lại tự do cho họ.

Đi đi! Tìm người đầu thai chuyển thế giúp ta!

Diệp Thành vỗ vai hai người, truyền bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá cho cả hai, hy vọng họ có thể giúp mình tìm được người.

Hai người gật đầu, quay người bay về hai hướng khác nhau, thề phải giúp Diệp Thành tìm được người đầu thai.

Lần này họ không còn lo bị kẻ khác âm mưu hãm hại nữa, vì Đại Sở ngày nay ngoài Diệp Thành và Đường Như Huyên thì tu vi cao nhất cũng chỉ ở cảnh giới Chân Dương, không ai có thể làm gì được họ.

Sau khi hai người đi, Diệp Thành vẫn đứng trên đỉnh núi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận sức mạnh bản nguyên nhất của thế gian này.

Hắn dung hợp với thiên địa, hoá thân thành một phần của trời đất, hoà làm một với đất trời.

Thời gian trôi qua, hắn sử dụng bí pháp Chu Thiên, không ngừng tìm ra sức mạnh của đất trời, tìm ra bản nguyên sơ khai nhất, mỗi làn gió, mỗi tấc đất, mỗi giọt nước, mỗi nhành hoa trong lòng hắn đều thân thiết như người thân.

Lần này hắn ở lại đây chín ngày.

Chín ngày qua hắn như một pho tượng đá, mặc cho gió thổi mưa rơi vẫn không nhúc nhích, ngao du trong bản nguyên của đất trời.

Trong khoảng thời gian này, Nhược Hi đã tỉnh dậy rất nhiều lần, khi đói thì ăn linh quả Diệp Thành để lại, buồn ngủ thì trèo lên vân đoàn, thi thoảng lại chớp chớp đôi mắt to nhìn xung quanh, thi thoảng lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Đến ngày thứ mười, Diệp Thành ngồi yên bất động cuối cùng cũng nhúc nhích.

Sau đó một làn gió bay ra từ cơ thể hắn, nhìn như không có hình nhưng lại có hình, sau đó ngưng tụ thành một bóng người, hình dáng và dung mạo không khác gì Diệp Thành.

Đạo thân?

Một giọng nói ngạc nhiên vang lên trong Thiên Huyền Môn, đó là Phục Nhai, lão ta đang ngỡ ngàng nhìn bóng người bên cạnh Diệp Thành.

Lúc này Đông Hoàng Thái Tâm đang quan sát màn nước huyễn thiên cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Dưới cái nhìn của họ, liên tục có sức mạnh kỳ lạ bay ra từ trong cơ thể Diệp Thành, hoá thành sáu hình người với dung mạo giống hệt hắn, tất cả đều là đạo thân do các loại sức mạnh khác nhau của đất trời hoá thành.

Tuy đều là đạo thân nhưng tu vi của họ không mạnh, cũng như tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân, họ cần tự tu luyện, đã là người tự do rồi, họ cũng phải đi con đường của mình.

“Nghịch thiên, thật sự nghịch thiên”, Phục Nhai líu lưỡi, kinh hãi tột đỉnh: “Cộng thêm tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lúc trước là hắn có chín đạo thân rồi đấy! Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, Phong, Lôi, Âm, Dương, mỗi đạo thân tượng trưng cho một sức mạnh của trời đất, có cần phải nghịch thiên như vậy không?”

“Thiên phú của tiểu tử này thật sự khiến ta run sợ”, với khả năng đoán định của Đông Hoàng Thái Tâm, nhìn thấy từng đạo thân ấy cũng không khỏi sửng sốt, đó là đạo thân, không phải phân thân!

Chém!

Khi hai người đang chấn động thì nghe thấy Diệp Thành khẽ hô một tiếng.

Sau đó, một sức mạnh vô hình trong cơ thể hắn hoá thành một thanh thần kiếm vô hình, chém chín nhát đao vào người hắn, mà chín đạo thân do hắn hoá ra cũng đã trở thành người tự do.

“Tiểu tử này điên rồi à?!”, Phục Nhai thật sự bị sốc, không khỏi mắng hắn.

“Ngươi biết cái gì”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi: “Sớm muộn gì hắn cũng sẽ đến Chư Thiên Vạn Vực, đi trong hố đen không gian bất cứ lúc nào cũng có thể lạc đường, hắn đang tự tạo đường lui cho mình, nếu hắn không về được thì còn có chín đạo thân thay hắn kéo dài hy vọng”.

“Vậy… Vậy cũng không cần tàn nhẫn thế chứ?”, Phục Nhai lại líu lưỡi, nếu là lão ta, chắc chắn sẽ không có sự quyết đoán như Diệp Thành.

“Nếu hắn đến Chư Thiên Vạn Vực, nhất định sẽ viết nên câu chuyện thần thoại về mình”.
Chương 1390: Ba nghìn hoá thân chín thiên đạo

Trên đỉnh núi, Diệp Thành mở đôi mắt ra.

Sắc mặt của hắn tái nhợt, đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể, khí huyết lúc này lại trông vô cùng yếu ớt.

Dù vậy thì Diệp Thành cũng không để ý mà lại tỏ ra vui mừng khi nhìn bảy đạo thân trước mặt: Kim Chi Đạo Thân, Mộc Chi Đạo Thân, Thuỷ Chi Đạo Thân, Thổ Chi Đạo Thân, Phong Chi Đạo Thân, Âm Chi Đạo Thân, Dương Chi Đạo Thân.

Hiện giờ nếu thêm cả Viêm Chi Đạo Thân (Tiên Hoả Đạo Thân) và Lôi Chi Đạo Thân (Thiên Lôi Đạo Thân) thì hắn có tổng cộng chín đạo thân tất cả.

Đúng như Phục Nhai nói, mỗi một đạo thân của hắn đều đại diện cho một sức mạnh của thiên địa: Kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, phong, tuyết, âm, dương lúc này đang đóng vai trò đoạt thiên địa tạo hoá.

Cũng đúng như Đông Hoàng Thái Tâm nói, Diệp Thành đang để lại cho mình con đường lùi.

Hố đen không gian là nơi thế nào hắn rõ hơn ai hết, nơi đó đầy rẫy những nguy hiểm rình rập.

Đó là chặng đường rất dài, bất cứ lúc nào cũng có thể đi lạc, vĩnh viễn không có lối ra, vĩnh viễn không thể trở về, chỉ có thể như ngọn đèn dầu hắt hiu đợi ngày tắt lịm trong bóng tối vô bờ bến.

Cho nên hắn phải nghịch thiên ngộ đạo, hoá giải chín loại sức mạnh căn nguyên của thiên địa, mỗi một loại sức mạnh đều ngưng tụ thành đạo thân, hắn cho họ sự tự do để kéo dài hi vọng cho mình.

Ở bầu trời phía xa có hai bóng hình lướt qua chính là Viêm Chi Đạo Thân (Tiên Hoả Đạo Thân) và Thiên Lôi Đạo Thân (Lôi Chi Đạo Thân).

Bọn họ và bảy đạo thân mới đều nhìn Diệp Thành với vẻ mặt lo âu, mặc dù bọn họ đã tự do nhưng dù sao Diệp Thành cũng là bản tôn của bọn họ, bọn họ biết Diệp Thành tự trảm chín đao thì sẽ bị thương tới mức nào.

Diệp Kim Thần, Diệp Mộc Thần, Diệp Thuỷ Thần, Diệp Viêm Thần, Diệp Thổ Thần, Diệp Phong Thần, Diệp Lôi Thần, Diệp Âm Thần, Diệp Dương Thần.

Diệp Thành mỉm cười nhìn chín đạo thân của mình, hắn đặt tên cho mỗi người.

Đi đi!

Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười rồi khoát tay một cách mỏi mệt.

Chín đạo thân định nói gì đó nhưng lại thôi.

Trong chốc lát, chín người lần lượt đứng dậy bước vào hư thiên rồi bay về chín hướng khác nhau giúp Diệp Thành tìm người chuyển kiếp.

Sau khi bọn họ rời đi khoé miệng Diệp Thành trào máu.

Đại Sở hiện giờ ngoại trừ Thiên Huyền Môn ra thì không ai có thể khiến hắn bị thương, cũng chỉ có hắn mới có thể khiến mình bị thương.

Tự trảm chín đao, thương thế thế nào không cần nghĩ cũng biết, phách lực của hắn không ai có thể bì, nếu như Thái Hư Cổ Long còn sống thì nhất định cũng sẽ mắng chửi hắn bị điên như Phục Nhai, nên biết rằng tự trảm chín đao thì hắn rất có khả năng không thể đạt được tu vi Chuẩn Thiên cho tới hết kiếp.

Cơn gió khẽ thổi tới, Diệp Thành ngồi khoanh chân trên mặt đất.

Hắn cứ thế ngồi chín ngày trời.

Vào tối ngày thứ mười sắc mặt tái nhợt của hắn chợt đỏ gay lên, khí huyết yếu ớt lại lần nữa dồi dào như biển cả.

Hiện!

Sau tiếng hô khẽ, trong cơ thể Diệp Thành phân ra hai luồng khói xanh hoá thành hai đạo thân.

Tiếp đó, hai đạo thân lại lần nữa hoá thành phân thân, một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, hai đạo phân thân nhanh chóng biến thành ba nghìn phân thân, đây chính là giới hạn của Diệp Thành.

Cảnh tượng này khiến Phục Nhai thẫn thờ.

Hoang Cổ Thánh Thể người nào cũng là một sự tồn tại khủng khiếp. Ba nghìn hoá thân, như vậy phải cần khí huyết dồi dào tới mức nào mới có thể trụ được?

Đi tìm!

Diệp Thành lập tức hạ lệnh.

Thế rồi ba nghìn hoá thân của hắn di chuyển về các hướng khác nhau, người nào người nấy mang theo bí pháp Chu Thiên Diễn Hoá giúp Diệp Thành tìm người chuyển kiếp.

Lần này khí tức của Diệp Thành yếu ớt vô cùng.

Ba nghìn hoá thân dùng toàn bộ khí huyết của bản thể, đây là sự tiêu hao khủng khiếp, phải tán thưởng khí huyết của Hoang Cổ Thánh Thể dồi dào, nếu như đổi lại là tu sĩ bình thường khác thì đã cạn kiệt sinh khí mà mất mạng từ lâu rồi.

Có điều Diệp Thành lại khác.

Chỉ dựa vào sức một mình mà muốn tìm người chuyển kiếp của Đại Sở thì cần bao nhiêu thời gian chứ.

Diệp Thành không thể đợi nổi, hắn cần tìm người chuyển kiếp của Đại Sở trong thời gian ngắn nhất sau đó tới Chư Thiên Vạn Vực, đó là nơi còn nguy hiểm muôn trùng hơn cả Đại Sở, tới đó muộn thì những người chuyển kiếp kia sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên Diệp Thành cần người giúp đỡ, ba nghìn hoá thân, chín đạo thân sẽ là sự trợ giúp đắc lực cho hắn.

Trời gần sáng, Diệp Thành vừa hồi phục được chút sức lực lại lần nữa ôm lấy Nhược Hi bước lên hành trình mới.

Ở một đô thành ở thế giới người phàm, Diệp Thành tìm thấy Hạo Thiên Thi Tuyết và Hạo Thiên Thi Vũ chuyển kiếp.

Có lẽ là trời xanh thương người nên đã khiến cho Trần Vinh Vân và Ly Chương cũng chuyển thế ở đô thành đó.

Diệp Thành để lại thần quang kí ức rồi dừng chân trước một dòng sông lớn.

Diệp Thành nhìn thấu đáy sông và thấy một con cá màu tím đang bơi lội, nó có linh trí trời ban, những gì mà nó hô hấp đều là tinh khí.

Đó là người chuyển kiếp, chín là một trong chín đại đệ tử chân truyền: Dạ Như Tuyết.

Diệp Thành để lại thần quang kí ức rồi lại biến mất.

Trong sơn lâm, yêu thú thét gào, một con yêu thú huyết lang vừa ra đời suýt chút nữa phải bỏ mạng dưới móng vuốt của con thằn lằn.

Diệp Thành đến kịp thời và cứu được nó.

Chu Thiên Diễn Hoá, đó là Thạch Nham chuyển kiếp, chính là một trong chín đại đệ tử của Hằng Nhạc Tông.

Đợi ngươi mười tuổi thì sẽ hoàn toàn giác ngộ được kí ức của kiếp trước.

Diệp Thành xoa xoa Thạch Nham chuyển kiếp, kiếp trước là tu sĩ, kiếp này hắn đầu thai thành yêu thú luân hồi Đại Sở vẫn rất kì diệu, chỉ cần là vật sống thì đều có thể luân hồi khiến hắn cảm thấy vô cùng kính trọng thần thông của các vị tiền bối.

Không chậm trễ thêm, Diệp Thành lập tức quay người rời đi.

Trong lúc này, ba nghìn hoá thân và chín đạo thân của hắn cũng lần lượt báo tin về, chưởng giáo kiếp trước của Chính Dương Tông là Dương Đỉnh Thiên, trưởng lão Chấp Pháp Điện Đạo Huyền, trưởng lão Linh Thảo Viên Lâm Thanh Sơn, trưởng lão Tàng Thư Các Hoàng Thạch, thủ toạ Thiên Dương Phong Chung Lão Đạo, lão tổ Hằng Nhạc Chân Nhân, Hằng Thiên Chân Nhân cùng rất nhiều đệ tử khác của đều đã được tìm thấy.

Tiếp tục!

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.

Mặc dù Tạ Vân hay Hùng Nhị chưa được tìm thấy nhưng cục diện hiện giờ đã rất tốt rồi, càng lúc càng nhiều người chuyển kiếp được tìm thấy khiến hắn hân hoan, mọi nỗ lực của hắn không hề uổng phí.

Ừm.

Đang đi thì Diệp Thành vô thức dừng lại, hắn nhìn về một tiểu viên.

Nơi đó có hai đứa trẻ đang chơi đùa, tuổi chừng ba bốn tuổi.

Chu Thiên Diễn Hoá vận chuyển, mắt Diệp Thành sáng lên.

Đó là người chuyển kiếp, nhưng không phải là người đã chết trong trận chiến với Thiên Ma mà từng bị hại dưới nanh vuốt của Doãn Chí Bình, so với phía Dương Đỉnh Thiên thì bọn họ đến thế giới này sớm ba tới bốn năm.

Mất trước ba bốn năm và chuyển kiếp được ba, bốn năm thì hiện giờ tính ra cũng chừng ba, bốn tuổi rồi.

Còn hai đứa trẻ này chính là người của Hằng Nhạc Tông: Trưởng lão ngoại môn Chấp Pháp Điện Đạo Giới Chân Nhân và trưởng lão ngoại môn Vạn Bảo Các Bàng Đại Hải.

Đây là niềm vui bất ngờ khiến Diệp Thành vội gảy ra hai đạo thần quang mang theo kí ức kiếp trước của bọn họ và cũng mang theo ánh sáng bảo vệ bọn họ. Hắn không tiến tới làm phiền mà chờ đợi sau khi kí ức được giải phóng thì sẽ đưa bọn họ rời khỏi đây.

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng hắn nhìn Bàng Đại Hải và Đạo Giới chuyển kiếp lần cuối rồi mới quay người đi.

Ở chặng đường tiếp theo Diệp Thành không ngừng thi triển Chu Thiên Diễn Hoá.

Từng người chuyển kiếp được diễn hoá ra, có những người chuyển kiếp thành người phàm, có những người chuyển kiếp thành hoa cỏ côn trùng hoặc muông thú nhưng chỉ cần là sự sống tồn tại, chỉ cần chuyển kiếp tới Đại Sở thì sẽ không thể thoát ra khỏi diễn hoá của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK