Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1371: Nam Sở bị tàn phá

Trong màn đêm đen, Diệp Thành bị Đan Ma đưa tới Đan Thành.

Đây…!

Nhìn thấy Diệp Thành gần như tàn phế, phía Đan Thần kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Diệp Thành bị thương nặng như vậy.

Đan Ma không nói gì thêm, cứ thế sải bước vào trong Đan Thành.

Ở đó có một bể linh trì với đủ màu sắc, được người ta gọi với cái tên Hoa Thiên Trì, năm xưa nó được Đan Tổ dẫn cửu tiêu thần lộ, hỗn hợp với nhiều loại thần dược ngưng tụ thành, quanh năm nhận được thiên nguyên của trời, tinh hoa của đất nên đây chính là thánh địa trị thương.

Đợi đi!

Sau khi đặt Diệp Thành vào trong Hoa Thiên Trì, Đan Ma mới hít vào một hơi thật sâu.

Mọi người chỉ biết thẫn thờ đứng bên Hoa Thiên Trì quan sát, trong tay Đan Ma còn cầm một viên linh châu, bên trong viên linh châu này phong ấn một viên đan dược màu tím, đó chính là Thiên Tịch Đan sáu vân.

Không sai, Đan Thành luyện ra được Thiên Tịch Đan nhưng phải trả cái giá thê thảm, phải đánh đổi bằng đan linh bên trong cơ thể Huyền Nữ và Lạc Hi và hàng trăm lão tu sĩ cùng luyện đan mới có thể luyện ra thành công.

Chỉ thấy bên trong Thiên Hoa Trì nước liên tục sục sôi xối lên cơ thể Diệp Thành.

Đột nhiên xung quanh Diệp Thành hình thành nên một vòng xoáy hữu hình, đó chính là thôn thiên ma công tự vận hành, hút trọn tinh hoa của Thiên Hoa Trì khiến tinh nguyên dồi dào cứ thế thấm vào cơ thể hắn thông qua các lỗ chân lông, bù đắp cho tứ chi bách hài, khôi phục lại cơ thể bị tàn phá của hắn.

Rắc! Rắc!

Không lâu sau đó, bên trong cơ thể Diệp Thành vang lên từng âm thanh rắc rắc của tiếng xương cốt va chạm vào nhau, bí thuật Man Hoang Luyện Thể tự vận hành.

Sức hồi phục kinh người của hắn khiến phía Đan Ma kinh ngạc, thương thế trên cơ thể nhanh chóng liền lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được, phần cánh tay bị trảm lìa kia cũng nhanh chóng mọc ra.

Không mất bao lâu thánh quang trên cơ thể Diệp Thành lại lần nữa chói lọi, cả cơ thể hắn có lớp hoàng kim rực rỡ bao quanh, mỗi một lớp da, mỗi một phần xương cốt đều giống như có thêm lớp hoàng kim trút vào.

Trong chốc lát, khoé miệng Diệp Thành có máu tươi màu vàng trào ra khiến Đan Ma mà phía Đan Thần lần lượt nheo mắt.

Đạo thương?

Sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi như thể họ trông thấy thương thế trên linh hồn bản mệnh ở thần hải của Diệp Thành, trạng thái này cho dù là hồi phục về nguyên trạng thì tu vi cũng khó có thể tiến thêm một bước, thậm chí còn có khả năng giảm sút.

Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới mỏi mệt mở đôi mắt ra.

Đây là đâu?

Giọng Diệp Thành khản đặc, hắn nhìn Đan Ma và Đan Thần với đôi mắt kinh ngạc khó hiểu.

Đan Thần không nói gì, ông ta cho viên linh châu bên trong phong ấn Thiên Tịch Đan lơ lửng trước mặt Diệp Thành, trên khuôn mặt già nua kia còn hiện lên nét đau thương, một viên Thiên Tịch Đan thôi nhưng lại chính là thứ mà ông ta phải dùng sinh mạng của hai đồ nhi mà mình yêu quý để đổi lấy.

Thiên Tịch Đan?

Ánh mắt Diệp Thành ảm đạm, đôi mắt hiện lên thần mang sắc lạnh.

Mặc dù viên Thiên Tịch Đan này được phong ấn bên trong linh châu nhưng vẫn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, viên linh đan sáu vân hiện ra vô cùng choán mắt.

Thế rồi Diệp Thành ngẩng đầu nhìn Đan Ma và Đan Thần, hắn không thể ngờ Đan Thành lại có thể luyện ra được Thiên Tịch Đan vả lại còn không có sự tham gia của Đan Thánh là hắn.

“Thiên Tịch Đan chỉ có một viên, ngươi chỉ có một cơ hội”, Đan Ma lên tiếng nhìn Diệp Thành: “Nếu như ngươi đột phá thì Đại Sở sẽ có hi vọng, nếu như ngươi thất bại thì cả Đại Sở này sẽ chôn cùng với ngươi, ngươi có chắc chắn chiến thắng được không?”.

“Có”, Diệp Thành quả quyết, trong đôi mắt rõ cái nhìn kiên định mà trước nay chưa từng có.

“Vậy thì cứ yên tâm đột phá đi”, Đan Ma lập tức xoay người, ông ta bước ra một bước, “không ai làm phiền ngươi, tu sĩ cả Đại Sở này sẽ không một ai chùn bước mà tiến lên bảo vệ ngươi, hỗ trợ cho ngươi thành công”.

“Đừng để Đại Sở thất vọng”, phía Đan Ma nhìn Diệp Thành với con mắt đầy hi vọng, sau đó tất cả đều bước ra khỏi địa cung.

Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thành mới tĩnh lặng ngồi khoanh chân bên trong Hoa Thiên Trì hồi lâu không nói lời nào.

Linh châu phía trước mặt vẫn đang lơ lửng, hiện lên tử hà với sắc tím lấp lánh, mỗi một luồng tử hà đều mang theo đạo uẩn, đây là viên Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh, có đạo uẩn và thần tắc hoàn chỉnh thì đương nhiên một nửa viên Thiên Tịch Đan không thể nào so sánh được.

Thế rồi hắn giơ tay lên nắm lấy viên linh châu và bóp nát, đến cả Thiên Tịch Đan bên trong cũng bị bóp nát theo.

Ngay sau đó, tinh nguyên dồi dào giống như thuỷ triều thâm nhập vào cơ thể hắn.

Hự!

Đột nhiên Diệp Thành ôm chặt lấy phần ngực, tim hắn đập thình thịch, trong giây phút này tim hắn như có hàng vạn đao cứa vào.

Huyền Nữ, Lạc Hi!

Giọng Diệp Thành khản đặc như thể giây phút nuốt Thiên Tịch Đan hắn đã cảm nhận được trong linh đan có linh của Lạc Hi và Huyền Nữ, cũng như thể cảm nhận được Thiên Tịch Đan Thiên Tịch Đan được Đan Thần luyện ra bằng cách nào.

Diệp Thành, huynh phải chiến thắng đấy!

Trong không gian như vang vọng tiếng nói mang theo ân tình và hi vọng của Huyền Nữ và Lạc Hi.

Diệp Thành nước mắt dàn dụa, tầm nhìn mơ hồ như có thể trông thấy hai bóng hình đang mỉm cười với hắn, đó là Huyền Nữ và Lạc Hi với tàn niệm linh hồn lạc ấn bên trong Thiên Tịch Đan và ăn sâu vào cơ thể hắn.

Rầm!

Sau cơn đau đớn xé tim gan của Diệp Thành, một tiếng động rầm trời vang vọng khắp Nam Sở.

Thiên Ma lại bắt đầu công phá tường thành, vả lại trận thế còn khủng khiếp hơn lần trước.

Giết!

Tu sĩ của Đại Sở điên cuồng, các lão tu sĩ cứ thế huyết tế phần thọ nguyên cuối cùng, bùng nổ sức chiến đấu đỉnh phong, cứ thế trấn thủ tường thành, các tu sĩ trẻ tuổi không màng sống chết, dùng máu tươi để bảo vệ tường thành.

Thế nhưng sự phòng ngự của bọn họ trước mặt đại quân Thiên Ma rõ ràng không đáng để nhắc đến.

Giao chiến chưa tới một canh giờ, tường thành của Nam Sở đã bị công phá, từng sinh mệnh sống gào thét bị nhấn chìm dưới sự thôn tính của đại quân Thiên Ma, từng cây chiến kì của Đại Sở rách nát lần lượt đổ xuống.

Rầm! Rầm! Đoàng!

Tiếng nổ rầm trời vang vọng, kéo dài hơn ba triệu dặm khắp tường thành.

Giết! Không được để một tên sống sót!

Chúng tướng Thiên Ma lần lượt vung kiếm chỉ về phía Nam, kẻ nào kẻ nấy mặt mày tôi độc, thề trong đêm nay dẹp bằng Nam Sở.

Chiến!

Tu sĩ của Nam Sở như những kẻ điên, mặc dù tường thành bị tàn phá nhưng vẫn cố trấn thủ ở biên giới Nam Sở, đại quân Thiên Ma mỗi lần tiến vào bên trong một phần thì đều phải trả cái giá vô cùng tàn khốc.

Nhìn vào thiên địa, năm khu vực lớn của Nam Sở đều choán lấp cả đại quân Thiên Ma, hậu duệ các hoàng đế và liệt đại chư vương đều lần lượt chìm vào trong cảnh huyết chiến, vùng đất rộng lớn này đã bị từng bước chân của Thiên Ma dày xéo, sơn hà rộng lớn cũng nhuốm máu đỏ tươi của tu sĩ Đại Sở.

Bại rồi!

Ở đại điện của Triệu Dục, dưới Thái Cổ Tinh Thiên, phía Sở Hùng lần lượt hạ tay xuống.

Nhìn đại quân Thiên Ma trên Thái Cổ Tinh Thiên gần như choán lấp cả Đại Sở, ánh mắt bọn họ chỉ còn lại nỗi bất lực.

Mặc dù bày mưu tính kế, quyết chiến quyết thắng nhưng đối mặt với sự trấn áp tuyệt đối bọn họ chỉ đành lực bất tòng tâm.

Mặc dù Diệp Thành ở đây nhưng như thể trông thấy chiến cục của Nam Sở, từng tu sĩ ngã xuống, từng bóng người quen thuộc bị nhấn chìm.

Phá! Phá cho ta!

Diệp Thành gào thét, tiếng thét từ sâu thẳm tâm hồn.

Trong ý cảnh, đó lại là một luồng quang môn chọc trời trông có vẻ như ngay trước mắt nhưng lại xa vời vợi.

Đột phá! Đột phá!

Ở đại điện của Thiên Huyền Môn, phía Đông Hoàng Thái Tâm mắt đỏ ngầu nhìn Diệp Thành, hi vọng người thanh niên này có thể nghịch thiên tạo nên thành công giữa kiếp nạn, cứu vãn lấy vùng đất này.
Chương 1372: Đan Tổ Chi Hồn hiển linh

Rầm! Đoàng! Đoàng!

Giữa thiên địa tăm tối, ngoài tiếng nổ rầm trời này còn có hàng tỷ lôi chớp đang xé toạc cả vùng đất này.

Đại quân Thiên Ma vẫn vô cùng hung hãn, thôn tính từng vùng đất và sinh linh nơi đây.

Tu sĩ của Đại Sở vẫn đang phản kháng, dùng huyết cốt để bảo vệ từng tấc đất quê nhà.

Đúng như Sở Hùng nói, Đại Sở bại rồi, không có bức tường thành Nam Sở làm lá chắn, đại quân Thiên Ma nhiều gấp mấy chục lần tu sĩ của Đại Sở đều không còn sức mà chống lại nổi từng đợt công phá của chúng.

Giết! Không được để kẻ nào sống sót!

Tiếng chúng tướng Thiên Ma vang lên dữ dội, vang vọng khắp đất trời Nam Sở, mang theo uy nghiêm lạnh lùng.

Rầm! Rầm! Rầm!

Nhìn vào thiên địa từ trên cao, trên vùng đất của Nam Sở, từng toà cổ thành bị dẹp bằng, từng linh sơn nứt lìa, nơi nào Thiên Ma đi qua thì thây xác chất chồng, máu chảy thành sông, Nam Sở thực sự đã trở thành địa ngục chốn trần gian.

Phía trước, đại quân Thiên Ma như nước thuỷ triều đã bao vây khắp Đan Thành.

Đan Thành chính là thánh địa của luyện đan sư, mùi hương dược liệu thơm nồng kéo theo rất nhiều Thiên Ma tới, tên nào tên nấy mặt mày tham lam thấy rõ.

Bảo vệ!

Đan Ma gằn lên, tay cầm sát kiếm đứng trên tường thành của Đan Thành.

Không chỉ mình ông ta mà đến tất cả các luyện đan sư đều chặn ở cửa thành, những luyện đan sư không giỏi đánh đấm cũng phải liều mạng, cầm vũ khí lên bảo vệ Đan Thành, tranh thủ thời gian cho Diệp Thành.

Một đám sâu kiến!

Thiên Ma gằn giọng lạnh lùng, đứng giữa hư thiên giơ sát kiếm lên chỉ vào Đan Thần: Tiến công.

Đột nhiên, hàng trăm sát trận hư không, hàng trăm nghìn trận pháp công kích trợp trời nhằm vào kết giới hộ sơn của Đan Thành.

Giây phút sau đó, thần mang trợp trời càn quét hư thiên, đánh vào kết giới hộ sơn của Đan Thành.

Rầm! Đoàng! Đoàng!

Tiếng nổ rầm trời như sấm rền, kết giới hộ sơn của Đan Thành rung lên kịch liệt, rất nhiều nơi đã nứt lìa.

Không phải kết giới hộ sơn của Đan Thành không đủ mạnh mà vì Thiên Ma tấn công vào đây quá đông, mỗi lần đại quân Thiên Ma tấn công vào trong Đan Thành đều sẽ khiến từng luyện đan sư đổ máu, hoá thành huyết vụ.

Rầm!

Sau tiếng động kinh thế, kết giới hộ sơn của Đan Thành bị phá vỡ.

Đại quân Thiên Ma rợp trời như tìm được chỗ trút giận, xông vào như lũ cuốn.

Giết!

Đan Ma là người đầu tiên sát phạt ra ngoài, ông ta lấy sức một mình địch lại chín ma tướng khác.

Giết!

Đan Thần và Đan Nhất cũng điên cuồng chặn ở cửa thành quyết tiến không lùi.

Giết!

Rất nhiều luyện đan sư đã xông vào trận địch, tự nổ chân hoả luyện đan và cơ thể, mỗi lần họ tự nổ đều tạo ra một đoá huyết hoa choán mắt, mỗi lần tự nổ đều kéo theo cả đám Thiên Ma xuống hoàng tuyền.

Đan Thành hôm nay nhuốm đỏ máu, khắp nơi đều vang lên tiếng ai oán thét gào.

Đan Tổ à, hiển linh đi!

Vẫn có những luyện đan sư cổ hủ quỳ phục dưới tượng điêu khắc sừng sững của Đan Tổ, nước mắt và máu lăn dài, vừa khóc lóc vừa thét gào hi vọng bước tượng lạnh băng kia có thể cứu thế giúp bọn họ thoát khỏi khổ ải.

Vù! Vù!

Tượng Đan Tổ rung chuyển, một luồng quang hồng khai khoá thiên địa, hoá ra một bóng hình đứng sừng sững giữa đất trời, đó chính là Đan Tổ Hư Hồn được con dân Đan Thành đời đời sùng bái.

Đan Tổ hiển linh rồi! Đan Tổ hiển linh rồi!

Luyện đan sư bên dưới tượng điêu khắc đột nhiên quỳ xuống, người nào người nấy nước mắt lăn dài.

Tiếng ai oán chấn động thiên địa, Đan Tổ Hư Hồn mở mắt nhìn thế giới tang thương đẫm máu.

Trong đôi mắt già nua của ông ta hiện lên vẻ đau thương, Đan Thành huy hoàng bao nhiêu năm tháng mà cuối cùng lại lâm vào kiếp khổ ải, hậu thế của ông ta phải chịu lầm than.

Một đạo tàn niệm cũng đòi đấu với ta sao?

Một tên ma tướng sát phạt đến vung chiến thương quét về phía Đan Tổ Hư Hồn.

Đan Tổ Hư Hồn lập tức giơ tay trấn áp hư thiên, mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa khiến tên ma tướng vừa xông lên bị một bàn tay đánh tan thành mây khói.

Thế nhưng sau khi huỷ diệt một tên ma tướng Đan hổ Hư Hồn lại trở mỏng manh hơn, sức trấn áp mạnh mẽ cũng giảm sút, chỉ còn lại một luồng hồn hư ảo không phải là Đan Tổ thực thụ.

Tiêu diệt cho ta!

Một tên ma tướng giơ sát kiếm lên chỉ vào Đan Tổ Hư Hồn ở phía xa.

Không cần ông ta phải ra lệnh, hàng trăm hư thiên sát trận đã khôi phục thần uy.

Thần mang rợp trời mang theo uy lực trảm thiên diệt địa quét vào hư thiên, trảm diệt Đan Tổ Hư Hồn, đến cả tượng Đan Tổ sừng sững kia cũng sụp đổ trong chốc lát, hoá thành tàn tro bay đi còn những luyện đan sư bên dưới tượng Đan Tổ thì lúc này cũng bị trấn áp và nhấn chìm.

Giết!

Đan Ma đang gào thét, tự nổ cơ thể kéo theo bốn tên ma tướng cùng xuống hoàng tuyền, máu tươi của ông ta cuối cùng cũng thẫm đẫm Đan Thành.

Trải qua bể dâu năm tháng, ông ta cuối cùng cũng cống hiến sinh mệnh của mình cho vùng đất mà ông ta vừa yêu vừa hận, Đan Ma không phải là ma, kí ức của ông ta mãi mãi ghi lại nơi này.

Giết!

Đan Thần và phía Đan Nhất cũng tự nổ cơ thể liều mạng tới giây phút cuối cùng.

Bầu trời của Đan Thành cũng nhuốm đỏ máu, phía luyện đan sư cũng ngã vào vũng máu.

Trong địa cung, cơ thể Diệp Thành run rẩy, mọi thứ mà Đan Thành cống hiến hắn đều đã thấy rõ mồn một, những luyện đan sư kia bảo vệ hắn đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Hoang Cổ Thánh Thể!

Luyện đan sư của Đan Thành đều đã bỏ mạng, đại quân của Thiên Ma cứ thế xông vào địa cung nơi Diệp Thành ở, từng cặp mắt khát máu và tham lam nhìn chằm chằm nơi này.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Đúng lúc này, một uồng ánh sáng rực rỡ giáng từ trên trời xuống, đó chính là một bóng hình chém ra một kiếm tạo thành Vạn Kiếm Triều Tông.

Phụt! Phụt!

Ngay sau đó, Thiên Ma vừa xông vào đây đều ngã rạp.

Cơ Tuyết Băng tới rồi, mái tóc cô bạc trắng, toàn thân đầy vết thương, máu tươi đẫm cơ thể, cô đứng phía trước đại đại.

Giết cô ta!

Một tên ma tướng gằn lên phẫn nộ như thể biết được sức mạnh của Cơ Tuyết Băng nên không dám mạo hiểm xông lên mà dựa vào sát trận hư thiên trảm diệt Cơ Tuyết Băng.

Đừng vội!

Một tên ma tướng cười u ám, đôi mắt hiện lên u quang, hắn ta liếm liếm cái miệng nhìn Cơ Tuyết Băng, trong ánh mắt hắn rõ vẻ tham lam như thể hắn rất hứng thú với huyết mạch Huyền Linh của cô vậy.

Ta muốn có huyết mạch của cô ta.

Một tên ma tướng xông lên, mái tóc huyết sắc tung bay, thể phách lớn mạnh, khí huyết sục sôi, hắn bước trên biển máu ma sát định trảm Cơ Tuyết Băng đoạt lấy huyết mạch.

Thấy vậy, tên ma tướng tóc tím kia loé lên cái nhìn lạnh lùng, hắn không cam tâm lùi về sau nên vung chiến thương lao tới.

Thấy tên ma tướng tóc đỏ sát phạt tới, Cơ Tuyết Băng lập tức di chuyển né qua đòn công kích của hắn, Huyền Linh thần Tướng lướt qua khiến tên ma tướng kia bị chém đến mức lảo đảo lùi về sau còn tên ma tướng tóc tím xông tới cũng trúng một chưởng mà bị ép lùi bước.

Trấn áp!

Tên ma tướng tóc đỏ hắng giọng lạnh lùng, phần trán có một cái gương ma bay ra phát ra thần uy kinh thế trấn áp đến mức Cơ Tuyết Băng lảo đảo.

Phá!

Cơ Tuyết Băng thiêu đốt huyết mạch Huyền Linh chống lại uy lực của ma gương kia, một kiếm chém ra khiến ma gương tan nát, tên ma tướng tóc đỏ cũng bị phản phệ lại lần nữa bị đẩy lùi, còn chưa đứng vững thì sát kiếm của Cơ Tuyết Băng đã tới.

Tên ma tướng tóc đỏ tái mặt, đôi mắt trố ra, hắn ta đã đánh giá thấp Cơ Tuyết Băng, hắn muốn lùi về sau nhưng đã muộn, linh hồn bị trảm đến mức tan thành mây khói.

Chết đi!

Lúc này, tên ma tướng tóc tím đã sát phạt lên từ phía sau, hắn đâm một mâu xuyên người Cơ Tuyết Băng.

Cơ Tuyết Băng trọng thương cố gắng di chuyển nhưng còn chưa đứng vững đã bị tên ma tướng tóc tím lại lần nữa sát phạt đến, hắn không cho cô cơ hội phản ứng lại.

Cửu Thiên Huyền Linh Kính!

Cơ Tuyết Băng một tay kết ấn, linh gương khổng lồ hiển hiện, cô hoá thân thành người trong gương, tên ma tướng tóc tím đâm một mâu tới nhưng không thể phá được linh gương, ngược lại còn bị linh gương hất bay đi.

Cửu Thiên Huyền Linh, Cấm!

Cơ Tuyết Băng giơ tay khiến tên tóc tím bay đi bị cấm cố giữa hư hiên.

Mở cho ta!

Tên này gào thét muốn mở cấm cố nhưng lại bị nhất chỉ của Cơ Tuyết Băng điểm vào thần hải, đến cả linh hồn bản mệnh cũng bị trảm diệt.

Thấy vậy, sắc mặt một tên ma tướng lạnh hẳn lại, hắn lập tức ngự động tuyệt sát trận, quét ra một đạo thần mang đánh tan Cửu Thiên Huyền Linh Kính.

Ngay sau đó, Cơ Tuyết Băng lập tức bay đi, đợi tới khi đáp đất thì chỉ còn thấy vũng máu tươi choán mắt.
Chương 1373: Chuẩn Thiên viên mãn, Thánh thể đại thành

Giết cho ta!

Đám ma tướng chợt hét lớn, vung kiếm chỉ vào Cơ Tuyết Băng.

Cuối cùng chúng cũng nhìn ra được người như Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, dù có bị thương nặng đến đâu cũng đều không dễ bị trảm diệt.

Vì vậy chúng đã trở nên thông minh hơn, không dám tiến lên đấu một mình mà phái quân Thiên Ma tới làm tiêu hao sức chiến đấu của Cơ Tuyết Băng trước, chờ đến khi cô hấp hối rồi chúng sẽ ra tay cướp đi huyết mạch Huyền Linh.

Không thể làm trái lệnh của ma tướng, tuy đám ma binh sợ hãi nhưng vẫn điên cuồng lao lên.

Cơ Tuyết Băng lảo đảo đứng dậy, vẻ mặt lãnh đạm nhưng vô cùng kiên định.

Bây giờ Đan Thành đã bị phá, toàn bộ luyện đan sư đều đã tử trận, cô là lá chắn bảo vệ cuối cùng phía trước Diệp Thành, cô không có đường lui, chỉ có thể liều đánh đến chết.

Giết!

Đám Thiên Ma binh leo lên bậc thang đá, vung sát kiếm lên.

Cơ Tuyết Băng thiêu đốt số thọ nguyên còn lại, vung kiếm giết cả một đám, lại trở tay tung ra một chưởng giết thêm một đám nữa.

Nhưng số lượng Thiên Ma binh quá đông, cô giết bao nhiêu, giây tiếp theo sẽ lại có Thiên Ma xông lên nữa. Đứng trước Thiên Ma, cô chỉ như giọt nước giữa đại dương, không chỉ một lần bị nhấn chìm rồi lại không chỉ một lần dấy lên sóng gió.

Phụt! Phụt! Phụt!

Máu văng khắp trời, từng Thiên Ma lần lượt ngã xuống, từng vũng máu chảy dài trên bậc đá.

Không biết qua bao lâu tiếng hô giết mới chợt im bặt.

Thiên Ma binh không dám tiến lên nữa, sợ hãi nhìn Cơ Tuyết Băng, bàn tay cầm kiếm không khỏi run lên, mới bao lâu mà số lượng người bị cô giết ít nhất đã lên đến mấy chục nghìn.

Lại nhìn đến Cơ Tuyết Băng, lúc này cô cũng đã thế suy sức yếu, cơ thể loạng choạng, đứng còn không vững.

Đột nhiên cô khẽ quay đầu lại, tầm mắt mờ mịt nhìn về Địa Cung, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trong Hoa Thiên Trì, cô đã dùng hết sức lực cuối cùng rồi, không còn sức để chiến đấu nữa.

Chết đi!

Một ma tướng giương cung lên, vẻ mặt hung tợn.

Keng!

Sát kiếm đen kịt lướt qua hư thiên, sấm sét quấn quanh mang theo uy lực đủ để xuyên thủng mọi thứ.

Phụt!

Máu bắn tung toé, Cơ Tuyết Băng đứng trước đại điện bị mũi tên đó bắn trúng.

Huyết phong thổi qua, cơ thể lảo đảo của cô cuối cùng cũng ngã xuống, trong mắt chỉ còn lại vẻ mệt mỏi.

Huyết mạch Huyền Linh là của ta!

Thấy Cơ Tuyết Băng ngã xuống, một ma tướng nóng lòng muốn vươn bàn tay to ra đỡ lấy Cơ Tuyết Băng.

Nhưng đúng lúc này, đại điện nổ tung, một luồng uy áp kinh thế khiến đất trời đều phải run sợ chợt xuất hiện.

Phụt!

Tên ma tướng đang muốn bắt lấy Cơ Tuyết Băng lập tức bị hất văng, khi văng ra cơ thể ông ta chợt hoá thành huyết vụ.

Đại… Đại Đế?

Binh tướng Thiên Ma kinh hãi nhìn lối ra Địa Cung, thân thể run lên, trong lòng sợ hãi, chúng không kìm được muốn nằm bò xuống.

Diệp Thành bước ra, ôm Cơ Tuyết Băng vào lòng, trút Thánh thể tinh nguyên dồi dào vào cơ thể cô.

“Xin… Xin lỗi”, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành, khó nhọc giơ bàn tay đẫm máu lên, vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi tang thương của hắn, một câu xin lỗi không thể nói hết sự áy náy năm xưa.

“Sao lại ngốc như vậy?”, giọng Diệp Thành khàn khàn, hắn vẫn đang truyền tinh nguyên nhưng cũng không ngăn được sinh lực đang không ngừng tiêu tán của cô, cô đã dốc hết sức mình, dù Đại La Kim Tiên còn sống cũng không cứu được cô.

“Diệp Thành, nếu… nếu có kiếp sau, huynh có thể cho ta… một đời tình duyên không?”, cô cười trong nước mắt, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đó giống như thời họ vẫn còn là người thương của nhau, cô muốn giúp hắn gạt đi mọi muộn phiền.

Sự kiêu ngạo năm xưa đã huỷ hoại tình yêu một đời vốn thuộc về cô, cô biết mình sai rồi, kiếp này không thể cứu vãn, hy vọng kiếp sau trời cao thương xót cho cô được nắm tay hắn, cùng hắn đi đến già.

Diệp Thành không nói gì, không từ chối cũng không đồng ý, ân oán năm xưa đã tan thành mây khói từ lâu.

Đôi mắt đẹp mông lung của Cơ Tuyết Băng dần mất đi ánh sáng, bàn tay đang giơ lên cuối cùng cũng yếu ớt trượt xuống.

Đến lúc chết cô cũng không có được lời hứa kiếp sau của Diệp Thành, nhưng lúc nhắm mắt lại, cô nhìn thấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hắn, hai hàng lệ đó có lẽ là rơi xuống vì cô.

Gió nhẹ thổi qua, lại chôn đi một mối tình duyên, vùi lấp một đời tang thương.

Cơ Tuyết Băng hoá thành mây khói theo làn gió nhẹ, một vầng sáng màu vàng chói lọi từ trên đầu Diệp Thành phóng thẳng lên trời, đánh bật mây mù hỗn độn che lấp bầu trời tạo ra một cái hố lớn.

Ngay sau đó, xung quanh Diệp Thành, một vầng hào quang màu vàng hình thành rồi lan ra không giới hạn, quét qua Đan Thành, bao phủ toàn bộ Đại Sở.

Điều bá đạo là hễ nơi nào vầng hào quang màu vàng này đi qua, Thiên Ma đều bị quét sạch toàn bộ, dù là ma binh hay ma tướng, chỉ cần vầng hào quang ấy chạm đến thì đều hoá thành tro bay ngay lập tức.

Chuẩn Thiên viên mãn, Thánh thể đại thành!

Trong Thiên Huyền Môn vang lên tiếng hô phấn khích, người thanh niên đó đã làm được, đột phá được gông cùm xiềng xích vào thời khắc cuối cùng.

Thật sự khiến ta bất ngờ đấy!

Trên hư thiên Bắc Chấn Thương Nguyên xa xôi, Thiên Ma Đại Đế đang nhàn nhã nằm trên vương toạ ngồi thẳng người lên một chút, khoé miệng hơi nhếch lên, trong mắt còn loé lên u quang, đó là u quang hưng phấn, vì cuối cùng Đại Sở cũng có một cao thủ đáng để ông ta ra tay, trận huyết chiến kinh thế này cuối cùng cũng không còn vô vị nữa.

Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!

Mặt đất Nam Sở phát ra tiếng vang ruỳnh ruỳnh, chậm rãi mà nhịp nhàng.

Nghe kỹ thì thấy là tiếng bước chân đi lại, có lẽ là thân thể nặng như núi nên mỗi bước đi đều khiến đất trời xao động, sông biển cuộn trào.

Diệp Thành từng bước từng bước lên trời, mỗi bước đi, Thánh quang trên người lại sáng hơn một chút giống như vầng mặt trời chiếu sáng cả thiên địa, tựa như chiến thần Bát Hoang chinh phạt vạn vực cho linh hồn những anh hùng đã khuất.

Giờ phút này, những tu sĩ còn chưa tử trận của Đại Sở đều ngửa mặt lên nhìn bóng dáng vàng rực ấy, khoé mắt mọi người đều ươn ướt, Đại Sở chiến đấu thê thảm như vậy cuối cùng cũng chờ được ánh sáng rực rỡ.

Diệp Thành đứng trên hư thiên biên giới Nam Sở, yên lặng nhìn về phương Bắc.

Bên ngoài Nam Sở, đại quân Thiên Ma vẫn đông nghịt như biển lớn, thi thoảng lại dậy lên sóng gió.

Nhưng đại quân hàng chục triệu người lúc này lại đang lùi bước, dù ma binh hay ma tướng thì đều hoảng sợ nhìn Diệp Thành, không dám nhìn thẳng, vì chúng cảm nhận được áp lực giống như Thiên Ma Đại Đế từ người Diệp Thành.

Hoang Cổ Thánh Thể, ta chờ ngươi ở đây!

Thiên Ma Đại Đế ở Bắc Chấn Thương Nguyên cười nhạt, lời nói mang theo uy nghiêm của bậc Đại Đế, vang vọng vô tận giữa đất trời.

Diệp Thành không nói gì, một lớp áo giáp hiện lên trên người hắn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đó là Hỗn Thiên Chiến Giáp, món quà Sở Linh tặng hắn năm xưa, nó đã được truyền Thánh thể bản nguyên, bây giờ lại thêm đạo tắc gia trì nên mỗi mảnh giáp trên bộ áo giáp chiến thần này đều nở rộ thần huy rực rỡ.

Ù!

Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra, lơ lửng trên đầu hắn.

Tiếp nữa, dưới chân hắn xuất hiện một dải tinh hà, hoà cùng huyết hải ác sát mang theo uy lực diệt thế.

Hắn khẽ nâng lòng bàn tay lên, hướng về phía Thập Vạn Đại Sơn.

Sau đó, một cây chiến kích cắm trên bức tường đá ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn rung lên.

Giây tiếp theo, cây chiến kích bay khỏi Thập Vạn Đại Sơn, lướt qua trăm sông nghìn núi, vượt qua biển lớn sơn hà như một tia thần mang rồi nằm gọn trong tay Diệp Thành, đó là cây Lục Thiên Đại Kích, là thần binh vô song mà hắn sử dụng sau này.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Phía sau hắn, tu sĩ Đại Sở tụ tập từ mọi hướng, mang theo cờ chiến của Đại Sở, muốn cùng Diệp Thành sát phạt về Bắc Sở.
Chương 1374: Lần công kích cuối cùng

Chiến!

Diệp Thành đanh giọng hô vang, vung chiến kích về phương Bắc, một kích mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa, chém ra một con đường máu dài tám mươi nghìn trượng.

Chiến!

Tu sĩ Đại Sở theo sát, ai cũng như phát điên, huyết chiến sục sôi, muốn lấy lại vùng đất đã mất cùng thống soái, muốn theo chân chiến thần Bát Hoang đòi lại món nợ máu cho những linh hồn anh hùng đã hy sinh của Đại Sở.

Đây là lần công kích toàn quân đầu tiên của Đại Sở từ khi Thiên Ma xâm lược đến nay, và chắc chắn cũng là một lần duy nhất.

Giết!

Giọng Thiên Ma Đại Đế rất thản nhiên, ông ta vẫn ung dung nằm trên vương toạ, hứng thú nhìn về phía Nam.

Giết!

Không ai dám trái lệnh của Đại Đế, hơn mười ma tướng cường đại bắt đầu tấn công từ mọi hướng, mỗi người đều thi triển thần thông cái thế, vẻ mặt ai cũng dữ tợn, muốn thay Thiên Ma Đại Đế giết chết kẻ thù lớn là Diệp Thành.

Cút!

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, vung đại kích lên chém qua hư thiên.

Ngay lập tức, hơn mười vị ma tướng kia bị một kích diệt sạch, dù là cơ thể hay linh hồn thì đều đồng thời hoá thành tro tàn.

Thấy vậy, đại quân Thiên Ma run lên.

Vẻ mặt chúng kinh hãi tột độ, tay cầm kiếm cũng run rẩy.

Đó là hơn mười vị ma tướng đấy! Hơn mười ma tướng ấy ở Thiên Ma Vực đều là cao thủ cảnh giới Chuẩn Đế! Dù khi đến Đại Sở bị áp chế tu vi nhưng đạo hạnh vẫn còn, thế mà vẫn bị một đòn của cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn diệt sạch, với sức chiến đấu này, hắn thật sự có tư cách sánh vai cùng Đại Đế.

Nhưng sao chúng biết được bí ẩn của Đại Sở nằm ở đâu?

Ở đây, trong thời đại này, cảnh giới Thiên là chí tôn, cảnh giới Thiên tương đương với cao thủ cấp Đế của Chư Thiên Vạn Vực và Thiên Ma Vực. Cảnh giới Thiên là tu vi cao nhất ở Đại Sở, vậy Hoang Cổ Thánh Thể cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn sẽ là Thánh thể đại thành, Thánh thể như vậy đương nhiên có khả năng sánh ngang với Đại Đế.

Giết!

Tiếng hét rung chuyển trời đất, lại có đông đảo ma tướng khác xông lên, đó là lệnh của Thiên Ma Đại Đế, kẻ nào rút lui đều phải chết.

Sau một tiếng rung, ma đao khổng lồ mang theo huyết hải ác sát cuồn cuộn được hợp lực tế ra, sấm sét vô song huỷ thiên diệt địa bao quanh, uy lực của một đao này có thể chia cắt vạn vực.

Nghịch Đạo Luân Hồi!

Một kích của Diệp Thành chém ra cả dải tinh hà, ma đao lăng thiên giáng xuống lại quay ngược về theo quỹ đạo ban đầu, tất cả ma tướng hợp lực điều khiển ma đao đều gặp phản phệ đáng sợ, rất nhiều người đã bị thần uy của ma đao giết chết, ma tướng có sức chiến đấu tương đối mạnh thì toàn thân cũng đầm đìa máu tươi.

Lúc này Diệp Thành đã bước ra một bước, dưới chân là huyết hải màu vàng, hắn đi qua nơi nào là lại có vô số binh tướng Thiên Ma bị nhấn chìm trong đó.

Giết!

Giết cho ta!

Một ma tướng cường đại đứng phía sau đại quân, điên cuồng vung sát kiếm chỉ vào Diệp Thành phía xa, gào thét như kẻ mất trí.

Trong tích tắc, hàng nghìn hư thiên tuyệt sát trận, hàng trăm nghìn tuyệt sát trận pháp đồng thời chĩa vào Diệp Thành, tất cả đồng thời thức tỉnh thần uy, hàng trăm triệu thần mang quét ngang bầu trời.

Ngoại đạo pháp tướng, mở!

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, Hỗn Độn Thế Giới hiện ra, hắn đứng ở chính giữa thế giới ấy.

Hiện tại hắn đã là Thánh thể đại thành, hỗn độn đạo của hắn cũng đã có tiến bộ, Hỗn Độn Thế Giới càng hoàn thiện hơn trước, giống như một vùng đất rộng lớn bao trùm cả đất trời, mỗi dòng sông ngọn núi, mỗi bông hoa ngọn cỏ đều hoà trong hỗn độn đạo vô thượng của hắn.

Bùm! Rầm! Ầm!

Hàng trăm triệu thần mang phóng ra, bắn vào Hỗn Độn Thế Giới.

Hỗn Độn Thế Giới không ngừng sụp đổ, rất nhiều nơi bị bắn trúng, núi lớn sông rộng bên trong cũng bị huỷ diệt.

Nhưng cuối cùng thần mang sát trận vẫn không tiêu diệt được Hỗn Độn Thế Giới, càng không thể khiến Diệp Thành bị thương.

Đây…!

Đại quân Thiên Ma run lên, lại một lần nữa lùi về phía sau.

Hàng nghìn hư thiên tuyệt sát trận, hàng trăm nghìn tuyệt sát trận pháp, đội hình khổng lồ như vậy đủ để giết chết chín ma quân, nhưng lại không hề hấn gì với một cảnh giới Chuẩn Thiên, bọn chúng không tưởng tượng được rốt cuộc Diệp Thành mạnh đến mức nào?

Tấn công! Tiếp tục tấn công!

Sau một thoáng run sợ, các tướng của Thiên Ma lại vung sát kiếm chỉ vào Diệp Thành, chuẩn bị tấn công bằng tuyệt sát trận.

Chỉ là lần này Diệp Thành không cho chúng cơ hội nữa, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn, một bước đi được mấy chục nghìn dặm, vung đại kích lên, quét sạch cả một khoảng hư thiên, vô số binh tướng Thiên Ma bị giết chết.

Kẻ nào cản ta đều phải chết!

Diệp Thành gằn lên, đất trời hỗn loạn, hàng trăm triệu tia sấm sét phóng ra, binh tướng Thiên Ma áp đảo số lượng bị nghiền thành biển máu, uy thế của Thánh thể đại thành không hề thua kém Thiên Ma Đại Đế chút nào.

Đại quân Thiên Ma sợ hãi, rút lui tập thể với vẻ mặt kinh hoàng.

Đó chỉ là một người, chỉ là một cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng trong mắt chúng hắn còn sáng chói hơn cả mặt trời khiến chúng không dám nhìn thẳng, giống như chiến thần Bát Hoang khiến chúng không dám giao tranh cùng hắn.

Phụt! Phụt! Phụt!

Máu nhuộm đỏ hư thiên, phía sau Diệp Thành chất đầy thi thể, thật sự là thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Nhìn từ trên xuống, hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp như một tia thần mang màu vàng, từ biên giới Nam Sở sát phạt vào Nam Yến Đại Trạch của Bắc Sở, từ Nam Yến Đại Trạch của Bắc Sở lại sát phạt vào Trung Thông Đại Địa của Bắc Sở, không ai có thể cản đường hắn.

Phía sau hắn có tu sĩ Đại Sở theo sát, tuy tinh thần chiến đấu dâng cao nhưng số lượng lại giảm đi nhanh chóng, không phải ai cũng có sức chiến đấu bất khả chiến bại như Diệp Thành, họ chiến đấu anh dũng, cố gắng hết sức để bảo vệ Diệp Thành, giúp hắn tấn công vào Bắc Chấn Thương Nguyên, chiến đấu với Đại Đế.

Giết!

Bắt đầu có người liều nốt chút sức cuối cùng, vẻ mặt điên cuồng rồi tự nổ thân thể, trước khi chết lôi được cả đám Thiên Ma chết cùng.

Giết!

Có người dẫn đầu, lập tức hình thành phản ứng dây chuyền, từng thân thể đẫm máu nở ra thành những bông huyết hoa tuyệt đẹp trong đại quân Thiên Ma như vùng biển đen kịt.

Diệp Thành, ngươi nhất định phải thắng!

Tiếng hét này át đi tất cả những tiếng nổ ầm vang, đó là Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hoắc Đằng và Hùng Nhị, họ ngã xuống trong biển máu, trước khi bị Thiên Ma nuốt chửng đã hét lên tiếng cuối cùng chứa đựng buồn đau và hy vọng, vang dội giữa đất trời Đại Sở.

Diệp Thành vẫn xông về phía trước, đại quân Thiên Ma quá đông, với sức chiến đấu của hắn mà trên người cũng nhuộm đỏ Thánh huyết.

Tuy hắn không quay lại nhưng có thể cảm nhận rõ ràng từng lớp từng lớp tu sĩ Đại Sở ngã xuống, cũng có thể nhìn thấy từng khuôn mặt quen thuộc hoá thành tro tàn trong tiếng hét điên cuồng.

Khuôn mặt hắn đầy máu và nước mắt, toàn bộ người dân Đại Sở đều đang bảo vệ hắn, hết mình vì hắn, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng vì hắn, chỉ mong hắn không phải tiêu hao quá nhiều chân nguyên trước khi đối đầu với Thiên Ma Đại Đế, chỉ mong khi hắn trả lại nợ máu cho Đại Sở có thể luôn giữ được trạng thái đỉnh phong.

Tất cả mọi người đều gửi gắm hy vọng của vùng đất này vào hắn, vô số tiền bối, vô số hậu bối đều sẵn sàng thịt nát xương tan vì hắn.

Giờ phút này, sau lưng hắn không còn một ai, toàn bộ tu sĩ Đại Sở đều đã chết.

Nhưng hắn không chiến đấu một mình, hắn mang theo món nợ máu của Đại Sở và niềm hy vọng của vùng đất này, sau lưng hắn là chín mươi triệu linh hồn anh hùng của Đại Sở giúp hắn vững bước hoàn thành cuộc chiến chống lại ông trời.

Huyết Tiếp Hạn Giới, mở!

Theo tiếng gầm như sấm của Diệp Thành, mỗi một giọt máu trong Thánh thể cường đại của hắn đều hoá thành màu đen với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Hoang Cổ Thánh huyết đầy ma tính tràn ngập sức mạnh vô hạn.
Chương 1375: Thánh thể đại thành với Đại Đế

Ầm!

Sau khi Thánh thể mở Huyết Tiếp Hạn Giới, bầu trời Đại Sở nứt lìa, một luồng uy áp khiến thiên địa run rẩy chợt xuất hiện.

Hay!

Trong đại điện Thiên Huyền Môn, tất cả mọi người đều kích động hô lên, vì Diệp Thành thật sự đã có sức chiến đấu sánh ngang với Thiên Ma Đại Đế.

Không ai ngờ được Diệp Thành lại có thể mở Huyết Tiếp Hạn Giới vào lúc này.

Phải biết rằng Diệp Thành không phải Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh, hắn chỉ truyền thừa bản nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể chứ không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể, hắn chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể, dù ở đại thành cũng khó chống lại Thiên Ma Đế.

Nhưng khi mở Huyết Tiếp Hạn Giới thì mọi thứ lại khác.

Huyết Tiếp Hạn Giới, cực cận thăng hoa của huyết mạch, đó là trạng thái không chết, không bị thương đủ để bù đắp thiếu sót một nửa Hoang Cổ Thánh Thể của Diệp Thành.

Ầm!

Bầu trời Đại Sở vẫn đang rung lên, dường như không chịu được uy áp của Diệp Thành nên nứt ra từng tấc từng tấc một.

Phụt! Phụt! Phụt!

Đại quân Thiên Ma, vô số binh tướng Thiên Ma dường như cũng không chịu được uy áp của Diệp Thành, liên tục bị nghiền thành tro bay, dù là ma binh hay ma tướng thì đều bò rạp dưới đất.

Huyết Tiếp Hạn Giới, thú vị!

Trên hư thiên, Thiên Ma Đại Đế hứng thú nhìn về phương Nam, khoé miệng vẫn hơi nhếch lên, đôi mắt đầy tịch diệt luân hồi vẫn loé lên u quang đùa cợt, Diệp Thành càng mạnh ông ta càng hưng phấn.

Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!

Đất trời bùng nổ, liên tục hỗn loạn.

Nếu lắng nghe sẽ thấy là tiếng bước chân đi lại, chậm rãi mà nhịp nhàng, có lẽ là cơ thể quá nặng nên mỗi khi bàn chân tiếp đất đều phát ra tiếng ầm.

Diệp Thành đi tới, giữa hai chân mày hiện ra Thánh văn cổ xưa, đó là Thánh văn chỉ Hoang Cổ Thánh Thể mới có, và chỉ khi mở Huyết Tiếp Hạn Giới mới xuất hiện, đó là vinh quang chí cao và cũng là lạc ấn nghịch thiên.

Hắn dừng lại, bước lên hư thiên của Bắc Chấn Thương Nguyên, mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, tay cầm Lục Thiên Đại Kích, trên đầu lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh, chân giẫm trên Hoàng Kim Thánh Hải, toàn thân có ngọn lửa màu vàng rực rỡ, Thánh thể cường đại như được đúc ra từ vàng, trông hắn như vị chiến thần Bát Hoang cái thế.

Lúc này, đại quân Thiên Ma đều đã dừng lại, không dám nhìn thẳng vào uy nghiêm của Thánh thể, càng không có ai dám tấn công hắn.

Ma binh và ma tướng không dám tiến lên trước, nhưng trên hư thiên phía Bắc lại có một bóng dáng yêu kiều bước ra với vẻ mặt thờ ơ như một nữ vương vô song, mang theo phong thái tuyệt thế, đó chính là ma quân cuối cùng còn sống sót dưới trướng Thiên Ma Đế: Thiên Nữ Ma Quân.

“Ngươi đấu không lại Thiên Ma Đế đâu”, Thiên Nữ Ma Quân đứng lại, nhìn Diệp Thành từ nơi cách mấy chục nghìn dặm, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe như khúc nhạc cửu tiêu.

Diệp Thành không nói lời nào, khẽ cất bước, một bước đi được mấy chục nghìn dặm, bàn tay to màu vàng kim vung lên mang theo uy lực diệt thế, giáng về phía Thiên Nữ Ma Quân, bàn tay còn chưa hạ xuống mà hư thiên đã sụp đổ.

Đến giờ không còn gì để nói nữa, dù cô với A Lê của năm xưa có quan hệ gì, ta cũng phải giết cô.

Thiên Nữ Ma Quân hơi nhíu mày, lập tức tạo ấn quyết.

Ngay lập tức, một cái bóng khổng lồ xuất hiện sau lưng cô ta, đó là một bóng người hư ảo, có lẽ là một nữ tử, tuy không nhìn rõ mặt nhưng cũng phong hoa tuyệt đại như Thiên Nữ Ma Quân.

Bóng người đó rất cường đại, có thể chặn được bàn tay to khổng lồ của Diệp Thành.

Nghịch Thế Luân Hồi!

Diệp Thành khẽ nói, trong lòng bàn tay khổng lồ xuất hiện một ấn ký luân hồi.

Lập tức, bóng người cao ngất phía sau Thiên Nữ Ma Quân sụp đổ rồi tan biến trong tích tắc, mọi dị tượng bí thuật thần thông và đạo tắc của cô ta cũng hoá thành hư vô.

Thiên Nữ Ma Quân nửa quỳ trên đất như cúi đầu chịu thua, với sức chiến đấu thông thiên của cô ta mà vẫn khó ngăn được một chưởng của Diệp Thành.

Diệp Thành thu hồi thần thông rồi bước tới, khi đi qua Thiên Nữ Ma Quân, uy áp vô song của hắn nghiền nát cô ta thành u hồn rồi hoàn toàn tan biến giữa đất trời.

Cảnh tượng này khiến cho binh tướng Thiên Ma run sợ, cô ta là Thiên Nữ Ma Quân đó! Ma quân mạnh nhất dưới trướng Thiên Ma Đại Đế mà lại không ngăn được một chưởng của Thánh thể, rốt cuộc Hoang Cổ Thánh Thể mạnh đến mức nào?

Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Thiên Ma Đại Đế.

Không chỉ đại quân Thiên Ma mà phía Đông Hoàng Thái Tâm trong Thiên Huyền Môn cũng nhìn về phía Thiên Ma Đại Đế. Trận đại chiến chân chính sắp bắt đầu rồi, nếu Diệp Thành thắng thì Đại Sở sống, nếu Diệp Thành thua, Đại Sở sẽ chết.

Lại nhìn đến Thiên Ma Đế, ông ta đã đứng dậy khỏi vương toạ, thoải mái xoay khớp cổ, cười đùa: “Ngươi đã có tư cách để chiến đấu với bản đế rồi, nhưng cũng chỉ là có tư cách mà thôi”.

Diệp Thành im lặng, lẳng lặng đứng đó nhìn Thiên Ma Đế.

Cho dù với tu vi và sức chiến đấu bây giờ hắn có thì khi đối mặt với Thiên Ma Đại Đế, trong lòng hắn vẫn có cảm giác sợ hãi, đó là một bậc Đại Đế, cho dù bị áp chế tu vi thì vẫn có tư cách ngạo nghễ thiên hạ.

“Lời của bản đế vẫn được tính đấy”, Thiên Ma Đế bước xuống khỏi vương toạ, cười tàn độc nhìn Diệp Thành: “Nếu quy phục Thiên Ma Vực, ngươi sẽ là ma quân chí cao vô thượng dưới trướng bản đế”.

“Chiến đấu với đế, chưa chắc sẽ thua”, Diệp Thành lên tiếng, giọng điệu vẫn đều đều.

“Ngu dốt!”, Thiên Ma Đại Đế cười nhạt lắc đầu: “Ngươi thật sự cho rằng Thánh thể đại thành mở Huyết Tiếp Hạn Giới là có cơ hội chiến thắng sao? Hoang Cổ Thánh Thể, ngươi đánh giá Đại Đế thấp quá rồi”.

“Đế Hoang”, Diệp Thành không phản bác, cũng không định phản bác, chỉ nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.

Đế Hoang!

Nghe thấy cái tên này, Thiên Ma Đại Đế hơi nheo mắt, dường như biết Diệp Thành nói ra tên người này là có ý gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK