Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2406: Công đức

Bên trong địa cung, Diệp Thành mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm vô biên.

Ánh sáng màu vàng lộng lẫy thâm nhập vào trong cơ thể, dung nhập Thánh thể, với uy thế của Thánh Thể tuyệt đối không thể lộ ra, một khi bị lộ ra tuyệt đối sẽ khiến thế gian chấn động.

Thánh thể ngưng tụ lại, khí huyết bàng bạc như biển, hơi thở của hoàng cảnh đỉnh có thể so với các thánh nhân.

Đây là một loại cảm giác đã lâu không có, trong cơ thể tràn ngập sức mạnh, khiến cho hắn có đủ tự tin, không sợ chông gai trên con đường phía trước.

“Đúng thật là tạo hoá”. Diệp Thành mỉm cười, xoay người đi xuống đài.

Tạo hoá, đúng thật là tạo hoá, tìm được một bộ thánh cốt mạnh mẽ, chứa đựng Thánh thể cường đại, tu vi cũng theo đó mà tăng lên.

Độ may mắn này như được buff lên vậy, chuyện tốt đến có ngăn cũng không ngăn được, chỉ định hắn tỏa sáng rực rỡ ở Minh Giới.

“Còn chưa xong à?”. Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Hắc Vô Thường, có vẻ không còn kiên nhẫn, giống như là muốn tiến vào giúp Diệp Thành chọn vậy.

“Đến đây”. Diệp Thành chầm chậm lon ton chạy ra.

Đợi đến khi bọn họ đến quan ải, khuôn mặt vốn đen như mực của Hắc Vô Thường đã đen còn hơn mực, ông đây rất bận đấy?

Thế nhưng rất nhanh, Hắc Vô Thương đã nhíu mày lại.

Khí thế của Diệp Thành như đại dương, bàng bạc mà mênh mông.

Còn tu vi của hắn trước lúc vào là Thiên Cảnh, còn sau khi ra ngoài, lại đạt Hoàng Cảnh đỉnh, tốc độ này cũng quá doạ người.

Hai đại quỷ thủ vệ cũng không khỏi nhìn sang phía bên này, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

Thời gian đi vào mới được bao lâu, sau khi trở ra lại như đã trở thành người hoàn toàn khác, khí thế của Hoàng Cảnh lại trực tiếp đè ép cấp chuẩn thánh như bọn họ.

“Không thể phủ nhận, ngươi thoạt nhìn có chút đẹp mã”. Thấy hai người bọn họ nhìn hắn chằm chằm, Diệp Thành nhấp nhấp tóc.

“Đi theo ta”. Hắc Vô Thường hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nhịn xuống tức giận, xoay người rời đi.

Diệp Thành không quá để tâm, lười biếng đi theo phía sau.

Hai đại quỷ vò đầu ở phía sau, cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Người đến chọn thân thể, bọn họ đã gặp qua không ít, hoàn toàn không có biến hoá gì lớn, nhưng giống như Diệp Thành thì là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Chẳng lẽ, hắn chọn được một bộ xương nghịch thiên?

Nhưng chuyện này làm sao có thể được! Xương cốt ở bên trong là loại nào, bọn họ là người hiểu rõ nhất, làm sao có được thân thể tốt tới như vậy.

Tâm tình của Diệp Thành hình như rất tốt, dọc đường vừa đi vừa ngâm nga.

Hắc Vô Thường không ngừng nghiêng đầu, hai tròng mắt híp lại nhìn chằm chằm Diệp Thành, càng nói đúng hơn là nhìn chằm chằm thân thể của hắn.

Cái bộ xương này thật sự không tầm thường, có một lực lượng cường đại ngủ đông trong đó, khí huyết bàng bạc, khiến cho ngay cả hắn cũng hoảng sợ.

Biết Hắc Vô Thường nhìn lén mình, Diệp Thành khởi động căn nguyên, mở ra kim quang bao vây toàn thân kín mít.

Hắc Vô Thường xấu hổ, bị kim quang này chiếu đến hai mắt đầy sao, vừa đi vừa xoa một bên mắt, không ít lần đâm vào cây.

“Lão ca, muốn hỏi ngươi chút chuyện này nha!”, Diệp Thành nói.

“Nói”. Hắc Vô Thường còn đang xoa mắt, cảm giác có hơi mơ hồ.

“Tân nhiệm thần của cầu Nại Hà bao lâu mới xuất hiện?” Diệp Thành nhìn chằm chằm vào Hắc Vô Thường, hy vọng một câu trả lời chính xác.

“Mười năm”. Hắc Vô Thường lắc lắc đầu, cuối cùng cũng thanh tỉnh, không dám nhìn Diệp Thành, sợ lại lóa mắt lần nữa.

“Thời gian mười năm hẳn là nhàm chán lắm”. Diệp Thành than thở.

“Chuyện nhàm chán vẫn còn nhiều lắm?” Hắc Vô Thường nói, nhẹ phất tay một cái, một tay túm lấy Diệp Thành, trong nháy mắt biến mất.

Lúc hai người lại xuất hiện lần nữa thì đã đứng trước một cung điện khổng lồ.

Cung điện này trông khí thế nhưng cũng uy nghiêm lạnh lẽo, có khắc quỷ đầu, cũng có hai hàng Quỷ Vương canh giữ, âm âm trầm trầm.

Diệp Thành ngước nhìn, trông thấy bảng hiệu của cung điện: Điện Công Đức.

Thật hiển nhiên, đây chính là chỗ ghi lại công đức, Diệp Thành cho rằng Minh Giới thật sự rất coi trọng công đức.

Đi theo Hắc Vô Thường vào, mới nhận ra bên trong là cả một thế giới rộng lớn.

Có sương mù âm u lượn lờ, có tiếng kêu rên của lệ quỷ, u ám không ánh sáng, ở phía trên hỗn độn, ở bên dưới cũng hỗn độn.

Vậy duy nhất là một cái tế đàn khổng lồ, bên trên là một tấm bia đá đứng sừng sững, to cỡ chừng vạn trượng, khổng lồ như một quả núi.

“Đây chính là Bia Công Đức”. Hắc Vô Thường nhàn nhạt lên tiếng. “Căng năm ngón tay ra, đặt lên trên Bia Công Đức”.

“Cực Đạo Đế Uy”. Diệp Thành lẩm bẩm một tiếng rồi đi lên tế đàn, vươn tay trái, mở năm ngón ra áp lên trên bia.

Nhưng chỉ thấy bia công đức run lên, xuất hiện một chữ “tam”.

Diệp Thành liếc mắt nhìn, không hiểu huyền cơ, liếc nhìn về phía Hắc Vô Thường: “Cái chữ “ba” này là có ý gì?”

“Ba là số công đức của ngươi, trong vòng 99 thì là tiểu quỷ, hơn 99 là đại quỷ, qua 999 là Quỷ Vương, qua 9999 là minh tướng các loại”.

“Nói cụ thể thì như đầu trâu mặt ngựa bọn họ mỗi lần áp giải một quỷ hồn trở về thì sẽ tăng thêm một số?”

“Ngươi cho rằng công đức tu hành dễ vậy?”. Hắc Vô Thường liếc mắt nhìn Diệp Thành: “Đầu trâu mặt ngựa phải áp giải một vạn quỷ hồn mới tăng được thêm một công đức”.

“Cái này cũng quá…”, Diệp Thành không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

“Thời gian trôi qua thì người sẽ biết cách tăng công đức khó khăn như thế nào”. Hắc Vô Thường vỗ vỗ Diệp Thành, lần đầu tiên mỉm cười.

Hắn cười, Diệp Thành không biết tại sao có cảm giác có hơi giống với vui sướng khi người gặp hoạ.

Diệp Thành không bình tĩnh, bấm ngón tay tính toán.

Áp giải một vạn quỷ hồn thì công đức mới tăng một cái.

Diệp Thành nhận ra bản thân đã bị phán quan gài rồi, lừa hắn làm tiểu quỷ, lừa dối hắn lên minh tưởng trước khi đưa ra thông quan văn điệp.

9999 công đức mới là minh tướng, hắn phải tu tới ngày nào năm nào mới lên đến minh tướng, mới gặp được Sở Linh Nhi.

“Đến đây, đừng làm mất Sổ Công Đức của ngươi”. Hắc Vô Thường càng cười vui vẻ hơn, đưa cho Diệp Thành một quyển sách.

“Ý tứ là muốn ta tích cóp kinh nghiệm đúng không!”, Diệp Thành giật giật khoé miệng.

“Nếu mà ngươi nói như thế thì cũng không phải là sai”.

“Nếu ta tu ra công đức mà Sổ Công Đức không ghi cho ta thì làm sao, chẳng phải là rất mệt à?”, Diệp Thành nhìn về phía Hắc Vô Thường.

“Sổ Công Đức do đích thân Minh Đế quản lý, không có ai dám làm sai lệch, kể cả Thập Điện Diêm La”. Hắc Vô Thường nói.

“Chúng ta đã thân thiết như thế rồi lão huynh nói với lão đệ xem cách nào tu công đức nhanh nhất”. Diệp Thành cười chọc chọc Hắc Vô thường.

“Đi nghiệt hải giết ác long, là cách tu công đức nhanh nhất”. Lần này Hắc Vô Thường lại kiên nhẫn giảng giải cho Diệp Thành: “Thế nhưng nếu bất hạnh bị ác long giết thì bị đoạ vĩnh viễn ở nghiệt hải, so với hôi phi yên diệt thì cũng chả khác nhau là mấy”.

“Rốt cuộc ác long là cái thứ gì?” Diệp Thành hơi khó hiểu: “Minh giới có Minh Đế toạ trấn mà nó còn dám tác oai tác quái?”

“Nghiệt hải chính là nơi nghiệt duyên tụ tập, con người có ác niệm, tà niệm càng lớn, thích nhất là cắn nuốt quỷ hồn, đến mức ác long nghiệt hải cũng từ đó mà ra đời, đối với cái loại này Minh Đế cũng lười quản, tuy là đại đế nhưng cũng chẳng thể quét sạch được nghiệt duyên ở Minh Giới”.

“Minh Đế bất lực, chuyện lạ à”. Diệp Thành ho khan.

“Cái chỗ kia là tu công đức rất nhanh nhưng không phải là chỗ tốt, cũng ít người dám đi nơi đó tu công đức, một khi mà chết thì cũng như hôi phi yên diệt, so với cái chỗ nguy hiểm kia thì nhiều người lựa chọn cách an toàn hơn như đầu trâu mặt ngựa thì áp giải quỷ hồn, Quỷ Vương trấn thủ quỷ môn quan, công đức tuy có tăng hơi chậm một chút nhưng sẽ không ảnh hưởng tới tánh mạng”.

“Biết rõ”. Diệp Thành ôm Sổ Công Đức, cực kỳ nhiệt tình, muốn nhìn Sở Linh Nhi sớm một chút thì phải nỗ lực mới được.

“Công đức không chỉ có tăng mà còn có giảm”. Hắc Vô Thường tiếp tục nói: “Chuyện làm tổn hại công đức như giết sai quỷ hồn, sẽ bị giảm công đức; không tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, giống như Mạnh Bà, thất trách nghiêm trọng nên công đức bị giảm mạnh”.

“Còn… Còn có cái quy tắc này sao?”, Diệp Thành cười gượng một tiếng, càng thêm xin lỗi Mạnh Bà, không những mất thần vị mà còn bị giảm công đức, khó trách lúc ấy lại đen mặt nhìn hắn.

Đây cũng khó trách đại quỷ trấn thủ đường hoàng tuyền không chịu làm thân với mình.

Cho ngươi đi vào cũng chả sao, ngươi vào cầu Nại Hà tán gái cũng chẳng có chuyện gì, nhưng một khi xảy ra chuyện thì bọn họ nhất định sẽ bị trừ công đức.

“Nhưng ta còn chuyện muốn hỏi”. Hắc Vô Thường từ từ lên tiếng: “Nếu không có bản quan thì chuyến này xem như một công đức”.

“Một công đức lại dễ dàng như vậy”. Diệp Thành tặc lưỡi. “Bây giờ ta đã làm quan, tu công đức cũng không dễ dàng gì”.

Thế nhưng, chuyện này nghĩ kỹ lại thì cũng không là vấn đề gì.

Hắc Vô Thường là cấp minh tướng, một hai cái công đức với hắn mà nói chỉ như cây me rụng lá, thuận tiện tu công đức mà thôi.

“Dáng vẻ của ngươi xem ra là không có vấn đề gì nữa nhỉ”. Hắc Vô Thường nói, lập tức muốn đi ra Điện Công Đức, để đi báo cáo kết quả làm việc.

“Có có có!”. Diệp Thành vội vàng túm chặt Hắc Vô Thường: “Công đức này có thể chuyển nhượng không?”

“Nếu đối phương tình nguyện thì không gì là không thể”.

“Vậy lấy công đức của ngươi chuyển sang cho ta! Sau này trả lại cho ngươi!”

“Ngươi… có lý tưởng gì không?”, Hắc Vô Thường đặt cánh tay lên vai Diệp Thành, thần sắc ý vị thâm trường.

“Có”. Diệp Thành đáp lời, cảm thấy hơi mơ hồ không rõ, không biết tại sao Hắc Vô Thường hỏi chuyện này, lại có mục đích gì.

“Cách lý tưởng của ngươi bao xa thì ngươi cách ta xa bấy nhiêu đi”.
Chương 2407: Đưa công đức

Hắc Vô Thường vừa nói xong đã biến mất, chỉ có câu nói bá đạo kia vẫn vang vọng bên tai Diệp Thành.

Diệp Thành che lỗ tai lại, nghiến răng chịu đựng.

Một câu khiến đầu óc hắn ong ong, cũng không biết Hắc Vô Thường kia sao lại giận dữ như thế.

Nói giỡn cũng không được? Còn dám nổi giận với ta nữa chứ.

Diệp Thành hạ quyết tâm, đợi đến ngày trở thành Minh Tướng thì sẽ đánh Hắc Vô Thường đầu tiên, ngay cả Bạch Vô Thường cũng sẽ không bỏ qua.

Đợi đến khi ra khỏi điện Công Đức, Quỷ Vương hai bên đều liếc Diệp Thành một cái, chỉ trách câu kia của Hắc Vô Thường quá to.

Diệp Thành vênh váo đắc ý nghênh ngang đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi đó, hắn bèn đi đến cầu Nại Hà.

Hai con quỷ canh giữ ở cửa khẩu trên con đường Hoàng Tuyền mặt mày hung dữ nghiêm túc đứng như kiểu ai thiếu tiền họ vậy.

Hai người quả thật công chính liêm minh, bất cứ quỷ lớn, quỷ nhỏ hay Minh Tướng muốn đi vào cua gái đều bị họ đuổi đi.

Diệp Thành nhìn từ xa, đương nhiên sẽ không bước tới tự rước lấy nhục.

Đến cả Minh Tướng còn bị đuổi đi thì cửa khẩu kia chắc chắn có cấm chế. Nếu xông vào, chắc hẳn sẽ bị bổ cho không còn tro cốt.

Có hai ông thần giữ cửa đó trông coi thì Diệp Thành cũng không cần lo lắng cho Sở Linh.

Thần cầu Nại Hà cũng không phải ai muốn cua thì cua.

Cho dù cua thì cũng phải là ta cua, đó là vợ của ta đây, quỷ quái xà thần đều cút hết sang bên cho ta.

"Đợi ta, đợi ta kiếm đủ công đức sẽ đến đón nàng".

Diệp Thành lẳng lặng nhìn về phía cầu Nại Hà, con ngươi càng trở nên quyết tâm, dường như có thể cách muôn trùng không gian nhìn thấy Sở Linh.

Hắn nhìn thoáng qua lần cuối rồi xoay người đi thẳng đến Nghiệt Hải.

Hắc Vô Thường cũng nói khu vực nguy hiểm kia tu luyện công đức nhanh nhất, hiển nhiên không thể bỏ qua, có câu có mạo hiểm thì mới có thành công!

Diệp Thành liên tục lên đường, băng qua hơn trăm ngọn núi lớn ở Minh giới, lại đi ngang qua một vùng đồng bằng rộng lớn.

Băng qua cả mấy chục ngàn dặm mới đến mục đích.

Nơi xa là một đại dương bao la nhìn không tới cuối, chỉ thấy sương mù lượn lờ, con sóng dồn dập.

Cách rất xa Diệp Thành đã nhìn thấy trong vùng biển kia có vô số con lệ quỷ đang giãy giụa, mặt mày âm u dữ tợn.

Vùng biển kia chính là Nghiệt Hải, nơi nguy hiểm nhất ở Minh giới.

Thử nghĩ mà xem, nơi mà đến cả Đại Đế Minh giới cũng có thể giết chết thì phải đáng sợ cỡ nào, không ai tới đây tu luyện công đức cũng bình thường.

Nghiệt duyên là một thứ gì đó vô hình, cực kỳ giống với nhân quả. Thứ hư ảo như chúng mà tập hợp lại thì vô cùng khó nhằn.

Diệp Thành hạ xuống, song cũng không đến gần hay trực tiếp xông vào mà chậm rãi dừng lại cách nó mấy chục ngàn mét.

Ngẩng đầu nhìn ra xa, trên mặt biển kia đang có rất nhiều cảnh tượng khủng bố.

Mặt quỷ khổng lồ, Ác Long đen tuyền, quái vật âm trầm, tiếng gầm rú liên miên không dứt mê hoặc tâm thần con người.

"Một con quỷ nhỏ nhoi mà chạy tới Nghiệt Hải, muốn chết hả?"

Diệp Thành đang nhìn thì có ba bóng người lần lượt hạ xuống, chúng là ba con Quỷ Vương, tu vi đều là Chuẩn Thánh.

Hiển nhiên con quỷ nhỏ trong miệng họ chính là Diệp Thành.

Cấp bậc công đức giữa hai bên hơn kém nhau cả một cấp, tu vi cũng hoàn toàn đè bẹp Diệp Thành.

"Tới giết Ác Long?", Diệp Thành trước giờ đều tự lân la làm quen.

"Lẽ nào chạy tới đây ngắm cảnh chắc?", ba con Quỷ Vương cười nhạo, đánh giá Diệp Thành một lượt bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

Họ vừa nói xong, còn không chờ Diệp Thành trả lời đã đi về phía Nghiệt Hải, lấy vũ khí ra, mặt mày cũng trở nên nghiêm túc.

Diệp Thành bĩu môi, nếu không phải đánh người sẽ giảm công đức, hắn chắc chắn sẽ đánh ba tên kia tơi bời, Chuẩn Thánh giỏi lắm hả?

Hắn thấy ba người tràn ngập khí phách thì chợt cảm thấy thú vị, tìm một cục đá đen khoanh tay ngồi lên xem kịch.

Lần đầu tiên tới Nghiệt Hải nên chẳng biết gì, ba con Quỷ Vương vừa hay thử nó giúp hắn, giữ được tánh mạng quan trọng hơn.

Dưới ánh nhìn của hắn, ba con Quỷ Vương cẩn thận đến gần Nghiệt Hải, khi bước lên bãi cát thì đều siết chặt vũ khí.

Chẳng mấy chốc, một con Quỷ Vương đã rải ra một mảnh bột phấn.

Sau khi làm xong, họ lập tức quay đầu bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.

Bọn họ vừa mới đi đã thấy mặt biển dậy sóng, một con rồng đen tuyền gầm thét chui ra, uốn éo cơ thể đuổi giết ba người.

Kia chính là thứ dữ, cơ thể dài cả mấy chục mét.

Diệp Thành lập tức tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào con Ác Long đen tuyền kia, con ngươi to như chuông đồng tràn ngập vẻ khát máu.

Quả là nghiệt duyên, thứ Diệp Thành nhìn thấy đều là những khí tức vẩn đục, ác niệm, oán niệm, tà niệm đan xen tạo nên con Ác Long kia.

Lúc hắn đang quan sát thì ba Quỷ Vương đã đánh nhau với con Ác Long kia.

Ba người phối hợp khá ăn ý, một người thi triển cấm chế, dùng xích sắt khóa con Ác Long lại, hai người kia thì liều mạng tấn công nó.

Nghiệt Long cũng không dễ bắt nạt, nó giãy dụa kịch liệt, tiếng rồng ngâm vừa rúng động lại âm trầm khiến tâm trí người ta hoảng hốt.

"Ba người các ngươi quá yếu", Diệp Thành thầm đánh giá.

Quả nhiên, ba Quỷ Vương đã thua, xích sắt bị Nghiệt Long giãy đứt, một con Quỷ Vương suýt nữa trực tiếp bị nó giết chết.

Ba Quỷ Vương nào dám đánh tiếp, lập tức bỏ chạy.

Ác Long gào thét sao có thể bỏ qua, cơ thể khổng lồ uốn éo đuổi theo, không ngừng phun sấm sét đen tuyền.

Một Quỷ Vương trúng chiêu, cơ thể trực tiếp nổ tung, chỉ còn một luồng nguyên thần mờ nhạt, bỏ chạy bạt mạng.

Hai Quỷ Vương khác cũng không tốt hơn là bao, bị bổ thịt văng tung tóe, ảnh hưởng đến nguyên thần, vừa chạy vừa hộc máu.

Diệp Thành thấy thế đứng dậy, vặn cổ răng rắc.

"Cho ta công đức, ta sẽ ra tay các ngươi khỏi nguy hiểm".

Hắn đứng trên tảng đá hét lên, đúng là biết chớp thời cơ, muốn công đức hay muốn mạng đều do các ngươi quyết định.
Chương 2408: Gọi rồng

Lời nói của hắn lại khiến cho ba Quỷ Vương đồng loạt hộc máu.

Quỷ Vương nhưng chúng ta còn thua, một con quỷ nhỏ như ngươi lẽ nào có thể xoay chuyển đất trời, còn muốn cướp công đức.

"Không lấy ra chút thực lực thì cho rằng ông đây là hổ giấy chắc".

Diệp Thành hét lên một tiếng, bùng nổ hết toàn bộ sức mạnh, khí huyết màu vàng cuồn cuộn trào ra, khí thế mạnh mẽ có thể sánh bằng Thánh Nhân.

Lần này, ba Quỷ Vương lập tức kinh ngạc, đến cả Chuẩn Thánh mà cũng cảm thấy hoảng sợ, không thể tin được kia chỉ là một con quỷ nhỏ.

"Dâng công đức ra, ta sẽ cứu các ngươi", Diệp Thành cười nói: "Ta cũng không bỏ đá xuống giếng, không nhiều đâu, mỗi người 50 là được".

Một câu lại khiến ba con Quỷ Vương hộc máu, mỗi người 50 mà còn không nhiều? Mẹ nó ngươi cũng tham quá rồi đó.

Thoáng chốc, Ác Long đã đuổi theo, ba luồng sấm sét bổ cho ba người bay ra ngoài rồi lại hộc máu.

"Đưa, chúng ta đưa mà!", ba Quỷ Vương lập tức sợ, so với những công đức ấy thì tính mạng mới quan trọng.

"Lên giá rồi, bây giờ là 60!", Diệp Thành nhún vai nói.

"Ta...", ba Quỷ Vương suýt nữa bị tức khóc.

"70", Diệp Thành ngoáy tai, chẳng có vẻ gì là sốt ruột cả.

"Đưa, đưa, đưa chúng ta đưa", ba Quỷ Vương vừa bỏ chạy vừa lấy ra sổ công đức sợ Diệp Thành lại tăng giá.

Bọn họ coi như đã nhận ra tên kia chính là lợi dụng khi người ta gặp khó khăn, chẳng hề có chút liêm sỉ nào, quả thật là không biết xấu hổ.

Cố tình Ác Long cứ nhằm vào họ, vừa đuổi theo vừa bổ, sấm sét kia lại còn cực kỳ bá đạo, quả thật không chống đỡ nổi.

Trên sổ công đức của ba người lập tức bay ra 70 công đức.

Họ thoáng chốc cảm thấy đau mình, còn khó chịu hơn cả rớt mất tiền.

Diệp Thành nhanh chóng lấy sổ công đức của mình ra, ba công đức của hắn lập tức tăng lên thành 213.

A, tăng rồi, hiệu suất cao ghê, tốc độ cũng nhanh nữa.

Giờ phút này, phẩm cấp của hắn đã từ tiểu quỷ tăng lên thành đại quỷ. Công đức kia cũng dễ kiếm ghê.

"Còn không ra tay?", ba Quỷ Vương nóng nảy, đều hét lên, bị con Ác Long đáng sợ kia đuổi giết muốn điên.

Diệp Thành xoa cằm, nghĩ bụng nếu giờ bỏ đi thì không biết ba Quỷ Vương kia có tức chết hay không.

Đừng có làm ăn gian dối thế chứ, đưa công đức rồi ngươi lại chạy à.

Có điều, Diệp Thành vẫn khá có đạo đức.

Lấy tiền của người, thay người tiêu tai, chút đạo đức ấy vẫn phải có, lừa dối người khác cũng không tốt, có tổn hại đến công đức.

Quan trọng là, hắn cũng muốn đánh vài chiêu với con Ác Long kia.

Trong lúc nói chuyện, Diệp Thành đã xông tới, biến ra hai bàn tay to màu vàng nắm lấy cái đuôi Ác Long trực tiếp ném nó bay đi.

Cảnh tượng ấy khiến ba Quỷ Vương trợn tròn mắt nhìn.

Ác Long bay ra mấy trăm mét rồi rớt xuống, con ngươi to như chuông đồng nhìn chằm chằm Diệp Thành, miệng phun sấm sét gào thét xông đến.

Nó không có linh trí, lại càng không biết sợ, chỉ biết đánh nhau.

Diệp Thành xông tới nhảy lên đỉnh đầu nó.

Ác Long gầm rú, cơ thể khổng lồ quay cuồng trên không định ném Diệp Thành xuống rồi nuốt lấy hắn.

Diệp Thành lại không cho nó như nguyện, y như keo dính chuột dính chặt bên trên, ông đây cứ không xuống đấy.

Cảnh tượng kế tiếp có chút khủng bố.

Diệp Thành bùng nổ sức mạnh trên đầu Ác Long, một tay nắm lấy sừng nó, một tay điên cuồng đấm xuống.

Hết quyền này đến quyền khắc, cực kỳ dữ dội và mạnh mẽ.

Ba Quỷ Vương đã trốn ra xa thấy vậy thì hai mắt đăm đăm, chưa thấy tiểu quỷ nào khủng bố như vậy.

Buồn cười là ban nãy họ còn chế giễu Diệp Thành.

Thực tế lại tát cho họ một cú, người ta là tiểu quỷ, nhưng người ta mạnh! Một mình làm Ác Long không ngóc đầu lên nổi.

Dưới ánh nhìn của ba người, Ác Long đã bị đánh te tua, cơ thể nổ tung rồi hóa thành hư vô.

Diệp Thành lại mở sổ công đức ra, 213 công đức thoáng chốc đã tăng lên 313.

Ơ lại tăng, còn tăng rất nhiều, so với đầu trâu mặt ngựa quả thật nhanh hơn nhiều, y như có Bug vậy.

"Quả là nơi tốt để kiếm công đức", Diệp Thành khẽ cười.

"Giờ tiểu quỷ Minh giới đều yêu nghiệt như vậy hả?", ba Quỷ Vương lén nuốt nước miếng, trâu dễ sợ!

Ba Quỷ Vương họ hợp tác còn bị đánh cho chật vật, suýt nữa mất mạng, người ta lại một mình đánh Ác Long.

Thoáng chốc, ánh mắt của ba người nhìn Diệp Thành lập tức thay đổi, không biết là kính nể, kinh ngạc hay hoảng sợ nữa.

"Lại đây, hỏi ngươi một chuyện", Diệp Thành gọi một tiếng.

Ba Quỷ Vương lau mồ hôi, lảo đảo cùng nhau bước tới. Họ đều bị thương nặng và bị dọa không nhẹ.

"Bột phấn mà ban nãy ngươi rải vào Nghiệt Hải là thứ gì vậy?', Diệp Thành tò mò nhìn một Quỷ Vương hỏi.

Hắn thấy bột phấn kia rắc vào Nghiệt Hải đã dụ Ác Long ra, còn dùng tốt hơn cả thần khí nữa.

"Đó là thuốc gọi rồng", Quỷ Vương kia đáp: "Dành riêng cho Ác Long, chúng ta đều dùng nó để dụ Ác Long".

"Còn có thứ tốt đó hả, ngươi... còn không?"

"Còn thì còn", Quỷ Vương ho khan, không muốn đưa cho lắm, hai Quỷ Vương khác cũng lộ ra vẻ mặt như vậy.

Giờ an toàn rồi đương nhiên cũng nhớ đến chuyện ban nãy tên vô liêm sỉ này đã bỏ đá xuống giếng cướp công đức của mình.

Kia chính là 70 công đức đó! Giờ nghĩ lại còn thấy đau mình, Ác Long không giết được, không kiếm được công đức còn mất 70 công đức.

"Ta sẽ không lấy không", Diệp Thành lấy ra vài miếng Minh Thạch.

"Không bán", ba Quỷ Vương thế mà lại nghĩ giống nhau.

"Các ngươi đã nói vậy thì ta đành cướp vậy, cùng lắm là mất chút công đức thôi!", Diệp Thành vặn cổ nói.
Chương 2409: Giết rồng

"Còn muốn thể diện nữa không vậy", ba Quỷ Vương đen mặt.

"Câu này ta không thích nghe à nha!", Diệp Thành không chịu: "Nếu không có ta thì ba người các ngươi đã chết lâu rồi, ân cứu mạng đó hiểu không".

"Ngươi cũng đâu có cứu không công!", ba con quỷ lại đen mặt: "Ngươi có biết 70 công đức kia phải kiếm mất bao lâu không?"

"Nghĩa là ta đây cứu sai rồi! Mạng của ba người các ngươi chỉ tương đương với thằng ngu* hả?", Diệp Thành nói mát.

*250 là tiếng lóng chỉ đồ ngốc, đồ ngu.

"250 đâu, 210!", ba người chửi.

"Trời... bỏ thêm 40 mà còn không vui à!", Diệp Thành bĩu môi: "Ba Quỷ Vương mà chỉ trị giá 210 à?"

"Ta...", ba Quỷ Vương bị nói cho lảo đảo.

"Không cứu các ngươi thì các ngươi đã chết lâu rồi, còn để ý mấy cái đó làm gì".

"Đừng nói 70, dù ta muốn 100 thì các ngươi cũng phải cho".

"Ta đây còn đòi ít đó, đáng lẽ phải chặt chém các ngươi một phen".

"Mạng cũng không còn thì muốn công đức làm gì, hầm canh uống hả?"

Diệp Thành quở hết câu này đến câu khác không lặp lại câu nào, trực tiếp khiến ba Quỷ Vương không ngẩng đầu lên nổi.

Ba Quỷ Vương không ngừng hộc máu, lau cũng lau không hết.

Bọn họ coi như đã nhận ra tên kia là kẻ đánh nhau rất dữ dội, mồm mép cũng cực kỳ ghê gớm, vô liêm sỉ cỡ đó quả thật hiếm thấy.

"Nhanh lên, giao thuốc gọi rồng ra đây", Diệp Thành vươn tay, Minh Thạch cũng không đưa, trực tiếp đòi.

"Đưa, bọn ta đưa!", ba Quỷ Vương lập tức sợ.

Không sợ cũng chẳng còn cách nào, với cái sự vô liêm sỉ của tên nhãi kia thì chuyện gì mà không làm được, còn có thể giết người cướp của ấy chứ.

Ba cái túi trữ vật nặng trịch đưa đến tay Diệp Thành nhưng vẫn nắm chặt không nỡ buông.

Thuốc gọi rồng cũng không rẻ, kia chính là một con số lớn đó.

Giờ thì hay rồi, vừa mất công đức, còn mất luôn thuốc gọi rồng, đến cả mặt mũi cũng quét rác.

Tiểu quỷ chặn cướp Quỷ Vương, đây có lẽ lần đầu xảy ra trong Minh giới. Haiz, thật không khéo lại bị họ gặp phải.

"Vậy mới đúng chứ!", Diệp Thành cười nham nhở.

Đây mới là bản chất của Hoàng Giả Đại Sở, đi đến đâu cũng không quên nguồn gốc, vì bảo vật cương quyết không biết xấu hổ.

"Lần sau có chuyện tốt như vậy nữa thì tìm ta, ta sẽ làm".

Diệp Thành để lại một câu rồi đi về phía Nghiệt Hải.

Đằng sau, ba con Quỷ Vương giật giật khóe miệng, mẹ nó còn tìm ngươi, chỉ một lần thôi bọn ta đã nghi ngờ cuộc sống rồi.

Có điều, ba người giận thì giận, nhưng cũng không đi xa.

Họ tự tìm một chỗ an toàn ngồi xuống nhìn Diệp Thành dụ rồng ra, cũng muốn xem thử rốt cuộc Diệp Thành có thể giết được bao nhiêu con.

Diệp Thành đi đến bãi biển nhìn bên này rồi lại ngó bên kia.

Sau đó, hắn vung tay lên rải ra thuốc gọi rồng.

Phải nói là thuốc gọi rồng này dùng rất tốt, chỉ mới một giây mà Nghiệt Hải đã dậy sóng, một con rồng lập tức lao ra.

Diệp Thành nhanh chóng lùi ra sau trực tiếp đón đỡ một luồng sấm sét của Ác Long.

Sau khi làm xong, hắn lại nhảy lên đỉnh đầu nó, tay cầm một cây gậy dùng sức đập hết gậy này đến gậy khác lên đầu nó.

Ác Long kia cũng rất ức chế, đến chết vẫn không đánh trả được đòn nào, bị đập nổ tung, cơ thể khổng lồ thoáng chốc hóa thành cát bụi.

Sau khi nó chết, sổ công đức của Diệp Thành lại tăng thêm 100 điểm, trở thành 453 điểm.

Kế tiếp còn xuất hiện một dòng chữ: giết chết một con Ác Long.

Sổ công đức chính là một cuốn sách ghi chép, mỗi một sự kiện đều được liệt kê rõ ràng, chúng đều là công trạng.

Ba Quỷ Vương cách đó không xa nhìn mà chép miệng.

Một con Ác Long cứ thế bị tiêu diệt, trông mà cảm thấy hết sức vớ vẩn, tên kia mở buff à!

Cái gọi là quỷ so quỷ, tức chết quỷ! Kia chính là ví dụ thực tế, ba Quỷ Vương lại chẳng bằng một con tiểu quỷ.

Diệp Thành cũng không dừng lại, tiếp tục chạy tới bãi biển,

Con Ác Long bị dụ ra, con này lớn hơn hai con trước và cũng mạnh hơn nhiều, tính cách cũng nóng nảy hơn.

Có điều, mặc kệ nó có mạnh đến mấy cũng không chống lại tên Diệp Thành vô liêm sỉ kia.

Ở Hoàng Cảnh đỉnh hắn đã có thực lực chống lại Thánh Nhân. Thế nên, dưới Thánh Nhân thì đến bao nhiêu cũng đều bị hắn đập.

Cảnh tượng khủng bố trước đó lại xuất hiện, cứ con Ác Long nào bị dụ ra là lại bị đánh chết, động tác hết sức gọn gàng dứt khoát.

Ba Quỷ Vương há hốc mồm, nhìn mà nghi ngờ cuộc sống.

Tên kia chui từ đâu ra vậy, sao Minh giới vẫn chưa nghe thấy tên tuổi của hắn, mạnh ghê luôn, quả thật là yêu nghiệt.
Chương 2410: Đi kiếm tiền

"Ở đâu, tên nhóc kia chạy đi đâu rồi?", trong điện Diêm La, phán quan hét lớn, vẻ mặt vô cùng táo bón.

Trong tay hắn ta cũng có một cuốn sổ công đức lớn hơn so với bình thường, công đức dưới tay có sự thay đổi thì hắn ta đều biết hết.

Không xem không biết, vừa xem quả thật giật mình!

Công đức của Diệp Thành chậm rãi tăng lên, còn không phải tăng từng chút một mà là tăng cả trăm, còn đang liên tục tăng lên nữa chứ.

Hắc Bạch Vô Thường cũng xúm tới nhìn, vẻ mặt còn xuất sắc hơn phán quan.

Lâu lắm rồi chưa gặp ai biến thái như vậy, tu công đức y như chơi vậy, còn trâu hơn mở hack nữa.

Bấy giờ mới bao lâu đã từ tiểu quỷ thăng lên Quỷ Vương.

May mà đầu trâu mặt ngựa không biết, nếu biết thì chắc sẽ tức chết và không chịu làm nữa.

Bọn ta áp giải 10 ngàn quỷ hồn mới tu được 1 công đức, còn ngươi lại một lần tăng lên cả trăm công đức là sao!

"Đi, tìm hắn về đây", phán quan ra lệnh: "Bản phủ muốn nhìn xem hắn tu công đức kiểu gì mà nhanh như vậy".

Hắc Bạch Vô Thường lập tức lên đường, thoáng chốc biến mất trong điện Diêm La.

Hai người vừa đi, phán quan lập tức vò đầu: "Người Đế Quân giới thiệu rốt cuộc có lai lịch gì, có cần nghịch thiên như vậy không".

Nghiệt Hải, Diệp Thành lại đánh chết một con Ác Long, mồ hôi đầm đìa ôm sổ công đức của mình cười hì hì.

Công đức của hắn đã vượt qua 1000, cấp bậc cũng tăng lên tới Quỷ Vương, xông lên Minh Tướng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Hắn không đi dụ Ác Long nữa, chẳng phải là không muốn mà là hết thuốc dụ, thuốc mà ba Quỷ Vương cho đều dùng hết rồi.

Hắn bất đắc dĩ ngó ba Quỷ Vương cách đó không xa.

Hắn vừa nhìn, ba Quỷ Vương lập tức xoay người bỏ chạy: "Hết rồi, chúng ta hết rồi, muốn thì đến quỷ thành đi".

Ba người nói xong càng chạy nhanh hơn, quả thật là chạy nhanh nhất từ trước đến giờ.

Bọn họ trơ mắt nhìn Diệp Thành giải quyết hết con Ác Long này đến con khác, cũng trơ mắt nhìn cấp bậc của hắn từ tiểu quỷ thăng lên Quỷ Vương.

Đáng sợ, thật là đáng sợ, yêu nghiệt Minh giới quá khủng bố.

Chạy, bọn họ cần phải chạy, nếu chậm thì chưa biết chừng tên vô liêm sỉ kia lại cướp luôn Minh Thạch của họ mất.

"Ta có khủng bố như vậy hả?", Diệp Thành không phục nói.

Nói thật thì hắn quả thật định cướp luôn Minh Thạch của ba Quỷ Vương kia, đành vậy chứ sao giờ, mua thuốc gọi rồng cũng cần tiền.

Nhưng vấn đề là hắn không có tiền, nghèo đến rách mồng tơi.

Trên người chỉ có mười mấy đồng, còn là cướp của con báo tinh kia. Với số tiền ấy có lẽ còn chẳng mua nổi một nắm thuốc gọi rồng nữa là.

"Phải tìm một công việc kiếm tiền thôi", Diệp Thành lẳng lặng suy nghĩ, bước lên không tiến thẳng về cổ thành.



Hai tiếng sau, hắn lại lần nữa trở về quỷ thành.

"Minh giới xuất hiện yêu nghiệt, chỉ là tiểu quỷ có tu vi Hoàng Cảnh lại đi Nghiệt Hải, một ngày đánh chết hơn 10 con Ác Long".

"Thật hay giả vậy, ngươi có chắc là tiểu quỷ không? Còn là Hoàng Cảnh?"

"Chúng ta tận mắt nhìn thấy, chưa thấy ai mạnh như vậy luôn".

Diệp Thành vừa tiến vào quỷ thành đã nghe thấy vô số tiếng bàn tán.

Nguyên con quý bất kể là người đi đường hay quán trà quán rượu đều đang nói về chuyện đó, tiếng thổn thức chậc lưỡi không ngừng vang lên.

Diệp Thành lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, đây là Minh giới đó! Âm tào địa phủ thế mà cũng có buôn dưa lê? Hơn nữa, tin tức còn truyền nhanh như vậy.

"Nào nào, nói nghe thử xem bản lĩnh làm màu ấy của ngươi là làm sao luyện thành thế", bên trái, Triệu Vân không biết từ đâu xuất hiện, kéo Diệp Thành đến một góc nói.

"Chu choa, dáng vẻ này, bị làm sao thế?", Diệp Thành không trả lời Triệu Vân mà là sáng mắt lên xoay quanh hắn ta, nghiên cứu cơ thể hắn ta hỏi.

Cơ thể Triệu Vân cực kỳ bá đạo, máu thịt lấp lánh ánh vàng, khí huyết cuồn cuộn, hết sức dồi dào.

Nhìn xuyên vào trong cơ thể hắn ta còn thấy vô số dị tượng huyền ảo đan xen, chỗ sau còn giấu một sức mạnh hết sức khủng bố.

Diệp Thành quả thật chưa từng nhìn thấy huyết mạch và căn nguyên của Triệu Vân, huyết mạch kỳ lạ đó thế mà lại khiến cho Thánh Huyết của hắn sục sôi,

"Cơ thể của ngươi cũng không kém", Triệu Vân xoa cằm, đánh giá Diệp Thành một lượt từ trên xuống dưới nói: "Khí thế bá đạo ghê".

"Xem ra trong khoảng thời gian này, ngươi cũng không nhàn rỗi".

"Không thể so với ngươi được", Triệu Vân cười lắc đầu.

"Không nói nhảm nữa, có Minh Thạch không, cho ta chút đi", Diệp Thành xoa tay, cười hì hì nhìn Triệu Vân nói.

"Ta thì không có, nhưng có một nơi có rất nhiều Minh Thạch", Triệu Vân cười, kéo Diệp Thành đi: "Để ta dẫn ngươi đến một chỗ, với ngươi thì kiếm dễ như trở bàn tay ấy mà".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK