Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Khuynh gia bại sản

“Tốt lắm, ta trả bốn mươi nghìn”, Ngô Trường Thanh vẫn cười tôi độc, vài chục nghìn linh thạch trong mắt ông ta thật sự không đáng để nhắc đến.

“Một trăm nghìn”.

Khụ khụ…

Diệp Thành ra giá khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

“Ôi chao, ngươi điên rồi sao?”, Hùng Nhị mắng chửi Diệp Thành.

Diệp Thành không quan tâm gì đến hắn, cứ thế ngẩng đầu nhìn lên lầu hai: “Trưởng lão, chơi thế này người có vui không?”.

“Một trăm nghìn thôi mà”, Ngô Trường Thanh không ngờ Diệp Thành hét luôn tới cái giá này, mặt ông ta tối sầm cả lại. Nên biết rằng ông ta là trưởng lão của một phái, lại bị một tên tiểu bối ép giá như vậy, sao không tức cho được.

“Một trăm mười nghìn”, Ngô Trường Thanh hắng giọng, “tiểu tử, có gan ngươi tăng giá đi”.

“Hai trăm nghìn”.

Ô…

Diệp Thành dứt lời, bên dưới ai nấy đều ngỡ ngàng.

“Tên này là người ở đâu vậy?”

“Hai trăm nghìn, cái giá cao quá”.

Diệp Thành lúc này trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý, đến cả Dương Các Lão trên cao đài cũng giật mình, một hậu bối mà dám tranh đồ với Chính Dương Tông, sao có thể không khiến ông ta chú ý cho được?

Phía dưới có rất nhiều người quay sang nhìn Diệp Thành. Diệp Thành lại coi như không có ai xung quanh, hắn từ từ thưởng trà.

Hắn biết hắn không phải là đối thủ của Ngô Trường Thanh nhưng vì món bảo bối kia, hắn vẫn quyết định đấu với Ngô Trường Thanh tới cùng, cho dù không có được món bảo bối đó thì cũng phải khiến cho Ngô Trường Thanh bỏ ra nhiều linh thạch hơn.

Đương nhiên hai trăm nghìn đối với hắn chính là giới hạn cuối cùng, và đã tính cả thêm chỗ Ngọc Linh Dịch mà hắn có rồi. Vốn dĩ hắn định dùng tiền mua huyền cương và huyền thiết nhưng hiện giờ xem ra hắn phải liều một phen ở đây rồi.

Lại nhìn sang Ngô Trường Thanh, sắc mặt ông ta đã tái xanh cả đi. Sao ông ta có thể ngờ nổi một tên tiểu bối lại dám ngang nhiên tranh đồ với Chính Dương Tông của ông ta, lại còn ra cái giá hai trăm nghìn.

Ông ta không thiếu tiền nhưng dùng hai trăm nghìn mua một cây gậy nát kia thì quả thực là không đáng.

Giờ đã cưỡi lên lưng hổ thì khó mà xuống được. Nếu mua thì không hợp lý nhưng nếu không mua thì lại mất thể diện, ông ta sẽ trở thành trò cười của cả Chính Dương Tông.

“Hai trăm mười một nghìn, có gan thì hét lên đi”, dưới con mắt nhìn của tất cả mọi người, Ngô Trường Thanh vẫn nghiến răng hét ra cái giá này.

Bên dưới, lúc này Diệp Thành bị làm khó, hai trăm nghìn với hắn đã là giới hạn rồi.

“Tiểu tử, ngươi thật sự muốn mua cây thiết bổng này sao?”, thấy Diệp Thành bị làm khó, Hùng Nhị ở bên khẽ hỏi.

Diệp Thành gật đầu. Thấy vậy, Hùng Nhị lập tức rút ra một cái túi đựng đồ: “Ta chỉ có ba trăm nghìn, cho ngươi mượn, nhớ phải trả cho ta đấy”.

Nghe vậy Diệp Thành hơi bất ngờ, hắn không ngờ đúng thời khắc quan trọng Hùng Nhị lại có nghĩa khí như vậy, điều này khiến hắn chợt cảm thấy ấm lòng.

“Cùng lắm thì lần tới lại làm tiếp”, Hùng Nhị phủi phủi tay.

“Cảm ơn”, Diệp Thành cười cảm động.

“Ba trăm nghìn”, hắn vừa dứt lời, xung quanh lại được phen xôn xao, lúc này đến cả Cơ Tuyết Băng mặt lạnh tanh cũng không khỏi đưa ánh mắt sang nhìn Diệp Thành, khi thấy Diệp Thành đeo mặt nạ, cô ta hơi cau mày.

Còn về phía Ngô Trường Thanh, mặt ông ta tối sầm cả lại, ông ta lúc này chỉ muốn giết người.

“Còn dám manh động muốn giết người lần nữa thì đừng trách ta không khách khí” thấy Ngô Trường Thanh định giết người, Dương Các Lão trầm giọng.

Bị nạt ngay trước mặt nhiều người, Ngô Trường Thanh nắm chặt tay, ông ta nghiến răng: “Ta ra ba trăm mười nghìn”.

“Năm trăm nghìn”.

“Tên tiểu tử này muốn phản rồi”, mọi ánh mắt quay ngoắt sang nhìn Diệp Thành.

Ai mà ngờ nổi chỉ một cây gậy sắt thôi mà hét tới giá trên trời thế này. E rằng cũng chỉ có nó có cái giá cao nhất trong buổi đấu giá hôm nay.

Bịch!

Chỉ nghe tiếng đập bàn, Ngô Trường Thanh nổi giận nhưng ông ta không ra giá nữa, vài trăm nghìn linh thạch không đáng để ông ta phải bận tâm nhưng năm trăm nghìn linh thạch lại không phải con số nhỏ, mặc dù ông ta là trưởng lão của một phái nhưng cũng không hào phóng đến mức bỏ ra cả năm trăm nghìn linh thạch để mua lại cây gậy thiết bổng rách kia.

Ông ta không lên tiếng khiến Diệp Thành thở phào: “Năm trăm nghìn, hy vọng mày đừng làm ta thất vọng”.

Nói rồi, Diệp Thành không quên liếc nhìn cây thiết bổng trên cao đài.

“Đã không có ai ra giá thêm thì cây gậy thiết bổng này thuộc về tiểu hữu này”, Dương Các Lão lên tiếng.

Tiếp theo còn vài món linh khí nữa, giá cả mặc dù không thấp và tạo được bầu không khí nhưng lại không khiến người ta hồi hộp bằng màn tranh giành cây thiết bổng.

Mặt trời cũng đã xuống núi, buổi đấu giá hôm nay kết thúc tại đây.

“Buổi đấu giá đến đây là kết thúc, ngày mai tiếp tục, người thắng đấu giá mang linh thạch lên sau đó lấy đồ về”.
Chương 52: Lão già mặc đồ tím

Sau khi Dương Các Lão nói buổi đấu giá hôm nay kết thúc, người của Tàng Long Các lần lượt đứng dậy, bọn họ vẫn còn chưa hết bất ngờ với lần đấu giá cây gậy thiết bổng kia nên khi rời đi, tất cả đều quay sang nhìn Diệp Thành một cái.

“Ta đi lấy thiết bổng, ngươi về trước đi”, nhìn xung quanh một lượt, Diệp Thành liếc lên lầu hai sau đó mới nhìn sang Hùng Nhị: “Lúc ra ngoài nhớ để ý phía sau mình”.

“Không sao, có nhị đại gia của ta mà”, Hùng Nhị xua tay, cứ thế đi vào trong đám người, mới thoắt cái đã không thấy đâu.

Sau khi Hùng Nhị rời đi, Diệp Thành nhìn về phía Tàng Long Các. Người đến lấy vật đấu giá rất đông, trong đó còn có Ngô Trường Thanh.

Thấy Diệp Thành, mặt Ngô Trường Thanh tối sầm cả lại, ông ta lạnh giọng: “Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi biết va chạm với Chính Dương Tông sẽ có kết cục thế nào”.

“Cạnh tranh công bằng, người nào ra giá cao thì được, tiền bối không nỡ bỏ tiền thì cũng không thể trách vãn bối được”, Diệp Thành đáp lại.

“Hy vọng tới khi buổi đấu giá kết thúc cái miệng của ngươi vẫn còn có thể lanh lợi được như vậy”, Ngô Trường Thanh phất áo rời đi.

“Ông tưởng tôi sẽ cho ông cơ hội sao?”, Diệp Thành nhìn theo bóng Ngô Trường Thanh rồi cũng quay người đi vào sau sân khấu.

Thấy Diệp Thành, Dương Các Lão ngồi trên đệm hương bồ không khỏi chú ý: “Tiểu tử, hôm nay ngươi gây được sự chú ý rồi đấy”.

“Tiền bối chê cười rồi”.

Dương Các Lão không hỏi gì thêm mà phất tay lấy ra cây thiết bổng màu đen, còn Diệp Thành đã lấy túi đựng đồ của mình ra từ lâu, đưa túi đựng đồ cho Dương Các Lão với ánh nhìn đầy tiếc nuối và xót xa. Năm trăm nghìn linh thạch thật sự khiến hắn khuynh gia bại sản.

“Đa tạ tiền bối”, thu lại thiết bổng, Diệp Thành chắp tay, lần này hắn đang định rời đi thì bị Dương Các Lão gọi lại.

“Tiểu hữu xin dừng chân”.

Nghe vậy, Diệp Thành quay đầu lại, nhìn Dương Các Lão hỏi: “Tiền bối, người còn có việc gì sao?”

“Ta không có việc gì cả, có điều có người tìm ngươi có chút chuyện nhỏ”, Dương Các Lão tươi cười, khi nói còn không quên giơ tay ra, làm tư thế mời: “Tiểu hữu, mời vào trong”.

Dương Các Lão đột nhiên khách khí như vậy khiến Diệp Thành cảm thấy bất ngờ.

“Vào trong đi, có người đợi ngươi”, Dương Các Lão lại lần nữa nở nụ cười hiền từ.

Mặc dù bất ngờ nhưng Diệp Thành vẫn đi theo hướng Dương Các Lão chỉ, hắn biết khi đã ở Tàng Long Các này thì vào hay không vào không vào không phải hắn nói mà được, thay vì vậy thì chủ động vẫn hơn.

Cứ thế đi vào cánh cửa phía sau, Diệp Thành mới nhận ra ở đây là một cái sân nhỏ. Khoảng sân này trở thành một thế giới mới, ánh sáng chan hoà, hòn non bộ sừng sững khiến Diệp Thành không khỏi ngỡ về nơi này, ai mà ngờ được bên trong chợ đen U Minh lại có một nơi đặc biệt thế này.

“Tiểu hữu, mời đi bên này”, đương lúc Diệp Thành còn đang thẫn thờ, bên trong khoảng sân chợt có một giọng nói ôn hoà vang lên.

Diệp Thành đưa mắt nhìn thì sững người nhìn người ngồi trong mái đình nghỉ ngơi kia, đây chính là lão già mặc đồ tím ngồi bên cạnh hắn trong buổi đấu giá.

“Ông ta là người của Thiên Huyền Môn?”, đây chính là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Thành, nếu không thì sao ông ta có thể xuất hiện ở khu vườn phía sau Tàng Long Các được, và càng không thể khiến Dương Các Lão tỏ thái độ khách khí như vậy.

“Đến đi”, lão già mặc đồ tím vẫy tay gọi Diệp Thành.

Diệp Thành không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn đi tới mái đình, cung kính chắp tay hành lễ với lão già mặc đồ tím: “Vãn bối chào tiền bối ạ”.

“Không phải đa lễ, ngươi ngồi xuống đi”, lão già mặc đồ tím bật cười, mặc dù là một kẻ mạnh nhưng ông ta không hề tỏ thái độ gì khác thường khiến Diệp Thành tưởng rằng đây chỉ là một người bình thường.

“Không biết tiền bối cho gọi vãn bối tới là vì việc gì ạ?”, Diệp Thành nhìn lão già mặc đồ tím với vẻ mặt tò mò.

“Ta muốn nhờ ngươi giúp một ta một chuyện”.

“Cần…cần con giúp sao ạ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, đường đường là Thiên Huyền Môn mà lại phải tìm người giúp đỡ sao.

“Nói chính xác hơn là ta muốn mượn chân hoả trong cơ thể ngươi để giúp ta một việc”, lão già mặc đồ tím nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy ý tứ.

Nghe vậy, Diệp Thành khẽ cau mày, việc hắn có chân hoả cũng chỉ có hắn và Hùng Nhị biết, hắn tự nhận mình đã che giấu rất kỹ rồi, không ngờ vẫn bị lão già mặc đồ tím phát hiện.

Thấy Diệp Thành tỏ vẻ cảnh giác, ông ta mới tươi cười ôn hoà: “Tiểu hữu yên tâm, ta chỉ nhờ ngươi giúp đỡ mà thôi”.

Diệp Thành nghe vậy thì khẽ mỉm cười, hắn không yên tâm thì cũng chẳng thể làm gì hơn, ở dây, hắn chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới ngưng khí tầng thứ nhất, lão già mặc đồ tím không tiết lộ bí mật của hắn trước mặt người khác đã là rất khách khí với hắn rồi.

“Đương nhiên cũng không phải ta nhờ ngươi làm công không, ta sẽ báo đáp ngươi hậu hĩnh, hoặc có thể nói cho ta biết ngươi cần gì”, lão già mặc đồ tím lên tiếng.

Diệp Thành ho hắng một tiếng, gại gại mũi rồi nói: “Con cần tiền”.

Hắn vốn dĩ dành dụm tiền vì để mua huyền cương và huyền thiết, nào ngờ vì cây gậy thiết bổng kia mà giờ chẳng còn lấy một xu, lại còn nợ tên béo Hùng Nhị kia ba trăm nghìn, lúc này hắn thật sự chỉ thiếu tiền.

Đương nhiên hắn cũng không nói cần bao nhiêu.

Thứ nhất, hắn thật sự không biết nên đòi bao nhiêu.

Thứ hai, hắn dành quyền quyết định cho lão già mặc đồ tím, dù sao thì thứ hắn cần là tiền, ông ta muốn đưa bao nhiêu thì đưa, muốn đưa ít thì đưa ít, còn nếu không đưa thì hắn cũng chẳng dám làm gì.

Ở bên, lão già mặc đồ tím cầm chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, thấy Diệp Thành không nói gì thì lên tiếng: “Chỉ vậy thôi sao?”

Diệp Thành cười xoà, gật đầu.

Lão già mặc đồ tìm mỉm cười, lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành hoang mang nhận lấy, nhưng hắn không nhìn vào bên trong luôn vì nhìn cũng chẳng có tác dụng, cho ít thì cũng đâu có thể đòi thêm. Dù hắn có muốn đòi thì cũng chẳng có cái gan đó.

“Bắt đầu đi”.

“Vâng, vâng”, nghe vậy, Diệp Thành vội cất túi đựng đồ đi.

Phía này, lão già kia đã xắn tay áo lên, để lộ phần cánh tay.

Diệp Thành khẽ cau mày vì tay của ông ta có màu đen, nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy lớp phù văn dị thường trên đó.

“Đây là gì ạ?”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn lão già.

“Vu chú”.

“Vu chú?”, nghe vậy, Diệp Thành không khỏi nhớ lại những thứ hắn đã từng đọc được về vu chú ở Tàng Thư Các trong Chính Dương Tông.

Vu chú chính là chú ấn kịch độc, cũng chỉ có trong tộc người Vu trong truyền thuyết, một khi trúng phải, nếu không kịp thời khắc chế hoặc giải trừ thì nhất định sẽ gặp hoạ diệt thân.

Còn Vu tộc chính là một tộc thần bí cổ xưa, được xưng là Viễn Cổ Cửu Tộc cùng với các tộc như Ma Tộc, Tiên Tộc, Linh Tộc, Cổ Tộc, Yêu Tộc, Thần Tộc, Long Tộc, Man Tộc, mỗi một tộc đều mạnh vô cùng.

Diệp Thành kinh ngạc, hắn không ngờ trong cơ thể lão già khoẻ mạnh thế này lại có phù ấn của Vu Tộc.

“Tiền bối, chân hoả của con có thể giúp người khắc chế vu chú sao?”, biết được sức mạnh của vu chú, Diệp Thành không mấy tự tin.

“Chân hoả bình thường đương nhiên không được, nhưng chân hoả của ngươi thì có lẽ là được”.

Nghe vậy, Diệp Thành chợt sững người, hắn nhìn lão già mặc đồ tím mà hỏi: “Tiền bối, lẽ nào chân hoả còn phân yếu mạnh?”
Chương 53: Vu Chú

“Đương nhiên”, nghe Diệp Thành hỏi vậy, lão già mặc đồ tím khẽ mỉm cười: “Chân hoả mà ta từng thấy không hề ít nhưng chân hoả màu vàng kim như ngươi có thì đây là lần đầu tiên ta từng thấy”.

“Nhưng con thấy chân hoả của con không phải mạnh lắm”, Diệp Thành gãi gãi đầu.

“Chân hoả do trời sinh, trời sinh đã có linh tính, đương nhiên cũng sẽ chịu sự ảnh hưởng từ tu vi của chủ nhân. Ngươi mới ở cảnh giới ngưng khí, chân hoả của ngươi cũng chỉ có khả năng tương ứng với tu vi của ngươi, vả lại…”.

Nói tới đây, lão già mặc đồ tím chợt ngưng lại, nhìn sang Diệp Thành với ánh mắt ý tứ: “Vả lại chân hoả của ngươi vẫn chưa thức tỉnh”.

“Chưa thức tỉnh?”, Diệp Thành càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ.

“Ta chỉ có thể nói nó không phải là chân hoả bình thường, chí ít thì theo ta thấy, nó mạnh hơn những chân hoả mà ta từng gặp”, lão già mặc đồ tím như thể muốn che giấu điều gì, sợ nói nhiều sẽ không có lợi với Diệp Thành.

Diệp Thành do dự nhưng lại biết điểm dừng, hắn không hỏi tiếp nữa.

“Bắt đầu đi”, lão già đã giơ cánh tay lên.

Diệp Thành không kéo tay lão mà cũng giơ cánh tay mình ra, để bàn tay mình và bàn tay lão áp vào nhau.

Hắn nhẩm nhiệm triệu gọi chân hoả, chân hoả lập tức xuất hiện, thông qua lòng bàn tay thâm nhập vào giữa cánh tay của lão già kia, hoá thành vô số đường bao lấy từng đường phù văn.

“Ma huyết”, khi tiếp xúc với cơ thể Diệp Thành, lão già mặc đồ tím chợt tròn mắt kinh ngạc.

Lão ta quan sát Diệp Thành như thể nhìn thấy dòng máu chảy trong người hắn, lão ta có thể cảm nhận được luồng khí mang theo sự khát máu, hung tàn và bạo ngược từ bên trong cơ thể Diệp Thành.

Lão ta nheo mắt liếc nhìn Diệp Thành: “Sao cơ thể tên nhóc này lại có ma huyết”, lão ta thầm nghĩ, vả lại lão có thể nhận ra Diệp Thành rõ ràng không biết mình mang huyết mạch của ma tộc cổ xưa.

Lão còn đang chìm vào những câu hỏi không lời đáp thì cơn đau đớn trên cánh tay kéo lão về thực tại. Lão già mặc đồ tím thu lại suy nghĩ, nhìn vào cánh tay mình. Vì bị chân hoả kia thiêu đốt nên chú ấn của Vu Chú cảm nhận được sự uy hiếp vô cùng khủng khiếp, cứ thế vật lộn đấu tranh.

Thấy vậy, lão già mới chỉ điểm để chú ấn trên Vu Chú kia bị giam trên cánh tay mình, tránh nó làm hại tới những bộ phận khác trên cơ thể.

Sau một canh giờ, Diệp Thành mồ hôi nhễ nhại, chân hoả của hắn cháy liên tục nhưng chú ấn kia lại thâm căn cố đế, ngang ngửa với chân hoả của hắn khiến thời gian trôi qua lâu như vậy rồi mà hắn chỉ có thể thiêu đốt một phần chú ấn.

“Huyền cương và huyền thiết không dễ gì có được”, Diệp Thành lau mồ hôi.

Nghĩ vậy hắn lại thấy có phấn hối hận vì thù lao ít ỏi. Những chú ấn của Vu Chú khó diệt trừ hơn tà niệm bên trong cây gậy răng sói của Hùng Nhị, không phải một sớm một chiều có thể luyện hoá được, muốn giải trừ triệt để cần phải bỏ thời gian dài.

Thấy Diệp Thành có vẻ mệt mỏi, lão già mặc đồ tím khẽ vỗ vai hắn, đẩy tinh nguyên vào cơ thể hắn.

Tinh nguyên vào cơ thể khiến Diệp Thành tỉnh táo hẳn.

“Tiểu hữu chỉ cần luyện hoá một chú văn trong đó là được”, lão già lên tiếng, “Vu Chú do chú văn đan xen với nhau, chỉ cần một đạo chú văn bị luyện hoá, ta sẽ có cách phá giải Vu Chú”.

Vâng.

Diệp Thành gật đầu, hắn hít vào một hơi thật sâu, chân hoả lại cháy rực.

Sau sáu canh giờ, lần đầu tiên hắn kiệt sức, thở dốc thu lại chân hoả. Lúc này thấy cánh tay của lão già chằng chịt chú văn, còn Vu Chú kết nối với chú văn cũng trở nên mờ đi hẳn.

Lão già kia đúng là thần thông, lão khép hai ngón tay vào nhau, ấn lên cánh tay, bắt đầu từ bả vai trở xuống, không ngừng di chuyển khiến những chú ấn trên cánh tay bị đẩy ra ngoài.

Diệp Thành không làm phiền lão, khẽ lùi ra khỏi mái đình kia. Hắn quay lại hậu đường, rồi lấy túi đựng đồ lão già kia đưa ra, vội nhìn vào trong mà không khỏi ngỡ ngàng.

“Năm…năm trăm nghìn”, thấy số lượng linh thạch, Diệp Thành nuốt nước bọt cái “ực”.

“Đúng là hào phóng”, hắn tặc lưỡi, tim hắn đập thình thịch. Ai mà ngờ nổi lão già kia lại có nhiều linh thạch như vậy, tất cả đều nằm ngoài sự dự đoán của hắn.

Ấy!

Lúc này Diệp Thành lại phát hiện bên trong túi đựng đồ ngoài năm trăm linh thạch ra thì còn một mẩu giấy nhỏ, hắn vội mở ra xem: Cây gậy thiết bổng kia coi như là món quà Thiên Huyền Môn ta tặng cậu, năm trăm linh thạch trả lại cho cậu”.

“Quả nhiên là người của Thiên Huyền Môn”, Diệp Thành xoa xoa cằm.

Nghĩ vậy, hắn sải bước ra khỏi hậu đường, đi ra đường lớn, trong lòng hân hoan, năm trăm linh thạch quay lại với hắn rồi, điều này khiến hắn tự tin hơn hẳn.

Trời đã tối nhưng hàng người vẫn nối nhau đi trên đường, những tiếng chào mời mua hàng vang lên không dứt. Diệp Thành không định về luôn mà đi dạo trên đường, đảo mắt nhìn sạp hàng hai bên đường tìm huyền cương và huyền thiết.

Cuối cùng, hắn ta dừng chân trước một sạp hàng của một lão già trông có vẻ giảo hoạt.

“Huyền cương huyền thiết”, Diệp Thành vừa dừng chân lại thì đã chăm chú nhìn ngay hai hòn đá trông không ra hình thù gì, một hòn màu đen, một hòn màu trắng, thể tích không quá to, chỉ bằng quả trứng gà.

Sự xuất hiện của hắn khiến lão già kia chú ý. Lúc này lão ta đang mải ngắm nhìn một nữ nhân đi qua đường, vừa nhìn còn vừa nở nụ cười gian giảo.

Không biết vì sao mà khi nhìn lão ta, Diệp Thành chỉ muốn đánh người.

“Tiền bối, tiền bối còn nhìn là con lấy đồ đi đấy”.

Lão già kia lập tức đưa mắt qua nhìn. Lão ho hắng một tiếng sau đó lau đi vết rãi trên miệng, thay đổi thái độ hoàn toàn, trước là vuốt vuốt râu, sau đó lại bày ra bộ dạng của bậc cao nhân tiền bối.

Diệp Thành nhếch miệng, thầm khen lão ta diễn xuất quá đạt, giây phút trước còn đang nhìn mỹ nữ với vẻ mặt thèm thuồng mà giây sau đã quay về với bộ dạng của bậc tiền bối rồi. Người không biết còn tưởng rằng lão ta là tiền bối thanh tao lắm.

“Vị khách quan này, chỉ cần nhìn cậu là ta biết cậu biết chọn đồ rồi. Chỗ ta đều là bảo bối, chỉ đợi người có duyên thôi”, lão ta vuốt vuốt râu nói.

Cắt!

Diệp Thành nghe mà thấy nhàm chán. Hắn đã đi qua không biết bao nhiêu sạp hàng, gần như người nào cũng nói vậy, hắn nghe mà chẳng còn xa lạ với những câu thế này nữa.

“Con muốn mua viên huyền cương và huyền thiết này”, Diệp Thành nói thẳng.

“Một trăm nghìn”, lão già kia giơ một ngón tay lên và đáp.

“Năm mươi nghìn”, Diệp Thành cứ thế trả giá. Lão già này, một trăm nghìn linh thạch thì tôi đây tới chỗ Chu Đại Phúc mua cho rồi, còn phải đi ngàn dặm xa xôi tới cái chợ này làm gì?

“Ta nói này cậu nhóc, cái giá này cậu hét cũng thấp quá đấy”, lão già kia thổi phù bộ râu, trợn mắt nói.

“Sư phụ con dạy con mua đồ gì phải hét xuống một nửa”, Diệp Thành dùng bộ mặt vô hại nhìn lão ta.

“Ta…”, lão già kia sắp phát điên đến nơi nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn: “Chín mươi nghìn, không bớt thêm được nữa”.

“Sáu mươi nghìn”.

“Được”.

Diệp Thành cố gắng hét giá xuống nhưng không ngờ lão già kia lại đồng ý nhanh vậy khiến hắn nghe mà trở tay không kịp.

“Đưa tiền cho ta, mau lên”, lão già trông có vẻ vội vàng, gói vội huyền cương và huyện thiết lại rồi bắt đầu thu dọn sạp hàng với vẻ mặt căng thẳng như có việc gì đó gấp gáp lắm.

Diệp Thành lấy làm lạ, nhưng vẫn cho tay vào túi đựng đồ.

“Gia Cát Vũ, ông là loại vô học, chết tiệt”, Diệp Thành còn chưa kịp lấy linh thạch ra thì đã nghe tiếng mắng chửi từ xa vọng lại.

Hắn liếc nhìn thì thấy có một lão già khác trông béo mập đang hùng hổ xông tới.

Thấy vậy, Diệp Thành mới vỡ lẽ chủ sạp hàng này cuống lên như vậy là vì có người tìm ông ta tính sổ.

Diệp Thành vẫn lấy linh thạch ra, vì mua đồ đương nhiên phải trả tiền rồi. Có điều hắn còn chưa kịp đưa linh thạch thì lão già kia đã ôm luôn đồ mà bỏ chạy với tốc độ nhanh như gió.

“Lão già kia”, sau khi lão ta bỏ chạy, người đằng sau đuổi tới nổi cơn tam bành, khu phố vốn dĩ huyên náo thì vì hai lão già này mà còn “rộn ràng” hơn.

“Cứ thế mà đi sao?”, Diệp Thành ho hắng, túi đựng linh thạch hãy còn trong tay hắn.
Chương 54: Côn sắt không phản ứng

Diệp Thành đi lượn một vòng, thấy không cần mua thêm gì thì rời khỏi con đường huyên náo kia.

Vừa đi vào nhà trọ, Hùng Nhị đã lao tới, hắn kéo Diệp Thành mà liên mồm: “Tên nhóc nhà ngươi, ông đây còn tưởng ngươi bị ám sát rồi chứ”.

“Chẳng phải ngươi nói trong thời gian diễn ra buổi đấu giá cấm tàn sát đánh nhau sao? Ngô Trường Thanh có to gan cỡ nào cũng không dám tìm ta tính sổ ở đây”, Diệp Thành nói rồi không quên rút ra một cái túi đựng đồ nhét vào tay Hùng Nhị: “Này, linh thạch của ngươi, ba trăm nghìn tròn đấy”.

Nhận lấy túi đựng đồ, Hùng Nhị liếc nhìn vào trong sau đó nhìn sang Diệp Thành với con mắt có vẻ ngỡ ngàng: “Sao ngươi còn linh thạch?”

“Ta nhặt được”.

“Nhặt…nhặt được?”, Hùng Nhị đi sau đít Diệp Thành: “Nhặt được ở đâu, ta cũng đi nhặt lấy một túi về”.

“Thiên Huyền Môn”, Diệp Thành đáp đại một câu sau đó vươn vai, vừa giơ tay vừa đi về phòng mình: “Hôm nay đủ mệt rồi, nghỉ sớm đi”.

Hùng Nhị còn định nói gì đó nhưng Diệp Thành đã đóng cửa lại rồi.

“Nhặt được ở Thiên Huyền Môn, ta tin ngươi có mà lạ”, Hùng Nhị lẩm bẩm, hắn cầm chắc túi đựng đồ trong tay rồi cười khúc khích.

Quay về phòng, Diệp Thành đóng chặt cửa, lấy bình hồ lô Tử Kim ra. Hắn còn nhớ tối qua sau khi uống linh dịch trong bình hồ lô, hắn cảm thấy cơ thể nóng ran như thiêu như đốt, cơn đau đớn tê dại như muốn nổ tung đầu óc vẫn còn để lại dư âm.

“Người như lửa đốt, đầu muốn nổ tung thế mà lại khiến tu vi của mình đột phá tới tầng thứ tám, linh dịch này chắc chắn có vấn đề”, Diệp Thành rót ra một giọt linh dịch từ trong bình hồ lô Tử Kim.

Linh dịch hiện ra với màu tím long lanh, đây là kết quả sau khi dung hợp Ngọc Linh Dịch và linh khí dịch, hương thơm dược liệu thơm nồng xực mũi, mới ngửi đã khiến tâm trạng vui tươi sảng khoái.

“Không vấn đề gì”, sau khi nhìn một lúc, Diệp Thành mới xoa xoa cằm: “Chẳng khác gì so với bình thường”.

Nói rồi, hắn dốc giọt linh dịch kia vào miệng, vẫn giống trước đó, linh dịch vào cơ thể hoá thành linh khí đậm đặc, căn bản không hề khiến hắn nóng nực như hôm qua.

“Kỳ lạ”, thấy có gì đó không đúng, Diệp Thành gãi gãi đầu.

Tiếp sau đó, hắn lại không ngừng uống Ngọc Linh Dịch nhưng cơ thể lại chẳng hề thấy đau đớn như đêm qua, ngược lại toàn thân ngứa ngáy.

“Thật lạ”, lại uống thêm một ngụm nữa, Diệp Thành bỏ đi suy nghĩ sau đó lấy cây gậy thiết bổng màu đen có được sau buổi bán đấu giá ra.

“Năm trăm nghìn linh thạch mới đổi được mày về, mày đừng làm tao thất vọng”, vừa nói, Diệp Thành vừa cho cây gậy vào bình hồ lô Tử Kim.

Vù!

Gậy Thiết Bổng vừa được nhét vào trong, bình hồ lô chợt rung lên và vang lên âm thanh khác thường.

Thấy vậy, Diệp Thành sáng mắt lên, xoa xoa tay chăm chú nhìn bình hồ lô, hy vọng có thể tìm được huyền cơ bên trong chiếc bình.

Có điều bình hồ lô sau khi phát ra âm thanh kia thì không hề thấy có gì khác thường nữa. Nó nằm im trên bàn, ngoài việc chảy ra khí có màu tím thì không thêm gì.

“Có vậy thôi sao?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, cầm lấy bình hồ lô và vô thức lắc lắc, sau đó nhìn vào bên trong.

Hắn phát hiện gậy Thiết Bổng nằm bên trong bình hồ lô Tử Kim không hề xảy ra hiện tượng gì khác thường mà vẫn yên lặng lơ lửng bên trong không gian của bình giống như thể khí sắc tím kia không hề liên quan gì đến nó vậy.

Không biết mất bao lâu, Diệp Thành mới bất lực để bình hồ lô Tử Kim về chỗ cũ: “Ngươi đấy, năm trăm linh thạch của ta mà mua lại một cây Thiết bổng chẳng ra sao về”.

Vù!

Bình hồ lô Tử Kim như có linh tính, nghe lời Diệp Thành nói vậy lại rung lên như đang muốn đáp lời: “Đừng có nhét thêm cái gì vào bụng ta nữa”.

Sau đó, bình hồ lô đẩy cây gậy Thiết Bổng ra ngoài, “keng” một tiếng, cây gậy nằm dài trên mặt đất.

“Gì mà tức giận vậy chứ”, Diệp Thành liếc nhìn hồ lô một cái sau đó cầm gậy Thiết Bổng lên.

Khi quan sát gậy Thiết Bổng ở khoảng cách gần thế này hắn mới nhận ra đây rõ ràng là một cây côn bằng sắt màu đen, không những chằng chịt vết gỉ mà còn gồ ghề mấp mô, thực sự trông không có gì là hay ho cả.

“Mày khiến chân hoả của tao chú ý đến cơ đấy. Tao lại không tin mày là một cây côn sắt bình thường”, nghĩ thầm như vậy nhưng Diệp Thành vẫn không bỏ cây gậy xuống mà triệu gọi chân hoả bao quanh gậy sắt.

Chân hoả màu vàng kim cháy rực khiến nhiệt độ căn phòng lên cao. Dưới ngọn lửa thiêu đốt kia, gậy sắt màu đen vẫn không hề có sự thay đổi nào cả, nó như ngó lơ sự tồn tại của chân hoả khiến Diệp Thành không khỏi cau mày.

“Thử lại”, Diệp Thành lại điều chỉnh cho ngọn lửa cháy to hơn.

Có điều cây côn sắt màu đen kia vẫn không hề xuất hiện trạng thái khác thường.

Sau ba canh giờ, Diệp Thành thở dốc, thu lại chân hoả. Chân hoả cháy liên tục trong ba canh giờ nhưng không thể khiến cây côn sắt bị nung chảy, ngược lại còn khiến hắn mệt nhoài.

“Ông đây vẫn không tin”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn rút kiếm Xích Tiêu ra sau đó vận toàn bộ chân khí đẩy chân khí vào trong kiếm, rồi cứ thế chém về phía cây côn sắt.

Keng!

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên âm thanh chát chúa, kiếm Xích Tiêu lập tức bị đánh bay ra, đến cả Diệp Thành cũng lảo đảo lùi về sau, cả cánh tay tê nhức, không còn cảm giác.

“Nó cứng một cách khác thường”.

Cầm kiếm Xích Tiêu lên, Diệp Thành nhìn vào vết nứt trên kiếm rồi lại nhìn cây côn sắt vẫn đang đứng vững như núi Thái Sơn cắm vào sàn đất, còn kiếm của hắn lại chẳng thể để lại bất cứ vết tích gì cho cây côn sắt cả.

“Rốt cục nó làm bằng gì vậy?”, thu lại kiếm, Diệp Thành nhìn côn sắt với ánh mắt khó hiểu.

Đến chân hoả cũng chẳng làm gì được mày, còn xích tiêu lại không thể để lại vết tích gì trên mày, vậy vật liệu để tạo ra cây côn sắt này bất phàm thế nào chứ. Cũng vì lý do này nên trong lòng Diệp Thành mới được cân bằng hơn một chút. Bỏ ra năm trăm nghìn linh thạch để mua về một cây côn sắt rắn chắc vô cùng, cũng không đến mức không đáng một xu như trong tưởng tượng.

“Dùng để đánh người cũng không tồi”, Diệp Thành xoa cằm, thu lại côn sắt.

Sau đó, hắn rút ra huyền cương và huyền thiết. Hai viên đá này với linh tính kim loại đặt ở trước mắt, hình thành nên thế cân bằng. Huyền thiết màu đen rắn chắc, huyền cương sáng trong dẻo dai, hai nguyên liệu này kết hợp với nhau chắc chắn là sự lựa chọn hàng đầu để chế tạo ra binh khí.

Diệp Thành lại triệu gọi chân hoả, rút kiếm Xích Tiêu ra, sau đó cho chân hoả bao quanh ba vật này, chân hoả cứ thế thiêu đốt, nung ra phần tinh tuý nhất trong huyền cương và huyền thiết rồi luyện vào trong kiếm Xích Tiêu. Đây là cả một quá trình mất nhiều thời gian.

Đợi tới khi trời gần sáng, Diệp Thành mồ hôi nhễ nhại mới thu lại chân hoả.

Vút!

Vút!

Trong căn phòng chỉ nghe tiếng kiếm chém giữa không trung. Kiếm Xích Tiêu lúc này càng trở nên bất phàm, vẫn là màu gạch đỏ đó, không cần đẩy chân khí vào mà đã có kiếm khí bao quanh, có lúc còn có kiếm mang hiện lên, sắc lạnh ghê người khiến Diệp Thành không khỏi bất ngờ.

“Không tồi, không tồi”, Diệp Thành cầm thanh kiếm không nỡ buông, hắn hân hoan vui mừng, và quan trọng nhất chính là thanh kiếm này chính là vật hắn tạo ra.
Chương 55: Đấu giá mật pháp huyền thuật

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp khu chợ U Minh.

Một ngày đấu giá nữa lại bắt đầu, mỗi một lầu các đều nhộn nhịp người qua lại tấp nập, tất cả đều đi về phía Tàng Long Các ở trung tâm chợ.

“Ngươi có lấy không?”, trước khi ra khỏi cửa, Hùng Nhị lấy từ trong túi quần ra một viên biến thanh hoàn và một viên dị dung hoàn đưa cho Diệp Thành.

Diệp Thành liếc nhìn Hùng Nhị sau đó ho hắng: “Ngươi cứ ăn đi”.

Nói rồi, hắn lấy mặt nạ đầu sói trong túi đựng đồ ra để che mặt. Nếu như hăn dược hoàn mà Hùng Nhị lấy từ túi quần ra thì sao nhỉ? Hắn thật sự không dám nuốt.

“Không ăn thì thôi”, Hùng Nhị vẫn thản nhiên như thường, nhét luôn hai viên dược hoàn vào miệng.

Sau đó, dung mạo của hắn thay đổi, hắn trở thành một lão già béo mập, dưới cằm còn có cả râu, chỉ là lúc này trông hắn thấp hơn bình thường, vả lại dù nhìn thế nào cũng không giống một lão già.

Cả hai đi theo dòng người về phía Tàng Long Các, vẫn là phía góc đó, cả hai nguồi xuống ăn uống, vừa ăn vừa không quên nhìn về phía cửa của Tàng Long Các.

Người của các gia tộc thế gia ở Đại Sở nối nhau đi vào, vả lại chẳng ai nhường ai, đặc biệt là các gia tộc có ân oán, người nào người nấy mặt mày tối sầm, trông bộ dạng như đến buổi đấu giá để tranh giành vị trí cao thấp.

Người của ba tông môn đi vào sau, Thị Huyết Điện vẫn xuất hiện dưới sự chú ý của tất cả mọi người.

Diệp Thành trông thấy Ngô Trường Thanh, mặt ông ta thật sự tối sầm cả lại, vụ việc mất mặt hôm qua khiến ông ta bị một phen chê cười, sau khi về ông ta còn nổi cơn tam bành, tuyên bố tróc xương lột da Diệp Thành.

“Đừng khoa trương, không nhường thì hôm nay ta lại cho ông mất máu lần nữa”, Diệp Thành liếc nhìn Ngô Trường Thanh rồi nhếch miệng cười.

“Tên nhóc nhà ngươi hôm nay ngoan ngoãn chút đi”, Hùng Nhị vừa nhét đồ vào miệng vừa lắp bắp: “Cẩn thận bị chơi sau lưng, Ngô Trường Thanh không dễ đụng vào đâu”.

“Ta biết rồi”

Người người đi lại tấp nập, tất cả ánh mắt đều hướng về phía cao đài đằng trước.

Buổi đấu giá hôm qua toàn là binh khí, hôm nay đấu giá mật pháp huyền thuật, đây chính là quy định của chợ đen U Minh từ xưa tới nay.

“Không biết lần này có thể lấy được bộ mật pháp gì không?”, buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, bên dưới đã xôn xao bàn tán.

“Nghe nói mật pháp huyền thuật lần này đấu giá đều bất phàm”.

“Không bất phàm sao được chứ, không đến lượt chúng ta đâu”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Dương Các Lão chủ trì đã đi lên cao đài, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nói với giọng điềm tĩnh: “Buổi đấu giá bắt đầu”.

Ông ta dứt lời rồi lấy ra một bộ cổ quyển khiến những cặp mắt bên dưới sáng cả lên”.

“Nhất Dương Chỉ”, Dương Các Lão cho bộ cổ quyển kia bay giữa không trung và không quên giới thiệu về bộ huyền thuật này: “Luyện chí dương chân khí, quy tụ nhất chỉ, được gọi là nhất dương, đạo hữu nào thuộc tính hoả có thể suy nghĩ lấy nó về”.

“Giá khởi điểm năm mươi nghìn, bắt đầu đấu giá”.

“Sáu mươi nghìn”, Dương Các Lão vừa dứt lời, bên dưới đã có người giơ cao bảng.

“Nhà họ Tề trả hai trăm nghìn”, người thứ hai hét giá chính là một lão già mặc đồ xám của nhà họ Tề ở Nam Cương.

Một gia tộc cao ngạo hống hách, ông ta vừa ra giá đã hét lên đến hơn một trăm bốn mươi nghìn linh thạch khiến những người định trả giá lại bất lực ngồi về vị trí cũ, trong đó bao gồm Hùng Nhị.

“Mẹ kiếp, ông đây còn định tham gia một tí cơ chứ”, Hùng Nhị lẩm bẩm.

“Thế gia tu luyện giàu có mà”, Diệp Thành ở bên suýt xoa.

“Hai trăm mười nghìn”, bên dưới lại có người trả giá, người trả giá là một phu nữ trung tuổi mặc áo choàng đỏ của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên.

Cũng là thế gia, nhà họ Vương không kém cạnh so với nhà họ Tề, mà về một số mặt còn hơn nhà họ Tề. Người phụ nữ trung tuổi kia cũng thấy được sự bất phàm của Nhất Dương Chỉ, không muốn nó rơi vào tay nhà họ Tề.

“Hai trăm năm mươi nghìn”, sau nhà họ Vương, nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực cũng chen chân vào, vừa trả giá đã hét giá trên trời.

“Ba trăm nghìn”, Thượng Quan Gia ở Đông Nhạc đẩy cái giá của Nhất Dương Chỉ lên tầm cao mới.

“Ba trăm mười nghìn”.

“Ba trăm năm mươi nghìn”.

Các thế gia ở Đại Sở lần lượt trả giá tranh giành nhau, chỉ trong một phút ngắn ngủi mà cái giá của Nhất Dương Chỉ đã đạt tới mức cao mới, năm trăm nghìn khiến giới tu sĩ tản tu không khỏi thất vọng.

“Vô vị”, Hùng Nhị giống như một con heo nằm nhoài ra ghế.

“Đúng là một đám súc sinh”, Diệp Thành cũng tỏ vẻ chán chường, chân khí của hắn thuộc chính chí cương chí dương, tu luyện Nhất Dương Chỉ lại hợp quá, nhưng ngặt nỗi hắn nghèo nên đành lực bất tòng tâm.

“Năm trăm năm mươi”, lại một giọng nói khác vang lên khiến đôi mắt của Hùng Nhị và Diệp Thành sáng hẳn, vì người trả giá chính là Nhị Đại Gia của Hùng Nhị.

“Hay rồi, hay rồi”, Hùng Nhị xoa xoa đôi bàn tay múp míp, hắn nhìn người có thân hình dày dặn trước mặt mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK