Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 821: Lai lịch của Tử Huyên

“Đế… Đế Hoang?”, mặc dù Tử Huyên nói rất nhỏ nhưng Diệp Thành vẫn nghe thấy, trong lòng cũng rất chấn động.

Đế Hoang là Hoang Cổ Thánh Thể mạnh nhất trong lịch sử, từng độc chiến với năm vị đế, chiến đấu đến giọt máu thánh cuối cùng.

Diệp Thành nhớ lại truyền kỳ liên quan đến Đế Hoang mà Thái Hư Cổ Long từng kể, bây giờ lại nghe thấy cái tên này từ miệng Tử Huyên, sao hắn có thể không kinh ngạc?

Từ biểu hiện của Tử Huyên, hắn khẳng định cô có quen biết với Đế Hoang, hơn nữa còn không phải quan hệ bình thường.

Bên này, cuối cùng bàn tay ngọc của Tử Huyên cũng không chạm vào mặt Diệp Thành mà dừng lại giữa không trung.

Chính vào lúc này, thần hà bao quanh thân thể cô hoàn toàn biến mất, vẻ mặt cũng trở nên đờ đẫn, hai mắt trũng sâu vô hồn, cô đứng yên đó bất động, tựa như một cái xác không hồn.

“Tử Huyên?”, Diệp Thành thử gọi một tiếng, nhưng không nhận được lời đáp lại.

“Lại… Lại biến về hình nộm rồi à?”, Diệp Thành nhỏ giọng nói, sau đó hạ lệnh cho Tử Huyên.

Tử Huyên nhận được mệnh lệnh lập tức hành động ngay, cô thực sự đã lại biến về hình nộm.

Đột nhiên, Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhìn chằm chằm Tử Huyên hy vọng có thể tìm ra manh mối từ trên người cô.

Chẳng mấy chốc hắn phát hiện nơi sâu trong đầu mày của Tử Huyên có một giọt máu loé lên thần hà bảy sắc lờ mờ, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác sợ run, không dám nhìn thẳng.

Diệp Thành dời mắt, Tiên Luân Nhãn hơi đau, có lẽ hành động nhìn xuyên thấu vừa rồi của hắn đã phạm phải cấm kỵ nào đó.

“Tử Huyên, rốt cuộc cô có lai lịch gì?”, Diệp Thành cau mày nhìn Tử Huyên trước mặt, tuy cô đã vào trạng thái ngủ say nhưng sự thần bí và cường đại của cô còn đáng sợ hơn bất cứ kẻ nào hắn từng gặp.

“Long gia, ngươi biết cô ấy có lai lịch thế nào không?”, Diệp Thành gọi Thái Hư Cổ Long.

“Trong giọt máu đó mang theo đế uy, có lẽ liên quan đến Đại Đế, cũng giống như ta vậy”.

“Lợi hại vậy?”, Diệp Thành ngạc nhiên.

“Nếu ta đoán không nhầm thì cô ấy là Nguyệt Thương, Đông Hoa Nữ đế duy nhất trong một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang, thành đế trước lúc năm nghìn tuổi”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói.

“Thật không đấy? Điều này mà ngươi cũng nhìn ra được?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với ánh mắt không tin.

“Chuyện liên quan đến Đại Đế, đã bao giờ ta nói đùa?”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu rồng: “Cô ấy nhắc đến Đế Hoang với ánh mắt kỳ lạ như vậy, khả năng là do tàn hồn hoặc giọt máu còn sót lại đó của Nữ đế Nguyệt Thương lắng đọng qua năm tháng vô tận rồi tạo nên linh trí”.

“Nghe ngươi nói vậy thì Đông Hoa Nữ đế và Đế Hoang của Thánh thể ta có quan hệ rất gần gũi?”, Diệp Thành hỏi thử.

“Đương nhiên rồi! Đây là Đại Sở, nếu ở Chư Thiên Vạn Vực, ngươi tìm bất kỳ tu sĩ nào thì họ cũng biết truyền thuyết về hai người này. Nữ đế Nguyệt Thương là hồng nhan chí tôn của Thánh thể Đế Hoang, nếu không có Đế Hoang thì cô ấy không thể thành đế, nếu không có họ thì cũng không có chúng ta bây giờ”.

“Không có chúng ta bây giờ?”, Diệp Thành thảng thốt: “Là… Là thế nào?”

“Thành đế phải độ đế kiếp”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Năm đó khi Đông Hoa Nữ đế độ kiếp đã đánh động đến cao thủ đế đạo dị vực, không phải một người mà là năm người! Vì bảo vệ Đông Hoa Nữ đế lên ngôi Đại Đế, Đế Hoang đã huyết tế căn nguyên Thánh thể, đổi lấy sức chiến đấu đỉnh cao nhất, ngăn cản năm vị Đại Đế kia! Trận chiến đó quá bi thảm, Đế Hoang chết trận, Chư Thiên Vạn Vực máu chảy thành sông, thây chất thành núi. May mà cố gắng của họ không hề uổng phí, Nguyệt Thương thành đế, đánh bại cao thủ dị vực, bảo vệ được chín mươi nghìn năm Chư Thiên Vạn Vực”.

“Đông Hoa Nữ đế có làm cho Đế Hoang sống lại không?”, câu hỏi này của Diệp Thành mang tính tò mò, hóng hớt, trong lòng hắn hơi hy vọng, hy vọng Nguyệt Thương và Đế Hoang năm đó có thể nên duyên một kiếp.

“Đại Đế cũng không phải toàn năng”, Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng đáp.

“Vậy thì thật đáng tiếc”, Diệp Thành không khỏi thở dài.

“Vì vậy nếu không có Đế Hoang và Đông Hoa Nữ đế năm đó thì Chư Thiên Vạn Vực đã không còn tồn tại từ lâu rồi, cũng sẽ không có thế hệ mai sau”.

“Thế họ có con không?”

“Ngươi định tiếp tục nói chuyện nhảm nhí này với ta à?”, Thái Hư Cổ Long lườm Diệp Thành: “Có thời gian thì mau hồi phục chấn thương càng nhanh càng tốt. Muốn nghe thì khi nào ngươi về, ta sẽ kể cho ngươi”.

“Mẹ kiếp, ta quên mất việc này”, Diệp Thành như vừa tỉnh lại cơn mơ, vội vàng ngồi xếp bằng trên đất.

Hạt cát này một ngày nữa sẽ giải trừ phong ấn, vậy nên hắn phải hồi phục chấn thương càng sớm càng tốt trong một ngày này, nếu không lại gặp đám cao thủ kia sẽ bị đánh hội đồng đến chết.

Rắc! Rắc!

Thoáng chốc, tiếng xương cốt va chạm vang lên trong không gian cát, còn có tiếng roẹt roẹt của lôi điện.

Diệp Thành lại luyện thể và luyện hồn cùng lúc, kết hợp với khả năng phục hồi cường hãn của Hoang Cổ Thánh Thể nên toàn thân hắn bốc lên khói xanh, vết thương nhanh chóng lành lại bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cánh tay bị mất cũng đã nhanh chóng mọc ra.

Đồng thời, chín phân thân ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông không ngừng truyền đại địa tinh nguyên tới, mà chín phân thân ở hoang mạc cũng đang liên tục truyền sức mạnh tinh tú cho hắn.

Rắc!

Ngoài ra, những viên đan dược đủ màu sắc cũng liên tục bay ra từ túi đựng đồ của Diệp Thành, phẩm cấp kém nhất cũng là ba vân, số lượng cực kỳ nhiều, đều là linh đan trị thương, tinh nguyên tràn ra đều hoà vào cơ thể hắn.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.

Bên ngoài, những người đuổi theo Diệp Thành lại quay về, vẻ mặt ai cũng khó coi như ăn phải phân.

Bọn họ rất hung hãn, đuổi theo hơn tám mươi nghìn dặm cũng chẳng đuổi kịp.

Điều này đều nhờ công lao của Tử Huyên, khi Diệp Thành trốn vào không gian cát, cô đã gọi ra hai đạo thần quang, mà những người này đuổi theo hai thần quang đó, đuổi mãi đuổi mãi, hai thần quang liền biến mất.

Chết tiệt!

Những bóng người đông đúc hùng hổ mắng chửi quay trở lại Loạn Cổ Thương Nguyên.

Bây giờ Loạn Cổ Thương Nguyên vì trận đại chiến mà đã trở nên hoang tàn, thiên địa bị tàn phá, nhưng khi bọn họ quay về thì thấy những kẻ mạnh khác không phải đang đánh nhau mà là đứng trên hư không đối đầu, giằng co với nhau.

Đúng như Diệp Thành nói, nếu hắn biến mất thì trận chiến giữa bọn họ cũng trở nên vô nghĩa.

Ý nghĩa tồn tại của bọn họ là kìm hãm lẫn nhau, các ngươi muốn đuổi giết Diệp Thành? Xin lỗi nhé, chúng ta không thể để các ngươi đi! Các ngươi muốn cứu Diệp Thành? Rất xin lỗi, chúng ta cũng sẽ không để các ngươi đi đâu.

“Chậc chậc chậc, hùng tráng thật!”, nhìn đại quân phân điện thứ ba của Chính Dương Tông quay về, mặt ai nấy đều xám xịt, lão già Gia Cát Vũ tặc lưỡi nhìn phía Chính Dương Lão Tổ: “Bắt một cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thôi mà cũng điều động đại quân cả một điện, các ngươi được lắm!”

Lại nhìn đến phía Chính Dương Lão Tổ, bọn họ phớt lờ câu nói đó của lão già Gia Cát Vũ, chỉ nhìn Bàng Thống điện chủ phân điện thứ ba của Chính Dương: “Người đâu?”

“Chạy… Chạy rồi”, Bàng Thống cúi đầu đáp.

“Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả!”, Chính Dương Lão Tổ giận tím mặt, để giết Diệp Thành mà bọn họ đã điều động quân lực của cả một điện, đội hình đông như thế cũng vẫn để Diệp Thành chạy mất, bọn họ có còn mặt mũi nữa không?
Chương 822: Tan cuộc

Diệp Thành chạy rồi!

Tin tức này không chỉ khiến Chính Dương Lão Tổ mà còn khiến sắc mặt phía Thanh Vân Lão Tổ với Linh Chân Thượng Nhân đồng thời trở nên u ám tột cùng.

Diệp Thành chạy rồi, không ngờ Diệp Thành lại chạy được rồi.

Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?

Sau đó Nam Sở nhanh chóng trở nên náo nhiệt, tên không biết xấu hổ Diệp Thành kia là kẻ có thù tất báo, để hắn chạy mất thì sau này hắn sẽ nghĩ mọi cách tìm từng người tính sổ!

So với bọn họ, phía Hạo Thiên Huyền Chấn lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng không uổng công họ ngăn chặn phía Chính Dương Lão Tổ.

“Đi!”, sau đó cao thủ nhà Thượng Quan dẫn phía Thượng Quan Ngọc Nhi rút lui, tình hình hiện nay không cho phép họ ở lại lâu thêm một giây, vì đại quân của Chính Dương Tông có thể sát phạt tới bất cứ lúc nào.

“Thúc tổ, con muốn…”

“Nếu còn sống thì sẽ có ngày hắn tới Đông Nhạc”, lão tổ nhà Thượng Quan ngắt lời Thượng Quan Ngọc Nhi rồi phất tay áo biến mất.

“Đi!”, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không ngốc, dù tức giận đến mấy cũng không thể ở lại đây thêm nữa, ông cần phải đi ngay, nếu chậm trễ sẽ không đi được nữa.

Còn Diệp Thành, Hạo Thiên Huyền Chấn tin dù hắn không nhận người phụ thân này thì một ngày nào đó hắn cũng sẽ tới Hạo Thiên thế gia, vì nơi đó là cội nguồn của hắn, điều họ phải làm là nhanh chóng tìm nơi ẩn náu.

“Đi thôi”, bên này, lão già Gia Cát Vũ, Độc Cô Ngạo, Phục Linh cũng bảo vệ Bích Du lui ra ngoài, đối mặt với đại quân của một điện, với sức chiến đấu của ba người họ cũng phải tạm thời lánh mũi nhọn.

“Đi thôi, hôm nay gia đây mời rượu”, Ngô Tam Pháo liếc nhìn phía Chính Dương Lão Tổ rồi nhanh chóng chuồn đi.

“Hôm nay phải làm một bữa thật lớn”, Ngưu Thập Tam và Thái Ất Chân Nhân cùng nới lỏng thắt lưng.

“Ta cũng chưa ăn”, điều khiến ba người kinh ngạc là người khổng lồ Man Sơn cũng vác rìu tới một cách rất tự nhiên, đi theo bọn họ, nhìn thấy lão, khoé miệng Ngô Tam Pháo giật giật, đến đó ngươi đừng ăn nhiều quá đó!

“Về thôi”, Đan Thần và Đan Nhất nhìn đám cao thủ đầy trời, lập tức bảo vệ Huyền Nữ và Lạc Hi rút lui.

“Con muốn đi tìm Diệp Thành”, Lạc Hi tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng cũng nhìn Đan Thần và Đan Nhất với vẻ hy vọng.

“Con còn không biết hắn ở đâu thì đi đâu tìm?”, Đan Thần mỉm cười, xoa đầu cô bé: “Nếu hắn còn sống thì sau này chắc chắn sẽ đến Đan Thành, chúng ta cứ về chờ thôi”.

“Vâng…”, Lạc Hi gật đầu, lưu luyến nhìn về một hướng rồi đi cùng Đan Thần.

“Còn chúng con nữa”, phía Vi Văn Trác cũng chạy theo sau, đi theo họ vẫn cảm thấy yên tâm hơn.

Nhưng Từ Nặc Nghiên trước khi đi còn nhìn Cơ Tuyết Băng đeo mặt nạ bên cạnh, môi mím lại: “Cơ đạo hữu, chúng ta còn có thể gặp lại không?”

“Có lẽ còn!”, Cơ Tuyết Băng thản nhiên đáp lại rồi quay người rời đi. Thân phận cô ta đặc biệt, lúc trước giúp Diệp Thành ngăn đòn tấn công của các cao thủ, không thể để phía Chính Dương Lão Tổ nhận ra, nếu không sẽ rắc rối lớn.

Khi đoàn người Đan Thần rời đi, những người giúp Diệp Thành cũng nhanh chóng rút lui.

Họ phải rút lui chứ! Nếu phía Chính Dương Lão Tổ nổi điên, đại quân cả một điện bao vây thì sẽ lại là một trận huyết chiến, ít nhất trong số họ sẽ có một nửa quân số không ra nổi khỏi Loạn Cổ Thương Nguyên.

Khốn kiếp!

Chẳng mấy chốc, trên Loạn Cổ Thương Nguyên vọng lại tiếng quát giận dữ, vẻ mặt những người ở đây đều khó coi cùng cực.

Diệp Thành là ai? Là Đan Thánh, khả năng kêu gọi lớn thế nào? Là sát thần, sức chiến đấu cường hãn ra sao? Để một người như vậy chạy mất, với bọn họ mà nói là một tin cực xấu.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng! Bọn họ khẳng định Diệp Thành sẽ không đối đầu với mình ngoài mặt, mà tên vô liêm sỉ ấy đã bao giờ công khai, lúc nào cũng tìm cơ hội đánh lén phía sau.

“Thông báo truy sát Diệp Thành”, Thông Huyền Chân Nhân xoay người đi đầu tiên, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.

Người lo lắng nhất ở đây vẫn là ông ta, vì Doãn Chí Bình, lệnh bài chưởng giáo và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đều đang trong tay Diệp Thành, bất kỳ thứ nào cũng không được xảy ra sơ xuất, nếu không sẽ là tai hoạ của Hằng Nhạc.

Hừ!

Sau khi Thông Huyền Chân Nhân đi, Thanh Vân Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn Bàng Thống rồi cũng quay người bỏ đi. Bây giờ ông ta lại hơi hối hận, Thanh Vân đã hoàn toàn kết thù với Diệp Thành, sau này có thể sống tốt được sao?

Đi!

Linh Chân Thượng Nhân cũng phất tay áo bỏ đi, trước khi đi còn nhìn phía Bàng Thống, đại quân của cả một điện cũng không bắt được một người, còn làm điện chủ cái gì nữa? Vô dụng.

“Truy sát Diệp Thành bằng bất cứ giá nào!”, sau khi hai phe rời đi, Chính Dương Lão Tổ lập tức hét lên, đột nhiên bước lên hư không rồi vụt qua bầu trời như một đạo thần hồng.

Phía sau ông ta, mấy lão tổ khác của Chính Dương Tông cũng lần lượt đi theo, trước khi đi còn lườm Bàng Thống liên tục.

Đi!

Khuôn mặt Bàng Thống hơi hung ác, để Diệp Thành chạy mất đúng là sơ xuất của ông ta, bị trách cứ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hậu quả lại rất nghiêm trọng.

Không bao lâu, Loạn Cổ Thương Nguyên người đông nghìn nghịt vì người của Chính Dương Tông rời đi mà trở nên vắng vẻ, mặt đất vốn đã màu đỏ lại nhuốm thêm máu đỏ, trong không khí còn có mùi máu tanh tràn ngập.

Kịch đã hạ màn, những người xem chiến cũng lần lượt rút lui, ai về nhà nấy, trước khi đi họ còn thở dài cảm phục: “Đây là trận chiến tuyệt vời nhất mà ta từng xem”.

Không lâu sau, tin tức ở đây đã truyền khắp Đại Sở, dấy lên một làn sóng lớn.

“Thông báo cho Nhân Hoàng, đi tìm tung tích Thánh chủ”, trong đại điện Hằng Nhạc Tông, Chung Giang nghe tin lập tức hạ lệnh.

“Trận chiến khốc liệt vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta!”, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu một hơi, tuy không tận mắt chứng kiến nhưng ông cũng biết trận chiến này của Diệp Thành nguy hiểm nhường nào, nói là cửu tử nhất sinh cũng không quá.

“Chúng ta đã đánh giá thấp Doãn Chí Bình”, Chung Quy vuốt râu: “Nếu biết trước chuyện này thì dù thế nào chúng ta cũng sẽ tới trợ chiến, may mà Diệp Thành đã trốn thoát, nếu hắn bị giết thì đó mới là tổn thất lớn nhất”.

“Bây giờ chúng ta nói về phía Thông Huyền đã”, Chung Giang trầm ngâm: “Có lẽ bọn họ đang trên đường về, đề phòng bất trắc, sau khi bọn họ quay lại, chúng ta bắt trước đã rồi tính”.

“Yên tâm, vài ba ngày nữa bọn họ mới về tới nơi cơ, chúng ta có đủ thời gian chuẩn bị”, Cổ Tam Thông ngoáy tai: “Truyền tống trận trong phạm vi năm trăm nghìn dặm của Hằng Nhạc đã bị phá huỷ, bọn họ bay về chắc chắn rất mệt”.

“Các vị đạo hữu đừng ra tay giết người nhé”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn phía Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang.

“Đương nhiên rồi”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười: “Chúng ta mong có thể giải quyết hoà bình hơn ai hết, nhưng nếu các sư huynh của ông vẫn kiên quyết trở thành kẻ thù của chúng ta, vậy đừng trách chúng ta ra tay độc ác”.

“Đã hiểu”, Hằng Thiên Thượng Nhân hít sâu một hơi.

Tuy ông ta rất tự tin có thể thuyết phục được mấy lão tổ của Hằng Nhạc, nhưng ông ta biết có một người dù mình thuyết phục thế nào cũng không được, người đó chính là Thông Huyền, làm huynh đệ mấy trăm năm, ông ta rất hiểu vị sư huynh này.

“Sư thúc, mọi việc đều do con người”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, giọng điệu rất nhẹ nhàng, bình thản: “Chúng ta cướp lại bằng vũ lực chắc chắn sẽ đổ máu và có người chết, nhưng con nghĩ tất cả đều đáng giá”.

“Đỉnh Thiên, lần này về con đã thay đổi rất nhiều”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn Dương Đỉnh Thiên.

“Bởi vì con đã bắt đầu thật sự hiểu được quy luật tàn khốc của thế giới này”, giọng Dương Đỉnh Thiên hơi khàn: “Sống lâu thấy nhiều người chết, trái tim sẽ dần nguội lạnh, những vị sư huynh sư đệ chết thảm nhất định phải có người đền mạng cho họ, con sẽ không nhân từ khi đối mặt với họ nữa, chỉ có sát kiếm dính máu mà thôi”.
Chương 823: Niệm thân

Đêm khuya, những vì sao như những hạt cát bụi trên bầu trời.

Trong không gian của hạt cát, Diệp Thành vẫn ngồi khoanh chân, toàn thân có lưu quang lấp lánh, vẻ mặt nghiêm nghị trông giống như lão tăng ngồi thiền vậy.

Lúc này, toàn thân hắn không có bất cứ vết thương nào, phần cánh tay đã gãy trước đó cũng phục hồi về nguyên trạng, nhờ có tinh nguyên đại địa, sức mạnh của sao và đan dược mà vùng đan hải của Diệp Thành lại lần nữa dồi dào, chỉ cần đưa mắt nhìn là có thể thấy cả biển linh lực lấp lánh, bên trên còn có rất nhiều dị tượng giao nhau.

Vả lại vì thương thế của hắn không ngừng hồi phục nên tu vi cũng đột phá lên hai tầng, cứ thế lên tới cảnh giới Không Minh tầng thứ ba.

Nơi này là một bầu không khí trầm tĩnh, Diệp Thành không mang theo thứ gì ngoài thân, hắn vẫn đang phục hồi thương thế.

Thế nhưng Thái Hư Cổ Long trong lòng đất của Chính Dương Tông lại nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể và nói chính xác hơn là đang nhìn vào thần hải của Diệp Thành.

Lúc này, nó nheo mắt lại quan sát kĩ càng một bóng hình đang từ từ ngưng tụ trong thần hải của Diệp Thành.

Đó chính là một người đang khoanh chân ngồi, là người hư ảo, toàn thân có phật quang phổ chiếu, nhìn không rõ chân dung, chỉ biết đó là phật Thích Ca Mâu Ni, trên trán còn có phù văn chữ Vạn.

“Đại Nhật Như Lai”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt, vẻ mặt nó cũng trở nên khó coi sau khi nói ra bốn từ này.

“Mẹ kiếp, đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào”, Thái Hư Cổ Long âm thầm mắng chửi: “Lão tử hối hận rồi, thật sự hối hận rồi”.

Gừ! Gừ! Gừ!

Khi Thái Hư Cổ Long âm thầm mắng chửi thì bên trong thần hải của Diệp Thành phát ra tiếng kêu của Đan Tổ Long Hồn, mặc dù nó không thể nói nhưng lại liên tục xoay quanh phật Thích Ca và cất tiếng kêu.

A, ma, ni, đà….

Trong chốc lát, bên trong thần hải của Diệp Thành vang vọng lên phật âm khiến Đan Tổ Long Hồn chìm vào trạng thái mơ màng.

Có lẽ cảm nhận được sự khác thường bên trong thần hải nên Diệp Thành đang trị thương chợt cau mày, hắn bất giác mở mắt nhìn vào thần hải của mình, cũng nhìn thấy phật Thích Ca hư ảo.

Đột nhiên, Diệp Thành sững sờ, “đây là ai chứ?”

“Đại Nhật Như Lai”, rất nhanh, giọng nói của Thái Hư Cổ Long chợt vang lên, “cũng chính là vị phật tổ trong lời nói của ta, nói chính xác hơn chính là phần thân được hoá thành từ sức mạnh tín ngưỡng”.

“Không phải, vậy người đó chạy vào thần hải của ta làm gì?”

“Vì ngươi dùng tới Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, vả lại còn dùng khi ở trạng thái hoá ma”.

“Ta không hiểu”, Diệp Thành lắc đầu.

“Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú mặc dù là một môn thần thông phật môn nhưng lại là thần thông rất dị thường của một tông”, Thái Hư Cổ Long giải thích, “Phật Tổ năm xưa khi sáng tạo ra thần thông này, để tránh bị những người trái đạo lợi dụng nên mới dung hoà pháp đế đạo vào cơ thể mình, nói thẳng ra thì chỉ cần là người thi triển Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú thì bên trong cơ thể đều xuất hiện phần niệm thân, một khi ngươi sinh ác niệm thì niệm thân đó sẽ tự thi triển Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú để diệt ác niệm của ngươi”.

“Ôi trời, còn có thể như vậy nữa sao?”, Diệp Thành kinh ngạc, “có nghĩa là sau này chỉ cần ta dùng tới sức mạnh ma đạo thì sẽ bị độ diệt phải không?”

“Có…có thể nói là như vậy”.

“Còn nữa sao?”, Diệp Thành cau mày nhìn Thái Hư Cổ Long, “Điểm đáng sợ nhất của Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú không phải ở đây chứ?”

“Đúng như ngươi nói”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “niệm thân bên trong thần hải của ngươi sẽ sinh trưởng lên, theo năm tháng nó sẽ theo ngươi và sẽ thay đổi tư tưởng của ngươi”.

“Thay đổi tư tưởng của ta?”, Diệp Thành cau mày, “có nghĩa là sao?”

“Có nghĩa là….chính là Phật Môn”, Thái Hư Cổ Long ho hắng, “cái gì mà nhan sắc chính là tạm thời, cái gì mà bỏ đao xuống quy phật…đó, nói chính xác thì chính là đột diệt thất tình lục dục của ngươi”.

“Ôi trời”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành không nhịn nổi lớn tiếng: “Còn phải đến mức vậy sao?”

“Ta chỉ có thể nói Phật Tổ là một người dị thường nhất trong một trăm ba mươi đế của Huyền Hoang”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp: “Chư Thiên Vạn Vực có rất nhiều niệm thân, tín ngưỡng của mỗi niệm thân đều rất nhiều, mặc dù ông ta đã viên tịch thừ trước thời Vạn Cổ nhưng sức mạnh do tín ngưỡng hoá thành niệm thân thì vẫn trường tồn với thời gian”.

“Lão tử không rảnh nghe ngươi nói những thứ vô dụng đó”, Diệp Thành sầm mặt nhìn Thái Hư Cổ Long: “Ngươi nói cho ta biết làm thế nào để nó rời khỏi cơ thể ta, ta không muốn cả ngày bị theo dõi”.

“Cái này thì ta thật sự không biết”, Thái Hư Cổ Long ho hắng.

“Con rồng chết tiệt, ta thật sự chỉ muốn bóp chết ngươi”, Diệp Thành tức tối.

“Cái đó thì để ta nghĩ đã, ta sẽ tìm ra cách”.

“Tiện nhân, mẹ kiếp, ngươi chính là tiện nhân”, Diệp Thành lập tức nhảy dựng lên há miệng mắng chửi.

Có điều Thái Hư Cổ Long không đáp lời nữa, cứ thế chấm dứt cuộc trò chuyện với Diệp Thành, Diệp Thành tức đến mức suýt chút nữa cầm Bá Long Đao tới Chính Dương Tông tìm nó nói chuyện.

“Lão tử nhớ rồi đấy”, Diệp Thành mắng chửi, hắn lại lần nữa nhìn vào thần hải, chăm chú quan sát niệm thân của Đại Nhật Như Lai, niệm thân này sáng chói, phật âm được niệm có tác dụng gột rửa tâm hồn khiến toàn thân hắn bình tĩnh hơn, giống như tịnh tâm chú vậy.

Có điều, lúc này dù Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú có tốt thế nào đi nữa thì Diệp Thành cũng không muốn giữ nó lại trong thần hải của mình.

Nếu đúng như Thái Hư Cổ Long nói thì niệm thân của Đại Nhật Như Lai vừa dị thường lại bá đạo, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng sau nhiều năm tháng hắn bị độ diệt thất tình lục dục.

“Ta nói này, chúng ta thương lượng nhé, ngươi ra khỏi thần hải của ta, ta tìm cho ngươi một chỗ vui chơi”, Diệp Thành xoa tay cười xoà.

Có điều dù hắn có nói thế nào thì niệm thân của Đại Nhật Như Lai cũng như không hề nghe thấy gì, nó giống như pho tượng không hề động đậy, chỉ không ngừng phát ra phật quang và phật âm không thể chống cự.

Ngươi giỏi!

Diệp Thành không nhịn được nữa, hắn giơ ngón tay cái tán thưởng.

Rắc!

Thế rồi trong không gian của hạt cát vang lên tiếng nứt, Diệp Thành cũng theo đó mà hiện thân trong rặng núi. Tử Huyên cũng giống như hắn, cùng ra khỏi không gian kia.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang Tử Huyên rồi phất tay cất Tử Huyên đi. Đây chính là bảo bối, nói không chừng lần tới gặp nguy nan Tử Huyên lại nhảy ra trợ chiến.

Có điều đây chỉ là mong ước của Diệp Thành, mặc dù hắn không biết bao giờ Tử Huyên lại biến thành người nhưng hắn biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi là không thể nào vì trạng thái của Tử Huyên rất dị thường, lần này lại tiêu hao sức mạnh như vậy nên nó lại chìm vào giấc ngủ sâu.

“Không biết những người kia còn đó hay không”, nhìn sắc trời, Diệp Thành sải bước vào hư không, hắn đảo mắt nhìn quanh rồi bay về phía Loạn Cổ Thương Nguyên.

Sau nửa canh giờ, Diệp Thành đứng trên Loạn Cổ Thương Nguyên.

Lúc này, Loạn Cổ Thương Nguyên trông vô cùng tan tác, xương cốt chất chồng, mặt đất nhuốm máu, ngoài ra hắn không thấy phía Gia Cát Vũ và Chính Dương Tông đâu nữa.

“Chắc là đi rồi”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong ánh mắt hắn còn hiện lên cái nhìn lạnh lùng, “Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, Linh Chân, mẹ kiếp các người cứ đợi đấy cho ta, món nợ này lão tử đây từ từ tính”.

Nói rồi Diệp Thành không quên liếc nhìn Doãn Chí Bình bên trong Đại La Thần Đỉnh, hắn vẫn đang trong trạng thái hôn mê, sắc mặt tôi độc như con ác ma.

“Quay về tông ta sẽ tính sổ với ngươi”, Diệp Thành hắng giọng thu lại ánh mắt, hắn giống như một đạo thần hồng rẽ ngang trời, cứ thế bay về phía phân điện thứ năm của Hằng Nhạc Tông, hắn muốn thông qua Truyền Tống Trận ở đây tới tông chính của Hằng Nhạc Tông”.
Chương 824: Quay về Hằng Nhạc

Màn đêm dưới ánh trăng không hề yên bình.

Nhìn từ xa, trên hư không vời vợi, một hàng chín người như chín đạo thần quang lướt qua, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, tu vi uyên thâm, tất cả đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.

Nếu nhìn kĩ thì đây há chẳng phải là phía Thông Huyền sao?

Chín người mặt mày vô cùng khó coi, vốn dĩ bọn họ muốn quay về tông truy sát Diệp Thành nhưng cả chặng đường đi, qua mỗi một cổ thành, Truyền Tống Trận đều bị huỷ khiến bọn họ không thể không sử dụng tới sức mạnh của bản thân bay về Hằng Nhạc.

“Mẹ kiếp, tên nào mà thất đức như vậy chứ?”, một lão tổ của Hằng Nhạc Tông lên tiếng mắng chửi suốt cả chặng đường.

“Nếu biết trước như vậy thì đã nhờ Truyền Tống Trận của phân điện thứ năm rồi”, một lão tổ khác mặt mày tối sầm, “cứ bay thế này cho dù không nghỉ ngơi thì cũng phải mất hai ngày”.

“Đừng sốt ruột, nói không chừng cổ thành tiếp theo có Truyền Tống Trận”.

“Câu này ta nghe ông nói tới hơn tám trăm lần rồi đấy”.

“Có thể yên lặng một chút được không?”, vài lão tổ kêu ca khiến Thông Huyền lão tổ ở phía trước hắng giọng lạnh lùng. Lệnh bài chưởng giáo bị cướp mất, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ bị đoạt, đến cả chưởng giáo cũng bị đánh ngất, các ngươi lấy đâu ra tâm trạng mà đi than thở chuyện này.

Hừ!

Mặc dù mấy lão tổ kia không nói gì nhưng trong lòng lại hết sức khó chịu.

Hiện giờ bọn họ chỉ mong Diệp Thành diệt Doãn Chí Bình còn bọn họ có thể danh chính ngôn thuận nâng đỡ Diệp Thành lên vị trí chưởng giáo, so với tên kí chủ vô thiên vô pháp Doãn Chí Bình thì bọn họ vẫn nghiêng về phía Diệp Thành hơn.

Nói rồi mấy người đi theo Thông Huyền Chân Nhân.

Sáng sớm, Diệp Thành bước vào cổ thành của phân điện thứ năm, vừa đi vào hắn đã nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao.

“Sát thần Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành, tin này thật chấn động”, có mấy người nhiều chuyện đang nói chuyện rôm rả, nước bọt bắn tứ tung.

“Ta cảm thấy thật khó hiểu, Diệp Thành chẳng phải đã chết rồi sao? Sao vẫn còn sống?”, có lão già tặc lưỡi lên tiếng.

“Trong trận chiễn hôm qua, cảnh tượng đó thật sự kinh người”, có người vẫn còn kinh ngạc, “kí chủ với độ hoà hợp chín phần thất bại nên người của Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông, ồ còn có cả Linh Chân Thượng Nhân cũng định mưu sát Diệp Thành, cũng may là có một nhóm người tu vi cao giúp Diệp Thành giải vây, đến cả người của Đan Thành cũng tham gia vào trận chiến, hai biên chiến đấu nảy lửa”.

“Kinh khủng hơn cả là Chính Dương Tông”, có người tặc lưỡi, “vì để giết Diệp Thành mà điều động cả đại quân của một điện, thế mà vẫn để Diệp Thành trốn thoát”.

“Giờ ta còn đang nghĩ nếu như Huyền Linh Chi Thể biết được người trói mình chính là Diệp Thành thì sẽ có vẻ mặt thế nào”, có người xoa cằm lên tiếng, “Diệp Thành đúng là chuyện gì cũng dám làm, đến cả người thương trước kia mà cũng dám trói để đem đi chuộc tiền, nhận được tiền chuộc còn không thả người, ở Đại Sở này ngoài hắn ra thì chẳng còn ai làm nổi chuyện này”.

“Nhà ta nghèo, kiếm vài đồng về tiêu mà các người cũng bàn tán mãi không thôi thế à?”, Diệp Thành đi qua, mặt mày khó chịu, tay gãi gãi tai.

Có điều nói tới Cơ Tuyết Băng, cho tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy bất ngờ.

Hôm qua, tất cả các lão tổ của Chính Dương Tông đều có mặt vậy mà cô ta dám ra tay cứu hắn, nếu như để người của Chính Dương Tông biết thì có trời mới biết bọn họ sẽ trừng phạt Cơ Tuyết Băng thế nào.

“Ta cứu muội ba lần, muội cứu ta một lần, muội còn nợ ta hai mối ân tình”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong lòng tính toán có phải nên tìm thời gian để Cơ Tuyết Băng trả nợ mối ân tình đó cho mình hay không.

Nghĩ rồi, hắn như một bóng ma bước vào điện chính của phân điện thứ năm, tới địa cung của phân điện thứ năm.

Thánh Chủ!

Hắn vừa hiện thân, Si Hồn trấn thủ phân điện thứ năm vội vàng hành lễ.

“Phía Hằng Nhạc Tông có tin tức gì không? Mấy người phía Thông Huyền Chân Nhân đã về chưa?”, Diệp Thành nhìn Si Hồn.

“Chưa ạ”, Si Hồn trả lời dứt khoát, cho dù là đối với thánh chủ là Diệp Thành thì hắn ta vẫn mang theo khuôn mặt lạnh lùng, về điểm này thì Diệp Thành không còn thấy lạ từ lâu rồi.

“Ta đoán bọn họ vẫn chưa về”, Diệp Thành gãi tay, “tám phần vẫn đang bay về phía Hằng Nhạc Tông”.

“Thánh Chủ, phía Viêm Tôn đã đợi người từ lâu rồi”.

“Mở Truyền Tống Trận, giờ ta về”, Diệp Thành cứ thế bước vào Truyền Tống Trận.
Chương 825: Rồi sẽ bị cô lập

Không lâu sau đó, Truyền Tống Trận rung lên, nhanh chóng xoay chuyển và Diệp Thành biến mất bên trong đó.

Bước vào thông đạo không gian, Diệp Thành bất giác nhớ lại chuyện bên trong hố đen.

Lúc này nghĩ lại hắn chợt cảm thấy toàn thân lạnh toát, bên trong hố đen không gian, khí hải hỗn độn thật kinh người, cho dù với một kẻ có tu vi và thực lực như hắn thì cũng không trụ nổi vài giây, nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì e rằng đã biến thành tro bụi từ lâu rồi.

“Con rồng kia nói phải, hố đen không gian quả thực không phải là nơi gì hay ho”, Diệp Thành tặc lưỡi, “sau này nếu không phải gặp trường hợp bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể vào đó, vẫn nên ít vào đó thì hơn”.

Nói rồi, Diệp Thành không quên xoa xoa Tiên Luân Nhãn bên mắt trái.

Lần này đại chiến với Doãn Chí Bình hắn đã mấy lần sử dụng tới Tiên Luân Thiên Đạo, tiêu hao sức mạnh rất lớn của Tiên Luân Nhãn, muốn hoàn toàn hồi phục thì phải mất mười ngày hoặc nửa tháng, đây không phải là chuyện nói chơi.

Sau một khắc đồng hồ, Diệp Thành bước ra khỏi Truyền Tống Trận, hiện thân trong địa cung của Hằng Nhạc Tông.

Ập vào mắt hắn chính là mấy chục bóng hình, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Cổ Tam Thông, còn có cả Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân, Phong Vô Ngấn…lúc này bọn họ đều đang đứng bên trong địa cung như thể chờ đợi để đón hắn quay lại.

“Ồ, tất cả mọi người đều ở đây sao?”, Diệp Thành nhoẻn miệng cười.

Ngay lập tức, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân liền đi tới xoa cằm, bọn họ đi hai vòng xung quanh Diệp Thành, nhìn hắn như thể nhìn một kẻ quái dị.

Diệp Thành kích động nói, “suýt chút nữa thì con sợ đái ra quần rồi”.

“Chúng ta đã đánh giá quá thấp thực lực của Doãn Chí Bình”, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ có phần dè chừng, “nếu như biết sớm thì thà chúng ta lùi một bước lựa chọn phương án thứ hai chứ không thể để con một mình mạo hiểm như vậy”.

“Chẳng phải con đã quay về rồi sao? Vận may cũng không tồi mà”, Diệp Thành toét miệng cười.

“Thành Nhi, nào, lại đây bái kiến Hằng Thiên Sư Tổ”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, kéo Diệp Thành tới trước mặt Hằng Thiên Thượng Nhân.

“Diệp Thành bái kiến sư tổ”, Diệp Thành cung kính hành lễ, Hằng Thiên Thượng Nhân trước mặt hắn và Thông Huyền Chân Nhân không giống nhau.

Thông Huyền vài lần muốn giết chết hắn, so với Thông Huyền mà nói thì Hằng Thiên trước mặt hắn lại giúp bọn họ rất nhiều, nếu không thì bọn họ cũng không thể dễ dàng đoạt lại được Hằng Nhạc Tông.

“Ông trời thật ưu ái cho Hằng Nhạc chúng ta”, Hằng Thiên Thượng Nhân vỗ vai Diệp Thành, ông ta kích động hơn so với trong tưởng tượng, ông ta nhìn Diệp Thành, thần thái già nua bỗng trẻ ra nhiều tuổi.

“Con nghe Bàng trưởng lão nói người còn chuẩn bị cho con món quà gặp mặt”, Diệp Thành cười nói.

“Ôi trời, ta nói bao giờ thế?”, ở bên, Bàng Đại Xuyên lập tức mắng mỏ.

“Vậy chắc là con nghe nhầm rồi”, Diệp Thành nói rồi không quên gãi tai.

“Quà gặp mặt đương nhiên là có”, Hằng Thiên Thượng Nhân là người thông thái, sao ông ta có thể không nhận ra câu nói đó là Diệp Thành cố ý muốn nói với mình.

Hoặc có thể nói dụng ý thực sự của Diệp Thành không phải là muốn thấy món quà gặp mặt mà là khéo léo tạo ra một bước lùi cho ông ta, nên biết rằng vì nhóm người của ông ta quyết định sai lầm nên mới khiến Diệp Thành bị ép rời khỏi Hằng Nhạc Tông, và nếu không vì vậy thì cũng sẽ không có những chuyện thảm khốc xảy ra sau này.

Sự thực cũng đúng như Hằng Thiên Thượng Nhân đoán, đây chính là dụng ý của Diệp Thành, đưa vài linh thạch thể hiện ý tứ là được.

“Con là Đan Thánh, đương nhiên không thiếu đan dược, vậy thì thanh linh kiếm này do đích thân ta tế luyện ta tặng cho con”, Hằng Thiên Thượng Nhân nói rồi lấy ra một thanh linh kiếm màu tím đưa cho Diệp Thành.

“Đa tạ sư tổ”, Diệp Thành mỉm cười nhận lấy linh kiếm, cả hai người không nói rõ nhưng món quà gặp mặt này coi như đủ để xoá đi sự gượng gạo không cần thiết giữa hai người họ.

“Tiểu tử này ý tứ sâu xa, đúng là một nhân tài trời sinh ra để làm thống soái”, Hằng Thiên Thượng Nhân vuốt râu nhìn Diệp Thành, ông ta càng nhìn càng hứng thú, đúng là não bị úng nước mới đi bảo vệ một tên như Doãn Chí Bình.

“Chúng ta nói về tình hình của Hằng Nhạc Tông thôi”, phía này Diệp Thành đảo mắt quanh nhóm người.

“Trên chín phần các trưởng lão và đệ tử đều bảo vệ ngươi”, Chung Giang cười nói, “đương nhiên bên trong đó cũng không thiếu những kẻ hai mặt, có điều vấn đề không quá lớn, còn những đệ tử và trưởng lão thích làm việc ác đã bị nhốt trong địa lao, chỉ đợi phía Thông Huyền trở lại thì cùng tính một lượt”.

“Thuận lợi hơn so với tưởng tượng của con nhiều”, Diệp Thành cười đáp.

“Thành Nhi, con định xử lý Thông Huyền Lão Tổ thế nào?”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn Diệp Thành, phía Dương Đỉnh Thiên nghe thế cũng đưa mắt nhìn qua bên này, bọn họ rất muốn nghe ý kiến của Diệp Thành.

“Để ông ta thừa nhận sự tồn tại của con là điều không thể”, Diệp Thành mỉm cười, “rồi ông ấy cũng sẽ nhận cái kết bi thảm khi bị cô lập xa lánh hoàn toàn thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK