Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 876: Một tốt một xấu

Xuất đan!

Khi Diệp Thành còn đang lẩm nhẩm thì cách đó không xa đã có tiếng hô khẽ.

Sau đó Từ Phúc vỗ vào lư luyện đan.

Một viên đan dược màu tím bay ra, Từ Phúc vung tay bắt lấy, đan dược vừa vào tay, Từ Phúc đã ngã xuống, hơi thở không thuận, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

“Ha ha ha…”, Từ Phúc cười rất sung sướng: “Đúng là trời không phụ lòng người”.

“Cho con xem với”, Diệp Thành lại gần.

Tuy nhiên khi nhìn thấy Không Minh Nguyên Đan mà Từ Phúc luyện ra, khoé miệng hắn không khỏi giật giật, bởi vì viên đan dược ấy thật sự quá khó coi, giống như quả táo khô, lồi lõm lỗ chỗ, nếu không phải bên trên có năm đường vân thì thật sự không biết đó là đan dược.

“Dẫu… Dẫu sao cuối cùng cũng đã luyện được”, Diệp Thành ho khan an ủi.

“Đêm nay quả là một đêm đáng nhớ”, Từ Phúc cầm viên đan dược, cười rất vui vẻ: “Đây là lần đầu tiên ta tự luyện chế ra đan dược năm vân, cũng là nhờ con giúp ta luyện linh hồn, nếu không thật sự rất khó để hoàn thành”.

“Người nhìn xem! Con chính là một phó tướng”, Diệp Thành cười toét miệng, sau đó nhét một chiếc túi đựng đồ cho Từ Phúc.

Từ Phúc nhận lấy rồi nhìn, bên trong ngoài đan dược còn có đan phương, hơn nữa hầu như phẩm cấp đều là bốn vân và năm vân, hai mắt ông sáng rực, đối với luyện đan sư mà nói, đây thực sự là một khối tài sản lớn!

“Mau lên, đừng lười biếng”, bên này, Diệp Thành gọi tiên hoả đạo thân ra, đưa rất nhiều nguyên liệu luyện linh đan bốn vân cho nó.

Mà tiên hoả đạo thân vẫn ngoan ngoãn nghe lời như cũ, nó đứng trước lư luyện đan, cho từng bó nguyên liệu vào lư một cách có trật tự, nhìn rất điêu luyện và thành thục.

Từ Phúc sửng sốt, ngay cả đạo thân cũng luyện đan một cách thuần thục như vậy, bây giờ ông đã thật sự bị tên súc sinh Diệp Thành này đả kích không ngóc đầu lên được, chẳng trách hắn có nhiều đan dược thế, hoá ra là có người lao động không công!

“Rượu ngon công thức đặc biệt đây”, khi Từ Phúc còn đang ngạc nhiên, Diệp Thành đã lấy một bình rượu ra.

“Diệp Thành! Ta vẫn chưa tìm thấy Thi Hoạ”, Từ Phúc nhận lấy bình rượu rồi nói.

“Thi Hoạ?”, Diệp Thành nhướng mày, cảm thấy cái tên này rất quen.

Mấy giây sau hắn mới tìm được nữ đệ tử này trong trí nhớ, chính là nữ đệ tử suýt bị hai nam đệ tử của Giới Luật Đường ngoại môn cưỡng gian, may mà hắn đi ngang qua, nếu thật thì khổ rồi.

Vì chuyện này, hắn còn phế hai tên đệ tử của Giới Luật Đường đó rồi bảo Lâm Thi Hoạ đi tìm Từ Phúc.

“Cô nhóc đó rất ngoan, người đúng như tên, là một cô nương cầm kỳ thi hoạ, cái gì cũng biết”, Từ Phúc nói tiếp, vẻ mặt còn có vẻ hơi buồn: “Khi ấy con bé với Nguyệt Nhi rời khỏi Hằng Nhạc cùng ta, sau này ta bị phế tu vi rồi chúng ta bị tách nhau, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì của con bé”.

“Sẽ tìm được thôi ạ”, Diệp Thành mỉm cười, hắn cũng hiểu ý của Từ Phúc, ý ông là muốn hắn tìm giúp! Dù sao bây giờ đã khác xưa, hắn nắm trong tay mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng và cả Hằng Nhạc, có thể sử dụng vào việc cá nhân một chút.

“Hy vọng vậy!”, Từ Phúc uống cạn bình rượu, đứng dậy bảo: “Nghỉ ngơi sớm đi!”

Sau khi Từ Phúc đi, Diệp Thành phất tay lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra.

Sau đó hắn với thiên lôi đạo thân và nhất khí hoá tam thanh đạo thân cùng nhau luyện biển hỗn độn.

Đây là một quá trình dài, mọi thứ đều đang diễn ra một cách có trật tự.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Hồng Trần Tuyết đã từ hư không đáp xuống Ngọc Nữ Phong.

“Một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”, Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng hỏi.

“Người cứ nói thẳng đi”.

“Vậy nói tin xấu trước nhé”, Hồng Trần Tuyết nhún vai, quyết định thay Diệp Thành: “Ta vừa nhận được tin tình báo Thị Huyết Điện đã bắt đầu rục rịch hành động, lại chuẩn bị tấn công cứ điểm chính Viêm Hoàng của chúng ta ở Bắc Sở, hơn nữa thế trận còn không nhỏ”.

“Tiền bối thông báo cho mọi người tránh không chiến, cố thủ Viêm Hoàng”, Diệp Thành lập tức hạ lệnh: “Còn nữa, phái thêm cao thủ về”.

“Vậy bây giờ nói đến tin tốt”, Hồng Trần Tuyết cười bí ẩn rồi mới nói: “Phía Thanh Vân Tông báo tin Vân Thanh – người có Thiên Nhãn đã lặng lẽ rời khỏi Thanh Vân Tông, hình như chuẩn bị đi thực hiện nhiệm vụ gì đó”.

Ồ?

Nghe được tin này, mắt Diệp Thành sáng lên, trong mắt còn loé lên kinh mang: “Đây đúng là tin tức khiến người ta vui vẻ”.

“Ngươi có biết ông ta đi thực hiện nhiệm vụ gì không?”, Hồng Trần Tuyết lại cười bí ẩn.

“Nhiệm vụ gì ạ?”, thấy Hồng Trần Tuyết tỏ ra bí ẩn như vậy, Diệp Thành cũng tò mò.

“Linh Chân Thượng Nhân sẽ tổ chức đại thọ sáu trăm tuổi vào ngày mai, mời các thế lực lớn ở Nam Sở tới, Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông của chúng ta cũng được mời, xem ra ông ta vẫn muốn liên hợp để cùng bắt ngươi đấy”.

“Đại thọ sáu trăm tuổi”, Diệp Thành cười bỡn cợt, trong mắt sáng lên tia lạnh lẽo: “Linh Chân, lão tử vốn định giải quyết Thanh Vân và Chính Dương xong mới đi tìm ông tính sổ, xem ra kế hoạch phải thay đổi một chút rồi, sống được tới sáu trăm tuổi đúng là lời cho ông quá”.

“Ngươi định làm gì?”, Hồng Trần Tuyết hỏi.

“Giải quyết Thanh Vân Tông trước đã”, Diệp Thành đứng dậy: “Vân Thanh có Thiên Nhãn đã không ở Thanh Vân rồi, chúng ta còn sợ gì nữa! Giải quyết Thanh Vân xong, lão tử sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho con chó già Linh Chân kia”.

“Ngươi định dẫn bao nhiêu người đến Thanh Vân Tông?”

“Ta là một, thêm tám cảnh giới Chuẩn Thiên nữa”, Diệp Thành xoa cằm: “Ngoài ra, tiền bối chọn giúp ta một trăm cảnh giới Không Minh đỉnh phong, năm trăm cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, một nghìn cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy cũng phải chọn vài người, sau đó lệnh cho họ đến cứ điểm mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng gần Thanh Vân Tông nhất chờ lệnh”.

“Nhiều vậy?”, Hồng Trần Tuyết cau mày.

“Ta sẽ đến Thanh Vân với tám cảnh giới Chuẩn Thiên trước để giải quyết phía Công Tôn Trí”, Diệp Thành từ tốn nói: “Còn những cảnh giới Không Minh được chọn kia sẽ thay thế một số người giữ chức vụ quan trọng của Thanh Vân Tông, nói thẳng ra là thay thế những thống lĩnh nắm giữ trọng binh, cũng coi như chuẩn bị dòng chính cho Chu Ngạo”.

“Đã hiểu”, Hồng Trần Tuyết quay người biến mất.

Phù!

Sau khi Hồng Trần Tuyết đi, Diệp Thành cũng thở ra một hơi thật dài, vươn vai lười biếng.

“Ta cũng đi”, một làn gió thơm thổi tới, Sở Linh xuất hiện bên cạnh Diệp Thành.

“Nàng ở lại trông nhà đi!”, Diệp Thành không cần suy nghĩ đã nói luôn, chưa đến khi thực sự hết cách hắn sẽ không để cô tham gia vào chuyện nguy hiểm, điều này đương nhiên xuất phát từ tâm tư, hắn không muốn vì tham gia nhiệm vụ mà cô phải lâm vào cảnh nguy hiểm.

“Ta đã là cảnh giới Chuẩn Thiên rồi, còn có một Âm Minh Tử Tướng cảnh giới Chuẩn Thiên nữa, ngươi không cần lo lắng cho sự an nguy của ta”, Sở Linh vội nói, cô hiểu nỗi lo của Diệp Thành, nếu không đến lúc bất đắc dĩ, hắn sẽ không bao giờ cho cô tham gia vào chuyện nguy hiểm, mọi chuyện nguy hiểm đều là hắn xung phong ở phía trước.

Nhưng Diệp Thành càng như vậy, cô càng sợ, sợ ở nhà chờ hắn rồi một ngày nào đó tin xấu sẽ ập tới.

“Ngoan, ở nhà chờ ta đi”, Diệp Thành nở nụ cười.

“Cầu xin ngươi đó, cho ta đi cùng đi”, đôi mắt Sở Linh ngấn nước, giọng điệu khẩn cầu, cô nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hy vọng.

Nhìn vẻ mặt đầy hy vọng của Sở Linh, Diệp Thành bất giác day đầu mày: “Được rồi, được rồi, ta thật sự sợ nàng rồi”.

“Vậy là ngươi đồng ý rồi?”

“Nàng đã như vậy rồi, ta có thể không đồng ý sao?”

“Ta sẽ tự bảo vệ mình thật tốt”, Sở Linh cười ngọt ngào, còn vui vẻ hơn cả tưởng tượng, trong lúc kích động, cô không kìm được nhón chân lên, đưa hai tay nâng mặt Diệp Thành, hôn mạnh lên đó.

“Mẹ kiếp, thật hạnh phúc”, Diệp Thành không khỏi đưa tay sờ mặt.
Chương 877: Mọi người đang làm gì vậy?

Một lúc sau, chín bóng người bí mật bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông, tính cả Diệp Thành, Sở Linh và Chu Ngạo thì tổng cộng có mười người.

Sau khi họ đi không lâu, chín phân điện lớn của Hằng Nhạc cũng lần lượt hành động, các cao thủ cảnh giới Không Minh được lựa chọn cẩn thận đã thông qua các con đường khác nhau để đến căn cứ tình báo của Nhân Hoàng gần với Thanh Vân Tông nhất.

Ôi chao!

Cổ Tam Thông đang bay trên không, nhìn Diệp Thành và Sở Linh rồi cảm thán: “Phu thê cùng nhau ra trận à!”

“Sao, người có ý kiến?”, Diệp Thành liếc nhìn Cổ Tam Thông, hắn da mặt dày nên chẳng thấy gì, nhưng Sở Linh ở bên cạnh hai má đã ửng hồng, có điều nghe thấy hai chữ ‘phu thê’, lòng cô vẫn thấy rất vui.

Xuỳ!

Cổ Tam Thông tỏ vẻ khinh thường.

“Nói chuyện chính đi, chúng ta phân chia nhiệm vụ trước đã”, Diệp Thành không đùa nữa mà trở nên nghiêm túc: “Sau khi vào đại điện của Thanh Vân, lão Cổ và tiền bối Vô Nhai phụ trách bố trí kết giới, tốc độ phải thật nhanh, kết giới phải bền và chắc, kết giới con muốn là loại mà ngay cả truyền âm từ đại điện Thanh Vân cũng không truyền đi được ấy”.

“Yên tâm, đây là nghề của chúng ta rồi”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đều mỉm cười.

“Chung Ly tiền bối, Chung Quy tiền bối, Tô tiền bối, Hằng Thiên sư tổ, Cảnh Giang tiền bối và Linh Nhi, nhiệm vụ của mọi người là theo dõi người trong đại điện, ai có hành động bất thường thì lập tức khống chế”, Diệp Thành nói tiếp.

“Có chúng ta lo, ngươi cứ yên tâm đi”, mọi người đều nở nụ cười.

“Có thể không giết sư phụ ta được không?”, Chu Ngạo hít sâu một hơi nhìn Diệp Thành: “Tuy ngày đó ta rất hận ông ấy vì đã bao che cho Lã Hậu, nhưng dù sao ông ấy cũng là người đã truyền đạo pháp cho ta, nếu có thể hãy cho ông ấy được sống”.

“Yên tâm đi, dù huynh không nói thì chúng ta cũng sẽ không giết ông ta”, Diệp Thành đáp.

“Vậy thì ta yên tâm rồi”, Chu Ngạo lại hít sâu một hơi, trong lòng có chút hồi hộp không giải thích được, bây giờ về lại nơi đã làm tổn thương mình, lòng hắn ta vẫn rất phức tạp.

Mới ngày hôm qua, sau khi nghe tin chín đại lão tổ của Thanh Vân bị phế, hắn ta còn cảm thấy hơi bất đắc dĩ, không phải vì không cứu được phía Thanh Vân Lão Tổ, mà là cuộc chiến này cuối cùng cũng không thể tránh được.

Hắn ta đã từng là đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân, một số chuyện hắn nhìn rất thấu đáo.

Hắn ta hiểu ý tốt của Diệp Thành, so với chiến đấu trực diện, đoạt lấy Thanh Vân theo kế hoạch này sẽ giảm được rất nhiều thương vong. Nếu đã là tranh giành quyền lực thì không tránh khỏi đổ máu và hy sinh, sau khi trở thành chưởng giáo của Thanh Vân, điều hắn ta có thể làm là cố gắng hết sức bảo vệ đệ tử và trưởng lão của Thanh Vân Tông.

Không hiểu sao thỉnh thoảng hắn ta vẫn nảy sinh cảm giác đau lòng.

Hắn ta là ai? Là con cháu của Vân Khâu – bí tổ của Thanh Vân, nhưng bây giờ hắn ta lại có cảm giác mình như một con rối, thậm chí hắn ta còn nghi ngờ ngày đó Diệp Thành thu nhận mình là có mục đích này.

“Huynh phải luôn nhớ rằng chúng ta là huynh đệ, là người một nhà”, có lẽ đã nhìn ra tâm tư của Chu Ngạo, Diệp Thành đang uống rượu ở bên cạnh bất giác truyền âm tới.

“Huynh đệ, người nhà”, Chu Ngạo lẩm bẩm rồi nở nụ cười thật tươi.

Đoạn đường tiếp theo im lặng hơn rất nhiều.

Sau khi liên tiếp sử dụng truyền tống trận của thành cổ, mọi người đã thấy một toà linh sơn từ nơi xa.

Cũng như Hằng Nhạc, Thanh Vân Tông cũng có kết giới khổng lồ bao phủ, trong kết giới có rất nhiều rặng núi, hàng nghìn ngọn núi được mây mù bao quanh, quang hoa ánh lên rực rỡ, tựa như chốn thần tiên giữa nhân gian.

“Đây là lần đầu tiên ta đến Thanh Vân Tông”, Diệp Thành dừng lại đầu tiên, bất giác mỉm cười.

“Ta tới lần thứ hai rồi”, Hằng Thiên Thượng Nhân khẽ vuốt râu: “Còn nhớ lần trước tới là khi Công Tôn Trí kế nhiệm chức chưởng giáo của Thanh Vân, không ngờ lần này đến lại là để phế bỏ chức chưởng giáo của ông ta”.

“Phải nói rằng kết giới hộ sơn của Thanh Vân thật sự rất lợi hại”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nhìn kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông bằng ánh mắt lấp lánh: “Sau khi có được Thanh Vân phải nghiên cứu kỹ lưỡng mới được”.

Đi thôi!

Diệp Thành mỉm cười, nhấc chân bước vào đầu tiên.

Lúc này, trong đại sảnh Thanh Vân Tông vẫn có hơn chục bóng người như trước, bầu không khí vô cùng an tĩnh, có hơi ngột ngạt.

Đã hai ngày một đêm trôi qua kể từ khi phía Thanh Vân Lão Tổ rời khỏi Thanh Vân, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì khiến họ có dự cảm không lành, may mà ngọc bài linh hồn của chín đại lão tổ vẫn còn nguyên vẹn.

“Phía lão tổ cũng nên về rồi chứ”, sau lúc lâu yên tĩnh, một trưởng lão bất giác lên tiếng.

“Yên tâm, với thực lực của họ, hơn nữa còn chín người đi với nhau, ở Nam Sở này trừ khi là đội quân tu sĩ, nếu không không ai có thể làm gì được họ”, một vài trưởng lão lạc quan nói với vẻ thoải mái, dường như rất tin tưởng phía Thanh Vân Lão Tổ.

“Cử thêm người đi điều tra”, Công Tôn Trí ngồi trên ngai vàng hít sâu một hơi: “Cũng lâu rồi, sợ rằng đã xảy ra biến cố”.

“Trí Nhi, mở kết giới”, lời ông ta vừa dứt, truyền âm thạch trong lồng ngực đã vang lên âm thanh, đó là truyền âm thạch mà chỉ chưởng giáo và lão tổ mới có.

“Nhanh, nhanh, mau mở kết giới”, Công Tôn Trí lập tức hạ lệnh, nói xong còn thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông mở ra, mười người phía Diệp Thành thoải mái đi vào, bay vào đại điện Thanh Vân Tông như mười đạo thần hồng.

Chào các vị lão tổ!

Phía Công Tôn Trí lập tức bước lên cung kính hành lễ, nhưng khi nhìn thấy mười người thì trong lòng họ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Ù! Ù!

Tức thì, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân bắt đầu hành động, kết giới khổng lồ chín lớp bao phủ đại điện Thanh Vân Tông, đừng nói là người, dù là một con ruồi cũng không bay ra được, đồng thời cũng ngăn cách liên lạc với bên ngoài, truyền âm cũng bị ngăn lại.

Thấy vậy, phía Công Tôn Trí đều giật mình.

“Chưởng giáo ở lại, những người khác ra khỏi đại điện đi”, Diệp Thành đóng vai Thanh Vân Lão Tổ lập tức lên tiếng, giọng nói tràn đầy uy nghiêm không thể chống lại.

Nghe thế, tuy các trưởng lão đều ngạc nhiên nhưng cũng không dám trái lệnh, lần lượt chắp tay hành lễ rồi ra khỏi đại điện, chỉ còn một mình Công Tôn Trí ở lại.

“Sư tôn, người…”, Công Tôn Trí nghi hoặc nhìn Diệp Thành, không hiểu lắm.

Nhưng lúc này Chung Quy và Chung Ly đã tới hai bên trái phải của ông ta, dùng tốc độ sét đánh không kịp, gại tai lấy hai lá linh phù ra, phong ấn tu vi, đan hải và thần hải của Công Tôn Trí.

“Nhị vị sư thúc, mọi người làm gì vậy?”, Công Tôn Trí nhíu mày, trong lòng đột nhiên nảy sinh dự cảm không lành, bởi vì hành vi của chín đại lão tổ hôm nay thật sự quá khác thường.

“Không làm gì cả, chỉ muốn ngươi ngoan ngoãn chút thôi”, Chung Quy và Chung Ly nở nụ cười nhàn nhã.

“Sư tôn, rốt cuộc mọi người đang làm gì vậy?”, Công Tôn Trí cực kỳ khó hiểu, đưa mắt nhìn Diệp Thành.

“Ông nghĩ sao?”, Diệp Thành nở nụ cười rươi rói để lộ hai hàm răng trắng, mà đường nét trên khuôn mặt hắn đã trở về hình dáng ban đầu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng xuất hiện với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chương 878: Chu Ngạo phẫn nộ

“Ngươi… Ngươi… Diệp Thành…”, nhìn thấy dung mạo thật của Diệp Thành, Công Tôn Trí vô thức lùi lại một bước.

“Xem ra ông rất bất ngờ”, Diệp Thành cười nhạt.

“Ngươi… Các ngươi…”, Công Tôn Trí vẫn lùi về sau, nhìn mấy người phía Diệp Thành một lượt, nếu Diệp Thành đã lấy thân phận Thanh Vân Lão Tổ xuất hiện ở đây, vậy những người còn lại không cần nói cũng biết không phải chính chủ.

Thấy Công Tôn Trí như vậy, mọi người đều nhún vai, trở lại hình dáng ban đầu của mình.

Xác nhận suy đoán của mình, mặt Công Tôn Trí lập tức tái nhợt, con ngươi lồi lên, đồng tử cũng co lại bằng đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Giờ phút này, dù là kẻ ngốc cũng đoán ra được tại sao chín đại lão tổ của Thanh Vân mãi không về, tại sao đến giờ vẫn không có tin tức, đó là vì có lẽ họ đã gặp bất trắc.

“Đúng như ông nghĩ, chín đại lão tổ của Thanh Vân các ông đã gặp chút vấn đề, nhưng ông yên tâm, họ vẫn sống, chỉ là chúng ta đã phế tu vi của họ mà thôi”, Diệp Thành ung dung nói, cũng chẳng coi mình là người ngoài mà tìm một nơi thoải mái ngồi xuống.

“Không thể nào…”, Công Tôn Trí nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khó tin: “Chỉ dựa vào các ngươi thì không thể làm được gì chín đại lão tổ”.

“Công Tôn Trí, ông muốn nghe kể chuyện không? Bây giờ vẫn còn sớm, ta cũng không ngại kể cho ông nghe”, Diệp Thành tự rót rượu tự uống, hắn cầm ly rượu lên vừa lắc vừa nở nụ cười nhàn nhã: “Trước đây từng có một người bị các ông chụp mũ là ma, tất cả mọi người đều nghĩ hắn đã chết, nhưng thật không may hắn vẫn còn sống, càng không may nữa là hắn đã làm Thánh chủ của Viêm Hoàng, chưởng giáo của Hằng Nhạc, liên hợp với các thế lực lớn của Nam Sở, nắm giữ đội quân tu sĩ có thể đánh bại Thanh Vân Tông trực diện. Nhưng mục tiêu của hắn không chỉ có Thanh Vân và Chính Dương, cũng không phải Nam Sở và Bắc Sở, mà là cả vùng lãnh thổ rộng lớn của toàn bộ Đại Sở, vậy nên hôm nay hắn đến đây là để giành lấy Thanh Vân với cái giá nhỏ nhất”.

Diệp Thành nói đều đều, nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý, Công Tôn Trí đã liên tục lảo đảo lùi về sau, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không thể tin được.

Đây là một câu chuyện ngắn nhưng lại chứa đựng quá nhiều tin tức chấn động, sao ông ta lại không nghe ra người trong câu chuyện của Diệp Thành chính là hắn, người đời chỉ biết sát thần Tần Vũ và Đan Thánh Diệp Thành chứ không biết Thánh chủ Viêm Hoàng và chưởng giáo Hằng Nhạc, câu chuyện của Diệp Thành đã khiến ông ta bị sốc.

Bây giờ ông ta đã hiểu vì sao Sở Linh và Hằng Thiên Thượng Nhân lại đến cùng Diệp Thành, đến giờ ông ta đã có lý do để tin rằng chín đại lão tổ của Thanh Vân đã bị phế, vì phía Diệp Thành thật sự có khả năng này.

“Người đâu, có địch tấn công! Địch tấn công!”, giây trước Công Tôn Trí còn đang liên tục lùi lại, lúc này đã đột ngột dừng bước rồi thét gào.

Tuy nhiên tiếng hét của ông ta đã bị kết giới phía Cổ Tam Thông lập ra chặn lại, bên ngoài không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

“Chúng ta sẽ vào đây khi không nắm chắc phần thắng sao?”, Diệp Thành mỉm cười, hứng thú nhìn Công Tôn Trí: “Công Tôn tiền bối, rất xin lỗi, thời đại của ông hết rồi”.

“Dù vậy, các ngươi cũng không chiếm được Thanh Vân đâu”, Công Tôn Trí gào thét như một con chó điên, ông ta luôn cao ngạo, làm sao có thể chấp nhận được hiện thực thảm bại này.

“Sao, không chấp nhận chịu thua à?”

“Chúng ta chưa thua, đại quân của Thanh Vân ta vẫn ở đây, họ sẽ không nghe theo lệnh của các ngươi đâu”.

“Đúng thế, họ sẽ không nghe theo lệnh của chúng ta, nhưng không biết liệu họ có nghe theo lệnh của hắn không?”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu, nhìn Chu Ngạo vẫn chưa cởi bỏ áo choàng đen.

Chu Ngạo hiểu ý, phất tay cởi bỏ áo choàng, hắn ta mặc áo giáp, thân hình cao lớn rắn rỏi, thật sự giống như một vị tướng quân, cũng có phong thái của bậc nguyên soái thống lĩnh tam quân.

“Chu… Chu Ngạo”, Công Tôn Trí đột ngột lùi lại một bước, vẻ mặt có phần khó tin, ông ta làm sao có thể ngờ đồ nhi duy nhất của mình cũng đang ở trong điện, hơn nữa còn đứng về phía Diệp Thành.

“Sư tôn, lâu rồi không gặp”, Chu Ngạo bình tĩnh hơn trong tưởng tượng, nội tâm bình tĩnh, ẩn giấu hết thảy nhuệ khí trước đây vào trong cơ thể.

“Đồ phản bội”, vẻ mặt Công Tôn Trí dữ tợn, ông ta chợt rút sát kiếm ra điên cuồng lao tới, một kiếm chém về phía Chu Ngạo.

Tuy nhiên Chu Ngạo vẫn đứng vững như bia đá không thể đổ xuống, mặc cho Công Tôn Trí chém tới, hắn vẫn chẳng có động tĩnh gì, vì bây giờ tu vi của ông ta đã bị phong ấn, nhát kiếm này của ông ta không thể phá vỡ phòng ngự của hắn.

Keng!

Âm thanh va chạm của kim loại vang lên, tia lửa từ ma sát giữa thanh kiếm và áo giáp toé lên, nhát kiếm này của Công Tôn Trí quả thực không hề khiến Chu Ngạo bị thương.

A!

Ngay sau đó, tiếng gầm thét của Công Tôn Trí lại vang lên trong đại điện, ông ta lại vung kiếm lần nữa.

Tuy nhiên lần này Chu Ngạo đã nhẹ nhàng nâng lòng bàn tay lên, nắm chuẩn sát kiếm đang chém xuống, khiến Công Tôn Trí rên lên, lùi về sau một bước.

Vút!

Công Tôn Trí còn chưa đứng vững, Chu Ngạo đã xuất hiện trước mặt như một bóng ma, hai tay túm chặt cổ áo ông ta, nhìn ông ta bằng đôi mắt đen kịt.

“Đồ phản bội, phản bội”, tuy bị Chu Ngạo nhìn chằm chằm nhưng Công Tôn Trí vẫn rống lên, ông ta không thể chấp nhận được sự thật rằng đồ nhi duy nhất lại phản bội mình.

“Phản bội?”, Chu Ngạo bật cười, trong tiếng cười mang theo sự phẫn nộ, oán hận và thê lương, đôi mắt đen kịt ậng nước với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường: “Ta đã từng sẵn sàng liều mạng để bảo vệ Thanh Vân, nhưng các ông – những kẻ luôn cao ngạo thì sao? Các ông tự tay bóp chết lòng tin của chúng ta, ông có thấy khi chúng ta rời khỏi Thanh Vân còn không bằng con chó không? Ông có biết chúng ta kéo lê thân thể đầm đìa máu tươi chạy trốn truy sát khó khăn nhường nào không?”

Chu Ngạo càng nói càng kích động, thậm chí khuôn mặt đã trở nên hung ác, giống như con sư tử phát điên, giọng nói đanh thép gần như được hét ra: “Chính các người từ đầu đến cuối đều bảo vệ tên ác ma kia, ông có biết khi thấy Huân Nhi bị Lã Hậu làm nhục tới chết, ta hận các ông nhường nào không? Từ giây phút đó, Chu Ngạo trong mắt ông chỉ sống vì hận thù, máu của ta cũng chỉ chảy vì nợ máu”.

Nói đến đây, nước mắt của Chu Ngạo thực sự rơi xuống.

Giờ phút này, trong đại điện vô cùng yên tĩnh.

Ngay cả Diệp Thành đang ngả người trên ghế cũng bất giác ngồi thẳng dậy, không chỉ hắn mà phía Sở Linh và Chung Quy cũng không ngờ Chu Ngạo từng phải trải qua những ngày tháng khổ sở như thế, có lẽ cho đến giờ phút này hắn ta mới thực sự trút bỏ được nỗi uất ức đến cực điểm trong lòng.

Lại nhìn Công Tôn Trí, ông ta như hoá đá, vẻ mặt vẫn còn dữ tợn nhưng đã không còn dám nhìn thẳng vào mắt Chu Ngạo nữa.

Chẳng bao lâu, nước mắt của Chu Ngạo bốc hơi hoàn toàn, hắn ta đã bình tĩnh hơn đôi chút, giọng điệu bình thản đến đáng sợ: “Công Tôn Trí, ông từng dạy ta có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình. Bây giờ chúng ta đến rồi, thời đại của ông cũng đã hết, bắt đầu từ hôm nay ta không còn là đồ nhi của ông, ông cũng không còn là chưởng giáo của Thanh Vân nữa”.
Chương 879: Phong chức vị chưởng giáo

A…!

Không lâu sau đó, bên trong đại điện vang lên tiếng thét gào của Công Tôn Trí. Ông ta bị phế đi tu vi, bị Diệp Thành sưu hồn.

Không biết từ bao giờ tiếng gào thét thảm thiết mới ngưng lại, Công Tôn Trí mặt mày méo mó chìm vào hôn mê bất tỉnh, mãi tới lúc này thời đại của ông ta mới chấm dứt.

Phù!

Diệp Thành khẽ thở ra một hơi mang theo tàn khí, sau khi lạc ấn kí ức của Công Tôn Trí thành mấy phần, hắn lần lượt đưa cho nhóm người phía Sở Linh, lúc này hắn mới khẽ vỗ vai Chu Ngạo: “Số trời đã định rồi”.

“Ta hiểu”, Chu Ngạo mỉm cười có phần gượng gạo.

“Vậy thì chuẩn bị kế hoạch tiếp theo đi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn cũng muốn cho Chu Ngạo thêm nhiều thời gian hơn để cân bằng cảm xúc nhưng thời gian của bọn họ thực sự không có nhiều”.

“Hiện giờ chín lão tổ của Thanh Vân và Công Tôn Trí đều bị phế, nhưng người của Thanh Vân đều không biết”, Diệp Thành chậm rãi nói, “đây chính là ưu thế của chúng ta, ta sẽ nhân cơ hội này truyền chức vị chưởng giáo cho Chu Ngạo, trong khoảng thời gian tiếp theo chúng ta sẽ nhanh chóng trừ khử người của Chu Ngạo, và dùng tốc độ nhanh nhất để thay thế toàn bộ điện chủ và thống lĩnh của các điện”.

“Ngươi nói thế nào chúng ta làm như vậy”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt gãi tai.

“Vậy được, gõ chiêng”, Diệp Thành lên tiếng.

Lúc này, bên ngoài đại điện có rất nhiều trưởng lão đang đứng đó, bọn họ áp sát tai vào kết giới nhưng lại chẳng thể nghe nổi bất cứ âm thanh nào, cũng không nhìn thấy cảnh tượng nào bên trong cả.

“Phía lão tổ và chưởng giáo đang nói gì, sao lại thần bí thế nhỉ?”, có trưởng lão thắc mắc.

“Chắc chắn là chuyện quan trọng rồi”, một lão già tóc trắng trầm ngâm, “nếu không thì bọn họ cũng sẽ không bảo chúng ta ra ngoài”.

“Có điều sao ta lại cảm thấy kì lạ nhỉ?”

“Ngươi có bệnh à?”, rất nhiều trưởng lão liếc nhìn trưởng lão vừa lên tiếng, “trước khi phía lão tổ chưa quay về thì ngươi cứ thẫn thờ thắc mắc, giờ các lão tổ về rồi lại tỏ ra bán tín bán nghi”.

“Ta cũng là…”

Vù! Vù! Vù!

Trưởng lão kia còn chưa nói xong thì đã bị một loạt những âm thanh khác ngắt lời.

Không lâu sau vài kết giới khổng lồ liên tiếp xuất hiện, bên ngoài kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông còn thêm vài kết giới khác, hành động này để ngăn lại tin tức nội gián của các thế lực truyền thông tin ra ngoài.

Keng! Keng! Keng!

Tiếp đó là từng tiếng chuông vang dội vang khắp Thanh Vân Tông.

Nghe vậy, tất cả mọi người ở Thanh Vân Tông đều bất giác nhìn vào đại điện của Thanh Vân Tông. Tiếng chuông này chính là chuông của chưởng giáo ở Thanh Vân, ngày thường về cơ bản không kêu, chỉ khi gặp chuyện đại sự mới gõ vào chuông đó.

Có chuyện gì thế nhỉ?

Lúc này, từng bóng người tụ tập lại bên dưới các bậc đá của Thanh Vân Tông, người nào người nấy vẻ mặt cung kính, tất cả đứng thành cả hàng nghìn đội tĩnh lặng quan sát chờ đợi Thanh Vân chưởng giáo ra khỏi điện.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, cánh cửa của đại điện ở Thanh Vân mở ra, Diệp Thành vào vai Công Tôn Trí bước ra ngoài, sau đó phía Chung Quy vào vai những nhân vật khác nhau cũng lần lượt đi ra, chỉ duy nhất có một người dùng thân phận thật sự đó chính là Chu Ngạo.

“Chu…Chu Ngạo?”, nhìn thấy Chu Ngạo phía sau Diệp Thành, tất cả mọi người đều thẫn thờ, không ngờ hắn lại ở trong Thanh Vân Tông.

“Không phải hắn rời khỏi Thanh Vân rồi sao?”, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Chu Ngạo phía sau Diệp Thành.

“Chuyện…chuyện gì thế nhỉ?”

“Các lão tổ lần này về muộn như vậy lẽ nào là vì tìm Chu Ngạo?”, tất cả các trưởng lão đều trầm ngâm như dự cảm sẽ có chuyện xảy ra, “chẳng trách lúc quay về lại có mười người, trong đó chín người là các lão tổ, người còn lại là Chu Ngạo, Lã Hậu đã chết, các lão tổ tìm Chu Ngạo quay về tám phần là để hắn làm Thánh Tử”.

“Không phải tám phần mà chắc chắn là như vậy”, có người lên tiếng, “Chu Ngạo từng là đệ tử chân truyền đứng đầu Thanh Vân Tông ta, là hậu nhân của Vân Khâu Tị Tổ, Thanh Vân Tông hiện giờ để Chu Ngạo làm Thánh Tử là hợp lý nhất”.

“Ta đã ngửi thấy mùi máu tanh rồi”, cũng có rất nhiều trưởng lão lên tiếng ý tứ, “một đời hoàng đế một triều thần, Chu Ngạo lên chức vị mới thì nhất định sẽ giết một nhóm người, đặc biệt là những người từng hại hắn, mỗi một đời thống trị vì để củng cố địa vị của mình mà sẽ có cả máu tanh theo cùng”.

Tĩnh lặng!

Trong làn sóng bàn tán xôn xao, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói uy nghiêm ngăn lại làn sóng bàn luận khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều di chuyển từ Chu Ngạo sang hắn.

“Ông trời thương Thanh Vân chúng ta để chúng ta tìm lại được hậu nhân của Thanh Khâu Tị Tổ - Chu Ngạo”, Diệp Thành nhìn xuống bên dưới rồi mới lên tiếng, giọng nói trầm khàn uy nghiêm: “Ta đã bàn luận với chư vị lão tổ, từ ngày hôm nay ta sẽ không còn là chưởng giáo của Thanh Vân Tông nữa, Chu Ngạo sẽ thay ta kế thừa chức vị chưởng giáo và sẽ là chưởng giáo đời thứ chín của Thanh Vân Tông”.

Nghe vậy, tất cả mọi người ở Thanh Vân Tông đều sững sờ, bọn họ còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì việc thay đổi chưởng giáo là chuyện đại sự cần chọn ngày lành tháng tốt là việc trọng đại của Thanh Vân Tông.

Theo lẽ thường thì việc nhận chức chưởng giáo này không theo quy định bất thành văn, đầu tiên phải phong Thánh Tử sau đó cho Thánh Tử trải nghiệm làm điện chủ phân điện trong vòng ba mươi năm rồi mới có thể kế nhiệm chức chưởng giáo.

Nhưng hiện giờ việc kế nhiệm chức vị chưởng giáo lại như chơi, không chọn ngày lành tháng tốt, không có đại điển phong vị , cứ thế bỏ qua khâu phong vị Thánh Tử và làm điện chủ phân điện, mọi thứ đều không theo quy tắc, mọi thứ diễn ra thực sự quá nhanh chóng.

“Chưởng giáo, người làm vậy có phải quá…”, cuối cùng, có sáu người bên dưới đại điện bước lên, bọn họ cau mày nhìn Diệp Thành: “Việc phong chức chưởng giáo không phải trò chơi, vẫn mong chưởng giáo nghĩ lại”.

Sáu người này có lai lịch không vừa, bọn họ chính là sáu điện chủ của sáu trong chín phân điện của Thanh Vân Tông.

Khi tam tông hỗn chiến, Thanh Vân có ba điện chủ bỏ mạng, chỉ còn lại sáu điện chủ lần lượt lui về trấn thủ Thanh Vân, cũng chính vì vậy nên địa vị của bọn họ cao hơn người khác trông thấy.

“Xử lý như vậy vì tình hình đặc thù”, thấy tất cả mọi người ngờ vực, Diệp Thành điềm tĩnh lên tiếng: “Thanh Vân Tông chúng ta liên tiếp bị công kích, đã không còn ở thời kì thịnh vượng như trước, việc kế thừa chức vị chưởng giáo cũng làm nhanh gọn là được”.

“Nhưng…”

“Ý ta đã quyết”, Diệp Thành lên tiếng ngắt lời những tiếng bàn tán, “từ hôm nay trở đi, Chu Ngạo chính là chưởng giáo thứ chín mươi chín của Thanh Vân Tông, mệnh lệnh của Chu Ngạo là chí cao vô thượng, nếu có kẻ nào trái lời, trảm không tha”.

Nói rồi, Diệp Thành lật tay lấy ra lệnh bài chưởng giáo.

Lúc này, Chu Ngạo đã quỳ trên mặt đất, hai tay đỡ lấy lệnh bài đang giáng xuống, mặc dù mọi thứ đều nằm trong kế hoạch nhưng sau khi nhận lệnh bài chưởng giáo, hắn đột nhiên cảm thấy trách nhiệm trên vai nặng nề hơn, hiện giờ hắn đã trưởng thành lên rất nhiều, sao có thể không biết trên vai gánh theo trách nhiệm nặng nề thế nào.

Thấy vậy, tất cả mọi người ở Thanh Vân Tông cho dù là trưởng lão hay thống lĩnh, các chủ, phong chủ, thủ toạ đều lần lượt quỳ xuống đất.

Bọn họ còn có thể thế nào, chưởng giáo đã nói như vậy rồi, chín lão tổ còn đứng đó không nói lời nào đã chứng minh tất cả, đến cả chín lão tổ còn mặc nhận thì sự phản đối của bọn họ không những không có tác dụng mà ngược lại sẽ gây thêm hằn thù với chưởng giáo Chu Ngạo, cuộc sống sau này sẽ khó khăn hơn.

Có điều trong lúc này cũng có rất nhiều người bất giác run rẩy.

Những người đó đều là trực hệ của Lã Hậu, trong đó có rất nhiều người từng hãm hại và truy sát Chu Ngạo, hiện giờ Chu Ngạo quay lại, còn làm chưởng giáo của Thanh Vân Tông, vận mệnh của bọn họ không cần nghĩ cũng biết.
Chương 880: Thanh trừ

Nghi lễ phong chức vị chưởng giáo diễn ra nhanh chóng và kết thúc cũng thật chóng vánh.

Thế nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc.

Sau từng giọng nói uy nghiêm vang vọng từ đại điện của Thanh Vân Tông, từng trưởng lão, thống lĩnh, phong chủ, các chủ, thủ toạ với địa vị tối cao được triệu gọi vào trong đại điện, từ khi Chu Ngạo kế nhiệm chức vị chưởng giáo đến khi màn đêm buông xuống bọn họ vẫn không thể nào tin nổi.

Lúc này có rất nhiều người ngẩng đầu nhìn vào điện của Thanh Vân Tông, nhìn từng bóng người nườm nượp đi ra đi vào, bọn họ có một cảm giác căng thẳng khác thường.

Chưởng giáo mới của Thanh Vân Tông ra tay rồi, hắn đang dùng thủ đoạn mà các chưởng giáo cũ vẫn dùng để củng cố địa vị của mình, có một số người quan trọng cần dùng tới nhưng có những kẻ phải bị tiêu diệt.

Trong màn đêm u tối, gió lạnh rít qua và màn đêm không hề yên bình.

Nếu nhìn kĩ thì trong bóng tối luôn có từng bóng người xuất hiện ở từng toà lầu các, từng cung điện, từng ngọn núi, trong số những người này có đệ tử, có trưởng lão, có những người thân phận thấp nhưng có những người lại có thân phận tôn quý, nhưng cho dù ngươi là ai, địa vị cao thế nào thì chỉ cần nằm trong danh sách mà chưởng giáo liệt ra thì rất khó tránh khỏi bị bắt.

“Tên Chu Ngạo này cũng thật dã man”, không ít trưởng lão của Thanh Vân Tông tặc lưỡi: “Chín đại phong chủ của Thanh Vân có tới bốn người bị bắt, mười sáu các chủ bị hắn bắt bảy người, còn thống lĩnh và phó điện chủ các phân điện cũng bị bắt đi không ít, đây chính là hành động đòi nợ máu”.

“Không biết rốt cục các lão tổ nghĩ gì”, có người bất giác cau mày, “mấy ngày gần đây Thanh Vân Tông chúng ta liên tiếp bị công kích, làm như vậy chẳng phải là tự làm giảm đi khả năng chiến đấu của Thanh Vân Tông sao?”

“Ngươi thì hiểu cái gì?”, có lão bối vuốt râu lên tiếng, “cũng chính vì vậy nên các lão tổ mới thay chưởng giáo mới tiêu diệt những thế lực dị đoan, đây không đơn giản chỉ là tạo uy thôi đâu’.

“Giờ ta lại cảm thấy may mắn vì lúc đó ở thế trung lập, nếu không thì ta cũng sẽ trở thành một trong những người bị bắt thôi”, có người thở phào, “Chu Ngạo hiện giờ không giống trước kia, một năm qua hắn đã trải qua quá nhiều lần sinh tử nên hắn mới trở nên máu lạnh như vậy”.

Trong khi người ta bàn tán, kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông liên tục mở ra, từng bóng hình bay vào trong, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, vả lại số lượng còn không hề ít.

Đây chính là những tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng mà Hồng Trần Tuyết đã lựa chọn, bọn họ ở bên ngoài đợi từ trước, hiện giờ đã xử lý xong thế cục của Thanh Vân Tông, bọn họ được điều vào trong này, đương nhiên là thay rất nhiều người nắm giữ chức vị quan trọng.

Dưới ánh trăng, Chu Ngạo bước ra khỏi đại điện của Thanh Vân Tông, hắn ngẩng đầu nhìn những ngọn núi sừng sững, nhìn từng bóng hình bị ép đi khỏi từ các ngóc ngách nhưng vẻ mặt hắn từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh.

Có lẽ đúng như những trưởng lão nói, sau khi trải qua quá nhiều mất mát giữa sự sống và cái chết nên hắn căn bản không thể có nổi lòng thương với những kẻ từng hãm hại mình.

“Đang nghĩ gì thế?”, không biết từ bao giờ, Diệp Thành bước ra, hắn lấy ra một vò rượu đưa cho Chu Ngạo.

“Chỉ là ta hơi cảm khái thôi”, Chu Ngạo mỉm cười nhận lấy vò rượu: “Đời người đúng là vô thường, mới mấy ngày trước chúng ta còn như con chó hoang nhưng bây giờ lại là chưởng giáo của Thanh Vân Tông cao cao tại thượng, khoảng cách giữa trời và đất khiến ta có một cảm giác như đang nằm mơ vậy”.

“Không trải qua bão táp làm sao thấy được cầu vồng”, Diệp Thành cười nói, “thế giới tu sĩ khốc liệt hơn người phàm, đây là thế giới chỉ quan trọng thực lực, quy tắc đã định quá lạnh lùng”.

“Từng có những lúc ta thật sự muốn tự phế đi tu vi làm một người phàm”, Chu Ngạo uống một ngụm rượu, tĩnh lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao: “Cuộc đời ta không cần quá rực rỡ, chỉ cần nắm tay nàng ấy sống đến bạc đầu răng long, cuộc sống bình dị như vậy thôi là đủ rồi”.

“Nguyệt Trì Huân sao?”, Diệp Thành cười hỏi.

Nghe cái tên này, cơ thể Chu Ngạo bất giác run lên, trong đôi mắt mênh mang của hắn như hiện lên bóng hình duyên dáng.

“Ngươi có tin vào luân hồi không?”, Diệp Thành uống một ngụm rượu, hỏi.

“Ta không biết nữa”, Chu Ngạo khẽ lắc đầu: “Nhưng ta hi vọng có luân hồi”.

“Cho chúng ta thêm chút thời gian, có một số chuyện cần chứng thực, có lẽ hai người có thể tiếp tục mối duyên tiền định”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn Chu Ngạo.

“Được sao?”, Chu Ngạo kích động nhìn Diệp Thành.

“Chúng ta cần thời gian”, Diệp Thành không đưa ra đáp án khẳng định, hắn nói ý tứ nhưng cho dù là mập mờ nhưng Chu Ngạo vẫn rất kích động vì có lẽ hắn thực sự có thể viết tiếp chuyện tình với Nguyệt Trì Huân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK