Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 816: Ranh giới của sinh tử

Rầm! Rầm! Đoàng!

Trời đất rung chuyển, khắp nơi đều là cảnh tượng đại chiến.

Trong hư không dày đặc bóng người từ tứ phương tám hướng xông về phía Diệp Thành ở trung tâm.

Phía này, nhìn những bóng người dày đặc lao về phía mình, sắc mặt của Diệp Thành trông hết sức khó coi.

Cảnh tượng vây giết này hắn đã dự liệu từ trước nhưng hắn không ngờ nổi Doãn Chí Bình lại mạnh hơn so với tưởng tượng của mình khiến hắn cho dù thắng cũng vẫn hết sức thảm hại. Mấy ngày nay Diệp Thành liên tục bị thương, cho tới bây giờ đến khả năng ngưng tụ linh lực cũng vô cùng khó khăn chứ đừng nói là đối mặt với rất nhiều kẻ địch như vậy.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Hắn nghiến răng thiêu đốt căn nguyên thánh thể, cố gắng thi triển đại chiêu quần công sở trường.

Ngay lập tức, kiếm khí rợp trời hiển hiện bay về tứ phía.

Hừ!

Từ tứ phương tám hướng đều có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên sát phạt ra, đầu lơ lửng binh khí khủng khiếp, người nào người nấy khí thế ngút trời, tung ra một chưởng đánh vào hư không còn kiếm khí bay về phía bọn họ cũng bị bọn họ đánh thành hư vô.

Không phải vì Vạn Kiếm Triều Tông của Diệp Thành không đủ mạnh mà vì khả năng chiến đấu của hắn lúc này không đủ được ba phần, thần thông có lợi hại tới mức nào đi nữa nhưng muốn uy lực thông thiên thì cũng cần có khả năng chiến đấu mạnh mẽ.

Chết đi!

Một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên sát phạt tới giơ tay tung một chưởng giáng xuống.

Ánh mắt Diệp Thành lạnh lùng, Âm Minh Tử Tướng lập tức ra tay khiến tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên kia bị đánh bay đi.

Âm Minh Tử Tướng!

Tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên kia đứng khựng lại, sắc mặt khó coi thấy rõ và cứ thế nhìn Thiên Chu đang đứng trước mặt mình.

Giết!

Âm Minh Tử Tướng thứ hai cũng sát phạt tới, Diệp Thành giật mình, Âm Minh Tử Tướng chặn hắn lại.

Tiếp đó là Âm Minh Tử Tướng thứ ba, thứ tư, thứ năm, mỗi tên đều mang theo sát khí ngút trời khiến Diệp Thành không thể không triệu gọi Kim Hiệt, Phong Dực, Hoả Chân ra cùng lúc.

Rầm! Đoàng!

Năm Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Cuẩn Thiên chặn lại năm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, thế nhưng tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ lại mạnh mẽ đến mức vượt qua cả Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nên không tới mười giây, Phong Dực yếu nhất gần như đã bị đánh bại.

Giết cho ta!

Tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên đối đầu với Hoả Chân tung một chưởng khiến một nửa cơ thể của nó tan tác sau đó còn không quên mệnh lệnh cho kẻ mạnh ở phía sau mình giết Diệp Thành.

Ngay lập tức bóng người từ tứ phương tám hướng lần lượt chèn ép tới.

Thấy vậy, Diệp Thành gọi mấy Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín ra bảo về xung quanh mình.

Sau đó hắn đảo mắt nhìn quanh, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn đang đại chiến với Linh Chân Thượng Nhân, phía Gia Cát Vũ đang huyết chiến với kẻ mạnh của Chính Dương Tông, phía Đan Thần, Ngô Tam Pháo cũng đang huyết chiến.

Có điều, cho dù có sự giúp đỡ của nhiều kẻ mạnh thì bọn họ cũng ở thế yếu hơn vì những người muốn giết chết bọn họ quá nhiều.

“Ta không thể đợi ở đây được, mục tiêu của bọn họ là ta”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Nếu như mình biến mất thì mọi người không phải đại chiến nữa”, nói rồi, hắn mở Tiên Luân Nhãn và khơi ra Tiên Luân Thiên Đạo.

Tiếp đó, vòng xoáy Tiên Luân Thiên Đạo xuất hiện kéo theo một kẻ trọng thương như hắn vào trong hố đen không gian, hoá giải nguy cơ trước mắt. Nếu như hắn biến mất thì trận đại chiến tiếp theo sẽ không còn ý nghĩa nữa, nguy cơ của phía Hạo Thiên Huyền Chấn đương nhiên cũng được xoá bỏ.

Thế nhưng vừa vào trong hố đen không gian, hắn còn chưa kịp đứng vững đã phun ra cả miệng máu, cả cơ thể bị một luồng sức mạnh trong hố đen không gian ép tới mức quỳ sụp xuống đất.

Vào giây phút đó Diệp Thành còn nhìn thấy thứ gì đó.

Đó là một biển khí hỗn độn, gọi nó là hỗn độn hải thì chính xác hơn.

Nó thực sự quá mạnh, mỗi một luồng khí hỗn độn đều nặng tựa ngàn cân, trong đó còn có cả sức mạnh tịch diệt khủng khiếp, khi đối diện với nó Diệp Thành chỉ cảm thấy mình như một tờ giấy mỏng manh yếu đuối.

Rắc! Rắc!

Vào giây phút đó, cơ thể thánh thể mạnh mẽ của hắn bắt đầu nứt ra từng tấc một, xương cốt cũng bị rạn ra.

Đáng chết!

Diệp Thành mặt mày tái nhợt, việc mà hắn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.
Chương 817: Trời không thương người

Trời xanh lần này không thương xót hắn, cho hắn vào trong hố đen không gian nhưng vừa vào trong đã gặp phải mối nguy hiểm thế này. Đúng như Thái Hư Cổ Long nói, trong hố đen không gian tứ phía đều rình rập những nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận sẽ chuốc hoạ diệt thân, mọi thứ có lẽ chỉ là việc trong chốc lát.

Tiên Luân Thiên Đạo, mở!

Diệp Thành không nghĩ nhiều, hắn cố sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo.

Thế rồi vừa vào hố đen không gian được chốc lát hắn lại ra khỏi hố đen không gian, nếu không thì trong giây phút ngắn ngủi đó hắn rất có khả năng bị biển hỗn độn kia nhấn chìm tan thành mây khói.

Phụt!

Vừa ra khỏi thế giới bên ngoài, Diệp Thành đã phun ra cả miệng máu, cả cơ thể ngã giữa hư không.

Nếu nhìn từ xa có thể thấy trạng thái của hắn khiến người ta phải sợ hãi, trước đó khi giao đấu với Doãn Chí Bình hắn bị mất đi một bên cánh tay còn lúc này cả cơ thể hắn lại nhơ nhuốc máu, bị biển hỗn độn của hố đen không gian ép đến mức xương cốt toàn thân gãy hơn tám phần, cả cơ thể đâu còn là hình dạng con người nữa.

Ôi trời!

Thấy hình thái lúc này của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long ở cách xa trong thế giới ngầm của Chính Dương Tông bất giác tái mặt.

Nó vẫn luôn quan sát tình hình bên này, trước đó nó bị mất đi mối liên hệ với Diệp Thành, nó chắc rằng Diệp Thành đã vào hố đen không gian nhưng ngay giây phút sau đó Diệp Thành ra ngoài lại trở thành bộ dạng thế này, nhất định là đã gặp biến cố lớn bên trong hố đen không gian rồi.

“Xem ra người chuẩn bị hậu sự trước cho mình là chính xác”, Thái Hư Cổ Long nhìn chằm chằm Diệp Thành vì trạng thái lúc này của Diệp Thành đã không còn có nổi sức phản kháng, có lẽ chỉ cần tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương cũng có thể lấy đi cái mạng của hắn.

Rầm!

Sau tiếng động mạnh vang lên, cơ thể nhơ nhuốc máu của Diệp Thành cứ thế ngã vật ra đất.

Giết!

Mặc dù không biết vì sao Diệp Thành lại trở thành bộ dạng thế này nhưng những người muốn giết hắn đã ngay lập tức lao tới, đại chiêu mà bọn họ ngưng tụ tư lâu cứ thế giáng qua bên này.

“Con ơi”, Hạo Thiên Huyền Chấn đôi mắt đỏ ngầu muốn sát phạt tới nhưng lại bị phía Linh Chân Thượng Nhân chặn giữa hư không.

“Mẹ kiếp”, phía Gia Cát Vũ thay đổi sắc mặt, ông ta điên cuồng xông tới nhưng lại bị kẻ mạnh từ tứ phương chặn lại.

“Diệp Thành”, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du cũng tái nhợt cả mặt mày, vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì giây phút sau Diệp Thành sẽ hoá về với cát bụi.

“Chết đi! Chết đi!”, giống như phía Chính Dương Tông, nhóm người của Linh Chân Thượng Nhân bật cười tôi độc.

“Thánh chủ, đây…”, thấy cảnh này, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai vội nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm ở bên.

Lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, sắc mặt bà ta khó coi vô cùng, trong đôi mắt đẹp còn xuất hiện sự đấu tranh có vẻ như bà ta đang lựa chọn một quyết định vô cùng khó khăn.

“Đây là số mệnh của hắn ta”, trong ánh mắt thận trọng của Phục Nhai, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng bà ta cũng giơ tay: “Mặc dù ta rất muốn cứu hắn nhưng nếu cứu hắn thì phải trả cái giá gấp trăm, gấp vạn, gấp tỉ lần”.

Rầm! rầm! Đoàng!

Khi hai người trò chuyện, chưởng ấn, quyền ảnh, kiếm mang, trận đồ, đao mang, thần hồng rợp trời đã giáng về phía Diệp Thành.

Trên mặt đất, Diệp Thành nằm đó không chút sức lực, miệng liên tục trào máu, cả cơ thể không thể cử động, đôi mắt đỏ ngầu nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ. Lúc này, cho dù tế gọi ra Âm Minh Tử Tướng thì cũng sẽ bị những đòn công kích rợp trời kia đánh tan nát.

Quan trọng nhất đó là hắn của hiện tại căn bản không thể làm nổi bất cứ điều gì, chỉ cần một đòn công kích bất kì cũng có thể lấy đi cái mạng của hắn.

Mẹ kiếp! Chơi lớn đấy!

Diệp Thành nói rồi lại trào máu nơi khoé miệng.

Thế nhưng, đúng lúc này một luồng sức mạnh khiến trời đất rúng động xuất hiện bên trong cơ thể hắn.

Ngay lập tức bên trong cơ thể Diệp Thành xuất hiện một bóng người mặc y phục trắng, có lẽ do cơ thể quá nặng nên bước chân vừa chạm đất đã khiến mặt đất rung lên kịch liệt.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, nữ tử kia kết ấn, một âm thanh tự nhiên thoát ra từ khuôn miệng của cô.

Thập Nhị Thiên Tự Đại Minh Trận!
Chương 818: Dịch thiên hoán địa

Vù! Vù! Vù…

Sau khi nữ tử áo trắng dứt lời, đại địa nứt lìa, từng trụ sáng to dày cứ thế chiếu thẳng từ mặt đất lên bầu trời, trên mỗi một trụ sáng đều có phù văn lưu chuyển đan xen nhau, ngưng tụ thành một kết giới khổng lồ bao quanh Diệp Thành.

Phía này, Diệp Thành đang nằm trên mặt đất thẫn thờ nhìn nữ tử mặc y phục trắng kia, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Nữ tử đó vô cùng xinh đẹp, xung quanh cơ thể có thần hà tuyệt đẹp, đai thắt y phục hay cả mái tóc đều nhuốm thần hoa, trông giống như tiên nữ giáng trần không dính chút bụi trần.

“Sao lại là…”, Diệp Thành càng lúc càng ngỡ ngàng vì nữ tử kia không phải ai khác mà chính là hình nộm của hắn: Tử Huyên.

Rầm! Đoàng! Đoàng!

Khi Diệp Thành còn đang đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác thì những đòn công kích rợp trời đã đánh về phía kết giới của Tử Huyên, vang lên từng tiếng động kinh thiên động địa.

Thế nhưng điều khiến người ta phải bất ngờ đó là có bao nhiêu kẻ mạnh như vậy, bao nhiêu đòn công kích như vậy nhưng lại không thể công phá được kết giới của Tử Huyên ngay tức khắc. Nên biết rằng những đòn công kích cái thế đó có thể giết chết một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

“Mạnh…mạnh quá”, Diệp Thành há hốc miệng, hắn kinh ngạc nhìn vào kết giới rồi lại nhìn sang Tử Huyên.

Tử Huyên vẫn thanh khiết như trước kia, trên khuôn mặt có một lớp ánh sáng che chắn như ẩn như hiện, Diệp Thành chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Tử Huyên như thể trên đời này không thể có bất cứ thứ gì khiến Tử Huyên phải xao động.

Diệp Thành nhìn mãi nhìn mãi rồi mới nhận ra khoé miệng Tử Huyên có một vệt máu tươi nhuốm ánh sáng, trông có vẻ như những đòn công kích kia cũng khiến Tử Huyên phải chịu phản phệ khủng khiếp.

Tấn công! Tấn công cho ta!

Thấy Diệp Thành được bảo vệ bởi kết giới, một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp thương không.

Ngay sau đó, hư không rung chuyển, từng binh khí được lấy ra phát ra thần uy, những bóng người choán đầy bầu trời và mặt đất thi triển thần thông mạnh mẽ, khí thế nối liền với nhau khiến cả bầu trời như sụp đổ.

Thấy vậy, Diệp Thành ôm một bên tay đã bị gãy đứng dậy nhưng hắn vẫn lảo đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã ra.

Rầm! Đoàng! Đoàng!

Không lâu sau đó, lượt công kích thứ hai dội tới, lần lượt đánh vào kết giới, kết giới bị đánh tới mức rung lên kịch liệt, khoé miệng Tử Huyên lại trào máu, sắc mặt có phần tái nhợt.

Tử cục!

Diệp Thành ngẩng đầu nhìn trời cao, vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng. Trận pháp kết giới của Tử Huyên mặc dù kiên cố nhưng không thể địch lại với bao nhiêu người như vậy được. Nếu những đòn công kích kia vẫn tiếp tục dội về phía này thì kết giới có kiên cố thế nào cũng không trụ được lâu, hơn nữa lúc này Diệp Thành còn đang trong trạng thái vô cùng yếu đuối.

Mặc dù hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, khả năng khôi phục bá đạo nhưng vết thương của hắn thực sự quá nặng, muốn quay về trạng thái đỉnh phong thì ít nhất cũng phải cần ba tới năm ngày, còn những kẻ bên ngoài kia căn bản không cho hắn thời gian.

Trong chốc lát, Diệp Thành nhận ra bàn tay của Tử Huyên đã đặt trên vai hắn, vẻ mặt của nó vẫn vô lo vô nghĩ như vậy.

“Cô…”, Diệp Thành lặng lẽ nhìn Tử Huyên nhưng khuôn mặt hắn lúc này có phần kì lạ, hắn không biết Tử Huyên còn sống, cho tới bây giờ hắn mới biết vì sao hôm đó Tử Huyên lại đánh hắn, chẳng phải vì hắn chạm vào nơi không nên chạm sao?

Không lâu sau đó, phần trán của Diệp Thành chợt cau lại vì hắn nhận ra tinh nguyên thánh thể bên trong cơ thể của mình đang bị Tử Huyên hút lấy.

“Không được di chuyển”, biết Diệp Thành định phản kháng, Tử Huyên khẽ nói.

“Cô muốn làm gì?”, Diệp Thành cau mày nhìn Tử Huyên, hắn đương nhiên phải phản kháng vì Tử Huyên hiện giờ quá dị thường khiến một kẻ yếu đuối như hắn lúc này không có lấy cảm giác an toàn.

“Không được di chuyển”, Tử Huyên lên tiếng, giọng nói dễ nghe: “Ta cần tinh nguyên thánh thể giúp ngươi thoát khỏi vòng vây”.

Diệp Thành lại lần nữa cau mày thế nhưng hắn không phản kháng nữa vì lúc này trước mặt Tử Huyên hắn căn bản không có sức phản kháng.

Bên trong kết giới chìm vào yên lặng, Tử Huyên không nói gì, chỉ không ngừng hấp thu tinh nguyên thánh thể của Diệp Thành giống như đang ngưng tụ sức mạnh chuẩn bị thi triển thần thông mạnh mẽ và cần tiêu hao sức mạnh cực lớn.

Rầm! Keng! Đoàng!

Khi hai người chìm vào im lặng thì những đòn công kích mạnh mẽ hung tợn ở bên ngoài liên tiếp dội tới, quyền ảnh, kiếm mang, đao quang, trận đồ, binh khí đánh về phía này khiến kết giới rung chuyển dữ dội, trông có vẻ như nó có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Rầm! Đoàng!

Giữa đất trời liên tiếp vang lên những âm thanh thế này, từng bóng hình từ tứ phương tám hướng kéo tới, khí thế dồi dào còn nhóm người phía Gia Cát Vũ, Hạo Thiên Huyền Chấn đều bị ép về một phương, bọn họ muốn sát phạt tới nhưng căn bản không có cơ hội.

Phá!

Không biết từ bao giờ tiếng hô dõng dạc này mới vang lên, kết giới khổng lồ nứt vỡ.

Chết đi!

Thấy kết giới bị phá, khuôn mặt của từng bóng người rợp trời tôi độc thấy rõ, bọn họ đánh ra từng chiêu thần thông mạnh nhất, thần thông cái thế giáng xuống muốn tiêu diệt Diệp Thành và Tử Huyên ngay tức khắc.

Thấy vậy, Diệp Thành đột nhiên nhìn sang Tử Huyên ở bên: “Còn chưa xong sao?”

So với hắn thì Tử Huyên lãnh đạm hơn nhiều, cô ta không hề có thêm bất cứ hành động nào thừa thãi, cứ thế để cho những đòn công kích giáng xuống.

Mãi tới khi những đòn công kích chỉ còn cách bọn họ chừng nửa trượng thì trong đôi mắt đẹp của Tử Huyên mới loé lên một đạo thần quang đưa Diệp Thành biến mất rồi sau đó lại xuất hiện giữa hư không.

Sau khi bọn họ xuất hiện giữa hư không, những người công kích bọn họ từ hư không trước đó lại xuất hiện dưới mặt đất.

Nói thẳng ra thì chính là hai bên thay đổi vị trí cho nhau, chỉ trong thời gian ngắn ngủi thay đổi vị trí.

Ôi trời!

Diệp Thành kinh ngạc.

Lại nhìn những người công kích bọn họ, người nào người nấy đều trong trạng thái thê thảm, không biết xảy ra chuyện gì nhưng giây trước bọn họ còn ở hư không thì giây sau đã xuất hiện dưới mặt đất rồi.

Vậy thì tiếp theo chính là một cảnh tượng thú vị.

Những đòn công kích không vì hai bên thay đổi vị trí mà biến mất, còn những người vừa xuất hiện dưới mặt đất còn chưa kịp phản ứng lại đã bị những đòn công kích do chính bọn họ đánh ra bao trùm.

Rầm! Rầm! Đùng!

Ngay lập tức, những âm thanh kinh thiên động địa vang lên, cả đất trời như rung chuyển, những đòn công kích rợp trời đánh xuống khiến mặt đất nứt lìa còn những người đứng trên mặt đất gặp phải tai ương, phần lớn đều trong trạng thái thê thảm vì bị những đòn công kích do mình đánh ra đánh tới mức hoá thành hư vô, trong đó không thiếu những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh.

Thấy cảnh tượng thảm khốc này, Diệp Thành đứng giữa hư không bất giác nuốt nước bọt.

Cho tới lúc này hắn mới hiểu vì sao Tử Huyên lại hoán đổi vị trí với đối phương khi những đòn công kích của đối phương chỉ cách bọn họ chưa tới nửa trượng, đó chẳng phải là vì ngắm chuẩn thời gian đối phương phản ứng sao?

Sự thực chứng minh Tử Huyên nắm bắt thời gian rất chính xác vì những tên kia không kịp phản ứng lại, đợi tới khi bọn chúng phản ứng lại thì cả cơ thể đã hoá thành hư vô rồi.

“Tiên Luân Thiên Nghịch?”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn cảnh tượng trong màn thuỷ mặc rồi lại nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm.

“Có phần giống với Tiên Luân Thiên Nghịch nhưng lại không phải là Tiên Luân Thiên Nghịch, nói chính xác hơn thì đó chính là dịch thiên hoán địa”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ giọng lên tiếng, đôi mắt đẹp nheo lại nhìn Tử Huyên ở bên cạnh Diệp Thành, càng nhìn, đôi mắt bà ta càng hiện lên cái nhìn sâu xa.
Chương 819: Rút ngắn khoảng cách

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trên Loạn Cổ Thương Nguyên, tiếng nổ vang lên không ngớt.

Nhìn ra xa, hư không bốn phía đều là người đánh nhau, nhưng động tĩnh phía dưới mặt đất mới là lớn nhất. Một nhóm người còn đang ngơ ngác đã bị tấn công dồn dập, liên tục có người hoá thành huyết vụ.

Kết quả, một làn sóng công kích quét qua, gần mười nghìn tu sĩ thì chết hơn chín nghìn, gần một nghìn còn lại thì hơn phân nửa bị đánh chết tại chỗ, chỉ còn lại vài bóng người chật vật chạy thoát.

Động tĩnh lớn như vậy khiến mọi người đang chiến đấu đều chấn động, từng cặp mắt đổ dồn về phía đó.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Chính Dương Lão Tổ sầm mặt nhìn về phía này, phía Độc Cô Ngạo đang đại chiến cùng các lão tổ của Chính Dương Tông cũng nhìn lại với ánh mắt kinh ngạc.

Một giây trước họ còn đang thi triển bí pháp thần thông, chỉ một thoáng không để ý, hàng loạt người trên hư không đã xuất hiện tập thể dưới mặt đất, hơn nữa cũng bị nhấn chìm tập thể trong bí thuật thần thông rợp trời.

“Là nữ nhân bên cạnh tiểu tử kia”, Thái Ất Chân Nhân nhìn Tử Huyên bên cạnh Diệp Thành, vị trí của lão ta gần nhất nên nhìn rõ nhất, đó là một loại thần thông rất lạ.

“Thần thông ấy thật huyền bí”, Đan Thần kinh hãi nhìn về phía đó.

“Nữ tử đó là ai?”, phía Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng nhìn Tử Huyên, khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành ấy, trong lòng họ còn nảy sinh cảm giác kỳ quái.

“Diệt ma”, sau tiếng quát lạnh, Linh Chân Thượng Nhân là người đầu tiên xông về phía Diệp Thành.

“Đối thủ của ngươi là ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn hừ lạnh, bước tới trước mặt Linh Chân Thượng Nhân, ra tay toàn là thần thông cái thế, Linh Chân Thượng Nhân vừa xông lên đã bị một chưởng đầy lùi.

Phía Chính Dương Lão Tổ, Thanh Vân Lão Tổ hầu như cũng bị đối thủ của mình chặn lại trên một khoảng hư không.

Giờ phút này, Thông Huyền Chân Nhân là người có sắc mặt khó coi nhất, vì Doãn Chí Bình vẫn đang trong tay Diệp Thành, còn có lệnh bài chưởng giáo, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, ba thứ này rơi vào tay bất kỳ thế lực nào thì đối với Hằng Nhạc mà nói đều là một đòn chí mạng.

Nhưng ông ta vừa định xông tới đã bị một rìu của Man Sơn đẩy ra.

Vì thế vừa mới ngừng chiến chưa đến ba giây, trận đại chiến lại bắt đầu.

Khác ở chỗ, lần này là phía Gia Cát Vũ ngăn phía Chính Dương Lão Tổ, không cho họ lại gần Diệp Thành, để cho Diệp Thành thời gian chạy trốn. Nếu tất cả cảnh giới Chuẩn Thiên cùng sát phạt tới, đừng nói hiện tại Diệp Thành đang ở trạng thái yếu, cho dù lúc ở trạng thái đỉnh phong cũng không đấu lại được.

Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn loạng choạng đứng trong hư không, mà Tử Huyên bên cạnh hắn sắc mặt đã rất tái, quang hoa quanh người đã gần dập tắt, xem ra để thi triển thần thông nghịch thiên đó, cô cũng phải trả cái giá đau đớn.

Giết!

Hàng trăm bóng người không còn nguyên vẹn dưới đất đều gầm lên, lao về phía Diệp Thành với vẻ mặt dữ tợn.

Lần này bọn họ đã thông minh hơn, không thi triển thần thông để tấn công nữa mà cầm sát kiếm nhào tới, nếu lại bị thần thông quỷ dị kia trấn áp lần nữa, chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây.

Thấy thế, Tử Huyên lập tức túm lấy cánh tay Diệp Thành, xoay người một bước đi cả trăm trượng.

Đứng lại!

Mấy trăm người phía sau đồng loạt đuổi tới, vẻ mặt ai cũng hung ác như quỷ, mặc dù số lượng không đông như khi nãy nhưng tu vi của bọn họ rất cao! Kẻ yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, trong đó còn có hơn mười cảnh giới Chuẩn Thiên.

“Cô có ổn không đó?”, Diệp Thành đang được Tử Huyên kéo đi không khỏi liếc nhìn phía sau, hắn thấy sắc mặt Tử Huyên lúc này đã trắng bệch.

Tử Huyên như không nghe thấy lời Diệp Thành, cô thi triển bộ pháp huyền diệu, tốc độc cực nhanh, băng qua bầu trời như một đạo thần hồng, hơn nữa mỗi lần chuyển động, thần hà quanh người cô sẽ tối đi rất nhiều.

Đùng! Đoàng!

Ngay sau đó, hư không phía trước vọng lại tiếng nổ.

Tiếp nữa là vân vụ cuồn cuộn ngút trời, giống như thiên quân vạn mã đang phi tới, cuốn theo sát khí đằng đằng.

Giây tiếp theo Diệp Thành nhìn thấy vô số người chinh phạt tới, người điều khiển phi kiếm, người cưỡi linh thú, người cưỡi mây lướt gió, ùn ùn kéo đến như thuỷ triều.
Chương 820: Có người kế thừa rồi

“Đại quân phân điện thứ ba của Chính Dương”, vẻ mặt Diệp Thành thoáng chốc trở nên khó coi đến cực điểm, vì hắn đã nhận ra kẻ dẫn quân chính là Bàng Thống - điện chủ phân điện thứ ba của Chính Dương Tông, lúc trước hắn đã từng thấy người này.

Hơn nữa nơi này cách phân điện thứ ba của Chính Dương gần nhất, tuy hắn đã dự đoán trước rằng đại quân phân điện thứ ba của Chính Dương sẽ tới bao vây, nhưng không ngờ bọn họ lại đến nhanh thế này.

“Để giết ta mà bày ra thế trận lớn quá đấy”, Diệp Thành cười khẩy chế nhạo, đại quân phân điện chỉ điều động khi có chiến tranh, bây giờ lại được điều động để giết một người, hắn vẫn cảm thấy rất vinh dự.

Giết!

Tốc độ của Bàng Thống nhanh nhất, ông ta cầm quỷ đầu thần đao lao tới đầu tiên, một đao chém nứt hư không.

Tử Huyên dẫn Diệp Thành vượt qua nguy hiểm, tránh được một đao tuyệt sát ấy, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.

Hả?

Thấy Tử Huyên và Diệp Thành biến mất, Bàng Thống nhíu mày.

Vút! Vút! Vút!

Diệp Thành chỉ cảm thấy bên tai không ngừng vang lên tiếng gió hú, hai mắt hoa lên, thay vì nói là Tử Huyên dẫn hắn bay, chi bằng nói là cô dẫn hắn nhảy, một bước đi cũng cả mấy nghìn trượng.

“Dịch chuyển không gian?”, Diệp Thành lại một lần nữa khiếp sợ trước thần thông của Tử Huyên.

“Là Súc Địa Thành Thốn”, Thái Hư Cổ Long ung dung cất lời: “Đây là bí pháp không gian, có thể thu hẹp vạn dặm thành một tấc, ta giải thích như vậy chắc ngươi có thể hiểu”.

“Ghê gớm vậy!”, Diệp Thành đã hiểu, đại thần thông này chính là thần kỹ chạy trốn.

“Ngăn bọn họ lại”, khi Diệp Thành đang ngạc nhiên thì tiếng quát giận dữ của Bàng Thống đột nhiên vang lên, đại quân phân điện thứ ba ùn ùn kéo đến, đòn tấn công cũng tới cùng với đó.

Vút!

Tử Huyên kéo Diệp Thành thoáng chốc đi được vài nghìn trượng, xuất hiện giữa đại quân phân điện thứ ba, nhưng đại quân còn chưa phản ứng lại thì Tử Huyên đã sải bước tiếp theo, nháy mắt lại biến mất.

Vì vậy trong vòng chưa đến ba giây, cô đã đưa Diệp Thành đi qua đại quân phân điện thứ ba, thoát khỏi vòng vây.

Tuy nhiên liên tục sử dụng bí pháp Súc Địa Thành Thốn như vậy khiến thần hà quanh người Tử Huyên đã gần như mất hẳn, trạng thái của cô rất kỳ lạ, có khả năng trở lại làm hình nộm bất cứ lúc nào.

Khốn kiếp!

Chẳng mấy chốc sau lưng lại vọng lên tiếng hét phẫn nộ.

Những người đuổi giết Diệp Thành và đại quân phân điện thứ ba của Chính Dương Tông đã hoà vào một, đuổi theo Diệp Thành.

Bên này, Tử Huyên lại sử dụng thần thông Súc Địa Thành Thốn, bay vào một dãy núi trải dài.

Hoá Vũ Vi Trần!

Sau đó một tiếng hô yếu ớt vang lên, Tử Huyên và Diệp Thành đã bay vào dãy núi đột nhiên biến mất.

Đại quân phân điện thứ ba của Chính Dương Tông và những cao thủ đuổi giết Diệp Thành vội vàng theo tới dãy núi, đuổi theo hướng đó không hề nghĩ ngợi, khí thế cực kỳ lớn.

“Đây là đâu?”, giọng nói kinh ngạc của Diệp Thành vang lên từ một góc hẻo lánh của quần sơn.

Lúc này hắn đang tò mò quan sát xung quanh, không gian một màu trắng xoá, không rộng lắm, chỉ khoảng ba bốn trượng.

“Đây là không gian cát mà ta mở”, Tử Huyên nhẹ giọng đáp: “Hiện tại chúng ta đang ở trong một hạt cát”.

“Lợi hại quá vậy!”, Diệp Thành ngạc nhiên, lại lần nữa chấn động trước thần thông của Tử Huyên, lúc này có lẽ chẳng ai có thể ngờ rằng bọn họ lại trốn trong một hạt cát, đây là đại thần thông nghịch thiên đấy!

“Hết một ngày, hạt cát sẽ giải trừ phong ấn”, Tử Huyên lại lên tiếng, khi nói còn có một tia máu mang theo thần quang trào ra, thần hà quanh người cô cũng đã cực kỳ mờ.

“Đa… Đa tạ”, vẻ mặt Diệp Thành nhìn Tử Huyên khá kỳ lạ.

Khoé miệng Tử Huyên nở nụ cười nhẹ, cô giơ tay lên, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Diệp Thành, vẻ mặt cô cũng trở nên hơi kỳ lạ.

“Cô…”, Diệp Thành ngơ ngác.

“Đế Hoang, huyết mạch Thánh thể có người kế thừa rồi”, Tử Huyên nở nụ cười, đôi mắt đẹp trở nên mơ hồ, khuôn mặt mang theo vẻ thăng trầm, tiều tuỵ, dịu dàng, buồn bã và hoài niệm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK