Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 729: Tính nợ cũ

Thế rồi Lý Tu Minh bay ra, cơ thể của hắn va vào bốn, năm ngọn núi rồi mới dính chặt lên một vách đá, cả cơ thể tàn tạ trông không ra hình người.

Thấy cảnh này, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn thẫn thờ.

Sau hai giây, bọn họ lần lượt nhìn về phía kẻ ra tay, sau khi thấy Diệp Thành, bọn chúng vô cùng kinh ngạc: “Tần…Tần Vũ?”

“Lâu rồi không gặp, trình độ của hai ngươi đúng là không ra sao”, Diệp Thành lấy ra hai viên đan dược sau đó đi về phía vách đá.

“Tần Vũ, lại là ngươi”, phía này, Lý Tu Minh nhìn Diệp Thành từ từ đi tới, hắn đã nhận ra Diệp Thành nhanh chóng, sắc mặt vô cùng tôi độc, khi ở đại hội Thiền Uyên, hắn đã bị Diệp Thành đánh cho tàn tạ.

Hiện giờ lại gặp lại Diệp Thành, bảo hắn không phẫn nộ sao được.

“Không ngoan ngoãn ở Bắc Sở, chạy đến Nam Sở làm gì?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng nhìn Lý Tu Minh.

Hắn sẽ không nương tay với Lý Tu Minh bằng mọi giá, hắn vẫn còn nhớ hôm đó tên này và sư tôn của hắn là Trường Thiên sỉ nhục Hạo Thiên thế gia. Khi ở Thiền Uyên hội minh, nếu không phải Trường Thiên đạo nhân có mặt ở đó thì hắn đã không ngần ngại diệt luôn hai tên này rồi.

Hiện giờ lại gặp Lý Tu Minh ở Nam Sở, cũng vừa hay tính luôn món nợ cũ.

“Sư phụ của ta sẽ không tha cho ngươi, giết, giết, giết”, Lý Tu Minh đầu tóc rối xù, hắn tức tối gào thét như con chó điên.

“Ngươi định doạ ta đấy à?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lập tức vung tay lên.

“Ngươi dám?”, không đợi Diệp Thành giáng chưởng xuống, một giọng nói đã vang lên.

Từ phía xa, mây và sương cuộn trào, một bóng hình mặc đồ tím giáng từ trên trời xuống với tốc độ vô cùng nhanh, sát khí cuộn trào, uy lực mạnh mẽ, cứ thế trấn áp cả hư không, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là sư phụ của Lý Tu Minh Trường Thiên Đạo Nhân sao?

“Lão tử còn chưa đến Bắc Sở tính sổ với ngươi đâu?”, Diệp Thành hắng giọng, hắn lập tức sát phạt lên trời, bay về phía Trường Thiên đạo Nhân.

“Tần Vũ?”, không lâu sau đó, Trường Thiên Đạo Nhân bèn nhận ra Diệp Thành.

Đột nhiên, sắc mặt của ông ta tôi độc thấy rõ, trong mắt còn rõ vẻ bạo tàn và khát máu, ông ta chính là kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng vì Diệp Thành mà mất đi thể diện ở Thiền Uyên Hội Minh, lại nhìn sang Diệp Thành, sát khí của hắn đằng đằng.

“Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết”, Trường Thiên Đạo Nhân gằn lên phẫn nộ, tung ra một chưởng mạnh mẽ.

“Nói hùng hồn đấy, cẩn thận không mất lưỡi”, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn bước vào hư không, bát hoang chưởng kết hợp với hàng long chưởng, bôn lôi chưởng, hám sơn chưởng, một chưởng mang theo sức mạnh hỗn hợp đánh về phía Trường Thiên Đạo Nhân.

Trường Thiên Đạo Nhân lập tức bị đánh lùi về sau, trong ánh mắt rõ vẻ khó tin, ông ta đường đường có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại bị một hậu bối với tu vi tầng thứ nhất cảnh giới Không Minh đánh lùi nên đương nhiên vô cùng phẫn nộ.

Giết!

Trường Thiên Đạo Nhân phẫn nộ, trên trán có một đạo thần quang bay ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là sát kiếm màu bạc với uy lực mạnh mẽ cứ thế bay về phía Diệp Thành.

Diệp Thành không hề né tránh phòng ngự, cứ thế sát phạt lên, sát kiếm của Trường Thiên Đạo Nhân mặc dù mạnh mẽ nhưng lại không thể đâm xuyên trán hắn vì sự phòng ngự của Đan Tổ Long Hồn trong cơ thể hắn vô cùng kiên cố.

Thấy vậy, Trường Thiên Đạo Nhân tái mặt.

Bát Hoang Chưởng!

Lúc này, Diệp Thành bay lên trời, hai tay nắm chặt lấy Bá Long Đao, đao mang màu vàng kim dài hơn hai mươi trượng chém vào đất trời.

Ta không tin!

Trường Thiên Đạo Nhân run rẩy, mặt mày khó tin, ông ta vội rút ra một thanh sát kiếm, hai tay nắm chặt giơ qua đầu.

Bang! Keng! Phụt!

Ba âm thanh liên tiếp vang lên, một đao của Diệp Thành chém vào sát kiếm của Trường Thiên Đạo Nhân tạo ra âm thanh của tiếng kim loại va chạm vào nhau, giây phút sau, sát kiếm bị chém làm đôi, một bên cánh tay của Trường Thiên Đạo Nhân rụng rời.

A…!

Trường Thiên Đạo Nhân gào thét thảm thiết, ông ta trừng mắt phẫn nộ, binh khí bản mệnh lập tức được tế gọi hướng về phía Diệp Thành.

“Ông còn kém xa Tề Chấn Thiên”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn tung ra đòn công phá bá đạo rồi bước vào hư không, một chưởng bát hoang cứ thế đánh ra, binh khí bản mệnh của Trường Thiên Đạo Nhân còn chưa hồi phục được uy lực đã bị chưởng đánh của Diệp Thành đánh tan.

Phụt!

Trường Thiên Đạo Nhân lập tức phun ra máu lảo đảo lùi về sau.

Giết!

Diệp Thành cứ thế sát phạt, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, đạo thân nhất khí hoá tam thanh lần lượt được tế gọi ra, một tên cầm Bá Long Đao, một tên cầm Vu Hoàng Chiến Mâu, một tên cầm kiếm Xích Tiêu, một tên cầm roi Đả Thần Tiên, ý chí chiến đấu sục sôi.

Rầm! Bịch!

Đột nhiên, âm thanh vang vọng khắp đất trời, từng ngọn núi sụp đổ.

Phía này, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất đánh tới mức thế này, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vượt xa những gì mà chúng tưởng.

“Sư…sư huynh, huynh có nhận ra hắn rất giống một người không?”, Lý Tinh Hồn há hốc miệng.

“Hắn…hắn vẫn còn sống?”, Chu Ngạo thẫn thờ nhìn vào hư không, cuối cùng ánh mắt nhìn Diệp Thành: “Sát thần Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành năm xưa?”

So với bọn họ thì Lý Tu Minh ngã nhào trên mặt đất, hắn trố mắt nhìn vào hư không và không sao tin nổi, dù hắn có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ nổi sư phụ của mình lại bị Diệp Thành chèn ép.

Hắn lồm cồm bò dậy, muốn nhân cơ hội tẩu thoát.

Đi đâu!

Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã chặn hắn lại.

“Tha cho ta, tha cho ta với”, Lý Tu Minh vội quỳ xuống khẩn cầu.

“Tha cho ngươi?”, cả hai người bật cười lạnh lùng, “khi truy sát chúng ta đâu thấy ngươi tỏ vẻ thương tình”.

“Không thể nào, không thể nào”, khi cả ba tên đang nói chuyện thì hư không vang vọng lên tiếng gằn của Trường Thiên Đạo Nhân.

Ông ta nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không sao tin nổi vì ông ta nhận ra thân phận thật sự của Diệp Thành, sát thần Tần Vũ trước mặt ông ta chính là Đan Thánh Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông trước kia, vả lại khả năng chiến đấu của Diệp Thành còn vượt xa ông ta.

“Không gì là không thể, khi ông sỉ nhục Hạo Thiên thế gia thì ngươi có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?”, Diệp Thành lạnh lùng, ba đạo thân của hắn đồng thời ra tay thi triển bát hoang trảm.

Bịch!

Trường Thiên Đạo Nhân bị đánh tới mức quỳ phịch xuống dưới đất.

Phong Thần Quyết!

Diệp Thành một tay cầm kiếm Xích Tiêu, một tay đâm tới, hắn xuất hiện nhanh như gió với đại chiêu tấn công đơn.

“Không, không…”, thấy một kiếm tuyệt sát của Diệp Thành không ngừng to dần, đôi mắt của Trường Thiên Đạo Nhân trố ra, đồng tử co rút lại chỉ bằng đầu mũi kim.

Lúc này toàn thân ông ta lạnh toát, cả cơ thể cứng đơ, như thể ông ta đang bị kéo xuống địa ngục vậy.

Vào thời khắc sinh tử, Trường Thiên Đạo Nhân mới biết thế nào là hối hận, ông ta hận vì hôm đó bản thân phách lối, không hề kiêng dè gì mà sỉ nhục Hạo Thiên thế gia.

Nếu như ông ta biết hôm đó Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành, là thiếu chủ Hạo Thiên Trần Dạ của Hạo Thiên thế gia thì ông ta tuyệt đối sẽ không ngông cuồng để hôm nay chuốc hoạ diệt thân.

Phụt!

Sau lượt máu phun trào, Trường Thiên Đạo Nhân cứ thế bị một kiếm đâm xuyên trán, đến tiếng thét cuối cùng cũng không thể vang lên.

Tiếp đó, Diệp Thành di chuyển tới bên cạnh mấy người phía Chu Ngạo.

“Tha cho ta, tha cho ta”, sắc mặt của Lý Tu Minh tái mét, hắn run rẩy.

Diệp Thành không buồn nhìn, lập tức vung kiếm, một kiếm đoạt lấy tính mạng tên kia, kẻ mà hắn muốn giết chưa bao giờ hắn nương tay.

Diệt xong Lý Tu Minh, Diệp Thành mới nhìn sang Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn: “Hai vị sư đệ?”

“Ngươi…ngươi không giết chúng ta chứ?”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn vô thức lùi về sau.
Chương 730: Thu nhận nhân tài

“Vì sao ta phải giết các ngươi?”, Diệp Thành nhướng vai: “Con người ta ân oán rõ ràng, ngươi và ta đều là những kẻ bất hạnh”.

Đều là những kẻ bất hạnh

Nghe câu này, cả hai tên tỏ vẻ vô cùng bi thương.

Đúng vậy, bọn họ đều là những người không may mắn, đều bị kí chủ hãm hại, bị tông môn ruồng bỏ, bị truy sát tới Bắc Sở rồi lại bị truy sát tới Nam Sở trong mấy tháng trời nên cả hai vô cùng mệt mỏi.

So với Diệp Thành thì cả hai còn đỡ, mặc dù ngày hắn bị truy sát cả hai tên này không có mặt nhưng bọn chúng có thể tưởng tượng được cảnh tượng thảm thiết của Diệp Thành tới mức nào.

Hiện giờ gặp lại Diệp Thành, cả hai trỗi lên sự cảm khái.

Từng là đệ tử ưu tú trong cuộc so tài tam tông nhưng thực lực của Diệp Thành lại khiến bọn chúng không khỏi ngưỡng mộ.

“Thanh Vân gặp nạn mà các ngươi không đi giúp sao?”, thấy cả hai trầm ngâm, Diệp Thành mỉm cười nói.

“Giúp?”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cười thê thảm, “là Thanh Vân Tông bỏ rơi chúng ta, nơi đó đã không còn là nhà của chúng ta nữa rồi, bảo vệ vùng đất bi thương này không còn ý nghĩa gì nữa”.

“Thật sự không quay về sao?”, Diệp Thành hào hứng nhìn cả hai tên.

“Không về nữa, cũng không thể quay về như xưa nữa”, cả hai người lắc đầu, vẻ mặt mang theo sự oán thán.

“Vậy tốt, sau này đi theo ta”, Diệp Thành mỉm cười: “Tiểu gia đây sẽ đưa hai ngươi đi chinh chiến khắp thiên hạ”.

“Chinh…chinh chiến khắp thiên hạ?”, cả hai tên thẫn thờ, năm từ này không thể nói bừa được, từ xưa đến giờ, Đại Sở cũng chỉ có vua mới dám nói ra những từ này.

“Sao thế, không tin vào thực lực của ta à?”, Diệp Thành lại lần nữa cười nói, hai tay hắn lần lượt đặt lên vai hai tên kia, tiên hoả xuất hiện, giúp cả hai luyện hoá chú ấn bên trong cơ thể.

“Không phải ta không tin, là thế này…”

“Vậy ta nói cho các ngươi nghe bí mật này”, Diệp Thành lại lần nữa cười nói, đem nhiều mật hạnh ngưng tụ thành truyền âm thần thức đẩy vào trong đầu hai tên này.

Thế rồi ánh mắt của cả hai người kia lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, bọn chúng từ kinh ngạc biến thành ngỡ ngàng rồi từ ngỡ ngàng biến thành điềm nhiên vì mật hạnh mà Diệp Thành truyền cho bọn chúng khiến bọn chúng cảm thấy vô cùng khó tin.

“Ca, chúng ta theo huynh”, ngay lập tức, cả hai tên gật đầu dứt khoát.

“Vậy mới phải cứ, đi theo ta không sai đâu”, Diệp Thành toét miệng cười, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn có khả năng không tồi, từng là đệ tử chân truyền thứ nhất và thứ hai của Hằng Nhạc Tông, hai nhân tài như vậy đương nhiên là phải thu nhận rồi.

“Chinh chiến khắp thiên hạ, nghĩ thôi cũng cảm thấy hưng phấn rồi”, cả hai lần lượt hít vào một hơi thật sâu, hồi phục lại trạng thái ban đầu vì sức mạnh mà Diệp Thành có khiến bọn chúng nhìn thấy được tương lai tươi sáng.

“Này, tự chọn đi, không phải khách sáo”, phía này, Diệp Thành đem một đống linh thạch và một đống mật pháp cổ quyển đưa ra.

“Cho…cho chúng đệ sao?”, cả hai nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Với người của mình ta chưa bao giờ khách sáo”, Diệp Thành bật cười để lộ ra hàm răng trắng sáng.

“Hay, hay lắm”, cả hai tên mừng rơn, sáng mắt nhìn đống binh khí và mật pháp cổ tông, với khả năng quan sát của chúng đương nhiên có thể nhìn ra được sự bất phàm của những bảo bối này, bọn chúng sao có thể ngờ nổi Diệp Thành lại hào phóng đến mức này, vinh hành thế này cho dù là ở Thanh Vân Tông ngày trước cũng chẳng bao giờ đến lượt chúng.

“Cứ từ từ mà chọn, không vội”, phía này, Diệp Thành đã lựa chọn một nơi thoải mái nghỉ ngơi, lấy ra một vò rượu nhâm nhi.

“Ta lấy cái này, thanh kiếm này không tồi, cho ngươi là hợp lý, thanh Kim Giao Giản này cho ta, ta thích binh khí thế này…”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn mỗi tên chọn cho mình vài món binh khí bất phàm rồi lại chọn thêm vài bí pháp hay ho, mặt mày hớn hở tươi tắn hẳn.

“Đây, còn đây nữa này”, Diệp Thành lại lấy ra hai cái túi đựng đồ, bên trong có linh đan, linh đan từ một vân đến năm vân đều có khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều nhảy dựng vì bất ngờ.

“Đây….cũng là cho chúng ta sao?”, nhìn Diệp Thành, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn thận trọng nhảy lên rồi hỏi lại.

“Ta là Đan Thánh mà, đi theo ta tuyệt đối sẽ không thiếu đan dược đâu”, Diệp Thành lại lần nữa bật cười, cả hai tên này đã là nhân tài thì hắn đương nhiên sẽ không tiếc gì và phải bồi dưỡng chu đáo.

Vả lại hắn cũng dư giả, những thứ này đối với hắn mà nói chẳng đáng là bao, ở thời thế loạn lạc hiện giờ nhân tài còn quan trọng hơn bảo bối, huống hồ là hai nhân tài như Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.

Sự phóng khoáng của Diệp Thành khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cảm thấy yên tâm.

Đây đúng là sự trào phúng, so với Diệp Thành thì cách làm của Thanh Vân Tông khiến bọn chúng phải xót xa.

Sự thực chứng minh cách làm của Diệp Thành là hoàn toàn chính xác, thu nhận nhân tài phải có cách vì chỉ một giây trước đó, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã quyết định đi cùng hắn.

“Đi thôi, ta đưa các ngươi đi gặp người quen”, Diệp Thành vươn vai nhảy xuống khỏi vách đá.

“Người quen? Ai cơ?”, cả hai tên tiến lên trước.

“Đi thì biết”, Diệp Thành đáp thản nhiên, “còn nữa, thân phận của ta cũng phải giữ bí mật”.

“Cái này thì chúng ta hiểu”.

Thế rồi cả ba tên đi cùng nhau, sau nửa canh giờ bọn chúng đã quay về tiểu viên bên trong Cổ Thành.

Vừa đi vào trong, Cơ Tuyết Băng đang ngồi trầm ngâm liền trừng mắt nhìn Diệp Thành, có lẽ cũng vì câu nói mà Diệp Thành bỏ lại trước khi rời đi: Chơi gái.

Diệp Thành đúng là tên mặt dày, hắn vẫn thản nhiên như thường, lão tử không đi chơi gái thì đương nhiên là người đàng hoàng, vả lại ở đây đã có đại mĩ nhân rồi hà tất phải bỏ thêm tiền đi chơi gái, đầu ta đâu có bị úng nước.

“Cơ…Cơ Tuyết Băng?”, phía này, khi Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn thấy Cơ Tuyết Băng thì lạp tức quay người toan bỏ chạy, có lẽ vì bọn chúng vẫn còn ấn tượng sâu sắc với màn thể hiện của Cơ Tuyết Băng ở trận so tài tam tông nên trong lòng vẫn còn ám ảnh.

“Đi đâu, quay lại cho ta”, Diệp Thành lập tức giơ tay lôi hai tên kia lại.

“Đây…đây chính là người quen mà huynh nói sao?”, cả hai tên nhếch miệng nhìn Diệp Thành, sao chúng có thể ngờ nổi người quen của Diệp Thành lại chính là Cơ Tuyết Băng chứ.

“Sao vậy? Không phải người quen sao?”

“Phải thì đúng là phải rồi, nhưng…”

“Cứ yên tâm ở đây, cô ta cũng không ăn thịt các ngươi đâu, vả lại chẳng phải ta đang ở đây sao?”, Diệp Thành xua tay: “Không sao, vùng đan hải của cô ta bị phong cấm rồi, không có sức đâu”.

“Hả? Bị phong cấm? Ngươi làm?”

“Việc kinh thiên động địa thế này ta không làm nổi”, Diệp Thành nhướng vai, “là lão tổ của Thanh Vân Tông làm, nếu nói thì phải nói ông ta không hề tầm thường, hai chúng ta suýt chút nữa bị giết chết đấy”.

“Chu Ngạo, Lý Tinh Hồn”, khi cả hai tên đang trò chuyện thì trong Cơ Tuyết Băng đã nhìn sang Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, cô ta cũng không ngờ rằng Diệp Thành lại đưa hai tên này về đây, càng không ngờ nổi Diệp Thành quen hai tên này.

“Cảnh tượng này thật khiến người ta cảm khái”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn Cơ Tuyết Băng rồi lại nhìn sang Diệp Thành.

Khi còn ở trận so tài tam tông, bọn chúng đều là những đệ tử anh tài, là cao thủ số một số hai nhưng hiện giờ lại chẳng là gì cả, đây chính là duyên phận được định sẵn sao?

“Một tên là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, một tên là chưởng giáo của Chính Dương Tông, cũng là đệ tử chân truyền của tam tông, nhìn hai người bọn họ như thế kia mà hai ta lại thành ra bộ dạng thế này”, nghĩ thôi cũng khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn phải ái ngại gãi đầu rồi.

Khi cả hai tên cả khái thì Diệp Thành đã ngồi trên ghế đá, hắn xoa cằm, một tay gõ gõ lên bàn đá.

Là chủ soái của Viêm Hoàng hắn đương nhiên đang nghĩ thêm mưu kế.

“Nếu không có gì bất ngờ thì muộn nhất sáng mai Hằng Nhạc Tông sẽ rút quân”, Diệp Thành suy đi tính lại, “không biết phía Thông Huyền biết những việc mà mấy ngày nay Doãn Chí Bình làm thì sẽ nổi trận lôi đình thế nào”.

“Hằng Nhạc Tông rút quân, Chính Dương Tông lại lần nữa công kích Thanh Vân Tông cũng chẳng còn ý nghĩa, chắc chắn cũng sẽ rút quân”.

“Vậy thì tiếp theo mới là thời điểm then chốt”, Diệp Thành xoa cằm, “trận chiến này đánh trong bóng tối, tam tông bị tổn thất nghiêm trọng, nếu như ngừng chiến thì nhất định bọn họ sẽ điều tra việc này, điện chủ của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông sẽ là đối tượng mà bọn họ điều tra”.

“Có lẽ điện chủ của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông sẽ bị triệu hồi về tông môn truy hỏi, việc này phải tính cho kĩ mới được”.

“Nếu thực sự không được thì chỉ có thể khai chiến sớm”.
Chương 731: Cơ Tuyết Băng hôn mê

Ban đêm, bầu không khí trong đại điện Hằng Nhạc Tông ngột ngạt đến cực điểm.

Phía trên, nhóm người phía Thông Huyền Chân Nhân ngồi nghiêm trang, mặt ai cũng xanh mét.

Bọn họ vốn đều đang bế quan nhưng lại bị các trưởng lão đánh thức, sau khi nghe bẩm báo, ai nấy đều nổi trận lôi đình.

Phía dưới là Doãn Chí Bình đang đứng, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Lúc này trong lòng hắn ta đang nghĩ dù thế nào cũng phải lôi được kẻ báo tin cho phía Thông Huyền ra, sau đó tra tấn đến chết, nếu không vì kẻ đó thì phía Thông Huyền sẽ không nửa đêm xuất quan để khiển trách hắn ta.

“Lá gan của ngươi đúng là đã lớn hơn rồi”, cuối cùng, bầu không khí tĩnh lặng trong đại điện bị tiếng quát dữ tợn của Thông Huyền Chân Nhân phá vỡ: “Liên kết với Chính Dương Tông tấn công Thanh Vân Tông, ai cho ngươi quyền đó?”

“Lão tổ, con cứ nghĩ không có chuyện gì, nên…”

“Ngươi biết cái gì!”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh ngắt lời Doãn Chí Bình: “Nếu Thanh Vân Tông bị tiêu diệt, mục tiêu tiếp theo của Chính Dương Tông sẽ là Hằng Nhạc chúng ta, đạo lý đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu sao?”

“Hằng Nhạc Tông ngày nay đã không còn là Hằng Nhạc Tông ngày xưa nữa”, Doãn Chí Bình liếc nhìn đám người phía Thông Huyền: “Đội quân của chúng ra binh hùng tướng mạnh, cho dù một mình chiến đấu với Chính Dương Tông, con tin cũng sẽ không thua”.

“Ngươi không biết Chính Dương Tông mạnh thế nào đâu”, Thông Huyền Chân Nhân hét lên giận dữ: “Lần này ngươi làm vậy đã đẩy Hằng Nhạc vào tình thế muôn đời không thể trở mình, ngươi là chưởng giáo của một tông mà lại không phân rõ được tình hình sao?”

“Con…”

“Không cần nói nữa, rút quân đi”, không đợi Doãn Chí Bình nói xong, một lão tổ khác của Hằng Nhạc Tông đã trầm giọng ra lệnh: “Bây giờ, ngay lập tức”.

“Tuân lệnh”, Doãn Chí Bình hít sâu một hơi, vẻ mặt càng thêm khó coi, trong mắt thậm chí còn loé lên tia hung hãn.

Nói xong hắn ta xoay người bước ra ngoài, nhưng sát khí lại không kìm được mà lan ra: “Đừng để ta tra được kẻ nào đã báo tin cho mấy lão già này, nếu không ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết”.

“Chưởng giáo”, hắn ta vừa ra ngoài, các trưởng lão đã vây quanh.

“Truyền lệnh của ta, rút quân, đồng thời trói ba cô con gái của nhà họ Chu đưa đến phủ của ta”.

“Nhà họ Chu?”, các trưởng lão hơi khó xử: “Chưởng giáo, nhà họ Chu là gia tộc phụ thuộc Hằng Nhạc, hơn nữa thực lực không yếu, chúng ta làm vậy có phải… có phải hơi…”

“Vậy thông báo cho Chu Bá Thiên, nếu không giao ba cô con gái ra thì đêm nay ta sẽ diệt sạch cả nhà ông ta”, vẻ mặt Doãn Chí Bình vặn vẹo, vô cùng đáng sợ.

Nói xong hắn ta phất tay áo, xoay người biến mất.

Sau khi hắn ta đi, mấy trưởng lão do dự: “Đi thôi, đi thôi! Nếu phía lão tổ có trách tội thì cũng có Doãn Chí Bình chịu, chúng ta chỉ làm theo mệnh lệnh thôi, động đến ai chứ không thể động đến Doãn Chí Bình”.

Bên này, trong đại điện Hằng Nhạc Tông, sau khi Doãn Chí Bình rời đi, bầu không khí cũng không hề dịu xuống mà ngược lại còn trở nên ngột ngạt hơn.

“Thông Huyền sư huynh, tầm nhìn của Doãn Chí Bình thật sự cách biệt rất xa với Dương Đỉnh Thiên!”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhàn nhạt nói.

“Đừng nhắc đến Dương Đỉnh Thiên với ta”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh, sắc mặt xám xịt: “Còn Doãn Chí Bình, ta sẽ đích thân theo dõi, có ai chưa từng phạm sai lầm? Hắn cần thời gian để mài dũa, vấn đề không lớn”.

Chẳng bao lâu, đại quân Hằng Nhạc đang bao vây Thanh Vân Tông nhận được lệnh rút lui.

Mệnh lệnh đến nhanh mà đại quân Hằng Nhạc rút lui cũng nhanh, đến nỗi phía Chính Dương Tông còn chưa phản ứng kịp.

Khốn kiếp!

Sau khi nghe tin Hằng Nhạc Tông rút lui, Thành Côn tức giận: “Doãn Chí Bình, ngươi dám chơi ta”.

“Chuyện này không đơn giản vậy đâu”, Ân Trụ nghiêm nghị nói: “Chắc chắn là phía Thông Huyền đã biết tin gì đó nên xuất quan trước thời hạn, lệnh rút quân chắc chắn cũng do phía Thông Huyền ban xuống”.

“Thật sự đã bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng”, một Thái Thượng trưởng lão khác của Chính Dương Tông lạnh lùng nói.

“Rút quân đi!”, cho dù đang hừng hực lửa giận nhưng Thành Côn vẫn phải cố nén, tuy tức giận nhưng ông ta vẫn chưa mất lý trí. Hằng Nhạc Tông đã rút quân rồi, chỉ một mình Chính Dương Tông rất khó có thể phá được kết giới hộ sơn của Thanh Vân.

Hơn nữa ông ta sợ rằng Thanh Vân Tông sẽ tấn công bất chợt từ bên trong.

Bởi vì đại quân Chính Dương Tông phái đi vây đánh Thanh Vân không phải toàn bộ lực lượng, mà điện chính của Thanh Vân lại có toàn bộ lực lượng của tông, nếu họ dốc toàn lực thì đại quân Chính Dương Tông chắc chắn sẽ thảm bại nặng nề.

Chẳng mấy chốc, sau khi Hằng Nhạc Tông rút quân chưa đầy một khắc, Chính Dương Tông cũng rút quân, hơn nữa trên mặt ai cũng viết hai chữ: Bức bối.

“Nhìn xem, nhìn xem, ta nói rồi mà! Hằng Nhạc và Chính Dương kiểu gì cũng rút quân”, thấy đại quân Hằng Nhạc và Chính Dương lần lượt rút lui, những người được tứ phương phái tới nghe ngóng tin tức đều cảm thán.

“Chắc chắn phía Hằng Nhạc Tông đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không cũng không làm vậy”.

“Ba tông hỗn chiến coi như tạm thời kết thúc ở đây!”
Chương 732: Trông chừng thật kĩ

“Nếu không thì sao, đánh tiếp hả?”, có người lườm kẻ đó: “Nếu đánh tiếp thì toàn bộ Nam Sở đều bị liên luỵ. Không chỉ là trận chiến giữa ba tông, mà sẽ là trận hỗn chiến lớn càn quét toàn bộ Nam Sở”.

“Cũng đúng”.

Phù!

Trên đại điện Thanh Vân Tông, thấy Hằng Nhạc và Chính Dương lần lượt rút quân, Công Tôn Trí và những người khác thở phào nhẹ nhõm.

“Bây giờ ta lại thấy hơi nhớ Dương Đỉnh Thiên”, Công Tôn Trí hít sâu một hơi: “Nếu chưởng giáo của Hằng Nhạc vẫn là Dương Đỉnh Thiên thì chắc chắn Thanh Vân Tông sẽ không tổn thất nặng nề thế này”.

“Bây giờ nói gì cũng vô dụng”, Thanh Vân Lão Tổ vuốt râu: “Ba tông hỗn chiến, ba tông đều thảm, việc tiếp theo chúng ta cần làm là nghỉ ngơi lấy sức”.

Nửa đêm, Diệp Thành còn đang say giấc nồng liền bị phía Chu Ngạo đánh thức.

“Làm gì vậy?”

Diệp Thành dụi đôi mắt ngái ngủ.

“Đúng như huynh đoán, bọn họ rút quân rồi”, Chu Ngạo cười kể: “Ta vừa nghe được tin tức, Hằng Nhạc và Chính Dương đều đã rút quân”.

“Còn nhanh hơn ta nghĩ”, Diệp Thành đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn bất giác sờ cằm, sờ một lúc rồi nhìn sang Cơ Tuyết Băng vẫn đang ngồi bó gối dưới gốc cây linh quả cách đó không xa, cực kỳ im ắng.

“Rút quân nhanh như vậy, có phải ta nên tìm chút việc cho Chính Dương Tông làm không?”, Diệp Thành vẫn sờ cằm, hơn nữa còn vừa sờ vừa nhìn Cơ Tuyết Băng.

Cảm giác được Diệp Thành đang nhìn mình chằm chằm, đôi lông mày xinh đẹp của Cơ Tuyết Băng hơi nhíu lại, bởi vì ánh mắt hắn chứa đầy vẻ xấu xa, khiến người nhìn cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành.

Bên này, bàn tay vừa sờ cằm của Diệp Thành đã đưa vào trong túi, lần mò một lúc rồi lấy ra một viên đan.

“Đây là gì ạ?”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn viên đan trong tay Diệp Thành.

“Thứ tốt”, Diệp Thành nhẹ nhàng bóp nát viên đan.

Đột nhiên, một mùi hương đặc biệt tràn ngập khắp khu vườn nhỏ.

“Oa, thơm quá!”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn hít mũi, nhưng ngay sau đó hai tên vội vàng sử dụng linh lực: “Mẹ kiếp, là mê hương”.

Bên kia, Cơ Tuyết Băng không có linh lực bảo vệ, ngửi thấy mùi hương liền lập tức hôn mê, dựa vào gốc cây linh quả.

Thấy thế, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó cả hai ho khan một tiếng, vỗ vai Diệp Thành: “Huynh cứ từ từ, chúng ta ra ngoài canh cửa cho”.

“Canh cửa?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn hai người.

“Không cần nói gì đâu, chúng ta hiểu mà”, hai tên nháy mắt, nở nụ cười gian giảo: “Không ngờ huynh lại thích kiểu này”.

Diệp Thành lập tức hiểu ra chuyện gì, có lẽ hai tên này nghĩ hắn làm Cơ Tuyết Băng hôn mê là để ngủ với cô ta! Thảo nào lại cười gian thế, hai tên xấu xa!

Trời đất chứng giám, hắn khiến Cơ Tuyết Băng hôn mê không phải để làm chuyện đó.

Nhìn Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn như nhìn kẻ ngốc, Diệp Thành xoay người bước về phía Cơ Tuyết Băng.

Thấy vậy, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lắc đầu, nhưng không hề có ý định ra ngoài canh cửa, nhìn dáng vẻ này có vẻ bọn chúng muốn được xem trực tiếp.

Chỉ là cảnh xuân trong tưởng tượng của bọn họ không xảy ra, sau khi Diệp Thành bước tới chỉ nhẹ nhàng khứa đầu ngón tay Cơ Tuyết Băng, lấy ba giọt máu, ngoài ra không làm gì nữa.

Thấy cảnh này, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều thảng thốt, làm người ta hôn mê chỉ để lấy ba giọt máu?

Bọn họ nghĩ nhiều rồi!

Hai tên lại đưa mắt nhìn nhau rồi ho khan một tiếng, bọn họ suy nghĩ quá xấu xa rồi.

Bên này, Diệp Thành cho ba giọt máu của Cơ Tuyết Băng vào một cái bình.

Xong việc, hắn nhanh chóng ngồi lên ghế đá, lấy ra một quyển sách cổ rồi đọc rất nghiêm túc, như không có chuyện gì xảy ra.

Lần này Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều gãi đầu, không hiểu Diệp Thành định làm gì.

Không lâu sau Cơ Tuyết Băng đã tỉnh lại, biết mình bị hôn mê nên vội vàng kiểm tra quần áo, phát hiện không có gì bất thường mới quấn chặt quần áo, lạnh lùng nhìn phía Diệp Thành.

Nhưng khi nhìn sang, cô ta chỉ thấy Diệp Thành đang đọc sách một cách bình thản.

Mà Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ở bên cạnh cũng ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy sao: “Trăng đêm nay thật tròn”.

Năm giây sau Diệp Thành mới vươn vai, cảm giác được Cơ Tuyết Băng vẫn đang lạnh lùng nhìn mình, hắn giả vờ khó hiểu hỏi: “Sao cô lại nhìn ta như thế?”

“Ngươi đã làm gì, tự ngươi biết”, mặt Cơ Tuyết Băng phiếm hồng, ngực phập phồng.

“Ta đã làm gì?”, vẻ mặt Diệp Thành rất vô tội.

“Tại sao lại khiến ta hôn mê?”

“Cô nói gì vậy? Cơm có thể ăn bừa, nhưng nói không được nói linh tinh!”

“Ngươi…”, mặt Cơ Tuyết Băng lại đỏ bừng, không biết là tức giận hay xấu hổ. Có trời mới biết sau khi cô ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì, nếu lúc này đan hải không bị cấm chế thì cô ta đã lao tới bóp chết Diệp Thành rồi.

“Trông nhà đi, ta ra ngoài một lát”, thấy vẻ mặt muốn ăn thịt người của Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành lắc đầu bước ra ngoài.

“Trông chừng cô ta thật kỹ”, trước khi đi ra ngoài, Diệp Thành còn truyền âm cho Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.

“Đừng mà!”, hai tên vội vàng nói: “Nếu cô ta đột nhiên khôi phục linh lực thì sao? Chúng ta đấu không lại cô ta!”

“Đừng lo, ít nhất phải ba ngày nữa cô ta mới có thể phá giải cấm chế. Cứ trông chừng cho kỹ đi, đừng để cô ta chạy mất, lão tử ra ngoài làm chuyện lớn, ta vẫn muốn nổi tiếng lần nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK