Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1121: Không gì có thể ngăn bước chân hắn

Bên trong đại quân hàng trăm nghìn người, cả hai người đại chiến sục sôi.

Huyết Tôn dùng đến bí thuật cấm kị khôi phục lại trạng thái còn trẻ, mặc dù thọ nguyên không nhiều nhưng khí huyết của ông ta vẫn rất dồi dào, thần thông mà ông ta thi triển đều là sự tồn tại thông thiên, đánh tới mức Diệp Thành thảm hại.

Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn mở ma đạo, vài bí thuật làm tăng sức chiến đấu cũng đồng thời được mở ra, sức chiến đấu của hắn đạt tới mức đỉnh phong nhất từ khi tu đạo tới nay, thánh thể hoàng kim đang thiêu đốt, sức mạnh huyết mạch sục sôi, chiến ý ngút trời, bá đạo vô địch.

Rầm! Rầm!

Trời đất bùng nổ, cả hai huyết chiến dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Lúc này, đại quân của Thị Huyết Điện đã dừng tay, kẻ nào kẻ nấy ngẩng đầu nhìn hư không, bọn họ cũng giống với các vị Vương và con cháu cảu các vị Hoàng kia, tất cả như những vị khách đứng xem.

Phụt! Phụt! Phụt!

Máu tươi tuôn trào, bóng người liên tục di chuyể, cả hai chiến từ trên trời xuống mặt đất, chiến từ mặt đất lên trên trời, từ nam sang bắc, từ tây sang đông, cảnh tượng hào hùng, chấn động thiên địa khiến bầu hư không nhanh chóng nứt ra từng tấc một.

Còn nơi mà bọn họ chiến đấu thì người của Thị Huyết Điện đã hoá thành huyết vụ theo từng đám khiến bọn họ đánh tới đâu thì nơi đó trống không, không một ai tiến lên trước vì đó chính là vùng đất chết.

Phụt!

Máu tươi bắn vọt, Diệp Thành bị trọng thương, phần ngực bị đánh tan nát.

Cũng chính vì khiến Diệp Thành trọng thương mà Huyết Tôn cũng phải trả cái giá đau đớn, một cánh tay của ông ta bị Diệp Thành trảm lìa.

A….!

Huyết Tôn gằn lên phẫn nộ, vận chuyển bí thuật hồi phục cơ thể.

Không cho ông cơ hội!

Diệp Thành sát phạt lên như một con rồng, kim quyền vô địch, hắn ra tay mạnh bạo, đánh tới mức khiến Huyết Tôn phải lảo đảo lùi về sau, cơ thể ông ta vốn dĩ máu me thê thảm, xương cốt đang gãy rời, có vài lần ông ta suýt chút nữa bị Diệp Thành đánh tới mức tan thành huyết vụ.

Ta không tin!

Huyết Tôn mặt mày tôi độc, ông ta không thể chấp nhận sự thật này nên gào thét như ác quỷ.

Vậy thì ta đánh cho ông tin thì thôi.

Diệp Thành đứng trước mặt Huyết Tôn, một chưởng của hắn suýt chút nữa đã đánh tan Huyết Tôn.

Huyết Tôn lảo đảo lùi về sau, ông ta thiêu đốt thọ nguyên khôi phục thương thế nhưng Diệp Thành không cho ông ta thời gian, hắn lại lần nữa lao tới, Huyết Tôn hồi phục một lần thì hắn đánh ông ta tan tác một lần. Bí thuật hồi phục dù có mạnh thì cũng không thể nào kịp làm liền những vết thương mà Diệp Thành để lại trên người ông ta.

Cảnh tượng này trông vô cùng đẫm máu.

Huyết Tôn yếu thế, ông ta đánh trả trong tình trạng không còn sức lực, bị Diệp Thành đánh bằng tay không từ hư không phía bắc sang phía nam, từ hư không phía đông sang phía tây khiến những người quan sát trận chiến đều hết sức kinh ngạc.

“Khả năng chiến đấu thế này đúng là vượt qua sự tưởng tượng của ta”, ở một hướng trong hư không, Tiêu Thần hít vào một hơi thật sâu.

“Chúng ta được định làm nền ở thời đại này rồi”, Long Đằng lắc đầu cười nói.

“Hắn có phong thái của một vị Hoàng, được định sẵn sẽ là người nối gót sau này”, phía Đại Sở Hoàng Yên gật đầu tấm tắc.

“Còn ngây ra đó làm gì, giết cho ta! Giết hết cho ta”, thấy tình hình không ổn, Phệ Hồn Vương tức tối gằn giọng, đay là cục diện gì, vài trăm nghìn tu sĩ đều ngẩng đầu xem trận chiến thật vô dụng.

Nghe thấy mệnh lệnh, đại quân của Thị Huyết Điện lần lượt di chuyển, tuyệt sát trận trong hư không rung lên, uy lực hồi phục có sức tịch diệt.

Phụt!

Cơ thể thánh thể bị đâm xuyên, hắn ngã nhào giữa hư không, đại quân của Thị Huyết Điện xông tới nhấn chìm hắn.

Phụt!

Sau một giây, tiếng gằn phẫn nộ vang thấu tận trời xanh, Diệp Thành đứng dậy đánh ra một chưởng.

Tiếp đó, khí huyết của hắn sục sôi ngút trời, hắn lại lần nữa sát phạt cửu tiêu, mục tiêu rất rõ ràng đó chính là Huyết Tôn.

Thấy Diệp Thành sát phạt đến, Huyết Tôn run người, trong mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc, bước chân lảo đảo.

Đi đâu?

Thấy vậy, vài trăm bóng người của Thị Huyết Điện lần lượt sát phạt tới, chắn trước người của Huyết Tôn, đánh ra thần thông khủng khiếp.

Diệp Thành điên cuồng lao đến, hắn không hề tăng thêm phòng ngự, hắn dùng cơ thể rắn rỏi và đại chưởng vàng kim quét vào hư không, vài trăm bóng hình bị hắn đánh thành huyết vụ.

Chết đi!

Đại quân của Thị Huyết Điện như nước lũ cuộn trào tới bảo vệ Huyết Tôn ở phía sau.

Giết!

Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn giơ Bá Long Đao như con giao long sát phạt vào trong đám người, mỗi một bước một đao, một đao là một đám người, chỉ cần là kẻ nào ngăn bước chân hắn đều bị trảm diệt dưới nhát đao sắc lạnh.

Mạc dù được đại quân của Thị Huyết Điện bảo vệ nhưng Huyết Tôn vẫn tỏ ra sợ hãi, ông ta lắc đầu lảo đảo lùi sau.

Ông có thể chạy đi đâu?

Diệp Thành toàn thân nhơ nhuốc máu, hắn giống như tu la chui ra từ địa ngục rẽ đám người, mở ra đường máu.

Lúc này, Huyết Tôn dừng chân quay người toan bỏ chạy.

Diệp Thành vung đao ở phía sau, hắn điên cuồng truy sát, tứ phương tám hướng đều có đòn công kích dội tới, từng đòn đánh vào thánh thể của Huyết Tôn khiến ông ta không còn hình dạng của một con người, ấy thế nhưng vẫn chưa đủ để ngăn bước chân hắn trảm diệt Huyết Tôn.

Trên đường xuống hoàng tuyền ông sẽ không cô độc đâu!

Diệp Thành vung đao, một đao chém vào hư không.

Phụt!

Máu tươi bắn ra, phần đầu của Huyết Tôn lập tức bị trảm bay rơi vào tay Diệp Thành.
Chương 1122: Chiến long trên trời

Bầu trời tối mịt, huyết phong thét gào.

Thời gian dường như đóng băng trong khoảnh khắc này.

Đại quân Thị Huyết khiếp sợ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên hư thiên, người đó giống như chiến thần lại như ma vương, trong tay cầm chiếc đầu đầy máu của Huyết Tôn, cảnh tượng ấy khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Còn ai nữa?

Diệp Thành hét lên, thiên địa rung chuyển, sấm rền vang dội.

Đại quân Thị Huyết run lên, bọn họ sợ rồi, bóng dáng kia khiến bọn họ sợ hãi.

Thị Huyết Song Tôn, nực cười!

Diệp Thành cười điên cuồng, hắn ném đầu Huyết Tôn xuống khỏi bầu trời, Diêm Tôn bị phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng bị hắn ném ra.

Ù!

Chiến mâu màu đen rung lên, bị hắn ném đi thật xa.

Phụt! Phụt!

Đầu Huyết Tôn bị đâm xuyên, đầu Diêm Tôn cũng bị xuyên thủng, Thị Huyết Song Tôn bị một cây chiến mâu đồng thời ghim trên hư thiên.

Cảnh tượng này khiến đại quân Thị Huyết lại rùng mình, sắc mặt tái nhợt.

Đó là song Tôn của Thị Huyết Điện, đường đường là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, thế mà lại bị giết ngay trước đại quân tu sĩ hàng mấy chục nghìn người, bọn họ làm gì có dũng khí tiến lên nữa, tiến lên một bước sẽ là địa ngục.

Lúc này rất nhiều người chợt bừng tỉnh nhận ra.

Thị Huyết Diêm Tôn gặp chuyện, thiếu chủ của các thế gia bị giết mấy ngày trước cũng là kiệt tác của Diệp Thành.

Giết! Giết cho ta! Kẻ nào lùi lại đều phải chết!

Phệ Hồn Vương gào thét, nếu không có Nam Minh Ngọc Thu khống chế, ông ta sẽ không chút do dự xông ra.

Đại quân Thị Huyết hành động, bốn phương như thủy triều.

Giết!

Diệp Thành cũng lao thẳng về một hướng, Bá Long Đao trong tay đã nhuốm Thánh huyết, rung lên ầm ầm, đao mang vô song muốn giúp chủ nhân mở ra một con đường máu.

Phụt! Phụt! Phụt!

Diệp Thành liên tục bị thương, đến Tiên Luân Thiên Sinh cũng không chịu nổi.

Nhưng hắn vẫn dũng mãnh, sau lưng chất đầy thi thể đẫm máu, dưới chân là con đường trải đầy máu và xương.

Đột nhiên, hắn đang tắm máu bỗng vào một trạng thái kỳ ảo.

Hắn quên đi đau đớn, ý chí chiến đấu vô địch khiến hắn niết bàn lột xác trong xương và máu, mỗi giọt Thánh huyết trong cơ thể đều đang bốc cháy, mỗi một Thánh cốt đều đang rung lên, Thánh thể bản nguyên phun ra, lực huyết mạch cuộn trào.

Con đao trong tay hắn cũng thay đổi, con đường phía trước tối tăm nhưng đã được hắn chém mở ra ánh sáng.

Gừ! Gừ! Gừ!

Không biết đến khi nào bên cạnh hắn vang lên tiếng rồng gầm mạnh mẽ, long ảnh màu vàng bay ra khỏi cơ thể, sấm sét bao quanh thân rồng cường tráng, âm thanh như tiếng sấm, chấn động cả bầu trời.

“Chiến… Chiến long trên trời!”, Tiêu Thần đứng trên hư thiên mấp máy môi, vẻ mặt thất thần.

“Chiến long trên trời, không ngờ lại được thấy dị tượng này một lần nữa, ta không bằng hắn rồi!”, Long Đằng lẩm bẩm.

“Gia gia, sao lại là chiến long trên trời ạ?”, có tiểu tu không rành thế sự tò mò hỏi lão bối tu sĩ bên cạnh.

“Đó là ngoại tướng do ý chí chiến đấu bất khả chiến bại hoá thành”, lão bối tu sĩ cảm thán nhìn lên hư thiên.

“Ngoại tướng?”, tiểu tu gãi đầu: “Ngoại đạo pháp tướng ạ?”

“Cũng không phải đạo”, lão bối tu sĩ khẽ lắc đầu: “Đó là một loại ý chí, ý chí bất khả chiến bại của bản thân”.

A… A…!

Trên chiến trường đẫm máu là những tiếng la hét thảm thiết.

Hình rồng do ý chí chiến đấu của Diệp Thành hoá thành lần lượt nghiền nát các tu sĩ, tuy là ảo ảnh nhưng lại nặng như núi, quan trọng nhất là ý chí bất khả chiến bại nghiền nát tâm thần người khác.

Thấy vậy, mặt Phệ Hồn Vương vặn vẹo dữ tợn, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, ông ta đột nhiên tung chưởng về phía Diệp Thành.

“Coi chúng ta không tồn tại à?”

Phía sau Nam Minh Ngọc Thu có tám người bước ra, ai cũng có thân hình cường tráng, họ thi triển thần thông cái thế chặn lại đòn đánh vô song của Phệ Hồn Vương.

Ở mấy hướng khác của hư thiên, phía Quỷ Vương và Huyết Vương cũng đang rục rịch muốn hành động.

Nhưng phía Chu Thiên Dật và Tiêu Thần cũng theo dõi sát sao, hễ bọn họ có động tĩnh là sẽ có một đòn sấm sét nghênh đón ngay.

Chiến!

Tiếng gầm của Diệp Thành rung chuyển đất trời, còn có tiếng sấm và tiếng rồng gầm khiến lòng người khiếp sợ.

Hắn chiến đấu quên mình, thánh thể liên tục nứt ra, nhưng ý chí chiến đấu của hắn không giảm ngược lại còn tăng thêm, đó là ý chí bất khả chiến bại, hắn đang tắm trong máu, đang lột xác, trận chiến này dành riêng cho niết bàn của hắn.

Tâm ta không chết, thân ta bất diệt.

Lúc này hắn mới thật sự hiểu được ý nghĩa chân chính của tám chữ này, con đường này đầy rẫy chông gai, không có ý chí bất khả chiến bại thì làm sao có thể có được tương lai xán lạn.

Giết! Giết cho ta!

Trên chiến xa, Huyết Khung điên cuồng vung sát kiếm, chỉ vào Diệp Thành từ xa.

Nhưng ông ta lại trốn ở phía sau, Huyết Tôn và Diêm Tôn là ví dụ đẫm máu, nếu Diệp Thành thật sự đánh về phía này, ông ta tự nhận mình không dám đánh với hắn.

Phụt! Phụt! Phụt!

Đoàn người liên tiếp bị tấn công, Diệp Thành mở ra một con đường máu, hắn lao ra khỏi vòng vây như một con giao long.

Khốn kiếp!

Phệ Hồn Vương gầm thét tức giận, sát khí ngút ngàn.

Đuổi theo! Đuổi… Đuổi theo cho ta!

Huyết Khung hạ lệnh, ngự động chiến xa đuổi theo, tuy ông ta sợ Diệp Thành nhưng lại càng sợ chết, ông ta cần Diệp Thành để bảo toàn tính mạng.

Đại quân hành động, đông nghịt như đại dương đen đuổi theo Diệp Thành.

Nhưng mọi người đều biết muốn giết Diệp Thành là điều không thể, đừng nói có đuổi kịp không, cho dù đuổi kịp thì thế nào, Diệp Thành có thể thoát khỏi vòng vây lần một thì hắn vẫn có thể thoát được lần hai.

Bọn họ đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giết Diệp Thành.

Gừ! Gừ! Gừ!

Phía trên hư thiên, tiếng rồng gầm vang vọng, Diệp Thành như kinh mang, chiến long như hình với bóng, mỗi nơi cả hai đi qua, mọi người đều bất giác muốn quỳ xuống.

Phía sau hắn là đại quân phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện đang theo sát.

Giết! Giết! Giết!

Cao thủ của các thế gia lớn ở Bắc Sở cũng lao ra, không thể để Diệp Thành sống sót.

Giết! Giết! Giết!

Trong đại điện của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La đang thét gào, huy động toàn bộ đại quân của tám điện còn lại, bao vây bốn phương tám hướng, thề phải diết được Diệp Thành trên đất Trung Thông Đại Địa.

Bắc Sở chấn động, Nam Sở cũng chấn động, cả Đại Sở đều đang sôi trào.

Động tĩnh lớn thế!

Phía Cổ Tam Thông vẫn đang xây tường thành ở biên giới Nam Sở nhận được tin tình báo thì đều biến sắc.

Đại quân chín điện của Thị Huyết Điện, các thế lực lớn của Bắc Sở đều đã xuất kích, thế trận này vượt xa Thiên Đình của Nam Sở họ, thế lực khủng bố như thế mà lại chỉ để vây giết Diệp Thành.

Chiến! Chiến đấu với chúng tới cùng!

Viêm Sơn của Viêm Hoàng đã lấy rìu chiến ra, cả Thiên Đình đều đang sục sôi nhiệt huyết.

Đánh trống trận!

Giọng của Chung Giang vang vọng khắp đất trời.

Tiếng trống trận ngân vang khắp bốn phía của Nam Sở, các tướng lĩnh của Thiên Đình khoác lên mình bộ chiến giáp, đại quân Thiên Đình nhanh chóng tập hợp, Nam Sở thống nhất, đại quân Thiên Đình lần đầu tiên bước ra khỏi biên giới Nam Sở.

“Dừng!”

Ngay khi đại quân Thiên Đình vừa tiến vào Bắc Sở thì một bóng người chặn lại trên hư thiên, nhìn kỹ lại thì chính là phân thân của Diệp Thành, trong tay hắn đang cầm lệnh bài màu vàng, phía trên có khắc hai chữ: Thiên Đình.

“Đại quân Thiên Đình quay lại Nam Sở, kẻ nào trái lệnh thì chém”, phân thân của Diệp Thành giơ cao lệnh bài, giọng nói ngân vang, vọng khắp cả bầu trời.

“Chết tiệt, ngươi từ đâu chui ra thế?”, Viêm Sơn vác rìu chiến trên vai hét to.

“Trước khi bản thể rời khỏi Nam Sở đã để ta ở lại đây”, phân thân Diệp Thành ngoáy tai.

Lời này vừa dứt, mọi người đều cau mày, những người có mặt ở đây không ai là kẻ ngốc, Diệp Thành đã đoán trước được tình huống này nên mới để phân thân giữ Thánh lệnh của Thiên Đình lại.

“Hy vọng mọi người có thể hiểu nỗi khổ tâm của bản thể”, phân thân Diệp Thành vẫn giơ cao lệnh bài: “Tướng lĩnh Thiên Đình đừng lo, bản thể tự có cách bảo vệ tính mạng cho mình, ta… Ấy ấy, vừa rồi là ai chạy qua đó?”

Phân thân của Diệp Thành còn chưa nói xong, một đạo thần quang đã bay vụt qua trước mặt hắn, nhìn kỹ lại thì chính là Sở Linh.

Linh Nhi!

Phía Hằng Nhạc Chân Nhân lập tức hành động, giữ Sở Linh lại trên hư thiên.
Chương 1123: Hỗn loạn

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trời đất không yên bình, mây đen giăng lối, sấm vang chớp giật, đang là ban ngày nhưng bầu trời Bắc Sở lại vô cùng tăm tối.

Đuổi! Đuổi theo cho ta!

Trên cửu tiêu, tiếng gào thét giận dữ như thánh chỉ, lạnh lùng uy nghiêm, vang vọng mãi không ngớt trên bầu trời Bắc Sở.

Thị Huyết Điện nổi trận lôi đình!

Các thế gia lớn phẫn nộ!

Bắc Sở nổi giận đùng đùng!

Đường đường là Thị Huyết Song Tôn mà lại bị ghim chết trên hư thiên, hàng trăm nghìn tu sĩ của Thị Huyết Điện bị giết khiến cho quân lính tan rã, đường đường là vùng đất Bắc Sở mà lại bị một người chơi đùa xoay vòng vòng.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Đất trời hỗn loạn như có thiên quân vạn mã lao tới, mặt đất rộng lớn mênh mông đâu đâu cũng thấy người, sát khí ngút trời.

Kẻ nào cản ta, kẻ đó phải chết!

Trên bầu trời Bắc Sở vang lên tiếng quát như sấm sét kinh thiên động địa, chấn động cửu tiêu.

Nhìn lên hư thiên thì thấy một bóng lưng cao thẳng màu máu, mặc chiến giáp đã vỡ, tay cầm Bá Long Đao nhuốm máu sát phạt từ Nam tới Bắc, từ Tây sang Đông, gặp đâu giết đó.

Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ.

Hắn nên được các thế hệ sau ca tụng, bị hàng triệu tu sĩ ở Bắc Sở đuổi giết, đây là kiếp số của hắn cũng là vinh quang tối thượng của hắn.

Màn đêm buông xuống.

Dưới màn đêm đen, Diệp Thành xuất hiện, lảo đảo kéo lê thánh thể đẫm máu, chạy trốn vào một dải núi triền miên.

Đã ba ngày ba đêm kể từ ngày hắn xuất hiện, vừa chiến vừa chạy trốn, sau gần nghìn trận huyết chiến cuối cùng hắn cũng mở ra một con đường máu, tạo nên uy danh hiển hách cho Thánh chủ Thiên Đình.

Đã thoát được!

Hắn nở nụ cười mệt mỏi, cơ thể cứng đờ cuối cùng cũng nằm song soài dưới tảng đá.

Trong trận chiến này hắn bị thương quá nặng, dưới tác dụng của Tiên Luân Thiên Sinh, tóc hắn đã chuyển bạc, khí huyết dồi dào của thánh thể cũng đã cạn khô, cơ thể tàn tạ, toàn thân bê bết máu.

May mắn thay hắn vẫn sống, hơn nữa chiến tích có thể sánh ngang với Âu Dương Vương.

“Lão Đại?”, không biết tới lúc nào trong thần hải chợt vang lên tiếng gọi của đạo thân Tinh Thần.

“Không chết được!”, Diệp Thành hờ hững đáp lại, hắn điên cuồng hấp thu chân nguyên của đan dược: “Mấy người phía Chú Kiếm Thành đã rút khỏi Bắc Sở chưa?”

“Đương nhiên phải rút rồi chứ!”, giọng của Trần Vinh Vân – thiếu chủ Chú Kiếm Thành vang lên, hắn ta thông qua đạo thân Tinh Thần để nói chuyện với Diệp Thành: “May nhờ có ngươi thu hút sự chú ý của Bắc Sở, nếu không sẽ rất phiền phức”.

“Ta đã không chỉ một lần phái người tới thông báo cho các ngươi rồi đúng không?”, Diệp Thành nói rồi lại bóp một viên đan dược khác.

“Mấy ông lão cứ do dự mãi không quyết định, ta còn có thể làm gì?”, Trần Vinh Vân nhún vai bất lực.

“Yên tâm đến Nam Sở đi, sẽ có một ngày ta dẫn các ngươi đánh trở lại”.

“Ta tin điều này”, Trần Vinh Vân cười toe toét.

Diệp Thành không trả lời nữa, tập trung hồi phục thương thế.

Phía Trần Vinh Vân cũng biết tình hình của Diệp Thành lúc này nên cắt đứt liên lạc, không làm phiền hắn nữa.

Đêm đến vẫn không thể yên bình.

Bắc Sở vô cùng hỗn loạn, khắp nơi lan tràn sát khí.

Nhìn đoàn người bay qua bay lại không ngừng, mọi người không khỏi thở dài: “Động tĩnh lớn thế này đúng là ngàn năm khó gặp”.

“Thánh chủ Thiên Đình quá lợi hại”.

“Để ta tính xem nào, cộng thêm các thế lực lớn ở Bắc Sở là có gần mười triệu tu sĩ đấy!”

“Chúng ta cũng nên đưa ra quyết định thôi”, một vị lão tu sĩ có tuổi hít sâu một hơi.

Lời này vừa dứt, không ít người khẽ nhíu mày.

Ý của lão tu sĩ là phải chọn phe trước, hơn nữa nghe giọng điệu là có vẻ định đứng về phía Thiên Đình.

Rất nhiều thế gia ẩn thế đều im lặng, qua trận chiến này không ai có thể ngăn cản Diệp Thành quật khởi, chỉ cần không phải kẻ ngu xuẩn thì đều có thể nhìn ra hắn có phong thái của hoàng đế, người như vậy rất có thể sẽ là vị hoàng đế thứ mười của Đại Sở.

Dưới bầu trời đã có thế gia ẩn thế bắt đầu hành động, hơn nữa số lượng còn không ít, hoặc là đến Nam Sở hoặc là đến thế giới phàm trần, nhưng mục đích của họ cơ bản đều giống nhau, đó là lánh nạn.

Bây giờ Thị Huyết Điện và các thế lực lớn ở Bắc Sở đã tức đỏ mắt, chưa biết chừng lại lấy lý do tìm Diệp Thành mà thanh lọc Bắc Sở một lượt, những thế lực trung lập sẽ là mục tiêu của chúng.

Quả nhiên dự đoán của các lão bối rất đúng.

Vào ngày thứ tư truy đuổi Diệp Thành, một số thế gia ẩn thế ở Bắc Sở đã bị xoá sổ, sau đó là một vài thế lực trung lập lần lượt bị quét sạch.

Vùng đất Bắc Sở xác chết ngổn ngang, máu chảy thành sông, bầu trời rộng lớn bị một lớp màn màu máu bao phủ, mỗi khi đêm đến lại nghe thấy tiếng hét thê lương vang vọng khắp đất trời, rất đáng sợ.

Tìm, đào ba tấc đất lên tìm cho ta!

Trong đại điện của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La hét lên giận dữ rung chuyển đại điện.

Toàn thân ông ta toàn máu, sát khí dâng trào, đôi mắt hung tợn, thật sự rất giống Diêm La ở địa ngục, còn máu trên người ông ta đương nhiên là máu của các thành viên gia tộc trung lập, ông ta cũng tham gia vào cuộc tàn sát.

Đêm ngày thứ chín, Diệp Thành từ từ mở mắt.

Sắc mặt hắn vẫn tái, thương thế đã gần hồi phục nhưng ám thương vẫn còn, muốn khôi phục trạng thái đỉnh phong vẫn cần một thời gian nữa.

“Mau mau, qua đó xem xem”, Diệp Thành còn chưa đứng dậy đã nghe thấy tiếng hô hét bên ngoài núi, một đội quân cao thủ của Thị Huyết Điện đang tìm kiếm nơi này.

“Âm hồn không tan”, Diệp Thành hừ lạnh rồi đứng dậy, nhưng thay vì chiến đấu hắn lại chạy trốn, trạng thái lúc này của hắn không thích hợp để chiến tranh, nếu đại quân Thị Huyết Điện tới thì gay to.

Nhưng khi hắn xoay người thì đuôi mắt liếc thấy một bóng người.

Ông ta mặc áo giáp màu máu, vóc dáng uy nghiêm, khí huyết sắc dồi dào quanh người, còn có lôi điện xẹt qua.

Huyết Liêu!

Một tia sáng loé lên trong mắt Diệp Thành, người bên ngoài ngọn núi chẳng phải Huyết Liêu – điện chủ phân điện thứ tám của Thị Huyết Điện sao?

Diệp Thành dừng bước, lại quay trở về.

Nếu là điện chủ khác của Thị Huyết Điện thì thôi, nhưng Huyết Liêu thì khác, ông ta có Thiên Nhãn, hơn nữa còn là Thiên Nhãn không yếu, chứa đựng Thiên Nhãn bản nguyên tinh tuý, là thứ cần thiết để dưỡng Tiên Luân Nhãn.

“Hôm nay đã tới thì đừng đi nữa”, Diệp Thành cười lạnh lùng, trốn vào không gian hư vô, lén chạy ra ngoài núi.

Bên ngoài núi, Huyết Liêu đã dừng bước, hai mắt loé lên ánh sáng màu tím, ông ta nheo mắt nhìn bốn phía nhưng không phát hiện điều gì.

“Điện chủ, có khi nào Diệp Thành đã về Nam Sở rồi không?”, một thống lĩnh hỏi.

“Không thể nào”, Huyết Liêu lập tức phủ định: “Hơn tám phần truyền tống trận của Nam Sở đã bị phá huỷ, những truyền tống trận còn lại đều được canh phòng nghiêm ngặt, lẽ nào hắn bay về Nam Sở? Chắc chắn hắn vẫn đang ở Bắc Sở”.

“Cũng đúng, Bắc Sở quá rộng lớn, cho dù chúng ta đông người nhưng muốn tìm một người cũng giống như mò kim đáy bể”.

“Vậy thì tìm tiếp đi, ta…”, Huyết Liêu còn chưa nói xong đã chợt dừng lại, người run lên, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng.

Tránh ra!

Giây tiếp theo, ông ta đột nhiên hét lên rồi di chuyển một bước ra ngoài.

Phụt!

Ông ta vừa đi, đầu của một thống lĩnh đã bị chém lìa.

Vẻ mặt mọi người đột nhiên thay đổi, vừa định dời bước đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh thổi qua.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ngay lập tức, hơn mười cao thủ cảnh giới Không Minh đều bị chém đầu, còn chưa kịp hét lên đã tan thành mây khói.

“Kẻ nào!”

Hàng trăm cao thủ còn lại nổi giận hét lớn, đồng loạt lui về bên cạnh Huyết Liêu, hoảng sợ nhìn vào bóng tối, có thể hạ gục hơn mười cảnh giới Không Minh một cách dễ dàng gọn nhẹ thế này, dường như họ đã đoán được là ai.

“Nhanh, gửi tín hiệu đi”, vẫn là Huyết Liêu bình tĩnh, còn chưa thấy Diệp Thành, ông ta đã hạ lệnh.

Sau đó một ông lão áo tím tạo ấn quyết, một đạo thần quang phóng lên trời từ phần đầu của ông ta.

Keng!

Có tiếng sát kiếm rung lên, thần quang vừa mới phóng lên trời còn chưa kịp bay về phương xa đã bị một nhát kiếm của Diệp Thành phá vỡ.

“Gửi lại!”

Huyết Liêu quát lớn.

Nhưng lời ông ta vừa dứt, hư thiên chấn động, chín cột sáng từ trên trời giáng xuống, xung quanh mỗi cột đều có long khí bao phủ, kết nối với phù văn ngưng tụ thành một cái lồng khổng lồ, bao vây đám Huyết Liêu bên trong.

Cái lồng này chính là Thái Hư Long Cấm.

Phụt!

Vì có Thái Hư Long Cấm ngăn cản, tín hiệu thần quang mà ông lão áo tím gửi đi lần thứ hai cũng bị chặn lại.

Thấy vậy, mặt Huyết Liêu biến sắc, có vẻ như ông ta đã nhận ra chiếc lồng này là thần thông gì và cũng biết sự đáng sợ của nó.

“Đến sớm không bằng đến đúng lúc”, giọng nói nhàn nhạt vang lên, Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu bước ra từng bước trong bóng tối, xung quanh có chiến long màu vàng lượn lờ, hắn như u linh trong đêm, nở nụ cười rạng rỡ lộ ra hai hàm răng trắng tinh.
Chương 1124: Đến ông rồi

Rầm!

Hư thiên rung lên, Diệp Thành dừng bước, hứng thú nhìn đám Huyết Liêu, hai hàm răng trắng đều tăm tắp dưới ánh trăng đêm cực kỳ nổi bật.

Dù nụ cười của hắn rạng rỡ nhưng trong mắt phía Huyết Liêu lại như tử thần đang vẫy gọi.

Đó là ai? Là Thánh chủ của Thiên Đình, là Diệp Thành, người đã giết hàng trăm nghìn tu sĩ, giết cả Song Tôn rồi ghim trên hư thiên, còn là người mở ra con đường máu dưới sự bao vây tấn công của gần mười triệu tu sĩ.

Hắn là chiến thần, là sát thần, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác run sợ.

Đây là uy thế của Thánh chủ Thiên Đình.

“Phá cái lồng này đi, những người khác theo ta giết Diệp Thành”, Huyết Liêu chợt vung kiếm lao về phía Diệp Thành, sau lưng ông ta là hơn một trăm cảnh giới Không Minh.

Ông ta bình tĩnh hơn Huyết Khung nhiều, chí ít cũng không vì sợ hãi mà mất lý trí, muốn giết Diệp Thành thì phải triệu tập đại quân tu sĩ, mà tiền đề là phải phá được cái lồng này.

Tốc chiến tốc thắng!

Diệp Thành thầm nói trong lòng, ánh mắt lập loè tia lửa, nếu đã biết mục đích của Huyết Liêu, đương nhiên hắn sẽ không để ông ta đạt được.

Ù! Ù! Ù!

Hư không rung lên, đám Huyết Liêu tế ra binh khí, khôi phục uy năng đỉnh phong, quét ra thần mang như biển.

Phá!

Diệp Thành quát lên một tiếng, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Thần Đồ cùng bay ra, thần uy lấp lánh nghiền nát thần mang như biển kia.

Chết đi!

Một kiếm của Huyết Liêu đâm xuyên hư thiên, uy lực cường hãn, bá đạo vô song, là đại thần thông tuyệt sát.

“Thị Huyết Song Tôn đã bị ta giết rồi, ai cho ông tự tin vậy!”, Diệp Thành chế nhạo, tránh được nhát kiếm tuyệt sát của Huyết Liêu ngay tức thì, sau đó hắn vung một kiếm san bằng thiên địa, bên cạnh Huyết Liêu lập tức có hơn chục người bị giết.

Thấy thế, Huyết Liêu đẩy ra một chưởng huyết hải, muốn nhấn chìm Diệp Thành trong đó.

Mở!

Chỉ trong một giây, Diệp Thành chém mở huyết hải, một quyền đẩy lùi Huyết Liêu.

Keng! Keng! Keng!

Phía sau, cao thủ của Thị Huyết Điện đồng loạt lấy sát kiếm ra, để lại từng nhát kiếm sâu hoắm sau lưng Diệp Thành.

Cút!

Diệp Thành quát lên lạnh lùng, một chưởng quét sạch cả một vùng.

Cùng lúc đó, Huyết Liêu phun ra một sợi huyết khí hoá thành huyết hải, quấn theo một viên linh châu màu tím, chấn áp về phía Diệp Thành.

Diệp Thành cười khẩy, giẫm lên bầu trời, Hàng Long Bát Hoang hợp thành một, một quyền đập vỡ linh châu màu tím thành tro bụi.

Huyết Liêu lại bị đẩy lùi về sau, còn chưa kịp đứng vững thì thấy một bóng ma xuất hiện trước mặt, thấy kim quyền lao đến, ông ta nhẩm niệm, ngưng tụ ra khiên giáp phòng ngự huyền quang bảo vệ trước người.

Rầm! Rắc! Phụt!

Ba âm thanh nối nhau vang lên.

Một quyền của Diệp Thành đấm lên khiên giáp huyền quang làm nó vỡ tung, Huyết Liêu bị thương, xương ngực vỡ vụn, lảo đảo lùi về sau.

Phong Thần Quyết!

Diệp Thành ra tay nhanh gọn lẹ, hắn như gió, nhanh như thần mang, Huyết Liêu vừa đứng vững lại đã bị một kiếm của hắn đâm xuyên qua ngực.

A!

Ông ta gầm thét rồi nhanh chóng lùi lại phía sau.

“Đi đâu!”

Diệp Thành bước ra nhanh chóng đuổi theo nhưng bị cao thủ của Thị Huyết Điện lao ra từ hai phía chặn đường.

Kẻ nào cản ta đều phải chết!

Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu nhuốm máu từng bước tiến về phía trước, bất kỳ kẻ nào chặn đường hắn đều bị một kiếm của hắn chém chết, không ai có thể ngăn được kiếm của hắn, dù là cảnh giới Không Minh đỉnh phong cũng không thể, sự mạnh mẽ của hắn khiến người người sợ hãi.

Sợ rồi!

Cao thủ của Thị Huyết Điện sợ rồi, cánh tay cầm sát kiếm run lên, mấy chục cảnh giới Không Minh cộng thêm một cảnh giới Chuẩn Thiên đều bị Diệp Thành đẩy lùi về sau, không ai dám bước lên, bởi bước tới thì sẽ chết.

Giết! Giết cho ta!

Huyết Liêu không ngừng đẩy cao thủ Thị Huyết Điện ra chắn trước mặt mình, ông ta cũng sợ, Diệp Thành như sát thần khiến ông ta khiếp sợ.

Mệnh lệnh của điện chủ không thể không tuân theo.

Cao thủ của Thị Huyết Điện cắn răng xông tới, điên cuồng thi triển thần thông.

Phụt! Phụt! Phụt!

Diệp Thành liên tục bị thương, máu vàng bắn ra tung toé, rất chói mắt.

Nhưng bước chân của hắn vẫn không dừng lại, lấy thánh thể làm lá chắn, từng bước đi về phía trước, mỗi lần vung kiếm đều có một người bị chém đầu, mấy chục cảnh giới Không Minh đã hoá thành vong hồn dưới kiếm hắn chỉ trong vòng chưa đầy một phút.

Đến ông rồi!

Khí huyết của Diệp Thành sôi trào, lực huyết mạch cuồn cuộn, toàn thân tản ra thần huy, thân thể tắm dưới thánh huyết như được đúc từ vàng, rực rỡ chói mắt.
Chương 1125: Lại có được Thiên Nhãn

Giết!

Sự kinh hãi tột độ khiến Huyết Liêu vô thức xông về phía trước, hai mắt nóng ran, bắn ra hai đạo sấm sét.

“Thiên Nhãn của ông không có tác dụng với ta”, Tiên Luân bên mắt trái của Diệp Thành xoay chuyển, hiện ra một vòng xoáy tối đen như mực, hút hai đạo sấm sét vào trong, sau đó hắn vung một quyền đấm xuyên hư thiên, khiến cho một nửa thân thể của Huyết Liêu nổ tung.

A!

Huyết Liêu gào thét, đầu tóc rối bù như quỷ, ông ta nhanh chóng khôi phục lại thân thể.

Nhưng Diệp Thành không cho ông ta thời gian đó, hắn xông tới trong nháy mắt, vẫn là kim quyền vô địch ấy, thấy quyền là thấy máu, thân thể Huyết Liêu bị đánh biến dạng, ông ta cũng không còn cơ hội đánh trả.

Đường đến Hoàng Tuyền không chỉ có ông!

Giọng Diệp Thành lạnh như băng, hắn vung một kiếm kinh thế đâm thẳng vào đầu mày của Huyết Liêu.

Không… Không không!

Con ngươi Huyết Liêu lồi lên, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, còn chưa bị đâm mà toàn thân ông ta đã lạnh ngắt, giống như rơi vào địa ngục vô gián.

Phụt!

Máu bắn tung toé, đầu mày của Huyết Liêu bị nhất kiếm của Diệp Thành đâm thủng.

Ầm!

Cùng lúc đó, các cao thủ khác của Thị Huyết Điện cũng phá được lồng Thái Hư Long Cấm.

Nhưng đã quá muộn, Huyết Liêu đã bị giết, căn nguyên Thiên Nhãn cũng đã bị cướp mất.

“Chạy!”

Đến Huyết Liêu cũng đã bị giết, những cao thủ của Thị Huyết Điện đều sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.

“Đi đâu!”

Diệp Thành muốn đuổi theo nhưng vừa đi được một bước, hắn chợt nhíu mày, bởi hắn nhìn thấy từng đoàn người đông nghịt trên bầu trời phía xa đang lao tới, hơn nữa số lượng vô cùng lớn, trong số đó có không ít cảnh giới Chuẩn Thiên.

Thấy vậy, Diệp Thành đột nhiên xoay người biến mất trong bóng đêm.

Mục tiêu đã đạt được, hắn không cần thiết phải liều mạng chiến đấu với đại quân Thị Huyết Điện nữa.

Bùm! Rầm!

Hắn vừa đi chưa lâu, biển người ào ào kéo đến khiến hư thiên sụp đổ, phát ra những tiếng nổ vang trời.

Khốn kiếp!

Thấy Huyết Liêu bị ghim chết trên hư thiên, cao thủ Thị Huyết Điện đùng đùng nổi giận, đại quân lập tức tản ra, điên cuồng tìm kiếm.

Bên này, Diệp Thành lại trốn vào trong núi giống như một đạo thần mang, phát huy hết khả năng chạy trốn của mình.

Mãi đến đêm thứ hai hắn mới dừng lại trong một khu rừng, nơi mà chim cũng không thèm đậu.

Nhìn xung quanh một lượt, hắn mới lấy căn nguyên Thiên Nhãn của Huyết Liêu ra.

Căn nguyên Thiên Nhãn của Huyết Liêu vẫn là một cặp mắt hư ảo, chứa đựng sức mạnh đồng tử thuần tuý, được Tiên Luân Nhãn của hắn hấp thu.

Lập tức, thần hải của hắn run lên, ấn ký Tiên Luân xoay chuyển, sức mạnh đồng tử tăng lên không ít, cả thiên địa trở nên rõ ràng hơn trong mắt hắn rất nhiều, trong đó còn có một số đạo uẩn khó tả.

Đúng là không tệ!

Diệp Thành nở nụ cười nhẹ.

Trong hơn mười ngày sau đó, hắn lại tiếp tục kiếp sống chạy trốn.

Thời gian này hắn không chỉ một lần gặp đại quân Bắc Sở vây giết, nhưng tất cả đều bị hắn đánh bại.

Trời đã về khuya, hắn lại kéo lê thánh thể đẫm máu trốn vào dãy núi trập trùng.

“Chờ đó cho ta”, Diệp Thành bóp nát một viên đan dược, điên cuồng hấp thu tinh nguyên, tuy bị thương nhiều lần nhưng tâm trạng hắn vẫn rất tốt.

Hơn chục ngày nay hắn không chỉ giết người mà còn cướp được bảo bối, hiện tại hắn đã cực kỳ giàu có.

Ngoài ra điều hắn hài lòng nhất là hắn đã thu hút được toàn bộ sự chú ý của Bắc Sở về mình, lại dành thêm được rất nhiều thời gian quý báu cho Nam Sở xây tường thành, đây mới là điều hắn vui nhất.

“Lão Đại, huynh còn sống không? Ta…”

“Diệp Thành”, giọng đạo thân Tinh Thần vang lên, nhưng còn chưa nói xong đã bị Sở Linh cắt ngang, giọng cô còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.

“Đừng lo, ta vẫn ổn”, Diệp Thành nở nụ cười ấm áp: “Ta sẽ tìm được sư phụ, nàng cứ yên tâm ở nhà chờ chúng ta trở về”.

“Nếu ngươi dám chết ở ngoài, ta sẽ lấy người khác”, Sở Linh nói, trong đôi mắt đẹp còn có nước mắt đảo quanh.

“Đừng đùa, ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong, lông mày đã vô thức nhăn lại, hắn nhìn về nơi sâu trong dãy núi.

Nơi đó hơi khác thường, nhìn như không có gì khác nhưng lại có mây mù như ẩn như hiện.

Hắn còn có thể thấy một bóng người đang uyển chuyển bay múa, như mộng như ảo, giống như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ.

Trong tiềm thức, Diệp Thành đứng dậy, mở Tiên Luân Nhãn rồi từ từ đi tới.

Mãi cho đến khi đi sâu hàng nghìn trượng hắn mới phát hiện có trận pháp bí mật cường đại ở trong dãy múi này, có lẽ đã từ rất lâu rồi, trận cước của trận pháp bị tổn hại nên mới để lộ sơ hở, nếu không dù là hắn cũng rất khó phát hiện.

Không ngờ lại tự hình thành một thế giới khác!

Diệp Thành lẩm bẩm, sức mạnh đồng tử bên mắt trái hội tụ cự ly gần, gần như híp thành một đường, gạt mây mù sang một bên, nhìn thấy cảnh tượng ở nơi sâu thẳm nhất.

Đó là một sơn cốc, phía trước sơn cốc có một tấm bia đá rải đầy cánh hoa, trên đó có khắc ba ký tự cổ: Lạc Thần Uyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK