Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2171: Tự giữ sức khỏe nhé

Niềm vui ấy khiến Diệp Thành trở tay không kịp, cảm thấy sức mạnh đồng tử sống lại, lực lượng dồi dào khiến con ngươi hắn sáng như sao. Con bài chủ chốt đã quay lại làm hắn tự tin hơn rất nhiều.

Niềm vui quá lớn, song, hắn lại cảm thấy hơi khó hiểu, nguyền rủa của đế binh tuyệt đối không thể biến mất một cách không rõ lý do như vậy được: "Lẽ nào họ đã chết nên mới giải nguyền rủa để tránh khiến đế binh bị hư tổn?"

"Quay lại rồi!", khi hắn đang nghĩ ngợi thì đám Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng gần đó đã đứng dậy ngẩng đầu nhìn bầu trời phía Tây Nam với vẻ khó hiểu, không biết đang làm gì.

Suy nghĩ của Diệp Thành bị ngắt quãng, vô thức nghiêng đầu nhìn họ: "Cái gì quay lại?"

"Gia tộc của chúng ta, đều quay về đất tổ rồi", đám Quỳ Ngưu đáp xong lại ngồi xuống: "Cũng là lời nói tự phong cho mình lúc trước, không biết năm nào tháng nào mới quay lại được".

"Đất tổ?", Diệp Thành cau mày: "Gia tộc mấy người không phải là dân địa phương ở Huyền Hoang?"

"Đương nhiên không phải rồi", Tiên Vương Hạc cười: "Tiền bối của chúng ta đều đến Huyền Hoang ở thời cổ, chỉ khi gặp phải tai nạn mới trở về đất tổ né tránh, giống như lần này".

"Đất tổ ở sâu trong tinh không, cũng có thể nói là ở rìa vũ trụ", Bắc Minh Ngư cũng xen vào: "Dù là chúng ta cũng không biết vị trí cụ thể, khoảng cách ấy là vô cùng xa xôi".

"Chẳng những là chúng ta, rất nhiều thế lực ở Huyền Hoang như chín tộc viễn cổ hay Tiên Tộc, Phượng Hoàng Tộc cũng không phải dân bản xứ. Đất tổ của họ đều ở sâu trong tinh không".

"Kim Ô Tộc và Côn Bằng Tộc cũng trở về đất tổ hơn nữa, nguy cơ của ngươi tạm thời được hóa giải rồi đó", Tiểu Viên Hoàng cười: "Truy nã của Vạn Tộc cũng hủy bỏ, không còn bị họ lăm le nữa".

"Hèn gì!", Diệp Thành xoa cằm lẩm bẩm: "Hèn gì nguyền rủa trên tiên nhãn đã được hóa giải, chắc chắn có liên quan đến việc họ trở về đất tổ, đúng là niềm vui bất ngờ mà".

"Không có Vạn Tộc cản trở, chúng ta có thể xông pha ra một khung trời rồi", Quỳ Ngưu giơ bình rượu lên nói: "Lần này coi như là rèn luyện, tiếng tăm các các anh em chắc chắn sẽ truyền khắp Huyền Hoang".

Một câu lập tức khiến bầu không khí trở nên sôi động, anh em hòa thuận, không còn ngần ngại.

Diệp Thành thầm cảm khái, cũng vô cùng hâm mộ sự quyết đoán của đám Quỳ Ngưu. Họ đều là thái tử của những tộc lớn, song lại không theo gia tộc quay về đất tổ, trái lại còn một mình rèn luyện. Phải biết rằng, khắp Huyền Hoang đâu đâu cũng có nguy hiểm.

Đây có lẽ là điều mà lớp tiền bối trong tộc muốn thấy nên mới không có ép họ quay về. Chỉ có thật sự trải qua mưa to gió lớn mới có thể trưởng thành, chống lại được sự tôi luyện của thói đời mới lột xác được.

Mãi đến khi bình minh, mọi người mới lắc lư đứng dậy, hóa giải cơn say bước lên trời.

Bầu trời ửng hồng, bảy người trở về Từ Bi Thành. Vừa vào thành, tiếng bàn tán đã tràn ngập đường xá, đều nói đến chuyện hôm qua. Bảy tên yêu nghiệt, ai cũng nổi như cồn.

"Cuối cùng cũng nổi tiếng một phen", Tiểu Viên Hoàng vuốt lông, đi đường đầy oai phong.

"Đi theo lão Thất đúng là có cả tá cơ hội chơi ngầu", mặt mày Đại Địa Võ Hùng tràn ngập thâm ý.

"Nói thật, đại ca là ta cũng cảm thấy rất xấu hổ", Quỳ Ngưu gãi gãi đầu nói.

"Đừng nói nhảm nữa, có tính toán gì chưa?", Diệp Thành dẫn đầu dừng lại trước truyền tống trận, khá là hứng thú nhìn đám Quỳ Ngưu: "Đừng nói mấy câu tạm biệt, báo vị trí cụ thể đi".

"Ta muốn đi Đông Hoang", Xuyên Sơn Giáp cười nói: "Ngắm mỹ nhân đẹp nhất Đông Hoang trước, xong rồi băng qua biển sao Hồng Hoang đến tinh không phía Đông. Đó sẽ là một khoảng thời gian rèn luyện dài dòng".

"Bọn ta lại ngược lại, đi tinh không phía Tây", Tiên Vương Hạc và Bắc Minh Ngư kề vai sát cánh, tính cách đều giống nhau như đúc: "Còn chưa đi khỏi Huyền Hoang, coi như mở mang tầm mắt".

"Hai ta thì đi phía Bắc", Tiểu Viên Hoàng một tay khiêng gậy kim ô, một tay khoác vai Đại Địa Võ Hùng: "Phía Bắc chắc hẳn rất loạn, hai ta phải đến chơi một lượt".

"Còn ngươi?", Diệp Thành cười nhìn Quỳ Ngưu: "Đừng về, đến phía Nam đi!"

"Bớt quậy đi, ta có chuyện quan trọng cần làm", Quỳ Ngưu lắc lắc cổ nói: "Ta tới Tây Mạc là vì tên Tây Tôn kia, thằng nhóc đó đánh ta rất nhiều lần, đang định đến đánh cho y răng rơi đầy đất".

"Vừa hay, hai ta cùng đi, không còn chuyện gì nữa còn có thể đến Vong Xuyên xem thử", Diệp Thành cười bảo.

"Vậy thì tạm biệt nhé, giang hồ lặn lội, chúng ta..."

"Đi thì đi thôi, nhão nhão dính dính là sao", không chờ đám Tiểu Viên Hoàng nói xong, Quỳ Ngưu đã giơ chân đá mỗi người một cái bay ra ngoài: "Còn muốn kiếm nước mắt của ta à, tính làm gì thế?"

"Thích nhất cái tính ấy của đại ca!", Tiểu Viên Hoàng đều bước vào truyền tống trận khác nhau, đưa lưng về phía Diệp Thành và Quỳ Ngưu vẫy tay nói: "Hẹn gặp lại, giữ sức khỏe nhé".

"Dưng thấy có chút đa cảm!", Diệp Thành không thấy gì, Quỳ Ngưu lại có chút muốn khóc.
Chương 2172: Tượng Phật Đế

Nói xong, Quỳ Ngưu nhấc chân bước vào Truyền Tống Trận của thành cổ, Diệp Thành mỉm cười, cũng bước theo.

Mười mấy ngày tiếp theo, hai người không ngừng lướt qua các thành cổ, mục tiêu là phương bắc.

Quỳ Ngưu muốn đi tìm Tây Tôn đánh nhau, Diệp Thành muốn đi tìm Sở Huyên Sở Linh, hai người quả thực là thuận đường.

Mười mấy ngày này, hai người lần lượt bước qua mấy chục tòa thành cổ, mỗi một tòa thành cổ đều nghi ngút khói hương, số người tin theo đạo Phật khá đông, làm cho nơi nơi của vùng đất Tây Mạc đều tràn đầy vẻ trang trọng và bình yên.

Tây Mạc quả đúng là nhiều chùa chiền, cũng chính vì như thế, nơi tu sĩ tụ tập, gặp nhiều tăng lữ và tôn giả, chúng sinh niệm lực thần bí, làm cho hai người bọn hắn đều kiêng dè, truyền thừa của Phật rất bất phàm.

Cả dọc đường sau đó, hai người vẫn đi cùng nhau giống như du khách tham quan, mỗi khi đến một thành, Diệp Thành đều lấy bức hoạ cuộn tròn ra hỏi, đến mỗi một thành, hắn đều sẽ sử dụng Chu Thiên tìm kiếm người chuyển thế của Đại Sở.

Đáng tiếc là, trước sau đã bước qua hơn trăm tòa thành, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng người chuyển thế.

“Phía trước là thành cổ Vong Xuyên, đây là toà thành cổ gần nhất với cấm địa Vong Xuyên”. Quỳ Ngưu vùi đầu xem bản đồ, tìm được vị trí hiện tại, nói như có như không.

“Có tên tuổi sánh ngang với Minh Thổ, Luyện Ngục, Thiên Hư, đất Vong Xuyên chắc chắn cũng là vùng đất chẳng lành”. Diệp Thành cười, sắc mặt có chút tái nhợt, khóe miệng thỉnh thoảng còn có máu tươi tràn ra.

Khoảng thời gian này, hắn đã sử dụng quá nhiều lần Chu Thiên Diễn Hoá, tu vi và tuổi thọ không ngừng bị giảm đi, cho dù là thủ đoạn của hắn, cũng khó nghịch chuyển, chỉ có thể chấp nhận sự phản phệ nực cười một cách bị động như vậy.

Quỳ Ngưu thu lại bản đồ, nhìn Diệp Thành từ trên xuống dưới, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt cũng có chút kỳ quái: “Ta nói này, tu vi của ngươi là như thế nào vậy, không tăng lên mà còn giảm xuống”.

“Có lẽ tội giết người quá nhiều, bị báo ứng rồi”. Diệp Thành nhún vai, tiến vào Thành cổ Vong Xuyên.

Quỳ Ngưu lại cau mày, thân là lão đại, hắn ta tự nhận là vẫn rất hiểu Diệp Thành, nhưng dọc đường đi, hắn ta càng ngày càng không thể nhìn thấu Diệp Thành, cả con người hắn đều tràn đầy cảm giác thần bí.

Tạm thời không thể nghĩ ra, hắn ta cũng không nghĩ nữa, gãi đầu đi theo Diệp Thành vào thành cổ.

Vừa vào thành, hai người liền dừng chân, đều vô thức ngẩng đầu lên, ngước nhìn thấy một pho tượng Phật đứng sừng sững ở giữa thành, tượng Phật quá lớn, có thể nói là đội trời đạp đất.

Đó là một pho tượng Phật lớn đứng lặng giữa trời đất, được khắc hoạ trông rất sống động, gương mặt hiền lành, mắt Phật ôn hoà, tuy là một pho tượng, nhưng toàn thân lại toát ra ánh sáng tốt lành và trang nghiêm.

Dưới chân tượng Phật, rất nhiều người quỳ lạy, trong phạm vi một vạn trượng đều là nơi thần thánh không thể xâm phạm, trong lư hương khổng lồ cắm đầy hương hướng về các phía, mỗi một que hương đều là thành kính.

“Thật biết làm màu”. Quỳ Ngưu ôm vũ khí, thổn thức tặc lưỡi: “Người sống đến mức độ này mới thật sự là giỏi, tuy là đã chết, nhưng vẫn được người đời nhớ đến, thật lợi hại”.

Diệp Thành không nói, lẳng lặng ngước nhìn, biết tượng Phật kia là ai, chính là Phật Đế - vị đế quỷ dị nhất trong một trăm ba mươi Đế của Huyền Hoang, giống y hệt Phật ảnh do Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú biến hoá.

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy trong Thần Hải có tiếng chuông Đại Lữ, xen lẫn Phật âm hùng hậu, bắt nguồn từ xa xưa, cổ xưa mà thần bí, cũng hàm chứa ma lực khiến người khác không thể chống lại.

Hắn không khỏi nhíu mày, tâm thế phòng thủ, vẻ kiêng dè càng sâu hơn, thật đúng là như lời Thái Hư Cổ Long nói năm đó, tu luyện Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, thì sẽ khó mà gạt bỏ nhân quả với Phật.

Sau khi chính mắt nhìn thấy uy lực của niệm lực, hắn mới nảy sinh lòng kính sợ đối với Phật Tổ, biển niệm lực của chúng sinh là sức mạnh vô tận, Đại Đế cùng cấp bậc, gần như không phải là đối thủ.

Truyền thừa của Phật gia không biết bắt nguồn từ niên đại nào, nhưng đã được định trước sẽ là một mạch hương khói không đứt, cho dù người đời vẫn còn một người thành kính quỳ lạy, bọn họ sẽ vẫn trường tồn thế gian.

“Ta đi tìm chút thú vui, ngươi đừng có bỏ đi một mình, ngày mai cùng đi xem cấm địa Vong Xuyên”. Quỳ Ngưu vỗ vỗ vai Diệp Thành, liền khiêng chiến phủ, vừa ngân nga vừa đi khỏi.

Diệp Thành không đáp lời, cũng thu hồi ánh mắt nhìn tượng Phật Đế, nhìn đánh giá Thành cổ Vong Xuyên.

Toà thành này cũng giống mấy chục toà thành cổ bọn họ đã đi qua, hương khói ngập tràn, cũng có tượng Phật Đế sừng sững, lại thu hút sự thờ cúng từ tứ phương, làm cho toà thành này rất là phồn hoa.

Tuy là một tòa thành, lại càng giống như thánh địa Phật môn, những lầu các, tửu quán thậm chí là cầu hình vòm ở hai bên đều mang đậm hơi hướng Phật, một khi bước vào thành liền sẽ không nhịn được thành kính quỳ lạy.

Diệp Thành vẫn giữ tâm lý phòng thủ, Phật nhiều quá mức, không để ý một cái sẽ biến thành tín đồ, cái gọi là đạo, cũng sẽ trở thành hương khói của Phật gia, cũng không thể bị dụ dỗ.

Hắn sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá, suy tính một lượt, vẫn không tính ra thành này có chuyển thế.

Bất đắc dĩ, hắn thu hồi thần thông, lấy ra bức họa Sở Huyên, đến trước một quầy hàng.

Chủ quầy hàng là một thiếu niên, đang cầm một bộ sách có liên quan đến Phật xem, ý vị thâm trường.

Lại nhìn những vật phẩm hắn ta bày bán cũng phần nhiều liên quan đến Phật, như là tràng hạt, giáng ma xử, đàn hương, thiền trượng, cái gì cần có đều có, mỗi một vật đều tràn đầy thánh quang của Phật.

Thiếu niên hơn phân nửa cũng là một tín đồ Phật gia, sách của Phật gia, xem đến mê mẩn, Diệp Thành đứng trước quầy hàng hai ba giây, vẫn không thấy hắn ta bỏ sách Phật xuống, khiến cho Diệp Thành rất là xấu hổ.

“Tiền bối có từng gặp qua người này không?”. Diệp Thành mở bức hoạ cuộn tròn ra, mở miệng vẫn xưng là tiền bối, tuy chủ quầy hàng có bộ dáng thiếu niên, nhưng thực ra là một ông lão, cấp Thánh Vương.

Nghe vậy, thiếu niên lúc này mới buông sách cổ xuống, đôi mắt trong veo, liếc về phía bức hoạ cuộn tròn kia.

Hắn ta nhìn xong, không khỏi sờ sờ cằm: “Cô gái này quả thật có chút quen mặt, chắc là khoảng hơn một trăm năm trước, về phần gặp ở đâu, thì đã quên rồi, hình như cũng đang tìm người”.

Diệp Thành trong lòng run lên, vội cuống cuồng nói, ngữ khí khiêm tốn: “Khoảng thời gian trước thành Vô Lệ hạ xuống Tây Mạc, một cô gái bước ra từ trong đó, tiền bối cũng biết nàng ta hiện nay đang ở đâu không”.

“Không biết!”. Thiếu niên khẽ lắc đầu, lại cầm lấy sách Phật: “Đến hỏi Thích Già tôn giả, ông ta am hiểu mọi việc, có lẽ sẽ biết được, ba ngày sau ở Linh Sơn, ông ta sẽ đi nơi đó giảng Phật hiệu”.

“Đa tạ tiền bối!”. Diệp Thành chắp tay, xoay người rời đi, trong lòng kìm nén không được kích động.

Có mục tiêu là Thích Già tôn giả, hắn không đi hỏi người khác nữa, mà đi lang thang trên đường lớn, ánh mắt quét tới quét lui các quầy hàng hai bên, kỳ vọng có thể đào ra chút bảo bối.

Hắn không dám tuỳ tiện đụng vào đồ vật của Phật gia, nhân quả của Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú còn chưa kết thúc, hắn cũng không muốn dính thêm nhân quả khác nữa, Phật gia bất phàm, không thể chọc vào.

Đi dạo một vòng, quả thực thu hoạch được rất nhiều, pháp khí cấp Thánh Nhân bị hắn quét sạch không ít, trong đó không thiếu pháp khí Chuẩn Thánh Vương, cả đường thu hoạch, ngày khác phân chia cho những người chuyển thế.

Không biết là lúc nào, hắn mới xoay người vào một quán rượu nhỏ, tìm một vị trí gần cửa sổ.

Rất nhanh, Quỳ Ngưu đã đến, trên cổ đeo một tràng hạt, mỗi một hạt đều óng ánh, rất là bất phàm, toả ra Phật quang, có ý cảnh của Phật, là một Phật khí đặc biệt.

Ngoài những thứ này, trên cổ tay hắn sta cũng có một tràng hạt, còn cả bên hông hắn ta có một áo cà sa bị vò thành đai lưng, buộc ở đó, chỉ nhìn thôi đã đủ thấy bản tính.

“Vừa mới mua, trông có phong cách không?”. Quỳ Ngưu ngồi xuống, vênh váo tận trời, một hơi uống hết một hũ rượu: “Ông lão kia còn muốn lừa ta, bản lĩnh chặt giá của ta chính là tổ truyền”.

“Bảo vật của Phật gia, tốt nhất không nên chọc vào!”. Diệp Thành từ tốn nói một tiếng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu: “Kết nhân quả với truyền thừa này, muốn ném cũng không được, đều không phải là chuyện tốt”.

“Yên tâm, đại ca có chừng mực”. Quỳ Ngưu nhếch miệng cười: “Nghe nói Thích Già tôn giả ba ngày sau ở Linh Sơn, ngươi đi không, ông ta là một tôn giả cấp Chuẩn Đế”.

“Tôn giả cấp Chuẩn Đế, tất nhiên phải đi nghe thử, nếu đã đến đây, thì không thể bỏ lỡ”.

“Vậy ngươi phải che giấu kỹ một chút, đến lúc đó sẽ có người quen cũ của ngươi, ưm, nói chính xác hơn là kẻ thù, cũng sẽ chạy tới nghe pháp, như là đám tiện nhân thần tử Yêu tộc và thần tử Thần tộc”.

“Đến đâu cũng có chuyện”. Diệp Thành cau mày, luôn cảm thấy có một loại cảm giác cực kỳ không tốt.

“Nếu Tây Tôn cũng đi, thì là tốt nhất”. Quỳ Ngưu hung hăng vặn vẹo cổ trâu của hắn ta, cơn thịnh nộ lại nổi lên, ở nơi nào đó đang bùng nổ lôi quang: “Cũng đỡ cho ông đây tìm khắp nơi”.
Chương 2173: Mời rượu

Thấy Quỳ Ngưu tràn ngập sức chiến đấu, Diệp Thành cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười.

Hắn vẫn khá hiểu biết về sức chiến đấu của Quỳ Ngưu, một chín một mười với Đế Cửu Tiên, nhưng nếu chống lại Tây Tôn thì phân nửa sẽ thua. Diệp Thành đã sớm trải nghiệm sức mạnh của y.

Đang nói, khóe miệng hắn lại trào ra một dòng máu tươi, song lại có màu đen còn trộn lẫn sấm sét.

Quỳ Ngưu cau mày, híp mắt lại, xung quanh tràn ngập sát khí, nhìn chằm chằm vào nguyên thần Diệp Thành nói: "Lão Thất, rốt cuộc là ngươi tu luyện công pháp gì vậy? Sao phản phệ lại bá đạo như thế?"

"Bệnh cũ rồi, không sao!", Diệp Thành cười an ủi, lau vết máu nơi khóe miệng, cũng không định giải thích với Quỳ Ngưu. Kiếm Thần còn bó tay càng đừng nói là Quỳ Ngưu.

"Càng ngày càng không hiểu ngươi", Quỳ Ngưu khẽ than, trong mắt lóe lên một vẻ sâu xa.

Diệp Thành cười, chỉ lo vùi đầu uống rượu, sự cắn trả của Chu Thiên Diễn Hóa đúng là vô cùng bá đạo.

Đến nay, hắn vẫn chưa tìm được sức mạnh nào ngăn cản nó ăn mòn. Tính trời tính đất, cuối cùng tính không lại vận mệnh. Sự suy diễn tính toán có một không hai, suy cho cùng sẽ phải trả một cái giá đắt.

Trời dần tối, khách khứa trong tiệm cũng thưa thớt dần, có vài ba kẻ nghiện rượu say xỉn trốn trong góc uống rượu giải sầu, mắt say lờ đờ, ợ hết tiếng này đến tiếng khác.

"Nghe gì chưa? Lôi Đình Chiến Thể lại giết chết một vị Chuẩn Thánh Vương đó", Diệp Thành vốn định đứng dậy rời đi nghe thấy câu nói kia lại tự giác ngồi trở về.

Chẳng mấy chốc, có ba bóng người lần lượt bước vào quán. Trong đó có một ông lão trông hết sức lôi thôi, một người đàn ông cao to vạm vỡ đầu trọc, người thứ ba lại bình thường nhất, chỉ là một thiếu niên trông khá tuấn tú.

Bất kể là thiếu niên tuấn tú, người đàn ông đầu trọc hay ông lão lôi thôi thì đều là những đại năng có tu vi Chuẩn Thánh. Tuổi tác cũng gần ngàn tuổi.

Ba người hẳn là từ xa đến, đều phong trần mệt mỏi. Họ vừa ngồi xuống, người đàn ông đầu trọc đã chửi ầm lên: "Ông đây tận mắt nhìn thấy, Chuẩn Thánh Vương của Yêu Tộc thật sự bị xé xác chết tươi".

"Ta cũng không biết Lôi Đình Chiến Thể kia xuất hiện lúc nào...", thiếu niên tuấn tú thổn thức: "Gần đây, Yêu Tộc vì truy nã hắn ta mà đã bỏ ra rất nhiều. Tiền thưởng thôi cũng đủ để xây dựng một đội quân tu sĩ. Nhưng nhiều người như vậy lại không thể bắt được hắn ta".

"Huyền Hoang đúng là xuất hiện nhân tài lớp lớp", ông lão lôi thôi khoanh tay, liên tục chậc lưỡi: "Trước có Hoang Cổ Thánh Thể, sau có Lôi Đình Chiến Thể, kẻ nào kẻ nấy đều mạnh!"

"Chiến thể vẫn kém thánh thể chút", người đàn ông đầu trọc nốc một ly rượu nói.

"Xét về độ gây chuyện thì phải nể Hoang Cổ Thánh Thể, kia mới là một kẻ tàn nhẫn. Từ biển sao Huyền Hoang đến đại hội Dao Trì rồi lại tới thành cổ Đông Hoang. Từ thành cổ đến di tích viễn cổ rồi lại tới Nam Vực. Cả chặng đường đều vô cùng hoành tráng, gây ra chấn động sóng xô đè sóng trước, anh tài chết trong tay hắn không thể tính bằng người nữa mà là từng đám".

"Đông Hoang, Trung Châu, Nam Vực. Năm vực trong Huyền Hoang thì đã có ba cái bị hắn quậy tới long trời lở đất".

"Tiếc là, dù thánh thể có mạnh đến thế nào cũng khó thoát khỏi sự truy nã của Vạn Tộc", thiếu niên tuấn tú bất đắc dĩ lắc đầu: "Một yêu nghiệt tuyệt thế như vậy lại chôn thây nơi Minh Thổ, khiến người ta không khỏi cảm thán".

"Có thể thấy, Lôi Đình Chiến Thể cũng sẽ noi theo bước chân của Thánh Thể. Sau lưng không có thế lực hùng mạnh làm chỗ dựa, sức một người thì làm sao địch lại những gia tộc giáo phái lớn. Thánh Thể kia chính là ví dụ đẫm máu".

"Còn chẳng phải là thế sao? Chúng ta...", ông lão lôi thôi còn chưa nói xong đã cứng đờ bởi vì có một bóng người y như quỷ mị vèo một cái xuất hiện bên cạnh bàn của bọn họ. Người đến không ai khác chính là Diệp Thành khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ quỷ trông vô cùng thần bí.

"Ngươi là ai?", thiếu niên tuấn tú và người đàn ông đầu trọc liếc hắn, đánh giá Diệp Thành một lượt. Tụi này đang nói rôm rả, ngươi lại vèo một cái xông đến, sợ tới mức ông đây suýt nữa thì đái trong quần.

"Bữa cơm hôm nay của ba vị, ta mời", Diệp Thành mỉm cười, phóng khoáng nói.

"Cái này... cái này thì ngại quá", có người mời uống rượu, ba người thoáng chốc vui vẻ ra mặt.

"Mới nãy nghe ba vị nói đến Lôi Đình Chiến Thể, tại hạ cũng thích nghe ngóng", Diệp Thành ngồi xuống cười nhìn ba người: "Không biết giờ Chiến Thể kia đang ở đâu, ta cũng muốn gặp một lần".

"Lần gần đây nhất là ở ngoài thành Phật Độ, là nơi hắn vừa giết Chuẩn Thánh Vương của Yêu Tộc", người đàn ông đầu trọc nói, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, hắn ta hiểu.

"Ngoài thành Phật Độ...", Diệp Thành lẩm bẩm, trong đầu hiện lên một tấm bản đồ, bên trong có thành Phật Độ, là chốn Phật Môn yên tĩnh, cách nơi này khá xa, ít nhất cũng phải tám triệu dặm.

"Lần này, Yêu Tộc quả thật đã bị chọc điên", thiếu niên tuấn tú uống một ngụm rượu, tiếp lời: "Hạ lệnh truy nã, kêu gọi khắp nơi đuổi giết Chiến Thể, trận thế vô cùng đồ sộ".

"Một đời thiên kiêu như thần tử Phượng Hoàng, Thần Tộc, Ma Tộc, Tiên Tộc và Tịch Diệt Thần Thể cũng tham gia. Họ đều coi Chiến Thể làm đối tượng để rèn luyện, tranh nhau đuổi giết. Ai cũng tuyên bố muốn giẫm lên máu thịt của Chiến Thể tranh tài trên con đường xưng Đế".

"Song cũng phải nói Chiến Thể kia cũng vô cùng yêu nghiệt, thần tộc Yêu Tộc và các tộc khác bày ra trận thế khổng lồ như vậy mà vẫn không bắt được hắn ta", ông lão lôi thôi cũng chen vào một câu, thổn thức không thôi.

"Xuất quỷ nhập thần, ngang ngửa Thánh Thể kia ấy chứ", người đàn ông đầu trọc uống đỏ mặt tía tai.
Chương 2174: Trong-ngoài Vong Xuyên

Ba người ngươi một câu ta một câu nói hăng say, Diệp Thành làm người nghe lại ngồi im thin thít.

Hắn cau mày, ba người càng nói hăng say, mày của hắn càng nhăn lại. Tình hình của Thánh Thể vô cùng tệ, vấn đề là giờ phút này Diệp Thành không biết hắn ta đang ở đâu.

Gió nhẹ phất qua, hắn đứng dậy, đến nhanh mà đi cũng nhanh, vèo một tiếng biến mất.

Ba người kia thấy vậy hét: "Nè, ngươi nhớ thanh toán đó!"

Diệp Thành bước ra khỏi quán, vẫn chưa trả lời, chỉ có một túi trữ vật bay trở về trong quán.

Bấy giờ, ba người mới yên tâm, ai nấy đều xắn tay áo uống thả cửa, trò chuyện hăng say.

Không biết, nếu để họ biết được người mời mình uống rượu là Thánh Thể thì sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ.

Trên đường, Diệp Thành và Quỳ Ngưu sóng vai đi. Sắc mặt của cả hai cũng chẳng đẹp là mấy.

Tuy là đêm khuya, nhưng vẫn còn rất nhiều người đi đường. Đa số là quán trà ven đường, tiếng bàn tán xôn xao, đương nhiên là nói về Lôi Đình Chiến Thể. Đôi lúc cũng sẽ nhắc đến Hoang Cổ Thánh Thể.

"Dám bắt nạt lão Bát của chúng ta, nhất định phải báo thù!", tính cách nóng nảy của Quỳ Ngưu trỗi dậy, cả đường đều hùng hùng hổ hổ, là anh em của Diệp Thành thì đương nhiên cũng là anh em của hắn ta.

"Không biết hắn ta đang ở đâu nên có chút khó giải quyết", Diệp Thành bất đắc dĩ lắc đầu. Giờ đến thành Phật Độ thì Thánh Thể chắc chắn không còn ở đó. Hắn cần một thông tin chính xác hơn mới có thể lên đường.

"Vậy đi đến Linh Sơn trước, chưa biết chừng hắn ta cũng đến góp vui", Quỳ Ngưu xoa cằm nói.

"Ta cũng nghĩ giống ngươi, đến Linh Sơn trước đi", Diệp Thành cười, đi thẳng đến truyền tống trận.

"Đến cũng đến rồi, đi xem thử vùng đất dữ của Vong Xuyên đi", Quỳ Ngưu bước tới kéo lấy hắn: "Linh Sơn còn ba ngày sau mới bắt đầu, vẫn kịp, nghe ta nói thì chỉ có chuẩn".

Diệp Thành bất đắc dĩ, mặc kệ Quỳ Ngưu kéo bay ra khỏi thành cổ Vong Xuyên đi đến vùng đất dữ của Tây Mạc.

Bầu trời đêm mịn như nhung, ánh sao như ở ngay trước mắt, mảnh đất Tây Mạc yên tĩnh trang nghiêm xen lẫn vẻ yên bình cô liêu.

Ban đêm, Vong Xuyên chìm trong yên tĩnh, có sức mạnh thần bí giăng kín biến ảo thành vài bức dị tượng cổ xưa. Có thể trông thấy Phượng Hoàng bay múa đầy trời, cũng có thể thấy Thần Long xoay mình trông vô cùng tráng lệ.

Dưới ánh trăng sáng rõ khiến mảnh đất này như khoác lên mình tấm áo choàng lung linh xen lẫn một vẻ mông lung thần bí. Nhưng ánh trắng cũng không giấu được nét cổ kính, vì sao cũng chẳng che lấp nổi vẻ đơn côi của nó.

Bên ngoài Vong Xuyên có rất nhiều người đang đứng, cũng có người nấn ná đằng xa ngắm nhìn vùng biển này.

Những người đó cũng không phải dân địa phương, mà là người đến từ bên ngoài muốn đến Linh Sơn nghe Tôn Giả giảng đạo. Đã đến Tây Mạc thì sao có thể không đến vùng đất dữ Vong Xuyên xem, cũng coi như thỏa lòng tò mò.

"Vùng đất dữ Vong Xuyên quả là trăm nghe không bằng vừa thấy", có người cảm khái, cũng không dám tiến lên mà chỉ nhìn từ xa. Vùng biển tựa ảo mộng kia càng có vẻ không chân thật, tràn ngập vẻ bí ẩn.

"Đan xen nhiều dị tượng tráng lệ như vậy, Vong Xuyên cũng không có đáng sợ như truyền thuyết".

"Nói thì dễ, hay là đi vào xem thử!", có người chế nhạo: "Có thể sánh vai với Luyện Ngục của Đông Hoang, Minh Thổ của Nam Vực, Hoàng Tuyền của Bắc Nhạc, Thiên Hư của Trung Châu thì chắc chắn cực kỳ nguy hiểm".

"Mấy ngày trước, Hoang Cổ Thánh Thể đã chôn thây ở Minh Thổ. Kia chính là ví dụ vô cùng xác thực để chứng minh đó".

Một câu khiến cho mọi người có mặt ở đây không khỏi rùng mình, bọn họ đều nghe thấy sự kiện của Nam Vực. Ngoài Thánh Thể còn có một vị Đại Thánh và hai Thánh Vương nữa, cách chết quả thật trông vô cùng thê thảm.

Cảnh tượng thảm thiết ấy đã dọa lui chín vị Chuẩn Đế Kim Ô, Côn Bằng. Dù là họ cũng thấy kiêng kỵ, huống chi là những người có tu vi thấp. Dám vọng tưởng bước vào vùng đất dữ thì hậu quả có thể thấy rồi đó.

Người đời có lý do tin rằng, Vong Xuyên có thể sánh vai với Minh Thổ thì chắc chắn cũng vô cùng khủng bố.

Chân trời cũng có rất nhiều người chạy đến rồi dừng chân ở đằng xa không dám tới gần, chỉ đứng đó ngắm nhìn.

Bên ngoài ồn ào sôi động, còn bên trong Vong Xuyên lại im lìm, mặt nước tĩnh lặng không chút gợn sóng. Nhìn kỹ mới thấy sâu trong Vong Xuyên có người tựa như ảo mộng, phảng phất cảnh trong mơ.

Đó là một cô gái ngồi ôm lấy hai đầu gối, làn gió nghịch ngợm phất phơ khẽ thổi bay mái tóc mai của nàng.

Cô gái này chính là Đông Thần Dao Trì có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chọc người yêu mến, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta ngừng thở, quả thật phải khiến tâm trí mọi người mê mẩn.

Từ lúc đến Vong Xuyên, cô vẫn cứ ngồi ở kia y như một pho tượng.

Chẳng ai nghĩ tới một Đông Thần xinh đẹp tuyệt trần lại vì một câu mà trở nên lo sợ mất trí, đôi mắt xinh đẹp như nước ảm đạm không ánh sáng không ánh sáng tựa dòng Vong Xuyên yên tĩnh như chết.

Bỗng dưng, cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài Vong Xuyên, dường như có thể nhìn thấy những người đang ngắm nhìn Vong Xuyên từ xa. Cô thấy được họ, nhưng họ lại không thấy được cô.

Cô cười, cảm giác gió ngày càng lạnh, cơ thể mảnh mai không khỏi cuộn tròn.

Song, khi cô định quay đầu đi thì bên ngoài lại có hai bóng người rơi xuống, đứng lặng trên không.

Thoáng chốc, con ngươi ảm đạm chợt tỏa sáng, nước mắt lăn dài lấp lánh ánh sáng trong suốt.

Đó là Diệp Thành, cô rõ ràng nhìn thấy hắn khoác áo đen, đeo mặt nạ quỷ, nhưng trong tầm nhìn mông lung của cô mọi thứ đều nhạt nhòa, chỉ còn lại đôi mắt kia của hắn.
Chương 2175: Có con

"Kia là Vong Xuyên", Quỳ Ngưu nhìn mà mắt sáng lấp lánh, hắn ta cũng khá tò mò về cái được gọi là vùng đất dữ.

"Cái này phải quay lại mới được", tên kia lập tức lấy ra thủy tinh ký ức nhanh chóng quay lại Vong Xuyên. Hình ảnh nước biển tuyệt đẹp trông vô cùng huyền diệu, lấy về trừ tà chắc chắn sẽ cực kỳ hiệu nghiệm.

"Quả là bất phàm!", Diệp Thành lẩm bẩm, lẳng lặng ngắm nhìn biển Vong Xuyên lặng yên không gợn sóng lại đầy rẫy nguy hiểm như Minh Thổ, đi vào rồi chưa chắc ra được.

Cũng y như Minh Thổ, tiên nhãn của hắn cũng không thể nhìn xuyên qua vùng biển này. Nó rất thần bí và đã có từ xa xưa, trông thì gần ngay trước mắt nhưng còn xa xôi hơn cả mộng, chẳng chân thật chút nào.

Không biết tại sao đứng ở nơi này lại cho hắn một cảm giác kỳ lạ giống như đã từng tới Vong Xuyên. Cảm giác đó thoáng xuất hiện, khi thì hư vô mờ mịt, khi thì vô cùng rõ ràng.

Diệp Thành ngơ ngẩn nhìn, hai mắt mông lung, đầu óc mơ màng, có chút không phân rõ hiện thực hay hư ảo.

Cô gái trong Vong Xuyên cũng ngơ ngác nhìn như si như say, nhẹ nhàng giơ bàn tay ngọc ngà lên vươn về phía khoảng không tựa như có thể cách cả một vùng biển mênh mông chạm đến khuôn mặt kia.

Hơn hai trăm năm, khoảnh khắc này giống y như cảnh trước đan điện ở kiếp trước. Trong giây phút hấp hối, giơ bàn tay dính máu sờ lên mặt hắn, suy cho cùng lại vô lực rũ xuống.

Chớp mắt kiếp trước kiếp này thoáng như ảo mộng, dòng Vong Xuyên chính là một cái lạch trời đầy tang thương, còn xa xôi hơn cả sự sống và cái chết, cách nhân quả, cũng chặn lại tình duyên, đều hoàn toàn chết non.

Diệp Thành cau mày, vô thức nghiêng đầu nhìn Quỳ Ngưu đứng với vẻ kỳ lạ,

Quỳ Ngưu cảm thấy Diệp Thành đang nhìn mình thì nghiêng đầu hỏi: "Nhìn ta làm gì, ánh mắt gì lạ thế".

"Ngươi có cảm thấy... cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ không?", Diệp Thành vung tay múa chân miêu tả.

"Cảm giác? Cảm giác gì?", Quỳ Ngưu cau mày.

"Không nói rõ được, nhưng cứ cảm giác trong Vong Xuyên có người đang nhìn chằm chằm vào ta, còn vuốt ve mặt ta".

"Ngươi đó, đừng có dọa ta!", Quỳ Ngưu giật bắn mình, vội lùi lại theo bản năng.

"Ta nói giỡn, trông ngươi sợ kìa!", Diệp Thành nói xong cũng lùi lại.

"Ta sợ, ngươi không sợ chắc?"

"Ta có sợ hả?"

Hai người ta một câu ngươi một câu, cứ nói một câu là lại lùi lại, nói nói lùi lùi rồi xoay người vắt chân lên cổ chạy y như thấy quỷ.

Cái đáng để nói ở đây là một người là Hoang Cổ Thánh Thể, một người là thái tử Quỳ Ngưu, sợ cũng sợ một cách khí phách. Bước chân kia tuyệt đối không phải dạng tầm thường, tên nào tên nấy đều chạy cực kỳ nhanh.

Người xung quanh đều kinh ngạc, đây là nhìn thấy cái gì mà sợ thành như vậy, đúng là hai tên ngốc nghếch.

Cơ Tuyết Băng trong Vong Xuyên thấy Diệp Thành rời đi cũng hạ tay xuống, tuy cười nhưng nước mắt rơi.

Quá khứ quá đau khổ, cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ là được. Câu này giống như một lời nguyền khiến cô ngơ ngẩn.

Dòng Vong Xuyên chợt dập dờn, xung quanh dậy sóng khiến cô ôm lấy ngực, một cảm giác buồn nôn chợt nảy lên, bụng dưới có linh dao động lắc lư như có một sinh mệnh tỉnh giấc.

Haiz, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, dòng Vong Xuyên dập dờn trồi lên ngưng tụ thành một bóng người.

Đó là một bà lão chống gậy, đầu tóc hoa râm, mặt mũi hiền lãnh tựa một cụ bà thân thiết dễ gần, ánh mắt hiền từ nhìn Cơ Tuyết Băng đang không ngừng nôn mửa.

Bà ta trông rất quỷ dị, rõ ràng là người lại không có chút hơi thở của sự sống phảng phất người chết. Vả lại, tuổi tác của bà ta lại càng xa xưa y như dòng lịch sử phủ đầy bụi bặm.

"Đứa trẻ đáng thương còn chưa sinh ra đã có tai nạn", bà lão lại thở dài.

"Bà là ai?", Cơ Tuyết Băng ôm bụng đứng dậy, trong con ngươi ảm đạm có chút đề phòng hỏi.

"Ta tên Mạnh Bà", bà lão khẽ cười đáp.

"Mạnh Bà?", đôi mắt xinh đẹp của Cơ Tuyết Băng toát ra vẻ mờ mịt: "Mạnh Bà trên cầu Nại Hà?"

"Có đúng hay không cũng không quan trọng!", Mạnh Bà mỉm cười, giơ tay ấn lên trán Cơ Tuyết Băng: "Ngươi đã có bầu, sắp sửa làm mẹ rồi, đã nghĩ được tên hay cho đứa nhỏ chưa".

"Có... có bầu?", Cơ Tuyết Băng gật mình, vô thức cúi đầu nhìn bụng dưới của mình. Cô có thể cảm giác được trong cơ thể có một luồng sinh mệnh mới chớm nở.

Trong con ngươi cô lại ngấn lệ, thần xui quỷ khiến nên duyên vợ chồng không biết là vui hay buồn. Vui vì sinh ra một sinh mệnh mới, nhưng cũng sợ hắn không chấp nhận đứa trẻ này.

Bỗng dưng, cô ngước mắt nhìn về phương xa, cố gắng tìm kiếm bóng hình kia. Ông trời trêu người, vốn dĩ kiếp này họ nên như cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, thế mà lại kết hợp nên duyên vợ chồng.

Còn Diệp Thành, vẫn chạy đầy khí phách, nhưng cứ cảm thấy lạnh sống lưng.

"Giờ sao rồi, cảm thấy gì không?", Quỳ Ngưu cũng không kém cạnh, nghiêng đầu ngó Diệp Thành.

"Không biết sao, bỗng dưng có cảm giác được làm bố", Diệp Thành khó hiểu nói.

"Lão phu bấm tay tính toán, số của ngươi có kiếp đào hoa", Quỳ Ngưu cũng mặt đầy thấm thía nói rồi nhanh như chớp bỏ xa Diệp Thành tám trăm mét, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Diệp Thành gật gù đắc ý, song tốc độ cũng không chậm, lâu lâu lại quay đầu liếc Vong Xuyên mộ cái.

Trêu thì trêu, nhưng cái cảm giác lúc trước lại cực kỳ chân thật. Diệp Thành quả thật cảm thấy có người đang nhìn mình, còn vuốt ve gương mặt hắn. Chuyện này rất quỷ dị, không thì hắn cũng sẽ không chạy.

Đó là vùng đất dữ, trông như yên ả, nhưng lại cực kỳ đáng sợ. Hắn đã đi qua Minh Thổ nên biết một Vong Xuyên có thể sánh ngang nó khỏi nghĩ cũng biết Vong Xuyên khủng bố đến mức nào.

Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt dừng lại, cau mày, vội vàng nội soi cơ thể. Chỉ thấy từng luồng sấm sét xuất hiện, trời phạt ập đến tàn phá cơ thể và cơ sở tu luyện của hắn.

Diệp Thành không kịp nghĩ nhiều, bước một cái chạy đến đỉnh một ngọn núi rồi khoanh chân ngồi xuống.

Quỳ Ngưu chạy xa thấy Diệp Thành dừng lại bèn vòng về, bước lên đỉnh núi, chưa kịp nói gì Diệp Thành đã nói trước: "Đừng đến gần, đi xa một chút".

"Cái gì vậy?", Quỳ Ngưu híp mắt nhìn chằm chằm cơ thể Diệp Thành, nói chính xác hơn là nhìn sấm sét đen tuyền tràn ngập khí tức khủng bố và cực kỳ bá đạo bên ngoài cơ thể hắn.

Tuy lo cho Diệp Thành, nhưng hắn ta vẫn lùi ra sau. Sấm sét kia rất quỷ dị, ngay cả hắn ta cũng thấy sợ. Nó tựa như một loại lôi kiếp của kiếp số bản thận, nhưng lại đáng sợ hơn nhiều.

Diệp Thành nhắm mắt lại, dùng hết sức ngăn cản trời phạt. Tuy nó đến rất đột ngột, nhưng cũng không dữ dội.

Song, điều khiến hắn kinh ngạc là còn chưa chờ mình trấn áp thì nó đã tự dưng biến mất từng luồng một. Diệp Thành trơ mắt nhìn nó tan biến không biết đi đâu.

Từ đầu đến cuối chỉ mất mấy giây, sấm sét trong ngoài cơ thể hắn đã biến mất. Điều này khiến Diệp Thành có hơi ngơ ngác, lẽ nào ông trời rủ lòng thương, biết trời phạt không giết được mình nên rút về?

Hắn không có chuyện gì, nhưng Cơ Tuyết Băng lại thảm, ôm bụng dưới bỗng dưng hét thảm.

Lại thấy bụng dưới cô có sấm sét đan xen trông vô cùng bá đạo, nhưng lại không có nhằm vào Cơ Tuyết Băng, mà là sinh mệnh đang thai nghén trong bụng. Nói chính xác hơn là nhắm vào con của cô.

"Bà ơi, cầu xin bà, cứu đứa trẻ này đi!", cô cố hết sức cầu xin, mong ngóng nhìn Mạnh Bà.

"Lão thân cũng không có cách nào!", Mạnh Bà khẽ lắc đầu: "Ngươi và bố đứa bé đều là người bị trời phạt. Ngay khi nó xuất hiện ý thức thì cũng đã hấp thu “trời phạt“ của hai người".

Sắc mặt Cơ Tuyết Băng thoáng chốc trắng bệch, cô cũng bị trời phạt nên hiểu rõ hơn ai hết sự đáng sợ của nó. Dù là cô và Diệp Thành thì cũng khó mà ngăn được, huống chi là một đứa trẻ còn chưa ra đời.

Đây là tai ách, Thiên Đạo máu lạnh, trời xanh vô tình. Nó dời mục tiêu đi, không giết được cô và Diệp Thành bèn nhằm vào con họ để răn đe, thể hiện sự uy nghiêm của mình.

"Diệp Thành, cầu xin ngươi trở về cứu con của chúng ta đi", trong lòng Cơ Tuyết Băng hò hét, nước mắt đong đầy đôi mắt xinh đẹp. Giờ phút này, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như Cơ Tuyết Băng lại giống như một thiếu nữ tràn ngập bất lực.

Mạnh Bà thầm than, ngón tay già nua quấn quanh thần mang, định giết chết đứa bé chưa sinh ra kia.

Bà ta đã sống không biết bao nhiêu năm, trong ký ức xa xăm cũng từng có hai người bị trời phạt, họ kết hợp sinh con ra tạo thành một hồi kiếp nạn thổ lớn khiến đất trời đảo lộn.

Đó là một khoảng thời gian máu chảy đầm đìa, dù giờ nhớ lại vẫn không nhịn được rùng mình.

Nhưng cuối cùng bà ta cũng không đành lòng, hờ hững xoay người dần dần đi xa: "Nữ Đế à! Lão thân không ra tay, suy cho cùng cũng phải để cô ấy gặp được đứa trẻ và lưu lại một cái tên trên đời".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK