Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 579: Thân thiết như một gia đình

Linh sơn của Viêm Hoàng.

Sự trở lại của Nhân Hoàng khiến mọi người đều chìm trong niềm vui sướng, ai nấy đều bận rộn.

Mọi người hợp lực để ngưng tạo một linh sơn hùng vĩ khác bên cạnh Viêm Hoàng, nối liền với linh sơn của Viêm Hoàng thành một thể.

Sát trận, ngưng linh trận, phòng ngự pháp trận mang về từ Nhân Hoàng đều được lạc ấn lên linh sơn của Viêm Hoàng, ngay cả kết giới hộ tông cũng được lạc ấn ở đây, tạo thành lớp phòng ngự cực mạnh.

Nhìn từ xa, linh sơn của Viêm Hoàng mây mù lượn lờ, linh khí vờn quanh giống như tiên cảnh giữa chốn trần gian.

Mà sau khi được Nhân Hoàng sát nhập, thực lực của Viêm Hoàng đương nhiên tăng lên gấp đôi, lại thêm có Chung Giang và Hồng Trần Tuyết trấn giữ, cho dù Thị Huyết Điện cũng không dám tới xâm lược lần nữa.

Mà đệ tử và trưởng lão của Nhân Hoàng với Viêm Hoàng cũng rất hợp nhau, hai bên đặt bí pháp của mình vào Tàng Thư Các của Viêm Hoàng, cùng chia sẻ với đối phương.

Trên linh sơn, Diệp Thành, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đang ngồi phía sau một căn lầu các.

“Như trước đây, muội vẫn phụ trách tình báo”, Hồng Trần Tuyết nhấp một ngụm trà.

“Vậy thì tốt quá”, Chung Giang cười vui vẻ vuốt râu: “So về mạng lưới tình báo, có lẽ không thế lực nào ở Đại Sở có thể so sánh với Nhân Hoàng của sư muội, Nhân Hoàng gia nhập khiến cho Viêm Hoàng như hổ thêm cánh”.

“Vậy mục tiêu tiếp theo là thế lực nào?”, Hồng Trần Tuyết và Chung Giang đều nhìn Diệp Thành.

“Lôi kéo mọi người”, Diệp Thành cười nhẹ.

“Lôi kéo mọi người?”

“Đúng thế”, Diệp Thành lại cười: “Mấy năm nay, Thị Huyết Điện đánh hết gia tộc này tới gia tộc khác, gây thù chuốc oán với rất nhiều người. Tục ngữ có câu ‘kẻ thù của kẻ thù là bạn’, tại sao chúng ta không chiêu mộ họ về phe Viêm Hoàng?”

“Nghe giọng điệu này của Thánh chủ là đã chọn được ứng cử viên thích hợp rồi phải không?”

“Đương nhiên”, Diệp Thành rót một chén rượu, cười bảo: “Thiên Tông thế gia và nhà họ Tô ở thành Xuân Thu, hai nhà này đều vì Thị Huyết Điện mà nguyên khí bị tổn hại nặng nề, cả hai đều đang tìm kiếm đồng minh, ngoài ra hai nhà này đều nợ ta một ân huệ, chúng ta nói vào lúc này là hợp lý nhất rồi”.

“Ta biết chuyện của nhà họ Tô, họ không chỉ một lần phái người đi tìm liên minh, nhưng vì nội bộ Viêm Hoàng lục đục nên ta cũng không muốn kéo họ xuống nước, bây giờ tình thế đã khác, ta thấy khả thi đấy. Còn Thiên Tông thế gia…”

Nói đến đây, Chung Giang ngờ vực nhìn Diệp Thành: “Ta rất tò mò, Sở Thương Tông có đạo thương, cho dù ngày hôm đó có ngươi giúp đỡ thì cũng vẫn khó đánh bại được tiến công của Thị Huyết Điện, rốt cuộc ngươi đã làm gì vậy?”

“Ta đã chữa khỏi đạo thương của ông ấy!”

Hắn vừa thốt ra lời này, không chỉ Chung Giang mà Hồng Trần Tuyết cũng tỏ vẻ bất ngờ: “Đạo thương cũng chữa được ư?”

“Được chứ, được chứ!”

Nghe vậy, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đều ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt thoải mái của Diệp Thành thì chuyện này chắc chắn không phải giả.

Nhất thời, một tia sáng yếu ớt loé lên trong mắt của hai người, thầm nói người thanh niên trước mặt này không đơn giản như họ nghĩ, mặc dù hắn chỉ ở cảnh giới Linh Hư, nhưng lại có rất nhiều sắc thái bí ẩn.

“Nếu là như vậy, có lẽ ta có thể kéo được một người cảnh giới Chuẩn Thiên về phía Viêm Hoàng”, Chung Giang trầm tư một lúc rồi từ từ cất lời.

Nghe vậy, mắt Diệp Thành sáng lên: “Ai vậy?”

“Đó là một tản tu”, Chung Giang khẽ cười: “Là một đạo hữu ta quen khi đi dạo chơi, không biết vì sao người đó lại trúng đạo thương, cả trăm năm rồi vẫn chưa tìm ra cách giải cứu. Nếu ngươi có thể chữa lành đạo thương thì bảo ông ấy đến Viêm Hoàng của chúng ta làm khách khanh trưởng lão cũng được”.

“Chuyện này ổn đấy, vậy tiền bối liên hệ nhé”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Tiền bối tìm được thì đạo thương của ông ấy cứ để ta lo”.

“Vậy phải tìm được đã, có trời mới biết bây giờ ông ấy ở đâu”.

“Không sao, chúng ta có mạng lưới tình báo mà”, Diệp Thành lại nhìn sang Hồng Trần Tuyết.

“Chuyện này cứ giao cho ta, nếu Thiên Tông thế gia và nhà họ Tô của thành Xuân Thu cũng gia nhập Viêm Hoàng, lại có thêm vị đạo hữu mà Chung Giang sư huynh vừa nói, vậy thì thực lực của Viêm Hoàng chúng ta có thể tăng lên rất nhiều”, Hồng Trần Tuyết ngẫm nghĩ: “Đến lúc đó, khả năng thống nhất được Viêm Hoàng cũng sẽ tăng lên rất nhiều”.

“Vậy để ta phái người đi liên lạc với Thiên Tông thế gia và nhà họ Tô”, Chung Giang đứng dậy, mặt mày rạng rỡ, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Sau khi Chung Giang đi, lúc này Hồng Trần Tuyết mới nhìn Diệp Thành, nói chính xác hơn là nhìn vào mắt trái của hắn.

Có lẽ là thấy mắt nhớ người khiến bà bất giác thất thần, dường như nhìn mắt trái của Diệp Thành, nhưng lại như đang nhìn mắt phải của Hồng Trần, họ đều có Tiên Nhãn, đều gọi là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.

Bị Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Thành cảm thấy không được tự nhiên.

Khụ khụ!

Cuối cùng, Diệp Thành ho khan một tiếng.

Bị tiếng ho khan của Diệp Thành thức tỉnh, Hồng Trần Tuyết không nhìn hắn nữa mà mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Có thể nói cho ta biết làm thế nào mà ngươi có được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không?”
Chương 580: Sư phụ chờ con

“Chuyện này nói ra dài lắm”, Diệp Thành ngoáy tai: “Nó là do một vị tiền bối tiên tộc truyền lại cho ta”.

Hồng Trần Tuyết lại mím môi, sau đó chuyển chủ đề: “Ngươi chữa được cả đạo thương, vậy ngươi có thể chữa được ám thương của Chung Giang sư huynh không?”

“Vấn đề này thực sự khó nói”, nghe Hồng Trần Tuyết nói xong, Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn vừa xoa cằm vừa nói: “Công pháp của tiền bối Chung Giang hơi lạ, nối liền với cảnh giới tu vi, mỗi lần ra tay đều khiến tu vi giảm đi một phần, ám thương kỳ lạ này không nằm trong phạm vi khả năng của ta”.

“Đó đúng là một công pháp kỳ lạ”, Hồng Trần Tuyết thở dài: “Đó là công pháp mà sư tôn ta có được trong một lần đi dạo chơi, ông ấy đã từng nghiêm cấm người của Viêm Hoàng tu luyện, nhưng tiếc là Chung Giang sư huynh vẫn làm”.

“Tiền bối đừng bi quan quá, sẽ có cách thôi”.

“Hy vọng vậy!”, Hồng Trần Tuyết lại thở dài rồi chầm chậm đứng dậy, đang định đi ra ngoài thì bị Diệp Thành gọi lại.

“Có chuyện gì à?”, Hồng Trần Tuyết hỏi.

“Thực ra cũng không phải chuyện gì lớn”, Diệp Thành xoa tay cười hì hì: “Tiền bối có thể cho người thu thập, sắp xếp thông tin tình báo về Hằng Nhạc Tông trong thời gian gần đây giúp ta không? Lâu rồi chưa về đó, ta hơi lo lắng”.

Hằng Nhạc Tông?

Mặc dù trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng Hồng Trần Tuyết cũng không chú ý nhiều.

Bây giờ Hồng Trần Tuyết đã biết thân phận thật sự của Diệp Thành nên đương nhiêu có thể hiểu.

“Còn nữa, xin tiền bối giữ bí mật chuyện ta là Diệp Thành giúp ta”, Diệp Thành lại nở nụ cười: “Ta không muốn nhiều người biết chuyện này, một ngày nào đó ta sẽ dẫn Viêm Hoàng đi giết bọn họ để cho bọn họ trở tay không kịp”.

“Vậy ngươi không định cho ta nhìn thấy khuôn mặt thật của người sao?”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành, cuối cùng dừng trên mặt nạ Quỷ Minh của hắn, với nhãn lực của bà cũng không thể nhìn thấu.

“Nhìn mặt ta à, không cần thiết đâu! Ta sợ tối đến tiền bối không ngủ được… tới tìm ta nói chuyện”.

Có lẽ cho rằng Diệp Thành nói linh tinh nên Hồng Trần Tuyết chỉ khẽ nhíu mày, khịt mũi rồi không nói lời nào quay lưng bỏ đi.

Sau khi Hồng Trần Tuyết đi, Diệp Thành bĩu môi, tháo mặt nạ Quỷ Minh xuống, hắn nhìn vào gương rồi vuốt tóc: “Ta nói thật mà! Nếu để tiền bối biết ta giống hệt sư tôn của người, có trời mới biết tối đến người có chạy tới giường của ta ôm ta ngủ không!”

“Vào chuyện chính thôi nào”, Diệp Thành cất gương đi, trở tay lấy thi thể lão già mặc áo huyết bào ra.

Cơ thể lão ta bê bết máu, nhiều chỗ còn lộ cả xương, vết thương trên người nhiều không đếm xuể.

Tuy nhiên dù vậy thì cơ thể cảnh giới Bán Bộ Minh vẫn vô cùng mạnh mẽ, dù không động đến linh lực hộ thể thì tu sĩ bình thường cũng khó mà phá được phòng ngự của cơ thể này.

Diệp Thành gọi tiên hoả ra, bao quanh cơ thể lão.

Hắn thầm nhẩm niệm pháp môn Man Hoang Luyện Thể, dùng tiên hoả tôi luyện cơ thể lão già mặc áo huyết bào để độ mạnh của cơ thể lão tăng thêm một bậc.

Đây là cả một quá trình dài.

Man Hoang Luyện Thể không ngừng hoạt động, vết thương trên cơ thể lão ta cũng được chữa lành, tạp chất trong cơ thể lần lượt được đẩy ra, cơ thể cũng trở nên dẻo dai và rắn chắc hơn.

Sau khi Diệp Thành cất tiên hoả đi thì trên người lão già mặc huyết bào đã không còn vết sẹo nào nữa, cả người được bao phủ bởi một lớp vàng kim.

“Được lắm”, Diệp Thành vỗ tay sau đó cất vào trong túi đựng đồ, lúc này mới lấy một tờ giấy trắng viết đầy những thứ kỳ quặc bên trên ra.

Những thứ được viết trên tờ giấy trắng đều là nguyên liệu cần thiết để luyện chú ấn.

Cũng giống như luyện đan cần đến linh thảo… vì chú ấn cũng có tác dụng diệu kỳ như luyện đan nên cũng cần nguyên liệu tương tự.

“Hoàng trưởng lão”, Diệp Thành đọc lại một lượt rồi gọi.

Ngay sau đó, Hoàng Đại Sơn với thân hình mập mạp bước vào, cung kính hành lễ: “Thánh chủ”.

“Tìm nguyên liệu như trên này cho ta, càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt”, Diệp Thành đưa tờ giấy cho Hoàng Đại Sơn.

“Đây là gì ạ?”, Hoàng Đại Sơn nhìn rồi không khỏi gãi đầu.

“Chỉ cần tìm là được”, Diệp Thành nói xong lại đưa một túi đựng đồ cho ông ấy: “Trong này có mười triệu linh thạch, tìm cho ta một vài đan phương luyện đan, chỉ cần đan phương ba vân trở lên là được”.

“Đan phương?”, Hoàng Đại Sơn lại ngẩn người: “Thánh chủ cần đan phương làm gì vậy ạ?”

“Ông hỏi nhiều thế làm gì!”, Diệp Thành đuổi Hoàng Đại Sơn ra khỏi lầu các.

Sau khi đuổi Hoàng Đại Sơn đi, Diệp Thành nhét một cây tăm vào miệng, ngửa đầu nằm trên thảm cỏ mềm.

“Đời người đúng là thế sự vô thường”, Diệp Thành ngửa đầu nhìn hư không mờ mịt mà cảm thán.

Mấy tháng trước hắn vẫn là tiểu đệ tử của một tông môn, mới vừa đi không lâu đã xảy ra bao nhiêu chuyện, gặp được bao nhiêu cơ duyên khiến hắn từ một tiểu đệ tử ngày nào trở thành tu sĩ có thể chiến đấu với cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên, còn làm Thánh chủ của Viêm Hoàng.

Nghĩ đến chức Thánh chủ Viêm Hoàng, trong lòng Diệp Thành lại bắt đầu phác thảo ra một bản kế hoạch.

“Sư phụ, chờ đồ nhi một thời gian, khi nào con thống nhất được Viêm Hoàng chắc chắn sẽ trở về tiêu diệt Chính Dương Tông, con sẽ khiến những kẻ đã âm thầm hại chúng ta phải trả giá gấp trăm lần, ngàn lần”.

Cứ suy nghĩ miên man như vậy rồi Diệp Thành ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Chương 581: Đàm phán

Hôm sau, trời còn chưa sáng Diệp Thành đã bị đánh thức.

Bởi vì người nhà họ Tô của thành Xuân Thu đã tới, khi Diệp Thành nghe thấy tin này cũng hơi giật mình, hôm qua mới liên lạc với họ, không ngờ hôm nay đã nhận được tin.

Nhưng nghĩ lại thì cũng có thể hiểu. Có lẽ nhà họ Tô đã thật sự bị nhà họ Dương của Vân Tạng Sơn và Thị Huyết Điện dồn ép vào bước đường cùng, họ vốn đã có ý liên minh với Viêm Hoàng, bây giờ Viêm Hoàng vừa liên lạc là họ tới ngay lập tức.

Sau khi đi qua vài ngã rẽ, Diệp Thành bước lên một căn lầu các.

Ập vào mắt hắn là một bóng dáng xinh đẹp và một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím. Bóng dáng xinh đẹp đương nhiên là Tô Tâm Nhi, còn người mặc áo bào tím chính là tam thúc tổ của Tô Tâm Nhi, người được Diệp Thành cứu khi ở nhà họ Tô, ông ta tên là Tô Tinh Hà.

Thấy Diệp Thành đi vào, Tô Tinh Hà vội vàng đứng dậy, hành lễ với hắn: “Cảm ơn sự giúp đỡ của Thánh chủ Viêm Hoàng ngày đó”.

“Tiền bối nói quá rồi”, Diệp Thành nhẹ nhàng xua tay, sau đó nhìn Tô Tâm Nhi rồi bất giác ho khan, sờ chóp mũi cười ngượng ngùng: “Tô cô nương cũng tới à?”

“Ừ… Ừ”, hai má Tô Tâm Nhi đỏ lên, dường như lại nghĩ đến cảnh tượng trong hồ ngày hôm đó, cơ thể cô gần như đã bị Diệp Thành nhìn thấy sạch.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Tô Tâm Nhi lại thấy may mắn, nếu ngày đó không gặp Diệp Thành thì tam thúc tổ của cô sẽ không được cứu, mà vì Diệp Thành bị nhiều cao thủ của nhà họ Dương đuổi giết nên nhà họ Tô mới qua được cơn nguy hiểm.

Nghĩ lại những điều này thì Diệp Thành giống như ngôi sao may mắn mà ông trời ban cho nhà họ Tô hơn.

Tô Tinh Hà ở bên cạnh nghe đoạn đối thoại kỳ lạ của Diệp Thành và Tô Tâm Nhi thì bất giác gãi đầu khó hiểu. Không biết nếu ông ta biết chuyện của Diệp Thành và Tô Tâm Nhi ngày đó thì có bóp chết Diệp Thành tại đây luôn không?

Diệp Thành cũng cảm nhận được bầu không khí gượng gạo bèn vội vàng chuyển chủ đề, hắn nói với Tô Tâm Nhi và Tô Tinh Hà: “Tô tiền bối, Tô cô nương, chúng ta hàn huyên sau đi, bây giờ chúng ta cần bàn việc chính đã”.

Nói đến chuyện chính, vẻ mặt của Tô Tinh Hà và Tô Tâm Nhi đều trở nên nghiêm nghị, bởi vì chuyện cần bàn tiếp theo đây liên quan đến tương lai của nhà họ Tô, bọn họ tới đây vốn là để đàm phán, cố gắng giành thế có lợi về cho gia tộc.

Lầu các bỗng chốc chìm trong sự im lặng ngắn ngủi.

Diệp Thành cũng không vội, vì nhà họ Tô còn sốt ruột hơn hắn kìa.

Quả nhiên, một lúc sau Tô Tinh Hà lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước, ông ta nhìn Diệp Thành với vẻ nghiêm nghị rồi bảo: “Nhà họ Tô chúng ta có thể gia nhập vào Viêm Hoàng”.

Diệp Thành mỉm cười nhưng cũng không tỏ vẻ vui mừng ngay, bởi vì hắn biết chắc chắn nhà họ Tô còn có điều kiện, nếu không họ cũng không đồng ý nhanh như vậy.

“Vậy điều kiện thì sao?”, Diệp Thành mỉm cười hỏi.

Tô Tinh Hà hít sâu một hơi: “Giúp nhà họ Tô chúng ta tiêu diệt nhà họ Dương ở Vân Tạng Sơn”.

Nói đến đây, căn lầu các lại một lần nữa chìm vào khoảng lặng ngắn ngủi, Tô Tinh Hà nói xong thì hồi hộp nhìn Diệp Thành, ngay cả Tô Tâm Nhi ở bên cạnh cũng tim đập thình thịch liên hồi, vì họ biết tiêu diệt nhà họ Dương không phải chuyện đơn giản.

Hoặc có thể nói là điều kiện họ đưa ra quá khó, bởi vì một khi khai chiến, không chỉ nhà họ Dương, nhà họ Tô, Viêm Hoàng, mà ngay cả Thị Huyết Điện và nhiều thế lực bí ẩn khác có lẽ cũng sẽ tham gia. Mối quan hệ trong đó vô cùng phức tạp, rút dây động rừng, tuỳ tiện khai chiến thì hậu quả rất khó lường.

“Tiền bối à, ông làm khó ta quá đó!”, Diệp Thành nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ung dung cất lời: “Nhà họ Tô các ông biết rõ thế lực của nhà họ Dương hơn Viêm Hoàng chúng ta chứ. Nếu chỉ một nhà họ Dương thôi thì không thành vấn đề, nhưng chúng ta đều biết, một khi khai chiến thì không chỉ nhà họ Dương mà có lẽ một nửa thế lực của Đại Sở đều sẽ tham gia, ông cũng biết rõ lợi, hại trong chuyện này mà”.

“Nhưng… Nhưng đây là giới hạn của nhà họ Tô rồi”, không biết là ai đã cho Tô Tâm Nhi dũng khí nói ra câu này.

Có lẽ cô cũng phải cắn răng để nói, vì câu này của cô rất có thể sẽ khiến cuộc đàm phán dừng lại tại đây, đã là đàm phán thì sẽ không nói đến chuyện tình cảm, đây là vấn đề lập trường.

Lần này tới lượt Tô Tinh Hà căng thẳng, họ mang theo sứ mệnh mà tới, nếu nói lời nào không hợp khiến cuộc đàm phán chấm dứt, vậy thì tình cảnh mà nhà họ Tô phải đối mặt sẽ càng thêm tồi tệ.

Căn lầu các lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi trên đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Một lúc lâu sau, Diệp Thành xoay chiếc Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay, ung dung mỉm cười: “Ta có thể đồng ý với điều kiện của hai người”.

Mặc dù câu nói này khiến lòng người rất phấn khích, nhưng Tô Tinh Hà và Tô Tâm Nhi lại không vui mừng như trong tưởng tượng, bởi vì họ biết Diệp Thành cũng có điều kiện của mình.

“Viêm Hoàng có thể giúp nhà họ Tô tiêu diệt nhà họ Dương, nhưng không phải bây giờ”, sau khi im lặng, Diệp Thành lại nhấp một ngụm trà: “Hai vị cũng biết tình hình hiện tại của Viêm Hoàng, tuy chúng ta đã hợp lại với Nhân Hoàng, nhưng vẫn còn có Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Huyền Hoàng và Thị Huyết Điện như hổ rình mồi, nếu hấp tấp khai chiến với nhà họ Dương, vậy sẽ là tự tìm phiền phức”.

“Không biết Thánh chủ Viêm Hoàng có thể cho ta một thời hạn không?”

Nghe vậy, Diệp Thành giơ ba ngón tay lên: “Ba năm, tính từ thời điểm nhà họ Tô gia nhập Viêm Hoàng, trong vòng ba năm, Viêm Hoàng chắc chắn sẽ tuân thủ lời hứa, phái quân đi tiêu diệt nhà họ Dương. Không biết như vậy đã được chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK