Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366: Thần hoả thiên lôi, tái hiện thần uy

Ngay sau đó, Diệp Thành triệu gọi tiên hoả để nó hiện trong lòng bàn tay trái, rồi triệu gọi thiên lôi lơ lửng bên tay phải.

Kế tiếp, tiên hoả và thiên lôi thay đổi hình thái. Tiên hoả hoá thành thần cung, thiên lôi ngưng tụ thành thần tiễn.

Chân trái của hắn gập lại hướng về phía trước, chân phải thu về sau đứng thẳng, cả cơ thể đều hướng về phía sau, thần tiễn được đặt lên dây cung, được hắn kéo căng tay thành hình trăng tròn, thần cung màu vàng kim, thần tiễn màu đen trông hết sức chói mắt.

Trong chốc lát, Diệp Thành như bước vào ý cảnh huyền diệu. Đó là Đại Vu của tộc người Vu cầm cung bắn về phía mặt trời gay gắt, hắn coi Thị Huyết Đạo Nhân giống như vầng mặt trời chói chang trên hư không.

Thần hoả thiên lôi, nhất tiễn cách thế.

Sau tiếng nhẩm của Diệp Thành, hắn thả tay cho mũi tên bay đi. Đột nhiên, thần tiễn đen thui cứ thế bay vào hư không đâm xuyên hư không khiến không gian méo mó.

Ừm?

Cảm nhận được ý lạnh thấu xương truyền đến từ phía sau lưng, Thị Huyết Đạo Nhân còn đang mải đối kháng với Từ Phúc trưởng lão chợt quay đầu nhìn, khi trông thấy thần thiễn thiên lôi đang bắn về phía mình, mặt ông ta biến sắc.

Nếu như bình thường thì ông ta có thể dễ dàng ngăn đòn tấn công này nhưng lúc này ông ta lại đang đang đấu tranh gay cấn với Từ Phúc, cả hai không phân thắng bại, không ai chịu nhường ai, vẫn duy trì thế cân bằng.

Thế nhưng hiện giờ có ngoại lực tác động, đòn công kích không phải quá mạnh nhưng cũng đủ phá đi thế cân bằng hiện tại, một khi ông ta yếu thế hơn thì nhất định sẽ bị biển lửa màu tím kia của Từ Phúc nhấn chìm.

Khốn khiếp!

Mặt mày Thị Huyết Đạo Nhân tối sầm cả lại, trước đó vì đại chiến với Từ Phúc nên ông ta không hề chú ý phía sau mình còn có người đánh lén.

Không thể phá vỡ thế cân bằng được.

Thị Huyết Đạo Nhân lạnh giọng, ông ta lập tức giơ tay lên đánh tan thần tiễn thiên lôi của Diệp Thành, nhưng cũng vì phân tán sự tập trung nên biển lửa màu tím của Từ Phúc nhanh chóng chiếm ưu thế, không ngừng thôn tính biển lửa màu đỏ của ông ta. Thị Huyết Đạo Nhân cố gắng dốc sức muốn lấy lại thế cân bằng nhưng đã bị Từ Phúc lấn át.

Vù!

Đúng lúc này, thần tiễn thứ hai bắn vào không trung khiến Thị Huyết Đạo Nhân suýt chút nữa vì tức tối mà ói ra máu.

Diệp Thành nắm bắt chính xác thời cơ, đó không phải là trận đại chiến mà hắn có thể tham gia vào, hắn cũng không hy vọng đòn công kích của mình có thể tiêu diệt Thị Huyết Đạo Nhân, việc mà hắn cần làm chính là tác động, làm gây rối, phá vỡ thế cân bằng giữa hai người bọn họ.

A….!

Thị Huyết Đạo Nhân tức tối gằn lên, ông ta lại giơ tay đánh tan thần tiễn thiên lôi.

Có điều cũng vì vậy mà ông ta lại một lần nữa phân tâm, biển huyết hải tiếp tục bị thôn tính, nếu như coi thắng lợi là mười phần thì hiện giờ ông ta chỉ còn lại bốn phần, Từ Phúc chiếm sáu phần.

Diệp Thành lúc này khí huyết sục sôi, hắn liên tiếp bắn ra ba mũi thần tiễn thiên lôi và Thị Huyết Đạo Nhân thật sự ói ra máu, lúc này nếu như ông ta phân tâm tiếp thì nhất định sẽ bị Từ Phúc lần lướt. Nghĩ vậy, Thị Huyết Đạo Nhân nghiến răng, chỉ có thể để mặc cho ba đạo thần tiễn kia bắn về phía mình.

Phập! Phập! Phập!

Ngay sau đó, Thị Huyết Đạo Nhân bị ba mũi thần tiễn bắn xuyên người, máu tươi bắn vọt ra ngoài.

Phía này, Từ Phúc nhìn mà ngỡ ngàng, có người âm thầm giúp ông ta!

Thế nhưng ông ta lại không nhìn xuống phía dưới vì không thể phân tâm một giây phút nào được, việc ông ta cần làm chính là cố gắng hết sức tiêu diệt Thị Huyết Đạo Nhân còn người giúp ông ta, đợi khi tiêu diệt được Thị Huyết Đạo Nhân thì cảm ơn sau cũng không muộn.

Bên dưới, Diệp Thành lại lần nữa đặt mũi tên lên cung, hắn ngắm chuẩn phần đầu của Thị Huyết Đạo Nhân rồi cười lạnh lùng: “Lần này xem ông có chặn được không?”

Vù!

Sau khi Diệp Thành bắn cung ra, thần tiễn thiên lôi màu đen lại lần nữa bay vọt vào không trung, mục tiêu chính là phần đầu của Thị Huyết Đạo Nhân.

Khốn khiếp!

Thị Huyết Đạo Nhân nghiến răng, mặt mày tôi độc, lần này ông ta không thể không chặn lại mũi tên kia, nếu như phần trán bị đâm xuyên qua thì ông ta nhất định sẽ chết ngay lập tức.

Thị Huyết Đạo Nhân tung ra một chưởng khiến thần tiễn của Diệp Thành nát tan, có điều cũng vì vậy mà biển huyết hải của ông ta bị biển lửa màu tím của Từ Phúc ngốn trọn bảy phần.

Lú này ông ta không còn đường chống lại vì Từ Phúc đã chiếm ưu thế mất bảy phần.

“Từ Phúc, có việc hay cần thương lượng”, Thị Huyết Đạo Nhân sợ rồi, ông ta thật sự sợ rồi.

“Không chết không dừng”, Từ Phúc không hề quan tâm tới lời nó của Thị Huyết Đạo Nhân, cứ thế ngự động biển lửa trào dâng.

“Vậy thì cùng chết”, Thị Huyết Đạo Nhân phẫn nộ, ông ta thiêu đốt tinh huyết, khí tức cuồng bạo dâng lên mạnh mẽ, cứ thế ngăn lại cảnh biển lửa huyết hải của mình đang bị thôn tính.

Vù!

Bên dưới, Diệp Thành lại lần nữa đặt thần tiễn lên cung, mục tiêu chính là phần đầu của Thị Huyết Đạo Nhân.

Thần hoả thiên lôi, nhất tiễn cách thế!

Sau tiếng hô khẽ của hắn, một tiễn ở trạng thái đỉnh phong được bắn vọt ra.

A…!

Thị Huyết Đạo Nhân gào thét vang vọng đất trời, vào giây phút thần tiễn kia sắp đâm vào đầu mình, ông ta nhanh chóng né người nhưng vẫn bị trúng chiêu, phần ngực bị thần tiễn đâm xuyên.

Ngay sau đó, ông ta né tránh, biển lửa màu tím của Từ Phúc trôi dạt tới cứ thế nuốt trọn biển lửa màu đỏ kia, đến cả Thị Huyết Đạo Nhân sau khi mất đi thế cân bằng cũng bị nuốt trọn trong đó.

“Không….không không….”, Thị Huyết Đạo Nhân cố gắng phản kháng nhưng biển lửa màu tím kia vẫn không ngừng nhấn chìm ông ta.

Rầm!

Biển lửa màu tím nhanh chóng thổi bùng tới, rất nhanh sau đó, một bóng hình huyết sắc bay từ trên trời xuống, đó là Thị Huyết Đạo Nhân, trông ông ta lúc này không còn ra hình người nữa, cứ thế ngã ra đất.

“Ta lấy mạng ngươi”, Từ Phúc cầm sát kiếm nhuốm máu trong tay sát phạt tới.

“Để con, để con”, lúc này Diệp Thành mới nhảy ra vác theo Bá Long Đao.

“Diệp…Diệp Thành?”, Từ Phúc thấy Diệp Thành thì thẫn thờ: “Con…con còn sống sao?”, không ngờ người ra tay giúp ông ta lại chính là Diệp Thành, người mà ông ta tưởng rằng đã chết.

“Không….không thể nào”, Thị Huyết Đạo Nhân cố gắng vùng vẫy trên mặt đất, đôi mắt muốn rớt ra khỏi tròng, ông ta nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt không sao tin nổi.

“Không gì là không thể”, Diệp Thành cười lạnh lùng: “Huyết Đồng không cẩn thận bị ta diệt rồi, ồ không đúng, nên nói là Đan Hồn mới phải”.

“Đan…Đan Hồn?”, Từ Phúc ở bên biến sắc, “không thể nào, chính ta tận mắt chứng kiến Đan Hồn bị một chưởng của chưởng môn sư đệ đánh thành cục thịt nhuốm máu thôi, sao có thể còn sống được?”

“Nhưng trưởng lão ạ, đến hắn ta cũng đã thừa nhận rồi”, Diệp Thành nhướng vai: “Ngay từ lần đầu tiên gặp hắn ở Đan Thành, hắn đã thể hiện sát khí đằng đằng với con, còn con vẫn luôn có cảm giác quen thuộc với hắn ta, mãi tới khi giao đấu con mới biết hắn chính là Đan Hồn”.

“Còn có cả chuyện này sao?”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy hơi rợn người, nếu thật sự là Đan Hồn mà Diệp Thành vẫn còn sống thì đúng là kì tích của kì tích.

“Tiểu tử, rốt cục ngươi làm gì mà có thể sống được vậy?”, nhất thời, Từ Phúc hướng ánh mắt sang nhìn Diệp Thành, ông ta có thể tưởng tượng được vì mạng sống mà Diệp Thành nhất định đã phải trải qua trận đại chiến hết sức khốc liệt.

Phụt!

Diệp Thành không hề chú ý tới sự thay đổi trong ánh mắt của Từ Phúc, hắn đã cầm dao lên chém về phía Thị Huyết Đạo Nhân.

Cũng vì sợ có sự việc sống lại dị thường như Đan Hồn nên hắn lập tức triệu gọi tiên hoả, thiêu đốt cơ thể của Đan Hồn thành mây khói rồi mới lấy túi đựng đồ của Thị Huyết Đạo Nhân.

“Trưởng lão, người bảy con ba, thế nào ạ?”, Diệp Thành cầm túi đựng đồ mỉm cười nói.

“Cho ngươi cả”, Từ Phúc cười nói sau đó xoè bàn tay, một ngọn lửa màu tím xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Ấy, sao lại biến thành chân hoả rồi?”, Diệp Thành bất ngờ: “Trước đây không phải là địa hoả sao ạ?”

“Ta chiếm lấy huyết ngục viêm hoả của nó thì địa hoả đương nhiên có thể thăng cấp lên thành chân hoả”, Từ Phúc cười rất sảng khoái, đây là tạo hoá, đối với một luyện đan sư mà nói thì đó là việc không gì tốt bằng.

“Chẳng trách mà người lại hào phóng như vậy”, Diệp Thành tròn mắt nhìn ngọn lửa màu tím kia.

“Đi thôi”, Từ Phúc thu lại ngọn lửa màu tím sau đó đặt tay lên ngực, tim ông ta tới giờ vẫn còn đang đập thình thịch. “Tên ranh mãnh nhà ngươi, ta ra ngoài với ngươi một lần sao lại thót tim thế này cơ chứ? Nếu ngươi chết thì khi quay về hai sự muội sẽ liều mạng tìm ta tính sổ mất”.

“Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, cũng không thể trách con”.

“Được rồi, được rồi, không trách ngươi, đi thôi. Ấy, ngươi tiến giới lên cảnh giới Chân Dương rồi sao?”

“Con tưởng người không phát hiện ra cơ”.
Chương 367: Đồ nhi của muội?

Rạng sáng hai người mới dừng chân ở thành cổ.

“Nghe nói chưa, Hạo Thiên Trần Dạ được phong làm Đan Thánh rồi đấy”, vừa vào cổ thành, Diệp Thành đã nghe thấy câu này, dù là người đi đường hay ở quán trà ven đường, đa phần đều nói chuyện liên quan đến hắn.

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh, thật lợi hại!”

“Sao ta lại không sinh được nhi tử giỏi như thế chứ? Ta nghe nói người của Hạo Thiên thế gia đang tìm kiếm Hạo Thiên Trần Dạ khắp nơi đấy”, có người biết chuyện kể lại: “Tối qua họ còn đến Đan Thành rồi cơ”.

“Tối qua người của Hạo Thiên thế gia đã đến Đan Thành?”, Diệp Thành nghe thấy câu này bất giác ho khan: “May mà mình đi sớm, nếu không chắc chắn sẽ bị đưa về Bắc Sở nhận phụ thân”.

“Tiểu tử, lần này con nổi tiếng rồi”, Từ Phúc ở bên cạnh chậc lưỡi cảm thán.

“Là Hạo Thiên Trần Dạ nổi tiếng”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Nói thật thì con rất thích danh hiệu Đan Thánh ấy”.

“Hai sư muội và các chưởng môn sư đệ mà biết chắc chắn sẽ rất vui”.

“Vậy chắc sẽ có thưởng đúng không ạ?”, Diệp Thành xoa tay cười xoà: “Tiền bối Đan Thần muốn con rời khỏi môn phái để làm thành chủ tiếp theo của Đan Thành nhưng con không đồng ý, chắc các chưởng môn sư bá sẽ thưởng cho con đó”.

“Con vừa nói gì?”, Từ Phúc dừng lại, nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Đan Thần muốn để con làm thành chủ đời tiếp theo của Đan Thành?”

“Vâng”, Diệp Thành gật đầu: “Nhưng con không đồng ý”.

“Mẹ nó”, có lẽ vì quá kích động, Từ Phúc vô thức chửi thề: “Cái tên phá gia này”.

“Con hiểu mà”, Diệp Thành vừa nói vừa kéo Từ Phúc đi về phía trung tâm thành cổ: “Nhưng ông ấy bảo con rời khỏi môn phái gốc, sao con nỡ chứ? Hơn nữa làm thành chủ Đan Thành thì không được giải quyết tranh chấp giữa các thế lực lớn ở Đại Sở nên con càng không muốn làm, biết đâu lúc nào đấy Hằng Nhạc sẽ khai chiến với Chính Dương Tông, con không thể chỉ đứng nhìn!”

Lời này của Diệp Thành khiến Từ Phúc sửng sốt.

Từ Phúc chưa bao giờ nghĩ Diệp Thành lại có tình cảm sâu đậm với Hằng Nhạc như thế, hắn lại càng có khí phách mà những người trẻ tuổi hiếm ai có được.

Thành chủ Đan Thành vinh dự nhường nào! Từ Phúc tự nhận nếu là ông năm đó thì ông sẽ khó cưỡng lại được sự cám dỗ này.

“Sư tôn à! Nếu người nghe thấy những lời này sẽ nghĩ thế nào?”, nhất thời Từ Phúc nghĩ đến Thông Huyền Chân Nhân: “So với Doãn Chí Bình, Diệp Thành mới là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thánh tử, chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc cũng nên là Diệp Thành, vì hắn có thể dùng cả mạng sống để bảo vệ nhà của mình”.

Haiz!

Từ Phúc thở dài, theo Diệp Thành vào Truyền Tống Trận.

Sau đó, cuộc hành trình của hai người suôn sẻ hơn rất nhiều, họ liên tiếp sử dụng hơn mười Truyền Tống Trận.

Vào ban đêm, linh núi ở phía xa của Hằng Nhạc Tông đã hiện ra trong tầm mắt hai người họ.

Từ Phúc đã cất phi kiếm đi, túm lấy Diệp Thành bằng một tay rồi bay vào Hằng Nhạc Tông như một đạo Thần hồng, đáp xuống Ngọc Nữ Phong.

Woa!

Vừa đáp xuống, Diệp Thành đã liên tục hít sâu không khí ở Ngọc Nữ Phong: “Ở nhà vẫn thích hơn”.

“Mặt nạ cũng nên tháo thôi”, Diệp Thành cởi mặt nạ xuống, sau đó còn vuốt tóc một cách rất phóng khoáng.

“Diệp Thành, đến rừng trúc chờ ta”, ngay sau đó trong Ngọc Nữ Các vọng ra một giọng nữ êm dịu, người lên tiếng chính là Sở Huyên.

“Vâng”, Diệp Thành cười hì hì, xoay người chạy đi.

“Từ sư huynh”, sau khi Diệp Thành đi, Sở Huyên bước ra khỏi Ngọc Nữ Các, sắc mặt không được tốt lắm.

“Sư muội, trong tông đã xảy ra chuyện gì à?”, Từ Phúc cau mày nhìn Sở Huyên.

Sở Huyên gật đầu: “Đúng như chúng ta nghĩ, ký chủ Doãn Chí Bình quá đáng hơn tưởng tượng nhiều”.

“Hắn đã làm gì?”, sắc mặt Từ Phúc dần tối sầm lại.

“Ba ngày trước hắn đã cưỡng gian một nữ đệ tử của Ngọc Linh Phong”.

“Cái gì?”, sắc mặt Từ Phúc chợt lạnh đi: “Hắn đâu? Đã chịu phạt chưa?”

“Vẫn chưa”, sắc mặt Sở Huyên cũng trở nên lạnh lẽo: “Các sư tôn đã ém chuyện này xuống, còn nữ đệ tử bị cưỡng gian kia đã bị đuổi ra khỏi tông môn ngay trong đêm, đến phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông”.

“Tên nghiệt đồ như vậy giữ lại thì có ích gì?”, Từ Phúc hừ lạnh: “Đám già đó đúng là mờ con mắt”.

“Cuối cùng điều chúng ta lo lắng vẫn xảy ra”, Sở Huyên lắc đầu bất lực: “Vì hắn mà quyền của chưởng môn sư huynh bị hạn chế rất nhiều, chuyện gì liên quan đến ký chủ là các sư tôn đều bao che hết mức, đôi khi ngay cả chưởng môn sư huynh cũng không được hỏi đến, như chuyện cưỡng gian đệ tử này, hắn cũng chỉ bị phạt tự kiểm điểm một hôm, ngày hôm sau lại được thả ra”.

“Ta đi tìm sư tôn tranh luận đây”, Từ Phúc lạnh lùng nói, sau đó định quay người rời đi.

“Từ sư huynh”, Sở Huyên ngăn Từ Phúc lại: “Vô ích thôi, ngay cả chưởng môn sư huynh cũng bất lực, huống chi là chúng ta”.

“Chết tiệt”.

“Huynh đừng nói cho Diệp Thành chuyện này”, Sở Huyên nhẹ giọng lên tiếng: “Bởi vì nữ đệ tử đó là Nam Cung Nguyệt thủ đồ của Ngọc Linh Phong, cô bé đi tìm Doãn Chí Bình để tính sổ nhưng lại gặp nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc, ngoài Diệp Thành và Liễu Dật đang bế quan thì hầu như đều bị hắn đánh cho tàn phế, còn có mấy bằng hữu của Diệp Thành nữa, chúng cũng không khá hơn là bao”.

“Ký chủ, hay cho một ký chủ!”, Từ Phúc tức giận, vung một chưởng vào tảng đá to bên cạnh khiến nó nứt ra.

“Sư huynh, điều muội muốn nói là huynh đừng nói chuyện của phía Nhiếp Phong cho Diệp Thành, với tính của hắn, chắc chắn hắn sẽ đi tìm Doãn Chí Bình tính sổ. Nếu vậy chuyện hắn có thể tu luyện chắc chắn sẽ bại lộ, cũng chắc chắn bị thế lực khác nhắm đến”, Sở Huyên chậm rãi khuyên nhủ: “Muội sẽ phong bế toàn bộ Ngọc Nữ Phong, cũng không cho hắn xuống núi”.

“Muội nhốt được hắn một lúc chứ nhốt được cả đời sao?”, Từ Phúc hít sâu một hơi: “Sớm muộn gì hắn cũng biết thôi”.

“Tạm thời chỉ có thể như vậy”, Sở Huyên lắc đầu bất lực: “So với Diệp Thành, các sư tôn sẽ lựa chọn bảo vệ ký chủ, nếu thật sự chọc giận họ, Diệp Thành khó tránh khỏi bị trách phạt”.

“Không thể dung túng mãi được”, Từ Phúc hừ lạnh: “Vừa mới thành ký chủ đã coi trời bằng vung, sau này sẽ thế nào? Chúng ta nên liên hợp lại để trừ khử Thánh tử Doãn Chí Bình, so với kẻ nghiệt đồ này, Diệp Thành mới là ứng cử viên thích hợp nhất”.

“Có lẽ phải vậy thôi!”, Sở Huyên khẽ nói: “Sư huynh à, quả thật bây giờ Doãn Chí Bình rất mạnh, ký chủ có độ phù hợp chín phần, tu vi mới ở cảnh giới Chân Dương tầng hai, nhưng sức chiến đấu của hắn không dưới Huyền Linh Chi Thể cảnh giới Chân Dương tầng thứ năm, cũng chính vì tiềm lực này của hắn nên mới khiến các sư tôn bênh vực hắn như vậy, cho dù phạm tội lớn cũng sẽ giúp hắn dẹp yên, không có sự giúp đỡ của hội trưởng lão thì đồ nhi muội lấy gì để tranh đấu với hắn đây?”

“Vậy thì lấy danh hiệu Đan Thánh để tranh giành cùng hắn đi”, Từ Phúc hít sâu một hơi.

“Đan Thánh?”, Sở Huyên khẽ cau mày: “Đan Thánh gì ạ? Đan Thánh chẳng phải Hạo Thiên Trần Dạ sao?”

Từ Phúc mỉm cười lắc đầu: “Sư muội à, Hạo Thiên Trần Dạ chính là Diệp Thành”.

“Gì cơ?”, Sở Huyên đờ người.

“Nói đến chuyện này thì hẳn là một trùng hợp, có lẽ nên nói là một sự bất ngờ, vì để che giấu thân phận mình mà Diệp Thành tìm bừa tên một gia tộc, nhưng hắn cũng không ngờ Đại Sở lại thật sự có một gia tộc như vậy, quanh đi quẩn lại thì hắn đã thành Hạo Thiên Trần Dạ”.

“Còn… Còn có chuyện này ạ?”, sắc mặt Sở Huyên trở nên thú vị.

“Hắn là đệ tử xuất sắc nhất mà ta từng thấy”, trong mắt Từ Phúc đầy vẻ kinh ngạc: “Hắn dẫn ra được Đan Tổ Long Hồn, được phong thành Đan Thánh, danh hiệu này đã vượt qua cả Đan Vương năm ấy”.

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh, không ngờ lại là đồ nhi của muội”, Sở Huyên không khỏi nhìn về phía rừng trúc nhỏ, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

“Điều khiến ta vui nhất không phải là danh hiệu Đan Thánh”, Từ Phúc hít một hơi thật sâu, cũng nhìn về phía rừng trúc: “Vì không muốn rời khỏi Hằng Nhạc, để sau này có thể kề vai tác chiến cùng Hằng Nhạc nên hắn đã từ chối làm thành chủ đời tiếp theo của Đan Thành, trong mắt hắn, vinh quang chí cao vô thượng ấy cũng không bằng một gia đình”.

“Hắn…”, người Sở Huyên run lên, bao cảm xúc dồn nén phút chốc trào .
Chương 368: Thật đẹp

Diệp Thành chạy một mạch về rừng trúc trong màn đêm.

“Hây da!”

“Lại đi!”

Còn chưa vào đến rừng trúc mà hắn đã nghe thấy những âm thanh này.

Hắn hơi ngạc nhiên, bất giác nhẹ nhàng bước lên hai bước, nhìn vào rừng trúc nhỏ.

Hắn nhìn thấy Hổ Oa và Tịch Nhan, lúc này hai cô cậu đang hợp lực chiến đấu với hình nộm Địa Cấp kia.

“Luyện tập thật chăm chỉ!”, Diệp Thành mỉm cười, dời ánh mắt từ Hổ Oa sang Tịch Nhan.

Tịch Nhan mồ hôi ướt dẫm, toàn thân bết bát nhưng vẫn công kích và phòng ngự, cô bé sử dụng bí pháp Thú Tâm Nộ đánh cận chiến rất nhuần nhuyễn, mỗi lần thi triển chân tay đều kèm theo tiếng gầm của dã thú, quan trọng nhất là trên cổ tay và cổ chân cô bé vẫn đeo vòng trọng lực.

“Ngưng Khí tầng thứ tư, mới mấy ngày mà thôi!”, thiên tài như yêu nghiệt Diệp Thành cũng phải xuýt xoa cảm thán, thiên phú tu luyện của Tịch Nhan vượt xa dự đoán của hắn.

Rầm! Uỳnh! Bùm!

Khi Diệp Thành còn đang tấm tắc khen ngợi thì Hổ Oa và Tịch Nhan đã lại tấn công, đánh cho hình nộm Địa Cấp kia liên tục lùi lại.

“Yêu nghiệt!”, Diệp Thành lại cảm thán, nhấc chân đi vào rừng trúc.

Hế?

Diệp Thành vừa bước vào, Tịch Nhan đã ngạc nhiên thốt lên, sau đó nhanh chóng dừng chiến, tung tăng chạy tới lao vào lòng Diệp Thành như đứa trẻ: “Sư phụ, người về rồi”.

“Đại ca”, Hổ Oa cũng cất Ô Thiết Côn đi rồi chạy tới, nở nụ cười chất phác để lộ hai hàm răng trắng tinh.

“Xem ra lúc ta không ở đây, các con luyện tập rất chăm chỉ!”, Diệp Thành mỉm cười.

“Vậy sư phụ có thưởng gì không ạ?”, Tịch Nhan cười tươi tắn.

“Có chứ, đương nhiên là có rồi”, Diệp Thành cười đáp, phất tay lấy ra một thanh linh kiếm đẹp đẽ, trên linh kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ, chuôi kiếm còn khắc hai chữ: Lăng Sương, đây là linh kiếm được hắn chế tạo dựa theo cơ thể Tịch Nhan, sử dụng rất nhiều nguyên liệu quý hiếm.

“Kiếm Lăng Sương, thưởng cho con đó”, Diệp Thành đưa linh kiếm cho Tịch Nhan.

“Con cũng có linh kiếm rồi”, cô bé rất vui mừng, nóng lòng chạy tới, cầm thanh kiếm Lăng Sương trong tay bắt đầu múa.

“Hổ Oa, cho đệ thứ này”, Diệp Thành lấy một cuốn sách cổ ra đưa cho Hổ Oa, đây là cuốn sách huyền pháp liên quan đến côn mà hắn tìm được ở Đan Thành cho Hổ Oa.

“Côn Tảo Bát Hoang”, nhìn thấy bốn chữ trên cuộn sách cổ, hai mắt Hổ Oa chợt phát sáng, cậu nhóc cười hồn nhiên: “Cảm ơn đại ca”.

“Còn những thứ này nữa, cầm lấy đi!”, Diệp Thành lấy hai túi đựng đồ ra đưa cho Tịch Nhan và Hổ Oa, những thứ này đều được Diệp Thành mua ở Đan Thành với số tiền rất lớn, hắn có tiền mà! Thứ gì cũng mua.

“Cảm ơn sư phụ”.

“Cảm ơn đại ca”.

“Được rồi, hôm nay luyện tới đây thôi, về nghỉ ngơi đi!”, Diệp Thành nhẹ nhàng vẫy tay.

Hai người rất thích thú, ôm túi đựng đồ chạy vào phòng.

Nhìn hai người bạn nhỏ, Diệp Thành thoáng ngẩn người! Hắn nhớ lại mình năm đó, sư phụ thưởng cho một món đồ nhỏ thôi mà vui vẻ cả đêm không ngủ, trong mơ cũng cười ngốc nghếch.

Diệp Thành không nghĩ nữa, đặt một túi đựng đồ có chứa linh dược kéo dài tuổi thọ ở cửa phòng Trương Phong Niên, nhưng không đánh thức ông ấy.

Làm xong những việc này, Diệp Thành mới thở ra một hơi thật sâu.

Chẳng bao lâu sau, Sở Huyên xuất hiện trong rừng trúc nhỏ như một cơn gió.

“Sư phụ có nhớ con không?”, Diệp Thành cười hì hì chạy tới.

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”, Sở Huyên cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành: “Ta không biết đồ nhi của mình lại giỏi đến thế đấy”.

“Từ trưởng lão nói với người rồi ạ”, Diệp Thành cười toe toét rồi lại xoa tay: “Vậy có phần thưởng gì không ạ? Ví dụ như người cởi sạch đồ cho con nhìn một lần, không thì cho con ngủ cùng một hôm cũng được!”

“Mấy ngày không gặp ngươi lại ngứa da rồi đúng không?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Vẫn… Vẫn ổn ạ”, Diệp Thành cười khan.

“Được rồi, nói chuyện chính”, Sở Huyên vừa nói vừa tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, lúc này mới nhìn Diệp Thành: “Bắt đầu từ đêm nay, Ngọc Nữ Phong bế sơn, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được xuống núi”.

Nghe vậy, Diệp Thành sửng sốt: “Tại… Tại sao ạ?”

“Không có tại sao”, Sở Huyên nhẹ giọng bảo: “Ngươi chỉ cần nhớ vậy là được, muốn xuống núi bắt buộc phải có sự đồng ý của ta”.

“Vậy… Vậy sẽ bế sơn bao lâu ạ?”

“Đến khi Linh Nhi xuất quan”, Sở Huyên ung dung đáp.

“Vậy khi nào cô ấy mới xuất quan ạ?”, Diệp Thành nhìn thẳng vào Sở Huyên.

“Không biết”, câu này của Sở Huyên khiến khoé miệng Diệp Thành giật liên hồi cả chục lần.

“Con mang rất nhiều bảo bối từ Đan Thành về cho mấy người phía Hùng Nhị, người sẽ không bắt họ chạy tới đây lấy đó chứ? Hơn nữa lâu lắm rồi chúng con không gặp, con muốn tìm họ uống vài chén”.

“Ta sẽ giúp ngươi chuyển bảo bối cho họ”, Sở Huyên trả lời: “Ngươi thiếu gì ta sẽ mua cho ngươi, còn uống rượu, ngươi muốn uống thì sư phụ uống cùng ngươi”.

“Sao con lại cảm giác như bị giam lỏng vậy?”, Diệp Thành gãi đầu.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi!”, Sở Huyên đứng lên.

“Sư phụ, chờ đã”, Diệp Thành vội vàng kéo Sở Huyên lại, sau đó cười vui vẻ: “Con cũng mang quà về cho người”.

Ồ?

Sở Huyên nhướng cặp mày xinh đẹp, nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú: “Ngươi mang gì về cho sư phụ?”

“Đồ tốt đó ạ”, Diệp Thành cười toe toét, phất tay lấy bộ Thất Thải Tiên Nghê Thường mua từ Phượng Hoàng Các ra.

Nhìn thấy bộ Tiên Nghê Thường bảy màu, đôi mắt đẹp của Sở Huyên loé sáng, đương nhiên cô cũng nhìn ra được sự phi phàm của bộ đồ này, trong lòng cô không khỏi kinh ngạc.

“Bảy màu đó, người thấy có đẹp không?”, Diệp Thành cười tươi.

“Không rẻ đúng không?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Năm trăm nghìn”.

“Năm… Năm trăm nghìn”, Sở Huyên giật mình sửng sốt, hung dữ lườm Diệp Thành: “Tiểu tử, mua một bộ đồ những năm trăm nghìn, có kẻ nào phung phí như ngươi không?”

Diệp Thành toét miệng cười: “Chỉ cần sư phụ thích, năm triệu con cũng mua”.

Nghe lời này Sở Huyên, định nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, cô chỉ cảm nhận được trong lòng rất ngọt ngào.

“Người mặc vào đi, chắc chắn sẽ rất đẹp, he he”, Diệp Thành nhét bộ Tiên Nghê Thường vào tay Sở Huyên.

“Được!”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành, không khỏi nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng vung tay, xoay một vòng, bộ Tiên Nghê Thường đã được mặc trên người.

Phải nói Sở Huyên mặc bộ Tiên Nghê Thường này thật sự rất đẹp, những áng mây thần bảy màu quấn quanh thân, mỗi một áng đều cực kỳ lộng lẫy, trông cô như tiên nữ hạ phàm, cực kỳ thuần khiết, lại thêm khuôn mặt tuyệt thế, phải gọi là một nàng tiên hoàn mỹ.

“Thật đẹp”, Diệp Thành nhìn mà say mê, cả người đều thẫn thờ.

Sở Huyên xoay một vòng rồi dừng lại, bộ váy không có gió cũng tự tung bay, những áng mây thần bảy màu trong đêm đen càng thêm rực rỡ.

“Nhìn đủ chưa?”, thấy Diệp Thành nhìn mình chằm chằm, Sở Huyên cười có chút mất tự nhiên.

“Nhìn bao nhiêu cũng không đủ ạ”, Diệp Thành há miệng cười.

“Huyên thuyên”, Sở Huyên cười xinh tươi như đoá sen nở, cực kỳ quyến rũ.

“Ồ đúng rồi, còn cái này nữa”, Diệp Thành lại lấy một chiếc tram Phượng Ngọc Châu ra: “Chỉ có Sở Huyên xinh đẹp nhất mới xưng với Tiên Nghê Thường và châm Phượng Ngọc Châu độc nhất vô nhị này thôi”.

“Đi Đan Thành một chuyến mà ngươi học được nhiều lời hoa mĩ ghê!”, Sở Huyên cười khẽ, nhưng vẫn nhận lấy chiếc trâm.

“Những gì con nói đều là thật”.

“Ừm, ta tin”, Sở Huyên cười duyên dáng sau đó xoay người rời đi.

“Sở Huyên”, Diệp Thành ở phía sau gọi cô: “Người đã đeo tram Phượng Ngọc Châu rồi thì phải làm tân nương của con đó!”

“Ta không nghe thấy gì cả”, Sở Huyên không dừng bước, nhưng có thể thấy được nụ cười khẽ của cô dưới ánh trăng, trên dung nhan tuyệt thế còn có chút ửng đỏ, cực kỳ quyến rũ.
Chương 369: Uy nghiêm bị xâm phạm

Sau khi Sở Huyên rời đi, Diệp Thành cười khúc khích, hắn không nghỉ ngơi mà triệu gọi tiên hoả và thiên lôi ra.

Ngay sau đó, tiên hoả và thiên lôi hoá thành tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.

“Chuẩn bị xong cả rồi chứ?”, Diệp Thành nhìn cả hai hình người: “Tiếp theo ta sẽ đem bí thuật mà ta biết truyền cho các ngươi, đừng có lười biếng đấy”.

Tiên hoả đạo thân không thể nói nhưng lại mỉm cười.

Ngay sau đó, Diệp Thành nhắm mắt lại, hắn đem tất cả những bí thuật từ khi tu đạo đến nay ngưng tụ thành ý cảnh, dùng phương thức thần thức truyền thụ cho tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.

Diệp Thành biết tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân vốn không hề yếu nhưng cái mà chúng còn thiếu chính là bí thuật và huyền pháp lớn mạnh, đêm đó nếu như chúng có nhiều bí pháp của hắn thì sẽ không thể bị hai tên Huyết Vu kia đánh về nguyên hình được.

Tiếp đó, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân ngồi xuống, không ngừng lĩnh hội bí pháp thần thông trong ý cảnh của Diệp Thành.

……….

Đêm tối, Hằng Nhạc Tông lại không hề yên tĩnh. Trên một đỉnh núi của Hằng Nhạc Tông có tiếng nữ tử gào khóc, tới khi vào trong thì mới biết đó là một nữ đệ tử y phục không còn chỉnh tề, toàn thân nhếch nhác, nước mắt đầm đìa, phần váy còn có vệt máu đỏ tươi như màu hoa anh đào.

“Ta sủng ái muội đã là vinh hạnh của muội rồi”, một giọng nói u ám vang lên mang theo vẻ giễu cợt, Doãn Chí Bình nằm ngả người trên chiếc ghế, miệng nhếch lên tôi độc: “Ta là Thánh Tử của Hằng Nhạc, sau này cả Hằng Nhạc chính là của ta cho nên ta khuyên muội biết điều một chút đi, chuyện đêm nay tốt nhất giữ kín cho ta, nếu khiến Thánh Tử ta đây không vui thì hậu quả thế nào, muội biết rồi đấy”.

Nữ đệ tử kia không nói gì, cố gắng dùng y phục đã bị xé rách tả tơi che đi cơ thể của mình và bỏ chạy thục mạng, khuôn mặt dàn dụa nước mắt.

Sau khi nữ đệ tử kia rời đi, một bóng hình bước vào, trước hết là cung kính hành lễ với Doãn Chí Bình sau đó mới nói bằng giọng nịnh bợ: “Không biết tiếp theo Thánh Tử muốn nữ đệ tử của núi nào, ta sẽ thay Thánh Tử bắt về”.

Doãn Chí Bình vân vê chiếc nhẫn ngọc, cười u ám: “Khổng Tào, ta nghe nói tên Hùng Nhị kia có cô vợ tên Đường Như Huyên, không biết có chuyện này không?”

“Đường…Đường Như Huyên?”, Khổng Tào cau mày: “Thánh Tử, tên Hùng Nhị đó không phải là người của nhà họ Hùng ở Nam Cương sao? Người đụng tới nàng dâu của nhà họ có phải là quá…”

“Nhà họ Hùng ở Nam Cương?”, Doãn Chí Bình cười giễu cợt: “Đến cả Dương Đỉnh Thiên cũng không đụng được tới ta, bọn chúng là cái thá gì, bắt cô ta về đây cho ta, nếu xảy ra chuyện thì ta đây gánh, nhớ lấy, lén lút bắt về, đừng quá mạnh động”.

“Vâng”, Khổng Tào vâng lệnh, quay người rời đi.

Sau khi Khổng Tào rời đi, Doãn Chí Bình lại lần nữa nhếch miệng cười lạnh lùng: “Đường Như Huyên, ta chăm sóc cho phần dưới của cô đến chết thì thôi, Diệp Thành, ta muốn xem xem ngươi có thể trốn tới bao giờ. Hừ, hừ….”

……..

Đêm khuya, ở đại điện trưởng lão của Hằng Nhạc Tông rợp bóng người. Thông Huyền Đạo Nhân vẫn ngồi ở một vị trí cao nhất trong đại điện, khuôn mặt rõ vẻ uy nghiêm.

Bên dưới, ở hai bên trái phải đều là các thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, còn bên dưới nữa cũng có mười mấy bóng hình đang đứng, nếu nhìn kĩ đây há chẳng phải Dương Đỉnh Thiên, Từ Phúc, Sở Huyên, Đạo Huyền, Phong Vô Ngấn sao?

“Các ngươi nói gì?”, Đạo Huyền Chân Nhân mặt mày tối sầm lên tiếng: “Bỏ đi chức vị Thánh Tử của Doãn Chí Bình? Các người coi thường ta hay coi thường hội trưởng lão?”

“Sư tôn minh giám”, Dương Đỉnh Thiên vội nói: “Sự thực chứng minh Doãn Chí Bình không xứng với chức vị Thánh Tử của Hằng Nhạc Tông”.

“Vậy ngươi nói xem hắn không xứng chỗ nào?”, Thông Huyền Chân Nhân hắng giọng.

“Hắn vô thiên vô pháp”, không đợi Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, Đạo Huyền Chân Nhân đã nói trước, “từ khi hắn xuất quan rõ ràng là coi trời bằng vung, dâm ô nữ đệ tử, với tội này hắn đã không xứng rồi”.

“Việc này không phải lỗi do hắn”, Thông Huyền Chân Nhân trầm giọng: “Nữ đệ tử kia của Ngọc Linh Phong đã thú nhận mình dụ dỗ kí chủ rồi”.

“Sư tôn, đó là lỗi do ai chúng ta tự biết”, Từ Phúc lên tiếng vả lại giọng nói còn lạnh lùng thấy rõ: “Đổi trắng thay đen thế này, người không sợ đệ tử trong tông thất vọng sao? Không sợ mất lòng người sao?”

“Ngươi đang chất vấn ta đấy à?”, Thông Huyền Chân Nhân nheo mắt, giọng nói càng lạnh hơn.

“Con không muốn chất vấn ai, đồ đệ chỉ muốn nói rõ ràng thôi”, Từ Phúc nói lãnh đạm: “Hiện giờ hắn coi thường và dâm ô đệ tử trong tông, không xứng làm Thánh Tử của Hằng Nhạc, hắn càng không xứng với chức vị chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông”.

“Hỗn xược”, Thị Huyết Đạo Nhân đập tay vào ghế đứng dậy, lớn giọng nạt nộ: “Hắn là kí chủ có chín phần hoà hợp, tương lai sẽ bảo vệ Hằng Nhạc Tông, phạm chút sai lầm nhỏ mà các ngươi nhỏ mọn vậy sao?”

“Sai lầm nhỏ?”, Đông Phương Ngọc Linh, phong chủ Ngọc Linh Phong cười lạnh lùng, ngẩng mặt cao, đôi mắt nhìn chằm chằm Thông Huyền Chân Nhân: “Sư tôn, lẽ nào trong mắt người cái gọi là mạng người cũng chỉ là một sai lầm nhỏ? Từ khi Doãn Chí Bình xuất quan, nữ đệ tử của Ngọc Linh Phong một người chết, một người bị thương phải chịu lưu đày, đây đều là kiệt tác của hắn, là đồ nhi mù mắt hay do sư tôn già rồi nên hoa mắt?”

“Đông Phương Ngọc Linh”, Thông Huyền Chân Nhân gằn giọng tức tối khiến cả đại điện như rung chuyển, ông ta là lão tổ của Hằng Nhạc Tông với uy nghiêm vô thượng nên không cho phép người khác xâm phạm, ông ta chưa từng bị chỉ giáo thế này.

“Ngọc Linh, người là sư tôn, con không hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo sao?”, ở bên khác, một thái thượng trưởng lão lên tiếng.

“Tôn sư trọng đạo?”, Đông Phương Ngọc Linh cười lạnh lùng, cứ thế nhìn vị trưởng lão kia: “Xin hỏi sư thúc, tôn sư trọng đạo có thể đổi lại mạng cho đồ đệ của con không? Mọi người làm gương sáng nhưng lại bao che tội nhân, bảo chúng con tôn trọng thế nào được?”

“Ngươi…”, vị thái thượng trưởng lão kia nghe câu nói đó của Đông Phương Ngọc Linh thì mặt đỏ gay lên.

Đột nhiên, bầu không khí trong đại điện nặng nề tới cực điểm. Cuối cùng, Dương Đỉnh Thiên trầm lắng nhìn lên trên, nói: “Sư tôn, các vị sư thúc sư bá, con đề nghị phải tước bỏ vị trí Thánh Tử của Doãn Chí Bình và đưa Diệp Thành của Ngọc Nữ Phong thay vị trí”.

“Diệp Thành, lại là Diệp Thành”, không biết vì sao cứ nghe thấy cái tên này thì Thông Huyền Chân Nhân lại nổi giận, cũng vì tên đệ tử này mà mấy đệ tử chân truyền của ông ta liên tục xâm phạm vào uy nghiêm của ông ta khiến ông ta luôn vào trạng thái phẫn nộ.

“Hắn dựa vào cái gì mà đòi làm Thánh Tử của Hằng Nhạc Tông?”, Thông Huyền Chân Nhân gằn giọng trừng mắt nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.

“Dựa vào hắn chính là Đan Thánh”, cuối cùng Từ Phúc cũng lên tiếng: “Hắn chính là Hạo Thiên Trần Dạ trong lời đồn, chủ nhân của Đan Thành đích thân cầu phong hiệu cho hắn, không biết với thân phận này thì hắn đã đủ tư cách chưa?”

“Diệp Thành chính là Hạo Thiên Trần Dạ?”, đột nhiên, trong đại điện vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

“Hắn chính là người của Hạo Thiên thế gia? Cái này…”

“Hằng Nhạc Tông chúng ta đột nhiên có một Đan Thánh, phong hiệu đó cao quý nhường nào so với Đan Vương chứ?”

“Nói vậy thì hắn làm Thánh Tử của Hằng Nhạc không phải không thể”.

“Ta lại không cho là như vậy, so với Diệp Thành thì ta thấy kí chủ Doãn Chí Bình với độ hoà hợp chín phần vẫn là lựa chọn phù hợp nhất”.

“Hoá ra các người có ý này à?”, Thông Huyền Chân Nhân ở vị trí trên cao nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên và cười lạnh lùng, ông ta cuối cùng cũng nhìn ra đêm khuya bọn họ tới đây là muốn đưa Diệp Thành làm Thánh Tử.

“Mong sư tôn suy xét”, Dương Đỉnh Thiên chắp tay: “Thực lực của Diệp Thành không hề kém so với Doãn Chí Bình”.

“Ta sẽ không đồng ý”, Thông Huyền Chân Nhân không nghĩ gì nhiều cứ thế nạt: “Cho dù hắn là Đan Thánh thì đã sao? Thực lực có cao hơn nữa thì sao có thể so với kí chủ với độ hoà hợp chín phần như Doãn Chí Bình?”

Lần này Thông Huyền Chân Nhân thật sự không giữ được bình tĩnh.

Mấy người phía Dương Đỉnh Thiên tụ tập tại đây là muốn ép cung, không chỉ một lần đụng chạm tới uy nghiêm của ông ta khiến ông ta phẫn nộ, chưa bao giờ ông ta bị đồ đệ của mình đối đầu thế này, cơn tức giận khiến ông ta chĩa mũi dùi về phía Diệp Thành, cũng vì Diệp Thành nên mới khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên hết lần này tới lần khác chống đối ông ta.

Dù thực lực của Diệp Thành có mạnh mẽ nhưng ông ta vẫn bảo vệ cho Doãn Chí Bình.

Ông ta muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy người bảo vệ cho Hằng Nhạc Tông trong tương lai chính là Doãn Chí Bình chứ không phải là Diệp Thành, ông ta muốn chứng minh với mọi người rằng ông ta đúng còn sự uy nghiêm của ông ta không thể bị xâm phạm.

“Sư tôn, xin người suy xét lại”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt quỳ gối.

“Không cần suy xét nữa, ta sẽ không đồng ý đâu”, Thông Huyền Chân Nhân nạt nộ, tiếng nạt vang vọng khắp đại điện mang theo uy nghiêm không thể xâm phạm, “Thánh tử của Hằng Nhạc chỉ có thể là Doãn Chí Bình, các ngươi không cần phải lãng phí thời gian suy xét nữa”.

“Sư tôn…”

“Lui đi, việc này chấm dứt tại đây, hừ”.
Chương 370: Tam trận

“Chăm chú vào cho ta, đừng có lười biếng”, trong rừng trúc, Diệp Thành không hề ngủ, vừa cắn một miếng linh quả vừa đi vòng quanh tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.

“Tiểu gia đây đem tất cả những gì có thể dạy đều dạy cho các ngươi cả rồi, sau này các ngươi phải đi đánh nhau với ta đấy”.

“Chú ý vào”

“Nào, nào, ngươi cũng ra ngoài hít thở đi”, Diệp Thành phất tay gọi Tử Huyên ra.

Tử Huyên không nhận được mệnh lệnh gì nên cứ thế đứng thẳng như cây lao, ánh mắt vô hồn, thế nhưng, mặc dù nó không hề di chuyển nhưng lại âm thầm hấp thu ánh trăng, ánh trăng sáng cứ thế chiếu lên người nó và được cơ thể nó hấp thu, trông hết sức dị thường.

“Không tồi”, Diệp Thành xoa cằm, hắn nhìn Tử Huyên từ đầu tới chân, “ừm, rồi có hôm tao sẽ đổi cho mày Tụ Linh Phù, Huyền Linh Phù và Khí Linh Phù cao cấp hơn, không sao, gia gia có tiền”.

……..

Phụt!

Ở Liệt Diệm Phong, Tư Đồ Nam trên giường bệnh lại lần nữa phun ra máu.

Bà nó nữa!

Tư Đồ Nam lên tiếng mắng chửi, hắn lau đi vệt máu nơi khoé miệng, lại lần nữa trút ngụm rượu vào họng.

“Đã bị thương ra nông nỗi này rồi còn uống”, ở bên, Dạ Vô Tuyết lập tức giằng lại vò rượu trong tay Tư Đồ Nam sau đó trừng mắt nhìn hắn.

“Uất ức chứ, mẹ kiếp”, Tư Đồ Nam mắng chửi.

“Chẳng còn cách nào khác, ai bảo người ta là kí chủ”, bên giường, Tạ Vân lên tiếng, nói rồi không quên lau đi vệt máu đang chảy xuống nơi khoé miệng, sắc mặt hắn tái nhợt.

“Hắn muốn ép Diệp Thành xuống núi”, ở bên, Hùng Nhị hằn học lên tiếng, trên cơ thể béo mập của hắn còn có rất nhiều vết thương: “Mẹ kiếp, Diệp Thành đã thành phế nhân rồi mà còn không tha cho hắn”.

“Cũng may Sở Huyên sư thúc phong bế Ngọc Nữ Phong, cũng may Diệp Thành không biết chuyện xảy ra dưới núi, nếu không thì với tính cách của hắn không tìm Doãn Chí Bình liều mạng mới lạ”, Hoắc Đằng cũng ôm ngực ho sù sụ, “may là Liễu Dật sư huynh bế quan rồi, nếu không thì cũng sẽ bị đánh trọng thương”.

“Đúng là được đà lấn tới”, Tư Đồ Nam nghiến răng rít lên: “Hắn phạm bao nhiêu tội lỗi như vậy mà các lão bối còn bảo vệ hắn, đúng là khiến người ta tức chết đi được”.

………

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Mới sáng sớm, Diệp Thành vừa ngủ một giấc thật sâu tỉnh dậy bước ra khỏi gian phòng.

Tiên hoả và thiên lôi đã về vùng đan hải của hắn từ lâu, vả lại hiện giờ đều rất im ắng như đang lĩnh hội những bí pháp trong ý cảnh của Diệp Thành, đợi tới khi ra khỏi đan hải lần nữa thì chắc chắn chúng sẽ bất phàm.

Trong khoảng sân, Tịch Nhan và Hổ Oa đã dậy tu luyện từ sớm, người nào người nấy mồ hôi đầm đìa, không biết mệt là gì.

“Tiểu nha đầu này không hề đơn giản mà, rõ ràng là có khả năng tu luyện”, Diệp Thành tĩnh lặng nhìn Tịch Nhan, hắn lại lần nữa tấm tắc, thanh kiếm Lăng Sương trong tay cô bé được vung ra xuất thần.

Rồi sau đó, Sở Huyên đi vào rừng trúc, cô mặc trên mình bộ Tiên Nghê Thường bảy màu, phong thái hơn người, trông cô chẳng khác gì tiên tử hạ phàm từ cửu trùng thiên, thanh tao vô ngần.

Diệp Thành lại nhìn Sở Huyên đến mức u mê, có điều điều khiến hắn cảm thấy tiếc đó là Sở Huyên chỉ mặc bộ Tiên Nghê Thường mà không cài trâm Phượng Ngọc Châu.

Woa!

Sở Huyên vừa đi vào, Tịch Nhan còn đang múa kiếm đã tròn mắt nhìn: “Cô cô, người thật đẹp”.

“Tiểu nha đầu, con càng ngày càng biết nói chuyện đấy”.

“Cô cô gì chứ, sau này phải gọi là sư tổ”, Diệp Thành đi tới, đầu tiên nhìn Tịch Nhan với vẻ mặt nghiêm túc nhưng khi quay sang nhìn Sở Huyên thì hắn lại hi hi ha ha: “Sư phụ, có phải người nhớ tới con rồi không”

“Có phải ngươi nghĩ nhiều rồi không?”, Sở Huyên nói hờ hững khiến Diệp Thành cảm thấy ái ngại, thấy Diệp Thành bị chọc như vậy, Tịch Nhan ở bên che miệng cười khúc khích.

“Đi, đi, mau đi tu luyện”, Diệp Thành xua tay đuổi Tịch Nhan đi.

“Hi”, Tịch Nhan lại cười tủm tỉm sau đó tiếp tục vung thanh kiếm Lăng Sương trong tay.

Phía này, Diệp Thành đã ghé tới gần Sở Huyên, hắn xoa xoa tay cười xoà: “Sư phụ, hôm nay con muốn xuống núi đi chơi”.

“Không được xuống núi”, Sở Huyên khẽ giọng lên tiếng.

“Không phải người định cấm túc con trên núi luôn đấy chứ?”, Diệp Thành bưng vẻ mặt ủ rũ nhìn Sở Huyên.

“Không phải ta nói rồi sao, đợi Linh Nhi xuất quan ta cho ngươi xuống núi”, Sở Huyên nói thản nhiên.

“Con không hiểu”, Diệp Thành gãi đầu bức bối: “Con xuống núi hay không thì liên quan gì đến việc cô ấy xuất quan?”

“Dù sao thì Linh Nhi không xuất quan, ngươi cũng đừng hòng xuống núi”.

“Biết thế con thà ở Đan Thành thêm vài hôm còn hơn”, sắc mặt Diệp Thành trùng xuống: “Lão bối Đan Thần kia còn chuẩn bị gả vợ cho con nữa, con nên động phòng rồi mới quay về”.

“Ồ”, nghe vậy, Sở Huyên tủm tỉm cười, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hứng thú: “Tiểu tử, ngươi được ưu ái thật đấy”.

“Cũng…cũng tạm ạ”, Diệp Thành cười trừ: “Tu sĩ cũng là người, vấn đề sinh lí dù gì cũng phải giải quyết chứ ạ?”

“Diệp Thành, thực ra làm thành chủ của Đan Thành cũng không phải không tốt”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu.

Cô chuyển chủ đề rất nhanh khiến Diệp Thành nhất thời chưa kịp phản ứng lại, hắn gãi đầu nhìn Sở Huyên thăm dò: “Sư phụ, có phải người có chuyện gì giấu con không?”

“Ta có thể có chuyện gì giấu ngươi chứ?”, Sở Huyên nhún vai, thể hiện vẻ mặt thoải mái, nhưng cho dù cô thể hiện thế nào thì cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành như thể lo sợ điều gì đó.

“Có, nhất định có”.

“Có cái đầu ngươi”, Sở Huyên lườm Diệp Thành: “Đừng có cả ngày dở thần ở quỷ, có thời gian thì tu luyện thêm củng cố tu vi Chân Dương của ngươi đi, luyện thêm luyện đan thuật của ngươi nữa”.

Nói tới tu luyện, Diệp Thành bất giác xoa tay, cười xoà: “Sư phụ, người có huyền thuật Quan Trận Pháp không, chính là loại mà hai người hoặc ba người cùng hợp sức ấy”.

“Ngươi cần nó để làm gì?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hiếu kì.

“Có tác dụng với con”, Diệp Thành mỉm cười, hắn cần những huyền thuật trận pháp đó đương nhiên là vì cho Nhất Khí Hoá Tam Thanh đạo thân, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân rồi, cho chúng luyện bí thuật trận pháp hợp sức tấn công hoặc bí thuật phong ấn chắc chắn sẽ rất tốt.

“Có đấy”, Sở Huyên lại lần nữa tỏ vẻ hào phóng, đưa ba bộ bí tông cho Diệp Thành.

Diệp Thành hào hứng vội nhận lấy, đảo mắt nhìn ba bộ bí tông: Âm Dương Thái Cực Trận, Tam Thanh Phục Ma Trận, Thiên Địa Huyền Hoàng Phong Ấn Trận.

“Sư phụ, lần này người hào phóng như vậy khiến con cảm thấy không quen cho lắm”, Diệp Thành vừa lật một bộ bí tông vừa nói dửng dưng.

“Nói năng hàm hồ, ta vẫn luôn hào phóng như vậy”, Sở Huyên nói bằng giọng không mấy dễ chịu.

Đương nhiên, Sở Huyên hào phóng như vậy không phải không có nguyên do, quan trọng hơn cả là cô muốn tìm chút việc cho Diệp Thành làm, nếu không thì hắn lại đòi xuống núi. Hắn mà xuống núi nhất định sẽ biết một số chuyện mà bọn họ giấu hắn, lúc đó chắc chắn không thể tránh khỏi màn đại chiến.

“Từ từ nghiên cứu nhé”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu, cô không làm phiền Diệp Thành nữa mà quay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK