Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1201: Ngươi ngủ với ai

Sau khi ra khỏi đại điện, Diệp Thành vẫn luôn nhíu chặt lông mày.

Áp lực Thánh tử Thần Triều mang lại cho hắn quá lớn, nếu ở trạng thái Huyết Tiếp Hạn Giới thì hắn sẽ không sợ, nhưng tiếc là không phải.

Hắn không có tự tin tuyệt đối sẽ đánh bại được Thánh tử Thần Triều, đến Thái Hư Cổ Long cũng đánh giá cao Tịch Diệt Thần Thể như vậy, có thể thấy ông ta đáng sợ nhường nào. Hắn có con át chủ bài thì sao Thánh tử Thần Triều lại không có?

Còn cả đạo thân Tinh Thần nữa!

Nghĩ đến đạo thân của mình là hắn lại đau đầu, ý cảnh kỳ lạ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, dù là hắn, sau khi đi vào cũng không thể đảm bảo hoàn toàn là sẽ ra được.

Bái kiến Thánh chủ!

Bái kiến Thánh chủ!

Dọc đường đi, hắn chìm trong suy nghĩ, có vẻ không nghe thấy tiếng chào của các đệ tử và trưởng lão.

Mãi đến khi đi tới chân núi Ngọc Nữ Phong, hắn mới bừng tỉnh khỏi trầm tư.

Từ xa hắn đã nhìn thấy một vài bóng người đang ngồi chồm hỗm ở đó, Hùng Nhị, Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hoắc Đằng, ngay cả Ly Chương, Vi Văn Trác và Trần Vinh Vân cũng ở đó như một kỳ tích.

Chắc họ chỉ hận gặp nhau quá muộn!

Không hiểu sao nhìn thấy mấy tên này, trong đầu Diệp Thành đột nhiên xuất hiện một câu như vậy.

Hắn vô thức cất bước nhẹ nhàng đi tới, không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Không biết phía Hùng Nhị đang thảo luận chuyện gì mà hắn đến bọn họ cũng không phát hiện.

“Này, không được chơi xấu nhé”, Hùng Nhị hét lớn nhất, ánh mắt đảo qua phía Tạ Vân, cặp mắt híp lúc này mới tập trung vào ba người phía Ly Chương: “Đặc biệt là ba người các ngươi, tinh thần nhân dân của Thiên Đình chúng ta rất anh dũng, hậu quả của việc chơi xấu rất nghiêm trọng”.

“Lắm lời thế, nhanh lên”, Trần Vinh Vân mắng.

“Được rồi!”, Hùng Nhị lập tức trải một tấm vải trắng ra, trên tấm vải viết tên của rất nhiều người: Sở Huyên, Sở Linh, Thượng Quan Ngọc Nhi, Lạc Hi, Huyền Nữ, Bích Du, Thượng Quan Hàn Nguyệt…

“Ta cầm cái, đặt cược đi!”, Hùng Nhị day mũi: “Đặt Sở Linh một trả hai, đặt Sở Huyên một trả năm, đặt Lạc Hi một trả bảy, đặt Bích Du và Huyền Nữ một trả tám, đặt Thượng Quan Ngọc Nhi một trả mười…”

“Vậy đương nhiên phải đặt Thượng Quan Ngọc Nhi rồi, được trả lại nhiều mà”.

“Đừng đùa, đáng tin nhất vẫn là Sở Linh và Sở Huyên, ta đặt họ”.

“Ta nghĩ là Huyền Nữ và Bích Du”.

“Nào nào, quyết định nhanh lên, đừng do dự”, Hùng Nhị vẫn hét rất lớn, rất vang.

Mấy người họ ngươi một câu, ta một câu, túi đựng đồ chất đầy trên tấm vải trắng, hơn nữa nhìn số lượng linh thạch trong túi đựng đồ còn không ít, tối thiểu cũng phải ba mươi nghìn.

Bầu không khí rất nóng, mọi người rất chú tâm thậm chí còn không phát hiện ra Diệp Thành.

“Làm gì đấy?”

Cho đến khi Diệp Thành cũng ngồi xuống, hơn chục con mắt mới đồng loạt đổ dồn về phía hắn, vẻ mặt ai cũng rất kỳ lạ, trong mắt hiện rõ câu này: Tên này đi không phát ra tiếng động à?

“Đặt cược à?”, Diệp Thành phớt lờ ánh mắt kỳ quái của bọn họ, hắn nghi hoặc nhìn tấm vải trắng trên đất và mấy chục túi đựng đồ chất đống.

“Những cái tên này để làm gì?”, sau khi nhìn một lượt, Diệp Thành lại nhìn mọi người.

“Không… Không làm gì cả”, Hùng Nhị cười ha hả.

“Vậy sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị rồi lại liếc đám Tạ Vân, Ly Chương, sao nhìn mặt tên nào cũng thấy thô bỉ thế chứ!

“Đi thôi, đi thôi”, mấy người bị nhìn chằm chằm toàn thân không được tự nhiên, Hùng Nhị lại càng lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai để cuốn tấm vải trắng trên đất lại, vác đống túi đựng đồ chạy mất tăm.

Sau khi họ đi, Diệp Thành sờ cằm, cảm thấy hơi khó hiểu, hắn vẫn chưa biết mấy tên này đang làm trò gì.

Thú vị!

Hắn lầm bầm một tiếng rồi quay người đi lên Ngọc Nữ Phong.

Khi hắn đi, Ngọc Nữ Phong rất náo nhiệt, những người ở đó thì vẫn ở đó, còn thêm Hạo Thiên Thi Nguyệt mới gia nhập, lúc này cô đang đuổi theo Nhược Hi chơi đùa, nào có dáng vẻ của một tu sĩ.

“Về rồi à?”, thấy Diệp Thành đi tới, Sở Huyên mỉm cười nhìn sang.

“Về… Về…”

“Nào nào nào”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị người phía sau kéo đi, nhìn kỹ lại thì chính là Hùng Nhị.

“Ngươi từ đâu chui ra thế?”, Diệp Thành quan sát Hùng Nhị từ trên xuống dưới, với cảm tri lực của hắn mà không phát hiện Hùng Nhị lên theo, nhìn một lượt hắn phát hiện trước ngực hắn ta đeo một viên linh châu.

“Bảo bối che giấu khí tức, xịn đấy”, Diệp Thành xoa cằm.

“Đừng quan tâm việc ta từ đâu chui ra”, bên này Hùng Nhị cười hềnh hệch, xoa xoa đôi bàn tay mập mạp của mình, đầu tiên hắn ta liếc nhìn mấy người phía Sở Huyên, sau đó lại nháy mắt với Diệp Thành: “Nói ta nghe tối nay ngươi ngủ với ai đi?”

“Cái gì với ai?”, Diệp Thành sửng sốt.

“Đừng giả ngu với ta”, Hùng Nhị chọc chọc Diệp Thành, cười xấu xa: “Bao nhiêu người đẹp thế này, không thể ngủ cùng một lúc chứ đúng không! Tiết lộ với ta đi, tiền thắng sẽ chia cho ngươi một nửa”.

“Tiền thắng?”, nghe vậy, Diệp Thành không khỏi nhướng mày.

“Ra là vậy!”, Diệp Thành xoa cằm, lập tức hiểu lúc nãy bọn họ tụ tập dưới Ngọc Nữ Phong làm trò gì. Hoá ra là đang cược xem đêm nay hắn ngủ với ai! Chẳng trách tên của phía Sở Huyên, Sở Linh đều được viết hết trên đó.

Nghĩ thông suốt điều này, Diệp Thành cười mỉm nhìn tên mập Hùng Nhị: “Theo ngươi thấy, tối nay ta nên ngủ với ai thì ngươi mới thắng được nhiều?”

“Sở Huyên và Lạc Hi”, Hùng Nhị lập tức cười sảng khoái: “Ta tính xong rồi, đêm nay các ngươi sẽ ngủ ba người, tiền đặt cược đều là của ta, hơn một triệu đó, ta sẽ chia cho ngươi năm trăm nghìn”.

“Lại đây Hùng mập”, Diệp Thành nói rồi khoác tay lên vai Hùng Nhị, sau đó chỉ vào ngọn núi cao tám nghìn trượng bên ngoài Hằng Nhạc Tông: “Nhìn thấy ngọn núi đó không?”

“Thấy rồi”, Hùng Nhị hơi ngơ ngác nhưng vẫn vô thức đáp lại.

“Có cao không?”

“Cao, rất cao”.

“Có muốn lên đó dạo một vòng không?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Hùng Nhị.

“Ta còn có việc, đi trước đây”, Hùng Nhị lập tức hiểu ý, co giò định bỏ chạy.

Nhưng chạy mãi chạy mãi, hắn ta phát hiện hai chân mình rời khỏi mặt đất.

Tiếp nữa, phong cảnh tuyệt đẹp lướt qua trước mắt, còn hắn ta thì bật khóc tức thì.

Oa!

Nhìn Hùng Nhị bay ra ngoài, nhóm Sở Linh đang cười đùa ở nơi cách đó không xa đều ngẩng đầu lên, ngay cả Nhược Hi cũng ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên, hai mắt to tròn nhìn theo hướng Hùng Nhị bay đi.

Ầm!

Dưới sự chú ý của mọi người, tiếng nổ lớn chợt vang lên, trên ngọn núi lớn có bóng dáng của Hùng Nhị nằm chềnh ềnh, hai chân hai tay dạng to.

Có phải tàn nhẫn quá không?

Diệp Thành sờ cằm, trong tay còn xách một cái bao tải, tiền đặt cược của đám Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Trần Vinh Vân đều ở trong, lúc ném Hùng Nhị đi, hắn đã tiện tay cầm lấy.

Sau một khúc nhạc đệm, Diệp Thành mới đi về phía Sở Huyên, bế Nhược Hi đang loạng choạng chạy tới lên.

“Khi nào cô đi?”, Diệp Thành đưa linh quả cho cô bé, nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt bên cạnh hỏi.

“Ta không định đi trong một thời gian ngắn”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa trêu Nhược Hi vừa thản nhiên đáp: “Các đệ muội đều rất nhiệt tình, ta rất thích bầu không khí ở đây”.

“Các… Các đệ muội?”, khoé miệng Diệp Thành không khỏi giật giật.

“Không phải sao?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Thành: “Dù ngươi có nhận Hạo Thiên thế gia hay không thì ta đều là tỷ tỷ của ngươi, ta là tỷ tỷ của ngươi, chẳng phải họ đều là các… đệ muội của ta sao?”

“Không phải, cô quá…”

“Đi thôi, cô cô dẫn con đi chơi”, Diệp Thành còn chưa nói xong, Hạo Thiên Thi Nguyệt đã cướp Nhược Hi từ trong lòng hắn, để lại Diệp Thành còn đang ngơ ngác đứng đó với vẻ mặt rất đặc sắc.
Chương 1022: Làm phiền chư vị rồi

Hi hi ha ha…!

Trên Ngọc Nữ Phong vang vọng tiếng cười đùa của phía Sở Huyên khiến những đệ tử đi qua trầm trồ xuýt xoa, Thánh Chủ Thiên Đình đúng là xứng danh bởi có biết bao mĩ nữ tuyệt thế như vậy kia mà.

Nhìn nhóm nữ nhân cười đùa nói chuyện, Diệp Thành chợt cảm thấy mất tự nhiên, đặc biệt là khi thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt vào hùa với bọn họ thì hắn thấy thật khác thường.

“Ngươi lại đây ăn cơm đi”, khi Diệp Thành còn đang sững người thì Sở Linh đã lên tiếng.

“Ta…ta đến đây”, Diệp Thành ho hắng, vẻ mặt hắn khác thường nhưng hắn vẫn bước tới.

Cũng giống như lần đầu tiên, cả nhóm ngồi trước cái bàn nhưng bầu không khí lại gượng gạo.

Cũng giống như lần đầu tiên, Diệp Thành chỉ biết vùi đầu ăn và ăn.

Vốn dĩ tu sĩ có thể không cần ăn cơm, dùng linh lực là có thể hoá giải cơn đói nhưng ai ngờ bọn họ đều đang nhớ về chuyện xưa chứ?

Tam nương, con ăn cái đó.

Không biết từ bao giờ, bầu không khí gượng gạo đó mới bị phá vỡ bởi giọng nói của Tiểu Nhược Hi.

Khụ khụ…!

Diệp Thành còn chưa nuốt miếng cơm đã lại ói ra cả.

Lại nhìn sang Bích Du, khuôn mặt cô ửng đỏ vì câu nói của Tiểu Nhược Hi là đang nói với cô.

Tiểu Nhược Hi thật thông minh, chẳng cần ai dạy, tự mình sắp xếp thứ tự, một câu nói vô tư của cô bé chợt xuất hiện thêm mấy thân nương nữa, và Diệp Thành đương nhiên cũng có thêm vài thê tử.

Lúc này, cả bàn ăn ai nấy đều gượng gạo, vẻ mặt kì quái.

Người có vẻ mặt đặc sắc nhất là Diệp Thành, cho dù với khả năng như hắn thì cũng không trụ được trong hoàn cảnh này.

Roẹt!

Khi cả bàn ăn đang chìm vào bầu không khí gượng gạo thì trên trời có một đạo thần hồng rẽ qua bay xuống Ngọc Nữ Phong.

Nữ tử này xuất hiện với gương mặt tuyệt sắc, khoác trên mình bộ y phục trắng không nhuốm bụi trần, mái tóc không gió cũng tự tung bay, từng lọn tóc nhuốm thần hoa trông như một vị đế tiên, có thể gọi là phong hoa tuyệt đại.

Nữ tử này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là nữ nhi Sở Linh Ngọc con gái của Thiên Tông Lão Tổ sao?

Hạo Thiên Thi Nguyệt liếc nhìn Diệp Thành, mặc dù cô không nói gì nhưng vẻ mặt lại nói lên tất cả, đây cũng là đệ đệ muội muội sao?

Lấy đâu ra nhiều đệ và muội thế?

Diệp Thành nhìn lại Hạo Thiên Thi Nguyệt sau đó bắt đầu nhìn Sở Linh Ngọc, khí tức của cô ta có phần gấp gáp, trên khuôn mặt còn lấm tấm mồ hôi làm ướt mái tóc, trông có vẻ như cô ta di chuyển rất nhanh để tới đây.

“Ngươi ra đây, ta có chuyện cần hỏi ngươi”, Sở Linh Ngọc lên tiếng, cô nhìn thẳng Diệp Thành, vẻ mặt có phần lãnh đạm.

Nghe vậy, ánh mắt của các nữ tử khác đều nhìn sang Diệp Thành, thấy vẻ mặt đó của Sở Linh Ngọc sao lại giống như thể tới để tính nợ khiến người ra rất dễ liên tưởng rằng Diệp Thành bắt nạt người ta.

Bị cả nhóm nữ nhân nhìn như vậy, Diệp Thành đã cảm thấy khó chịu rồi, trời đất chứng dám hắn không hề làm gì Sở Linh Ngọc cả.

Roẹt!

Không lâu sau đó, lại có một đạo thần hồng bay tới, đáp xuống Ngọc Nữ Phong, đó là một vị lão nhân bởi khí tức người này rất mạnh mẽ.

Nếu nhì kĩ thì có thể thấy đó chính là Thiên Tông Lão Tổ, ông ta cũng thở gấp, trông bộ như đuổi theo Sở Linh Ngọc cả chặng đường đến đây nhưng ngặt nỗi tốc độ của ông ta chậm hơn một chút, muộn hơn mười mấy giây.

“Chư vị, làm phiền rồi”, vừa dừng chân, Thiên Tông Lão Tổ đã vội chắp tay cười nói với mọi người, trong nụ cười còn mang theo vẻ ái ngại.

“Tiền bối nói gì vậy chứ”, Diệp Thành mỉm cười, không biết hai cha con này hôm nay đang diễn bài gì.

“Hai vị tiền bối hiếm khi tới Ngọc Nữ Phong, chúng ta cùng dùng bữa nhé?”, Sở Huyên đứng dậy, giọng nói ôn hoà.

“Phong chủ Ngọc Nữ Phong có ý tốt ta nhận là được rồi, hôm sau ta sẽ đích thân tới bái kiến”, Thiên Tông Lão Tổ cười đáp lời, nói rồi ông ta lập tức quay người giơ tay ra nắm lấy tay Sở Linh Ngọc, hạ giọng nói: “Quay về với ta”.

“Phụ thân ngăn con được nhất thời chứ có ngăn con được cả đời không?”, bị Thiên Tông Lão Tổ nắm chặt tay nhưng Sở Linh Ngọc vẫn không di chuyển.

“Đừng ồn ào”, Thiên Tông Lão Tổ tối sầm mặt.

“Không có được đáp án con cần thì con không đi đâu hết”.

“Con…”

“Tiền bối, lệnh ái của tiền bối tìm con có vẻ như có việc thật”, Diệp Thành lên tiếng, hắn từ từ đi tới, bầu không khí hôm nay khác thường nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo, Sở Linh Ngọc và Thiên Tông Lão Tổ cả hai người một trước một sau, vẻ mặt không hề bình thường, rõ ràng là có chuyện gì đó.

“Ngươi đi theo ta”, Sở Linh Ngọc khẽ giọng nhìn Diệp Thành sau đó quay người biến mất.

“Mọi người cứ tiếp tục nhé”, Diệp Thành bỏ lại một câu rồi cũng bước chân đi, chốc lát biến mất.
Chương 1023: Cho ta một đáp án

Haiz!

Thiên Tông Lão Tổ thở dài, ông ta cũng đi theo khiến nhóm Sở Huyên nhìn mà khó hiểu.

Ở nơi rất sâu của Hằng Nhạc Tông, trên một đỉnh núi, Sở Linh Ngọc đứng đó, sau đó đến Diệp Thành xuất hiện, Thiên Tông Lão Tổ cũng tới đây cùng nhưng ông ta đưa mắt nhìn ngọn núi một lần rồi cuối cùng quyết định không đi tới mà chỉ hít vào một hơi thật sâu.

Trên đỉnh núi, Diệp Thành tìm cho mình một phiến đá lấy vò rượu ra, hắn hào hứng nhìn Sở Linh Ngọc: “Giờ tiền bối có thể nói được chưa?”

“Có phải ngươi từng gặp Hồng Trần không?”, Sở Linh Ngọc nhìn thẳng vào Diệp Thành, trong đôi mắt mang theo hi vọng, cô chỉ hi vọng người thanh niên trước mặt có thể cho mình một đáp án chính xác.

Diệp Thành cau mày, hắn hơi thẫn thờ, không ngờ Sở Linh Ngọc lại hỏi về chuyện của Hồng Trần.

Đây chính là thắc mắc đầu tiên của hắn.

Còn thắc mắc thứ hai đó là Sở Linh Ngọc biết được tin này từ đâu? Việc liên quan đến Hồng Trần cũng chỉ có hắn và bốn vị tôn ở Viêm Hoàng biết, trên một ý nghĩa nhất định nào đó mà nói thì đây chính là chuyện cơ mật tối cao của Thiên Đình.

Vả lại nhìn vẻ mặt trước đó của Thiên Tông Lão Tổ thì rõ ràng là ông ta cũng biết.

Điều này khiến Diệp Thành có phần bị động, bọn họ không thể nào nghe lén chuyện ngày hôm đó, khả năng duy nhất chính là phía Chung Giang tiết lộ bí mật.

“Có phải ngươi đã từng gặp Hồng Trần không?”, thấy Diệp Thành im lặng, Sở Linh Ngọc lại lần nữa hỏi.

“Đúng vậy”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời, hắn vẫn chưa nghĩ ra được là ai tiết lộ thông tin, hắn không thể lôi phía Chung Giang ra để truy tội.

“Ông ấy ở đâu?”, Sở Linh Ngọc vô thức tiến lên một bước, vẻ kích động đó của cô ta đã vượt qua khỏi dự liệu của Diệp Thành.

“Ta trả lời tiền bối một câu hỏi thì có phải tiền bối nên trả lời ta một câu hỏi không?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Sở Linh Ngọc.

“Là ta nghe lén”, giọng Sở Linh Ngọc bình tĩnh hơn một chút như thể cô biết Diệp Thành muốn hỏi gì.

“Ta không truy hỏi là ai tiết lộ với tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, “chuyện ta hiếu kì là vì sao tiền bối lại quan tâm tới chuyện của tiền bối Hồng Trần đến mức không tiếc bất cứ gì chạy tới Hằng Nhạc mạo phạm tới uy nghiêm của Thánh Chủ Thiên Đình”.

Nghe vậy, Sở Linh Ngọc bặm môi không trả lời, cô đứng đó thẫn thờ như bức tượng được tạc thành, chốc chốc cơ thể run lên.

“Tiền bối cần cho ta một lí do thuyết phục”, Diệp Thành không rời ánh mắt khỏi Sở Linh Ngọc.

“Ta, ta là thê tử của ông ấy”, Sở Linh Ngọc lên tiếng.

Phụt!

Sở Linh Ngọc vừa dứt lời, cho dù với khả năng đoán định của Thánh Chủ Thiên Đình thì cũng không khỏi kinh ngạc, hắn vừa trút rượu vào miệng lập tức phun ra xa hơn ba trượng.

Hắn hơi thẫn thờ không biết là mình đang nghe nhầm hay là Sở Linh Ngọc không để ý nói nhầm thông tin.

“Ta hỏi về chuyện trượng phu của ta, lí do này đủ thuyết phục chưa?”, Sở Linh Ngọc lặng lẽ nhìn Diệp Thành, trong nét mặt đó không giống như đang đùa khiến vẻ mặt Diệp Thành thú vị hơn bao giờ hết.

“Đợi một lát đã”, Diệp Thành lấy hai tay ôm vò rượu, hắn cắn móng tay, cả cơ thể rơi vào trạng thái đờ đẫn, nếu nói về chuyện đại sự kinh động trời đất trong mấy năm gần đây thì chính là chuyện này rồi.

“Thê tử của Hồng Trần?”, Diệp Thành vừa nghĩ vừa nhìn Sở Linh Ngọc từ đầu tới chân, chuyện này cũng thật khó tin.

“Không phải chứ?”, hắn ngồi đó không ngừng lẩm bẩm giống như bị sét đánh vậy.

“Ta đang đợi đáp án của ngươi”, Sở Linh Ngọc hít vào một hơi thật sâu, cô gấp gáp lên tiếng thúc giục.

“Nói thực thì bí mật này của tiền bối khiến ta vô cùng kinh ngạc”.

“Đây không phải là điều mà ta muốn nghe, nói cho ta biết ông ấy ở đâu?”

“Chúng ta chiến một trận, ta hoàn toàn bại tới mức hôn mê bất tỉnh, đợi sau khi tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng ông ấy nữa rồi”, Diệp Thành đáp lời nhàn nhã: “Còn ông ấy đi đâu thì ta cũng muốn biết”.

“Ta hiểu rồi”, Sở Linh Ngọc nói rồi lập tức quay người, cô ta sải bước bước ra khỏi đỉnh núi.

“Chặn cô ấy lại”, phía sau vang lên tiếng hô của Diệp Thành, giọng nói của hắn mang theo uy nghiêm vang vọng khắp Hằng Nhạc Tông.

Đột nhiên, mười mấy người không biết từ đâu bước vào hư không, đó đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, bọn họ tế gọi ra trận pháp ràng buộc lập tức chặn Sở Linh Ngọc lại, đến cả linh lực của cô ta cũng bị phong ấn.

“Ngươi cũng từng bất chấp mọi thứ đi tìm Sở Huyên, ngươi nên hiểu tâm trạng lúc này của ta”, Sở Linh Ngọc lạnh lùng nhìn Diệp Thành.

“Chúng ta khác nhau”, Diệp Thành đáp lại, “tiền bối không nói thì ta cũng biết là ai đã tiết lộ thông tin, lẽ nào người tiết lộ thông tin không nói cho người biết Hồng Trần hiện giờ đã không còn là Hồng Trần năm xưa sao?”

“Vậy thì đã sao?”

“Tiền bối là người của Thiên Đình, ta là Thánh Chủ Thiên Đình, ta phải có trách nhiệm với tiền bối”, Diệp Thành chậm rãi đứng dậy: “Ta sẽ cho tiền bối đáp án hài lòng, nhưng trước đó thì vẫn phải phiền tiền bối ở lại Hằng Nhạc Tông chờ thêm vài ngày rồi”.

Diệp Thành dứt lời, mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lần lượt ho hắng: “Sở…Sở tiền bối, đắc…đắc tội rồi”.
Chương 1204: Chuyện cũ chấn động

Sở Linh Ngọc bị đưa đi, Diệp Thành đứng trên đỉnh núi day trán.

Sở Linh Ngọc lại là thê tử của Hồng Trần, việc này có đánh vỡ đầu hắn cũng nghĩ không ra, mọi thứ bất ngờ đến mức thú vị.

Haiz!

Không biết từ bao giờ mới có tiếng thở dài vang lên, Thiên Tông Lão Tổ bước lên đỉnh núi, ông ta ngồi cạnh Diệp Thành.

“Tiền bối, người giấu vãn bối khổ sở quá”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn Thiên Tông Lão Tổ, hắn lại lần nữa tặc lưỡi, “nếu vãn bối đoán không nhầm thì năm xưa người từng gặp Hồng Trần”.

“Quả thực là vậy”, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu không phủ nhận, “năm xưa khi lần đầu gặp ngươi ở Thiên Tông thế gia, ta có phần ngờ vực, trên đời này sao lại có người giống nhau như vậy sao?”

“Không thể phủ nhận người rất có bản lĩnh diễn, vãn bối thật khâm phục”, Diệp Thành day trán.

“Diễn có thật thì cũng không thể địch lại nổi hiện thực mà”, Thiên Tông Lão Tổ ngồi xuống, ông ta đưa mắt nhìn vào hư vô: “Năm xưa Ngọc Nhi ứng kiếp, tu vi tán tận, ta đã phong ấn kí ức của nó đưa nó tới thế giới người phàm, coi như tôi luyện nhưng nào ngờ lại có mối nhân duyên có mở đầu mà không có kết thúc vận vào thân”.

“Sở Linh Ngọc gặp Hồng Trần sao?”, Diệp Thành đưa vò rượu cho Thiên Tông Lão Tổ.

“Đúng vậy”, Thiên Tông Lão Tổ nhận lấy vò rượu: “Ngọc Nhi không có kí ức tu vi, hồng Trần cũng đờ đẫn, cả hai cứ thế gặp nhau trong tình trạng này rồi đến bên nhau ở thế giới người phàm”.

“Hồng Trần đờ đẫn, Sở Linh Ngọc lúc đó là người phàm”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong đầu hắn chợt như vỡ ra điều gì đó, chuyện này nghe có phần giống với chuyện của hắn và Liễu Như Yên.

“Đây là lần đầu tiên ta gặp Hồng Trần, đó là vào buổi tối mà hai người thành thân”, Thiên Tông Lão Tổ không nhận ra trạngt hái khác thường của Diệp Thành, ông ta vẫn chậm rãi lên tiếng: “Ngọc Nhi không có kí ức của tu sĩ nên không biết nhưng sao ta có thể không nhìn ra mặc dù Hồng Trần đờ đẫn nhưng lại mạnh đến kinh người”.

“Cho nên tiền bối cứ thế chia rẽ bọn họ?”

“Lão phu sao có thể chia rẽ đôi uyên ương?”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười ôn hoà, “thành thân thì thành thân, ta không phải là người lạc hậu nhưng ta cũng không thể để cho con rể của mình cứ mãi đờ đẫn như thế cho nên tối hôm thành thân của cả hai, ta đã trị thương cho hắn nhưng lại đổi lại thức tỉnh một luồng sức mạnh vừa thần bí lại mạnh mẽ trong cơ thể hắn, hắn phát điên, đến ta cũng bị thương trầm trọng, cái gọi là đạo thương chính là do hắn để lại, ta may mắn gặp được Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi bảy của các ngươi, cũng chính là Hồng Trần nhưng hắn ta lại không nhận ra ta, còn ta cũng không nói rõ ràng, việc này ta giấu vài trăm năm, đến cả Chung Giang cũng không biết”.

“Linh Nhi từng nói có người từng dùng vong tình chú với mình, đây chính là kiệt tác của người sao?”, Diệp Thành nhìn Thiên Tông Lão Tổ thăm dò.

“Năm xưa sau khi Hồng Trần phát điên ta bèn đưa Ngọc Nhi quay về giới tu sĩ”, Thiên Tông Lão Tổ hít vào một hơi thật sâu, “khả năng của nó rất cao, lại lần nữa quay lại con đường tu luyện, càng tu luyện càng mạnh mẽ nhưng Hồng Trần chính là nỗi day dứt trong lòng nó, chỉ cần mỗi lần tu vi tiến giới thì tâm cảnh phản phệ, vài lần suýt chút nữa hoá thành tàn tro. Ta rất bất lực nên đành phải phong ấn kí ức của nó, vì không muốn nó lại lần nữa nhớ về Hồng Trần, ta còn dùng vong tình chú, ngặt nỗi việc trên đời này lại quá đối kì diệu, cho dù là vậy thì cũng không ngăn nổi chữ tình. Nó đã phá được phong ấn của hắn, cái gọi là vong tình chú cũng theo năm tháng mà hoá thành vô dụng, kí ức mất đi dần dần quay về”.

“Chẳng trách mà những năm tháng đó Sở Linh Ngọc giống như hoá thành một người khác vậy, chẳng trách mà từ đó trở đi mỗi lần nhìn thấy vãn bối thì cô ấy đều rất kì lạ”, Diệp Thành xoa cằm.

“Mãi cho tới khi gặp ngươi”, Thiên Tông Lão Tổ vẫn nói tiếp, “ta còn tưởng rằng ngươi chính là Hồng Trần chuyển kiếp, hai người thực sự trông quá giống nhau, và điểm trùng hợp đó là ngươi cũng có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, ngươi cũng làm Thánh Chủ của Viêm Hoàng, giống như cùng một người vậy. Ta tưởng trời cao có mắt phái ngươi xuống để giải cứu Ngọc Nhi của ta”.

“Cho nên năm xưa người muốn con làm con rể của mình là vì vậy chứ không phải vì coi trọng khả năng của con, mục đích cuối cùng chính là muốn nhờ con gỡ đi nút thắt trong lòng cô ấy”, Diệp Thành lại nhấp một ngụm rượu.

“Ta thừa nhận ta đang lợi dụng ngươi”, Thiên Tông Lão Tổ nói với vẻ mặt áy náy.

“Tiền bối không cần tự trách, con hiểu”, Diệp Thành mỉm cười.

“Đáng tiếc kế hoạch của ta không thể theo kịp mọi sự thay đổi”, Thiên Tông Lão Tổ cười tự giễu, “năm xưa khi mới khởi đầu của Viêm Hoàng thực sự cần một đồng minh đủ mạnh, lại thêm uy danh của Thiên Tông thế gia ta, ta vốn cho rằng ta sẽ vui vẻ mà đồng ý với cái gọi là mối hôn nhân chính trị nhưng đáng tiếc ta lại lần nữa quên đi một chữ tình”.

“Hồng Trần còn sống, tiền bối có lẽ rất bất ngờ”, Diệp Thành mỉm cười.

“Ta đang nghĩ có phải là trời xanh thương ta, thương con gái ta nên mới cho cả hai tiếp tục mối nhân duyên đó không?”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng, “nhưng ta hiểu rõ hơn ai hết Hồng Trần không phải là một người bình thường, hắn quá thần bí, thần bí đến mức khiến ta phải kiêng dè, cho dù hắn còn sống thì những gì để lại cho Ngọc Nhi cũng vẫn chỉ là một đoạn tình duyên đầy đau đớn”.

“Hai người họ đã có con chưa ạ?”

“Ngọc Nhi vẫn là trinh nữ, năm xưa ta không muốn con gái mình lấy một người đờ đẫn nên mới ra tay trị thương cho Hồng Trần vào đêm hôm đó, thế nhưng không những không trị được mà ngược lại còn khiến hắn bị điên”.

“Tiền bối đến đúng lúc lắm”, vẻ mặt Diệp Thành rất kì quái, một đêm động phòng vốn dĩ sắp diễn ra thì lại bị ông ta làm loạn.

Thiên Tông Lão Tổ lắc đầu cười, ông ta không lên tiếng nữa mà chỉ trút rượu vào miệng uống tiếp.

Diệp Thành cũng giữ im lặng.

Hắn không trách động cơ năm xưa của Thiên Tông Lão Tổ, là một phụ thân, vì con gái của mình nên đó chỉ là hành động bất đắc dĩ. Ông ta chỉ đang cảm thán, cảm thán nhiều chuyện trên đời, thực sự quá kì lạ.

“Mấy ngày tiếp theo vãn bối e rằng phải hạn chế sự tự do của Sở Linh Ngọc”, không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng, “hi vọng tiền bối lượng thứ”.

“Vậy phiền Thánh Chủ rồi”, Thiên Tông Lão Tổ nói với giọng cảm kích, ở Thiên Đình hiện giờ người có thể giữ chân con gái ông ta có lẽ cũng chỉ có người thanh niên này thôi, mặc dù thủ đoạn của hắn có phần tàn nhẫn nhưng lại có tác dụng.

“Tiền bối nặng lời rồi”.

“Vậy thì ta về trước đây”, Thiên Tông Lão Tổ đứng dậy, cuối cùng ông ta nhìn về hpias Sở Linh Ngọc đang bị giữ chân rồi lại thở dài quay người biến mất.

Sau khi ông ta rời đi, Diệp Thành vẫn còn đứng trên đỉnh núi đó rất lâu.

Một câu chuyện quá khứ khiến người ta phải chấn động, khiến hắn bất giác chợt đồng cảm với Hồng Trần và Sở Linh Ngọc.

Có thể nói hắn đã từng có trải nghiệm tương tự như vậy với Liễu Như Yên.

Thế nhưng Sở Linh Ngọc và Hồng Trần lại may mắn hơn bọn họ, chí ít thì Hồng Trần vẫn chưa qua đời, còn Liễu Như Yên chỉ để lại một cây đàn cổ lặng thinh, tu sĩ và người phàm sẽ có kết cục tốt đẹp sao?

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới dic huyển.

Sau khi xuất hiện lần nữa, hắn đã đứng ở địa cung của Hằng Nhạc Tông, Sở Linh Ngọc ngồi trên một tế đàn và bị phong ấn ở đó.

“Thả ta ra”, Sở Linh Ngọc lạnh lùng, trong đôi mắt còn nhoà nước mắt, đôi mắt mang theo hi vọng và khẩn cầu.

“Người còn không biết ông ấy ở đâu”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.

“Ba năm trước ngươi biết Sở Huyên ở đâu sao?”, Sở Linh Ngọc nhìn thẳng vào Diệp Thành.

“Ta đã nói rồi, chúng ta khác nhau”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nếu như ta chưa từng gặp Hồng Trần ở Bắc Sở thì đương nhiên sẽ không ngăn người lại nhưng vẫn là câu nói đó, ông ấy đã không còn là Hồng Trần năm xưa, ông ấy quá đáng sợ”.

“Ta là thê tử của huynh ấy, huynh ấy là trượng phu của ta, ta không sợ ông ấy, ông ấy cũng sẽ không làm hại ta”.

“Vậy thì người cứ ở Hằng Nhạc Tông đợi đi”, Diệp Thành chậm rãi nói, “ông ấy sẽ tới, sớm thôi”.

“Ngươi chắc chắn vậy sao?”, Sở Linh Ngọc kích động nhìn Diệp Thành.

“Chắc chắn”, Diệp Thành quay người rời đi, chỉ có giọng nói vang vọng lại trong địa cung.
Chương 1205: Thông tin về sừng Kỳ Lân

Ra khỏi địa cung, Diệp Thành liền thấy một bóng người xinh đẹp đang đứng đó, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Hồng Trần Tuyết.

Thấy Diệp Thành ra ngoài, bà ta bèn bặm môi, cuối cùng cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Thành, bà ta là người tiết lộ bí mật, còn chuyện này thì Diệp Thành đã đoán ra được rồi.

“Sở Linh Ngọc là sư nương của tiền bối, chuyện này khiến ta thật sự bất ngờ đấy”, Diệp Thành không truy tội Hồng Trần Tuyết mà lặng lẽ nhìn bầu trời mênh mang.

“Ta…sau này ta cũng mới biết”.

“Cho nên tiền bối không nhẫn tâm, cho nên tiền bối đã nói với Sở Linh Ngọc”, Diệp Thành chậm rãi nói, “tiền bối cho rằng cho Sở Linh Ngọc một tia hi vọng nhưng tiền bối lại không biết tia hi vọng này có lẽ còn đáng thất vọng hơn là tuyệt vọng”.

“Dù là hi vọng mong manh thì đứng trước tuyệt vọng cũng vẫn còn tốt hơn, đây là lời mà ngươi từng nói”, Hồng Trần Tuyết mím môi, “ngươi cũng là người chung tình nên hiểu được nỗi khổ sở trong đó”.

“Ta hiểu, ta đều hiểu”, Diệp Thành cười nói.

“Vậy ngươi định nhốt sư nương bao lâu?”

“Yên tâm, Hồng Trần sẽ tới”, Diệp Thành lãnh đạm, “ta sẽ cho bọn họ gặp nhau”.

“Cảm ơn”.

“Đây là lần cuối cùng, đừng làm lộ bí mật ra ngoài nữa”.

“Ta hiểu rồi”, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười, bà ta biết Diệp Thành sẽ không vì chuyện này mà truy tội mình, tiếp xúc với Diệp Thành lâu như vậy nên bà ta ít nhiều cũng hiểu được tính cách của hắn. Năm xưa bà ta và Chung Giang giấu chuyện về Hằng Nhạc hắn cũng không truy tội huống hồ là lần này.

“Lấy lệnh bài của ta đi điều binh”, Diệp Thành đưa ra một tấm ngọc bài với kim quang vờn quanh.

“Điều binh?”, Hồng Trần Tuyết cau mày, “điều binh đi đâu?”

“Tận dụng con đường của thế giới người phàm, điều binh về thế giới người phàm ở Bắc Sở”, Diệp Thành từ tốn nói.

“Ngươi muốn tấn công Bắc Sở?”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Nếu không thì sao chứ?”

“Trước kia ngươi từng nói việc tiến quân về Bắc Sở chẳng phải lùi lại sao?”, Hồng Trần Tuyết nói với vẻ mặt đầy do dự.

“Đúng là uổng một Thánh Chủ của Nhân Hoàng như người, câu này mà người cũng tin được?”, Diệp Thành mỉm cười, trong giọng nói cũng mang theo nhiều ý tứ, “Nam Sở có nội gián của Bắc Sở, trong hội Thái thượng trưởng lão nhất định có, việc này tiền bối và ta đều rõ”.

“Minh thương dễ tránh, ám tiến khó phòng”, Hồng Trần Tuyết mỉm cười, “ta hiểu rồi”.

“Việc này chỉ có tiền bối và ta biết”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết, “đừng phạm sai lầm lần nữa”.

“Ngươi đúng là càng ngày càng giống sư phụ ta”, Hồng Trần Tuyết cười đáp lời.

“Đi thôi, đừng nhắc tới Hồng Trần với ta nữa”, Diệp Thành khoát tay, hắn day trán.

Hồng Trần Tuyết bày ra vẻ mặt khó hiểu nhưng bà ta vẫn nghe theo lệnh rời đi, thế nhưng bà ta không về trụ sở của Thiên Đình luôn mà tới đại điện của Hằng Nhạc.

Mục đích lần này bà ta tới đây không chỉ là đến để nhận tội và thăm Sở Linh Ngọc mà còn vì thái cổ tinh thiên đồ mà Thái Hư Cổ Long tạo ra, đó là món bảo bối của một tông, có tinh thiên đồ thì Nhân Hoàng có thể coi là hổ mọc thêm cánh.

Sau khi Hồng Trần Tuyết rời đi, Diệp Thành vẫn day trán, hắn chưa đi được mấy bướ thì đã thấy Lâm Thi Hoạ từ trên trời giáng xuống.

“Diệp sư huynh, tuỷ Thanh Loan mà huynh cần đây”, Lâm Thi Hoạ vừa đáp xuống liền đưa ra một cái bình.

“Được, được lắm”, Diệp Thành vội nhận lấy, hắn kích động đến mức quên đi thân phận và giống như một đứa trẻ nhìn thấy kẹo ngọt, khi trông tấy tuỷ phượng hoàng bên trong, đôi mắt hắn loé sáng, đây chính là bảo bối nghịch thiên.

“Vậy chỉ còn thiếu sừng Kỳ Lân nữa thôi”, Diệp Thành nhìn rồi như nhớ ra điều gì đó, hắn ho hắng sau đó lại nhìn Lâm Thi Hoạ, “Lâm sư muội, đến cả Thanh Loan mà muội cũng có thể triệu gọi ra thì không biết thánh thú Kỳ Lân muội có gọi ra được không? Nếu được thì lấy cho ta ít máu nhé?”

“Chuyện này thì muội không làm được”, Lâm Thi Hoạ lắc đầu, “linh giới là một lĩnh vực rất kì diệu, một khi đã kí kết với linh thú thì không thể triệu gọi linh thú cùng đẳng cấp, huống hồ cấp bậc của Lỳ Lân còn cao hơn cả Thanh Loan, với đạo hành của muội thì còn kém xa”.

“Vậy…vậy ta nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành cười đáp.

“Có điều muội nghe sư phụ nói có một nơi có thể có được sừng Kỳ Lân”.

“Ở đâu?”, nghe câu nói đó của Lâm Thi Hoạ, đôi mắt Diệp Thành chợt sáng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK