Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2396: Chỉ chờ trận này

Địa ngục tầng thứ mười tám, Diệp Thành và Triệu Vân đều đã tỉnh ngủ.

Lại là mỗi người một cây gậy, trên mặt đất, một người vẽ vòng tròn, một người vẽ dấu gạch chéo, có thể thấy, hai người nhàm chán đến mức nào.

“Tại sao ngươi không phải là con gái”. Diệp Thành cúi đầu chán nản, “Ít nhất, ta còn có thể tìm chút chuyện để làm”.

“Người như ngươi, ở vũ trụ các ngươi hẳn là không có người thứ hai”. Triệu Vân cũng vùi đầu.

Một câu đối thoại vớ vẩn, hai người lại chìm vào im lặng.

Không biết qua bao lâu, mới thấy Triệu Vân xoay người nhảy lên .

Thấy hắn ta nhảy lên, Diệp Thành cũng khẩn trương đứng dậy, nhìn biểu cảm của Triệu Vân, trong địa ngục này lại có đồ tốt.

Quả nhiên, giống như lúc trước, ác quỷ lại đi ra làm loạn.

Hai người lập tức tràn đầy tinh thần, những con ác quỷ kia, chính là từng đoàn hồn lực, đều là đồ đại bổ.

“Chỉ chờ trận này”. Hai người không hẹn mà cùng lấy đồ ra, liên tục gào thét, đều là bá khí ầm ầm.

Địa ngục trở nên náo nhiệt, hàng loạt ác quỷ bị đánh nổ tung.

Nuốt được hồn lực của ác quỷ ba đầu sáu tay, hồn lực của hai người đã đủ khủng bố, những con quỷ nhỏ đều là bị giết thành từng mảnh.

Mặc dù hồn lực của bọn chúng ít ỏi, cũng không phải rất tinh thuần.

Nhưng, số lượng nhiều, cũng có thể tạo nên biến hóa về chất, nuốt đủ nhiều, hồn lực cũng từ từ tăng lên.

Cũng chỉ có hai người này biến thái, nếu đổi lại là người khác bị phong ấn ở mười tám tầng địa ngục, thì sớm đã chết tám trăm hồi rồi.

Nhìn ra xa, bất luận là Diệp Thành, hay là Triệu Vân, cơ thể hai người đều rực rỡ chói mắt, hồn lực cuộn trào mãnh liệt.

Trong đám ác quỷ đen nghìn nghịt, hai người tựa như hai mặt trời gay gắt, thật là chói mắt, chiếu rọi địa ngục tối đen u ám này.

“Đến đây, có một con lớn”. Diệp Thành đang nuốt sảng khoái, cũng đang chơi hăng, liền nghe thấy tiếng Triệu Vân gọi.

Một câu, hai mắt Diệp Thành liền sáng lên.

Có thể được Triệu Vân gọi là con lớn, vậy nó hẳn là không nhỏ, hồn lực của nó, cũng tuyệt đối không phải những con quỷ nhỏ có thể so sánh.

Không hề nghĩ ngợi, luồn nhanh chạy về phía Triệu Vân.

Cách từ xa, hắn đã trông thấy một quái vật lớn.

Nó cao chừng bảy tám trượng, đầu cực kỳ to, mắt to vĩ đại lành lạnh, cái miệng to đầy máu, còn phụt ra lửa cháy cùng lôi điện.

Cả người đen thui, tứ chi thô chắc, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ, được xuyên thành từ từng cái đầu nhỏ.

Cơ thể của nó cũng nặng trĩu như núi, từng bước là từng tiếng ầm vang, so ác quỷ ba đầu sáu tay lúc trước lại càng đáng sợ hơn.

Khi Diệp Thành đến, gặp ngay Triệu Vân ngã bay tới.

Hắn ta chính là bị ác quỷ một mắt khổng lồ một tay đánh bay, cũng may Triệu Vân rất mạnh, bằng không sớm đã bị đánh thành tro bụi rồi.

“Ta chính là thích thân hình to lớn”. Diệp Thành nhếch miệng cười.

“Hỗ trợ nhau tấn công”. Triệu Vân lập tức bấm động ấn quyết.

“Nhất định phải ăn ý”. Diệp Thành chân đạp Thái Hư, thân hình như ma quỷ, sau đó một chuỗi tàn ảnh liên tiếp, nhanh đến cực hạn.

Ác quỷ một mắt rống lên, há mồm phun ra lửa cháy và lôi điện.

Diệp Thành di chuyển rất rối loạn, lúc trước hồn lực tăng mạnh, tốc độ cũng có lột xác, tránh thoát được hết liệt hỏa và lôi điện bắn tới.

Ba năm cái nháy mắt, đã giết đến trước ác quỷ một mắt, một lời thừa cũng không nói, Vạn Kiếm Phong Thần vô cùng bá đạo.

Ác quỷ một mắt gào rú, thò bàn tay to ra, cào về phía Diệp Thành.

Song, bàn tay to đáng sợ của nó còn chưa chạm đến Diệp Thành, liền gặp một cột sáng, từ trên trời giáng xuống, thẳng đứng vào người nó, kìm hãm lại động tác của nó.

Đó là Triệu Vân đã thi triển bí thuật giam cầm, phối hợp với Diệp Thành.

Lúc này, sát kiếm của Diệp Thành đã đến, một kiếm dễ như bẻ cành khô.

Con mắt to của ác quỷ một mắt bị xuyên thủng ngay tại trận, máu tươi đen thui phun tung toé, cuộn với ác niệm tà niệm, cùng mùi hôi tanh.

Ác quỷ một mắt tức giận, rít gào, sóng hồn lực ngang tàng, Diệp Thành ngay lập tức bị đánh bay, phun ra một ngụm máu tươi.

“Thái Hư Long Cấm”. Tuy là bị đánh bay, Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng kết ấn, sử dụng bí thuật niêm phong của Thái Hư.

Lồng giam hiện ra, vây hãm ác quỷ một mắt, thân thể lần nữa đình trệ.

Lần này đổi thành Triệu Vân, nắm bắt thời gian cực kỳ chính xác, trong nháy mắt giết tới, một kiếm chém đầu ác quỷ một mắt.

Đầu bị chém, ác quỷ một mắt khổng lồ, ầm ầm ngã xuống đất, thân thể tan rã, chỉ có một đoàn hồn lực tinh thuần tung bay.

Đại chiến đến nhanh, đi cũng nhanh, một con ác quỷ đáng sợ, cứ như vậy bị tuyệt sát, hết thảy đều dứt khoát gọn gàng.

Tất nhiên, điều này cũng nhờ sự phối hợp ăn ý giữa hai người, sự phối hợp giữa cao thủ với cao thủ, chính là lợi hại như vậy.

“Đây, của ngươi”. Triệu Vân bổ đoàn hồn lực kia ra, tự mình thu lấy một nửa, nửa còn lại thì đẩy về phía Diệp Thành.

“Vẫn là con lớn cho nhiều hồn lực hơn”. Diệp Thành há mồm nuốt.

Hồn lực tinh thuần tức thì dung nhập vào hồn thể, một vài tạp chất bị luyện ra bên ngoài cơ thể, hồn lực của hai người, lại tăng mạnh một lần nữa.

“Tiếp tục!”. Hai người không nhàn rỗi, mỗi người chạy về một phía, con lớn bị giết rồi, còn rất nhiều quỷ nhỏ vẫn đang tản bộ.

Kế tiếp, chính là sự giết chóc đơn phương, ác quỷ địa ngục tuy nhiều, nhưng không một con nào có thể chống lại một kiếm của hai người.

Đây là sự áp chế tuyệt đối của hồn lực, chúng nó không có tư tưởng, càng không biết đánh phối hợp, làm sao là đối thủ của hai người.

Địa ngục quỷ dị, ước chừng khoảng một canh giờ, đám quỷ nhỏ liền tiêu tán, không phải là là bị diệt, mà là tự tiêu tán.

Hai người tìm một khoảng đất trống rộng, mỗi người khiêng một bao tải.

Bên trong đó chứa toàn là hồn lực, lớn nhỏ không đồng nhất, độ tinh thuần cũng có cao có thấp, số lượng cực kỳ khổng lồ.

“Đây dường như không phải địa ngục, càng giống chỗ cho người ta rèn luyện hơn”. Diệp Thành vừa nuốt hồn lực, vừa ung dung nói.

“Với chúng ta mà nói, xem như rèn luyện, nhưng nếu người bình thường vào đây, sẽ bị ác quỷ cắn phệ cả ngày, đừng xem thường địa ngục”. Triệu Vân nuốt một đoàn hồn lực, còn nấc cụt.

“Ngươi nói như vậy, cũng không sai”. Diệp Thành cười, ngược lại cảm ơn canh của Mạnh Bà, làm cho hồn lực của hắn tăng mạnh, không đến mức đến địa ngục này, chịu nỗi khổ bị cắn phệ.

Rất nhiều hồn lực bị nuốt, hai người đều tự ngồi xếp bằng nhắm mắt .

Không phải là hồn lực của tất cả ác quỷ đều tinh thuần như ác quỷ một mắt, trong đó phần lớn trộn lẫn ác niệm và tà niệm.

Nuốt nhiều, ác niệm tà niệm cũng sẽ tụ tập, sẽ quấy nhiễu tâm thần, cần luyện ra ngoài cơ thể, chỉ cần hồn lực tinh thuần.

Rất nhiều ngày tháng sau đó, hai người đều là trải qua như vậy.

Ác quỷ hiển hóa, hình như có chu kỳ, cứ cách một đoạn thời gian, sẽ chạy ra ngoài làm loạn, muốn cắn phệ hai người đến chết.

Hai người hèn hạ nào phải dễ trêu chọc, mỗi một lần ác quỷ xuất hiện, bọn họ liền ăn no nê một trận, hồn lực cũng theo đó tăng vọt.

Đặc biệt con lớn, con sau mạnh hơn con trước, lại con sau chết thảm hơn con trước, hồn lực đều trở thành chất dinh dưỡng cho hai người.

Hai người lại tập hợp thành một nhóm, từng đoàn hồn lực như từng chiếc bánh bao, một miệng nuốt xuống, cảm giác đó thật tuyệt vời.

Hồn lực của bọn họ không biết đã mạnh hơn bao nhiêu so với khi vừa tới.

Không phải khoác lác, với thực lực bây giờ của hắn, một chưởng đánh chế một con ác quỷ một mắt, như là chơi đùa, không còn áp lực.
Chương 2397: Biển hồn lực

Lại là một làn gió lạnh tàn phá khoảng đất trống rộng, hai người đều tự ngồi xếp bằng, nuốt rất nhiều hồn lực, đều đang tự luyện hóa.

Từng làn khí màu đen bị luyện ra bên ngoài cơ thể, hồn thể cũng trở nên trong suốt, tỏa sáng lấp lánh, rất rực rỡ.

Cùng với việc phun ra một ngụm khí vẩn đục, hai người không phân trước sau đều mở hai mắt ra, con ngươi trong veo, đều sâu thẳm.

“Ngươi có cảm thấy, mười tám tầng địa ngục này, có một loại... thời cơ khó hiểu”. Diệp Thành vuốt cằm nói.

“Quả thật có cảm giác đó”. Triệu Vân cũng sờ sờ cằm.

Hai người rơi vào trầm ngâm, lúc thì xem xét dưới chân, lúc thì lại nhìn không trung, đều lộ ra vẻ mặt với ý nghĩ sâu xa.

Hồn lực tăng mạnh, tự nhiên có thể cảm thấy được huyền cơ vi diệu của địa ngục, mười tám tầng địa ngục này, không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Sau khi nhìn thật lâu, hai người mới đều nghiêng mắt sang, nhìn nhau, rồi sau đó lại rất ăn ý cúi thấp, nhìn xuống dưới chân.

“Mười tám tầng địa ngục này, chắc chắn có một đại trận pháp”. Triệu Vân híp mắt lại, giống như đoán ra một tia manh mối.

“Hoặc là nói, chính là đại trận kia duy trì địa ngục mười tám tầng của Minh phủ”. Hai mắt Diệp Thành lóe ra thần quang.

“Cho nên, có hồn lực dồi dào, để duy trì cho đại trận vận hành”.

Hai người nó tới đây thì nhìn nhau cười lộ ra hai hàm răng trắng bóng loáng, sáng chói.

Cười rồi cả hai phủi mông đứng lên, đi qua đi lại trong địa ngục như đang tìm gì đó.

Tìm gì? Tất nhiên là tìm trận tuyến của pháp trận địa ngục.

Chỉ cần tìm được trận tuyến là sẽ tìm được pháp trận, tìm được pháp trận là tìm được hồn lực để vận hành pháp trận.

Nghĩ xem, một đại trận giúp tầng 18 của địa ngục hoạt động thì cần lượng hồn lực khổng lồ cỡ nào.

Nếu cắn nuốt hồn lực đó thì mới là tạo hoá nghịch thiên.

So với hồn lực này, hồn lực của ác quỷ chỉ là hạt bụi.

Tầng thứ 18 có diện tích chín vạn dặm, lớn tới khổng lồ, dù đi mấy tháng cũng không tìm được trận tuyến.

“Chẳng lẽ trận tuyến nằm trong lòng đất?”, Triệu Vân trầm ngâm

“Bên trên không có thì chắc chắn nằm trong lòng đất”, Diệp Thành nói, kết ấn, độn thổ, muốn xuống đó tìm kiếm.

Nhưng hắn không vào được lòng đất mà vẫn y nguyên tại chỗ.

Triệu Vân cũng thử, kết quả như nhau.

Chỉ trách mặt đất quá cứng, cứng hơn cả sắt, với chút đạo hạnh của họ thì còn lâu mới độn thổ xuống được.

Hai người đau trứng rồi, rất muốn chửi thề.

Biết trong lòng đất có pháp trận, biết bên dưới có hồn lực bàng bạc mà không thể đi xuống, nói xem có tức không.

Địa ngục đúng là không bình thường, trên trời sấm sét vang dội, ngọn lửa phun lên từ lòng đất, dung nham nóng bỏng tràn lan.

Hai người rụt đầu, về lại chỗ cũ, một người cầm cây gậy, vẽ vời trên đất.

“Làm sao mới xuống được?”, Triệu Vân ngẩng đầu hỏi: “Cũng không thể dùng cái cào sắt cào xuống!”

“Mượn chút lửa!”, không biết Diệp Thành lấy ra tẩu thuốc từ đâu, hắn cầm lấy không ngừng lau lên người Triệu Vân.

Ha, tên này hút thuốc cũng ra dáng lắm, thâm trầm phun ra vòng khói như thần tiên vậy.

“Lửa!”, Triệu Vân thì thào, nhìn quanh, nói chính xác hơn là nhìn ngọn lửa phun ra từ dưới đất.

“Ngươi nói xem, những ngọn lửa này phun từ đâu?”

“Vớ vẩn, tất nhiên là trong lòng đất... ớ, lòng đất”.

Một câu làm hai người cười, phủi mông đứng lên tiếp, đi thẳng tới chỗ lửa phụt lên.

Tầng 18 có lửa phun khắp nơi nhưng chỗ này là mạnh nhất, cao tới nghìn trượng.

“Có mùi của hồn lực!” Triệu Vân đi tới trước, hít hà ngọn lửa, bên trong có tia hồn lực.

“Xuống dưới xem là biết ngay!”, Diệp Thành tung người nhảy vào trong hang lửa, nhanh chóng biến mất.

Triệu Vân cũng nhấc chân bước vào, sóng vai với Diệp Thành, chân chĩa lên đầu chúi xuống, đâm thẳng xuống lòng đất.

Ngọn lửa vẫn đang phun, hơn nữa còn không phải lửa thường.

Hồn thể bình thường ở đây sẽ bị đốt thành tro.

Cũng chỉ có hai tên yêu nghiệt này mới dám chui vào trong lửa.

Địa ngục u ám, dưới lòng đất nơi này càng u ám, giơ tay không thấy năm ngón, dù bị đánh cũng chẳng biết bị ai tát tai.

Không biết cả hai lặn xuống bao lâu, gần vạn trượng rồi mà còn chưa tới đáy, như một cái động không đáy vậy.

Nhưng điều làm hai người sáng mắt là càng xuống sâu, hồn lực càng bàng bạc, ngửi một hơi là đã thấy tỉnh táo.

“Tìm đúng rồi!”, Diệp Thành nhếch miệng.

“Có tia sáng kìa!”, Triệu Vân cũng cười, tốc độ nhanh hơn.

Diệp Thành cũng tăng tốc tới cực hạn, phía trước như có một cái hang, ánh sáng tràn đầy, thần quang toả ra xung quanh.

Đợi lướt tới miệng hang thì mới thấy một thế giới dưới lòng đất.

Không sai, là thế giới dưới lòng đất giống như bên Chính Dương Tông vậy, mây mù lững lờ, từng tia hào quang bay múa.

Ai ngờ được ở Minh giới âm u, không chút ánh sáng lại có một nơi sáng chói như vậy, vô cùng mộng ảo.

Hồn lực nơi này đong đầy như biển, tạo nên từng đợt sóng.

Trên biển hồn lực thì là trời quang mây tạnh, màu sắc lạ kỳ, nhiều dị tượng biến ảo, đan xen tạo ra hình ảnh tuyệt diệu.
Chương 2398: Hồn thể hoá nguyên thần

Trong biển hồn lực là một pháp trận khổng lồ, mười vạn trượng chung quanh đều đang từ từ vận hành.

Hai người đoán không sai, tầng 18 thực sự được vận hành bởi một pháp trận, hơn nữa còn có hồn lực khổng lồ cung cấp.

“Biển hồn lực!”, với sự kiềm chế của mình, hai người cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm, nuốt nước bọt, liếm môi không ngừng.

Biển hồn lực quá khổng lồ, người đứng đó chẳng khác nào con kiến, một con sóng ập tới thì có thể bao trùm họ.

“Còn chờ gì nữa!”, Diệp Thành lặn vào biển.

Triệu Vân cũng nhảy vào.

Hai tên này đều tự tìm một chỗ tốt, sau đó khoanh chân ngồi, lỗ chân lông toàn thân nở rộng, cắn nuốt bí pháp đồng thời gia tăng thêm.

Biển hồn lực xao động, sóng cuộn dữ dội, lấy hai người làm tâm, dần dần có dòng nước xoáy xuất hiện, chuyển động mau chóng.

Hai tên này đúng là súc sinh mà, nuốt như trâu uống nước vậy, cơ thể như cái động không đáy, bạt mạng mà hấp thu.

So với hồn lực của ác quỷ, hồn lực nơi này là tinh thuần nhất, không cần luyện hoá, trực tiếp nuốt, trực tiếp hấp thu.

Hồn lực hai người không ngừng đột phá, hồn thể trở nên chân thực, họ lại lột xác hết lần này tới lần khác trong biển hồn lực.

Trong vô thức, hồn của họ đã sắp đạt tới nguyên thần.

Đây là một hình ảnh đáng sợ, hai dòng xoáy khổng lồ xuất hiện.

Thôn Thiên Ma Công của Diệp Thành quá bá đạo, có tính xâm lược cực mạnh, cũng có tính chất cắn nuốt, hồn lực hùng hậu bị hút vào trong cơ thể.

Triệu Vân cũng không ngồi không, hắn ta cũng có bí pháp cắn nuốt, giống Thôn Thiên Ma Công của Diệp Thành nhưng cách thức khác nhau, kết quả giống đến lạ kỳ.

Phía sau hai người đều có dị tượng biến ảo, đó là điềm báo sắp thăng cấp, hồn và thể chấn động, rung lên không ngừng.

Chẳng biết từ lúc nào mà hai tiếng răng rắc cùng vang lên.

Hồn thể Diệp Thành vỡ ra, hồn thể Triệu Vân cũng vỡ nốt, lột xác thành hồn thể mới, nói đúng hơn là: nguyên thần.

Hồn thể thăng cấp thành nguyên thần, có vạn tia sáng loé lên.

Hai luồng thần quang từ đầu hai người phóng thẳng lên trời, từ tầng 18 tới tầng 1, xuyên qua địa ngục, Minh giới hư vô, vô cùng bắt mắt.

Tầng 18 lắc lư dữ dội, tiếng ầm ầm không ngừng.

Đám tiểu quỷ đầu trâu mặt ngựa canh giữ địa ngục đứng không vững, núi đao biển lửa chảo dầu đều bị xốc tới tứ tung hỗn loạn.

Đồng thời, từng tầng của địa ngục đều xuất hiện vết nứt, ác linh bị nhốt bên trong không ngừng trốn ra từ khe hở nhỏ, vẻ ngoài dữ tợn.

Địa ngục rung chuyển, ảnh hưởng cực rộng, nhiều ngọn núi lớn của Minh giới liên tục sụp đổ, phần nhiều là ác quỷ chạy ra làm loạn.

“Kẻ nào quấy nhiễu địa ngục?”, âm thanh tức giận như tiếng sấm vang.

Đó là Diêm La Bình Đẳng Vương cai quản địa ngục, thân hình đồ sộ hiện ra, chống trời đạp đất, gương mặt dữ tợn mà uy nghiêm.

Hai mắt trợn to, sáng ngời có thần, nhìn xuyên xuống tầng 18: Hai tên tiện nhân kia đang cắn nuốt hồn lực?

“Ta...”, thấy cảnh này, Bình Đẳng Vương suýt không thở nổi, thân hình lảo đảo, suýt hộc máu mồm.

Quá trâu! Quá là trâu bò! Lửa phun lên từ dưới lòng đất là nghiệp hoả, hễ là hồn phách tới gần thì sẽ bị thiêu đốt.

Hai tên này ngon rồi, chẳng những tới gần mà còn nhảy thẳng vào, chui xuống lòng đất, sao nó không thiêu chết các ngươi đi nhỉ.

Bình Đẳng Vương giận dễ sợ! Tay lớn thò ra.

Hai tên Diệp Thành và Triệu Vân đang cắn nuốt hồn lực ở tầng 18 bị túm ra, xách lên giữa không trung.

Nhìn từ xa thì họ như hai con châu chấu bị Bình Đẳng Vương nắm thóp, chỉ cần sức một chút thôi là biến thành đống thịt ngay.

Minh tướng của Minh giới: Phán quan, đầu trâu mặt ngựa, nhóm tiểu quỷ đều ngẩng đầu nhìn hai tên kia.

Chính họ làm địa ngục hỗn loạn, Minh giới cũng bị ảnh hưởng, nhiều quỷ hồn xông ra, không biết đã chạy đi đâu.

“Hoá thành nguyên thần rồi, họ làm gì ở địa ngục vậy?”

“Còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, Diêm La cũng bị quấy rầy!”

“Tên bên trái mấy hôm trước còn làm rối loạn luân hồi, không ngờ vào tầng 18 rồi mà vẫn không yên phận”.

“Toi rồi, Bình Đẳng Vương không bóp chết mới là lạ!”

“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm!”, Diệp Thành hét lên, tay chân quơ lung tung, đang nuốt ngon lành thì bị tóm.

“Trùng hợp, đều là trùng hợp thôi!”, Triệu Vân nói, hai tay cũng khều giữa không trùng, dáng vẻ trông rất buồn cười.

Nếu biết hồn thể thăng cấp nguyên thần gây ra tình hình ầm ĩ như vậy, hai người đã kín đáo một chút, không nuốt hăng hái như vậy.

Giờ thì hay rồi, chọc giận Diêm La, hậu quả chắc chắn không tốt! Diêm La to lớn thế này, tay lớn dùng sức một chút, người sẽ chỉ có thể hét thảm một tiếng rồi thành tro mất.

“Trùng hợp? Hiểu lầm hử?”, Bình Đẳng Vương giận quá mà cười, dàm làm loạn ở địa bàn của ông ta, gan hai tên này phình to quá!

Nói rồi ngón tay dùng lực, muốn biến hai tên đê tiện này thành bụi để xoa dịu lửa giận của địa ngục.

Nhưng chính vào lúc này, một giọng nói uy nghiêm truyền vào trong tai ông ta: “Dẫn hai tên này tới Quỷ Thành!”
Chương 2399: Quỷ Thành

Nghe thấy giọng nói này, Bình Đẳng Vương run rẩy thân hình khổng lồ, muốn quỳ rạp xuống.

Đó là âm thanh của Minh Đế, mang theo sự uy nghiêm của Đế, dù là Thập Điện Diêm La thì cũng không dám làm trái.

Ngay cả Minh Đế cũng bị quấy nhiễu, hơn nữa còn tự mình ra lệnh, ông ta nào dám cãi lời, thả hai tên Triệu Vân và Diệp Thành ra.

Sau đó tay lớn lại vung, hất hai người sang một hướng.

Hai tên này bay qua Minh giới, lao tới toà thành lớn nhất ở đấy, cảnh tượng rất chấn động.

Bên dưới, dù là Minh tướng, phán quan, tiểu quỷ hay ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Diêm La phủ quân không giết bọn hắn!”

“Nơi đáp chắc là Quỷ Thành bên kia!”

“Gây ra tội lớn như thế, Bình Đẳng Vương lại tha cho sao?”

“Minh Đế cũng lên tiếng rồi, ông đây dám làm trái sao?”, nghe lời của bên dưới, Bình Đẳng Vương mắng trong lòng, gương mặt khổng lồ tràn đầy những vạch đen.

Nhưng ông ta rất tò mò, hai tên ác linh bị trấn áp thôi mà cũng quấy nhiễu tới Minh Đế thì việc này không đơn giản.

Có thể trở thành một trong mười điện Diêm La, trí tuệ của Bình Đẳng Vương vẫn hơn người, đoán ra chút manh mối: hai tên kia có vấn đề!

Bên này, Diệp Thành và Triệu Vân đã rơi xuống, hai tên đồng loạt tiếp xúc với mặt đất.

Bình Đẳng Vương không sợ sẽ ném chết người, nguyên thần còn ngưng tụ được thì ném cao tới đâu cũng không chết.

Ôi... hai tên nhe răng trợn mắt hét thảm, Triệu Vân và Diệp Thành bò dậy, một tên dùng tay bụm cái eo già cỗi, một tên thì xoa đầu, té thì không chết nhưng bị choáng váng mặt mày.

“Ngoan ngoãn chờ ở Quỷ Thành đi, đừng làm loạn nữa!”, bên trên truyền tới giọng nói mờ ảo của Bình Đẳng Vương hung dữ kia.

Lời này vừa dứt, hai tên đang choáng váng tức khắc tỉnh táo.

Ngoan ngoãn chờ, vậy là không trách tội chúng ta sao? Thế là đặc xá cho chúng ta sao? Hai chúng ta không bị gì cả?

Hai người nhìn nhau rồi cười toe toét.

Vui là vui là vui chúng mình vui nhiều! Vui là vui là vui chúng mình vui quá! Không chỉ ngưng tụ ra nguyên thần mà phá rối địa ngục xong còn không bị Diêm La trách tội.

Ba việc vui tới làm hai tên này hớn hở hẳn.

Nói tới Quỷ Thành, hai người đồng loạt nhìn về sang bên cạnh.

Cách đó không xa là một thành trí uy nghiêm, lạnh lẽo vô cùng to lớn, hai bên toà thành còn có không ít quỷ đầu binh.

Với lại cổng thành có chút đáng sợ, đó là một cái đầu quỷ đang há miệng, vào thành chẳng khác nào đi vào bụng quỷ.

“Vào xem thử đi!”, Diệp Thành bụm eo nhích chân.

“Chỗ các ngươi thú vị thật!”, Triệu Vân quay đầu, đi đường khập khiễng, hắn ta cũng bị vứt không nhẹ.

Hai người vừa đùa giỡn vừa đi, trước khi vào thành, quỷ đầu binh ở cổng thành lộ ra vẻ mặt kỳ lạ đối với họ.

Tình hình vừa rồi họ cũng thấy hết.

Nhiễu loạn địa ngục, trộm nuốt hồn lực, Diêm La lại không trị tội.

Điều này thật sự làm cho người... à... làm cho quỷ khó hiểu, đúng là quỷ dị.

Lại nhắc tới hai tên này, té từ trên cao xuống mà vẫn vui vẻ, nếu là họ thì chắc chết lần nữa rồi.

Diệp Thành và Triệu Vân không màng tới đám quỷ binh, lết từng bước một vào thành.

Đập vào mắt là hai hàng lầu các, đường trải đá xanh, gồ ghề, không bằng phẳng, còn mọc rêu.

Đường cái chỗ này rất ít bóng người, hai bên đường có quầy hàng, âm thanh rao hàng vang lên, rất giống một toà thành cổ phồn hoa.

Khác với ngoài thành u ám là bên trong như hoàng hôn, trước các toà lầu gác đều treo một chiếc đèn lồng đỏ tươi, lấp loé tia sáng lờ mờ, không hề sáng chói.

Hai người ngạc nhiên, họ cũng không biết ở Minh giới còn có phố phường.

Họ vô thức nhấc chân, hai người vừa đi vừa xem.

Người trên đường có đầu trâu mặt ngựa, tiểu quỷ binh tướng, còn rất nhiều người mặc trang phục cổ xưa.

Rồi nhìn quầy hàng hai bên, thứ họ bán đều là đồ vật kỳ lạ quý hiếm mà kỳ quái, có xương người, có tràng hạt hay cỏ cây đen thui, dù sao thì trong đống bình bình lọ lọ kia, cái gì cần cũng có.

Họ nhìn tới nhìn lui, người đi đường, chủ quầy đều vô thức liếc nhìn họ, ánh mắt không bình thường.

“Đều có nguyên thần, là dân bản xứ hết?”, Triệu Vân nhướng mày,

“Chắc là thế!”, Diệp Thành nhìn suốt dọc đường, cảm thấy kỳ lạ.

Thành cổ ở âm phủ thì náo nhiệt hơn phố phương tại dương gian, tại dương gian có cái gì, ở đây đều có, không hề thiếu bất cứ loại gì.

Điều duy nhất làm hắn khó chịu là chỗ này quá u ám, làm người ta thấy áp lực, cảm giác như bị một tấm màn đen thui che đậy vậy.

“Mua đồ ở đây cần trả tiền không?”, Triệu Vân chọt Diệp Thành: “Người nhà đốt giấy tiền, dùng ở đây được không?”

“Không biết!”, Diệp Thành gãi đầu, hắn cũng đang nghĩ việc này, nếu thật là thế thì đúng là mới lạ.

Nói rồi hai người tới trước một quầy hàng.

Chủ quầy là một ông lão râu rậm rạp, đang cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, tóc che hết nửa mặt rồi.

“Đồ tốt!”, hai người tiến lên, chọn lựa ở quầy hàng, đều là đồ vàng mã, không biết có dùng được ở trần gian không.

“Trả minh thạch, không có minh thạch thì biến qua một bên chơi đi!”, ông lão nói, liếc hai người.

“Cái gì là minh thạch?”, hai người đồng loạt nhìn ông lão.

Ông lão không đáp, lấy một thanh đao ra từ trong ngực.

“Ối ối ối! Gì thế, sao lại động tay thế?”, Diệp Thành và Triệu Vân quay đầu bỏ chạy, hiển nhiên là ông lão định xử họ mà.

“Cút!”, ông lão trừng mắt dựng râu, nét mặt già nua u ám.

“Người chỗ các ngươi hung dữ thế!”, Triệu Vân liếc mắt tặc lưỡi.

“Chỗ chúng ta tính cách hung hãn, không hợp là đánh thôi!”, Diệp Thành vuốt mũi, cảm thấy xấu hổ.

“Minh thạch mà ông già kia nói chắc là tiền rồi!”

“Tìm người cướp hai cái, nghiên cứu một chút xem có từng thấy không!”

“Xin chào Mạnh Bà!”, hai người đang nói chuyện thì có âm thanh truyền tới từ một hướng làm Diệp Thành vểnh tai lắng nghe.

Nhìn sang thì thấy một bà lão đang chống gậy đi tới, chân run lưng còng, có chút lạnh nhạt.

Đó không phải là Mạnh Bà bên cầu Nại Hà à?

Diệp Thành vui vẻ chạy tới trước mặt Mạnh Bà, suýt chút nữa tông vào người ta.

Mạnh Bà ngước mắt, thấy là Diệp Thành thì khoé miệng giật giật.

“Mạnh Bà, còn nhớ ta không?”, Diệp Thành xoa tay cười, hàm răng trắng sáng lộ ra.

Hắn không cười thì đỡ, hắn cười xong thì gương mặt già nua của Mạnh Bà đen nhánh như thể sắp chửi má nó rồi.

“Mạnh Bà còn nấu canh không, cho ta một chén đi!”, Diệp Thành mặt dày, còn muốn canh Mạnh Bà.

“Hết rồi!”. Mạnh Bà mắng thầm rồi xoay người.

“Đừng mà! Bà là thần cầu Nại Hà, sao có thể không nấu chứ?”

“Ta không phải thần cầu Nại Hà, cũng không có canh Mạnh Bà!”

“Không phải thần cầu Nại Hà?”, Diệp Thành sửng sốt một chút, thăm dò đối phương: “Bị cách chức rồi à?”

Mạnh Bà hít sâu một hơi, không muốn mắng người nữa mà muốn đánh người đây!

Ngươi còn mặt mũi hỏi hả, nếu không có tên khốn ngươi uống sạch trăm chén canh Mạnh Bà của ta, nhiễu loạn luân hồi thì sao ta bị huỷ thần vị chứ? Đều do tên súc sinh ngươi hại ta.

Còn muốn công thức canh Mạnh Bà à, sao ngươi không chết đi hả?

Thấy hai mắt Mạnh Bà bốc lửa, Diệp Thành cũng hiểu ra, cười khan một tiếng, thì ra việc này có liên quan tới hắn.

Mạnh Bà không đếm xỉa tới hắn mà chống gậy rời đi.

Diệp Thành ho khan, vốn dĩ hắn muốn tới mượn vài khối minh thạch nhưng giờ đúng là không thể mở miệng, bà ta không đánh người là đã không tệ rồi.

“Đến đây, thấy một mỹ nữ kìa!”, không biết Triệu Vân nhảy ra từ đâu mà túm Diệp Thành đi thẳng tới một hướng.

Không lâu sau, họ dừng lại trước một vách tường

Trên vách có dán một bức tranh vẽ một người con gái, đồ trắng tóc trắng, vẻ ngoài tuyệt thế như một tiên nữ.

“Ngươi nói xem có đẹp không?”, Triệu Vân cười.

Diệp Thành không đáp mà ngạc nhiên nhìn bức tranh, kinh ngạc nhìn cô gái, người không khỏi run rẩy.

Đó chẳng phải là Sở Linh sao? Giống hệt kiếp trước!

Hắn không cần nhìn người thật cũng biết đó là Linh nhi của hắn, cô ấy ở đây, giống như hắn, cô ấy ở Minh giới.

Trong tích tắc này, mắt hắn trào lệ, rơi đầy mặt, đường đường là Hoàng giả Đại Sở nhưng lại khóc không thành tiếng.

Triệu Vân ngớ người, xem người đẹp mà cảm động đến khóc luôn à?

Người đẹp thật nhưng ngươi không nên kích động như vậy! Chẳng lẽ vũ trụ các ngươi rất ít mỹ nữ!

Không chỉ hắn ta, đám quỷ bu lại xem tranh cũng ngạc nhiên, không biết vì sao Diệp Thành lại khóc, hơn nữa còn khóc thảm như vậy.

“Các vị quỷ hữu, không biết người trên tranh này là ai?”, Diệp Thành lau nước mắt, chờ mong nhìn đám tiểu quỷ.

“Thần mới nhậm chức của cầu Nại Hà, cả Minh giới đều biết!”
Chương 2400: Gặp lại báo tinh

"Thần cầu... Cầu Nại Hà?", Diệp Thành thoáng cái ngơ ngác.

Thần cầu Nại Hà chẳng phải là thánh vị lúc trước của Mạnh Bà ư? Chính là người ở đầu cầu Nại Hà lừa người ta uống lên chén canh vong tình.

Trong đầu Diệp Thành không khỏi hiện lên một cảnh tượng: khi Sở Linh lừa người ta uống canh sẽ có vẻ mặt gì nhỉ, mặt mày lạnh tanh ư?

"Mỹ nhân tốt như vậy lại bị ngươi làm cho đi cầu Nại Hà", Triệu Vân khoanh tay, chậc lưỡi thổn thức.

"Gì mà ta làm?", Diệp Thành liếc xéo Triệu Vân.

"Nếu không phải ngươi, Mạnh Bà cũng sẽ không mất đi thánh vị. Nếu không phải Mạnh Bà mất thánh vị thì người đẹp kia cũng chẳng thành thần cầu Nại Hà".

"Ngươi nói vậy cũng... cũng đúng", Diệp Thành ho khan một tiếng, nếu truy cứu ra thì quả thật là tại hắn.

"Bớt nói nhảm đi, ngươi quen người đẹp kia hả?"

"Vợ của ta", Diệp Thành hít sâu một hơi đáp.

"Vợ... Vợ của ngươi á?", Triệu Vân sửng sốt, vẻ mặt lộ vẻ kỳ dị.

Chẳng những Triệu Vân mà những con quỷ vây xem đều đồng loạt nhìn về phía hắn, đánh giá Diệp Thành một lượt từ trên xuống dưới.

Ánh mắt họ đều toát ra quỷ dị: Thần cầu Nại Hà là con dâu ngươi? Cũng không lấy cái gương ra soi xem mình trông thế nào.

Diệp Thành dứt khoát làm lơ họ, quay đầu bỏ đi, vừa đến quỷ thành, lại chạy ra ngoài đi thẳng đến con đường Hoàng Tuyền.

Muốn đi đến cầu Nại Hà thì chắc chắn phải đi ngang qua con đường Hoàng Tuyền. Sau khi biết lúc này Sở Linh đang là thần cầu Nại Hà thì sao hắn có thể không đi tìm cô ấy chứ.

Đến giờ mà hắn vẫn còn cảm thấy bất ngờ, chẳng trách không tìm thấy Sở Linh trong Chư Thiên Vạn Vực, hóa ra là hồn phách đã đi đến Minh Giới này.

Hồn phách đã tiến vào Minh giới thì cả vực cũng chẳng tìm thấy ai có thể ra ngoài được.

Ai ngờ, hắn và Sở Linh đều có thể vượt qua.

Có lẽ đây là số trời đã định sẵn trong chốn u minh, những người yêu nhau tuy chẳng thể gặp nhau nơi trần gian, nhưng lại có thể gặp nhau dưới âm tào địa phủ.

300 năm, bọn họ âm dương cách biệt suốt 300 năm.

Hắn lại cảm thấy có chút may mắn, may mà lúc trước chưa đầu thai thành công.

Không thì, hắn muốn tìm Sở Linh quả thật khó như lên trời, Minh giới là nơi không phải ai muốn đến cũng đến được.

Trong lòng Diệp Thành nghĩ vậy bèn lên đường nhanh hơn, hắn đã sốt ruột không chờ nổi.

Chẳng mấy chốc, hắn đã đến một cửa khẩu, hai bên đứng một con quỷ như thần giữ cửa, mặt mày hung ác dữ tợn.

Bước qua cửa khẩu này là con đường Hoàng Tuyền mà người đầu thai chuyển thế phải đi ngang qua, dọc theo con đường Hoàng Tuyền là có thể đến cầu Nại Hà.

Lúc trước, hắn bị áp giải đến đầu thai vào đạo súc sinh nên từng tới một lần, cũng coi như rõ ràng con đường Hoàng Tuyền này.

"Đây là khu vực cấm, đứng lại!", chưa chờ Diệp Thành bước tới đã nghe thấy con quỷ trông giữ ở cửa khẩu quát.

"Quỷ đại ca, ta là người thân của thần cầu Nại Hà", Diệp Thành chắp tay nói: "Không biết có thể cho ta đi vào nói vài câu".

"Người thân?", hai con quỷ bật cười: "Ngoài đầu thai chuyển thế ra thì những người đến đây đều nói là người thân của thần cầu Nại Hà, thần lấy đâu ra nhiều người thân như vậy".

"Không phải, ta là người thân của nàng thật mà", Diệp Thành nóng nảy.

"Ham sắc đẹp của thần cầu Nại Hà thì cứ nói thẳng, nói nhảm nhiều vậy làm gì", hai con quỷ liếc Diệp Thành một cái.

"Hừ, nói chuyện đàng hoàng không nghe, cứ bắt ta đây phải ra tay", Diệp Thành mắng to, xách theo vũ khí xông tới.

Ngay sau đó, hắn đã bay ngược lại, bị hai con quỷ tát cho một cái bay ra, suýt nữa thì bị đánh nát đầu.

"Chỉ lần này thôi đó, còn dám quậy phá thì ta sẽ khiến cho người biến mất", hai con quỷ mặt mày dữ tợn quát.

Bấy giờ, Diệp Thành lập tức ngoan ngoãn trốn ra xa, khuôn mặt nóng rát đau đớn, đầu đến nay vẫn còn kêu ong ong.

Do hắn có chút không biết tự lượng sức mình, tuy đã ngưng tụ ra nguyên thần, nhưng vẫn không có cơ thể, suy cho cùng chỉ là một Thiên Cảnh.

Mà hai con quỷ kia lại là Chuẩn Thánh, xét về tu vi thì còn cao hơn hắn một cảnh giới, không bị đánh mới là lạ.

Ý tứ rõ ràng là không cho đi vào, vậy ta bèn đợi ở đây, Sở Linh cũng không thể ở mãi bên trong, chắc chắn sẽ đi ra ngoài.

Cách đó không xa có người hạ xuống, chính là đầu trâu mặt ngựa, đang áp giải một quỷ hồn đeo gông cùm xiềng xích tới đầu thai.

Diệp Thành ngó quỷ hồn kia, quả thật chưa từng gặp hắn ta bao giờ.

Đầu trâu mặt ngựa có công vụ trong người, cũng có văn kiện thông qua cửa khẩu, hai con quỷ canh cửa không có ngăn cản, trực tiếp cho qua.

Sau đó, không ngừng có đầu trâu mặt ngựa hạ xuống áp giải quỷ hồn đến đầu thai, cả quãng đường đều thông suốt.

Có vẻ tất cả đầu trâu mặt ngựa đều có văn kiện thông qua cửa khẩu.

Diệp Thành xoa cằm, nghĩ bụng hay là đi tìm một cái văn kiện thông qua cửa khẩu.

Thứ đó có vẻ rất được việc, hai con quỷ canh cửa hình như cũng chỉ biết nhìn văn kiện thông qua cửa khẩu, ai tới cũng chẳng có tác dụng.

Hắn đang nghĩ thì lại có người đến, nhưng không phải đầu trâu mặt ngựa.

Nhìn từ xa mới thấy là một con quỷ nhỏ, quần áo sau lưng khắc một chữ Minh, là quần áo riêng biệt của Minh Giới.

Nó có hình người, lại cố tình có cái đầu báo.

Nhìn kỹ thì chẳng phải là con báo thành tinh xếp trước hắn ở điện Diêm La sao?

"Tên kia không đầu thai?", Diệp Thành không khỏi gãi đầu.

Điều này quả thật là lạ, nhìn thấy con báo tinh ấy khiến hắn khá bất ngờ, đây xem như đồng hương gặp nhau ư?

Trong lúc nói chuyện, con báo tinh đã cười hì hì vui vẻ chạy đến cửa khẩu, trong tay còn xách theo hai bình rượu ngon.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK