Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 826: Nhìn thấy chúng ta có vui không?

Câu nói của Diệp Thành khiến cho Hằng Thiên Thượng Nhân và Dương Đỉnh Thiên trầm ngâm.

Haiz!

Bên trong địa cung chợt vang lên từng tiếng thở dài.

Tiếp đó, Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ hành lễ sau đó ra khỏi địa cung, đợi phía Thông Huyền quay về.

Ra khỏi địa cung, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, đó là cảm giác về nhà.

Đứng trước địa cung, Diệp Thành có thể nhìn thấy cả một nửa Hằng Nhạc, những rặng linh sơn sừng sững, những đám mây và sương lững lờ, từng ngọn linh sơn, từng khu địa cung, từng toà lầu các, tất cả hãy còn trong kí ức của hắn

Hằng Nhạc, ta trở lại rồi.

Diệp Thành khẽ mỉm cười, mặc dù hắn tìm được cảm giác khi về nhà nhưng lại có tâm trạng khác trước.

Mặc dù chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi nhưng hắn lại thay đổi một trời một vực, sự ra đi của hắn trong một năm trước và sự trở về trong một năm sau mang theo tâm trạng khác nhau, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện khiến hắn nhìn thấu hơn thế giới này.

Cuối cùng Diệp Thành nhìn những rặng núi một lần nữa rồi sải bước xuống bậc thềm, cứ thế đi về phía Ngọc Nữ Phong.

Sự xuất hiện của Diệp Thành kéo theo ánh mắt chú ý của các đệ tử ở Hằng Nhạc Tông, đó là từng cặp mắt kính nể, cảm kích, bọn họ kính nể sức mạnh của Diệp Thành và cảm kích vì Diệp Thành có thể kéo bọn họ ra khỏi biển lửa.

“Chào buổi sáng”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đi qua từng đệ tử và vẫy tay chào.

“Chào…chào buổi sáng”, không biết vì sao khi nghe tiếng chào của Diệp Thành mà những đệ tử đi trên đường đều có một cảm giác kinh sợ vì bọn họ biết Diệp Thành sắp là chưởng giáo của Hằng Nhạc, chưởng giáo là người uy nghiêm thế nào chứ.

Sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành.

Nhìn bóng người Diệp Thành rời đi, có quá nhiều người cảm khái. Người đã chết lại lần nữa sống lại khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, nhưng từng chuyện kinh thiên động địa xảy ra gần đây về cơ bản đều có liên quan đến hắn, động tĩnh như vậy thực sự quá lớn.

“Sự trở lại của hắn khiến ta cảm thấy có thêm niềm tin”, rất nhiều đệ tử hít vào một hơi thật sâu.

“So với Doãn Chí Bình thì Diệp Thành không biết mạnh hơn hắn bao nhiêu lần”, trên gương mặt của rất nhiều người mang theo nụ cười, trong lòng bọn họ chợt cảm thấy ấm áp vì ác mộc của bọn họ đã chấm dứt rồi.

Phía này, Diệp Thành đi lên Ngọc Nữ Phong.

Hiện lên trong tầm mắt của hắn chính là Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt, Nhiếp Phong, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị và Tạ Vân, những người bạn cũ của hắn về cơ bản đều đã tới đây đông đủ, đến cả Lăng Tiêu, Tiêu Tương và Chu Ngạo cũng có mặt.

“Ôi chao, ai đây?”, Diệp Thành vừa đi lên tới nơi, Hùng Nhị đã xoa xoa cái cằm múp míp của mình nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, vả lại đôi mắt ti hí còn sáng cả lên, đảo đi đảo lại trông rất lươn lẹo.

“Khốn khiếp”, Diệp Thành vung tay khiến Hùng Nhị lăn sang một bên.

“Vị thần của chúng ta, có phải chúng ta nên chúc mừng bằng chén rượu không nhỉ?”, Tư Đồ Nam trịnh trọng nhìn Diệp Thành.

“Giỏi thể hiện lắm”, Diệp Thành tán thưởng nhìn sang Tư Đồ Nam.

“Mau lên, đừng chần chừ nữa, mau lôi tên tiện nhân Doãn Chí Bình ra đây để ta đạp cho hắn vài đạp cho hả dạ”, Tạ Vân xắn tay áo đi tới.

Nghe vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thành, đặc biệt là Tiêu Tương, khí chất của cô thay đổi rõ rệt, sát khí lạnh băng không thể kiềm nén, những người khác cũng như vậy, sát khí của bọn họ đối với Doãn Chí Bình đã tới mức không thể kiềm chế lại.

Diệp Thành thấy vậy nên không thể không lôi Đại La Thần Đỉnh ra, Doãn Chí Bình bị nhốt trong đó cứ thế bị Diệp Thành đánh thức.

“Doãn Chí Bình”, Tiêu Tương và Lăng Tiêu một người cầm Mạc Tà kiếm, một người cầm Can Tướng kiếm sát phạt về phía trước Đại La Thần Đỉnh.

“Lão tử đợi ngày này lâu lắm rồi”, Hùng Nhị cũng nghiến răng cầm gậy lang nha, khí thế thay đổi rõ rệt.

“Tên chó má nhà ngươi”, Tư Đồ Nam cũng rút sát kiếm ra, khí thế sục sôi.

“Nợi máu phải trả bằng máu”, Tạ Vân cầm theo sát kiếm, Hoắc Đằng cầm đại chuỳ, Hổ Oa cầm côn sắt, Tịch Nhan cầm lăng sương kiếm, những người khác về cơ bản đều như vậy, trong ánh mắt bọn họ hiện lên cái nhìn lạnh lùng, bọn họ bị Doãn Chí Bình hại thảm hại và giờ cũng đã đến lúc tính sổ với hắn rồi.

“Các ngươi…”, Doãn Chí Bình vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, nhìn thấy quá nhiều khuôn mặt quen thuộc nên hắn chợt thẫn thờ, trên khuôn mặt rõ vẻ không sao tin nổi, hắn không thể ngờ nổi những người này vẫn còn sống.

“Doãn Chí Bình, nhìn thấy bọn ta có vui không?”, Diệp Thành hào hứng nhìn Doãn Chí Bình.

“Diệp Thành”, sau khi nhìn thấy Diệp Thành, Doãn Chí Bình kinh ngạc, sắc mặt hắn tôi độc hẳn lại, tiếng gào thét vang vọng khắp đại đỉnh, “ta là chưởng giáo của Hằng Nhạc, ngươi dám đụng đến ta?”

“Vậy chi bằng ngươi xem lại xem đây là đâu đi đã”, Diệp Thành trả lời tuỳ hứng.

Nghe vậy, Doãn Chí Bình vô thức nhìn xung quanh, khi nhìn thấy từng cảnh tượng quen thuộc, trong đôi mắt hắn rõ vẻ khó tin: Ngọc Nữ Phong.

Đây là Ngọc Nữ Phong, là Hằng Nhạc Tông!

Doãn Chí Bình như thể hiểu ra điều gì đó.

“Thật xin lỗi, khi quyết đấu với ngươi người của ta vô tình nên đã đoạt lại được Hằng Nhạc Tông rồi”, Diệp Thành lấy ra vò rượu vừa nhâm nhi vừa thong thả nói.

“Không thể nào, không thể nào”, Doãn Chí Bình giống như con chó điên gào thét.

“Có gì mà không thể”, Diệp Thành nhướng vai, “ồ đúng rồi, quên mất không nói với ngươi chín phân điện của Hằng Nhạc Tông đã bị chúng ta đoạt về, trong trận hỗn chiến tam tông những người bị diệt không phải thuộc dòng chính của chưởng môn sư bá mà đều là người của ngươi, không sai, mọi thứ đều do chúng ta đứng sau, còn điện chủ của chín phân điện lúc này đang trong địa lao đợi ngươi đoàn tụ đấy”.

“Các ngươi…”, Doãn Chí Bình trố mắt, mặt mày tôi độc, mãi tới lúc này hắn mới tỉnh mộng, hắn tự nhận là người nắm đại cục nhưng sự thực chứng minh hắn mới là người bị chơi khăm.

“Ngươi cho rằng ta liều mạng đoạt lấy Thái Hư Long Kiếm của ngươi là vì điều gì?”, Diệp Thành vẫn chậm rãi lên tiếng, hắn nhìn Doãn Chí Bình rồi cười mỉa mai: “Ngươi cho rằng ta không biết đó là lệnh bài chưởng giáo Hằng Nhạc sao? Vậy thì ngươi đánh giá ta quá thấp rồi đấy. Có lệnh bài chưởng giáo, người của ta mới thuận lợi vào được chín phân điện của Hằng Nhạc, từ đó kiểm soát Hằng Nhạc, bất ngờ như vậy không biết ngươi có hài lòng không?”

A…!

Doãn Chí Bình lại lần nữa gào thét điên cuồng hơn, mặt mày méo mó, trông hắn không khác gì ác ma, hắn muốn cử động nhưng lại bị trói buộc, hắn thua rồi, thua thảm hại, mất chức chưởng giáo, hắn mất cả chín phân điện, thua cả Hằng Nhạc vào tay Diệp Thành.

Thấy vậy, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, một tay hắn đặt lên đầu Doãn Chí Bình sau đó cùng sử dụng tiên hoả và thiên lôi.

Không phải hắn muốn giết Doãn Chí Bình mà muốn luyện hoá Thái Hư Cổ Long Chú trong cơ thể Doãn Chí Bình vì những chú ấn đó có liên quan tới quá nhiều người, không luyện hoá chú ấn này thì phải giết Doãn Chí Bình, có trời mới biết được sẽ có bao nhiêu người phải chôn cùng với hắn.

A…!

Rất nhanh sau đó, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp Ngọc Nữ Phong, thậm chí là cả Hằng Nhạc Tông khiến người nghe run rẩy.

Nhưng lúc này không một ai thương xót hắn, người như vậy không đáng để được thương hại, nghĩ tới những đệ tử chết thảm trong tay hắn, nghĩ tới những trưởng lão bị hắn hãm hại, bọn họ có lí do gì mà thương hại một tên ác nhân như vậy.

Sảng khoái! Thật sảng khoái!

Chỉ cần là những người nghe thấy tiếng gào thét của Doãn Chí Bình thì đều hít vào một hơi thật sâu, bọn họ chỉ muốn lên Ngọc Nữ Phong tận mắt chứng kiến cái chết thảm hại của Doãn Chí Bình vì mối hận thù của bọn họ với Doãn Chí Bình đã ăn vào tận xương tuỷ.

Không biết từ bao giờ tiếng kêu gào kia mới dứt, Doãn Chí Bình lại chìm vào trạng thái hôn mê.

Còn thái hư long chú trong cơ thể hắn đã bị luyện hoá, những đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, những đệ tử và trưởng lão của các gia tộc phụ thuộc Hằng Nhạc, có quá nhiều, quá nhiều người có được cảm giác kì diệu.

Đó là cảm giác khó nói bằng lời nhưng chắc chắn rằng bọn họ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Bọn họ đương nhiên cảm nhận được rõ ràng bởi sau khi thái hư long chú trong cơ thể bọn họ bị tiêu tán thì bọn họ không bị Doãn Chí Bình hút đi tinh nguyên nữa.
Chương 827: Long Ngũ

Keng! Keng! Keng!

Lúc này Doãn Chí Bình đã hôn mê, mà trên Ngọc Nữ Phong toàn tiếng rung của sát kiếm, phía Tạ Vân đã không nhịn nổi nữa, rất muốn ra tay.

Không vội! Không vội! Không vội!

Diệp Thành vội vàng ngăn đám người, cười bảo: “Ta sẽ cho ngươi tự tay giết hắn, nhưng vẫn còn vài việc chưa xong, hắn chưa thể chết được”.

Nói rồi Diệp Thành nhìn Doãn Chí Bình trong đại đỉnh, dường như hắn có thể từ bên ngoài nhìn thấy được linh hồn Thái Hư Cổ Long với đôi mắt hung dữ ở trong, đây là bảo bối đó, không thể để nó chôn cùng Doãn Chí Bình được.

Chát!

Khi Diệp Thành đang nhìn Doãn Chí Bình thì một bàn tay ngọc ngà đã đánh mạnh vào mặt hắn, lại nhìn người ra tay, đây chẳng phải Sở Linh vừa mới từ thành cổ Thiên Thu về sao?

Thiên phú của cô mạnh mẽ nên tự phá được phong ấn, biết Diệp Thành phong ấn mình nên ngay lập tức chạy đến đây.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi”, Diệp Thành che mặt, cười hà hà.

“Hiểu lầm? Ta cho ngươi biết thế nào là hiểu lầm!”, đôi mắt đẹp của Sở Linh bắn ra tia lửa, một chưởng đánh Diệp Thành ngã ngồi xuống đất, cô ấn hắn xuống rồi đánh cho hắn mặt mũi bầm dập, không còn hình người.

Ôi…

Nhìn thấy cảnh này, phía Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt đều giật giật khoé miệng.

So với họ, bốn tên phía Hùng Nhị, Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hoắc Đằng lại hưng phấn, xắn tay áo lên, tên nào cũng gào to nhào tới: “Ta cho ngươi biết thế nào là bỉ ổi!”

“Tiêu… Tiêu Tương, người Hằng Nhạc các muội thật… thật hung hãn!”, nhìn cảnh này, Lăng Tiêu ở nơi cách đó không xa cười khan.

“Sao, huynh sợ à?”, Tiêu Tương nghiêng đầu, mỉm cười duyên dáng.

“Ta… Ta sợ đêm ngủ bị bọn họ trói đem bán”.

“Không phải còn có ta sao?”, Tiêu Tương cười rất quyến rũ, hai má thoáng ửng hồng, Lăng Tiêu nhìn mà say mê. Đây là lần đầu tiên Tiêu Tương cười như vậy với hắn, nếu không phải đây là chốn đông người thì có thể hắn đã nhào tới rồi.

Bên này, nhìn cảnh tượng xót xa ấy, phía Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt đều ho khan, nhìn lên bầu trời vô tận rồi bắt đầu xuống núi như không có chuyện gì.

Sau khi họ đi, phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cũng đi, trước khi đi còn không quên nhìn Diệp Thành với vẻ thương hại.

Không biết tới lúc nào, phía Tư Đồ Nam và Tạ Vân mới lau mồ hôi, vuốt tóc, vai kề vai cùng xuống núi, trên mặt dường như đang viết một chữ rất to: Đã!

A!

Chẳng mấy chốc, trên Ngọc Nữ Phong vọng lại tiếng hô ngạc nhiên của Sở Linh, chỉ một thoáng thất thần, Diệp Thành đã bế cô vào lầu các.

Nghe thấy tiếng kêu của Sở Linh, phía Hùng Nhị vừa xuống núi lại nhanh nhẹn quay người, nhưng họ còn chưa leo lên để xem cảnh trực tiếp thì Ngọc Nữ Phong đã bị một lớp kết giới khổng lồ bao phủ.

Đúng là súc sinh!

Tên nào cũng nhìn Ngọc Nữ Phong đang đung đưa nhịp nhàng rất có tiết tấu với ánh mắt gian tà, không khỏi thốt lên một câu đầy ẩn ý sâu xa.

Ban đêm, Diệp Thành tinh thần phấn chấn bước ra khỏi Ngọc Nữ Phong, trên mặt hiện rõ chữ sung sướng, mà Sở Linh đã chìm vào giấc ngủ say sau khi làm chuyện ấy với hắn.

Làm chuyện chính thôi!

Diệp Thành gọi Đại La Thần Đỉnh ra, nhìn thẳng vào Thái Hư Cổ Long đang bị phong ấn trong đan hải của Doãn Chí Bình.

“Này, ta sẽ gọi ngươi là Long Ngũ”, Diệp Thành cười ung dung nhìn Thái Hư Cổ Long: “Ngũ ca, thương lượng chút đi!”

“Muốn giết thì giết, lòng vòng làm gì!”, Thái Hư Cổ Long hừ lạnh, trong mắt tràn đầy sát khí khát máu, hơn nữa Diệp Thành có thể cảm nhận được oán niệm và ác niệm của nó còn nhiều hơn Thái Hư Cổ Long của Thanh Vân Tông.

“Đừng! Ngươi phải biết ngươi là một nhân tài, mà ta lại rất quý trọng nhân tài đó”.

“Loài người đáng kinh, ta không có gì để nói với ngươi”.

“Nào nào nào, để ta”, Diệp Thành còn chưa lên tiếng khuyên nhủ thì một người với cái đầu sáng loáng, mặt mũi tím bầm đã bước tới, đây chẳng phải Long Nhất sao?

“Là ngươi”, Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình nheo mắt, thoáng chốc đã nhìn thấu thân phận Long Nhất.

“Là ta, là ta”, Long Nhất sờ cái đầu trọc của mình, xách Doãn Chí Bình ra khỏi Đại La Thần Đỉnh.

Sau đó không còn chuyện của Diệp Thành nữa, vì Long Nhất và Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình lại dùng ngôn ngữ đặc thù của tộc Thái Hư Cổ Long để nói chuyện, liến thoắng không ngừng.

Không biết đến lúc nào, Long Nhất mới sờ đầu, ra dấu đã thành công với Diệp Thành.

“Ta bảo này, dành chút thời gian dạy ta ngôn ngữ của tộc Thái Hư Cổ Long các ngươi đi!”, Diệp Thành xoa xoa tay nhìn Long Nhất.

“Được! Khi nào ngươi giúp ta theo đuổi được Tâm Tâm thì ta sẽ dạy ngươi”, Long Nhất để lộ hai hàm răng trắng bóc, nói đến Tâm Tâm, hắn ta còn chảy máu mũi, hơn nữa còn là chảy máu mũi một bên.

“Ta nên xử lý hắn trước thì hơn!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn Doãn Chí Bình.

Sau đó Diệp Thành xắn tay áo, hai tay chắp lại, từng làn tiên hoả bao quanh sau đó đánh vào phong ấn nhìn có vẻ cổ quái và kỳ lạ ở bụng dưới của Doãn Chí Bình.

Hắn đã từng làm chuyện này nên rất quen thuộc.

Ngay sau đó, phong ấn ở bụng dưới Doãn Chí Bình sáng lên, từng đạo phù văn tự di chuyển rồi xếp thành hàng.

Phá!

Diệp Thành hô lên một tiếng, xé ra một góc nhỏ trên phong ấn.
Chương 828: Xoá bỏ ác niệm

Gừ!

Sau đó trong đan hải của Doãn Chí Bình vọng lại tiếng rồng gầm, Long Ngũ đã sẵn sàng, lao thẳng ra ngoài từ kẽ hở của phong ấn.

Ù! Ù!

Phong ấn rung lên, Diệp Thành nhìn thấy rất rõ thân thể long hồn của Long Ngũ khổng lồ đang không ngừng tan rã dưới sự ngăn trở của sức mạnh phong ấn, sức mạnh long hồn không ngừng bị hoá giải với tốc độ cực kỳ nhanh.

Tiếp đó từng luồng sức mạnh long hồn bắt đầu vọt ra từ kẽ hở của phong ấn.

Gầm!

Đột nhiên một tiếng rồng gầm vang dội vọng khắp cả Hằng Nhạc Tông, trong tiếng gầm chứa đầy sự phấn khích và kích động.

Tuy nhiên, cũng như Long Nhất lần trước, tuy Long Ngũ đã ra được nhưng sức mạnh long hồn của nó đã bị tan bảy tám phần, lúc này chỉ còn mấy chục trượng, so với mấy trăm trượng lúc trước thì nó chỉ giống như một con cá chạch.

Grừ!

Lại có tiếng rồng gầm nữa vang lên, cơ thể khổng lồ của Long Ngũ đang bay lơ lửng muốn trốn thoát.

Đi đâu!

Diệp Thành đã lường trước điều này, huyễn hoá ra đại thủ màu vàng, bắt Long Ngũ trở lại.

“Nào, gia đây tắm rửa cho ngươi”, Diệp Thành gọi Thiên Lôi Đạo Thân, Tiên Hoả Đạo Thân và đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh ra.

Ngay sau đó, ba đạo thân đứng ở ba hướng, bao vây Long Ngũ ở giữa.

Sau đó ba người ngồi xếp bằng trên đất, chắp tay, nhắm mắt, đọc những kinh văn phức tạp khó hiểu, âm thanh hùng hồn mạnh mẽ, rất cổ xưa nhưng lại như có ma lực khiến người khác không thể chống lại.

Đột nhiên từng kim tự nhỏ màu vàng chừng móng tay bắt đầu xuất hiện, xếp hàng rồi tập hợp theo một quy luật nào đó rồi xoay vòng, từng ký tự màu vàng rực rỡ bao vây Long Ngũ ở giữa.

Sau đó từng khoảng màu vàng sáng chói xuất hiện, như thể Phật quang chiếu rọi khắp nơi, chiếu lên thân thể rồng dơ bẩn của Long Ngũ.

Hự!

Ngay lập tức, Long Ngũ rên lên.

A!

Sau đó Long Ngũ gầm lên, tiếng gầm thê lương, vẻ mặt đau đớn.

“Chỉ một lúc thôi, cố gắng chịu đựng”, Diệp Thành vẫn giữ Long Ngũ lại, để cho ba đạo thân tiếp tục niệm Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú.

Mà sau khi Phật quang sáng chói chiếu xuống, từng luồng khí bẩn trên người Long Ngũ bắt đầu tiêu tan, nhưng sau khi được Phật quang chiếu lên linh hồn cơ thể rồng, sức mạnh long hồn của nó lại bắt đầu tan ra.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, cơ thể rồng của Long Ngũ đã thu nhỏ lại còn khoảng ba đến năm trượng, tiếng gầm vẫn mang theo vẻ đau đớn như cũ.

Nhưng theo từng làn khí đục bị đẩy ra khỏi cơ thể, hai mắt Long Ngũ đã trở nên sáng hơn, phát ra ánh sáng màu vàng kim, oán niệm, tà niệm, cuồng bạo và khát máu trong mắt cũng dần biến mất.

“Xem ra chúng ta lại có thêm một cảnh giới Chuẩn Thiên nữa rồi”, trước đại điện Hằng Nhạc Tông, phía Thiên Tông Lão Tổ đều nhìn về phía Ngọc Nữ Phong.

“Theo ta thấy, linh hồn Thái Hư Cổ Long này chắc chắn cũng có đức hạnh giống tên Long Nhất kia”, Cổ Tam Thông nói một câu đầy ẩn ý, nói xong còn lấy dao cạo đầu ra.

“Ta thích cái trán sáng bóng”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng nói với vẻ mặt đầy ý tứ, trong tay cũng cầm một chiếc dao cạo.

Nói xong hai lão già cùng nhau chạy về Ngọc Nữ Phong.

Tại đây, trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành đã cho ngừng đọc Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú.

Đến lúc này hắn mới giải trừ cấm chế cho Thái Hư Cổ Long.

Phịch!

Cơ thể rồng của Long Ngũ kiệt sức nằm nhoài ra đất.

Bây giờ cơ thể rồng của nó chỉ còn cỡ hơn mười trượng.

Tuy cơ thể rồng nhỏ đi và sức mạnh long hồn cũng hao tổn mất tám chín phần, nhưng lúc này cơ thể rồng của nó lại sáng rực, lấp lánh ánh vàng, không còn những làn khí đục nữa, hai mắt phát sáng, rất trong sạch và thuần khiết, không còn vẻ hung bạo, khát máu và sát niệm.

“Ta đã lựa chọn kỹ lưỡng cho ngươi một thân thể rồi”, Diệp Thành phất tay ném thân thể một thanh niên áo trắng ra, khi còn sống tu vi của người này không yếu, nhưng những điều này không phải là vấn đề.

“Tốt quá rồi”, Long Ngũ sau khi đã được diệt hết ác niệm và oán niệm, không chút nghĩ ngợi liền chui vọt vào.

Ngay sau đó, thân thể của thanh niên áo trắng run lên.

Giây tiếp theo, hắn ta mở mắt rồi bật dậy, nhưng còn chưa kịp hắng giọng hét lên thì đã bị Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chạy tới ấn xuống đất.

Chừng năm giây sau, một cái đầu sáng bóng lại ra đời.

“Ca đưa ngươi đi đánh trận”, Diệp Thành ngồi xổm trước mặt Long Ngũ, trên mặt mang theo ý cười.

“Đức Phật từ bi”, giống như Long Nhất ngày đó, tên này cũng khoanh chân ngồi trên đất, hai tay chắp lại, tướng mạo trang nghiêm, vẻ mặt thành kính.

“Ngươi cũng được lắm”, Diệp Thành không nhiều lời, lập tức xắn tay áo, vung tay lên đánh lệch mặt Long Ngũ, hắn ta còn chưa hoàn hồn đã lại bị Diệp Thành cho thêm cái tát nữa.

Chát! Chát! Chát!

Sau đó những tiếng tát nối nhau vang lên, Diệp Thành tát rất vui vẻ, một cái tát đánh lệch mặt Long Ngũ, lại vung thêm cái tát nữa đánh cho mặt hắn ta quay về vị trí cũ.

Hắn cũng có kinh nghiệm trong chuyện này, đối với những kẻ thích ra vẻ kiểu này không thể chỉ nói lời dễ nghe mà còn phải cho hắn ta hiểu ra thế nào là văn võ song toàn.
Chương 829: Thánh đạo ma tâm

Mẹ kiếp!

Giữa những tiếng tát giòn tan, một tiếng hét cao vút vang vọng khắp đất trời.

Long Ngũ bị Diệp Thành tát liên hoàn không biết trời trăng mây đất gì, lập tức nhảy dựng lên: “Lão tử chưa nổi điên, ngươi lại coi ta là chuột nhắt đấy à!”

Chát!

Đáp lại hắn ta là một cái tát nữa, hắn ta vừa mới đứng lên đã lại bị đánh ngã xuống đất.

Mà tên súc sinh Diệp Thành lúc này đã ngồi hẳn lên người Long Ngũ, tay cầm cục gạch đập loạn lung tung, Long Ngũ lanh trí lập tức gào khóc.

“Giả vờ cũng giỏi lắm”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân ở bên cạnh nghiêm túc nói.

“Ta còn có chuyện phải làm, đi trước đây”, Long Nhất ho khan một tiếng, sờ đầu trọc rồi thoắt cái biến mất.

Không biết tới lúc nào Diệp Thành mới dừng lại, ngồi xổm trước mặt Long Ngũ, cười tủm tỉm nhìn hắn ta: “Ca đây đưa ngươi đi đánh nhau!”

“Được”.

“Vậy mới đúng chứ!”, Diệp Thành cười hài lòng, xách Long Ngũ lên ném ra khỏi Ngọc Nữ Phong, điều đáng nói là cái đầu trọc lốc ấy vẫn bóng loáng như vậy.

“Lợi hại không?”, Diệp Thành hất tóc rồi đưa tay lên vuốt.

“Lợi hại”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nhìn Diệp Thành như nhìn tên ngốc, sau đó cũng xoay người biến mất.

Xuỳ!

Nhìn hai người rời đi, Diệp Thành tỏ vẻ không cho là thế.

Ngay sau đó, hắn phất tay lấy Cửu Châu Huyền Thiên Đồ ra.

Bản đồ này quá lớn, quá tráng lệ, cũng chỉ có thể ở trên đỉnh núi mới mở được hết, thần huy sáng lên, cực kỳ chói mắt.

“Nào, luyện hoá nó đi”, Diệp Thành gọi tiên hoả ra để nó hoá thành Tiên Hoả Đạo Thân.

Tiên Hoả Đạo Thân gật đầu, đứng dưới Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, sau đó gọi hoả hải ra bao quanh bản đồ, đây là pháp khí đã bị tàn phá, nhưng uy lực lại cực kỳ cường hãn.

Bên này, Diệp Thành đã lấy ra một thứ khác.

Đây là một quả tim màu đen, lúc này nó đang đập thình thịch, mặc dù bị phong ấn nhưng Diệp Thành vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng than khóc, bên trên còn có ma lực tràn ra, ẩn chứa sức mạnh cường đại khiến hắn kiêng kỵ.

Đúng thế, đây chính là trái tim ác ma của Doãn Chí Bình, được cô đọng bởi ma lực tinh thuần, là cội nguồn sức mạnh của ác ma.

“Long gia, ta nên xử lý nó thế nào đây? Huỷ nó à?”, nhìn trái tim ác ma lơ lửng trong tay, Diệp Thành gọi Thái Hư Cổ Long.

“Đây là bảo bối đấy, sao có thể huỷ được?”, Thái Hư Cổ Long đáp lại ngay: “Nghe ta, dùng Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú độ diệt ác oán, tà niệm trên đó đi, nó sẽ biến thành một quả tim chỉ có sức mạnh ma đạo thuần khiết, tinh tuý hơn ma huyết mà ngươi có nhiều”.

“Như vậy cũng được hả?”, Diệp Thành ngây người.

“Được chứ, đương nhiên là được”, Thái Hư Cổ Long ung dung nói tiếp: “Ta nói rồi, ma cũng phân thành tốt và xấu, độ diệt ác oán và tà niệm của trái tim ác ma thì phần còn lại sẽ là ma lực tinh thuần, luyện nó hoà vào cơ thể ngươi, nếu ngươi vào trạng thái ma đạo thì sức chiến đấu sẽ lên một tầm cao mới”.

“Vậy thì có ích gì!”, Diệp Thành bĩu môi: “Thần hải của ta có thân niệm của Đại Nhật Như Lai, một khi ta sử dụng ma đạo chắc chắn nó sẽ quấy rối, khi ta đối đầu với kẻ địch còn phải phân tâm chống lại nó, chắc chắn sẽ loạn”.

“Có còn hơn không mà”, Thái Hư Cổ Long ho khan một tiếng: “Cho dù ngươi phân sức mạnh ra để đối phó với thân niệm của Đại Nhật Như Lai thì sức chiến đấu của bản thân ngươi vẫn được tăng thêm, vào lúc mấu chốt rất hữu dụng”.

“Lần này ngươi không lừa ta nữa đấy chứ?”, Diệp Thành tức giận nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Mẹ kiếp, những lời ta nói đều dựa vào lương tâm hết đấy! Ngoài việc Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú gây ra chút tai vạ thì ta đã lừa ngươi khi nào?”

“Cũng đúng”, Diệp Thành ngoáy tai: “Vậy ngươi mau nghĩ cách đuổi thân niệm của Đại Nhật Như Lai ra khỏi thần hải của ta đi”.

“Ta đang tìm rồi, yên tâm, kiểu gì cũng có cách”, Thái Hư Cổ Long không chắc chắn lắm, vì dựa vào kinh nghiệm của nó cũng không biết phải làm thế nào, thủ đoạn của Đại Nhật Như Lai thật sự rất ghê gớm.

Diệp Thành để trái tim ác ma lơ lửng giữa không trung, còn hắn, Thiên Lôi Đạo Thân và đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh đã bao vây trái tim ác ma ở giữa.

Bấy giờ, Phật âm của Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú vang lên, từng luồng Phật quang chiếu vào trái tim ác ma.

Hu hu hu…

Chẳng mấy chốc, bên trong trái tim ác ma vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết, nó đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi giam cầm, nhưng đã bị Diệp Thành phong ấn kìm kẹp thật chặt, nó chỉ là một quả tim, ra khỏi cơ thể chủ nhân thì không thể làm được gì.

Theo từng luồng Phật quang chiếu xuống, ác oán và tà niệm trên trái tim ác ma đã bị độ diệt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, máu đen cũng nhanh chóng chuyển đỏ.



Đêm nay thế giới có vẻ yên bình hơn một chút.

Đây là một quần sơn, các đỉnh núi cao vô tận nối tiếp nhau, tựa như con cự long đang bò trên mặt đất.

Dưới ánh trăng sáng, một nữ tử che mặt đi ra khỏi núi, toàn thân có thần hà bảy sắc kỳ lạ bao quanh, cô giống như người đang trong mơ, dù chỉ cách trăm trượng nhưng lại như xa không thể chạm tới.

Cô giống như Thánh nữ từ tiên giới hạ phàm, thánh khiết không nhiễm bụi trần, đôi mắt đẹp trong trẻo, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy trong đôi mắt đẹp là một thế giới vô tận và lộng lẫy.

Cô đang cầm trong tay một thanh sát kiếm với thần quang bảy màu bao quanh, sát kiếm đó không di chuyển mà chỉ rung lên, thi thoảng có tiên khúc tự nhiên vang vọng, thi thoảng lại thấy có tiếng lệ quỷ than khóc, máu tươi lướt qua đầu kiếm, từng giọt từng giọt rơi giữa những ngọn núi.

“Ngươi còn định giết bao nhiêu người nữa?”, nữ tử che mặt nhìn thanh sát kiếm được thần hà bảy màu bao quanh trong tay với vẻ mặt đắn đo.

“Ta chỉ giết kẻ có người yêu”, sát kiếm rung lên, giọng nói không chút tình cảm vang lên trong đêm đen, cảm giác vô cùng hư ảo.



Phù!

Trên Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành thở ra một hơi khí đục thật dài, cho dừng thần thông Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú.

Giờ phút này trái tim ác ma lơ lửng trước mặt hắn đã được gột sạch ác oán và tà niệm, nó là một ma tâm chân chính, mặc dù sức mạnh không bằng lúc trước nhưng so với ma huyết của hắn thì vẫn mạnh hơn rất nhiều.

Sau đó Diệp Thành cầm ma tâm trong tay đặt trước ngực, nhẹ nhàng ấn vào.

Lập tức, ma tâm hoà vào cơ thể hắn, không ngừng dung hợp với trái tim Thánh thể đang đập trong lồng ngực hắn.

Hự!

Sau đó Diệp Thành rên lên một tiếng, vẻ mặt đau đớn, sức mạnh của ma tâm quá lớn, quá bá đạo, còn thôn tính trái tim Thánh thể của hắn, mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể hắn.

Vút! Vút! Vút!

Ma tâm vừa hoà vào cơ thể, trong bóng tối đã không ngừng vang lên âm thanh thế này, tu vi của Diệp Thành thoáng chốc đột phá được ba cấp, từ cảnh giới Không Minh tầng thứ ba, nháy mắt đã lên tới cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu đỉnh phong.

Hu hu hu…

Đột nhiên, khí tức ác sát cuồn cuộn trào ra từ trong cơ thể hắn, mang theo tiếng than khóc, còn có sát khí khát máu lạnh lùng. Hình dạng của Diệp Thành cũng thay đổi, tóc đen hoá thành tóc đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đầu mày xuất hiện ma văn chói lọi.

Đây chưa phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là khí thế và sức chiến đấu của hắn đã tăng vọt đến cực hạn, mạnh hơn sức chiến đấu đỉnh phong lúc trước rất nhiều.

Vẫn chưa xong, vì khí tức ác sát đang hoành hành nên trên người hắn tản ra Phật quang rực rỡ, thân niệm của Đại Nhật Như Lai trong thần hải đang niệm Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, không ngừng độ diệt khí tức ác sát của hắn.

Phong ấn!

Diệp Thành quát lên một tiếng đầy lạnh lùng, thoát khỏi trạng thái ma đạo.

Lúc này Phật quang trên người hắn mới chậm rãi tiêu tán, hắn cũng khoanh chân ngồi trên mặt đất, tĩnh tâm dung hợp ma tâm.

“Thánh đạo ma tâm, Diệp Thành, ngươi đừng trách ta”, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông xa xôi: “Có thể đây là con đường không bao giờ trở lại được, nhưng ta tin, ngươi sẽ trùng sinh Niết bàn”.
Chương 830: Chờ ông rất lâu rồi

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp bao phủ toàn bộ Hằng Nhạc Tông.

Ngày mới đã đến, các đệ tử bắt đầu ra khỏi động phủ để hấp thu linh khí của đất trời, thiên hạ thái bình, mọi việc đang diễn ra một cách có trật tự.

Ầm!

Trong không gian yên tĩnh, thanh bình bỗng có một tiếng động lớn vang vọng khắp bầu trời, tất cả mọi người đều nhìn về phía sơn môn Hằng Nhạc Tông.

Một bia đá khổng lồ chừng trăm trượng dựng sừng sững ở đó.

Vút! Vút!

Ngay sau đó là những tràng âm thanh giòn giã từ xích sắt va chạm truyền tới.

Dưới sự chú ý của bao người, một bóng người đầu tóc bù xù bị xích trên bia đá, khuôn mặt hung dữ, đáng sợ như quỷ, không cần phải nói, người này chính là Doãn Chí Bình.

Mà người xích hắn ta ở đây, không cần nói cũng biết chính là Diệp Thành.

Hắn tính toán thì hôm nay phía Thông Huyền sẽ về tới Hằng Nhạc Tông nên mới chờ trước ở đây, mà Doãn Chí Bình – kẻ phạm tội ác tày trời này đương nhiên cũng phải nhận sự trừng phạt dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.

“Hả giận, thật sự hả giận!”, nhìn Doãn Chí Bình bị xích trên bia đá khổng lồ, đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc đều phẫn hận thốt lên.

“Nợ máu phải trả bằng máu”, nhiều người đã siết chặt nắm đấm, nếu không phải có chín tầng kết giới khổng lồ bao trùm Hằng Nhạc Tông thì bọn họ đã xông ra lâu rồi.

“Thật muốn đâm chết con chó này”, trong mắt các đệ tử và trưởng lão đều mang ánh sáng lạnh lẽo.

“Ta là chưởng giáo của Hằng Nhạc, ta là chưởng giáo của Hằng Nhạc. Giết, giết, giết!”, giữa những tiếng bàn tán xôn xao, tiếng gầm thét của Doãn Chí Bình vang vọng khắp đất trời, hắn ta như một con chó điên, sự thay đổi từng ngày khiến hắn ta không thể chấp nhận được, càng không thể chấp nhận được việc mình vẫn thua trong tay cùng một người.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều tấm tắc cảm thán.

Chỉ mấy ngày trước hắn ta vẫn là chưởng giáo của Hằng Nhạc, thân phận tối cao, nắm giữ quân lực của chín điện, nắm giữ trong tay sự sống chết của muôn người.

Giờ đây hắn ta lại bị xích trên bia đá, trở thành tù nhân bị hàng nghìn người chửi mắng, là tội nhân thiên cổ phải chịu sự trừng phạt tối thượng, thân phận tôn quý, quyền lực tối cao cũng chẳng còn.

Diệp Thành như không nghe thấy tiếng hét của Doãn Chí Bình, có lẽ lúc này hắn ta cũng chỉ có thể hét.

Mà Diệp Thành lúc này đang liên tục vung kiếm Xích Tiêu, khắc tên từng người lên bia đá hàng trăm trượng, những cái tên đó có người hắn quen cũng có người hắn không quen, có tu sĩ, có người phàm, có già có trẻ, có nữ tử cũng có nam nhân.

Những cái tên này đã từng là những sinh mạng sống nhưng đều chết thảm trong tay Doãn Chí Bình, điều Diệp Thành muốn làm là lấy máu Doãn Chí Bình hiến tế vong linh của họ.

“Thật cá tính!”, trước đại điện Hằng Nhạc Tông, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu một hơi, dường như có thể thông qua chín tầng kết giới của Hằng Nhạc nhìn thấy chữ ‘thù’ khắc trên trán Diệp Thành, hơn nữa chữ ‘thù’ ấy còn đang rớm máu, cực kỳ choán mắt.

“Mang theo thù hận mà!”, Chung Giang cũng hít một hơi thật sâu, tuy ông tự nhận là mình rất hiểu Diệp Thành, nhưng không biết từ lúc nào ông phát hiện thanh niên ấy đã trở nên khó lường.

“Đến rồi”, khi hai người đang nói chuyện, Hằng Thiên Thượng Nhân ở bên cạnh trầm ngâm cất lời.

Phía dưới, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào một khoảng hư không mù sương.

Nơi đó có chín đạo thần hồng vụt qua bầu trời với tốc độ cực nhanh, khí thế ngút ngàn, ai cũng mang theo uy áp cường hãn, chẳng phải đây là phía Thông Huyền Chân Nhân sao?

Hửm?

Trên khoảng hư không, Thông Huyền Chân Nhân đang bay phía trước nhìn chín tầng kết giới bao phủ Hằng Nhạc từ rất xa, cũng từ khoảng cách rất xa ấy nhìn thấy tấm bia đá to lớn sừng sững trước sơn môn Hằng Nhạc.

Sao ta cứ thấy kỳ lạ nhỉ?

Nhìn Hằng Nhạc từ xa, phía Hằng Nhạc Chân Nhân đều lẩm bẩm.

Nhưng khi khoảng cách gần hơn, bọn họ mới thật sự nhìn rõ cảnh tượng bên dưới, trên tấm bia khổng lồ có một người đầu tóc rối bù bị xích chặt, mà phía trước tấm bia là một thanh niên đang cầm kiếm, không ngừng khắc thứ gì đó lên tấm bia.

“Diệp Thành? Doãn Chí Bình?”, phía Hằng Nhạc Chân Nhân sững sờ, bọn họ bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.

“Chuyện gì thế này? Sao Diệp Thành lại ở đây? Sao Doãn Chí Bình lại bị xích, còn ở trước sơn môn của Hằng Nhạc nữa?”

“Làm gì vậy? Hằng Thiên sư đệ đâu? Các trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đâu?”

“Sư tổ, cứu con, cứu con với!”, thấy phía Thông Huyền Chân Nhân đã về, Doãn Chí Bình đang bị xích trên tấm bia đá như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, điên cuồng giãy giụa, gào thét ầm ĩ.

“Diệp Thành”, Thông Huyền Chân Nhân đi một bước là cả mấy trăm trượng, đứng vững vàng trên hư không, ánh sáng lạnh lùng bắn ra từ đôi mắt, sát ý không thể kiềm chế đột nhiên xuất hiện, uy áp mạnh mẽ cũng đồng thời lộ ra.

“Thông Huyền, ta đã chờ ông rất lâu rồi”, Diệp Thành gọi thẳng tên Thông Huyền Chân Nhân, hắn cũng đứng trong hư không, khí thế cuồng bạo, không hề yếu hơn ông ta, hai người đứng đối đầu với nhau từ xa khiến hư không phát ra tiếng nổ liên tục.

“Thứ khi sư diệt tổ nhà ngươi to gan lắm”, tiếng hét giận dữ của Thông Huyền Chân Nhân như tiếng sấm rền, sát khí kinh người khiến đất trời kết băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Đừng làm ta sợ, lá gan của ta nhỏ lắm”, Diệp Thành ngoáy tai rất thoải mái.

“Thả Bình Nhi ra, ta sẽ không trách ngươi chuyện cũ”, tiếng quát của Thông Huyền Chân Nhân vẫn như sấm rền, chấn động cả đất trời.

“Thả hắn?”, Diệp Thành nở nụ cười: “Thông Huyền, xem ra ông vẫn chưa nhìn rõ tình hình! Ta có thể bình an vô sự đứng trước sơn môn của Hằng Nhạc, ta có thể xích hắn ngay trước Hằng Nhạc, ông nghĩ… ta dựa vào đâu?”

Nghe câu này, Thông Huyền Chân Nhân biến sắc, chợt nhìn về phía Hằng Nhạc.

Nhưng do có chín tầng kết giới nên ông ta không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

Đúng vậy! Diệp Thành dựa vào đâu?

Trong lòng Thông Huyền Chân Nhân vô cùng nghi hoặc.

Chưởng giáo của Hằng Nhạc bị xích trên bia đá, nhưng không ai có động tĩnh gì, điều này nói lên một số vấn đề, đó là Hằng Nhạc hiện tại đã không còn là Hằng Nhạc khi bọn họ rời đi.

Không chỉ Thông Huyền, mà ngay cả phía Hằng Nhạc Chân Nhân cũng nhíu chặt lông mày, bởi vì chuyện này quá kỳ lạ, rốt cuộc điều gì khiến cho Diệp Thành không chút kiêng kị, dám làm vậy trước mặt tất cả mọi người ở Hằng Nhạc như thế?

“Hằng Thiên, ngươi cút ra đây cho ta”, Thông Huyền Chân Nhân khó hiểu cùng cực, hét lên một cách tức giận, trong lời nói mang theo sự phẫn nộ như sấm rền vang.

Lời vừa dứt, Hằng Thiên Thượng Nhân mặc áo đạo sĩ màu xám từ Hằng Nhạc Tông đi ra.

Không chỉ ông ta, mà Dương Đỉnh Thiên, Tiêu Phong, Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền Chân Nhân, Bàng Đại Hải, Sở Linh, Mộ Dung Diệu Tâm, Đông Phương Ngọc Linh, Tiêu Đạo Sơn, Lý Đạo Thông cũng lần lượt bước ra.

“Các ngươi…”, nhìn thấy phía Dương Đỉnh Thiên, Thông Huyền Chân Nhân vô thức lùi lại một bước, sắc mặt lại thay đổi rõ rệt.

“Chuyện… Chuyện này…”, phía Hằng Nhạc Chân Nhân lại một lần nữa sững sờ, nhìn thấy Hằng Thiên Thượng Nhân thì bọn họ không có gì ngạc nhiên, nhưng thấy phía Dương Đỉnh Thiên đi ra từ Hằng Nhạc Tông khiến bọn họ không chỉ bất ngờ mà còn bị sốc!

“Sư huynh, thời đại của huynh hết rồi”, Hằng Thiên Thượng Nhân đứng trong hư không, vẻ mặt bình thản, mắt nhìn thẳng Thông Huyền Chân Nhân.

“Tại sao? Tại sao lại thế này?”, Thông Huyền Chân Nhân nổi trận lôi đình, gào thét chấn động cả đất trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK