Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 981: Dung hợp thiên địa

Thấy Diệp Thành bị cấm cố không thể nào di chuyển, kẻ mạnh của Yêu tộc lần lượt bật cười: “Người ta vẫn nói Diệp Thành có khả năng chiến đấu vô song, hôm nay được gặp, ngươi cũng không mạnh như trong truyền thuyết”.

Nghe những lời mỉa mai đó, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn cố gắng liếc nhìn sang Cơ Tuyết Băng và đạo thân của Cơ Tuyết Băng đang ở một hướng khác trong hư không, cả hai đều bị kiểm soát, căn bản không có cơ hội cứu trợ cho hắn.

Mọi thứ đều phải dựa vào bản thân rồi.

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn cố gắng nghĩ đủ cách, càng vào lúc nghuy hiểm hắn càng lãnh đạm.

“Đúng là tinh nguyên kì diệu”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì kẻ mạnh của Yêu tộc tỏ vẻ thèm khát, thông qua những xợi xích sắt thôn tính tinh nguyên thánh thể của Diệp Thành, chúng tỏ ra vô cùng hưng phấn.

Trong chốc lát, sắc mặt của Diệp Thành tái nhợt hẳn, khí tức cũng nhanh chóng tiêu tan, nếu như cứ theo đà này thì không tới một khắc hắn sẽ bị hút cạn tinh nguyên và chỉ còn lại cái xác khô.

“Hôm nay đúng là bội thu”, kẻ mạnh của Yêu tộc bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, trong mắt tên nào tên nấy đều tỏ vẻ tham lam, chúng cứ thế điên cuồng hút lấy tinh nguyên của Diệp Thành.

Thế nhưng khi chúng còn đang say trong giây phút hưởng thụ thì cơ thể Diệp Thành chợt run lên, phần hư không mà Diệp Thành đứng cũng rung động, không gian hư vô chợt vỡ tan.

Ừm?

Phía Yêu tộc tên nào tên nấy cau mày nheo mắt nhìn Diệp Thành vì chúng phát hiện ra không thể nào hút tinh nguyên từ Diệp Thành nữa.

“Hút của ta bao nhiêu thì phải trả ta bấy nhiêu”, Diệp Thành lên tiếng, hắn vẫn ở trạng thái nhắm mắt nhưng giọng nói lại hết sức lạnh lùng và mang theo uy nghiêm, vang vọng khắp đất trời.

Diệp Thành dứt lời, xung quanh hắn hình thành nên vòng xoáy, vòng xoáy nhanh chóng di chuyển liên tục biến to lên, quan trọng nhất chính là nó mang theo sức mạnh thôn tính khủng khiếp.

Không lâu sau đó bên phía Yêu tộc kẻ nào cũng tái mặt vì chúng nhận ra sợi dây xích mà chúng nắm trong tay không những không thể hút tinh nguyên từ Diệp Thành mà ngược lại tinh nguyên trong cơ thể chúng lại bị Diệp Thành hút đi.

“Là Thôn Thiên Ma Công”, một tên yêu tộc đột nhiên lên tiếng, ngay sau đó hắn chặt đứt sợi dây sắt và nhanh chóng lùi về sau, chỉ sợ bị vòng xoáy Thôn Thiên Ma Công hút mình vào.

“Đi đâu?”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn giơ tay chỉ về phía kẻ mạnh của Yêu tộc, một đạo thần mang mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp bay về phía tên này.

Phụt!

Sau dòng máu tươi bắn vọt, phần ngực của tên kia lập tức bị chọc thủng tạo ra một lỗ hổng khiến máu trào ra.

“Cẩn thận, hắn có thể kết nối với trời và đất”, tên yêu tộc kia lảo đảo, mặt mày hung tợn nhìn Diệp Thành.

“Chẳng trách mà như biến thành người khác vậy”, những tên Yêu tộc còn lại lần lượt hắng giọng, tên nào tên nấy chiếm cứ các vị trí khác nhau bao vây lấy Diệp Thành.

Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn giống như pho tượng được điêu khắc, không hề di chuyển nhưng khí tức của hắn lại bất định, lúc mạnh lúc yếu, lúc hiện lúc ẩn.

Đúng như tên Yêu tộc kia nói, vào thời khắc then chốt, hắn đã dung hoà với đất trời nên dù ở trạng thái suy nhược thì nhờ có sức mạnh của trời đất mà hắn có thể thông qua một chưởng đánh lùi đám Yêu tộc kia.

“Lần đầu tiên dung hoà với đất trời, cảm giác thật kì diệu”, Diệp Thành vặn cổ, mặc dù cơ thể vẫn còn rất mỏi mệt nhưng hắn có thể điều khiển sức mạnh của đất trời.

Phong ấn hắn!

Những tên Yêu tộc ở tứ phương lần lượt gằn lên, kết ấn quyết giống nhau.

Thế nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn cả chúng, hai tay chắp lại và lập tức kết ấn.

Thiên địa tù lung!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, trời đất cách đó cả nghìn trượng, không khí ngừng di chuyển, từng cơn gió cũng ngưng lại, từng phiến lá lơ lửng giữa không trung, mọi thứ như đang bị cấm cố trong giây phút đó.

Lại nhìn sang đám Yêu tộc, tên nào tên nấy vẫn duy trì động tác kết ấn nhưng động tác đều dừng vào giây phút ấy vì chúng đều bị cấm cố không thể nào di chuyển.

Ừm?

Yêu Long đang đại chiến với Cơ Tuyết Băng nhìn về phía này rồi bất giác cau mày: “Sức mạnh thiên địa”.

Nói rồi hắn ta cũng sát phạt tới định giúp đám Yêu tộc kia mở cấm cố thiên địa tù lung.

“Đối thủ của ngươi là ta”, Cơ Tuyết Băng thân hình thảm hại nhanh chóng chặn trước mặt hắn, cô triệu gọi ra cửu thiên huyền linh gương, hoá thành người trong gương, cái mà cô thi triển chính là đại chiêu tấn công đơn Thiên Kiếm Thần Phạt.

Ở một hướng khác, tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Yêu tộc cũng như vậy, bị đạo thân của Cơ Tuyết Băng chặn lại giữa hư không ở một hướng khác.
Chương 982: Tiêu diệt Yêu tộc

Phụt! Phụt!

Diệp Thành phía này đã đại khai sát giới, nhờ có sức mạnh thiên địa nên thân hình của hắn trông rất dị thường, mỗi lần biến mất sau đó xuất hiện hắn đều khiến một tên Yêu tộc bị trảm diệt.

Hỗn độn!

Tên yêu tộc ở cảnh giới Chuẩn Thiên vô cùng phẫn nộ, hắn tung ra một chưởng đánh bay đạo thân của Cơ Tuyết Băng sau đó vung đại ấn rợp trời ép về phía Diệp Thành.

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn không lùi mà tiến, bí pháp diễn hoá thiên địa trong tay, một chưởng nghịch thiên tung ra khiến đại ấn rợp trời đang giáng xuống tan biến, kể cả với sức chiến đấu của một kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng tên phía Yêu tộc kia cũng bị chèn ép lảo đảo lùi về sau mười mấy trượng.

Có điều, cũng vì vậy mà Diệp Thành phải trả cái giá không hề nhỏ. Mặc dù hắn dung hoà với đất trời nhưng cơ thể của hắn lại vô cùng gay go, nói thẳng ra thì vì hắn dùng sức mạnh thiên địa là sức mạnh ngoại lực, một khi gặp phải đòn công kích mạnh mẽ thì hắn cũng sẽ gặp phản phệ khủng khiếp.

Ngược lại, nhìn sang tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Yêu tộc, mặc dù bị đánh lùi về sau nhưng khí huyết vẫn rất dồi dào, khí thế không những giảm sút mà còn tăng lên, nếu như vẫn cố gắng đối đầu chiến tiếp thì người bại cuối cùng không ai khác mà chính là Diệp Thành.

Có điều may mắn là đạo thân của Cơ Tuyết Băng vẫn có thể phối hợp chiến đấu với hắn, cả hai liên thủ, thắng hay bại cũng chưa nói trước được.

“Đi gọi quân chi viện”, Diệp Thành gọi ra một luồng tiên hoả đánh vào hư không.

“Đi đâu?”, tên Yêu tộc ở cảnh giới Chuẩn Thiên hắng giọng tung chưởng mạnh bạo về phía luồng tiên hoả kia.

Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng ở một hướng khác sau khi chém đứt đại thủ hư ảo của tên Yêu tộc ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng lập tức sử dụng bí pháp cấm kị khiến tên Yêu tộc ở cảnh giới Chuẩn Thiên lập tức bị đánh lùi.

“Một đạo thân mà thôi, đáng chết”, tên Yêu tộc mặt mày tôi độc, hắn há miệng nhả ra một mồm sát kiếm với yêu khí cuộn trào cứ thế sát phạt về phía Cơ Tuyết Băng.

“Không phải cố gắng đối đầu”, thấy đạo thân của Cơ Tuyết Băng đánh ra bí thuật mạnh mẽ đối kháng, Diệp Thành vội truyền âm, “ngắm chuẩn thời cơ cấm cố hắn, còn lại giao cho ta”.

Nghe vậy, đạo thân của Cơ Tuyết Băng lập tức né người tránh sát kiếm của tên Yêu tộc ở cảnh giới Chuẩn Thiên sau đó nhanh chóng lùi về sau.

Tên Yêu tộc ở cảnh giới Chuẩn Thiên lập tức sát phạt tới.

Thế nhưng đúng lúc này trời đất bỗng vang lên âm thanh dữ dội, một cái đại đỉnh khổng lồ giáng xuống, tên Yêu tộc không kịp trở tay lập tức bị chèn ép đến mức lảo đảo, vừa đứng vững được thì bị cửu thiên huyền thiên đồ chèn ép xiêu vẹo.

Phong thần quyết!

Đạo thân của Cơ Tuyết Băng giống như cơn gió tung ra đại chiêu tấn công đơn phong thần quyết đâm vào ngực tên Yêu tộc ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Vạn kiếm quy nhất!

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, vạn đạo kiếm mang hợp thành một, đâm xuyên từ phía sau lưng tên Yêu tộc tạo ra một lỗ hổng trào máu.

A…!

Tên Yêu tộc ở cảnh giới Chuẩn Thiên gằn lên phẫn nộ, hắn cứ thế bị Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Thiên Huyền Thiên Đồ trấn áp còn hắn lại vung sát kiếm một vòng đẩy lùi đạo thân của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

Nhất niệm hoa khai!

Đạo thân của Cơ Tuyết Băng lùi về sau lập tức sử dụng bí thuật hoan cảnh, vì không kịp phòng ngự nên tên Yêu tộc kia lập tức bị kéo vào hoan cảnh.

Chính xác là lúc này!

Diệp Thành gọi ra tiên hoả và thiên lôi. Tiên hoả hoá thần cung, thiên lôi hoá lôi tiễn, Diệp Thành kéo cung giống như hình trăng tròn, một mũi tên bắn vào hư không, thần tiễn sấm sét màu đen với tiên hoả bao quanh trông vô cùng choán mắt trong màn đêm.

Phá cho ta!

Phía này, tên Yêu tộc ở cảnh giới Chuẩn Thiên phá được hoan cảnh nhưng lại chưa kịp có thêm hành động gì thì đã phải hứng chịu mũi tên thần tiễn sấm sét kia bắn tới, sắc mặt hắn tái hẳn đi, trong chốc lát hắn liều mình lùi về sau.

Cửu thiên huyền linh, cấm!

Đạo thân của Cơ Tuyết Băng bị phản phệ bởi bí thuật nhất niệm hoa khai nhưng vẫn cố dùng chút sức lực cuối cùng thi triển bí pháp cấm cố. Tên Yêu tộc đang lùi về sau chợt khựng lại.

“Không, không…không”, tên Yêu tộc ở cảnh giới Chuẩn Thiên trố mắt, đồng tử co lại chỉ bằng đầu mũi kim, mặt mày hết sức kinh hãi.

Phụt!

Máu me bắn vọt, phần đầu tên Yêu tộc ở cảnh giới Chuẩn Thiên lập tức bị đâm xuyên, cả cơ thể hắn vỡ tan hoá thành hư vô.

Phụt!

Cùng cảnh ngộ với hắn còn có đạo thân của Cơ Tuyết Băng, thời gian của đạo thân cũng đã hết nhưng may mắn là trước khi tiêu tán, đạo thân còn giúp Diệp Thành trảm diệt tên yêu tộc ở cảnh giới Chuẩn Thiên này.
Chương 983: Gây sự phải trả giá

Phù!

Sau khi diệt được tên Yêu tộc ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Diệp Thành mới thở phào một hơi, hắn vội nhìn về hướng của Cơ Tuyết Băng và tên Yêu Long đang đại chiến.

Phía đó, vì trận đại chiến này mà bầu trời và mặt đất một phương trông vô cùng thảm hại, thần quang tịch diệt đang bay ra, biển huyền linh và biển yêu khí đang đối kháng, cả hai chiến kinh thiên động địa.

Có điều, có thể thấy rằng Cơ Tuyết Băng đang ở thế yếu hơn, kể cả một người mang nhiều bí thuật và có sức mạnh phục hồi bá đạo của Thần tộc như Cơ Tuyết Băng thì cũng vẫn bị Yêu Long trấn áp.

Thấy vậy, Diệp Thành vội dùng thần thức, “tản”.

Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng đánh ra một chưởng sau đó nhanh chóng lùi về sau.

“Hôm nay các người đừng hòng thoát khỏi đây”, Yêu Long hắng giọng lạnh lùng, thần sắc tôi độc đến đáng sợ, với thân phận và tu vi của hắn mà bị một hậu bối kéo dài thời gian lâu như vậy sao không tức tối cho được.

Ngay lập tức, hắn tung ra một chưởng đánh tan chưởng ấn của Cơ Tuyết Băng sau đó dịch chuyển truy sát Cơ Tuyết Băng.

“Cẩn thận tỏ vẻ quá lại nhận thiệt về mình”, phía này, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đã kéo cung thành hình trăng tròn, bắn ra một mũi thần tiễn sấm sét, mục tiêu chính là tên Yêu Long kia, mục đích chính là vì yểm trợ cho Cơ Tuyết Băng lùi về sau.

Phá!

Tên Yêu Long với khí thế chiến đấu rất mạnh, hắn tung ra một chưởng khiến thần tiễn sấm sét của Diệp Thành lập tức vỡ tan.

Có điều, trong lúc này, Cơ Tuyết Băng và Diệp Thành cũng đã đứng về một phía, cả hai không nghĩ gì nhiều lập tức quay đầu bỏ chạy.

Các ngươi không được chạy. Yêu Long và tên Yêu Tộc ở cảnh giới Chuẩn Thiên ở phía sau không cùng một đằng cấp, cho dù Diệp Thành ở trạng thái đỉnh phong và thêm Cơ Tuyết Băng ở trạng thái đỉnh phong liên thủ lại cũng chưa chắc đã đánh lại được Yêu Long, huống hồ hiện giờ Diệp Thành đến ba phần sức chiến đấu cũng không thi triển nổi, còn Cơ Tuyết Băng lại trọng thương.

Đứng lại!

Không lâu sau đó, tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp hư không, tên Yêu Long với sát khí ngút trời sát phạt tới, biển yêu khí cuộn trào sục sôi trấn áp cả hư không như thể hắn muốn nhấn chìm cả Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng trong đó vậy.

“Cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị trấn áp”, Cơ Tuyết Băng lau đi dòng máu chảy nơi khoé miệng, cô nghiêm mặt nhìn vào biển yêu khí cuộn trào phía sau mình.

“Dù thế nào cũng phải đợi tới khi quân chi viện tới”, Diệp Thành nói rồi nắm chặt lấy tay Cơ Tuyết Băng, “ta đang ở trạng thái dung hoà với đất trời, không biết khí nguyên của ta và muội tương liên với nhau thì có thể giúp muội hoà hợp với đất trời không”.

“Nếu như hoà hợp được với đất trời thì sẽ có khả năng chiến đấu ngang ngửa hắn ta, nhưng việc này cũng phải xem tạo hoá, muốn dung hoà với đất trời đâu có dễ”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng lên tiếng. Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn dốc hết sức nắm bắt tia hi vọng cuối cùng để có thể dung hoà với đất trời.

“Đúng là chết tiệt”, Diệp Thành chỉ muốn mắng chửi, cơ thể hắn vô cùng thảm hại nhưng khi dung hoà với đất trời hình như cũng không dùng được gì nhiều cho cam bởi lúc này hắn không thể phát huy ra được sức mạnh cần có, huống hồ kẻ mà hắn phải đối mặt có sức chiến đấu không hề kém với Độc Cô Ngạo.

So với những điều này thì hắn đặt hi vọng vào Cơ Tuyết Băng hơn. Mặc dù Cơ Tuyết Băng trọng thương nhưng khả năng chiến đấu lại mạnh mẽ, nếu như cô có thể dung hoà với đất trời thì có thể có sức chiến đấu ngang ngửa với Yêu Long.

Nhưng sự thực không phải lúc nào cũng như người ta mong muốn. Sức mạnh thiên địa phân bổ cho một tên phế nhân trong thời gian ngắn như Diệp Thành khiến cả hai người đều ở trạng thái tàn tạ, lấy gì mà đối đầu với Yêu Long.

Yêu diệt!

Khi cả hai người mặt mày khó coi tột độ thì tên Yêu Long kia sử dụng đại thần thông, rất nhiều bí thuật ngưng tụ lại trong nhất chỉ, một đạo thần mang chỉ về phía Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

Thái hư động!

Diệp Thành lập tức giơ tay, hắn thi triển bí thuật của tộc Thái Hư Cổ Long, trong chốc lát, vòng xoáy màu đen xuất hiện.

Thế nhưng đúng lúc nhất chỉ thần mang kia sắp tiếp xúc với vòng xoáy màu đen thì liền phân thành hai đường, bay qua thái hư động.

Ôi trời!

Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn không ngờ Yêu Long cũng chơi chiêu này.

Thế rồi hắn rút luôn kiếm Thiên Khuyết ra che chắn bảo vệ Cơ Tuyết Băng ở phía sau mình.

Bang! Bang!

Hai đạo thần mang lần lượt đánh vào thanh Thiên Khuyết phát ra tiếng vang đinh tai. Diệp Thành bị đánh bay đi, đến cả Cơ Tuyết Băng ở phía sau cũng không khá hơn là bao.

Rầm!

Tiếp đó, một ngọn núi bị cả hai người đụng phải và sụp đổ.

Trấn áp!

Yêu Long sát phạt tới, phần trán có một bảo tháp màu bạc bay ra nhanh chóng biến to lên, yêu khí màu bạc cuộn trào, mỗi một luồng yêu khí đều vô cùng nặng, nó có sức mạnh thôn tính khủng khiếp khiến Cơ Tuyết Băng và Diệp Thành vừa đứng dậy chưa kịp phản ứng đã bị hút vào bên trong bảo tháp màu bạc kia.

“Gây sự với ta phải trả giá”, Diệp Thành vừa bị hút vào bên trong liền lấy ra roi Đả Thần Tiên, hắn không nói thêm lời nào, cứ thế quất thật mạnh vào bên trong bảo tháp.
Chương 984: Chuông Đông Hoàng

Vút! Bang!

Âm thanh tiếng kim loại va chạm vào nhau hết sức chói tai, bảo tháp màu bạc rung lên mạnh mẽ, vì là binh khí bản mệnh, vì tương liên với linh hồn nên Yêu Long lập tức bị ảnh hưởng, mắt mờ hẳn đi, chỉ còn nhìn thấy một màu u tối.

Trong thời gian ngắn ngủi này, một kiếm của Cơ Tuyết Băng đã đánh tan cấm cố của bảo tháp màu bạc, cả hai người vừa bị hút vào trong đã lại chạy ra ngoài.

“Các ngươi đáng chết”, Giao Long phản ứng lại, hắn vô cùng phẫn nộ, sát phạt tới với yêu khí sục sôi.

Thần thương

Thần thương!

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lần lượt hô lên, cả hai thi triển cùng một bí pháp vả lại đều là bí thuật nhằm vào linh hồn, với tình cảnh trước mắt, với trạng thái hiện tại của cả hai thì cũng chỉ có bí thuật thần thông Thần Thương mới có thể khiến Giao Long gặp chút tổn hại mà thôi.

Có điều Giao Long từng chịu thiệt một lần sao có thể dễ dàng mắc bẫy lần thứ hai, không đợi thần mang thần thương bay vào thần hải của mình, hắn ta đã đánh ra một chưởng khiến nó vỡ tan.

“Tên này đúng là súc sinh”, Diệp Thành tức tối lau đi vết máu trào ra nơi khoé miệng, hắn quay người toan bỏ chạy.

“Còn khủng khiếp hơn trong tưởng tượng của chúng ta nữa”, Cơ Tuyết Băng với tốc độ không hề chậm nhưng với trạng thái hiện giờ của cô thì không hề tốt đẹp gì, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, khí tức bất định, đến cả sức hồi phục bá đạo của Huyền Linh Chi Thể cũng không còn được như bình thường”.

Gừ!

Cả hai người vừa bước ra trăm trượng thì liền nghe thấy tiếng gằn giọng đinh tai nhức óc của Giao Long.

Diệp Thành vô thức nhìn về sau, hắn chợt thẫn thờ, “đây….thật khủng khiếp”.

Gừ!

Khi Diệp Thành đang nuốt nước bọt thì lại có một tiếng gằn giọng vang vọng đất trời vang lên.

Không sai, Giao Long đã biến về bản thể, chính là hình ảnh của con rồng khổng lồ màu vàng kim, kích thước phải to cả trăm trượng, từng lớp vảy rồng lấp lánh yêu mang màu vàng kim, cả cơ thể cuộn trào yêu khí và long khí, nó quá mạnh, quá mạnh, đến cả tiếng thở cũng giống như tiếng sấm rền, cơ thể khổng lồ đó choán cả hư không.

Thái hư long cấm!

Diệp Thành lập tức thi triển bí thuật cấm kị, hắn muốn trói buộc Giao Long trước khi hắn ta thi triển đòn công kích.

Cửu thiên huyền linh cấm!

Cơ Tuyết Băng cũng như vậy, cô thi triển bí pháp cấm cố.

Gừ!

Giao Long gằn lên, cơ thể khổng lồ xoay chuyển đảo loạn cả đất trời khiến Thái Hư Long Cấm của Diệp Thành và Cửu Thiên Huyền Linh Cấm của Cơ Tuyết Băng lập tức bị phá tan.

Vạn kiếm triều tông!

Phi hoàng kiếm trận!

Khi đứng vững lại, cả hai lần lượt vụng kiếm chỉ về phía cơ thể khổng lồ của Giao Long, vô số kiếm mang choán đầy mặt đất, kiếm mang nào cũng vô cùng mạnh mẽ và sắc lạnh.

Bang, bang, bang!

Không lâu sau đó, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, điều khiến Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng bất lực chính là đòn công kích của bọn họ không thể làm gì lớp phòng ngự của Giao Long, chỉ có thể tạo ra chút đốm lửa trên bề mặt da thịt của Giao Long mà thôi.

Hừ!

Giao Long hắng giọng như tiếng sấm rền, hai bộ vuốt giáng xuống lần lượt tóm về phía Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

“Chơi lớn thật rồi”, bị vuốt rồng tóm tới, Diệp Thành không hề di chuyển, linh khí chân nguyên toàn thân bị ép về vùng đan hải, hắn chắc chắn rằng nếu như Yêu Long ra tay mạnh thì hắn lập tức sẽ tan thành mây khói.

Cơ Tuyết Băng ở một hướng khác cũng không khá khẩm hơn là bao, cả cơ thể bị cấm cố, không thể nào di chuyển.

“Ta đã nói rồi mà, hôm nay nhất định sẽ bội thu”, Yêu Long cười không chút kiêng dè, trong con mắt khổng lồ to lồ lộ kia còn hiện lên vẻ hung tàn và tôi độc.

Thế nhưng hắn vừa dứt lời thì cả bầu trời và mặt đất đều rung lên.

Keng! Keng! Keng!

Tiếp đó là tiếng chuông vang dội không nhanh cũng không chậm, rất có tiết tấu nhịp điệu, âm thanh vang vọng kéo dài đan xen, ẩn chứa đại đạo không thể nào bắt trọn nhưng cũng chẳng thể chống cự.

Đông Hoàng Chuông?

Giao Long ngẩng đầu nhìn chằm chằm về một phương.

Nơi đó có một cái chuông khổng lồ lơ lửng giữa hư không, vừa to vừa nặng, mộc mạc tự nhiên, xung quanh chuông còn có phù văn màu vàng kim đan xen tạo ra thiên âm đại đạo.

“Pháp khí?”, Diệp Thành cũng nhìn về hướng đó, ánh mắt kinh ngạc vì cái chuông kia chính là pháp khí thực thụ, vả lại không phải là pháp khí bình thường, trên cái chuông này mang theo đạo uẩn của một vị vua.

“Là người ấy”, ở một hướng khác, Cơ Tuyết Băng khẽ mím môi, ánh mắt hướng về một người thanh niên mặc y phục tím bên dưới cái chuông lớn, trên đầu người này lơ lửng chuông đồng, mỗi một bước đi hết sức trầm ổn, không nhanh không chậm, bộ pháp huyền diệu.

“Ấy?”, chỉ có Diệp Thành là khẽ rít lên, ánh mắt sáng hẳn, hắn chăm chú nhìn vào người thanh niên kia như thể từng gặp người này ở đâu.
Chương 985: Con trai Đông Hoàng

“Không ngờ có thể gặp người này ở đây”, ánh mắt Diệp Thành loé lên, hắn đã nhìn thấy hy vọng sự sống.

Mà thanh niên bay tới, đầu lơ lửng chuông lớn chẳng phải chính là người thanh niên theo dõi trận huyết chiến của hắn và Doãn Chí Bình ở Loạn Cổ Thương Nguyên sao?

Khi đó Diệp Thành chỉ nhìn thoáng qua đã thấy vô cùng áp lực, thầm nói người này thật mạnh, bây giờ nhìn thấy ở đây, thực lực của người thanh niên này còn kinh khủng hơn hắn tưởng tượng.

“Ở tuổi này mà đã có nền tảng tu vi đáng sợ như thế, rốt cuộc có lai lịch gì?”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Hắn là con trai của Đông Hoàng, Chu Thiên Dật”, có lẽ biết thắc mắc của Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng bèn truyền âm tới.

“Hắn… Hắn là con trai của Đông Hoàng?”, quả nhiên Diệp Thành rất sửng sốt, hắn không ngờ một người nhìn bình thường lại có lai lịch đáng gờm như vậy.

“Thảo nào lại đáng sợ như thế”, Diệp Thành lại lẩm bẩm: “Người mà ngay cả Nam Minh Ngọc Thu cũng kiêng kỵ, quả nhiên không đơn giản”.

Tuy nhiên sau khi suy nghĩ kỹ càng, Diệp Thành bình thường trở lại. Đông Hoàng là sự tồn tại thế nào? Là Hoàng đế của vùng đất này, dựa vào đại thần thông mạnh mẽ trấn áp Yêu tộc, sáng lập ra niên địa huy hoàng nhất Đại Sở, sức chiến đấu của ông không thể so sánh được, con trai ông chắc chắn cũng không tầm thường.

“Chắc người này cũng như Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu, bị phong ấn vào thời đại của mình, đến thời đại này mới giải được phong ấn”, Cơ Tuyết Băng nhẹ giọng nói.

“Muội từng gặp Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu?”, Diệp Thành ngỡ ngàng.

“Có duyên gặp một lần”, Cơ Tuyết Băng khẽ gật đầu, ánh mắt kiêng kỵ nhìn Chu Thiên Dật: “Bây giờ xem ra con gái Sở Hoàng và con gái Huyền Hoàng còn yếu hơn hắn một chút”.

“Ta cũng nghĩ vậy”, Diệp Thành không phủ nhận, hắn cũng nhìn Chu Thiên Dật với ánh mắt kiêng dè. Nhìn từ xa, hắn ta không có gì đặc biệt, giống như thanh niên bình thường chứ không phải tu sĩ, ngược lại rất có khí chất của một vị thư sinh, đôi mắt hắn ta như sao trời, tĩnh lặng tựa giếng cổ không gợn sóng, mái tóc đen dài như thác nước, không có gió cũng tự tung bay.

So với hai người họ, sắc mặt Yêu Long cực kỳ khó coi, thậm chí có thể nói là sợ hãi, cơ thể rồng to lớn run rẩy.

“Họ ở lại, ngươi có thể đi rồi”, Chu Thiên Dật cười như gió xuân ấm áp, không hề có sát ý, giọng nói tuy đều đều nhưng lại vô cùng uy lực.

“Bọn họ là người mà Yêu Vương của Yêu tộc chỉ đích danh bảo ta đưa về”, Yêu Long lạnh lùng nói, vảy rồng toàn thân toả ra thần mang vàng sẫm, đôi mắt rồng to lồ lộ nhìn chằm chằm Chu Thiên Dật, không dám thả lỏng dù chỉ một chút.

Nói xong hai móng rồng đang giữ Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng của nó lại siết chặt thêm một chút.

Chu Thiên Dật thấy thế thì mỉm cười, chuông Đông Hoàng lơ lửng trên đầu kịch liệt lắc lư, thần huy tản ra uy áp kinh thiên động địa.

“Thả thả thả, ta thả họ”, Chu Thiên Dật còn chưa ra tay, Yêu Long đã sợ hãi, không hề báo trước, cực kỳ dứt khoát, đến mức Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng còn chưa phản ứng kịp.

Yêu Long lập tức giơ móng rồng, hất Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng ra, mà nó cũng chẳng nghĩ ngợi gì, quay người xé không gian hư vô, chạy trốn vào đó, tốc độ bỏ chạy cực kỳ nhanh.

“Đường đường là cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong mà chưa đánh chiêu nào đã sợ hãi bỏ chạy rồi?”, Diệp Thành nhìn hướng Yêu Long bỏ chạy với vẻ mặt kỳ quái, sau đó sờ cằm nhìn Chu Thiên Dật, lẩm bẩm đầy ẩn ý: “Làm hay lắm”.

“Đa tạ tiền bối cứu giúp”, bên này, Cơ Tuyết Băng rất lễ phép hành lễ với Chu Thiên Dật, mặc dù hắn ta cũng chỉ hơn cô chưa tới hai mươi tuổi, nhưng dù sao người ta cũng là người từ mấy chục nghìn năm trước, gọi tiền bối là lẽ đương nhiên.

“Ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi”, Chu Thiên Dật cười nhẹ, búng tay trả tia tiên hoả lại cho Diệp Thành, xem ra khi tia tiên hoả ấy đi tìm cứu binh đã gặp Chu Thiên Dật, cũng may gặp được Chu Thiên Dật, nếu không hôm nay Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đều không tránh khỏi kết cục bị bắt.

“Nhìn thấy thứ không nên nhìn à?”, Chu Thiên Dật nhìn dáng vẻ chật vật, thảm hại của Diệp Thành thì hỏi.

“Không giấu gì tiền bối, đúng là như vậy”, Diệp Thành nói xong còn dụi mắt, hai mắt hắn vẫn không nhìn được, lúc trước vì dung hợp với trời đất nên hắn mới gắng gượng dùng mắt thần thức để nhìn chung quanh.

“Xem ra đôi khi có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng không phải chuyện tốt”, Chu Thiên Dật đặt tay lên vai Diệp Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK