Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 567: Ngươi lợi hại lắm!

“Thánh… Thánh chủ?”, mấy tên đệ tử đều thảng thốt, ánh mặt đều hướng sang nhìn Diệp Thành đang đeo mặt nạ, bọn họ quan sát một lượt từ trên xuống dưới sau đó nhìn về Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành.

Thấy vậy, mấy tên đệ tử vội vàng quỳ một gối xuống: “Bái kiến Thánh chủ”.

“Đi tu luyện đi!”, Diệp Thành phất tay, tạm thời bỏ qua cho họ.

Khi đi qua, Hoàng Đại Sơn hung hăng trừng mắt nhìn mấy tên đó: “Sau này chú ý một chút cho ta”.

“Vâng vâng!”

Mấy tên đệ tử vội vàng gật đầu.

Sau khi Diệp Thành và Hoàng Đại Sơn đi xa, mấy tên mới đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

“Sao lại tìm một người ở cảnh giới Linh Hư làm Thánh chủ vậy? Ta không nhìn nhầm chứ?”

“Ta cũng thấy kỳ lạ, sao Huyền Thương Ngọc Giới lại chọn tên tiểu tử đó? Đúng là khó hiểu”.

“Nhưng sao nhìn người này lại thấy…”

Chẳng bao lâu, tin tức Viêm Hoàng đã có Thánh chủ được mấy tên đệ tử truyền khắp linh sơn.

“Hả? Viêm Hoàng của chúng ta có Thánh chủ rồi sao?”

“Cái gì? Tu vi chỉ ở cảnh giới Linh Hư thôi?”

“Sao cơ? Còn đeo mặt nạ nữa?”

Chẳng mấy chốc, những giọng nói kinh ngạc như vậy lần lượt vang lên, không ít người chạy ra, đi theo phía sau chỉ để nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Diệp Thành.

Phía trước, Diệp Thành vẫn đang nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng hái vài quả linh quả từ trên cây xuống cho vào miệng.

“Hoàng trưởng lão”, Diệp Thành cắn một miếng linh quả, mỉm cười với Hoàng Đại Sơn: “Lần này Viêm Hoàng chúng ta có phái đệ tử nào đến hố thần không?”

“Có”, Hoàng Đại Sơn thậm chí còn không nghĩ đã nói luôn, trả lời một cách khẳng định: “Còn là mười mấy người cơ”.

Ồ!

Diệp Thành vừa định ăn nốt linh quả, nghe Hoàng Đại Sơn nói vậy thì không còn bình tĩnh được nữa.

Viêm Hoàng cũng phái đệ tử đến hố thần?

Diệp Thành sờ chóp mũi, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Cũng không thểtrách hắn như vậy, vì trong hố thần, ngoài một số ít người thì những người còn lại đều bị hắn cướp, không chỉ là cướp mà hắn còn giết rất nhiều người, nếu trong số đó có người của Viêm Hoàng thì thật rắc rối.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành ho khan một tiếng, nói với Hoàng Đại Sơn: “Hoàng trưởng lão, có thời gian thì xem thử những đệ tử đến hố thần kia đã trở về chưa, nếu về rồi thì dẫn họ tới gặp ta”.

Mặc dù hơi kinh ngạc nhưng Hoàng Đại Sơn vẫn gật đầu: “Đã hiểu”.

“Đứng lại”, Hoàng Đại Sơn vừa dứt lời, một giọng nói hùng hồn đã vang lên từ phía sau.

Khi Diệp Thành quay đầu lại thì thấy một gã thanh niên cường tráng mang theo thanh đại đao đầu quỷ tới.

Dáng người của tên này cực kỳ vạm vỡ, cánh tay săn chắc, có thể thấy được cơ bắp cuồn cuộn trông cực kỳ khoẻ mạnh, mái tóc đen rễ tre bù xù, đôi mắt to như chuông đồng, rất có hồn.

Khi hai người đang nói chuyện thì người thanh niên cường tráng đã đi tới, đầu tiên gã liếc nhìn Hoàng Đại Sơn, sau đó mới chuyển ánh nhìn về phía Diệp Thành.

“Ngươi chính là Thánh chủ mới của Viêm Hoàng chúng ta?”, gã thanh niên cường tráng không hề nghi kỵ điều gì, nói năng hùng hổ, hơn nữa khi nói nước miếng còn văng ra đầy trời, phụt hết vào mặt Diệp Thành.

“Viêm Long, chớ có vô lễ”, Hoàng Đại Sơn khẽ quát.

“Ông tránh sang một bên”, vừa nhìn đã biết Viêm Long là một người thẳng tính, gã kéo Hoàng Đại Sơn sang một bên, đôi mắt to sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi lợi hại lắm! Mới ở cảnh giới Linh Hư mà đã dám làm Thánh chủ của Viêm Hoàng”.

“Chẳng còn cách nào khác vì Huyền Thương Ngọc Giới chọn ta”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai.

“Lão tử không phục, lão tử muốn khiêu chiến với ngươi”.

“Viêm Long, thằng nhãi này…”, mặt Hoàng Đại Sơn u ám, ông ta lại bước lên nhưng còn chưa nói xong đã bị cánh tay rắn chắc của Viêm Long kéo sang một bên.

Mà lúc này, những đệ tử của Viêm Hoàng đi theo Viêm Long tới cũng đã đến nơi, bọn họ thì thầm với nhau, tò mò nhìn Diệp Thành.

“Đây là Thánh chủ Viêm Hoàng à! Đúng là cảnh giới Linh Hư thật.”

“Đúng là có đeo mặt nạ”.

“Viêm Long huynh bế quan tu luyện, vừa đột phá đến cảnh giới Không Minh, xem ra vị Thánh chủ mới của chúng ta sắp phải mất mặt rồi”.

Giữa những tiếng thảo luận, Viêm Long lại lên tiếng lần nữa: “Hỏi ngươi đấy! Ta muốn khiêu chiến với ngươi, có đồng ý không?”

“Đồng ý, đương nhiên đồng ý!”, Diệp Thành vặn cổ.

“Vậy thì tới đi!”, Viêm Long chợt lùi lại hơn mười trượng, khí thế cuồng bạo bộc phát, ngay cả tóc cũng dựng ngược lên, trên người gã còn được những luồng khí tức màu vàng kim bao quanh.

“Ta ra tay không biết nặng nhẹ đâu, sau này đừng trách ta đấy”, Diệp Thành vẫn thản nhiên xoay cổ.

“Nói năng hùng hồn lắm”, Viêm Long gằn lên rồi đột ngột bước về phía trước, cả người nhảy lên không trung, cầm chặt đại đao trong tay.

Bạo Long Trảm!

Sau tiếng hô của Viêm Long, đao mang dài năm trượng của gã bổ xuống từ trên cao, cực kỳ bá đạo.

Lại nhìn tới Diệp Thành, hắn chỉ có một động tác, đó là giơ tay lên sau đó vung ra.

Rắc!

Một chưởng của Diệp Thành đã văng đao mang dài năm trượng đó đi rồi khiến nó vỡ nát.

Bốp!

Ngay lập tức có tiếng tay đập vào người vang dội.

Sau đó toàn bộ cơ thể Viêm Long bị ném bay ra ngoài.

Oa!

Các đệ tử Viêm Hoàng đang có mặt đều mang vẻ mặt kinh ngạc, đồng loạt nhìn lên bầu trời, ánh mắt họ di chuyển theo đường vòng cung tuyệt đẹp mà Viêm Long bay đi.

Ầm!

Không biết đến lúc nào, một tiếng “ầm” mới vang lên ở đằng xa, thân thể to lớn của Viêm Long nằm dang hai chân hai tay trên đất, mặt đất lún thành một cái hố to hình người.

Ực ực!

Rất nhiều người đều đang nuốt nước bọt.

Khi nhìn tới Diệp Thành thì thấy hắn đã đi lên núi với Hoàng Đại Sơn.

“Chỉ… Chỉ một chưởng mà đã văng được Viêm Long sư huynh ở cảnh giới Không Minh ra rồi?”

“Hắn mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư thôi sao?”

“Sao lợi hại quá vậy?”

“Giờ thì biết rồi đó! Thánh chủ của Viêm Hoàng không phải vừa đâu”.

Khi mọi người còn đang bàn tán sôi nổi thì Diệp Thành và Hoàng Đại Sơn đã dừng lại trên đỉnh núi.

“Thánh chủ, chính là chỗ này”, Hoàng Đại Sơn chỉ vào một toà cung điện uy nghiêm hiển hách trên đỉnh núi: “Ta đã để những nguyên liệu cần thiết cho việc tu luyện vào trong rồi, xin hỏi Thánh chủ còn cần gì nữa không ạ?”

“Ông đi làm việc của mình đi!”, Diệp Thành phất tay, sau đó xoay người đi vào cung điện.

Vừa bước vào cung điện, Diệp Thành cảm thấy trước mắt sáng lên, trong cung điện này có càn khôn, là một thế giới riêng biệt.

Thế giới này là một khu vườn nhỏ với chu vi mười nghìn trượng, mặt đất trồng đầy linh thảo, đâu đâu cũng có thể thấy cây linh quả, còn có linh tuyền đang chảy róc rách, nơi sâu thẳm bị cây linh quả che khuất có một căn gác nhỏ.

“Thật hào phóng”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán, hắn đưa tay hái một quả linh quả cho vào miệng, sau đó ngồi xếp bằng dưới gốc cây.

Diệp Thành khẽ nhắm mắt lại, thông qua chín phân thân để liên lạc với Thái Hư Cổ Long trong thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông.

Mẹ nó!

Vừa liên lạc được với Thái Hư Cổ Long, hắn đã nghe thấy tiếng gào rú của nó: “Hoang Cổ Thánh Thể?”

“Hả? Ngươi biết Hoang Cổ Thánh Thể à?”

“Nói thừa”, Thái Hư Cổ Long dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn chằm chằm vào chín phân thân của Diệp Thành, long nhãn phát ra ánh sáng rực rỡ: “Đúng là Hoang Cổ Thánh Thể rồi! Tiểu tử, đã có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Mấy ngày không gặp sao ngươi đã có huyết mạch nghịch thiên này rồi?”

“Hấp thu được trong hố thần đấy”.

“Hố thần? Hố thần, một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở?”

“Chính là nó!”, Diệp Thành gật đầu: “Ban đầu ta cũng không biết, chỉ vô tình thấy thôi, sau khi hấp thu vào thì Niết Bàn thoát biến”.

“Ngươi đúng là may mắn!”, Thái Hư Cổ Long thở hổn hển hét lên: “Đầu tiên là Tiên Luân Nhãn, sau đó là Đại La Thần Đỉnh, bây giờ lại còn có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, ngươi sinh ra đã may mắn rồi! Sao lúc nào ngươi cũng gặp chuyện tốt thế?”

“Chịu thôi, gia đây nhân phẩm tốt”, chín phân thân của Diệp Thành đồng loạt nhún vai.

“Vô lý, vô lý”, Thái Hư Cổ Long phát điên, không ngừng kêu gào: “Đại Sở lấy đâu ra nhiều bảo bối thế! Ta đã thấy kỳ lạ rồi, cuối cùng còn bị ngươi lấy hết nữa”.

“Ngươi có thể kể cho ta nghe về lịch sử huy hoàng của Hoang Cổ Thánh Thể này không? Sao ta nghe nói Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành có sức chiến đấu sánh ngang với Đại Đế?”
Chương 568: Truyền thuyết về Thánh Thể

“Nói thừa”, mặc dù hơi bực bội, nhưng Thái Hư Cổ Long vẫn giải thích cho Diệp Thành, nó cũng rất vui khi kể cho hắn một số chuyện xưa.

“Hoang Cổ Thánh Thể đúng như tên gọi, là huyết mạnh mẽ đại được sinh ra trong thời Hoang Cổ, trăm nghìn năm mới xuất hiện một lần, nhưng mỗi lần xuất hiện thì đều nghịch thiên”.

“Sở dĩ nói là huyết mạch nghịch thiên trong nghịch thiên bởi vì nó là huyết mạch duy nhất có thể sánh ngang với Đại Đế trong số rất nhiều huyết mạch nghịch thiên”.

“Tộc Thái Hư Cổ Long của ta từng có một vị chí tôn gặp phải một bậc Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành, không ngờ khi chiến đấu thì lại bên tám lạng, người nửa cân”.

“Từ Hoang Cổ đến Thượng Cổ, Hoang Cổ Thánh Thể đều đóng vai trò chúa cứu thế, bởi vì cứ cách vài chục nghìn năm là sẽ có một trận đại nạn lớn càn quét Chư Thiên Vạn Vực, sẽ có cao thủ cấp Đế vô danh từ vực khác đến xâm lược, nếu Chư Thiên Vạn Vực không có Đại Đế chấn giữ mà có Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành thì Hoang Cổ Thánh Thể sẽ thay thế Đại Đế bảo vệ Chư Thiên Vạn Vực”.

“Có rất nhiều Thánh Thể Đại Thành hi sinh huy hoàng trong trận huyết chiến bảo vệ Chư Thiên Vạn Vực, bởi vì cao thủ cấp Đế xâm lược ấy không chỉ có một người, có thể là hai hoặc ba, hoặc có thể nhiều hơn… Nếu như vậy, Hoang Cổ Thánh Thể sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng”.

“Đây là số mệnh của họ, cũng là vinh quang chí cao mà họ dùng cả đời để bảo vệ”.

“Trong trí nhớ của ta, có một bậc Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành từng một mình chống lại năm vị Đế, được mệnh danh là Thánh Thể mạnh nhất trong lịch sử. Ông ấy tên là Đế Hoang, là người đàn ông chiến đấu đến giọt máu cuối cùng và đã tạo nên một câu chuyện thần thoại của riêng mình”.

Nói đến đây, ngay cả Thái Hư Cổ Long cũng im lặng, trong đôi mắt rồng hiện lên vẻ tôn kính, sự im lặng của nó thể hiện sự tôn trọng đối với bậc Hoang Cổ Thánh Thể ấy.

“Như vậy nghĩa là nếu đời này Chư Thiên Vạn Vực không có Đại Đế xuất thế, mà lại có cao thủ cấp Đế của khu vực khác tới xâm lược thì ta sẽ phải thay Đại Đế bảo vệ Chư Thiên Vạn Vực?”

“Cũng không phải”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu: “Ngươi không phải Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh, ngươi chỉ kế thừa căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể. Chỉ dựa vào một điều này thôi, khi ngươi đạt tới Đại Thành cũng không có sức chiến đấu sánh ngang Đại Đế”.

“Thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể?”, Diệp Thành không hiểu: “Đó là cái gì?”

“Những huyết mạch nghịch thiên như Thái Âm Chân Thể, Thái Dương Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể hay Hỗn Hợp Chi Thể đều có thần tàng của riêng mình, trong thần tàng có truyền lại thần thông thiên phú của họ”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói.

Ngừng một lúc, Thái Hư Cổ Long lại nói tiếp: “Lấy một ví dụ thế này nhé, chẳng hạn như Huyền Linh Chi Thể, chỉ khi đồng thời sở hữu căn nguyên của Huyền Linh Chi Thể và thần tàng của Huyền Linh Chi Thể mới là Huyền Linh Chi Thể hoàn chỉnh, Hoang Cổ Thánh Thể cũng vậy, phải đồng thời có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể và thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể mới là Hoang Cổ Thánh Thể thật sự”.

Nói đến đây Thái Hư Cổ Long mới nhìn chín phân thân của Diệp Thành: “Ngươi không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể nên dù ngươi đạt tới cảnh giới Đại Thành cũng không có sức chiến đấu nghịch thiên sánh ngang với Đại Đế đâu”.

“Nghe ngươi nói vậy thì ta hiểu rồi”, Diệp Thành sờ cằm, sau đó hỏi: “Cao thủ cấp Đế từ vực khác tới xâm lược là thế nào vậy? Không phải một thời đại chỉ có một người có thể trở thành Đại Đế sao? Khu vực khác không bị điều này giới hạn à?”

“Bây giờ ngươi chưa cần biết vấn đề này”, Thái Hư Cổ Long hỏi gì cũng nói, nhưng lần này lại không giải thích cho Diệp Thành: “Đến khi ngươi đủ mạnh thì sẽ tự nhiên hiểu ra mọi chuyện, bây giờ nói thêm nữa cũng vô ích”.

“Vậy ngươi có cảm nhận được Chính Dương Tông lại có thêm mấy luồng khí tức cảnh giới Chuẩn Thiên không?”, Diệp Thành lại hỏi, hơn nữa còn nói ra nghi hoặc trong lòng mình: “Ta đã nghe nói từ lâu rằng số lượng cảnh giới Chuẩn Thiên ở Đại Sở có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng trên đường tới đây ta lại gặp rất nhiều, thế này là thế nào?”

“Ta đã nói với ngươi rồi, thiên địa Đại Sở đang thay đổi”, Thái Hư Cổ Long ung dung đáp: “Đúng là Chính Dương Tông lại có người đột phá đến cảnh giới Chuẩn Thiên, ta nghĩ không chỉ Chính Dương Tông mà Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông của ngươi và rất nhiều cao thủ cảnh giới Không Minh tầng chín đều đã tiến cấp đến cảnh giới Chuẩn Thiên rồi. Sức mạnh bí ấn trấn áp thiên địa Đại Sở đang từ từ giải trừ phong ấn, có lẽ không lâu nữa sẽ có tu sĩ cảnh giới Không Minh xuất hiện, có lẽ đời này Đại Sở sẽ có tu sĩ cảnh giới Thiên”.

“Là vậy à!”, Diệp Thành chợt hiểu ra.

Nói xong, Diệp Thành lật tay lấy Đại La Thần Đỉnh ra, chỉ vào kim tự lạc ấn bên trên rồi hỏi: “Ngươi có ấn tượng gì với những chữ này không?”

“Ta không biết những kim tự này, nhưng tiểu tử trong cái nồi sắt lớn của ngươi là gì đấy?”, Thái Hư Cổ Long nhìn tên tí hon đang ngủ say trong Đại La Thần Đỉnh.

“Nó nói nó là người linh tộc”.

“Linh tộc à”, Thái Hư Cổ Long đảo mắt, nghĩ một lúc rồi lại gãi đầu: “Cơ thể của người linh tộc đều nhỏ xíu vậy thôi hả?”

“Ngươi không có ký ức về linh tộc à?”

“Không phải trước kia đã nói cho ngươi rồi à? Chúng ta bị chém thành ba phần, không chỉ long hồn bị chém thành ba phần mà ký ức cũng bị mất đi. Có lẽ linh hồn Thái Hư Cổ Long đang bị phong ấn trong kí chủ của Hằng Nhạc Tông sẽ biết kim tự trên đại đỉnh và tên nhóc trong đại đỉnh của ngươi, khi nào về, ngươi có thể nói chuyện với nó”.

Tối đó, Hoàng Đại Sơn dẫn hơn chục đệ tử Viêm Hoàng tới.

Khi Diệp Thành đeo mặt nạ Quỷ Minh bước tới, mười mấy tên đệ tử của Viêm Hoàng sững sờ tại chỗ: “Tần… Tần Vũ?”

“Hỗn láo, sao các ngươi dám gọi thẳng tên Thánh chủ như thế?”, Hoàng Đại Sơn quát lên.

“Hoàng trưởng lão, mau tới đây”, Diệp Thành gọi Hoàng Đại Sơn tới, sau đó cũng chẳng coi mình là người ngoài mà khoác vai ông ấy, đầu tiên hắn nhìn mười mấy đệ tử của Viêm Hoàng rồi ho nhẹ một tiếng: “Đệ tử của Viêm Hoàng vào hố thần lần này có ai chết hay bị thương không?”

“Chết thì không chết, nhưng hầu hết đều bị thương”, Hoàng Đại Sơn nói thật: “Ta còn nghe chúng nói chúng bị cướp, người cướp của chúng không phải Thái Âm Chân Thể thì chắc chắn là Huyền Linh Chi Thể”.

Phù!

Nghe vậy, Diệp Thành thầm thở phào nhẹ nhõm: “Không chết là tốt, không chết là tốt”.

Khi hai người đang nói chuyện thì hơn chục đệ tử của Viêm Hoàng đều nhìn Diệp Thành đeo mặt nạ Quỷ Minh với vẻ mặt rất đặc sắc.

“Thế… Thế này là thế nào? Tần Vũ là Thánh chủ của Viêm Hoàng chúng ta ư?”, mười mấy đệ tử của Viêm Hoàng đều cảm thấy khó hiểu.

“Tin tức này thật sự khiến ta bất ngờ đó!”

“Cũng may khi ở hố thần không động đến hắn, nếu không kết cục chắc chắn vô cùng thê thảm”.

“Nhưng hắn mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư thôi, không ngờ lại có thể làm Thánh chủ của Viêm Hoàng chúng ta, đây là lý lẽ gì vậy chứ!”

“Ngươi biết cái gì? Là Huyền Thương Ngọc Giới chọn hắn đấy”, có người chỉ vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay Diệp Thành.

“Hơn nữa thiên phú của hắn là một trong số ít ở Đại Sở, sức chiến đấu của hắn cũng là hiếm có. Ngươi đã quên cảnh tượng kinh hoàng trong hố thần rồi à? Thái Âm Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể, bao nhiêu đệ tử bảng Phong Vân, bao nhiêu cao thủ cũng không ngăn được hắn. Tiềm lực lớn như vậy, chúng ta nên cảm thấy may mắn chứ! Có lẽ một ngày nào đó hắn có thể dẫn dắt chúng ta thống nhất Viêm Hoàng đấy”.

Nhóm đệ tử truyền âm trò chuyện, ngươi một câu, ta một câu.

Bên này, Diệp Thành và Hoàng Đại Sơn cũng đã nói chuyện xong, Hoàng Đại Sơn rời đi, Diệp Thành bước tới trước mặt mười mấy người.

“Thánh… Thánh chủ”, mọi người cung kính hành lễ.

“Có thu hoạch được gì từ trong hố thần không?”, Diệp Thành ho khan một tiếng rồi mỉm cười hỏi.
Chương 569: Tiếng rên rỉ

Nói tới hố thần, mười mấy người đều hết sức phẫn nộ: “Chúng ta tìm được không ít bảo bối nhưng đều bị Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể cướp mất rồi”.

Thấy vẻ mặt bực bội của các đệ tử, Diệp Thành bất giác xoa mũi. Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể cướp của các người đều là do ta giả mạo mà ra cả.

Có điều những lời này Diệp Thành đương nhiên sẽ không nói ra, nếu không thì mười mấy đệ tử sẽ chửi hắn không ngẩng được lên mất.

“Trước đây chúng ta không biết Tần sư huynh là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, mong huynh lượng thứ”, khi Diệp Thành đang xoa mũi thì mười mấy đệ tử Viêm Hoàng lại lần nữa cung kính chắp tay: “Nếu trước đó có gì mạo phạm, xin huynh bỏ qua cho”.

“Ta không phải là tiểu nhân đâu”, Diệp Thành xua tay tuỳ ý sau đó phất áo lấy ra mười mấy cái túi đựng đồ đặt vào tay bọn họ, bên trong mỗi túi đựng đồ đều có một triệu linh thạch.

“Thánh chủ, đây…”, mười mấy đệ tử bất ngờ, bọn họ có phần ngỡ ngàng, thầm nói thánh chủ thật rộng lượng.

“Ta trước nay đều rất hào phóng với người của mình”, Diệp Thành mỉm cười, “còn chuyện mà mọi người bị cướp trong hố thần thì sẽ có ngày ta đích thân tìm Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng tính sổ, mọi người chỉ việc quan tâm tới việc chính của mình là tu luyện thôi”.

“Chúng ta sẽ không phụ sự kì vọng của Thánh Chủ”, không thể phủ nhận lời nói của Diệp Thành khiến mười mấy đệ tử kia rất cảm kích.

Thực ra bọn họ đâu biết Diệp Thành rộng lượng như vậy chủ yếu là vì cảm thấy áy náy, cướp đi bảo bối của đệ tử phia mình thật sự không thể để bọn họ phải chịu thiệt được.

Sau khi mười mấy đệ tử rời đi, Diệp Thành mới vươn vai.

“Ngày mai phải tới Nhân Hoàng rồi, không biết Chung Tiêu, à không, Hồng Trần Tuyết có bóp chết mình không nữa?”, Diệp Thành vừa lẩm bẩm vừa định đi vào một thế giới không gian nhỏ bé để ngủ một giấc.

Thế nhưng đúng lúc này, một đạo lưu quang xuất hiện trên vai Diệp Thành, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Tiểu Linh Oa.

“Tiểu tử, ta dẫn ngươi đi tìm chỗ hay ho”, Tiểu Linh Oa sáng mắt nhìn Diệp Thành, trông bộ tên tí hon này đã phát hiện ra thứ hay ho ở Viêm Hoàng.

“Không rảnh”, Diệp Thành nói rồi toan bước đi.

“Bên đó có một nam một nữ đang ân ái”.

“Đi xem xem”, nào ngờ một chân của Diệp Thành đã bước vào thế giới nhỏ, hắn vội vàng chạy nhanh hơn thỏ.

Cứ thế cả hai một trước một sau tới đỉnh núi cũng khá cheo leo của linh sơn ở Viêm Hoàng.

Ô…a..a…ư..ô!

Vừa đáp xuống, Diệp Thành bèn nghe thấy tiếng rên rỉ của nữ tử vang vọng trong lầu các nhỏ, trong lúc này, hắn cũng nghe thấy tiếng thở dốc của nam nhân.

“Nhìn đi, ta không lừa ngươi chứ?”, ở bên, Tiểu Linh Oa vừa nói vừa nhìn lầu các nhỏ với ánh mắt sáng cả lên.

“Đúng là đặc sắc”, nhìn lầu các nhỏ với những âm thanh có tiết tấu vang vọng, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi, lực đạo này, tần suất này, phong cách này được gọi là âm thanh trên giường đó. Ha ha ha.

A…ô…a…ô…a…

Nghe tiếng rên rỉ của nữ nhân bên trong lầu các, Diệp Thành chỉ cảm thấy toàn thân rạo rực, tà hoả bùng lên, giống như thể hắn đang được sống lại đêm nồng cháy với Sở Linh vậy. Tiếng rên rỉ đó rõ ràng là quá khơi gợi.

“Nếu như có hôm nào đó có thể đưa sư phụ xinh đẹp lên giường thì ta đảm bảo có thể làm tới mười ngày hoặc nửa tháng”, không biết vì sao mà trong lòng lòng tên súc sinh Diệp Thành này đột nhiên lại manh nha ý định tà ác như vậy.

“Tiếng rên rỉ của sư phụ xinh đẹp chắc chắc sẽ rất hay, hi hi hi”, Diệp Thành nghĩ rồi bất giác cười khúc khích, hắn cứ cười như thế rồi ở phần thân dưới, cậu nhỏ đã chồi lên từ bao giờ.

“Làm gì mà ngươi cười dâm tà thế hả?”, nghe điệu cười của Diệp Thành, Tiểu Linh Oa ở bên nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.

“Khốn khiếp”.

Ô! Tiểu Linh Oa dùng ngón tay nhỏ bé day day trán của mình, hắn lại nhìn sang lầu các nhỏ, “để tiểu gia đây mở mang tầm mắt xem nào”.

Bốp!

Diệp Thành vung tay, mắng chửi: “Ngươi còn chút đạo đức nào không hả? Nghe thì nghe vậy thôi, lại còn muốn nhìn?”

“Mẹ kiếp, hai con mắt của ngươi trợn còn to hơn ta đấy”.

“Hàm hồ, lão tử mặc dù mặt dày nhưng cũng biết kiềm chế, ta chỉ nghe chứ không nhìn”.

Cả hai tên chửi nhau, nước bọt bắn liên tục, thế nhưng cuộc mây mưa bên trong lầu các nhỏ vẫn không hề dừng lại.

Cuối cùng Tiểu Linh Oa cũng không thể mở mang tầm mắt, chỉ có thể nuốt nước miếng trơ mắt nhìn lầu các nhỏ.

Đương nhiên, Diệp Thành cũng chỉ nghe chứ không dùng Tiên Luân Nhãn để nhìn.

Quả thực tên này vẫn biết kiểm soát, mặc dù mặt dày nhưng hắn vẫn biết giới hạn của mình ở đâu.

A…ô…a…ô….!

Tiếng rên rỉ vẫn liên tiếp vang lên bên trong lầu các, càng lúc càng rên rỉ dữ dội hơn, nếu không phải lầu các có cấm chế thì e rằng cả Viêm Hoàng đều chạy tới xem cảnh tượng này mất.

Không thể phủ nhận, nam nhân kia làm rất chuyên nghiệp, từ khi Diệp Thành và Tiểu Linh Oa tới đây, lầu các không hề yên bình.

Lúc này, cả hai tên cứ thế đứng đó nghe được hơn sáu canh giờ, nghị lực thế này, ngoài bọn chúng ra thì cũng chẳng còn ai sánh bằng.

……..

Đêm khuya không hề yên tĩnh.

Lúc này, ở một địa cung sâu thẳm cách đó không biết mấy chục dặm, một nữ tử mặc y phục màu đỏ tung một chưởng khiến một lão già tóc đỏ ói ra máu.

“Nói, ai phái ngươi tới?”, nữ tử mặc y phục đỏ lạnh lùng nhìn lão già kia, lúc nói chuyện, khoé miệng cô ta còn có máu trào ra, khí nguyên toàn thân không hề ổn định.

“Hồng Trần Tuyết, vị của Thực Cốt Đan và Bạo Linh Đan bốn vân không tồi chứ?”, lão già tóc đỏ không hề đáp lời nữ tử kia, ông ta bật cười tôi độc, mái tóc bù xù trông như ác ma.

Phụt!

Ông ta vừa dứt lời, nữ tử mặc y phục đỏ phun ra cả miệng máu, mặt mày tái nhợt tới cực điểm.

Thấy vậy, lão già kia đột nhiên đứng dậy, roẹt một tiếng, ông ta chuồn ra khỏi địa cung.

“Ngươi có đi nổi không?”, mặc dù ở trạng thái hết sức tồi tệ nhưng nữ tử mặc y phục đỏ vẫn vung tay chỉ ra một đạo thần mang, thần mang cứ thế bay về phía lão già kia, ngay sau đó, ở bên ngoài liền nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết.

Không lâu sau đó, một nhóm trưởng lão tiến vào địa cung, thấy nữ tử kia đang lảo đảo thì giật mình: “Thánh chủ, người…”

Nữ tử này không nói gì, chỉ lảo đảo, liên tục phun ra máu.

Ngay sau đó lại có vài người khác xông vào địa cung, người nào người nấy máu me đầy người, “bịch” một tiếng, bọn họ quỳ xuống: “Thánh…Thánh Chủ, người của Thị Huyết Điện bao vây cả toà Linh Sơn rồi”.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

“Mở Hộ Tống Đại Trận”, nữ tử mặc y phục đỏ vẫn đang cố gắng gượng: “Xin sự trợ giúp từ Viêm Hoàng”.

……..

Đêm khuya, bên trong lầu các nhỏ mới tĩnh lặng trở lại, nữ tử kia cũng thôi rên rỉ, lúc này, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa mới chuồn ra khỏi ngọn núi.

Không biết nếu như để người của Viêm Hoàng biết được Thánh Chủ của bọn họ nửa đêm không ngủ lại chạy đi nghe tiếng ân ái của người khác thì bọn họ liệu có nhổ nước bọt vào hắn không nữa.

Tiểu Linh Oa lại chuồn đi rồi, chỉ có Diệp Thành là cả chặng đường cứ bất giác xoa cằm, trong lòng không ngừng nghĩ về cảnh xuân rạo rực ở Hằng Nhạc Tông và bất giác bật người một cách ngu ngơ.

Ừm?

Đang di chuyển thì Diệp Thành liếc nhìn về phía cách đó không xa, hắn phát hiện một lão gài tóc bạc đang đứng dưới một vách đá.

Diệp Thành nhìn kĩ thì nhận ra đó là Chung Giang, bóng người của Chung Giang hơi gù, ông ta cứ thế tĩnh lặng đứng dưới vách đá, không biết đang nhìn gì.

Diệp Thành cảm thấy lạ, hắn lắc lắc đầu đi tới.

Có lẽ Chung Giang quá tập trung nên không phát hiện ra Diệp Thành đã xuất hiện bên cạnh mình từ bao giờ.

“Tiền bối nhìn gì vậy?”, Diệp Thành không hề gọi Chung Giang, hắn cũng đưa mắt nhìn lên vách đá và mới nhận ra trên vách đá đó có vài hàng chữ viết hoa theo chiều dọc, đó là một bài thơ.

“Hồn tiêu diệp tán hoa dạ nguyệt, tàn thần dị lão lão dị bi lương.

Cô phong phiêu linh thê sở vũ, huyên thảo vọng ưu mãn thế thương.

Thương sinh hà ý? Thương thiên hà oán?

Do tằng vọng nại hà kiều thượng hữu quân ảnh, khước bất kiến tam sinh thạch thượng hữu khanh danh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK