Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 971: Thuyết phục

Phụt! Phụt!

Trên chiến trường khốc liệt, cả hai phương hướng đều nhuốm máu, lại có hai phân điện của Chính Dương Tông bị tiêu diệt, đến thân xác cũng không còn sót lại.

Lúc này, chín đại điện chủ của Chính Dương Tông đã mất bảy người bị tiêu diệt, ngoài điện chủ thứ nhất đại chiến với Diệp Thành ra thì còn lại điện chủ thứ bảy vẫn còn ngoan cố đối đầu.

Thế nhưng khả năng chiến đấu của điện chủ phân điện thứ bảy vô cùng mạnh mẽ nhưng hiện giờ lại chẳng còn đủ sức bởi người mà ông ta phải đối đầu là Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy và Thượng Quan Huyền Tông, bốn tu sĩ ở cảnh giới chuẩn thiên, vả lại người nào người nấy đều có khả năng chiến dấu hơn hẳn ông ta.

Đây là trận đại chiến không cân sức, không tới một phút, điện chủ phân điện thứ bảy đã ngã khỏi hư không.

Rầm! Rầm! Rầm!

Vì chín đại điện chủ của Chính Dương Tông đều có tám người bị diệt và đại quân Âm Minh mà bọn họ kiểm soát cũng vỡ tan theo từng đám, ngoài đại quân Âm Minh mà điện chủ phân điện thứ nhất kiểm soát ra thì những đại quân khác đều đã hoá thành cát bụi.

Dừng!

Không lâu sau đó, giọng nói của Thiên Tông Lão Tổ vang vọng khắp đất trời. Đã muốn thu nạp kẻ mạnh của Chính Dương Tông thì trận đại chiến này không cần phải tiếp tục nữa.

Thế rồi đại quân của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân và các thế gia lớn lần lượt dừng tay, bọn họ tập hợp lại từ tứ phương tám hướng bao vây toàn bộ tàn binh bại tướng trên một ngọn núi theo ba lớp vòng trong vòng ngoài

Lúc này, đại quân của Chính Dương Tông đâu còn tâm trí mà đại chiến.

Có lẽ từ giây phút Diệp Thành thống lĩnh đại quân thì bọn họ đã không còn tâm trí mà đại chiến nữa, vì trận đại chiến này ngay từ đầu đã được định sẵn rằng bọn họ phải bại trận rồi.

Phụt!

Tàn binh bại tướng của Chính Dương Tông vừa bị bao vây, trên hư không liền có một bóng hình đẫm máu bay xuống.

Đó chính là điện chủ phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông, toàn thân ông ta đã tàn phế, đến phần đầu cũng bị trảm, cơ thể máu me ngã nhào giữa hư không trông vô cùng choán mắt, cái chết của ông ta khiến kẻ mạnh của Chính Dương Tông lạnh người.

Phụt!

Sau khi ông ta chết, đại quân Âm Minh còn sót lại cũng hoá thành hư vô.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, trên hư không cao vời vợi, Diệp Thành khoác trên mình bộ chiến giáp sải bước xuống, trong tay còn cầm thủ cấp của điện chủ phân điện thứ nhất, toàn thân hắn cũng đầm đìa máu, trong quá trình giết điện chủ phân điện thứ nhất hắn cũng bị thương không hề ít.

Phía sau Diệp Thành chính là Cơ Tuyết Băng y phục nhuốm máu cũng đang bay xuống nhanh như cơn gió, cô khoác trên mình bộ y phục đen, mặt đeo thêm lớp mặt nạ, trông giống như sát thủ máu lạnh khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Diệp Thành?

Sau khi thấy Diệp Thành, kẻ mạnh của Chính Dương Tông cũng kinh ngạc, mặc dù Diệp Thành đeo mặt nạ nhưng chữ “thù” trên trán hắn vẫn hết sức choán mắt người nhìn, đó chính là dấu hiệu đặc thù.

Thấy vẻ mặt của những người này, Diệp Thành không đoái hoài đến, hắn khiến cho phần thủ cấp của điện chủ phân điện thứ nhất hoá thành hư vô sau đó nghiêng đầu sang nhìn Cơ Tuyết Băng: “Giao cho muội cả đấy”.

Cơ Tuyết Băng không hề đáp lời, cô phất tay tháo lớp mặt nạ ra để lộ ra dung nhan tuyệt thế.

“Đây…”, thấy khuôn mặt đó của Cơ Tuyết Băng, tàn binh của Chính Dương Tông nhất thời thẫn thờ, bọn họ như thể bị sét đánh, tất cả trơ mắt nhìn vào hư không.

Sau vài giây, người đầu tiên phản ứng lại vô thức giơ tay dụi mắt tưởng mình nhìn nhầm.

Thế nhưng khi đưa mắt nhìn lần nữa thì khuôn mặt Cơ Tuyết Băng vẫn rõ ràng đến lạ thường trong tầm mắt bọn họ, cô chẳng phải là Thánh Nữ của bọn họ, là điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông – Cơ Tuyết Băng sao?

Nhất thời trời đất chìm vào bầu không khí yên lặng đến chết chóc, các tàn binh bại tướng của Chính Dương Tông đều thẫn thờ mơ hồ.

Lúc này có quá nhiều người nghĩ không thông, bọn họ không thể hiểu nổi vì sao Cơ Tuyết Băng lại xuất hiện ở đây và càng không ngờ nổi Thánh Nữ của bọn họ lại chính là kẻ địch của bọn họ, hơn tất thảy đó là không ai hiểu vì sao Cơ Tuyết Băng lại liên thủ với Diệp Thành sát phạt Chính Dương Tông.

Bọn họ có lẽ cũng không biết vì âm mưu của Pháp Luân Vương với Cơ Tuyết Băng chính là cơ mật đến cả chín đại điện chủ còn không biết, huống hồ là bọn họ.
Chương 972: Đầu hàng

Khi tất cả mọi người đều ngỡ ngàng thì phần trán Cơ Tuyết Băng có thần hà ba màu liên tục hiện lên hoá thành từng luồng sáng bay rợp rặng núi, mỗi một luồng sáng đều nhập vào phần trán của từng người ở Chính Dương Tông.

Từng luồng sáng đó chính là lạc ấn thần thức, trong đó mang theo kí ức mà mấy ngày gần đây cô gặp phải, vì để thuyết phục những người này nên cô cần phải cho bọn họ biết tông môn mà cô hết mực trung thành ác độc đến thế nào, cô cần một lý do để thuyết phục mọi người.

“Đây…”, không lâu sau đó, những tu sĩ bị vây lại trong rặng núi đều trố mắt.

Lúc này, không cần Cơ Tuyết Băng dùng nhiều lời để giải thích thì bọn họ cũng đã tìm được đáp án bên trong lạc ấn thần thức, hoá ra Thánh Nữ của bọn họ phản bội không phải không có lý do, tông môn mà bọn họ thề sống chết trung thành lại chứa nhiều bí mật kinh thiên động địa đến vậy.

“Những người có mặt ở đây phần lớn đều từng là sư huynh sư đệ, sư thúc, sư bá của ta, mọi người có cảm thấy một cảm giác bi thương không?”, giữa trời đất yên ắng, giọng nói của Diệp Thành chợt vang lên.

Lời nói của hắn khiến đại quân Chính Dương Tông bị giam giữ trong rặng núi chợt ngậm ngùi.

Bi thương, bọn họ thực sự cảm thấy bi thương!

Đây chính là Chính Dương Tông, là tông môn mà bọn họ thề suốt đời sống chết phải bảo vệ đến cùng nhưng lại là một tông môn máu lạnh vô tình.

Năm đó tông môn đuổi Diệp Thành xuống núi, hôm nay Cơ Tuyết Băng bị tông môn phản bội, hai kì tài cái thế của Chính Dương Tông đều bị bỏ rơi một cách vô tình, sự máu lạnh tàn độc này khiến bọn họ cảm thấy đau thương đến mức cảm thấy có phần nực cười.

“Hai con đường”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, giọng nói vang vọng khắp đất trời, “thứ nhất, tự phế đi tu vi thì ta cho mọi người rời khỏi đây; Thứ hai, bỏ binh khí xuống quy thuận chúng ta”.

“Nếu như chúng ta bỏ binh khí xuống thì sẽ chết nhanh hơn nhỉ?”, lập tức có lão già toàn thân đẫm máu lên tiếng.

“Vậy trưởng lão cho rằng mọi người không bỏ vũ khí xuống thì có thể sống được lâu hơn sao?”, Diệp Thành cười lãnh đạm: “Về việc này thì từ trước đến giờ ta đều nói lời giữ lời, nếu như mọi người còn muốn sống chết bảo vệ Chính Dương Tông thì ta cũng không còn cách nào khác, cũng chỉ mất thêm thời gian mà thôi. Nhưng nếu như theo ta thì ta lấy danh nghĩa Đan Thánh đảm bảo những vinh hoa mà Chính Dương Tông cho mọi người ta đây sẽ cho mọi người gấp đôi”.

“Ngươi…ngươi thật sự không giết chúng ta chứ?”, có người hoài nghi lên tiếng hỏi.

“Oan có đầu nợ có chủ, việc này ta phân định rạch ròi”, Diệp Thành lại lần nữa cười nói.

“Sự sống chết của mọi người ta sẽ đảm bảo”, Cơ Tuyết Băng yên lặng nãy giờ thì lúc này cũng lên tiếng, ánh mắt cô nhìn vào đội quân trực hệ của mình ở phân điện thứ chín, cô cần một người đứng ra.

“Quy thuận, chúng ta quy thuận”, ngay sau đó liền có một người trung tuổi mặc áo giáp cúi đầu cắm sát kiếm còn rỉ máu xuống đất, tu sĩ cao cao tại thượng nhưng chiến tranh tàn khốc đến thế nào chứ? Làm gì có ai không muốn sống?

Vả lại quan trọng hơn cả đó là bọn họ nhìn thấy hi vọng từ Diệp Thành, người có thể đứng ở đây thì đều là những người có tầm nhìn, Diệp Thành có thể liên kết với nhiều thế lực lớn mạnh như vậy trong khoảng thời gian ngắn thì đó không chỉ là vì thực lực mạnh mẽ mà quan trọng nhất đó là hắn có khí phách của một vị vua, đến cả Thánh Nữ của bọn họ cũng quy thuận thì bọn họ còn ngu ngốc trung thành với Chính Dương Tông để làm gì?

So với Chính Dương Tông vô tình tàn khốc thì Diệp Thành trước mặt bọn họ có lẽ là sự lựa chọn tốt hơn.

Quy thuận, chúng ta quy thuận!

Khi người đầu tiên bỏ binh khí xuống thì liền có những phản ứng dây chuyền.

Đây là một cảnh tượng hết sức khí thế. Số tàn binh bại tướng của Chính Dương Tông bị vây bắt nhưng ít nhất cũng có binh lực của đại quân bốn điện cùng lúc bỏ binh khí, cảnh tượng đó mới hùng tráng làm sao.

Đương nhiên không phải tất cả những người trong số đó đều thật lòng quy thuận, cũng có những người tát nước theo mưa, nói thẳng ra thì là giả bộ đầu hàng đợi có ngày quay lại Chính Dương Tông, có lẽ còn có thể giữ được cho mình chút danh tiếng trung thành cuối cùng.

Về điểm này thì Diệp Thành cũng không rảnh rỗi mà đi truy hỏi, hắn đương nhiên biết trong số này có không ít người tát nước theo mưa, dù gì thì số lượng người cũng quá đông, toàn bộ đều đầu hàng một cách thực lòng thì đó là điều không thể, hắn cần thời gian đánh giá, và việc này thì không ai thích hợp hơn là Hồng Trần Tuyết đi xử lý.

Phù!

Thấy đại quân tàn lưu của Chính Dương Tông lần lượt bỏ binh khí xuống, phía Thiên Tông Lão Tổ mới thở phào.

Hôm nay quả là bội thu, thu hoạch được đại quân của bốn điện, số lượng này đủ để có thể trấn áp ba nhà Thượng Quan Thế Gia, có sức mạnh mới tham gia vào, thực lực của họ mạnh hơn gấp bội.
Chương 973: Chiến tranh Thanh Vân kết thúc

Trận đại chiến chưa đầy một canh giờ đã kết thúc.

Mặc dù trận chiến này đến nhanh, kết thúc cũng nhanh, nhưng cảnh tượng giữa đất trời lại thảm khốc khiến người ta không nỡ nhìn, mặt đất trong khoảng gần trăm dặm đều bị nhuộm đỏ, thây chất thành núi, bầu trời đêm vốn đen kịt cũng bị bao phủ một lớp huyết sắc dày đặc.

Dưới bầu trời vẫn đầy những bóng đen, từng đoàn từng đoàn nối tiếp nhau, giống như một tấm thảm đen bao phủ toàn bộ mặt đất, trong đó có đại quân của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân và các thế gia lớn cùng với binh lực gần bốn điện vừa mới thu nạp được từ Chính Dương Tông, có thể nói là vô cùng hào hùng, khí thế.

Lúc này, cao thủ của Chính Dương Tông đã hạ binh khí xuống, xếp hàng rời đi, tuy vẻ mặt cô đơn nhưng cũng không ủ rũ như trong tưởng tượng.

Điều có thể khẳng định là mỗi người họ khi rời đi đều nhìn Cơ Tuyết Băng và Diệp Thành bằng ánh mắt với những ý tứ sâu xa, đôi năm thanh nữ tú khi xưa đều từng là người của Chính Dương Tông, bây giờ gặp được ở đây thật sự có cảm giác kỳ diệu như đã cách cả mấy đời rồi vậy

Đặc biệt là đối với Diệp Thành, lúc này dù người ngốc cũng nhìn ra được, quân đội tu sĩ khổng lồ bao vây bọn họ hôm nay đều nghe theo lệnh của hắn, bọn họ không tưởng tượng được phải thủ đoạn nhường nào mới có thể liên minh bao nhiêu thế lực trong thời gian ngắn như thế này, quan trọng nhất là che được tai mắt tứ phương, đây mới là điều khiến người ta ngỡ ngàng nhất.

Haiz!

Đi mãi đi mãi, các trưởng lão của Chính Dương Tông đều thở dài, thầm nói những người thống trị Chính Dương Tông mấy năm nay đã làm gì? Đuổi Diệp Thành, ép Cơ Tuyết Băng phải đi, hai thiên kiêu vô song cứ như vậy bị tông môn ruồng bỏ, điều này bảo lòng bọn họ làm sao không nguội lạnh!

“Binh lực của bốn điện đó! Lần này dễ dàng quá”, bên này, nhìn cao thủ của Chính Dương Tông xếp hàng rời đi, các trưởng lão của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng không khỏi thở dài cảm thán.

“Cũng không dễ đâu”, Tư Đồ Long Sơn vuốt râu: “Đại quân của Chính Dương Tông như một con rắn, chẳng qua chúng ta đánh được vào điểm yếu của nó, nếu không cũng không dễ dàng thu nạp được quân đội tu sĩ lớn mạnh thế này”.

“Lời này rất có lý”, Thượng Quan Huyền Tông hít sâu một hơi: “Nếu không phải chúng ta tập trung toàn lực tiêu diệt chín điện chủ của Chính Dương Tông khiến đại quân của chúng hỗn loạn thì có lẽ lúc này vẫn còn đang chiến đấu, mấu chốt chiến trắng trận chiến này nằm ở chín điện chủ của Chính Dương Tông”.

“Bất kể thế nào chúng ta cũng đã thắng rồi, hơn nữa còn là thắng đậm”, các trưởng lão vừa cười vừa nhìn Cơ Tuyết Băng ở nơi cách đó không xa: “Lần này thu nạp binh lực thuận lợi như vậy, không thể thiếu công lao của cô ấy!”

“Ta thật sự rất bất ngờ khi cô ấy đồng ý về phe chúng ta, rốt cuộc Diệp Thành làm bằng cách nào vậy?”

“Có câu một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa mà”.

“Các tiền bối đừng đùa nữa, tình bằng hữu giữa chúng con rất trong sáng”, Diệp Thành lắc đầu, các trưởng lão đều ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ.

“Chúng ta đang thắng, tấn công Chính Dương Tông luôn đi!”, lão tổ nhà họ Tô lên tiếng rồi đưa mắt nhìn mấy vị trưởng lão xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Diệp Thành: “Thế nào?”

“Không vội được!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhìn về phía cao thủ Chính Dương Tông đang xếp hàng rời đi, lời nói đầy ẩn ý: “Mặc dù bọn chúng đã đầu hàng, nhưng không có nghĩa sẽ cam tâm tình nguyện đi theo chúng ta. Nếu đêm nay khai chiến với Chính Dương Tông, khó có thể đảm bảo chúng không đâm sau lưng chúng ta. Đại quân bốn điện là lực lượng rất lớn, nếu chúng gây rối sau lưng thì thật sự khó mà tưởng tượng”.

“Vì vậy chúng ta cần thời gian để làm nguôi lòng đám quân đội tu sĩ này”, Chung Giang cân nhắc.

“Không lâu lắm đâu, ba ngày là đủ”, Diệp Thành mỉm cười.

“Ba ngày là đủ, cũng đến lúc Phụ Hoàng xuất quan rồi”, Bích Du khẽ cười.

“Thời gian ba ngày cũng đủ để Âu Dương thế gia, Mộ Vân thế gia, Nam Cung thế gia và Đan Thành điều động đại quân tiến về phía Nam”, Diệp Thành nói, trong mắt loé lên vẻ sắc bén: “Lúc đó mới là trận quyết chiến thật sự”.

“Nói thì như vậy, nhưng trận chiến đêm nay chắc Chính Dương Tông cũng đã nhận được tin rồi!”, Tư Đồ Long Sơn vuốt râu: “Nếu bọn chúng có đề phòng thì được một mất mười, chưa biết chừng lúc này bọn chúng đang nghĩ xem làm sao để chạy trốn ấy chứ! Nếu chạy khắp nơi thì chúng ta khó mà bắt được”.

“Bọn chúng ra ngoài mới tốt”, Diệp Thành cười nhạt: “Phạm vi tám nghìn dặm xung quanh Chính Dương Tông đều là người của chúng ta, chín phòng tuyến, truyền tống trận trong phạm vi tám trăm nghìn dặm cũng nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, muốn đột phá vòng vây đâu có dễ”.

“Thì ra ngươi đã có kế hoạch từ trước”, các trưởng lão nhìn Diệp Thành đầy ẩn ý.

“Phải lo trước tính sau chứ!”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai.

“Vậy thì chờ thêm ba ngày nữa. Về nhà thôi!”, nói xong các trưởng lão cười lớn, phất áo choàng, đi về hướng Hằng Nhạc Tông.

Với sức mạnh đáng gờm của họ, đại quân tứ phương cũng bắt đầu rút lui, trong đó có sáu phần lực lượng đã rút về chín phân điện lớn của Chính Dương Tông đã bị chiếm đóng, tạo thành thế bao vây điện chính của Chính Dương Tông.

“Trông chừng Thanh Vân, đừng để xảy ra sai lầm vào thời khắc mấu chốt”, nhìn đại quân đang rút lui, Diệp Thành vỗ vai Chu Ngạo. Chu Ngạo bây giờ mặc áo giáp cũng như hắn, rất có phong thái thống soái, trong thời gian ngắn như vậy đã kiểm soát được Thanh Vân, thủ đoạn cũng rất cương quyết.
Chương 974: Bị cô lập

“Ta làm việc rất đáng tin đấy”, vừa cười, Chu Ngạo vừa nhìn Cơ Tuyết Băng cách đó không xa: “Ngươi đáng sợ thật đấy! Không nhìn không biết, vừa nhìn là hết hồn!”

“Khiêm tốn, khiêm tốn”, Diệp Thành dựng thẳng cổ áo, sau đó nhấc chân bước đi.

“Diệp đệ”, Diệp Thành vừa mới cất bước, giọng Chu Ngạo đã vang lên sau lưng.

“Huynh còn chuyện gì sao?”, Diệp Thành vô thức quay người lại, nghi hoặc nhìn Chu Ngạo.

“Trước đó đệ nói ta và Nguyệt Trì Huân có lẽ vẫn còn có ngày gặp lại, chuyện này có thật không?”, vẻ đùa giỡn trên mặt Chu Ngạo đã bớt dần, hắn ta nhìn Diệp Thành với vẻ vừa hy vọng vừa hồi hộp.

“Đánh được Chính Dương Tông, ta sẽ cho huynh một câu trả lời chính xác”, Diệp Thành cười đáp lại, vì hắn cũng không dám chắc liệu Đại Sở có thật sự tự hình thành luân hồi như Thái Hư Cổ Long nói hay không, muốn chắc chắn chuyện này có thật không thì phải đưa Thái Hư Cổ Long ra ngoài trước.

“Ta chờ câu trả lời của đệ”, Chu Ngạo hít sâu một hơi.

Diệp Thành mỉm cười, không nói tiếp, nhấc chân bước vào hư không, bay vụt qua bầu trời như một đạo thần hồng.

Sau lưng, phía Sở Linh, Huyền Nữ, Bích Du cũng đi theo, ngay cả Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển, trước khi đi, họ đều nhìn Chu Ngạo đang lặng lẽ đứng đó với ánh mắt sâu xa.

“Không ngờ hắn lại là người giàu tình cảm thế đấy”, Sở Linh vừa bay trên trời vừa thở dài.

“Nói ra thì ta cũng từng gặp Nguyệt Trì Huân một lần”, Bích Du nhẹ giọng nói: “Tu vi bình thường nhưng lại rất có nghị lực”.

“Một điều có thể khẳng định là cô ấy cũng có huyết mạch đặc biệt”, Thượng Quan Hàn Nguyệt xen vào một câu, nghe lời này thì hình như cô ta cũng từng gặp Nguyệt Trì Huân, hơn nữa còn biết nhiều hơn Bích Du.

“Vậy thì thật đáng tiếc”, Thượng Quan Ngọc Nhi tiếc nuối bảo: “Mong tất cả những người yêu nhau trong thiên hạ đều có thể nên duyên phu thê”.

“Sau khi về còn cần muội giúp đỡ nhiều hơn”, khi mọi người đang nói chuyện, Diệp Thành nhìn sang Cơ Tuyết Băng bên cạnh: “Những người mới thu nạp, có ít nhất hai phần mười trong số đó vẫn mang ý đồ xấu”.

“Đừng lo, ta sẽ không nhân từ đâu”, Cơ Tuyết Băng khẽ mấp máy môi, giọng điệu hơi thờ ơ: “Tất cả những ai đe doạ đến sự thống nhất của Nam Sở, ta sẽ không chút do dự vung sát kiếm Huyền Linh”.

Lời này vừa cất lên, Diệp Thành và phía Sở Linh đều bất giác cau mày, vô thức nhìn vào Cơ Tuyết Băng. Cơ Tuyết Băng của ngày hôm nay khiến họ cảm thấy xa lạ, không giống Cơ Tuyết Băng trong trí nhớ của họ lắm, cô ta đã trở nên máu lạnh hơn.

“Ta nói rồi, kẻ xấu thì để ta làm”, Diệp Thành nở nụ cười: “Muội chỉ cần tìm ra những người đó thôi, việc còn lại cứ giao cho ta”.

“Ta cũng nói rồi, vì thái bình thịnh vượng, ta cũng sẵn sàng gánh chịu tai tiếng muôn đời”, Cơ Tuyết Băng lại lên tiếng, giọng điệu càng lãnh đạm hơn, nói xong cô ta bước đi trước, bay vụt qua bầu trời như một đạo thần hồng rực rỡ.

“Hai… Hai người nói gì vậy?”, nhìn Cơ Tuyết Băng đi xa, Thượng Quan Ngọc Nhi thảng thốt nhìn Diệp Thành.

“Không có gì”, Diệp Thành mỉm cười, nhìn Cơ Tuyết Băng dần biến mất trong tầm mắt, trong mắt hắn loé lên một tia sâu xa.



Đêm khuya, gió lạnh.

Lúc này, trong đại điện của Chính Dương Tông tràn ngập mây mù, hàng trăm người đứng nghiêm chỉnh, nhưng tất cả đều có vẻ mặt u ám.

Tin tức về trận chiến ở Thanh Vân Tông đã truyền tới, đại quân Chính Dương Tông thất bại thảm hại, chín điện chủ đều bị tiêu diệt, đại quân Âm Minh đã bị xoá sổ, điều khiến bọn họ phẫn nộ nhất là quân lực gần bốn điện của Chính Dương Tông đã bị thu nạp.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp!”, Thành Côn ở trung tâm đại điện gầm thét như một con sư tử điên, tiếng gào thét như tiếng sấm, vẻ mặt gớm ghiếc tựa ác ma.

“Đúng là không ngờ tới”, Ân Trụ lạnh lùng lên tiếng: “Không ngờ Thanh Vân, Hằng Nhạc, nhà Thượng Quan, nhà Đông Phương, nhà Tư Đồ, nhà Bắc Thần, nhà Tây Môn lại liên minh với nhau mà chúng ta lại không biết”.

“Chỉ một năm ngắn ngủi mà đã liên minh được với nhiều thế lực như thế, Diệp Thành làm thế nào vậy?”, sắc mặt Chính Dương Lão Tổ khó coi đến đáng sợ: “Từ khi Chính Dương Tông thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên chịu thiệt nhiều thế này”.

“Còn Cơ Tuyết Băng nữa, không ngờ cũng gia nhập với bọn họ, đúng là đáng hận”, một vị Thái Thượng trưởng lão gầm lên giận dữ.

“Bây giờ xem ra đại quân hai điện của Chính Dương Tông biến mất không có lý do ở Đông Nhạc lúc trước cũng không tránh khỏi liên quan đến họ, quân lực khổng lồ như vậy đủ để tiêu diệt đại quân hai điện của chúng ta mà thần không biết quỷ không hay”.

“Chín phân điện lớn của Chính Dương Tông cũng đã bị đánh chiếm, bây giờ chúng ta đã hoàn toàn bị cô lập”.

“Sai lầm, tính toán sai lầm”.

“Ồn ào”, mọi người đang nói chuyện thì một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm vang lên khắp đại điện, Pháp Luân Vương mặc áo bào màu tím vàng trông rất quỷ dị, thân hình chuyển từ ảo thành thật, tựa như hình chiếu.

“Pháp Lão”, thấy Pháp Luân Vương xuất hiện, người trong đại điện đều cung kính hành lễ.

“Một đám tạp nham thôi”, Pháp Luân Vương hừ lạnh, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghiêm không thể cãi lại: “Nếu đã liên minh thì ta cũng đỡ phải đi tìm từng nhà”.
Chương 975: Uống vài chén nào

Gần đến bình minh, đại quân tham chiến mới về đến Hằng Nhạc Tông.

Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.

Vừa về đến Hằng Nhạc Tông, đại quân Chính Dương Tông mới thu nạp đã bị đưa đến một nơi riêng, bầu không khí rất ngột ngạt, căng thẳng.

Sau đó Cơ Tuyết Băng tới, tiếp đó cũng có rất nhiều cao thủ của Chính Dương Tông bị đưa đi nữa.

“Tại sao lại bắt ta? Tại sao lại bắt ta?”, ngay sau đó có tiếng gào thét vang lên, trong tiếng gầm thét ấy còn mang theo sự phẫn nộ: “Diệp Thành, đây là lời hứa của ngươi với chúng ta à? Cơ Tuyết Băng, đây là lời đảm bảo của cô với chúng ta ư?”

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng nhắm mắt làm ngơ trước những tiếng gào thét ấy.

Đối với điều này, những cao thủ của Chính Dương Tông không bị đưa đi đều biết rõ trong lòng.

Đại quân bốn điện là quân đội tu sĩ rất lớn, sao có thể không có người đục nước béo cò, nếu là họ chắc chắn cũng sẽ sàng lọc kỹ càng, loại bỏ những kẻ có tâm tư khó lường.

Vì số lượng quá đông, bắt đầu từ gần sáng tới khi màn đêm buông xuống của ngày hôm sau mới hoàn tất.

Cao thủ của Chính Dương Tông bị bắt đi đều không quay về nữa, tuy lòng Diệp Thành đã nguội lạnh nhưng hắn vẫn hơi thương hại, vì thế hắn không giết mà chỉ phế tu vi của chúng, bí mật đưa tới thế giới phàm trần để chúng tự sinh tự diệt.

“Khả năng tuỳ cơ ứng biến của ngươi thật sự khiến ta ngạc nhiên”, nhìn đại quân còn lại của Chính Dương Tông, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành với ánh mắt chân thành.

“Con cũng không làm gì”, Diệp Thành mỉm cười nhún vai, nói rồi hắn ra hiệu cho Hồng Trần Tuyết nhìn về Cơ Tuyết Băng ở nơi cách đó không xa: “Công thần thật sự là mỹ nữ kia”.

“Đây chính là điều ta đang nói đến”, Hồng Trần Tuyết cười khẽ: “Có thể chiêu mộ kẻ thù cũ về phe mình, đây không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được”.

“Chuyện nhỏ thôi ấy mà”, Diệp Thành chậm rãi xoay người, đi về phía Ngọc Nữ Phong, sau đó giọng nói nhẹ nhàng vọng lại: “Đại quân Chính Dương Tông còn lại giao cho người bố trí đó, nên làm thế nào chắc người cũng hiểu, con không muốn một ngày nào đó bọn họ tập hợp lại thành một nhóm rồi nổi dậy tạo phản”.

“Ngươi suy tính chu đáo thật đấy!”, nhìn Diệp Thành rời đi, Hồng Trần Tuyết cười lắc đầu.

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Diệp Thành bận rộn một ngày hai đêm cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, hắn nằm lên ghế tựa lắc lư nhịp nhàng.

“Nào nào nào, xếp hàng đi, đừng có vội”, ngay sau đó có tiếng hò hét vang lên, phía Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị dẫn đầu một nhóm người đi tới, còn xếp thành hàng nối đuôi nhau.

Không chỉ họ, mà phía Liễu Dật, Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt, Lăng Tiêu, Tiêu Tương cũng tới, nhưng họ không nói nhiều như phía Hùng Nhị, so với mấy tên bỉ ổi kia thì họ khá nghiêm túc.

Phải công nhận rằng sau chiến tranh họ quả thực đã thay đổi, nhất là phía Tạ Vân, tuy nhìn vẫn không đáng tin cậy như trước nhưng từ trong cốt cách đã thêm vẻ tàn bạo, đây là khí chất sau khi được chiến tranh tôi luyện mới có.

“Hiếm khi mọi người đều rảnh, vào uống vài chén đi”, Diệp Thành bật dậy, lấy ra hàng trăm vò rượu hảo hạng đặc chế.

“Có rượu à, chúng ta cũng uống”, bên kia, hai tiểu yêu tinh Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi rất tự giác gia nhập, ngay cả Thượng Quan Hàn Nguyệt, Huyền Nữ, Bích Du thường ngày luôn ít nói cũng tới.

“Mỹ nữ, chúng ta vừa gặp đã thân, sư huynh đưa muội đi ngắm trăng nhé”, Tạ Vân ôm vò rượu tới bên Thượng Quan Ngọc Nhi, phong thái hiếm thấy nhẹ nhàng nho nhã, giống như công tử thế gia khiêm tốn lễ độ, nhưng nhìn cặp mắt bên xanh bên tím của hắn ta lại cảm thấy cực kỳ buồn cười.

“Không đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi bưng vò rượu uống một ngụm: “Diệp Thành nói rồi, huynh lúc nào cũng không nghiêm túc”.

“Đừng đùa mà, ta là dân lành”.

“Xuỳ”, Thượng Quan Ngọc Nhi không cho là vậy.

“Sao huynh mập thế?”, bên này, Lạc Hi chớp đôi mắt to tròn nhìn Hùng Nhị, vươn bàn tay nhỏ bé ra chọc chọc ngấn mỡ núng nính trên người hắn ta.

“Muội đừng nói chuyện như thế, ra ngoài rất dễ bị đánh đấy”, Hùng Nhị mặt dày ôm vò rượu, nói xong còn cho vào trong một ít thuốc tráng dương.

Chát!

Khi mọi người đang nói chuyện thì bên kia truyền tới một tiếng tát.

Khi mọi người nhìn sang thì thấy Tư Đồ Nam đã nằm sõng soài trên đất, mà người ra tay lại là Thượng Quan Hàn Nguyệt.

“Tư Đồ Nam, lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ!”, bên này, Thượng Quan Ngọc Nhi đã xắn tay áo xông tới, Tư Đồ Nam còn chưa đứng dậy đã bị cô ta đè xuống đất: “Cho ngươi biết thế nào là lễ độ, dám sờ mó tỷ tỷ của ta”.

“Người thương trước kia của ngươi đâu?”, bên này, Hoắc Đằng vừa ôm vò rượu vừa liếc Tư Đồ Nam đang bị đánh, sau đó dùng ngón tay chọc chọc vào Diệp Thành bên cạnh.

“Có trời mới biết”, Diệp Thành nhún vai.

“Nghe nói cô ấy đẹp lắm”, Hoắc Đằng nhích lại gần Diệp Thành rồi nháy mắt, vẻ mặt cực kỳ bỉ ổi: “Nói thật đi, ngươi với cô ấy đã lên giường chưa?”

Tuy giọng tên này nhỏ nhưng lời vừa thốt ra, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía này, từng đôi mắt hóng hớt nhìn thẳng vào Diệp Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK