Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1161: Vây giết tàn nhẫn

Ầm!

Chẳng mấy chốc, một phía của hư thiên nổ tung, một đám người áo đen đông như thuỷ triều xuất hiện chặn đường hắn, ai cũng khí thế ngút trời, vẻ mặt dữ tợn.

Thấy vậy, Diệp Thành chợt dừng bước, muốn lùi lại nhưng phát hiện phía sau cũng có một biển người đại quân tu sĩ chạy đến, thoáng chốc bao phủ kín bốn phía của hư thiên, chỉ riêng tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên đã có ba người.

Vẻ mặt Diệp Thành trở nên nghiêm nghị.

Đội hình này nếu là khi ở trạng thái đỉnh phong, hắn nhất định có thể xử lý tốt.

Nhưng hiện tại, hắn chẳng những không ở trạng thái đỉnh phong mà ngược lại còn phải dựa vào tiếng đàn của Liễu Như Yên để duy trì tỉnh táo.

Dưới tình huống này, hắn không thể phá được vòng vây, bởi vì hắn cần phải bảo vệ Liễu Như Yên một cách chu toàn.

Đây là chiến tranh tu sĩ, cô ấy chỉ là người phàm, bất kỳ một dao động nhỏ nào cũng có thể khiến cô hoá thành tro tàn. Nếu cô chết, hắn sẽ lại trở về trạng thái đờ đẫn, khi ấy không biết hắn có thể phát huy được mấy phần sức chiến đấu, nhưng khả năng cao sẽ như cừu non chờ bị làm thịt, bởi vì đối phương có quá đông người.

“Diệp Thành, không ngờ ngươi vẫn có thể thoát khỏi Đầm Vô Vọng!”, khi Diệp Thành đang cau mày thì một lão già mặc áo tím cảnh giới Chuẩn Thiên của Huyết Linh thế gia bước ra, nở nụ cười u ám nhìn hắn.

“Huyết Linh thế gia đúng là âm hồn không tan”, Diệp Thành cười khẩy: “Đội hình này đúng là đề cao ta quá”.

“Thánh chủ Thiên Đình khen lầm rồi”, lão già áo tìm cười nhạo báng: “So với hàng triệu tu sĩ ở Bàn Long Hải Vực, đội hình bây giờ chỉ là giọt nước giữa đại dương thôi, hy vọng tiểu hữu có thể giết vui vẻ”.

“Đúng là vừa được sung sướng đã quên đi những ngày tháng khổ cực”, Diệp Thành hừ lạnh: “Ông thật sự cho rằng mấy người này có thể ngăn cản ta sao?”

“Thử đi chẳng phải sẽ biết sao”, lão già áo tím để lộ hai hàm răng trắng bóc, trong mắt là ánh sáng tối tăm, ông ta vừa dứt lời, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng sắc bén: “Giết cho ta”.

Ngay lập tức, các cao thủ ở bốn phương đều xuất chiêu, hoặc là kiếm hồng, hoặc là chưởng ấn, hoặc là đao mang, hoặc là sát trận, tất cả đều áp đảo về phía Diệp Thành.

Thái Hư Long Cấm!

Diệp Thành thi triển bí pháp Thái hư, ngưng tụ thành một cái lồng bảo vệ mình và Liễu Như Yên bên trong.

Bùm! Rầm! Ầm!

Những đòn tấn công liên tục bắn phá lồng Thái Hư Long Cấm, lồng Thái Hư Long Cấm cường đại lập tức bị phá tan tành ngay tại chỗ.

Kẻ nào cản ta, kẻ đó phải chết!

Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu lao thẳng về một góc để giết, những người vây quanh đều bị kiếm của hắn giết chết.

“Vẫn có sức chiến đấu mạnh như vậy”, lão già áo tím thấy thế thì hơi nheo mắt.

“Trọng điểm vẫn là nữ tử bên cạnh hắn”, một lão già mặc huyết bào trầm ngâm lên tiếng: “Tin tình báo không sai đâu, hắn chỉ giết một góc thế kia rõ ràng là đang bảo vệ nữ tử đó”.

“Vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi”, lão già áo tím cười nham hiểm, trở tay lấy cây cung cổ, đặt trường tiễn màu đen lên trên, mục tiêu không phải Diệp Thành mà là Liễu Như Yên.

Keng!

Sau tiếng keng, trường tiễn bắn ra như thần mang, huyết mạch và sấm sét bao quanh khiến nó mang theo sức mạnh xuyên thấu và huỷ diệt.

Phụt!

Bên này, Diệp Thành lại giết được một nhóm người nữa, vừa định lao đi thì vẻ mặt hắn chợt khựng lại.

Hắn đột ngột quay người, chắn Liễu Như Yên phía sau mình.

Phụt!

Máu vàng bắn ra tung toé, sát tiễn của lão già áo tím xuyên qua ngực hắn, sát khí ẩn trong trường tiễn bắt đầu hoành hành trong cơ thể hắn.

“Diệp Thành”, thấy Diệp Thành bị thương, sắc mặt Liễu Như Yên trắng bệch, đôi mắt đẹp nhoà nước.

“Để ta xem ngươi có thể chặn được bao nhiêu tên”, lão già áo tím hừ lạnh, lại kéo cung tên, uy lực còn kinh khủng hơn lần trước.

Phá!

Lần này Diệp Thành đã có chuẩn bị, hắn dùng kiếm chém đứt rồi quay đầu, một chưởng quét ngang hư thiên, mấy trăm người hoá thành huyết vụ, nhưng dù vậy, đội quân bao vây tứ phía vẫn đông như nêm.

Chết đi!

Lão già mặc huyết bào cảnh giới Chuẩn Thiên thứ hai ra tay, tay cầm Thần Đao, một đao hạ xuống chém nứt hư thiên.

Diệp Thành nâng kiếm lên, mạnh mẽ chặn lại.

Cheng!

Âm thanh va chạm của kim loại vang lên rõ ràng, lão già mặc huyết bào cảnh giới Chuẩn Thiên lập tức bị đánh bật.

Trấn áp!

Cảnh giới Chuẩn Thiên thứ ba ra tay, đó là một lão già mặc áo bào đen, ngự động lư đồng huyết sắc, ông ta bay từ trên trời xuống, còn chưa xuống đến nơi mà từng ngọn núi lớn đã bị nghiền thành tro bay.

Phụt!

Diệp Thành lại hộc máu, bị lư đồng huyết sắc chèn ép làm cho lảo đảo.

Keng!

Thần tiễn của lão già áo tím lại bắn ra, bắn từ sau lưng và trước ngực, cảnh tượng cực kỳ đẫm máu.

Cút!

Một tay Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu, một tay cầm chiến mâu Vu Hoàng, một kiếm chém bay lão già áo tím, một mâu vút qua, lão già áo đen và lão già áo tím đều bị đẩy lùi.

Nhưng hắn cũng phải trả cái giá đắt, hơn chục kiếm mang chém về phía hắn, mấy chục chỉ mang đâm xuyên qua cơ thể hắn, nếu không có Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo thì hắn đã chết từ lâu rồi.

Diệp Thành!

Giọng Liễu Như Yên nghẹn ngào, hai mắt ầng ậng nước, nếu không vì bảo vệ cô, hắn cũng không vất vả đến vậy.

Kẻ nào cản ta đều phải chết!

Tiếng hét của Diệp Thành chấn động bầu trời, giống như tiếng sấm rền vang, kẻ nào tu vi yếu lập tức hoá thành huyết vụ.

Khí huyết của hắn rực cháy hừng hực, sức mạnh huyết mạch cũng hừng hực, dù đạo tắc tổn hại nhưng sức chiến đấu của hắn vẫn là vô song, hắn như một bậc chiến thần, tay cầm sát kiếm chiến mâu, đánh cho Huyết Linh thế gia quân lính tan rã.

“Ta xem ngươi bảo vệ được cô ta đến lúc nào”, ánh mắt lão già huyết bào hung ác, ông ta há miệng phun ra sát kiếm huyết sắc, chém xuống kiếm mang cái thế.

Bên này, lão già áo đen và lão già áo tím cũng đồng thời ra tay, người ngự động lư đồng huyết sắc, người vung Thần Đao.

Ù! Ù!

Kiếm mang và đao mang phóng tới không theo thứ tự cụ thể nào, uy lực hung hãn đủ để giết chết một cảnh giới Chuẩn Thiên.

Diệp Thành giơ chiến mâu lên chăn lại.

Keng! Choang!

Kiếm mang và đao mang lần lượt chém lên chiến mâu, dù là Diệp Thành cũng bị lảo đảo một hồi.

Chết đi!

Đòn công kích của lão già áo đen cũng đã tới, lư đồng huyết sắc khổng lồ rung lên chói tai, mỗi làn khí tức tràn ra đều nặng như núi.

Phụt!

Diệp Thành bị đè ép hộc máu, hắn lại nửa quỳ trên mặt đất, Thánh thể nứt ra, máu vàng bắn tung toé, mỗi giọt máu trong mắt Liễu Như Yên đều vô cùng chói mắt.

Keng!

Đúng lúc này, một đạo thần mang lạnh băng bắn ra, bay thẳng tới gáy Diệp Thành.

Diệp Thành hét lên, điên cuồng đốt cháy bản nguyên nhưng không kịp nữa, thần mang ấy là một đòn tuyệt sát.

Nhưng khi tình thế nguy cấp, một bóng người mảnh mai đã chắn sau lưng hắn.

Phụt!

Máu đỏ tươi như huyết hoa lộng lẫy, thân thể cô yếu ớt, bị thần mang lạnh lẽo đâm vào, người cô bay lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống như lá rụng mùa thu.

“Như Yên”, Diệp Thành hất văng ba tên ở cảnh giới Chuẩn Thiên rồi quay người, ôm Liễu Như Yên đang ngã xuống vào lòng.

Nhưng tiếng đàn đã dừng, dù ôm cô nhưng đôi mắt tỉnh táo của hắn cũng dần trở nên đờ đẫn, vẻ mặt đau thương lại xuất hiện, đôi mắt ngơ ngác, mờ mịt của hắn nhìn Liễu Như Yên trong lòng.

“Cô là ai?”, giọng Diệp Thành khàn khàn, dù nữ tử trong lòng rất xa lạ nhưng trái tim hắn lại đau như dao cắt.

“Diệp… Diệp Thành”, Liễu Như Yên mỉm cười, miệng hộc ra máu tươi, nụ cười mang theo vẻ dịu dàng đau đớn, bàn tay nhuốm máu khó nhọc giơ lên, run rẩy chạm vào khuôn mặt Diệp Thành.

“Trăm… Trăm nghìn năm sau, liệu huynh… có còn nhớ một nữ tử tên… tên là Liễu Như Yên không?”, Liễu Như Yên cười trong nước mắt, trong nước mắt có máu, đôi mắt rưng rưng từ từ khép lại, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp mà thê lương, bàn tay nhuốm máu cuối cùng cũng không còn chạm vào má Diệp Thành nữa mà bất lực buông xuôi.
Chương 1162: Lấy tình cảm bù đắp cho đạo

Huyết phong rít gào, khói mây cuồn cuộn.

Giữa đất trời bao la như vang lên khúc tử ca xa xưa với nỗi buồn man mác sau sự ra đi của một hồng nhan.

Trong vùng núi bị tàn phá có rất nhiều người, bọn họ đều là tiên nhân cao cao tại thượng, chưa từng biết đồng cảm với chúng sinh.

“Ta là ai! Ta là ai!”

Trên gương mặt đất đẫm máu, Diệp Thành ôm Liễu Như Yên toàn thân đẫm máu, khuôn mặt như quỷ, vẻ mặt đau đớn, nước mắt nhạt nhoà, giọng nói khàn khàn tang thương, thần sắc đờ đẫn như một cái xác không hồn.

“Tình báo quả nhiên chính xác”, trên hư thiên, lão già áo tím cười chế nhạo: “Không có tiếng đàn của nữ nhân kia, hắn chỉ là cái xác biết đi”.

“Thánh chủ Thiên Đình cái gì, lúc này còn chẳng bằng con chó”, lão già áo huyết bào để lộ hai hàm răng trắng.

“Với trạng thái này của hắn, chúng ta cần gì phải ra tay nữa”, lão già áo đen lè lưỡi đỏ tươi, trong mắt hiện lên tia hung ác, ngay cả nụ cười cũng âm u khiến người ta khiếp sợ.

Phía dưới, Diệp Thành thất thần nhìn nữ tử toàn thân đẫm máu trong lòng, vẻ mặt vẫn rất đau khổ.

Ta tên là Liễu Như Yên!

Đột nhiên câu này vang lên bên tai khiến hắn run lên rồi bật khóc, đó là một nữ tử mặc váy cưới lảo đảo điên cuồng tìm kiếm một bóng lưng giữa những người đi đường.

Ta tên là Liễu Như Yên!

Lại là câu nói này, một nữ tử mặc áo choàng lông vũ màu trắng nắm tay hắn bước đi trong gió tuyết.

Ta tên là Liễu Như Yên!

Vẫn là câu nói này, liên tục vang lên trong đầu hắn như ma chú, mang theo vẻ dịu dàng như nước, đó là công chúa phàm trần, cô gảy đàn cho hắn, chải tóc cho hắn, trông chừng bên giường hắn, nhìn hắn cười ngốc nghếch.

Khuôn mặt hắn đầy máu và nước mắt, đôi mắt đờ đẫn và đôi đồng tử ngờ nghệch dần lấy lại vẻ tỉnh táo theo từng lời nói dịu dàng ấy, nhưng tầm nhìn mờ mịt của hắn đã che khuất bóng dáng yêu kiều.

Ta tên là Liễu Như Yên, là thê tử của huynh!

Hắn cười, cười một cách điên cuồng, máu và nước mắt đầm đìa trên mặt, tiếng cười của hắn chứa đầy nỗi buồn, phẫn uất và đau thương.

Ba đạo thân bị giết, đạo tắc bị tổn hại, thiếu mất một phần nhưng đã được bóng hình mơ hồ lấp đầy trong tiếng cười lớn điên cuồng của hắn.

Đạo của hắn lại được viên mãn, nhưng hắn lại cười càng điên rồ hơn.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người trên bầu trời đều cau mày, bọn họ cho rằng Diệp Thành đã điên, là một kẻ điên thần trí không rõ ràng, hắn đang cười một mình như kẻ ngốc.

A!

Giữa đất trời vang lên tiếng hét vọng khắp trời cao, Diệp Thành ngửa mặt lên trời hét lớn, hắn đau đớn thấu tậm tâm can, cơn giận ngút trời, mọi tâm tư đều trút vào trong tiếng hét này, phá tan bầu trời, chấn động mặt đất.

Ngay lập tức, mây đen giăng kín bầu trời, chớp giật sấm rền.

Trời đất rung chuyển, càn khôn đảo lộn như ma thần cái thế ngủ say cả nghìn năm thức tỉnh, muốn nuốt chửng sinh linh vạn vật.

Hu hu hu…

Bỗng nhiên có tiếng than khóc của lệ quỷ, khí tức ác sát cuồn cuộn kéo đến.

Vẻ mặt người của Huyết Linh thế gia thay đổi rõ rệt, khi nhìn ngọn nguồn của ma sát mới thấy đó là Diệp Thành.

Trên mặt đất, bộ dạng của Diệp Thành đã thay đổi, mái tóc trắng dính máu hoá thành màu đỏ, đầu mày có khắc ma văn cổ, sức mạnh ma đạo hoành hành, uy áp quét khắp thiên hạ khiến mọi người đều run sợ.

Bọn chúng đều sẽ chôn cùng với nàng!

Giọng Diệp Thành đều đều nhưng lại như tiếng sấm rền.

Liễu Như Yên trong lòng hắn dần hoá thành mây khói, biến mất cùng với làn gió theo lời nói của hắn.

Haiz!

Nhìn Liễu Như Yên dần tiêu tán, Phục Nhai ngồi trước màn nước trong đại điện Thiên Huyền Môn thở dài: “Đúng là tạo hoá trêu người, Liễu Như Yên chết đi, hắn lại khôi phục được tỉnh táo”.

“Lấy tình cảm bù đắp cho đạo, lại thành viên mãn, hỗn độn đạo có thêm tình cảm nữ nhi là thêm một tổn thương hồng trần”, Đông Hoàng Thái Tâm chầm chậm nói: “Trải qua năm tháng nhân gian mới có thể lột xác thật sự, đó là niết bàn máu và nước mắt”.

“Hắn… Hắn không phải cái xác biết đi”, khi hai người nói chuyện thì một giọng nói run rẩy vang lên trong dãy núi hoang tàn.

Diệp Thành đứng lên, giống như ma thần cái thế thức tỉnh, khí thế mạnh mẽ, hắn còn chưa xuất chiêu mà đám người đông nghịt kia đã lùi lại một bước, toàn thân run lên, đó là sự sợ hãi run rẩy từ sâu trong linh hồn.

Chôn cùng cô ấy!

Diệp Thành cất lời, giọng nói uy nghiêm mà lạnh như băng, tựa trời cao đang tuyên án.

Đột nhiên tình thế lại thay đổi, khí tức ác sát dâng trào, xoay chuyển theo một quỹ đạo nhất định, lấy hắn làm trung tâm hình thành một vòng xoáy, nhanh chóng quay tròn rồi phóng đại, cuốn cả đất trời.

A!

Ngay lập tức có tiếng hét thảm thiết, rất nhiều người đã bị cuốn vào vòng xoáy ấy rồi bị nghiền thành tro bay tán loạn.

A!

Tiếng hét không ngừng vang lên, vòng xoáy đen kịt tiếp tục mở rộng, bất cứ nơi nào nó đi qua, sinh linh đều bị hút vào, từng nhóm người hoá thành tro bay, ngay cả tu sĩ cảnh giới Không Minh đỉnh phong cũng yếu ớt chống cự.

Ba cảnh giới Chuẩn Thiên của Huyết Linh thế gia sợ hãi, toàn thân run rẩy lùi về sau.

Chôn cùng cô ấy!

Diệp Thành bước lên hư thiên, ma chưởng vung lên, mọi thứ lập tức hoá thành tro tàn, lão già áo huyết bào bị hất văng, còn chưa ổn định lại đã thấy ma ảnh xuất hiện.

Phụt!

Máu bắn tung toé, tim ông ta bị Diệp Thành moi ra rồi bóp nát.

A!

Kẻ không tim hét lên thê lương, loạng choạng lùi lại.

Diệp Thành tiến lên, tay nắm ma mang, giữa các ngón tay còn có ma văn di chuyển, một chưởng xuyên thủng bầu trời, nửa người lão già áo huyết bào bị nghiền nát thành huyết vụ, đến khi ông ta đứng vững lại thì đầu đã lìa khỏi cổ.

Ba chiêu với sức chiến đấu cảnh giới Chuẩn Thiên khiến người của Huyết Linh thế gia đến đứng cũng không vững.

Sau khi giết lão già áo huyết bào, Diệp Thành bước lên trời, giẫm trên ác sát huyết hải, xung quanh có vòng xoáy màu đen, hắn lao về phía lão già áo tím, nơi nào hắn đi qua đều có máu và xương khô, sức mạnh của ma thần không ai có thể cản nổi.

Thấy vậy, lão già áo tím quay người bỏ chạy.

“Dù ông có trốn vào quỷ môn quan, ta cũng sẽ lật tung địa ngục!”

Sau lưng vang lên lời nói tràn đầy ma chú của Diệp Thành, người lão già áo tím run lên, lão ta vô thức quay lại.

Vút!

Chào đón lão ta là một cây chiến mâu đen kịt.

Phụt!

Huyết hoa lộng lẫy, đường đường là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên mà đầu lão già áo tím cũng bị xuyên thủng, ghim trên hư thiên.

Chỉ một chiêu đã lại giết được một cảnh giới Chuẩn Thiên nữa!

Diệp Thành đột nhiên quay đầu lại nhìn lão già áo đen, ông ta đã chạy được hơn nghìn trượng.

Diệp Thành sát khí ngút ngàn, một bước Súc Địa Thành Thốn, nháy mắt đã tới sau lưng ông ta.

Trấn áp cho ta!

Lão già áo đen xoay người, lư đồng huyết sắc lăng thiên giáng xuống.

Diệp Thành mặc kệ, ma chưởng bao phủ bầu trời giữ lấy lư đồng huyết sắc, sức mạnh ma đạo tụ lại, lư đồng huyết sắc lập tức nổ tung.

Phụt!

Lão già áo đen gặp phản phệ, phun ra một ngụm máu, còn chưa đứng thẳng lên đã thấy Diệp Thành xông tới, ma chưởng thành đao từ trên cao hạ xuống.

Phụt!

Huyết quang loé lên, lão già áo đen chết ngay lập tức.

Chỉ với hai chiêu, một cảnh giới Chuẩn Thiên khác lại bị giết, hoá thành một đống tro tàn.

A!

Tiếng gào khóc vẫn tiếp tục vang lên, dãy núi hoang tàn bị san bằng, mặt đất màu máu, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, giống như địa ngục vô gián, kẻ nào rơi vào đó, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Không biết đến lúc nào tiếng hét mới dừng lại.

Ở nơi đó, trong huyết vụ cuồn cuộn, một thanh niên toàn thân đầm đìa máu tươi chầm chậm bước ra, mái tóc màu máu tung bay, hắn như ma thần vô song giẫm trên ác sát huyết hải, tay cầm sát kiếm nhuốm máu, đi thẳng đến thế giới tu sĩ.
Chương 1163: Ma thần cái thế

Đây là một vùng đất đẫm máu, thây chất thành núi, máu chảy thành sông tựa như địa ngục vô gián.

Ở đây không có sinh linh, chỉ có máu và xương, trong huyết phong rít gào mang theo tiếng ai oán, trong huyết vụ cuộn trào có tiếng khóc than, đây có lẽ là một ngôi mộ, thây chất thành núi, máu chảy thành sông chỉ có thể là nơi chôn cất của người.

Vù vù vù!

Không biết qua bao lâu, mấy chục bóng người xuất hiện trong huyết phong, đó chính là phía Đao Hoàng, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang.

“Trận chiến thật khốc liệt!”, mọi người đều cau mày, hít vào một hơi.

“Đến muộn rồi sao?”, vẻ mặt Chung Giang khó coi, ông không ngừng quan sát xung quanh tìm kiếm bóng dáng Diệp Thành.

“Ngọc thạch linh hồn chưa vỡ, hắn vẫn còn sống”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn miếng ngọc thạch trong tay.

“Đó… Đó chính là Hoàng thành nước Nam Triệu”, Lý Tiêu bị đưa đến chỉ vào cổ thành rộng lớn phía xa, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy, hắn ta đã bao giờ thấy cảnh tượng đẫm máu thế này.

“Đi!”, mọi người thoáng chốc đã biến mất, đi thẳng đến Hoàng thành nước Nam Triệu.



Độc Long Môn.

Trong đại điện, Độc Long Lão Tổ đi đi lại lại như kiến bò trên chảo lửa, ông ta đã không chỉ một lần nhìn về phía đại điện.

Không chỉ ông ta mà Độc Long môn chủ và các trưởng lão cũng đều như vậy.

Tối hôm qua, cao thủ của Huyết Linh thế gia sát phạt về phía Nam Triệu đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, bọn họ chờ đợi cả đêm chỉ vì một tin tức nực cười này.

Về rồi!

Chẳng mấy chốc, Độc Long môn chủ đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài điện, một bóng người nhanh chóng bay vào.

Lão tổ cứu ta với!

Người đó kêu cứu rồi đáp xuống như một đạo thần quang, loạng choạng bước vào đại điện, người bê bết máu.

Phụt!

Giây tiếp theo, hắn ta đang định kêu cứu thì bị một cây chiến mâu đen kịt từ ngoài bắn vào ghim chết ngay trong đại điện.

Chuyện này…!

Mọi người trong điện đều biến sắc.

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếng động lớn vang lên, chậm rãi mà nhịp nhàng, nghe kỹ thì là tiếng bước chân người đi lại, bởi vì thân thể quá nặng nên mỗi bước đi đều khiến hư thiên rung chuyển.

Ánh mắt mọi người vô thức nhìn ra ngoài điện.

Ở đó có một thanh niên trên người đầy máu từ tốn bước đến, mái tóc đỏ tung bay, hắn đi trên ác sát huyết hải, tay cầm sát kiếm nhuốm máu như thể ma thần vô song đến từ ma giới.

Diệp… Diệp Thành!

Độc Long môn chủ đột nhiên ngã quỵ xuống đất, Độc Long Lão Tổ cũng run rẩy đứng không vững.

Thánh chủ Thiên Đình, ma thần cái thế, hắn đã cầm kiếm tới rồi.

Chạy mau!

Không biết là ai gào lên một tiếng kinh hãi, Độc Long Môn rộng lớn chứa gần nghìn người nhưng không một ai dám tiên phong, ai cũng như chó lạc chủ, chạy trốn khắp nơi.

Keng!

Kiếm Xích Tiêu rung lên, Diệp Thành bắt đầu tàn sát, hắn giết người, nó uống máu, hắn là ma thần cái thế, nó là ma kiếm vô song.

A!

Những tiếng thét chói tai giống như tiếng chuông báo tử giữa thiên địa, mỗi âm thanh vang lên đều là một sinh linh sống, dưới ma kiếm của ma thần, từng sinh linh hoá thành huyết vụ, nhuộm đỏ cả đất trời.

Không không… không…!

Độc Long môn chủ trốn đến cuối đại điện, nhìn Diệp Thành đang từ từ đi tới với ánh mắt kinh hãi.

Lúc này ông ta mới hối hận không nên đưa hai đứa con trai riêng của mình xuống thế giới phàm trần, hối hận vì đã chọc giận Diệp Thành, đến nỗi phải chôn vùi cả huyết mạch, cũng chôn vùi cả Độc Long Môn truyền thừa mấy trăm năm.

Keng!

Ma kiếm Xích Tiêu rung lên, đầu Độc Long môn chủ rụng rời, máu bị kiếm hút sạch, ma quang sáng rực.

Ầm!

Sau tiếng ầm vang dội, núi lớn sụp đổ, Độc Long Môn bị xoá sổ từ đây.

Diệp Thành lại lên đường, hắn đi trên ác sát huyết hải, tay cầm Xích Tiêu nhuốm máu, mái tóc màu đỏ tung bay, mỗi sợi tóc đều nhuốm ma quang màu đỏ.

Rầm! Rầm! Rầm!

Đất trời rộng lớn không hề yên bình.

Hư thiên thanh tao vang lên tiếng rầm rầm chậm rãi mà nhịp nhàng, giống như tiếng sấm rền.

Đó… Đó là!

Dưới bầu trời, cứ nơi nào có người là mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn hư thiên với vẻ mặt khó tin, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành đang đi trên ác sát huyết hải.

Diệp… Diệp Thành!

Có lẽ những người đó không biết, khi bọn họ nói ra cái tên này, giọng điệu và cơ thể đều run lên.

Đó là vị sát thần đến từ địa ngục khắc sâu trong lòng bọn họ; đó là bậc chiến thần đến từ thiên đường in sâu trong trí nhớ của họ; đó là bậc ma thần đến từ cửu tiêu chầm chậm lạc ấn trong linh hồn bọn họ.

“Hắn… Hắn vẫn còn sống”.

“Hắn… Hắn thoát được khỏi… khỏi Đầm Vô Vọng rồi?”

Cơ thể mọi người đều run lên, không ngừng lùi lại phía sau, chỉ muốn lui về phía rìa vũ trụ, không bao giờ muốn nhìn thấy bóng lưng của người đó nữa.

Bùm!

Trong âm thanh sợ hãi, ma thần Diệp Thành đã xuống đến cổ thành.

Đây là phân điện thứ ba của Huyết Linh thế gia, vô số cao thủ nhưng không ai dám chiến đấu, bị giết máu chảy thành sông.

Đến khi ma thần rời đi, cổ thành đã là một cổ thành màu máu.

Mọi người sợ hãi nhưng vẫn không kìm được đi theo, dù biết là hoang tưởng nhưng họ vẫn muốn tận mắt nhìn thấy ma thần một đời quật khởi ở thời đại này.

Ầm!

Lại một kết giới hộ thành nữa bị phá vỡ, ma thần bước vào, cổ thành thoáng chốc trở thành địa ngục vô gián.

Đây là phân điện thứ sáu của Huyết Linh thế gia, điện chủ bị ghim chết trên hư thiên, chín đại thống lĩnh bị chém đầu, toàn bộ số người trong phân điện đều chết sạch, toà cổ thành đã trở thành nấm mồ chôn tiên nhân thượng cổ.

Uỳnh!

Ma thần bước ra, sau lưng là thây núi biển máu, nhìn thấy mà rùng mình.

Sau lưng hắn vẫn có người đi theo, nhìn thây chất thành núi, máu chảy thành sông, họ đã không phân biệt được đây là nhân gian hay địa ngục.

Ầm!

Kết giới hộ thành phân điện thứ hai của Huyết Linh thế gia bị ma chưởng nghiền nát.

“Ta liều mạng với ngươi!”

Một lão già mặc áo bào huyết sắc lao ra, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên, khí thế bao trùm núi sông, một kiếm lăng thiên chém nứt thiên địa.

Ma thần không dừng lại mà chậm rãi đi tới, mặc cho nhát kiếm ấy chém lên vai mình, máu bắn ra chói mắt, để lộ cả xương nhưng vẫn không ngăn được bước chân hắn.

Ánh mắt ông lão áo bào huyết sắc đầy kinh hãi, ông ta lùi về sau, một đòn đỉnh phong của ông ta ở trước mặt ma thần chẳng là gì.

Giết!

Ông ta lại vung kiếm lên, một kiếm vô song long trời lở đất.

Ma thần di chuyển, nâng ma chưởng lên, nắm lấy sát kiếm đang từ trên trời giáng xuống, sức mạnh ma đạo cường hãn, sát kiếm lập tức vỡ nát, ông lão áo bào huyết sắc bị hất văng, còn chưa đứng lên đã bị chiến mâu màu đen ghim chết trên hư thiên.

A!

Theo tiếng kêu gào than khóc là một cuộc tàn sát bắt đầu.

Đến khi ma thần bước ra một lần nữa thì cổ thành đã chìm trong biển máu, hoá thành bụi trần.

Hắn không dừng bước, đi trên ác sát huyết hải, cầm sát kiếm đi về phía Bắc, tàn sát bừa bãi, san bằng hết toà cổ thành này đến toà cổ thành khác, sau lưng hắn trải đầy máu và xương.

Khi màn đêm buông xuống, chín phân điện của Huyết Linh thế gia đều đã bị tiêu diệt.

Bắc Sở chấn động, cả vùng đất sục sôi.

Thánh chủ Thiên Đình trở lại, giống như ma thần cái thế quân lâm thiên hạ, diệt sạch Vạn Cổ Chư Thiên.

Vẫn… Vẫn còn sống?

Các thế gia lớn ở Bắc Sở sau khi nghe thấy cái tên đó thì hai chân mềm nhũn.

Điều này… Điều này làm sao có thể!

Trong đại điện của Thị Huyết Điện, hai mắt Thị Huyết Diêm La tràn đầy kinh ngạc, thân thể ông ta run rẩy.

Như vậy rồi mà vẫn còn sống sót đi ra được?

Từ các hướng của Bắc Sở, chư Vương đi ra nhìn về phía chân trời, dường như có thể nhìn thấy bóng lưng với mái tóc màu đỏ tung bay từ nơi cách đó cả triệu dặm, mắt họ mờ đi, dường như nhìn thấy Hoàng đế Đại Sở năm xưa.

“Không phải là cái xác biết đi ư? Sao… Sao lại thế này?”, ở Huyết Linh thế gia, Huyết Linh Lão Tổ ngồi xuống ghế.

“Sao… Sao có thể chứ?”, giọng ông ta run run, tay cầm chén rượu cũng run lên, chín phân điện đều đã bị giết, chuyện này do một người làm? Ông ta không thể tin được.

“Lão… Lão tổ, hắn đang trên đường đến Huyết Linh thế gia của chúng ta rồi”.

“Nhanh… Nhanh, mau thông báo cho các thế gia khác, thông báo cho Thị Huyết Điện, thông báo cho chư Vương, thông báo…”

“Các ngươi đều phải chôn cùng”, Huyết Linh Lão Tổ còn chưa nói xong, một giọng nói lạnh lẽo chết chóc, uy nghiêm hư ảo truyền đến từ phương trời xa xôi, kèm theo tiếng sấm sét của cửu tiên giống như thánh chỉ trời cao ban xuống.
Chương 1164: Đòn giết hại của

Rầm!

Sau khi giọng nói kia vừa dứt thì bầu hư không rung chuyển, huyết hải ma sát kinh thiên xuất hiện, một người thanh niên toàn thân đẫm máu, tay cầm sát kiếm nhuốm máu giống như ma thần cái thế bước ra từ Cửu U.

Diệp…Diệp Thành!

Mặc dù ở đại bản doanh của mình nhưng khi nhìn thấy bóng hình Diệp Thành từ xa, người của Huyết Linh thế gia đều nhất loạt lùi về sau cùng lúc.

Rầm! Rầm!

Hư không rung chuyển bởi tiếng bước chân của Diệp Thành, mỗi bước đi của hắn đều khiến tim hắn run lên.

“Mau…mau, mở…mở kết giới hộ sơn”, người phản ứng lại đầu tiên chính là Huyết Linh lão tổ, ông ta vội hét lớn.

“Mở trận, mau mở kết giới”.

“Tế gọi ra sát trận hư thiên giết…giết chết hắn”.

Huyết Linh lão tổ vừa dứt lời thì tứ phía linh sơn của Huyết Linh thế gia đều vang lên từng âm thanh chấn động, có lẽ vì quá sợ Diệp Thành và bị ma uy của Diệp Thành trấn áp nên bọn họ đã quên mất phải mở kết giới hộ sơn và sát trận hư thiên.

Vù! Vù! Vù!

Trời đất rúng động, từ tứ phương tám hướng của Huyết Linh thế gia đều có trụ sáng ngút trời, ngưng tụ thành kết giới hộ tông mạnh mẽ.

Cùng lúc này, chín sát trận hư thiên khổng lồ phục hồi nằm ngang giữa hư không, hàng trăm sát trận quy mô nhỏ đồn loạt phục hồi, cứ thế đẩy chân nguyên và linh lực dồi dào vào, mỗi một sát trận đều vang lên âm thanh chấn động.

Thế nhưng khi bọn họ chuẩn bị dùng sát trận đề kiểm soát Diệp Thành thì lại nhận ra bóng hình đẫm máu kia đã biến mất trong hư không.

Người…người đâu?

Tất cả mọi người đều thẫn thờ, giây phút trước hắn còn ở đây mà bây giờ đã biến mất không thấy tung tích.

Đột nhiên, cả thiên địa đều vì sự biến mất của Diệp Thành mà trở nên u tịch như chết chóc, tất cả mọi người đều run rẩy. Mặc dù đạo ma ảnh kia đã biến mất nhưng nguy cơ tiềm tàng kia vẫn khiến bọn họ phải kinh sợ.

A…!

Không biết mất bao lâu, thiên địa im ắng mới bị một giọng nói thảm thiết phá vỡ.

Nếu nhìn về phía xa thì có thể thấy đó là một trưởng lão đang cầm cự sát trận hư thiên, đây là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh thực thụ, lão ta bị người ta trảm rơi đầu chỉ bằng một kiếm.

Sao…sao có thể?

Nhìn hư không đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều trố ra, đồng tử của bọn họ thu lại chỉ bằng đầu mũi kim vì bóng hình đẫm máu kia đột nhiên xuất hiện ở đó giống như một vị Vương sắp sát phạt Huyết Linh thế gia.

Hắn…hắn có thể ngó lơ cả kết giới hộ sơn sao?

Tất cả đều thẫn thờ run rẩy lùi về sau, không ai biết Diệp Thành vào đây bằng cách nào.

Có điều sao bọn họ có thể biết Diệp Thành không hề ngó lơ kết giới hộ sơn mà trước khi Huyết Linh thế gia mở kết giới hộ sơn thì hắn đã thi triển thần thông nghịch thiên Thúc Địa Thành Thốn tiến vào trong Huyết Linh thế gia rồi.

A…A…!

Tiếng gào thét thảm thiết vang lên, Huyết Linh thế gia từ kinh hãi bị lôi lại thực tại.

Ma thần bắt đầu tàn sát, tay cầm sát kiếm nhuốm máu, mỗi nơi hắn đi qua đều có bóng người bị trảm diệt, cho dù là cảnh giới Linh Hư hay cảnh giới Không Minh thì không ai có thể ngăn nổi đòn công kích từ hắn.

Ngắm chuẩn hắn, giết hắn cho ta!

Một lão già mặc áo bào tím đang điều khiển sát trận hư thiên gằn giọng rút ra sát kiếm chỉ về phía Diệp Thành.

Thế nhưng giây phút sau đó, một bóng ma đã tới trước mặt lão ta, chỉ bằng một sát kiếm lão ta đã đầu lìa khỏi cổ.

Đó là Diệp Thành, lại là Thúc Địa Thành Thốn, dù cách cả nghìn trượng nhưng hắn đã có thể sát phạt tới trong chốc lát, lão già này không kịp trở tay, đến cả thời gian phản ứng cũng không có. Đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại bị trảm diệt chóng vánh như vậy.

Huyết Linh thế gia ngơ ngác nhìn nhau, một chiêu tuyệt sát tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên từ chính diện, hắn là vị Hoàng cái thế sao?

Phụt! Phụt!

Người của Huyết Linh thế gia lần lượt hoá thành huyết vụ, bóng hình đó như ma thần, cũng giống như u linh, hành tung bất định, mỗi lần xuất hiện đều có vô số bóng hình chìm trong biển máu.

Mặc dù Diệp Thành ở trạng thái ma đạo nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo, hắn biết cái gì mới có thể uy hiếp đến mình, đó là sát trận hư thiên kia.

Cho nên những kẻ mà hắn giết đều là những kẻ có liên quan đến sát trận này.

A…A…!

Tiếng gào thét vang lên, những tu sĩ xung quanh sát trận hư thiên đều bị trảm diệt liên tiếp.

Rầm! Rầm!

Từng sát trận hư thiên bị đánh tan dưới ma chưởng của hắn.

Giết! Giết cho ta!

Huyết Linh lão tổ gằn giọng chấn động cả bầu trời và mặt đất.

Đây là đâu, đây là Huyết Linh thế gia, là nơi mà đến cả Thị Huyết Điện cũng không dám đụng vào, kẻ mạnh vô số, phòng bị nghiêm ngặt thế nhưng lại bị một tên làm khuấy đảo. Mặc dù ông ta sợ hãi nhưng cũng rất phẫn nộ.

Giết!

Sau mệnh lệnh của Huyết Linh lão tổ, Huyết Linh thế gia vốn dĩ sợ hãi tạm thời giữ vững trận cước, từng bóng người sát phạt vào hư không.

Diệp Thành lập tức vung kiếm, những kẻ mạnh vừa xông lên đều bị nhát kiếm đó của hắn dẹp sạch. Máu tươi của bọn họ bị kiếm Xích Tiêu hút cạn, cơ thể của bọn họ bị biển ma sát thôn tính, đến cả thân xác cũng không còn tồn tại.

Giết!

Cho dù là vậy thì kẻ mạnh của Huyết Linh thế gia cũng vẫn liên tục sát phạt tới, có kiếm hồng, có dao mang, có chưởng ấn, chưởng ảnh, trận đồ, có binh khí rợp trời muốn thôn tính Diệp Thành.

Bang! Keng!

Tiếp đó là một loạt âm thanh chói tai vang lên, đòn công kích của bọn họ như đánh vào sắt đá kiên cố.

Phụt!

Huyết vụ sục sôi, bóng người rợp trời bị trảm liên miên.

Lại nhìn sang Diệp Thành, toàn thân hắn có lớp áo giáp màu đỏ máu, đó là Tiên Thiên Canh Khí Khải Giáp, không, nói chính xác hơn là Tiên Thiên Canh Khí Khải Giáp của ma vì nó được ngưng tụ từ khí ma sát và Tiên Thiên Canh Khí.

Dưới chân Diệp Thành hiện lên một trận đồ bát quái màu đỏ máu rộng cả trăm trượng chỉ cần là người đi qua đây cho dù về tốc độ, sức mạnh hay tinh nguyên thì đều bị kiểm soát vô điều kiện.

Kim…kim cang bất hoạt sao?

Kẻ mạnh của Huyết Linh thế gia kinh ngạc, với đòn tấn công của bao nhiêu người như vậy mà không thể phá đi phòng ngự của Diệp Thành.

Giết cho ta!

Huyết Linh lão tổ ở phía sau, ông ta lại lần nữa gào thét, vào thời khắc gia tộc đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, muốn sinh tồn thì chỉ có thể huyết chiến, thắng thì có thể coi là lưu truyền bất diệt, còn bại có nghĩa là cả gia tộc bị thôn tính. Ông ta điên cuồng, cho dù phải trả cái giá thế nào thì ông ta cũng phải diệt bằng được Diệp Thành.

Giết!

Từ tứ phương tám hướng có người xông lên che lấp cả bầu trời và mặt đất, thần thông cái thế liên tiếp được đánh ra.

Diệp Thành vẫn giữ thái độ lạnh băng, hắn không nói lời nào, chỉ giơ sát kiếm lên chỉ về một phương.

Vút! Vút! Vút!

Đột nhiên, từng đạo kiếm mang huyết sắc xuất hiện, số lượng nhiều đến mức khiến người ta phải rợn da đầu, đó là Vạn Kiếm Quy Tông, nói chính xác là Vạn Kiếm Quy Tông của ma, là đại thần thông quần công.

Phụt! Phụt! Phụt!

Huyết hoa rợp trời, người của Huyết Linh thế gia bị kiếm mang đâm xuyên, vô số người sát phạt vào hư thiên, vô số bóng người ngã xuống.

Chết đi!

Ở một hướng vang lên tiếng gào thét này, ba tu sĩ của Huyết Linh thế gia hợp lực làm lay động một thanh thần đao.

Đó là một thanh thần đao, là pháp khí ở cảnh giới Thiên của Huyết Linh thế gia, là thanh Huyết Linh Thần Đao vang danh Đại Sở, hung danh của nó không ai không biết đến, nó đã hút không biết bao nhiêu máu của các sinh linh, là hung khí cái thế.

Vù!

Thần đao rung lên, chém ra một đạo đao mang huyết sắc làm nứt lìa đất trời.

Rắc!

Lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí Khải Giáp của ma mà Diệp Thành mặc lập tức nứt lìa, cơ thể hoá ma của hắn cũng hiện lên từng vết thương máu rất sâu, đến cả phần xương sống lưng cũng lộ ra.

Không…không thể giết chết hắn sao?

Không chỉ Huyết Linh thế gia mà đến cả những tu sĩ đứng ngoài xem trận chiến cũng hết sức bất ngờ. Mặc dù cách từ rất xa nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong này.

Đó là thần đao huyết linh cái thế, là pháp khí cảnh giới Thiên, khi phục hồi được uy năng thì dù là một vị Hoàng cũng không dám khinh xuất đối đầu. Vậy thì Diệp Thành phải mạnh thế nào chứ?

Vù!

Trong chốc lát, ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại lần nữa vung thần đao chém ra từng đạo đao mang huyết sắc, bên trên còn có từng luồng huyết khí, tất cả đều nặng tựa núi non, người của Huyết Linh thế gia lập tức bị chém thành mây khói.

Diệp Thành lập tức quay người, hắn không lùi mà tiến, nghịch thiên lên trời, tay hắn nắm chặt, thần thông trong lòng bàn tay diễn hoá, tay hắn với mười mấy bí thuật đồng thời được dung hợp với nhau, có âm dương càn khôn, bát hoang chưởng, hàng long chưởng…,những ma văn cổ xưa còn chưa xuất hiện thì hư không đã không thể trụ nổi với áp lực này mà bùng nổ.

Rầm!

Ma thần đánh ra, một chưởng đánh xuyên cả vạn cổ thanh thiên đối đầu với đao mang lăng thiên kia.
Chương 1165: Sát trận thượng cổ

Tay…tay không địch lại sao?

Đó là… là pháp khí ở cảnh giới Thiên đấy.

Nhìn Diệp Thành tay không địch lại thần đao huyết linh, không chỉ người của Huyết Linh thế gia mà đến cả những người tới đây xem trận chiến tim cũng đập thình thịch.

Pháp khí cảnh giới Thiên do tu sĩ ở cảnh giới Thiên tạo ra, dung hợp với đạo tắc của bọn họ, bên trong nó có chứa uy lực mạnh mẽ đủ để có thể trảm diệt một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên trong giây lát. Diệp Thành tay không địch lại, cảnh tượng này thật sự khiến người ta phải kinh ngạc.

Rầm!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, chưởng ma và đao mang lăng thiên kia va chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Đao mang lập tức bị đánh tan.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ba tiếng phun máu liên tiếp vang lên, ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị ảnh hưởng nặng nề lập tức bay đi.

Diệp Thành tung ra ma chưởng nắm trọn thần đao huyết linh đang lơ lửng giữa hư không.

Vù! Vù! Vù!

Thần đao trong tay hắn rung lên, khí huyết sục sôi, nó đang xâm chiếm lấy cơ thể của Diệp Thành và cũng đang phản kháng.

Đôi mắt Diệp Thành hiện lên ma mang, khí tức ma sát sục sôi, tiêu diệt luồng khí huyết đang không ngừng trỗi dậy nhưng những khí linh chưa bị tiêu diệt trong đó lại chưa bị tiêu diệt. Không phải Diệp Thành không muốn diệt mà vì hắn không diệt được, tất cả cũng là bởi hắn chưa điệt dược khí linh bên trong pháp khí ở cảnh giới Thiên kia.

Mặc dù Diệp Thành không thể giết chết nó nhưng lại có thể trấn áp linh khí bên trong thần đao huyết linh.

Giết cho ta!

Huyết Linh lão tổ lại lần nữa rít lên, đây là Huyết Linh thế gia không những bị giết chóc thảm hại mà đến cả bảo bối của gia tộc cũng bị cướp sạch sẽ, đó là một sự sỉ nhục, là sỉ nhục khủng khiếp.

Giết!

Người ở tứ phương lại lần nữa xông lên tạo thành làn sóng cứ thế tiến về phía Diệp Thành.

Vút!

Diệp Thành vung ma kiếm Xích Tiêu, một kiếm quét ngang bầu trời.

Vù!

Hắn lại vung thần đao huyết linh, đó là pháp khí cảnh giới thiên nên đương nhiên mang theo thần uy của một vị hoàng, nơi nào nó quét qua thì không một ai có thể ngăn lại uy lực của nó.

Rầm!

Sau tiếng động này vang lên, mặt đất của Huyết Linh thế gia lập tức nứt lìa.

Nhìn từ xa, một vũng máu đỏ tươi xuất hiện cuốn theo cả tế đàn cổ xưa khổng lồ. Trên tế đàn nhốt vô số oan hồn, tiếng gào thét thảm thiết vang lên thấu trời khiến người ta nghe mà rợn người.

“Đại trận Huyết Đồ”, có lão bối tu sĩ nhìn từ xa thì cơ thể bất giác run lên.

“Lão tiền bối, đại trận đó có lai lịch thế nào?”, các tu sĩ trẻ lần lượt nhìn sang lão tiền bối kia.

“Đó là một sát trận thượng cổ, hiến tế sinh linh thì mới có thể phục hồi được uy năng”, lão tu sĩ kia chậm rãi nói, “sự khủng khiếp của nó nằm ở chỗ sinh linh hiến tế càng nhiều thì uy lực càng mạnh, bên trên không đóng kín vì theo truyền thuyết thì nghe nói sát trận có thể trảm diệt cả tu sĩ ở cảnh giới Thiên, đó chính là một đại trận đại hung”.

“Trảm…trảm diệt cả một tu sĩ ở cảnh giới Thiên?”, những tu sĩ trẻ rùng mình.

“Xem ra Huyết Linh Thế Gia có thể tồn tại ở Đại Sở cả vài chục nghì năm không bị lật đổ cũng không phải không có nguyên do”, có người vuốt râu trầm trồ, “có thần đao huyết linh kia, lại thêm sát trận huyết đồ, chẳng trách mà đến cả Thị Huyết Điện cũng không dám đụng vào”.

A…!

Khi tất cả mọi người đang bàn tán thì từ phía Huyết Linh thế gia đã vang lên tiếng thét kinh khủng.

Đưa mắt nhìn có thể thấy Huyết Linh lão tổ đang đích thân điều khiển đại trận huyết đồ, đại trận xoay chuyển cực nhanh, có vòng xoáy xuất hiện, người của Huyết Linh thế gia cứ thế bị cuốn vào bên trong, trong chốc lát bị hút cạn kiệt chỉ còn cái xác khô.

Shhh!

Tất cả đều hít vào hơi khí lạnh.

Trên đại trận huyết đồ vốn dĩ đã nhốt oan hồn sinh linh thế nhưng Huyết Linh lão tổ vẫn chưa vừa lòng, ông ta còn huyết tế cả người trong tộc.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều vô thức lùi về sau, Huyết Linh lão tổ thực sự đã bị Diệp Thành làm cho điên loạn rồi, vì tăng uy lực của sát trận huyết đồ mà đến cả người trong tộc cũng bị ông ta lôi ra huyết tế.

Vù! Vù! Vù

Sau khi nuốt trọn vô số máu tươi của sinh linh, đại trận huyết đồ rung lên dữ dội, uy lực cái thế xuất hiện, có gió mây vần vũ, có sấm sét giật liên hồi, điện mang huyết sắc xoẹt qua giữa đất trời, thiên địa nứt lìa.

Giết cho ta!

Huyết Linh lão tổ rít lên khiến trời đất chấn động.

Đột nhiên, sát trận huyết đồ lại lần nữa rung lên quét ra cả một đạo thần mang mang theo sấm sét màu đen và sức dâm xuyên khủng khiếp.

Thần mang kia quá mạnh, cứ thế xuyên thẳng lên trời, những nơi nó quét qua thì từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, đến cả người của Huyết Linh thế gia cũng bị kéo theo hoá thành huyết vụ.

Vù!

Diệp Thành rút ra Vu Hoàng Chiến Mâu, cách cả hàng chục triệu trượng nhưng uy lực cũng không vừa.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Vu Hoàng Chiến Mâu và thần mang kinh thế kia va chạm vào nhau.

Ngay sau đó, Vu Hoàng Chiến Mâu bị đánh bay đi, thần mang mạnh mẽ cứ thế bay về phía Diệp Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK