Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 786: Huyết chú

Nghe mấy từ này, Diệp Thành bất giác giật giật khoé miệng, vẻ mặt hắn càng thêm phần hào hứng.

Chẳng trách mà trông lại quen đến vậy, hai người do một mẹ sinh ra sao có thể không giống nhau cho được?

“Ngươi biết muội muội của ta sao?”, ở bên, Thượng Quan Ngọc Nhi mím môi nhưng vẫn hiếu kì hỏi.

“Nào cô gái, ta trả lại túi đựng đồ cho cô này”, Diệp Thành hồ hởi nhét túi đựng đò vào tay Thượng Quan Ngọc Nhi.

Chuyện gì thế chứ? Đã đi cướp rồi mà lại cướp đúng tỉ tỉ của Thượng Quan Ngọc Nhi, nếu để Thượng Quan Ngọc Nhi biết được thì không làm loạn cả trời đất này lên mới lạ.

Phía này, nhìn túi đựng đồ Diệp Thành vừa nhét vào tay mình, Thượng Quan Hàn Nguyệt tỏ vẻ khó hiểu.

Đây đâu phải phong cách lừa đảo của sát thần Tần Vũ? Hắn là một tên lấy đi tiền chuộc mà không thả người, cướp đồ rồi đâu thể trả lại được.

Lẽ nào đổi tâm đổi tính rồi sao?

Thượng Quan Hàn Nguyệt tự tìm cho sự việc này một lý do chính đáng, không biết nếu như cô ta biết tên tiện nhân này từng nhìn thấy hết cơ thể của muội muội mình thì cô có giết chết hắn ngay lập tức không nữa.

Khụ khụ!

Phía này Diệp Thành ho hắng, hắn thu lại tiên hoả trên người Thượng Quan Hàn Nguyệt còn sức mạnh thần bí bên trong cơ thể cô ta cũng đã được tiên hoả luyện hoá hoàn toàn.

Có điều sắc mặt của Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn tái nhợt, khí tức bất ổn, khoé miệng chốc chốc lại trào ra máu đen, một người với Đạo Linh Chi Thể như cô ta mà lúc này trên khuôn mặt cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi, chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua cũng đủ thổi bay cô ta.

Thấy vậy, Diệp Thành chợt cau mày, hắn âm thầm mở Tiên Luân Nhãn quan sát Thượng Quan Hàn Nguyệt.

“Huyết chú”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nhìn ra rõ ràng phần trán của Thượng Quan Hàn Nguyệt có một đạo phù chú huyết sắc cổ xưa, phù văn này hút lấy tinh nguyên của huyết mạch trên người cô ta kiềm hãm sức mạnh huyết mạch.

“Chẳng trách”, Diệp Thành nheo mắt.

“Đa tạ đạo hữu tương trợ”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nói rồi quay người, có điều chưa đi nổi hai bước thì cô lại loạng choạng suýt ngã.

“Thân mang huyết chú thì cô có thể đi được bao xa chứ?”, Diệp Thành đỡ lấy Thượng Quan Hàn Nguyệt sau đó dùng sức mạnh khiến Thượng Quan Hàn Nguyệt khoanh chân ngồi xuống, đã là tỷ tỷ của Thượng Quan Ngọc Nhi thì hắn đương nhiên sẽ không thể thấy chết mà không cứu.

Mặc dù Diệp Thành không hiểu lắm về huyết chú nhưng hắn biết nó cũng giống với vu chú, có tác dụng rất dị thường.

Còn huyết chú bên trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt đương nhiên không phải là loại huyết chú thông thường, có thể hạn chế sức mạnh huyết mạch của Đạo Linh Chi Thể và hút đi tinh khí huyết mạch của cô ta thì đương nhiên không phải trò đùa.

Diệp Thành chắc chắn rằng chỉ vài ngày là Thượng Quan Hàn Nguyệt sẽ biến thành phế thể mà thôi.

Lúc này hai tay Diệp Thành đã đan vào nhau, hắn chỉ điểm vào phần trán của Thượng Quan Hàn Nguyệt.

“Ngươi muốn làm gì?”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nói rồi định đứng dậy.

“Ngồi xuống đừng cử động”, Diệp Thành trầm giọng lên tiếng, từng luồng tiên hoả được đẩy vào phần trán của Thượng Quan Hàn Nguyệt.

Mặc dù Thượng Quan Hàn Nguyệt còn muốn phản kháng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, lời nói của Diệp Thành như có ma lực khiến cô ta không có ý định chống đối lại.

“Sẽ hơi đau một chút, cố chịu đựng”, Diệp Thành lên tiếng.

“Ừm”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mím môi nhưng vẫn gật đầu, cô cảm nhận được hoả diệm ấm áp đang len lỏi vào trong cơ thể mình khiến cô ta thấy thoải mái, cơ thể bất giác run lên.

“Hắn cũng không vô tình như lời đồn”, Thượng Quan Hàn Nguyệt lẩm bẩm rồi vô thức liếc nhìn Diệp Thành.

Người thanh niên này nửa canh giờ trước đã cứu cô ta hai lần và lần này chính là lần thứ ba khiến một kẻ đơn độc như cô ta cảm thấy an toàn hơn.

Trong chốc lát, Thượng Quan Hàn Nguyệt chợt tò mò đó là đằng sau lớp mặt nạ quỷ minh là khuôn mặt thế nào, cô thực sự muốn nhìn thấy chân dung của hắn.

Có điều suy nghĩ này cũng chỉ tồn tại trong phút chốc, nếu như cô thực sự dám làm vậy thì giây phút sau sẽ bị hắn giết chết.

Hự!

Trong đầu trỗi lên từng cơn đau đớn đến tê dại ngắt đi mạch suy nghĩ của Thượng Quan Hàn Nguyệt, cơn đau đớn nhanh chóng chiếm lấy toàn thân cô khiến cơ thể cô bất giác run rẩy, đó là cơn đau đến từ linh hồn.

“Vì sao người của Huyết Tộc lại muốn bắt cô?”, Diệp Thành vội chuyển chủ đề để đánh lạc hướng tập trung của Thượng Quan Hàn Nguyệt, vì ngoài cách này ra thì hắn thực sự không còn cách nào khác có thể khiến Thượng Quan Hàn Nguyệt bớt đau đớn hơn.

“Hình như bọn chúng đang muốn thu thập huyết mạch đặc biệt”, biết dụng ý của Diệp Thành, Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng rất hợp tác.

“Thu thập huyết mạch đặc biệt?”

“Vốn dĩ mục tiêu của chúng là Hoang Cổ Thánh Thể của ngươi nhưng vì ngươi đã chết nên mới chuyển mục tiêu sang ta”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nói thực, “mấy ngày nay ta ra ngoài nên mới trúng kế của chúng”,

“Bắt ta?”, Diệp Thành cau mày.

“Bọn chúng nói vậy”.

“Vậy theo cô thấy thì bọn chúng thu thập huyết mạch đặc biệt để làm gì?”, Diệp Thành hỏi lại.

“Có lẽ vì một mục tiêu bí ẩn không thể nói ra”, Thượng Quan Hàn Nguyệt cố nhịn đau, “có điều theo như ta thấy thì bọn chúng lấy nhiều huyết mạch đặc biệt như vậy là vì muốn tạo ra huyết mạch nghịch thiên hơn”.

“Huyết mạch nghịch thiên hơn?”, Diệp Thành nheo mắt lẩm nhẩm, “không phải sẽ tạo ra huyết mạch hỗn độn chứ?”

Diệp Thành nghĩ rồi bất giác cười lạnh lùng, huyết mạch hỗn độn chẳng phải là được tạo ra từ nhiều huyết mạch dung hoà lại sao?”

Diệp Thành trầm ngâm ba giây, Thượng Quan Ngọc Nhi lại đau đớn rít lên, trên khuôn mặt và toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

“Ta…”

“Vì sao phần trán của ngươi lại khắc chữ thù?”, Diệp Thành vừa định đổi chủ đề thì đã bị câu hỏi của Thượng Quan Hàn Nguyệt ngắt lời, cô ta mím môi, có vẻ như hơi hối hận vì đã hỏi câu hỏi này, vì thực sự câu hỏi này quá lỗ mãng.

“Khắc chơi thôi? Sao vậy, trông phong độ à?”, Diệp Thành mỉm cười, trả lời tuỳ hứng.

“Rất phong độ”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười nói và quả thực thì cô cũng nghĩ như vậy thật.

Mặc dù cô không biết Diệp Thành đã từng trải qua điều gì nhưng cô dám chắc rằng người thanh niên trước mặt mình là một người có nỗi niềm riêng, vả lại câu chuyện đó còn rất bi thương nên hắn mới để lại chữ “thù” rớm máu trên cơ thể như vậy.

Thế rồi Thượng Quan Ngọc Nhi chợt thay đổi cái nhìn về Diệp Thành, có lẽ đằng sau lớp mặt nạ kia che giấu đi quá nhiều nỗi xót xa.

Phía này, Diệp Thành đã thu lại tay nhưng sắc mặt hắn lại không tốt tí nào vì huyết chú này vô cùng “ngoan cố”, không những hạn chế sức mạnh huyết mạch của Thượng Quan Hàn Nguyệt, hút lấy tinh nguyên huyết mạch của cô mà còn lấy đi sức mạnh linh hồn của cô.

Điều quan trọng nhất đó là trên huyết chú kia lạc ấn mật pháp, nếu cố gắng phá giải thì rất khó bảo toàn tính mạng cho Thượng Quan Hàn Nguyệt.

“Ta biết trạng thái của mình hiện giờ thế nào, đạo hữu không cần phải lãng phí thời gian và sức lực đâu”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, khoé miệng lại trào máu.

“Ta không tín tà mà”, Diệp Thành mỉm cười, đặt tay lên vai Thượng Quan Hàn Nguyệt sau đó một luồng sức mạnh thâm nhập vào cơ thể cô, đó là sức mạnh phong ấn.

Ngay sau đó, huyết mạch của Thượng Quan Hàn Nguyệt bị phong ấn, đến cả vùng đan hải và linh hồn cũng bị phong ấn.

Như vậy mới có thể ngăn lại huyết chú đang không ngừng hút lấy huyết mạch và sức mạnh linh hồn của Thượng Quan Hàn Nguyệt, vì phong ấn vùng đan hải và linh hồn cũng như sức mạnh huyết mạch của Thượng Quan Hàn Nguyệt nên hắn mới có thời gian luyện hoá huyết chú.

Đây cũng là hành động bất đắc dĩ vì huyết chú đang không ngừng hút lấy tinh nguyên của Thượng Quan Hàn Nguyệt, nó không cho Diệp Thành thêm thời gian luyện hoá nên Thượng Quan Hàn Nguyệt sẽ biến thành phế nhân nhanh thôi.

“Cần khoảng hai ngày, cứ từ từ, không vội”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

“Ta hiểu rồi”.

“Rất đau đấy, cố gắng nhẫn nhịn”, Diệp Thành nói rồi lại lần nữa đan tay vào nhau chỉ điểm vào phần trán của Thượng Quan Hàn Nguyệt rồi tiếp tục đẩy tiên hoả vào trán cô ta.
Chương 787: Luyện hoá

Hự!

Sau đó Thượng Quan Hàn Nguyệt đau đớn rên rỉ, mồ hôi lạnh túa ra từ gò má nhợt nhạt.

Tĩnh tâm!

Diệp Thành truyền âm cho Thượng Quan Hàn Nguyệt.

Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ kêu lên, tuy rất đau nhưng vẫn hít vào một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, nhìn vào huyết chú lạc ấn ở nơi sâu giữa hai đầu mày của mình.

Cô ta nhìn thấy từng tia lửa đang từ từ bao quanh huyết chú với tốc độ rất chậm.

Bất giác cô ta lại mở mắt.

Đập vào mắt cô ta là khuôn mặt đeo mặt nạ Quỷ Minh, tuy không nhìn rõ khuôn mặt thật của hắn nhưng có thể nhìn thấy đôi mắt đen bình tĩnh mà đen nhánh, lúc này đang nhìn chằm chằm đầu mày cô ta, ồ không đúng, nói chính xác hơn là nhìn vào huyết chú ở sâu trong đôi lông mày.

“Ngươi quen muội muội ta sao?”, cuối cùng Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn lên tiếng, thầm nghĩ có lẽ vì Thượng Quan Ngọc Nhi nên thanh niên trước mặt mới lao tâm khổ tứ phá giải huyết chú cho mình.

“Gặp vài lần chứ cũng không thân”, Diệp Thành cười nhẹ, thản nhiên trả lời. Không biết nếu hắn nói chuyện ở nước Triệu ngày hôm đó ra, liệu Thượng Quan Hàn Nguyệt sẽ có phản ứng thế nào.

“Ngươi hơi khác với Tần Vũ trong lời đồn”.

“Ồ? Khác ở điểm nào?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt.

“Mọi người đều nói ngươi làm việc rất… rất không nghiêm túc”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nói với vẻ mặt rất kỳ lạ.

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành không khỏi giật giật.

Trời đất chứng giám, nếu không vì cô là tỷ tỷ của Thượng Quan Ngọc Nhi thì còn lâu ta mới trả túi đựng đồ cho cô, chưa biết chừng ta còn trói cô lại, tìm một nơi để bán với giá cao ấy chứ.

Sau đó hai người đều im lặng.

Đêm nay vẫn yên tĩnh như mọi khi, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Thượng Quan Hàn Nguyệt.

Người biết thì biết là Diệp Thành đang giúp Thượng Quan Hàn Nguyệt phá giải huyết chú, người nào không biết còn tưởng hai người đang làm chuyện gì kia!

Diệp Thành làm rất cẩn thận.

Huyết chú trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt rất kỳ lạ và cứng đầu, phía trên còn lạc ấn bí pháp, muốn luyện hoá để phá giải thì phải từ từ, bất cứ hành động bừa bãi nào đều có thể khiến Thượng Quan Hàn Nguyệt trở thành kẻ tàn phế.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Đêm đã về khuya, rồi lại từ khuya đến sáng, từ sáng lại về đêm.

Trong suốt thời gian này, hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau không hề nhúc nhích, không chỉ Thượng Quan Hàn Nguyệt mà thậm chí sắc mặt Diệp Thành cũng hơi tái đi, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ mệt mỏi.

Tuy nhiên nỗ lực của hắn cũng không vô ích, sau một ngày một đêm bí thuật lạc ấn trên huyết chú trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt đã được hắn luyện hoá từng chút một, sau khi phá giải được bí thuật quái dị kia, chuyện còn lại dễ dàng hơn rất nhiều.

Ngủ với cô ta đi!

Không biết đến lúc nào, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long.

Cút!

Diệp Thành lập tức chửi nó: “Ông nội ngươi, cứ thấy gái là muốn ta ngủ cùng, ngươi bị điên à?”

“Nhìn đi, nhìn đi, thế là ngươi không hiểu rồi!”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu ra vẻ: “Ai bảo huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể lại thơm thế chứ? Không phải ta lừa ngươi đâu, nhưng đứa bé do Hoang Cổ Thánh Thể và Đạo Linh Chi Thể năm đó sinh ra cũng là một Đại Đế tuyệt đỉnh đấy”.

“Thật không?”

“Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa? Chuyện gì liên quan đến Đại Đế, từ trước đến nay ta đều luôn kính nể, vị Đại Đế đó là người duy nhất chết trong chiến trận trong số một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang, ta sẽ không mang ra để đùa đâu”.

“Chết… Chết trong chiến trận?”, Diệp Thành giật mình: “Đại Đế lợi hại như vậy sao có thể chết trận?”

“Nhưng sự thật là như vậy đấy!”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp, đúng là trong mắt nó đầy vẻ kính nể: “Ông ấy một mình chiến đấu với sáu Đại Đế dị vực, một mình ở Chư Thiên Môn tám trăm năm, chiến đấu đến khi chỉ còn một giọt máu cuối cùng mới có được vinh quang của thế hệ mai sau!”

“Sáu… Sáu vị Đại Đế?”, Diệp Thành run lên.

“Ghi nhớ, ông ấy tên là Huyền Cổ Đại Đế! Là một trong nhũng Đại Đế tuyệt vời nhất của loài người các ngươi”.

“Vị đế mạnh nhất là Hiên Viên Đại Đế, tuổi thọ ngắn nhất là Đấu Chiến Thánh Hoàng, người sống lâu nhất là Viêm Đế, người duy nhất chết trận là Huyền Cổ Đại Đế”, Diệp Thành nhỏ giọng lẩm bẩm, mấy vị thiên đế lừng lẫy xưa nay, Thái Hư Cổ Long nói mỗi một người hắn đều ghi nhớ trong lòng.

“Nói chuyện chính! Thật lòng mà nói, cô nương này rất được đấy”, giây trước Thái Hư Cổ Long còn đang nghiêm túc, kính trọng, giây sau nó đã cười hì hì xoa vuốt rồng, dáng vẻ cực kỳ đáng đánh.

“Ừm, đúng là rất được”, Diệp Thành nói xong thì dứt khoát ngăn cuộc trò chuyện với Thái Hư Cổ Long.

Con người ấy mà, ngu một lần là phải thông minh ra!

Bị Thái Hư Cổ Long chơi hai vố từ lần trước, Diệp Thành đã đưa ra quyết định, đó là khi nào hắn nói chuyện với nữ nhân sẽ phải chặn nó lại trước, nếu nó lại mượn miệng hắn nói linh tinh thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể giải thích được.

Sự thật chứng minh, quyết định của hắn rất sáng suốt, bởi vì đúng là Thái Hư Cổ Long đang định làm vậy.

Có câu ghép được đôi nào thì hay đôi ấy, quá trình vô liêm sỉ thế nào không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Được lắm!

Thái Hư Cổ Long dựng ngón cái lên với chín phân thân của Diệp Thành, sau đó nằm bò ra đất, đôi mắt đảo qua đảo lại không biết đang suy tính điều gì.
Chương 788: Chúng ta còn gặp lại không?

Phù!

Không biết đến khi nào Diệp Thành mới thở ra một hơi khí đục thật dài, rụt tay về rồi cất tiên hoả đi.

Thượng Quan Hàn Nguyệt lập tức ngã xuống, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi như vừa tắm xong, vì mồ hôi nên chiếc váy bó sát vào áo, làm nổi bật dáng người yêu kiều của cô ta.

Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng cảm nhận được nên vội kéo váy, cố gắng che đi thân thể, gò má thoáng chốc ửng hồng.

“Nghỉ ngơi đi! Chuyện còn lại đơn giản hơn nhiều rồi”, Diệp Thành liếc nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt, không khỏi ho khan một tiếng, sau đó lấy một chiếc áo choàng đắp lên người cô ta.

Oa!

Sau đó hắn duỗi eo thoải mái, lấy Đại La Thần Đỉnh ra cho nó lơ lửng giữa không trung, phía dưới còn có tiên hoả đang nhóm lửa.

Sau đó Diệp Thành bắt đầu rót linh dịch vào, ném vào đó một con yêu thú lớn.

Nhìn cảnh này, vẻ mặt Thượng Quan Hàn Nguyệt rất kỳ lạ, đại đỉnh bất phàm như thế mà lại bị coi là nồi sắt để hầm thịt, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng kỳ quái.

Không lâu sau, mùi thơm của thịt hầm bắt đầu lan khắp quần sơn.

Nhưng Diệp Thành vẫn đang bận rộn, hắn cho từng bụi linh thảo phi phàm vào, cố gắng hầm ra tinh phẩm.

“Chắc mùi vị sẽ ngon lắm”, cánh mũi của Thái Hư Cổ Long ở thế giới ngầm dưới lòng đất của Chính Dương Tông giật giật.

“Nếu trong này có thịt rồng hầm sẽ càng ngon hơn”.

“…”

“Uống canh thôi!”, Diệp Thành mặc kệ khuôn mặt tối sầm của Thái Hư Cổ Long, tìm một cái bát lớn, múc đầy một bát rồi nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt: “Cô nương, cô có uống không?”

“Không… Không uống”, hai tay Thượng Quan Hàn Nguyệt ôm đầu gối, nhưng cái bụng không thức thời lại sôi lên ùng ục.

Mặc dù cô ta là tu sĩ, mười ngày nửa tháng không ăn cũng không sao, nhưng lúc này đan hải và linh hồn của cô ta đều đã bị phong ấn, chẳng khác gì người phàm, lại thêm một ngày một đêm giày vò đau đớn nên cô ta đã rất yếu, lúc này ngay cả sức để mở túi đựng đồ cũng không có.

Ục ục!

Ngay sau đó, tiếng sôi ùng ục ở bụng lại vang lên khiến mặt Thượng Quan Hàn Nguyệt lập tức đỏ bừng.

Cô ta là ai? Là Đạo Linh Chi Thể, là Thánh nữ của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, là đệ tử đứng thứ năm trong bảng Phong Vân của Đại Sở, giống như một tiên nữ hoàn mỹ, đã bao giờ phải xấu hổ thế này!

Lúc này cô ta vô thức cúi đầu, muốn tìm một cái lỗ dưới đất để chui xuống.

“Đừng ra vẻ nữa, nam nhân uống thì tráng dương, nữ nhân uống thì đẹp da”, Diệp Thành đưa cái bát lớn tới.

Mặc dù rất ngượng nhưng Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn nhận lấy, nhất là khi ngửi thấy mùi thơm tràn ngập, cái bụng không biết điều của cô ta lại bắt đầu réo lên liên tục, khiến cô ta rất xấu hổ.

“Ừm, đúng là rất ngon”, Diệp Thành đã chạy tới trước đại đỉnh, không cần bát mà trực tiếp dùng chậu lớn.

Khung cảnh tiếp theo ấm áp và yên tĩnh hơn nhiều.

Chẳng mấy chốc, cả hai lại ngồi xếp bằng đối diện với nhau.

Lần này Diệp Thành làm đơn giản hơn rất nhiều, không còn bí thuật lạc ấn trên huyết chú cản trở, hắn không còn điều gì cố kỵ nữa, tiên hoả mạnh mẽ xuất kích bao quanh huyết chú.

Rắc!

Không biết đến lúc nào, trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt vang lên âm thanh này, huyết chú vỡ tan dưới sự luyện hoá mạnh mẽ của tiên hoả, nó còn muốn chống lại nhưng đã bị Diệp Thành cưỡng ép ra khỏi cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt.

Phụt!

Trong vực thẳm huyết sắc, ở chỗ sâu trong huyết vụ cuộn trào mãnh liệt truyền ra tiếng hộc máu.

Bởi vì huyết vụ quá dày nên không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lấp lánh tia sáng u tối, sâu thẳm chết chóc, trông rất u ám và đáng sợ trong đêm tối.

“Không ngờ lại có thể phá được huyết chú cho mình, rốt cuộc người ấy là ai?”, huyết vụ dày đặc che kín đôi mắt, chỉ có giọng nói lạnh lùng, âm u.

Ùng!

Sau khi huyết chú được phá giải, thân thể mỏng manh của Thượng Quan Hàn Nguyệt run lên, thần hà kiều diễm lập tức bao quanh thân thể cô ta, toàn thân nở rộ quang hoa, còn lướt qua một luồng sức mạnh khiến Diệp Thành nhíu mày.

“Đạo Linh Chi Thể quả nhiên phi thường”, Diệp Thành cảm thán.

“Huyết chú đã được luyện hoá, phong ấn cũng được phá giải, chắc không còn vấn đề gì nữa rồi”, Diệp Thành lầm bầm một tiếng, nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt lần cuối rồi xoay người nhẹ nhàng biến mất trong màn đêm.

Một canh giờ sau, Thượng Quan Hàn Nguyệt tỉnh dậy.

Giờ phút này khuôn mặt cô ta đã hồng hào trở lại, khí tức vô cùng mạnh mẽ, không còn huyết chú áp chế và hút tinh nguyên nữa. Đôi mắt cô ta trở nên trong veo, quanh cơ thể xinh đẹp được bao phủ đầy thần hoa, còn có một số dị tượng huyền ảo đan xen, trông vô cùng lộng lẫy dưới màn đêm đen.

“Đi rồi sao?”, nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng Diệp Thành, ánh sáng trong đôi mắt đẹp của Thượng Quan Hàn Nguyệt tối đi một chút, trong lòng cũng có cảm giác mất mát không giải thích được.

“Sát thần Tần Vũ, chúng ta có còn gặp lại không?”, dưới ánh trăng đêm, Thượng Quan Hàn Nguyệt lẩm bẩm, cuối cùng nhìn về phía núi rừng, nhẹ nhàng xoay người biến mất vào trong đêm đen.
Chương 789: Thượng Quan

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Trên hư không mờ ảo, Diệp Thành lao vụt đi như một đạo kim quang, trên người hắn vẫn khoác áo choàng đen.

Đặc điểm nhận dạng của sát thần Tần Vũ quá rõ ràng, hắn không muốn bị mọi người biết mình vẫn còn sống nhanh như vậy, hắn luôn thích chơi từ phía sau, hắn còn định đánh cho một vài thế lực trở tay không kịp đây!

Ba canh giờ sau, hắn đáp xuống một khu vườn nhỏ của thành cổ.

Đúng như hắn nghĩ, phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã không còn ở đây nữa, khả năng cao là đã chuyển đi nơi khác.

“Mình vẫn quá nhân từ”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, nếu biết trước sẽ thế này thì hắn đã phế luôn Cơ Tuyết Băng, như vậy sẽ không xảy ra những chuyện phía sau.

Nói xong hắn từ từ quay lại.

Chẳng mấy chốc, hai bóng người xuất hiện trước mặt hắn, nhìn kỹ lại thì thấy Lý Tinh Hồn và Chu Ngạo cũng đang mặc áo choàng đen.

Nhìn thấy hai người, Diệp Thành sửng sốt: “Hai vẫn chưa đi?”

“Đi rồi lại quay về”, Chu Ngạo cười tươi: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất mà!”

“Xem ra hai ngươi cũng không phải kẻ ngốc!”

“Nhưng điều khiến chúng ta thấy lạ là Chính Dương Tông không phái người đến”, Lý Tinh Hồn gãi đầu.

“Không phái người đến?”, Diệp Thành nhướng mày, bất giác sờ cằm: “Lẽ nào Cơ Tuyết Băng không tiết lộ nơi này cho Chính Dương Tông?”

“Có lẽ là vậy”.

“Vậy thì thực sự khiến ta bất ngờ đấy”, Diệp Thành tiếp tục sờ cằm, hắn đã phải nhìn Cơ Tuyết Băng bằng con mắt khác, Chính Dương Tông không phái người tới lục soát thành, trong đó Cơ Tuyết Băng là một nhân tố lớn.

“Chúng ta đã nghe chuyện huynh độ kiếp rồi, mọi người đều nói huynh đã bị thiên kiếp đánh chết”, Diệp Thành đang suy nghĩ thì Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã nhìn hắn với vẻ mặt nghi ngờ: “Huynh sống sót kiểu gì vậy?”

“Nói linh tinh, ta còn phải đưa mọi người đi chinh chiến thiên hạ, sao có thể chết sớm vậy được!”, Diệp Thành nói xong còn lắc đầu, vuốt tóc tự cho rằng mình rất đẹp trai: “Đi theo ta là không sai đâu”.

Vậy đương nhiên phải đi theo huynh rồi!

Trong mắt Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều hiện lên vẻ tin tưởng.

Không nói đến chuyện khác, chỉ nói chuyện mấy ngày trước, hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn cảnh giới Không Minh mà cũng không bắt được Diệp Thành, còn bị thiên kiếp của hắn đánh cho chạy tán loạn.

Thử hỏi, ở Đại Sở này còn tìm ra được tu sĩ nào cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất lợi hại như vậy nữa không?

Điều quan trọng nhất là bọn họ nghe nói thiên kiếp mà Diệp Thành dẫn ra không phải người bình thường có thể độ được, Diệp Thành có thể sống sót trong tình hình đó, bây giờ vẫn có thể nhảy nhót tung tăng, tiềm lực của hắn phải lớn nhường nào?

“Những người khác đâu?”, Diệp Thành hỏi, nhâm nhi một ngụm rượu.

“Bọn họ đều ở trong thành cổ này, đang chờ huynh về đưa chúng ta ra ngoài ra oai đây”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều cười tươi rói.

“Ta thích nghe lời này”, Diệp Thành lắc đầu, lại vuốt tóc, khá giống tư thái của Trần Vinh Vân.

Nói xong Diệp Thành xoay người đi ra ngoài đầu tiên: “Đưa người của chúng ta về nhà thôi”.

“Được!”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lần lượt đi theo, bước nhanh tới cười ngượng ngùng: “Ngươi đưa chúng ta về thế này, phía Liễu Dật và Tư Đồ Nam sẽ không đánh chúng ta chứ?”

“Yên tâm, ta sẽ giữ lại cho các ngươi một hơi thở”.



Vì sao sáng chói, ánh trăng trong trẻo.

Đây là một quần sơn, sâu trong quần sơn là toà thành cổ hùng vĩ, người Nam Sở gọi nơi đây là thiên thành Đông Nhạc.

Nhìn từ xa, thiên thành Đông Nhạc rực rỡ ánh sáng, thần huy sáng chói tản ra giống như viên minh châu chói lọi giữa quần sơn. Toà thành cổ này cực kỳ lớn, bên trong có một ngọn núi cao chót vót, toàn bộ đều được mây mù bao phủ, như chốn bồng lai tiên cảnh.

Đây là Thượng Quan thế gia ở Đông Nhạc, là một thế lực lớn ở Nam Sở.

Lúc này, trong rừng hoa có một nữ tử áo trắng đang ngồi dựa vào lan can, thất thần nhìn cánh hoa bay rợp trời.

Cô có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại hơi hốc hác, làn gió thổi bay mái tóc che nửa bên má nhưng không che được vẻ xinh đẹp, đau thương.

Người này chẳng phải Thượng Quan Ngọc Nhi thì là ai?

“Ngươi đã đi được một năm rồi nhỉ!”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ ngửa mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, hy vọng có thể tìm được ngôi sao sáng nhất.

“Diệp Thành, ngươi là ngôi sao nào?”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ lẩm bẩm, đôi mắt đẹp trở nên mờ sương, tuy giọng nói dịu dàng nhưng sương mù trong đôi mắt đẹp lại ngưng tụ thành băng dưới ánh trăng sáng.

Có lẽ là quá tập trung nên cô không phát hiện Thượng Quan Hàn Nguyệt đã nhẹ nhàng đứng ngay sau mình.

Haiz!

Thấy Thượng Quan Ngọc Nhi như vậy, Thượng Quan Hàn Nguyệt không khỏi thở dài.

Cô ta vẫn đánh giá thấp nỗi chấp niệm của muội muội mình, đã lâu vậy rồi vẫn không thể quên, cả ngày cứ như người mất hồn khiến người làm tỷ tỷ là cô ta không biết phải làm sao.

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, cô ta bước lên phía trước, vỗ nhẹ bả vai Thượng Quan Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, lại nhớ tới hắn à?”

Nghe thấy lời Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi vội vàng quay đầu, sương mù trong mắt lập tức biến mất, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo: “Tỷ về rồi”.

“Tu luyện ở ngoài lâu như vậy cũng nên về rồi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Vậy tỷ tỷ ra ngoài lâu như vậy có câu chuyện hay nào muốn kể cho muội nghe không?”

“Không có chuyện nào hay, nhưng lại gặp được một người thú vị”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nói, trong đầu bất giác hiện lên bóng dáng đeo mặt nạ Quỷ Minh, bên trán khắc một chữ ‘thù’.

Có lẽ suy nghĩ quá tập trung, đến nỗi cả người đều chìm đắm trong đó, nghĩ một lúc khoé miệng cô ta còn nở nụ cười nhẹ.

“Có vẻ tỷ tỷ đã gặp được người mình thích”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp đôi mắt tinh nghịch, cười tủm tỉm nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt.

“Ngọc Nhi, đừng đùa nữa”, suy nghĩ bị cắt ngang, hai má Thượng Quan Hàn Nguyệt thoáng chốc ửng hồng: “Hắn… Hắn rất khác với người bình thường, nhưng cũng không như lời đồn đại”.

Nói đến đây, Thượng Quan Hàn Nguyệt còn nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi: “Hắn biết muội đó”.

“Biết muội sao?”, Thượng Quan Ngọc Nhi sững sờ: “Ai vậy ạ?”

“Tần Vũ”.

“Tần Vũ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi gãi đầu, hai ba giây sau mới nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt, ngập ngừng thử hỏi: “Sát thần Tần Vũ ạ?”

“Chính là hắn”, Thượng Quan Hàn Nguyệt đáp, vẻ mặt hơi kỳ lạ: “Túi đựng đồ của tỷ bị hắn cướp mất, nhưng nghe nói tỷ là tỷ tỷ của muội, hắn lại trả ngay”.

“Nhưng… Nhưng muội không biết hắn mà!”, Thượng Quan Ngọc Nhi mờ mịt.

“Có lẽ hắn từng thấy muội mà muội không thấy hắn”.

“Điều này không quan trọng”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười, nháy mắt với Thượng Quan Hàn Nguyệt: “Quan trọng là có phải tỷ tỷ đã thích hắn rồi không?”

“Đâu… Đâu có, tỷ chỉ cảm thán thực lực của hắn thôi, hắn là anh hùng cái thế mà”.

Anh hùng cái thế!

Nghe mấy chữ này, Thượng Quan Ngọc Nhi mím môi, lại nhìn lên bầu trời đầy sao, bắt đầu tìm kiếm ngôi sao sáng nhất, rực rỡ nhất.

“Diệp Thành của muội cũng là một bậc anh hùng cái thế”.
Chương 790: Cảnh tượng khiến người ta cảm khái

Trời gần sáng, Diệp Thành dẫn nhóm Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nghênh ngang đi vào thành cổ Thiên Thu.

Sự xuất hiện của Diệp Thành lập tức gây chấn động toàn bộ thành cổ Thiên Thu, dọc đường đi, từng đôi mắt kinh ngạc, kính nể, sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn.

Chủ yếu là lần này Thánh chủ Diệp Thành của bọn họ làm lớn quá, giết Thánh tử của Thanh Vân Tông, bắt cóc Thánh nữ của Chính Dương Tông, hơn nữa còn đưa người đi đòi tiền chuộc, nhận tiền chuộc xong lại không trả người.

Nhưng đây không phải điều ghê gớm nhất! Ghê gớm nhất là một trận thiên kiếp của hắn khiến hơn ba trăm cảnh giới Chuẩn Thiên và hơn một nghìn cảnh giới Không Minh chạy tán loạn, chấn động khắp Đại Sở.

Điều khiến mọi người sốc nhất là dưới thần phạt xưa nay chưa từng có, Thánh chủ của họ vẫn có thể tung tăng nhảy nhót trở về, họ đã từng thấy người giỏi nhưng chưa thấy người nào lợi hại như Thánh chủ nhà mình.

Hế?

Trong lúc ngỡ ngàng, có người ngạc nhiên hô lên, hướng mắt về phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.

“Thế này là thế nào? Đây chẳng phải đệ tử của Thanh Vân Tông ư?”, có người ngạc nhiên hỏi: “Sao Thánh chủ lại đưa bọn họ về?”

“Có vẻ đều là nhân tài mà Thánh chủ quy tụ được đấy, tu vi thiên phú của họ đều không thấp, không lâu nữa sẽ thành cao thủ”.

“Sao ta lại thấy không phải nhỉ?”, có người sờ cằm suy ngẫm: “Khi ở cuộc thi tam tông, phía Chu Ngạo liên tục gây khó dễ cho phía Thánh chủ, theo ta thấy Thánh chủ đưa bọn họ về là để từ từ trút giận”.

“Đây chính là thành cổ Thiên Thu à!”, khi những người khác đều đang ngạc nhiên, ngờ vực nhìn mình, phía Chu Ngạo lại tò mò quan sát thành cổ Thiên Thu.

Trong mắt bọn họ, thành cổ Thiên Thu thực sự quá lớn, ba ngọn núi sừng sững ở chính giữa thành, ngọn núi nào cũng cao lớn hùng vĩ, được bao phủ bởi mây mù mờ ảo, hệt như ba ngọn núi thần tiên.

Hơn nữa trên đường đi, đâu đâu họ cũng thấy có Ngưng Linh Trận, lớn nhỏ khác nhau, số lượng cực kỳ nhiều, tập trung linh khí của đất trời khiến cho linh khí của thành cổ Thiên Thu rất dồi dào, tu luyện ở đây chắc chắn rất có lợi.

Ngoài ra họ còn thấy một số trận pháp bí mật, số lượng cũng rất lớn, khí tức đều rất nguy hiểm, đội hình này chắc chắn không yếu hơn Thanh Vân Tông.

“Lợi hại quá vậy!”, mọi người tấm tắc cảm thán, không ngờ Diệp Thành lại có cơ sỡ vững chắc, hùng hậu như vậy ở trung tâm Nam Sở.

“Ta không nói quá đâu, phòng ngự của thành cổ Thiên Thu không hề yếu hơn Thanh Vân Tông của các ngươi chút nào”, Diệp Thành cười toe toét.

“Điều này ta tin”.

“Giết!”, ngay sau đó, cuộc trò chuyện của mấy người bị tiếng la hét cắt ngang.

Nhìn ra xa, một đám ngu xuẩn đang la hét thất thanh, đi đầu là Tư Đồ Nam, hắn ta hô vang nhất, theo sau là phía Hùng Nhị, Tạ Vân, cả nhóm đang ồ ạt kéo tới.

Còn mục tiêu của đám người ngốc nghếch này chẳng phải chính là Diệp Thành vừa mới trở về sao? Ồ không, chính xác hơn là phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đứng sau hắn.

Vừa rồi bọn họ đang ngủ say thì nghe tin Diệp Thành dẫn nhóm Chu Ngạo về, ai nấy đều như bị hắt máu gá, xách theo binh khí chạy tới đây. Bọn họ nghĩ, Diệp Thành dẫn phía Chu Ngạo tới là để cho mình trút giận.

Ôi!

Nhìn thấy cảnh này, khoé miệng phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều giật giật.

Mặc dù bọn họ đã không chỉ một lần suy đoán tình huống khi mình và phía Tư Đồ Nam gặp nhau, nhưng không ngờ lại là cảnh tượng này. Xem ra đến giờ đối phương vẫn còn nhớ mối thù ở cuộc thi tam tông.

Mẹ kiếp!

Bên này, Diệp Thành chửi một tiếng rồi tung chưởng quét bay cả đám.

Chết tiệt!

Tư Đồ Nam và những người khác chật vật đứng dậy, lau máu mũi rồi bảo: “Ngươi dẫn bọn chúng về chẳng phải để cho chúng ta trút giận sao?”

“Cái tai nào của ngươi nghe ta nói vậy?”, Diệp Thành lại mắng lần nữa: “Đây đều là nhân tài mà ta thu nhận, nhân tài đó có hiểu không? Yên tĩnh cho ta nhờ, nếu không ta sẽ đưa các ngươi lên trời đấy”.

Nhân tài?

Nghe hai từ này, phía Tư Đồ Nam mới quan sát phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn một lượt từ trên xuống dưới.

Không chỉ hắn ta mà Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng cũng đi vòng quanh phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, vừa đi vừa sờ cằm, ánh mắt lăm le gian tà.

Bị bọn họ nhìn như vậy, toàn thân phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều không được tự nhiên.

Nhất là sau khi thấy ánh mắt không bình thường của phía Tư Đồ Nam, bọn họ cảm giác như rơi vào hang ổ của kẻ trộm.

So với họ, phía Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Nhiếp Phong bình thường hơn nhiều.

“Chu Ngạo sư huynh, lâu ngày không gặp!”, Liễu Dật cười thoải mái, không hề có vẻ nhỏ nhen như mọi người nghĩ.

“Chúng ta xin lỗi mọi người chuyện ở cuộc thi tam tông”, phía Chu Ngạo chắp tay chân thành xin lỗi.

“Tuổi trẻ ngông cuồng, không cần để trong lòng”.

“Sau này chúng ta đều là người một nhà, đừng khách sáo”, Diệp Thành hắng giọng.

“Đó là đương nhiên”, Tư Đồ Nam cười toét miệng, cũng chẳng quan tâm Lý Tinh Hồn có đồng ý hay không đã khoác vai hắn ta. Ở cuộc thi tam tông, hai người họ một đấu một, lúc đó Tư Đồ Nam đánh điên cuồng, suýt nữa khiến cho Lý Tinh Hồn tức hộc máu.

“Nhân tài, chúng ta đều là nhân tài”, Hùng Nhị cũng mặt dày, lắc lư thân hình mập mạp chen vào giữa đội hình phía Chu Ngạo, hơn nữa nhìn vẻ mặt hắn ta còn rất tự hào.

Có điều bức tranh này nhìn thế nào cũng thấy không hài hoà, phía Chu Ngạo đều tao nhã, hiên ngang, chỉ có một mình tên mập này ở giữa là chướng mắt.

“Nhìn mắt ta đi, có lợi hại không?”, Tạ Vân cũng chạy lên, chỉ vào đôi mắt một bên tím một bên xanh của mình, hỏi với vẻ còn tự hào hơn cả Hùng Nhị.

“Lợi… Lợi hại”.

“Không phải nói gì cả, sau này huynh đây bảo vệ các ngươi”, Hoắc Đằng vỗ ngực nhưng lại nhận được cái lườm của phía Tư Đồ Nam. Ở đây ngươi là yếu nhất đó!

“Vẻ mặt mọi người là thế nào hả?”

“Đừng nói nữa, dễ bị lộ trí thông minh”.

“Từ nay về sau, đây sẽ là nhà của mọi người”, thấy mọi người đã hoà hợp, Diệp Thành bất giác nở nụ cười với phía Chu Ngạo.

Nhà?

Nghe thấy chữ này, phía Chu Ngạo chỉ cảm thấy chóp mũi hơi cay.

Vì nhiều lý do khác nhau mà họ buộc phải rời khỏi Thanh Vân, có người còn bị tông môn bỏ rơi, mấy ngày nay lại bị đuổi giết khắp nơi, sống cuộc sống nguy hiểm rình rập, nơm nớp lo sợ, đâu còn nơi nào là nhà nữa?

Giờ đây lại nhắc đến ‘nhà’, trong lòng họ không khỏi nảy sinh cảm giác an toàn và ấm áp.

Không bao lâu, phía Dương Đỉnh Thiên cũng tới nhưng ai nấy đều vui mừng, vì thiên phú của phía Chu Ngạo không hề yếu hơn phía Liễu Dật, đều là nhân tài cả!

Trong mắt họ, Chu Ngạo và Hoa Vân của Chính Dương Tông vẫn khác nhau.

Khi ở cuộc thi tam tông, tuy phía Chu Ngạo cũng gây khó dễ cho Hằng Nhạc Tông, nhưng chưa hề chạm đến giới hạn của họ.

So với bọn hắn, điều Hoa Vân của Chính Dương Tông làm mới là quá đáng, họ vẫn nhớ trận chiến giữa Hoa Vân và Liễu Dật, Hoa Vân đã sỉ nhục Liễu Dật như thế nào.

Tình cảnh ngày hôm nay vô cùng hoà hợp.

Trước đây phía Chu Ngạo đều là đệ tử chân truyền của Thanh Vân Tông, nhân tài hội tụ, càng nhiều càng tốt!

Giờ phút này, các trưởng lão đều thở dài cảm thán! Nhìn đám tiểu tử ngày nào còn đánh nhau trên chiến đài không chết không thôi, bây giờ lại tụ họp bằng cách này, sao có thể không cảm khái!

Trong lòng nghĩ vậy, các trưởng lão lại nhìn về Diệp Thành đang đứng giữa đám đông, trong mắt đều là vẻ vui mừng, hài lòng. Nếu không có tiểu tử này, không biết tình hình hiện tại của họ thê thảm nhường nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK