Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 628: Tới tay

Khung cảnh náo nhiệt kết thúc, Diệp Thành lật tung cả linh sơn của Viêm Hoàng cũng không tìm ra được bóng dáng của Sở Linh Ngọc.

“Mẹ kiếp, đừng để lão tử đây tóm được cô”, Diệp Thành tức tối mắng chửi liên tục, đúng là có tính trăm phương ngàn kế hắn cũng không thể ngờ Sở Linh Ngọc lại chơi xỏ hắn trước mặt bao nhiêu người như vậy.

Hiện giờ có quá nhiều người đã nghe thấy câu hắn nói, đường đường là Viêm Hoàng Thánh Chủ nói ra lời cầu hôn, nếu làm trái lại thì là do hắn sai rồi.

Khụ, khụ…!

Đương lúc Diệp Thành tức tối thì phía sau vang lên tiếng ho hắng khiến hắn lập tức quay đầu lại và người tới chính là Thiên Tông Lão Tổ.

Thấy Thiên Tông Lão Tổ, Diệp Thành có phần ái ngại, vừa rồi hắn tức quá nên mắng chửi liên miệng không kiêng dè gì, không biết Thiên Tông Lão Tổ nghe được hay không, nếu như nghe thấy những lời hắn mắng chửi Sở Linh Ngọc thì không biết ông ta có nổi điên lên không nữa.

“Tiền…tiền bối, người tới từ bao giờ vậy?”, Diệp Thành cười trừ.

“Ta vừa tới thôi”, Thiên Tông Lão Tổ nói một câu nhẹ nhàng khiến Diệp Thành thở phào, nếu như Thiên Tông Lão Tổ nói đến từ lâu rồi vả lại còn nghe thấy những lời mắng nhiếc sỉ vả của hắn thì Diệp Thành sẽ phải bỏ chạy ngay lập tức.

“Chuyện của ngươi và Ngọc Nhi ta sẽ không can dự”, Thiên Tông Lão Tổ đứng lại, mỉm cười ôn hoà, câu nói này của ông ta khiến Diệp Thành cảm thấy nhẹ nhõm hơn, hắn không định tìm Sở Thương Tông để nói lý, dù sao thì người chơi khăm hắn là Sở Linh Ngọc chứ không phải là Sở Thương Tông.

“Nghe Vô Nhai Nói ngươi định tìm ta để mượn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan?”, Sở Thương Tông nhìn Diệp Thành, hỏi.

Nghe vậy, Diệp Thành mới sáng mắt lên.

Trước đó hắn bị Sở Linh Ngọc đánh bầm dập, đầu óc choáng váng nên nhất thời quên mất mục đích tới đây là gì.

Nghe Sở Thương Tông nói vậy, Diệp Thành lập tức chắp tay cung kính: “Không biết tiền bối có thể cho vãn mối mượn vài ngày không? Sau khi xem xong vãn bối nhất định đem trả”.

“Đương nhiên là được”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu sau đó nhìn Diệp Thành, nói: “Có điều lão nhân có một điều kiện nho nhỏ”.

“Xin tiền bối cứ nói”.

“Nếu như ngươi có thể luyện ra Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan thì có thể cho ta một viên không?”

Nghe điều kiện này, với tính cách của Diệp Thành cũng không khỏi mắng chửi: “Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan thực sự rất khó luyện, ta chỉ xem một nửa viên của ông mà ông lại đòi một viên, điều kiện này cũng nhỏ quá đấy”.

Có điều, những lời này Diệp Thành chỉ nghĩ trong đầu, hắn vẫn có thể nhấp nhận điều kiện “nho nhỏ” của Thiên Tông Lão Tổ vì dù sao nếu không nhìn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan thì hắn căn bản không thể luyện chế ra được.

“Được ạ”, nghĩ rồi Diệp Thành mỉm cười đồng ý một cách dứt khoát.

“Vậy lão nhân xin cảm ơn”, Thiên Tông Lão Tổ phất tay đưa một hộp ngọc cho Diệp Thành, trên hộp ngọc còn có phong ấn, thế nhưng dù có phong ấn thì Diệp Thành vẫn có thể ngửi thấy mùi hương dược liệu thoang thoảng.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành nhận lấy hộp ngọc cất vào tay áo.

“Vậy con xin phép đi trước”, nói rồi, Diệp Thành cung kính chắp tay hành lễ rồi mới quay người bước vào không gian.

Nhìn bóng hình Diệp Thành rời đi, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu mỉm cười ôn hoà: “Tiểu tử, nếu ngươi thực sự có thể thành con rể của Thiên Tông thế gia ta thì thật là tốt”.

Phía này, Diệp Thành đã quay lại thế giới nhỏ trong không gian. Vừa vào trong, Diệp Thành đã đóng cánh cửa lại.

Làm xong xuôi, hắn mới lấy hộp ngọc ra mở phong ấn, sau đó, nửa viên linh đan màu tím bay ra ngoài, xung quanh còn có sắc tím vờn quanh, viên linh đan toả ra mùi hương thơm nồng, bên trên còn có bốn vân đã bị đứt đoạn.

Tiên Luân Nhãn, mở!

Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, hắn đặt nửa viên linh đan trước mặt và nhanh chóng nắm bắt được linh hồn lạc ấn trên linh đan.

Diệp Thành nhìn thấy từng cảnh tượng rời rạc, người luyện chế ra viên linh đan này là một nữ nhân mặc y phục đỏ, có lẽ do viên đan dược chỉ còn một nửa nên hắn không nhìn rõ chân dung của nữ tử ấy, mọi thứ trông hết sức mơ hồ.

Diệp Thành chăm chú quan sát diễn tiến lại từng loại linh thảo cần cho việc luyện chế ra Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan.

“Bích thuỷ linh chi thảo, tử man la hoa, sam ngọc linh quả…”, Diệp Thành không ngừng lẩm bẩm đọc lên từng cái tên linh thảo.

Vừa nhẩm đọc, Diệp Thành vừa cầm bút viết lại tên linh thảo.

Hắn càng đọc càng kinh ngạc, hắn biết Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan khó luyện nhưng vẫn thấy bất ngờ vì chỉ tính linh thảo cần cho quá trình luyện chế cũng phải hơn sáu trăm loại, trong đó có vài linh thảo mà hắn còn chưa hề biết.

Sau ba canh giờ, Diệp Thành từ từ thu lại ánh mắt, hắn lấy ra một miếng ngọc giản, đem những những hình ảnh linh thảo mà mình không biết lạc ấn vào bên trong, có rất nhiều loại linh thảo trông hình dáng giống nhau, hắn cần tìm đươc chúng sau đó thử từng loại một.

Chỉ nghĩ tới chuyện này thôi cũng khiến Diệp Thành phải đau đầu, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan vốn dĩ rất khó luyện chế, vả lại việc đi thử mỗi loại linh thảo không phải là chuyện một sớm một chiều, có trời mới biết bao giờ mới luyện ra được Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan.

Quả nhiên, đan dược bá đạo không hề dễ dàng mà luyện ra được.

Gần sáng, Diệp Thành triệu gọi chín trưởng lão của Viêm Hoàng, hắn đưa cho bọn họ những miếng ngọc giản có lạc ấn hình ảnh của linh thảo trong đó: “Ta cần những linh thảo này, càng nhiều càng tốt, càng sớm càng tốt”.

Ngay sau đó, chín trưởng lão của Viêm Hoàng lập tức nhận lệnh ra ngoài, người nào người nấy lên đường trong tâm thế hết sức hăng hái.

Bọn họ đã nghe nói sau khi làm việc cho Diệp Thành sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh nên có quá nhiều người muốn được Diệp Thành giao nhiệm vụ.

Phù!

Diệp Thành hả ra một hơi, mắt sáng lên: “Vậy thì tiếp theo đây chính là Thiên Hoàng rồi”.

Nói rồi, hắn bước ra khỏi không gian sau đó hiện thân bên trong địa cung.

Không lâu sau đó, vài vị tiền bối của Viêm Hoàng đều được hắn gọi tới, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Ly, Chung Tiêu, lão tổ nhà họ Tô, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, đến cả Sở Linh Ngọc mà Diệp Thành tìm khắp nơi không thấy cũng tới.

Những vị lão bối khác như Thiên Tông Lão Tổ hay mấy người phía Chung Giang còn đỡ, chỉ có Sở Linh Ngọc vừa xuất hiện, Diệp Thành suýt chút nữa không kiềm chế được mà xông lên.

“Ta đang đợi ngươi tới rước đó”, nhìn khuôn mặt tối sầm của Diệp Thành, Sở Linh Ngọc cười khúc khích, nói rồi còn không quên nháy mắt với Diệp Thành.

“Ta…”

“Được rồi”, Diệp Thành đang sắp nổi điên thì Hồng Trần Tuyết ở bên ngắt lời, bà ta nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khác thường nhưng ngay sau đó lại lên tiếng lãnh đạm: “Ngươi gọi chúng ta tới rốt cục có chuyện gì?”

Nói vào chuyện chính, Diệp Thành trừng mắt với Sở Linh Ngọc sau đó phất tay mở ra một tấm địa đồ.

Sau khi địa đồ được mở ra, vẻ mặt Diệp Thành trở nên nghiêm túc hẳn, hắn nhìn vài vị lão bối: “Các vị, là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, ta cho rằng thời cơ chúng ta khai chiến với Thiên Hoàng đã đến rồi”.
Chương 629: Đêm trước khi quyết chiến

“Ta cho rằng thời cơ chúng ta và Thiên Hoàng khai chiến đã đến rồi”.

Nghe Diệp Thành nói vậy, bên trong địa cung chợt im ắng đến lạ, vài lão bối nghiêm mặt thấy rõ.

“Chiến, chiến với bọn họ”, sau giây phút yên ắng, một âm thanh lớn phá tan bầu không khí ấy.

Người nói chính là Tiểu Linh Oa, không biết tên này chui từ đâu ra giống như một đạo lưu quang cứ thế lơ lửng trước mặt mọi người. Nó chỉ bằng nắm tay người trưởng thành, người núc ních thịt trông rất đáng yêu khiến người ta nhìn mà sáng cả mắt.

“Thứ gì thế này?”, mấy người phía Cổ Tam Thông chưa từng gặp Tiểu Linh Oa, bọn họ tròn mắt nhìn.

“Mẹ kiếp, ông mới là cái thứ gì. Lão tử là người, là người”, Tiểu Linh Oa bực bội mắng chửi, người nó không to lớn nhưng cổ họng thì lại không hề vừa, có điều điều đáng nói chính là tên này khi tức giận trông hết sức đáng yêu.

“Tiểu tử này trông núng na núng nính ấy nhỉ”, Sở Linh Ngọc vô cùng hiếu kỳ, cô ta cứ thế vươn ngón tay véo lấy cái bụng của Tiểu Linh Oa, cảm giác mềm mại thật thích.

“Mang về hầm đi”, Vô Nhai Đạo Nhân xoa tay nói.

“Hầm gì chứ, nướng lên ấy”, Cổ Tam Thông cũng vuốt râu lên tiếng.

“Điên rồ, hai kẻ điên rồ”, Tiểu Linh Oa vung tay lên tiếng mắng chửi, nó lại như một đạo lưu quang len lỏi ra khỏi địa cung, chỉ sợ Vô Nhai Đạo Nhân và Cổ Tam Thông lôi lại xử lý.

“Ấy, còn dám chạy?”

“Lôi lại”.

“Ta nói này, hai người tới đây để chơi phải không?”, Diệp Thành tối sầm mặt nhìn Vô Nhai Đạo Nhân và Cổ Tam Thông.

“Ngươi nói, ngươi nói đi”, cả hai người ho hắng, thấy Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ đều nhìn mình với vẻ mặt xem thường nên bọn họ im bặt không nói lời nào, lần lượt đưa mắt nhìn vào tấm địa đồ mà Diệp Thành mở ra.

“Nhất định phải khai chiến sao?”, Chung Giang trầm ngâm hồi lâu rồi nhìn sang Diệp Thành.

“Hoặc là chúng ta có thể dùng cách giải quyết trong hoà bình”, Hồng Trần Tuyết và Chung Ly thu lại ánh mắt nhìn sang Diệp Thành.

Trong ánh mắt của cả ba người đều mang theo hi vọng, bọn họ không giống với Thiên Tông Lão Tổ và Cổ Tam Thông, tất cả đều là người của Viêm Hoàng, có tình cảm với Viêm Hoàng, không ai muốn nhìn thấy cảnh đồng môn chém giết nhau.

“Cho nên phải đàm phán trước rồi mới tính đến biện pháp giao chiến sau”, khi cả ba người nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt mang theo hi vọng, hắn liền từ tốn lên tiếng: “Ta đương nhiên cũng hi vọng giải quyết bằng phương án hoà bình, nhưng ba vị tiền bối có lẽ hiểu rõ tính cách của Chung Quy tiền bối, muốn ông ấy đầu hàng gần như là không thể”.

Bả ba người trầm ngâm.

Lời Diệp Thành nói không phải không có lý, cùng xuất phát từ một tông môn với nhau, bọn họ ít nhiều hiểu được tính cách của Chung Quy.

“Theo như Thánh Chủ thấy thì Viêm Hoàng có mấy phần khả năng chiến thắng?”, khi cả ba người còn đang ngỡ ngàng thì lão tổ nhà họ Tô lại nhìn sang Diệp Thành: “Thiên Hoàng không thể đem ra để so sánh với Huyền Hoàng được. Mấy năm nay, dưới sự chỉ huy của Chung Quy, thế lực của Thiên Hoàng nhanh chóng lớn mạnh”.

“Khả năng là sáu phần thành công”, Diệp Thành trầm ngâm.

Từ khi Thiên Tông thế gia gia nhập vào Viêm Hoàng, Diệp Thành nhiều lần tự lượng thực lực của Viêm Hoàng. Thiên Tông Lão Tổ, Sở Linh Ngọc, Chung Giang, Chung Ly, Chung Tiêu, lão tổ nhà họ Tô, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, tổng cộng có tám người ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Ngoài tám người bọn họ ra thì chỗ hắn có thêm ba Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nữa, nếu vậy thì tổng cộng có mười một Âm Minh Tử Tướng.

Còn những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín khác thì hắn thì hắn tin rằng còn nhiều hơn cả Thiên Hoàng.

Điều quan trọng nhất đó là Viêm Hoàng còn có một nhân tố bất định như hắn với khả năng chiến đấu đỉnh phong, lại thêm Tiên Luân Nhãn nên có thể diệt được một kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Dồn lực tổng thể thì thực lực của Viêm Hoàng so với Thiên Hoàng mà nói quả thực là có sáu phần chiến thắng.

“Ta đồng ý việc thương lượng trước giao chiến sau”, Thiên Tông Lão Tổ nãy giờ vẫn im bặt thì đột nhiên chậm rãi lên tiếng: “Mặc dù lúc này thực lực của Viêm Hoàng mạnh hơn Thiên Hoàng nhưng nếu khai chiến thì dù Viêm Hoàng có thắng cũng vẫn là thắng thảm hại, cho dù bỏ ra cái giá thế nào thì tốt nhất vẫn nên giải quyết trong hoà bình. Nên biết rằng còn có Thị Huyết Điện lăm le nhòm ngó, đừng để chúng như ngư ông đắc lợi”.

“Để ta đi”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng nói: “Hi vọng có thể thuyết phục được Chung Quy sư huynh, dù sao thì đây cũng là một cuộc chiến tranh, nếu đánh thì hai bên đều tổn thất”.

“Cho nên chúng ta vẫn nên có sự chuẩn bị cho trận đại chiến từ trước”, Diệp Thành không hề phản đối Hồng Trần Tuyết tới Thiên Hoàng mà chỉ vào tấm địa đồ, chậm rãi lên tiếng: “Như các vị thấy, một khi khai chiến với Thiên Hoàng có lẽ sẽ tạo nên một cuộc hỗn chiến lớn ở Tây Lăng, thế lực của Thiên Hoàng phức tạp, nếu dốc toàn lực thì có lẽ chúng ta không chỉ đối mặt với mình Thiên Hoàng mà còn phải đối mặt với những thế lực bí ẩn, rất có khả năng đây là một cuộc chiến thảm khốc cho nên phải có chuẩn bị kĩ lưỡng”.

“Đã là chiến tranh thì ắt có thương vong, muốn Viêm Hoàng thống nhất thì cần trả giá bằng máu”, Thiên Tông Lão Tổ thở dài.

“Với tình hình này thì Tây Lăng sắp náo nhiệt rồi”, Dương Tam Thiếu tặc lưỡi lên tiếng.

“Đánh thì đánh, xem ai sợ ai”, Vô Nhai Đạo Nhân cao hứng, bộ dạng chẳng sợ sệt điều gì, ông ta xắn tay áo: “Lâu rồi ta chưa gặp cảnh tượng nào náo nhiệt cả”.

“Chúng ta nghiên cứu chiến lược tỉ mỉ xem sao”.

Sau câu nói của Diệp Thành, tất cả mọi người đều tiến lên trước một bước. Vài canh giờ sau, bọn họ đều nói ra suy nghĩ của bản thân, đem mọi khả năng có thể xảy ra dự trù trước.

Mãi tới khi màn đêm buông xuống, mọi người mới lần lượt đi ra khỏi địa cung.

Tiếp theo đó, từng bóng hình nhận lệnh, cả Viêm Hoàng rơi vào trạng thái chuẩn bị cho trận chiến, còn chưa khai chiến bầu không khí đã vô cùng căng thẳng.

Đêm tối, Hồng Trần Tuyết ra khỏi Viêm Hoàng, cứ thế tiến về Thiên Hoàng, hi vọng có thể thuyết phục được Chung Quy gia nhập vào Viêm Hoàng trong hoà bình, nếu không thì cuộc chiến tranh tiếp theo đối với Viêm Hoàng mà nói chính là một sự tổn thất nặng nề.

Trên đỉnh núi, Diệp Thành giống như tấm bia đứng sừng sững nhìn xuống bên dưới.

Lúc này hắn như một vị vương, vẻ mặt lãnh đạm, trông có phần nghiêm túc.

Sau trận chiến cuối cùng của Viêm Hoàng, cho dù là một Thánh Chủ như hắn cũng không biết được có thể đánh tới mức nào, nếu thắng là điều tốt nhất nhưng nếu bại thì mọi kế hoạch của hắn coi như đổ sông đổ bể, con đường phía trước đối với hắn mà nói sẽ khó khăn gian khổ hơn bao giờ hết.

Phía sau Diệp Thành chợt vang lên tiếng bước chân, Chung Giang đi tới, trong ánh mắt mang theo vẻ cảm khái.

“Tiền bối, tu vi của người?”, nhìn Chung Giang, Diệp Thành chợt cau mày, đây là lần đầu tiên hắn thấy thực lực của Chung Giang kém thế này, có lẽ do nhiều lần ra tay nên tu vi của ông ấy đã giảm sút đi rất nhiều.

“Có thể sống và nhìn thấy Viêm Hoàng thống nhất thật là tốt”, Chung Giang mỉm cười, ánh mắt ấy mang theo bao nỗi mỏi mệt: “Viêm Hoàng không thống nhất ta không dám chết, cho dù chết cũng không còn mặt mũi gặp sư tôn và các vị huynh đệ dưới Cửu Tuyền”.

“Viêm Hoàng nhất định sẽ thống nhất”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định, nói rồi hắn không quên nhìn vào hư không ở phía nam: “Đợi khi Viêm Hoàng thống nhất ta sẽ quay về, sư phụ nhìn thấy ta nhất định sẽ giật mình cho mà xem”.

Thấy Diệp Thành như vậy, Chung Giang ở bên hé miệng định nói gì đó lại thôi.

Haiz!

Chung Giang thở dài: “Đã giấu hắn lâu như vậy rồi thì thôi tốt nhất nên giấu tới khi Viêm Hoàng thống nhất”.
Chương 630: Cưỡng ép tiến giới

Đêm khuya, Diệp Thành trở lại thế giới nhỏ trong không gian, hắn hít sâu rồi nhét một viên Không Minh Nguyên Đan vào miệng.

Bùm!

Tiên hoả lập tức bốc cháy, bao quanh thân thể hắn, chạy vào các kinh mạch chính trong cơ thể, luyện hoá Không Minh Nguyên Đan vừa đưa vào thành linh nguyên thuần tuý.

Sau đó, viên Không Minh Nguyên Đan thứ hai được hắn đưa vào miệng, viên thứ ba, viên thứ tư…

“Tiểu tử, ngươi làm vậy không hay đâu”, trong thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long vừa nhắm mắt lại không kìm được mở ra, nhìn chín phân thân của Diệp Thành.

Dường như nó biết Diệp Thành định làm gì, một lúc ăn bao nhiêu Không Minh Nguyên Đan như thế, mục đích chẳng phải là muốn dựa vào linh nguyên dồi dào của Không Minh Nguyên Đan để cưỡng ép đột phá cảnh giới Không Minh sao?

Chỉ là Diệp Thành chẳng những không dừng, ngược lại còn nhét nhiều Không Minh Nguyên Đan vào miệng hơn.

Thật vậy, đúng như Thái Hư Cổ Long nghĩ, hắn muốn dựa vào linh nguyên thuần tuý của Không Minh Nguyên Đan để cưỡng ép đột phá, nhảy vọt lên cảnh giới Không Minh.

Hắn chắc chắn sau khi tiến giới đến cảnh giới Không Minh, sức chiến đấu sẽ tăng mạnh, không sử dụng Âm Minh tử tướng và cấm thuật Tiên Luân cũng có thể dễ dàng giết chết cảnh giới Chuẩn Thiên.

Hơn nữa, thứ hắn cần là thiên kiếp mà khi tiến giới vào cảnh giới Không Minh mang lại.

Trong quãng thời gian này, hắn đã hiểu rõ độ đáng sợ của thiên kiếp, lại bởi vì hắn là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể nên thiên kiếp sẽ càng thêm ác liệt, nếu lấy nó ra để giết địch thì khí thế sẽ vô cùng mạnh.

Haiz!

Thái Hư Cổ Long lắc đầu không nói thêm nữa, nó biết không thể ngăn được Diệp Thành.

Diệp Thành lại nhét một viên linh đan nữa vào miệng, cộng cả viên Không Minh Nguyên Đan này thì hắn đã sử dụng chín viên Không Minh Nguyên Đan.

Không Minh Nguyên Đan là linh đan năm vân, có chứa lượng tinh nguyên vô cùng dồi dào, cho dù cảnh giới Không Minh cũng phải sử dụng cùng một viên linh đan khác, nếu không cơ thể rất có khả năng không chịu nổi.

Nhưng hắn có đan hải rộng lớn, lại có sức luyện hoá bá đạo của tiên hoả nên có thể không cần quan tâm những nguy hiểm tiềm tàng này.

Ầm! Ầm!

Những âm thanh như vậy không ngừng phát ra từ trong cơ thể hắn, có lẽ là tinh nguyên của Không Minh Nguyên Đan quá dồi dào, khí huyết của hắn không tự chủ được bốc lên như lửa cháy, ngay cả không gian cũng bị bóp méo.

Tinh nguyên của Không Minh Nguyên Đan được luyện hoá liên tục rót vào đan hải của hắn, vùng biển linh lực màu vàng bắt đầu dấy lên gợn sóng.

Theo tinh nguyên liên tục được rót vào đan hải, khí tức của hắn cũng không ngừng tăng lên, đã đến gần cảnh giới Không Minh.

Phá!

Sau tiếng hét của hắn, lần đầu tiên hắn va mạnh vào tấm chắn thông đến cảnh giới Không Minh.

Chỉ là rất nhanh sau đó hắn đã khịt mũi rên lên, chẳng những không đột phá được mà ngược lại còn hứng chịu phản phệ dữ dội, máu màu vàng kim rỉ ra từ khoé miệng, khí tức toàn thân tiêu tán rất nhiều.

Vẻ mặt Diệp Thành như phát điên, hắn lại nhét thêm linh đan vào miệng.

Khí tức tăng lên đến cực điểm, hắn cắn răng gằn lên, cố gắng tập trung linh lực, liều mạng va vào tấm chắn đó.

Tuy nhiên hắn lại thất bại, lực phản phệ cũng tăng lên theo cấp số nhân, nhiều đoạn xương trong cơ thể đã bị gãy.

Hai mắt Diệp Thành bắt đầu đỏ như máu, trên trán lộ ra gân xanh, hắn trở tay lấy ra nửa viên linh đan màu tím.

Nửa viên linh đan này chính là Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan, vì để đột phá cảnh giới Không Minh, hắn đã không còn suy nghĩ được nhiều nữa, ăn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan này vào sẽ cho hắn cơ hội.

Hắn đã thấy linh hồn lạc ấn trong Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan, giữ nó lại cũng không có tác dụng gì nhiều.

Quả nhiên, nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan chứa lượng tinh nguyên dồi dào, không phải là thứ mà Không Minh Nguyên Đan có thể so sánh, dưới sự luyện hoá cực kỳ chặt chẽ của tiên hoả, khí tức của hắn chợt lên đến đỉnh phong.

Lần này Diệp Thành nằm im rất lâu, ngưng tụ thành một thanh kiếm vô hình, thanh kiếm đó kiên cố không gì phá nổi, tư thế này là muốn một nhát đâm thủng tấm chắn thông đến cảnh giới Không Minh.



Địa Cung của Thiên Hoàng.

Hồng Trần Tuyết lặng lẽ đứng đó, nhìn Chung Quy đang ngồi trên vương toạ với vẻ đầy hy vọng: “Sư huynh, huynh thật sự không còn tình nghĩa năm đó nữa sao?”

“Sư muội, chỉ một câu này của muội mà muốn Thiên Hoàng của ta quy thuận Viêm Hoàng thì muội ngây thơ quá rồi đấy!”, Chung Quy lười biếng đứng dậy, vừa xoay chiếc nhẫn trên ngón cái vừa nhìn Hồng Trần Tuyết đầy hứng thú.

“Nếu sư tôn vẫn còn sống, liệu huynh có nói vậy không?”, Hồng Trần Tuyết hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chung Quy.

“Đừng nhắc đến sư tôn với ta”, Chung Quy đứng bật dậy, chiếc nhẫn trên ngón cái thoáng chốc bị bóp nát, khuôn mặt già nua tái xanh, ông ta quát: “Ta có chỗ nào không bằng Chung Viêm, ta thích hợp trở thành Thánh chủ của Viêm Hoàng hơn huynh ấy, tại sao sư tôn không truyền ngôi cho ta?”

“Sư tôn đã qua đời rồi, huynh đang oán hận người sao?”

“Tất nhiên ta oán, ta hận rồi”, Chung Quy gằn lên gay gắt: “Nếu ông ấy ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy vinh quang mình lập ra khi ấy sụp đổ, có lẽ cũng sẽ hối hận về quyết định của mình năm đó!”

“Nói như vậy tức là sư huynh không muốn thương lượng phải không?”, vẻ mặt Hồng Trần Tuyết càng thêm lạnh nhạt.

“Không có chuyện đó đâu”, Chung Quy hừ lạnh.

“Được, vậy coi như muội đã quấy rầy”, Hồng Trần Tuyết hít sâu một hơi rồi quay người, nhưng lại bị vài bóng người phía trước lao tới chặn đường, khí tức mỗi người đều hết sức mịt mờ, ai cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên chính hiệu.

“Sư huynh làm vậy là có ý gì?”, Hồng Trần Tuyết quay lưng về phía Chung Quy hỏi.

Chung Quy mỉm cười ung dung: “Hiếm khi sư muội tới Thiên Hoàng của ta, ở lại vài ngày cũng không sao, đợi ta thu phục được Viêm Hoàng thì chúng ta vẫn là người một nhà”.



Phá!

Sau tiếng gầm của Diệp Thành, thanh kiếm vô hình ấy đã đâm thủng tấm chắn vô hình.

Rắc!

Trong bóng tối dường như có âm thanh như vậy vang lên.

Bụp!

Sau đó như có thứ gì vỡ ra.

Bùm!

Trong cơ thể Diệp Thành lại phát ra âm thanh này, khí thế của hắn chợt tăng lên hơn mười lần, thế giới nhỏ trong không gian lấy hắn làm trung tâm, hình thành một vòng xoáy linh khí, thông qua các lỗ chân lông trên người hắn mà rót vào cơ thể.

Cơ thể hắn tựa như hố sâu không đáy, hấp thu linh khí tinh khiết trong thiên địa.

Nhìn ra bên ngoài, trên ngọn núi hắn đang ở, tốc độ của mây và sương mù đột nhiên nhanh hơn, một vòng xoáy linh lực lớn được hình thành, gần như tất cả linh khí của Viêm Hoàng đều bị hút lấy.

“Thế này là thế nào?”, rất nhiều đệ tử và trưởng lão đều ngẩng đầu nhìn lên.

“Động tĩnh lớn như vậy, Thánh chủ đang làm gì thế?”

“Đang cưỡng ép đột phá cảnh giới Không Minh sao?”, Thiên Tông Lão Tổ và Sở Linh Ngọc cũng nhìn sang, trong mắt hiện lên chút lo lắng.

“Tiểu tử này ghê gớm thật!”, ở ngọn núi đối diện, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân tấm tắc cảm thán: “Theo tính toán của ta, ít nhất nửa năm nữa hắn mới có thể tiến giới, bây giờ cưỡng ép tiến giới phần lớn là dựa vào ngoại lực”.

“Cưỡng ép nâng cao tu vi, không biết có hại đến nền tảng không”, lão tổ nhà họ Tô trầm ngâm: “Dục tốc bất đạt, một người với căn cơ vững chắc như hắn cũng không thể không dùng tới cách này”.

Đoàng!

Giữa những tiếng thảo luận, một tiếng sấm chợt vang lên trên cửu tiêu, sương mù đen kịt cuồn cuộn bắt đầu nhanh chóng kéo về, còn có sấm sét tựa như từng con rồng uốn lượn trong vân tiêu.

Tiếp đó, một luồng uy nghiêm khiến thiên địa phải khiếp sợ chợt xuất hiện.

Đây là uy lực của thiên kiếp đại đạo, là ý chí của thiên địa, ngay cả cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên cũng cảm nhận được áp lực bội phần.

“Thiên kiếp! Thiên kiếp!”

Không biết ở hướng nào chợt truyền tới tiếng hô kinh ngạc này.

“Mẹ nó, không phải tiểu tử này định độ kiếp ở Viêm Hoàng đấy chứ?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân trên đỉnh núi không thể bình tĩnh được nữa, đứng bật dậy chuẩn bị rời khỏi Viêm Hoàng bất cứ lúc nào.

“Nếu hắn độ kiếp ở đây thì cả Viêm Hoàng sẽ phải hứng chịu tai hoạ”, Sở Linh Ngọc cũng phải lên tiếng.

“Chuyển bị di chuyển đi! Nếu biển thiên kiếp đánh xuống thì chết hết đấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK