Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1296: Sức mạnh vô song

Rầm! Rầm! Đoàng!

Giữa thiên địa vang lên từng tiếng nổ ầm vang, cảnh tượng đại chiến kinh thế vô cùng ác liệt, trời long đất lở

Ở phía xa, có hàng triệu quân hùng choán lấp đất trời tiến tới, đó đều là tu sĩ của Thiên Đình, sát khí ngút trời, người nào người nấy đều có thần quang bao quanh trông giống như những vì sao sáng chói trên bầu trời.

Thấy vậy sắc mặt kẻ mặc y phục tím thay đổi rõ rệt.

Trận vây giết đêm nay với trận dung còn lớn hơn cả lần trước, một khi bị bao vây thì chỉ có thể có kết cục thập tử nhất sinh, cho dù hắn và nữ tử tóc bạc kia có mạnh thì cũng chỉ có hai người, sao có thể địch lại được cả đại quân tu sĩ hùng mạnh như vậy.

Nghĩ tới đây, hắn lại nghiến răng, sử dụng tới thần thông nghịch thiên dịch thiên hoán địa, thay đổi vị trí với phía lão tổ nhà họ Tô.

Đứng lại.

Độc Cô Ngạo hắng giọng lạnh lùng bước vào hư thiên, ông ta trảm ra một kiếm kinh thế mang theo thần lực đâm xuyên mạnh mẽ, kẻ mặc y phục tím bị ép tới mức lảo đảo, mỗi một bước lùi về sau đều khiến môt phần hư thiên tan hoang.

Thiên Tông Lão Tổ sát phạt , tung ra từng đại ấn rợp trời.

Kẻ mặc y phục tím lại lần nữa bị trọng thương, phun ra cả miệng máu, thân hình thảm hại, hắn còn chưa kịp đứng vững thì đã bị nhất chỉ của Phục Linh đâm xuyên trán, thần hải tổn hại, linh hồn cũng trúng đòn tấn công mang tính huỷ diệt.

Thượng Quan Huyền Tông sát phạt tới cùng với Huyền Cương xoay chuyển một mặt thần gương khiến kẻ mặc y phục tím vừa bước tới đã bị ép cho tới mức lảo đảo.

Tiễn ngươi lên đường!

Nhát kiếm của Độc Cô Ngạo tuyệt thế chĩa về phía trán tên này.

Không không không!

Kẻ mặc y phục tím trố mắt, đồng tử co lại chỉ bằng đầu mũi kim, hắn muốn thoát khỏi sự ràng buộc này nhưng lại không đủ sức, chỉ biết trơ mắt nhìn thanh kiếm kia đâm về phía mình mỗi lúc một to dần, thanh kiếm còn chưa tới mà hắn cảm thấy như linh hồn mình bị kéo xuống chín tầng địa cục vậy.

Phụt!

Máu tươi bắn vọt, phần trán của kẻ mặc y phục tím bị nhát kiếm của Độc Cô Ngạo đâm xuyên, đến cả thần hải là linh hồn của hắn cũng bị tịch diệt.

Đường đường ở cảnh giới Chuẩn Đế nhưng kết cục của hắn lại không khá khẩm hơn kẻ mặc y phục đen đáp xuống Nam Sở là bao, cùng ở cảnh giới Chuẩn Đế, cùng bị trấn áp tu vi, cũng bị một nhóm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên tiêu diệt.

Trảm xong tên này, phía Độc Cô Ngạo lần lượt sát phạt về phía vòng chiến đấu của Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long.

Nữ tử tóc bạc cau mày như cảm nhận được cái chết của kẻ mặc y phục tím và những kẻ mạnh khác đang lại gần.

Cô ta thông thạo rất nhiều thần thông, trước mặt Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Âu Dương Vương, Đao Hoàng và Diệp Thành mà vẫn chưa bị trấn áp, sức chiến đấu đã vượt xa sự tưởng tượng của phía Thái Hư Cổ Long.

Có lẽ vùng đất rộng lớn này người có thể địch lại được cô ta cũng chỉ có Hồng Trần mà thôi.

Thế nhưng hôm nay lại không có Hồng Trần, ông ta đã bị phong đạo tắc và linh lực, có lẽ lúc này ông ta vẫn đang ngủ say trong Hằng Nhạc Tông.

Rầm!

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, bát hoang chưởng với chín đạo hợp nhất của Diệp Thành đánh vào hư thiên.

Nữ tử tóc bạc không nói lời nào, cô ta chém ra một kiếm huỷ thiên diệt địa khiến nắm đấm của Diệp Thành lập tức máu me nhơ nhuốc.

Hiện giờ hắn ở trạng thái không chết không bị thương nhưng nơi vết thương lại có u quang bảy màu bao quanh hoá giải tinh khí của hắn, mặc dù Diệp Thành ở trạng thái huyết tiếp hạn giới nhưng vết thương khó có thể liền lại.

Thật mạnh!

Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên thấy vậy thì bất giác tỏ vẻ kinh ngạc, bọn họ thầm nhủ về sự đáng sợ của Chu Tiên Kiếm, đến cả người ở trạng thái huyết tiếp hạn giới mà cũng bị trúng chiêu, vết thương còn khó có thể liền lại, nếu như bọn họ trúng chiêu thì sẽ không hề dễ chịu tí nào.

Đứng lại!

Khi cả hai người kinh ngạc thì Đao Hoàng đã hắng giọng lên tiếng, ông ta chém ra đao mang cái thế muốn chặn nữ tử tóc bạc.

Âu Dương Vương cũng bước vào hư thiên, tay trái diễn hoá âm dương đánh ra âm dương bát quái, tay phải diễn hoá càn khôn đánh ra cổ ấn càn khôn, đây là bí thuật mạnh mẽ của một tông mang theo khả năng phong ấn.

Nữ tử tóc bạc mặt mày lạnh lùng vung một kiếm trảm rời âm dương bát quái sau đó vung tay tung chưởng đánh tan cổ ấn càn khôn, cho dù với sức chiến đấu của Sở Hải Thần Binh thì cũng bị ép lùi về sau.

Thần Thương!

Thái Hư Cổ Long dùng tới bí thuật, phần trán có một đạo kim mang chuyên trảm diệt linh hồn bay ra.

Thần diệt!

Tử Huyên cũng vậy, phần trán có một đạo thần mang màu tím bay ra chuyên trảm diệt linh hồn, hai bí thuật này trong tay bọn họ có uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Thế nhưng mặc dù bí thuật mạnh nhưng trước mặt nữ tử tóc bạc cũng chẳng là gì, chỉ cần một tay, với thần kiếm bảy màu kia mà cô ta đã có thể đánh tan thần mang linh hồn của Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.

Diệp Thành sát phạt tới đánh ra một chưởng cự long vàng kim và gào thét về phía nữ tử kia.

Vút!

Vẫn là Chu Tiên Kiếm với uy lực huỷ thiên diệt địa trảm diệt cự long vàng kim.

Trảm được cự long, nữ tử tóc bạc gạt chân bước đi né tránh một kiếm của Độc Cô Ngạo, cô ta lật tay khiến Thiên Tông Lão Tổ lùi về sau rồi vung kiếm ngang trời khiến phía Phục Linh đang sát phạt về phía này cũng phải lùi về sau.

Lúc này, cô ta mới lùi sau một bước, phía sau còn có vòng xoáy bảy màu xuất hiện.

Lại là bí thuật đó!
Chương 1297: Đao Hoàng mất tích

Thái Hư Cổ Long thấy vậy thì sắc mặt lạnh lùng thấy rõ, lần trước ở Hải Vực, nữ tử tóc bạc đó cũng nhờ vào vòng xoáy bảy màu thoát thân.

Thập nhị thiên tự đại minh trận!

Tử Huyên dùng một tay kết ấn, cái lồng chọc trời xuất hiện, trấn áp cả thiên địa khiến cho vòng xoáy bảy màu đang xoay vần kia dừng lại mất một phút.

Thái Hư Tịch Diệt!

Thái Hư Cổ Long phất tay ngang trời khiến bầu hư thiên nứt ra từng tấc một, đó là một loại bí thuật không gian, tộc Thái Hư Cổ Long mạnh về không gian, đó là thái hư tịch diệt, là đại thần thông trong bí thuật về không gian.

Vì thái hư tịch diệt nên vòng xoáy bảy màu kia cứ thế dừng lại không xoay chuyển nữa.

Nữ tử tóc bạc kia cau mày, dùng một tay kết ấn, lại là đế pháp cực đạo khiến thiên địa tĩnh lặng.

Mở!

Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành mở ra khiến thiên địa tĩnh lặng quay về trạng thái ban đầu.

Có điều trong giây phút đó, nữ tử tóc bạc lại bay vào vòng xoáy bảy màu kia.

Đứng lại!

Đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn giống như một đạo thần mang, vào giây phút cuối cùng kia vòng xoáy cầu vồng tiêu tán hắn đã bay vào trong đó, cùng với hắn còn có Thái Hư Cổ Long Tử Huyên và Đao Hoàng cùng Âu Dương Vương.

Rầm! Đoàng!

Ngay sau đó, hư thiên vang lên từng tiếng động rầm trời khiến phía Độc Cô Ngạo lần lượt ngẩng đầu tìm không ra được nơi khởi nguồn của những âm thanh này.

Đây là thế giới mờ mịt sương trắng, Diệp Thành và phía Thái Hư Cổ Long lần lượt hiện thân, từ khi vào đây cùng với nữ tử tóc bạc thì cảnh tượng trước mặt bọn họ là như vậy, không thấy bóng dáng nữ tử tóc bạc kia đâu.

“Không gian khác nhau”, Thái Hư Cổ Long nhìn tứ phía, sắc mặt khó coi vô cùng.

“Tại sao lại là không gian khác nhau?”, Đao Hoàng tỏ ra khó hiểu.

“Đó là một loại không gian vốn dĩ không tồn tại”, Tử Huyên khẽ giọng lên tiếng, “có thể nói là hư ảo hoặc có thể nói là không gian mà nữ tử tóc bạc kia tự nghĩ ra”.

“Thần thông mạnh quá”, cho dù là Đao Hoàng cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.

“Nói vậy thì chúng ta đang trong hư ảo rồi”, Âu Dương Vương trầm giọng.

“Trên lý thuyết thì là như vậy”.

“Có thể tìm được nữ tử tóc bạc kia không?”, Diệp Thành mở Tiên Luân Nhãn nhưng nhìn thấy thế giới mờ mịt sương trắng này, đừng nói là nữ tử tóc bạc, đến cả một con ruồi cũng không thể thấy.

“Cô ta đã không còn ở đây nữa”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.

“Việc cấp bách, ra ngoài rồi nói”, Tử Huyên đáp lời.

“Phải mất chút thời gian’, Thái Hư Cổ Long lập tức ngồi khoanh chân ở không trung, hai tay chắp lại nhẩm niệm chú ngữ, đó là ngôn ngữ của tộc Thái Hư Cổ Long chuyên dùng, cho dù là mấy người phía Diệp Thành thì cũng nghe không hiểu.

“Đáng chết”, đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, nắm tay nắm chặt đến mức bật cả máu, tính toán bao nhiêu, lại diễn một vở kịch đạt như vậy nhưng cuối cùng vẫn để cô ta chạy thoát, lần này để cô ta thoát thân không biết bao giờ mới tìm được lại.

“Ngươi yên tâm, trên người cô ta đã bị ta khắc ấn kí đế đạo”, Tử Huyên truyền âm cho Diệp Thành, “chỉ cần cô ta ra ngoài thì tìm cô ta không khó”.

“Hi vọng là vậy”, Diệp Thành hít sâu, nắm tay càng chặt hơn.

“Lần này không phải không có thu hoạch”, Tử Huyên khẽ giọng nói, cô đảo mắt nhìn thế giới mờ sương xung quanh, “đã biết cô ta có thể thay đổi không gian thì lần tới khai chiến chúng ta phải có bí thuật hoá giải”.

Tiếp sau đó, bên trong thế giới mờ sương chìm vào im lặng khá lâu.

Thái Hư Cổ Long vẫn ngồi khoanh chân ở đó, bên trong cơ thể hắn có một con rồng màu vàng kim hư ảo bay ra, không ngừng xoay tròn, tiếng gầm hùng hồn vang dội kéo dài không dứt, nơi nào mà âm thanh dội tới thì màn sương liên tục tản đi.

Bên ngoài thế giới, đại quân của Thiên Đình đã sát phạt tới choán lấp thiên địa, bọn họ đứng chật kín trong hư không, lúc này tất cả đang tập trung đi tìm người, thần thức tản ra vô tận nhưng lại không tìm thấy bóng dáng phía Diệp Thành đâu.

“Thật kì lạ”, Thượng Quan Huyền Tông cau mày, “không hề có lấy một dấu tích nào, đúng là khó hiểu”.

“Thần thông của nữ tử tóc bạc kia vượt xa dự đoán của chúng ta”.

“Có Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Đao Hoàng và Âu Dương Vương tiền bối có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu”, Thiên Tông Lão Tổ nói.

“Phụ thân”, tiếng gọi từ xa vang vọng tới, một đạo thần hồng rực rỡ rẽ trời bay tới, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Sở Linh Ngọc, cô di chuyển với tốc độ cực nhanh, vả lại sắc mặt còn có phần căng thẳng giống như đang mất đi món bảo bối nào đó vậy.

“Ngọc Nhi, sao con không ở Hằng Nhạc Tông mà đến đây?”

“Phụ thân có thấy Hồng Trần đâu không?”, Sở Linh Ngọc cứ thế ngắt lời Thiên Tông Lão Tổ, vừa nói cô vừa nhìn xung quanh với ánh mắt lo lắng như đang tìm kiếm.

“Hồng Trần?”, Thiên Tông Lão Tổ cau mày, “sao, Hồng Trần không ở Hằng Nhạc Tông sao?”

“Đột nhiên bay đi rồi”, Sở Linh Ngọc rõ vẻ sốt ruột, “con đi tìm cả chặng đường rồi tìm tới đây mà vẫn không thấy bóng dáng huynh ấy đâu”.

“Bay đi rồi?”, Thiên Tông Lão Tổ nheo mắt khiến Sở Linh Ngọc ở phía đối diện cau mày, “trước đó Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên phong ấn huynh ấy, là con hoá giải sao?”

“Không phải con”, Sở Linh Ngọc đáp lời sau đó lập tức bay về phía xa tiếp tục đi tìm Hồng Trần.

“Có vẻ như tự Hồng Trần phá được phong ấn rồi”, nhìn bóng dáng Sở Linh Ngọc bay về phía xa, Độc Cô Ngạo lãnh đạm nói, “Hồng Trần có khả năng chiến đấu ngang với nữ tử tóc bạc kia, là bậc thông thiên, những phong ấn bình thường không thể nào tồn tại lâu trên người hắn được”.

“Đừng đi đâu lung tung là tốt nhất”, Thiên Tông Lão Tổ tỏ vẻ lo lắng, ông ta vẫn luôn có cảm giác có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Rầm!

Khi cả hai người đang nói chuyện thì trong không gian như có thứ gì đó nổ tung, hai bóng người thảm hại cứ thế bay ra, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Đao Hoàng và Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương.

Phù!

Thấy hai người bình yên vô sự, tất cả mọi người đều lần lượt thở phào nhưng không thấy phía Diệp Thành thì ai nấy đều cau mày.

“Mấy người phía Diệp Thành đâu?”, Đao Hoàng nhìn tứ phía rồi mới nhìn sang tất cả mọi người.

“Mọi người không đi cùng nhau sao?”, ai nấy đều ngỡ ngàng.

“Đi cùng mà, nhưng…”

“Dị không gian hư ảo, có lẽ bọn họ đã đáp xuống nơi khác rồi”, Âu Dương Vương ngắt lời Đao Hoàng cứ thế bay về phía xa, “đi thôi, trên người Diệp Thành có ấn kí của ta”.

“Dị không gian là thứ gì?”, tất cả mọi người đều gãi đầu lẩm bẩm rồi đi theo Đao Hoàng và Âu Dương Vương.
Chương 1298: Trận chiến túc mệnh

Đây là vùng đất rộng lớn không thấy điểm cuối.

Nếu nhìn kĩ thì có th thấy một nơi trong không gian méo mó, có vòng xoáy bảy màu xuất hiện, nữ tử tóc bạc tay cầm Chu Tiên Kiếm bước ra.

Trên người cô ta có thần hà bảy màu bao quanh nhưng trông hơi nhạt, khi đáp đất, bước đi của cô ta không được vững, có lẽ vì sử dụng bí thuật dị không gian nên khiến cô ta tiêu hao không ít nhưng có thể thoát thân khỏi trận dung vây giết đó cũng đáng để cô ta tự hào rồi.

Trong chốc lát, cô ta chợt ngẩng mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào hư vô phía trước.

Nơi đó có một bóng hình mờ ảo đang từ từ đi tới, người này mặc y phục đen đeo mặt nạ màu đen, mái tóc đen tung bay, khí thế lạnh lùng ngút trời, trông không khác gì một vị sát thần bóng đêm.

Đó là Hồng Trần, ông ta đi từ phía xa tới, trong tay còn cầm một thanh sát kiếm màu đỏ gạch, chốc chốc có tiếng vút vút sắc lạnh vang lên mang theo đạo uẩn.

Hồng Trần dừng bước nhìn nữ tử tóc bạc, đôi mắt vô hồn đờ đẫn.

“Ông rốt cục là ai?”, nữ tử tóc bạc hé miệng nhìn Hồng Trần, cô ta chủ động lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng lại khiến người ta nghe mà động lòng với từng âm phù diệu vợi.

Vấn đề này cô ta đã hỏi nhiều lần rồi.

Sự việc trên đời này vẫn luôn kì diệu như vậy, mỗi lần cô ta xuất hiện Hồng Trần cũng sẽ xuất hiện, cô ta giống như u linh thần không biết quỷ không hay nhưng ông ta lại cũng giống u linh như hình với bóng đi theo cô ta khiến cô ta có muốn trốn thoát cũng không được, có lẽ người khác không biết cô ta và Hồng Trần đã chiến với nhau cả trăm hiệp rồi.

Cô ta không biết lai lịch của Hồng Trần, chỉ biết ông ta bí thuật thông thiên, có khả năng chiến đấu cái thế và ngang ngửa với mình, ông ta là người duy nhất cô ta sợ ở vùng đất này.

Nghe câu hỏi của nữ tử tóc bạc, Hồng Trần không nói gì nhưng trong đôi mắt đờ đẫn lại loé lên ánh nhìn mênh mang.

Ta là ai?

Câu hỏi này cũng quẩn quanh trong đầu ông ta cả hơn một nghìn năm rồi.

Ông ta cũng muốn biết mình là ai nhưng mỗi lần nghĩ đều không nghĩ ra, nghĩ nhiều sẽ càng trở nên đờ đẫn, nghĩ nhiều sẽ rơi vào trạng thái luân hồi.

Ông ta không biết mình là ai càng không biết ý nghĩa của mình khi tồn tại trên thế gian này.

Mãi cho tới rất nhiều năm về trước ông ta ngửi thấy một luồng khí tức khiến ông ta rất ghét, luồng khí tức đó tới từ nữ tử tóc bạc ở phía đối diện, nói chính xác hơn thì chính là từ thanh Chu Tiên Kiếm trong tay cô ta, ông ta chỉ hận không thể khiến nó nát tan.

Từ ngày hôm đó, ông ta như biết được ý nghĩa mình tồn tại trên đời này, đó chính là tiêu diệt luồng khí tức mà mình căm ghét.

Cho nên nơi nào có Chu Tiên Kiếm xuất hiện thì ông ta sẽ xuất hiện.

Cho dù là bao xa thì ông ta đều có thể ngửi thấy rõ ràng, cũng giống như lần này ông ta phá phong ấn mà Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên để lại trên cơ thể mình sau đó tìm được vị trí chính xác của Chu Tiên .

Thiên địa chìm vào im ắng, cả hai đứng đối diện nhìn thẳng vào nhau.

Cảnh tượng đại chiến khiến trời long đất lở không hề xuất hiện, cả hai giống như pho tượng đá bất động, nếu như có kẻ mạnh ở đây thì nhất định sẽ nhìn ra cả hai người với bí thuật thông thiên này đều đang đại chiến bằng ý niệm.

Rầm! Đoàng!

Không lâu sau đó, hư vô liền có tiếng nổ rầm trời vang lên khiến cả thiên địa chấn động.

Mặc dù cả hai người đang dùng ý niệm để chiến đấu với nhau nhưng uy lực mạnh mẽ và khí thế đại chiến lại khiến cho vùng đất này nứt ra từng tấc một. Mây đen bao phủ dày đặc, có sấm sét xoẹt qua, cảnh tượng đáng sợ như thời hỗn độn sơ khai.

Hướng đông bắc!

Không biết ở cách đó bao nhiêu dặm Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long giống như hai đạo thần mang rẽ ngang hư thiên.

Phía đông bắc!

Đao Hoàng và Âu Dương Vương cũng giống như hai đạo thần hồng rẽ ngang trời, sau đó là đại quân Thiên Đình rợp trời giống như những vì sao sáng chói.

Cũng giống như bọn họ, Diệp Thành đang ngự không phi hành cũng cảm nhận được nên bay đi như một đạo kim mang.

Bọn họ đã ra khỏi dị không gian từ hư ảo nhưng lại xuất hiện ở những nơi không giống nhau, Âu Dương Vương và Đao Hoàng xuất hiện cùng nhau, Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long xuất hiện cùng nhau, chỉ duy nhất có hắn là một mình, cũng may hắn không bị thương ở đâu.

Rầm! Đoàng!

Trên thương nguyên rộng lớn, tiếng nổ ầm vang dần tắt đi.

Thiên địa lúc này cũng dần chìm vào bầu không khí im lặng đến chết chóc sau khi âm thanh vang dội kia tắt lịm.

Phụt! Phụt!

Giây phút sau đó, nữ tử tóc bạc và Hồng Trần lần lượt phun ra máu.

Cũng giống như trận chiến ở Vân Nhược Cốc, Tiên Luân Nhãn mắt phải của Hồng Trần chảy máu, lưỡi kiếm Chu Tiên Kiếm cũng nhuốm máu.

Bóng hình hai người lảo đảo, thần quang xung quanh cơ thể nhạt dần giống như thể bọn họ bị trọng thương từ đối phương trong trận chiến ý niệm. Không biết đây là trận đấu thứ bao nhiêu nhưng vẫn chưa thể phân được thắng bại.

Vút!

Hồng Trần đứng vững lại, thần kiếm trong tay rung lên với tia sét bao quanh, có cả triện văn cổ xưa chạy trên kiếm, một luồng sức mạnh huỷ thiên diệt địa đang nhanh chóng ngưng tụ về phía kiếm của Hồng Trần, ông ta muốn dùng nhát kiếm đỉnh phong này để trảm diệt nữ tử tóc bạc.

Vút!

Phía đối diện, Chu Tiên Kiếm trong tay nữ tử tóc bạc cũng đang vang lên từng âm thanh vút vút, thần quang bảy màu nhạt đi lúc trước thì lúc này lại lần nữa phát sáng, cô ta đang ngưng tụ một luồng sức mạnh diệt thế và cũng muốn trảm diệt đại địch cái thế của mình bằng nhát kiếm đỉnh phong.

Nhìn từ xa, cả hai người giống như vì sao sáng chói hơn bất cứ vì sao nào trên bầu trời, thiên địa mà bọn họ đứng đều nứt lìa vì không thể chịu được uy lực diệt thế đó.

Vút! Vút!

Sau khi thần kiếm vang lên âm thanh vút vút thì cả hai người đồng thời di chuyển, sát phạt tới từ hư thiên ở hai phía đông tây, đâm một kiếm tuyệt sát về phía đối phương.

Rầm! Đoàng!

Thiên địa chấn động như thể không trụ được dưới áp lực của nhát kiếm đó mà hai người tung ra, nhát kiếm mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa, bọn họ muốn phân cao thấp và phân sinh tử trong nhát kiếm cuối cùng này.

Rắc!

Uy lực của thanh kiếm quá mạnh khiến mặt nạ mà nữ tử tóc bạc đeo không chịu được áp lực và nứt lìa, để lộ ra khuôn mặt với dung nhan tuyệt thế của Tử Huyên.

Trong chốc lát, cơ thể Hồng Trần run lên.

Không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt của Tử Huyên, trong mắt ông ta chợt hiện lên cái nhìn đau khổ, khuôn mặt đó lạ lẫm như vậy nhưng sao lại vẫn rất đỗi quen thuộc khiến nhát kiếm mà ông ta đâm ra chợt khựng lại, trên thần kiếm, uy lực huỷ thiên diệt địa kia cũng giảm đi một nửa.

Phụt! Phụt!

Máu tươi bảy màu và màu đen trong chốc lát choán lấp hư thiên.

Nhát kiếm của nữ tử tóc bạc đâm xuyên ngực Hồng Trần, nhát kiếm của Hồng Trần cũng đâm xuyên cơ thể cô ta.

Thiên địa lúc này chìm vào im ắng, cả hai người như pho tượng gỗ đứng đó thẫn thờ, thanh trường kiếm dài như vậy đâm xuyên cơ thể đối phương, vả lại khoảng cách còn gần như vậy.

Rắc!

Lớp mặt nạ màu đen mà Hồng Trần đeo cũng nứt lìa, để lộ ra khuôn mặt từng trải qua bao bể dâu, mang theo vết tích của thời gian.

Giây phút này, trong đôi mắt nữ tử tóc bạc cũng hiện lên ánh nhìn đầy đau khổ, mặc dù cô ta là người kiểm soát Chu Tiên Kiếm nhưng lại không có thần trí tỉnh táo, có điều khi trông thấy khuôn mặt Hồng Trần, cơ thể cô ta cũng bất giác run lên.

Làn gió nhẹ khẽ thổi tới, bàn tay nhuốm máu của Hồng Trần khẽ xoa vào khuôn mặt tuyệt thế của nữ tử tóc bạc, giọng nói ông ta khản đặc run run, “do tằng nại hà kiều thượng hữu quân ảnh, khước bất kiến tam sinh thạch thượng hữu liễu khanh”.

“Sở Huyên, nàng còn nhớ Diệp Thành không?”, đôi bàn tay của Hồng Trần cuối cùng cũng chạm vào khuôn mặt cô, dòng nước mắt lăn dài trên má, kí ức của ông ta chưa bao giờ lại rõ ràng đến vậy.
Chương 1299: Hồng Trần ra đi

Sở Huyên, nàng có còn nhớ Diệp Thành không?

Bàn tay nhuốm đầy máu của Hồng Trần nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan tuyệt thế của nữ tử tóc trắng, trong đôi mắt mông lung là vẻ dịu dàng.

Cơ thể nữ tử tóc trắng run lên, nhưng không né tránh, cô ta ngây ra, đôi mắt mờ mịt.

Nàng năm đó vẫn đẹp như vậy!

Hồng Trần cười trong nước mắt, giọng nói khàn khàn, mỗi chữ đều như mang theo sự thăng trầm vô tận.

Tay cầm kiếm của nữ tử tóc trắng run lên, vẻ mặt càng thêm hoang mang.

Không biết vì sao nhìn Hồng Trần hai mắt đẫm lệ, trong lòng cô ta chợt đau đớn, cơn đau lạ thường thậm chí còn đau hơn nhát kiếm Hồng Trần đâm vào khi nãy, lúc này cô ta thật sự đang đau đến thấu tim.

Keng!

Kiếm Tru Tiên rung lên khiến sự mờ mịt trong mắt cô ta tiêu tán, một lần nữa cô ta hoàn toàn lấy lại được lý trí.

Phụt!

Nữ tử tóc trắng rút kiếm Tru Tiên, lảo đảo lùi lại một bước, đứng cũng không còn vững nữa. Cô ta cũng bị thương, bị một kiếm của Hồng Trần đâm xuyên cơ thể, tuy nhát kiếm đó của Hồng Trần chỉ có một nửa uy lực nhưng cũng cực kỳ đáng sợ, nếu nhát kiếm đó mang theo toàn bộ uy lực thì đã đủ để giết cô ta rồi.

Ầm!

Trên bầu trời xa đột nhiên có tiếng nổ lớn vang lên, sát khí cuồn cuộn dâng trào, cao thủ trên hư thiên lao thẳng về phía này với đội hình rất đông, kín cả bầu trời, điên cuồng nghiền ép thiên địa rộng lớn.

Miệng nữ tử tóc trắng rỉ máu, cô ta nhìn hư thiên, không ngừng lảo đảo lùi về phía sau, lùi mãi lùi mãi rồi xoay người bay vụt đi như một đạo thần hồng, cô ta đang ở trạng thái yếu làm sao đấu lại được nhiều cao thủ thế này!

“Sở… Sở Huyên…”, phía sau, Hồng Trần gọi cô ta, bước đi loạng choạng lảo đảo, bàn tay nhuốm máu với về hướng cô ta rời đi như muốn níu giữ bóng dáng yêu kiều ấy, nhưng lại chỉ bắt được làn sương mù.

Gió nhẹ thổi qua, ông loạng choạng ngã xuống, tầm mắt trở nên mơ hồ, bóng dáng xinh đẹp khuất xa cũng trở nên vô cùng mơ hồ trong đôi mắt đẫm lệ của ông.

Vút! Vút!

Ngay sau đó, một bóng người màu vàng và một bóng người màu tím bay tới, tốc độ nhanh kinh người, nhìn kỹ thì thấy là Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.

Vừa đáp xuống, hai người đã thấy Hồng Trần đang nằm trên đất.

Thấy vậy, hai người không kịp nghĩ nhiều, đồng loạt tiến tới chỗ ông.

Trông Hồng Trần lúc này rất thê thảm, toàn thân đầy máu, vết kiếm đáng sợ trước ngực còn có u mang bảy màu bao quanh, tiêu tan dần sự sống của ông ta.

Vẫn như nhát kiếm đã đâm chết Thần Huyền Phong, nhát kiếm đâm xuyên ngực Hồng Trần cũng là một kiếm tuyệt sát, nhắm vào linh hồn chân thân khiến linh hồn ông ta không ngừng tan biến, ngọn lửa linh hồn yếu ớt tối mịt, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

Đáng chết!

Thái Hư Cổ Long hừ lạnh, vẻ mặt Tử Huyên cũng rất khó coi.

Hai người đồng loạt ra tay, đặt tay lên người Hồng Trần trút luồng sức mạnh bí ẩn kéo dài sinh mệnh vào cơ thể ông.

Lại có hai bóng người nữa xẹt qua bầu trời, là Âu Dương Vương và Đao Hoàng, nhìn thấy Hồng Trần trong trạng thái này, vẻ mặt họ cũng vô cùng khó coi. Không nhiều lời, hai người cũng tiến lên thi triển bí thuật để cứu Hồng Trần.

Nhưng dù bốn người có cố gắng đến đâu cũng không ngăn được ngọn lửa linh hồn đang không ngừng dập tắt của Hồng Trần.

Nhát kiếm tuyệt sát đó quá đáng sợ, mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa, dù Hồng Trần có sức chiến đấu vô song cũng không thể chống lại, nếu đổi lại là cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường thì đã mất mạng ngay tại chỗ rồi.

Lại nhìn đến Hồng Trần, ông ta lẳng lặng nằm đó không nhúc nhích, tựa như tác phẩm điêu khắc từ băng.

Mặc dù ông ta đang mở mắt nhưng lại thẫn thờ và trống rỗng, giống như hình nộm không biết đau đớn, thờ ơ với mọi thứ của thế giới bên ngoài, ông ta lại một lần nữa rơi vào trạng thái đờ đẫn.

Cách đó không xa, Diệp Thành đi tới nhưng một tay ôm ngực, cơ thể loạng choạng, khoé miệng còn có máu trào ra.

Không lâu trước đó hắn còn đang ngự không bay đi, đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói như bị ai đó dùng kiếm đâm một nhát, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách hài thậm chí là linh hồn bản nguyên cũng đau thấu tim khiến hắn rơi khỏi hư thiên.

“Rốt cuộc ông là ai?”, Diệp Thành lảo đảo bước tới, hai tay túm chặt cổ áo Hồng Trần, hai mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào ông ta, hắn không biết tại sao lại đau như vậy, nhưng hắn biết vết thương của mình đều là bởi nhát kiếm đó của Hồng Trần.

Trước câu hỏi của Diệp Thành, Hồng Trần không phản ứng gì giống như xác chết biết đi, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng.

“Rốt cuộc ông là ai?”, Diệp Thành gào lên như phát điên, hắn lay mạnh Hồng Trần: “Tại sao ông lại giống hệt ta? Tại sao ông lại biết mọi thần thông của ta? Tại sao ông lại có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn…”

Giọng Diệp Thành càng lúc càng cao, hắn gào thét điên cuồng, hỏi tất cả những bí mật mà hắn muốn biết.

Bao nhiêu năm rồi, những bí mật này như một bóng ma quấn chặt lấy hắn, khiến hắn thấy hoang mang, mờ mịt về thế giới này.

Giờ phút này, không chỉ hắn mà Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Đao Hoàng và Âu Dương Vương cũng như thế, Hồng Trần giống hệt Diệp Thành không phải điều ngẫu nhiên, trong chuyện này hẳn còn có bí mật không rõ.
Chương 1300: Quá khứ và tương lai

Nhưng trước tiếng hét lớn của Diệp Thành, trước sự ngờ vực của phía Tử Huyên, Hồng Trần vẫn ngơ ngác như một hình nộm.

Ù! Ù!

Vào lúc này, Tiên Nhãn bên mắt trái của Diệp Thành rung lên, Tiên Nhãn bên mắt phải của Hồng Trần cũng rung lên.

Đột nhiên giây trước Hồng Trần còn ngơ ngác như hình nộm, giây phút này đã ngồi bật dậy, đôi tay nhuốm máu nắm chặt lấy tay Diệp Thành, đôi mắt trống rỗng có sự thay đổi luân phiên giữa tỉnh táo và mơ màng.

“Giết… Giết…”, Hồng Trần khó nhọc nói, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Giết… Giết… Giết Nhược… Nhược…”, lời nói của ông ta đứt quãng, bàn tay nắm chặt tay Diệp Thành giống như Thần Huyền Phong, một câu nói như dùng hết chút sức cuối cùng của ông ta.

Nhưng Hồng Trần giống Thần Huyền Phong hôm đó, dù dốc hết chút sức cuối cùng vẫn không nói được hết.

Ngọn lửa linh hồn của ông ta hoàn toàn dập tắt, đôi mắt mệt mỏi cũng mất đi tia sáng cuối cùng, có thể nói là chết không nhắm mắt, chỉ có hai hàng lệ máu tuôn ra, chảy dài trên khuôn mặt tang thương ấy.

Haiz!

Nhìn sinh mệnh Hồng Trần chấm dứt, phía Thái Hư Cổ Long đều thở dài, rút bàn tay đang đặt trên người ông về.

Họ đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn không thể giúp Hồng Trần kéo dài sinh mạng, trơ mắt nhìn vị cao thủ thông thiên ngã xuống, ông là một thần thoại nhưng lại chết không nhắm mắt khiến người ta chạnh lòng thương tiếc.

Diệp Thành giống như một pho tượng bất động, ngơ ngác nhìn Hồng Trần.

Tay Hồng Trần vẫn nắm chặt tay hắn, ông ta lúc này cũng giống Thần Huyền Phong hôm đó, chết không nhắm mắt, trước khi chết cũng đau khổ, ngay cả lời nói cuối cùng cũng giống hệt.

Trái tim Diệp Thành đau đớn dữ dội, hắn ôm chặt ngực mình như thể mất đi người thân, cơn đau thấu tim, Huyền Thương Ngọc Giới cũng tiếc thương như muốn khóc.

Bỗng nhiên, giữa đất trời như vang lên bài ca tử cổ tiễn đưa Hồng Trần vô song về với cát bụi.

Haiz!

Trong không trung dường như có tiếng thở dài khe khẽ, xa xăm mà cổ xưa, nếu lắng nghe kỹ sẽ phát hiện là giọng của Phục Nhai, ông ta đứng trong đại điện Thiên Huyền Môn, buồn bã nhìn vào màn nước trước mặt.

Đông Hoàng Thái Tâm cũng đứng bên cạnh, đôi mắt đẹp trong veo loé lên tia sáng đầy ẩn ý.

“Thần nữ, đến giờ người đã nhìn ra lai lịch của Hồng Trần chưa?”, Phục Nhai nghiêng đầu nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Theo ngươi thì ông ta có lai lịch gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ nói.

“Chắc là tổ tiên của Diệp Thành”, Phục Nhai trầm ngâm vuốt râu.

“Nếu ta nói Diệp Thành có trước, sau đó mới có Hồng Trần, ngươi có tin không?”

“Thần nữ, có phải người nói ngược rồi không? Ta đã tra luân hồi của Chư Thiên rồi, Diệp Thành quả thực chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nếu xét về tuổi tác thì Hồng Trần hơn hắn chín trăm tuổi, nên là Hồng Trần có trước, sau đó có Diệp Thành mới đúng chứ?”

“Ta không nói ngược, mà ngươi nói cũng không sai”, Đông Hoàng Thái Tâm thản nhiên nói.

“Người không nói ngược, mà ta cũng không nói sai? Vậy chẳng phải sẽ mâu thuẫn sao?”

“Nếu họ là cùng một người thì sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi.

“Cùng… Cùng một người?”, Phục Nhai ngây người, đầu óc nhất thời không xoay chuyển kịp.

“Chẳng lẽ…”, vài giây sau Phục Nhai chợt quay đầu lại, dường như đã nghĩ ra điều gì đó, ông ta nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với vẻ không tin được.

“Đúng như ngươi nghĩ, Hồng Trần đến từ tương lai, ông ta là Diệp Thành của chín trăm năm sau, xuyên qua thời không đến với thời đại chín trăm năm trước, vậy nên chúng ta đều nói không sai, sai là thời không đảo lộn”.

“Vậy Thần Huyền Phong thì sao?”, Phục Nhai thở dồn dập, nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Cũng đến từ tương lai”, Đông Hoàng Thái Tâm chầm chậm nói: “Ông ta là Diệp Tinh Thần tương lai, cũng xuyên qua thời không mà tới, nhưng khác với Hồng Trần, ông ta đến thời đại của Sở Hoàng”.

“Chẳng trách, thảo nào Hồng Trần và Thần Huyền Phong có thể nằm ngoài lục đạo luân hồi của Đại Sở, thảo nào đến Chư Thiên Luân Hồi cũng không soi ra được tiền kiếp và đời này của họ, thảo nào họ lại giống hệt Diệp Thành”, Phục Nhai như tỉnh lại từ trong giấc mơ: “Như vậy thì mọi chuyện đều có thể hiểu được, thời không, pháp tắc kỳ diệu vô thượng, Diệp Thành và Diệp Tinh Thần đạo thân của hắn trong tương lai làm bằng cách nào vậy?”

“Là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, một câu của Đông Hoàng Thái Tâm đã nói ra bí mật: “Nếu ta đoán không nhầm thì Diệp Thành trong tương lai chắc chắn đã có đủ hai bên Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, hơn nữa Tiên Luân mắt trái còn thức tỉnh được thời không pháp tắc, bọn họ xuyên qua thời không phải trả giá bằng việc chôn vùi Tiên Luân mắt trái, đây cũng là lý do vì sao Hồng Trần chỉ có Tiên Luân mắt phải mà không có Tiên Luân mắt trái”.

“Thì ra là vậy”, Phục Nhai lẩm bẩm rồi lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Nhưng vì sao Thần Huyền Phong và Hồng Trần đều không nhớ Diệp Thành và Diệp Tinh Thần, hơn nữa hầu hết thời gian họ đều ở trong trạng thái thần trí không rõ ràng vậy?”

“Xuyên qua thời không là việc làm nghịch thiên, phá vỡ pháp tắc đã định, phạm phải ý chí của trời cao nên ký ức của họ mới bị thời không xoá mờ, chỉ có rất ít thời gian thi thoảng được tỉnh táo”.

“Thì ra đây mới là mấu chốt vấn đề”, Phục Nhai hít một hơi thật sâu.

“Điều khiến ta không nghĩ ra được là họ không tiếc phải trả cái giá đắt cũng phải xuyên không tới thời đại này, rốt cuộc là vì mục đích gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Hồng Trần đã chết với vẻ mặt mê man: “Lẽ nào Chư Thiên Vạn Vực trong tương lai sẽ có những thay đổi kinh thiên động địa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK