Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1396: Đi vào cấm địa

Trời đất bao la, mọi người đều dõi theo.

Trên hư thiên huyền ảo, Diệp Thành đã trở về, hắn như một bậc chiến thần Bát Hoang chinh phạt chư thiên.

Hắn đã thành công, thành công đạt được tu vi cảnh giới Thiên, cũng thành công trở thành vị Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở, trở thành vị Hoàng đế thứ mười của Đại Sở sau Thần Hoàng, cũng là vị Hoàng đế mạnh nhất Đại Sở.

Thánh chủ Thiên Đình đã tạo ra một thần thoại dành riêng cho mình, thần thoại này trước nay chưa từng có và sau này đã định là cũng không có ai đạt được.

Phong!

Khi mọi người nhìn lên thì thấy Diệp Thành giơ một tay lên trời, đầu mày cũng có thần quang lấp lánh.

Bầu trời rung lên, một loại sức mạnh đang tụ lại, đó là đạo lạc ấn Hoàng đế của hắn.

Lên ngôi Hoàng đế, hắn cũng như chín vị Hoàng đế trước đó của Đại Sở, đạo tắc của hắn lạc ấn giữa đất trời Đại Sở, cũng áp chế tu sĩ Đại Sở như đạo lạc ấn của chín vị Hoàng đế còn lại.

Vì vậy điều hắn làm bây giờ là một hành động nghịch thiên.

Hắn ngưng tụ đạo lạc ấn của mình rồi phong ấn nó.

Đây quả thực là một hành động nghịch thiên, mục đích của hắn rất đơn giản, hắn không muốn đạo lạc ấn của mình áp chế tu sĩ Đại Sở.

Dù sao hắn cũng sẽ rời khỏi Đại Sở, nhưng hắn đi rồi, đạo lạc ấn của hắn vẫn còn đó, hắn hy vọng sau khi mình đi, vùng đất này có thể lại có thêm Hoàng đế mới chứ không phải vì đạo lạc ấn của mình khiến cho rất nhiều nhân tài xuất chúng phải dừng lại trước tu vi đỉnh phong, để lại tiếc nuối cả đời.

Là một Hoàng đế, hắn chỉ có thể làm được bấy nhiêu.

Đại Sở là một sự tồn tại đặc biệt, hắn đạp bằng ý chí của trời nhưng không thể phá vỡ cấm chế sẵn có của Đại Sở.

Thật đáng sợ!

Với định lực của Phục Nhai cũng không khỏi một lần nữa cảm thán.

Trong chín vị Hoàng đế của Đại Sở, không phải chưa có ai từng nghĩ tới việc phong ấn đạo lạc ấn của mình, chỉ là chưa ai thành công.

Bây giờ Diệp Thành đã làm được chuyện mà họ chưa làm được, chỉ riêng điểm này Diệp Thành đã xứng danh là vị Hoàng đế mạnh nhất Đại Sở.

Đất trời im ắng, Diệp Thành khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Sau thiên kiếp, hắn cần củng cố tu vi, cũng cần phải lĩnh hội chân lý bản nguyên của đất trời khi tĩnh toạ.

Coong! Coong! Coong!

Trong bóng tối dường như có tiếng chuông lớn vang lên, thực chất nguồn phát ra âm thanh là từ Diệp Thành, đó là âm thanh đại đạo đan xen phát ra từ đạo tắc của hắn, vang vọng khắp vùng đất rộng lớn này, ẩn chứa đạo uẩn vô thượng.

Nhanh, nhanh, nhanh!

Các tu sĩ Đại Sở ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Bây giờ Diệp Thành là Hoàng đế, hơn nữa còn là vị Hoàng đế mạnh nhất, sự hiểu biết của hắn về đạo hơn hẳn chín vị Hoàng đế khác của Đại Sở, nếu không cũng không thể thi triển đại thần thông phong ấn đạo lạc ấn của mình.

Đạo của Diệp Thành không phải đạo bình thường, đạo của hắn có thiên âm đại đạo, mang theo ý cảnh huyền bí.

Nhìn khắp thiên địa, tu sĩ Đại Sở không ai không nhắm mắt ngồi xếp bằng, tất cả đều ngồi thiền như tăng nhân, dưới sự lĩnh ngộ thiên âm đại đạo của Diệp Thành, họ được gột rửa, hiểu được chân lý ngộ đạo.

Không lâu sau có ánh hào quang bay lên, người có thiên phú cao đã đột phá dưới sự gột rửa từ đạo của Diệp Thành, tuy nhắm mắt nhưng trên mặt lại lộ vẻ vui mừng, đây đúng là may mắn của họ.

Sau đó lại liên tục có hào quang bay lên.

Dưới sự bao phủ của đạo, những tu sĩ có thiên phú dị bẩm ở Đại Sở đã tìm thấy cơ hội cho riêng mình, đó là cấp bậc mà họ chưa từng được tiếp xúc, đạo của Diệp Thành đã mở ra cho họ một con đường rộng rãi.

Chín ngày như vậy, Diệp Thành ngồi xếp bằng trong hư không từ từ mở mắt ra.

Đôi mắt hắn không sâu thẳm như bầu trời rộng lớn nữa mà như giếng cổ không một gợn sóng, giống như đôi mắt của một người phàm.

Thần mang quanh người hắn cũng từ từ biến mất, hội tụ vào trong cơ thể, hắn đã hoàn toàn trở về trạng thái ban đầu trong lúc lĩnh ngộ, dù là Thánh huyết Thánh thể hay là nguyên thần bản mệnh đều có sự thăng hoa về chất, nhận thức về đất trời cũng đã lên đến đỉnh điểm tại thời điểm này.

Hắn xuống khỏi hư thiên, trông hắn như một người phàm trần, không có chút lệ khí nào, mọi thứ đều rất bình thường.

Trên mặt đất, tu sĩ Đại Sở vẫn đang ngồi xếp bằng, từng ánh hào quang phóng lên trời, lần lượt từng người tìm được cơ hội may mắn cho riêng mình.

Họ vẫn đang đắm chìm trong ý cảnh.

Diệp Thành khẽ cười, không làm phiền họ mà rời đi luôn.

Khi hắn xuất hiện lần nữa đã là ở Hoang Mạc cấm địa, hắn dừng một chút rồi nhấc chân đi vào.

Giống như năm đó, trong Hoang Mạc cấm địa cát vàng bay tứ tung, với tu vi hiện tại của hắn cũng vẫn bị áp chế.

Trong Hoang Mạc, hắn có thể thấy rõ đạo tắc Đại Đế toả ra từ rìu Khai Thiên.

Rìu Khai Thiên là đế khí của Bàn Cổ Đại Đế.

Bàn Cổ Đại Đế là một trong một trăm ba mươi vị Hoàng đế của Huyền Hoang, là vị Đại Đế bí ẩn nhất trong lịch sử một trăm ba mươi vị đế.

Thái Hư Cổ Long đã không chỉ một lần nhắc đến thần thoại về Bàn Cổ Đại Đế, ông là vị Hoàng đế cổ đại hùng mạnh nhất, đã từng một rìu chém lìa thiên địa vạn vực, cái tên rìu Khai Thiên cũng ra đời từ đó.

Tận mắt nhìn thấy rìu Khai Thiên, tiền bối quả thực không lừa hắn, nó thực sự là một thần khí vô song, khoáng đạt như vũ trụ bao la, sức mạnh của nó mang theo bản nguyên của thiên địa, lắng nghe kỹ còn thấy có từng đoạn thiên âm đại đạo đan xen.

Ba ngày sau, hắn ra khỏi Hoang Mạc cấm địa.

Hắn đến Hố Thần, đầu tiên là cung kính cúi đầu hành lễ rồi mới bước vào, chẳng hề quan tâm đến cấm chế của nơi đây.

Tới Hố Thần lần nữa, lòng hắn muôn vàn cảm xúc.

Chính ở nơi này, hắn đã có được bản nguyên Thánh thể, chính ở nơi này, hắn đã thật sự quật khởi.

Hắn dừng lại trước tấm bia đá, nhìn bài thơ năm xưa Hồng Trần để lại, trong bài thơ có tên Diệp Thành và Sở Huyên, trong lòng hắn vẫn đau âm ỉ.

Hắn dời mắt, nhìn về nơi sâu, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng khổng lồ cao ngất trời ấy.
Chương 1397: Nhớ lại quá khứ

Đó là Hoang Cổ Thánh Thể tên Thần Chiến, Thánh thể cuối cùng thời Hoang Cổ, Chư Thiên Vạn Vực lấy cái chết của ông ấy làm cột mốc thời đại, kết thúc thời đại Hoang Cổ, mở ra thời đại Thái Cổ khiến đời sau không bao giờ quên.

Trong khi hắn đang quan sát thì từng vệt sáng xẹt qua bầu trời, đó là những chữ vàng được ánh sáng vàng bao phủ.

Độn giáp thiên tự!

Diệp Thành lẩm nhẩm, nhớ lại chuyện trước đây, những chữ vàng này đều xuất hiện từ trong cuốn Độn Giáp Thiên Thư huyền diệu, mỗi chữ đều ẩn chứa đạo uẩn vô thượng, có thể tự xếp thành hàng, phác hoạ ra đại đạo của thiên địa.

Năm xưa hắn thu thập rất nhiều, cũng cướp rất nhiều.

Từ khi ra khỏi Hố Thần, hắn đã tìm kiếm rất nhiều lần, trong mười năm qua thi thoảng hắn cũng thu hoạch được một ít.

Tuy nhiên hắn biết mình vẫn chưa thể thu thập đủ độn giáp thiên tự, hắn đã đi hết mọi ngóc ngách của Đại Sở nhưng không còn thấy thiên tự nữa, những thiên tự còn lại của Độn Giáp Thiên Thư chắc chắn đang ở Chư Thiên Vạn Vực.

Khi hắn đang suy nghĩ thì những độn giáp thiên tự bay lên đã lần lượt lạc ấn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh, đan xen với thiên tự có sẵn trên đó, chúng tự xếp hàng, phác hoạ ra từng dị tượng huyền diệu.

Diệp Thành nhìn vào nơi sâu ấy một lần cuối cùng rồi quay người rời đi.

Lần này hắn tới Đầm Vô Vọng.

Một lần nữa, hắn bước vào trong cấm địa, nước biển đen kịt ngưng tụ thành mặt biển tối đen như một tấm gương màu đen, có thể phản chiếu mọi thứ trên đời, cũng có thể sao chép lại mọi thứ trên đời.

Năm đó hắn đã chiến đấu với bản thân được sao chép từ Đầm Vô Vọng này, cũng chính vì hắn làm liều khơi gợi hư ảo với thực tế nên mới rơi vào trạng thái đờ đẫn, mở ra một quá khứ đáng buồn.

Bây giờ sau khi vào lại Đầm Vô Vọng, hắn vẫn bị sao chép.

Giống như lúc trước, hắn đại chiến với bản thân mình, toàn thân bê bết máu, cuối cùng vẫn dùng tình cảm để chiến thắng.

Hắn kéo lê Thánh thể mệt mỏi đầy vết thương ra khỏi Đầm Vô Vọng, trước khi đi vẫn không quên nhìn vào nơi sâu.

Nơi đó có một chiếc gương đang lơ lửng, đó là gương Côn Luân đế khí, nó to lớn mà tự nhiên, đan xen với Đế Đạo pháp tắc, bên trên còn nhuốm máu, đó là máu của Huyền Cổ Đại Đế, người đã từng giải cứu chúng sinh Vạn Vực rồi tử trận ở Đại Sở.

Diệp Thành cất bước, ra khỏi Đầm Vô Vọng.

Hắn lại xuất hiện lần nữa, nhưng là ở Hoan Hải, vẫn là một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở.

Gió nhẹ thổi qua, hắn bước vào trong.

Đây là lần đầu tiên hắn đi vào, huyễn quang trước mắt khiến hắn vào trong một cảnh giới kỳ diệu, từng hình ảnh quen thuộc, từng khuôn mặt quen thuộc, đều là chuyện quá khứ, người của quá khứ.

Lần đầu tiên hắn được thấy sự cường đại của Hoan Hải, với đạo hạnh hiện tại của hắn mà cũng mắc kẹt trong huyễn cảnh suốt một tháng.

Hắn nhìn thấy kiếm Hiên Viên, thanh đế kiếm đó không thù địch với hắn mà vì hắn mang trong mình dòng máu phụ của Hiên Viên Đế, cũng chính nhờ Đế Kiếm Hiên Viên nên đã giúp hắn giết được Thiên Ma Đại Đế, họ cũng coi như chiến hữu kề vai sát cánh năm xưa.

Hắn cung kính cúi đầu trước kiếm Hiên Viên, hắn đang vái kiếm, cũng đang vái Hiên Viên Đế.

Vị Đại Đế mạnh nhất trong một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang khiến hắn kính nể, đó là mục tiêu vĩ đại không gì sánh được của hắn.

Sau khi ra khỏi Hoan Hải, hắn lặng lẽ đứng trên đỉnh núi, một lần này hắn đứng cả ba ngày.

Khi bình minh ngày thứ tư đến, hắn mới cất bước rồi biến mất trong tích tắc.

Khi hắn hiện thân lần nữa là ở một vùng đất mới.

Ở đây, nhìn khắp chung quanh, những gì có thể thấy chỉ có đất đai khô cằn, cỏ không mọc được, nhiều chỗ còn có máu chưa khô, nhiều chỗ lại có những bộ xương khô bị gió cát che lấp một nửa.

Đây là Thung Lung Tối – nơi kỳ dị nhất trong năm cấm địa lớn của Đại Sở.

Cấm địa này không hề yên tĩnh mà luôn chuyển động, cũng chính vì vậy mà rất nhiều tu sĩ Đại Sở bị cuốn vào trong, Đao Hoàng Toại Phong năm xưa trời xui đất khiến thế nào lại đi vào Thung Lũng Tối này rồi bị kẹt trong đây cả trăm năm.

Huyết phong rít gào mang theo tiếng than khóc, có những hình thể kỳ lạ nhìn như âm linh nhưng lại không phải âm linh, chúng rất mạnh, dường như muốn nhấn chìm hắn.

Diệp Thành ra tay, liên tục tiêu diệt những con quái vật kỳ lạ này, sức chiến đấu của hắn rất mạnh nhưng cũng liên tục bị thương.

Chín ngày sau hắn dừng bước, sau lưng là cả một con đường máu, trên người hắn cũng máu chảy đầm đìa.

Nơi sâu phía trước có một bảo tháp được khảm chín trăm chín mươi chín thần châu, mỗi thần châu đều toả ra thần quang đan xen với Đế Đạo pháp tắc, lộ ra Đế uẩn, trấn áp vùng đất tối tăm này.

Tháp Tiên Vương là đế khí của Tiên Vũ Đại Đế, vị Đại Đế danh tiếng lẫy lừng, thống trị thời kỳ huy hoàng nhất của Chư Thiên Vạn Vực.

Khi Diệp Thành nhìn vào nó thì thấy nó rung lên, có lẽ là vì Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn. Tiên Vũ Đại Đế là người của Tiên tộc, mà Tiên Luân Nhãn của hắn là Tiên Nhãn nghịch thiên của Tiên tộc, thân là đế khí của Tiên Vũ Đại Đế, tháp Tiên Vương như tìm thấy huyết mạch của chủ nhân, nó rất kích động cũng rất bàng hoàng.

Diệp Thành rời đi, lại tới Thập Vạn Đại Sơn.

Hắn vẫn luôn rất kính nể Thập Vạn Đại Sơn.

Đây là một chiến trường cổ đại, không biết là thời đại nào, chỉ biết trong này chôn vùi rất nhiều cao thủ vô song, trong đó có không ít tu sĩ cấp bậc Chuẩn Đế, họ đều là tiền bối của Chư Thiên Vạn Vực nhưng lại đều an nghỉ ở nơi này.

Hắn là Hoàng đế thứ mười của Đại Sở, có sức chiến đấu nghịch thiên, nhưng tới Thập Vạn Đại Sơn lần nữa vẫn cảm thấy ngột ngạt.

Không biết đến lúc nào, trong Thập Vạn Đại Sơn vang lên tiếng đàn du dương như có nữ tử nào đó đang gảy đàn, từng tiếng đàn như khúc nhạc Cửu Tiêu gột rửa linh hồn người, thanh lọc mọi ô uế của thế giới phàm trần.

Cửu U Tiên Khúc!

Diệp Thành lẩm bẩm, tiếng đàn đó rất quen thuộc với hắn, đã từng có một nữ tử si tình gảy đàn cho hắn nhưng rồi lại chết trong vòng tay của hắn, cô ấy tên là Liễu Như Yên, người đã từng dùng khúc nhạc này để giúp hắn thoát khỏi trạng thái đờ đẫn năm xưa.

Đàn Phượng Hoàng là đế khí của Đông Hoa Nữ Đế Nguyệt Thương, cô là Đại Đế có thần thoại rất đặc sắc, là vị Đại Đế duy nhất lên ngôi Hoàng đế trước năm nghìn tuổi trong một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang.

Nhìn nó, Diệp Thành cũng cảm thấy rất thân thuộc, có lẽ vì huyết mạch của hắn, hồng nhan chí tôn của Đế Hoang có lẽ là một người có phong thái tài hoa.
Chương 1398: Hằng Nhạc bất lão

Trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Thành ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, bước đi dưới ánh trăng sáng.

Hắn đã quyết định ra đi.

Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn bước đi trên mảnh đất này.

Chuyến đi này có lẽ hắn sẽ không quay về được nữa.

Hắn nở nụ cười tang thương, nơi đây có rất nhiều kỷ niệm của hắn.

Hắn nhìn quanh suốt dọc đường như muốn in sâu núi sông hùng vĩ này vào lòng, để khi ngửa đầu nhìn lên bầu trời nơi khác có hồi ức để nhớ lại.

Hắn dừng bước ở Bắc Chấn Thương Nguyên, đứng trên một đỉnh núi, nhìn về Hạo Thiên thế gia nhưng không đi vào, nhân quả của hắn với gia tộc đó, tất cả đều là trời xui đất khiến mà trời cao sắp đặt.

Cơn gió nhẹ thổi qua, hắn lặng lẽ quay người đi đến Thiền Uyên Cổ Thành, từ biệt Thiền Uyên Chân Nhân bằng một ly rượu đục.

Sau đó hắn lại trông về Chú Kiếm Thành, Bắc Hải thế gia và Huyền Thiên thế gia từ xa, nhìn thấy Trần Vinh Vân và Ly Chương nhưng không thấy Vi Văn Trác.

Hắn nở nụ cười nhẹ rồi lại quay người, đến đảo Hắc Long và Bàn Long Hải Vực, để lại bí pháp bất truyền cho hậu thế của Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam.

Hắn dừng lại ở Thiên Tông thế gia rất lâu nhưng không đi vào, không nhìn thấy Thiên Tông Lão Tổ và Sở Linh Ngọc, mà chỉ thấy từng hậu bối vẫn đang chăm chỉ tu luyện trong đêm, vẻ mặt ai cũng kiên định.

Diệp Thành lại nở nụ cười rồi lặng lẽ rời đi, đến Thiên Long Cổ Thành.

Chính tại toà cổ thành này, hắn đã tìm được rất nhiều cơ duyên, huyết long, Đại La Thần Thiết và một mảnh gỗ có khắc hai chữ Diệp Thành, hắn biết mảnh gỗ đó là do Hồng Trần khắc từ năm xưa.

Ra khỏi Thiên Long Cổ Thành, hắn lại đặt chân đến một vùng đất rộng lớn.

Lần này hắn lại như một vị khách du lịch, đến thành cổ Xuân Thu, nhìn về trụ sở chính của Viêm Hoàng, thăm hỏi tứ đại thế gia rồi dừng lại ở nhà Âu Dương bái tế Sở Hải Thần Binh.

Trong hành trình tiếp theo, hắn tìm thấy cổ địa của hậu duệ các hoàng đế, lẳng lặng đứng trước linh vị của chín vị đế.

Hắn không đi vào cổ địa của chư vương các đời, các vị vương vô song ấy chẳng qua là sinh không đúng thời, nhân tài kiệt xuất cũng phải cúi đầu trước vận mệnh, đổi lại cả một đời tiếc nuối.

Sau khi đi hết một lượt thế giới tu sĩ ở Bắc Sở, hắn đến thế giới phàm trần.

Nơi đây là một Hoàng cung có là một ngôi mộ nhỏ, một ông lão run run đang cầm chổi quét lá rụng.

Nhan Nhi, hắn tới thăm con kìa.

Có lẽ đã biết trước là Diệp Thành, Liễu Thanh Tuyền ôm chổi quay người run run bước đi.

Diệp Thành bước đến, ngồi xuống dựa vào bia mộ, lấy một bình rượu ra lặng lẽ uống.

Ta tên Liễu Như Yên!

Đột nhiên một giọng nói êm dịu thê lương vang lên bên tai hắn, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh một nữ tử đang gảy đàn, có lẽ đời này hắn không còn được nghe cô đàn nữa, cũng không còn được thấy bóng hình đó nữa.

Liễu Như Yên, ta nhớ tiếng đàn của muội rồi!

Giọng Diệp Thành khàn khàn, tiếng cười thê lương.

Không biết đến lúc nào hắn mới đứng dậy, bước chân say xỉn loạng choạng, bóng lưng cô đơn.

Dưới đêm trăng sáng, hắn trở lại vùng đất Nam Sở.

Trước Thanh Vân Tông, hắn lẳng lặng đứng nhìn các đệ tử trẻ tuổi, nở nụ cười nhẹ.

Trong Chính Dương Tông, hắn đổ ly rượu trước tượng Cơ Tuyết Băng, đó là nữ tử khiến tâm trạng hắn phức tạp, đến chết cũng bảo vệ hắn, để lại lời hứa kiếp sau nhưng không nhận được câu trả lời mà cô muốn.

Tiếp theo, hắn lang thang khắp nơi, đến rất nhiều chỗ, Đan Thành, Đông Nhạc, Nam Cương, Tây Thục… nhưng hầu như đều rời đi rất vội vàng.

Lại là một đêm yên tĩnh khác, hắn trở về Hằng Nhạc Tông.

Hằng Nhạc về đêm yên tĩnh và thanh bình, đã lấy lại vẻ huy hoàng trước đây, tựa như chốn tiên cảnh trần gian.

Diệp Thành từng bước từng bước đi lên bậc đá, khi đi ngang qua khu vườn nhỏ, hắn nhìn thấy Trương Phong Niên, tuy mới chỉ mười tuổi nhưng lại như ông lão tuổi xế chiều, trong đêm khuya thanh vắng ngồi ngẩn ngơ một mình như đang nhớ Hổ Oa và Tiểu Ưng.

Diệp Thành không đi vào mà bước từng bước lên thang đá, giống như lần đầu tiên hắn đến Hằng Nhạc vậy.

Hắn yên lặng dừng lại trước Phong Vân Đài.

Năm xưa, hắn đã đánh bại từng đệ tử thiên kiêu ở nơi này, cái danh Diệp Thành cũng dần nổi lên ở đây, bây giờ đã hơn hai mươi năm, nhìn lại chiến đài này dường như vẫn còn thấy bóng dáng của hắn.

Hắn nở nụ cười tang thương rồi cất bước, nhìn trái nhìn phải, hy vọng có thể khắc ghi mỗi ngọn núi ở đây vào sâu trong tim.

Đứng ngoài Linh Đan Các, hắn nhìn thấy Từ Phúc đang ôm cuốn sách cổ nghiên cứu, dù đã khuya nhưng vẫn không dám lơi là, tựa như muốn khôi phục thuật luyện đan như năm xưa trong thời gian ngắn nhất có thể.

“Sao không đi vào?”

Phía sau, Tề Nguyệt khẽ lên tiếng, cô mới chỉ khoảng mười tuổi nhưng trong đôi mắt đẹp lại hiện lên thần sắc không tương xứng với tuổi, đó là sự dịu dàng của một nữ tử, cũng là sự thăng trầm của năm tháng đằng đẵng.

“Thôi ta không vào đâu!”

Diệp Thành mỉm cười, nói nhiều lại buồn nhiều.

Tề Nguyệt khẽ cắn răng, nhẹ nhàng bước tới ôm lấy Diệp Thành, hai má lần đầu tiên áp vào ngực hắn, dường như biết hắn sắp rời khỏi Đại Sở nên cô mới dám liều mình như vậy.

Vài giây sau cô mới lùi lại, đôi mắt ậng nước mờ đi, vẻ mặt hơi thê lương.

“Nhớ quay về!”

Cô quay lưng, nước mắt cuối cùng cũng chảy dọc xuống đôi má xinh đẹp, cô không muốn phải nhìn bóng dáng ấy đi xa.

Khi cô quay lại lần nữa thì bóng dáng gầy gò ấy đã biến mất, cô ngồi xổm trên đất, hai tay bó gối, những giọt nước mắt tuôn xuống như pha lê. Đầu thai chuyển kiếp thì sao? Cô vẫn không dám bộc lộ tình yêu giấu kín trong lòng, người đó đi rồi, có lẽ sẽ không còn gặp lại nữa, đến cuối cùng cô vẫn không phải một nửa kia của hắn.

Diệp Thành bước vào Vạn Bảo Các.

Bàng Đại Hải nằm trên ghế, thấy Diệp Thành đi vào thì nhướng mày: “Tiểu tử, ngươi đừng có trộm đồ đấy”.

Nói xong lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Diệp Thành mỉm cười, yên lặng đứng đó nhìn Vạn Bảo Các vẫn như năm đó, như đang nhìn mình của năm xưa.

Hắn rời đi, lúc này Bàng Đại Hải mới mở mắt, nhanh chân đi ra trước cửa, bám vào khung cửa nhìn về hướng Diệp Thành rời đi, tựa như đã biết hắn sắp đi nhưng không muốn nói quá nhiều lời buồn bã.

Thượng lộ bình an nhé, tiểu tử!

Đột nhiên Bàng Đại Hải giơ tay lên, vẫy nhẹ.

Trong Linh Khí Các, Diệp Thành lại dừng bước, hắn biết Chu Đại Phúc đang ở trong nhìn mình, nhưng hắn không đi vào.

Tiếp đó, hắn lại đi rất nhiều nơi, Linh Thảo Viên, Tàng Thư Các, Thiên Dương Phong, hắn còn đến ngọn núi phía sau Hằng Nhạc ngắm nhìn những bông hoa vẫn như cũ, nhớ lại bản thân buồn cười trong quá khứ.

Về lại nội môn, hắn ngửa đầu nhìn quanh, nhìn phía Dương Đỉnh Thiên nhưng cuối cùng vẫn không nói lời từ biệt.

Cuối cùng hắn bước lên Ngọc Nữ Phong, ngồi trên đỉnh núi.

Cả Đại Sở, đây là nơi hắn không nỡ rời đi nhất, bởi nơi này có hai nữ tử mà hắn yêu nhất.

Không biết bao lâu sau, hắn nhìn thấy một người đi tới, đó là Hoắc Đằng.

Nhìn thấy Diệp Thành yên lặng ngồi đó, Hoắc Đằng cầm vò rượu chậm rãi bước đến, ngồi cạnh Diệp Thành nhưng không nói gì, chỉ đưa một vò rượu trong tay cho hắn.

Diệp Thành nhận lấy, cũng không nói gì.

Vò rượu có vị này rất mạnh, Hoắc Đằng uống xong thì ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ còn gọi những cái tên quen thuộc.

Mãi đến tận đêm khuya, hắn mới đứng dậy, bước lên hư thiên, lẳng lặng nhìn toà linh sơn như chốn tiên cảnh phía sau.

Thiên địa bất hoang, Hằng Nhạc bất lão!

Diệp Thành nở nụ cười tang thương, lặng lẽ quay người bước đi.

Sau khi hắn đi, từng lầu các, từng cung điện, từng ngọn núi của Hằng Nhạc đều có người bước ra, tất cả mọi người đều chưa ngủ, họ nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, vẫy tay chào tạm biệt.

Người thanh niên đó đi rồi.

Có lẽ phải trăm nghìn năm sau nữa mới gặp lại.

Cũng có thể cả đời này không còn gặp lại nữa.
Chương 1399: Đại Sở, ta đi đây

Trong màn đêm tĩnh mịch, Diệp Thành của mười năm sau lại bước vào Thiên Huyền Môn lần nữa.

Đông Hoàng Thái Tâm đã chờ hắn từ lâu, bà vẫn đang pha trà, lấy trà thay rượu tiễn Diệp Thành lên đường.

Hư thiên phía sau bà là một cánh cửa sáng, chín vị Chuẩn Đế lớn tuổi của Thiên Huyền Môn đang đứng đó, còn cánh cửa ánh sáng ấy dẫn đến hố đen không gian, đưa hắn tới nơi hắn muốn đến.

Diệp Thành dời mắt, ngồi xuống nhưng không nói lời nào.

Đông Hoàng Thái Tâm cũng im lặng, đích thân rót cho Diệp Thành một chén trà.

Hai người ngồi trong rừng trúc yên tĩnh giống như hai người bạn già hiểu nhau, không cần phải lên tiếng.

“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp”, sau một khoảng thời gian, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

“Tin tưởng ta, ta có thể làm được”, Diệp Thành nhẹ giọng đáp.

“Vậy ngươi còn gì muốn hỏi về vùng đất này nữa không?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn thẳng vào Diệp Thành ở phía đối diện.

“Đại Sở luân hồi hỗn loạn, liệu Thiên Ma có khả năng tìm thấy Đại Sở nữa không?”

“Người của Chư Thiên Vạn Vực còn không tìm được Đại Sở nói gì đến Thiên Ma”, Đông Hoàng Thái Tâm vén tóc: “Vấn đề này ngươi đã biết sao còn phải hỏi thêm, đừng vòng vo với ta nữa, cứ hỏi điều ngươi muốn hỏi đi, nếu biết ta sẽ nói cho ngươi”.

“Nhược Hi”, Diệp Thành cuối cùng cũng nói ra hai chữ này.

“Ta tưởng ngươi sẽ giữ bí mật này đến hết đời”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhạt nói.

“Rốt cuộc cô bé có lai lịch gì?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm Đông Hoàng Thái Tâm.

“Ta không biết”, Đông Hoàng Thái Tâm rót trà, cất giọng đều đều: “Ta không nhìn ra lai lịch của cô bé, nhưng cô bé cũng giống như Hồng Trần và Thần Huyền Phong, đều là người thoát khỏi lục đạo luân hồi của Đại Sở”.

“Vậy nên?”

“Vậy nên thân phận của cô bé không đơn giản, đến Chư Thiên Luân Hồi cũng không nhìn ra được kiếp trước và kiếp này của cô bé, đến Tiên Luân Nhãn cũng không nhìn ra manh mối, đến Chu Thiên Diễn Hoá cũng không tính ra được lai lịch của cô bé, người như vậy thông thường chỉ có một khả năng”.

“Là gì ạ?”, Diệp Thành nhíu mày.

“Vượt khỏi thế ngoại, sánh vai cùng Đế”.

“Vượt khỏi thế ngoại, sánh vai cùng đế”, Diệp Thành lẩm nhẩm, hắn chưa từng nghĩ Nhược Hi còn có lai lịch lớn như vậy, rốt cuộc cô bé là thần thánh phương nào khiến hắn có một cảm giác bất an.

“Diệp Thành, ta vẫn khá hiểu ngươi”, Đông Hoàng Thái Tâm lại nói: “Ngươi của tương lai và Diệp Tinh Thần của tương lai nghịch thiên cải đạo đến thời đại này đều vì cô bé, điểm này ngươi không cần che giấu, cũng không cần giấu ta, ngươi có Tiên Luân Nhãn chắc đã nhìn được một chút tương lai”.

“Ta không tin số mệnh, cũng không tin điều không thể thay đổi mà trời cao sắp đặt”, giọng Diệp Thành đều đều.

“Ta sẽ phong ấn cô bé”, Đông Hoàng Thái Tâm nhấp một ngụm trà: “Cho đến khi ngươi quay về”.

“Đa tạ”.

“Không cần cảm ơn ta, chưa biết chừng một ngày nào đó ta sẽ giết cô bé đấy”, Đông Hoàng Thái Tâm từ tốn nói.

Nói xong bà phất tay lấy ra một tấm lệnh bài, đặt vào tay Diệp Thành.

Đó là một tấm lệnh bài được đúc từ thiên ngoại thần thiết, cầm trong tay cực kỳ nặng, trên nó được lạc ấn đạo tắc vô thượng, còn có dị tượng và đạo âm đan xen, mặt sau dùng thần tắc khắc hai chữ cổ: Côn Luân.

“Côn Luân”, Diệp Thành nhẹ nhàng vuốt ve tấm lệnh bài, nhìn hai chữ Côn Luân hắn càng thêm khẳng định vị trước mặt này chính là vị Thần nữ Côn Luân mà hắn nhìn thấy trong ý cảnh, hắn đã cùng bà kề vai tác chiến.

“Cầm tấm lệnh bài Côn Luân này theo”, Đông Hoàng Thái Tâm nói: “Nếu ngươi thật sự đến được Chư Thiên Vạn Vực thì hãy tới Côn Luân Hư, đưa tấm lệnh bài này ra cũng giống như ta đích thân tới, nói cho Côn Luân Hư mọi chuyện xảy ra ở Đại Sở, Chư Thiên Vạn Vực sẽ thông qua mối liên hệ giữa phân thân và đạo thân của ngươi để tìm ra Đại Sở”.

“Đã hiểu”.

“Ngoài ra, nếu không tìm được người của Côn Luân Hư thì tìm Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Hoàng Triều, Cửu Hoang Thiên hay Thần Điện cũng được”.

“Được”.

“Nhớ là đừng tuỳ tiện lấy lệnh bài Côn Luân ra, Chư Thiên Vạn Vực phức tạp hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, cũng hỗn loạn hơn ngươi nghĩ nhiều. Trong thế giới kẻ mạnh là vua đó, bất cứ lúc nào ngươi cũng có nguy hiểm bị tiêu diệt, không phải tất cả mọi người đều biết đến sự tồn tại của Đại Sở, cũng không phải tất cả mọi người đều biết mọi chuyện ngươi làm cho Chư Thiên Vạn Vực, vậy nên làm gì cũng phải cẩn trọng”.
Chương 1400: Dự định phong ấn Nhược Hi

“Vãn bối hiểu rồi”.

“Đi vào cánh cửa ánh sáng đó sẽ là hố đen không gian, ngươi cứ đi thẳng về phía Đông”.

“Được”.

“Vậy ngươi có còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành ở vùng đất này không?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi, nhìn Diệp Thành.

“Nếu ta không về được nữa thì hãy lập cho ta một bia mộ ở Hằng Nhạc”.

“Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy thôi”, Diệp Thành cười nhẹ, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía cánh cửa ánh sáng như ẩn như hiện ở hư thiên: “Đông Hoàng Thái Tâm, bà có nhung nhớ người nào ở Chư Thiên Vạn Vực không? Nếu ta thành công thì có thể chuyển lời giúp bà”.

“Người mà ta nhung nhớ”, Đông Hoàng Thái Tâm thì thào nói nhỏ.

“Chư Thiên Kiếm Thần – Kiếm Phi Đạo”, Diệp Thành khẽ nói: “Đó là một người thông thiên, có lẽ cũng là người mà bà nhung nhớ”.

“Sao ngươi lại biết Kiếm Phi Đạo?”, Đông Hoàng Thái Tâm giật mình, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, bà vẫn luôn giấu kín tình yêu với Kiếm Phi Đạo, không một ai biết, điều khiến bà ngạc nhiên là thế mà Diệp Thành lại biết điều này.

“Ta quên mất”, vài giây sau bà lắc đầu cười: “Ngươi đã nhìn thấy cảnh tượng tương lai, chắc ngươi đã nhìn thấy ta trong tương lai, chắc cũng đã nhìn thấy Kiếm Phi Đạo của tương lai”.

Diệp Thành chỉ cười không nói, không muốn tiết lộ quá nhiều thiên cơ.

Không phải hắn thấy Kiếm Thần Kiếm Phi Đạo ở cảnh trong tương lai, mà là hắn từng nghe thấy cái tên này, đó là cái tên mà Đông Hoàng Thái Tâm luôn gọi lúc bà ở trạng thái yếu nhất.

Đông Hoàng Thái Tâm lấy ra một chiếc túi thơm, bên trên có khắc ba chữ Kiếm Phi Đạo.

Bà vuốt nhẹ túi thơm ấy, sau đó đưa cho Diệp Thành: “Nếu ngươi gặp thì hãy đưa cho ông ấy!”

Diệp Thành cầm lấy, cứ thế quay người rồi bay lên, đi thẳng về phía cánh cửa ánh sáng.

Trước cánh cửa ánh sáng, Phục Nhai và các Chuẩn Đế lớn tuổi đồng loạt chắp tay cúi đầu, với thân phận và tu vi của họ mà lại hành lễ với hắn như vậy, từng đôi mắt già nua đục ngầu đều tràn đầy hy vọng.

Diệp Thành nên cảm thấy vô cùng vinh dự, món quà lớn này là một vinh quang tối thượng.

Diệp Thành hành lễ đáp lại.

Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi đặt chân vào cánh cửa ánh sáng, hắn lại lặng lẽ quay người, muốn được nhìn núi sông hùng vĩ này, nhìn những bóng dáng thân thuộc trước khi bước vào hành trình đơn độc.

Bỗng nhiên, hai mắt hắn nhoè đi.

Đại Sở, ta đi đây!

Diệp Thành nở nụ cười dãi dầu, vẫy tay từ từ xoay người, bước vào cánh cửa ánh sáng rồi biến mất trong nháy mắt.

Ở Đại Sở, dù là người phàm hay tu sĩ cũng đều nhìn về phía Thiên Huyền Môn dưới màn đêm yên tĩnh, bóng dáng cô đơn ấy đi rồi, hắn phải một mình lên đường, tìm hy vọng cho mảnh đất này.

Haiz!

Nhìn cánh cửa ánh sáng dần biến mất, Phục Nhai và những người khác thở dài, trong phút chốc dường như đều già đi rất nhiều.

“Tin tưởng hắn!”

Đông Hoàng Thái Tâm nhìn về hướng Diệp Thành biến mất, khẽ nở nụ cười.

Ầm!

Bà vừa dứt lời thì nghe thấy hư thiên Đại Sở rung lên.

Sau đó một thanh thần kiến được thần quang bảy màu bao quanh bay từ nơi rất xa tới, xuyên qua làm thủng một lỗ lớn ở Đại Sở.

Kiếm Tru Tiên!

Dù Đông Hoàng Thái Tâm hay Phục Nhai và những lão Chuẩn Đế thì đều biến sắc.

Lúc trước khi Sở Huyên chết, kiếm Tru Tiên đã phá vỡ hư không bay đi, mọi người đều nghĩ nó đã rời khỏi Đại Sở, bây giờ xem ra nó đã lừa mọi người, Diệp Thành vừa đi nó đã chạy về.

Ngăn nó lại!

Đông Hoàng Thái Tâm hô lên, một tay kết ấn, dựng lên cấm chế Đại Sở, cũng gọi mấy đế binh của Đại Sở ra.

Lập tức, từ năm hướng của Đại Sở có năm tia thần mang sáng rực phóng lên trời, tụ lại thành một pháp trận cực lớn, cố gắng phong cấm kiếm Tru Tiên.

Nhưng kiếm Tru Tiên rung lên, phớt lờ cấm chế của năm đế khí, thoát khỏi giam cầm rồi bay về phía Hằng Nhạc Tông, vọt vào một toà linh sơn, cuối cùng bay vào cơ thể Nhược Hi.

“Dừng lại!”

Đông Hoàng Thái Tâm bước ra khỏi Thiên Huyền Môn, bàn tay ngọc trong suốt như pha lê bao phủ toàn bộ Hằng Nhạc Tông.

“Chỉ dựa vào bà?”

Nhược Hi xuất hiện, tuy giọng nói non nớt nhưng lại vô cùng lạnh lùng, mang theo vô vàn uy nghiêm giống như nữ vương cái thế, trên đời này không gì có thể chống lại cô bé.

Nhược Hi lúc này đã hoàn toàn khác trước, toàn thân có thần hà bảy màu bao quanh, đầu mày được khắc phù văn cổ, uy áp cực mạnh khiến thiên địa run sợ, mọi sinh linh đều muốn quỳ rạp.

Phập!

Nhược Hi vung kiếm, chém vỡ chưởng ấn của Đông Hoàng Thái Tâm.

Sau đó cô bay vụt lên trời như thần quang cái thế, lần này là phá vỡ hư không thật sự, trong nháy mắt không thấy đâu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK