Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2176: Chuẩn Đế hai trăm tuổi

Trên đỉnh núi, Diệp Thành vẫn còn ngồi khoanh chân, nhăn mày trầm ngâm, nghĩ mãi không ra.

Trong u minh, hắn cứ cảm thấy có người đang điên cuồng gọi mình, nhưng lại không tìm được.

Còn có Trời phạt, tự dưng biến mất, quả thật nằm ngoài dự đoán của hắn. Song, Diệp Thành không cho rằng ông trời máu lạnh kia sẽ bỏ qua cho mình một cách dễ dàng như vậy. Cái này giống như một âm mưu, chứ vẫn chưa thể thoát khỏi được gông xiềng của vận mệnh.

Quỳ Ngưu thấy hắn im lặng một lúc lâu thì bước tới, khó hiểu hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"Không sao", Diệp Thành khẽ xua tay, cuối cùng đứng dậy, con người lập lòe khó hiểu.

Một Quỳ Ngưu luôn miệng nói một đường còn chưa nói xong đã ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn thẳng lên trời, vì bầu trời chợt nứt ra một cái khe.

Bỗng dưng, một luồng ánh sáng quỷ dị màu đen chợt bắn ra từ trong cái khe rồi đánh thẳng xuống mặt đất.

Nhìn kỹ thì mới thấy mơ hồ là một bóng người dần rõ lên trong sát khí cuồn cuộn.

Gã trông rất quỷ dị, khoác một chiếc áo choàng đen, gương mặt mơ hồ được che giấu bởi bí thuật mạnh mẽ, chỉ lộ ra đôi con ngươi âm u lập lòe vẻ sắc lạnh. Cơ thể lúc hư ảo, lúc ngưng thật.

Từ khi gã hạ xuống, cả không gian đều hỗn loạn, hoa cỏ trong diện tích mấy chục ngàn dặm cũng lập tức hóe úa. Uy áp đáng sợ chấn động khắp nơi khiến không trung rền vang, mặt đất rung chuyển.

Gã tựa như một Ma Thần, âm trầm đáng sợ, tàn bạo khát máu. Vì gã xuất hiện mà cả vùng trời gió mát cũng trở nên âm u lạnh lẽo, nơi nơi đóng thành từng tảng băng đen ngòm.

"Chuẩn Đế", Quỳ Ngưu lùi lại phía sau theo bản năng. Một người luôn vênh váo như hắn ta mà lúc này cũng không còn chút kiêu căng ngạo mạn nào, cơ thể vạm vỡ còn không nhịn được khẽ run.

Hắn ta hoàn toàn có lý do để tin rằng sức chiến đấu của gã áo đen kia còn mạnh hơn cả lão tổ nhà mình.

Khác với hắn ta, Diệp Thành lại hai mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo. Hắn chẳng những không lùi ra sau còn đằng đằng sát khí, con ngươi thâm thúy đầy rẫy vẻ tàn bạo giống như trông thấy kẻ thù truyền kiếp.

Cũng không thể trách hắn sẽ như vậy, bởi vì gã áo đen kia chính là Thiên Ma. Diệp Thành đến chết vẫn nhớ rõ khí tức của Thiên Ma, bọn họ chính là kẻ xâm lược nhuộm máu cả Đại Sở, giết chết chín trăm nghìn sinh linh.

Tại sao lại có Thiên Ma xuống đây! Gã đến từ đâu? Vì sao lại đi đến Huyền Hoang này?

Đủ mọi nghi vấn khiến đầu óc Diệp Thành tràn ngập một tầng sương mù, không tài nào nghĩ ra nguyên Đoàn.

"Đúng là một khí tức tuyệt vời", Thiên Ma áo đen cười lạnh, thích thú hít lấy tinh hoa đất trời với vẻ hưởng thụ, giọng điệu lại rét lạnh âm trầm song cũng vô cùng xa xưa.

Gã cười tủm tỉm liếc Diệp Thành và Quỳ Ngưu một cái, khoảnh khắc gã hạ xuống đã phát hiện hai người. Song, một Chuẩn Đế như gã cũng chẳng thèm để ý là bao.

Ở trong mắt gã, hai tên Thánh Nhân hoàn toàn có thể giết chết trong chớp nhoáng nên cũng lười ra tay giết hai người.

Gã nhìn về phía xa, dường như có thể cách vô số khoảng cách nhìn thấy Vong Xuyên. Gã cười khà khà, lộ ra hàm răng sắc lạnh: "Ngô quả là may mắn mà".

Trong con ngươi gã tràn ngập vẻ tham lam còn có chút phấn khích tựa như tìm được một kho báu khổng lồ.

Bên kia, Quỳ Ngưu vội kéo Diệp Thành lùi về phía sau, Chuẩn Đế áo đen thật sự quá mạnh.

Tuy sát khí ngùn ngụt, nhưng Diệp Thành vẫn cố nén. Kia là Thiên Ma, song cũng là một vị Chuẩn Đế hàng thật giá thật, không phải là người mà họ có thể chống lại được.

"Ngô có cho các ngươi đi à?", hai người mới vừa lùi ra sau hai bước, Thiên Ma áo đen đã cười lạnh, tiếng cười tràn ngập ma lực kéo theo vô vàn uy nghiêm không ngừng vang vọng.

Thoáng chốc, uy áp của ảnh đế lập tức trải rộng khắp đất trời, đè cho Diệp Thành và Quỳ Ngưu không thể nhúc nhích.

"Bọn ta cũng không có chọc ngươi", Quỳ Ngưu hừ lạnh: "Chuẩn Đế nên có thể tùy tiện bắt nạt người khác à?"

"Hoang Cổ Thánh Thể, huyết mạch Quỳ Ngưu, máu của các ngươi chắc hẳn cũng vô cùng tuyệt mỹ", Thiên Ma áo đen liếm cái lưỡi đỏ tươi, vẻ âm u trong con ngươi trông vẫn vô cùng khiếp người.

Gã nói xong bèn vội vàng giơ tay chộp lấy hai người, muốn đoạt huyết mạch của cả hai.

Hai mắt Quỳ Ngưu đỏ bừng, không thể thoát khỏi uy áp của Chuẩn Đế. Diệp Thành cũng mặt mày lạnh lẽo, dù có dùng hết sức mạnh của Tiên Luân Nhãn thì họ cũng đánh không lại Chuẩn Đế mà chỉ có thể dùng nó để trốn.
Chương 2177: Chuẩn Đế hai trăm tuổi (2)

Song, ngay khi hắn sắp đốt cháy tinh nguyên thì chợt có một làn gió nhẹ khẽ thổi đến. Cả hai chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một cái, một bóng người như quỷ mị đã xuất hiện, ngăn cản bàn tay của Thiên Ma.

Nhìn kỹ lại mới thấy đó là một nam tu sĩ mặc áo trắng, cả người đầy vẻ tang thương.

Hai mắt hắn ta trống rỗng, mặt mày cứng đờ như con rối không lộ ra chút tình cảm nào, đầu vai phủ đầy bụi bặm, không biết còn tưởng rằng mới bò ra từ trong mộ.

Người này cũng vô cùng kỳ lạ, vèo một tiếng xuất hiện y như quỷ hồn. Dù ở bên cạnh hai người, nhưng lại y như không tồn tại, trông còn mịt mù xa vời hơn cảnh trong mơ. Tu vi của hắn ta thế mà cũng là Chuẩn Đế.

"Đù... đù, Chuẩn... Chuẩn Đế hai trăm tuổi?", Quỳ Ngưu kinh ngạc trợn tròn mắt, khó có thể tin nhìn nam tu sĩ trước mặt, tuổi của hắn ta chỉ mới hơn hai trăm.

"Không phải Lục Đạo, là Hồng Trần!", Diệp Thành cũng kinh ngạc, cũng nhận ra người trước mặt là ai. Tuy trong lòng cảm thấy giật mình, nhưng lại kinh hãi nhiều hơn. Lần trước gặp Hồng Trần đã là ba trăm năm trước đây.

Ba trăm năm trước, Hồng Trần bỏ qua thiên nhân ngũ suy, đạp đất thành Thánh đã là vi phạm lẽ thường.

Ai ngờ, sau ba trăm năm từ biệt lại đã trở thành Chuẩn Đế, quả thật là đảo điên pháp tắc trên đời. Tốc độ thăng cấp cỡ đó là mở Bug hả? Dù với tâm tính của hắn cũng phải hoảng sợ.

Hai người bọn họ giật mình kinh ngạc, Thiên Ma áo đen đối diện cũng híp mắt lại nhìn chằm chằm vào Hồng Trần.

Với định lực Chuẩn Đế của gã cũng phải kinh ngạc, vừa nhìn đã nhận ra độ tuổi của Hồng Trần, rõ ràng chỉ mới hơn hai trăm tuổi, quả thật là một vị Chuẩn Đế hàng thật giá thật. Đây phải là loại tư chất khủng bố cỡ nào chứ.

Quan trọng nhất là gã không thể nhìn thấu Hồng Trần, không tìm được căn nguyên, chỉ biết tên quái dị này khiến gã cảm thấy cực kỳ nguy hiểm. Cảm giác ấy làm cho gã cũng phải kiêng kỵ.

Trước sự dòm ngó của gã, Hồng Trần lại chẳng thèm để ý vẫn đứng im như một con rối.

"Ngươi là ai?", Thiên Ma lạnh lùng hỏi, khí thể của Chuẩn Đế lập tức tăng vọt.

Hồng Trần không đáp, từng bước đạp nát bầu trời, khẽ giơ tay bổ về phía Thiên Ma.

Một chưởng của hắn ta trông thì như bình thường, song lại chứa đựng đại đạo kết hợp mấy ngàn loại bí pháp, tự động suy diễn âm dương hóa thành hỗn độn. Trong khoảnh khắc ấy, ngay cả thời gian cũng dừng lại.

Thiên Ma áo đen hừ lạnh, tay bấm bí thuật sát sinh, thần thông biến hóa, cách không đánh ra một chưởng.

Hai chưởng chạm vào nhau, máu tươi vẩy ra, xương cốt văng tung tóe, Thiên Ma áo đen thua triệt để, bay lộn ra ngoài, đè sập cả vùng trời. Mãi đến bay ra cả tám nghìn dặm mới ngừng lại được.

Vẻ mặt gã hoảng sợ, còn chưa kịp nhúc nhích thì Hồng Trần đã xông tới như quỷ mị, vươn tay lại đánh ra một chưởng.

Lần này, cơ thể Thiên Ma trực tiếp rách bươm, bay ngược ra sau đụng sập hơn mười ngọn núi.

"Rốt cuộc thì ngươi là ai?", Thiên Ma gào thét, cố gắng hàn gắn cơ thể, khởi động cấm pháp.

Gã không thể tin nổi chư thiên vạn vực còn có người mạnh như vậy. Điều đó khiến gã chợt nảy sinh ảo giác, người mà mình đối đầu không phải một Chuẩn Đế mà là một Đại Đế.

Cảnh tượng kế tiếp cực kỳ đáng sợ, đường đường là Chuẩn Đế lại bị đánh bầm dập. Mỗi lần Thiên Ma định đánh trả đều bị đánh ngược lại, cơ thể nát hết lần này đến lần khác.

Quỳ Ngưu lặng lẽ nuốt nước miếng, kinh ngạc đến hai mắt đăm đăm. Hắn ta đã gặp Chuẩn Đế, song lại chưa thấy ai trẻ như vậy, hơn nữa còn cực kỳ bá đạo, quả thật là khủng bố.

Quá kinh ngạc, Quỳ Ngưu vô thức nhấc chân định đuổi theo vây xem vì hình ảnh cực kỳ kích thích.

Diệp Thành bước tới kéo hắn ta lại rồi bước thẳng lên trời đuổi theo, chỉ dư lại giọng nói văng vẳng bên tai: "Đi đi, ba ngày sau gặp lại ở Linh Sơn, tuyệt đối đừng đi theo".

Quỳ Ngưu bĩu môi, song cuối cùng vẫn không đuổi theo, liếc nhìn lần cuối rồi xoay người rời đi.

Bên này, Diệp Thành Súc Địa Thành Thốn nguyên đường, tốc độ nhanh đến cực hạn, song vẫn không thấy bóng dáng của Hồng Trần. Hắn chỉ đi theo tiếng ầm ầm, tốc độ của hắn vẫn chậm hơn Hồng Trần rất nhiều.

Tình hình này y như trăm năm trước, hay nói chính xác hơn là phiên bản của trăm năm trước.

Hồi đó, một vị Thiên Ma Chuẩn Đế cũng bị Lục Đạo mạnh đến biến thái đánh cả không ngóc đầu dậy nổi.

Trăm năm sau, vẫn là một vị Thiên Ma Chuẩn Đế, tuy không có Lục Đạo, nhưng lại có Hồng Trần. Hai người y như nhau, đều cực kỳ mạnh, đánh cho Thiên Ma không tài nào xoay ngược lại được.
Chương 2178: Nàng ở đâu!

Ban đêm vốn nên yên tĩnh lại có phần ồn ào náo nhiệt.

Tiếng ầm ầm rung trời khiến mặt đất cũng rung chuyển.



Những tu sĩ chạy đến ngắm nhìn Vong Xuyên đều giật mình, mặt mày trở nên kỳ quái.

Diệp Thành theo tiếng động vọt tới.

Đợi đến khi âm thanh biến mất, hắn mới dừng lại trước một khu vực.

Ập vào mắt là một người máu chảy đầm đìa, bị một thanh giáo treo trên không.

Đó là Thiên Ma áo đen bị Hồng Trần giết.

Tuy Thiên Ma đã chết, song, mặt mày vẫn hoảng sợ, hai mắt lồi ra, con ngươi co rút lại.

Cách chết của gã trông cực kỳ thảm thiết, chết vô cùng nhục nhã, bị đánh cả đường cũng chưa thể đánh trả lại.

Diệp Thành ngó xung quanh nhưng không thấy Hồng Trần đâu.

Hắn không nhịn được vươn tay chộp về phía Thiên Ma.

Kia là cơ thể của một vị Chuẩn Đế, nếu luyện thành Âm Minh tử tướng thì sẽ vô cùng khủng bố.

Chỉ là, Diệp Thành vẫn quá coi thường Chuẩn Đế. Tuy đã chết nhưng sát khí và uy áp vẫn còn nguyên. Hắn vươn tay chạm đến khí tức kia thì cánh tay lập tức bị đâm thủng, xương cốt văng tung tóe.

Diệp Thành lập tức rút tay lại điều khiển pháp tắc Hỗn Độn, mạnh mẽ trấn áp sát khí chui vào trong người.

"Trời ơi! Chuẩn Đế!", những tu sĩ nghe tiếng chạy đến vừa thấy Thiên Ma áo đen thì đã hoảng sợ suýt nữa rớt khỏi không trung. Cảnh tượng đẫm máu kia khiến vô số người mặt mày trắng bệch.

"Trời đất ơi, một vị Chuẩn Đế lại bị giết!", không ngừng có tiếng hét thất thanh vang lên.

"Đây là Chuẩn Đế nhà ai thế, ai đã giết gã", những người tiến đến thi triển bí pháp nhìn lén: "Chẳng trách lại gây ra tiếng động lớn như vậy, có thể giết chết Chuẩn Đế thì đối phương chắc chắn cũng là Chuẩn Đế".

Trong lúc xôn xao, có người bước đến khu vực kia dùng thần thông định cướp lấy cơ thể Chuẩn Đế.

Kết quả cũng không khó đoán, người đó còn chưa chạm đến Thiên Ma đã bị sát khí nghiền máu me be bét. Vô số người lập tức bỏ mạng, cơ thể văng tung tóe, nguyên thần mai một.

Vô số tiếng hít sâu liên tục vang lên, đám đông lập tức lùi lại, vẻ mặt hoảng sợ.

Sự thật chứng minh, Chuẩn Đế là một cái gì đó rất khủng bố, không phải ai cũng có thể tùy tiện đụng vào.

Những ví dụ đẫm máu hiện ra ngay trước mặt, nhìn thì nhìn chứ đừng có mơ tưởng gì nhiều.

Làn gió phất phơ, cơ thể của Thiên Ma lập tức hóa thành tro bụi. Tiếp theo, thanh giáo kia cũng biến mất, trực tiếp cắt đứt mọi tơ tưởng của những kẻ hám của, cát bụi về với cát bụi.

Diệp Thành cau mày, lặng lẽ rời khỏi đám đông, suy nghĩ bay xa.

Hắn vẫn không biết tại sao lại có Thiên Ma đến chư thiên vạn vực và thông qua con đường nào đến đây.

Còn có Hồng Trần và Lục Đạo, họ giống như thần bảo vệ của chư thiên. Hễ có Thiên Ma xuất hiện, hai người sẽ xuất hiện. Tuy không còn thần trí, nhưng bản năng lại giết chết Thiên Ma.

Còn một chuyện mà Diệp Thành nghĩ mãi không ra đó là tu vi của Hồng Trần.

Chỉ trong hai trăm năm mà đã có thể từ Thánh Nhân nhảy lên Chuẩn Đế. Đây là làm bằng phương pháp nào vậy?

Phải biết rằng, Chuẩn Đế trẻ nhất trong chư thiên vạn vực cũng đã ba nghìn tuổi. So với Hồng Trần, Cửu Tiêu Chân Nhân thật sự kém hơn rất nhiều, càng đừng nói đến những Chuẩn Đế khác. Người so người tức chết người.

Vô số nỗi băn khoăn vẫn chưa có lời giải lại có thêm nhiều vấn đề khác. Tiếc là, lần này hắn vẫn chưa thể đuổi theo Hồng Trần.

"Không biết Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc đang ở đâu!", dưới bóng đêm, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm. Hai cô gái si tình đều đang tìm Hồng Trần. Giờ Hồng Trần xuất hiện, lại không thấy các cô.

Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đẩy nhanh tốc độ chạy về phía Linh Sơn đi tìm Thích Già.

Một Chuẩn Đế bị giết!

Tin tức này giống như mọc cánh truyền khắp bốn phương.

Tây Mạc lập tức nổ tung nhấc lên sóng to gió lớn.

Trung Châu, Đông Hoang, Tây Mạc và Nam Vực lần lượt nhận được tin, cử người đến điều tra.

Chuẩn Đế cực kỳ khó giết, chuyện này quả thật rất quỷ dị.

Mà nhân vật chính của chuyện này là Hồng Trần lại y như u linh đi đến bên ngoài Vong Xuyên.

Hắn ta vẫn ngơ ngác yên lặng nhìn Vong Xuyên rồi cứng đờ lên tiếng: "Nàng ở đâu?"

Một câu, dòng Vong Xuyên lập tức dậy sóng.

Ngay sau đó, Đế uy khủng bố lấy Vong Xuyên làm trung tâm khuếch tán ra ngoài y như một bàn tay khổng lồ che trời. Nơi nó đi ngang qua, sông núi đều hóa thành cát bụi.

Tây Mạc lại dậy sóng, từng tiếng la hoảng sợ liên tục vang lên.

Ba năm trước, Luyện Ngục không biết vì sao nổi điên, có Đế uy càn quét mọi nơi khiến vô số người gặp nạn.

Ba năm sau, Vong Xuyên cũng động kinh, Đế uy còn khủng bố hơn Luyện Ngục.

Song, Đế uy hủy thiên diệt địa kia lướt qua Hồng Trần lại chỉ như làn gió mát phất qua mái tóc hoa râm hay chỉ thổi bay hạt bụi trên đầu vai hắn ta, chứ vẫn chưa lay động được cơ thể Hồng Trần.

Cơ Tuyết Băng trong Vong Xuyên kinh ngạc nhìn Hồng Trần, đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch: "Sao... sao lại là Hồng Trần!"

"Nàng... ở đâu?", Hồng Trần lại lên tiếng, dù lời nói rất bình tĩnh nhưng lại xua tan Đế uy.

"Nghịch thiên thay đổi dòng chảy, sứ mệnh của ngươi quả thật rất buồn cười", sâu trong Vong Xuyên chợt vang lên một giọng nói mờ ảo như truyền đến từ một thời đại xa xôi, vừa tang thương lại trầm khàn, đượm chút đau buồn.
Chương 2179: Đúng lúc

Hồng Trần vẫn chưa đáp mà chậm rãi xoay người, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Nhưng ngay khi hắn ta rời đi, trong con ngươi tĩnh lặng lại liếc nhìn Cơ Tuyết Băng trong Vong Xuyên.

Có thể thấy, khoảnh khắc ấy trong mắt hắn ta chợt lóe lên vẻ mờ mịt, chẳng những là đối với cô mà còn đối với đứa trẻ trong bụng Cơ Tuyết Băng. Nhưng ngay sau đó, vẻ mê mang ấy lập tức biến mất chỉ còn lại sự trống rỗng.

Hắn ta đi rồi nhưng Cơ Tuyết Băng vẫn ở trong Vong Xuyên ôm lấy bụng dưới đang truyền đến từng cơn đau thắt. Trời phạt đang muốn giết hại con của cô, định diệt trừ nó để khiển trách sự hỗn láo của bố mẹ nó đối với ông trời.

Đến gần sáng, Diệp Thành mới đi đến một tòa thành cổ.

Trong thành đều đang bàn tán chuyện đêm qua, Chuẩn Đế bị giết, Vong Xuyên xuất hiện Đế uy.

Bởi vì hai tin tức ấy mới khiến cho người đời tạm thời quên đi Hoang Cổ Thánh Thể và Lôi Đình Chiến Thể.

Diệp Thành làm lơ tiếng bàn tán, thi triển Chu Thiên Diễn Hóa nhưng lại không thể tính được người chuyển.

Hắn đến mau đi cũng mau, chẳng để lại tý dấu vết nào.

Diệp Thành đi đến truyền tống trận, mục tiêu là Linh Sơn.

Mấy ngày kế tiếp, hắn đều vội vàng lên đường.

Sáng ngày thứ ba, Diệp Thành mới đến một tòa thành gần Linh Sơn nhất có tên là cổ thành Tây Mạc.

Thành này được coi như một biểu tượng của Tây Mạc, có tượng Phật Đế khổng lồ bằng đá, đầu đội trời chân đạp đất. Vì nhận được người đời quỳ lạy và niệm lực của chúng sinh khiến hắn ta trông sống động như thật, trường tồn với thế gian.

Có lẽ là gần Linh Sơn nhất nên mới khiến tòa thành này sầm uất hơn bình thường rất nhiều. Có rất nhiều tu sĩ chạy đến nghe pháp, trong đó có không ít là những tu sĩ tai to mặt lớn.

Từ khi bước vào mảnh đất Tây Mạc, con ngươi Diệp Thành lập tức sáng lên, trong đây có người chuyển thế.

Hắn xuyên qua đám người, cũng không để ý đến tiếng rao bán ven đường mà đi vào một quán trà.

Trong quán tụ tập tốp năm tốp ba tu sĩ, một người đàn ông quai nón lớn tiếng nói chuyện, nước miếng bay đầy trời. Lời nói của hắn ta rất cuốn hút nên thu hút được rất nhiều người đến nghe giảng.

Diệp Thành nhìn thoáng qua thì nhận ra đó là ai.

Người này tên là Tư Đồ Hải, kiếp trước là trưởng lão nhà họ Tư Đồ của Tây Thục Nam Sở. Hắn từng gặp một lần.

Xét về vai vế thì Tư Đồ Hải còn là chú của Tư Đồ Nam.

Diệp Thành mỉm cười bước tới, Tử Đồ Hải miệng còn đang liến thoắng đã bị một bàn tay xách đi.

Ơ, ơ, ơ?

Không chỉ Tư Đồ Hải mà ngay cả người nghe cũng hô to gọi nhỏ.

Ta đang kể hăng say, chúng ta cũng đang nghe mê mẩn, ngươi là ai! Chui từ đâu ra thế!

Diệp Thành không đáp, trực tiếp ném mấy cái túi trữ vật ra: "Các vị, ta mời".

"Chúng ta trông giống dạng thiếu tiền lắm à?", có người thu nguyên thạch mừng thầm bụng, cũng có có người nóng tính, lớn tiếng quát: "Phá hỏng hứng thú của ông đây, đúng là to gan mà".

Diệp Thành tất nhiên là khó chịu, lấy Đả Thần Tiên ra quay lại.

Vốn định bỏ tiền ra dẹp yên sự tức giận của mọi người, không muốn gây chuyện nhưng lại có người tự tìm đường chết.

Tiếng hét thảm chợt vang lên, đám người chửi rủa ngã sõng soài ra đất

Lần này, thế giới im lặng, Diệp Thành rời khỏi dưới ánh nhìn của mọi người.

Trông ngầu dễ sợ!

Vô số người lén lút nuốt nước miếng, vùi đầu uống trà, tim đập thình thịch.

Đám người bị đánh nằm sõng soài có cả Thánh Nhân, vừa đụng độ đã bị đánh sấp mặt như thế. Khỏi nghĩ cũng đủ biết sức chiến đấu của Diệp Thành rồi. Hơn nữa, còn là một kẻ cực mạnh, may mà ban nãy không làm chim đầu đàn.

Tư Đồ Hải cũng ngoan ngoãn, nở nụ cười gượng còn khó coi hơn cả khóc: "Tiền bối bắt ta làm gì".

"Đương nhiên là chuyện tốt!", Diệp Thành nhe răng, lập tức bắn ra một luồng tiên quang.

Tiếng kêu thảm thiết chợt xuyên thấu trời khiến người đi đường giật bắn mình.

Đợi đến khi nhìn kỹ thì Tư Đồ Hải đã bị Diệp Thành nhét vào đỉnh Hỗn Độn.

Viêm Long bế quan trong đỉnh cũng bị đánh thức, quan sát đánh giá Tư Đồ Hải một lượt. Tuy chưa gặp qua tên này, nhưng lại biết hắn ta là người chuyển thế., có điều không rõ là ai, nhưng trông khác nào tên ngáo không chứ.

Diệp Thành liếc nhìn bên trong đỉnh, sau đó lấy tiên hỏa thiên lôi và căn nguyên Thánh Thể ra.

Tu vi của Tư Đồ Hải cũng không cao, mới có Hoàng Cảnh, còn chỉ là huyết mạch bình thường. Diệp Thành đã tìm được hắn ta thì đương nhiên sẽ giúp. Lần sau gặp Tư Đồ Nam thì cũng có thể bắt chẹt một phen.

"Lẹ lẹ lẹ, Lôi Đình Chiến Thể, Lôi Đình Chiến Thể đến rồi", Diệp Thành đang đi thì không biết ai la lên một tiếng vang vọng thành cổ khiến con con đường vốn sầm uất lập tức sôi trào.

"Chiến Thể xuất hiện bên ngoài Linh Sơn và bị chặn lại. Lúc này, đang đánh nhau với thái tử Yêu Tộc".

"Đợi mãi mới chờ được đến lúc tên này xuất hiện!", đám đông như một cơn sóng thần ùa về phía truyền tống trận: "Lôi Đình Chiến Thể đối đầu với thái tử Yêu tộc. Trận chiến lần này, chắc chắn sẽ cực kỳ hoành tráng".

"Đến sớm không bằng đến đúng lúc!", con ngươi Diệp Thành bừng sáng, phóng thẳng đến truyền tống trận như một quả tên lửa.
Chương 2180: Thiên kiêu tụ tập

Linh Sơn Tây Mạc trang nghiêm cát lợi.

Nó như một pho tượng Phật ngồi khoanh chân, ánh sáng thần thánh chói lóa, phật quang khắp nơi, tiếng chuông ngân vang.

Nó là một ngọn núi thánh của Phật Môn.

Nghe đồn, Phật Đế từng ngồi thiền ở đây và hiểu ra Phật pháp chí cao vô thượng.

Bắt đầu từ lúc đó, tín đồ của Phật Môn đã coi nơi đây là thánh địa cửa Phật, ngày ngày thành kính quỳ lạy.

Nó mới là biểu tượng của Tây Mạc tựa như Phật Tổ của muôn đời trước lẳng lặng đứng trên mảnh đất này cầu phúc cho chúng sinh, nhận lấy niệm lực, phổ biến phật pháp. Thiền của Phật gia cũng vì thế mà phất lên.

Trời vừa hửng sáng, Linh Sơn đã đông nghìn nghịt chỉ vì Thích Già sẽ giảng pháp vào lúc này.

Những người ngưỡng mộ ở khắp mọi nơi đến là để nghe pháp và thành kính tôn thờ Đại Đế Phật Gia.

Bên ngoài Linh Sơn, đám đông cũng bắt đầu di chuyển.

Nhìn kỹ thì đang có người đánh nhau, tiếng ầm ầm chấn động cả bầu trời.

Một bên là thái tử Yêu tộc trông y như Yêu Vương cái thế, chân giẫm Yêu Hải, lưng dựa Man Hoang.

Bên kia là Lôi Đình Chiến Thể, người trông như một vị Chiến Thần rũ mắt nhìn chúng sinh.

Trận chiến của hai người gây ra tiếng động khá lớn, sấm sét mấy ngày liền, đinh tai nhức óc, đất trời cũng ảm đạm.

“Kia là Lôi Đình Chiến Thể?”, tu sĩ đến sau, con ngươi sáng lấp lánh đứng từ xa nhìn Chiến Thể.

“Quả là khí nuốt núi sông”.

“Huyền Hoang Đại Lục đúng là anh tài xuất hiện lớp lớp!”

“Đúng là coi thường hắn ta mà!”, ở một chỗ trên không, thần tử Thần tộc cười lạnh, ánh mắt tràn ngập vẻ tàn nhẫn.

“Ở trong mắt bổn vương, hắn ta chẳng là cái thá gì hết!”, thần tử Ma tộc cười khẩy, sát khí rợp trời.

“Hoàng huynh, Chiến Thể cũng ghê gớm ghê!”, một cô gái đứng cạnh nhỏ giọng nói.

Nếu lúc này Diệp Thành ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra cô gái này, đây chẳng phải là Phượng Tiên của Phượng Hoàng tộc sao?

Cô ta cũng tới, còn hoàng huynh trong miệng khỏi nói cũng biết đó là thần tử Phượng Hoàng tộc.

Thần tử Phượng Hoàng cười nhạt, cơ thể mạnh mẽ bễ nghễ thiên hạ: “Ta vươn tay là diệt được hắn ta rồi”.

“Đều là hạng tôm tép!”, càng ngông cuồng hơn còn là thần tử Tiên tộc, cười đầy hài hước và tàn nhẫn. Hắn ta y một Tiên Vương chinh chiến chư thiên, con ngươi thâm thúy rũ mắt nhìn bên dưới.

“Vẫn y như đời trước, khí thế bao phủ bát hoang”, Diệp Thành đến, mặt mày cong cong. Giờ phút này, hắn đã có thể xác định Lôi Đình Chiến Thể đang đánh nhau với thần tử Yêu tộc chính là chuyển thế của Tiêu Thần.

Con trai của Chiến Vương, ở quê hương hắn tuyệt đối là người mạnh nhất, có thể sánh vai với các vị vua của Đại Sở. Thiên Ma xâm lấn, hắn ta đã dùng máu tươi để bảo vệ con dân và chấm dứt cuộc đời đầy huy hoàng trong thời kỳ đỉnh cao.

Bất kể là Đại Sở hay Huyền Hoang thì con trai Chiến Vương cũng không làm nhục tiếng tăm của thế hệ trước.

Diệp Thành mừng rỡ cười, Tiêu Thần quả thật khiến Đại Sở nở mày nở mặt. Huyết mạch của Chiến Thể đúng là vô cùng bá đạo, thần tàng mênh mông cuồn cuộn khiến cho huyết mạch Hoang Cổ của hắn cũng sôi trào, quả là bất phàm.

Tu vi của Tiêu Thần cũng rất đáng mừng, là Thánh Nhân. Tư chất kiểu này tuyệt đối nghịch thiên.

Lại ngó sang thần tử Yêu tộc, tên kia mặt mày dữ tợn, cũng đã lên Thánh Nhân, hoàn toàn dung hợp căn nguyên và thần tàng. Sức chiến đấu vượt xa khi còn ở di tích viễn cổ.

“Ngươi vẫn kém xa lắm!”, Diệp Thành cười lạnh, tràn ngập lòng tin với Tiêu Thần, hắn ta hoàn toàn có thể nghiền nát đối thủ.

Hắn vẫn chưa hóa giải phong ấn cho Tiêu Thần ngay mà là nhìn về phía khác.

Có nhiều người quen đến ghê.

Hắn thấy đám thần tử Thần tộc, Ma tộc trong đám đông.

Khi gặp lại, kẻ địch ngày xưa đã lên Thánh Nhân, sức chiến đấu cũng tăng vọt.

Đợi đến khi nhìn thấy thần tử Phượng Hoàng và Phượng Tiên thì trong mắt lóe lên vẻ sắc lạnh.

Đặc biệt là Phượng Tiên, hắn đã không nén nổi sát khí.

Nếu không phải cô ta thì sẽ không có đại hội Dao Trì và hai trận chiến đẫm máu ở thành cổ Đông Hoang cùng di tích viễn cổ.

Cũng chính vì cô ta đã đưa tin cho Kim Ô và Côn Bằng bảo hai người kia chặn giết bạn cũ của hắn ở Nam Vực, dẫn đến một kiếp nạn nguy hiểm hơn. Côn Bằng và Kim Ô điên cuồng giết chóc khiến rất nhiều người chuyển thế vì thế mà bị giết.

“Năm lần bảy lượt tính kế ta, hôm nay đã đến thì cũng đừng đi nữa!”, Diệp Thành hừ lạnh.

Diệp Thành quyết định sẽ giết Phượng Tiên. Hắn đã nể nang Phượng Hoàng rất nhiều, nương tay mấy lần. Thế nhưng, đối phương vẫn ngang ngược. Nếu vậy thì đành trả giá thôi.

Ngày càng có nhiều người tụ tập đến, cũng có nhiều bạn của hắn như Đế Cửu Tiên.

Cô như chẳng lớn lên, vẫn là cô bé.

Ai đứng cạnh cô đều cảm thấy mất tự nhiên, cô nhóc này chính là cực kỳ dữ dằn.

Thánh Nhân trẻ nhất Huyền Hoang và là người đầu tiên dám đuổi giết Nam Đế.

Cô vẫn chưa nhận ra những ánh mắt kỳ lạ bên cạnh, chớp chớp đôi mắt to nhìn Tiêu Thần: “Cũng anh tuấn ghê!”

Diệp Thành ngó Tiểu Cửu Tiên rồi lại nhìn về nơi khác thấy thần tử Long tộc, Vu tộc, Man tộc, thần nữ Cổ tộc và Linh tộc cũng chạy tới.

Năm người chính là một nhóm, ai trong Huyền Hoang cũng biết.

Chỉ cần có thần tử Long tộc thì đằng sau chắc chắn sẽ có thần nữ Linh tộc. Cô ta vừa đến là sẽ có thần tử Vu tộc. Thần nữ Cổ tộc đến, tên ngốc to con Man tộc kia chắc chắn cũng sẽ theo đến.

“Sao Dao Trì không tới?”, con ngươi thần tử Long tộc sáng lấp lánh ngó quanh một vòng vẫn không thấy người thầm thương là Đông Thần Dao Trì đâu nên hơi thất vọng, vậy là đến không công.

“Dao Trì gì chứ, có ta là đủ rồi!”, thần nữ Linh tộc bĩu môi, ghen tuông nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK