Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 539: Người tí hon

Trong tiếng bàn tán xôn xao, một chưởng của Diệp Thành đã khiến cơ thể Nam Cung Thiếu nhơ nhuốc máu, chỉ còn lại chiếc túi đựng đồ nằm trong tay Diệp Thành.

Sau khi diệt Nam Cung Thiếu, phần đạo thân của Diệp Thành nhanh chóng sử dụng Thái Hư Thần Hành Thuật, nó kéo Bích Du cùng rời đi, chỉ để lại từng tiếng thở dài kinh ngạc, sự kính nể và từng ánh mắt khó tin.

Cả hai người đi được vài nghìn trượng thì mới dừng chân lại trong một khu rừng, vừa dừng chân, Bích Du đã mím môi, nhìn đạo thân của Diệp Thành bằng khuôn mặt mang đầy hi vọng: “Diệp Thành, là ngươi phải không?”

Phụt!

Có điều đạo thân trước mặt cô đã hoá thành một làn khói xanh và biến mất ngay khi cô dứt lời, thời hạn của bí pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng đã hết.

“Phân thân?”, thấy đạo thân của Diệp Thành biến mất, Bích Du khẽ cau mày.

“Không đúng, là Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, Bích Du nghĩ đi nghĩ lại, trong đôi mắt chợt sáng lên.

“Đúng, chính là Nhất Khí Hoá Tam Thanh, cùng dung mạo, thực lực, bí pháp và thần thông”, khi nói câu này, khí tức của Bích Du trở nên gấp gáp hơn vì bí thuật này ở Đại Sở chỉ có hai người biết, cũng chính vì vậy nên mới khiến cô có lý do khẳng định Tần Vũ chính là người trong mộng mà mình đang tìm kiếm lâu nay.

“Ta biết ngươi đang ở đây, ngươi ra ngoài đi mà”, Bích Du nhìn tứ phương, hi vọng có thể trông thấy bản thể của Diệp Thành.

Có điều Diệp Thành của hiện tại đâu có thời gian mà để ý tới những điều này.

Hiện giờ hắn đang trong không gian hư vô cầm túi đựng đồ của Nam Cung Thiếu đếm từng món chiến lợi phẩm. Đệ tử xếp thứ tám trên bảng Phong Vân quả thực không thiếu những món đồ phong phú.

“Không tồi, quả là không tồi”, Diệp Thành cười khúc khích.

Thế nhưng đương lúc hắn đang mải mê kiểm số lượng thì một đường ánh sáng lướt qua, tốc độ cực nhanh khiến hắn chợt thẫn thờ.

Đợi tới khi định thần lại, Diệp Thành mới phát hiện túi đựng đồ trong tay mình đã biến mất.

Ôi trời!

Diệp Thành bực bội rít lên, hắn không nói lời nào, cứ thế đuổi theo, vả lại chỉ bằng một ánh mắt nhìn đã nhận ra kẻ đó là ai: “Mẹ kiếp, ngươi giỏi đấy, cướp đi linh sâm năm màu, giờ đến chiến lợi phẩm cua ta mà còn dám cướp, ngươi làm phản đấy hả?”

Roẹt!

Tốc độ của ánh sáng phía trước nhanh tới mức dị thường, trong chốc lát đã xuyên vào không gian hư vô.

Nó trông giống như một đường sáng, kể cả là Diệp Thành cũng không thể nhìn ra là thứ gì.

Không sai, đạo lưu quang đó chính là thứ đã cướp đi quả linh sâm của Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo, khiến Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo đuổi theo cả đêm mà không kịp.

Và đạo lưu quang kia cũng mới vào trong hố thần lần đầu, ừm, và cũng chính là người thần bí chuồn vào trong hố thần qua khe hở.

“Mẹ kiếp, biết điều thì trả lại túi đựng đồ cho ta, nếu để ta đuổi kịp thì ngươi không xong với ta đâu”, phía sau, Diệp Thành dốc sức đuổi theo, trong tay hắn còn cầm cây gậy răng sói đen xì.

“Có giỏi thì đuổi theo ta đi”, nào ngờ đạo lưu quang kia còn truyền tiếng mắng chửi khiến Diệp Thành giật mình.

“Được, ngươi đợi đấy cho ta”, Diệp Thành hắng giọng, lập tức thi triển Thái Hư Thần Hành Thuật tới cực điểm, thân hình thoắt ẩn thắt hiện như bóng ma, tốc độ nhannh như thần mang, trong chốc lát hắn đã kéo ngắn khoảng cách cả trăm trượng với đạo lưu quang kia.

Lúc này Diệp Thành mới dùng Tiên Luân Nhãn xem đó là thứ gì.

Nói chính xác hơn, đó là một con người.

Và nói chính xác hơn nữa thì đó là một người rất nhỏ, toàn thân chỉ to bằng nắm tay, mặt mày trắng trẻo mũm mĩm, trên người chỉ mặc có một chiếc quần nhỏ.

“Đây là cái thứ gì vậy chứ?”, Diệp Thành chưa từng thấy cảnh này bao giờ.

Nào ngờ Diệp Thành vừa dứt lời thì người ở phía trước chợt mắng chửi: “Ngươi mới là thứ gì, cả nhà ngươi đều là thứ gì thì có”

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành cũng tức tối mắng chửi, hắn vừa đuổi theo bạt mạng, vừa mắng chửi khiến nước bọt bắn tung toé.

A…!

Bị Diệp Thành mắng chửi, tên kia điên cuồng, hai nắm tay mũm mĩm nắm chặt vào nhau, chân dậm mạnh và điều đáng nói là bộ dạng tức giận của cái thứ nhỏ bé này trông cũng thật đáng yêu.

Diệp Thành nắm bắt cơ hội, hắn nhảy vọt tới sát phạt tới bên cạnh tên kia.

“Dừng lại cho ta”, Diệp Thành lập tức ra tay tung chưởng khiến không gian cả chục trượng quanh đó đều bị cấm cố.

“Chạy, ngươi chạy nữa đi”, Diệp Thành tức tối tiến lên trước.

“Có điều ngươi rốt cục là thứ gì?”, Diệp Thành tỏ vẻ hiếu kì, hắn nhìn hình người múp míp kia rồi giơ tay nhấn nhấn vào cái bụng của tên này và điều đáng nói là hắn có được cảm giác không tồi.

“Lôi về hầm canh thì mùi vị chắc ngon lắm đây”, Diệp Thành xoa xoa cằm.

“Thả lão tử ra, có gan thì đánh với ta”, tính khí của tên này cũng không vừa, mặc dù bị Diệp Thành cấm cố nhưng vẫn nhảy ra được khỏi kết giới, cứ thế lăn lộn gào thét.

“Không được”, Diệp Thành tiến lên trước nắm tên đó vào trong lòng bàn tay, hắn nhét vào trong túi đựng đồ rồi mới nhìn hình người to bằng bàn tay mà nói: “Nói, ngươi rốt cục là thứ gì?”

Lời này của Diệp Thành khiến khuôn mặt của tên kia tối sầm cả lại.

“Lão tử không phải là thứ gì, lão tử là người”, ngay sau đó, tên kia nổi cơn tam bành, nếu không phải bị Diệp Thành bắt lại thì e rằng hắn đã nhảy vào mặt Diệp Thành mà tè một bãi rồi.

Có điều, nói tới việc tè bậy, Diệp Thành lại vạch quần của tên này ra sau đó liếc nhìn vào bên trong rồi nhìn thấy của quý tí hon và không quên búng búng vài cái.

Lúc này, nước mắt tên kia trào ra, nên biết rằng hắn chỉ to bằng nắm tay, của quý cũng chỉ bằng tí xíu, lại bị Diệp Thành búng cho như vậy không ngất luôn ra đã là may lắm rồi.

A….!

Sau hồi đau đớn, tên ấy mới lại lần nữa nổi cơn tam bành, người thì không to nhưng tiếng thì hết sức chói tai.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn tế gọi ra Đại La Thần Đỉnh, không nói lời nào và ném luôn tên này vào trong khiến nên này gào thét dữ dội hơn, hắn nhảy điên cuồng từ góc nọ tới góc kia. Mặc dù sinh ra trong hình dạng kì dị nhưng tốc độ của hắn lại rất nhanh, có điều hắn lại chẳng thể phá được cấm chế bên trong Đại La Thần Đỉnh.

“Ngoan ngoãn ở trong này đi, đợi tiểu gia đây ra ngoài rồi thì sẽ chơi cùng với ngươi”, Diệp Thành cười khúc khích rồi lấy tay gẩy gẩy.

Thấy vậy, hình người nhỏ bé đang chạy nhảy loạn lên trong Đại La Thần Đỉnh cứ thế che đũng quần lại.

Sau khi xử lý tên này xong, Diệp Thành lập tức quay người biến mất trong không gian hư vô.

Có điều tới khi quay lại địa điểm ban nãy thì hắn đã không thấy Bích Du đâu nữa rồi.

“Đi đâu rồi?”, Diệp Thành gãi đầu, thần thức của hắn tản ra xa nhưng vẫn không cảm nhận được khí tức của Bích Du.

Diệp Thành bất lực đành đi vào sâu hơn tìm kiếm.
Chương 540: Chữ màu vàng kim

Rầm! Đùng!

Trên đường đi, Diệp Thành đều nghe thấy âm thanh này, hoặc là có người đang cướp bảo bối, hoặc là có người không cẩn thận chạm vào cấm chế tạo ra sát trận khủng khiếp.

Dù sao thì hố thần cũng không hề yên tĩnh, khắp nơi đều ồn ào.

Phía trước là một biển khí cuồn cuồn, Diệp Thành đứng lại nheo mắt nhìn biển khí này.

“Nhìn không thấu sao?”, sau khi quan sát một lúc, Diệp Thành mới lẩm bẩm, có điều mặc dù nhìn không thấu nhưng biển khí này lại cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm, trực giác mách bảo hắn rằng không thể vào trong đó được.

“Nơi này vẫn không nên vào thì hơn”, Diệp Thành lùi về sau và không dám bước chân vào trong.

Thế nhưng lúc này Đại La Thần Đỉnh trên đầu hắn lại rung lên, phía sau còn vang lên từng tiếng rít: “Tên khốn khiếp nhà ngươi, ngươi không vào thì ta vào làm sao, bên trong có bảo bối”.

Diệp Thành liếc nhìn Đại La Thần Đỉnh, hắn nhận ra tên kia đang nhảy nhót điên cuồng bên trong: “Vào trong để mà chết à?”

“Ngươi thì hiểu cái quái gì, có Đại La Thần Đỉnh bảo vệ thì sợ cái quái gì?”

“Ồ?”, nghe vậy, Diệp Thành lấy làm lạ, hắn nhìn tên tiểu tử bên trong Đại La Thần Đỉnh bằng khuôn mặt hào hứng: “Tiểu tử, ngươi biết cũng không ít nhỉ? Đến Đại La Thần Đỉnh mà cũng biết”.

“Đương nhiên, chả có gì mà ta không biết cả”.

Nghe vậy, Diệp Thành lại càng nổi hứng, hắn cười hỏi: “Ngươi nói ta xem hố thần này rốc cục có lai lịch thế nào?”

“Lai lịch của nó đương nhiên không vừa rồi”, nói tới hố thần, tên kia lại trèo lên mép Đại La Thần Đỉnh, mặt mày thần bí nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi có biết bản thể của hố thần này là gì không?”

“Bản thể?”, Diệp Thành sững người, hắn tỏ vẻ khó hiểu: “Là sao?”

“Tầm nhìn hạn hẹp”, thấy vẻ mặt ngây dại như tên nhà quê của Diệp Thành, tên tí hon kia mới ngồi ở đó, chỉ cần nhìn là biết hắn là một tên am hiểu thế sự, có vẻ như chẳng thể giữ được bí mật gì: “Bản thể của hố thần là một người, cả hố thần đều là cơ thể của một người hoá thành”.

“Người…người?”, nghe vậy, Diệp Thành sững sờ: “Cái hố thần to như vậy mà ngươi nói là do cơ thể của con người hoá thành sao? Trên đời này đâu có người nào to như vậy?”

“Trên đời này đương nhiên không có người nào to như vậy nhưng hố thần quả thực là do cơ thể của một người hoá thành, còn thế giới khổng lồ này chính là thế giới bên trong cơ thể của người đó, có điều thời gian dần trôi nó đã bị tàn phá không hề ít, nếu như là thế giới hoàn chỉnh thì còn to hơn nữa”.

Nghe tên tí hon nói xong, Diệp Thành càng kinh ngạc hơn, thế giới bên trong cơ thể, tất cả đều vượt qua phạm trù nhận thức của hắn.

“Đi, đi, mau đi thôi”, khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì tên tí hon ở bên mép Đại La Thần Đỉnh vội co rúm người vào trong Đại La Thần Đỉnh, vả lại trông vẻ mặt hắn vô cùng kinh hãi, giống như hắn đang cảm nhận được luồng khí tức nguy hiểm mạnh mẽ nào đó.

“Vừa rồi còn hùng hổ như thế mà sao giờ lại sợ hãi vậy?”, Diệp Thành liếc nhìn tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh.

“Mẹ kiếp, mau đi thôi, đừng nhiều lời, tà vật đến rồi, ngươi còn không đi thì đi không nổi đâu”, tên tí hon kia lớn tiếng mắng chửi, vả lại trông vẻ mặt hắn hết sức nực cười.

Thấy vậy, Diệp Thành liền cau mày như thể hắn cũng cảm nhận được luồng khí tức dị thường khiến hắn phải dè chừng.

Diệp Thành lập tức quay người vào không gian, roẹt một tiếng, hắn đã biến mất.

Cũng không biết chạy thục mạng mất bao lâu Diệp Thành mới dừng lại, hắn nheo mắt nhìn về một hướng.

Vừa rồi hắn đã nắm bắt được một luồng khí tức quen thuộc nhưng vô cùng mạnh mẽ và nguy hiểm, luồng khí tức đó khiến hắn run rẩy, thậm chí là sợ hãi từ trong linh hồn.

Đến hắn còn như vậy nên tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh cũng không khá hơn là bao, lúc này tên này đang vỗ ngực thở dốc.

Tên tí hon cũng không phải ngốc, mặc dù biết Diệp Thành cấm cố mình bên trong Đại La Thần Đỉnh nhưng hắn lại nép vào nơi sâu nhất như thể lớp sắt được tôi đúc từ Đại La Thần Đỉnh cho hắn cảm giác vô cùng an toàn.

“Ngươi biết đó là gì sao?”, Diệp Thành nhìn tên tí hon bằng khuôn mặt khó hiểu.

Nhìn vẻ mặt đó của Diệp Thành, tên tí hon liền ngồi dậy, hắn gãi đầu rồi mới xoa cằm, nói: “Đó là một thứ rất dị thường, trước ta thì hắn cũng đã vào rồi”.

“Trước ngươi mà cũng đã có người từng vào sao?”, Diệp Thành cau mày, đây là điều mà hắn không ngờ tới, hắn chỉ nhìn thấy tên tí hon này chui vào trong hố thần này đầu tiên nhưng lại không ngờ có cả người vào trước hắn.

“Đúng vậy”, tên kia gật đầu, mặt mày hằn học: “Hắn còn muốn ăn thịt ta, cũng may tiểu gia đây nhanh trí nên mới không bị hắn tóm được”.

“Hắn rất mạnh”.

“Mạnh, mạnh khác thường, quan trọng nhất là hắn dùng bí pháp thiên nhãn thông để che giấu tu vi của mình”.

“Che giấu tu vi?”, Diệp Thành nhìn tên tí hon kia nói với khuôn mặt khó tin, “lẽ nào sức mạnh thần bí bên trong hố thần không cảm nhận được sao?”

“Chẳng phải là bí tháp thông thiên sao?”, tên tí hon liếc nhìn Diệp Thành sau đó xoa cằm trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Có điều theo như suy đoán của ta thì hắn không thể đại khai sát giới bên trong hố thần, nếu không thì với thực lực của hắn, nếu muốn giết người thì những người bên trong hố thần chẳng kẻ nào trốn thoát được”.

“Mạnh vậy sao? Ngươi đang doạ ta đấy à?”

“Ta không thừa thời gian mà doạ ngươi”, tên tí hon liền liếc nhìn Diệp Thành sau đó ngồi trong Đại La Thần Đỉnh, hắn chống tay dưới cằm: “Hình như tên đó tìm được thứ gì bên trong hố thần, điều đáng nói là thứ mà hắn muốn tìm nhất định là một bảo bối”.

Roẹt!

Đúng lúc này, một đạo kim quang xoẹt qua trước mắt Diệp Thành, không chỉ có hắn mà đến cả tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh cũng nhảy cẫng lên, hai mắt sáng rực.

“Đuổi, mau đuổi theo, đó là bảo bối”, tên tí hon nhảy loạn lên.

Không cần hắn nói thì Diệp Thành cũng đã đuổi theo rồi, ánh sáng màu vàng kim kia mặc dù di chuyển với tốc độ rất nhanh nhưng cũng đã bị hắn nhìn ra là thứ gì, nó chỉ to bằng móng tay, toàn thân ánh lên màu vàng kim chói mắt và điều khiến Diệp Thành cảm thấy kì lạ đó là thứ kia là một chữ.

“Chữ?”, tốc độ của Diệp Thành vô cùng nhanh.

“Bắt lấy nó, mau bắt lấy nó”, tên tí hon còn kích động hơn cả Diệp Thành, nếu không phải bị cấm cố bên trong Đại La Thần Đỉnh thì e rằng hắn cũng đã nhảy ra ngoài rồi.

“Thái Hư Thần Hành”, Diệp Thành tăng nhanh tốc độ, hắn kéo gần khoảng cách với chữ màu vàng lấp lánh kia sau đó vung tay bắt chữ đó vào lòng bàn tay mình.

Vù! Vù!

Không lâu sau đó, chữ màu vàng óng kia cố gắng vùng vẫy khỏi tay Diệp Thành nhưng lại chẳng thể thoát được cấm cố.

Diệp Thành hé mở bàn tay và nhìn thì mới nhận ra đó là chữ “đạo”, mặc dù chỉ to bằng móng tay nhưng nó lại mang theo khí tức khó nói nên lời, đạo uẩn huyền diệu đan xen hết sức bất phàm.

“Nào nào, để ta xem nào”, tên tí hon lại trèo lên bên mép Đại La Thần Đỉnh, hai mắt hắn sáng lên nhìn vào chữ “đạo” kia, trong lúc này hắn chốc chốc lại liếm miệng nhìn Diệp Thành.

“Chữ này thật huyền diệu”, Diệp Thành cũng bất ngờ, như thể nhìn ra được manh mối gì đó, chữ này hết sức tự nhiên, lại mang theo đại đạo và còn có âm thanh đại đạo đan xen nhau vang vọng.

Diệp Thành giữ chặt lại chữ “đạo” trong lòng bàn tay, hắn giơ tay lên vỗ vào Đại La Thần Đỉnh để chữ đó in lên bề mặt Đại La Thần Đỉnh.

Vù!

Chữ “đạo” vừa được in lên bề mặt, Đại La Thần Đỉnh liền rung lên mạnh mẽ, còn có ánh sáng chiếu rọi nối tiếp nhau tạo thành cả mảng và khiến nó càng trở nên bất phàm hơn. Đại La Thần Đỉnh dày dặn, mộc mạc tự nhiên chốc chốc lại có đại đạo thiên ý mang theo đạo uẩn khó tả thành lời.

“Được lắm, không tồi”, Diệp Thành bất giác xoa cằm.

“Đó là gì thế, nhiều chữ quá”, không lâu sau đó, ở một hướng vang lên giọng nói kinh ngạc.

Nghe vậy, Diệp Thành đột nhiên ngẩng đầu: “Còn nữa sao?”
Chương 541: Độn Giáp Thiên Thư

Nói thì lâu nhưng mọi chuyện lại xảy ra rất nhanh, Diệp Thành như một đạo kim mang bay ra ngoài rồi hoà vào không gian hư vô, nhanh chóng lại gần một hướng, một chữ “đạo” khiến Đại La Thần Đỉnh bất phàm như vậy rồi, nếu như có thêm vài chữ lạc ấn trên thành Đại La Thần Đỉnh tiếp thì nhất định sẽ có được thu hoạch ngoài ý muốn.

Thế rồi Diệp Thành nhanh chóng tới bên một sơn cốcc, nhìn từ xa hắn đã trông thấy khí hải kim quang đang cuộn trào và còn có thể trông thấy từng con chữ màu vàng kim to bằng móng tay.

Lúc này, trong sơn cốc đã có người bắt được những con chữ đó, vả lại số người cũng không hề ít.

Diệp Thành lập tức tham gia tranh đoạt, hắn không nói lời nào, cứ thế tiến lên trước dùng một tay gạt hết người đang bắt chữ đi sau đó bắt lấy con chữ vào lòng bàn tay rồi “bộp” một tiếng, hắn ấn nó vào Đại La Thần Đỉnh.

“Sau đó Diệp Thành bước ra bộ pháp huyền diệu Thái Hư Thần Hành, bàn tay gạt ngang trên trời và tóm được hai con chữ vào trong lòng bàn tay, kế đó từng chữ được hắn ấn lên Đại La Thần Đỉnh.

Rầm! Bịch!

Thế rồi bên trong sơn cốc vang lên âm thanh dữ dội, sát khí cuộn trào, chỉ cần là người chạm phải thì lập tức sẽ bị nổ tung, máu me bắn vọt, cũng không biết là tên ngu ngốc nào không cẩn thận chạm phải cấm chế ở đây nên mới khiến những người tới đây đoạt chữ vàng đều gặp hoạ.

Phụt! Phụt!

Từng giọt máu bắn vọt lên, cả sơn cốc chói lọi ánh vàng kim đột nhiên bị phủ thêm lớp máu màu đỏ.

Lúc này, ai còn nổi tâm trạng đi đoạt chữ nữa, người nào người nấy bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, còn những chữ kia cũng đều bị thả ra, từng màu vàng kim bay sang tứ phướng, chớp mắt đã biến mất.

“Mẹ kiếp, cả đám ngu muội”, Diệp Thành bực mình mắng chửi những kẻ không cẩn thận chạm vào cấm chế khủng khiếp bên trong sơn cốc, cơ hội tốt như vậy mà lại vì hành động ngu ngốc của bọn họ phá hoại.

“Chữ vàng đó thực sự rất bất phàm, còn mạnh hơn binh khí nhiều”, Diệp Thành liếc nhìn Đại La Thần Đỉnh, hai chữ vàng trước đó mà hắn cướp được được lạc ấn lên bề mặt Đại La Thần Đỉnh thì một chữ là “huyền”, chữ còn lại là “hoàng”.

Đạo, huyền, hoàng, ba chữ này được lạc ấn trên Đại La Thần Đỉnh và chúng còn có thể tự xếp thành hàng, hết sức bất phàm, và sau khi được lạc ấn lên trên Đại La Thần Đỉnh thì cả ba chữ này càng trở nên huyền diệu hơn.

“Đáng tiếc chỉ có ba chữ”, mặt mày Diệp Thành rõ vẻ nuối tiếc, hắn quay người định đi ra ngoài tìm kiếm nhưng lại bất giác liếc nhìn về một hướng.

Phía đó có một bóng người, trong tay cầm một chữ màu vàng kim vang đang quan sát tỉ mỉ.

Người đó há chẳng phải là Viên Hạo của nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên sao?

“Thật là trùng hợp”, Diệp Thành cười xoà, hắn bước tới.

“Rốt cục đây là thứ gì chứ?”, Viên Hạo đứng nguyên, lúc này hắn đang nhìn chữ vàng kim trong tay, với khả năng quan sát của hắn thì đương nhiên có thể nhận ra con chữ này bất phàm, trước đó hắn may mắn bắt được một chữ, hiện giờ xem ra đúng là thu hoạch lớn rồi.

“Thật là trùng hợp”, không gian méo mó hơn, Diệp Thành vặn cổ đi từ trong ra.

“Tần Vũ”, thấy người tới là Diệp Thành, Viên Hạo không nói lời nào, hắn xoay người toan bỏ chạy.

Viên Hạo cũng chỉ có thể trốn chạy, không hề có ý định đại chiến vì mười mấy đệ tử của nhà họ Viên vào đây đều bị Diệp Thành trảm, chỉ còn mình hắn may mắn chạy thoát, vả lại trước đó hắn còn nghe danh Tần Vũ chém Nam Cung Thiếu, hắn đâu có ý định đối đầu.

“Đi đâu?”, Diệp Thành đuổi theo, hắn không nói lời nào, tung luôn một chưởng Bát Hoang khiến Viên Hạo phun ra máu.

“Thưởng cho ngươi một roi”, Diệp Thành lật tay lấy ra roi Đả Thần Tiên, Viên Hạo vừa đứng dậy đã bị một roi của Diệp Thành quật trúng.

“Hôm đó ngươi cho toạ kỳ ăn thịt ta thì nên biết sẽ có kết cục như ngày hôm nay”, Diệp Thành không hề tỏ ra thương hại, hắn dùng một tay ấn Viên Hạo xuống, vận chuyển ma công hút cạn tinh nguyên của tên kia.

Diệp Thành không giết hắn nhưng đợi tới khi thu tay về thì Viên Hạo đã là một tên phế nhân cạn kiệt tu vi.

“Thứ này ngươi không dùng được đâu, đưa cho ta thì hơn”, Diệp Thành đoạt lại chữ vàng trong tay Viên Hạo sau đó lạc ấn lên trên Đại La Thần Đỉnh.

Đây là một chữ “hoang”, nó tự xếp cùng hàng với ba chữ trước đó khiến Đại La Thần Đỉnh càng thêm bất phàm.

“Cái chữ này rốt cục là thứ gì không biết nữa”, cảm nhận được sự thay đổi của Đại La Thần Đỉnh, Diệp Thành tỏ vẻ hiếu kì về lai lịch của chữ vàng này, và vì không biết nên hắn mới nhìn sang tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh.

“Nói với ngươi cũng không phải không thể nhưng ngươi thả ta ra đi”, tên tí hon lắc đầu nói.

“Không được”, Diệp Thành cứ thế gạt đi: “So với mấy chữ vàng kia thì ta thấy rằng đưa ngươi về vẫn hay hơn, có thời gian ta sẽ ném ngươi vào nồi sắt hầm lên, mùi vị chắc chắn sẽ rất thơm ngon”.

“Ngươi dám ăn lão tử? Phản thật rồi”, tên tí hon lập tức nhảy dựng lên, nhưng vì cấm chế của Đại La Thần Đỉnh nên hắn lập tức bị đánh bật trở lại.

“Ngươi đúng là biết nói năng đấy, ta lại thích như vậy”, Diệp Thành gãi tai: “Ngươi đừng thách thức sự nhẫn nại của ta, đụng đến ta thì ta mang ngươi đi hầm đấy, ta không doạ ngươi đâu! Ngươi không nói cho ta cũng được, người biết lai lịch những chứ này không thiếu”.

Thế rồi tên tí hon tức tối trợn mắt nhìn Diệp Thành, nếu không phải do sự áp chế của Đại La Thần Đỉnh thì nó đã xông ngay ra ngoài bám luôn vào mặt Diệp Thành và cắn hắn một cái thật đau rồi.

“Rốt cục ngươi có nói hay không?”, Diệp Thành rút con dao sáng loáng ra, bắt đầu đổ nước vào bên trong Đại La Thần Đỉnh, quan trọng hơn cả đó là vẻ mặt của hắn hiện lên rất tàn nhẫn thông qua nụ cười.

“Nói, ta nói”, tên tí hon sợ hãi.

“Vậy mới phải chứ”.

“Đó là chữ bên trong Độn Giáp Thiên Thư”.

“Độn Giáp Thiên Thư?”, nghe bốn từ này, Diệp Thành cảm thấy làm lạ, hắn hỏi lại: “Độn Giáp Thiên Thư có lai lịch thế nào?”

“Ta không biết”, tên tí hon lại đáp: “Ta chỉ biết từ rất lâu trước đây, quyển Thiên Thư này đã tồn tại rồi, không biết là ai tạo ra nhưng nghe nói nó hội tụ vạn đạo của Chư Thiên Đạo, nếu ngộ được thì chẳng khác gì một bước lên trời”.

“Còn có cả lai lịch khủng khiếp thế này sao?”, nghe tên kia nói xong, Diệp Thành tặc lưỡi trầm trồ.

Hắn nghĩ một hồi rồi lại nhìn sang tên tí hon kia, hỏi: “Ngươi có biết bên trong Độn Giáp Thiên Thư có bao nhiêu chữ không?”

“Có trời mới biết”, tên tí hon liếc nhìn Diệp Thành: “Không ai biết bên trong Độn Giáp Thiên Thư có bao nhiêu chữ, ta cũng chưa từng nghe nói có ai thu thập chữ bên trong Độn Giáp Thiên Thư”.

“Đã vậy thì ta sẽ không bỏ qua”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi hắn thoắt ẩn, biến vào không gian.

Không lâu sau đó, ở một hướng vang lên tiếng la hét, một đệ tử không biết của gia tộc nào bị hắn quật xuống đất.

“Có chữ vàng không?”, Diệp Thành ghé lại gần, cười gian giảo.

“Không…không có”, biết sự khủng khiếp của Diệp Thành, tên kia kinh hãi lắc đầu.

“Ta không tin”, Diệp Thành lập tức giật lấy túi đựng đồ của tên kia sau đó dốc hết những thứ lộn xộn bên trong túi ra rồi mới tìm một lượt mà không phát hiện ra gì thì hắn mới vỗ vào vai tên kia: “Huynh đệ, ta không khiến ngươi đau chứ?”

Ôi trời!

Tên kia thầm mắng chửi trong lòng, lão tử đây cho ngươi một gậy thử xem? Đánh ngươi xong rồi hỏi ngươi có đau không, mẹ kiếp!

Mặc dù lòng thầm mắng chửi nhưng hắn vẫn lắc đầu, miệng cười xoà: “Không…không đau”.

“Vậy thì tốt”, Diệp Thành vỗ tên kia một cái rồi quay người biến mất.
Chương 542: Không uổng công

A…!

Không lâu sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết lại lần nữa vang lên, lại có một người bị một gậy của Diệp Thành quật ngã.

Thế nhưng sau hồi lục tìm, Diệp Thành vẫn không thể tìm thấy gì.

Tiếp đó, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó chính là tìm những chữ vàng kia, cả đoạn đường di chuyển hắn không nề hà cướp giật, nếu trong tay ai có chữ vàng là hắn lập tức ra tay.

Có điều, sau hồi lục tìm hắn lại chẳng thu về được gì.

Chữ vàng không tìm thấy nhưng những người vào đây tìm bảo bối lại gặp hoạ, bị hắn đánh đấm liên tục, về cơ bản tên nào tên nấy đều ôm đầu rên la đau đớn.

Vả lại hiện trường còn xuất hiện cảnh này, nếu có hai người gặp nhau và nhìn thấy đối phương thì bọn đều nói một câu: “Ngươi cũng bị đánh sao?”

Phía này, Diệp Thành tức tối đi trong không gian hư vô, đi mãi đi mãi mà vẫn chưa tìm được chữ vàng khiến hắn bức bối.

Phía trước, có hai người xuất hiện trong tầm mắt của hắn, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người quen, là đệ tử của Thanh Vân Tông phía nam Đại Sở: Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.

Vốn dĩ Diệp Thành chẳng còn chút hi vọng nào nhưng hắn vẫn đi qua đi lại trong không gian, sự xuất hiện đột ngột của Diệp Thành khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn giật thót tim nhưng khi trông thấy người mà bọn chúng cho rằng là Tần Vũ thì chúng vội hành lễ: “Bái…bái kiến Tần sư huynh”.

“Có chữ vàng không?”, Diệp Thành không phí lời với chúng, cứ thế nói ra mục đích vả lại hắn còn không quên hù doạ: “Nếu có thì lấy ra đây, sư huynh sẽ có thưởng, nếu như dám lừa ta thì các ngươi biết hậu quả rồi đấy”.

Nghe Diệp Thành nói vậy, cả hai tên kia thầm mắng chửi trong lòng, giữa thanh thiên bạch nhật muốn cướp trắng trợn sao?

Có điều cho dù là vậy thì cả hai tên vẫn bấm bụng sờ vào túi đựng đồ của mình.

Thấy vậy, mắt Diệp Thành chợt sáng lên: “Có thật sao?”

Ngay sau đó, cả hai tên mỗi tên cầm một chữ vàng đưa ra, một chữ “kiếp”, một chữ “phạt”, chữ nào cũng lấp lánh ánh vàng kim, khí tức huyền diệu.

Diệp Thành nắm lấy hai chữ đó trong lòng bàn tay sau đó không quên cho cả hai chữ vào trong túi đựng đồ.

Diệp Thành cũng được coi là nhân đạo, vì tâm trạng không tồi nên hắn vung tay phóng khoáng, cho hai tên mỗi tên một triệu linh thạch.

Không biết Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn biết được giá trị của chữ vàng thì còn hân hoan khi nhìn thấy tiền nữa không.

“Tần sư huynh à, huynh có cần nữa không? Chỗ ta vẫn còn”, đương lúc Diệp Thành định đi thì Lý Tinh Hồn cười trừ nói.

Diệp Thành quay phắt người lại, hắn nhìn Lý Tinh Hồn với vẻ mặt hứng thú: “Ta nói này tiểu tử, ngươi cũng biết nhiều đấy”.

“Vì hơi vội vàng nên ta quên mất”, Lý Tinh Hồn cười khúc khích.

“Có mấy chữ thì lấy ra cả đi, vẫn câu nói đó, ta không lấy không đâu, có điều đừng giấu ta điều gì, nếu không thì ngươi biết thế nào rồi đấy”.

“Đương nhiên rồi”, Lý Tinh Hồn lập tức vỗ vào túi đựng đồ, có ba chữ nữa bay ra ngoài khiến mắt Diệp Thành sáng cả lên, tên tiểu tử này cũng được lắm, kiếm được nhiều chữ đấy.

“Cầm lấy đi”, Diệp Thành cầm chữ vàng kia vào trong lòng bàn tay sau đó đưa túi đựng đồ có ba triệu linh thạch ra.

Diệp Thành lúc này ra tay thực sự phóng khoáng, có điều hắn có thừa tiền, những thứ hắn cướp được sắp chất thành núi rồi, vài triệu linh thạch đối với hắn mà nói cũng chẳng đáng là gì.

“Lục, trận, binh”, Diệp Thành nhìn ba chữ trong lòng bàn tay, ánh mắt hân hoan.

Diệp Thành cất chữ đi, hắn không rời đi luôn mà nhìn về phía hai người kia: “Các ngươi có biết trong tay ai còn có những chữ này không?”

“Đệ tử của Thị Huyết Điện”.

“Đệ tử của Chính Dương Tông”.

Cả hai tên lần lượt lên tiếng, nói ra Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông.

“Trước đó khi tranh chữ, đệ tử của hai nơi này tranh được nhiều nhất, chúng ta cũng chỉ nhặt được chút thôi”, Chu Ngạo cung kính đáp lời.

“Các ngươi đi đi”, Diệp Thành quay người rời đi sau đó không quên truyền âm cho hai người kia: “Nếu kiếm được thêm chữ vàng hoặc thấy chỗ nào có chữ thì truyền âm cho ta, vẫn câu nói đó, sư huynh không lấy không, có điều nếu để ta biết các ngươi lừa ta thì không cần phải về nhà nữa.

Diệp Thành bước đi nhưng câu nói của hắn suýt chút nữa khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ở phía sau tè ra quần.

Trên chặng đường đi, cả hai tên đều nghe được rất nhiều truyền âm liên quan đến Tần Vũ, tên này đúng là tên giết người không chớp mắt, cướp bóc không nể nang, nếu đụng vào hắn thì hậu quả khôn lường.

“Một triệu một chữ, cũng không phải là chịu thiệt thòi gì”, Lý Tinh Hồn xoa cằm.

“Hay là…”, Chu Ngạo cũng xoa cằm.

Cả hai tên đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười, hai tên đệ tử chân truyền thứ nhất và thứ hai không cần nói lên lời cũng hiểu được ý của đối phương.

Thế rồi bọn chúng quay người rời đi.

Tiếp sau đó, cả hai chăm chú đi nghe ngóng về những chữ vàng kia vả lại cả hai tên đều học theo Diệp Thành, bắt đầu cướp bóc, hoặc bỏ ra một ít tiền mua chữ vàng rồi bán cho Diệp Thành với giá cao, nên biết rằng cả hai tên này mặc dù không thể bằng Diệp Thành về thực lực nhưng dù gì cũng là đệ tử xếp thứ hạng cao trên bảng xếp hạng Phong Vân nên đi cướp bóc cũng rất mau lẹ.

Không thể phủ nhận Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn rất có đầu óc kinh doanh.

Nếu như Diệp Thành ở đây thì chắc chắn sẽ tán thưởng cả hai tên này.

Phụt! Phụt!

Phía này, Diệp Thành đã vung kiếm giải quyết hai tên đệ tử của Chính Dương Tông.

Với đệ tử của Chính Dương Tông, hắn lại không khách khí như Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, cứ thế diêu diệt, cất đi túi đựng đồ.

Và quả thực, trong tay đệ tử của Chính Dương Tông có chữ vàng, số lượng mặc dù không nhiều nhưng đối với Diệp Thành mà nói thì đó lại là thu hoạch không tồi.

“Không tồi, được lắm”, Diệp Thành mỉm cười, hắn chuẩn bị quay người rời đi thì lại thấy mấy người phía Lăng Hạo di chuyển trong không gian hư vô.

“Chẹp chẹp”, Lăng Hạo tiến tới tặc lưỡi, hắn nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi mới lên tiếng: “Tần huynh, nghe nói trước đó huynh giỏi lắm, đến cả Nam Cung Thiếu cũng bị huynh diệt”.

“Cũng thường thôi”, Diệp Thành gãi tai.

“Không thể thường được”, Lăng Hạo vẫn tấm tắc: “Huynh có biết người bên ngoài gọi huynh thế nào không?”

Ồ, Diệp Thành nổi hứng, cười nói: “Gọi thế nào?”

“Phong Vân Bảng sát thần”, Thanh Vân ở bên cũng chêm vào.

“Nghe kêu vậy sao?”

“Thế huynh nghĩ sao?”, Lăng Hạo vẫn tặc lưỡi: “Có điều huynh cũng xứng với danh hiệu này, đệ tử nằm trong mười người đứng đầu đã bị huynh diệt đi hai người, đệ tử trong một trăm người đứng đầu bị huynh diệt hơn nửa, danh hiệu Phong Vân Sát Thần xứng với huynh thật mà”.

“Hư danh mà thôi”, Diệp Thành xua tay sau đó quay người rời đi: “Mọi người cứ tiếp tục đi, ta đi tìm bên khác”.

“Nghe nói huynh đang tìm những chữ vàng kia”, Diệp Thành vừa đi được hai bước thì lièn nghe tiếng Tử yên vang lên.

Nghe vậy, Diệp Thành liền quay người lại, đôi mắt hắn sáng lên, nhìn Tử yên, cười xoà nói: “Sao vậy? Muội có sao?”

“Chúng ta đều có”, Tử Yên mỉm cười nói.

Lúc này, đôi mắt của Diệp Thành càng sáng hơn, hai tay hắn xoa vào nhau như sắp tạo ra khói: “Cho ta đi”.

“Gọi huynh lại đương nhiên là để đưa cho huynh rồi”, Lăng Hạo tiến lên trước, đưa ra hai chữ màu vàng sáng lạn cho Diệp Thành.

Phía này, Thanh Vân cũng lấy ra một chữ, còn Tử Yên lấy ra ba chữ khiến Diệp Thành hồi hộp tim đập nhanh hơn.

Có điều, đợi tới khi nhìn thấy sáu chữ này là chữ gì thì Diệp Thành mới có phần bất ngờ: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, sáu chữ này đúng là huynh đệ tốt của nhau, đến cả ra ngoài mà cũng còn hợp lấy nhau được”.

“Huynh ghe gì chưa, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng bị nhốt trong đại trận rồi”, khi Diệp Thành còn đang bất ngờ thì Lăng Hạo đã lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK