Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1481: Người thực sự đổ máu

“Sư tôn, giết gà không cần dùng dao mổ trâu đâu”, có người từ bên cạnh bước ra, là một thanh niên mặc áo trắng tay cầm quạt xếp, tu vi cảnh giới Chuẩn Hoàng, nhưng khí tức không ổn định lắm, xem ra vừa mới tiến cấp không lâu.

“Dương Nhi, con đột phá rồi sao?”, ông lão áo tím ngạc nhiên, vui mừng thốt lên.

“Nhờ có sư tôn bồi dưỡng, cuối cùng Tiết Dương cũng đi được bước đó”, thanh niên áo trắng nói xong, liếc mắt nhìn Diệp Thành: “Chỉ là một cảnh giới Thiên thôi, sao sư tôn phải ra tay? Hôm nay hãy để đồ nhi thay người giết hắn”.

“Nếu vậy thì sư tôn không phải động tay vào nữa”, ông lão áo tím vuốt râu, dáng vẻ cao ngạo, coi thường mọi thứ trên thế gian, dường như đào tạo được đồ nhi cảnh giới Chuẩn Hoàng là điều rất đáng tự hào.

“Tiết Dương?”, phía dưới lại vang lên tiếng xì xào thảo luận.

“Chưa đến hai trăm tuổi đã đột phá đến cảnh giới Chuẩn Hoàng rồi?”

“Hắn rất lợi hại, nghe nói từ khi ở cảnh giới Thiên đã giết được Chuẩn Hoàng rồi, bây giờ lên cảnh giới Chuẩn Hoàng, đối mặt với Diệp Thành ở cảnh giới Thiên, theo lý mà nói sẽ không thua”.

“Ta cược ba chiêu, Diệp Thành sẽ thua”.

“Diệp Thành, giao chân hoả ra đây, quỳ xuống nhận lỗi với sư tôn của ta thì hôm nay ta sẽ cho ngươi được chết dễ chịu một chút”, Tiết Dương lên tiếng, khẽ phất quạt gấp, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, thái độ ngông cuồng tự cao tự đại, chẳng coi Diệp Thành ra gì.

“Muốn chân hoả thì tới đây mà lấy”, Diệp Thành cười lạnh lùng.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, Tiết Dương hừ lạnh, đột ngột gấp quạt lại rồi lập tức biến mất như một tia sấm sét, vụt tới trước mặt Diệp Thành.

Phụt!

Giây tiếp theo, máu tươi văng tung toé khắp bầu trời.

Nhưng cảnh trong tưởng tượng của mọi người không xuất hiện, người đổ máu không phải Diệp Thành mà là Tiết Dương.

Cảnh tượng trên hư thiên vẫn đẫm máu, Tiết Dương bị chém rụng một cánh tay, đến giờ vẫn còn đang chảy máu.

Thế này…!

Hình ảnh này làm cho người xem đều choáng váng, bọn họ còn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ một thoáng thất thần mà cánh tay Tiết Dương đã mất, còn Diệp Thành ở phía đối diện thì lại chẳng hề hấn gì.

“Sao có thể như thế được!”

Ông lão áo tím không bình tĩnh nổi nữa, đồ nhi khiến ông ta kiêu hãnh là cảnh giới Chuẩn Hoàng đó! Thế mà lại bị người khác một chiêu chém mất một cánh tay.

Không thể nào!

Tiết Dương là người không thể chấp nhận được nhất, trên mặt lộ vẻ khó tin, hắn ta là Chuẩn Hoàng mà lại bị một cảnh giới Thiên chém rụng cánh tay, kẻ luôn kiêu ngạo như hắn ta không thể chấp nhận được sự thật này, đây là một chuyện cực kỳ nhục nhã.

Giết!

Tiết Dương tức giận gầm lên, lấy sát kiếm chém ra một tia kiếm mang kinh thế.

Diệp Thành bước tới, mặc cho nhát kiếm ấy chém lên người, lúc này hắn đã tới trước mặt Tiết Dương.

“Ngươi…!”

Tiết Dương biến sắc, lập tức lùi lại.

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, tốc độ của Diệp Thành còn nhanh hơn, một bước đã đuổi kịp Tiết Dương.

Phụt!

Máu lại bắn tung tóe, nhuộm cả hư thiên, Tiết Dương bị Diệp Thành chém làm đôi, đến nguyên thần đang bỏ chạy cũng bị kéo về rồi bị nghiền thành tro bay.

Tiết Dương chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết như thế này, lại còn là do cảnh giới Thiên giết, mà bản thân hắn ta không đỡ nổi ba chiêu đã chết. Hắn ta hối hận rồi, hối hận mình không nên chạy ra thể hiện.

Thế… Thế là xong rồi hả?

Người xem ngơ ngác nhìn lên hư thiên, vẻ mặt kinh ngạc, miệng há ra hồi lâu không thấy ngậm lại, một cảnh giới Thiên mà ba chiêu đã giết được cảnh giới Chuẩn Hoàng? Đùa gì vậy?!

“Diệp Thành, ngươi đáng chết!”

Giữa những tiếng hô kinh hoàng, ông lão áo tím gầm thét vang dội, mang theo biển máu ngút trời sát phạt tới, không dễ gì mới đào tạo được một đồ nhi cảnh giới Chuẩn Hoàng nhưng lại bị giết ngay trước mặt bao người, dù thế nào ông ta cũng không thể chấp nhận nổi.

Diệp Thành vẫn im lặng, một chưởng hất ra một biển sao, mạnh mẽ nghiền nát biển máu của ông lão áo tím.

Giết!

Ông lão ão tím hét to phẫn nộ, la bàn bát quái lơ lửng trên đầu lăng thiên giáng xuống, hư thiên cũng phải sụp đổ một nửa, đó là một pháp khí đáng sợ, tự động diễn hoá, bên trên còn lạc ấn pháp trận cấm chế.

Nhưng pháp khí dù mạnh đến đâu, trong mắt Diệp Thành vẫn chẳng là gì.

Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra, tài tình không chê vào đâu được, đơn giản tự nhiên, có thiên âm đại đạo vang vọng, nghiền nát la bàn bát quái ngay tại chỗ.

Phụt!

Ông lão áo tím chợt biến sắc, không ngờ pháp khí bản mệnh của mình lại kém cỏi như vậy. Ông ta chịu phản phệ, nôn ra máu, trong mắt là vẻ không tin nổi, chỉ khi thực sự đối đầu với Diệp Thành, ông ta mới biết hắn mạnh đến thế nào.

“Mạnh vậy sao?”, người xem đều sửng sốt, rất nhiều lão bối tu sĩ đều nheo mắt tập trung nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành, đó mới là thần khí thật sự.

“Cướp đại đỉnh đó cho ta”, không chỉ Khô Nhạc mà tám hoàng tử ở trong U Đô đều hạ lệnh cho thủ hạ của mình như vậy, dường như chúng cũng nhìn ra sự bất phàm của Hỗn Độn Thần Đỉnh.

“Không ngờ lại được đúc từ Đại La Thần Thiết”, Nhược Thiên Chu Tước ở trên tầng thứ chín của U Đô cũng kinh ngạc: “Còn có khí hỗn độn nữa, kim tự lạc ấn bên trên cũng có lai lịch rất lớn, rốt cuộc hắn đến từ đâu?”

A…!

Khi bốn phía đều đang ngỡ ngàng thì trên hư thiên vang lên tiếng hét thê lương của ông lão áo tím.

Nhìn từ xa, ông ta tóc tai bù xù, máu me đầm đìa, không ngăn được công kích nào của Diệp Thành dù chỉ một chút.

Ta không tin!

Ông ta hét to, rung chuyển đất trời, thiêu đốt tinh huyết đổi lấy sức chiến đấu cường đại.

Phong Thần Quyết!

Diệp Thành lao tới, thân ảnh như gió, tốc độ như chớp, một kiếm vô song xuyên qua cơ thể ông lão áo tím.

Giết!

Một thanh sát kiếm đen kịt bay ra từ đầu mày của ông lão áo tím, hướng thẳng về phía đầu mày của Diệp Thành.

Thần Thương!

Diệp Thành đã có chuẩn bị, thần mang Thần Thương nghiền nát sát kiếm màu đen, hắn lại một lần nữa khiến ông lão áo tím trọng thương, ông ta lảo đảo lùi về sau, mỗi bước lùi lại đều khiến hư thiên sụp đổ.

“Kiếp sau đừng động đến người không nên động!”

Giọng Diệp Thành lạnh thấu xương, tựa như phán quyết của trời cao, hắn thi triển Súc Địa Thành Thốn một bước tới trước mặt ông ta.

Không… Không không…!

Ông lão áo tím kinh hãi, hoảng sợ, khi đối mặt với cái chết, đứng bên bờ tử vong ông ta mới hối hận, hối hận vì không nên làm chim đầu đàn, cũng hối hận vì đã động đến sát thần Diệp Thành, đến nỗi tự rước lấy kết cục không thể trở mình này.

Phập!

Máu tươi rất choán mắt, sát kiếm của Diệp Thành không chút do dự chém thẳng vào nguyên thần của ông ta.
Chương 1482: Một người khiêu khích cả đám

Cảnh…cảnh giới Thiên trảm cảnh giới Hoàng?

Thấy ông lão áo tím ngã khỏi hư thiên, người xem thẫn thờ, mặt mày tỏ vẻ ngỡ ngàng, ai nấy đều há hốc miệng hồi lâu không dám ngậm.

Vở kịch hay kết thúc!

Giọng Diệp Thành vang lên, hắn cất túi đựng đồ của ông lão áo tím đi sau đó đi về phía U Đô.

Đi đâu!

Một sát kiếm sắc lạnh đâm từ bên hông mang theo sát khí lạnh băng không khác gì nhát kiếm đâm ra từ địa ngục muốn đoạt mạng Diệp Thành.

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn quay người lại tung ra một chưởng quét ngang hư thiên ép kẻ trong bóng tối kia phải ra ngoài, đó chính là một tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng.

Cùng lên!

Mười mấy bóng hình sát phạt ra từ tứ phương, lần lượt chen vào, tất cả đều ở cảnh giới Hoàng, thứ nhất vì khả năng chiến đấu của Diệp Thành quá mạnh, thứ hai là vì bọn họ muốn đoạt tiên hoả và Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành.

Ngoại đạo pháp tướng, mở!

Diệp Thành hắng giọng mở ra hỗn độn thế giới.

Thế rồi mười mấy kẻ ở cảnh giới Hoàng sát phạt từ tứ phương lập tức bị trấn áp đến mức lảo đảo.

Hại huynh đệ của ta, các ngươi đều phải chết!

Trong đôi mắt Diệp Thành loé lên hàn mang, nghĩ tới Tạ Vân gặp nạn, sát khí của hắn lại ngút trời không thể nào kiềm chế lại được, hắn phải thể hiện mạnh mẽ, thay Tạ Vân đòi lại công bằng, gặp thần giết thần, gặp phật diệt phật.

Rầm!

Một đạo thần hồng màu vàng kim bay từ đầu Diệp Thành ra cứ thế xuyên lên thiên tiêu.

Man Hoang Luyện Thể!

Trên tầng thứ chín, Nhược Thiên Chu Tước đứng bật dậy, trên dung nhan tuyệt thế lần đầu tiên tỏ ra kinh ngạc.

Thông tin này khiến bà ta trở tay không kịp, bà ta từng gặp Diệp Thành nhưng lại chưa từng nhìn ra Diệp Thành còn mang theo huyết mạch nghịch thiên như vậy, thánh thể mà hắn được thừa hưởng có thể sánh ngang với Đại Đế.

Huyết mạch bá đạo quá!

Trên tầng thứ tám của U Đô, đôi mắt của Khô Nhạc Chân Nhân nheo lại nhìn vào màn nước Hoan Thiên, cuối cùng ông ta dừng lại ở Diệp Thành, mặc dù ở U Đô nhưng ông ta vẫn có thể cảm nhận được áp lực từ huyết mạch của Diệp Thành.

Đây chính là uy thế của huyết mạch thánh thể sao?

Bên ngoài U Đô, Mục Uyển Thanh ngỡ ngàng nhìn vào hư thiên, đây là lần đầu tiên từ sau khi gặp Diệp Thành cô ta mới thấy Diệp Thành thể hiện hoàn toàn huyết mạch ra.

Đó là huyết mạch gì?

Không chỉ cô ta mà những người xem cũng vô cùng bất ngờ, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng luồng áp lực mạnh mẽ bên trong cơ thể, luồng áp lực đỏ đến tử huyết mạch của Diệp Thành, rất nhiều lão bối phải nheo mắt nhìn.

Phụt! Phụt! Phụt!

Trên hư thiên, trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, một mình Diệp Thành đấu với mười sáu tu sĩ cảnh giới Hoàng mà vẫn chiếm ưu thế.

Đây là khả năng chiến đấu thế nào?

Tiếng trầm trồ vang lên từ tứ phương, một tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên giao chiến với mười sáu tu sĩ cảnh giới Hoàng mà không hề yếu thế, bọn họ không thể lường được Diệp Thành mạnh thế nào, lẽ nào hắn có thể sánh với tu sĩ Chuẩn Thánh?

Không…không, không…!

Trong tiếng trầm trồ, từ hư thiên vang lên tiếng gằn vang vọng.

Nhìn vào hư thiên, đó là một tu sĩ ở cảnh giới Hoàng, chính là thuộc hạ của Thất Hoàng Tử, bị một đao của Diệp Thành trảm trúng, nguyên thần bay ra ngoài cũng bị Diệp Thành dẹp tan, tan biến trong hư vô.

Lại là một tu sĩ cảnh giới Hoàng!

Tiếng trầm trồ lại tiếp tục vang lên, hôm nay đã có tới ba tu sĩ cảnh giới Hoàng chết trong tay Diệp Thành, tất cả mọi người đều biết hôm nay tu sĩ cảnh giới Hoàng chết trong tay Diệp Thành nhất định không phải chỉ có ba người.

Rầm!

Tiếng động kinh thế chấn động thiên địa, Diệp Thành bị thương, một cái lư đồng trấn áp khiến hắn lảo đảo.

Cút!

Diệp Thành cố gắng địch lại luồng áp lực đó, hắn vung đại kích khiến cái lư đồng kia tan nát, tiếp đó là bát hoang trảm hiện thần uy khiến chủ nhân của lư đồng tan thành mây khói.

Chết đi!

Phía sau có ba tên sát phạt đến, chúng hợp lực điều khiển một cái gương thần quét ra thần mang tịch diệt.

Thái Hư Động!

Diệp Thành vung tay thi triển bí thuật thái hư thôn tính thần mang tịch diệt kia sau đó vung đao khiến ba tên kia bay đi, tiếp đó, hắn phóng ra đại kích khiến một tên trong đó bị găm giữa hư thiên.

Thế nhưng cũng chính vì vậy mà Diệp Thành phải trả giá, phần lưng của hắn bị chém thành một vết thương sâu rỉ máu.

Phong ấn cho ta!

Sáu tu sĩ cảnh giới Hoàng mỗi người cầm một cây cờ chiến tạo thành trận pháp phong ấn nhốt Diệp Thành ở giữa, sáu tu sĩ cảnh giới Hoàng hợp lực tế gọi ra phong ấn trận mạnh mẽ vô song, cho dù là Diệp Thành thì cũng chưa thể xông ra.
Chương 1483: Còn có cách đánh thế này sao?

Chu sát!

Có tu sĩ cảnh giới Hoàng, đầu lơ lửng bảo ấn giáng từ trên trời xuống phía Diệp Thành đứng.

Rầm!

Cửu tiêu rúng động, bảo ấn giáng uống dẹp bằng hư thiên.

Đợi tới khi mây khói tản đi thì không còn thấy bóng hình Diệp Thành đâu nữa khiến các tu sĩ cảnh giới Hoàng đang đại chiến và người xem đều thẫn thờ.

Phụt!

Khi ai nấy đều đang ngỡ ngàng thì một thanh đao màu vàng kim xuất hiện, Diệp Thành sát phạt ra khỏi hố đen không gian, vả lại còn tính toán chuẩn vị trí, một tu sĩ cảnh giới Hoàng không kịp trở tay, phần đầu bị trảm lìa, nguyên thần còn chưa kịp thoát ra ngoài.

Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Các tu sĩ cảnh giới Hoàng còn lại sợ rồi, bọn họ phải kinh ngạc trước thần thông dị thường của Diệp Thành.

Chiến!

Diệp Thành gằn lên phẫn nộ, khả năng chiến đấu lại lần nữa lên cao, có chiến long bao quanh, cơ thể hắn có thêm một lớp thần mang màu vàng kim chói lọi khiến người ta không dám nhìn thẳng, hắn giống như chiến thần bát hoang dũng mãnh vô song.

Khốn kiếp, còn không đền tội đi!

Lại có kẻ tham gia vào, vả lại không chỉ một người đó là kẻ mạnh ở cảnh giới Hoàng tầng thứ năm đổ lên.

Vậy để ta!

Diệp Thành không hề tỏ ra sợ hãi, một tay hắn vung đại kích, một tay cầm Bá Long Đao với khả năng hồi phục bá đạo, lại thêm khả năng chiến đấu luân hồi khiến hắn có tư cách chiến với kẻ mạnh ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong.

Rầm! Bịch!

Lại là tiếng nổ rầm trời kinh thế, trên hư thiên, bóng người dày đặc, liên tục có người tham gia vào, cũng liên tục có người ngã khỏi hư thiên, nếu đếm kĩ thì kẻ phải bỏ mạng trong tay Diệp Thành không chỉ có hai mươi tên.

“Nghịch thiên rồi, nghịch thiên rồi”, bên dưới người ta trầm trồ tạo thành làn sóng.

“Một tu sĩ cảnh giới Thiên mà trảm liên tiếp hai mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng, chiến tích thế này còn vượt xa cả Nhược Thiên Huyền Vũ năm xưa”.

“Thế giới này làm sao thế, chúng ta già rồi sao?”

“Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ”, trong dòng người, Niệm Vi mỉm cười hết sức hân hoan, cô nhìn bóng dáng Diệp Thành mà si mê, so với những người khác thì cô điềm tĩnh hơn nhiều vì cô đã biết sức mạnh của Diệp Thành từ trước, hắn là chiến thần thôn tính bát hoang, tu sĩ Chuẩn Đế phải bỏ mạng trong tay hắn không chỉ có một người.

“Huyền Vũ, người huynh đệ này của huynh thật sự quá mạnh”, Mục Uyển Thanh tặc lưỡi nhìn Diệp Thành, vốn dĩ cô còn rất lo lắng nhưng hiện giờ xem ra tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong mà không ra mặt thì chẳng ai có thể giữ chân Diệp Thành.

“Hoa mắt rồi, hoa mắt rồi”, Phạm Thống gãi đầu, “nếu biết sớm tên tiểu tử này mạnh như vậy thì hôm đó ta nên mượn hẳn một viên nguyên thạch mới phải”.

“Bây giờ mượn cũng chưa muộn”, Hồ Tiên Nhi liếc nhìn Phạm Thống.

“Không nên”, tám kẻ hàng xóm của bọn họ cũng gãi đầu, nghĩ tới hôm bị Xích Diệm Hùng Sư truy sát cũng không thấy Diệp Thành hung hăng như vậy, mới có mấy ngày trôi qua mà hắn đã lên một đẳng cấp mới rồi sao?

“Lại trảm một người, lại trảm một người”, có người kinh ngạc rít lên.

Người kia vừa dứt lời thì liền thấy có một bóng hình đẫm máu bay khỏi hư không, nguyên thần cũng bị diệt trừ, đó chính là kẻ mạnh ở cảnh giới Thiên tầng thứ năm, cứ thế bị Diệp Thành cho xuống Hoàng Tuyền.

Cảnh tượng trên hư thiên vô cùng choán mắt, hơn ba mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng người nào người nấy thân hình đẫm máu, còn Diệp Thành cũng không khá hơn là bao, thánh thể có vài lần bị nứt ra, cũng may nhờ có tiên luân thiên sinh hồi phục lại.

Những tu sĩ cảnh giới Hoàng chỉ muốn nổi điên, Diệp Thành giống như một tên tiểu Cường có đánh thế nào cũng không chết, vả lại không những không thể khiến Diệp Thành thảm hại mà ngược lại bọn họ còn bị hắn liên tiếp tiêu diệt, uy nghiêm của tu sĩ cảnh giới Hoàng cứ thế mà bị chà đạp.

Giết!

Nghĩ tới đây hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới hoàng cứ thế xông lên không cần thể diện.

Thấy vậy, Diệp Thành sợ hãi lập tức quay đầu bỏ chạy.

Đi đâu?

Hơn ba mươi tên dốc sức truy sát.

Thế nhưng bọn họ vừa truy đuổi được vài trượng thì Diệp Thành ở phía trước đột nhiên thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới, hắn không nói lời nào mà lập tức vung đao trảm khiến tu sĩ cảnh giới Hoàng nào không may mắn lập tức bị tiêu diệt.

Đáng chết!

Bị sát phạt tới mức không kịp trở tay, những tên còn lại vô cùng phẫn nộ lần lượt bao vây tới.

Tiếp tục!

Diệp Thành vừa chạy đi lại sát phạt tới, một kích tung ra khiến một tên tu sĩ tan thành mây khói, tiếp đó, không đợi các tu sĩ cảnh giới Hoàng sát phạt tới, hắn đã bay ra ngoài vả lại tốc độ còn nhanh kinh người.

Tiếp sau đó, Diệp Thành đã thành công thi triển cách đánh này, đột nhiên bỏ trốn rồi lập tức quay người sát phạt lại.

Còn…còn có kiểu thế này sao?

Người xem lần lượt tặc lưỡi, cách đánh này khiến người ta thật sự phải đau đầu.

Các tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng đau đầu, truy sát Diệp Thành khắp trời nhưng lại bị hắn chơi một vố đau điếng, thế rồi hơn ba mươi tên mà đã có tới mười mấy tên bị hắn xử trí.
Chương 1484: Truy đuổi tận cùng

Rầm! Rầm!

Bên ngoài U Đô, hư thiên ầm vang, trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt.

Diệp Thành sinh khí dồi dào, vả lại càng chiến càng hăng, nếu đếm kĩ thì các tu sĩ cảnh giới Hoàng bị hắn trảm đã có tới ba mươi mấy người.

Lại nhìn sang hai mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng còn lại thì người nào người nấy mặt mày hung tợn, bị Diệp Thành chơi lại đau điếng, đánh tới lúc này không những không thể làm gì được hắn mà ngược lại còn tổn hại vô cùng nghiêm trọng.

Cảnh tượng này khiến người xem vô cùng kinh ngạc, một tên tu sĩ cảnh giới Thiên liên tiếp trảm ba mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng, đây là chiến tích thế nào?

Tên nhãi, còn không nộp mạng!

Trong tiếng hô kinh ngạc, một giọng nói uy nghiêm vang dội khắp đất trời.

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều nhìn vào hư thiên, thế nhưng lại không tìm được nơi nào phát ra âm thanh, lại càng không biết là ai đang lên tiếng, bọn họ chỉ biết có một luồng áp lực mạnh mẽ xuất hiện khiến người ta run rẩy.

Diệp Thành bãi chiến, hắn nheo mắt nhìn về một hướng trong hư thiên.

Mười mấy tu sĩ cảnh giới Hoàng còn lại cũng bãi chiến, mặt mày tôi độc mang theo vẻ vui mừng vì có kẻ mạnh ra tay.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ở một hướng trong hư thiên có người xuất hiện khoác huyết bào, chân bước trên biển máu, xung quanh còn có một con rồng đen bay lượn, đôi mắt tử tịch, người ta có thể nhìn ra được cảnh tượng núi thây biển máu trong đó.

“Cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong”, Diệp Thành cau mày.

“Là cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong”, người xem kinh ngạc.

“Nếu lão phu không nhìn nhầm thì đây chính là khách khanh của Khô Nhạc: Huyết Diêm”.

“Là Huyết Diêm mà mười năm trước suýt chút nữa có thể lên tới cảnh giới Chuẩn Thánh sao?”

“Ngoài ông ta ra thì còn có ai, không ngờ đến ông ta cũng ra mặt rồi”, các lão tu sĩ lần lượt cau mày, trong đôi mắt bọn họ rõ vẻ kiêng dè như thể biết được sự đáng sợ của Huyết Diêm.

Thiên địa này trở nên nặng nề hơn sau khi Huyết Diêm xuất hiện, người ta cảm thấy khó thở hơn bao giờ hết.

Mục Uyển Thanh và Niệm Vi cau mày, có vẻ như bọn họ cũng biết đến sự đáng sợ của Huyết Diêm, cả hai lần lượt truyền âm cho Diệp Thành bảo hắn về U Đô nhưng lại bị Diệp Thành từ chối.

Nhược Thiên Chu Tước ở tầng thứ chín của U Đô cũng phải cau mày.

Nhược Thiên Chu Tước đứng trên đỉnh núi liếc nhìn Huyết Diêm bên ngoài U Đô rồi lại nhìn xuống tầng thứ tám như thể dù cách cả một tầng nhưng bà ta vẫn có thể nhìn thấy Khô Nhạc đang khoanh chân ngồi ở Linh Đan Sơn vậy.

Đến cả Nhược Thiên Chu Tước cũng không thể ngờ tới Khô Nhạc lại phái Huyết Diêm, nên biết rằng tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong ở U Đô chỉ khi chiến tranh mới ra mặt.

Khô Nhạc, ngươi đúng là không hề kiêng dè gì!

Đôi mắt Nhược Thiên Chu Tước loé lên hàn mang, cuối cùng bà ta nhìn Khô Nhạc rồi lại nhìn bên ngoài thành U Đô, bà ta chưa ra tay luôn mà muốn xem thực lực của Diệp Thành rốt cục mạnh tới mức nào.

Bên ngoài thành U Đô, Huyết Diêm vẫn đứng sừng sững giữa hư thiên, đôi mắt tử tịch nhìn chòng chọc Diệp Thành.

Có thể thấy trong đôi mắt Huyết Diêm hiện lên rõ vẻ tham lam, cho dù là chân hoả, huyết mạch hay Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành thì ông ta đều muốn đoạt được, đó là bảo vật vô giá.

Diệp Thành khẽ lau đi dòng máu nơi khoé miệng, hắn ta nhìn thẳng vào Huyết Diêm, khí thế không hề kém cạnh, đến Đại Đế Thiên Ma hắn còn trảm được thì sao lại có thể khuất phục trước một tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, hắn có khả năng chiến đấu với tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, nếu như ép hắn đến mức phát điên thì cũng chưa biết chừng hắn sẽ dùng tới thiên chiếu.

Coi thường pháp tắc, giết chóc ngông cuồng, đáng chết!

Huyết Diêm di chuyển, hắng giọng lạnh lùng, ông ta sải bước vào hư thiên khiến người xem và cả Nhược Thiên Chu Tước ở tầng thứ chín đều thẫn thờ.

Đi đâu!

Huyết Diêm hắng giọng lạnh lùng, ông ta là người đầu tiên truy sát đến.

Đi đâu!

Kẻ mạnh dưới trướng Khô Nhạc cũng truy sát theo.

Đi đâu!

Người của tám vị Hoàng Tử thấy thế thì không hề nhàn rỗi, cả đám hô hào nhốn nháo.

Mau, mau, mau!

Người xem đông nghịt lập tức di chuyển.

Lúc này, bên ngoài thành U Đô vô cùng náo nhiệt, trước là Diệp Thành, sau là Huyết Diêm, tiếp sau nữa là người của Khô Nhạc và tám vị Hoàng Tử, cuối cùng còn có một đám nhàn rỗi, cảnh tượng nhốn nháo vô cùng.

Rầm! Đoàng! Rầm!

Giữa đất trời liên tiếp vang lên những tiếng nổ ầm vang, nhìn ra xa, đó là từng ngọn núi cao sừng sững sụp đổ.

Phía trước, Diệp Thành giống như một đạo lưu quang len lỏi vào từng rừng cây ngọn núi.

Phía sau hắn, Huyết Diêm, người của Khô Nhạc, người của tám vị Hoàng Tử, tất cả người xem đều xông vào truy sát hắn như đàn ong vỡ tổ.

Thế nhưng khi tất cả mọi người truy đuổi đến đây thì không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.
Chương 1485: Chuyển hướng sự chú ý

Đi đâu rồi?

Những tu sĩ tới đây xem đều vò đầu bứt tai, bao nhiêu người như vậy mà lại để hắn biến mất.

Tìm cho ta!

Huyết Diêm hắng giọng phẫn nộ khiến những tu sĩ mà tu vi yếu đều bị chèn ép tới mức run rẩy, sự thật chứng minh những người tới đây xem phải có thực lực mới được, không phải việc gì cũng có thể chen vào.

Lúc này, cho dù là người của Khô Nhạc hay người của tám vị Hoàng Tử thì đều tản ra theo các nhóm ba tới năm người, vả lại số lượng còn không hề ít, bọn họ chia nhau ra tìm kiếm Diệp Thành.

Chẳng thể trách bọn họ như vậy bởi trên người Diệp Thành có quá nhiều bảo bối, đều là những món đồ mà Khô Nhạc muốn có, nếu như đoạt được thì các tán tu có thể đổi đời, còn tám vị Hoàng Tử lại muốn cống cho Khô Nhạc từ đó nhận về sự ủng hộ của ông ta.

Một nguyên nhân khác cũng vô cùng quan trọng đến từ màn tranh đấu âm thầm ở U Đô.

Ở U Đô, bọn họ không thể đụng tới Diệp Thành, không dễ gì mới đợi được hắn tự chui đầu ra ngoài, sao bọn họ có thể để hắn sống sót trở về.

Còn Diệp Thành lúc này đương nhiên đang ở hố đen không gian.

Không phải hắn không muốn đánh mà vì hắn không dám đánh, nếu như độc chiến thì hắn không hề thua kém bất cứ tu sĩ Chuẩn Thánh nào, nhưng ngặt nỗi đối phương lại không phải chỉ có một người, trong đó còn có cả tu sĩ ở cảnh giới Hoàng như Huyết Diêm.

Trận dung thế này khiến cho hắn cho dù có mạnh thế nào đi chăng nữa cũng không dám khinh suất đối đầu, có trời mới biết trong số bọn họ còn bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong.

Quan trọng nhất là hắn đã đạt được mục đích của mình, thành công lôi kéo sự chú ý của Khô Nhạc và tám vị Hoàng Tử sang hắn, vả lại còn tạo ra hiện trường giả là hắn không ở U Đô.

Cứ vậy, hắn lén lút quay về U Đô, tiến hành kế hoạch tiếp theo.

Sự thực thì hắn đã làm như vậy, hắn di chuyển bên trong hố đen không gian, tìm phương hướng và vị trí rồi ra khỏi hố đen không gian từ một khu rừng sâu.

Muốn bắt ta? Đạo hành của các ngươi còn kém lắm!

Diệp Thành quay đầu nhìn khu rừng sau đó khoác lên mình tấm hắc bào, hắn sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá che đi huyền cơ.

Cứ từ từ mà tìm.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn di chuyển vào không gian hư vô hướng về phía U Đô.

Trên đường đi, hắn có thể trông tháy từng đám người đông nghịt từ không gian hư vô, tất cả đều đi về phía khu rừng kia, vả lại đều là người của Khô Nhạc và tám vị Hoàng Tử, rõ ràng là bọn họ không yên tâm nên mới phái người tới đây vây chặn, trong đó không thiếu tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong.

Nhìn cảnh tượng này, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi, chỉ vì đuổi theo một tu sĩ cảnh giới Thiên mà dùng tới cả trận thế như vậy.

Một canh giờ sau, Diệp Thành dưới lớp hắc bào đã quay về U Đô trong bình an vô sự, hành động của hắn không hề kéo theo sự chú ý của người khác.

Trên lầu ba ở Đổ Phường của nhà họ Mục, Mục Uyển Thanh và Mục Lão đang chờ đợi trong sự nóng lòng, bọn họ không đuổi theo vì trước đó Diệp Thành đã truyền âm cho bọn họ, vả lại cho dù bọn họ có đuổi theo thì cũng vô ích.

So với bọn họ thì Niệm Vi lại tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô là người chuyển kiếp của Đại Sở, sao cô có thể không biết tới từng thần thoại và truyền thuyết ở đây, tất cả đều do Diệp Thành viết nên.

Khi còn ở Đại Sở, lúc gặp phải trận thế khủng khiếp hơn thế này mà Diệp Thành còn thoát được, hắn giống như sát thần từ địa ngục, lại giống như chiến thần chinh chiến Vạn Vực, con đường của hắn đi trải đầy máu và xương.

“Niệm Vi, chi bằng muội đi tìm lão tổ nhà muội?”, không biết từ bao giờ Mục Uyển Thanh mới nhìn sang Niệm Vi hỏi thăm dò.

“Đó là Thánh Chủ Thiên Đình, sẽ không có chuyện gì xảy ra được đâu”, Niệm Vi mỉm cười.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng gì cả”, Mục Uyển Thanh còn chưa nói xong thì bên ngoài cánh cửa đã vang lên tiếng người ngắt lời cô, Diệp Thành khoác hắc bào đi vào.

“Tiểu Hữu, ngươi thật là thần thông vượt trội đấy”, nhìn Diệp Thành vẫn bình an vô sự, Mục Lão của nhà họ Mục tặc lưỡi nhìn hắn, nói.

“Có gì đâu”, Diệp Thành xua tay.

Mục lão nhìn Diệp Thành như nhìn một con quái vật, “một tu sĩ ở cảnh giới Thiên mà có thể trảm diệt cả hơn ba mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng, chiến tích của người quả là nghịch thiên, bao nhiêu người truy sát người như vậy, với trận thế lớn như vậy, ngươi làm thế nào mà có thể quay về đây thế?”

“Do ta chạy nhanh”.

“Đừng nói là nhanh mà là quá nhanh”.

“Ngươi đừng ngày ngày làm ra mấy chuyện kinh thiên động địa thế này được không?”, Mục Uyển Thanh lườm Diệp Thành.

“Không thể phủ nhận ta làm vậy quả thực đã thành công chuyển hướng sự chú ý của bọn họ”.

“Đúng vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK