Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 660: Gọn gàng dứt khoát

Ồ?

Thương Hình mới đi được vài bước liền nhướng mày quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Thành đầy hứng thú: “Đâu, lấy ra cho ta xem”.

Diệp Thành nở nụ cười, lật tay lấy ra Đại La Thần Đỉnh.

Ùng!

Đại La Thần Đỉnh vừa được lấy ra đã kêu lên, nó vừa to vừa nặng, đơn giản mà tự nhiên, nhuệ khí dồi dào, Độn Giáp Thiên Tự lạc ấn trên đó đang tự xoay chuyển, thi thoảng còn có thể nghe thấy thiên âm đại đạo đan xen vang vọng.

Thương Hình ghé sát tới, hai mắt sáng rực nhìn Đại La Thần Đỉnh, với nhãn giới của ông ta đương nhiên nhìn ra được sự phi phàm của Đại La Thần Đỉnh, đây thật sự là bảo bối tốt.

Thấy Thương Hình nhìn chăm chú, Diệp Thành nháy mắt với Sở Linh Ngọc.

Sở Linh Ngọc hiểu ý, búng tay, một tia thần quang bay ra hoá thành một lớp bảo vệ hư ảo, ngăn cách Địa Cung với thế giới bên ngoài.

Mà Diệp Thành đã đi vòng qua Thương Hình, lấy roi Đả Thần Tiên ra rồi đẩy khí nguyên dồi dào vào đó.

Mặc dù Thương Hình không phát hiện, nhưng Tiêu Phong đang bị phong ấn, không thể di chuyển ở bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng, ông ta không hiểu điện phó và hộ vệ của điện phó phân điện muốn làm gì.

“Hay! Hay lắm!”

Thương Hình nhìn rồi bất giác thầm khen ngợi, sự thần kỳ của Đại La Thần Đỉnh đã thu hút mọi sự chú ý của ông ta.

Chính là lúc này, hành động!

Ánh mắt Diệp Thành lạnh lùng, hắn chợt vung roi lên.

Hửm?

Cảm nhận được sau lưng có làn gió lạnh thổi tới, Thương Hình lập tức phản ứng kịp, xoay người lại ngay, nhưng chào đón ông ta là một cây roi sắt từ trên cao giáng xuống.

Vút!

Ở khoảng cách ngắn như vậy, Thương Hình không có thời gian phản ứng, đỉnh đầu bị quật một roi thật mạnh.

Hự!

Dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng Thương Hình cũng bị quật đau đớn, thần hải rung lên.

“Trịnh Liêu, ngươi dám tính kế hãm hại ta”, sau một lúc ngớ người, Thương Hình nổi trận lôi đình, nhưng chào đón ông ta lại là một roi nữa, sau một roi này, Diệp Thành lấy đủ sức, quật liên tiếp hơn chục roi.

Thương Hình vừa phản ứng lại thì người đã bị đánh loạng choạng lùi về sau, thần hải ong ong, đầu óc tê rần khiến ông ta liên tục rên rỉ.

Đáng chết!

Dù sao cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Thương Hình nhanh chóng tỉnh táo lại, ông ta lạnh lùng gằn lên một tiếng, sát khí đằng đằng, tay vung lên.

Nhưng Sở Linh Ngọc đã chuẩn bị sẵn sàng, phát động tấn công từ phía sau, trên tay cô ta cầm một thanh sát kiếm màu xanh, trên đó còn có lôi điện được thần quang bao quanh, nhất kiếm tuyệt sát.

Phụt!

Máu tươi bắn ra tung toé, Thương Hình đang định đối phó Diệp Thành thì bị nhất kiếm của Sở Linh đâm xuyên, sát kiếm đâm từ sau eo tới, xuyên thẳng qua bụng dưới ông ta.

A!

Thương Hình hét lên thảm thiết, cực kỳ thê lương.

Nhất kiếm của Sở Linh Ngọc rất bá đạo, cũng rất xảo quyệt, có độ chính xác cao, lại rất tuyệt diệu, một kiếm đã phế bỏ vùng đan hải của Thương Hình, đan hải bị phá huỷ, cảnh giới Chuẩn Thiên cũng chỉ là một kẻ vô dụng.

“Cho ông thêm một roi nữa”, nhìn Thương Hình ôm bụng dưới nửa quỳ trên đất, Diệp Thành không nói thêm lời nào, tiến lên vung thêm roi nữa.

A!

Thương Hình lại gào lên, không có linh lực hộ thể, không có tu vi, một roi này khến đầu ông ta chảy đầy máu.

Thấy thế, Diệp Thành tiến lên, cầm linh phù trong tay, phong ấn khả năng nói của Thương Hình.

Đây là một cuộc tấn công hoàn hảo, một cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên cứ thế bị phế, mặc dù chơi hơi xấu nhưng dù sao Diệp Thành và Sở Linh Ngọc cũng đã thành công, toàn bộ quá trình chỉ mất mười giây, còn chưa đến thời hạn cấm chế mà Sở Linh Ngọc lập.

“Tiếp tục phong toả Địa Cung”, Diệp Thành nói với Sở Linh Ngọc, sau đó lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu Thương Hình tiến hành sưu hồn.

Hự!

Sức mạnh bá đạo vọt vào đầu khiến đầu Thương Hình như muốn nổ tung, mặc dù rất đau nhưng lại không thể kêu ra tiếng, bởi vì khả năng nói của ông ta đã bị phong ấn.

Không biết qua bao lâu Diệp Thành mới thu tay lại, thở ra một hơi khí đục thật dài, hắn đã nắm được toàn bộ ký ức của Thương Hình, sau khi bị phế bỏ tu vi, lại bị sưu hồn nên ông ta đã ngất đi.
Chương 661: Lấy quân của kẻ địch đánh quân của kẻ địch

Phù!

Lúc này Diệp Thành mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, trán toát mồ hôi lạnh.

Tuy rằng toàn bộ quá trình không tới mười giây nhưng vô cùng nguy hiểm, nếu thất bại, để Thương Hình trốn thoát rồi gọi cao thủ của phân điện đến bao vây, thì dù hắn và Sở Linh Ngọc, cộng thêm Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên cũng sẽ chết ở đây.

“Sợ thật!”, Sở Linh Ngọc cũng không khỏi thở ra một hơi.

“Ai bảo Đại La Thần Đỉnh của ta lợi hại quá, ông ta nhìn mà xuất thần, cũng không trách được ai”, Diệp Thành cười hà hà.

Diệp Thành nói xong thì vội vàng quay lại nhìn Tiêu Phong vẫn đang bị phong ấn đứng yên tại chỗ.

Lúc này vẻ mặt Tiêu Phong rất kỳ lạ, toàn bộ quá trình vừa rồi đều được thực hiện trước mặt ông ta, phó điện chủ và hộ vệ của ông ta cùng nhau hạ gục điện chủ, vì sao chứ?

Tiêu Phong rất khó hiểu, đến giờ đầu óc vẫn xoay mòng mòng.

Diệp Thành mỉm cười, bước tới chém đứt xích phù văn đang phong ấn Tiêu Phong.

Phong ấn được phá giải, Tiêu Phong ngơ ngác nhìn hai người: “Hai ngươi là…”

“Tiêu sư bá, màn tuyệt sát vừa rồi của con có lợi hại không?”, Diệp Thành cười toét miệng, vung tay biến trở về dáng vẻ ban đầu.

“Diệp… Diệp Thành…”, Tiêu Phong sững sờ tại chỗ.

“Con biết người muốn hỏi gì”, Diệp Thành cười đáp: “Con chưa chết, con sống lại rồi, vẫn đang khoẻ mạnh lắm”.

Tiêu Phong chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ngây người một lúc vẫn chưa phản ứng lại, có nghĩ thế nào ông cũng không ngờ Diệp Thành vẫn còn sống, hơn nữa còn vừa mới phế đi một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Diệp Thành cười tươi, đem những điều muốn nói thành thần thức, truyền vào đầu Tiêu Phong.

Sau khi được Diệp Thành giải thích, Tiêu Phong ngỡ ngàng, Thánh chủ Viêm Hoàng, sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành…

Không biết bao lâu sau Tiêu Phong mới phản ứng lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, đến giờ ông vẫn không thể tin được.

“Sư bá, đây là ký ức linh hồn của Trịnh Liêu, người dùng thân phận của ông ta đi”, Diệp Thành đưa một miếng ngọc giản cho Tiêu Phong.

“Con dùng thân phận của Thương Hình”, Diệp Thành cười sung sướng, xoay người liền biến thành bộ dạng của Thương Hình, khả năng diễn xuất của hắn rất xuất sắc, nhất là ánh mắt, giống y như thật!

“Mấy người phía chưởng môn sư bá của con đâu?”, đọc ký ức của Trịnh Liêu xong, Tiêu Phong vội hỏi Diệp Thành.

“Mọi người vẫn ổn ạ”, Diệp Thành nở nụ cười trấn an: “Tất cả đều đang ở thành cổ Thiên Thu”.

“Thành cổ Thiên Thu?”

“Đúng vậy, chúng con đang tập hợp lực lượng, chuẩn bị cho một cuộc phản công lớn”.

“Hay lắm”, Tiêu Phong khen ngợi, giọng nói sang sảng và tiếng cười hùng hồn, sự trở lại của Diệp Thành khiến ông bùng lên ý chí chiến đấu rực lửa.

“Không ngờ lần này lại suôn sẻ ngoài dự đoán của ta”, Sở Linh Ngọc ở bên cạnh cảm thán: “Nhưng cách này thật sự rất ổn, có lẽ cũng sẽ có kết quả tương tự với những điện chủ phân điện khác”.

“Con cũng nghĩ vậy”, Diệp Thành cười tươi đáp lại.

“Hiện nay hơn một nửa số người ở phân điện thứ chín đều là người của Doãn Chí Bình, bây giờ gọi hết vào đây rồi giết sao?”, Tiêu Phong hỏi Diệp Thành.

“Tạm thời cứ vậy đã ạ!”, Diệp Thành khẽ xua tay, từ tốn nói: “Trong ký ức của Thương Hình, Doãn Chí Bình và Chính Dương Tông đang định ra tay với Thanh Vân Tông, vậy nên mới gọi khẩn điện chủ của chín phân điện lớn về tông”.

“Ý ngươi là…”, Sở Linh Ngọc và Tiêu Phong đều nhìn Diệp Thành.

“Nếu hơn một nửa phân điện thứ chín đều là người của Doãn Chí Bình, vậy đương nhiên không thể dẫn người của chúng ta đi đánh trận, mà phải dẫn người của Doãn Chí Bình đi, hơn nữa còn đánh Thanh Vân Tông, dùng binh của quân địch đánh quân địch khác, bên nào chết chúng ta cũng không đau lòng, binh pháp này gọi là gì ý nhỉ?”

“Mượn đao giết người”, Tiêu Phong cũng cười sảng khoái: “Chiêu này được lắm, hay!”

“Cách này bỉ ổi, nhưng ta thích”, Sở Linh Ngọc cũng cười.

“Đây là ký ức linh hồn của Thương Hình”, Diệp Thành đưa ngọc giản cho hai người: “Phân rõ người của chúng ta và người của Doãn Chí Bình, chờ con từ Hằng Nhạc Tông về sẽ dẫn người của Doãn Chí Bình ra trận”.

“Đơn giản”, Tiêu Phong vỗ ngực đảm bảo: “Cứ giao cho ta”.

“Còn phải bí mật đưa Thương Hình về thành cổ Thiên Thu”, Diệp Thành nhìn Sở Linh Ngọc: “Ngoài ra cần phải thông báo cho phía tiền bối Chung Giang, mở thông đạo không gian từ phân điện thứ chín đến thành cổ Thiên Thu, sau đó phái một số cao thủ đến, sau này phân điện thứ chín sẽ thuộc về chúng ta”.

“Đã hiểu”, Sở Linh Ngọc nói xong, giơ tay ra dấu tán đồng.

“Thế nhé, con đến Hằng Nhạc Tông đây”, nói xong Diệp Thành đi về phía hư không đại trận ở nơi sâu trong Địa Cung.
Chương 662: Thái Hư Che Hồn

Hư không đại trận di chuyển, Diệp Thành cũng lập tức biến mất, tiến vào thông đạo không gian.

Bình thường, như tam tông, mỗi tông đều có chín phân điện lớn, mỗi phân điện đều có một hư không đại trận dẫn đến tông môn chính.

Hư không đại trận như vậy bình thường sẽ không mở, cho dù mở cũng phải được tông môn đồng ý, làm vậy để đề phòng thế lực của địch xông vào tông môn từ hư không đại trận của phân điện.

Vậy nên muốn sử dụng hư không đại trận của phân điện quay về tông, đầu tiên phải được tông môn giải trừ phong ấn, như vậy thông đạo không gian mới mở.

Đương nhiên mục đích chính của hư không đại trận là để phân điện và tông môn chính viện trợ lẫn nhau.

Các phân điện lớn và tông môn chính được kết nối với nhau bằng hư không đại trận, mà giữa chín phân điện lớn cũng thế, đều có hư không đại trận dẫn đến các phân điện khác, mục đích cũng là để giúp đỡ lẫn nhau khi đang chiến đấu.

Chín phân điện lớn cửu cửu liên hoàn chính là như vậy.

“Long gia”, Diệp Thành ở trong thông đạo không gian bắt đầu thông qua phân thân gọi Thái Hư Cổ Long đang ở Chính Dương Tông.

“Có chuyện gì?” Thái Hư Cổ Long đang ngủ trưa lại bị Diệp Thành đánh thức.

“Ta đang trên đường đến Hằng Nhạc Tông, trong cơ thể ta đã có Khi Thiên Phù Chú che giấu khí tức, có Vô Tướng Thiên Phù Chú che giấu huyết mạch, còn có Diễn Thiên Tu Vi Phù có thể thay đổi tu vi, vậy Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc Tông có thể nhận ra ta không?”

“Có thể”, Thái Hư Cổ Long trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, hơn nữa còn trả lời rất chắc chắn.

“Thật sao?”, Diệp Thành không bình tĩnh nổi nữa: “Vậy ta cứ tới đó thế này nếu bị nhận ra chẳng phải bọn chúng sẽ đánh hội đồng ta đến chết sao?”

“Ai biết được ngươi sẽ tới Hằng Nhạc Tông chứ!”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Chúng ta là linh hồn của Thái Hư Cổ Long, ở hình dạng linh hồn, có thể dễ dàng nhận ra nguồn linh hồn của ngươi. Ngươi che giấu huyết mạch, khí tức và thay đổi tu vi, với tu sĩ bình thường thì có ích, nhưng với linh hồn của Thái Hư Cổ Long lại chẳng là gì”.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”, Diệp Thành lật đật hỏi.

“Ngươi đang ở đâu?”

“Thông đạo không gian”.

“Vậy ngươi đang giả làm ai?”, Thái Hư Cổ Long lại hỏi.

“Điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc - Thương Hình”, Diệp Thành đáp.

“Có máu của Thương Hình không?”

“Có”, Diệp Thành lập tức nói, sau đó nhìn vào lòng bàn tay mình, lúc nãy khi tìm kiếm ký ức của Thương Hình, tay hắn dính chút máu trên đỉnh đầu ông ta.

“Bôi máu của Thương Hình lên đầu mày của ngươi, ta sẽ truyền cho ngươi Thái Hư Che Hồn Thuật”, Thái Hư Cổ Long bình tĩnh nói.

“Ta biết mà, không gì có thể làm khó Long gia”, Diệp Thành cười toét miệng, lập tức định thần, chuẩn bị tiếp nhận bí thuật của Thái Hư Cổ Long.

Chẳng mấy chốc, một lượng thông tin lớn được truyền tới bản tôn thông qua phân thân, truyền vào thần hải của Diệp Thành, sau đó hắn bình tĩnh lĩnh ngộ, vì lúc này hắn vẫn đang ở trong thông đạo không gian, có thể tới Hằng Nhạc Tông bất cứ lúc nào.

“Hãy nhớ rằng bí thuật Thái Hư Che Hồn này chỉ tồn tại trong ba ngày”, Thái Hư Cổ Long nhắc nhở: “Còn nữa, ngươi phải nhớ điều quan trọng nhất là đừng nhìn vào mắt Doãn Chí Bình, cũng không được sử dụng Tiên Luân Nhãn trước mặt hắn, nếu không thông qua Tiên Luân Nhãn, Thái Hư Cổ Long đó vẫn sẽ nhận ra ngươi”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành khẽ gật đầu, sau đó tiến vào trạng thái lĩnh ngộ.

Thời gian chầm chậm trôi qua, sau một khắc, Diệp Thành mới thở ra một hơi thật dài, từ từ mở mắt.

Tuyệt vời!

Diệp Thành cảm thán, thầm nói mỗi bộ bí pháp mà Thái Hư Cổ Long truyền cho hắn đều là nghịch thiên!

Thái Hư Che Hồn, đúng như tên gọi, mục đích của nó là che giấu nguồn gốc linh hồn.

Còn dùng máu của Thương Hình, đương nhiên là để giả làm nguồn gốc linh hồn của ông ta, dù trong một giọt máu cũng có chứa linh và hồn, chỉ là người người bình thường không thể nắm bắt được mà thôi.

Diệp Thành không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy máu của Thương Hình bôi lên đầu mày, sau đó hai tay tạo kết ấn, thầm nhẩm niệm pháp môn bí pháp Thái Hư Che Hồn.

Ngay sau đó, vết máu được bôi trên đầu mày hắn chuyển động, từ từ biến thành phù văn hình rồng, hoà vào đầu mày của hắn rồi biến mất.

Cảm nhận được nguồn linh hồn của mình đã bị một sức mạnh thần bí che lấp, Diệp Thành thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ lại hắn vẫn thấy hơi sợ, may mà hỏi Thái Hư Cổ Long, nếu không cứ thế đến Hằng Nhạc Tông, bị Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình nhận ra thì dù hắn có mười cái mạng cũng không đủ dùng.

“Duy trì trong vòng ba ngày, không được nhìn thẳng vào mắt Doãn Chí Bình, không được sử dụng Tiên Luân Nhãn trước mặt hắn”, Diệp Thành ghi nhớ ba điểm này, sau đó ra khỏi lối ra của thông đạo không gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK