Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 966: Ta ngủ một lát đã

“Nếu Pháp Luân Vương đích thân điều khiển thì khó đấy”, Chung Giang trầm giọng nói.

“Vậy mới phải quan sát kỹ”, Diệp Thành vừa nói vừa đảo Tiên Luân Nhãn tìm kiếm khắp nơi.

“Nếu hôm nay ông ta tới thì cũng tốt”, Hằng Thiên Thượng Nhân hít sâu một hơi: “Một người dù mạnh đến đâu cũng không thể ngăn được một đại quân tu sĩ, tuy chúng ta cũng phải trả cái giá đắt, nhưng nếu diệt được ông ta thì tất cả đều xứng đáng”.

“Tiếc là hôm nay ông ta không ở đây”, Diệp Thành lắc đầu bất đắc dĩ, liên tục chỉ về mấy hướng: “Người điều khiển đại quân Âm Minh ở đây là điện chủ chín phân điện của Chính Dương Tông. Bắt giặc phải bắt tướng trước, lát nữa đánh thì hạ gục chúng trước”.

“Yên tâm, nhiệm vụ này chúng ta đã phân công xong rồi”, tiếng cười bỉ ổi của Cổ Tam Thông vang lên từ một hướng khác: “Ba mươi sáu cảnh giới Chuẩn Thiên đối phó với chín cảnh giới Chuẩn Thiên, đội hình bốn đấu một, không có lý do gì để thua, đó là còn chưa bao gồm nhân tố không xác định là ngươi”.

“Dù vậy cũng không được khinh địch”, Diệp Thành truyền âm cho tứ phía: “Lúc trước ta từng nói Pháp Luân Vương còn điều khiển Âm Minh Khôi Tướng kỳ quái hơn nữa, tấn công Thanh Vân Tông là chuyện lớn, ông ta không có lý do gì không phái Âm Minh Khôi Tướng, nhưng ta lại không tìm thấy vết tích của chúng, vậy nên Âm Minh Khôi Tướng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, mọi người phải cẩn thận”.

“Ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc khi nào bắt đầu hành động? Xong việc sớm, chúng ta còn về ngủ”, Vô Nhai Đạo Nhân không kiên nhẫn nữa.

“Đã đến rồi, cũng không vội gì một chốc một lát”, Diệp Thành nhún vai: “Kết giới của Thanh Vân Tông sẽ không bị phá vỡ ngay đâu, đến khi chúng mệt rồi, chúng ta ra tay cũng không muộn”.

Nói xong, Diệp Thành nhìn sang Cơ Tuyết Băng bên cạnh: “Thế nào? Ngoại trừ Âm Minh Tử Tướng, có thể thu nạp bao nhiêu người từ đại quân của Chính Dương Tông?”

“Phân điện thứ chín từng do ta chỉ huy, có thể thu nạp được hơn tám phần”, Cơ Tuyết Băng chậm rãi cất lời: “Tám phân điện lớn khác, ngoài những kẻ ác thì có thể thu nạp được khoảng bốn phần, nhưng tiền đề là phải tiêu diệt được chín điện chủ của Chính Dương Tông, khi ấy rắn mất đầu, bọn họ sẽ chia năm xẻ bảy”.

“Vậy thì tốt”, Diệp Thành cười nhạt, sau đó sờ vào hư không truyền âm thạch trong ngực: “Kích hoạt hư không tuyệt sát trận của Thanh Vân Tông, nhắm chuẩn hướng chín điện chủ của Chính Dương Tông cho ta”.

“Bắt giặc phải bắt tướng trước, điều này ta hiểu”, truyền âm thạch vang lên tiếng cười của Chu Ngạo: “Chỉ chờ ngươi hạ lệnh thôi”.

“Vậy là tốt nhất”, Diệp Thành cất truyền âm thạch, sau đó lấy ra một bầu rượu, ngồi dưới tảng đá, dựa vào đó nhàn nhã nhâm nhi.

“Mẹ kiếp, đang đánh trận đấy, ngươi có thể để tâm một chút được không?”, Cổ Tam Thông không nhịn được mà mắng.

“Tiền bối am hiểu trận pháp kết giới, con am hiểu đánh trận”, Diệp Thành nói xong dốc một ngụm rượu vào miệng: “Nghe con đi không sai đâu, chờ bọn chúng mệt thì chúng ta sẽ ra tay”.

“Ta thích ngươi ra vẻ như vậy”, Vô Nhai Đạo Nhân vuốt râu đầy ẩn ý: “Mẹ chứ, thú vị thật”.

“Xuỳ!”, Diệp Thành không cho là vậy, uống cạn rượu trong bình, khoanh tay dựa vào tảng đá rồi ngủ: “Ba canh giờ nữa gọi con nhé”.

Nghe hắn nói vậy, Cơ Tuyết Băng khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

Quả thực, luận về đánh trận, cô ta kém Diệp Thành không chỉ một chút, trận hỗn chiến tam tông khi xưa là một ví dụ điển hình. Cô ta chắc chắn nếu Diệp Thành chỉ huy trận chiến đó thì phân điện thứ chín do cô ta chỉ huy sẽ không tổn thất nặng nề đến vậy.

Cảnh tượng sau đó cực kỳ đặc biệt.

Bên này, trong Thanh Vân Tông, phía Chu Ngạo vẫn đang đứng nghiêm chỉnh, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Bên kia, đại quân Chính Dương Tông vẫn đang liều mình bắn phá kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.

Một bên khác, phía Diệp Thành ở vòng ngoài của Chính Dương Tông lại đóng vai trò khán giả, mọi người đều đang chờ lệnh tấn công, mà Diệp Thành thân là chủ soái, lúc này lại đang ngủ say sưa.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Đêm đen vẫn không được yên bình, tiếng ầm ầm kinh thiên động địa thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở Nam Sở, nhưng từ xa nhìn thấy đội hình khổng lồ của Chính Dương Tông, sắc mặt ai cũng thay đổi.

“Đội hình lớn như vậy, bọn chúng định nuốt trọn Thanh Vân Tông à?”, có người thở dài cảm thán.

“Hằng Nhạc Tông đâu? Theo lý mà nói, bây giờ Hằng Nhạc Tông nên tới giúp rồi chứ?”

“Nói đến Hằng Nhạc Tông, từ sau trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, có vẻ họ không còn sôi nổi nữa”, có người nhỏ giọng bảo: “Ngày đó Doãn Chí Bình bị Diệp Thành bắt đi, không biết đã được cứu về chưa nữa.”

“Dù có được cứu hay không, đêm nay Nam Sở chắc chắn sẽ máu chảy thành sông”, có vị lão bối tu sĩ thở dài: “Ba trụ cột của Nam Sở mà cứ vài ba bữa lại có đại hỗn chiến, người chịu thiệt vẫn là thực lực Nam Sở chúng ta, đến ngày nào đó cả ba cùng tổn thất thì Thị Huyết Điện của Bắc Sở lại thành ngư ông đắc lợi”.

Giữa những tiếng thảo luận, đại quân của Chính Dương Tông vẫn đang tấn công Thanh Vân Tông, phía Thanh Vân Tông và Diệp Thành vẫn án binh bất động.

Mà giờ khắc này, cao thủ do Chung Ly dẫn đầu đã tiến vào chín phân điện lớn của Chính Dương Tông, mọi việc suôn sẻ hơn dự kiến nhiều.

Đây cũng là một trong những lý do Diệp Thành vẫn án binh bất động, hắn đang chờ phía Chung Ly hạ gục chín đại phân điện của Chính Dương Tông, như thế Chính Dương Tông sẽ hoàn toàn bị cô lập, chỉ cần chờ đại quân tấn công Thanh Vân Tông, họ có thể Nam tiến tấn công Chính Dương Tông bất cứ lúc nào.

Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc trời dần tối, đêm cũng đã khuya.

Không biết đến lúc nào, Sở Linh mới giận dữ đá cho Diệp Thành một phát.

Diệp Thành bị đá tỉnh, hắn dụi đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, lúc này mới nhìn về phía đại quân Chính Dương Tông: “Ba canh giờ rồi à?”

“Ngươi nghĩ sao?”

“Vậy thì bắt đầu thôi”, Diệp Thành chống tay xuống đất rồi bật dậy.
Chương 967: Khai chiến

Rầm! Đùng! Đoàng!

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, cứ thế kéo dài hơn ba canh giờ, khí thế của đại quân ở Chính Dương Tông không còn sục sôi như ban đầu nữa, quan trọng nhất đó chính là kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông quá kiên cố.

“Trước khi trời sáng nhất định phải công phá kết giới của Thanh Vân Tông”, điện chủ thứ nhất của Chính Dương Tông vô cùng khó chịu, ông ta gằn giọng vang vọng khắp đất trời.

Vút!

Ông ta vừa dứt lời, hư không liền rung chuyển khiến ông ta bất giác đưa mắt nhìn sang một hướng.

Nơi đó có một đạo thần tiễn sấm sét màu đen đột nhiên xuất hiện mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ, uy lực bá đạo, tốc độ cũng nhanh đến mức khiến người ta không kịp trở tay.

Kẻ nào?

Điện chủ phân điện thứ nhất gằn lên, cứ thế vung chiến mâu, một mâu đâm ra khiến thần tiễn sấm sét kia bùng nổ.

“Ta đã đánh giá thấp ông rồi”, trên đỉnh núi, Diệp Thành thu lại thần cung hoả diệm, khoé miệng nhếch lên, hắn không ngờ điện chủ phân điện thứ nhất lại có thể nhanh chóng phá được thần hoả sấm sét của mình như vậy.

“Kẻ nào? Ra đây cho ta”, ở một bên khác, điện chủ phân điện thứ nhất vẫn đang gằn giọng.

Giết!

Đáp lại ông ta là tiếng nói lạnh lùng của Diệp Thành.

Vù! Vù! Vù!

Diệp Thành vừa dứt lời, chín đạo thần mang bên trong Thanh Vân Tông lần lượt bắn về chín hướng, chính là đòn công kích từ hư không sát trận đánh ra, mục tiêu chính là chín phương hướng của chín điện chủ phân điện.

Vút! Vút! Vút!

Không lâu sau đó, ở chín phương hướng của chín điện chủ các phân điện đồng loạt vang lên âm thanh, đó chính là hư không phòng ngự trận pháp, tác dụng của nó chính là bảo vệ chín điện chủ phân điện tránh bị tuyệt sát trong đại chiến.

Rầm! Rầm! Đoàng!

Một phương hư không sát trận, một phương là hư không phòng ngự đại trận, trên chín phía ở hư không liên tục vang lên tiếng nổ, phía Thanh Vân Tông mặc dù đánh bất ngờ khiến Chính Dương Tông trở tay không kịp nhưng ngặt nỗi phòng ngự đại trận của chín phân điện lại quá mạnh, không thể phát huy được tác dụng tuyệt sát.

Khốn khiếp!

Chín điện chủ của chín phân điện tức tối lần lượt đứng dậy rút ra sát kiếm.

Thế nhưng không đợi bọn họ vung kiếm ra tiếp mệnh lệnh tiêu diệt Thanh Vân Tông thì tứ phía trong hư không đã lại nứt lìa.

Giết!

Phía đông trong hư không, bốn bóng hình khí thế ngút trời lần lượt sát phạt ra, đây chính là Chung Quy, Chung Giang, Thượng Quan Huyền Cương và Thượng Quan Huyền Tông, phía sau bọn họ vô số linh thú đang gầm gào, trên đầu mỗi một con linh thú đều có một người ngồi đó, toàn thân mặc chiến giáp, tay cầm sát kiếm, từng đám người đen kịt như hải triều khiến hư không rung chuyển.

Giết!

Trên hư không ở phía tây, bốn đạo thần mang bắn ra hoá thành bốn bóng hình, chính là Thiên Tông Lão Tổ, phía lão tổ nhà họ Tô, còn phía sau bọn họ mây đen cuộn trào, người nào người nấy thần quang tản ra tứ phía, sát khí ngút trời.

Giết!

Trên hư không ở phía Nam là bốn bóng hình ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu nhìn kĩ thì chính là các lão tổ của đông phương thế gia, tây môn thế gia, bắc chấn thế gia, phía sau bọn họ là vô số chiến xa trấn áp cả hư không, trên mỗi một chiến xa đều có mười bóng hình, người nào cũng cầm chiến mâu, uy thế lẫy lừng.

Giết!

Hư không ở phía Bắc bị người ta tung một chưởng đánh lìa ra, liên tiếp có bốn bóng hình xông ra, nếu nhìn kĩ thì chính là Vô Nhai Đạo Nhân, Cổ Tam Thông, Long Nhất và Long Ngũ, phía sau bọn họ vạn kiếm vang lên âm thanh sắc lạnh, giống như cơn mưa kiếm, trên mỗi thanh phi kiếm đều có một bóng người, người nào người nấy khí thế ngút trời.

Giết!

Kết giới của Thanh Vân Tông mở rộng, Chu Ngạo mặc chiến giáp là người đầu tiên sát phạt ra ngoài, thân là thống lĩnh của Thanh Vân Tông, hắn khiến cho đại quân của Thanh Vân Tông khí huyết sục sôi, người nào người nấy gằn lên chấn động đất trời.

Rầm! Rầm!

Đại quân từ tứ phương giống như biển người khổng lồ che lấp cả bầu trời và mặt đất, khí thế nối tiếp nhau hết sức mạnh mẽ khiến cho cả hư không bùng nổ.

“Đây…”, nhìn biển người choán lấp cả bầu trời và mặt đất, những tu sĩ tản tu tới xem trận đấu vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ nhìn hơn ba canh giờ nhưng lại không nhận ra bên ngoài vòng vây của Chính Dương Tông lại có một đội quân tu sĩ ẩn náu thế này, trận thế còn lớn gấp bốn lần đại quân của Chính Dương Tông.

“Đây…đại quân này từ đâu tới vậy chứ?”, có người vô thức lùi về sau nhìn về phía xa với vẻ mặt khó tin.

“Lẽ nào là người của Hằng Nhạc Tông? Đây là định dốc toàn lực đánh sao?”

Phía này, thấy tứ phương là cả biển người lao tới, chín điện chủ của Chính Dương Tông cũng vô thức lùi về sau, đôi mắt trố ra, đồng tử co lại chỉ bằng đầu mũi kim.
Chương 968: Âm Minh Khôi Tướng

Bất ngờ, quá bất ngờ!

Chín người tái mặt, đại quân tu sĩ với trận thế lớn thế này mà trước đó bọn họ lại không hề phát hiện ra, hiện giờ trông thấy bọn họ như chợt tỉnh ngộ, đây rõ ràng là âm mưu đã được tính toán sẵn.

Khi chín người còn đang kinh ngạc thì đại quân từ tứ phương đã thôn tính đại quân của Chính Dương Tông từ tứ phương tám hướng, ba mươi sáu bóng hình như thần mang, phân thành chín hướng sát phạt về phía điện chủ của chín phân điện ở Chính Dương Tông, người nào người nấy đều có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, rõ ràng là bốn đấu một.

Thấy vậy, chín người lại lần nữa tái mặt, “chặn…chặn bọn chúng lại”.

Mặc dù lo lắng nhưng kẻ mạnh của Chính Dương Tông bảo về điện chủ các phân điện bấm bụng xông lên.

Chặn bọn chúng lại!

Phía Thiên Tông Lão Tổ cũng có kẻ mạnh đi theo, nhiệm vụ của bọn họ chính là chặn những kẻ mạnh kia lại để mở đường cho chín điện chủ.

Trận đại chiến vừa nổ ra, cảnh tượng hào hùng cũng hiện ra, trên hư không, trên mặt đất rợp bóng người đại chiến, phạm vi bao trùm cả hàng trăm dặm, nếu như nhìn từ trên cao xuống có thể thấy ngợp cảnh người đang giao chiến với nhau.

Lúc này, vận mệnh như cỏ rác, kẻ mạnh ở cảnh giới không minh cũng ngã nhào giữa hư không, đến thân xác cũng không thể giữ lại, màn đêm vốn dĩ tối đen thì lúc này lại được khoác thêm một lớp mạng màu máu.

Phụt!

Đại chiến chưa tới một khắc, trong hư vô chợt có một bóng hình đẫm máu bay xuống, trên cơ thể cắm chiến mâu nhuốm máu, đó chính là điện chủ phân điện thứ hai của Chính Dương Tông, bị phía Cổ Tam Thông giết chết.

Ngay lập tức, đại quân Âm Minh do điện chủ phân điện thứ hai điều khiển liền mất đi sức chiến đấu, hoá thành cát bụi bay theo làn gió máu.

Phụt!

Rất nhanh sau đó, lại có một bóng hình đẫm máu ngã nhào giữa hư không, phần nửa thân người hoá thành huyết vụ, đó chính là điện chủ phân điện thứ tư bị phía Thiên Tông Lão Tổ truy sát.

Phụt! Phụt!

Tiếp đó là hai bóng người đẫm máu lần lượt ngã nhào giữa hư không, cách chết cũng vô cùng thê thảm, đó chính là điện chủ của phân điện ở Chính Dương Tông.

Cũng giống như điện chủ của phân điện thứ hai, cái chết của bọn họ cũng có liên quan tới đại quân Âm Minh, mỗi lần diệt một điện chủ, đại quân Âm Minh đều sẽ biến mất khiến đại quân Chính Dương Tông vốn dĩ ở thế yếu thì vì đại quân Âm Minh không ngừng tiêu tán nên cứ thế bị chèn ép không có khả năng phản kháng.

“Các người bắt tay với nhau từ bao giờ?”, trên hư không ở một phương vang lên tiếng gằn phẫn nộ của điện chủ phân điện thứ năm, vì đối diện với ông ta chính là hai lão tổ của Hằng Nhạc Tông và lão tổ của nhà Thượng Quan, nhà Đông Phương, thấy bọn họ, điện chủ phân điện thứ năm mới hiểu ra kẻ mà bọn họ đối đầu không chỉ đại quân của một bên mà là nhiều thế lực kết hợp với nhau.

“Ngươi không cần phải biết”, Hằng Nhạc Chân Nhân bước lên trời, tung ra một chưởng đại ấn che lấp bầu trời.

Rầm!

Ngay lập tức, điện chủ của phân điện thứ năm bị chèn ép đến mức phải quỳ dưới đất, còn chưa đứng dậy thì Hằng Thiên Thượng Nhân đã tung một đòn tuyệt sát tới, một kiếm đâm xuyên ngực ông ta, phía sau, Thượng Quan Huyền Tông và lão tổ nhà họ Đông liên tục ra tay đánh ra những đòn thần thông cái thế.

A…!

Điện chủ phân điện thứ năm gằn lên phẫn nộ nhưng đó vẫn chưa là gì, ông ta còn phải đối mặt với bốn tu sĩ mạnh cùng cấp, người nào người nấy khí thế sục sôi, trận dung như vậy khiến ông ta căn bản không có cơ hội phản kháng.

Nghĩ tới vài canh giờ trước đó bọn họ còn đang nhàn rỗi ngồi thưởng rượu, nghĩ cách diệt Thanh Vân, diệt hằng Nhạc, bình ổn tứ phương, thống nhất Nam Sở nhưng sau đó vài canh giờ bọn họ lại bị vây giết.

Vút!

Sau nhát chém của Hằng Nhạc Chân Nhân, đầu của điện chủ phân điện thứ năm lập tức rơi xuống, ông ta ngã nhào giữa hư không.

Ừm?

Vừa diệt điện chủ phân điện thứ năm, phía Hằng Nhạc Chân Nhân còn chưa di chuyển đi nơi khác thì trên đầu đã xuất hiện một vòng xoáy màu đen, một người đàn ông tay cầm chiến thương, thân mang chiến giáp đi ra.

Không chỉ bọn họ phía này mà những nơi khác cũng có vòng xoáy màu đen xuất hiện, trong đó còn có người thế này đi ra, đôi mắt đờ đẫn, thần thái vô hồn, rõ ràng là người chết nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ.

“Cẩn thận, đây chính là Âm Minh Khôi Tướng, rất khó giết chết”, ở một hướng khác Diệp Thành tay cầm kiếm Xích Tiêu truyền âm ra tứ phương, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mở hoàn toàn, hắn đảo mắt nhìn quanh muốn xác định Pháp Luân Vương có tới không.

Có điều nhìn bóng người rợp trời nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Pháp Luân Vương đâu.

Vù!

Một Âm Minh Khôi Tướng đã sát phạt tới, tay cầm chiến thương đâm tới.

Diệp Thành phản ứng rất nhanh, hắn né tránh rồi lật tay tung ra một chưởng khiến phần đầu của Âm Minh Khôi Tướng bị đánh tan tác, sau đó Diệp Thành quay người vung ra một kiếm cứ thế chém đôi vai Âm Minh Khôi Tướng sau đó dùng tiên hoả thiêu đốt khiến cơ thể của nó hoá thành cát bụi.
Chương 969: Khi sư diệt tổ

“Đây chính là Âm Minh Khôi Tướng sao?”, nghe truyền âm của Diệp Thành, Cổ Tam Thông ở phía cách đó không xa bật cười lạnh lùng, đâm ra một kiến rồi lao tới chém đầu một tên Âm Minh Khôi Tướng.

“Cũng không quỷ dị đến mức như ngươi nói”, Cổ Tam Thông hất đầu cầm thiết kiếm bước đi, ông ta muốn lại gần Âm Minh Khôi Tướng để nghiên cứu nó.

Thế nhưng ông ta vừa tiến lên trước thì Âm Minh Khôi Tướng vừa mất đầu kia lập tức di chuyển, chiến thương được vung vào hư không, Cổ Tam Thông bị đánh trúng, cả cơ thể bay đi đụng trúng vào một ngọn núi, trông hết sức thảm hại.

“Giờ người tin chưa?”, Diệp Thành tiến lên trước chặn lại Âm Minh Khôi Tướng không đầu kia.

Âm Minh Khôi Tướng này không bằng Âm Minh Khôi Tướng mà hắn từng gặp, Âm Minh Khôi Tướng kia quá mạnh, đến cả Cơ Tuyết Băng cũng không phải là đối thủ của nó nên Diệp Thành đương nhiên phải chịu thiệt nhiều. Âm Minh Khôi Tướng này căn bản không cùng đẳng cấp.

“Mẹ kiếp”, bên dưới, trong lớp đất đá vụn vỡ, Cổ Tam Thông thảm hại lảo đảo bước ra, mặt mày nhơ nhuốc, mồm liên tục mắng chửi, “lão tử từ khi tu đạo đến nay chưa từng bị thế này bao giờ”.

“Bớt giả bộ đi, vào việc chính đi”, Vô Nhai Đạo Nhân mắng một câu rồi cũng lao vào đại chiến với Âm Minh Khôi Tướng.

“Đừng cử động, để ta”, Cổ Tam Thông hắng giọng vung thiết kiếm trong tay xông lên, cũng vì trước đó bị trúng chiêu nên lần này ông ta thông minh hơn hẳn, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân liên thủ với nhau đánh Âm Minh Khôi Tướng kia tan tác.

Rầm!

Phía này, Diệp Thành lại lần nữa tung chưởng, Hỗn Độn Thần Đỉnh với thần uy ngút trời cứ thế giáng xuống khiến Âm Minh Khôi Tướng bị trấn áp đến mức tan vỡ.

Ngay sau đó, Diệp Thành liền đưa mắt nhìn khắp chiến trường.

Ập vào mắt hắn toàn là huyết quang, chiến trường cả gần trăm dặm xung quanh khắp nơi đều toàn bóng người đang giao chiến, bầu hư không phủ thêm một lớp máu, trên mặt đất thây xác chất thành núi, nơi này chẳng khác gì địa ngục cả.

Có điều may mắn đó là liên quân của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân và các thế gia lớn đều chiếm ưu thế, mặc dù Âm Minh Khôi Tướng của Chính Dương Tông bay từ trên trời xuống không hề ít nhưng dựa vào chúng mà muốn thay đổi thế cục thì còn kém xa.

“Nhanh chóng giải quyết bốn điện chủ còn lại của Chính Dương Tông”, Diệp Thành lập tức truyền âm ra tứ phía, hắn bước trên biển hỗn độn sát phạt về phía điện chủ phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông.

Hiện giờ cái bọn họ cần chính là trong khoảng thời gian ngắn nhất diệt những điện chủ còn lại của Chính Dương Tông, một khi điện chủ của Chính Dương Tông bị giết thì đại quân của Chính Dương Tông ở đây nhất định sẽ bị chia năm sẻ bảy, như vậy thì việc còn lại dễ hơn nhiều.

“Diệp Thành?”, điện chủ phân điện thứ nhất còn đang xông lên thì nhìn thấy bóng Diệp Thành sát phạt tới, mặt mày ông ta tôi độc hẳn lại, “đòn đánh lén lúc nãy nhằm vào ta chính là do ngươi làm?”

“Ta đeo mặt nạ mà ông còn nhận ra được, vãn bối thật vinh hạnh”, Diệp Thành cười nói.

“Ta hiểu rồi, ta hiểu cả rồi”, điện chủ đầu tiên bật cười u ám, “mọi thứ đều do ngươi làm, thế lực thần bí làm loạn thế cục Nam Sở chính là do ngươi đứng sau điều khiển”.

“Giờ ông mới hiểu thì đã muộn rồi”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng lập tức ra tay, hắn đâm ra một kiếm tuyệt thế chém vào chân của điện chủ phân điện thứ nhất.

“Loại đồ đệ khi sư diệt tổ”, điện chủ phân điện thứ nhất gằn lên phẫn nộ, ông ta thi triển đại thần thông, phần trán có thần mang linh hồn bay về phía Diệp Thành.

“Bây giờ nói những điều này còn có ý nghĩa sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn không lùi mà tiến, Đan Tổ Long Hồn bay ra khỏi thần hải, há miệng nuốt trọn thần hải linh hồn của điện chủ phân điện đầu tiên, còn lúc này, Diệp Thành cũng đã sát phạt tới phía trước mặt ông ta, chín đạo bát hoang chưởng hợp thành một, hỗn hợp với hỗn độn pháp tắc đạo, một chưởng tung ra khiến cho điện chủ phân điện dầu tiên phun ra máu lùi về sau.

A…!

Điện chủ kia gằn lên, mặc dù ông ta biết hôm nay chắc chắn phải bỏ mạng nhưng lại không cam tâm bị một hậu bối trấn áp như vậy, ông ta lập tức thiêu đốt tinh nguyên, khả năng chiến đấu tăng lên một cấp, mái tóc màu đen hoá thành màu đỏ máu, uy lực khủng khiếp khiến Diệp Thành cũng phải thay đổi sắc mặt.

Giết!

Điện chủ phân điện thứ nhất gằn lên phẫn nộ, ông ta tung ra một chưởng tạo ra một vùng biển màu đỏ máu khiến Diệp Thành lảo đảo lùi về sau cả trăm trượng.

“Có thể làm điện chủ của phân điện thứ nhất qủa nhiên không phải vừa mà”, Diệp Thành vừa lùi về sau, khoé miệng còn trào máu, khả năng chiến đấu của lão điện chủ này không hề kém cạnh Thiên Tông Lão Tổ.

Chết đi!

Không đợi Diệp Thành đứng lại, điện chủ phân điện thứ nhất vung chiến thương sát phạt tới, một thương đâm xuyên hư không ép về phía ngực của Diệp Thành, tốc độ nhanh đến mức khiến Diệp Thành phản ứng không kịp.

Cửu thiên huyền linh chỉ!

Trong lúc này, một đạo chỉ mang bay vút từ bên hông tới khiến chiến thương của điện chủ kia lệch quỹ đạo giúp Diệp Thành hoá giải nguy cơ, còn người ra tay là ai thì đương nhiên chính là Cơ Tuyết Băng rồi.

Là muội?

Mặc dù Cơ Tuyết Băng vẫn đeo mặt nạ, dáng vẻ khác hẳn thường ngày nhưng điện chủ của phân điện đầu tiên vẫn nhận ra cô, hoặc có thể nói ông ta nhận ra Cơ Tuyết Băng thông qua bí thuật cửu thiên huyền linh chỉ này vì bí pháp này cả Đại Sở cũng chỉ có Huyền Linh Chi Thể mới biết.

“Ngươi…ngươi dám đứng về phía tên khốn khiếp Diệp Thành hại Chính Dương Tông ta?”, lão điện chủ kia mặt mày tôi độc đến mức có phần méo méo, ông ta nhìn Cơ Tuyết Băng mà ánh mắt còn phẫn nộ hơn cả lúc nhìn Diệp Thành.
Chương 970: Kết hợp hoàn hảo

“Đừng nói khó nghe như thế”, phía này, Diệp Thành vừa đứng vững đã sải bước ra, hắn nhìn chằm chằm lão điện chủ này, “từ trước tới nay đều là thắng làm vua thua làm giặc, lẽ nào đến điểm này mà ông còn không hiểu?”

“Ngươi là cái thá gì mà dám dạy đời ta?”, lão điện chủ kích động vung chiến thương về phía Diệp Thành.

“Ông không thích nghe sao? Vậy thì dùng thực lực nói chuyện đi”, Diệp Thành hắng giọng lập tức mở ma đạo, khả năng chiến đấu của hắn tăng lên đáng kể, trong tay không có binh khí, cái mà hắn dùng chính là bát hoang chưởng bá đạo vô song.

“Nếu như luận về đúng và sai thì ông về mà hỏi Thành Côn”, Cơ Tuyết Băng lạnh giọng cùng Diệp Thành ra tay.

“Vậy thì giết”, lão điện chủ kia gằn lên phẫn nộ, ông ta tung một chưởng khiến Diệp Thành lùi về sau, sau đó lại lật tay đam ra một mũi chiến thương chặn Cơ Tuyết Băng lại, chỉ trong thời gian giao chiến ngắn ngủi mà Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng liên thủ lại vẫn bị chèn ép.

Địa pháp thiên la!

Diệp Thành đứng vững lại thì lập tức ra tay, hắn vung tay đánh ra bí thuật thành danh của Thiên Tông Lão Tổ - Huyền đạo vô thương!

Phía này, Cơ Tuyết Băng cũng lập tức ra tay, cô thi triển một thần thông thành danh khác của Thanh Vân Lão Tổ.

Cả hai người trúng thần hai bí thuật thông dung hợp này nên cũng hiểu được sự khủng khiếp của nó, lúc này bọn họ dùng chính bí thuật này đối kháng với điện chủ phân điện thứ nhất.

Huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la là hai bí thuật khác nhau, khi dung hợp lại thì uy lực vô cùng bá đạo, quan trọng nhất chính là nó có khả năng phong cấm đan hải.

Thế nhưng mặc dù hai bí thuật này bá đạo nhưng cùng thi triển một lúc sẽ gặp phải phản phệ mạnh mẽ vì vậy Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng mới lần lượt thi triển sau đó dung hợp lại để tránh gặp phản phệ.

Sự thực chứng minh cách phối hợp của cả hai vô cùng hoàn mĩ, huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la nhờ có sự điều khiển của cả hai người và dung hoà làm một nên tạot hành thần mang cái thế khiến lão điện chủ kia lập tức trúng chiêu.

Mở cho ta!

Lão điện chủ lập tức gằn lên như thể ý thức được đòn tấn công từ hai bí thuật này khủng khiếp tới mức nào, ông ta không nghĩ nhiều, cứ thế tiêu hao thọ nguyên để chống cự lại trước khi đan hải bị phong cấm.

Vạn kiếm quy nhất!

Phong thần quyết!

Lại là hai giọng nói lạnh lùng vang lên, lão điện chủ kia vừa mở phong cấm thì lại lần nữa trúng chiêu, bị vạn kiếm quy nhất của Diệp Thành đâm xuyên ngực rồi lại bị phong thần quyết của Cơ Tuyết Băng đâm xuyên vai.

A…!

Lão điện chủ gào thét, đầu tóc rối bời trông không khác gì ác quỷ, ông ta bị trọng thương nhưng vẫn cố liều mình tung chưởng đánh lùi Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

Tiếp tục!

Diệp Thành vừa đứng vững lại thì lại như con rồng hoang lao tới, ở một hướng khác, Cơ Tuyết Băng cũng theo sát, cả hai người một trái một phải cùng hỗ trợ lẫn nhau, bọn họ thi triển những đòn thần thông cái thế khiến lão điện chủ kia liên tiếp lùi về sau.

Rầm! Rầm! Đoàng!

Trận đại chiến của ba người hết sức khốc liệt, bầu hư không vời vợi cũng rung chuyển và bị từng đòn thần thông choán mắt che lấp. Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng một người giống như một chiến thần, một người giống như nữ thần khiến điện chủ phân điện thứ nhất máu me be bét, không hề có sức chống lại.

“Kẻ mặc y phục đen kia là ai?”, bên dưới không biết là ai nhìn vào hư không đảo mắt nhìn từ Diệp Thành sang người mặc y phục đen, mặt đeo mặt nạ là Cơ Tuyết Băng.

“Phối hợp với Diệp Thành hết sức ăn ý, ở…ở đâu ra vậy chứ?”, lão tổ nhà họ Tô kinh ngạc.

Không chỉ mình ông ta mà những người khác như Thiên Tông Lão Tổ cũng cảm thấy hết sức bất ngờ, trong ánh mắt hiện lên ánh nhìn thâm sâu, ông ta nhìn được rất nhiều manh mối từ bí thuật mà Cơ Tuyết Băng thi triển.

“Đó là Cơ Tuyết Băng”, Sở Linh sau khi đâm một kiếm giết chết Âm Minh Khôi Tướng thì nhìn vào hư không sau đó không quên truyền âm sang tứ phương.

“Cơ…Cơ Tuyết Băng?”, vẻ mặt của nhóm lão bối vô cùng đặc sắc.

Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì việc này thực sự quá kịch tính, bọn họ đều biết hôm nay Diệp Thành dẫn theo một người mặc y phục xanh nhưng lại không ngờ đó chính là Cơ Tuyết Băng, nếu không phải Cơ Tuyết Băng hiện thân và nếu không phải Sở Linh nói thì bọn họ cũng đều mơ hồ.

“Gì thế chứ?”, kể cả là Chung Quy ngày thường vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc thì lúc này cũng phải giật giật khoé miệng.

“Tiểu tử đó được lắm, còn kéo được người ta vào trận doanh của chúng ta, ta đã bỏ qua mất bản lĩnh thần thông này của hắn rồi”.

“Theo lão phu tính thì hai người này làm hoà với nhau rồi”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân dành chút thời gian rảnh diễn một lần thần côn, vẻ mặt ý tứ, thần thái nghiêm túc đó thật mới lạ thoát tục trên trận chiến đẫm máu.

“Sao ta lại có cảm giác bị lôi trảm nhỉ?”, đám bằng hữu thân thiết của Diệp Thành như Tư Đồ Nam, Tề Vân, Hùng Nhị hay Hoắc Đằng đều thể hiện nét mặt rất thú vị.

Tư Đồ Nam còn đỡ, khi ở trận so tài tam tông hắn từng gặp Cơ Tuyết Băng, còn ba tên còn lại đều rất lạ lẫm với Cơ Tuyết Băng, từ trước đến giờ mới chỉ nghe nói tới đại danh của Huyền Linh Chi Thể, bây giờ mới coi như gặp được người thật lần đầu tiên nhưng lại không ngờ gặp trong hoàn cảnh này.

“Trước đó không lâu còn trói người ta mà sao giờ lại chiến đấu kề vai sát cánh bên nhau rồi? Hôm nào đó phải nói chuyện với tên Diệp Thành này mới được”, cả mấy tên xoa cằm mặt mày ý tứ, “kĩ năng tán gái đúng là không thể để thất truyền được”.

“Mẹ kiếp, đang đánh trận đấy, các ngươi có chú ý hơn được không?”, khi phần lớn mọi người đều đang nhìn vào hư không thì hai tiếng gằn giọng vang lên, quay sang nhìn thì chính là Long Nhất và Long Ngũ.

Bị cả hai tên mắng chửi như vậy, trận đại chiến chỉ ngừng một lát rồi lại tiếp tục nhưng nét mặt của ai nấy đều rất kì lạ, đặc biệt là Chu Ngạo từng chịu thiệt trong tay Cơ Tuyết Băng, có lẽ vì ảnh hưởng bởi diện tích quá rộng lớn nên khả năng phát huy chiến đấu của hắn cũng không được như thông thường, có vài lần hắn suýt thì ngã khỏi hư không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK