Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 613: Cổ Tam Thông một đấu hai

“Cổ Tam Thông, cả trăm năm rồi, cái đầu của ngươi cũng không được tốt nữa nhỉ?”, trong hư không, gã thanh niên tóc đỏ cười tôi độc: “Ngươi thật sự cho rằng chỉ dựa vào thiên lôi mà có thể diệt được ta sao? Ngươi cũng ngây thơ quá rồi đấy”.

Gã thanh niên tóc đỏ khí thế ngút trời, phía sau còn có huyết hải dị tượng, trong biển máu cuộn trào kia còn có từng đạo oán linh vùng vẫy, phát ra tiếng kêu gào rợn người.

“Còn tìm một tên ở cảnh giới Linh Hư, ha ha…”, nữ tử yêu dị kia giật giật khoé miệng đỏ chót, đôi mắt màu đỏ như máu còn có ánh sáng ma mị khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Khí huyết thật thuần tuý”, tên thiếu niên ba mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành, hắn liếm liếm miệng với bộ dạng thèm khát, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền, mỗi một hạt tròn trên dây chuyền đều được làm từ xương cốt, đặc biệt là con mắt thứ ba của hắn còn loé lên ánh sáng màu đỏ, trông hết sức dị thường.

“Ba kẻ tiện nhân”, Diệp Thành liếc nhìn hư không, sau đó hắn thầm truyền âm cho Cổ Tam Thông: “Đợi tí nữa khai chiến, ông chiến với hai tên trong số đó, tên còn lại giao cho ta, ta diệt xong hắn thì tới hỗ trợ ông”.

“Cảnh giới Chuẩn Thiên đấy, đối đầu chính diện thì ngươi không phải là đối thủ đâu”.

“Tin ta đi, tuyệt đối không sao”.

“Cổ Tam Thông, giao cái mạng của ngươi ra đi”, khi cả hai đang nói chuyện thì gã thanh niên tóc đỏ đã sát phạt từ trong hư không xuống, trong tay còn có huyết quang nhanh chóng ngưng tụ lại, trong lúc này còn có cả hư ảnh đầu lâu hiển hiện, cứ thế đè nén về phía Cổ Tam Thông.

Vù!

Cổ Tam Thông lập tức rút ra một pháp khí là thiết kiếm sau đó nhẩm niệm vận hành. Thiên lôi do ông ta nắm giữ trong chốc lát cũng bao quanh pháp khí thiết kiếm khiến uy lực của thiết kiếm nhanh chóng tăng lên tới cực điểm.

Phụt!

Cổ Tam Thông chém ra một nhát kiếm làm tan chưởng ấn của gã thanh niên tóc đỏ.

Ở một bên khác, đòn công kích của nữ tử yêu dị cũng đã tới, cánh tay ả ta khẽ giơ lên chỉ vào Cổ Tam Thông, một chỉ mang theo thần mang màu đỏ trông vô cùng chói mắt, lập tức đâm xuyên cơ thể Cổ Tam Thông.

Trận đại chiến cứ thế nổ ra, gã thanh niên tóc đỏ và nữ tử yêu dị kia liên thủ lại với nhau đại chiến với Cổ Tam Thông.

Rầm!

Đùng!

Cả ba người cứ thế sát phạt vào hư không, trận đại chiến khủng khiếp nổ ra khiến hư không như rung chuyển.

Có thể thấy dưới sự hợp sức của cả hai người, Cổ Tam Thông đã hoàn toàn yếu thế, gã thanh niên tóc đỏ và nữ tử yêu dị kia với thần thông dị thường cùng liên thủ lại nên căn bản không tạo ra bất cứ sơ hở nào. Cổ Tam Thông với thiên lôi và pháp khí kết hợp nhưng vẫn bị đánh tới mức trở tay không kịp.

“Đại Sở quả nhiên ngoạ hổ tàng long”, Diệp Thành nhìn mà trầm trồ.

“Khí huyết của ngươi là của ta”, gã thanh niên ba mắt kia đã nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, sau đó còn không quên cười tôi độc.

“Ta sợ sẽ giết chết ngươi đấy”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn xoay người bước vào không gian hư vô.

Thấy vậy, gã thanh niên ba mắt cứ thế đuổi theo vào trong không gian hư vô.

Cả hai đứng đối đầu nhìn nhau từ xa.

“Ta sẽ khiến ngươi chết một cách thoải mái nhất”, gã thanh niên ba mắt sải bước sau đó huyết hải cuộn trào, còn mang theo tiếng gào thét của quỷ dữ, chỉ cần nghe thôi cũng khiến cho người ta phải hoang mang rồi.

“Thử xem”, Diệp Thành hắng giọng, hắn cũng bước ra, lật tay lấy ra Bá Long Đao, chém ra một đao mang dài năm trượng.

“Bát Hoang Trảm của Yêu tộc”, thấy Diệp Thành thi triển thần thông bá đạo như vậy, gã thanh niên ba mắt lẩm nhẩm.

Có điều chỉ trong giây lát, hắn lập tức vung tay đánh về phía đao mang màu vàng kim kia.

Đinh Đang!

Chỉ nghe tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, Diệp Thành lập tức bay đi, bàn tay của gã thanh niên ba mắt mặc dù không quá lớn nhưng lại vô cùng rắn rỏi, chỉ cần một trảm ở trạng thái đỉnh phong của hắn cũng đủ khiến đối phương phải thảm hại rồi.

Đây chính là khoảng cách về tu vi, khả năng chiến đấu không cùng đẳng cấp.
Chương 614: Một mình giao chiến với cảnh giới Chuẩn Thiên

Diệp Thành hiểu rõ điều này, mặc dù hắn đã tuyệt sát hai tên ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng đều nhờ đánh lén mới giết được. Nếu như để hắn đối đầu với với một tên ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì hắn đương nhiên không thể là đối thủ của chúng được.

Bát hoang!

Một đòn thất bại, chiến ý của Diệp Thành lại tăng cao hơn, một chưởng bát hoang được đánh ra mang theo rất nhiều bí pháp với uy lực bá đạo.

“Không biết tự lượng sức”, gã thanh niên ba mắt cười tôi độc, hắn ta vẫn tung ra một chưởng trông hết sức đơn giản và lần thứ hai Diệp Thành bị đánh bay đi, miệng phun ra máu ánh vàng kim.

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn triệu gọi ra lớp áo giáo Tiên Thiên Canh Khí bảo vệ cơ thể.

“Tiên Thiên Canh Khí”, thấy lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Diệp Thành, gã kia lại lần nữa tỏ vẻ ngỡ ngàng.

“Phân thân hoan ảnh, mở”.

“Bát quái trận đồ, mở”.

Khi gã thanh niên ba mắt còn đang sững sờ thì Diệp Thành đã lại lần nữa dùng hai bí pháp, hai mươi phần phân thân kết hợp với trận đồ bát quái và Tiên Thiên Canh Khí cứ thế sát phạt tới, khí huyết sục sôi, cho dù hắn có cố gắng thế nào thì cũng phải chịu thiệt thòi.

Thái cực diễn thiên!

Lục mạch thần thông!

Phi thiên kiếm trảm!

“Khả năng chiến đấu cũng không vừa nhỉ?”, gã thanh niên ba mắt cười tôi độc để lộ ra hàm răng trắng bóc.

Thấy những đòn công kích của Diệp Thành, hắn ta chỉ há miệng nhả ra máu.

Lúc này khí huyết ngưng tụ lại thành cả biển huyết sát, Diệp Thành đánh vào biển huyết sát này cũng như muối bỏ biển, không hề tạo nên bất cứ gợn sóng nào, đến cả phân thân hoan ảnh của hắn cũng bị biển huyết sát nhấn chìm.

Phong thần quyết!

Đương lúc gã thanh niên ba mắt đang giơ chân thì giọng hô lạnh lùng vang lên, một đạo sát kiếm màu đỏ gạch đâm xuyên vào biển huyết sát, cứ thế đâm vào trán hắn ta.

Thấy vậy, gã thanh niên nheo mắt, hắn không ngờ Diệp Thành còn có thể thi triển được nhát kiếm bá đạo thế này.

Hắn lập tức giơ tay lên, duỗi hai ngón tay ra, cứ thế kẹp chặt thanh kiếm Xích Tiêu của Diệp Thành, cho dù Diệp Thành cố gắng thế nào cũng không thể phá được cấm cố của gã thanh niên kia.

Chưa hết…

Gã thanh niên định đánh lùi Diệp Thành nhưng lại chợt thấy lạnh sống lưng.

Ăn một roi của ta đi!

Phía sau, lại là một tên Diệp Thành khác bay từ trên trơi xuống, trong tay cầm roi Đả Thần Tiên quất vào đầu gã ta.

Không sai, tên Diệp Thành này chính là đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của Diệp Thành hoá ra.

Khi Diệp Thành bay vào hư vô thì đã huyễn hoá ra đạo thân, chỉ đợi giây phút này tung đòn công kích khiến gã thanh niên kia trở tay không kịp.

Sự thực chứng minh chiến lược của hắn rất thành công, gã thanh niên không ngờ rằng mình lại trúng chiêu ngay lập tức.

Ôi trời!

Diệp Thành đánh ra một roi Đả Thần Tiên, cứ thế đập vào đầu tên kia khiến hắn ta choáng váng, lảo đảo lùi về sau vài bước, còn một kiếm Phong Thần Quyết của Diệp Thành lại đâm xuyên ngực hắn ta.

“Ngươi đáng chết”, sau giây phút ngắn ngủi, gã thanh niên kia hồi phục lại, hắn tung một chưởng khiến Diệp Thành bị đánh bay đi.

Một chưởng của tên này có uy lực cực mạnh, lớp Tiên Thiên Canh Khí bao quanh người Diệp Thành cũng bị đánh tan nát, xương cốt toàn thân không biết gãy mất mấy đoạn, hắn lại phun ra vài ngụm máu.

Đánh lùi Diệp Thành, tên kia lập tức quay người, cứ thế chém đạo thân của Diệp Thành làm đôi.

“Tên tiểu tử này là súc sinh sao?”, ở phía cách đó không xa, Diệp Thành lảo đảo cố gắng đứng dậy, sắc mặt khó coi thấy rõ. Ngoài tiên luân cấm thuật ra thì hắn đã dùng đủ mọi cách rồi nhưng vẫn không thể hạ gục được tên này.

“Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, trong biển huyết hải, gã thanh niên từ từ bước tới, sát khí ngút trời.

Thấy gã ta sát phạt tới, Diệp Thành vẫn đứng im bất động, khoé miệng nhếch lên cười lạnh lùng: “Ngươi giỏi thế này, không biết đánh có lại hai tên ở cảnh giới Chuẩn Thiên không?”

Dứt lời, hai bóng hình huyễn hoá ra trước mặt Diệp Thành, đều là hai kẻ mặc đồ đen, ánh mắt vô hồn, đây là hai kẻ đã chết. Mặc dù không có khí tức nhưng khí thế lại mạnh mẽ dị thường.

Âm Minh Tử Tướng Lôi Viêm và Phong Dực được Diệp Thành triệu gọi ra ngoài.

“Âm Minh Tử Tướng”, ba thiếu niên đột nhiên dừng bước chân, trong ánh mắt rõ vẻ khó tin, như nhìn ra được đó là Âm Minh Tử Tướng, và cũng không thể đoán được một tên ở cảnh giới Linh Hư như Diệp Thành lại có tới hai Âm Minh Tử Tướng.
Chương 615: Trảm sát

“Âm Minh Tử Tướng”, trong hư không vang lên giọng nói kinh ngạc của gã thanh niên ba mắt, hắn quá bất ngờ vì hai Âm Minh Tử Tướng vừa xuất hiện trước mặt mình.

Với khả năng quan sát của hắn thì đương nhiên có thể nhìn ra đó chính là hai Âm Minh Tử Tướng, vả lại còn là hai Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, ngoài ra điều khiến hắn bất ngờ hơn nữa đó chính là một tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư như Diệp Thành lại có tấm vương bài thế này.

Giết!

Khi hắn ta còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành ở phía đối diện đã lạnh giọng lên tiếng. Ngay lập tức, Lôi Viêm và Phong Dực đang đứng im bất động lập tức di chuyển, cứ thế sát phạt về phía trước, chúng không tung ra bất cứ bí pháp thần thông nào mà chỉ tung những quyền chưởng mạnh mẽ dứt khoát.

Gã thanh niên kia hắn giọng, lập tức ra tay, biển huyết sát cuộn trào nhần chìm Lôi Viêm và Phong Dực.

Có điều ngay giây phút sau đó, Lôi Viêm và Phong Dực đã sát phạt ra ngoài, như thể biển huyết sát kia không hề có tác dụng gì với chúng vậy.

Rầm!

Lôi Viêm xông về phía trước, tung ra một chưởng khiến gã thanh niên ba mắt phải lùi về sau.

Rầm!

Tiếng động ầm vang vang lên không dứt, Phong Dực sát phạt tới tung chưởng liên hoàn khiến gã thanh niên còn chưa kịp đứng vững thì lại phải nhận thêm một chưởng đau đớn và bay ra xa.

“Làm tốt lắm”, Diệp Thành vỗ tay lên tiếng khen ngợi.

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Âm Minh Tử Tướng để đối đầu với kẻ địch. Lôi viêm và Phong Dực với khả năng chiến đấu mạnh mẽ khiến hắn thực sự phấn khích, kể cả gã thanh niên kia có mạnh thế nào cũng bị chúng đánh lùi về sau, một vương bài như vậy phải gọi là bá đạo!

Rầm! Đùng! Đoàng!

Phía đối diện, hình thái của gã thanh niên kia vô cùng thảm hại, Âm Minh Tử Tướng nhận được lệnh cứ thế tấn công cho tới khi giết chết được mục tiêu mới thôi.

Bọn chúng đều được luyện chế từ cơ thể sống, căn bản không biết đau đớn là gì, càng không biết né tránh, trong đầu chỉ có khái niệm tấn công và tấn công, chúng chính là những vũ khí giết người không suy nghĩ, kể cả gã thanh niên kia có mạnh thì lúc này trông cũng vô cùng thảm hại.

Nhất thời, gã thanh niên kia bị đánh cho tới mức không ngẩng nổi mặt lên.

Mặc dù hắn ta biết đây là Âm Minh Tử Tướng nhưng lại không biết điểm yếu của Âm Minh Tử Tướng nằm ở đâu, cho dù hắn có sử dụng bao nhiêu bí pháp thần thông bá đạo thì cũng không thể ngăn lại nổi đòn đánh liên hoàn của hai Âm Minh Tử Tướng này.

Tiếp!

Diệp Thành lại lần nữa ra tay, giao Bá Long Đao cho Lôi Viêm, giao roi Đả Thần Tiên cho Phong Dực.

So với việc để chúng đấu bằng tay không thì giao binh khí cho chúng sẽ nhận về được hiệu quả không ngờ.

Sự thực chứng minh quyết định của Diệp Thành là chính xác, gã thanh niên ba mắt vốn dĩ ở thế yếu thì lúc này liên tiếp lùi về sau, không dám đối đầu với Lôi Viêm và Phong Dực, đặc biệt là roi Đả Thần Tiên kia khiến hắn phải nếm trải không biết bao nhiêu cay đắng, hắn đương nhiên không dám liều mạng xông lên.

“Đánh thật lực”, Diệp Thành lại lần nữa hạ mệnh lệnh sau đó di chuyển ánh mắt ra bên ngoài rồi bất giác cau mày

Hình thế phía này còn dỡ, có điều Cổ Tam Thông ở phía khác lại hết sức thảm hại.

Khả năng chiến đấu của gã thanh niên tóc đỏ và nữ tử yêu dị kia không thể so sánh với gã thanh niên ba mắt, đặc biệt là gã thanh niên tóc đỏ, thực lực còn mạnh hơn cả Cổ Tam Thông, còn nữ tử yêu dị kia thì ngang ngửa Cổ Tam Thông.

Một trận dung hai đấu một như vậy cho dù là Cổ Tam Thông cũng bị đánh liên tiếp lùi về sau, toàn thân không biết bao nhiêu vết thương.

“Phải mau lên mới được”, Diệp Thành vội thu ánh mắt, hắn mở ma đạo, hoá ra đạo thân, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.

“Ma đạo, Nhất Khí Hoá Tam Thanh, ngươi…”, gã thanh niên ba mắt trố mắt lên nhìn.

“Chiến”, Diệp Thành hô lên, hắn và tiên hoả đạo thân, nhất khí hoá tam thanh đạo thân cùng hợp thành âm dương thái cực trận, tam thanh phục ma trận, lại thêm hai Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên sát phạt từ tứ phương tới.

Phụt! Phụt!

Gã thanh niên ba mắt không thể cự lại nổi, trông thảm hại y như Cổ Tam Thông đang giao chiến bên ngoài kia. Mặc dù hắn ta vô cùng thận trọng nhưng vẫ bị roi Đả Thần Thiên đánh trọng thương, có vài lần suýt chút nữa bị Lôi Viêm chém bằng một đao.

Chiến cục thế này nên gã thanh niên ba mắt bị tiêu diệt chỉ là vấn đề về thời gian.

Có điều Diệp Thành vẫn quyết định ra tay giúp Lôi Viêm và Phong Dực vì hăn sợ rằng Cổ Tam Thông không trụ được lâu hơn.

Nghĩ vậy, Diệp Thành lập tức tế gọi ra Đại La Thần Đỉnh.

Vù!

Đại La Thần Đỉnh vừa xuất hiện, hư không chợt rung lên, Đại La Thần Đỉnh vừa dày vừa nặng, mộc mạc tự nhiên, ánh lên ánh sáng vàng kim chói lọi, độn giáp thiên tự bao quanh Đại La Thần Đỉnh tự xếp thành một hàng, bên trên còn có cả thiên âm đại đạo giao hoà với nhau vang vọng.

Trấn áp cho ta!

Diệp Thành hắng giọng, hắn vung tay ra đòn dứt khoát, Đại La Thần Đỉnh trong chốc lát biến to hơn, trấn áp từ trên trời xuống, hướng về phía gã thanh niên ba mắt kia, áp lực cả hằng trăm nghìn cân đè nén xuống.

Phụt!

Ngay lập tức, gã thanh niên bị Đại La Thần Đỉnh trấn áp lùi về sau, hắn kinh ngạc, nhìn Đại La Thần Đỉnh đã biến lên to đùng: “Đại La Thần Thiết?”

Vì cơ thể tên kia bị trấn áp nên lúc này Phong Dực nhân cơ hội sát phạt tới, quất ra một roi thật mạnh vào người hắn.

A….!

Tên ba mắt đau đớn kêu gào, đầu óc choáng váng, thất khiếu chảy máu.

Vù!

Lúc này, Lôi Viêm vung Bá Long Đao tới, đao mang dài cả chục trượng quất ra hết sức choán mắt trong màn đêm.

“Không, không..”, thấy đao mang màu vàng kim giáng từ trên trời xuống, gã thanh niên ba mắt kinh hãi, vì hắn biết nếu lúc này hắn trúng đao kia thì chắc chắn chỉ còn đường chết.

Thế nhưng cho dù hắn biết như vậy nhưng cũng chẳng thể còn cách nào khác vì cơn choáng váng đầu óc hiến hành động của hắn trở nên chậm chạp hơn và do vậy mà hắn căn bản không có khả năng chặn lại đao mang tuyệt sát vừa rồi.

Phụt!

Máu tươi bắn vọt ra nhuốm đỏ không gian, cho dù gã thanh niên có cố gắng gào thét thế nào thì cũng vô ích, một đao của Lôi Viêm chém hắn làm đôi, cả cơ thể hoá thành hư vô.

“Lãng phí rồi”, thấy gã thanh niên bị tiêu diệt, Diệp Thành tỏ vẻ tiếc nuối.

Vốn dĩ hắn muốn có được cơ thể xác thịt của tên này nhưng nếu như lãng phí thời gian thì Cổ Tam Thông ở bên ngoài lại không trụ thêm được lâu, Diệp Thành vẫn quyết định tiêu diệt tên này.

“Kiếp sau đừng ra vẻ nữa”, Diệp Thành sải bước tới, hắn lấy đi túi đựng đồ của tên này rồi mới đi ra bên ngoài.

Diệp Thành không tung đòn công kích luôn mà đang đợi thời cơ đả thương gã thanh niên tóc đỏ và nữ tử yêu dị kia. Bọn họ đang dồn sự chú ý lên Cổ Tam Thông nên phải nắm bắt được thời cơ đánh lén thì mới có được hiệu quả.

Phụt!

Bên ngoài, máu bắn vọt lên, Cổ Tam Thông lại lần nữa bị thương, phần lưng của ông ta chịu một vết chém tạo thành vết tương dài và sâu, đến cả xương cốt cũng lộ ra.

Phụt!

Gã thanh niên tóc đỏ vận kiếm như thần mang, đâm xuyên vào ngực Cổ Tam Thông.

Cút!

Cổ Tam Thông gằn lên, liên tiếp tung ra hai chưởng đánh lùi tên này và nữ tử yêu dị, trạng thái của ông ta lúc này vô cùng thảm hại, mỗi một vết thương trên người đều hiện lên u mang màu đen khiến vết thương của ông ta hồi lâu không liền lại được.

“Cổ Tam Thông, còn muốn ngoan cố sao?”, gã thanh niên tóc đỏ không tấn công tiếp nữa mà nhìn Cổ Tam Thông bằng khuôn mặt mỉa mai.

“Dù chết ta cũng phải lột da ngươi”, Cổ Tam Thông rít lên.

“Chỉ dựa vào ngươi sao?”, nữ tử yêu dị lại lần nữa bật cười ma mị.

“Không biết thêm ta thì có đủ không nhỉ?”, nữ tử kia vừa dứt lời thì Diệp Thành đã bước ra khỏi không gian hư vô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK