Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 431: Âm mưu của hai nhà

“Âm dương thế gia tới rồi”, sau tiếng hô hào hùng vang vọng, người của Âm Dương thế gia cũng xuất hiện.

Đột nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía người của Âm Dương thế gia, đi đầu chính là gia chủ của Âm Dương thế gia – Doãn Trọng.

“Doãn đạo hữu, chúng ta đã đợi đạo hữu lâu rồi”, giọng của Thiền Uyên Chân Nhân vang lên lần nữa.

“Xin chào, xin chào”, Doãn Trọng mỉm cười, cũng giống như Viên Sinh Thái, sau khi đáp xuống, ông ta không quên ném cái nhìn giễu cợt về phía Hạo Thiên Huyền Chấn.

“Lý Tu Minh”, phía này, Vi Văn Trác cứ thế thẫn thờ nhìn Lý Tu Minh của nhà Âm Dương thế gia.

“Những người khác cũng là đệ tử trong bảng xếp hạng Phong Vân, chẳng đánh được đâu”, Trần Vinh Vân cũng ôm ngực.

“Hay là chúng ta về đi”, Ly Chương ho hắng.

Lúc này, sắc mặt của mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn tối sầm cả lại, đặc biệt là trông thấy Lý Tu Minh, trong ánh mắt bọn họ rõ vẻ lạnh lùng, hành động của hắn và Trường Thiên Chân Nhân khi tới Hạo Thiên thế gia vào đêm hôm đó quả là một nỗi sỉ nhục lớn.

“Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, cái giá của việc đụng tới chúng ta”, Trường Thiên Chân Nhân cũng có mặt trong đó, lúc này ông ta nhìn mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn mà cười lạnh lùng.

Lý Tu Minh ở bên càng hống hách không coi ai ra gì, ánh mắt háo sắc dâm tà nhìn chằm chằm vào mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt.

Sau đó, hắn liếc sang nhìn Diệp Thành, nhếch miệng để lộ hàm răng trắng bóc, như muốn nói: “Tiểu tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái giá khi đụng phải ta”.

“Ngu ngốc”, Diệp Thành ngó lơ, hắn đảo mắt nhìn người của Âm Dương thế gia, hắn từng gặp Âm Dương thánh tử trong đại hội đấu đan, lúc này bộ dạng hắn ta chẳng khác gì coi trời bằng vung.

“Đại tỷ tỷ xinh đẹp kia nói sẽ đến, sao không thấy đâu nhỉ?”, Tử Viêm ở bên hết sức thật thà, hắn quay đầu liếc nhìn xung quanh.

“Có lẽ tỷ ấy vội về nhà thành thân rồi”, Diệp Thành gãi tai: “Nói không chừng còn đang vào việc chính rồi ấy chứ?”

“Không thể nào”, Tử Viêm lắc đầu: “Tỷ ấy nói phu quân của tỷ ấy đã chết rồi”.

“Đúng…đúng là bất hạnh”.

Đúng là người nói vô tình mà người nghe hữu ý.

Phía này, Hoa Tư đang nhìn sang phía Hạo Thiên Huyền Chấn, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn giữ im lặng, có thể thấy trong đôi mắt ông ta vẫn mang theo vẻ mệt mỏi và đau đớn.

“Người tham chiến lên rút thăm”, ngay sau đó, Thiền Uyên Chân Nhân lên tiếng vang vọng khắp nơi.

Nghe vậy, Diệp Thành đặt chén rượu trong tay xuống toan đứng dậy, có điều bọn họ còn chưa đi ra khỏi chỗ ngồi thì đã có một giọng nói u ám vang lên: “Thiền Uyên tiền bối, vãn bối đề nghị bỏ bước rút thăm này đi, có thể thông qua cách khiêu khích cứ thế khai chiến”.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều đưa mắt qua nhìn.

Giọng nói ấy đến từ phía Âm Dương thế gia, người lên tiếng chính là Lý Tu Minh, hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, nhàn nhã thưởng trà.

Thiền Uyên Chân Nhân cau mày liếc nhìn Lý Tu Minh rồi nhìn sang gia chủ Âm Dương thế gia là Doãn Trọng: “Doãn đạo hữu, như vậy hình như không được phù hợp với quy định của Thiền Uyên Hội Minh cho lắm”.

“Cần phải linh hoạt”, Doãn Trọng nói rất tuỳ ý: “Mỗi lần diễn ra Thiền Uyên Hội Minh đều đánh ba ngày, quá lãng phí thời gian, chúng ta cứ thế đánh luôn, đánh xong sớm thì kết thúc sớm”.

“Ta đồng ý”, Viên Sinh Thái gia chủ nhà họ Viên cũng lên tiếng.

Nói rồi, cả hai nhà cứ thế nhìn sang phía Hạo Thiên Huyền Chấn: “Không biết Hạo Thiên đạo hữu có đồng ý không, nếu như ông đồng ý thì có thể thay đổi một chút quy định của Thiền Uyên Hội Minh, vả lại Hạo Thiên thế gia đánh hay không thì cũng cùng một kết quả thôi”.

Phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn nheo mắt, sao ông ta có thể không biết hai gia tộc kia tính toán gì chứ.

“Bọn họ rõ ràng đã có âm mưu từ trước”, Hạo Thiên Huyền Hải trầm giọng, “nếu ta đoán không nhầm, nếu như đánh theo phương án khiêu chiến thì đệ tử của hai gia tộc kia nhất định sẽ khiêu chiến với đệ tử của Hạo Thiên thế gia”.

“Bọn họ muốn đá chúng ta ra khỏi trận đấu càng sớm càng tốt đây mà”, Hoa Tư trầm ngâm: “Hai phần địa bàn của nhà Hạo Thiên chắc chắn sẽ bị cả hai gia tộc kia thôn tính”.

Cách rút thăm của Thiền Uyên Hội Minh rất giống với cách rút thăm của cuộc so tài tam tông, cũng phân thành vòng loại, vòng bán kết, vòng chung kết, vả lại vô cùng phức tạp, đánh ba ngày mới xong.

Hiện giờ có một phương ánh nhanh gọn, Diệp Thành đương nhiên giơ hai tay tán thành vì hắn chẳng có thời gian đâu mà lằng nhằng với đám người này.

“Tần Vũ, đây không phải nói chơi đâu”, Hạo Thiên Thi Nguyệt ngồi cạnh Diệp Thành vội lên tiếng.

“Ta biết”.

“Ta nói, đầu ngươi bị úng nước sao?”, Vi Văn Trác liếc nhìn Diệp Thành: “Hai gia tộc bọn họ rõ ràng đang nhằm vào mình Hạo Thiên thế gia, chúng ta vốn dĩ ở thế yếu hơn, nếu như đánh như vậy thì không tới một vòng, chúng ta sẽ bị đá về nhà đấy”.

“Ngươi đừng có quyết định mù quáng, chuyện này liên quan đến vận mệnh của Hạo Thiên thế gia đấy”, Trần Vinh Vân cũng liếc nhìn Diệp Thành.

“Đúng vậy, chúng ta tới đây để đánh giúp, ngươi lại đưa quyết định thay người khác sao?”, Ly Chương gãi tai nói.

“Đừng làm bậy nữa, không phải trò đùa đâu”, Từ Nặc Nghiên cũng kéo vạt áo Diệp Thành.

“Đừng mà, ta có tự tin mà”, Diệp Thành đảo mắt một vòng, hắn cũng nhìn thấy từng cặp mắt thẫn thờ.

“Tiểu hữu, việc này cậu không hiểu được đâu, đừng nói nữa”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu, ông ta cũng không ngờ Tần Vũ chỉ xếp thứ chín mươi chín trên bảng xếp hạng mà dám to gan thay Hạo Thiên thế gia đưa ra quyết định.

“Đã đồng ý rồi thì chúng ta bắt đầu thôi”, phía đối diện, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái lần lười bật cười u ám.

“Cái tai nào của ngươi nghe thấy Hạo Thiên thế gia của ta đồng ý vậy?”, Hạo Thiên Huyền Hải lên tiếng.

“Hai tai ta đều nghe thấy”, Viên Sinh Thái cứ thế cười giễu cợt: “Chỉ e rằng không chỉ mình ta mà đến cả những người có mặt ở đây đều nghe thấy”.

“Ta cũng nghe thấy”, người ở tứ phương cũng chẳng phải ngốc, biết Hạo Thiên thế gia yếu thế đương nhiên muốn nói giúp nhà họ Viên, nói không chừng có ngày còn có thể kiếm chút hời từ nhà họ Viên thì sao.

“Đúng vậy, Hạo Thiên thế gia không thể nói lời mà không giữ lời được”, khi âm thanh đầu tiên vang lên, những người khác đều hô hào tạo thành làn sóng.

“Dù sao thì chúng ta cũng nghe thấy rồi”.

“Hạo Thiên thế gia sẽ không hèn nhát chứ?”

Nghe tiếng bàn tán xôn xao bên dưới, Thiền Uyên Chân Nhân trên cao đài cũng cau mày như nhìn ra được vấn đề.

“Thiền Uyên, tình hình không ổn”, một bên, một lão già mặc đồ trắng trầm ngâm: “Nhà họ Viên và Âm Dương thế gia muốn đá Hạo Thiên thế gia ra khỏi thế cục sớm”.

“Bọn họ đã nghĩ tới việc phân chia địa bàn của Hạo Thiên thế gia từ lâu rồi, hành động này cũng là việc nằm trong dự liệu”.

“Thế chân vạc hiện giờ có lẽ sắp bị phá bỏ”, Thiền Uyên Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu: “Hạo Thiên thế gia hiện giờ không còn là Hạo Thiên thế gia của những năm xưa nữa, đúng là yếu thế”.

Phía này, nghe tiếng bàn tán xôn xao, Hạo Thiên Huyền Chấn mặt mày khó coi thấy rõ.

“Tiểu tử, gây hoạ rồi đấy”, Vi Văn Trác day trán.

“Một câu nói của ngươi khiến Hạo Thiên thế gia vào thế bị động rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt thở dài.

“Vậy thì chúng ta chủ động một chút”, Diệp Thành uống cạn chén rượu sau đó vặn cổ sải bước, nhún lấy đà và bay lên chiến đài rộng cả nghìn trượng.
Chương 432: Lên chiến đài

“Tần Vũ tiểu hữu mau xuống đi, chúng ta…”

“Không mất thời gian với các ngươi nữa, chiến là phân thắng bại, mười tám người cùng lên chiến đài đi”, tiếng hô hào của Hạo Thiên thế gia bị một câu nói của Diệp Thành ngắt lời, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm về phía Âm Dương thế gia và nhà họ Viên.

“Mười…mười tám người cùng lên, tên Tần Vũ này bị điên rồi sao?”, tất cả mọi người đều như bùng nổ.

“Tên này đâu có điên, hắn không biết tự lượng sức mình”, tứ phương vang lên giọng nói lạnh lùng: “Hắn chỉ xếp thứ chín mươi chín trên bảng xếp hạng, không nói tới việc nhà họ Viên và Âm Dương thế gia có bao nhiêu đệ tử mạnh, đến cả Bách Lý Đoan Mộc và Lý Tu Minh, chỉ cần một trong hai ra tay cũng có thể xử lý hắn rồi”.

“Hạo Thiên thế gia nhặt ở đâu ra tên nực cười này vậy chứ”?

“Đúng là không biết trời cao đất dày”.

“Có cần đến mức vậy không chứ?”, trên vị trí ngồi, mấy người phía Vi Văn Trác nhếch miệng.

“Đây là đệ tử trong bảng xếp hạng đấy, không phải là những tu sĩ ở cảnh giới bình thường mà ngày thường hay gặp đâu”, Hạo Thiên Thi Nguyệt chau mày, mặc dù biết Diệp Thành có chút thực lực nhưng đệ tử trong bảng xếp hạng Phong Vân không hề đơn giản.

“Huyền Chấn, đây…”, Hạo Thiên Huyền Hải và mấy người phía Hoa Tư lần lượt nhìn sang Hạo Thiên Huyền Chấn.

“Tên tiểu tử này rốt cục là tên quỷ gì thế chứ?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không phản ứng lại, ông ta chăm chú nhìn lên chiến đài.

Lại nhìn sang Âm Dương thế gia và nhà họ Viên, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái nhất thời cũng không phản ứng lại, sao bọn họ có thể ngờ nổi Diệp Thành lại ngông cuồng phát ngôn khiêu khích mười tám đệ tử trong bảng Phong Vân chứ.

Nên biết rằng những đệ tử mà bọn họ mời tới đều có thứ hạng cao, bất cứ ai cũng có thể đánh bại Diệp Thành.

“Thật là ngông cuồng”, một người của Âm Dương thế gia đã đứng ra: “Diệt ngươi, một mình ta là đủ”.

Nói rồi, người kia nhấc chân nhảy vọt lên chiến đài.

“Đợi đã”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không nhìn người kia mà vặn cổ tuỳ ý nói: “Ta muốn khiêu chiến cả mười tám người, ngươi định đại diện cả mười tám người sao?”

Nói rồi, Diệp Thành nhìn Doãn Trọng và Viên Sinh Thái cười nói: “Hai vị, nếu hai vị gật đầu, ta sẽ mặc nhận hắn đại diện cho mười tám người đánh ta”.

“Diệt ngươi mà phải cần mười tám người sao?”, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái bật cười lạnh lùng.

“Vậy chúng ta cứ thế định đi”, Diệp Thành cười nói: “Hắn đã đại diện cho mười tám người, nếu hắn bại thì hai gia tộc còn lại cũng bại, tới lúc đó đừng trở mặt là được”.

Nghe vậy, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái chợt nheo mắt.

“Một mình ta là đủ”, phía này, Lý Tu Minh đã đứng dậy nhìn Diệp Thành trên chiến đài cười nói: “Một tên tu sĩ xếp thứ chín mươi chín mà thôi”.

“Xin đợi đã”, Viên Sinh Thái trầm giọng, sau đó nhìn sang Bách Lí Đoan Mộc: “Đoạn Mộc, ngươi cũng lên đi”.

Nghe vậy, không chỉ Bách Lý Đoan Mộc mà đến cả Lý Tu Minh cũng phải cau mày: “Gia chủ nhà họ Viên, có phải ông đánh giá hắn quá cao rồi không? Đánh một tên xếp thứ chín mươi chín mà cần tới hai người sao?”

“Đúng vậy, nếu như tin này đồn ra ngoài thì chúng ta sẽ bị người ta cười cho mất”, Bách Lý Đoan Mộc nói rồi không quên liếc nhìn Lý Tu Minh.

“Đề phòng bất trắc, ngươi lên chiến đài, đứng bên quan sát là được”, Viên Sinh Thái khẽ vuốt râu, ông ta cũng là một lão hồ ly, không đem mọi hi vọng đặt hết vào Lý Tu Minh, vận mệnh của nhà họ Viên không thể nào giao cho mình Lý Tu Minh được, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì rắc rối.

“Đã vậy thì chi bằng lên cả đi”, ở bên, Trường Thiên Chân Nhân cười giễu cợt: “Hắn muốn đánh mười tám người thì cho hắn đánh”.

“Ta nói này, thương lượng xong chưa vậy?” Trên chiến đài, Diệp Thành lên giọng với vẻ khó chịu: “Sợ thua thì lên cả đi, cọ sát thôi mà”.

Câu này của hắn khiến cho mười tám người của nhà họ Viên và Âm Dương thế gia.

Lý Tu Minh đứng đầu tiên, mười bảy người còn lại đứng ở xa hơn, theo bọn họ thấy thì một mình Lý Tu Minh là đủ, bọn chúng không cần phải ra tay, hoặc có thể nói bọn chúng lên chỉ là để xem kịch.

“Tần Vũ, chúng ta cược đi”, Lý Tu Minh không ra tay luôn mà nhìn Diệp Thành mỉa mai.

“Cược cái gì, ngươi nói đi, đừng lãng phí thời gian”, Diệp Thành gãi tai.

“Nếu ngươi thua thì phải làm nô bộc cho ta cả đời, nếu chúng ta thua thì chúng ta làm nô bộc cho ngươi cả đời”, Lý Tu Minh nói rồi nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc.

Lời này của hắn khiến xung quanh chợt huyên náo.

Nô bộc? Đây chẳng phải là bán thân sao? Có quá nhiều người tặc lưỡi ý muốn nói Lý Tu Minh cược lớn.

“Lý Tu Minh này cũng nham hiểm đấy”, bên dưới, mấy người phía Vi Văn Trác lần lượt lên tiếng mắng chửi.

“Bán thân sao? Chơi vậy không hay”, Từ Nặc Nghiên tặc lưỡi.

“Đã là cược thì phải cược lớn”, trên chiến đài, Diệp Thành lên tiếng, hắn nhìn Lý Tu Minh hứng thú nói: “Nếu không thì chúng ta cược mạng đi, hoặc là ta sống, hoặc là các ngươi sống”.

Hắn dứt lời, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.

Nếu nói về vụ các cược thì cách cược của Diệp Thành lớn hơn Lý Tu Minh nhiều. Đây có khác gì không chết thì không nghỉ?

Không thể phủ nhận câu này của Diệp Thành khiến cho Lý Tu Minh phải bất ngờ, hắn nheo mắt, bật cười tôi độc: “Ta…cược”.

“Một mình ngươi đồng ý không đủ”, Diệp Thành nói rồi đảo mắt nhìn những người còn lại: “Các ngươi thì sao? Nếu không cược thì có thể xuống dưới”.

“Cược, sao lại không cược?”, Bách Lý Đoan Mộc cười giữ tợn.

“Cược, đương nhiên cược”, những người khác cũng bật cười, theo bọn họ thấy thì mười tám người không có lý do gì để thua.

“Được, vui đấy”, Diệp Thành nói rồi liếc nhìn Thiền Uyên Chân Nhân trên chiến đài, nói: “Tiền bối, người chuẩn bị trước đi, con nói rồi, hoặc là con sống sót hoặc là bọn họ sống sót, nếu như khi giao chiến có kẻ lén trốn đi thì tiền bối phải giúp con diệt hắn”.

“Cái này…”, Thiền Uyên Chân Nhân á khẩu, không ngờ Diệp Thành lại nói câu này.

“Cá cược mà, muốn cược thì phải phục tùng theo”, Diệp Thành cười nói nhưng trong mắt người khác, câu nói của hắn lại hết sức ghê rợn.

“Hôm nay ngươi sẽ chết rất thảm”, giọng nói lạnh lùng vang lên, Lý Tu Minh đã bước ra, cứ thế sát phạt tới, tốc độ vô cùng nhanh, trong tay áo còn có điện mang bay qua, nếu nhìn kĩ thì đây chính là một thanh kiếm bạc rất dài, một kiếm bay về phía Diệp Thành.

Diệp Thành di chuyển, hắn khẽ né người, một kiếm của Lý Tu Minh bay vọt đi ngay bên cạnh hắn.

“Né qua được à?”, Lý Tu Minh mặt mày lạnh lùng.

“Thưởng cho ngươi một cái bạt tai”, Diệp Thành vung tay về phía Lý Tu Minh.

Bốp!

Sau tiếng vang vọng khắp hội trường, Lý Tu Minh giây phút trước còn đang hùng hổ thì lúc này đơ người, hắn lùi về sau ba bốn bước không hề dừng lại.

Diệp Thành tiến lên trước, không đợi Lý Tu Minh đứng vững, hắn đã đánh ra một chưởng.

Ngay sau đó, Lý Tu Minh đã bay ra ngoài.

“Đây…”, cảnh này khiến cho phía Hạo Thiên Huyền Chấn tròn mắt nhìn.

“Sao lại mạnh vậy chứ?”, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái ở phía đối diện bất giác nheo mắt nhìn chiến đài.

“Lý Tu Minh xếp thứ sáu mươi chín mà bị một kẻ xếp thứ chín mươi chín như Tần Vũ đánh bay đi sao?”, mọi thứ chỉ xảy ra trong hai giây khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng lại.

Bịch!

Lý Tu Minh trên chiến đài bị nện thật mạnh xuống chiến đài.

Phụt!

Ngay sau đó, hắn phun ra cả miệng máu.

“Không thể nào”, Lý Tu Minh mặt mày tôi độc, hắn là đệ tử xếp thứ sáu mươi chín mà lại bị một tên xếp thứ chín mươi chín đánh bại sao, hắn sao có thể chấp nhận nổi chứ.

A…!

Sau tiếng hét của Lý Tu Minh, một đạo đại ấn bay về phía Diệp Thành.

Bát hoang!

Diệp Thành với khí thế bá đạo, hắn đối kháng trực diện.

Rầm!

Quyền chưởng giao nhau, Lý Tu Minh lại lần nữa bay đi.

“Hắn ẩn giấu thực lực, cùng lên”, hiện giờ đến kẻ ngốc cũng có thể thấy thực lực thật sự của Diệp Thành, mấy tên phía Bách Lý Đoan Mộc sục sôi khí thế.
Chương 433: Đòi tiền

Ù! Ù! Ù!

Lập tức từng binh khí được triệu hồi, phóng ra đủ loại thần mang, từ bốn phương tám hướng bắn về Diệp Thành.

Ùng!

Diệp Thành cũng lấy vũ khí ra, đó chính là cây gậy răng sói màu đen nặng trịch, hắn vung lên, cây gậy khổng lồ còn phát ra tiếng vang ù ù.

Cút!

Nhìn thấy binh khí đang rơi xuống, Diệp Thành vung gậy ra.

Bang! Rắc!

Hai âm thanh vang lên không phân thứ tự trước sau, binh khí kia bị Diệp Thành đập nát tại chỗ, chủ nhân của binh khí cũng hộc máu rồi bay ra ngoài.

Bang! Rắc! Bang! Rắc!

Tiếp đó, trên chiến đài lại vang lên những âm thanh như thế, mỗi lần Diệp Thành vung gậy răng sói lên đều có một binh khí bị nổ tung, mà chủ nhân của binh khí cũng không tránh khỏi liên luỵ, lập tức phản phệ máu chảy đầm đìa.

Chết đi!

Lý Tu Minh lại sát phạt tới, vẫn là thanh kiếm dài và mảnh được bao quanh bởi sấm sét đó, nhất kiếm sắc bén đâm tới từ phía sau Diệp Thành.

Diệp Thành cười khẩy, đột nhiên hắn xoay người, chẳng thèm nhìn đã vung gậy ra.

Keng! Rắc!

Những âm thanh thế này vẫn vang lên không theo thứ tự, sát kiếm của Lý Tu Minh lập tức nổ tung, còn hắn ta thì bị đánh bật lại bay ngược ra ngoài.

Trấn áp!

Bách Lí Đoan Mộc sát phạt tới từ trên hư không bằng một đại ấn với uy lực vô cùng đáng sợ.

Cút!

Diệp Thành trở tay tung ra một quyền, xuyên qua đại ấn ấy, cả người Bách Lí Đoan Mộc đều hộc máu bay ra ngoài, khi bay ngược lại cánh tay hắn ta còn nổ tung, toàn thân đẫm máu.

Cảnh tượng tiếp theo thực sự khiến người khác nhìn mà giật mình, Diệp Thành cầm gậy răng sói sát phát cả đoạn đường, nơi nào hắn đi qua mà có người đang đứng đều bị một gậy quật ngã.

Phụt!

Sau khi người cuối cùng ngã xuống, lúc này Diệp Thành mới cất cây gậy răng sói đi.

Trên chiến đài đầy máu tươi, tứ phía đều có những bóng người đẫm máu, tuy rằng vẫn còn thở nhưng đa phần đều đã tàn phế.

Phù!

Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, lúc này mới vuốt tóc: “Không thể phủ nhận lửa giận trong lòng ta hôm nay hơi lớn”.

Hắn nói xong lời này, tất cả mọi người đang có mặt đều im lặng.

Từng đôi mắt chấn động, kinh ngạc, khó hiểu, sửng sốt, miệng há hốc, còn có biết bao khuôn mặt hoá đá.

“Tiểu tử này từ hành tinh khác tới à!”, Vi Văn Trác mở miệng, vẻ mặt rất đặc sắc.

“Chẳng trách hắn nói không có việc của chúng ta”, Trần Vinh Vân nuốt nước bọt ừng ực.

“Không nhìn thì không biết, nhìn cái là hết hồn! Tiểu tử này quá lợi hại!”, Ly Chương tấm tắc cảm thán.

“Xem ra chúng ta không tới để đánh nhau mà tới để làm khán giả”, Từ Nặc Nghiên cũng thở dài.

“Những người kia đều là đệ tử trong bảng Phong Vân đó! Không ngờ thậm chí còn chẳng có cơ hội trở mình trong tay hắn”, Hạo Thiên Thi Nguyệt che miệng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc.

“Chuyện… Chuyện này quá…”, Hạo Thiên Huyền Hải há hốc miệng, không biết nên hình dung thế nào.

“Hoa Tư, vậy là kết thúc rồi sao?”, dù là Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không phản ứng kịp.

“Có lẽ vậy”.

Sau đó mọi người lần lượt phản ứng lại, hội trường lập tức bùng nổ: “Thực sự quá nhanh!”

“Hắn đứng thứ chín mươi chín trong bảng xếp hạng ư?”

“Một mình hắn khiêu chiến với mười tám đệ tử bảng Phong Vân, hơn nữa thứ hạng đều cao hơn hắn, trận này thật sự quá đỉnh!”

“Toàn bộ quá trình cũng chỉ có một phút, sao hắn có thể lợi hại đến vậy?”

“Chuyện… Chuyện này không thể nào”, người không thể chấp nhận được nhất ở đây là nhà họ Âm Dương và nhà họ Viên, sau khi hai người phản ứng lại thì đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn lên chiến đài với vẻ mặt không tin được.

Nhưng đây là sự thật! Mười tám đệ tử của hai nhà đều đã ngã xuống, hầu hết đều bị đánh tàn phế.

Thật sự thất bại cực kỳ thê thảm! Từ khi tổ chức Thiền Uyên Hội Minh đến nay, họ chưa bao giờ thất bại thảm hại như thế, cho dù khi Hạo Thiên thế gia ở thời kỳ đỉnh phong thì họ cũng chưa từng thất bại toàn tập như này!

Đặc biệt là phía Thiền Uyên Chân Nhân, biểu cảm của bọn họ là kỳ lạ nhất.

Trận chiến này từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ chỉ có một phút! Kết thúc nhanh vậy sao?

Trong trí nhớ của họ, trong lịch sử Thiền Uyên Hội Minh, có lẽ đây là lần kết thúc nhanh nhất, những năm trước đều kéo dài ba ngày, lần này chỉ một phút đã xong chuyện, nhanh đến mức không thể tin nổi.

Trên chiến đài, Diệp Thành đã kéo Lý Tu Minh lên.

So với những người khác thì hắn ta vẫn ổn, nhưng với tiểu tử trước mặt này, hắn thật sự từng có ý giết người, nhớ lại đêm đó khi ở đại điện Hạo Thiên thế gia, hắn và sư phụ Trường Thiên Chân Nhân của hắn đã sỉ nhục Hạo Thiên thế gia thế nào.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào”, Lý Tu Minh vừa ho ra máu vừa điên cuồng gào thét.

Diệp Thành mặc kệ hắn ta, chỉ nhìn Trường Thiên Chân Nhân đang ngồi trên ghế vẫn còn chưa phản ứng lại với vẻ mặt hứng thú: “Tiền bối, ta nên giết đồ nhi của ông không? Giết hay không giết đây?”

Trường Thiên Chân Nhân giật mình, đứng bật dậy, giận tím mặt quát: “Tha cho ta đồ nhi của ta, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi đấy”.

“Đương nhiên ta không thể tha được rồi”, Diệp Thành ung dung mỉm cười: “Vừa nãy đã nói rõ rồi, đánh cược bằng tính mạng, bọn họ thua, đương nhiên ta sẽ lấy mạng bọn họ. Tiền bối à, ông nói xem có phải như vậy không?”

“Ngươi đang tự tìm cái chết đấy”, Trường Thiên Chân Nhân giận dữ hét lên, uy lực mạnh mẽ lập tức xuất hiện khiến cho chiến đài nứt ra từng chút.

“Trường Thiên”, Thiền Uyên Chân Nhân hừ lạnh, khí thế đột nhiên xuất hiện, đẩy lùi toàn bộ uy thế của Trường Thiên Chân Nhân: “Đây là Thiền Uyên Cổ Thành, ngươi không được hỗn xược”.

“Hắn bắt đồ nhi của ta”, Trường Thiên Chân Nhân lạnh giọng quát.

“Lời này của tiền bối sai rồi”, Diệp Thành cười khẩy: “Chúng ta đã đánh cược, khi chúng ta cược ông không đứng ra, bây giờ thấy đồ nhi mình thua thì ông lại nhảy ra càm ràm, ông cho rằng phía tiền bối Thiền Uyên bị mù sao? Cược thì phải chấp nhận, ta sẽ lấy mạng hắn”.

Nói đến đây, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Nhưng ta là người tốt bụng, nếu ông đưa cho ta ba đến năm triệu thì ta sẽ cho qua chuyện này”.

“Ta thấy ngươi chán sống rồi”, Trường Thiên Chân Nhân tức giận, đột nhiên ông ta giơ tay lên, vươn về phía chiến đài.

Phụt!

Máu tươi bắn ra tung toé trên bục chiến đài, một cánh tay của Lý Tu Minh đã bị Diệp Thành bẻ gãy tại chỗ.

Shh!

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, tiểu tử này quá kinh khủng, hắn thật sự dám làm!

A!

Vài ba giây sau Lý Tu Minh mới phản ứng lại, hắn đau đớn gào thét thảm thiết.

“Không ngờ ngươi, không ngờ ngươi lại dám… Ta giết ngươi”, Trường Thiên Chân Nhân rống giận rồi lập tức xông lên chiến đài.

Phập!

Lại có máu bắn tung toé, Diệp Thành xử nốt cánh tay còn lại của Lý Tu Minh, mọi người có mặt đều sửng sốt trợn trừng mắt. Cảnh giới Chuẩn Thiên đã xông lên chiến đài rồi mà tiểu tử nhà ngươi vẫn dám làm! Lá gan thật lớn!

“Ông tiến lên bước nữa thử xem!”, Diệp Thành đã đặt một tay lên cổ Lý Tu Minh, mỉm cười nhìn Trường Thiên Chân Nhân, nên nói là từ khi bắt đầu bẻ tay đầu tiên của Lý Tu Minh hắn vẫn luôn nở nụ cười, chỉ là nụ cười ấy lại khiến người khác rợn tóc gáy.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thành, tay hắn đã kẹp vào cổ Lý Tu Minh, hơn nữa tư thế này là có thể bẻ cổ hắn ta bất cứ lúc nào.

Lại nhìn đến Trường Thiên Chân Nhân, ông ta thật sự đã dừng lại.

Đó là đồ nhi của ông ta, đồ nhi mà ông ta tự hào nhất, xếp thứ sáu mươi chín trên bảng Phong Vân. Ông ta đã dồn biết bao tâm huyết vào hắn ta, tay gãy còn có thể nối lại, nhưng nếu bẻ cổ thì thật sự không còn gì nữa.

Hơn nữa ông ta có lý do để tin rằng nếu mình tiến thêm một bước nữa, gã thanh niên đeo mặt nạ sẽ thật sự bẻ cổ Lý Tu Minh.

“Tiền có thể giải quyết vấn đề, nhưng tiền bối lại cứ ép ta phải dùng vũ lực. Xem ra địa vị của đồ nhi này trong lòng ông chẳng ra làm sao”, Diệp Thành không khỏi ngoáy lỗ tai: “Ta có một tật xấu, đó là thích tiền!”

Trường Thiên Chân Nhân lấy ra một túi đựng đồ, ông ta hung dữ ném cho hắn rồi phẫn nộ quát: “Thả người”.
Chương 434: Ta rất nhân từ

“Giờ thì dễ nói chuyện rồi”, Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ rồi hất Lý Tu Minh ra.

Sau khi đỡ lấy Lý Tu Minh, Trường Thiên Chân Nhân lập tức dùng nguyên thần bảo vệ tâm mạch của hắn, lúc này trong mắt ông ta mới toát ra ánh sáng lạnh, ông ta chợt xoay người, giơ tay chỉ vào đầu mày của Diệp Thành.

“Ta đã lường trước được ông sẽ ra tay mà”, Diệp Thành cười giễu cợt. Khi hắn hất Lý Tu Minh ra đã nhanh chóng lùi lại, hơn nữa hắn biết Thiền Uyên Chân Nhân sẽ không mặc cho phía Trường Thiên Chân Nhân làm loạn.

Quả nhiên, Hạo Thiên Huyền Chấn bước lên chiến đài, chắn trước người Diệp Thành, nhưng Thiền Uyên Chân Nhân còn nhanh hơn ông một giây, hơn nữa ông ta còn đánh một chưởng khiến Trường Thiên Chân Nhân phải lùi lại.

“Các ngươi…”, mặt Trường Thiên Chân Nhân đỏ bừng, Hạo Thiên Huyền Chấn lên đài, ông ta không ngờ Thiền Uyên Chân Nhân cũng lên.

“Ta nói lần cuối”, Thiền Uyên Chân Nhân lạnh lùng nói: “Đây là Thiền Uyên Cổ Thành, nếu không muốn mất mạng ở đây thì nghe lời một chút, thua là thua. Ngươi không thua được à?”

“Ngươi…”, Trường Thiên Chân Nhân nghẹn họng, suýt thì hộc máu.

“Hắn được Hạo Thiên thế gia mời tới, ngươi dám động đến hắn tức là khiêu chiến với Hạo Thiên thế gia”, Hạo Thiên Huyền Chấn rất bĩnh tĩnh, nhưng càng bình tĩnh lại càng đáng sợ.

“Được, được lắm”, Trường Thiên Chân Nhân giận quá hoá cười: “Chúng ta cùng chờ xem”.

Sau đó ông ta xoay người, đưa Lý Tu Minh đã mất hai tay và đang hôn mê rời khỏi đây.

Lần này ông ta thực sự thua thiệt quá nhiều, đồ nhi bị đánh gần chết, hơn nữa còn mất ba triệu linh thạch để chuộc người, có lẽ đây là lần ông ta tổn thất nhất từ khi thành danh đến nay.

Diệp Thành ở bên này đã cất túi đựng đồ đi, nở nụ cười xấu xa nhìn đám người phía Bách Lí Đoan Mộc.

Thấy Diệp Thành bước về phía mình, trong mắt đám đệ tử Phong Vân đều lộ vẻ sợ hãi: “Đừng giết chúng ta, đừng giết chúng ta”.

Bọn họ thực sự sợ hãi, vừa rồi bọn họ đã thấy Diệp Thành làm gì với Lý Tu Minh. Người đeo mặt nạ trước mắt có khắc chữ “thù” lên mặt, chắc chắn là một kẻ thủ đoạn ác độc, hơn nữa nếu ép hắn quá thì chuyện gì hắn cũng dám làm.

Bọn họ có lý do để tin rằng Diệp Thành nhất định sẽ giết mình, dù sao bọn họ cũng đã cược.

“Yên tâm, ta không giết các ngươi đâu, ta rất nhân từ”, Diệp Thành nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng tinh, sau đó hắn xông lên.

Cảnh tượng tiếp theo thật sự rất đặc biệt, Diệp Thành đi tới đâu, những người còn đang tỉnh táo đều bị hắn làm cho choáng váng, sau đó hắn lấy túi đựng đồ của họ, hơn nữa còn lấy sạch bảo bối trên người họ.

Ôi!

Những người bên dưới đều há hốc mồm, nhất thời không nói được gì.

So với Trường Thiên Chân Nhân, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái rất thông minh, mặc dù tức giận nhưng cũng chỉ trơ mắt nhìn, kìm nén không động thủ. Bởi vì họ biết, nếu họ ngăn Diệp Thành cướp đồ thì chuyện như Lý Tu Minh chắc chắn sẽ xảy ra lần nữa, lấy thế ép người không có tác dụng với Diệp Thành.

Vì vậy họ rất thông minh giữ im lặng, muốn không tốn tiền chuộc người, muốn đệ tử mình mời tới không chịu khổ thì nhất định phải ngồi im, khi nào cứu được người rồi tính sau.

Ngay sau đó, Diệp Thành đã cướp sạch sẽ đồ của mười bảy người.

Sau khi làm xong, Diệp Thành vỗ tay trở về vị trí của mình như không có chuyện gì xảy ra.

“Người huynh đệ thật tuyệt”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, đám người phía Trần Vinh Vân đã vây quanh hắn, nhìn hắn như nhìn quái vật. Hành động vừa nãy của Diệp Thành khiến họ sợ hết hồn hết vía, nếu là họ, chắc chắn sẽ không có dũng khí đứng trước một người cảnh giới Chuẩn Thiên để đòi tiền chuộc như thế.

Đương nhiên điều khiến họ ngạc nhiên nhất vẫn là thực lực của Diệp Thành, thực sự quá lợi hại.

Đặc biệt là Hạo Thiên Thi Nguyệt, vẻ mặt cô là đặc sắc nhất, đến giờ cô đã ý thức được mặc dù suy đoán thân phận Diệp Thành của mình có thể đã sai, có lẽ hắn thật sự tên là Tần Vũ, nhưng chắc chắn không phải Tần Vũ trong bảng Phong Vân.

“Đi thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn đã bước xuống khỏi bục chiến đài.

Hơn nữa, trước khi xuống, ông còn không quên liếc nhìn Doãn Trọng và Viên Sinh Thái.

Đừng đánh giá thấp ánh mắt này, nó mang theo rất nhiều ý nghĩa, chẳng hạn như chuyện vạch rõ địa bàn, không cần ông nói cũng không cần Thiền Uyên Chân Nhân nói, mọi thứ đều được thể hiện trong ánh mắt.

Ngay sau đó, phi kiếm khổng lồ bay lên không trung, bay vút đi như một đạo trường hồng.

Sau khi họ đi, mọi người cũng lần lượt rời đi, hơn nữa ngoài cảm thán ra, họ còn cảm thấy kinh ngạc và khiếp sợ.

“Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, đệ tử đứng thứ chín mươi chín trong bảng Phong Vân không biết trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào!”

“Việc này còn cần phải nói à! Chắc chắn là hắn che giấu thực lực”.

“Hầu như chưa ai được thấy Tần Vũ, nhìn tình cảnh này thì người đời thực sự đã đánh giá thấp hắn. Sức chiến đấu của hắn ít nhất cũng trong khoảng năm mươi người đầu tiên”.

“Lần này nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương thua đau thật! Tốn biết bao nhiêu tiền mời đệ tử bảng Phong Vân về, cuối cùng lại bị đạp sạch”.

Nghe những lời bàn tán của mọi người đang ra về, khuôn mặt già nua của Doãn Trọng và Viên Sinh Thái đều nóng rát, ánh mắt hung dữ, vẻ mặt dữ tợn. Bọn họ tới đây vốn là định chiếm một chút địa bàn của Hạo Thiên thế gia, nhưng bây giờ thì hay rồi, địa bàn của họ đã bị chiếm sạch.

Giết, giết, giết.

Trong lòng hai người đang gào thét, hơn nữa bọn họ còn đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt nói lên tất cả, dường như họ đều nhìn thấy câu trả lời trong mắt đối phương, âm mưu chĩa mũi dùi vào Hạo Thiên thế gia sắp được lập ra.

“Hai vị, nên làm thế nào không cần ta dạy đúng không?”, lời của Thiền Uyên Chân Nhân vang vọng bên tai họ thật lâu.

“Yên tâm, trong vòng ba ngày, địa bàn nên giao ra, chúng ta sẽ tự giao ra”, hai người họ hừ lạnh rồi dẫn đệ tử bảng Phong Vân nhà mình tự bỏ tiền ra mời tới ảo não ra về.

Sau khi họ đi, Thiền Uyên Chân Nhân mới nhìn về hướng Hạo Thiên Huyền Chấn rời đi với vẻ đầy ẩn ý, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng Diệp Thành đang đếm tiền trên phi kiếm cách nghìn sơn vạn thuỷ.

“Ta cảm thấy không quen lắm”, một ông lão của Thiền Uyên Cổ Thành lên tiếng.

“Thích ứng được mới lạ”, một trưởng lão khác tặc lưỡi: “Thiền Uyên Hội Minh chưa tới nửa canh giờ đã kết thúc, nhanh đến mức mọi người không phản ứng kịp!”

“Được rồi, mọi người chuẩn bị đi!”, Thiền Uyên Chân Nhân mỉm cười: “Mọi người đi giám sát chuyện nhà họ Âm Dương và nhà họ Viên để lại địa bàn, đừng quên lời dặn của tổ tiên chúng ta, không được tham gia vào tranh chấp giữa ba nhà”.

Phía trên hư không, phi kiếm vẫn đang bay như trường hồng.

Trên đường đi, tâm điểm chú ý của mọi người đều là Diệp Thành đang ôm túi đựng đồ đếm tiền, hôm nay tiểu tử này đã khiến họ quá sốc, đến giờ họ vẫn còn đang suy nghĩ!

“Tiểu hữu, ngươi giúp Hạo Thiên thế gia một việc lớn, chúng ta chắc chắn sẽ không quên”, Hạo Thiên Huyền Hải kích động, ông đã nói như vậy không chỉ một lần.

“Chuyện nhỏ thôi ấy mà”.

“Tính cả chuyện của Nguyệt Nhi lần trước, Hạo Thiên thế gia đã nợ ngươi hai lần ân tình”, Hạo Thiên Huyền Chấn bất giác nở nụ cười: “Vẫn là câu nói đó, khi nào cần Hạo Thiên thế gia giúp đỡ thì ngươi cứ nói”.

“Vậy con sẽ về suy nghĩ thật kỹ”.
Chương 435: Chữa lành đạo thương

Buổi tối, Hạo Thiên thế gia chuẩn bị tiệc chúc mừng cực kỳ lớn cho Diệp Thành, coi như là bữa tiệc ăn mừng của cả gia tộc.

Bầu không khí của bữa tiệc rất vui vẻ, Diệp Thành trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Tuy nhiên cũng có người lộ vẻ bối rối trên gương mặt, đó là các Thái thượng trưởng lão bình thường của Hạo Thiên thế gia, nhất là Hạo Thiên Cảnh Sơn, khi nghe đến chuyện Thiền Uyên Hội Minh, suýt nữa ông ta ngã xuống khỏi ghế.

Khuôn mặt già nua của ông ta nóng bừng, sống mấy trăm năm rồi không ngờ vẫn nhìn nhầm, nói dễ nghe là cái nhìn thiển cận, nói khó nghe là mắt chó coi thường người khác.

Nhưng Diệp Thành chẳng quan tâm những điều này, hắn không có tâm tư tranh cãi mấy đạo lý này với người của Hạo Thiên thế gia.

Tiệc rượu đến tận khuya vẫn chưa kết thúc, một đám ông già say khướt, mặt đỏ tía tai, bước đi loạng choạng.

“Tần Vũ tiểu hữu à!”, Hạo Thiên Huyền Hải kéo tay Diệp Thành, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Tiểu hữu vẫn chưa có vợ đúng không?”

“Con…”

“Ngươi thấy Nguyệt Nhi nhà ta thế nào?”, không chờ Diệp Thành nói xong, Hạo Thiên Huyền Hải đã nháy mắt với hắn: “Hay là hai con tìm hiểu đi?”

“Thúc công, thúc nói gì vậy?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt giậm chân, hai má ửng hồng, tức giận lườm Hạo Thiên Huyền Hải, xoay người bỏ chạy như chạy trốn.

Khoé miệng Diệp Thành đã giật hơn chục lần.

Thử đến với Hạo Thiên Thi Nguyệt? Đùa gì vậy? Đó là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của hắn, hắn với Sở Huyên mà kết hôn thì gọi là sư đồ luyến, nhưng kết hôn với Hạo Thiên Thi Nguyệt thì sẽ là loạn luân.

Diệp Thành đang nghĩ, nếu bây giờ hắn tiết lộ thân phận thì không biết Hạo Thiên Huyền Hải có sợ hãi khóc ngay tại chỗ không?

Đôi khi, không biết thân phận thật sự của người khác tốt nhất không nên tuỳ tiện làm mai mối cho người ta, biết đâu họ lại là huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ hay cùng mẹ khác cha thì sao?

Diệp Thành rất tự giác tránh xa ông ta.

Nếu mấy ông già say rượu này đều kéo hắn nói chuyện tìm vợ thì nhảm nhí biết bao.

Mặc dù bây giờ hắn đang dùng thân phận Tần Vũ, nhưng hắn biết sớm muộn gì hắn cũng khôi phục lại thân phận Diệp Thành, sớm muộn gì cũng có ngày Hạo Thiên thế gia biết thân phận thật của hắn, như vậy khi gặp nhau không xấu hổ được sao?

“Sao không ai nói đến chuyện tìm vợ cho ta vậy?”, ba tên Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân và Ly Chương thấy Diệp Thành được mọi người chú ý thì bất giác tặc lưỡi: “Tên này nổi tiếng cái là khác ngay”.

“Thất Tịch Cung ta nhiều lắm, các huynh có muốn chọn vài người không?”, Từ Nặc Nghiên cười tủm tỉm nhìn ba người.

“Coi như chúng ta chưa nói gì”, ba người đồng loạt ho khan, hơn nữa bọn họ đều vô thức đánh trống lảng, mỗi khi nói đến Thất Tịch Cung, họ đều cảm thấy mất tự nhiên một cách khó hiểu.

Diệp Thành bên này đã lẻn ra khỏi đại điện.

Phù!

Ra khỏi đại điện, Diệp Thành hít sâu một hơi không khí trong lành: “Giúp ông ấy chữa lành đạo thương xong thì đi thôi”.

Nghĩ đến Hạo Thiên Huyền Chấn, tâm trạng của Diệp Thành lại phức tạp, nếu không biết ông ấy có đạo thương thì hắn sẽ không đến Hạo Thiên thế gia, có lẽ mục đích thực sự của hắn không phải để mượn truyền tống trận mà là để giúp Hạo Thiên Huyền Chấn.

Trong lòng nghĩ vậy, hắn đã băng qua một cây cầu đá nhỏ, đi về nơi ở của Hạo Thiên Huyền Chấn.

Nhưng vừa đến chỗ rẽ, hắn thấy một thiếu niên đang trèo cây hái linh quả, một tay cầm túi đựng đồ, một tay cầm linh quả, hơn nữa còn chọn những quả to mà hái.

“Tử Viêm, nửa đêm rồi còn chạy ra ngoài hái trộm linh quả, cẩn thận bị bắt!”, Diệp Thành thoáng dừng bước.

“Có thể ngày mai tỷ tỷ xinh đẹp kia sẽ tới đón đệ”, Tử Viêm vừa nói vừa nhét linh quả vào túi đựng đồ: “Đệ phải hái nhiều một chút, như thế sẽ không mất tiền mua”.

“Thật là…”, Diệp Thành cảm thán rồi xoay người rời đi.

Sau vài ngã rẽ, hắn tới được biệt uyển nơi Hạo Thiên Huyền Chấn ở.

Vừa bước vào hắn đã thấy khắp vườn đều treo tranh chân dung trên cây linh quả, những bức tranh chân đung đó đều là hình hắn, mãi đến tận sâu bên trong hắn mới thấy Hạo Thiên Huyền Chấn, ông đang ngồi dưới gốc cây linh quả khắc tượng gỗ.

Ở đây không chỉ có ông mà còn có cả Hoa Tư và Hạo Thiên Thi Nguyệt, họ đang pha trà cho ông.

Hoa Tư và Hạo Thiên Huyền Chấn thì không sao, nhưng khi Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn thấy Diệp Thành, không biết làm sao mà cô lại vô thức né tránh ánh mắt của hắn.

“Tần Vũ tiểu hữu, sao ngươi lại ra đây?”, Hạo Thiên Huyền Chấn mỉm cười hỏi.

“Tiền bối là gia chủ mà không có mặt, ta uống vài ly cho có là được rồi”, Diệp Thành cười nhẹ đáp lại.

“Những ngày này ta không thích những nơi ồn ào, yên tĩnh một chút vẫn hơn”, Hạo Thiên Huyền Chấn vừa dứt lời, khoé miệng đã trào máu, vẻ mặt ông đầy vẻ ốm yếu, có vẻ đạo thương lại phát tác.

Thấy vậy, Diệp Thành bước về phía trước, nhẹ nhàng đặt một tay lên vai Hạo Thiên Huyền Chấn, sau đó gọi thiên lôi đã biến thành màu tím ra, đẩy vào cơ thể ông, bao bọc lấy linh hồn của ông.

“Ngươi còn có cả thiên lôi?”, không chỉ Hạo Thiên Huyền Chấn mà ngay cả Hạo Thiên Thi Nguyệt và Hoa Tư đang pha trà đều giật mình.

“Vô tình có được thôi ạ”, Diệp Thành cười nhạt trả lời.

“Có chân hoả, lại có cả thiên lôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn ngơ ngác nhìn Diệp Thành, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, dường như ông lại nhớ đến con mình, vì hắn cũng có chân hoả và thiên lôi.

Ưm…

Ngay sau đó, khuôn mặt Hạo Thiên Huyền Chấn lộ ra vẻ đau đớn, bởi vì thiên lôi của Diệp Thành đã bao quanh linh hồn của ông.

“Tiểu hữu, ngươi…”

“Ngươi làm gì phụ thân ta?”

Hoa Tư và Hạo Thiên Thi Nguyệt vội vàng bước tới.

“Đạo thương trong cơ thể người, dược hay thạch đều vô dụng, cần dựa vào thiên kiếp để gột rửa mới lành được”, Diệp Thành nhẹ nhàng nói: “Thiên lôi của ta có từ thiên kiếp, vậy nên có thể chữa lành đạo thương”.

“Thiên kiếp có thể chữa được đạo thương?”, ba người đều giật mình thảng thốt.

“Tiền bối cố nhịn đau một chút”, Diệp Thành không giải thích nhiều, thiên lôi đã tiến về phía vết sẹo trên linh hồn của Hạo Thiên Huyền Chấn, sau đó từ từ luyện hoá, phục hồi vết nứt.

Ưm…

Chẳng mấy chốc, trên mặt Hạo Thiên Huyền Chấn lại lộ vẻ đau đớn, cảm giác đau đớn đến từ sâu trong linh hồn khiến ông rùng mình, đổ mồ hôi lạnh.

Mà Hoa Tư và Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên cạnh vừa lo lắng vừa hy vọng, họ thật sự hy vọng như Diệp Thành nói, thiên lôi của hắn có thể chữa lành đạo thương, như vậy Hạo Thiên Huyền Chấn sẽ không phải chịu đau đớn do đạo thương gây ra nữa.

Roẹt! Roẹt!

Trong khu vườn nhỏ im ắng chỉ có tiếng sấm chớp vang lên liên hồi.

Sắc mặt Hạo Thiên Huyền Chấn đã tái nhợt như tờ giấy, dù ông có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng người vẫn không kìm được run lên.

Mà Diệp Thành cũng không khá hơn là bao, đạo thương của Hạo Thiên Huyền Chấn nặng hơn Liễu Dật rất nhiều, hơn nữa linh hồn của ông cực kỳ bất ổn, hắn không dám lơ là, chỉ có thể cẩn thận tiến hành, trán hắn cũng đầy mồ hôi.

Thấy thế, Hạo Thiên Thi Nguyệt mím môi lấy khăn tay ra lau cho hắn.

Thời gian trôi qua, màn đêm dần lui, bình minh ló dạng.

Đến lúc này Diệp Thành mới thu lại thiên lôi, thở ra một hơi khí đục, rót linh dịch vào miệng tu ừng ực.

“Thật sự lành rồi”, giọng nói vui mừng của Hoa Tư vang lên, có vẻ bà đã thông qua bí pháp nhìn vào linh hồn của Hạo Thiên Huyền Chấn và không thấy đạo thương đâu nữa, mà khí tức uể oải của Hạo Thiên Huyền Chấn cũng khôi phục lại, vẻ bệnh tật ốm yếu trên mặt cũng biến mất không còn dấu vết.

Một lúc lâu sau, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn trong trạng thái ngồi xếp bằng đón nhận linh khí, khí thế của ông dần khôi phục, mà sau khi đạo thương được chữa lành, linh hồn được tôi luyện, khí tức của ông cũng mạnh hơn lúc trước một chút.

Sau ba canh giờ, Hạo Thiên Huyền Chấn tỉnh lại, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, mừng rỡ.

Hạo Thiên Huyền Chấn vội vàng đứng dậy, với tu vi và địa vị của ông mà ông vẫn chắp tay cảm tạ Diệp Thành: “Tiểu hữu, Hạo Thiên thế gia ta lại nợ tiểu hữu một ân tình rồi”.

“Chuyện nhỏ thôi mà”, Diệp Thành khẽ mỉm cười: “Nếu được, tiền bối có thể tặng cho vãn bối một bức tượng gỗ mà người đã khắc xong”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK