Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 286: Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn

Mặc dù những gì hắn nghe thấy đều là tiếng trầm trồ về bản thân mình nhưng Diệp Thành trên chiến đài vẫn nhìn chằm chằm vào Cơ Tuyết Băng.

Sự đáng sợ của Huyền Linh Chi Thể khiến hắn lĩnh hội được sâu sắc trong trận chiến này. Những bí pháp khủng khiếp liên tiếp được sử dụng, mỗi lần Huyền Linh Chi Thể tung chiều đều rất hung hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ chết thảm trên chiến đài.

Vả lại cho tới bây giờ Cơ Tuyết Băng vẫn không hề sử dụng binh khí bản mệnh và bí thuật linh hồn, hắn không thể tưởng tượng được Cơ Tuyết Băng còn bao nhiêu quân bài áp chót vẫn chưa sử dụng tới.

Diệp Thành chắc chắn rằng người thương trước kia trong lòng hắn tuyệt đối là kẻ địch đáng sợ nhất mà hắn từng gặp.

“Băng Nhi, dùng binh khí tiêu diệt hắn”, khi cả hai người đang nghỉ ngơi thì ở trên cao lại vang vọng giọng nói của Thành Côn, ông ta thật sự không còn nhẫn nại nữa, ông ta thật sự chỉ muốn thấy Diệp Thành chết luôn tại chỗ.

“Người ta quyết đấu liên quan gì đến ngươi?”, Thành Côn vừa dứt lời, Gia Cát Vũ liền lên tiếng mắng chửi: “Từ đầu trận chiến tới bây giờ ngươi đã vài lần hạ lệnh cho Cơ Tuyết Băng giết Diệp Thành, ta đây không buồn nói thì thôi vì dù sao ngươi cũng là tông chủ một tông, vậy mà lòng dạ lại hẹp hòi như vậy? Lẽ nào ngươi không biết đường học hỏi phía Hằng Nhạc Tông sao?”

“Đúng vậy”, vừa nói tới Hằng Nhạc Tông, Bàng Đại Xuyên đã tiếp lời: “Chúng ta rất bình tĩnh đối đầu với mọi chuyện, tông chủ cũng không hề ra lệnh cho đệ tử đại khai sát giới, thế mà ngươi lại không từ thủ đoạn”.

Được rồi, bị Gia Cát Vũ và Bàng Đại Xuyên chỉ trích, mặt Thành Côn lạnh tới cực điểm.

“Giết, giết cho ta”, lần này ông ta thật sự phẫn nộ tới mức không thể kiểm soát nổi. Ông ta không quan tâm tới thân phận của mình là gì, cứ thế lên giọng nạt và ra lệnh cho Cơ Tuyết Băng sử dụng binh khí bản mệnh giết chết Diệp Thành.

Thế nhưng trên chiến đài, Diệp Thành đã ngưng tụ ra chân khí, chuẩn bị đối đầu với thử thách lớn nhất, hắn thật sự không hề có chút niềm tin về việc ngăn lại được binh khí bản mệnh của Huyền Linh Chi Thể.

Có điều, Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện mặt mày lại lạnh nhạt, giữa trán không hề có linh quang xuất hiện, lại không hề ra vẻ như mình sắp dùng đến binh khí bản mệnh.

Cô ta là ai, đường đường là đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông, là Huyền Linh Chi Thể ngàn năm mới gặp, là một tộc bất bại trong truyền thuyết mà phải dùng tới binh khí bản mệnh để đấu lại với một tên mới ở cảnh giới Nhân Nguyên sao?

Đáp án là không!

Cô ta sẽ không làm vậy không phải vì Diệp Thành từng là người thương trong lòng cô ta mà vì cô ta có sự cao ngạo thuộc về mình. Cô ta biết một khi xuất binh khí bản mệnh thì Diệp Thành chắc chắn sẽ chết nhưng binh khí bản mệnh xuất hiện cũng có nghĩa là cô ta đã bại trận, sự cao ngạo cũng theo đó mà bị xoá sạch.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng chắp hai tay lại với nhau nhưng không phải là để tế gọi binh khí bản mệnh mà từ từ dùng thủ ấn.

Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn.

Sau khi Cơ Tuyết Băng kết thủ ấn, và khi từ cuối cùng được thốt ra thì trên đầu cô ta bắt đầu có ánh sáng tứ phương hội tụ kết thành một con mắt khổng lồ.

Con mắt khổng lồ kia hết sức dị thường, thậm chí còn có tam sắc vân khí, có phù văn xoay chuyển khiến người ta cảm thấy một áp lực vô cùng lớn, có vẻ như nhìn thấy con mắt này là sẽ có cảm giác bị nuốt chửng linh hồn ngay lập tức vậy.

“Lại là một khả năng thần thông”, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không mỉm cười.

“Bao nhiêu khả năng thần thông như vậy mà đều bị Diệp Thành địch lại, không biết lần này Diệp Thành có trụ được không?”, ở bên, Phục Nhai xuýt xoa.

Rắc! Tách!

Khi cả hai đang nói chuyện thì chiến đài ở bên dưới bắt đầu nứt lìa giống như thể nó phải chịu áp lực khủng khiếp từ con mắt kia.

Phía đối diện, Diệp Thành nheo mắt, thần sắc nghiêm trọng thấy rõ vì hắn có cảm giác run rẩy khi đối diện với Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn.

Vù!

Ngay sau đó, Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn khẽ động, ánh sáng ngưng tụ lại tạo thành một đạo thần quang tam sắc cứ thế bắn về phía Diệp Thành, cũng vì uy lực quá mạnh nên khiến cả không gian trở nên méo mó.

Thấy vậy, Diệp Thành vội cầm lấy thanh Thiên Khuyết chắn trước người.

Bang!

Thần quang tam sắc cứ thế đánh trúng thanh Thiên Khuyết.

Rầm!

Tiếp đó, tiếng động kinh thiên động địa khiến chiến đài cứng chắc bị phá thành một cái hố sâu, còn Diệp Thành máu me đầm đìa lọt thỏm trong cái hố đó. Thanh kiếm Thiên Khuyết dày dặn kia cũng bay đi rơi xuống chiến đài.

Phụt!

Diệp Thành cố gắng bò dậy từ trong hố sâu, khi còn chưa đứng vững hắn đã lại phun ra máu.

“Nếu không dùng thiên chiếu thì khả năng sẽ phải chết”, Diệp Thành nghiến răng nói, hắn tự nhận không thể ngăn được nổi đạo thứ hai của thần quang tam sắc.

Trong chốc lát, Diệp Thành hướng ánh mắt nhìn Cơ Tuyết Băng, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sử dụng Tiên Luân Cấm Thuật Thiên Chiếu để đối phó với Cơ Tuyết Băng. Nếu dùng cấm thuật với cô ta thì Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn kia không cần công kích cũng tự bị phá bỏ.

“Tiểu tử, Tiên Luân Cấm Thuật của ngươi không có tác dụng với Huyền Linh Chi Thể đâu”, trong hư không như có âm thanh khàn khàn vang vọng vào tai Diệp Thành.

“Không có tác dụng?”, Diệp Thành run rẩy, hắn biết âm thanh truyền vào tai hắn chính là của Thái Cổ Long Hồn, thế nhưng điều khiến hắn kinh ngạc đó chính là cấm thuật của Tiên Luân Nhãn lại không hề có tác dụng với Cơ Tuyết Băng.

“Sao ngươi biết Tiên Luân Nhãn Cấm Thuật không có tác dụng với Huyền Linh Chi Thể?”, Diệp Thành vội truyền tâm niệm hỏi lại.

“Trong cơ thể của Huyền Linh Chi Thể chính là huyết mạch của Thần Tộc, ở thời hoang cổ, Thần Tộc và Tiên Tộc là kẻ địch, thời đại đó, hai tộc người hùng mạnh liên tiếp xảy ra đại chiến khốc liệt, tiên tộc luôn yếu thế hơn nhưng cuối cùng tiên tộc lại thắng là vì tiên tộc có người thức tỉnh được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, cũng chính vì sự đáng sợ của con mắt đó nên mới giúp tiên tộc chuyển bại thành thắng”.

“Ta không có thời gian nghe ngươi kể chuyện lịch sử”, Diệp Thành lên tiếng mắng: “Cho dù trong cơ thể cô ta có huyết mạch của Thần Tộc thì liên quan gì đến Tiên Luân Nhãn?”

“Có mối liên quan mật thiết”, Thái Hư Cổ Long nói với giọng không mấy dễ chịu: “Vì đôi mắt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nghịch chuyển kết cục chiến đấu, Thần Tộc bại trận di rời tới thế giới khác, và do bọn họ căm thù Tiên Luân Nhãn nên để lại lời nguyền với Thần Tộc, lời nguyền đó chính là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cho nên một khi ngươi thi triển Tiên Luân Cấm Thuật với cô ta thì nhất định sẽ gợi dậy lời nguyền cổ xưa đó”.

“Ngươi từng nói Tiên Luân Nhãn cũng không có tác dụng với ngươi, nói vậy có nghĩa là Thái Hư Cổ Long ngươi cũng từng để lại lời nguyền với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”

“Có thể nói là như vậy”.

“Tiên Luân Nhãn chính là quân bài tủ của ta, nó đã không có tác dụng với Huyền Linh Chi Thể thì ta làm gì được Huyền Linh Chi Thể nữa”.

“Không phải sợ, nghe ta nói”, Thái Hư Cổ Long cười nói: “Tiên Luân Cấm Thuật của ngươi mặc dù không có tác dụng với Huyền Linh Chi Thể nhưng ta chưa từng nghe nói nó không có tác dụng với Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn, ý của ta muốn nhắc ngươi rằng đừng hướng mục tiêu vào Huyền Linh Chi Thể mà hướng vào Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn, tránh lãng phí tuổi thọ thi triển Cấm Thuật vừa không có kết cục tốt đẹp mà còn gợi dậy lời nguyền kinh người, ngươi hiểu chưa?”

“Hiểu rồi”.

“Ta còn đang đợi ngươi tới cứu ta ra ngoài đấy, đừng quên”.

Ù! Ù!

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn lơ lửng trong không trung với uy lực khủng khiếp khiến tất cả mọi người cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

“Trông bộ Diệp Thành rất khó có thể chặn lại được đòn công kích tiếp theo”.

“Có thể chặn lại bí pháp vô thượng của Huyền Linh Chi Thể một lần mà không chết cũng đã đủ tự hào rồi”.

Trên chiến đài, Diệp Thành khẽ nhắm mắt trái lại.

Tiên Luân Nhãn, mở.
Chương 287: Tiên Luân Cấm Thuật tái hiện thần uy

Tiên Luân Nhãn, mở!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, mắt trái của hắn mở ra.

Đột nhiên, sóng vân vô hình từ bên mắt trái của Diệp Thành quét qua tứ phương.

“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, trong hư không vang lên giọng nói bất ngờ của Đông Hoàng Thái Tâm. Bà ta đang ngồi nhàn nhã thì lần đầu tiên đứng bật dậy, nhìn xuống phía dưới bằng con mắt không sao tin nổi, đôi mắt bà ta nhìn chằm chằm Diệp Thành và nói chính xác hơn là nhìn vào bên mắt trái của Diệp Thành.

“Sao hắn lại có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn ?”, Đông Hoàng Thái Tâm còn kinh ngạc chứ đừng nói là Phục Nhai. Ông ta ngỡ ngàng, giọng nói rõ vẻ thăm dò: “Hắn là người của Tiên tộc sao?”

Đông Hoàng Thái Tâm nheo mắt, sau đó mới lắc đầu: “Hắn không phải người của Tiên tộc, con mắt này ngoại trừ người của Tiên Tộc có thể thức tỉnh ra thì Tiên Luân Nhãn của hắn nhất định là do người của Tiên Tộc truyền cho”.

“Tiểu tử này trên người có cả bí mật kinh thiên động địa vậy sao?”, Huyền Thần cũng ngỡ ngàng không kém: “Tiên hoả, Thiên Lôi, Tiên Luân Nhãn, Ma Huyết, Đả Thần Tiên, Thiên Khuyết….một tên tiểu tử mới ở cảnh giới Nhân Nguyên mà lại có thể có quá nhiều mối liên quan tới chín tộc đáng sợ như vậy, chẳng trách mà hắn không sợ Huyền Linh Chi Thể”.

“Mắt trái của Diệp Thành sao vậy?”, bên dưới vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

“Con mắt thật đáng sợ”.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn ở trước mặt đám đông như vậy, vì Tiên Luân Nhãn quá dị thường, đặc biệt là đạo tiên luân ấn ký trên Tiên Luân Nhãn mang theo sự huyền diệu vô tận.

“Gia Cát tiền bối”, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác đều hướng ánh mắt sang Gia Cát Vũ.

Gia Cát Vũ nheo mắt lại, trong đôi mắt ông ta cũng hiện lên cái nhìn bất định, ông ta chỉ khẽ lắc đầu khi nghe câu hỏi của mọi người: “Với hiểu biết hàng trăm năm của ta thì ta chưa từng nghe nói tới”.

“Chưởng môn sư huynh”, cũng giống như vậy, phía Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Bàng Đại Xuyên nhìn sang Dương Đỉnh Thiên với ánh mắt tò mò.

“Ta chưa từng nghe nói tới”, lần này, Dương Đỉnh Thiên cũng khẽ lắc đầu, nói rồi không quên hướng ánh mắt sang Sở Huyên: “Sư muội, muội là sư phụ của hắn cũng được một thời gian rồi, muội chưa từng thấy hắn đệ lộ con mắt này ra sao?”

“Muội chưa từng thấy”, Sở Huyên lắc đầu bất lực, trong đôi mắt cô thậm chí không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Cô thực sự chưa từng trông thấy, Diệp Thành có quá nhiều bí mật khiến cô cảm thấy có phần choáng váng, hôm nay đồ đệ của cô khiến cô hết sức bất ngờ.

“Sư phụ”, phía Thanh Vân Tông, một nhóm đệ tử chân truyền lần lượt nhìn sang Công Tôn Trí.

“Ta chưa từng thấy”, Công Tôn Trí cũng lắc đầu bất lực.

Lúc này, đến cả người của phía Chính Dương Tông cũng thẫn thờ tại chỗ, với hiểu biết của bọn họ thì cũng chưa từng thấy con mắt nào đáng sợ thế này.

Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng ngẩn ngơ nhìn mắt trái của Diệp Thành và bất giác run lên.

“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, trong hư không như có âm thanh này vang vọng trong đầu cô ta, giọng nói ấy mang theo sự hằn học và phẫn nộ, như vượt thời gian vô tận.

“Đó…đó là con mắt thế nào chứ?”, Cơ Tuyết Băng cứ thế thẫn thờ nhìn vào mắt trái của Diệp Thành mà không thể ngờ nổi Diệp Thành đấu với mình lâu như vậy còn có quân bài áp chót mạnh thế này.

Đột nhiên, cô ta như cảm nhận được có luồng sức mạnh đang trỗi dậy khiến cô ta phải kiêng dè, thế nhưng luồng sức mạnh thần bí đó lại chỉ thoáng qua.

“Thiên chiếu”, khi Cơ Tuyết Băng còn đang thẫn thờ thì giọng nói thản nhiên của Diệp Thành vang lên, mắt trái của hắn đã ngắm chuẩn Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn trong hư không.

Đột nhiên, đạo tiên luân ấn ký trên mắt trái của hắn di chuyển, một luồng sức mạnh dị thường xuất hiện khiến tất cả mọi người run rẩy, sau đó, trong khoé mắt Diệp Thành còn có từng đường vân máu màu đen xuất hiện, mái tóc dài của hắn cũng nhanh chóng ngả thành màu trắng với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.

Vù!

Trong hư không, Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn khổng lồ kia đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu đen.

“Đó..đó là gì?”, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào không trung, sau đó dừng lại ở ngọn lửa màu đen đang cháy trực trên Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn. Nó đang nhanh chóng khiến Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn bị thiêu thành hư vô.

“Hoả diệm màu đen, là chân hoả sao?”

“Đó không phải là hoả diệm, đó chỉ là hình thái của hoả diệm thôi”, Gia Cát Vũ với kinh nghiệm phong phú nheo mắt lại, còn đó là gì thì ông ta cũng không trả lời được.

“Quả nhiên thức tỉnh được Tiên Luân Cấm Thuật đáng sợ kia rồi”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm sau khi đừng dậy thì không hề ngồi xuống, đôi mắt bà ta từ đầu tới cuối đều chăm chú nhìn xuống phía dưới, ánh mắt cuối cùng hướng về phía ngọn lửa màu đen đang bùng cháy kia.

“Đông Hoàng Thánh chủ, hoả diệm màu đen đó là gì vậy?”, dường như Huyền Thần và Phục Nhai cũng cảm nhận được sự đáng sợ của hoả diệm màu đen ấy, trong lòng thấy hơi kinh hãi nên đồng loạt nhìn về phía Đông Hoàng Thái Tâm.

“Đó không phải hoả diệm”, Đông Hoàng Thái Tâm thong thả đáp, lời nói mang theo ý tứ sâu xa: “Đó là sự đan xen giữa sức mạnh của không gian và sức mạnh của thời gian, sức mạnh thần bí đan xen giữa sức mạnh thời không và sức mạnh của bán thời không, hiện ra trong hình ngọn lửa”.

“Sức mạnh của thời gian, sức mạnh của không gian, sức mạnh của thời không, sức mạnh của bán thời không”, Huyền Thần và Phục Nhai nghe mà thấy hơi choáng váng.

“Ta cũng chỉ nghe Thánh tổ nói một chút thôi”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn không phải bị hoả diệm màu đen thiêu đốt, mà lại bị sức mạnh thần bí kia hoà tan vào thời gian và không gian. Ta chỉ biết vậy thôi, có lẽ chỉ Diệp Thành mới biết được sự ảo diệu trong đó”.

“Vậy thì không đúng! Tại sao Diệp Thành không sử dụng cấm thuật này với Huyền Linh Chi Thể, mà lại dùng với Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn, lẽ nào hắn không muốn giết Cơ Tuyết Băng?”

“Cấm thuật Tiên Luân… không có tác dụng với huyết mạch Thần tộc”, Đông Hoàng Thái Tâm nói ra bí mật.

“Không… không có tác dụng?”

Phụt!

Bên dưới, sau khi Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn bị mờ đi, ngọn lửa màu đen cũng biến mất, Cơ Tuyết Băng lảo đảo, phun ra một ngụm máu, hứng chịu phản phệ dữ dội.

Phụt!

Diệp Thành bên này cũng không khá hơn là bao, thi triển cấm thuật Tiên Luân phải trả giá bằng việc tiêu hao tuổi thọ, phản phệ cũng rất bá đạo, xét theo một khía cạnh nào đó, hắn còn bị thương nặng hơn Cơ Tuyết Băng.

Từ khi đại chiến đến giờ, hai người bọn họ đều đã bị thương nặng, chiến với nhau gần năm trăm hiệp, khí tức đều đã nhanh chóng giảm xuống.

Chính là người thanh niên này, hết lần này tới lần khác phá đi cấm cố của cô ta, khiến sự kiêu ngạo của cô ta bị xoá đi dần dần. Mặc dù bọn họ vẫn chưa phân thắng bại nhưng Cơ Tuyết Băng biết rằng cô ta đã bại từ lâu, có tu vi tuyệt đối để áp chế, có huyết mạch tuyệt đối để áp chế nhưng cô ta vẫn không thể đánh bại Diệp Thành.

“Một chiêu quyết định thắng bại đi”, Cơ Tuyết Băng cuối cùng cũng lên tiếng.
Chương 288: Ngọn lửa màu vàng kim

“Một chiêu quyết định thắng thua đi!”, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt phức tạp.

Vừa dứt lời, người cô ta bắt đầu chậm rãi bay lên, không phải ngự không để đi mà là giẫm trên một luồng sức mạnh bí ẩn để cho nó không ngừng bay lên không trung, mãi đến khi cách mặt đất ba mươi trượng mới dừng lại.

Cô ta thân mang thần hoa, ánh sáng lạ thường bao quanh người, đứng trên hư không như Cửu Thiên Huyền Nữ, rực rỡ chói mắt.

Keng!

Âm thanh vang lên, trong tay cô ta xuất hiện một thanh linh kiếm mảnh dài.

Sau đó bầu trời thay đổi, mây đen bao phủ, ba luồng sức mạnh mạnh mẽ hội tụ vào thanh linh kiếm trong tay cô ta, hoà vào với nhau phóng ra thần hoa rực rỡ chói loá. Thần hoa ấy cũng bao phủ lấy cơ thể cô ta, khiến cô ta giống như vầng mặt trời gay gắt, nóng rực, lơ lửng trên cao như không vật gì có thể che được ánh sáng đó.

Keng! Keng!

Kiếm còn chưa vung ra đã có âm thanh rung chuyển, dường như không chịu nổi sức mạnh mạnh mẽ đó, như thể giây tiếp theo sẽ vỡ tung, âm thanh leng keng chát chúa chói tai khiến cho tất cả các đệ tử có mặt đều phải bịt tai.

“Cuối cùng cũng sử dụng sức mạnh thiên địa sao?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhã lên tiếng.

“Kết hợp ba loại sức mạnh của thiên địa là gió, nước và cây, một đòn rung chuyển trời đất”, Phục Nhai và Huyền Thần bên cạnh cũng sáng mắt.

“Thực lực thật mạnh mẽ”, ở khán đài bên dưới, hầu như tất cả mọi người đều nhìn lên bầu trời, dán chặt mắt vào Cơ Tuyết Băng.

“Quang mang của Huyền Linh Chi Thể như ánh nắng mặt trời gay gắt vậy!”

“Dung hợp ba loại sức mạnh của thiên địa”, trên chỗ ngồi, lão già Gia Cát Vũ cũng ngửa đầu, tu vi cảnh giới như lão ta cũng phải kinh ngạc: “Ở tuổi này mà đã huy động được ba loại sức mạnh của thiên địa”.

Nhìn lên Cơ Tuyết Băng xong, ánh mắt tất cả mọi người lại đồ dồn vào Diệp Thành trên chiến đài.

“Không ngờ hắn lại ép được Huyền Linh Chi Thể phải vận dụng ba loại sức mạnh của thiên địa”, nhìn Diệp Thành, vẻ mặt mọi người đều trở nên kinh ngạc.

Tiểu tử cảnh giới Nhân Nguyên, thân mang Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn nặng một nghìn bảy trăm năm mươi cân đánh bại Tiết Ẩn, đánh Bạch Dực bị thương nặng, đánh Hoa Vân tàn phế, đến bây giờ đấu với Huyền Linh Chi Thể gần năm trăm hiệp vẫn chưa bại.

Hắn phá được trói buộc hết lần này đến lần khác, đánh Huyền Linh Chi Thể bị thương nặng hết lần này đến lần khác, khiến mọi người ở tứ phương phải chấn động hết lần này đến lần khác.

Bây giờ dù là Huyền Linh Chi Thể luôn cao ngạo, với huyết mạch bất bại trong truyền thuyết cũng bị hắn ép phải sử dụng át chủ bài sức mạnh thiên địa.

Hắn là kỳ tài có một không hai, người tạo nên truyền kỳ bất hủ.

Cho dù trưởng lão ở cảnh giới Không Minh, cảnh giới Linh Hư, cảnh giới Chân Dương hay iểu bối cảnh giới Nhân Nguyên đều im lặng nhìn Diệp Thành, thiên phú của hắn, chiến tích của hắn đủ để nghiền nát mọi sự huy hoàng của họ.

Trên chiến đài, vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị chưa từng có, hắn cũng ngửa đầu lên nhìn bầu trời, quang mang của Huyền Linh Chi Thể khiến hắn không thể mở mắt.

“Ba loại sức mạnh của thiên địa”.

“Mình không có tự tin đỡ được đòn này”, Diệp Thành lẩm bẩm, Cơ Tuyết Băng đã sử dụng sức mạnh của thiên địa, hơn nữa còn là sự kết hợp giữa ba loại sức mạnh của thiên địa, hắn chưa nghĩ ra phải đỡ cấm pháp như con át chủ bài này thế nào.

“Nhưng mình sẽ không nhận thua đâu”, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia kiên định chưa từng có.

Chặng đường này hắn đã phải gánh chịu quá nhiều, bị tông môn ruồng bỏ, người thương từ chối, nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm như vậy, ấy vậy mà hắn vẫn phải chống chọi đi được tới ngày hôm nay, cho dù ở tu vi Nhân Nguyên hắn cũng phải đấu với cô ta, hắn không hận ai, nhưng hắn không nuốt trôi được cục tức đó.

“Nhân quả giữa chúng ta kết thúc ở đây đi”, giọng nói dễ nghe của Cơ Tuyết Băng vang lên trên hư không, lạnh nhạt mà êm ái, cô ta chĩa kiếm vào Diệp Thành, ngưng tụ thành thần mang với ba loại sức mạnh thiên địa tới cực điểm, bắn từ trên trời xuống.

Đó là một luồng thần mang màu trắng, xuyên qua hư vô khiến cho không gian bị bóp méo, nhưng không có âm thanh mà chỉ lẳng lặng rơi xuống từ trên bầu trời, có điều mọi người đều biết sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong đạo thần mang màu trắng ấy.

Nhìn thần mang màu trắng từ trên trời giáng xuống, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm: “Chân hoả, Thiên Lôi, giúp ta chiến đấu”.

Ngay sau đó Thiên Lôi màu đen lập tức bay ra từ vùng Đan Hải, lơ lửng trên tay phải của hắn.

Ngọn lửa màu vàng kim cũng bay ra khỏi Đan Hải, lơ lửng trên tay trái hắn.

“Ngọn lửa… màu vàng kim?”, chân hoả vừa xuất hiện lập tức khiến tứ phía xôn xao.

“Đó là chân hoả sao?”, mọi người nhìn chằm chằm vào tay trái của Diệp Thành, ánh lửa màu vàng kim đung đưa phản chiếu trong mắt họ trông cực kỳ chói mắt.

“Đúng là chân hoả”, có tiền bối cao nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Ta sống mấy trăm năm rồi, đây là lần đầu tiên được thấy chân hoả màu vàng kim, không ngờ Diệp Thành còn có chân hoả, thật sự khiến ta bất ngờ…”

“Nếu đó là chân hoả thì Diệp Thành là luyện đan sư sao?”, có người nhỏ giọng nói.

Lời này vừa thốt ra, mọi người đều khẽ nheo mắt.

Luyện đan sư là một nghề cao quý, mà điều kiện tiên quyết để trở thành luyện đan sư là phải có hoả diệm. Hoả diệm có thể là địa hoả, tệ nhất cũng phải là thú hoả, mà nếu luyện đan sư có chân hoả thì không còn gì phải bàn nữa.

Diệp Thành có chân hoả, mà Hằng Nhạc Tông hắn lại có luyện đan sư Từ Phúc, chỉ cần là người không ngốc đương nhiên sẽ nghĩ Diệp Thành là một luyện đan sư.

“Không nhìn ra đó, thật sự không nhìn ra”, mọi người đều tấm tắc ngợi khen.

“Thân có Thiên Lôi, còn có chân hoả, với thiên phú của hắn chắc chắn có trình độ rất cao trong việc luyện đan, chưa biết chừng sau này hắn sẽ trở thành luyện đan sư đỉnh cao như Đan Vương ấy chứ”.

“Xem ra sau này phải tạo mối quan hệ tốt với Hằng Nhạc Tông thôi, chắc chắn về sau hắn sẽ là chư hùng xưng bá một phương”.

Đương nhiên không phải ai cũng gây được chấn động như vậy, chẳng hạn như mấy người phía Dương Đỉnh Thiên và lão già Gia Cát Vũ, họ đã biết trước Diệp Thành có chân hoả nên không kinh ngạc như mọi người tưởng tượng.

Tuy nhiên đệ tử của Chính Dương Tông lại mang sắc mặt cực kỳ khó coi.

Chân hoả là sự tồn tại thế nào? Là bảo vật mà các tu sĩ hằng mong ước, một luyện đan sư, một nhân vật tầm cỡ của Đại Sở trong tương lai lại bị bọn họ đuổi ra khỏi tông môn.

“Ngô Trường Thanh”, sắc mặt Thành Côn khó coi đến cực điểm, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn Ngô Trường Thanh bên cạnh.

Ngô Trường Thanh lúc này đã cúi gục đầu, hai má nóng ran.

Tính toán sai lầm, sai lầm nghiêm trọng.

Từ khi Diệp Thành chiến đấu đến nay đã khiến ông ta chấn động quá nhiều, Huyền Linh Chi Thể trọng thương, bị ép phải sử dụng ba loại sức mạnh của thiên địa. Bây giờ Diệp Thành còn có chân hoả, là một luyện đan sư, sau này chắc chắn sẽ là một trong những nhân vật tầm cỡ ở Đại Sở.

Nhưng kỳ tài có một không hai như thế lại bị ông ta cao ngạo đuổi ra khỏi tông môn, với Chính Dương Tông mà nói là một tổn thất lớn, kết quả tồi tệ này khiến ông ta không chịu đựng nổi.

“Hừ!”

Thấy Ngô Trường Thanh không nói nên lời, Thành Côn khịt mũi hừ lạnh rồi lại nhìn Diệp Thành trên chiến đài, trong mắt loé lên tia lạnh lẽo: “Thiên phú cao như vậy, tiềm lực lớn đến thế, nếu không thể làm việc cho ta thì buộc phải… chết”.

Có lẽ Diệp Thành gọi chân hoả ra khiến mọi người bốn phía quá mức kinh ngạc, không còn ai nhìn Cơ Tuyết Băng trên hư không nữa.

Trong hư không, khi nhìn thấy chân hoả màu vàng kim của Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng ngẩn người tại chỗ.

“Ngọn lửa màu vàng kim, vậy huynh ấy… huynh ấy là…”, phía trên hư không, cô ta ngơ ngác nhìn chằm chằm ngọn lửa vàng kim đang lơ lửng trong lòng bàn tay trái của Diệp Thành, ngọn lửa đung đưa đó thật chói loà trong đôi mắt tuyệt đẹp của cô ta.
Chương 289: Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời

“Hoả diệm màu vàng kim…”

Trong hư vô, người Cơ Tuyết Băng khẽ run lên, khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch, những hình ảnh đã in sâu vào trong tim hiện ra trước mắt, một bóng dáng mờ ảo mà cô ta vẫn ngày đêm lưu luyến nhớ thương bất giác hiện ra lên trong tâm trí.

Ánh lửa vàng kim lập loè, phản chiếu trong đôi mắt đẹp của cô ta như kéo cô ta vào giấc mộng đẹp.

Đó là một ngọn núi hoang tăm tối, cô ta bị người khác ám sát, khi cô ta lảo đảo, bất lực nhất thì hắn đeo mặt nạ xuất hiện, thân mang theo ngọn lửa vàng kim giúp cô ta thoát khỏi bể khổ…

Tuy hắn chỉ ở cảnh giới Ngưng khí, không xứng với người kiêu ngạo như cô ta, nhưng bóng dáng gầy gò đêm ấy đã khắc sâu trong lòng cô ta.

Hắn tên là Trần Dạ, không phải Trần trong phong trần, Dạ trong đêm khuya, mà là Thành trong Diệp Thành, Diệp trong Diệp Thành.

Hai bóng người trong trí nhớ hoàn toàn trùng khớp với nhau.

“Chẳng trách đêm đó huynh ấy không muốn lộ mặt”.

“Chẳng trách đêm đó huynh ấy lại lạnh lùng với mình như vậy”.

“Huynh là Trần Dạ”, Cơ Tuyết Băng ngây ngốc nhìn Diệp Thành, đôi môi run run đôi mắt đẹp bỗng trở nên nhoà đi: “Sao ta lại ngốc như vậy chứ? Diệp Thành, Trần Dạ, hai người… là một”.

“Hai tháng nữa sẽ tổ chức cuộc thi tam tông, ta có được gặp lại huynh không?”

“Có”.

Những lời nói đêm đó dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Cơ Tuyết Băng cười ngờ nghệch, Trần Dạ thật sự đã đến như lời hẹn.

Cô ta được gặp rồi, nhưng lại là trên chiến đài, hắn đấu với cô ta hơn năm trăm hiệp, đánh cô ta trọng thương hết lần này đến lần khác, khiến cô ta bất ngờ hết lần này đến lần khác, nhưng cô ta không hề hay biết… người thương thuở nào đang đấu cùng mình lại chính là Trần Dạ - người cô ta mong nhớ hằng đêm.

“Diệp Thành đang làm gì vậy?”, tiếng kinh ngạc phía dưới cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ta.

“Không…”, Cơ Tuyết Băng giật mình tỉnh táo lại, cô ta hét lên một tiếng sau đó đưa tay ra, hy vọng có thể lấy lại thanh linh kiếm được bao phủ đầy thần mang màu trắng.

Nhưng kiếm đã vung ra, một đòn đỉnh phong nhắm thẳng vào người khiến trái tim cô ta rung động nhất.

Bên dưới, Tiên Hoả và Thiên Lôi của Diệp Thành đã thay đổi hình dạng, Tiên Hoả hoá thành thần cung hoả diệm, Thiên Lôi hội tụ thành thần tiễn sấm sét.

Chân trái của hắn hơi khom lại nghiêng về phía trước, chân phải lùi về sau duỗi thẳng, toàn thân ngả về phía sau, thần tiễn đã đặt lên dây cung, kéo căng thành hình trăng tròn, thần cung màu vàng kim, thần tiễn màu đen, choán mắt người nhìn.

Thoáng chốc, Diệp Thành như ẩn vào trạng thái huyền diệu.

Hắn nhớ lại cảnh xuất hiện trên mũi tên viễn cổ trong hang động, Đại Vu của Vu tộc giương cung bắn mặt trời nắng gắt, hình ảnh đó cũng như cảnh tượng bây giờ của hắn. Cơ Tuyết Băng ở trên cao vút, thần hoa vô hạn, chẳng phải cũng như mặt trời nắng gắt chói chang sao?

Sự trùng khớp trong tâm cảnh khiến Diệp Thành có một thoáng ngẩn ngơ, như thể hắn chính là Đại Vu bắn mặt trời nắng gắt kia.

Có lẽ chính hắn cũng không phát hiện, phía sau hắn có một đạo huyễn ảnh khổng lồ, từng động tác đều giống hắn, giương cung như trăng tròn, nhìn về phía Tây Bắc, bắn lên mặt trời.

Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời.

Bên tai dường như có giọng nói bảo Diệp Thành buông lỏng dây cung.

Vụt!

Đột nhiên thần tiễn đen nhánh lao thẳng lên trời, xuyên qua khoảng không khiến không gian cũng bị bóp méo.

Lúc này tất cả mọi người đều đứng dậy, ngửa đầu nhìn hư không.

Dưới con mắt của tất cả mọi người, thần tiễn sấm sét màu đen bắn thẳng lên trời, đến gần linh kiếm thần mang màu trắng vô hạn đang lao xuống.

Lúc này, đen với trắng, tiễn và kiếm, cực kỳ chói mắt trên bầu trời.

Ầm!

Sau một tiếng ầm nổ vang đáng kinh ngạc, thần tiễn sấm sét và linh kiếm màu trắng va vào nhau, bắn ra ánh sáng chói lọi.

Đột nhiên không gian nổ tung, lấy nơi tiễn và mang va chạm làm trung tâm, một vầng sáng hình tròn lan ra tứ phía, những nơi nó đi qua không gian đều bị bóp méo, những ngọn núi cao ngất ở hai phía Bắc Nam của Chính Dương Tông đều bị vầng sáng hình tròn này cắt ngang nát vụn như đậu phụ.

Cái nào mạnh, cái nào yếu!

Mọi người đều chú ý thấy thần tiễn màu đen và thần mang màu trắng đang cầm cự, cố gắng giằng co, chèn ép uy lực của nhau.

Rắc!

Trong không trung, âm thanh yếu ớt mà trong trẻo vang lên trở nên cực kỳ rõ ràng, linh kiếm của Cơ Tuyết Băng gãy đôi, thần mang màu trắng bao phủ linh kiếm cũng bị thần tiễn màu đen nghiền nát, thoáng chốc dập tắt.

Ầm!

Thần tiễn màu đen với sức mạnh vô song nghiền nát linh kiếm được thần mang màu trắng bao phủ, bắn thẳng lên trời.

Phụt!

Ngay lập tức, Cơ Tuyết Băng còn đang trong trạng thái ngẩn người bị thần tiễn màu đen đâm xuyên, máu tươi đỏ rực bắn ra, quang mang chói lọi dập tắt, cô ta giống như chiếc lá lục bình, không còn sức lực rơi xuống dưới.

Bóng dáng xinh đẹp đẫm máu lúc này cực kỳ chói mắt.

“Huyền Linh Chi Thể thất… thất bại?”, thấy Cơ Tuyết Băng rơi xuống hư không, tất cả mọi người đều há hốc miệng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

“Cơ sư tỷ… thất bại rồi ư?”, đệ tử Chính Dương Tông ngơ ngác nhìn bóng dáng xinh đẹp đẫm máu đang rơi từ trên không xuống, bọn họ tỏ ra khó tin nhưng sự khó tin đó đã được gạt đi ngay giây phút bóng dáng ấy dần rơi xuống.

“Truyền thuyết bất bại… bị đánh bại rồi? Hơn nữa còn do người ở khoảng cách thấp hơn một cảnh giới đánh bại?”, lão già Gia Cát Vũ sững sờ nhìn Cơ Tuyết Băng đang rơi xuống, lẩm bẩm một mình.

“Hắn thật sự đánh bại được Huyền Linh Chi Thể”, sắc mặt Bích Du tái nhợt, vẻ mặt ngỡ ngàng, cảm giác có chút bàng hoàng, choáng váng. Chính bản thân cô ta còn không đỡ nổi hai mươi hiệp của Huyền Linh Chi Thể, vậy mà Diệp Thành – người cô ta luôn coi thường lại đánh bại được Huyền Linh Chi Thể.

“Ta biết ngươi sẽ thắng mà”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười xinh đẹp.

“Hắn… hắn thắng rồi, Diệp Thành thắng rồi?”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên của Hằng Nhạc Tông cũng run rẩy nói, không biết vì kích động hay vì vui mừng. Là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông đánh thắng Huyền Linh Chi Thể đó!

“Là đồ nhi của ta đánh bại truyền thuyết bất bại sao?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành đang lảo đảo trên chiến đài, đôi mắt đẹp chợt nhoà đi, nhìn Diệp Thành đến ngẩn người.

“Không thể nào, không thể nào”, trong từng tiếng chấn động của mọi người còn có âm thanh thét gào của Thành Côn, ông ta gần như phát điên, thậm chí đứng còn không vững.

Ông ta không thể chấp nhận được đệ tử chân truyền thứ nhất của Chính Dương Tông, huyết mạch nghịch thiên bất bại trong truyền thuyết lại bại trong tay một kẻ vô dụng từng bị họ ruồng bỏ. Bày mưu tính kế lâu như vậy, dày công chuẩn bị sân đấu lại chỉ có thể làm nền cho người khác.

Dưới sự chú ý của mọi người, Cơ Tuyết Băng đã gần ngã xuống đất.

Cuối cùng được một cánh tay nhẹ nhàng đỡ lấy, người đó đương nhiên là Diệp Thành.

Cảm nhận được có vòng tay nhẹ nhàng đón lấy mình, Cơ Tuyết Băng nghiêng mặt nhìn lại, ngây ngốc nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt xinh đẹp vẫn còn đọng lại nước mắt

“Muội… thua”, trong mắt Cơ Tuyết Băng đầy vẻ tự giễu, sự kiêu ngạo của cô ta lúc này đã hoàn toàn biến mất.

“Từ nay chúng ta không còn nhân quả nữa”, Diệp Thành nhẹ giọng đáp, đầy vẻ mệt mỏi.

“Huynh… hận muội không?”, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành với ánh mắt rưng rưng.
Chương 290: Khí thế suy bại

“Tại sao ta phải hận muội? Muội có sự cao ngạo của mình, ta có sự cố chấp của ta”, Diệp Thành nói với giọng thản nhiên, không mang theo bất cứ cảm xúc nào. Hắn ta lảo đảo, mái tóc trắng xoã lên bờ vai trông vẻ già nua thấy rõ.

Đột nhiên, nước mắt Cơ Tuyết Băng trào ra ướt gò má. Cô ta từng nghĩ rằng sẽ gắn bó với Diệp Thành suốt đời suốt kiếp, thế nhưng khi Diệp Thành bị phế bỏ vùng đan điền còn cô ta lại biết mình có được Huyền Linh Chi Thể thì cái gọi là cao ngạo kia đã chôn vùi đi tình duyên của bọn họ.

Cô ta cho rằng Diệp Thành không xứng với sự tôn quý của mình. Cô ta cho rằng sẽ không liên quan gì đến Diệp Thành nữa. Thế nhưng, tạo hoá lại trêu người, khi cô ta cần người giúp đỡ nhất thì người đeo mặt nạ là Diệp Thành lại xuất hiện trong cuộc đời cô ta.

Cơ Tuyết Băng sao có thể ngờ nổi người đeo mặt nạ ấy chính là Diệp Thành. Thật đáng thương, bởi cô ta ngày nhớ đêm mong một người nhưng cuối cùng tất cả lại chỉ là một trò cười.

Mãi tới giây phút bị mũi tên kia đâm vào tim cô ta mới thực sự hiểu ra rằng mình nực cười đến thế nào. Cô ta là ai? Cô ta là Huyền Linh Chi Thể, là truyền thuyết bất bại nhưng lại bại dưới tay một tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên, cách cô ta cả một tầng cảnh giới lớn.

Mà tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên đó lại chính là người mà cô ta từng bỏ rơi.

Tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên đó chính là người mà cô ta hằng nhớ đêm mong.

Vốn dĩ bọn họ có thể là một cặp nhưng tạo hoá lại trêu người khiến bọn họ từ người thương lại trở thành người dưng, từ người dưng lại trở thành đối thủ trên chiến đài, từ đối thủ trên chiến đài lại trở thành hai người xa lạ.

Đây có lẽ chính là sự trừng phạt, là nghiệp báo giữa nhân và quả.

Một người cao ngạo như cô ta đã thất bại thảm hại, một người cao ngạo như cô ta đã tự tay mình vứt bỏ đi một kỳ tài hiếm có, tự chôn vùi mối tình duyên vốn dĩ thuộc về mình.

Hiện giờ mọi thứ chỉ còn lại là những mảnh hồi ức tan vỡ.

Hiện trường lúc này cũng bởi có cuộc đối thoại thổn thức giữa hai người mà trở nên yên lặng, hồi lâu không ai lên tiếng.

Được lắm!

Sau tiếng xuýt xoa của Tư Đồ Ngọc, hội trường trầm lắng đột nhiên như bùng nổ. Bọn họ trầm trồ vì một người trên chiến đài, vì hắn đã huỷ đi thần thoại bất bại trong truyền thuyết, và hắn đã tạo nên một giai thoại truyền kỳ mới.

Trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm đã đứng dậy, bà ta mỉm cười, nói: “Giang sơn ắt có nhân tài xuất hiện, thời đại này được định sẵn là bất phàm”.

“Vốn tưởng rằng cuộc so tài của tam tông không có gì đặc sắc nhưng cuối cùng lại hết sức thú vị”, ở bên, Phục Nhai cũng tấm tắc.

“Đại Sở Huyền Tông, sau này có người kế thừa rồi”, Huyền Thần cũng lần đầu tiên mỉm cười một cách thoải mái.

“Đi thôi”, sau khi nhìn Diệp Thành lần cuối, Đông Hoàng Thái Tâm mới quay người biến mất: “Phục Nhai, nếu như hôm nào đó có thời gian thì đưa tên tiểu tử Diệp Thành kia tới chỗ ta. Hắn là người mà Thiên Huyền Môn nhất định phải có được bằng mọi giá”.

Chúng ta đi thôi, sự việc bên dưới vẫn chưa kết thúc.

Trên chiến đài, Diệp Thành lảo đảo, cuối cùng hắn cũng ngã xuống.

Trận chiến này hắn đã bị thương quá nặng, bị Cơ Tuyết Băng đánh trọng thương liên tiếp là một chuyện, lại sử dụng bí pháp cấm thuật nhiều lần, thiêu đốt tinh huyết, hiến tế tuổi thọ, công thể và linh hồn đều bị tổn hại nghiêm trọng.

Mặc dù hắn chiến thắng trong trận chiến này nhưng lại thắng một cách thảm hại.

Bên dưới chiến đài, một bóng hình đã đi lên đỡ lấy Diệp Thành và ôm hắn vào lòng.

“Sư phụ, đồ đệ không làm người thất vọng chứ?”, Diệp Thành trào máu ra khỏi miệng, hắn nằm gọn trong lòng Sở Huyên trong tình trạng không còn chút sức lực và nở nụ cười mỏi mệt.

“Không, vi sư rất tự hào về con”.

“Vậy khi quay về người có lột y phục cho con xem không?”

“Đã thành ra thế này rồi mà còn dám lẻo mép à?”, Sở Huyên vì mừng quá mà không hề tỏ ra tức giận. Cô khẽ vuốt má Diệp Thành, khi trông thấy mái tóc bạc trắng và khuôn mặt mệt mỏi đó của Diệp Thành, trong lòng Sở Huyên bất giác cảm thấy nhói đau.

“Băng Nhi bại…bại rồi sao?”, ở một nơi khác, Thành Côn ngồi thẫn thờ trên ghế, người của Chính Dương Tông mặt mày đều tái nhợt cả đi, cho tới bây giờ bọn họ vẫn không dám tin Huyền Linh Chi Thể lại bại trận.

“Sao ta lại nghe nói người đứng đầu trong cuộc so tài tam tông sẽ nhận được viên linh đan năm vân nhỉ?”, trong tiếng trầm trồ kinh ngạc của tất cả mọi người, một giọng nói chợt vang lên.

Lời này khiến cho tất cả mọi người đều hướng ánh mắt sang Thành Côn.

Trước khi trận so tài của tam tông diễn ra, Chính Dương Tông đã có lời, phần thưởng của người đứng đầu trong trận so tài tam tông là viên linh đan năm vân.

Chính Dương Tông lúc đó tự nhận Huyền Linh Chi Thể vô địch cho nên mới dám lớn lối như vậy, vì bọn họ biết rằng người dành giải nhất sẽ ở Chính Dương Tông và nhân vật chính trong trận so tài tam tông chính là Huyền Linh Chi Thể.

Hiện giờ Huyền Linh Chi Thể đã bại, việc mà bọn họ vốn tưởng rằng sẽ xảy ra lại không xảy ra, mà một kỳ tích mới lại xuất hiện nên Chính Dương Tông không những không có được vinh quang như trong tưởng tượng, ngược lại còn trở thành trò cười của lần so tài này.

Và kẻ tạo ra kỳ tích lại chính là tên đệ tử mà trước kia Chính Dương Tông đuổi đi.

Sắc mặt Thành Côn tôi độc thấy rõ. Ông ta thực sự đã tự đào cho mình cái hố.

“Thành Côn, mau thực hiện đi”, Gia Cát Vũ lại lần nữa lên tiếng. Ông ta chỉ muốn xử lý Thành Côn đến cuối cùng, vả lại bộ dạng thể hiện ra nếu như Thành Côn không lấy ra được linh đan năm vân đưa cho Diệp Thành thì ông ta sẽ không bỏ qua.

“Phần thưởng của người đứng đầu đâu, mau lấy ra, đừng mong nuốt lời”, Bàng Đại Xuyên cũng đứng dậy, giơ tay ra chỉ.

“Mau lên đi, nhận thưởng xong chúng ta còn phải quay về nữa”, cái tên chỉ sợ trời không đủ loạn Tư Đồ Nam cũng chêm lời.

“Một viên linh đan năm vân, một món binh khí thượng đẳng, hai triệu linh thạch…”, Đạo Huyền Chân Nhân đứng dậy vả lại còn nói rõ phần thưởng của người đứng đầu: “Một món cũng không được thiếu, mau lên”.

Cả bốn người, người này một câu, người kia một câu suýt chút nữa thì khiến Thành Côn tức ói ra máu. Trông sắc mặt ông ta, người ở tứ phương không nhịn được mà bật cười.

Đúng là hại người không được, ngược lại còn tự hại mình. Đúng là tự đào hố chôn mình.

Muốn sỉ nhục người ta nhưng lại bị ăn quả báo. Hiện giờ những người có mặt ở đây chỉ có thể nghĩ tới những lời này, đương nhiên những lời này không ai nói ra, nếu không thì rất có khả năng bị giữ lại Chính Dương Tông mất.

Lại nhìn về Thành Côn, mặt ông ta đã không còn ra khuôn mặt bình thường nữa.

“Đã hào phóng như thế thì sao không nói là linh đan sáu vân ngay từ đầu đi?”, Gia Cát Vũ gại gại mũi.

Gia Cát Vũ quả là người biết giết người khác bằng lời nói, chỉ một câu thôi mà suýt thì khiến Thành Côn ói ra máu.

Lại nói tới Thành Côn, ông ta cũng có phần may mắn, may mắn vì bản thân lúc đó nói là linh đan năm vân chứ không phải linh đan sáu vân, nếu không thì lần này không biết ông ta phải thu dọn tàn cục thế nào. Linh đan năm vân ông ta còn có thể lấy ra được chứ linh đan sáu vân thật sự khó nói.

Mau đi.

Đừng nói trốn!

Giọng nói tứ phương vang lên lên tiếp khiến Thành Côn vốn ngông cuồng tự đại, giảo hoạt mưu mô cũng không thể chịu nổi được áp lực.

Cuối cùng, ông ta nghiến răng lấy ra cái túi đựng đồ, vứt ra: “Lấy đi”.

“Vậy mới phải chứ”, Đạo Huyền Chân Nhân vung tay nhận lấy túi đựng đồ sau đó lấy ra một viên linh đan với ánh sáng tím rực rỡ.

“Linh đan năm vân, đó chính là linh đan năm vân đấy”.

“Thành Côn đúng là hào phóng”.

“Phần thưởng này, hi hi…”

Viên linh đan năm vân vừa được lấy ra, tất cả mọi cặp mắt đều như bùng lên ngọn lửa, đến cả Gia Cát Vũ cũng không ngoại lệ, thậm chí ông ta còn không kiềm chế nổi, chỉ muốn mua lại viên linh đan này ngay lập tức.

Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì trên linh đan sắc tím kia có năm đường vân choán mắt người nhìn.

Trên mảnh đất rộng lớn này, luyện đan sư vốn dĩ ít, luyện đan sư với trình độ cao lại càng hiếm hoi, và luyện đan sư có thể luyện ra được linh đan năm vân, đếm cả Đại Sở này e rằng chỉ có Đan Thần của Đan Thành mới có thể làm được.

Và do vậy mà mỗi một viên linh đan năm vân đều có giá trị không thể kể được. Đan dược với đẳng cấp thế này từ trước tới nay đều là vô giá, tất cả mọi người đều biết một viên linh đan năm vân có ý nghĩa gì.

“Ta có cần phải cướp về không nhỉ? Cướp rồi bỏ chạy?”, trên vị trí ngồi, Gia Cát Vũ xoa xoa cằm, đôi mắt giảo hoạt đảo đi đảo lại: “Đúng, cứ làm vậy đi, cướp rồi bỏ chạy”.

Ở bên, Bích Du cũng nghiêng đầu nhìn Gia Cát Vũ từ đầu tới chân: “Phần thưởng mà người ta liều mạng mới có được vậy mà người còn định cướp?”

Nghe vậy, Gia Cát Vũ thẫn thờ, ông ta quay đầu sang nhìn Bích Du từ đầu tới chân: “Ta nói này Bích Du, khi tới Chính Dương Tông con không hề có thái độ này với tên tiểu tử Diệp Thành kia, thế mà hiện giờ sao lại để tâm tới chuyện của hắn thế? Lại còn nói thay cho hắn, không phải con thích hắn rồi chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK