Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1251: Thánh tử Thần Triều và Thánh chủ Thiên Đình

Đây là một vùng thương nguyên trải dài vô tận, Đại Sở đặt tên là Đông Lăng Thương Nguyên.

Đông Lăng Thương Nguyên có lai lịch rất lớn, năm xưa Đông Hoàng phong vị cảnh giới Thiên, trở thành hoàng đế của Đại Sở tại chính nơi này.

Ngoài ra còn là nơi diễn ra trận đại chiến mà Đại Sở truyền tụng đã lâu.

Năm xưa, Đao Trung Chi Hoàng Toại Phong nổi danh từ một trận chiến ở đây, một mình ông đã sát phạt chín vị Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện chấn động Đại Sở.

Vẫn còn rất nhiều truyền thuyết về Đông Lăng Thương Nguyên, hầu hết đều có từ trước thời Đông Hoàng, vì đã quá lâu nên rất nhiều truyền thuyết đến giờ không thể chứng thực, nhưng điều đáng nói là vùng đất này thật sự rất phi thường.

Lúc này, trời còn chưa sáng mà Đông Lăng Thương Nguyên đã đông đúc người.

Trên mặt đất, trên hư không, đâu đâu cũng thấy có người hoặc có tán tu, cũng có những thế lực lớn ở Bắc Sở, mục đích họ tới đây rất rõ ràng, đó là để xem trận quyết chiến giữa Thánh chủ Thiên Đình và Thánh tử Sát Thủ Thần Triều.

“Các ngươi nói xem trận chiến này ai sẽ là người thắng?”, còn chưa thấy hai nhân vật chính mà tứ phương đã xôn xao bàn tán.

“Đương nhiên là Thánh chủ Thiên Đình rồi”, có người lập tức nói ngay: “Hắn là ma thần vô song đã giết cả chục triệu tu sĩ, chiến tích này trước đây chưa từng có, vượt qua cả Sở Hải Thần Binh năm xưa, Thánh tử Sát Thủ Thần Triều kia có làm được như vậy không?”

“Cũng chưa biết được”, có vị lão bối tu sĩ vuốt râu bảo: “Thánh tử Sát Thủ Thần Triều là con trai ruột của Thần Vương, truyền thuyết về Thần Vương rất nhiều, ông ấy giỏi một chiêu tuyệt sát, năm xưa số cảnh giới Chuẩn Thiên chết trong tay ông ấy không tới một nghìn thì cũng có tám trăm!”

“Trận quyết chiến đỉnh cao thế này, thắng thua thế nào chưa thể biết được!”

“Diệp Thành đến rồi”, trong lúc thảo luận bỗng dưng có người hét lớn, thu hút ánh nhìn của mọi người về một phía.

Ở đó, Diệp Thành bay từ trên trời tới, bước đi chậm rãi nhịp nhàng, có lẽ là thân thể nặng như núi nên mỗi bước đi của hắn đều khiến hư thiên rung lên, uy thế của hắn khiến mọi người đều khiếp sợ.

“Thật náo nhiệt”, nhìn bóng người khắp nơi, Diệp Thành khẽ mỉm cười, khi nhìn về một vài nơi trên hư thiên, khoé miệng hắn lại hiện lên tia giễu cợt, dường như có thể thấy nhóm Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương.

Sự xuất hiện của hắn khiến cho người xem ở khắp nơi đều vô thức lùi lại một bước, không dám nhìn thẳng vào bóng dáng của Diệp Thành.

Đối với những điều này, Diệp Thành không quan tâm, hắn lẳng lặng đứng trên hư thiên như một pho tượng đá, đứng yên bất động chờ Thánh tử Sát Thủ Thần Triều tới.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Bốn phương ở hư thiên đều vang lên tiếng nổ lớn.

Nhìn từ xa, đại quân Thị Huyết Điện và Phệ Hồn tộc đang ùn ùn kéo đến, sát khí ngút trời khiến người xem đều phải kinh hãi.

Sau đó có tiếng yêu long gầm thét, Yêu Vương từ trên trời bay tới, biển yêu khí cuồn cuộn kéo theo cả đại quân Yêu tộc.

Tiếp đến là Quỷ Vương, Vu Chú Vương, Huyết Vương lần lượt có mặt, dẫn theo đại quân của nhà mình tới đứng chật kín hư thiên.

Cuối cùng là U Minh Diêm La Vương, ông ta như một xác chết, khuôn mặt vô cảm, đôi mắt trống rỗng, làn khí lạnh lẽo khiến người ta thấy rét lạnh tận xương, sau lưng ông ta là quân binh địa phủ đang xếp hàng, số lượng đông đến mức khiến da đầu mọi người tê dại.

Ma Vương cũng tới, nhưng ông ta chỉ tới một mình tựa như quân lâm Cửu Thiên, lẳng lặng nhìn đám Phệ Hồn Vương một lần rồi lại nhìn Diệp Thành đang đứng trên hư thiên, trong mắt loé lên tia sáng cảm thán.

Sau Ma Vương lại có vô số cao thủ đến từ khắp nơi, đều là Thái Thượng lão tổ của các thế gia lớn ở Bắc Sở, mà Thôn Nguyên Lão Tổ cũng nằm trong số đó, vẻ mặt ông ta cực kỳ điên cuồng.

Mấy ngày nay bọn họ bị Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long bắt chẹt đủ kiểu, nhưng vì không đoàn kết nên không dám một mình chống lại nhóm Diệp Thành.

Nhưng đêm qua chư vương các đời, Thị Huyết Điện, các thế gia lớn ở Bắc Sở lại liên minh với nhau, vì lần này là cơ hội cuối cùng để giết Diệp Thành, bọn họ cũng đành liều thôi.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Sấm sét lại nổi lên trên hư thiên, hậu duệ của các hoàng đế cũng xuất hiện, thế trận không hề yếu hơn các vương.

Bùm! Bùm!

Thiên địa hỗn loạn, người cực kỳ đông, có đến gần ba mươi triệu tu sĩ, chèn ép khiến thiên địa rung chuyển ầm ầm.

Shh…!

Nhìn bóng người đứng chật kín hư thiên, đâu đâu cũng có sát khí, người xem bốn phương tám hướng đều hít vào một hơi khí lạnh.

Chiến trận lớn như vậy cảm giác như chuẩn bị đánh nhau đến nơi, nếu trận chiến này bắt đầu thì toàn bộ Đông Lăng Thương Nguyên sẽ thây chất thành núi, máu chảy thành sông, độ khốc liệt của nó không hề kém trận chiến của Diệp Thành năm xưa.

Thánh tử Thần Triều đến!

Trong những tiếng kinh ngạc, không biết là ai hô lên câu này.

Lập tức, ánh mắt mọi người lại bị thu hút, tất cả đều hướng về một phía.
Chương 1252: Xem bên nào nhanh hơn

Nhưng họ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Thánh tử Thần Triều, đến khi mọi người sững sờ thì một bóng đen đã đứng đối diện Diệp Thành trên hư thiên.

Đúng vậy, chỉ là một bóng đen, dù là những tu sĩ lớn tuổi cũng không giải thích được những điều đó, thủ đoạn của Thánh tử Thần Triều quá quái dị, rõ ràng là người nhưng nhìn thế nào cũng thấy là một bóng đen, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ biết đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm ấy lạnh lẽo lạ thường.

“Dặn dò hậu sự hết rồi chứ?”, Thánh tử Thần Triều cười nhạt, giọng nói hư ảo, không tìm thấy nơi phát ra.

“Ông rất tự tin nhỉ!”, Diệp Thành hơi mở mắt ra, giọng nói cũng cực kỳ hư ảo.

Một câu đối thoại đơn giản khiến ánh mắt mọi người đều tập trung về phía này, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

Có lẽ vì quá tập trung nên họ không phát hiện nơi xa có cánh hoa đào bay tới, nhìn như bình thường nhưng lại là đạo uẩn khó tả đối với con người.

Cánh hoa đào dập dờn, cuối cùng bay tới chỗ Diệp Thành, dừng lại ở bên mắt trái của hắn.

Giây tiếp theo, con ngươi của Diệp Thành thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ấn ký Tiên Luân được khắc hoạ ra, từ từ xoay chuyển.

“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, mọi người đều sửng sốt, không phải họ chưa thấy Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành bao giờ, nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là không ngờ Diệp Thành lại phong ấn Tiên Nhãn bản nguyên ở giữa những cánh hoa.

“Mẹ kiếp, ngươi không sợ bị trộm mất à?”, trong đám người, Thái Hư Cổ Long với bộ dạng biến ảo thầm mắng.

“Đã vứt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, bây giờ lại lấy dùng à?”, hậu duệ của các hoàng đế và chư vương các đời đều hơi nheo mắt.

Giữa tiếng bàn tán, những cánh hoa ấy hoá thành tro bay, Tiên Luân bản nguyên bị phong ấn ở trong cũng được Diệp Thành lấy lại, hắn cần năng lực của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn để đối phó với tất cả những thay đổi của ngày hôm nay.

Mà sau khi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn quay về, Thánh tử Thần Triều trong mắt hắn cũng không còn quá bí ẩn nữa.

Dưới Tiên Luân Nhãn, mọi thứ hư vọng trên thế gian đều không có chỗ che giấu, dù thân thể Thánh tử Thần Triều như bóng đen nhưng cũng không thoát khỏi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.

“Có thể bắt đầu được chưa?”, Thánh tử Thần Triều cười giễu cợt, giọng nói lạnh lùng âm u.

“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai.

“Ta sẽ tự chặt đầu ngươi”, Thánh tử Thần Triều khẽ cười một tiếng, cơ thể như bóng đen của ông ta lập tức biến mất.

“Ai cho ông tự tin đó vậy?”, Diệp Thành cười khẩy, đột nhiên xoay người tung một quyền xuyên qua không gian hư vô.

Khi người xem nhìn qua thì thấy Thánh tử Thần Triều đã đứng sau lưng Diệp Thành, nhưng vẫn bị Diệp Thành nhìn thấu rồi bị một quyền cường thế của hắn hất ra.

“Đúng là ta đã coi thường ngươi”, Thánh tử Thần Triều lại biến mất như màn sương, không còn thấy bóng dáng ông ta trong thiên địa nữa.

Thấy vậy, Diệp Thành đột nhiên bước qua.

Nhưng vẫn quá muộn, trên vai hắn bị chém một đường thật sâu, chỗ vết thương còn có tia sáng u tối do sát khí ngưng tụ thành, hoà tan tinh khí của hắn khiến cho vết thương chẳng những không thể nhanh chóng hồi phục mà còn lan rộng sang nơi khác.

“Tịch Diệt Thần Thể quả nhiên là khắc tinh của Thánh thể”, Diệp Thành hơi nheo mắt, cảm thấy sức mạnh huyết mạch Thánh thể và Thánh huyết cũng bị luồng sát khí đó hoà tan.

Lòng thầm nghĩ vậy, hắn lại quay đầu tránh được một kiếm tuyệt sát cực kỳ nguy hiểm của Thánh tử Thần Triều.

Hàng Long Bát Hoang!

Diệp Thành bước lên phía trước, Hàng Long kết hợp chín đạo Bát Hoang Trảm nghiền ép khiến một khoảng hư thiên sụp đổ.

Thánh tử Thần Triều bị hất ra, nhưng thoáng chốc lại biến mất.

Diệp Thành đứng trên hư thiên với vẻ mặt lãnh đạm, tuy Thánh tử Thần Triều biến mất nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng vị trí của ông ta.

Keng!

Ngay sau đó, một thanh sát kiếm màu đen đột ngột xuất hiện, đâm thẳng về phía đầu mày của hắn với uy lực huỷ diệt cực mạnh.

Diệp Thành bước ra, lùi về sau trong nháy mắt, nhưng thanh sát kiếm đó như hình với bóng, tựa như không đâm xuyên đầu hắn thì không dừng lại, mũi kiếm cách đầu mày Diệp Thành năm tấc nhưng đầu mày của hắn đã bị một luồng sát khí lạnh lẽo cứa rách, máu vàng bắt đầu chảy ra.

“Tịch Diệt thần thông cứ thế khoá ta lại luôn sao?”, vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, hắn vừa lùi lại vừa tự lẩm bẩm.

“Để xem Thiên Chiếu của ngươi nhanh hay Phi Lôi Thần của ta nhanh”, giọng nói âm u, hư ảo vang lên từ sau lưng Diệp Thành, thanh sát kiếm đen kịt thứ hai xuất hiện, bay thẳng về sau gáy hắn với uy lực huỷ diệt.
Chương 1253: Chiến đấu bằng ý niệm

“Diệp Thành, để xem Thiên Chiếu của ngươi nhanh hay Phi Lôi Thần của ta nhanh”.

Giọng nói hư ảo mà lạnh lẽo vang vọng khắp đất trời, tất cả mọi người đang xem chiến đều ngây ra một lúc, nhất thời ngơ ngẩn xuất thần, vì Diệp Thành và Thánh tử Thần Triều vẫn còn đang đứng trên hư thiên, chưa hề di chuyển.

“Chuyện… Chuyện gì xảy ra lúc trước vậy?”, có người ngơ ngác hỏi.

“Họ chiến đấu bằng ý niệm”, có người tu vi cao thâm thong dong nói: “Điều khiến ta ngạc nhiên là trận chiến ý niệm của họ mà cũng để chúng ta nhìn thấy, tu vi của hai người họ vượt xa sức tưởng tượng của ta”.

“Hai người đều đang dò xét lẫn nhau, nhưng trận chiến ý niệm khi nãy có vẻ Diệp Thành đã rơi vào thế bất lợi”, có người suy tư: “Trước và sau đều phải đối mặt với đòn tuyệt sát, khả năng cao hắn không tránh được”.

“Ngươi coi thường Thánh chủ Thiên Đình quá đấy”.

“Màn khởi động đến đây là kết thúc”, giữa những tiếng bàn luận, Thánh tử Thần Triều cười nhạt, đôi mắt tĩnh lặng chết chóc ánh lên tia nham hiểm, âm u.

“Vẽ vời thêm chuyện”, Diệp Thành thờ ơ lên tiếng, một bước Súc Địa Thành Thốn lập tức vọt tới trước mặt Thánh tử Thần Triều, hắn giơ tay vung ra một đạo đại ấn, đại ấn nặng như núi, còn chưa hạ xuống mà một khoảng hư thiên đã sụp đổ.

Trong mắt Thánh tử Thần Triều đầy vẻ nhạo báng, ông ta biến mất rồi lại xuất hiện, tung một kiếm tuyệt sát từ sau lưng Diệp Thành.

Vẻ mặt Diệp Thành ung dung, hắn di chuyển một bước, trở tay tung chưởng đánh về phía sau, tuy không đánh trúng Thánh tử Thần Triều nhưng cũng khiến ông ta bị đẩy lùi ra sau, rồi trong nháy mắt ông ta lại biến mất.

“Như Hình Với Bóng”, Đại Sở Hoàng Yên đứng trên hư thiên trầm ngâm lên tiếng: “Nếu so sánh thân pháp thì Diệp Thành yếu hơn một chút”.

“Nhưng nếu dốc toàn lực thì Thánh tử Thần Triều còn kém xa lắm”, Long Đằng nhẹ giọng cất lời: “Đây là nhược điểm của sát thủ, bị bắt một lần, một đòn cũng đủ khiến ông ta bị thương nặng, thậm chí là bị giết ngay tại chỗ”.

“Các ngươi có phát hiện Thánh tử Thần Triều rất giống Thần Huyền Phong không?”

“Là cha con đương nhiên sẽ có nhiều điểm giống nhau”, Tiêu Thần khẽ nói.

“Không phải giống kiểu đó”, Chu Thiên Dật ngẫm nghĩ: “Ta có một cảm giác kỳ quái đó là Thánh tử Thần Triều giống Thần Vương Thần Huyền Phong đến mức vượt giới hạn cho phép”.

Rầm!

Khi mấy người đang thầm nói chuyện với nhau thì khoảng hư thiên đó sụp đổ toàn bộ, trở thành một nơi hỗn loạn giống như vết nứt không gian.

Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn đã đứng trên hư thiên bất động như một bức tượng.

Giữa đất trời không thấy bóng dáng Thánh tử Thần Triều, ngoài một số người ở đây, chẳng ai có thể thấy được bóng dáng của ông ta.

Bất biến ứng vạn biến sao?

Trong đám người, Thái Hư Cổ Long nhìn Thánh tử Thần Triều đang liên tục thay đổi vị trí, sau đó lại nhìn Diệp Thành.

Keng!

Hắn ta vừa dứt lời, Thánh tử Thần Triều đã sát phạt tới sau lưng Diệp Thành như một bóng ma, một kiếm chém thẳng về phía đầu hắn.

Diệp Thành hơi xoay người sang một bên, né được một kiếm tuyệt sát cận kề gang tấc ấy.

Thánh tử Thần Triều lại biến mất như một bóng ma, mỗi lần biến mất đều rất khó tìm được dấu vết của ông ta.

Bí thuật này của Thánh tử Thần Triều khiến rất nhiều người có tu vi cao thâm đang xem trận chiến đều cảm thấy lạnh sống lưng, sát thủ là kẻ khiến người ta đau đầu nhất, kiểu đánh từ phía sau của ông ta càng khiến người ta khó đề phòng hơn, chỉ dựa vào thân pháp thông thiên này thôi họ đã không thể chống đỡ được.

“Đường đường là Thánh chủ Thiên Đình mà lại bị ép đứng yên tại chỗ phòng ngự sao?”, có người lên tiếng cảm thán.

“Bí thuật tuyệt sát Như Hình Với Bóng này khiến Diệp Thành phải dĩ bất biến ứng vạn biến”.

“Đại Sở ngày nay chẳng ai có thể khiến hắn bị buộc phải phòng ngự như vậy, Thánh tử Thần Triều cũng coi như có thể kiêu ngạo giữa đám đông rồi”.

“Diệp Thành, đây không phải tác phong của ngươi”, giữa đất trời lại vang lên tiếng cười nhàn nhạt của Thánh tử Thần Triều, giọng nói hư ảo lúc Đông lúc Tây, lúc Nam lúc Bắc khiến người ta không tìm được nguồn phát ra âm thanh.

“Ta muốn xem tên hề như ông còn có thể nhảy nhót được bao lâu nữa”, giọng Diệp Thành vẫn đều đều, hờ hững.

“Muốn chết như vậy thì ta cho ngươi được như ý muốn”, Thánh tử Thần Triều lại cười.

Keng!

Lời còn chưa dứt, tiếng kiếm ngân đã vang lên, một thanh sát kiếm đen như mực xuất hiện không hề báo trước, phóng tới gần đầu mày của Diệp Thành.

Diệp Thành đứng trên hư thiên như một tấm bia đá, bất động không nhúc nhích.

Keng!

Tiếng sát kiếm rung càng lớn hơn, mũi kiếm còn có u mang bao quanh.

Ba trượng, hai trượng, một trượng, chín tấc, sáu tấc…

Dưới sự chú ý của mọi người, thanh kiếm của Thánh tử Thần Triều càng lúc càng tới gần đầu mày của Diệp Thành.
Chương 1254: Chín phần sức chiến đấu của Thần Vương

Diệp Thành không tránh sao?

Thấy Diệp Thành không né tránh, khán giả đều kinh hãi thót tim.

Keng!

Tất cả chỉ trong chớp nhoáng, một kiếm của Thánh tử Thần Triều đâm thẳng vào đầu mày của Diệp Thành không lệch chút nào.

Tuy nhiên điều khiến mọi người kinh ngạc là nhát kiếm tuyệt sát bá đạo của Thánh tử Thần Triều lại không phá được phòng ngự của Diệp Thành, mũi kiếm chỉ đâm được vào đầu mày của Diệp Thành hơn nửa tấc rồi không thể đâm thêm được nữa.

Shh…!

Cảnh này khiến những người theo dõi trận chiến đều hít vào một hơi khí lạnh.

Giờ phút này họ mới thực sự hiểu được vì sao Diệp Thành không tránh đi, bởi vì hắn đã biết Thánh tử Thần Triều không thể phá vỡ phòng ngự của mình.

Người ngạc nhiên nhất chính là Thánh tử Thần Triều, trong mắt là vẻ khó tin, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng một kiếm tuyệt sát của mình lại chẳng là gì trong mắt Diệp Thành như thế, đến phòng ngự của hắn cũng chưa từng bị phá vỡ.

“Không mượn sức mạnh của bản thể Thần Huyền Phong thì ông còn kém xa lắm”, Diệp Thành lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm bóng đen do Thánh tử Thần Triều hình thành, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào đôi mắt u tịch chết chóc của ông ta.

Nghe được lời này, hai mắt Thánh tử Thần Triều chợt nheo lại.

Lời này của Diệp Thành mang quá nhiều ý nghĩa sâu xa, một câu ‘bản thể Thần Huyền Phong’ đã tiết lộ rất nhiều bí mật.

“Hắn đã biết mình là đạo thân của Thần Vương từ trước rồi sao?”, Thánh tử Thần Triều nhíu mày, đây là điều ông ta chưa bao giờ nghĩ tới.

Đúng thế, lần trước khi tới Nam Sở tuyên chiến với Diệp Thành là ông ta đang có chín phần sức chiến đấu của Thần Huyền Phong.

Mà lần này cho tới bây giờ ông ta vẫn chưa mượn sức mạnh của bản thể, nếu không một kiếm lúc trước đã đủ đâm xuyên đầu Diệp Thành rồi.

Ầm!

Mọi thứ vẫn diễn ra nhanh chóng, hư thiên trong bán kính một nghìn mét bỗng chốc sụp đổ.

Ngoại đạo pháp tướng Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành xuất hiện trong thoáng chốc, nghiền ép hư thiên, lại hất văng Thánh tử Thần Triều một lần nữa.

Rầm! Rầm! Rầm!

Thánh tử Thần Triều bị đẩy lùi, mỗi bước lùi lại đều khiến hư thiên rung lên.

Mà lúc này người ông ta không còn giống bóng đen nữa mà là một bóng người mặc áo bào đen, đeo mặt nạ đen, toàn thân có khí màu đen bao quanh, trong mỗi làn khí đen dường như có tia chớp ẩn hiện.

“Muốn xem Thiên Chiếu của ta, chút sức chiến đấu này của ông vẫn chưa đủ”, Diệp Thành từng bước tiến tới, nhìn thẳng vào Thánh tử Thần Triều.

“Diệp Thành, ngươi rất mạnh”, Thánh tử Thần Triều chế nhạo.

“Sao? Không mượn sức mạnh của ông ấy thì không dùng được Phi Lôi Thần Quyết à?”, Diệp Thành ung dung cất bước, vẻ mặt bình thản, nói chính xác hơn là hắn không hề đề cao Thánh tử Thần Triều, đây chính là sự tự tin mạnh mẽ của hắn.

“Ngươi khiến ta rất ngạc nhiên đấy”, mắt Thánh tử Thần Triều gần như híp thành một đường, ông ta chắc chắn Diệp Thành đã biết bí mật của mình.

Đột nhiên một đạo u mang thô cứng phóng ra từ trên đỉnh đầu ông ta, đập vào hư thiên tạo thành một cái hố lớn.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Đông Lăng Thương Nguyên hỗn loạn, mây đen giăng kín trời, sấm vang chớp giật, một luồng uy áp vô song khiến thiên địa run sợ bộc phát ra từ cơ thể Thánh tử Thần Triều, toàn thân có đạo tắc được hình thành từ phù văn sấm sét, đó là sát khí vang dội cổ kim, xuất hiện dưới hình dáng này.

Thoáng chốc, đất trời kết thành băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí không khí cũng bị đóng băng.

Khí tức này… Thần Huyền Phong!

Trong mắt chư vương các đời và hậu duệ của các hoàng đế đồng thời loé lên một tia thần mang sắc bén, như thể đã nhìn thấu thứ gì đó.

“Thì ra là vậy”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương dán mắt vào Thánh tử Thần Triều: “Truyền sức mạnh cho nhau, hắn là đạo thân”.

“Hay lắm Thần Huyền Phong, đến chúng ta cũng bị lừa”, Yêu Vương lạnh lùng nói.

“Thật sự khiến ta bất ngờ”, Đại Sở Hoàng Yên hít sâu một hơi.

“Ai có thể nghĩ rằng Thánh tử Thần Triều lại là đạo thân của Thần Vương Thần Huyền Phong chứ”, Long Đằng thở dài.

“Sát… Sát khí mạnh quá”, người xem tứ phía tái mặt, hai chân run run, vô thức lui về phía sau, cho dù cách rất xa họ cũng vẫn bị luồng sát khí đó làm cho hít thở không thông.

“Chín phần sức chiến đấu của Thần Vương”, Diệp Thành đi trên không, dừng lại ở nơi cách Thánh tử Thần Triều ba trăm trượng, khoảng cách này là khoảng cách cực hạn của Phi Lôi Thần, đồng thời cũng là khoảng cách cực hạn của Thiên Chiếu.

“Sức chiến đấu hiện tại của ta đã đủ chưa?”, Thánh tử Thần Triều tiến lên một bước rồi lặng lẽ biến mất.
Chương 1255: Phi Lôi Thần Quyết

Diệp Thành giật mình, đột nhiên xoay người sang một bên.

Chỉ thấy một tia sấm sét màu đen đột ngột xuất hiện, loé lên bên cạnh hắn, đó chính là Thánh tử Thần Triều.

Phụt!

Máu vàng bắn tung tóe, cánh tay của Diệp Thành đã bị chém mất.

Phi Lôi Thần Quyết!

Thấy thần thông nghịch thiên mà Thánh tử Thần Triều thi triển, vẻ mặt của hậu duệ các hoàng đế đều nặng nề.

Mà chư vương các đời lại thấy sống lưng lạnh toát, trong số họ có ai chưa từng bị thương nặng bởi thần thông nghịch thiên này, đây là nỗi ám ảnh hằn sâu trong linh hồn họ, chỉ một thoáng bất cẩn sẽ bị tuyệt sát ngay.

“Chín phần sức chiến đấu của Thần Vương thật đáng sợ, còn có Phi Lôi Thần Quyết nữa”, Đại Sở Hoàng Yên lẩm bẩm: “Phụ Hoàng, đây là kẻ thù khi xưa của người sao?”

“Phi Lôi Thần Quyết”, Thiên Thương Nguyệt cũng lẩm nhẩm, vẻ mặt cô hơi phức tạp, năm xưa Nguyệt Hoàng suýt chút nữa bị thần thông nghịch thiên này giết chết, đến giờ cô vẫn còn nhớ như in.

“Đối thủ mà cửu hoàng Đại Sở dè chừng nhất, chỉ một đạo thân thôi cũng nghịch thiên thế này rồi sao?”, các hậu duệ hoàng đế trầm ngâm, đến giờ phút này họ mới biết trận chiến trước lúc phong vị của phụ thân mình khó khăn đến nhường nào.

Phụt!

Trên hư thiên, máu vàng lại bắn ra lần nữa, cực kỳ chói mắt, cánh tay còn lại của Diệp Thành cũng bị chém mất, nếu không phải lúc nào hắn cũng sử dụng bí thuật Thái Hư Na Di thì không phải cánh tay bị chém mà là đầu hắn bị chém.

Phi Lôi Thần Quyết quả nhiên bá đạo vô song!

Diệp Thành vận dụng Thái Hư Na Di, cố gắng hết sức tránh đi những nơi chí mạng, thân hình như bóng ma, lẩn trốn giữa đất trời.

Diệp Thành bắt đầu thực sự hiểu được lời nói của Thái Hư Cổ Long ngày đó, có loại thần thông này mà không có sức chiến đấu tuyệt đối để áp chế thì có thể bị chém bất cứ lúc nào, thần thông nghịch thiên này đã vượt ngoài phạm vi có thể hiểu của con người.

Chỉ trong chốc lát, hắn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh đạo tắc dao động giống như Thiên Chiếu, đó là sức mạnh cấm kỵ giữa thời không và bán thời không từ sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian đan xen.

Keng! Keng!

Tiếng kiếm ngân vang lên không ngớt, Thánh tử Thần Triều thật sự như hình với bóng, hắn trốn đến đâu cũng bị phát hiện ngay lập tức, không thể đề phòng.

Phụt! Phụt! Phụt!

Mỗi lần Thánh tử Thần Triều xuất hiện đều để lại một vết cứa sâu trên Thánh thể của hắn, có vài lần đến đầu hắn cũng suýt bị chém, đường đường là Thánh chủ Thiên Đình mà lại bị đuổi chạy khắp trời.

“Tốc… Tốc độ này nhanh thật đấy!”, người xem từ mọi hướng đều kinh ngạc trố mắt.

Với tu vi và cảnh giới của họ hoàn toàn không thấy được bóng dáng của Thánh tử Thần Triều, chỉ thấy từng tia sấm sét loé lên bên cạnh Diệp Thành, mà mỗi lần nó loé lên, trên người Diệp Thành sẽ có thêm một vết thương.

Mọi người đều biết những tia sấm sét ấy là Thánh tử Thần Triều, vì sai lệch thời không và bán thời không nên rất khó nhìn ra được hình dạng thật.

“Trên đời còn có bí thuật không gian huyền diệu đến vậy sao?”, có vị tu sĩ lớn tuổi ngạc nhiên thốt lên.

“Bí thuật không gian?”, Thái Hư Cổ Long trong đám đông cười khẩy chế nhạo, thầm nói đám người này thật thiếu hiểu biết, trình độ của Phi Lôi Thần Quyết vượt xa bí thuật không gian, đó là thần thông cấm kỵ, có thể so với đế đạo chi thuật.

“Diệp Thành, tuyệt vọng chưa?”, khi mọi người đều đang sững sờ thì giọng nói lãnh đạm của Thánh tử Thần Triều vang vọng khắp đất trời.

Giọng của ông ta lúc Đông lúc Tây, lúc Nam lúc Bắc, hoàn toàn không tìm ra nơi phát ra âm thanh, nhưng dù âm thanh phát ra từ đâu thì luôn có một vài khoảnh khắc ông ta có thể lập tức vọt tới trước mặt Diệp Thành, không hề có dấu hiệu báo trước nào.

Đối với lời của Thánh tử Thần Triều, Diệp Thành hoàn toàn phớt lờ.

Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn nhìn quanh bốn hướng trên hư thiên, có thể nhìn thấy rất rõ dấu vết của Thánh tử Thần Triều, mỗi lần ông ta xuất hiện đều sẽ để lại một đạo lạc ấn trong thiên địa.

Mà đạo lạc ấn đó được dung hợp bởi ấn ký tương tự ấn ký thời không, Thánh tử Thần Triều sử dụng các ấn ký thời không đó làm điểm nút, đi xuyên qua nó, nhẩm niệm là có thể tới nơi ngay lập tức.

“Ấn ký thời không?”, Diệp Thành thầm lẩm nhẩm.

“Đây là sự huyền diệu của Phi Lôi Thần sao?”, hắn lẳng lặng nhìn ấn ký thời không thấp thoáng trước ngực mình, sở dĩ mỗi lần Thánh tử Thần Triều đều tới trước mặt hắn mà không chút dấu hiệu báo trước nào đều là nhờ ấn ký thời không này.

Hắn thậm chí còn không biết Thánh tử Thần Triều lạc ấn ấn ký thời không lên ngực mình từ bao giờ.

Nhưng một điều có thể khẳng định là có ấn ký thời không ở trước ngực thì trong phạm vi ba trăm trượng, Thánh tử Thần Triều có thể vụt tới trước mặt hắn bất cứ lúc nào.

“Chẳng trách đến Thánh thể đại thành cũng bị tuyệt sát, thần thông nghịch thiên này chính là sự tồn tại giống như cấm kỵ”, Diệp Thành nói xong, Tiên Luân Nhãn xoay chuyển, đảo qua ấn ký thời không trước ngực.

Keng!

Sát kiếm ngân lên, Thánh tử Thần Triều lại vọt tới như một tia sấm sét.

Ngoại đạo pháp tướng, mở!

Diệp Thành khẽ hô một tiếng, gọi ngoại đạo pháp tướng Hỗn Độn Thế Giới ra.

Ầm!

Hư thiên trong bán kính nghìn trượng lại một lần nữa sụp đổ vì sự xuất hiện của Hỗn Độn Thế Giới, mà những ấn ký thời không bị lạc ấn giữa đất trời cũng bị nghiền nát thành tro bụi.

Từng ấn ký thời không bị phá huỷ, còn Thánh tử Thần Triều đang bay qua bay lại trong không gian thì bị đẩy ra ngay lập tức.

Thánh tử Thần Triều dừng lại, trốn tới nơi cách đó cả nghìn tượng, bởi vì ngoại đạo pháp tướng của Diệp Thành quá mạnh, bao phủ phạm vi bán kính hàng nghìn trượng, ở trong đó ông ta sẽ phải chịu áp chế cực hạn.

Điều quan trọng nhất không phải những thứ này, mà là Diệp Thành đã xoá đi những ấn ký thời không mà ông ta để lại trong hư thiên, không còn những ấn ký đó ông ta không thể đi qua đi lại bên trong được, nói thẳng ra thì không có những ấn ký thời không đó, ông ta không thể sử dụng Phi Lôi Thần Quyết để thoải mái đi lại nữa.

Thánh tử Thần Triều nhíu mày, ông ta biết rõ nhược điểm của Phi Lôi Thần, khoảng cách chỉ là một trong số đó.

Còn có một khuyết điểm khác là một khi ấn ký thời không bị nhìn thấu hay bị xoá đi thì không thể thi triển Phi Lôi Thần Quyết nữa.

Vả lại, ấn ký thời không không phải thứ có thể tuỳ ý lạc ấn, nó tiêu hao năng lực tu vi, mà Phi Lôi Thần Quyết cũng không thể tuỳ tiện thi triển, mỗi lần đi qua đi lại trong thời không và bán thời không, cơ thể đều bị thời không và bán thời không xé rách, cái giá cực kỳ lớn.

Diệp Thành cũng đã nhìn thấy rõ nhược điểm của Thiên Chiếu, ngoại trừ nhược điểm về khoảng cách thì còn có tốc độ.

Mặc dù Thiên Chiếu bá đạo nhưng không thể theo kịp tốc độ của Phi Lôi Thần.

Giống như Phi Lôi Thần, Thiên Chiếu bá đạo cũng không thể tuỳ tiện thi triển, nó tiêu hao tuổi thọ, mà mỗi lần lại càng tiêu hao nhiều hơn.

Từ lần đầu tiên hắn thi triển Thiên Chiếu đến giờ đã là rất nhiều lần, số lần sử dụng càng nhiều thì thọ nguyên tiêu hao cũng càng nhiều, con át chủ bài này nếu chưa tới lúc đường cùng, hắn sẽ không sử dụng nó.

Sự thật chứng minh dù là Phi Lôi Thần Quyết hay Tiên Luân Thiên Chiếu đều là thần thông cực kỳ bá đạo, thần thông bá đạo đương nhiên cũng có phản phệ bá đạo, điểm này Diệp Thành và Thánh tử Thần Triều đều biết rõ.

Cũng chính vì biết rõ nên họ cần một đòn tuyệt sát, vì họ không chịu nổi sự tiêu hao của hai loại thần thông này.

Tuy nhiên Diệp Thành rất thông minh, hắn tế ra ngoại đạo pháp tướng, bao phủ thế giới trong bán kính nghìn trượng.

Thánh tử Thần Triều muốn thi triển Phi Lôi Thần Quyết để giết hắn thì phải thoả mãn hai điều kiện tiên quyết lớn, đó là trong khoảng cách ba trăm trượng và ấn ký thời không.

Bây giờ hắn đã tế ra ngoại đạo pháp tướng, hơn nữa còn bao phủ khoảng cách cả nghìn trượng, Thánh tử Thần Triều muốn giết hắn trong phạm vi ba trăm trượng thì sẽ bị ngoại đạo pháp tướng áp chế, mà ông ta muốn lạc ấn ấn ký thời không trong phạm vi ngoại đạo pháp tướng bao phủ là điều không thể.

“Không chỉ ngươi có ngoại đạo pháp tướng đâu”, Thánh tử Thần Triều hừ lạnh, cũng có dị tượng khổng lồ bao phủ quanh thân, đó là một toà thần điện to lớn, tuy là hư ảo nhưng lại lạnh lùng uy nghiêm, hư thiên bị nghiền ép rung chuyển kịch liệt.

“Ông chỉ là đạo thân của ông ấy, còn kém xa lắm”, Diệp Thành khẽ nói, một bước Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc tiến vào hư thiên nơi Thánh tử Thần Triều đang đứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK