Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2116: Ân tình

Diệp Thành ra ngoài sơn động, đi ra cùng hắn còn có sáu Âm Minh tử tướng cấp Thánh Vương, đứng thẳng giống như cây lao phía sau lưng hắn, ngay ngắn thành hàng, hai mắt trống rỗng.

Hắn đạp một bước lên hư thiên, ra lệnh cho một Âm Minh tử tướng trong số đó công kích hắn, tự lấy thân mình thử chiến lực của Âm Minh tử tướng cấp Thánh Vương, cũng coi như trong lòng có cái nắm chắc.

Âm Minh tử tướng hành động, một bước đạp phá trời đêm, một quyền đánh xuyên hư thiên mờ mờ, hơn nữa còn tự dung hợp vào bí pháp thần thông, uy lực có thể nói bá tuyệt, chiến lực lại càng mạnh mẽ.

Diệp Thành cũng đột nhiên xuất quyền, tay cầm Âm Dương Càn Khôn, một quyền đỉnh cao, đối kháng với nó.

Hai quyền cứng rắn đối đầu, tiếng sấm sét vang lên, không gian chấn động, tấc tấc nổ tung, Diệp Thành bị đánh đạp lùi về phía sau mấy chục bước, mỗi một bước lùi lại đều khiến hư thiên dưới chân nổ tung.

Quả là bá đạo, Diệp Thành mỉm cười, kết thúc mệnh lệnh tấn công của Âm Dương tử tướng, mặc dù không thể so với tu sĩ Thánh Vương chân chính, nhưng một quyền này của nó đủ để tiêu diệt một vị cấp Chuẩn Thánh Vương.

Đây còn chỉ là Âm Vương tử tướng cấp Thánh Vương, nếu luyện ra cấp Đại Thánh, uy lực của nó sẽ càng mạnh.

Diệp Thành trong lòng thêm phần tự tin, tuy hai tộc Côn Bằng Kim Ô mạnh, nhưng hắn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với bọn họ, hắn thích chơi giở thủ đoạn, mang theo nhiều Âm Minh tử tướng như vậy, cũng đủ cho hai tộc lãnh đủ.

Hắn thu hồi Âm Minh tử tướng, tìm một chỗ nham thạch, yên tĩnh ngồi đợi bọn Tiểu Viên Hoàng trở về.

Không biết từ khi nào, đã thấy phương xa phía chân trời có bóng người hiện ra, xa xa liền nhìn thấy là bọn Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu, tốc độ cực nhanh, chỉ phút chốc, đã tới dãy núi này.

Bộ dạng của sáu người rất khôi hài, đều khiêng một bao tải to, nhìn thế nào cũng đều giống mấy tên trộm, hơn nữa đều mặt mũi bầm dập giống nhau, xem ra đã bị người ta xách ra đánh một trận.

“Một trăm phần, không nhiều không ít”. Sáu người vứt bao đựng đồ xuống, mặt đen xì nhìn Diệp Thành: “Đệ có biết, những thứ đệ cần quý đến mức nào không”.

“Ta vay tiền tự mình mua, là các huynh không cho!” Diệp Thành rung đùi đắc ý rất không đứng đắn.

“Đi, lão tử phục rồi”. Sáu người chửi kháy, đều tức đến bật cười, lấy những vật liệu trong bao tải đi bán, còn đáng giá hơn năm nghìn vạn, bọn họ lại khăng khăng chọn cái sau.

Vì thế, khi bị phát giác lấy trộm từ gia tộc, bị chính cha của mình đánh một trận, thiếu chút nữa đánh chết, lúc đến đây đều chảy cả nước mắt nước mũi, thằng cha này hãm hại quá cao tay.

“Yên tâm, không lấy không đâu”. Diệp Thành thu lại đống vật liệu, lại nhét cho mỗi người một bình rượu: “Rồi sẽ có một ngày ta trả lại, phần ân tình này, lão thất ta ghi tạc trong lòng”.

“Đừng nói mấy điều vô dụng này, nói, đệ rốt cuộc muốn làm gì”. Mấy người đều nhìn chằm chằm Diệp Thành, tên này thoạt nhìn tuy không đứng đắn, nhưng một khi nghiêm túc thì rất dọa người.

“Tất nhiên là để làm chuyện lớn”. Diệp Thành mỉm cười: “Không lâu sau, ta sẽ mời các huynh thưởng thức một vở kịch lớn, xem như là tiền lời của những vật liệu này, đến lúc đó đừng để bị loá mắt”.

“Chuyện lớn?”, Đám Tiểu Viên Hoàng nhướn mày, không hiểu rốt cuộc Diệp Thành muốn làm gì.

“Tuy không biết chuyện lớn mà đệ nói là gì, nhưng chắc chắn là kinh thiên động địa”. Quỳ Ngưu lão đại nói xong, đưa bao chứa đồ cho Diệp Thành: “Đây là chín nghìn vạn nguyên thạch, coi như là tâm ý của mấy ca ca, dùng tiết kiệm chút, đừng con mẹ nó lãng phí khắp nơi”.

“Cảm ơn đại ca”. Diệp Thành cười, nhận lấy nguyên thạch, xoay người bước trên hư thiên: “Vẫn là câu nói kia, ân tình này, Lão Thất ta sẽ nhớ kỹ, năm nào đó nhất định sẽ trả lại”.

“Còn lắm lời”. Tiểu Viên Hoàng bĩu môi: “Giữ cái mạng thật tốt cho lão tử là được”.

“Lão Đại, lão thất sẽ không phải tìm Côn Bằng Kim Ô đánh nhau đấy chứ!”, Bắc Minh Ngư nhìn về phía Quỳ Ngưu: “Với bản tính của hắn, chắc chắn nuốt không trôi cơn tức này, quá nửa là làm như vậy”.

“Thực sự không hiểu nổi hắn”. Quỳ Ngưu hít sâu một hơi, trong mắt còn có ánh sáng thâm sâu lóe lên: “Lần này không muốn để chúng ta tham dự vào, nhất định là không muốn để chúng ta khó xử”.

Diệp Thành đi rồi, đến thành cổ gần nhất, mượn dùng truyền tống trận, đi về phía gia tộc Khổng Tước.

Đến đêm khuya, hắn mới lén lút lẩn vào trong nhà Khổng Tước, hạ xuống trên đỉnh núi Khổng Tước.

Giây tiếp theo Khổng Tước Đại Minh Vương đã hiện thân, sắc mặt có chút kỳ quái nhìn Diệp Thành, cũng không biết Diệp Thành làm thế nào mà vào được, vù một tiếng, ngay cả Chuẩn Đế như ông ta cũng không nhìn rõ.

“Tiền bối, ta lại tới rồi”. Diệp Thành cười cười: “Không làm ông sợ chứ!”

“Không đến mức bị dọa sợ, nhưng thân pháp này của ngươi, có thể sánh ngang với tiên tổ của ngươi”. Khổng Tước Đại Minh Vương cười ôn hòa: “Có thể tùy ý ra vào nhà họ Khổng Tước, ngươi là người đầu tiên sau ông ta”.

“Không muốn quấy rầy những người khác trong nhà họ Khổng Tước, lần này trở lại là có chuyện mong tiền bối giúp đỡ”.

“Cứ nói đừng ngại”. Khổng Tước Đại Minh Vương ngồi xuống: “Có thể giúp, lão phu đương nhiên sẽ giúp”.

“Đối với tiền bối mà nói, có lẽ không khó”. Diệp Thành tế ra đại đỉnh, treo trước người Khổng Tước Đại Minh Vương: “Tiền bối là tu vi Chuẩn Đế, có thể giúp vãn bối luyện hoá thanh kiếm này không”.

“Chuẩn Đế Binh, kiếm Phần Tịch”. Khổng Tước Đại Minh Vương nheo mắt lại, dường như nhận ra kiếm Phần Tịch bị phong ấn trong đại đỉnh, hai ba giây sau, ông ta mới nhíu mày nhìn về phía Diệp Thành: “Pháp khí bản mệnh của Phần Tịch Lão Tổ, vì sao lại ở chỗ ngươi, đây là một Chuẩn Đế Binh”.

“Di tích Viễn Cổ, ông ta giết ta, bị ta chém chết rồi”. Diệp Thành nở nụ cười, tựa như gió nhẹ mây trôi.
Chương 2117: Ân tình (2)

“Ngươi... Ngươi chém Chuẩn Đế?”. Ngay cả Khổng Tước Đại Minh Vương cũng không khỏi kinh ngạc, tuy là di tích Viễn Cổ áp chế tu vi, nhưng Chuẩn Đế bị áp chế xuống cấp Chuẩn Thánh cũng không không phải một Chuẩn Thánh bình thường có thể đánh lại, chiến lực của bọn họ vô cùng mạnh mẽ.

Điều làm cho ông ta khiếp sợ chính là, Diệp Thành vậy mà làm được, chiến tích như thế, hoàn toàn nghịch thiên.

Không biết, nếu Diệp Thành nói ra chuyện tàn sát Thiên Ma Đế, thì không biết liệu Khổng Tước Đại Minh Vương có bị dọa khóc không, đó không phải là cơ thể Đế Đạo pháp tắc, mà là một Đại Đế hàng thật giá thật.

“Vẫn mong tiền bối giúp đỡ”. Diệp Thành chắp tay hành lễ: “Vãn bối lấy nó, có tác dụng lớn”.

Đại Minh Vương cười hiền lành, thu lại tâm tư khiếp sợ, đưa tay ra tóm lấy kiếm Phần Tịch.

kiếm Phần Tịch sáng bóng, sát khí hơn người, làm cho Diệp Thành cảm thấy áp lực gấp bội, sắc mặt cũng tái nhợt .

Nhưng mà, loại áp lực này đối với cấp Chuẩn Đế như Khổng Tước Đại Minh Vương mà nói, có thể trực tiếp bỏ qua, Phần Tịch Lão Tổ đến đây, cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta, càng không nói đến pháp khí bản mệnh.

Khổng Tước Đại Minh Vương quả thực đại thần thông, phong ấn kiếm Phần Tịch, ngoắc tay kéo dẫn Tiên Hoả và Thiên Lôi từ trong cơ thể Diệp Thành ra, bao vây lấy kiếm Phần Tịch, dồn ép khí linh mạnh mẽ trong Chuẩn Đế Binh.

Nhất thời, liền nghe thấy trong thanh kiếm tiếng kêu gào vô cùng thê lương, Diệp Thành có thể nhìn thấy một đạo kiếm linh vặn vẹo, lao thoát ra ngoài, nhưng lại khó tránh khỏi sự giam cầm của Đại Minh Vương, chỉ có thể bị cường thế luyện hóa.

“Tiểu tử kia, lần này xem như ngươi nợ ta một ân tình”. Khổng Tước Đại Minh Vương một bên luyện hóa kiếm Phần Tịch, một bên cười nhìn Diệp Thành: “Ân tình này, năm nào đó phải trả đấy”.

“Trả, nhất định phải trả”. Diệp Thành nhếch miệng cười: “Nếu ta vẫn không trả nổi, thì để tiên tổ đến trả”.

“Vẫn... vẫn là ngươi trả đi!”, Khổng Tước Đại Minh Vương cười gượng một tiếng, nhắc tới Lục Đạo Tiên Tổ của Diệp Thành, toàn thân ông ta đều mất tự nhiên, đó là một người tàn nhẫn, hơn nữa tính tình còn vô cùng quái dị, bình thường không hé răng, một khi mất bình tĩnh, sẽ biến thành người chủ gặp người nào đánh người đó.

Ông ta vẫn còn nhớ cảnh tượng ở Huyền Hoang một nghìn năm trước, Huyền Hoang Ngũ Đại Cấm Khu, bị Lục Đạo lần lượt chém giết, lúc đi ra còn vui vẻ nhảy nhót, làm cho tứ phương đều kinh ngạc sửng sốt.

Ngoài chuyện đó ra, còn có năm trăm năm trước, cũng không biết Lục Đạo phát điên cái gì, một đống Chuẩn Đế bị ông ta đánh đến hoài nghi nhân sinh, những Chuẩn Đế này đến bây giờ vẫn đều đang bế quan.

“Tiền bối, hỏi ông một chuyện”. Đại Minh Vương đang chìm đắm, đột nhiên bị một câu của Diệp Thành phá vỡ: “Nam Vực này có tổ chức sát thủ mạnh, chuyên đi ám sát không?”.

“Vì sao hỏi mấy cái này?”. Khổng Tước Đại Minh Vương nhướn mày, liếc nhìn Diệp Thành.

“Tìm bọn họ có việc”. Diệp Thành cười nói: “Nếu tiền bối biết, mong ông hãy nói cho vãn bối”.

“Tổ chức sát thủ mạnh thì cũng có một cái”. Đại Minh Vương không có hỏi sâu, chậm rãi nói: “Tên của họ là Thiên Diệt, rất là thần bí, cũng cực kỳ mạnh, các chủng tộc lớn Nam Vực đều không dám tuỳ tiện trêu chọc, danh tiếng của Thiên Diệt không tồi, chưa từng sẩy tay, tiền thù lao nhiệm vụ bọn họ đòi cũng rất cao, người bình thường tuyệt đối không mời nổi”.

“Thiên Diệt, tên này đặt rất hay”. Diệp Thành ngoài mặt mỉm cười, ánh mắt lóe ra tinh quang.

Đây cũng là một trong những tính toán của hắn, bỏ tiền thuê người giết, đây vẫn có thể coi là một biện pháp tốt.

Tuy là không xử lý được cao thủ của hai tộc Kim Ô Côn Bằng, nhưng thừa đủ để ám sát những người tu vi thấp, không đánh thì thôi, nếu đánh thì đánh bọn họ thật đau, bất kể mọi giá.

Khổng Tước Đại Minh Vương không nói gì nữa, chuyên tâm luyện hoá kiếm Phần Tịch, thỉnh thoảng cũng sẽ liếc nhìn Diệp Thành một cái, không biết tên tiểu bối này rốt cuộc muốn làm gì, luôn cảm giác có chuyện lớn sắp xảy ra.

Diệp Thành vẫn chưa chú ý đến ánh mắt thâm sâu của Khổng Tước Lão Tổ, hắn đang suy tư, mỗi một bước kế hoạch đều phải cẩn thận, dù sao cũng là chủng tộc mạnh, không thể đi sai một bước thua cả ván cờ.

Tiếng kêu gào trong kiếm Phần Tịch vẫn tiếp tục, nhưng đã yếu đi không ít, không còn mạnh như lúc mới đầu, người luyện nó là một Chuẩn Đế, cùng cấp bậc với chủ nhân, khí linh tất nhiên không ngăn được.

Diệp Thành đã thu hồi lại suy nghĩ, lẳng lặng nhìn, thầm nghĩ uy lực của kiếm Phần Tịch nhất định chém thiên diệt địa, có được trợ chiến của Chuẩn Đế Binh, lần báo thù này nhất định như hổ thêm cánh.

Một canh giờ sau, Khổng Tước Đại Minh Vương thu tay lại, phất tay đưa kiếm Phần Tịch đến trước người Diệp Thành: “Mặc dù vẫn là Chuẩn Đế Binh, nhưng khí linh bị luyện hóa, uy lực của nó suy giảm đi nhiều, nếu là ngươi dùng nó, uy lực phát huy cũng sẽ có hạn, đây chính là ràng buộc của cảnh giới”.

“Đa tạ tiền bối”. Diệp Thành nhếch miệng cười, đã không thể chờ được cầm lấy kiếm Phần Tịch, một giọt máu Thánh Thể, cũng theo đó ngấm vào trong kiếm, cách làm này coi như là đã nhận chủ rồi.

Vào tay, hắn liền cảm nhận thấy sức nặng của thanh kiếm, nếu phải vung kiếm, cần thúc dục pháp lực tinh nguyên của toàn thân.

Mặc dù nó không có kiếm linh, nhưng kiếm khí của nó vẫn bá đạo như trước, tuy là không thể phát huy ra toàn bộ uy lực, cũng mạnh hơn rất nhiều so với Đại Thánh Binh, nếu lấy kiếm này đi giết địch, nhất định một kiếm giết một mảnh.

“Nhớ kỹ, ngươi nợ ta một ân tình”. Khổng Tước Đại Minh Vương đi rồi, để lại tiếng cười điềm đạm, thanh âm hiền hoà, trước khi đi cũng không quên nhìn Diệp Thành đầy thâm ý.

“Nhớ rõ!”. Diệp Thành mỉm cười, thu hồi Chuẩn Đế Binh Phần Tịch, xoay người bay ra tiên sơn.
Chương 2118: Bày mưu nghĩ kế

Trời vừa hửng sáng, hắn đi vào một thành cổ, bỏ ra năm trăm nguyên thạch để thuê một mảnh vườn nhỏ, sử dụng trận pháp giấu khí tức của mình, sử dụng kết giới để ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Đến đây hắn mới lấy rất nhiều nguyên liệu ra và một cơ thể cấp Đại Thánh, hắn quen với cấp Đại Thánh này, là người của Thiên Phạt Thánh Địa, từng truy sát hắn.

Lúc trước trong di tích cổ xưa, tên này muốn giết hắn đoạt bảo vật nhưng bị hắn đánh đến mức không ngẩng đầu lên được, chẳng những mất đi bảo vật, còn mất đi tài sản, tính mạng, đến chết vẫn là bộ dạng nghẹn uất.

Đầu óc tỉnh táo, cơ thể Đại Thánh lơ lửng giữa không trung, Tiên Hỏa và Thiên Lôi lần lượt bao phủ lấy cơ thể, đầu tiên tôi luyện thân thể, sau đó tôi luyện kinh mạch, nâng cao sức mạnh của cơ thể.

Luyện chế Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh cần có yêu cầu cao về nguyên liệu, mỗi một món bảo vật đều rất khó tìm, được hắn luyện chế từng cái một vào trong, phải cẩn thận hơn luyện chế cấp Thánh Vương.

Bận rộn qua lại hết mười mấy canh giờ, mãi cho đến nửa đêm hắn mới dừng tay.

Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh đã hoàn thành, đứng sừng sững trong hoa viên như một tấm bia lớn, đứng thẳng tắp, rất nặng, khí tức cực kỳ cường đại, cấp Thánh Vương cấp không thể so bì được.

Nếu đã là Âm Minh tử tướng thì không thể so được với tu sĩ Đại Thánh sống, nhưng mạnh hơn tu sĩ cấp Thánh Vương rất nhiều, một mình đánh với bảy tám tu sĩ Thánh Vương cũng không thành vấn đề.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn lấy cơ thể Đại Thánh thứ hai, chính là một Đại thánh của Phiếu Miểu Cung khi còn sống, giống như Đại Thánh Thiên Phạt Thánh Địa đó, giết người cướp của không thành thì bị hắn giết lại.

Thời gian cứ dần trôi, màn đêm bừng sáng, một ngày mới lại đến, sau đó lại là màn đêm kéo đến.

Diệp Thành không hề dừng lại nghỉ ngơi, từng vị Đại Thánh được luyện chế ra, từng viên đan dược được nuốt xuống, hắn như một kẻ điên không biết mệt mỏi, cũng không quan tâm.

Nói cách khác, trái tim hắn như bị đè nặng, mỗi khi mệt mỏi, hình ảnh ở thành cổ Nam Thiên ngày đó sẽ bất giác hiện lên trong đầu hắn, người phụ nữ tóc tím đến chết cũng không nhắm mắt.

Chẳng phải hắn trở về lại đây là vì muốn đòi lại công đạo cho họ sao? Vì thế hắn không tiếc tiền bạc của cải, không tiếc việc tạm thời không đến đi Tây Mạc, cũng không tiếc phải đối đầu với tộc Kim Ô và Côn Bằng.

Đây là tín niệm của hắn, như hai trăm năm trước dốc toàn lực để khiến Thiên Ma nợ máu phải trả bằng máu, hắn không chiến đấu một mình, cho dù chỉ có một mình hắn cũng dám lật đổ thiên hạ.

Trời đã sáng, sắc trời cũng lại tối, ngày này qua ngày khác, thoáng chốc đã qua một tháng.

Hắn vẫn đang luyện chế, râu lún phún, sắc mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, hốc mắt hơi trũng xuống, đôi mắt sâu thẳm kia còn bị đầy tơ máu gần như sắp rỉ ra máu.

Mãi đến đêm ngày thứ ba mươi lăm, hắn mới ngồi bệt xuống đất, cả người cực kỳ mệt mỏi, cho dù là khí huyết dồi dào của Hoang Cổ Thánh Thể cũng cạn kiệt, đan dược cũng khó có thể hồi phục trong thời gian ngắn, hắn chưa từng nghỉ ngơi lấy một phút, nền tảng của hắn cũng đến mức cực hạn.

Nhưng hắn lại cười rất thỏa mãn, bỏ một nắm đan dược vào trong miệng, cầm bình hồ lô rượu, mỉm cười nhìn một trăm hai mươi bảy Âm Minh tử tướng đứng trong hoa viên: chín vị cấp Đại Thánh, mười tám vị cấp Thánh Vương, ba mươi sáu vị Chuẩn Thánh Vương, sáu mươi bốn vị cấp Thánh Nhân.

Đây là vũ khí giết người mà hắn đã liều mạng luyện chế trong ba mươi lăm ngày, là sức mạnh cực lớn, hắn đã tiêu tốn quá nhiều tiền của và tâm sức chỉ để tặng cho hai gia tộc một món quà lớn.

Dưới ánh trăng, hắn lại lấy cơ thể cấp Đại Thánh ra, cũng là cơ thể cấp Đại Thánh duy nhất không bị luyện hóa thành Âm Minh tử tướng của hắn, không phải hắn không muốn luyện chế mà là đã không còn nguyên liệu.

Cơ thể chết người này của hắn vẫn còn một chút nhưng nguyên liệu có khuyết điểm, thiếu quá nhiều nguyên liệu luyện chế, còn có một ít đều là những loại cực kỳ quý giá, ngay cả người có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.

Nhưng không thể luyện thành Âm Minh tử tướng, hắn cũng sẽ không lãng phí, hơn nữa vẫn còn tác dụng.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, thầm niệm vài tiếng, Nguyên Thần thoát ra khỏi cơ thể, Nguyên Thần của hắn lại đi vào trong cơ thể cấp Đại Thánh, coi như mất đi vật chủ, tạm thời sử dụng cơ thể Đại Thánh.

Hắn mở mắt ra, tay chân cứng ngắc cử động, không phải là cơ thể của hắn nên sẽ không linh hoạt lắm, nhưng sức mạnh của thân thể Đại Thánh này lại mạnh hơn Thánh Thể của hắn nhiều.

Hắn cất Thánh Thể của mình đi, phong ấn vào trong Hỗn Độn Đỉnh, sau đó chạy vài vòng quanh hoa viên để thích ứng với cơ thể Đại Thánh hiện tại, không lâu nữa sẽ dùng nó để chiến đấu.

Cơ thể Thánh Nhân và Nguyên Thần cấp Thánh Nhân dĩ nhiên là không ngang nhau, đi đánh nhau với người có tu vi manh, Nguyên Thần sẽ là điểm chí mạng, một khi bị người ta phát hiện ra sơ hở thì sẽ là một thảm khốc.

Biết được khuyết điểm này, dĩ nhiên hắn sẽ có chuẩn bị, hắn cũng đã bổ sung thêm rất nhiều bí pháp bảo vệ Nguyên Thần trên Phượng Hoàng Tiên Ngự, sức mạnh bảo vệ của Nguyên Thần Phượng Hoàng Tăng rất mạnh, sẽ tăng dần lên theo tu vi, người đồng cấp chưa chắc đã có ai phá vỡ được, ngoại trừ người có tu vi mạnh.

Còn có Đan Tổ Long Hồn biến thành một bộ áo giáp sắt mũ rồng, mặc trên nguyên thần chân thân.

Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng đã trở lại Thần Hải, bảo vệ cửa ngõ Thần Hải, rất nhiều trận đấu kế tiếp hắn đều không sử dụng Thần Đỉnh, nhiệm vụ của nó chính là bảo vệ Thần Hải và Thánh Thể trong đỉnh.
Chương 2119: Trả giá bằng máu

Sau khi làm xong hết mọi này, hắn lại khoanh chân ngồi xuống, sử dụng Tiên Hỏa và Thiên Lôi, tôi luyện cơ thể Đại Thánh này, nâng cao sức mạnh của cơ thể này, đồng thời tăng độ ăn ý giữa hắn và cơ thể.

Quá trình này tiêu tốn hết một ngày một đêm, khi hắn đứng lên thì đã là đêm ngày hôm sau.

Vươn vai cho đỡ mỏi, sau đó hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh, khoác lên chiếc áo choàng đen, sử dụng Chu Thiên Diễn Hóa để giấu đi khí tức của mình, chủ yếu là giấu đi cấp bậc Nguyên Thần của hắn.

Các Âm Minh tử tướng ở đó cũng lần lượt đeo Quỷ Minh, khoác lên chiếc áo choàng đen giống hắn, làm xong mọi thứ cũng họ cũng sử dụng Chu Thiên Diễn Hóa để che đậy bí mật rằng họ là người chết.

Ngoài những thứ này, còn phát thêm một phần pháp khí đáng sợ, Âm Minh tử tướng cấp Thánh Nhân là một thanh Đại Thánh Binh; Âm Minh tử tướng cấp Thánh Vương là một thanh Thánh Vương Binh, Âm Minh tử tướng cấp Thánh Nhân cũng có một phần, đều là pháp khí cấp Chuẩn Thánh Vương.

“Nào, đến đây chia nhiệm vụ”, Diệp Thành lấy một tấm bản đồ ra, trên bản đồ vẽ gần một trăm vòng tròn lớn nhỏ, mỗi vòng tròn đều là phân các của tộc Kim Ô.

Trước đây ở thành cổ Nam Thiên, hắn đã tìm kiếm linh hồn của Chuẩn Thánh Vương Kim Ô đó, hắn biết tất cả phân các của tộc Kim Ô, có gần một trăm nơi được phân bố trong gần trăm thành cổ, để che giấu tai mắt của mọi người, nó tồn tại dưới dạng cửa hàng thuốc, cửa hàng pháp khí, để theo dõi bốn hướng ở Nam Vực.

Mà hắn bước đầu tiên phải đánh hạ các phân các này, với sức mạnh hiện tại của hắn, mặc dù không thể tiêu diệt tận gốc một lần nhưng chắc chắn có thể đánh cho chúng tê liệt.

“Thành cổ phía Bắc, phân các Huyền Dương của tộc Kim Ô, hai vị Chuẩn Thánh Vương, mười vị cấp Thánh Nhân, một trăm cấp Hoàng Cảnh”, Diệp Thành đánh dấu trên bản đồ, lập tức ra lệnh phái một vị Âm Minh tử tướng cấp Thánh Nhân, đánh dấu tuyến đường, vị trí, phương hướng vào trong cơ thể Âm Minh tử tướng.

Âm Minh tử tướng cấp Thánh Vương lập tức rời khỏi hoa viên, đi theo tuyến đường, vị trí và phương hướng mà Diệp Thành đã, chạy thẳng đến thành cổ phía Bắc, chỉ đợi lệnh Diệp Thành là lập tức khai chiến.

Tiếp theo, Diệp Thành liên tục đánh dấu trên bản đồ, cũng liên tục ra lệnh, biết trận thế của đối phương bèn phái lực lượng áp chế tuyệt đối, hắn cần phải tốc chiến tốc thắng, không thể để xảy ra sự cố.

Chẳng hạn như Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh đều có nhiệm vụ phá hủy vài phân các, có trách thì chỉ trách họ quá mạnh, sau khi phá hủy một phân các, vẫn còn thời gian để phá hủy một vài chỗ.

Hắn hệt như một vị tướng bày mưu tính kế, phân công cực kỳ tỉ mỉ, một trăm hai mươi bảy vị Âm Minh tử tướng được phái đến các địa điểm đã định sẵn để chờ lệnh.

Lần này hắn nhằm vào tộc Kim Ô, một lần đánh vào hai gia tộc thì dĩ nhiên không đủ lực lượng, hắn muốn đánh bại từng gia tộc một, đợi sau khi đánh bại tộc Kim Ô, giết cái tên khốn nạn thái tử Kim Ô đó xong thì sẽ đến lượt tộc Côn Bằng, còn tên khôn lỏi thái tử Côn Bằng đó cũng không được tha.

Sau khi Âm Minh tử tướng đi rồi, Diệp Thành cũng rời khỏi hoa viên, tiếp tục kế hoạch tiếp theo.

Dưới ánh trăng sáng, hắn bước vào con phố sầm uất, rẽ vào mấy con đường nhỏ mới đi đến một căn gác mái.

Căn gác mái này có mặt tiền khá nhỏ, là một cửa hàng nhỏ nhưng bán đủ thứ linh tinh, như đan dược, pháp khí, bí quyển, thảo dược nhưng không phải là những thứ hiếm có.

Tiệm tạp hóa này không đơn giản, hay nói cách khác nó không phải cửa tiệm tạp hóa, mà là một phân các tình báo của một tổ chức tình báo, về phần tổ chức tình báo đó thì người Nam Vực gọi nó là Thiên Võng.

Giống như phân các của Kim Ô, phân các của tổ chức tình báo Thiên Võng này cũng tồn tại dưới hình thức một cửa hàng, để có thể che giấu tai mắt của mình mà phạm vi phân bố của nó cực kỳ rộng, gần như bao phủ toàn bộ Nam Vực.

Diệp Thành không biết đây là phân các của Thiên Võng, mọi thứ đều được tìm thấy từ kí ức của Chuẩn Thánh Vương Kim Ô, cửa hàng tạp hóa này tuy nhỏ nhưng mạng lưới tình báo rất lớn, những gì nó làm là mua và bán thông tin tình báo, chỉ cần đưa đủ tiền thì thông tin nào cũng có thể lấy được ở đây.

Nếu Thiên Diệt là tổ chức sát thủ bí ẩn nhất ở Nam Vực thì Thiên Võng chính là tổ chức tình báo rất lớn ở Nam Vực, còn hai tổ chức này có quan hệ với nhau hay không, cũng không phải là chuyện người ngoài có thể biết.

Lúc Diệp Thành đi vào, một ông lão gầy gò đang nằm ở trên ghế, tay cầm một chiếc quạt lông vũ, nhẹ nhàng đung đưa, nhàn nhã ngâm nga một điệu nhạc, ông ta chính là chủ tiệm tạp hóa.

“Đừng vòng vo nữa, muốn mua gì thì cứ nói”, ông lão nhìn Diệp Thành.

“Ta muốn thông tin về tất cả đệ tử và trưởng lão ngoại phái của tộc Kim Ô, ngoài những người thuộc đại phân các của tộc Kim Ô. Bất kể là làm nhiệm vụ hay ra ngoài huấn luyện, chỉ cần không phải người trong tộc thì ta đều lấy thông tin”, giọng Diệp Thành hơi già nua, ông lão thẳng thắn, hắn còn thẳng thắn hơn.

“Tộc Kim Ô?”, ông lão gầy gò nhướng mày nhìn Diệp Thành, ông ta nheo mắt: “Muốn có thông tin nhiều như thế, ngươi muốn ra tay với Kim Ô à?”

“Thân là các chủ phân các Thiên Võng, cái gì nên hỏi hay không nên hỏi, nếu chủ tử nhà ngươi không dạy ngươi thì ta có thể dạy cho ngươi”, Diệp Thành lạnh nhạt nói, giọng điệu hơi lạnh lùng, cũng có chút uy lực, là uy lực Đại Thánh toát ra từ căn cơ của hắn.

“Là ta lỗ mãng!”, ông lão gầy gò cười một tiếng: “Những thông tin đạo hữu cần rất quý giá, cần một nghìn vạn nguyên thạch, cũng không biết ngươi có đủ nguyên thạch không”.

Diệp Thành không nói gì, ném thẳng túi chứa đồ sang, chỉ cần thông tin chính xác, đừng nói một nghìn vạn, một trăm triệu hắn cũng trả, hắn phải tận lực khiến cho tộc Kim Ô phải trả giá bằng máu.
Chương 2120: Đánh tớ ổ

Ông già gầy kiểm tra nguyên thạch rồi quay đầu đi vào trong sảnh: “Đạo hữu đứng đây chờ một lát”.

Diệp Thành không có việc gì làm nên đi dạo dạo trong quầy tạp hóa, hi vọng có thể tìm được một vài bảo bối.

Chi nhánh này của Thiên Võng đúng là chuyên bán tin tức tình báo, gần như không quan tâm gì đến việc buôn bán của cửa hàng, hàng hóa để trên kệ đều phủ bụi, e là đã để ở đó từ khi khai trương đến giờ.

Hắn nhìn thấy một bảo bối ưng ý trên góc kệ đó là một ấn cổ, ấn này khá bình thường nhưng chữ khắc trên ấn lại khá đặc biệt: Độn Giáp Thiên Tự.

Hắn bất giác giơ tay lên, lấy cái ấn đó xuống, cầm trên tay và quan sát, chữ cổ trên ấn đúng là Độn Giáp Thiên Tự, chốc chốc còn lóe sáng.

“Nếu đạo hữu thích thì tặng đạo hữu đấy”. Ông già gầy đã quay lại, cầm theo túi chứa đồ trong tay với vẻ rất sảng khoái: “Tất cả đều là những món đồ không đáng tiền, cứ lấy đi”.

“Vậy thì ta cảm ơn”. Diệp Thành không khách sáo, cất cái ấn vào rồi nhận lấy chiếc túi chứa đồ từ ông già gầy. Hắn nhìn lướt sơ qua bên trong rồi cất vào người, sau đó nhìn sang ông già gầy và nói: “Không biết Thiên Võng có tin tình báo về Đông Thần Dao Trì không?”

“Đông Thần Dao Trì ư?”. Ông già gầy chau mày, hỏi với vẻ hơi ngạc nhiên, vị khách hôm nay thật sự kỳ lạ, vừa mới mua tình báo của tộc Kim Ô, giờ lại cần tình báo của Đông Thần Dao Trì, hai người này trước giờ không liên quan gì đến nhau, một người ở Nam Vực, người kia ở Đông Hoang, cách nhau rất xa.

Sau một lúc ngạc nhiên, ông ta mới cười gượng gạo: “Thiên Võng không thể có được tin tình báo từ Đông Hoang, hơn nữa, hình như sau vụ di tích Viễn Cổ, Đông Thần Dao Trì đó đã mất tích rồi”.

“Vậy ông có biết chuyện thành Vô Lệ giáng lâm ở Huyền Hoang Tây Mạc không?”, Diệp Thành bình thản hỏi.

“Chuyện này thì ta biết”. Ông già gầy mỉm cười: “Một tháng trước ta đã nghe nói đến”.

“Có một người ra khỏi thành Vô Lệ, nhưng không biết quý các có biết thân phận và diện mạo của nàng ta không?”

“Không biết”. Ông già gầy lắc đầu: “Nghe nói cô gái đó rất thần bí, không ai nhìn thấy được mặt thật của nàng ta”.

“Vậy thì tạm biệt”. Diệp Thành lập tức quay đầu, đi thẳng một hơi.

“Đúng là một người kỳ quặc”. Ông già gầy vuốt chùm râu nhỏ, nhưng cũng không có gì lạ, làm nghề tình báo, có loại người nào mà họ chưa từng gặp qua đâu, dưới lớp ngụy trang mới là bộ mặt thật sự.

Diệp Thành rời khỏi đó thì bóp nát thẻ ngọc, những tin tình báo bên trong đều được hắn phong ấn trong thần hải.

Phải thừa nhận rằng tin tình báo của Thiên Võng thật sự rất rộng, tình báo lần này chi tiết hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, tất cả cảnh giới tu vi, địa vị trong tộc Kim Ô, vị trí hiện tại của tất cả các trưởng lão và đệ tử bên ngoài của tộc Kim Ô đều được liệt kê rõ ràng trong tin tình báo.

Đáng tiếc là không có thái tử Kim Ô, hắn ta ở trong tộc Kim Ô, hơn nữa tạm thời sẽ không ra ngoài, nếu đã ở trong tộc thì hắn sẽ không mạo hiểm, kịch hay mới chỉ vừa bắt đầu.

Hắn nắm mắt, khởi động ấn ký nguyên thần, cảm ứng vị trí hiện tại của Âm Minh tử tướng, đã có bốn, năm Âm Minh tử tướng đến vị trí chỉ định, đợi lệnh tấn công.

Hắn không hạ lệnh tấn công vì những Âm Minh tử tướng khác vẫn còn đang trên đường đến vị trí chỉ định, giờ một khi hạ lệnh thì nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, đấy không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.

Hắn cần các Âm Minh tử tướng đều vào vị trí chỉ định, đồng loạt tấn công thì mới có thể đánh úp một mẻ, không cho tộc Kim Ô có thời gian phản ứng, cũng không cho họ có cơ hội gọi cứu binh.

Vì vậy, ba ngày này hắn không hề rảnh tay, phải tìm việc gì đó cho mình, những đệ tử và trưởng lão đang ở bên ngoài của tộc Kim Ô sẽ là mục tiêu của hắn, hắn phải bắt từng tên một để đòi tiền chuộc.

Hắn nghĩ vậy nên ra khỏi thành, đi thẳng về phía đông nam, cách đó hơn mười vạn dặm có một thung lũng, trong đó có người của tộc Kim Ô đang rèn luyện, một trưởng lão và một đệ tử.

Quan trọng nhất là, thân phận của đệ tử kia không đơn giản, là hoàng tử con vợ lẽ trong tộc Kim Ô.

Lúc hắn đến, trưởng lão và hoàng tử tộc Kim Ô đó đang ngồi xếp bằng trong cốc, đó là một bí cảnh cổ xưa, tu vi của hai người cũng không phải thấp, trưởng lão là Thánh Vương, hoàng tử là Chuẩn Thánh.

“Ai?”. Năng lực cảm ứng của trưởng lão Kim Ô không tồi, Diệp Thành vừa đến là ông ta da04 cảm thấy có điều bất thường.

“Đã đánh giá thấp ngươi rồi”. Diệp Thành từ từ bước ra, nhìn trưởng lão Kim Ô với vẻ khá thích thú, giọng nói già nua, khí tức hồn hậu, sát khí đằng đằng khiến trời đất cũng phải rung chuyển.

“Ta là trưởng lão tộc Kim Ô, nhưng không biết các hạ đêm khuya đến cốc này có việc gì?”. Trưởng lão Kim Ô rất thông minh, báo danh tính trước để mượn dùng danh tiếng tộc Kim Ô ép Diệp Thành phải lùi bước.

“Không cần dùng danh tiếng tộc Kim Ô để dọa ta”. Diệp Thành cười, kiếm Phần Tịch đã xuất hiện trong tay: “Ta đang muốn tìm người của tộc Kim Ô, nếu như ông đã tự báo danh tính thì ta cũng đỡ phải hỏi thêm”.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”. Trưởng lão Kim Ô hét lên lạnh lùng, khí thế cấp Thánh Vương cuộn trào, còn hoàng tử Kim Ô đó thì sợ tái mặt, chỉ có thể trách khí thế của Diệp Thành quá mạnh.

“Ngươi không cần phải biết”. Diệp Thành giẫm nát mặt đất, chém xuống một kiếm từ trên không.

Trưởng lão Kim Ô tái mặt, hai tay nắm chặt đao đầu quỷ và đưa lên đỡ.

Tiếng kim loại gãy lập tức vang lên, đao đầu quỷ của trưởng lão Kim Ô nát vụn, không thể cản được uy lực của kiếm Phần Tịch, quan trọng nhất là còn có cả sự trợ lực từ cơ thể cấp Đại Thánh, chỉ một đòn đã phá được phòng ngự của ông ta.

Máu tươi văng ra, đao đầu quỷ của trưởng lão Kim Ô vỡ vụn, một cánh tay của ông ta cũng bị Diệp Thành chặt đứt. Ông ta vẫn chưa kịp đứng dậy thì Diệp Thành lại tung tiếp một chưởng, đè ép cơ thể của trưởng lão Kim Ô vỡ toang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK