Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 625: Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan

Diệp Thành vội vàng cầm lấy đan phương mà Vô Nhai Đạo Nhân đưa.

Đập vào mắt hắn là hình ảnh của một loại đan dược, quan trọng nhất là phía trên viên đan có bốn đường đan vân bắt mắt.

“Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan”, Diệp Thành nhìn thấy tên của linh đan.

Theo đan phương giới thiệu thì Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan là một loại đan dược luyện khí nhập cốt, có thể tôi luyện cơ thể ở khoảng cách gần, là loại đan dược bá đạo nhất trong dòng Chú Cốt Đan.

Tuy nhiên thần hiệu chủ yếu của Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan không phải là đây, lý do khiến mọi người mong muốn có được nhất là nó có thể giúp cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín có năm phần khả năng tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên.

Đọc đến đây, với khả năng của Diệp Thành mà tim vẫn đập thình thịch.

Cảnh giới Chuẩn Thiên chỉ còn một bước nữa là tới cảnh giới Thiên. Ở Đại Sở hiện nay, cảnh giới Thiên là một sự tồn tại tối cao.

Thông thường để tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên là rất khó, đây cũng là lý do tại sao rất nhiều tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín mà đến lúc chết cũng không thể bước ra khỏi một bước đó, bởi vì một bước đó thực sự quá khó.

“Còn có loại đan dược bá đạo thế này ư”, trong mắt Diệp Thành loé lên tia sáng dị thường, hắn thầm nghĩ: “Nếu luyện thành công đan dược này, có lẽ thật sự có thể tạo ra một cảnh giới Chuẩn Thiên đấy”.

Nhưng sau khi đọc hết đan phương, Diệp Thành hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn Vô Nhai Đạo Nhân: “Tiền bối, hình như đan phương Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan của người vẫn chưa hoàn chỉnh!”

Khụ khụ!

Vô Nhai Đạo Nhân ho khan hai tiếng: “Ừm, đúng là vẫn chưa hoàn chỉnh, còn thiếu nửa sau nữa”.

“Vậy nửa sau đó ở đâu ạ?”, Diệp Thành vội hỏi.

“Ta không biết”, lão ta lắc đầu.

Vô Nhai Đạo Nhân vừa nói xong lời này, Diệp Thành không khỏi giật giật khoé miệng, sau đó trả đan phương lại cho lão ta.

Bà nội nó, người đang đùa con đúng không? Linh đan cấp cao thế này, cho dù có đan phương cũng chưa chắc luyện ra được, thế mà người còn đưa cho con bản chưa hoàn chỉnh, người nghĩ con là Đan Tổ đấy à?

“Đừng mà! Ngươi là Đan Thánh, chắc chắn ngươi sẽ có cách”, Vô Nhai Đạo Nhân lại đẩy đan phương cho hắn.

“Tiền bối, người hãy nhờ cao minh khác đi! Nếu không có đan phương hoàn chỉnh, đừng nói là con, cho dù Đan Tổ cũng chưa chắc đã luyện được, đan phương Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan của người chỉ có nửa đầu, vãn bối thật sự không làm gì được”.

“Vậy nếu có nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan, có phải có thể nghiên cứu tìm ra được không?”, Vô Nhai Đạo Nhân thử hỏi.

“Tiền bối có một nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan sao?”, nghe vậy, mắt Diệp Thành lập tức sáng lên, so với đan phương, linh hồn lạc ấn trong linh đan là đáng tin cậy nhất, có khả năng tái diễn phục hồi của Tiên Luân Nhãn bá đạo thì mọi chuyện đều dễ dàng.

“Ta không có”, Vô Nhai Đạo Nhân vuốt râu, lừng chừng một giây rồi nói tiếp: “Nhưng ta biết ai có một nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan này”.

“Ai ạ?”, Diệp Thành xoa xoa tay.

“Sở Thương Tông”.

“Thiên… Thiên Tông Lão Tổ?”, Diệp Thành sửng sốt rồi lập tức ngỡ ngàng, hắn chưa bao giờ nghĩ trong tay Thiên Tông Lão Tổ có một nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan, nếu Vô Nhai Đạo Nhân không nói có lẽ hắn cũng không bao giờ biết.

“Ừm, chính là ông ta”, Vô Nhai Đạo Nhân suy nghĩ một lát rồi xác nhận, lão nói tiếp: “Có lẽ là thế này, trong tay Sở Thương Tông có nửa viên, trong tay Thị Huyết Diêm La có nửa viên”.

“Thị Huyết Diêm La cũng có nửa viên”, Diệp Thành trầm ngâm, dường như đã hiểu ra một số chuyện: “Chẳng trách ngày hôm ấy Thị Huyết Điện lại tấn công Thiên Tông thế gia trên diện rộng, một trong những mục tiêu hẳn là nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan trong tay Thiên Tông Lão Tổ”.

“Nếu trong tay Thiên Tông Lão Tổ có nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan thì chuyện này dễ rồi”, Diệp Thành xoa cằm, trong lòng đã bắt đầu suy tính một số chuyện, đó chính là ngày mai sau khi Thiên Tông thế gia chuyển tới đây, hắn sẽ mượn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan đó về nghiên cứu kỹ lưỡng.

“Ngươi cầm đan phương trước đi, ta sẽ đi tìm nửa sau”, khi Diệp Thành còn đang trầm tư suy nghĩ thì Vô Nhai Đạo Nhân đã nhét đan phương cho hắn: “Lời ta nói vẫn có hiệu lực, ta sẽ làm khách khanh trưởng lão cho Viêm Hoàng của ngươi”.

“Đó là đương nhiên”, Cổ Tam Thông ở bên cạnh nói chen vào, sau đó ngồi lại gần Diệp Thành, chọc tay vào người hắn, nháy mắt cười gian: “Nghe nói ngươi trói con gái cưng của Sở Thương Tông à?”

Diệp Thành vốn đang suy nghĩ, nghe thấy lời này bất giác ho khan một tiếng: “Con đâu biết lại là người đó!”

“Tiểu tử ngươi đúng là không biết tốt xấu”, Vô Nhai Đạo Nhân bĩu môi: “Không biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn làm con rể của Sở Thương Tông, ngươi thì hay rồi, thẳng thừng từ chối người ta. Ta gặp nha đầu Sở Linh Ngọc đó rồi, huyết mạch bá đạo, thực lực vô song! Kết phu thê nó là may mắn lắm đấy!”

“Chuyện duyên phận không nên ép buộc thì hơn”, Diệp Thành ngoáy tai: “Hơn nữa lấy một người vợ hung hãn như thế, con sợ nói lời nào không vừa ý vợ sẽ bị đánh chết”.

Xuỳ!

Vô Nhai Đạo Nhân không cho là đúng.

Cổ Tam Thông ở bên cạnh thì vuốt râu, vẻ mặt nghiêm túc, đầy ẩn ý sâu xa: “Ta vừa nghe nói Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng vô điều kiện, Viêm Hoàng sau này sẽ náo nhiệt lắm đây”.

Diệp Thành nghe câu này mà khoé miệng co rút.

Đương nhiên hắn hiểu ý trong lời Cổ Tam Thông, vừa nhìn là biết Sở Linh Ngọc thuộc kiểu hung hãn, nếu chuyển đến Viêm Hoàng, nửa đêm đi ngủ hắn vẫn phải mở nửa con mắt, nếu không bị người khác lẻn vào bóp chết lúc nào cũng không biết.

“Nếu Sở Thương Tông gả Sở Linh Ngọc cho ta, chắc chắn ta sẽ đồng ý…”, Vô Nhai Đạo Nhân sờ cằm.

Lão ta vừa dứt lời, Diệp Thành và Cổ Tam Thông đều tránh sang một bên, quan sát lão ta một lượt từ đầu đến chân, trong mắt hai người đều là vẻ khinh thường.

Gả cho ông? Không biết xấu hổ à?

Ông là người cùng thế hệ với Sở Thương Tông mà còn muốn lấy con gái người ta, da mặt ông dày thật đấy! Cho dù ông gọi Sở Thương Tông một tiếng nhạc phụ, ông ấy cũng không dám đồng ý!

Diệp Thành quan sát một hồi rồi bất giác nhìn sang Cổ Tam Thông bên cạnh, trong mắt viết rõ mấy chữ: Người tìm ở đâu ra một tên rẻ rúng như này vậy?

Cổ Tam Thông cũng rất lúng túng, không ngờ Vô Nhai Đạo Nhân lại không biết xấu hổ đến vậy, khiến cho ông ta cũng thấy mất mặt, nếu để Sở Thương Tông nghe thấy lời vừa rồi của lão ta, thiên hạ không loạn mới lạ.

Khụ khụ!

Bị Diệp Thành nhìn như thế, Cổ Tam Thông ho khan, sau đó đứng dậy: “À, ta ra ngoài đi dạo đây”.

“Ta cũng đi”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng đứng dậy, chẳng thèm quan tâm Cổ Tam Thông có đồng ý không, lão khoác tay lên vai ông ta một cách rất hồn nhiên, không biết liêm sỉ.

“Cút ra, lão tử không quen ngươi”.

“Này, lão tử đâu có trêu chọc gì ngươi”.

Sau khi hai người đi, Diệp Thành lại cẩn thận nghiên cứu đan phương.

Sau khi đọc xong, hắn vẫn lắc đầu bất lực, đan phương này không hoàn chỉnh, ngay cả nguyên liệu cần dùng cũng không viết đủ, cho dù thiên phú của hắn cao, cũng không thể luyện ra Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan trong tình huống này.

“Xem ra phải đợi Thiên Tông Lão Tổ tới thôi”, Diệp Thành lẩm bẩm.
Chương 626: Tin tức về Nam Minh Ngọc Thu

Một đêm trôi qua, bình minh lại tới.

Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng người của Thiên Tông thế gia đã lục tục kéo đến, Viêm Hoàng đã ở sẵn trong linh sơn chuẩn bị cho họ để chào đón họ với lễ nghi cao nhất.

“Mời các vị tiền bối vào trong”, Diệp Thành đứng ở hàng đầu liên tục chắp tay chào, mặc dù hắn là Thánh chủ của Viêm Hoàng, những người này về sau đều là thuộc hạ của hắn, nhưng trước giờ hắn vẫn luôn hiểu lễ nghĩa.

“Đều là người một nhà, người một nhà cả”, các trưởng lão của Thiên Tông thế gia cũng rất nhiệt tình.

Họ rất ưa Diệp Thành, lần trước Thị Huyết Điện tấn công Thiên Tông thế gia trên diện rộng, nếu vào thời khắc mấu chốt không có Diệp Thành giúp Thiên Tông Lão Tổ chữa lành đạo thương, có lẽ tình hình của họ cũng không đâu vào đâu.

Suy cho cùng, Diệp Thành chính là ân nhân lớn của Thiên Tông thế gia.

“Thánh chủ Viêm Hoàng, lâu rồi không gặp!”, hai bóng dáng xinh đẹp đi tới, nhìn kỹ thì chính là Tử Yên và Thanh Vân. Tử Yên vẫn lạnh lùng thờ ơ, thi thoảng cũng lén nhìn Diệp Thành một chút, còn Thanh Vân thì vẫn tinh nghịch, tươi cười vui vẻ với Diệp Thành.

“Hai vị sư tỷ, mời vào trong, đều là người nhà cả, cứ tự nhiên nhé”.

“Đương nhiên rồi”, Thanh Vân lại mỉm cười, sau đó kéo Tử Yên vẫn đang nhìn trộm Diệp Thành vào Viêm Hoàng.

Tiếp theo là Lăng Hạo và Mặc Sơn.

Mặc Sơn vẫn bình thường, nhưng Lăng Hạo thì lại mang vẻ mặt hơi kỳ lạ, có thể hắn ta vẫn đang cảm thấy khó chịu vì việc Diệp Thành bắt trói cô cô nhà mình.

“Còn nhìn gì nữa, ta đâu có nợ tiền ngươi”, Diệp Thành nhấc chân đá Lăng Hạo vào trong.

Sau khi Lăng Hạo và Mặc Sơn đi thì các nhân vật tầng lớp cao của nhà họ Sở tới, đi đầu là gia chủ Sở Thiên Chấn của Thiên Tông thế gia.

Giống như Lăng Hạo, vẻ mặt mấy người phía Sở Thiên Chấn cũng rất kỳ lạ, ánh mắt họ nhìn Diệp Thành có phần khác thường. Người thanh niên trước mặt này đã suýt nữa trở thành con rể của Thiên Tông thế gia bọn họ, nếu vậy thì họ sẽ cùng vai vể với hắn, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy không được tự nhiên.

Nhìn ra vẻ mặt kỳ lạ của họ, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Các vị tiền bối, mời vào trong!”

Mọi người cũng cười khan rồi bước vào.

Sau đó, người của Thiên Tông thế gia cũng lần lượt bước vào linh sơn của Viêm Hoàng, mọi chuyện diễn ra rất êm đềm.

Vút!

Khi Diệp Thành đang chào đón khách, một luồng sáng trắng từ xa bay tới, vút qua hư không, bay qua đỉnh đầu nhóm người phía Diệp Thành rồi vào linh sơn Viêm Hoàng, khiến cho đám người phía Diệp Thành hơi gượng gạo.

Ánh sáng trắng đó chính là Sở Linh Ngọc, cô ta thật sự hung hãn, cũng chẳng coi mình là người ngoài.

“Này, nương tử của ngươi cũng được đấy”, Cổ Tam Thông nháy mắt với Diệp Thành.

“Linh tinh, đó không phải nương tử con”.

“Ngươi không cần thì để ta!”, Vô Nhai Đạo Nhân chạy tới.

“Cút…”

“Sở Thương Tông tới rồi”, Chung Giang ở bên cạnh nhắc nhở.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía trước, Thiên Tông Lão Tổ mặc đồ trắng đi trên không trung tới, nhìn ông ấy như một ông già bình thường nhưng khí tức khó đoán lại khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.

“Tiền bối, cuối cùng người cũng đến rồi”, Diệp Thành vội vàng tiến lên.

“Người một nhà không cần phải khách sáo”, Thiên Tông Lão Tổ cười ôn hoà, nhưng sau nụ cười, khoé miệng ông ấy còn rỉ ra chút máu khiến những người có mặt không khỏi nhíu mày.

“Tiền bối bị thương ạ?”, vẻ mặt Diệp Thành khó hiểu.

Không chỉ Diệp Thành mà mấy người phía Chung Giang cũng nhìn Thiên Tông Lão Tổ, ở Đại Sở này, người có thể khiến ông ấy bị thương chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy thì người đó chắc chắn rất nổi danh ở Đại Sở.

“Có phải đạo hữu đã gặp kẻ thù không?”, Chung Giang hỏi.

“Cũng không được coi là kẻ thù”, Thiên Tông Lão Tổ trả lời lập lờ nước đôi, lông mày ông ấy hơi nhíu lại: “Ta không biết tại sao Nam Minh Ngọc Thu lại trở nên như thế, ta bị con bé đánh bị thương”.

“Nam Minh Ngọc Thu?”, mọi người đều giật mình: “Thành chủ của thành cổ Thiên Long?”

“Chính là con bé”.

“Không ngờ lại là cô ấy”, mắt Diệp Thành gần như híp lại thành một đường.

Đã lâu lắm rồi không còn nghe thấy tin về Nam Minh Ngọc Thu, không ngờ khi nghe thấy tin tức về cô ta lần nữa lại là từ Thiên Tông Lão Tổ, hơn nữa cô ta còn khiến ông ấy bị thương.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành thử hỏi: “Tiền bối vừa nói không ngờ cô ấy lại trở nên như thế, như thế là thế nào ạ?”

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Thành, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu, trầm ngâm suy tư một lúc mới đáp: “Ta chỉ có thể nói là rất quái dị, giống như xác chết di chuyển vậy, nhưng thực lực lại mạnh hơn trước, ta với Ngọc Nhi liên thủ cũng không ngăn được con bé, không chỉ ta mà Ngọc Nhi cũng bị thương nặng”.

“Hai người liên thủ mà cũng không phải đối thủ của cô ấy?”, mọi người đều biến sắc.

Vẻ mặt Diệp Thành là sốc nhất, hắn biết rất rõ thực lực của Thiên Tông Lão Tổ và Sở Linh Ngọc, hai người liên thủ hoàn toàn có thể áp đảo Độc Cô Ngạo.

Lúc trước hắn nghe Nam Minh Ngọc Thu nói, thực lực của cô ta không bằng Độc Cô Ngạo, vậy tức là Nam Minh Ngọc Thu sau khi biến đổi, thực lực đã vượt qua cả Độc Cô Ngạo.

“Rốt cuộc khoảng thời gian này cô ấy đã trải qua những thay đổi gì?”, Diệp Thành lẩm bẩm một mình.

“Đạo hữu vào trước đi, cần gì cứ nói”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì Chung Giang đã mời mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ vào linh sơn.

Sau khi họ vào, Diệp Thành mới nhìn Hồng Trần Tuyết: “Tiền bối phái người điều tra tung tích của Nam Minh Ngọc Thu đi”.

“Nhìn vẻ mặt vừa rồi của ngươi, trước đây ngươi từng gặp Nam Minh Ngọc Thu đúng không?”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành, đôi mắt đẹp sáng lên, trong lời nói cũng mang theo ẩn ý sâu xa.

“Đương nhiên là con đã gặp”, Diệp Thành không giấu diếm: “Chúng con cùng nhau đi vào Thập Vạn Đại Sơn, trong khoảng thời gian đó chúng con có tách nhau ra một lúc. Đó chính là lúc con gặp tiền bối Chung Viêm, ông ấy truyền Huyền Thương Ngọc Giới cho con. Nhưng khi con đi ra và gặp lại Nam Minh Ngọc Thu lần nữa thì cô ấy đã trở nên kỳ lạ khác thường, mặc dù rất muốn ngăn cản nhưng thực lực của con không đủ nên đã để mất dấu”.

“Còn có chuyện này à”, Hồng Trần Tuyết khẽ cau mày: “Chẳng trách mấy ngày trước có cao thủ bí ẩn làm loạn thành cổ Thiên Long, ngay cả Độc Cô Ngạo cũng bị thương mà cũng không thấy Nam Minh Ngọc Thu xuất hiện”.

“Cô ấy là con gái của Huyền Hoàng”, cuối cùng Diệp Thành vẫn nói ra bí mật này.

Nghe vậy Hồng Trần Tuyết không khỏi giật mình, có vẻ bà không biết bí mật này.

“Sao có thể!”, sau khi ngạc nhiên, Hồng Trần Tuyết vội nói: “Huyền Hoàng đã qua đời ít nhất năm nghìn năm rồi, sao Nam Minh Ngọc Thu có thể sống lâu như thế? Điều này thật sự quá khó tin!”

“Nhưng đó lại là sự thật”, Diệp Thành khoan thai nói tiếp: “Năm đó cô ấy bị Huyền Hoàng phong ấn, mãi đến thời đại này mới giải được phong ấn. Ngày hôm đó cô ấy mời con vào Thập Vạn Đại Sơn chính là muốn nhờ con tìm tung tích của Huyền Hoàng giúp cô ấy, nhưng không ngờ sau khi đi ra cô ấy lại có sự thay đổi lớn như vậy”.

“Còn nữa…”, Diệp Thành tiếp tục nói: “Năm nghìn năm trước cô ấy ở trạng thái Chuẩn Hoàng đỉnh phong, vì thiên địa Đại Sở thay đổi, một luồng sức mạnh bí ẩn trấn áp thiên địa khiến tu vi của cô ấy giảm xuống còn cảnh giới Chuẩn Thiên. Đây cũng là lý do vì sao cô ấy lại mạnh như vậy, Thiên Tông Lão Tổ và Sở Linh Ngọc liên thủ cũng không áp chế được.”.

“Không thể tin được, thật sự không thể tin được!”, với Hồng Trần Tuyết lên tiếng cảm thán.

“Tiền bối cho người điều tra đi”, Diệp Thành lên tiếng: “Sắp chiến đấu với Thiên Hoàng rồi, con không muốn cô ấy nhảy ra làm loạn”.

“Ta hiểu rồi”.
Chương 627: Ngươi cầu xin ta

Sự gia nhập của Thiên Tông thế gia khiến Viêm Hoàng trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.

Vì vậy, Viêm Hoàng vẫn mở yến tiệc chúc mừng. Đợi tới khi mọi người tới đông đủ, Diệp Thành mới đi vào bên trong linh sơn của Thiên Tông thế gia.

Viêm Hoàng rất chu đáo khi chuẩn bị linh sơn này cho Thiên Tông thế gia, khắp nơi đều có trận pháp ngưng tụ linh khí của đất trời khiến cho linh khí của linh sơn này dày đặc dị thường.

Cả đoạn đường tới đây, Diệp Thành đã trông thấy rất nhiều đệ tử cần mẫn của Thiên Tông thế gia, dù là đêm khuya nhưng bọn họ vẫn đang miệt mài tu luyện, khi trông thấy Diệp Thành đi qua, bọn họ nhất loạt đứng dậy hành lễ.

“Không biết Thiên Tông Lão Tổ có muốn cho ta mượn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan không?”, Diệp Thành lẩm nhẩm leo lên đỉnh núi.

Ập vào mắt hắn chính là Sở Linh Ngọc đang khoanh chân ngồi tu luyện trên ngọc thạch, nhìn từ xa cô ta giống như đang chìm trong cơn mê, toàn thân có thần hà bao quanh, thần hoa xoay vần khiến cô ta trông vô cùng thanh khiết giống như một chư tiên, không hề vướng chút bụi trần.

Điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ nhất chính là công pháp của cô ta rất huyền diệu vì cô ta có thể hấp thu ánh trăng, xung quanh còn có những dị tượng huyền diệu đan xen, một luồng sức mạnh tiềm ẩn khiến Diệp Thành phải kiêng dè.

“Lại là huyết mạch mạnh mẽ”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn không tiến lên trước làm phiền mà khẽ quay người đi.

Có điều, hắn còn chưa nhấc chân di chuyển thì một luồng ánh sáng trắng đã lướt qua hắn từ phía sau lưng rồi huyễn hoá thành Sở Linh Ngọc trước mặt hắn.

Ôi, ôi…!

Diệp Thành lập tức cười trừ, hắn vô thức lùi sau: “Chào…chào buổi tối tiền bối”.

Sở Linh Ngọc tiến lên trước giáng một cái bạt đau đớn vào mặt Diệp Thành sau đó cứ thế lao lên ấn Diệp Thành xuống đất và không quên dính một tấm linh phù trên người Diệp Thành cấm cố hắn trong đó: “Giao túi đựng đồ của ta ra đây”.

“Giao, giao, giao, ta tới là để giao đồ ra mà”, Diệp Thành sợ hãi, hắn rút ra một cái túi đựng đồ đưa cho Sở Linh Ngọc.

Sở Linh Ngọc phất áo thu lại túi đựng đồ rồi lại ấn Diệp Thành xuống, lạnh giọng nạt nộ: “Tiểu tử, cô cô đây từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ mất mặt như lần này đâu”.

“Ta đã nói chỉ là hiểu nhầm rồi mà”, Diệp Thành vội kêu oan, “hôm đó ta đâu biết tiền bối chính là Sở Linh Ngọc chứ?”

“Ta không nói tới chuyện này”, Sở Linh Ngọc tiến lên trước giáng thêm một bạt, khuôn mặt đỏ gay, ngực phập phồng liên hồi, trong đôi mắt còn có ánh nhìn như muốn toé lửa: “Cô Cô đây không xứng với ngươi sao? Ngươi còn dám từ chối, ngươi coi thường ta sao? Vả lại nếu từ chối phải là ta từ chối”.

“Mẹ kiếp, có vậy mà cũng phải so đo với ta?”, Diệp Thành tức tối gắt lại.

“Đương nhiên rồi”.

“Thế giờ tiền bối muốn thế nào?”, nửa phần đầu của Diệp Thành đã bị ấn vào trong lớp bùn đất, hắn muốn đứng dậy nhưng lực đạo của Sở Linh Ngọc đúng là không vừa, cứ thế trấn áp hắn.

“Ngươi cầu xin ta lấy ngươi sau đó ta từ chối lại ngươi thì cô cô đây còn suy xét”.

“Cô có bệnh phải không?”, Diệp Thành lại lần nữa mắng chửi, “nửa đêm không tu luyện tử tế lại lằng nhằng cái trò này, cô nhàn rỗi quá rồi phải không?”

“Cô cô đây thích vậy”, Sở Linh Ngọc cứ thế ngồi trên người Diệp Thành cười đắc ý: “Dù sao nếu từ chối cũng là ta từ chối, nếu lỡ tin này đồn ra ngoài thì ta không còn mặt mũi nào cả”.

“Ta…”, Diệp Thành suýt chút nữa tức ói ra máu, mẹ kiếp, cô ta đường đường là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có cần phải vô vị như vậy không?

“Mau lên đi, có xin ta hay không?”, Sở Linh Ngọc vỗ vỗ Diệp Thành.

“Đánh chết ta cũng không xin”.

“Vậy thì không được trách ta nhé”, Sở Linh Ngọc lập tức xắn tay áo.

A…!

Không lâu sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp Viêm Hoàng khiến những người vừa lên giường ngả lưng lại giật mình ngồi dậy.

“Mẹ khiếp không cho người ta ngủ sao?”, Cổ Tam Thông mắng chửi, bay ra khỏi núi.

“Chết tiệt, ta vừa mới mơ giấc mơ đẹp”, ở một hướng khác, Vô Nhai Đạo Nhân mặt mày tối sầm mang theo một cây gậy sắt cứ thế bay về một hướng.

Có lẽ Sở Linh Ngọc và Diệp Thành gây ra động tĩnh quá lớn nên rất nhiều người phải chạy ra ngoài.

Thế rồi trên đỉnh núi rợp bóng người. Khi trông thấy Diệp Thành bị đánh bầm dập mặt mũi, rất nhiều người phải lắc đầu chép miệng.

Thấy nhiều người tới như vậy, Sở Linh Ngọc khẽ phủi vai như đang phủi đi lớp bụi mà vốn chẳng tồn tại trên vai mình rồi nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đầy hứng thú: “Này, thời cơ tốt đấy, cầu xin ta lấy ngươi đi”.

Câu này của cô ta khiến mặt mày ai nấy đều hết sức thú vị.

Có chuyện hay xem rồi!

Nửa đêm không ngủ, lại vì việc này mà tới đây, cả hai người rảnh rỗi quá rồi đấy!

Trong đám người, Thiên Tông Lão Tổ cũng ái ngại, ông ta biết rõ hơn ai hết con gái mình ưa làm loạn tới mức nào nhưng ông ta lại không ngờ rằng mặc dù bị phong ấn cả trăm năm như vậy mà sau khi ra ngoài, tới được Viêm Hoàng thì Sở Linh Ngọc vẫn còn có thể gây ra chuyện tày đình thế này.

Lúc này, Thiên Tông Lão Tổ chỉ muốn chen vào ngăn cảnh tượng nhốn nháo này.

“Ông vội gì chứ?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân một người bên trái, một người bên phải kéo Thiên Tông Lão Tổ lại.

Hai người này đúng là kiểu người chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn, hiếm khi mới gặp được màn kịch hay thế này, bọn họ không thể để Thiên Tông Lão Tổ ngáng đường được, từng cặp mắt gian giảo cứ thế loé lên ánh sáng.

“Như vậy không được ổn thì phải”, ở bên, Chung Giang ho hắng.

“Sư huynh đừng lo”, Hồng Trần Tuyết mỉm cười nói: “Khó lắm mới có người trị hắn, vậy cũng tốt”.

Lại nhìn sang Diệp Thành, khuôn mặt đã tối sầm cả lại.

Vốn dĩ hắn chỉ xin Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan nhưng cuối cùng lại gặp phải bà cô Sở Linh Ngọc này, bị đánh cho tới mức mặt mũi bầm dập. Nếu không phải bị phù chú của Sở Linh Ngọc áp chế thì hắn đã đánh bay Sở Linh Ngọc đi rồi.

“Cầu xin ta thì hai chúng ta xong chuyện”, nhìn khuôn mặt tối sầm đó của Diệp Thành, Sở Linh Ngọc cười đắc ý.

Diệp Thành nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng hắn cũng nhìn ra được bà cô Sở Linh Ngọc này chỉ là muốn lấy lại thể diện trước mặt bao nhiêu người, cho dù đánh hắn thêm vài trận cũng chẳng hề gì.

Diệp Thành hiểu rồi, nếu như hắn cố chấp cứng đầu tiếp thì với tính cách của Sở Linh Ngọc, tối nay không đánh hắn liệt nửa người mới lạ.

“Nam nhân cũng phải có lúc biết sợ”, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long, Thái Hư Cổ Long thông qua chín phần phân thân của Diệp Thành nhìn thấy cảnh tượng phía này, dù không biết lý do vì sao nhưng thấy Diệp Thành bị đánh, nó lại cảm thấy có phần vui mừng.

“Chẳng phải chỉ là thể diện thôi sao? Cần thể diện làm gì?”, và quả thực, sau khi nghe câu nói của Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành thật sự thấy sợ hãi, hắn cũng đã nghĩ thoáng ra rồi.

Nam nhân mà, sợ hãi một hai lần cũng chẳng là gì. Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Thành bèn quỳ xuống dưới chân Sở Linh Ngọc lấy hết dũng khí nói: “Tỷ, cầu xin tỷ lấy ta nhé?”

“Tỷ đồng ý”.

“Ôi trời…”, nghe câu này của Sở Linh Ngọc, Diệp Thành lập tức nhảy dựng lên.

Mẹ kiếp, vừa rồi chẳng phải cô nói sẽ từ chối sao? Đã nói là sẽ từ chối mà cô lại không làm như giao hẹn ban đầu.

“Ta đợi ngươi tới rước ta nhé?” Sở Linh Ngọc nháy mắt với Diệp Thành, chớp mắt đã biến mất.

Trời!

Diệp Thành rít lên, tiếng gào thét vang vọng thương không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK